1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (Full 93c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      87(tt)
      Con mẹ nó, cái này phải ràng là tập nhật kí của tôi ở công ty sao? Tôi nhìn qua những bài báo sáo rỗng chợt cảm thấy ra là tôi còn có thể có thông minh như thế, đến nổi quyết tâm " bắt được đại gia cao phú suất phải là người”?!

      Vốn là tôi cho rằng báo viết như vậy là quá tuyệt rồi ngờ tôi lật thêm mấy trang vậy mà lại nhìn thấy thêm bài báo tài hoa tuyệt thế hơn nữa! Ai da, lại còn tôi là công chúa của nước ở Châu Phi kết hôn với Lục Bách Nghiêu chỉ vì lợi ích thuần túy, con mẹ nó bọn họ thấy tôi đây “trắng noãn” như công chúa Châu Phi sao? !

      Cuối cùng tôi trực tiếp ném toàn bộ những tờ báo này cho Lục Bách Nghiêu, sau đó Lục Bách Nghiêu lại ném những thứ này cho Lục Kỳ Ngôn xử lý, qua đến ngày hôm sau những tin tức tương tự như vậy báo chí đều biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi, thế giới rốt cuộc lại an tĩnh nhưng mà ngừng được mấy ngày những quy tắc ngầm của Hoàng Vũ Vi lại bị đưa ra ánh sáng!

      Vừa bắt đầu là đoạn video, chính xác là đoạn video quay lén ở tình huống Hoàng Vũ Vi biết chuyện, về sau như quả bom đột ngột nổ tung trong giới Giải Trí, bình thường cuộc sống của Hoàng Vũ Vi đứng đắn ra sao.

      Mặc dù ở thời đại này chiến tranh nổ ra liên miên nhưng nhân vật chính chiếm cứ trang đầu trong những ngày qua vẫn là nữ MC nổi danh cùng với giám đốc đài truyền hình " í é í é này nọ ", mọi người đều tỏ ra vô cùng hứng khởi, đăng đủ loại bình luận châm chọc chỉ trích, kết quả là web đăng video bị sập, như vậy chuyện này thể tiếp tục được nữa. . . . . .

      Mấy ngày trước đây là xì căng đan với Thái Tử Gia Lục thị, hôm nay lại với giám đốc đài truyền hình, ít người mạng khen bình luận: Giường của lại có người đến người vội vàng như vậy hả. . . . . . (bình luận của chị Cận)

      Mà tôi lại vô cùng có khí tiết hí hửng thích bình luận của mình!

      Vì vậy chỉ trong vòng giờ ngắn ngủn có hơn ngàn lượt khen, quả nhiên… quả nhiên, đúng là bản sắc đàn ông, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới!

      Lại chỉ cần nhìn thấy Hoàng Vũ Vi là tôi thấy ghét rồi, tuy khi đó trời xui đất khiến bởi vì số nguyên nhân sâu xa khiến cho thiếu chút nữa ta bị lão già cưỡng gian nhưng rốt cuộc có trực tiếp quan hệ đến tôi đúng ?

      Lúc ấy chuyện tình này rất huyên náo nhưng tất cả mọi người chỉ biết là trong lớp nào đó có nữ sinh thiếu chút nữa bị cưỡng gian nhưng biết là ai, vậy mà sau đó ta lại cho các bạn học biết tôi chính là người đó. ( ra chính là bà Hoàng Vũ Vi)

      Vừa bắt đầu tôi và Hoàng Vũ Vi còn là chị em tốt, ai có thể nghĩ tới về sau vì Lục Bách Nghiêu nam nhan họa thủy, tiếp đó lại bởi vì ông già bỉ ổi mà hai người bước về hai phía đối nghịch với nhau, cuối cùng đến khi Hoàng Vũ Vi chuyển trường mới ổn định lại, ngờ gần đây ta lại xuất trước mặt tôi.

      Mặc dù việc đạp ta đạp lúc thất thế là trượng nghĩa nhưng đối mặt với những chuyện ta làm lúc xưa, còn có ý đồ nhúng chàm người đàn ông của tôi, chỉ bình luận phát tiết bất mãn là vô cùng khách khí rồi!

      Thời điểm tôi lên web đọc bình luận Lục Bách Nghiêu ngồi ở bên cạnh tôi, đeo bám dai dẳng muốn tôi tắt máy vi tính, lên giường ngủ sớm chút. Đừng cho là tôi biết người này muốn làm gì, kiên quyết muốn dụ tôi lên giường sau đó chiếm tiện nghi của tôi!

      Tôi cũng biết tại sao từ sau khi phát mình mang thai người đàn ông vốn hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng này lại trở nên đàn bà như vậy, phải lát lôi kéo tôi hôn cái chính là chỉ chốc lát nữa lôi kéo tôi ôm cái, thuận tiện ở người tôi liếm mút chút.

      tại mới 8 giờ tối, Lục Bách Nghiêu liền lấy lí do phải ngủ sớm lôi tôi lên giường. Tôi chết sống muốn ngủ sớm như vậy liền cố ý gây khó khăn cho ta: "Lục đại thiếu gia, đối với chuyện này có ý kiến gì ? thử ~"

      Bên này Lục Bách Nghiêu gấp rút lắm rồi, đôi mắt liếc nhìn màn hình máy tính lên tin tức về giám đốc đài truyền hình, nhàng câu: "Cho dù có xấu hơn nữa cũng có quyền thương, tới thế giới tràn đầy ."

      Tôi muốn phản bác câu thân thể trực tiếp bị Lục Bách Nghiêu kéo lên: "Vợ, chồng thân ái của em chờ em thương đây này " (Mục đích của câu là mở đường cho câu này:3) Cuối cùng người này vẫn quên sử dụng cặp mắt đào hoa của mình: "Come on, ba¬by!"

      Tôi tức đến mức thổ huyết, thiếu chút nữa trực tiếp phun lên mặt Lục Bách Nghiêu: "Tại sao em cảm thấy gần đây trở nên đàn bà vậy!"

      Ai có thể biết cảm giác của tôi lúc này ? Thân là “nữ hán tử”, chồng của mình còn đẹp hơn mình coi như xong nhưng mà giơ tay nhấc chân lại trắng trợn quyến rũ như vậy là được, cho dù tôi là “nữ hán tử” chiến đấu dũng cảm cũng bị đánh bại!

      Lục Bách Nghiêu e hèm tiếng: "Lúc sau cho em thấy chồng em oai phong hùng dũng khí thế bừng bừng như thế nào để cho em trở nên dịu dàng chút!"

      Cuối cùng tôi liền bị người này ném lên giường. . . . . .

      Lục Bách Nghiêu nằm ở bên cạnh tôi, quan sát tôi từ xuống dưới, do dự: "Vợ, em hôm nay chúng ta nên bắt đầu từ đâu mới tốt đây?"

      Tôi nằm ở giường tức đến giơ chân, mỗi lần người này lôi tôi lên giường bởi vì có đứa bé nên thể làm gì được, cho nên liền nghĩ ra đủ cách để chiếm tiện nghi của tôi!

      Tôi trực tiếp quát lên: "Lục Bách Nghiêu, muốn chém muốn giết nhanh lên chút!"

      Lục Bách Nghiêu cố làm bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra: "Ai nha, ra là vợ nóng lòng à?"

      Người này tuyệt đối là cố ý!

      Tôi dùng 100% để đánh cuộc!

      Cuối cùng tôi chịu thua: "Đúng là em nóng lòng!"

      Tôi là nóng lòng đến độ muốn trực tiếp đạp ta xuống giường!

      Lục Bách Nghiêu hôn lên cái miệng của tôi, cợt nhã nhìn tôi: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chồng tới đây ~"
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88: Bồi thường thịt.
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi và Lục Bách Nghiêu chơi đùa ở giường điện thoại di động của ta lại vang lên, lúc đầu Lục Bách Nghiêu muốn để ý tới, vẫn liều mạng ầm ĩ náo loạn với tôi như cũ nhưng cuối cùng tiếng chuông vẫn vang lên ngừng, là hết sức đáng ghét, tôi thể làm gì khác hơn là thúc giục Lục Bách Nghiêu nhận điện thoại.

      Lục Bách Nghiêu hung hăng hôn tôi cái, lúc này mới bất đắc dĩ đứng dậy nhận điện thoại. Tôi nằm ở giường nhìn Lục Bách Nghiêu đứng dậy cầm điện thoại di động, trong chớp mắt nhìn thấy màn hình điện thoại di động chân mày nhíu lại chặt.

      Tôi nghi ngờ hỏi: "Là ai gọi điện thoại vậy?"

      Lục Bách Nghiêu đưa màn hình điện thoại di động cho tôi nhìn: "Hoàng Vũ Vi."

      Tôi trầm mặc lên tiếng, ta nhìn thấy bộ dạng của tôi có vẻ quá cao hứng câu rồi tắt điện thoại di động: "Mặc kệ ta, chúng ta tiếp tục."

      Chuông điện thoại di động vẫn nhất quyết tha mà vang lên như cũ, tôi nhịn được với Lục Bách Nghiêu: " nhận điện thoại nhanh chút , xong sớm rồi còn ngủ."

      "Ừ." gật đầu cái, đè phím call nhận điện thoại, giọng mang theo chút được kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"

      Tôi nghe lắm rốt cuộc trong điện thoại cái gì, chỉ loáng thoáng mấy từ, sau đó vừa xâu chuỗi lại vừa suy nghĩ đến bảy tám phần là có liên quan đến chuyện video mấy ngày hôm nay.

      Đợi đến sau khi Lục Bách Nghiêu cúp điện thoại, ta trực tiếp tắt điện thoại di động nhét vào bên, bò lên giường giải thích với tôi: " ta muốn giải quyết giúp ta chuyện video."

      Tôi hỏi Lục Bách Nghiêu: " Vậy quyết định của là gì?"

      Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu thần phục: "Trời đất bao la, vợ là lớn nhất, đương nhiên là nghe theo vợ rồi."

      Tôi trực tiếp ra suy nghĩ ở trong lòng mình: " mà dây dưa với người phụ nữ khác em ghen tỵ."

      "Được, vậy mặc kệ ta." Lục Bách Nghiêu điềm nhiên xong, sau đó lấy tay vòng qua eo tôi, đôi môi ở trán tôi nhàng hôn xuống: "Ngủ ngon, bảo bối của ."

      Trước kia chỉ cần buổi tối nằm ngủ ở trong ngực Lục Bách Nghiêu rất nhanh tôi liền tiến vào mộng đẹp, nhưng lúc này đây mặc dù nhắm mắt lại nhưng cả người vẫn mơ mơ màng màng ngủ được.

      Đến cuối cùng tôi biết mình ngủ thiếp lúc nào. mơ mơ màng màng tôi lại nằm mơ thấy Hoàng Vũ Vi.

      Khung cảnh trong mơ hoàn toàn quay về quá khứ, quay về khoảng thời gian đó. Trong giấc mơ mặc dù mọi chuyện lung tung lộn xộn nhưng mà cuộc sống trong quá khứ vẫn được tái lại phần nào. . . . . .

      Khi chúng tôi mới bắt đầu quen biết, chúng tôi cũng phải là thủy hỏa bất dung như thế mà ngược lại ở trong lớp hai chúng tôi cộng thêm Đồng Yến nổi tiếng là"Bang ba người" , mặc kệ là giờ học hay giờ tan học, mặc kệ là ăn cơm hay là ăn đồ lặt vặt ba người chúng tôi vĩnh viễn cùng với nhau, giống như trẻ sinh đôi kết hợp, tình cảm còn tốt hơn so với chị em ruột thịt.

      Chúng tôi cùng nhau đạp xe học, giờ tan học phải ngang qua sân bóng rỗ, bởi vì tôi đạp chiếc xe đạp cũ kỹ mà Lão Phật Gia đào thải ,mỗi lần đều phát ra tiếng "Ken két ken két" cho nên Lục Bách Nghiêu thường xuyên đuổi theo phía sau xe đạp của tôi, sử dụng bóng rổ ở tay mình đập vào đầu tôi, vẫn quên cười nhạo tôi là "Con lừa " .

      Nhiều lần tôi bị quả bóng của ta đập vào thiếu chút nữa trực tiếp ngã từ xe xuống, nhưng lúc cả người tôi nghiêng ngả muốn té xuống ta lập tức huy động đôi chân dài của mình tăng tốc tiến lên, đỡ lấy xe đạp của tôi. Khi đó hơi thở của ta tỏa ra chanh mùi nhàn nhạt, truyền chóp mũi tôi, rất mát mẻ, ngửi cũng rất thoải mái.

      Thời điểm đó tôi chẳng hề chú ý tới chuyện này nhưng hình ảnh cuối cùng ở trong giấc mơ mà tôi thấy chính là đôi mắt của Hoàng Vũ Vi, đôi mắt hàm chứa ghen tỵ và hận ý làm cho tôi sợ đến mức sởn cả gai ốc.

      Tôi bị cặp mắt kia dọa sợ, cả người bỗng bật dậy, Lục Bách Nghiêu ngủ ở bên cạnh tôi cũng giật mình, vội vàng ngồi dậy hỏi tôi: "Sao vậy?"

      Tôi hoảng sợ, lắc lắc đầu: " có việc gì, chỉ là gặp ác mộng thôi."

      Lục Bách Nghiêu ôm cả người tôi vào trong ngực, dùng tay vỗ nhè lên lưng của tôi, dỗ dành, ân cần hỏi: "Nằm mơ thấy chuyện gì vậy?"

      "Em mơ thấy Hoàng Vũ Vi." Hơi lâu sau, tâm tình của tôi mới thoáng ổn định trở lại: " còn nhớ chuyện thời cấp 3 ? Cả ngày đều đạp xe đạp đuổi theo ở phía sau xe em, cười nhạo em đạp xe mà giống như cưỡi “Con lừa ”."

      Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu bất đắc dĩ, nhéo nhéo mặt tôi: "Vợ, chúng ta đều kết hôn rồi, em có thể đừng thù dai như vậy được ?"

      " phải, em có ý này." Tôi nhàng lắc đầu: "Vừa rồi nằm mơ đúng là mơ thấy cảnh này nhưng mà ở trong mơ em còn nằm mơ thấy đôi mắt của Hoàng Vũ Vi lúc ấy, trong đôi mắt đó hàm chứa ghen tỵ và phẫn hận nhìn em làm cho người em đều rợn cả tóc gáy. Em biết có phải là vào thời điểm kia ta đứng ở đó nhìn em hay ? biết bắt đầu từ khi nào ấy thầm oán hận em như vậy."

      Sau khi tôi xong, Lục Bách Nghiêu ôm tôi càng chặt: " phải sợ, ở bên cạnh em."

      Tôi im lặng gật đầu cái, cả người xụi lơ ở trong ngực , bên tai truyền đến tiếng tim đập trầm ổn mà có lực, tâm tình dần dần bình phục lại.

      biết qua bao lâu tôi mới hỏi câu: "Mấy giờ rồi?"

      Lục Bách Nghiêu mở điện thoại di động lên, nhìn thời gian đó: "Gần 3 giờ rưỡi rồi."

      đỡ tôi nằm xuống, tôi gối đầu lên ngực của : "Ngủ , phải ngày mai còn phải họp sao?"

      " sao, nhắn tin cho họ ấy xử lí giúp." Ngón tay Lục Bách Nghiêu nhanh chóng soạn tin nhắn ở điện thoại di động: " Trong khoảng thời gian em mang thai này, ở nhà cùng em, công việc cũng đưa về nhà xử lý, nếu có chuyện gì cần ra mặt họ làm giúp." Lục Bách Nghiêu tới đây lại lắc đầu: " được, mình còn chưa đủ, vẫn là gọi người giúp việc trong nhà chính đến nấu cơm cho hai chúng ta."
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      MooniE thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      88(tt)
      Tôi lôi kéo tay của ta: "Chuyện em có thai lại kinh động đến mọi người như vậy sao?"

      Lục Bách Nghiêu gửi tin nhắn xong, tắt điện thoại di động lần nữa, nằm xuống, mỉm cười vuốt mặt của tôi: "Dĩ nhiên, về phần vợ của , muốn nhìn toàn bộ quá trình mới có thể yên tâm."

      Ngày hôm sau Lục Bách Nghiêu gọi người giúp việc đến nhưng ngoại trừ người giúp việc còn có cả mẹ của Lục Bách Ngiêu.

      Bà xách tới đống lớn thuốc bổ giúp bổ sung dinh dưỡng cho phụ nữ có thai khỏe mạnh, chỉ hận thể dời cả nhà qua đây nên lúc tôi tỉnh dậy thấy phòng khách sắp bị ngập trong thuốc bổ trực tiếp ngu cả người.

      Này… này… chuyện này. . . . . . phải là hàng giảm giá chứ?

      Tôi kinh ngạc, miệng cả buổi cũng chưa khép lại được, nhìn bà giới thiệu từng loại thuốc bổ với tôi: "Tiểu Cận, thời điểm mẹ mua cũng suy nghĩ chu toàn giúp con rồi. Lúc con thức dậy ăn cái này trước, sau đó khoảng hai giờ ăn cái này, đợi đến sau khi ăn cơm trưa xong phải uống cái này, sau đó ngủ trưa ngon, chờ lúc tỉnh dậy ăn cái này, đến lúc đó cũng gần đến buổi tối rồi, ai da, con phải ghi nhớ cho kĩ, đây là trước bữa cơm tối, đây là sau bữa cơm tối, được nhầm lẫn đâu đó, cái này phải ăn trước khi ngủ mới tốt. Tốt lắm, chắc là hết rồi, con thấy mẹ sắp xếp như thế nào?"

      Mẹ Lục Bách Ngiêu bô bô tràng làm tôi sửng sốt cả người giống như bị hôn mê, chẳng nhớ được cái quái gì cả, chỉ là thời điểm bà hỏi lại tôi tôi liền nhiệt tình giả ngu, gật đầu lia lịa: "Dạ dạ, con nhớ kĩ rồi, cám ơn mẹ."

      Vốn tôi chỉ muốn đối phó với bà trước, đợi đến khi bà tôi lặng lẽ Ám độ Trần Thương* nhưng hiển nhiên là tôi đánh giá thấp sức chiến đấu của bà rồi bởi vì vừa đợi tôi hết câu "Con nhớ kĩ rồi." bà liền với tôi: "Vậy tốt, dựa theo những gì mẹ vừa mới con lặp lại đơn giản lần cho mẹ nghe."

      *Là kế thứ 8 trong 36 kế có nghĩa là chọn con đường, cách thức tấn công mà ai nghĩ tới. Kế này được xây dựng dựa câu chuyện: Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.

      Vẻ mặt bà nhàng như mây trôi nước chảy nhưng khi tôi nghe được lại thầm hộc máu, tôi phục rồi. . . . . . lại hả, tôi lau (mồ hôi) , làm sao tôi có thể nhớ hết mấy thứ này được? !

      Tôi " quanh co" nửa ngày cũng thể quanh co ra được, cuối cùng mẹ Lục Bách Nghiêu nhìn nổi nữa, đề nghị: "Nếu mà việc lặp lại có chút khó . . . . . ."

      Tôi tràn đầy tin tưởng cho rằng bà : "Nếu việc lặp lại cho chút khó vậy coi như xong " sau đó tôi đợi cho bà xong câu này liền kiên định lạ thường từ chối: " thể như vậy được, mẹ chờ con chút, nhất định con lặp lại sai chữ cho mẹ nghe." Hơn nữa ngay cả câu này tôi cũng quyết định là hai lần, kết quả tôi vừa chuẩn bị mở miệng " thể như vậy…" bên này bà tiếp: "Nếu việc lặp lại có chút khó khăn con tự sắp xếp thời gian uống đống thuốc bổ này là được."

      Khi bà vừa đến từ “sắp xếp” đúng lúc tôi phun câu " thể như vậy được" ra miệng, tôi xin thề tôi tuyệt đối phải là cố ý, chỉ là do suy nghĩ quá nhiều, sau đó nhanh mồm nhanh miệng ra mà chưa kịp suy nghĩ!

      "Tiểu Cận, con thể” cái gì vậy?" Bà hiểu nhìn tôi.

      Tôi bị bà dùng đôi mắt vô tội ngẩn ngơ nhìn mình biết nên cái gì, cả gương mặt đều đỏ lên, sau đó chợt nhìn thấy dáng vẻ của bà giống như là hiểu ra gì đó.

      Tôi đây còn chưa kịp mở miệng hết mà, chẳng lẽ bà nghe thấy tiếng lòng mãnh liệt của tôi, bà có hiểu được ý của tôi ? Đây coi như là tâm ý tương thông trong truyền thuyết sao?

      Tôi trông đợi nhìn bà, sau đó vẻ mặt bà vui mừng nhìn lại tôi: " đứa bé ngoan, mỗi câu của mẹ đều nghe kĩ, như vậy con cứ theo ý của mình ."

      Ánh mắt mẹ Lục Bách Nghiêu sáng lấp lánh nhìn tôi...ánh mắt tôi cũng sánh lấp lánh nhìn trần nhà, là đùa với lửa mà!

      lại… lại, nó biết tôi nhưng mà...tôi lại biết nó!

      Tôi nhìn đống thuốc bổ trước mặt, trong đầu hoàn toàn ra trạng thái "Phát điên", cuối cùng thực là bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể lặng lẽ dùng chân đá đá bắp chân Lục Bách Nghiêu, muốn nghĩ cách giúp tôi.

      Sau đó Lục Bách Nghiêu thừa dịp bà chú ý đến bên này, thầm bên lỗ tai tôi: "Bồi thường thịt, có chịu hay ?"
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 89: Lục vú em.
      Editor: coki (Mèo)

      Chà mẹ nó, thịt thịt thịt. . . . . . Bồi thường thịt? !

      Lục Bách Nghiêu, chắc chắn phải là nắm đúng thời cơ thừa dịp cháy nhà hôi của chứ? !

      Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu, đôi mắt cũng muốn phun ra lửa rồi nhưng người này vẫn như cũ nhất quyết tha nhìn tôi, bộ dạng nếu đồng ý điều kiện đừng mong ta giúp tôi.

      Vốn là tôi vẫn vô cùng tin tưởng câu : Người mình nên giết người mình! Nhưng dưới tình huống bên là mẹ chồng, bên là xương máu dưới “ cưỡng bức và dụ dỗ” của Lục Bách Nghiêu tôi nhịn được nữa mà gật đầu, đồng ý với chuyện này là nỗi nhục mất nước, mất chủ quyền, là hiệp ước bình đẳng!

      Sau khi tôi gật đầu, Lục Bách Nghiêu hài lòng sờ sờ đầu của tôi, dáng vẻ kia giống y như sờ đầu con cún, sau đó vô cùng kiêu ngạo đứng lên, sắp xếp đống thuốc bổ mà mẹ ta mua đến theo thứ tự trước sau, cuối trịnh trọng bảo đảm với bà: "Mẹ, mỗi ngày con đều nhắc nhở ấy uống thuốc, bảo đảm sinh cho mẹ thằng nhóc trắng trẻo mập mạp thông minh!"

      Lục Bách Nghiêu vừa đến" thằng nhóc trắng trẻo mập mạp thông minh " lập tức mẹ Lục lộ ra nét mặt chờ mong, cũng thèm quan tâm đến vấn đề cần tôi lặp lại gì đó nữa mà trực tiếp dời đề tài đến chuyện sau khi đứa bé sinh ra nên đặt tên là gì.

      Tôi ngồi ghế sa lon, nhìn Lục Bách Nghiêu và mẹ Lục ngừng thảo luận nên đặt tên gì mới hay, nhìn bọn họ nhiệt tình tôi phát ra mình tham dự quyết định sáng suốt, nếu tôi bị hai cái lò nướng này nướng chết!

      Bên này mẹ Lục và Lục Bách Nghiêu khí thế ngất trời thảo luận tên của đứa bé tôi ngơ ngác nhìn trong đồng hồ phòng khách, lỗ mũi ngửi mùi thơm từ trong phòng bếp truyền tới, đếm ngược thời gian ăn cơm.

      Đợi đến giờ ăn cơm trưa, tôi vui sướng hài lòng định đứng dậy ăn cơm lúc này chuông cửa lại ngoài ý muốn vang lên.

      tại chính là giờ cơm, ai tới vào giờ này chứ?

      Người giúp việc chạy ra mở cửa, sau đó tôi liền thấy ba Lục uy vũ hùng tráng, khí phách hiên ngang đổi giày vào nhà.

      Tôi tôi tôi tôi. . . . . . Đôi mắt của tôi nhìn lầm chứ? !

      Tôi đưa tay lên xoa xoa đôi mắt của mình, phát phải mình nhìn nhầm mà là ba Lục đến rồi !

      Cho tới bây giờ ba Lục chưa bao giờ dùng hai chân tôn quý của mình đến nhà của chúng tôi, hôm nay rốt cuộc là uống lộn thuốc hay sao mà mẹ Lục vừa đến ông cũng hấp ta hấp tấp tới rồi?

      Tôi kinh ngạc nhìn ba Lục đứng ở cửa, Lục Bách Nghiêu kinh ngạc nhìn ba mình đứng ở cửa, mẹ Lục kinh ngạc nhìn chồng mình đứng ở cửa, trong nháy mắt ba người chúng tôi bị biến thành giấy vụn, cũng biết nên những gì bây giờ.

      Cuối cùng vẫn là Lục Bách Nghiêu phản ứng kịp, lên trước hỏi: “Ba, sao ba lại tới đây?"

      Ba Lục ho khan mấy tiếng, sau đó ngượng ngùng trả lời: "Ba tới ăn cơm."

      Ba Lục xong, vẻ mặt như nước chảy mây trôi nhưng hình như tôi lại nghe thấy gió bão gào thét. Ông xác định là tới ăn cơm sao? Hình như lý do này cũng được hợp lí cho lắm? !

      Chúng tôi còn chưa có mở miệng người giúp việc đứng ở bên trực tiếp quăng cho ba Lục chậu nước lạnh, có tâm nhãn : "Nhưng tôi chỉ làm cơm cho ba người."

      Bởi vì người giúp việc câu này nhất thời tình cảnh lâm vào thế bí, trong nháy mắt mọi người ở đây đều biết nên gì mới tốt nữa.

      Tôi nhớ tới hình như mấy ngày trước có mua mì sợi, bây giờ nấu thêm cơm có chút phiền toái, nếu làm mì đơn giản hơn nhiều mà cũng nhanh hơn.

      Tôi nhìn người giúp việc : "Tôi nhớ trong tủ lạnh còn sợi mì, hôm nay tôi muốn ăn cơm, làm phiền dì giúp tôi nấu phần mì sợi ."

      Người giúp việc gật đầu lên tiếng: "Được."

      Chuyện ăn cơm cuối cùng cũng được giải quyết nhưng mà tôi vẫn biết đột nhiên ba Lục đến thăm rốt cuộc là vì cái gì? Ông là người bận rộn, rất bận rộn, thế nhưng vào lúc này lại chủ động xuất ở nhà tôi, tình huống này khả nghi, hết sức khả nghi. . . . . .

      bàn cơm, Lục Bách Nghiêu nghi ngờ hỏi ba Lục: "Ba, ba tới đây chỉ là vì ăn cơm?"

      Ba Lục vô cùng biết xấu hổ gật đầu: "Ừ, nơi này làm cơm ăn rất ngon."

      Hình như cái cớ ăn chực này cũng được hợp lí cho lắm? Hơn nữa người giúp việc còn là do Lục Bách Nghiêu đưa từ biệt thự tới đây, rốt cuộc ba Lục có nhớ người làm trong nhà ? Hay là chỉ nhớ thương cơm của người giúp việc?

      Trong lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều gì thêm nữa, đợi đến sau khi cơm nước xong, rốt cuộc ba Lục cũng kềm chế được nữa, chủ động nhắc tới: "Nghe hôm nay mọi người thảo luận việc đặt tên cho đứa bé?"

      Tên?

      ra ba Lục là vì cái tên cho nên mới quăng chuyện của công ty chạy tới đây sao? Hình như chức ông nội này cũng xứng đáng quá rồi? !

      Lục Bách Nghiêu trả lời: "Dạ, buổi sáng con và mẹ mới vừa đưa ra mấy cái tên, chỉ là tên cụ thể còn chưa quyết định được."

      Ba Lục nhanh chóng hỏi: "Tên gì? cho ba nghe chút."

      Lục Bách Nghiêu cực kỳ bình tĩnh : "Lục Tử Hạ, Lục Hạ Tử."

      "Ặc. . . . . ." Tôi nhịn được, trực tiếp phun ngụm nước vừa mới uống vào ra ngoài, may mắn chỗ ngồi tôi ngồi cách ba Lục và mẹ Lục khá xa, có phun đến hai người bọn họ, nếu tôi đúng là nghiệp chướng nặng nề mà!

      Chỉ là Lục Hạ Tử này…, phải là Lục Hạ Tử nghe giống Lục người mù (Lục Hạt tử) sao? Lục Bách Nghiêu, chắc chắn là cha ruột của đứa bé sao? chắc chắn đứa này phải là kẻ thù của hả?
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      89 (tt)
      Ba Lục cũng giống như tôi, khó có thể tin nhìn Lục Bách Nghiêu và mẹ Lục: "Hai người bàn luận cả buổi sáng mà chỉ đưa ra được 2 cái tên này?"

      Mẹ Lục bẹt bẹt miệng : "Bách Nghiêu nhất định phải có tên của Tiểu Cận, em suy nghĩ chút, cảm thấy ra tên Lục Hạ Tử này cũng tệ lắm, Lục Bách Nghiêu và “con trai của Hạ Cận”, tốt biết bao nhiêu, vừa nghe cũng biết là con của người nào."

      Đúng đúng đúng, tên này là tốt vô cùng, chỉ là nếu như nghe giống “Lục người mù” tốt hơn rất nhiều.

      Ba Lục bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát giải quyết bằng cách: "Gọi là Lục Hạ , mặc kệ là nam hay nữ đều có thể dùng."

      "Vừa đúng ngày sinh dự sinh của Tiểu Cận cũng trúng mùa hè, tên Lục Hạ này cũng tệ." Lục Bách Nghiêu dẫn đầu đứng dậy, ngừng vỗ tay , làm cho ba Lục cảm thấy kiêu ngạo tự hào. Tôi lớn mật phỏng đoán khẳng định lúc này ở trong lòng ba Lục thầm hả hê: Hừ, cũng nhìn chút tên là do ai đặt, ai có khả năng đặt tên hay lại ý nghĩ như ông chứ, đặt cái tên cũng gây nên trận nổ lớn!

      Vì vậy chuyện tên của đứa bé cứ quyết định như vậy. Lục Hạ, cái tên rất đơn giản nhưng so với “Lục người mù” quả là tốt hơn gấp 100 lần rồi.

      Đợi đến sau khi ba Lục và mẹ Lục về, cả người tôi lập tức nhào vào trong ngực Lục Bách Nghiêu, hỏi : "Bách Nghiêu, nếu em sinh con phải con trai phải làm thế nào?"

      Mặc dù sau khi đặt tên xong ba Lục có câu :"Mặc kệ là con hay con trai đều có thể dùng được" nhưng cả buổi sáng Lục Bách Nghiêu và mẹ Lục đều thảo luận về tên con trai. Tôi nhớ lúc tôi bị tai nạn xe cộ có nằm mơ thấy xinh đẹp , tiếng lại tiếng gọi tôi là "Mẹ", mặc dù bây giờ vẫn còn chưa biết đứa bé trong bụng là trai hay là nhưng tôi luôn có loại cảm giác đứa bé trong bụng tôi là bé , cũng chính trong giấc mơ kia.

      Chỉ là nếu như tôi sinh con Lục Bách Nghiêu và mẹ Lục có cảm thấy thất vọng hay ?

      Tôi có chút lo lắng nhìn Lục Bách Nghiêu, chờ trả lời, sau đó nghe thấy giọng của vang lên bên tai tôi: "Sinh con tốt hơn, muốn sau này lại có thêm thằng đàn ông giành em với đâu."

      Tôi hiểu hỏi : "Vậy sao mấy hôm nay luôn với mẹ là sinh con trai?"

      Lục Bách Nghiêu bất đắc dĩ nhéo mặt của tôi: " phải là biết nam hay nữ nên cứ giả định là nam thôi sao?"

      Tôi ra suy nghĩ chân của mình: "Nhưng mà em có cảm giác lần này là con ."

      Tôi cho Lục Bách Nghiêu nghe lúc tôi bị tai nạn giao thông nằm ở giường bệnh có mơ thấy giấc mơ kì lạ, ở trong mơ có đứa bé nhưng phải là con trai mà là , cho nên tôi tin tưởng ở trong mơ gọi tôi là "Mẹ" chính là con của tôi.

      Sau khi Lục Bách Nghiêu nghe tôi xong, có chút tin nổi, cảm khái : " thể nào, vẫn còn có loại chuyện như vậy sao."

      "Là mà." Tôi dùng khí tiết còn sót lại mấy của mình để thề!

      "Được được được, vậy chúng ta tìm ngày nào đó ra ngoài, đặc biệt mua quần áo cho con nhân tiện mua luôn đồ chơi cho nó." Lục Bách Nghiêu tràn đầy mong đợi vạch ra kế hoạch: "Chúng ta dùng màu hồng phấn để trang trí phòng cho con , phải đại đa số các đều thích màu hồng sao?"

      Vừa bắt đầu tôi còn vui vẻ phụ họa theo, về sau Lục Bách Nghiêu còn tới cả chuyện con kết hôn rồi về nhà chồng, lúc đó nhất định là mình rất nhớ nó.

      ohmyladygaga!

      Trời ơi, thần linh ơi, mau thu phục tên đại nghiệt này !

      Đứa bé còn chưa có ra đời mà suy nghĩ nhiều như vậy, tôi nhìn dáng vẻ say mê của Lục Bách mà cảm thấy…!

      Câu đầu Lục Bách Nghiêu còn tìm ngày nào đó mua quần áo cho con câu sau "Nếu hôm nay chúng ta " .

      Bộ dạng gấp gáp như vậy của Lục Bách Nghiêu bình thường chỉ có hai loại tình huống, loại tình huống thường xuất nhất chính là ta muốn kéo tôi lên giường, tính toán làm đêm mấy lần, còn loại tình huống thứ hai chính là tại, tạm thời có thể giải thích nguyên nhân người này thành ra như vậy chính là tính tự giác đối với vinh dự sắp trở thành vú em quá cao, kịp chờ đợi cho nên mới vạch ra công việc để dần dần thích ứng!

      Vì vậy tôi liền nâng cao cái bụng bự, nhanh chóng bị Lục Bách Nghiêu lôi tới trung tâm thương mại. Tôi từng đọc kết quả điều tra ở mạng, chuyện đàn ông ghét nhất trừ việc " í é í é này nọ " bị cắt ngang chính là dạo mua sắm, có ngoại lệ!

      Nhưng mà Lục Bách Nghiêu là tên đàn ông chính cống lúc này lại hết sức đàn bà kéo tôi trung tâm thương mại, khi đến khu vực bán đồ trẻ em cả người ta liền hưng phấn gần như điên cuồng, tôi bị ta dọa đến thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

      Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu chạy trối chết đến chỗ giá treo bộ váy màu hồng phấn, cả người liền bay tán loạn trong gió. Vì vậy sau đó tình hình thực tế biến thành tôi ngồi ở ghế sa lon nghỉ ngơi còn Lục Bách Nghiêu chạy khắp các cửa hàng, cẩn thận chọn từng món đồ cho con đồng thời còn quên học hỏi kinh nghiệm về chăm sóc trẻ con của nhân viên cửa hàng làm mẹ.

      con đường học hỏi làm vú em, Lúc vú em à, quả rất có tiềm chất!
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :