1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (Full 93c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12: Lục Bách Nghiêu, cần quá đáng.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Việc tôi thích Trương Húc cho tới nay mới chỉ cho Đồng Yến nghe, nay bị Lục Bách Nghiêu hỏi trắng ra như vậy cho dù soi giương cũng biết tại mặt mình đỏ ửng rồi, căn bản là thể gặp người: “ Phải……… Ai cần lo!” Tôi quay người trốn tránh ánh mắt như điện xẹt phóng tới, tim đập thình thịch.

      “Ơ, cái người nam nhân bà này cũng có lúc đỏ mặt?” Bộ dáng Lục Bách Nghiêu giống như Columbo phát tân lục địa đứng lên vòng ra phía trước tôi.

      “Ai là nam nhân bà?” Tôi tức giận nhìn Lục Bách Nghiêu: “ có thể vũ nhục tôi nhưng thể vũ nhục giới tính của tôi.”
      Lục Bách Nghiêu chợt lui ra sau bước, đánh giá tôi từ xuống dưới, vẻ mặt chân thành tha thiết: “ Gia vũ nhục khi nào? Lời gia phải là sao?

      “Lục Bách Nghiêu, cần quá đáng.”

      “Chậc, chậc, chậc, nhìn xem, có điểm nào giống phụ nữ?” Ánh mắt ta dừng lại tại nơi nào đó của tôi, vẻ mặt ghét bỏ. Tôi nhìn theo ánh mắt ta, phải là xem ngực của tôi chứ?

      “Lục Bách Nghiêu, tên lưu manh này!” Tôi vội vàng ôm ngực xoay người sang chỗ khác, đối với tên lưu manh này chỉ sợ tránh kịp. Trình độ ghét bỏ của Lục Bách Nghiêu đối với tôi ngày càng tăng: “Yên tâm, cho dù gia là tên lưu manh đối với nam nhân bà cũng có hứng thú.”

      Tôi trả lời lại cách mỉa mai: “Phiền xem lại mình chút, xem thử mình có cơ bụng sáu múi hay , thuận tiện đừng có tự hạ thấp chiều cao thảm hại của mình.” Lời này so với ta phải càng ác độc hơn sao? Who sợ Who?

      Lục Bách Nghiêu tức đến giậm chân: “Gia cao 1m86, dám chiều cao gia thảm hại.”

      Tôi hỏi ngược lại câu: “Lót thêm mấy miếng lót giày đề tăng chiều cao vậy?”

      “Cơ bụng sáu mũi gia cũng có, muốn xem , gia chịu thiệt thòi cởi quần áo cho kiểm tra?” ta biết xấu hổ nhìn tôi, vẻ mặt vô lại.

      “Thôi , tôi sợ bị đau mắt hột.” Tôi vội vàng rời trốn tránh khỏi phạm vi công kích của ta.

      phải sớm bị rồi sao, sợ gì nữa?”. ta làm mắt lé nhưng lại có tia mị hoặc. “Lục Bách Nghiêu, nhìn tôi xem như ràng câu rồi: Đầu năm nay giá cả cái gì cũng tăng chỉ có là càng ngày càng hạ.”

      “Cảm ơn khích lệ.”

      Trương Húc đẩy cửa bước vào nhìn thấy tôi cùng Lục Bách Nghiêu giương cung bạt kiếm dò hỏi: “ phải hai người lại cãi nhau đấy chứ?”

      “Tôi chỉ cãi nhau với người.” Lục Bách Nghiêu đưa mắt nhìn tôi thản nhiên trả lời.

      “Ha? Bản thân tôi ngược lại, chọn người mà chuyên chọn súc sinh để cãi.”

      “Là người nhàm chán tới mức cùng súc sinh cãi nhau………………trừ khi súc sinh cùng súc sinh ầm ỹ.” Vì muốn kéo tôi xuống nước mà ta dùng tới cả chiêu tổn hại mình như vậy. “Diệt địch ngàn, tự thương tám trăm” chiêu này quả ta dùng hết sức thành thạo.

      “Lục Bách Nghiêu!”

      “A. Tôi có cái gì sao? Tôi cái gì cũng chưa cả!” Vẻ mặt ta vô tội hỏi, tôi muốn đấm cú vào mặt ta.

      “Khụ khụ………” Trương Húc ho khan vài tiếng với Lục Bách Nghiêu: “Cục công an phái người tới đây làm biên bản, nếu cậu cảm thấy thuận tiện mình cho họ vào.”

      “Công dân hợp tác với cảnh sát là đương nhiên, tất nhiên là tiện rồi. Hạ Cận, có đúng ?” Lục Bách Nghiêu cười đến đắc ý nhìn vẻ mặt khiếp đảm của tôi nhưng tôi vẫn mạnh miệng cãi bướng: “ Đương nhiên, nhớ phải chuyện tốt đấy.” Bốn chữ cuối cùng tôi gần như là nghiến răng nghiến lợi mà ra.

      “Nhất định, nhất định, tôi phụ kỳ vong tha thiết của .”

      Chương 13: Sóng lớn mãnh liệt
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Chuyện phóng hỏa thiêu cháy nhà ăn lần này mười mấy đầu bếp đều sớm rời khỏi trường chỉ có người khởi xướng là Lục Bách Nghiêu bị hun khói đến tổn thương giọng . Chỉ có phòng bếp nhà ăn bị thiêu hủy cùng thảm bị đốt cháy nên khi lập biên bản cảnh sát cũng chỉ hỏi mấy câu đơn giản liền rời . Tôi đẩy cửa vào thấy Lục Bách Nghiêu ngồi bắt chéo chân, bộ dạng đánh ghét, ngoài miệng còn nhàn nhã gặm quả táo.

      cùng cảnh sát chuyện như thế nào?” Tôi đến gần hỏi.

      muốn biết?” ta cắn miệng táo lớn, nhai từng chút từng chút, giọng ậm ờ, lui tới nhưng thể nghe được: “ Tôi cho biết. Mau cầu xin tôi .”

      “Đám cháy chỉ làm bị thương cổ họng mà chắc còn làm hỏng đầu nữa đúng ?”

      “Nha, chuyện bí mật như vậy đều bị phát rồi.” Bộ dạng ta bỉ ổi cùng Vương Tiểu Tiện trong phim “Thất tình 33 ngày” giống nhau như đúc. :)V)

      “Ông trời ơi, mau thu hồi tên nghiệt này lại .” Tôi nhảy lên đưa tay cầm quả táo đặt ở miệng mình cắn miếng.

      biết người tốt sống lâu, tại hoa lưu ngàn năm sao? Hạ Cận, nếu ngàn năm sau chúng ta đều thành lão tinh có lẽ tôi sửa tính trọng nữ khinh nam, biết đâu lại coi trọng , cái người giống nam nhân này sao?” Vẻ mặt ta nghi hoặc nhìn tôi, muốn biết đáp án.

      “Yên tâm, qua ngàn năm ánh mắt của tôi cũng kém tới trình độ đó.” Tôi vừa gặm táo vừa cùng Lục Bách Nghiêu cãi vả.

      “Đúng rồi, Trương Húc bảo bối của đâu? Sao thấy cậu ta đâu hết?” Đột nhiên Lục Bách Nghiêu bỗng nhớ tới chuyện này .

      cầu tôi , cầu tôi . Dù có cầu xin tôi cũng cho biết.” Tôi trực tiếp đem câu của Lục Bách Nghiêu trả lại cho ta.

      đứng lên quăng lõi táo, oán hận nhìn tôi: “ Cũng chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi, đời này chắc cũng chỉ có là chiếm cả hai loại này thôi.”

      Ai nha, ra ít khi Lục Bách Nghiêu bị nghẹn thành như vậy, vừa này còn mới tranh cãi tôi là nam nhân bà tại lại hảo tâm cho tôi chuyển đổi giới tính, xem chừng nãi nãi tôi ở trong mắt tám chín phần là phân thắng bại rồi.

      “Chị đây có cùng em so đo a.” Tôi kiễng mũi chân khoát tay lên vai Lục Bách Nghiêu, người này phải cao bình thường nha.

      “ Với giới tính của cả đời này cũng đảm đương nổi chị tôi đâu, nhiều lắm tôi cho làm tiểu đệ của tôi, mau gọi đại ca nghe chút.” Lục Bách Nghiêu vuốt đầu tôi cùng với sờ đầu con cún khác gì nhau cả.

      “Lục Bách Nghiêu, ………” Tôi vừa định dừng tay” ta lại dùng động tác sờ đầu cún con, lời ra nửa liền bị thanh nũng nịu cắt đứt “Nghiêu Nghiêu~~”. Tôi hoảng sợ giống như sắp có con sóng mãnh liệt đánh tới nhìn Thấy Lục
      Bách Nghiêu so với tôi còn hoảng sợ hơn, trực tiếp thăng lên kinh hãi. Hai chúng tôi vội vàng tách ra làm cho con sóng mãnh liệt kia chụp hụt.

      “Nghiêu Nghiêu, người ta tìm khổ, tại sao lại ở bệnh viện? Rốt cuộc là làm sao vậy? Có biết người ta lo lắng cho hay ??” Con sóng lớn này vừa tiến vào dựa vào người Lục Bách Nghiêu làm tôi bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo. “Nghiêu Nghiêu” tức tôi cảm giác người mình cứng ngay tại chỗ, nhớ tới vài ngày trước đó xem “Hàng xóm cũng điên cuồng”, cái vị sóng lớn trước mắt này chính là Lục Cơ Tháp Na ( Lục Cơ Tháp Na viết tắt là Luna)

      sao. phải em về rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?” Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Bách Nghiêu quẫn bách đến vậy, ha ha, cuối cùng cũng tới lúc tôi ngồi xem rồi. Tôi cắn nửa trái táo , ngồi ở cái ghế bên cạnh, có chút hăng hái xem buổi trình diễn sắp tới.

      Chương 14: cần, người ta còn xem diễn chưa đủ.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      “Bởi vì người ta lo lắng cho cho nên trực tiếp tìm đến bệnh viện. thế nào? Thương tích ra sao? Có nặng lắm ?” Cơn sóng lớn mặc cái váy màu đỏ, cổ áo bên ngoài mở rộng, trước ngực là con sóng lớn mãnh liệt, là hấp dẫn ánh mắt. Hóa ra Lục
      Bách Nghiêu thích loại này, ngực lớn, váy đỏ? Tôi tỉ mỉ nhìn ngực của tiểu thư này, vị này phải là lúc trưa đứng bên người Lục Bách Nghiêu lúc ta chuyện điện thoại sao?

      Ai, cuộc đời lúc nào cũng có thể găp nhau mà gặp tất nhiên là có trò hay để nhìn rồi.

      có việc gì, em mau trở về .” Lục Bách Nghiêu cau mày trả lời, ràng là kiên nhẫn, chỉ tiếc vị tiểu thư ngực lớn này là người có nhãn lực vẫn như trước quấn quít lấy Lục Bách Nghiêu hỏi lung tung này nọ. Nếu phải cố kị hai người đứng đối diện thấy được tôi lấy điện thoại ra quay lại chuyện này rồi.

      khát, em rót giúp ly nước .” Sau khi Lục Bách Nghiêu bị dây dưa hồi chỉ có thể tìm cái cớ, đau khổ đỡ trán đuổi ta .

      “Được rồi, người ta , phải đợi người ta nha.” Tiểu thư ngực lớn này lắc lắc eo ra ngoài, bóng lưng kia muốn bao nhiêu đẹp có bấy nhiêu đẹp.

      “Lục Bách Nghiêu, ngờ thích loại này, ha ha, ngực lớn, eo thon, mắt to vô tội, giọng nũng nịu. Diễm phúc lớn nha~~!” vất vả mới tóm được chuyện cười tốt như vậy, tất nhiên là tôi phải lợi dụng tốt rồi.

      “Mẹ tôi đưa ta cho tôi làm đối tượng xem mắt.” Lục Bách Nghiêu nhắc tới vị “tiểu thư” này liền nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng này của ta là hiếm thấy: “Mau, giúp tôi thoát khỏi ta.”

      cần, người ta còn xem diễn chưa đủ đâu.” Tôi học giọng điệu của “Lục tiểu thư” cũng sợ ghê tởm chết Lục Bách Nghiêu.

      ……..” Lục Bách Nghiêu trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt muốn phun ra lửa.

      “Ai nha, lại còn uy hiếp người ta, người ta rất sợ đó ~~.” Tôi chớp chớp hai mắt, hoảng sợ nhìn Lục Bách Nghiêu. Tôi chính là thấy chết cứu đó, thế nào? thế nào hả?

      “Nghiêu Nghiêu, nước đây. Đúng rồi, hai người chuyện gì vậy? Tại sao chuyện với người ta.” Bản chính “tiểu thư” cầm ly nước trở về, mở đôi mắt to ngập nước vô tội nhìn sang tôi rồi lại nhìn sang Lục Bách Nghiêu.

      có gì, các người cứ tiếp tục tán gẫu, cần để ý đến tôi.” Tôi khoát tay, vừa cắn táo của mình vừa xem cuộc vui, thuận tiện đem ghế dựa dịch chuyển ra xa mấy tấc để ngăn ngừa lửa giận của Lục Bách Nghiêu đốt tới.

      “Tiểu thư” cẩn thận đem ly nước tới trước mặt Lục Bách Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu, đến đây, chúng ta uống nước .”

      “Luna, có chuyện muốn với em.” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu trịnh trọng, ta gọi” Luna” làm tôi thiếu chút nữa đem cái lõi táo gặm dư trực tiếp nuốt xuống bụng. “Tiểu thư” này tên là Luna?! Nhân tài!!

      “Đáng ghét, có lời gì muốn với người ta? Người ta thẹn thùng nha!!!” Vẻ mặt “tiểu thư” thẹn thùng, khi chuyện mặt đỏ nửa tuy là phân biệt được đỏ hay là vì đánh má hồng.
      Lục Bách Nghiêu xoẹt cái trực tiếp túm tôi từ ghế lên: “Kỳ người này là bạn của .”

      “Rầm” tiếng, tôi đem cái lõi táo còn cắn dở trong miêng nuốt xuống bụng rồi.
      ly sắc thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Người này lại chiếm tiện nghi của tôi.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      “Tiểu thư” mở cặp mắt to ngập nước, vô tội chớp chớp nhìn tôi, trong hốc mắt nhanh chóng chảy lệ.

      “Đây phải là , đừng tin ta, tôi với người này chút quan hệ đều có.” Vừa nuốt cái lõi táo, cảm giác toàn thân từ xuống dưới đều thoải mái nhưng ràng bị người khác hiểu lầm quan hệ của tôi cùng Lục Bách Nghiêu lại càng thoái mải hơn nữa, vội vàng xua tay giải thích, tôi chỉ muốn im lặng làm người xem cuộc vui cũng muốn làm tiểu tam hoành đao đoạt ái.

      “Nghiêu Nghiêu. Chuyện này……………là sao?”

      Lục Bách Nghiêu đưa tay ôm chầm lấy bả vai tôi đem tôi kéo vào trong ngực, sức của ta lớn, tôi căn bản thể giãy ra được. ta nhìn “tiểu thư” ràng từng chữ: “Là . ấy là bạn của . Bởi vì mẹ thích ấy cho nên cũng thừa nhận bọn , lại giới thiệu cho nhiều loại đối tượng kết hôn. Em cũng là trong số đó.” Ánh mắt ta chuyển đến người tôi, lời cũng trở nên thâm tình chân thành: “Nhưng ấy.”

      “Uhm…………Hai người làm sao có thể đối với tôi như vậy”. chứng minh mỹ nữ rơi lệ rất đẹp nhất là bộ dáng hoa lê đái vũ, điềm đạm, đáng , thẹn thùng. Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh càng thêm có vẻ vô tội, bả vai co rụt lại khóc ngừng.

      Nếu đấu võ mồm tôi còn có thể phản bác vài câu nhưng nếu giải thích là muốn mạng già của tôi rồi. Tôi nắm chặt tay của “tiểu thư” biết nên cùng ấy như thế nào: “ trăm ngàn lần đừng tin lời ta, tôi phải là bạn của Lục Bách Nghiêu, chút quan hệ cũng có. Hai người trai tài sắc, trời sinh đôi. Tôi chúc các người có đôi có cặp, quần hội tụ, bỉ dực song phi………Uhm…….”

      Tôi kinh ngạc. Trong lúc đó, đôi môi ấm áp của Lục Bách Nghiêu hề dự đoán trước áp lên môi tôi, ngăn cản những lời tôi muốn , coi ai ra gì từng bước xâm nhập. bàn tay ta dùng sức kéo tôi vào trong ngực, ôm chặt. Tay kia giữ chặt gáy tôi đem mặt tôi dán lên hai gò má của ta. Hơi thở của ta nóng rực đập vào mặt tôi, đôi môi nóng bỏng gắt gao áp chặt môi tôi, trằn trọc cọ xát. Tôi liều mạng muốn tìm kiếm đường ra nhưng bị môi của Lục Bách Nghiêu chặn kín, giống như con cá phơi thây bờ cát mặc người bài bố. Mùi bạc hà thơm ngát lan tràn trong miệng, hương thơm thấm vào lòng người. Trong chớp mắt tôi thất thần Lục Bách Nghiêu lợi dụng cơ hội chui vào chỗ trống. ta bất ngờ cạy mở hàm răng phòng bị của tôi, răng môi giao hòa, liều mạng cắn nuốt lưỡi tôi.

      Người này lại chiếm tiện nghi của tôi? Tiên sư ta!!!

      “Tôi chán ghét các người!” Nhìn đến màn này, rốt cuộc tiểu thư chịu đựng được nữa vừa khóc vừa ngã ở cửa phòng.

      Tôi thừa dịp Lục Bách Nghiêu chú ý, nhìn về phía cửa, tôi liền khách khí lấy chân phải của mình dẫm nát chân ta, làm Lục Bách Nghiêu đau tới mức ôm chân ngồi phịch sôpha.

      “Lưu manh, biết xấu hổ.” Tôi oán hận trừng mắt nhìn ta, dám lấy tôi làm bia đỡ đạn. Tên khốn này!

      “Trước lạ sau quen thôi.” Ít khi Lục Bách Nghiêu tính tình dễ chịu như vậy, cho dù tôi dẫm vào chân cũng coi như biết, cười “hắc hắc”.

      “Lần sau nếu còn chiếm tiện nghi của tôi, cái tôi giẫm phải là chân mà là “con cháu” của đó.” Nếu ánh mắt có thể giết người thằng nhãi Lục Bách Nghiêu này sớm bị tôi lăng trì vài lần rồi.

      Lục Bách Nghiêu nghiêng người dựa vào sôpha, gác chân lên bàn trà, thở phào hơi: “Cuối cùng ta cũng rồi, thoải mái cả người.”

      ấy vừa rồi……………….giống như khóc . thấy hơi quá đáng sao?” Tôi nhìn về phía cửa, hình như vị “tiểu thư” này ngã cũng , tiếng vang lớn vẫn còn lởn vởn bên tai tôi.

      “Cái gì gọi là có thấy quá đáng hay ? ràng là “chúng ta” có được ?”

      ràng là tôi bị kéo xuống nước.”

      “Cuối cùng phải cũng xuống nước rồi sao?” Lục Bách Nghiêu là loại người cho dù chết cũng phải tìm người khác chôn cùng, cố tình tôi lại chính là cái người xui xẻo đó. Lại cuộc đời mà gặp qua người cặn bã làm sao có thể dễ dàng lấy chồng, phải người nào cũng có thể tùy tiện làm mẹ được.

      Tôi hừ lạnh tiếng: “ ra từ trước tới nay, giá trị của chưa được định đúng mức rồi.”

      Chương 16: Đường tình duyên với nam thần là khúc khuỷu.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Ngồi ở văn phòng Trương Húc lát, lại đấu võ mồm với Lục Bách Nghiêu chút, cảm thấy thời gian sai biệt lắm, tôi liền tính qua phòng giải phẫu bên kia tìm Trương Húc.

      Vốn hôm nay chưa đến phiên trực của nhưng bởi vì cổ họng Lục Bách Nghiêu bị thương nên mới trở về bệnh viện sau đó lại có ca phẫu thuật lớn, đường bị chủ nhiệm khoa bắt tới phòng phẫu thuật hỗ trợ nên tôi chỉ có thể ở phòng làm việc của chờ cùng ăn cơm.

      “Ai. đâu vậy?” Lục Bách Nghiêu ngồi dựa sôpha, nhắm mắt lại. Ban đầu tôi còn tưởng ta ngủ nghĩ tới tôi vừa đứng lên tính ra cửa bị ta gọi lại.

      “Tìm Trương Húc ăn cơm tối.” Vừa nghĩ tới chuyện cùng Trương Húc ăn bữa tối dưới nến, ngắm hoa dưới ánh trăng, tâm tình của tôi tốt, ngay cả trả lời cũng mang theo vài phần nhàng, ý vị.

      “Nhìn xem khuôn mặt nhắn nhộn nhạo, tươi cười dễ chịu này……….” Thằng nhãi Lục Bách Nghiêu mở miệng chắc chắn có gì hay ho rồi. cùng với suy đoán của tôi cũng kém bao nhiêu. ”Nam nhân bà, ánh mắt của Trương Húc đến nỗi nào, dù sao cũng thể coi trọng ? Làm người nhất là nam nhân bà quan trọng nhất là phải tự biết mình.”

      “Đúng vậy, người ta có dáng người xinh đẹp của Luna “tiểu thư”, giọng nũng nịu luôn miệng kêu “Nghiêu Nghiêu~~”. E hèm!” Tôi hướng về phía Lục Bách Nghiêu ném cái mị nhãn ghê tởm chết đền mạng, lắc lắc thân mình bước ra khỏi văn phòng. Trong nháy mắt đóng cửa, xoay người nhìn bộ dáng khiếp sợ của Lục Bách Nghiêu giống như nuốt phải gián lại khuyến mãi thêm câu nữa, cười lớn rời khỏi tầm mắt của .

      ra khỏi văn phòng xa chợt nghe thanh nghiến răng nghiến lợi của Lục Bách Nghiêu: “Hạ Cận, chính là nghiệt.”

      “Ha ha, như nhau.” Tôi vươn tay phải hướng phía sau khoát tay áo, hăng hái bừng bừng về phía phòng phẫu thuật, miệng thích y hát: “ Nếu tôi có gậy tiên nữ, lớn lên đều xinh đẹp, tôi còn muốn biến Lục Bách Nghiêu thành con heo ngốc núc ních.” (bài hát quá kinh dị)

      tới phòng phẫu thuật vừa lúc gặp nữ hộ lí phụ giúp đẩy bệnh nhận ra ngoài. Trương Húc mặc quần áo giải phẫu sau các bác sĩ khác.

      Tôi cười tiến lên đón: “Phẫu thuật thế nào?”

      “Rất thành công.” lui ra phía sau cách tôi bước, giọng xuyên qua khẩu trang xanh truyền tới, có vài phần giống đàn cello trầm thấp: “ người mình còn mang theo vi khuẩn, tại nên cách xa chút chờ mình tắm rửa sạch tìm cậu.”

      “Ừ”. Tôi gật đầu, tránh ra chút .

      Thời gian chờ đợi, tôi ngồi ghế dài ở hành lanh bệnh viện dùng di động chơi “Tiêu diệt sao”, liên tiếp qua vài màn liền nghe đầu vang lên giọng : “Chơi vui ?”

      Tôi vừa ngẩng đầu thấy bóng dáng của Trương Húc. thay áo blouse bác sĩ bằng cái áo ba-đờ-suy màu nâu nhạt ngồi bên cạnh tôi.

      “Mình chơi nữa, chúng ta ăn cơm .” Tôi quẫn bách nhét điện thoại di động vào trong túi, đứng lên, nghĩ tới Trương Húc cũng cùng đứng lên liền vừa vặn va phải nhau. Đầu tôi đúng lúc ở dưới cằm , chính xác là cú thúc mạnh mẽ.

      Tôi bị đau, mặt lại ngạc nhiên đến cực điểm, hoàn toàn bị hành động ngu ngốc của mình làm cho phát khóc: “ Mình…………..Mình phải cố ý.” Cùng với Lục Bách Nghiêu đấu võ mồm dù thế nào cũng bất phân thắng bại nhưng đối mặt với Trương Húc miệng tôi phải ngu bình thường, ngu đến mức chính tôi cũng chịu được mà khinh bỉ chính mình.

      Đường tình duyên cùng với nam thần là khúc khuỷu, phải bị chính tôi phá hủy chứ?

      Chương 17: Bạn ?
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      “Có đau hay ?” Trương Húc ôn hòa đặt tay lên đầu tôi, cẩn thận xem xét cái trán bị đụng của tôi: “Rất tốt, có sưng.”

      “Mình đau, cậu thế nào?” Lực tác dụng lẫn nhau, mới vừa rồi đầu tôi đau muốn chết khẳng định cằm của Trương Húc chắc mềm luôn rồi.

      “Mình sao.” cưng chiều sờ mái tóc dài của tôi, trong nháy mắt người tôi cứng ngay tại chỗ. thể ngờ Trương Húc lại sờ đầu tôi?!! Mầm móng thầm mếm từ trung học chôn sâu trong đáy lòng, nay lại đứng gần tôi như thế, chân như thế làm cho tôi có cảm giác mình nằm mơ.

      “Chúng ta ăn cơm .”

      “Ừ.”

      Tôi xách túi xách theo sau Trương Húc, nhìn dáng người cao ngất, nam sinh ngây ngô lúc trước giờ chân chính trở thành người đàn ông trưởng thành. Đây chính là người tôi tâm tâm niệm niệm thích lâu như vậy. Trong chớp mắt tôi cảm thấy như thế này là may mắn hạnh phúc rồi.

      Lúc qua hành lang đụng phải vài y tá đẩy giường bệnh vào phòng giải phẫu theo sau đó còn có nhiều người nhà bệnh nhân. Đoàn người nhanh chóng qua, tôi tâm ý viên mãn sau Trương Húc, lúc sắp chạm vào người đối diện vai bỗng nhiên có thêm cái tay nhanh chóng kéo tôi sang bên, sau đó ôm vào trong ngực . Tôi ngẩng đầu vừa vặn chống lại mắt của Trương Húc, so sánh với đôi mắt sáng quắc, hoa đào đầy trời của Lục Bách Nghiêu đôi mắt này tính là tinh xảo nhưng hiểu sao lại làm cho người ta thoải mái dị thường, giống như gió xuân vậy.

      “Cẩn thận chút.” thân thiết , thanh ôn hòa làm tim tôi gần như đập nhanh, giật mình nhớ đến câu trong tiểu thuyết mà mình từng đọc: phàm trần cuồn cuộn, kiếp sống phù du làm sao có thể so được với tâm nam tử ôn nhu triệt cốt (ôn nhu thấu xương).

      tay ôm tôi tay bảo vệ tôi ở trong ngực, sau đó…………………..vẫn có buông tay ra.

      “Bác sĩ Trương, đây là bạn sao? xinh đẹp.” đường ngừng có người quen biết tiến lên chào hỏi, nhìn tôi cùng Trương Húc ở chỗ lại còn là tư thế này liền xem tôi là bạn của mà đối đãi. Tôi vốn tưởng rằng Trương Húc mở miệng giải thích mấy câu, nhưng với nghi vấn này gì chỉ tủm tỉm đối mặt, giống như……………………cam chịu?

      “Tại sao cậu giải thích với bọn họ?” Tôi nghi hoặc mở miệng hỏi.

      “ Giải thích cái gì?” Trương Húc hiểu, nhìn tôi trong nháy mắt biết nên hỏi tiếp hay .

      “ À…… Giải thích chúng ta………..Ừhm…………..chúng ta phải là loại quan hệ kia.”
      Tôi nhịn nữa ngày tới mức nghẹn đỏ mặt cũng chỉ có thể rặn ra vài chữ này.

      “Quan hệ thế nào?” Trương Húc có chút hăng hái nhìn tôi.

      Ách(⊙o⊙). . .

      Trương Húc biết hay giả vờ biết vậy? Đương nhiên là quan hệ người rồi nhưng mà làm sao tôi có thể ra miệng được.

      “Chính là………Chính là………….” Tôi vừa ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy TV treo ở bệnh viện phát tin tức Chủ tịch nước cùng phu nhân công tác ở nước ngoài. Cuối cùng cũng tìm được hình tượng để diễn tả, tôi chỉ vào TV: “Là quan hệ giống như bọn họ.”

      “À……..”Trương Húc nở nụ cười si ngốc, tay ôm chặt bả vai tôi hơn chút, nghiêng người câu: “ Cái này còn hơi sớm. Chúng ta cứ từng bước .” Ý tứ của Trương Húc chính là trong lúc này nếu chúng tôi là người có hơi sớm sao? Vậy rốt cuộc thích tôi hay là thích tôi?

      Vẻ mặt tôi mù mịt đứng tại chỗ quên bước , dừng chút Trương Húc thêm câu: “Nếu cậu gấp chúng ta đẩy nhanh tiến độ chút, mình chỉ lo lắng người nhà cậu đồng ý thôi.”
      ly sắc thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18: Mất hết mặt mũi.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Trong nhà đồng ý? Chúng tôi đương có liên quan gì đến lão Phật gia? Lão Phật gia dẫn tôi xem mắt phải là có ý muốn tôi cùng Trương Húc ở chung chỗ sao? Mẹ làm sao đồng ý đây? Nghĩ tới đây tôi bị Trương Húc làm cho chóng mặt rồi. Đột nhiên nhìn lên TV thấy hình ảnh của Chủ tịch cùng Bành phu nhân, đầu óc nóng lên, chợt ý thức được điểm mấu chốt: Chủ tịch cùng phu nhân đâu phải là quan hệ người căn bản bọn họ chính là vợ chồng a! Mẹ ơi, lần này mất hết mặt mũi rồi.

