1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (Full 93c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 83: Kiếp này em mắc nợ hôn lễ.
      Editor: coki (Mèo)
      83.1

      Suy tính kĩ càng, cuối cùng tôi quyết định gọi điện thoại cho Lục Bách Nghiêu.

      Số điện thoại di động vô cùng quen thuộc mà tôi từng có thể đọc sai số, hôm nay tôi lại nhập dãy số đó vào sau đó nhấn nút gọi.

      Tôi ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại di động, thời gian đó tăng lên từng giây cuối cùng vang lên chuỗi tiếng chuông.

      Trong chớp mắt tôi có chút giật mình, biết mở miệng câu đầu tiên như thế nào.

      Nên hỏi ta gần đây như thế nào, sau đó cùng ta nhắc tới chuyện đứa hay là trực tiếp cho ta biết tin tức này, mà ta sao? trả lời tôi như thế nào?

      ta để cho tôi sinh đứa bé này ra hay bảo tôi tới bệnh viện phá nó?

      Chỉ trong thời gian ngắn ngủn mấy giây mà trong đầu tôi tưởng tượng vô số tình huống có thể xảy ra nhưng đến cuối cùng tất cả giả thiết đó đều phải bởi vì thông qua điện thoại chỉ truyền tới giọng nữ máy móc: Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.

      Tôi cầm điện thoại di động ở bên tai, nghe nhiều lần, sau đó mới ngơ ngác cúp điện thoại.

      Tôi chợt nhớ tới cảnh tượng ở quán bar ngày đó , ta ngăn tôi ở vách tường, đối mặt với việc tôi tuyệt tình cùng lạnh lùng ta với tôi rằng ta quên tôi.

      tại ta triệt triệt để để quên tôi sao?

      chỉ có đứa bé với Hoàng Vũ Vi mà ngay cả điện thoại của tôi cũng lựa chọn nhận sao?

      Tôi nặng nề thở dài cái, bỏ điện thoại tối đen vào trong túi xách rồi tới bên lề đường chờ đèn xanh.

      Đôi mắt tôi vẫn dõi theo con số màu đỏ lóe sáng, đèn đỏ biến mất, đèn xanh sáng lên, tôi bất tri bất giác ngây tại chỗ, nửa ngày mới theo mọi người băng qua đường.

      "Chủ nhân, chủ nhân, nghe điện thoại, cái người đáng ghét đó lại điện thoại tới. . . . . ." Điện thoại di động trong túi xách reo lên, tôi vội vàng dừng bước lại, lấy điện thoại trong túi xách ra, thấy màn ảnh lóe lên ba chữ "Lục Bách Nghiêu" khóe miệng tự chủ tràn ra nụ cười.

      Tôi nhận điện thoại: "Alo."

      Giọng quen thuộc của ta vang lên, mang theo từ tính rất , cực kỳ dễ nghe, chỉ là trong lúc vô tình lộ ra nhiều hơn mấy phần lạnh lẽo: "Mới vừa bận họp nên điện thoại di động để ở chế độ im lặng, tìm có chuyện gì ?"

      "Ừ, em có chuyện muốn với ." Vừa nghĩ tới lời sắp ra khỏi miệng tim của tôi liền nhịn được nhảy nhanh, phải dừng chút tôi mới có dũng khí tiếp tục: "Lục Bách Nghiêu, em. . . . . ."

      "A --"

      chiếc xe phóng nhanh như bay tới, trước mắt của tôi chỉ thấy chiếc xe hơi cách tôi càng ngày càng gần. . . . . .

      Hoảng sợ thể khống chế được!

      Cảm thấy trái tim của mình muốn bay ra lồng ngực!

      Chiếc xe lao tới, cả người của tôi bị đụng ngã xuống đất.

      Đau đớn dữ dội!

      Ký ức cuối cùng còn sót lại của tôi là đèn đỏ sáng lên còn có điện thoại rơi giữa trung. . . . . .

      Cả người tôi té xuống đất, ý thức dần dần mơ màng, trong mơ hồ hình như mọi người vây xung quanh tôi càng ngày càng nhiều. . . . . .

      Điện thoại di động của tôi. . . . . .

      Mội mảng máu lớn . . . . . .

      Đứa bé của tôi. . . . . .

      Lục Bách Nghiêu. . . . . .

      . . . . . .

      "Cậu , ấy còn có khả năng tỉnh lại sao? Cũng nằm trong phòng ICU ba ngày ba đêm rồi." (ICU là hồi sức cấp cứu, vô đó là 50-50 lắm.)

      " biết, chỉ là hình như người này là nhân vật khó lường, vì cứu sống ấy mà gần như các chuyên gia tốt nhất cả trong và ngoài nước đều tụ tập đến bệnh viện của chúng ta."

      "Ai, cậu có biết rốt cuộc lai lịch của ấy là gì ? Tại sao lại có quyên lực lớn như vậy?"

      "Hình như có quan hệ với tập đoàn Lục thị, hai ngày trước mình còn thấy Thái tử gia Lục thị ở phòng ICU đó."

      "Thái Tử Gia Lục thị? Là người mới nổi danh trong giới bất động sản bởi hạng mục Cảnh Trình còn có vụ scandal cùng với nữ MC Hoàng Vũ Vi nổi tiếng của Tân Tấn đó sao?

      "Đúng, chính là ta, mình xem hình của ta được đăng tạp chí , nhận lầm đâu nhưng mà người so với hình chụp đẹp trai hơn nhiều!"

      "Cậu nằm giường kia có thể là thiên kim nhà nào đó , nếu làm sao có thể là đối tượng kết hôn của vị Thái tử gia Lục thị này được, cho nên Thái tử gia mới canh chừng trước phòng bệnh?"

      "Đầu năm nay minh tinh cùng hào môn, hào môn với hào môn có quan hệ cưới hỏi cũng có gì lạ mà có người nào chịu đâu, chúng ta vẫn nên làm thường dân đàng hoàng thôi."

      . . . . . .

      "Mẹ, mẹ, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại. . . . . ."

      "Mẹ, tại sao mẹ vẫn chưa tỉnh?"

      "Mẹ, tỉnh lại ca hát với con có được hay ?"

      "Mẹ. . . . . ."

      . . . . . .

      "Đứa bé, đứa bé của tôi. . . . . ." Đầu óc tôi hỗn độn, thấy xinh ngoắc tay với tôi, gọi tôi nhanh tỉnh lại chút , tôi liều mạng muốn mở mắt ra nhưng mặc cho có dùng sức như thế nào cũng mở ra được.

      "Tiểu Cận, Tiểu Cận, Tiểu Cận! Mau tỉnh lại!"

      "Tiểu Cận, Tiểu Cận. . . . . ."

      . . . . . .

      Trừ xinh đẹp đó còn có vài giọng hỗn loạn vang lên bên tai tôi.

      Tiểu Cận?

      gọi tôi sao?

      Là ai gọi tôi?

      Tôi cố gắng giùng giằng, cố gắng phá vỡ vùng tăm tối trước mắt, cố gắng muốn mở mắt ra.

      Ánh sáng mờ mờ, tôi từ từ mở ra hai mí mắt vừa dầy vừa nặng thấy bên cạnh mình có rất nhiều người, Lão Phật Gia, ba Lưu, Đồng Yến, Lưu Chi Dương, Lưu Chi Dao.

      Nhìn thấy tôi tỉnh vẻ mặt lo lắng của bọn họ đều lộ ra vui vẻ như trút được gánh nặng, trong mắt ba người phụ nữ đứng đó đều chứa đầy lệ.

      Tôi vô lực mở miệng, lời ra đều mang chút khàn khàn , cổ họng khô rát: "Con. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?"

      Hai mắt Lão Phật Gia rưng rưng, bước đến gần tôi : "Nha đầu, con bị tai nạn xe cộ, tại cuối cùng cũng tỉnh lại."

      Tai nạn xe cộ?

      Tôi bị tai nạn xe cộ?

      Tôi từ từ hồi tưởng lại, nhớ đến ngày đó băng qua đường nhận được điện thoại của Lục Bách Nghiêu , muốn mở miệng với ta chuyện đứa bị chiếc xe trực tiếp tông thẳng về phía tôi.

      Đứa bé?

      Đứa bé!

      "Mẹ, đứa bé đâu? Đứa bé của con đâu?" Tôi vội vã hỏi Lão Phật Gia, tôi nhớ ra rồi, trong nháy mắt tôi té ngã đất tràn đầy máu tươi.

      Đứa bé của tôi vẫn còn chứ?

      trong giấc mộng mực gọi tôi là mẹ, mặc váy màu hồng, tóc được buộc thành đuôi ngựa xinh đẹp đó là đứa bé của tôi sao?

      Lão Phật Gia vội vàng cầm tay tôi : "Con đừng lo lắng, đứa bé ở đây, đứa bé vẫn còn ở đó."

      Thấp thỏm trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống đất: "Dạ."

      bác sĩ mặt áo blouse trắng tới kiểm tra giúp tôi, mặt sơ tán người thân vây quanh trước giường bệnh: "Bệnh nhân mới vừa tỉnh lại, mọi người nên chuyện với ấy quá lâu, nên để cho ấy nghỉ ngơi trước."

      Lão Phật Gia gật đầu liên tục, ân cần với tôi: "Được, được, Tiểu Cận, con hãy nghỉ ngơi tốt, ngày mai mẹ trở lại thăm con."

      Tôi gật đầu cái nhìn từng người bọn họ rời nhưng ở trong những người này lại có bóng dáng của Lục Bách Nghiêu.

      Lúc đó bởi vì ta họp cho nên mới nghe điện thoại của tôi.

      Nhưng hôm nay ngay cả Lưu Chi Dương cũng biết chuyện tôi mang thai. . . . . . Vậy cũng biết chứ?

      Tại sao ta lại tới thăm tôi?

      Là bởi vì biết tôi mang thai cho nên cho dù tôi bị tai nạn xe cộ cũng cố ý muốn trốn tránh tôi sao?

      Trong lòng cảm thấy chua xót, tôi lẳng lặng nằm ở giường, cảm giác mệt mỏi lại lần nữa ập tới.

      May mắn, đứa bé vẫn còn ở đó.

      Ban đầu tôi vẫn còn có suy nghĩ muốn bỏ đứa bé này nhưng đến hôm nay cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì tôi cũng đều muốn buông tha cho đứa bé này, đứa bé của tôi nữa.

      Trong tại nạn xe cộ lần này, là đứa bé này cùng tôi dạo qua vòng quỷ môn quan, tôi muốn sinh nó ra sau đó nuôi nó lớn lên.

      Tôi nặng nề nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền thiếp , cả người tiến vào mộng đẹp.

      Trong lúc ngủ mơ tôi mơ thấy Lục Bách Nghiêu đến trước giường bệnh của tôi, ôm tôi thặt chặt, hôn lòng bàn tay của tôi, sau đó nỉ non rất nhiều lời.

      Mặc dù tôi nghe ta gì nhưng nụ cười vui vẻ trong ánh mắt , vẻ mặt ân cần lại khắc sâu vào đáy lòng của tôi.

      Rốt cuộc ta cũng đến thăm tôi rồi.

      ta. . . . . . Vẫn chưa hoàn toàn quên tôi đúng ?

      Có phải trong lòng của ta vẫn còn có tôi ?

      Trước khi ta , cả người cúi xuống dịu dàng bên tai tôi: "Chăm sóc thân thể cho tốt, chờ trở lại, chờ cưới em."

      Sau khi xong câu này ta liền đứng dậy sửa sang lại áo, vuốt tóc rơi xuống ở mặt của tôi sau đó nhàng đặt xuống nụ hôn trán của tôi, ánh mắt lưu luyến nhìn tôi hồi lâu cuối cùng vẫn là bước ra khỏi phòng bệnh.

      Tôi vươn tay muốn giữ lại nhưng với tới chéo áo của ta chỉ có thể nhìn ta từng bước biến mất ở trong tầm mắt của tôi. . . . . .

      Viễn cảnh trong mơ ngọt ngào như thế tại sao đến lúc kết thúc vẫn là Lục Bách Nghiêu xoay người rời khỏi tôi như cũ?
      Đợi đến khi tôi tỉnh lại nhìn thấy được Lão Phật Gia trước giường bệnh bận rộn làm việc gì đó.
      Last edited: 12/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      83.2
      Tôi kêu lên tiếng: "Mẹ."

      "Ai, con tỉnh rồi hả, mẹ có ở nhà nấu cháo cho con, ngồi dậy ăn chút ." Lão Phật Gia vội vàng đỡ tôi dựa vào giường bệnh sau đó dùng gối đầu chêm ở phía sau lưng tôi rồi cầm cái muỗng đảo cháo trong chén, từng muỗng từng muỗng đút cho tôi ăn.

      Tôi ăn từng ngụm cháo mà Lão Phật Gia nấu, mùi vị quen thuộc, ăn miếng liền ấm áp tới tận đáy lòng.

      Trong lúc ăn cháo tôi cố hết hơi sức hỏi Lão Phật Gia: "Mẹ, trừ mẹ ra, hôm nay có ai tới thăm con sao?"

      Tôi mong đợi nhìn Lão Phật Gia nhưng cuối cùng bà vẫn lắc đầu cái: "Sáng sớm mẹ tới đây nhưng thấy có người nào tới cả."

      Tôi nhàn nhạt gật đầu cái: "A, như vậy sao."

      Sau khi ăn xong cháo xong, Lão Phật Gia đỡ tôi nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi nhưng tôi cảm thấy buồn bực ngủ được, lát sau, tôi lại tiếp tục hỏi: "Vậy trong khoảng thời gian con nằm viện này, trừ mấy người Đồng Yến còn có ai khác tới thăm con ?"

      Lão Phật Gia vừa dọn dẹp đồ vừa với tôi: " Em của Chi Dương là Chi Dao cũng tới, những ngày qua con bé thường xuyên đến thăm con, ngày hôm qua con bé cũng ở đây, biết con có thấy được nữa ? Mặc dù mẹ cùng đứa này duyên phận máu mủ nhưng dầu gì cũng coi như là con trong nhà, những ngày qua mẹ thấy tấm lòng của con bé rất tốt. Chờ sau này con xuất viện nên cùng người ta chung sống hòa thuận, thế nào cũng đều là người nhà."

      Tôi gật đầu đồng ý: Dạ."

      Từ sau lần ấy với tôi về chuyện của mình và Lục Bách Nghiêu tôi từ từ thay đổi cách nghĩ của mình về ấy lại còn phát ra ngay từ đầu mình có cái nhìn sai lệch. thực tế tôi hiểu rất ấy là người tâm địa thiện lương, người đối với tình chấp nhất như vậy tốt.

      Tôi ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi: "Trừ Chi Dao còn có người khác ?"

      Lão Phật Gia dừng động tác tay lại, suy nghĩ chút rồi trả lời: "Nha đầu, con muốn hỏi Trương Húc hay Lục Bách Nghiêu? Ngược lại nhà Trương Húc có tới thăm con, bên cạnh còn có nữ hộ lí kia nữa mà bụng của con bé đó cũng lớn, chắc chuẩn bị hôn lễ. Lúc con gặp chuyện may bệnh viện rất khẩn trương hình như là Trương Húc ở phía sau giúp đỡ chuyển con đến phòng bệnh tốt nhất lại còn nhờ những chuyên gia giỏi nhất trong nước đến đây hội chẩn cho con. Mặc dù hai nhà chúng ta kết hôn thành nhưng nhà bọn họ có thể giúp đỡ vào lúc này cũng xem như có lòng."

      xong Lão Phật Gia giống như thể chịu nổi thở dài, tiếp tục : "Về phần Lục Bách Nghiêu nó chưa từng tới. Mặc dù con là người của nó nhưng mà trong khoảng thời gian con xảy ra chuyện này nó vẫn chưa từng tới, ngược lại mỗi ngày scandal của nó cùng với bạn học cấp ba của con đều bị phóng viên giải trí đăng trang đầu . Mẹ hi vọng con có thể quên nó, người đàn ông nếu như con mình con cưỡng cầu cũng được gì. Nếu con muốn sinh đứa bé này ra, mẹ phản đối, mẹ cùng Lão Lưu đều ở đây, thế nào cũng có thể giúp đỡ con chăm sóc nó lớn lên, mặc dù mẹ biết khi đó hai người các con tại sao lại đột nhiên kết hôn nữa nhưng kết hôn là chuyện quan trọng nhất của cả đời người, thể giống như trò đùa được, trước kia làm sai bây giờ cần gấp gáp, mấu chốt là về sau phải tuyệt đối cảnh giác cao độ với người khác.

      Lão Phật Gia với tôi rất nhiều điều,bà là người duy nhất thế giới này cùng tôi huyết mạch tương liên, là người thân nhất, mỗi câu trong lời của bà cũng là vì tôi mà suy nghĩ bao gồm cả chuyện khuyên tôi quên Lục Bách Nghiêu.
      Lúc bắt đầu tôi cùng với Trương Húc đính hôn, về sau lại cùng Lục Bách Nghiêu chuẩn bị bước vào lễ đường cuối cùng nửa đường gãy gánh còn tôi trầm luân ở trong vực thẳm tình cách nào thoát ra.

      Nhưng từ đầu đến cuối Lão Phật Gia và ba Lưu vẫn là những người lo lắng cho tôi nhiều nhất, cha mẹ luôn bị chúng ta sao lãng nhưng tới thời điểm xảy ra chuyện bọn họ lại là người đối với chúng ta tâm nhất.

      Lời Lão Phật Gia đều đúng, nếu Lưu Chi Dương biết chuyện tôi mang thai Lục Bách Nghiêu thể nào biết, trong tình huống này mà ta còn chưa tới thăm tôi ở trong tình thế mành chỉ treo chuông có thể chứng minh ta hoàn toàn quên tôi rồi.

      ta tôi cho nên mới cố ý tránh xa tôi.

      ta tôi cho nên mới có quan tâm chút nào đến tôi.

      ta tôi cho nên mới có thể tuyệt tình như thế.

      ta tôi cho nên bên cạnh chỉ nghe người mới cười mà nghe thấy người xưa khóc.

      Là do lúc ban đầu tôi dứt khoát buông tay ta ra cho nên tại ta mới tuyệt tình như thế, là trả thù tôi sao? Cho nên cho tới bây giờ tôi thể quay lại được nữa sao?

      Tôi biết thời điểm mắt Lục Bách Nghiêu rưng rưng , nghẹn ngào ra câu " buông tay" trong lòng có thể đau đến tê tâm liệt phế như tôi bây giờ hay .

      Nhưng lần này lòng của tôi rất đau, rất đau.

      Tôi chán nản úp mặt vào gối, hai mắt nhắm lại, nặng nề : "Mẹ, con nghe lời mẹ, con quên ta."

      Quên toàn bộ những gì liên quan đến ta, quên lúc ban đầu chúng tôi quen biết nhau như thế nào, quên khoảng thời gian thanh xuân niên thiếu tốt đẹp mà tôi từng đùa giỡn cãi vả với ta, quên từng kí ức tình của hai chúng tôi, quên lúc ta dẫn theo tôi đào hôn rồi lần lại lần cầu hôn tôi ở suối nước nóng, quên chúng tôi sắp bước vào lễ đường hôn nhân, chúng tôi từng nhau sau sắc và say đắm như vậy nhưng đến cuối cùng vật còn người tan, tấm màn đen rơi xuống che phủ những kí ức bụi bặm...
      Quên ta , tựa như chưa bao giờ từng gặp nhau, tựa như lúc ban đầu tôi vẫn là người mình cuộc sống.

      Trước khi tôi tỉnh lại tôi nằm giường bệnh hôn mê hơn nửa tháng, đợi đến khi thân thể của tôi dần dần tốt lên là hai tháng sau, vừa ra viện liền vừa vặn tới hôn lễ của Trương Húc và Nguyệt Nguyệt.
      Last edited: 12/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngày hôn lễ đó, tôi nhìn Nguyệt Nguyệt mặc áo cưới màu trắng, nở nụ cười quyến luyến kéo tay Trương Húc. Áo cưới rộng thùng thình che lấp cái bụng nhô lên của Nguyệt Nguyệt, nếu nhìn kỹ chắc chắn nhận ra được đây là dâu mang thai mà bên cạnh ấy là Trương Húc mặc tây trang màu trắng, vốn dĩ ta là người đàn ông ôn nhuận như ngọc, màu trắng là màu thích hợp nhất có thể tôn lên nét dịu dàng vốn có của ta. Hai người đứng chung chỗ nhìn qua hết sức xứng đôi, nghiễm nhiên là đôi người ngọc.

      Trong suốt hôn lễ, mẹ của Trương Húc đều theo sát ở bên chăm sóc chỉ sợ cẩn thận đụng tới đứa trong bụng, hoàn toàn coi ấy như là con ruột của mình mà đối đãi.

      Ban đầu mẹ Trương cũng nhiệt tình hòa nhã với tôi như vậy cho dù cuối cùng tôi phải là người kết hôn với Trương Húc nhưng nhìn bộ dáng nhà bọn họ hòa nhã vui vẻ tôi cảm thấy vui mừng giùm.

      Lúc người chủ trì muốn mời dâu chú rể phát biểu Nguyệt Nguyệt cầm micro lên nhìn qua Trương Húc ràng từng chữ: "Lần đầu tiên gặp là lúc em làm y tá thực tập ngày thứ nhất. Em tiêm thuốc cho bệnh nhân nhưng vì khẩn trương nên tìm nhiều lần cũng đúng mạch máu, cả người cũng luống cuống sau đó tới giúp em, hơn nữa còn cho em biết cần khẩn trương, mỗi bệnh nhân đều như là người thân của em. Mặc dù lúc ấy còn chưa biết tên của nhưng bộ dạng của lúc câu này hay mỗi động tác của đều in sâu ở trong lòng em. Thời điểm đổi khoa thực tập, em mong đợi lâu rốt cuộc mới có thể được cùng khoa với . Khoảng thời gian đó mỗi buỗi sáng sớm em đều mua điểm tâm đặt lên bàn của mặc dù ăn dù chỉ lần, thấy được cũng chỉ yên lặng ném vào thùng rác. cho rằng em biết nhưng ra những việc này em đều biết, cho dù biết hôm đó vẫn ném bữa sáng mà em mua vào thùng rác em vẫn kiên trì làm mỗi ngày.

      Thời điểm thực tập em liều mạng biểu chính là vì có thể được ở lại làm việc tại khoa của , sau đó rốt cuộc em cũng được giữ lại như ý nguyện, ngày đó em vui đến mức cả đêm ngủ được. Mỗi sáng sớm đến bệnh viện, thời điểm có thể nhìn thấy em liền cảm thấy cả ngày đều tràn đầy hi vọng và nhiệt tình. biết em vẫn luôn thích nhưng mà lại chưa bao giờ ra, vừa mới bắt đầu em còn hiểu, sau lần lấy hết dũng khí tỏ tình với , thấy kéo tay khác ấy là bạn của cũng với em về sau đừng ăn bậy bạ sau lưng người khác nữa.Ngày đó tức giận như vậy em hiểu nhất định là chán ghét em rồi.

      Từ em nhi, mình đơn lớn lên, cuộc sống cho dù có khổ hơn nữa khó khăn hơn nữa bên cạnh cũng có gì có thể dựa vào cho nên chuyện gì cũng chỉ có thể nhờ cậy chính mình. Mặc dù việc chúng ta kết hôn có chút. . . . . . Có chút quanh co nhưng mà em lại dám tưởng tượng bây giờ có thể cùng đứng chung chỗ thậm chí là tại em và kết hôn em vẫn có cảm giác giống như mình nằm mơ nhưng mà em lại hy vọng giấc mộng này có thể tiếp tục, vĩnh viễn cần tỉnh lại. Mặc kệ em hay nhưng em vẫn muốn lên suy nghĩ của mình, em vẫn cho rằng có thể gặp được là hạnh phúc lớn nhất đời này của em, nếu có thể được lại gần em chăm sóc tốt, chăm sóc con của chúng ta, xem ba mẹ như là ba mẹ của mình để chăm sóc, hiếu kính bọn họ. Em chăm sóc tốt cả nhà để cho có thể an tâm ở bên ngoài làm chuyện mà muốn làm, có buồn phiền chuyện nhà. Trương Húc, , rất cám ơn nguyện ý cùng em kết hôn."

      Nguyệt Nguyệt cực kì dài ,mỗi vị khách mời đều yên lặng lắng từng câu từng chữ mà ấy , cảm thụ đoạn tình trắc trở này.

      Ở trong chuyện tình cảm , tôi khâm phục nhất là hai người, là Lưu Chi Dao, hai là Nguyệt Nguyệt, hai người bọn họ về mặt tình cảm nếu nhận định người khó lòng thay đổi.

      Về mặt tình thể nghi ngờ họ là người trả giá nhiều nhất, các ấy so với nhiều người đều rất hèn mọn nhưng lại có nhiều người thể bì kịp, đó chính là thái độ cố chấp mà thành kính đối với tình . Các ấy đều dũng cảm tranh thủ tình của chính mình mặc kệ kết quả cuối cùng có như thế nào vẫn thấy hổ thẹn với lương tâm.

      Cuối cùng khi Nguyệt Nguyệt xong những lời này trong mắt rất nhiều vị khách mời nữ ở khắp hội trường đều ngân ngấn nước mắt, vì cuộc hôn nhân dễ dàng này và cũng là vì Nguyệt Nguyệt chấp nhất và kiên định.

      Thời điểm dâu ném hoa cưới tôi đứng trong đám người nhìn Nguyệt Nguyệt ném hoa, cả đoàn người rối loạn nhưng đến sau cùng tôi cũng thể hiểu nổi tại sao người nhận được hoa lại chính là tôi.

      Tôi nghi ngờ nhìn bó hoa dâu trong tay, hoàn toàn nghĩ tới, mình đâu có ý muốn tranh đoạt tại sao nó lại lưu lạc đến nơi này.

      Nguyệt Nguyệt mỉm cười, nâng váy cưới đến bên cạnh tôi sau đó cho tôi cái ôm.

      ấy ở bên tai tôi: "Kỳ nhiều khi tôi cực kì hâm mộ nhưng tại suy nghĩ cẩn thận lại liền nhận ra mỗi người đều có duyên phận thể cưỡng cầu được, tuy lúc đầu chúng ta quen nhau được thoải mái cho lắm nhưng tương lai hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt đồng thời tôi cũng hy vọng có thể hạnh phúc.”

      "Cảm ơn."

      Cùng lúc Nguyệt Nguyệt hi vọng tôi có thể hạnh phúc trong đầu tôi liền lên tên người, đó chính là Lục Bách Nghiêu.

      Tôi giật mình phát lâu mình chưa gặp lại ta, ta ta quên tôi mà tôi cũng đáp ứng với Lão Phật Gia bỏ xuống đoạn tình cảm này. Chúng tôi thể gặp lại nhau trong biển người cho dù từng nhau sâu sắc.

      Mùa thu năm 1922, thi nhân Từ Chí Ma học tại đại học Cambridge quốc về nước rồi đưa ra phát biểu long trời lở đất "Thông báo ly hôn của Từ Chí Ma". Ngày đó tôi từng đọc đoạn văn do ta viết: " Tôi tìm kiếm trong biển người mênh mông linh hồn duy nhất mà tôi có thể bầu bạn. Tìm được là do tôi may mắn còn được cũng là số mệnh của tôi."

      Hai chữ hạnh phúc này phải viết làm sao đây?

      Đối mặt với tình sắp xa rời dương thế của tôi và Lục Bách Nghiêu, tình cùng hạnh phúc của tôi mà tôi chỉ có thể bằng tám chữ: "Nếu được là do tôi may mắn còn được cũng là do số mệnh của tôi." (Trong cv là 8 chữ nhưng dịch nghĩa nó nhiều hơn nha.)
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84: Chúng ta kết hôn .
      Editor: coki (Mèo)

      Nguyệt Nguyệt kết hôn với Trương Húc, Đồng Yến ở chung chỗ với Lưu chi dương, mỗi lần theo Nguyệt Nguyệt và Đồng Yến cùng nhau khám thai tôi đều khỏi có chút mất mát.

      Mỗi lần bác sĩ hỏi tại sao ba của đứa bé cùng với tới đây tôi đều thể trả lời được.

      Nguyệt Nguyệt có Trương Húc cùng, Đồng Yến có Lưu chi dương cùng, bọn họ đều có đôi có cặp ở chung chỗ, chỉ có tôi đơn, lạnh lẽo mình, ngay cả tương lai tôi cũng phải nuôi lớn đứa bé mình.

      Sau khi baba bị tai nạn xe cộ qua đời trong khoảng thời gian dài Lão Phật Gia vừa làm baba, vừa làm mẹ chăm sóc, nuôi dưỡng tôi.

      Tôi hiểu rất bà mẹ đơn thân giống như Lão Phật Gia cuộc sống trôi qua dễ dàng gì, tôi cũng dám chắc chắn về tương lai của mình, rốt cuộc là có đủ dũng khí để chăm sóc tốt đứa bé hay , bất luận là lời ra tiếng vào của bạn bè thân thích còn trong tương lai vấn đề hộ khẩu của đứa bé hay chuyện học, mặc kệ chuyện nào cũng ép tới tôi tới mức gần như thở nổi.

      Mấy ngày trước đường tình cờ đụng phải bà dì lâu gặp, bà ấy nhìn thấy tôi lớn bụng tức giận trách cứ tại sao kết hôn lại mời bà, có phải coi bà như người ngoài hay .

      Tôi liên tục phải bởi vì đứa bé có ba nhưng mà tôi lại có kết hôn.

      Lúc này ba của đứa bé thường xuyên xuất các trang đầu của những tờ báo lớn, bận rộn cùng với Hoàng Vũ Vi tạo nên những xì căng đan long trời lở đất. Ban đầu sau khi video Hoàng Vũ Vi ở bệnh viện được đưa ra ánh sáng giới truyền thông tranh nhau đưa tin về tin tức đặc biệt lớn này, liên tục mấy ngày đều được lên trang đầu các báo. Chỉ là người trong cuộc vẫn thủy chung trốn tránh gặp, cho tới bây giờ truyền thông cũng đào thêm được chút tin tức nào có liên quan đến việc này, thậm chí có tin đồn Lục Bách Nghiêu bí mật đưa Hoàng Vũ Vi qua nước Mĩ để dưỡng thai mà hai người bọn họ cũng sắp kết hôn rồi.

      Người mới của ta mang thai thậm chí còn có thể sắp cùng ta bước vào lễ đường hôn nhân, so sánh với nhau hình như tôi có vẻ đơn, thê thảm hơn rất nhiều, phải là tôi thể tìm bạn hay thân thích chuyện phiếm hay là triệt để chấm dứt với đoạn tình cảm này.

      Chấm dứt chính là bao giờ gặp lại nữa.

      Thời điểm Lục Bách Nghiêu điện thoại đến đứa bé được ba tháng. Thấy số điện thoại quen thuộc lên màn hình di động tôi lập cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
      Tôi nhận điện thoại: "Alo."

      Tuy là xa nhau vài tháng nhưng giọng của lại vô cùng quen thuộc vang lên bên tai tôi: " ở nhà hàng đối diện với tiệm sách của em, ra gặp mặt, ăn bữa cơm ."

      "Được." Tôi cúp điện thoại sau đó cầm túi xách ra ngoài.

      Chỉ là vừa tới cửa bước chân của tôi đột ngột dừng lại, cúi đầu nhìn xuống xem thử hôm nay mình mặc quần áo gì sau đó nhanh chóng chạy lên lầu, phòng ngủ tìm bộ váy mới mua mặc vào rồi nhìn vào giương trang điểm lại.

      Chờ khi tôi đến nhà hàng Lục Bách Nghiêu sớm chờ ở đó, ta nhìn thấy tôi đôi mắt chợt thoáng qua chút kinh ngạc nhưng lại rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.

      Tôi biết đến cuối cùng mình cố gắng ăn mặc xinh đẹp để thể rằng tôi rất tốt cách giả dối trước mặt ta là vì cái gì, thế nhưng khi nhìn thấy chút kinh ngạc thoáng qua trong mắt ta hình như tôi biết đáp án.

      ta hỏi tôi: "Có đói bụng ? Muốn ăn cái gì?"

      "Đừng quá cay là được, chọn ."

      "Ừ." ta gật đầu cái, gọi nhân viên phục vụ tới chọn món ăn.

      Lúc ta chuyện với nhân viên phục vụ tôi lại kinh ngạc quan sát ta, ràng là cùng khuôn mặt, cũng là khuôn mặt này, tai mắt mũi miệng này nhưng tại sao chỉ cần nhìn chút là có thể lập tức phát ra có cái gì đó đúng. Tôi ngu ngốc nhìn ta, bất tri bất giác liền sa vào trong đôi mắt sâu thẳm đó đồng thời cũng quên sợ hãi lúc ban đầu.

      Chợt ta ngước mắt nhìn về phía tôi, tôi sợ đến mức vội vàng thu hồi tầm mắt , nhịp tim liền tăng tốc đập "Bình bịch…bình bịch".

      Tôi cố nặn ra câu để che giấu lúng túng của mình: ". . . tìm em làm gì?"

      ta hề trả lời tôi, chỉ câu: "Ăn cơm trước ."

      Lúc ăn cơm, mặc kệ là tôi hay là Lục Bách Nghiêu, hai chúng tôi gần như hoàn toàn im lặng, tiếng nào. Sau khi ăn xong, thời điểm nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn ta tựa lưng vào ghế ngồi dùng tay đùa giỡn điện thoại di động. Sau khi đám người phục vụ hết ta ngồi thẳng người, tôi cũng theo bản năng ngồi thẳng người lên chờ đợi, biết là ta có chuyện gì đó muốn với tôi.

      ta cầm điện thoại di động ở trong tay, nhìn thẳng về phía tôi, sau đó hỏi tôi: "Chuyện này em giải thích như thế nào?"

      Tôi thấy màn hình điện thoại di động lên websites, tôi lại gần liếc mắt nhìn, cả người liền bối rối.

      Đây là trang web môi giới hôn nhân rất nổi tiếng ở trong nước, trước đây lâu tôi vừa mới đăng kí thành viên, đăng thông tin lí lịch của mình lên để tìm đối tượng thích hợp. Thứ mà Lục Bách Nghiêu cho tôi xem chính là lí lịch của tôi bao gồm: tên, số tuổi, sở thích, cả cách thức liên lạc đều có ở đó.

      Tôi biết làm thế nào mà Lục Bách Nghiêu tra ra được nhưng bây giờ ta cầm điện thoại di động hỏi tôi đột nhiên tôi lại cảm thấy chột dạ.

      Đồ ngốc, mi chột dạ làm cái gì?

      ràng mi chia tay rồi mà, phải sao?

      ràng là hai người còn quan hệ gì với nhau, tại sao lại còn cảm thấy chột dạ?

      Tôi nhìn điện thoại di động sững sờ lúc, Lục Bách Nghiêu hỏi tôi: "Hình cũng đăng lên, em muốn làm gì?"

      Tôi cúi đầu lẩm bẩm: "Em có thể làm gì, còn phải là muốn kết hôn sao. Bị bức ép đến mức nóng nảy, áp lực lớn, cho nên muốn làm đám cưới giả."

      ta hừ lạnh tiếng: "Kết hôn mà em cũng tùy tiện như vậy, lên mạng tìm người là có thể kết hôn sao?"

      "Cũng phải là tất cả mọi người đều được, em còn phải xem đối phương có đủ điều kiện, có thích hợp hay ." Nếu tôi tìm đại ông chú ở cùng khu chung cư vài chục năm nay là được rồi, chỉ sợ là Lão Phật Gia bị tôi chọc tức chết.

      "Rốt cuộc là em muốn thế nào? Chuyện như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được?" Lục Bách Nghiêu càng càng lớn tiếng, ném điện thoại di động ở bàn, cuối cùng trực tiếp bỏ ra ngoài.

      Tôi đứng lên, lượm điện thoại di động rớt ở dưới đất, nhìn ta nặng nề : "Em còn có đứa bé, còn phải quản lí tiệm sách, tinh lực có lớn như vậy để xem mắt hay cùng người tìm hiểu từ từ đến khi hiểu rồi mới bàn về cưới gả. Bên cạnh đó áp lực cũng rất lớn, tương lai đứa bé ra đời rất khó khăn trong vấn đề hộ khẩu, em muốn đứa bé bị mọi người cười nhạo là có ba nên định tìm người thay thế, trước khi kết hôn ràng mọi chuyện nên cũng cần cảm thấy mắc nợ người ta."

      Lục Bách Nghiêu tiếp tục hỏi tôi: "Em kết hôn là muốn đối phó với mọi chuyện đúng ? Cho người nhà nhìn? Đánh đổi cả cuộc đời mình có đáng giá ?"

      Ở trong mắt tất cả mọi người, việc tôi kết hôn cũng chỉ là trò đùa thôi sao?

      Nhưng có ai biết mỗi lần muốn kết hôn tôi đều muốn nắm tay người đó hết cả cuộc đời.

      Có đáng giá hay ?

      Trong từ điển của cuộc đời tôi bao giờ có thể tìm thấy được từ này nữa.

      Mặc kệ có đáng giá hay ở trong mắt tôi đứa bé mới là thứ quan trọng nhất.

      Tôi trầm mặc biết trả lời như thế nào, định thuận miệng : "Nếu như về sau trôi qua hài lòng qua mấy năm liền chia tay thôi."

      Lục Bách Nghiêu nhìn tôi, mặt lên tức giận rất ràng nhưng lại cố gắng khắc chế, giọng cũng run lên: "Con mẹ nó, em tiếng người sao? !”

      Sau khi xong ta liền đứng dậy rời đến cả điện thoại di động để ở bàn đều quên cầm theo. Tôi cảm thấy hoàn toàn rối loạn muốn đuổi theo giải thích chút nhưng biết nên như thế nào mới phải, dù sao đây là ý của tôi: Tùy tiện gả cho người, sau đó nuôi lớn đứa bé tốt, cả đời này dù có trôi qua tẻ nhạt có tình cũng sao cả.

      Tôi ngơ ngác ngồi tại chỗ nhúc nhích, vốn cho là Lục Bách Nghiêu trở lại nữa nhưng khoảng chừng hai mươi phút sau ta trở lại.

      Nhìn qua sắc mặt của ta có vẻ tốt lắm, hốc mắt đỏ lên, lúc lại gần có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá nồng đậm người ta, chắc là vừa rồi ra bên ngoài để hút thuốc lá.

      Tôi biết bây giờ mình nên cái gì, do dự chút cuối cùng vẫn có mở miệng mãi cho đến lúc sau Lục Bách Nghiêu hỏi tôi: "Em cảm thấy em làm như vậy có công bằng với ?"

      Hai người chúng tôi cũng tới bước này, ngoại trừ trong bụng có đứa bé hai người sớm còn dính dáng gì tới nhau, vậy quan tâm đến cái quái gì công bằng hay công bằng?

      Thời điểm xì căng đan của ta và Hoàng Vũ Vi huyên náo đầy trời ta có cố kỵ gì đến tôi đâu, bây giờ tôi muốn kết hôn ta có tư cách gì hỏi tôi câu này?

      Tôi gì, nghĩ đến đây khóe mắt chua xót, phải…. "nhẫn nhịn " nhưng nước mắt cứ muốn tràn ra, cuối cùng sau lúc lâu im lặng Lục Bách Nghiêu nhận cú điện thoại, sau đó nhìn tôi cái rồi xoay người rời khỏi nhà hàng.

      Lúc ta xoay người rời tôi đuổi sát theo ra ngoài, nhìn thấy ta ngồi vào trong chiếc xe. Tôi cho là ta lái xe nhưng ta vẫn có nổ máy mà ngồi trong xe chờ đợi.

      Tôi hiểu đứng ở trước cửa nhà hàng, do dự có nên tiến lên hay nhìn thấy Hoàng Vũ Vi nhanh chóng ngồi vào xe của ta. Hoàng Vũ Vi đội mũ và đeo mắt kiếng, lúc bộ đầu cúi rất thấp nhưng bóng dáng kia lại rất quen thuộc, chỉ cần liếc mắt tôi liền nhận ra ta.

      Tôi thấy ta lên xe Lục Bách Nghiêu sau đó Lục Bách Nghiêu khởi động xe nghênh ngang rời , nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của tôi. . . . . .

      Tôi kinh ngạc đứng im tại chỗ, trong đầu nhớ lại cảnh tượng Hoàng Vũ Vi ngồi lên xe Lục Bách Nghiêu, hồi lâu mà tinh thần vẫn chưa hồi phục lại.

      lát sau tôi lấy điện thoại di động ra, vội vã gọi điện thoại cho người đàn ông mà tôi chuẩn bị kết hôn: " phải là muốn tìm người kết hôn càng nhanh càng tốt sao? Chúng ta kết hôn ."

      Tôi nghe thấy giọng vui mừng vang lên trong điện thoại: "Được."

      Tôi bắt đầu liên lạc với người đàn ông này từ mấy ngày trước, ta là quản lý ngân hàng, công việc rất tốt, dáng dấp cũng tệ chỉ có điều ta là gay. Vì hơn 30 tuổi nên bị người nhà ép buộc kết hôn. Trước đó ba ta bị bệnh nặng phải nằm viện, là ung thư phổi giai đoạn cuối, tâm nguyện cuối cùng của ông trước khi chết là có thể nhìn thấy được con trai của mình kết hôn.

      cầu kết hôn của ta rất gấp nhưng lại cùng tôi mưu mà hợp, chúng tôi đều vội vã muốn tìm người kết hôn và kết hôn nhưng lại đăng kí. ta là vì ba của mình mà tôi là vì đứa bé của tôi. Chúng tôi gặp mặt nhau lần, tôi cho ta biết chuyện mình mang thai, ta lắc đầu bảo ngại còn rất may mắn vì đứa bé này tới kịp thời, vừa vặn có thể làm cho ba ta an tâm rời khỏi nhân thế, cần lo lắng cho ta nữa.

      Người này tên là Lâm Huy, lúc này ta ngồi đối diện với tôi, lời rất chân thành: "Tôi hi vọng có thể sắp xếp thời gian theo tôi chuyến bệnh viện, bác sĩ thời gian còn lại của ông ấy nhiều lắm. Mặt khác, tôi hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng kết hôn. Tôi biết cầu của tôi có chút làm cho người khác khó chịu nhưng mà chỉ cần giúp tôi lần này tương lai con của ra đời, tôi đồng ý cùng nuôi dưỡng, chăm sóc nó. Đời này tôi thể nào có con, tôi có thể coi nó như là con ruột của chính mình mà nuôi dưỡng, chăm sóc."

      Tôi gật đầu cái: "Được, tôi đồng ý việc nhanh chóng kết hôn."

      Điều làm tôi cảm động chính là người đàn ông này rất có hiếu, mặc khác là ta ta đồng ý chăm sóc đứa bé của tôi.

      Sau đó tôi cùng Lâm Huy đến bệnh viện thăm ba của ta. Mặc dù ốm đau triền miên nhưng nhìn thấy tôi đến mặt ông liền lộ ra nụ cười khó có được.

      Chúng tôi cho ông biết chúng tôi bí mật lui tới hai năm, lúc trước cho người trong nhà biết là bởi vì tình cảm còn chưa quá ổn định, bây giờ có đứa bé cho nên mới tính đến chuyện kết hôn.

      Ông ấy nghe được chúng tôi như vậy, gương mặt bị ốm đau hành hạ có chút buồn rầu liền tràn đầy nụ cười, liên tiếp với người bạn già của mình là “Rất tốt, rất tốt”.

      Lúc rời , ông nắm tay của tôi, chân thành tha thiết : "Cháu là đứa bé ngoan, cháu theo Tiểu Huy là uất ức cho cháu, bác thằng nhóc này chăm sóc cho cháu tốt."

      Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi dẫn Lâm Huy về nhà mình, Lão Phật Gia cùng ba Lưu về nhà đột nhiên thấy trong nhà có thêm người đan ông tràn ngập tò mò. Ngoại trừ người đàn ông là gay ở các phương diện khác điều kiện đều rất tôt, hoàn toàn là loại hình con rể lý tưởng.

      Hai chúng tôi giả tạo đoạn tình cảm đương chóng vánh, với Lão Phật Gia và ba Lưu rằng chúng tôi gặp nhau ở ngân hàng sau đó lại ngẫu nhiên gặp lại mấy lần, cảm giác cả hai bên tệ, sau đó lâu hai người chúng tôi liền xác định quan hệ đương bí mật.

      Thời điểm chuyện được nửa, Lâm Huy toilet Lão Phật Gia thừa cơ hội này hỏi tôi: "Cậu ta có biết về đứa bé trong bụng con ?"

      Tôi gật đầu cái: " ta biết. Con với ta rồi, ta ta ngại, ta đồng ý cho đứa bé này được sinh ra còn về sau chăm sóc nó như là con ruột của chính mình."

      Lão Phật Gia nửa tin nửa ngờ nhìn tôi: "Bây giờ vẫn còn đàn ông độ lượng như vậy hả?"

      Vào đúng lúc này Lâm Huy từ toilet trở lại, chân thành Lão Phật Gia : "Dì, bởi vì ai cả đường cho nên con cũng hi vọng Hạ Cân sinh đứa bé này ra, con ngại."

      Lão Phật Gia khẽ gật đầu: "Được, vậy tốt. Chỉ là hình như các con quyết định kết hôn quá gấp gáp rồi?"

      Tôi vội vàng giải thích với lão phật: "Mẹ, thời gian là vấn đề, quan trọng nhất là ở đúng thời gian gặp đúng người, lại bụng của con chờ được."
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Lão Phật Gia ngượng ngùng : "Được, được, vậy ngày mai mẹ bắt đầu chuẩn bị cho các con. , được, trước tiên ngày mai phải đến bệnh viện thăm ông thông gia cùng với bà thông gia chút, dù sao nhanh chóng trở thành người nhà rồi."

      Ngày kết hôn của tôi được quyết định vào tháng sau, muốn cử hành hôn lễ phải chuẩn bị rất nhiều thứ, mặc dù có công ty chuyên về chuẩn bị hôn lễ chuẩn bị giúp nhưng những chuyện nhặt, rườm rà vẫn nhiều vô số kể.

      Cùng lúc đó tôi lại nhận được điện thoại của Lục Bách Nghiêu, có nên nhận hay , tôi nhìn điện thoại di động mà ngẩn người nhưng liên tiếp mấy ngày sau lại có cuộc gọi nào từ Lục Bách Nghiêu cả.

      Hạ Cận, có phải là mi đánh giá mình quá cao rồi ?

      Cho dù giữa mi và ta có đứa bé nhưng mà vẫn còn đứa trong bụng Hoàng Vũ Vi, nó cũng là con của Lục Bách Nghiêu, nếu so sánh với nó đứa bé trong bụng mi có tính là cái gì?

      Tôi cho Đồng Yến biết mình kết hôn, suy nghĩ sau khi mọi chuyện xong xuôi cho ấy biết miễn cho sau khi bị ấy biết được Lưu chi dương cũng biết mà Lưu chi dương biết chắc chắn Lục Bách Nghiêu biết.

      Lúc tôi và Lâm Huy gấp rút chuẩn bị hôn lễ tin tức bệnh của ba Lâm Huy chuyển nặng phải đưa vào phòng cấp cứu truyền đến, tôi và Lâm Huy lập tức chạy tới bệnh viện.

      Thời điểm đến bệnh viện thấy mẹ của Lâm Huy ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu khóc nức nở. Vừa nhìn thấy tôi và Lâm Huy cả người bà chống đỡ nổi nữa, cứ liên tục hỏi Lâm Huy có phải cha của ta cứ như vậy mà rời hay .

      Mấy chục năm làm bạn với nhau dù là lúc vui vẻ hay hoạn nạn nhưng đến cuối cùng cũng đến ngày có người phải rời nhân thế trước. Tôi thường nghĩ rằng người ra trước ngược lại là người hạnh phúc nhất.

      Tôi cùng với Lâm Huy và mẹ của ta vẫn luôn canh giữ chờ đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu, mỗi lần bác sĩ hay y tá ra vào đều làm cho lòng của chúng tôi treo ở giữa trung.

      Tình cảnh này tôi vẫn thường hay thấy ở trong phim truyền hình, bác sĩ từ trong phòng giải phẫu ra, với người nhà bệnh nhân : Xin lỗi, chúng tôi cố gắng hết sức. Cuối cùng, người nhà bệnh nhân ôm thi thể lạnh băng, gào khóc.

      Hôm nay mặc dù người ở phòng cấp cứu có liên hệ máu mủ gì với tôi nhưng vẫn là vị trưởng bối được mọi người tôn kính, tôi vẫn luôn cầu nguyện cho ông khỏe mạnh, hi vọng ông có thể kiên cường sống sót, hi vọng ông còn có cơ hội để nhìn thấy hôn lễ của con trai.

      Sau hơn năm giờ phẫu thuật, ông được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, cực kì may mắn là cuộc phẫu thuật rất thành công, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi nhưng dù sao cũng là ung thư phổi giai đoạn cuối, mặc dù cấp cứu kịp thời nhưng tế bào ung thư di căn đến toàn thân, hôm nay sống lâu thêm ngày, cũng coi như là may mắn trong bất hạnh rồi.

      Tôi nghe thấy bác sĩ trưởng ca mổ với Lâm Huy và mẹ của ta: "Trong khoảng thời gian này, ông ấy còn có tâm nguyện gì nên giúp ông ấy hoàn thành , bây giờ thể được chính xác là ông ấy ra vào lúc nào."

      Sau khi bác sĩ và y tá rời khỏi mẹ Lâm Huy đến phòng bệnh trực đêm, tôi và Lâm Huy ngồi ghế dài ở hành lang bệnh viện, trầm mặc gì.

      bước vào mùa hạ nhưng đêm khuya ở bệnh viện vẫn có chút lạnh lẽo. Từ trong đáy lòng tôi có thể hiểu cách ràng rằng mất người thân là rất khổ sở, huống chi hôm nay Lâm Huy lại nhìn thấy cha của mình cách tử vong chỉ có bước nhưng làm gì được, chỉ có thể đứng tại chỗ bó tay vô lực.

      Hồi lâu, tôi mới quyết định, quay đầu lại với Lâm Huy: " Ngày mai chúng ta kết hôn ."

      Lâm Huy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, tôi tiếp tục : "Làm ở bệnh viện cần mời quá nhiều người, thông báo người trong nhà cùng những bạn bè có quan hệ thân thiết tới đây tham dự là tốt rồi."

      Lâm Huy nhìn tôi, nửa ngày cũng ra được chữ, trong mắt của ta nén nước mắt, cuối cùng với tôi câu: "Cám ơn."

      Bởi vì tạm thời quyết định ngày hôm sau tổ chức hôn lễ cho nên cả đêm phải liên hệ và bàn bạc với công ty tổ chức kết hôn, gần như là thức suốt đêm mới làm xong các công việc lớn của hôn lễ và cũng báo cho các khách mời ngày mai đến bệnh viện tham dự.

      Sáng sớm năm giờ, khi rất nhiều người vẫn còn mệt mỏi uể oải tôi ngồi ở trước gương trang điểm, nhắm mắt lại chờ thợ trang điểm giúp tôi trở thành dâu xinh đẹp.

      Tôi từng cùng Trương Húc đính hôn nhưng cuối cùng lại bỏ chạy, từng sắp cùng Lục Bách Nghiêu bước vào lễ đường hôn nhân nhưng lại bị hủy bỏ còn lần này cũng coi như là lần đầu tiên tôi muốn cùng người đàn ông cử hành hôn lễ, hơn nữa địa điểm cử hành lại là bệnh viện.

      Tôi từng xem qua rất nhiều video cầu hôn cùng cử hành hôn lễ ở bệnh viện mạng, lúc ấy chỉ là tầm thường, ngờ cuối cùng có ngày lại đến phiên mình.

      Ánh sáng mờ mờ, thời điểm tôi mặc bộ váy cưới màu trắng xuất tại bệnh viện Lâm Huy lấy chiếc nhẫn cũng vừa đến. ta đỡ tay tôi, từng bước về phía phòng bệnh.

      Lão Phật Gia cùng Ba Lưu theo phía sau tôi, khi đưa tôi đến phòng bệnh, hai người gần như là lau nước mắt suốt dọc đường , Đồng Yến cũng khóc dựa vào người Lưu chi dương. Trước đó giờ, người này còn khóc lóc oán trách tôi tại sao lại cho ấy biết tiếng mà đột nhiên muốn kết hôn, oán trách mãi cho đến hôm sau tôi đành phải tin mình chuẩn bị kết hôn cho ấy biết, Lưu Chi Dao học đại học ở thành phố khác cũng xin nghỉ cố ý suốt đêm trở lại tham dự hôn lễ của tôi, Trương Húc và Nguyệt Nguyệt mới vừa kết hôn cách đây lâu hôm nay cũng vội vã chạy tới bệnh viện. . . . . .

      Hôm nay mọi người đều tới tham dự chỉ vì muốn chứng kiến hôn lễ này.

      Mọi người đều đến, duy nhất chỉ có ta là đến.

      Ba của Lâm Huy nằm ở giường bệnh, ông vừa mới tỉnh lâu liền nhìn thấy Lâm Huy mặc bộ vest màu đen còn tôi mặc váy cưới màu trắng khoát tay nhau cùng vào phòng bệnh.

      "Con. . . . . . Các con?" Ông nhìn chúng tôi, vẻ mặt khó có thể tin, kích động nửa ngày ra lời, khóe mắt cũng đầy nước mắt.

      Lâm Huy kéo tay tôi tới trước mặt ông: "Ba, hôm nay con và Tiểu Cận kết hôn ở trong bệnh viện, hi vọng ba có thể làm chứng cho chúng con."

      Ba Lâm Huy ngừng gật đầu, : "Được, rất tốt. . . . . ."

      Công ty kết hôn bật nhạc lên, trong gian truyền đến tiếng nhạc nhàng du dương mà tôi và Lâm Huy ở trong phòng bệnh, dưới chứng kiến của tất cả khách mời, đeo nhẫn vào tay nhau, đồng ý đối với lời thề tương lai, ước định cuộc đời này.

      Khi Lâm Huy đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi ta với tôi: "Cám ơn em đồng ý gả cho , tương lai chăm sóc cho em tốt."

      ta cố gắng né tránh từ “”, khi nghe đến câu này hai chúng tôi đều ngầm hiểu ở trong lòng.

      Lâm Huy lớn tuổi hơn tôi sáu tuổi, trong mắt tôi ta giống như người trai thành thục chững chạc. Hôm nay bởi vì trong lòng ta có phần cảm kích đối với tôi nên mới đồng ý cam kết như vậy.

      Cho dù giữa chúng tôi có tình nhưng tôi biết trong những ngày sau này ta nguyện ý giúp tôi cùng nhau chăm sóc đứa bé trong bụng.

      Sau khi đeo nhẫn kết hôn xong, chúng tôi ôm nhau dưới chứng kiến của mọi người bởi vì cảm kích và cảm động lẫn nhau ngoại trừ thứ duy nhất đó chính là tình .

      Lúc sắp qua đời ba Lâm Huy vẫn cười, tuy rằng ốm đau vẫn còn bám theo ông, hôn lễ trở thành tang lễ nhưng may mắn là tôi và Lâm Huy kịp thời quyết định kết hôn để ông ấy rời nhân thế mà có tiếc nuối.

      Khi thi thể của ông được đưa vào nhà xác tôi vẫn theo sau lưng Lâm Huy, muốn cùng ta đưa ba ta hết đoạn đường cuối cùng. Mặc dù quen biết nhau chưa lâu nhưng tôi vẫn luôn coi ông như trường bối của mình, đối mặt với chuyện ông mất trong lòng khổ sở thôi. . . . . .

      Hai tay của tôi kéo cái váy cưới màu trắng, từng bước theo bước chân của Lâm Huy, thời điểm tới thang máy cả người đột nhiên bị Lưu chi dương kéo lại, ta cho tôi biết: "Cậu ấy tới rồi."
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      meoden0003 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :