Chương 84: Chúng ta kết hôn .
Editor: coki (Mèo)
Nguyệt Nguyệt kết hôn với Trương Húc, Đồng Yến ở chung chỗ với Lưu chi dương, mỗi lần theo Nguyệt Nguyệt và Đồng Yến cùng nhau khám thai tôi đều khỏi có chút mất mát.
Mỗi lần bác sĩ hỏi tại sao ba của đứa bé cùng với tới đây tôi đều thể trả lời được.
Nguyệt Nguyệt có Trương Húc cùng, Đồng Yến có Lưu chi dương cùng, bọn họ đều có đôi có cặp ở chung chỗ, chỉ có tôi đơn, lạnh lẽo mình, ngay cả tương lai tôi cũng phải nuôi lớn đứa bé mình.
Sau khi baba bị tai nạn xe cộ qua đời trong khoảng thời gian dài Lão Phật Gia vừa làm baba, vừa làm mẹ chăm sóc, nuôi dưỡng tôi.
Tôi hiểu rất là bà mẹ đơn thân giống như Lão Phật Gia cuộc sống trôi qua dễ dàng gì, tôi cũng dám chắc chắn về tương lai của mình, rốt cuộc là có đủ dũng khí để chăm sóc tốt đứa bé hay , bất luận là lời ra tiếng vào của bạn bè thân thích còn trong tương lai vấn đề hộ khẩu của đứa bé hay chuyện học, mặc kệ chuyện nào cũng ép tới tôi tới mức gần như thở nổi.
Mấy ngày trước ở đường tình cờ đụng phải bà dì lâu gặp, bà ấy nhìn thấy tôi lớn bụng tức giận trách cứ tại sao kết hôn lại mời bà, có phải coi bà như người ngoài hay .
Tôi liên tục phải bởi vì đứa bé có ba nhưng mà tôi lại có kết hôn.
Lúc này ba của đứa bé thường xuyên xuất các trang đầu của những tờ báo lớn, bận rộn cùng với Hoàng Vũ Vi tạo nên những xì căng đan long trời lở đất. Ban đầu sau khi video Hoàng Vũ Vi ở bệnh viện được đưa ra ánh sáng giới truyền thông tranh nhau đưa tin về tin tức đặc biệt lớn này, liên tục mấy ngày đều được lên trang đầu các báo. Chỉ là người trong cuộc vẫn thủy chung trốn tránh gặp, cho tới bây giờ truyền thông cũng đào thêm được chút tin tức nào có liên quan đến việc này, thậm chí có tin đồn Lục Bách Nghiêu bí mật đưa Hoàng Vũ Vi qua nước Mĩ để dưỡng thai mà hai người bọn họ cũng sắp kết hôn rồi.
Người mới của ta mang thai thậm chí còn có thể sắp cùng ta bước vào lễ đường hôn nhân, so sánh với nhau hình như tôi có vẻ đơn, thê thảm hơn rất nhiều, phải là tôi thể tìm bạn hay thân thích chuyện phiếm hay là triệt để chấm dứt với đoạn tình cảm này.
Chấm dứt chính là bao giờ gặp lại nữa.
Thời điểm Lục Bách Nghiêu điện thoại đến đứa bé được ba tháng. Thấy số điện thoại quen thuộc lên màn hình di động tôi lập cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Tôi nhận điện thoại: "Alo."
Tuy là xa nhau vài tháng nhưng giọng của lại vô cùng quen thuộc vang lên bên tai tôi: " ở nhà hàng đối diện với tiệm sách của em, ra gặp mặt, ăn bữa cơm ."
"Được." Tôi cúp điện thoại sau đó cầm túi xách ra ngoài.
Chỉ là vừa tới cửa bước chân của tôi đột ngột dừng lại, cúi đầu nhìn xuống xem thử hôm nay mình mặc quần áo gì sau đó nhanh chóng chạy lên lầu, phòng ngủ tìm bộ váy mới mua mặc vào rồi nhìn vào giương trang điểm lại.
Chờ khi tôi đến nhà hàng Lục Bách Nghiêu sớm chờ ở đó, ta nhìn thấy tôi đôi mắt chợt thoáng qua chút kinh ngạc nhưng lại rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
Tôi biết đến cuối cùng mình cố gắng ăn mặc xinh đẹp để thể rằng tôi rất tốt cách giả dối trước mặt ta là vì cái gì, thế nhưng khi nhìn thấy chút kinh ngạc thoáng qua trong mắt ta hình như tôi biết đáp án.
ta hỏi tôi: "Có đói bụng ? Muốn ăn cái gì?"
"Đừng quá cay là được, chọn ."
"Ừ." ta gật đầu cái, gọi nhân viên phục vụ tới chọn món ăn.
Lúc ta chuyện với nhân viên phục vụ tôi lại kinh ngạc quan sát ta, ràng là cùng khuôn mặt, cũng là khuôn mặt này, tai mắt mũi miệng này nhưng tại sao chỉ cần nhìn chút là có thể lập tức phát ra có cái gì đó đúng. Tôi ngu ngốc nhìn ta, bất tri bất giác liền sa vào trong đôi mắt sâu thẳm đó đồng thời cũng quên sợ hãi lúc ban đầu.
Chợt ta ngước mắt nhìn về phía tôi, tôi sợ đến mức vội vàng thu hồi tầm mắt , nhịp tim liền tăng tốc đập "Bình bịch…bình bịch".
Tôi cố nặn ra câu để che giấu lúng túng của mình: ". . . tìm em làm gì?"
ta hề trả lời tôi, chỉ câu: "Ăn cơm trước ."
Lúc ăn cơm, mặc kệ là tôi hay là Lục Bách Nghiêu, hai chúng tôi gần như hoàn toàn im lặng, tiếng nào. Sau khi ăn xong, thời điểm nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn ta tựa lưng vào ghế ngồi dùng tay đùa giỡn điện thoại di động. Sau khi đám người phục vụ hết ta ngồi thẳng người, tôi cũng theo bản năng ngồi thẳng người lên chờ đợi, biết là ta có chuyện gì đó muốn với tôi.
ta cầm điện thoại di động ở trong tay, nhìn thẳng về phía tôi, sau đó hỏi tôi: "Chuyện này em giải thích như thế nào?"
Tôi thấy màn hình điện thoại di động lên websites, tôi lại gần liếc mắt nhìn, cả người liền bối rối.
Đây là trang web môi giới hôn nhân rất nổi tiếng ở trong nước, trước đây lâu tôi vừa mới đăng kí thành viên, đăng thông tin lí lịch của mình lên để tìm đối tượng thích hợp. Thứ mà Lục Bách Nghiêu cho tôi xem chính là lí lịch của tôi bao gồm: tên, số tuổi, sở thích, cả cách thức liên lạc đều có ở đó.
Tôi biết làm thế nào mà Lục Bách Nghiêu tra ra được nhưng bây giờ ta cầm điện thoại di động hỏi tôi đột nhiên tôi lại cảm thấy chột dạ.
Đồ ngốc, mi chột dạ làm cái gì?
ràng mi chia tay rồi mà, phải sao?
ràng là hai người còn quan hệ gì với nhau, tại sao lại còn cảm thấy chột dạ?
Tôi nhìn điện thoại di động sững sờ lúc, Lục Bách Nghiêu hỏi tôi: "Hình cũng đăng lên, em muốn làm gì?"
Tôi cúi đầu lẩm bẩm: "Em có thể làm gì, còn phải là muốn kết hôn sao. Bị bức ép đến mức nóng nảy, áp lực lớn, cho nên muốn làm đám cưới giả."
ta hừ lạnh tiếng: "Kết hôn mà em cũng tùy tiện như vậy, lên mạng tìm người là có thể kết hôn sao?"
"Cũng phải là tất cả mọi người đều được, em còn phải xem đối phương có đủ điều kiện, có thích hợp hay ." Nếu tôi tìm đại ông chú ở cùng khu chung cư vài chục năm nay là được rồi, chỉ sợ là Lão Phật Gia bị tôi chọc tức chết.
"Rốt cuộc là em muốn thế nào? Chuyện như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được?" Lục Bách Nghiêu càng càng lớn tiếng, ném điện thoại di động ở bàn, cuối cùng trực tiếp bỏ ra ngoài.
Tôi đứng lên, lượm điện thoại di động rớt ở dưới đất, nhìn ta nặng nề : "Em còn có đứa bé, còn phải quản lí tiệm sách, tinh lực có lớn như vậy để xem mắt hay cùng người tìm hiểu từ từ đến khi hiểu rồi mới bàn về cưới gả. Bên cạnh đó áp lực cũng rất lớn, tương lai đứa bé ra đời rất khó khăn trong vấn đề hộ khẩu, em muốn đứa bé bị mọi người cười nhạo là có ba nên định tìm người thay thế, trước khi kết hôn ràng mọi chuyện nên cũng cần cảm thấy mắc nợ người ta."
Lục Bách Nghiêu tiếp tục hỏi tôi: "Em kết hôn là muốn đối phó với mọi chuyện đúng ? Cho người nhà nhìn? Đánh đổi cả cuộc đời mình có đáng giá ?"
Ở trong mắt tất cả mọi người, việc tôi kết hôn cũng chỉ là trò đùa thôi sao?
Nhưng có ai biết mỗi lần muốn kết hôn tôi đều muốn nắm tay người đó hết cả cuộc đời.
Có đáng giá hay ?
Trong từ điển của cuộc đời tôi bao giờ có thể tìm thấy được từ này nữa.
Mặc kệ có đáng giá hay ở trong mắt tôi đứa bé mới là thứ quan trọng nhất.
Tôi trầm mặc biết trả lời như thế nào, định thuận miệng : "Nếu như về sau trôi qua hài lòng qua mấy năm liền chia tay thôi."
Lục Bách Nghiêu nhìn tôi, mặt lên tức giận rất ràng nhưng lại cố gắng khắc chế, giọng cũng run lên: "Con mẹ nó, em tiếng người sao? !”
Sau khi xong ta liền đứng dậy rời đến cả điện thoại di động để ở bàn đều quên cầm theo. Tôi cảm thấy hoàn toàn rối loạn muốn đuổi theo giải thích chút nhưng biết nên như thế nào mới phải, dù sao đây là ý của tôi: Tùy tiện gả cho người, sau đó nuôi lớn đứa bé tốt, cả đời này dù có trôi qua tẻ nhạt có tình cũng sao cả.
Tôi ngơ ngác ngồi tại chỗ nhúc nhích, vốn cho là Lục Bách Nghiêu trở lại nữa nhưng khoảng chừng hai mươi phút sau ta trở lại.
Nhìn qua sắc mặt của ta có vẻ tốt lắm, hốc mắt đỏ lên, lúc lại gần có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá nồng đậm người ta, chắc là vừa rồi ra bên ngoài để hút thuốc lá.
Tôi biết bây giờ mình nên cái gì, do dự chút cuối cùng vẫn có mở miệng mãi cho đến lúc sau Lục Bách Nghiêu hỏi tôi: "Em cảm thấy em làm như vậy có công bằng với ?"
Hai người chúng tôi cũng tới bước này, ngoại trừ trong bụng có đứa bé hai người sớm còn dính dáng gì tới nhau, vậy quan tâm đến cái quái gì công bằng hay công bằng?
Thời điểm xì căng đan của ta và Hoàng Vũ Vi huyên náo đầy trời ta có cố kỵ gì đến tôi đâu, bây giờ tôi muốn kết hôn ta có tư cách gì hỏi tôi câu này?
Tôi gì, nghĩ đến đây khóe mắt chua xót, phải…. "nhẫn nhịn " nhưng nước mắt cứ muốn tràn ra, cuối cùng sau lúc lâu im lặng Lục Bách Nghiêu nhận cú điện thoại, sau đó nhìn tôi cái rồi xoay người rời khỏi nhà hàng.
Lúc ta xoay người rời tôi đuổi sát theo ra ngoài, nhìn thấy ta ngồi vào trong chiếc xe. Tôi cho là ta lái xe nhưng ta vẫn có nổ máy mà ngồi trong xe chờ đợi.
Tôi hiểu đứng ở trước cửa nhà hàng, do dự có nên tiến lên hay nhìn thấy Hoàng Vũ Vi nhanh chóng ngồi vào xe của ta. Hoàng Vũ Vi đội mũ và đeo mắt kiếng, lúc bộ đầu cúi rất thấp nhưng bóng dáng kia lại rất quen thuộc, chỉ cần liếc mắt tôi liền nhận ra ta.
Tôi thấy ta lên xe Lục Bách Nghiêu sau đó Lục Bách Nghiêu khởi động xe nghênh ngang rời , nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của tôi. . . . . .
Tôi kinh ngạc đứng im tại chỗ, trong đầu nhớ lại cảnh tượng Hoàng Vũ Vi ngồi lên xe Lục Bách Nghiêu, hồi lâu mà tinh thần vẫn chưa hồi phục lại.
lát sau tôi lấy điện thoại di động ra, vội vã gọi điện thoại cho người đàn ông mà tôi chuẩn bị kết hôn: " phải là muốn tìm người kết hôn càng nhanh càng tốt sao? Chúng ta kết hôn ."
Tôi nghe thấy giọng vui mừng vang lên trong điện thoại: "Được."
Tôi bắt đầu liên lạc với người đàn ông này từ mấy ngày trước, ta là quản lý ngân hàng, công việc rất tốt, dáng dấp cũng tệ chỉ có điều ta là gay. Vì hơn 30 tuổi nên bị người nhà ép buộc kết hôn. Trước đó ba ta bị bệnh nặng phải nằm viện, là ung thư phổi giai đoạn cuối, tâm nguyện cuối cùng của ông trước khi chết là có thể nhìn thấy được con trai của mình kết hôn.
cầu kết hôn của ta rất gấp nhưng lại cùng tôi mưu mà hợp, chúng tôi đều vội vã muốn tìm người kết hôn và kết hôn nhưng lại đăng kí. ta là vì ba của mình mà tôi là vì đứa bé của tôi. Chúng tôi gặp mặt nhau lần, tôi cho ta biết chuyện mình mang thai, ta lắc đầu bảo ngại còn rất may mắn vì đứa bé này tới kịp thời, vừa vặn có thể làm cho ba ta an tâm rời khỏi nhân thế, cần lo lắng cho ta nữa.
Người này tên là Lâm Huy, lúc này ta ngồi đối diện với tôi, lời rất chân thành: "Tôi hi vọng có thể sắp xếp thời gian theo tôi chuyến bệnh viện, bác sĩ thời gian còn lại của ông ấy nhiều lắm. Mặt khác, tôi hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng kết hôn. Tôi biết cầu của tôi có chút làm cho người khác khó chịu nhưng mà chỉ cần giúp tôi lần này tương lai con của ra đời, tôi đồng ý cùng nuôi dưỡng, chăm sóc nó. Đời này tôi thể nào có con, tôi có thể coi nó như là con ruột của chính mình mà nuôi dưỡng, chăm sóc."
Tôi gật đầu cái: "Được, tôi đồng ý việc nhanh chóng kết hôn."
Điều làm tôi cảm động chính là người đàn ông này rất có hiếu, mặc khác là ta ta đồng ý chăm sóc đứa bé của tôi.
Sau đó tôi cùng Lâm Huy đến bệnh viện thăm ba của ta. Mặc dù ốm đau triền miên nhưng nhìn thấy tôi đến mặt ông liền lộ ra nụ cười khó có được.
Chúng tôi cho ông biết chúng tôi bí mật lui tới hai năm, lúc trước cho người trong nhà biết là bởi vì tình cảm còn chưa quá ổn định, bây giờ có đứa bé cho nên mới tính đến chuyện kết hôn.
Ông ấy nghe được chúng tôi như vậy, gương mặt bị ốm đau hành hạ có chút buồn rầu liền tràn đầy nụ cười, liên tiếp với người bạn già của mình là “Rất tốt, rất tốt”.
Lúc rời , ông nắm tay của tôi, chân thành tha thiết : "Cháu là đứa bé ngoan, cháu theo Tiểu Huy là uất ức cho cháu, bác thằng nhóc này chăm sóc cho cháu tốt."
Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi dẫn Lâm Huy về nhà mình, Lão Phật Gia cùng ba Lưu về nhà đột nhiên thấy trong nhà có thêm người đan ông tràn ngập tò mò. Ngoại trừ người đàn ông là gay ở các phương diện khác điều kiện đều rất tôt, hoàn toàn là loại hình con rể lý tưởng.
Hai chúng tôi giả tạo đoạn tình cảm đương chóng vánh, với Lão Phật Gia và ba Lưu rằng chúng tôi gặp nhau ở ngân hàng sau đó lại ngẫu nhiên gặp lại mấy lần, cảm giác cả hai bên tệ, sau đó lâu hai người chúng tôi liền xác định quan hệ đương bí mật.
Thời điểm chuyện được nửa, Lâm Huy toilet Lão Phật Gia thừa cơ hội này hỏi tôi: "Cậu ta có biết về đứa bé trong bụng con ?"
Tôi gật đầu cái: " ta biết. Con với ta rồi, ta ta ngại, ta đồng ý cho đứa bé này được sinh ra còn về sau chăm sóc nó như là con ruột của chính mình."
Lão Phật Gia nửa tin nửa ngờ nhìn tôi: "Bây giờ vẫn còn đàn ông độ lượng như vậy hả?"
Vào đúng lúc này Lâm Huy từ toilet trở lại, chân thành Lão Phật Gia : "Dì, bởi vì ai cả đường cho nên con cũng hi vọng Hạ Cân sinh đứa bé này ra, con ngại."
Lão Phật Gia khẽ gật đầu: "Được, vậy tốt. Chỉ là hình như các con quyết định kết hôn quá gấp gáp rồi?"
Tôi vội vàng giải thích với lão phật: "Mẹ, thời gian là vấn đề, quan trọng nhất là ở đúng thời gian gặp đúng người, lại bụng của con chờ được."
Last edited by a moderator: 12/12/15