      Bởi vì các việc bẽ mặt ngừng phát sinh, tôi gần như thấp thỏm yên cùng Trương Húc trải qua buổi chiều. Sau khi ăn tối xong, chúng tôi dạo cho tiêu bớt cơm, mãi đến tám rưỡi mới đưa tôi về tới dưới lầu.

      “Cảm ơn cậu đưa mình về, vậy……………..Tạm biệt.” Cho dù tiếc đến đâu cũng phải chia tay với .

      “Đêm nay mình rất vui vẻ.” Khóe miệng Trương Húc ra nụ cười ấm áp với tôi.

      “Ừ, mình cũng rất vui vẻ. Mình lên nhà trước, ngủ ngon.”

      “Chờ chút.”

      “Hả?” bước lên cầu thang chợt dừng lại, tôi xoay người nhìn Trương Húc tới, sau đó lấy ra bó hoa hồng trắng đưa cho tôi. “Tặng cho mình?”

      “Ừ.” Vừa mới rồi chúng tôi luôn luôn cùng nhau, rốt cuộc mua hoa lúc nào?

      nhìn biểu tình kinh ngạc của tôi thêm câu: “Lúc mua nước có ngang qua cửa hàng bán hoa, cảm thấy bó hoa này cùng cậu giống nhau nên mua tặng cậu.”

      Tôi có chút khó tin nhìn , nhìn đôi mắt so với ngôi sao bầu trời còn sáng hơn rồi cúi xuống nhìn bó hoa hồng trắng trong ngực. Ý nghĩa của hoa hồng trắng là: hoàn toàn xứng đôi với em. Trương Húc biết ý nghĩa này sao?

      “Ban đêm lạnh, mau lên .” Trương Húc sờ đầu tôi, ôn hòa .

      Trong lòng tôi ôm bó hoa hồng trắng, phân biệt là vui mừng hay là mâu thuẫn: “Dù sao cũng ở dưới nhà mình rồi, mình nhìn cậu trước.”

      trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu : “Được.”

      Nhìn xe của dần dần biến mất trong màn đêm tôi mới xoay người lên lầu. Mãi cho đến khi trở về nhà, tắm rửa sạch nằm giường tâm lý của tôi vẫn ngừng xoay quanh bóng dáng Trương Húc, từng chút từng chút nhớ lại chuyện đêm nay, nhưng cho dù tôi nghĩ đến nát óc cuối cùng cũng đoán ra được Trương Húc có ý tứ kia với tôi hay . Động tác của ôn hòa còn mang theo vài phần cưng chiều làm cho tôi nghĩ là cũng thích tôi nhưng có đôi khi ở chung, đối với tôi vẫn mang theo vẻ mơ hồ xa cách dường như chúng tôi luôn bị ngăn cách nhau bởi bức tường vô hình vậy. Phần xa cách này biết là do thói quen nghề nghiệp của bác sĩ hay là do tôi cảm giác sai lầm rồi. ràng cái gì cũng chưa nhưng lại làm tôi rối loạn tinh thần.

      Mơ mơ màng màng ngủ, bên trong giấc mơ tôi mặc áo cưới màu trắng kéo tay Trương Húc vào lễ đường thiêng liêng. Khi chuẩn bị đeo nhẫn cho tôi, trong giây phút ấy lòng tôi tràn ngập hạnh phúc cùng vui mừng, chỉ là trong giây tiếp theo Lục Bách Nghiêu nổi giận đùng đùng xuất tại hôn lễ, hai lời liền nổ súng bắn chết Trương Húc, máu tươi đỏ sẫm diêm dúa lẳng lơ giống như cây thuốc phiện chảy đầy mặt đất. Tôi ôm Trương Húc cả người đầy máu biết làm sao, cho đến khi nhìn thấy tính mạng của dần dần mất trong lòng tôi, trong mắt toàn là màu máu tươi đỏ thẫm.

      Mắt trong bóng tối chợt mở ra, trái tim “bang bang” dồn dập nhảy lên, lâu sau sợ hãi trong lòng mới dần dần tản , may mắn đây chỉ là giấc mộng. Nhìn thấy thời gian hiển thị màn hình di dộng: thứ Hai, bốn giờ sáng. Thời gian còn sớm,tôi nhắm mắt từ từ thiếp nhưng lần này dám ngủ sâu nữa.

      Chương 19: là trâu hả? Như vậy cũng có thể uống.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Vừa đến công ty liền nhìn thấy các đồng nghiệp nữ tụ tập lảm nhảm, tôi qua ánh mắt các nàng cũng theo sau, tôi hỏi Đồng Yến sao lại thế này, ấy hôm nay thái tử gia chính thức tới công ty. Đồng Yến vừa như câu như vậy tôi liền trực tiếp ràng rồi, trách được đám người đều lao tâm lao lực cố ý ăn mặc, xem ra mặt muốn độc chiếm thái tử gia Lục Bách Nghiêu mặt sợ người bạn học cũ là tôi tranh chỗ của các nàng.

      Vừa qua tám giờ mười lăm, lãnh đạo mang theo Lục Bách Nghiêu đến công ty, người này mặc tây trang bên trong là áo sơ mi hồng nhạt bảnh bao vừa tới câu: “Mỗi ngày làm có thể nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy, phúc lợi công ty quả rất tốt.”

      Trước kia tôi cảm thấy đàn ông mặc áo màu hồng nhạt làm người ta cảm thấy rất đàn bà nhưng lúc nhìn Lục Bách Nghiêu mặc vậy mà lại thấy rất tốt, biết có phải buổi tối gặp ác mộng hay khiến cho tinh thần cả người suy nhược mà ngay cả nhìn Lục Bách Nghiêu cũng có bài xích như trước kia.

      Lục Bách Nghiêu thuộc loại hình mở miệng là nổi tiếng, mở miệng liền làm các đồng nghiệp nữ mắc cỡ mặt đỏ bừng. Thái tử gia tuổi trẻ, đẹp trai, có tiền lại biết cách chuyện làm cho người khác ưa thích, thể nghi ngờ chính là Bạch mã hoàng tử mà nữ đồng nghiệp đau khổ kiếm tìm.

      Mãi cho đến khi Lục Bách Nghiêu rời trong phòng vẫn còn vô số hoa đào rơi lả tả. Bởi vì tồn tại của Lục Bách Nghiêu quá sức mạnh mẽ, các nữ đồng nghiệp tự động bỏ quên người bạn học cũ của ta là tôi. đám người công việc còn rất nhiều nhưng cũng quên tỉ mỉ bày ra các tình tiết gặp gỡ ngẫu nhiên “rung động lòng người”.

      Hồi trung học, Lục Bách Nghiêu ở tại nhà bà ngoại, lúc ấy cảm thấy gia thế ta có gì đặc biệt, bây giờ ở trong phòng rửa tay nghe các đồng nghiệp nữ chuyện mới biết người ta khiêm tốn. Tôi nhìn đám đồng nghiệp tỉ mỉ trang điểm trong lòng tránh khỏi trận thổn thức, gặp qua vị “tiểu thư” xem mắt của Lục Bách Nghiêu khó hiểu theo gia thế của nhà ta, cầu chính của vợ tương lai là phải môn đăng hộ đối. Ở bên ngoài Lục Bách Nghiêu có thể phong lưu đa tình nhưng đối tượng cuối cùng để kết hôn chỉ có thể là người tốt do mẹ ta tuyển chọn.

      Lúc phòng giải khát uống nước sau lưng trận giật mình làm tôi suýt chút nữa đánh rơi ly nước. đời này người nhàm chán như vậy ngoại trừ Lục Bách Nghiêu còn ai nữa.

      Tôi quay đầu tức giận nhìn ta: “Lục Bách Nghiêu, hai mươi sáu tuổi rồi, cần tôi phải nhắc nhở nữa chứ.”

      Người này cùng tuổi với tôi, ràng bôn ba đời nhiều năm tại sao vẫn là bộ dạng, tính tình con nít như vậy.

      Lục Bách Nghiêu cười “hắc hắc” trả lời, trực tiếp đoạt lấy ly nước trong tay tôi, uống ừng ực ừng ực hết phần ba: “ Tôi sắp chết khát rồi.”

      là trâu hả? Như vậy cũng có thế uống được?” Cái ly này phải là cái ly duy nhất ở đây. Cái này hôm qua lúc tôi cùng Trương Húc tản bộ ghé vào mua, bên có in hình Doraemon, hôm nay mới lấy ra dùng lần đầu bị Lục Bách Nghiêu nhanh chóng cướt đoạt.

      phải còn chừa lại cho sao?” ta cầm cái ly còn chút nước lắc lư trước mặt tôi. Tôi nhìn thấy phiền lòng, trực tiếp cầm cái ly còn lại bàn rót nước uống lần nữa.

      “Ai, cái ly này cần nữa sao?” ra ta rất thích ý nhìn bộ dáng kinh ngạc của tôi, tiếp tục cầm cái ly quơ quơ thuận tiện đem nước còn lại uống hết.

      cần.” Tôi ghét bỏ nhìn cái ly sứ trong tay Lục Bách Nghiêu, vốn cảm thấy cái ly này rất đáng nhưng ở trong tay ta liền trở nên đáng ghét.

      Chương 20: Người bệnh thần kinh nào có bản lĩnh như vậy.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      “Vậy tôi cầm nha.” Lục Bách Nghiêu cà lơ phất phơ , người này mặc hàng hiệu cao cấp lại giống như người thiếu tiền, ngay cả cái ly của tôi cũng muốn lấy .

      “Mới mua ngày hôm qua, bán cho giá sốc, hai mươi.” Tôi đưa tay muốn đòi ta tiền cái ly, nghĩ tới người này thần kinh có vấn đề, nắm tay tôi, ở mu bàn tay in dấu hôn: “Nụ hôn của bản thiếu gia trị giá ngàn vàng, bớt cho coi như trả tiền cái ly.”

      từng thấy người tự kỷ nhưng còn chưa gặp qua người tự kỷ tới trình độ thành thục như Lục Bách Nghiêu. Tôi mặc kệ ta, quăng cho câu “bệnh thần kinh” rồi xoay người trở về văn phòng.

      Vẻ mặt tôi căm giận trở về bàn làm việc, Đồng Yến thấy thần sắc tôi đúng, hỏi: “Cơn tức lớn như vậy, ai chọc giận cậu hả?”

      người bệnh thần kinh biết xấu hổ.” Chỉ cần đụng phải Lục Bách Nghiêu, cái người biết xấu hổ này, bình thường sắc mặt tôi cũng có tốt gì.

      Đồng Yến cười cười: “A, bản lĩnh của người bệnh thần kinh này đủ lớn a, có thể chọc cậu tức tới dựng lông.”

      Tôi cùng Đồng Yến chuyện, cái tên Lục Bách Nghiêu hồn bất tán này biết tới lúc nào: “Hai vị mỹ nữ tán gẫu vui vẻ như vậy, chuyện gì a?”

      Đồng Yến đối với trai đẹp luôn luôn có sức chống cự, bất quá ấy thích đàn ông đẹp trai thành thục, kiểu như Lục Bách Nghiêu cùng lắm chỉ làm đệ đệ thôi: “ về người bệnh thần kinh đem Hạ Cận chọc giận, hỏi xem người bệnh thần kinh nào lại có bản lĩnh lớn như vậy.”

      Lục Bách Nghiêu lại đây, sắc mặt của tôi tốt. Cùng Đồng Yến làm bạn thân lâu như vậy tất nhiên ấy biết người tôi mắng là ai, so với Lục Bách Nghiêu tất nhiên là ấy giúp đỡ tôi rồi. Quả nhiên Lục Bách Nghiêu vừa nghe những lời này của Đồng Yến sắc mặt lập tức thay đổi, hoàn toàn đần thối.

      Nhìn kìm nén bực bội rời , khó chịu trong lòng tôi xem như tan thành mây khói, hướng tới Đồng Yến cảm ơn.

      “Cơm trưa cậu mời.” Đến lúc này Đồng Yến vẫn quên áp bức tôi phen, bất quá ấy giúp tôi diệt Lục Bách Nghiêu, mời bữa cơm trưa này đúng là giá trị.

      Cuối cùng cũng chờ đến giờ tan tầm, Trương Húc lái xe đến trước công ty đón tôi ăn cơm, nhìn Trương Húc mặc quần áo trắng, hai mắt tôi chớp chớp tỏa sáng, bỗng dưng nhớ tới câu: mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Ở trong mắt tôi Trương Húc là người giống như vậy, thích hợp sống ở cổ đại làm nhã sĩ an nhàn, cuộc đời suôn sẻ. Bất quá bây giờ sống ở đại nhưng cũng hợp ý tôi.

      “A, đây chính là nam thần câu thích lâu như vây? Bộ dạng cũng tệ lắm, nếu già thêm mười tuổi, lão nương đây nhất định giành tới bể đầu cũng thèm khách khí với cậu.” Có thể làm cho vị đại thúc Đồng Yến này khống chế được ra những lời như vậy, quả hiếm thấy. Bất quá thể thừa nhận sức quyến rũ kinh người của bác sĩ Trương.

      Tôi cùng Đồng Yến hàn huyên lúc, sau đó chạy nhanh về phía Trương Húc chậm rãi qua, thời điểm chạy đến trước mặt còn khẽ thở hổn hển.

      “Làm sao chạy vội như vậy, sợ ngã hả?” Trương Húc lúc chuyện vĩnh viễn là bộ dáng bình tĩnh, thong dong phối hợp với động tác vuốt tóc tôi dịu dàng nên lời.

      “Chúng ta thôi.” Đúng giờ cao điểm tan tầm, nếu bây giờ lát nữa bị kẹt xe.

      “Tốt.” bộ dáng thân sĩ giúp tôi mở cửa ghế phụ, định ngồi vào gặp Lục Bách Nghiêu tới vỗ vai Trương Húc: “ ăn cơm hả?”

      “Ừ, muốn cùng nhau ?” Trương Húc khẽ mĩm cười mời.

      Theo như tư duy của người bình thường nếu thấy nam nữ ăn cơm đều muốn làm bóng đèn, uyển chuyển cự tuyệt, nhưng vấn đề là trình độ tư duy của Lục Bách Nghiêu cùng người bình thường từ xưa đến nay đều giống nhau.

      ta vừa bắt đầu nhíu mày suy nghĩ tôi còn nghĩ rằng rốt cuộc cũng có kì đà cản mũi, có thể cùng Trương Húc hảo hảo trải qua “thế giới hai người”, nhưng người này giống như biết được tôi suy nghĩ gì, tươi cười trong mắt tràn ra, cực kì sáng lạn “tốt” liền chen qua tôi ngồi vào vị trị lái phụ.

      Chương 21: Lục Bách Nghiêu thuần lương, chất phác.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Trương Húc tính tình tốt cười cười giúp tôi mở cửa xe phía sau. Tôi buồn bực nhìn Lục Bách Nghiêu, chỉ có thể cam tâm tình nguyện ngồi xuống, trong lòng sớm đem Lục Bách Nghiêu lăng trì biết bao nhiêu lần. những phá hoại buổi tiệc xem mắt của tôi mà ngay cả cơ hội ở chung cùng Trương Húc cũng muốn cước chen ngang. Người này mỗi lần xuất đều tìm tôi, bám theo tôi chịu được.

      “Làm sao mà mặt thối vậy? tình nguyện ăn cơm cùng Trương Húc hả?” Lục Bách Nghiêu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn tôi, bộ dạng côn đồ.

      Tôi đây phải là tình nguyện ăn cơm cùng Trương Húc, ràng là tình nguyện nhìn thấy ta, cái đồ ôn thần này.

      Gặp tôi để ý tới, Lục Bách Nghiêu nhất quyết buông tha hỏi: “Ai, tại sao lại , phải đem đầu lưỡi cắn đứt rồi chứ?”

      Tôi mặc kệ cái đồ phế thải này, bị chọc giận tới mức ngay cả hứng thú đấu võ mồm cũng giảm , tùy ý để ta tự biên tự diễn.

      Lục Bách Nghiêu thấy tôi để ý đến mình liền quay đầu tán gẫu cùng Trương Húc. Hai người đàn ông có thể cái gì ngoại trừ xe cộ và đàn bà. Thời điểm bọn họ tới xe cộ tôi cảm thấy nhàm chán, cái gì cũng thèm để ý nhưng lúc bọn họ tới đàn bà tôi liền thay đổi thái độ, vểnh tai nghe Trương Húc chuyện.

      Lục Bách Nghiêu hỏi , cậu thích loại phụ nữ gì?

      Lúc Trương Húc trầm ngâm tôi liền nín thở đem toàn bộ lực chú ý dời đến người .

      Đến đây bỗng nhiên Lục Bách Nghiêu câu: “Mới vừa rồi cùng người chết giống y chang nhau sao bây giờ sống lại rồi?”

      Mẹ , mỗi lần đều phá hủy kế hoạch của tôi.

      Tôi trợn mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, với Trương Húc: “Trương Húc cậu cần để ý đến ta, của cậu , mình nghe.” xong câu này trong xe nhất thời yên tĩnh lại.

      Ai da má ơi, tôi vừa mới cái gì vậy? Ông trời ơi, tôi trực tiếp nhảy sông cho rồi. Rốt cuộc nhịn đến giờ ăn cơm, đối mặt với bàn đồ ăn cuối cùng cũng đem ngượng ngùng của tôi dời . Vì tránh cho mình lại xấu mặt trước Trương Húc, tôi cố dời hết lực chú ý của mình đến thức ăn, nghĩ tới…………..ăn liền ba chén.

      “Hạ Cận, nhìn cách ăn của , chắc chắn xác định mình có thể gả ra ngoài?” Lục Bách Nghiêu trợn mắt há mồm xem tôi ăn chén lại chén, giữa chừng lại cố ý chờ tôi ăn xong còn ở trước mặt Trương Húc mới nhắc tới. Người này ràng muốn ở trước mặt Trương Húc chứng minh tôi là người tham ăn hơn kém, tuy rằng hình như cũng giống vậy.

      “Con giống như Tiểu Cận cũng tốt, làm sao có thể gả được ra ngoài?” Trương Húc mỉm cười giảng hòa mà lực chú ý của tôi hoàn toàn đặt cách xưng hô của Trương Húc. ….………… thế mà lại gọi tôi là Tiểu Cận.

      "Ngậm miệng lại , nước miếng chảy đầy bàn rồi kìa.” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu ghét bỏ, tôi bối rối đưa tay lên lau nước miếng, lau nửa ngày cũng có, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ mặt nín cười đê tiện của Lục Bách Nghiêu: “ đùa bỡn tôi?”

      Lục Bách Nghiêu mở to đôi mắt vô tội: “ có a, tôi là người thuần lương chất phác làm sao có thể dùng thủ đoạn đó?”

      Lục Bách Nghiêu, tên khốn này!

      Vốn dĩ theo dự đoán là cùng Trương Húc trải qua quãng thời gian tốt đẹp, lại bị thằng nhãi Lục Bách Nghiêu mạnh mẽ phá hoại, phỏng chừng hình tượng thục nữ của tôi trong lòng Trương Húc sớm bị hủy hoại, lại đem tôi trở thành người tham ăn, oán hận đợi gả.

      Ông trời cho tôi cơ hội gặp lại Trương Húc còn bất đắc dĩ khuyến mãi thêm Lục Bách Nghiêu cùng tôi đối nghịch khắp nơi, chưa có bắt đầu đương bị tên khốn này bóp chết từ trong trứng nước.

      muốn đao chém chết Lục Bách Nghiêu, đao còn lại chém tôi luôn tôi .
      ly sắc thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 22: Đêm nay theo tôi về nhà, xe là của .
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Cơm tối chấm dứt bao lâu Trương Húc liền nhận được điện thoại khẩn cấp của bệnh viện, vội vã lái xe chạy còn nhờ Lục Bách Nghiêu đưa tôi về nhà. Nhìn Trương Húc lái xe xa dần trong bóng đêm, tôi kinh ngạc đứng ngây tại chỗ, nhìn phương hướng rời , trong lòng khỏi mất mát.

      “Người xa, nhìn quỷ hả?” Đối với hành vi của tôi Lục Bách Nghiêu chỉ đứng ở bên cạnh cười nhạt.

      “Ai cần lo!” Tôi trừng mắt liếc ta cái, đến bên đường tính bắt chiếc taxi về nhà.

      Lục Bách Nghiêu chặn trước người tôi: “ phải tôi đưa về sao?”

      phải có lái xe tới đây sao?” Cùng ta taxi về nhà bằng mình tôi còn nhanh hơn. ta cười yếu ớt, vỗ tay cái sau đó liền có chiếc xe chạy đến trước mặt chúng tôi. Lái xe từ xe bước xuống, cung kính đem chìa khóa giao cho Lục Bách Nghiêu.

      “Đủ xa hoa, xe này chắc cũng đủ mua căn nhà?” Vừa thấy chiếc xe này liền biết giá trị xa xỉ.

      “Có đủ mua hay ?” Lục Bách Nghiêu cười nhạo tiếng, bất lương hỏi câu.

      “Nhìn ra tôi rất đáng giá sao.” Tôi lại lần nữa đổi mới giá trị chính mình.

      “Đêm nay theo tôi về nhà, xe là của ?” Ánh mắt Lục Bách Nghiêu trong suốt nhìn tôi, phân biệt ta nghiêm túc hay là đùa giỡn nữa.

      “Bọn tôi giai cấp vô sản cùng giai cấp tư sản của luôn luôn tồn tại tranh đấu, xưa có Đào Uyên Minh vì năm đấu gạo mà khom lưng, nay có tôi chiếc xe mà bán mình.” Tôi lời chính nghĩa nhìn Lục Bách Nghiêu.

      Lục Bách Nghiêu tức giận nhìn tôi: “Nếu đối tượng phải là Lục Bách Nghiêu tôi mà là Trương Húc chắc sớm bổ nhào tới rồi?”

      Tôi cười hì hì : “Bingo.”

      thích cậu ấy như vậy?” Đây là lần thứ hai Lục Bách Nghiêu hỏi tôi vấn đề này, tôi hơi ngẩn ra. Ánh mắt của ta giống như muốn xuyên thấu cơ thể tôi, liếc mắt cái liền đem tôi chọc thủng.

      “Lục Bách Nghiêu, phải quản quá rộng rồi sao?” Mỗi lần Lục Bách Nghiêu hỏi tôi vấn đề này, phản ứng duy nhất của tôi là chỉ có trốn tránh.

      Tôi nhìn sắc mắt Lục Bách Nghiêu hơi ửng hồng, biết có phải hồi nãy ta uống rượu nhiều quá hay , chờ câu trả lời của ta nhưng thấy ta cau mày càng lúc càng gấp, cuối cùng cương quyết ra câu đầy đủ, chỉ ngây ngốc qua: “Dù sao cũng cho phép thích cậu ấy.”

      Khoảnh khắc những lời này ra khỏi miệng, riêng gì tôi mà ngay cả Lục Bách Nghiêu cũng hoảng sợ.

      Mẹ ơi, tên Lục Bách Nghiêu da mặt dày hơn tường thành này nhìn kĩ cũng có thể đỏ mặt?!!

      Phản ứng đầu tiên của tôi chính là………………..chẳng lẽ tên khốn Lục Bách Nghiêu này thích tôi?!!! (Chuẩn men rồi đó)

      , có khả năng. Trong mấy giây ý nghĩ này liền bị tôi phủ quyết, Lục Bách Nghiêu mà thích tôi thể nghi ngờ chính là đầm rồng hang hổ trong đầm rồng hang hổ. Từ lúc học trung học chúng tôi vẫn đấu đến giờ, tất cả bạn bè trong lớp học đều biết cả đời này cùng Lục Bách Nghiêu hoàn toàn ở hai phía đối lập.

      ta thích tôi tại sao lại cho tôi thích Trương Húc? Chẳng lẽ………………chẳng lẽ……….

      Tôi bị ý tưởng khinh khủng của chính mình dọa sợ, làm tôi khỏi nghĩ đến quyển tiểu thuyết mà mình từng xem, đọc vài chương cũng thấy nhân vật nữ nào. Tác giả ngừng miêu tả người đàn ông nhận nuôi bé trai nhìn giống con , sau lại cảm thấy thích hợp, trở về trang đầu nhìn thấy tựa đề, mẹ ơi, phụ tử văn!!!! Trong nháy mắt ngụm trà liền phun ướt màn hình di động.

      Lục Bách Nghiêu thích tôi. Chẳng lẽ ta……………………..thích Trương Húc?!! (Ngất cành quất)

      Tôi bị phán đoán trong lòng mình làm hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn bộ mặt của Lục Bách Nghiêu, đường cong tuấn mỹ cùng đại minh tinh giống nhau. Tôi bừng tỉnh đại ngộ nhìn ta, khó trách người này thời trung học nhìn tôi vừa mắt, khó trách người này trêu ghẹo Trương Húc cần ngồi chung với tôi, khó trách mỗi lần tôi và Trương Húc ở cùng nhau người này lại cước chen ngang, chặn ngay tại chỗ. Hóa ra chân tướng ta thích Trương Húc?!!

      Tôi lady cái gaga!!!!

      Chương 23: Lục Bách Nghiêu muốn cắn chết tôi.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Tôi đánh giá Lục Bách Nghiêu từ xuống dưới. Chiều cao này tuyệt đối vượt qua 1m8, dáng người này cơ bụng sáu múi chắc chắn có, dáng dấp này, khuôn mặt này nhân mô cẩu dạng (giống cờ hó đó, chị tranh thủ xía ). Đáng tiếc……… vậy mà lại là gay.

      Đầu năm nay đều trai đẹp thuộc về trai đẹp, tình cảm của Lục Bách Nghiêu thôi, lập tức nổi tiếng, ngờ còn có đam mê ở cái phương diện kia.

      “Lục Bách Nghiêu, là công hay thụ?” (sặc). Tôi rất là khó chịu khi trong lòng cứ lẩn quẩn mãi vấn đề này, để ý liền hỏi ra miệng. Tôi sợ tới mức khỏi rùng mình cái, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt muốn giết người của Lục Bách Nghiêu. Nhìn cái ánh mắt này phải bị tôi trúng, thẹn quá hóa giận đấy chứ?

      “Lục Bách Nghiêu, ra sống cũng dễ dàng gì!!!” Nhiều năm như vậy, Lục Bách Nghiêu cũng có quên Trương Húc, tình cảm thắm thiết, xem ra thích đến trình độ này thể so sánh với tình cảm thầm mến nông cạn của tôi rồi. Hơn nữa đoạn tình cảm như vậy thể Lục Bách Nghiêu người này giấu quá kỹ nha nhưng chẳng hiểu vì sao sắc mặt người này càng lúc càng đen rồi?


      Hay là tôi hỏi quá mức trực tiếp, đả thương lòng tự trọng của ta?

      Tuy rằng đời chuyện này rất nhiều nhưng xảy ra ngoài sáng dù sao cũng là số ít, đột nhiên bí mật này bị tôi vạch trần, trong lòng có phải cảm thấy dễ chịu hay ?

      “Lục Bách Nghiêu, yên tâm, tôi chuyện này với người khác, tôi giúp giữ bí mật mà.” Tôi phi thường thành khẩn nhìn ta, trong đầu lại nghĩ tới vấn đề. Bây giờ người này có tính là tình địch của tôi hay ?

      Tình địch……………tình địch………………Tôi còn có khả năng thắng lợi hay sao?

      Mắt thấy sắc mặt Lục Bách Nghiêu càng lúc càng đen, cuối cùng đen đến kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ. Tôi sững sờ, ngẩn người cứ tưởng rằng Bao thanh thiên chuyển thế. Hai bàn tay ta đặt lên vai tôi, lực tay càng lúc càng lớn, nắm bả vai tôi tới phát đau. Ánh mắt này ràng là muốn phân thây tôi cho chó ăn mà.

      Thân thể bé của tôi thể chịu được lần giày vò này của ta, sợ tới mức run rẩy chỉ nghe thấy giọng của ta ở bên tai tôi, điên cuồng tàn sát bừa bãi: “Hạ Cận, tôi giết !!!”

      Giết người diệt khẩu!

      Tôi đụng phải cái quỷ quái gì thế này, thế nhưng lại ra chuyện này? Sớm biết như thế tôi giấu ở trong bụng đến chết cũng ra ngoài, lần này thảm rồi.

      Trong đầu mơ mơ màng màng xoay quanh biết khi nào môi Lục Bách Nghiêu dính lên môi tôi? Tôi khó tin trừng lớn mắt, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, đợi cho đến khi đầu lưỡi thuần thục của cạy mở môi tôi, ra vào khoang miệng ấm áp, mang theo thói quen cường thế bá đạo, xâm nhập từng ngóc ngách, lưu lại hơi thở đặc trưng của ta. Nụ hôn của ngày càng kịch liệt, hơi thở cực nóng phun tại hai gò má của tôi, cảm giác chua chua ngọt ngọt trong nháy mắt lan tràn khắp thân thể thẳng cho tới khi tinh thần của tôi tách rời khỏi thể xác, trong đầu chỉ còn lại cái ý tưởng: Lục Bách Nghiêu, người này muốn cắn chết tôi.

      Đợi cho tới lúc tinh thần tôi từ từ quay lại cũng là lúc Lục Bách Nghiêu ném tôi vào trong cỗ xe cực kì xinh đẹp kia. Tốc độ xe ngày càng tăng lên, mắt thấy ngày càng có nhiều xe bị Lục Bách Nghiêu bỏ lại phía sau, tốc độ siêu bão làm cho dưới dạ dày của tôi sôi trào thiếu chút nữa phun hết ra. Trước kia nơi nào cũng có thể thấy được đồng chí cảnh sát giao thông, tại nhìn thấy người này phóng nhanh vượt ẩu, tại sao ngăn lại?

      Tiểu tử này, phải sau khi bí mật bị tôi biết liền muốn cùng tôi đồng quy vu tận chứ?

      “Lục……..Lục Bách Nghiêu, đừng xúc động!” Trái tim của tôi “thình thịch thình thịch” nhảy lên, nhìn thấy được sắc mặt của Lục Bách Nghiêu, tôi ngồi xe sắp khóc đến nơi rồi. Người này chính là nổi điên muốn tìm cái chết cũng đừng kéo tôi theo chứ.


      Chương 24: Quán bar Tức Vũ
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      lúc tôi cho rằng tối nay mình với Lục Bách Nghiêu hồn quy địa phủ rồi tại thời điểm cuối cùng chiếc điện thoại di động cứu tôi. Tiếng chuông ngừng vang lên, Lục Bách Nghiêu nhìn màn hình di động rốt cuộc cũng từ từ lái xe chậm lại. Thừa dịp ta nghe điện thoại tôi liền mở cửa xe muốn chuồn ra ngoài đường nghĩ người này sớm đem cửa xe khóa lại cho dù tôi có cố gắng kéo như thế nào cũng mở được.

      Trời muốn diệt tôi mà!!

      Điện thoại kết thúc rất nhanh, Lục Bách Nghiêu lập tức khởi động xe nhưng ràng so với hồi nãy tốc độ chậm rất nhiều.

      “Lục Bách Nghiêu, tôi muốn về nhà.”

      “Tôi muốn chỗ này trước, xong rồi đưa về nhà.”

      Tôi muốn câu “ cần làm phiền, tôi có thể tự bắt xe về nhà.” nhưng nhìn thấy Lục Bách Nghiêu trưng ra cái mặt thối cuối cùng cứng rắn đem lời này nuốt vào. Nếu lần này tôi tiếp tục sai phải là bỏ luôn cái mạng của mình sao? Lục Bách Nghiêu lái xe thẳng đường đến khu giải trí nổi tiếng nhất thành phố. Ngừng xe xong ta liền túm tay tôi kéo lên tầng 3, ràng là khách quen ở đây.

      Ngoài dự liệu tôi, tầng 3 cũng bình thường có gì khác biệt. sân khấu, hai lúc thanh xuân tươi đẹp đều mặc quần trắng hợp tấu piano cùng đàn violon, đàn piano thanh lịch, đàn violon du dương, kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn.

      ở lại đây chờ tôi muốn chút, tôi rất nhanh về.” Lục Bách Nghiêu đưa tôi đến nơi này, dặn câu sau đó xoay người lên tầng . Ở cầu thang lên tầng đó có hai vệ sĩ mặc đồ màu đen canh cửa, thấy Lục Bách Nghiêu lên có ngăn cản giống như ta là đại thiếu gia phong lưu, đến chỗ nào cũng được ưa thích.

      Tầng 3 phần lớn là ghế lô, quầy bar cũng có nhiều người ngồi. Tôi ngồi ở góc quầy bar thưởng thức hợp tấu piano và violon, trong lúc bọn họ ngừng lại nghỉ ngơi tôi liền lền hỏi: “Tôi có thể tham gia được ?”

      “Tất nhiên.”

      Nơi này ánh đèn mờ ảo cho dù ở sân khấu cũng chỉ có tầng ánh sáng nhàn nhạt, khi nghe hai người này diễn tấu tôi liền giật mình cảm giác mình quay về sân khấu thời đại học. Tôi cởi áo lông dày ra, theo tiếng nhạc vang lên nhảy vũ khúc đại mà lâu rồi chưa từng thử lại.

      Ở trong này có ai biết, tôi chỉ là tôi như thế mà thôi.

      Lúc đại học tôi từng trình diễn khiêu vũ đại sân khấu nhà trường thành thạo trọn vẹn, mấy năm gần đây có tiếp xúc, những bước nhảy ban đầu có chút trúc trắc nhưng về càng về sau khi từng phân cảm giác quen thuộc quay về thân hình liền nhảy múa lay động theo nhạc.

      Xong khúc này, số người ít ỏi ngồi quầy bar liền đứng lên vỗ tay, tôi quay về phía hai , nhìn nhau cười, cho dù chúng tôi chưa từng quen biết, tên cũng chưa qua nhưng nhạc là tri kỉ, chỉ cần ánh mắt cũng có thể hiểu được.

      Trở lại quầy bar, tôi tiếp tục ngồi chờ Lục Bách Nghiêu, nghĩ tới vừa rồi ngẫu hứng nhảy điệu lại trêu chọc đến sắc lang. Ánh đèn mờ ảo làm tôi xem được khuôn mặt chỉ loáng thoáng cảm thấy bộ dạng của người này tệ nhưng nhân phẩm được tốt cho lắm, còn chưa được vài câu bàn tay vươn tới sờ đùi tôi. Tôi muốn đứng dậy tránh xa nhưng vẫn như cũ nhất quyết tha, cứ theo tôi mãi.

      “Tôi uống ly này, hôm nay chúng ta coi như chưa từng thấy qua, thế nào?” Tôi nhìn thấy trong tay cầm ly rượu nếu cầm trong tay chuẩn bị uống hẳn là có vấn đề gì.

      khó tin liếc nhìn tôi cái sau đó lại ý vị thâm trường nở nụ cười, hào phóng đáp ứng: “Được.”

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25: ấy là người phụ nữ của tôi.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Tửu lượng của tôi vẫn luôn rất tốt, trực tiếp cầm ly rượu kia lên uống hơi.

      “Tửu lượng tốt.”

      “Nhớ kĩ những lời vừa hồi nãy là được rồi.”

      Tôi tránh tầm mắt , ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía tầng , Lục Bách Nghiêu chết tiệt, tại sao còn chưa xuống?

      “Em đứng vững, đưa em về nhà được ?” Sắc lang mới quấy rối tôi vừa rồi đặt tay lên eo tôi, ôm chặt. Tôi muốn tránh ra nhưng cả người dường như mất hết sức lực. Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ly rượu vừa rồi bị bỏ thuốc?

      buông…………..” Toàn thân từ xuống dưới mềm nhũn mất hết sức lực, đầu óc cảm thấy hỗn loạn dần dần mất ý thức, thầm nghĩ chỉ muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của người kia. Bên tai ngừng tràn ngập lời của người đàn ông xa lạ muốn dẫn tôi , đáng tiếc đầu óc tại hoàn toàn bãi công giống như cỗ máy có người điều khiển, tay chân mềm nhũn như đất sét đành phải dựa vào bàn, theo bản năng phản kháng người đàn ông đó.

      lát sau, có người xách tôi từ bàn đứng lên, dựa vào bờ vai ấm áp, hơi thở quen thuộc, người này………………………….có phải là Lục Bách Nghiêu hay ? Tôi mờ mịt ngẩng đầu, miễn cưỡng mở hai mắt, nhìn thấy cái cằm, rất trắng, đường cong rất đẹp. Tay của tôi bị khống chế liền nâng lên, chạm đến cái cằm xinh đẹp này.

      “Hạ Cận, thanh tỉnh chút cho tôi.” giọng vang lên ở bên tai tôi, giọng này rất quen, là của ai vậy? Hạ Cận , hình như là tên của tôi.

      Chung quanh truyền đến trận cãi vả, hình như có người “Buông ra, con nhóc này tôi nhìn thấy trước”, còn có người ấy là người phụ nữ của tôi……”

      Tôi dựa vào lòng người này ngủ trong chốc lát, sau đó lại càng ngày càng bị thanh cãi vả mãnh liệt đánh thức, tôi nghe được thanh đùa bỡn thưa thớt sau đó tay bị người ta kéo xuống, siết chặt.

      Tôi bị người ôm ra ngoài, cơn gió mát lướt qua mặt khiến tôi nhịn được lạnh run cả người nhưng rất nhanh có đồ vật gì đó trùm lên người tôi, ấm áp. Mơ hồ ngủ quá thoải mái, thỉnh thoảng lại có tiếng ồn ào vang lên nhưng đầu càng ngày càng đau, cuối cùng nhịn được nữa, dần dần mất ý thức…………………

      Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, tôi đau đầu muốn chết, nghĩ lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, tôi chỉ nhớ hình như mình uống ly rượu sau đó thân thể ngày càng nặng nề, sau đó lại có người mang tôi rời khỏi quán bar, hình như có bác sĩ tới bởi vì dường như tôi ngửi được mùi thuốc sát trùng, nghe được có hai người giọng chuyện lại nghe bọn họ cái gì, sau đó lật người ngủ say. Trong đầu lên số hình ảnh hỗn tạp, căn bản là hoàn chỉnh. Tôi lắc lắc đầu, dứt khoát thèm nghĩ nữa dù sao mọi chuyện cũng trôi qua.

      Tôi từ giường ngồi dậy, giống như bình thường chuẩn bị thay áo ngủ, đợi chút, đúng!!!... ...... .......Cái này…………………….Đây phải là áo ngủ của tôi. Trần nhà màu trắng, sàn nhà màu trắng, chăn màu trắng, đây cũng phải là phòng ngủ của tôi. Cái trán của tôi bắt đầu đổ mồ hôi, phòng xa lạ, áo ngủ xa lạ, toàn thân cao thấp từ xuống dưới chỉ có cái quần lót màu hồng nhạt là của tôi. Ông trời ơi, hai mươi sáu năm trong sạch của tôi…………………..

      Đêm qua, rốt cuộc là ai?

      Tôi vọt cái từ giường xuống dưới, xỏ dép xông ra ngoài, nghĩ tới vừa mở cửa lại đụng phải bức tường thịt, thiếu chút nữa làm tôi bị ngã, ôm cái trán bị đụng đau nhức, ngẩng đầu liền thấy………….. hóa ra là ta?

      Chương 26: Có cần tôi chịu trách nhiệm với ?
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      “Lục…………………..Lục Bách Nghiêu?” Tôi ngây ngốc nhìn ta, hỏi: “Tối hôm qua là đem tôi từ quán bar về?”

      “Bằng cho là ai, là cái thằng muốn ăn sao?” Nửa câu sau hình như cắn răng nghiến lợi , tôi nghe mà cảm thấy nóng nảy. Người đàn ông kia phải do tôi trêu chọc, nếu biết có chuyện như vậy xảy ra có đánh chết tôi cũng lên cái sân khấu chết tiệt kia khiêu vũ, đánh chết tôi cũng dám chạm vào ly rượu kia.

      Tôi nhẫn nhịn hỏi lại: “Như vậy, tại áo ngủ mặc người tôi là thay?”

      Lục Bách Nghiêu gật đầu, đến mí mắt cũng lười động đậy: “Đúng vậy.”

      Trong lòng tôi căng thẳng: “Vậy……..”

      “Chính cởi.” Mặt Lục Bách Nghiêu chút thay đổi nhìn tôi: “Ngoại trừ giúp thay áo ngủ ra tôi cũng chưa làm cái gì cả.”

      Chưa làm gì cả? Thay áo ngủ?

      Tuy rằng chỉ làm chuyện này nhưng cũng thể cái gì cũng chưa làm được ?

      Tôi bóp bóp nắm tay hỏi vấn đề cuối cùng: “ đều nhìn thấy được?”

      Lục Bách Nghiêu nâng khóe miệng, vẻ mặt cười đến gian trá: “Nhìn thấy cái gì?”

      Tôi căm giận nhìn , vô nghĩa, còn có thể nhìn thấy cái gì nữa. Hay là, người này còn muốn nhìn thấy cái gì khác? (chính xác)

      Ý cười Lục Bách Nghiêu ngày càng sâu, nhíu mày hỏi: “Nên xem, nên xem, tôi đều nhìn thấy cả rồi, có cần tôi phụ trách ?”

      Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn ta: “Lục Bách Nghiêu, tên lưu manh này.”

      Lục Bách Nghiêu cười đến thong dong: “Chân chính lưu manh đùa giỡn là , tôi hỏi nhà ở đâu, miệng thể để cho mẹ biết say rượu, sống chết chịu cho tôi biết địa chỉ. Tôi chỉ có thể đem đến nhà tôi, vừa lúc đỡ vào phòng ngủ, liền ói mửa đầy mình sau đó ghét bỏ quần áo có mùi vị khó ngửi liền lập tức cởi quần áo. Tôi muốn xoay người rời , lại bu lên người tôi chịu xuống, may mắn lúc đó uống rượu nếu tôi cho rằng mình gặp phải nữ lưu manh rồi.”

      Lục Bách Nghiêu càng về sau, đầu tôi cúi càng thấp, mặt cũng bắt đầu phát sốt, mẹ nó chứ, cũng quá mất mặt rồi!

      Lúc mới vừa bắt đầu làm việc, tôi theo lãnh đạo tham gia các buổi xã giao thường xuyên uống say tới hơn nửa đêm mới về nhà, bình thường lão Phật gia quăng tôi vào trong phòng thèm quản, , tôi cũng biết khi mình say rượu biến thành cái dạng gì nữa. Về sau tửu lượng từ từ luyện thành, cơ hội say rượu ngày càng ít, lại càng biết đến khi mình say như thế nào. Hôm nay, Lục Bách Nghiêu cách ràng các hành vi của tôi sau khi say rượu, tôi dám ta láo. Chính là, tại sao ta lại tôi là nữ lưu manh? Tôi bị ta làm cho xấu hổ và giận dữ, lồng ngực bị kìm nén đến bực bội, mạnh miệng phản bác: “ ràng, nhìn hết tôi từ xuống dưới, lại hết lần này tới lần khác làm như mình bị thiệt thòi lắm vậy.”

      “Xem hết?” Lục Bách Nghiêu lặp lại hai chữ này, ánh mắt quét từ xuống dưới đánh giá tôi, cuối cùng như có như đảo qua trước ngực tôi, khinh thường cười cười: “Chỉ bằng hả, nhìn xa mặt cũng tệ còn nhìn gần …………………ngực có sóng, còn tự đánh giá cao mình.”

      Tôi: “…”

      Lục Bách Nghiêu tiếp tục bổ thêm đao: “ biết là tôi nhìn còn bằng tự nhìn chính mình sao, ít nhất tôi còn có cơ ngực, có cái gì?

      Cái này làm tôi hoàn toàn bi phẫn!

      Tôi: “……”

      Tôi cúi đầu nhìn ngực mình, mặc dù dưới áo ngủ rộng thùng thình cái gì cũng thấy được nhưng ít nhất cũng có chất liệu tốt mà?

      Rất đáng giận! Lục Bách Nghiêu, người này dựa vào cái gì mà tôi có ngực?
      Thời gian rước kia phải lưu hành câu: “Ngực tôi phẳng, tôi kiêu ngạo, tôi tiết kiệm vải vóc cho Tổ quốc” sao.

      ràng là tôi xấu hổ chuyện “lãng phí” vải vóc của Tổ quốc có được hay ? Thằng nhãi Lục Bách Nghiêu này còn dám dùng chuyện này công kích tôi. Tên khốn này tuyệt đối là cố ý. Cố ý khinh bỉ tôi. Cố ý làm cho tôi tự ti.

      Tên tiểu nhân này!!!
      Chương 27: Tình địch cường đại.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Bởi vì quần áo ngày hôm qua bị tôi nôn làm bẩn hết, giờ nằm phơi thây trong phòng giặt nhà Lục Bách Nghiêu cho nên lúc ta gọi tôi ra ngoài ăn sáng, tôi vẫn còn mặc cái áo ngủ mà ta thay. Áo ngủ đen trắng, ràng lớn hơn vài size, cần cũng biết là áo ngủ của Lục Bách Nghiêu.

      Lúc ăn sáng, người hầu đem các loại điểm tâm đặt lên bàn ăn, nhìn đám nữ giúp việc ở trước mặt tôi tới lui, vô cùng u oán hỏi Lục Bách Nghiêu: “Nhiều người giúp việc như vậy, vì sao để các ấy giúp tôi thay quần áo.”

      “Ngày hôm qua các ấy nghỉ, có ở đây.” Lục Bách Nghiêu trực tiếp ngăn chặn lời tôi, hung tợn nhìn: “Sớm biết vậy để cho lõa thân mà chạy rồi.” :)3)

      Tôi ngậm miệng thể được lời nào nữa.

      Ăn xong bữa sáng, vô ý quét qua đồng hồ báo thức, vậy mà chín giờ rồi. Muộn mất!!
      “Tôi giúp xin nghỉ rồi.” Lục Bách Nghiêu giống như nhìn thấu lòng tôi nghĩ gì, mặt chút thay đổi quăng câu.

      “Lý do?” Nếu có lý do cho dù xin nghỉ cũng thể bỏ bê công việc được.
      Lục Bách Nghiêu nóng lạnh phun ra hai chữ: “Nghỉ bệnh.”

      Đúng lúc này người đàn ông tới, tay còn cầm hộp thuốc, cung kính cúi chào Lục Bách Nghiêu, sau đó đến trước mặt tôi, mỉm cười nhìn tôi: “ Tiểu thư, nếu thuận tiện sáng nay chúng ta làm thêm lần kiểm tra .” Làm thêm lần? Tôi làm khi nào?

      Tôi chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt này, thấy ta ôn hòa : “Rạng sáng lúc toàn thân nóng lên, Lục thiếu gọi tôi lại đây kiểm tra giúp lần, có tiêm mũi thuốc. tại làm thêm lần nữa để xác định ……………còn có nóng lên hay ?”

      Rạng sáng nóng lên? như vậy khi tôi mơ mơ màng màng ngủ ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thoang thoảng phải là vì tôi nằm mơ mà do vị bác sĩ trước mặt này tiêm giúp tôi.

      Tôi kinh ngạc ngồi yên tại chỗ, phối hợp với bác sĩ làm kiểm tra cho đến khi ta câu: “ tại có việc gì rồi, mấy ngày này chú ý ăn tham đạm chút.”

      Giúp tôi kiểm tra toàn thân xong, vị bác sĩ này rất nhanh liền cáo từ, nhìn ta rời tôi bỗng dưng phát hóa ra bóng lưng của ta có chút giống Trương Húc. Có phải hầu hết các bác sĩ thế giới này đều có bóng lưng như vậy, làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.

      “Ngu ngốc, nhìn cái gì đấy?” Lục Bách Nghiêu nghiêng người dựa vào sôpha, tay cầm cái gối ôm đập lên đầu tôi.

      “Lục Bách Nghiêu, xem………………..có phải tất cả bác sĩ đều đẹp trai như vậy hay ?” Tôi nhìn về phía Lục Bách Nghiêu si ngốc hỏi. Trong đầu tôi vẫn xoay quanh cái bóng lưng mới rời của vị bác sĩ kia, ảo tưởng nếu vừa rồi là Trương Húc giúp tôi làm kiểm tra, tôi nhất định hạnh phúc chết mất!

      Trương Húc, Trương Húc của tôi………..

      Cứ tưởng rằng Lục Bách Nghiêu để ý đến câu của tôi, qua nửa ngày cũng chưa thấy ta có phản ứng, chẳng qua là sắc mặt càng ngày càng dữ tợn. ràng vừa rồi tôi có nhắc tới Trương Húc thế mà vẫn bị ta biết được sao? Bây giờ nhìn phản ứng của ta như vậy là vì tình địch là tôi đây nhắc tới người trong lòng của ta nên thẹn quá hóa giận?

      màn phóng xe của Lục Bách Nghiêu tối hôm qua lại nhanh chóng ra trước mắt làm tôi cả kinh lập tức kêu ra tiếng. Tôi là ngu ngốc mà, vết sẹo mới lành quên đau. Có tình địch cường đại Lục Bách Nghiêu ở đây làm sao tôi có thể tranh giành Trương Húc với ta được?

      Tôi muốn mở miệng giải thích với ta vài câu, chỉ thấy Lục Bách Nghiêu “rầm” cái từ sôpha đứng dậy đến trước người tôi, túm lấy áo ngủ của tôi, à là áo ngủ của ta, cắn răng mở miệng nhìn tôi: “Hạ Cận, cái đồ thủy tính dương hoa này, mẹ nó chứ, tôi chính là bị coi thường mà.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :