1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (Full 93c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Buổi tối ấy là thời gian tôi cảm thấy vui vẻ hưng phấn hơn so với bất cứ lúc nào. tôi trọn vẹn mười năm rốt cuộc cũng đồng ý lời cầu hôn của tôi. Tôi sớm chuẩn bị nhẫn để đeo vào ngón tay , từ đó muốn nhờ nó trói buộc cả đời.

      Nhưng tôi lại tưởng tượng được gặp họ Lục Kỳ Ngôn tại hội quán suối nước nóng.

      Tôi sợ ta ra tay với .

      Tôi dẫn đến buổi hẹn nhưng rất tốt, chuyện tôi lo lắng cả đêm cũng có phát sinh. Thời điểm bữa tối kết thúc tôi với họ:", em ấy."

      Từ đến lớn Lục Kỳ Ngôn vẫn là người họ mà tôi kính nể nhất, tuổi còn trẻ mà thừa kế nghiệp to lớn, phát dương quang đại, ở thương trường chỉ cần có hai nhưng cùng lúc đó tôi cũng sợ Hạ Cận vì tôi mà bị tổn thương.

      Lục Kỳ Ngôn cũng mở miệng gì cả chỉ cười cười, lúc chia tay còn tặng cho Hạ Cận vòng cổ kim cương giá trị xa xỉ làm cho hám tiền kia cao hứng như bắt được vàng.

      Tuy ra ngoài nhưng rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng tôi cũng được buông xuống.

      Rốt cuộc cũng tới ngày trở lại, vốn dĩ tôi muốn ngay hôm trở về thành phố liền tới cửa chào hỏi ba mẹ Hạ Cận, với bọn họ chuyện chúng tôi muốn kết hôn nhưng xe vừa mới chạy tới nội thành liền nhận được điện thoại mẹ tôi sinh bệnh phải nằm viện.

      Tôi vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện nhưng lại nghĩ tới đây chỉ là trò đùa của mẹ tôi, bà chỉ bị cảm vặt mà mục đích chính là muốn tôi trở về nhà ở chung với Chi Dao sau đó sớm kết hôn và sinh cho bà đứa cháu nội.

      Sau khi tôi về nước bà liền sắp xếp đủ loại tiệc xem mắt cho tôi, đến sau cùng lại đánh chủ ý lên người cùng tôi lớn lên từ là Chi Dao.

      Tôi xoay người rời , vừa lúc đó liền nhìn thấy Trương Húc.

      Cậu ta ngồi xe lăn, sau lưng có mẹ cậu ta chăm sóc vì thế chúng tôi liền dùng trạng trái kì quái này mà chuyện với nhau tại hành lang bệnh viện.
      Mẹ cậu ta xông lên trước muốn cùng tôi cho vì sao lại đánh con trai bà ta thành ra như vậy nhưng lại bị Trương Húc gọi lại.

      Cậu ta nhìn tôi: "Lục Bách Nghiêu, chúng ta chuyện riêng với nhau ."

      từng là bạn thân thời trung học nhưng sau cùng chỉ vì mà trở thành người xa lạ.

      Thời điểm còn ai Trương Húc liền cười lạnh: "Dùng phương pháp đê tiện như vậy để chiếm được ấy, cậu sợ ngày nào đó bị ấy biết được chân tướng sao?"

      "Cậu cái gì vậy? Tôi nghe hiểu?"

      "Lục Bách Nghiêu, đến mức này mà cậu còn giả bộ làm gì nữa? Dùng công ty của ba tôi để uy hiếp bắt tôi và Tiểu Cận phải chia tay, cậu chừa bất cứ thủ đoạn xấu xa nào!"

      Tôi tiến lên túm lấy cổ áo ta: "Cậu đừng có rằng cậu biết, thời điểm cậu cùng nữ hộ lí kia đến khách sạn thuê phòng bị tôi và Tiểu Cận bắt gặp, là cậu ngoại tình.... .........Trước đây nếu cậu biết quý trọng ấy vậy để tôi!"

      "Ngoại tình.....? A, nếu diễn trò như thế làm sao người tốt của cậu có thể buông tha cho công ty của ba tôi? Công ty là tâm huyết nửa đời của ông, người tốt của cậu làm cho công ty của ông phá sản, làm cho ba tôi phải ngồi tù để ép tôi từ hôn, cậu cảm thấy tôi có thể lựa chọn được con đường sống sao?"

      Tôi mơ hồ cảm thấy được việc bình thường như vậy lại thể tin được: "Cậu cho rằng cậu vậy tôi tin tưởng sao?"

      Trương Húc nhìn đôi mắt của tôi chỉ trong phút chốc ngưng tụ lại: " Nếu cậu tin bây giờ hỏi như vậy?"

      Tôi nghe Trương Húc ở trước mặt năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong phút kia tôi liền á khẩu trả lời được sau đó đóng rầm cửa lại ra ngoài, tiếp đó lập tức gọi điện thoại cho Lục Lỳ Ngôn.

      Điện thoại của Lục Kỳ Ngôn có tín hiệu cùng lúc đó điện thoại của người quản lí bất động sản ngừng tấn công vào máy của tôi, tôi từ chối hai lần có hiệu quả, qua đến lần thứ ba khi chuông điện thoại vang lên tôi cũng thèm nhìn nữa mà trực tiếp rống vào trong điện thoại: "Mẹ nó, yên tĩnh chút được hay ?" (chỗ này tiếng Trung chỉ dùng từ là ngươi, phân biệt con trai hay con nên chị Cận hiểu nhầm nha.)

      Bên kia điện thoại bỗng dưng yên lặng, tôi còn nghi hoặc nghe thấy giọng của Hạ Cận vang lên bên tai: "Lục Bách Nghiêu, sao chứ?"

      Giọng của tôi liền nghẹn trở về, tại liền muốn hung hăng đấm cú lên mặt mình: "Tại sao lại là em? xin lỗi, vừa rồi phải là với em, còn tưởng rằng........Thôi, cái này nữa."

      Cùng Hạ Cận vài câu sau đó tôi liền nhanh chóng cúp điện thoại bởi vì tôi chột dạ, bởi vì những lời Trương Húc mà từ lúc sinh ra đến nay lần đầu tiên tôi cảm thấy chột dạ.

      Cuối cùng cũng gọi điện được cho Lục Kỳ Ngôn.

      Tôi lại những lời mà Trương Húc với tôi cho họ nghe rồi hỏi: ", cho em biết những lời của Trương Húc có phải là hay ?"
      "Đúng."

      "Vì cái gì?"

      Giọng Lục Kỳ Ngôn trong điện thoại gằn từng tiếng: " phải là em ta đến chết sao? tại phải muốn kết hôn với ta sao, kết quả là tất cả đều vui vẻ, vậy còn vấn đề gì nữa?"

      ta……..

      Tôi vào di động: “, đúng là em ấy nhưng mà em muốn dùng loại phương pháp này để có được ấy! Ngộ nhỡ sau này ấy biết được chân tướng việc ấy nghĩ về em như thế nào?”

      “Em biết là người luôn luôn chú trọng đến quá trình mà chỉ chú trọng kết quả. Kết quả đạt được, chuyện này giải quyết với Trương Húc, thằng nhãi đó có cam đảm ra trước mặt Hạ Cận cho nên chỉ cần em vĩnh viễn ta cũng biết được chuyện này, phải là em muốn ta sao? Là đàn ông làm việc phải ngoan độc nếu tới cuối cùng cái gì cũng đoạt được!”

      ….

      Trong chớp mắt đó tôi thêm nữa chỉ cảm giác mình là tiểu nhân, làm chuyện quang minh chính đại. Mỗi khi nghĩ tới chuyện này tôi đều cho rằng cả đời này mình chỉ là tên tiểu nhân.

      Đêm hôm đó tôi tới quán bar mua say, muốn dùng rượu để làm tê liệt chính mình giống như sau khi say rượu tất cả có thể mờ nhạt dần, chuyện Trương Húc ngoại tình phải là tình cờ nhưng chuyện chúng tôi ở chung chỗ bởi vì tôi cũng tôi là có xếp đặt.

      Sau khi uống rượu xong tôi lái xe đến dưới lầu nhà .

      Tôi gọi điện thoại cho cho biết: “ ở dưới lầu nhà em.”

      Trong thời gian chờ đợi xuống tôi liền lấy bao thuốc lá ra dựa vào cạnh xe hút thuốc để ổn định lại tâm trạng lo lắng của chính mình.

      Tôi ôm , với : “ rất nhớ em.”

      rất nhớ, rất nhớ .

      Tôi hôn môi : “Vợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng được rời khỏi , có được hay ?”

      Bởi vì tôi thể buông tay được.

      Lục Kỳ Ngôn đúng, tôi muốn , cực kỳ muốn !

      vất vả mới có thể sánh vai cùng , tôi muốn buông tay, tôi làm được.

      Cho dù sau khi chết có xuống mười tám tầng địa ngục tôi vẫn muốn ……………………..Tôi hối hận.
      Last edited by a moderator: 20/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 81: em.
      Editor: coki (Mèo)

      Tháng thứ nhất sau khi rời khỏi Lục Bách Nghiêu tôi và Lão Phật Gia mở tiệm bán sách ở dưới lầu đặt tên là Phù Sinh.

      Ngày khai trương Đồng Yến vác cái bụng bự cùng Lưu Chi Dương tới chúc mừng, lúc tán gẫu ấy cho tôi biết mấy ngày trước Lục Bách Nghiêu được điều đến làm việc tại Tổng công ty.

      Khi nghe lại cái tên này lần nữa tôi cũng biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào.

      tháng trước tôi dùng hành động cắt cổ tay bằng lưỡi dao lam để buộc ta phải thả tôi .

      lâu sau đó hôn lễ của chúng tôi bị hủy bỏ mà chúng tôi cũng gặp lại nhau nữa.

      Hơn tháng nay tôi chưa từng gặp lại ta.

      Tôi vốn định trả phòng mà Lão Phật Gia và ba Lưu giờ lại cho ta nhưng bởi vì những ngày này bệnh viêm khớp của Lão Phật Gia có dấu hiệu tái phát cho nên cuối cùng vẫn là bỏ qua. Tôi chuyển toàn bộ tiền tiết kiệm của mình vào trong tài khoản của Lục Bách Nghiêu, số còn thiếu chỉ có thể dựa vào thu nhập hàng tháng để trả cho ta.

      Nếu vạch giới hạn tôi cũng muốn thiếu nợ ta.

      Tất cả đều kết thúc rồi sao?

      Vậy tại sao thời điểm nghe đến cái tên đó lòng tôi vẫn đau đớn như bị xé rách vậy?

      "Cậu xem chương trình "Đại Minh Tinh được thích" ngày hôm qua chưa? MC nữ tên là Hoàng Vũ Vi đó là xinh đẹp!"

      "Còn chưa có xem, khi nào về nhà xem thử chút."

      . . . . . .

      Lúc ở quầy thu tiền tình cờ nghe được hai nữ sinh chuyện về Hoàng Vũ Vi, biết đây là lần thứ mấy tôi nghe được tên ta trong tháng này.

      Bất luận là báo văn nghệ tổng hợp hay là các tập san khác đều tràn ngập tên tuổi của Hoàng Vũ Vi.

      ta trở lại còn dùng phương thức vô cùng quang vinh chói lọi trở thành MC nữ hot nhất Đài Truyền Hình.

      Đợi sau khi hai nữ sinh kia rời tôi mới hỏi Đồng Yến: "Cậu ta có thể chủ động tới tìm mình ?"

      Đồng yến khẽ mỉm cười, vỗ tay phát ra tiếng: "Tối mai."

      Tối mai?

      Tôi nghi ngờ nhìn Đồng Yến sau đó nghe ấy hỏi: "Hẳn là mấy ngày này cậu biết tin tức về lớp trung học cũ đúng ?"

      "Tin tức gì?" Mấy ngày nay tôi vội vàng xoay quanh chuyện khai trương cửa hàng làm gì có thời gian đọc tin tức.

      Đồng Yến trả lời: "Lần này Hoàng Vũ Vi trở lại là muốn mời mọi người ăn bữa cơm, trưởng lớp liền thuận thế nhất định bảo mọi người đầy đủ dù sao tất cả mọi người đều gặp lâu như vậy, thời gian được quyết định là tối mai, ở quán bar. Lớp trưởng còn đặc biệt gọi điện thoại cho mình mình nhất định phải dẫn cậu cùng."

      "Tại sao mình nhất định phải ?"

      "Mình cũng biết, đoán chừng có thể là Hoàng Vũ Vi bảo trưởng lớp , người phụ nữ này nhất định chịu buông tay.”

      " ta có ?"

      "Người nào?" Đồng Yến hỏi, sau đó nhìn sắc mặt tối tăm ưu phiền của tôi : "Chắc là , Tổng Công ty nằm ở tỉnh khác, có khả năng vì họp mặt lớp mà phải chuyến tới đây. Người ta vốn là Thái tử gia, lúc trước di giá đến đây chẳng qua là ra oai lịch lãm mà thôi."

      Đúng vậy, ta là Thái tử gia của tập đoàn lớn còn tôi chỉ là nhân viên bình thường nhất trong những người bình thường mà thôi.

      từng là bạn học trung học, vị trí ngang hàng với nhau nhưng giờ giữa hai người bị ngăn cách bởi con sông lớn.

      Tôi trầm mặc gì, sau lúc lâu mới nghe giọng lo lắng của Đồng Yến vang lên: "Mình thấy nếu cậu muốn đừng , miễn cho Hoàng Vũ Vi kia lại phát điên kiếm chuyện đối phó với cậu."

      Tôi cười khẽ tiếng: "Sớm hay muộn đều phải đối mặt, phải sao?"

      Chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn, sớm chút hay muộn chút có vấn đề gì đâu?

      Đồng Yến vỗ vỗ vai tôi: "Vậy được rồi, yên tâm, tối mai mình bảo vệ cậu, cho người phụ nữ kia tìm được cơ hội ra tay."

      Tôi nhìn ấy cười si ngốc : "Được, Nữ kị sĩ của mình."

      Trải qua nhiều chuyện như vậy, người tới rồi lại nhưng có điều may mắn là Đồng Yến vẫn là bạn bè thân nhất luôn ở bên cạnh tôi.

      Buổi chiều ngày hôm sau tôi giao hiệu sách cho nhân viên mới sau đó cùng Đồng Yến shopping, theo lời của ấy mà chính là muốn mua chiến bào có thể hoàn toàn đè ép được Hoàng Vũ Vi, sau đó hùng dũng hiên ngang oai vệ khí phách mặc giáp ra trận, giết đối thủ trở tay kịp.

      Lúc Lưu Chi Dương đưa tôi và Đồng Yến tới quán bar cũng tính là sớm nữa, sau khi chia tay với ta, tôi cùng Đồng Yến vào trong phòng bao.

      Tôi ở phía trước Đồng Yến, nhìn theo số phòng để tìm nhưng nghĩ tới lại đâm đầu vào bức tường thịt, lập tức cái mũi cảm thấy đau đớn.

      " xin lỗi." Cái mũi bị tổn thương rất là thê thảm, đau đến mức tôi nhìn thấy đường nữa.

      "Lão tử lớn như vậy mà nhìn thấy hả?" Bức tường thịt kia căm giận , tôi vừa ngẩng đầu liền thấy ta cao khoảng 1m8, nặng khoảng 150kg lại thêm cái bụng bia như có bầu ba tháng, đúng là bức tường thịt này rất lớn.

      Đồng Yến trực tiếp xông lên, trút xuống từng trận chửi bậy với bức tường thịt: " Tần Tiểu Bàn, vừa mới gặp mặt cậu liền va chạm với bạn cũ, cậu giỏi ha? Tiểu Cận, cậu sao chứ?"

      " có việc gì, chỉ có cái mũi hơi đau thôi." Tôi lắc đầu.

      "Đồng Yến? Hạ Cận?" Bỗng nhiên bức tường thịt kia phát ra tiếng, tiếp theo giống như là phản ứng kịp, vỗ đầu rống to: " là mình có mắt mà, vừa ra khỏi cửa đắc tội với hai đóa hoa rồi."

      Tôi đánh giá bức tường thịt từ xuống dưới, đúng là Tần Uy có biệt danh Tiểu Bàn thời trung học, khó có thể tin nhìn cậu ta: " thể nào? nhiều năm gặp như vậy, làm thế nào mà cậu trực tiếp thăng cấp từ tiểu béo lên thành đại béo vậy?"

      Thời trung học chỉ hơi mũm mĩm nhưng tại đâu chỉ là béo thôi đâu.

      "Haha, mấy năm nay ăn hơi nhiều." Tiểu Bàn sờ sờ bụng, liếm miệng cười: "Chẳng qua Hạ Cận, cậu rất đúng, vài ngày trước vợ mình vừa mới sinh thêm tên tiểu tử, tại con mình là tiểu béo phải mình trở thành đại béo sao?"

      " sớm kết hôn sinh con rồi hả? Chúc mừng chúc mừng!" Đồng Yến vỗ vai Tiểu Bàn, thẳng thắn .

      "Tất nhiên, cũng có chậm chạp, tốn thời gian như mấy cậu." Vẻ mặt Tiểu Bàn tự hào, đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn bỏ qua Đồng Yến lập gia đình và mang thai.

      Cho dù cùng lúc trước có chút khác biệt nhưng chỉ cần liếc mắt cái liền có thể nhận ra Tiểu Bàn, cảm giác quen thuộc liền ập đến: "Ai, tiểu tử cậu chưa đủ nghĩa khí rồi. Kết hôn sinh con cũng thông báo với bạn cũ."

      "Mẹ của con mình là người nước ngoài, mấy cụ bảo nhất định phải cử hành hôn lễ tại Canada, mình cũng còn cách nào cả, trước hôm nay mấy ngày mới trở về, yên tâm, thôi nôi đứa bé nhất định mời mấy cậu, đến lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp."

      Cùng Tiểu Bàn đứng hành lang trò chuyện, đột nhiên cửa căn phòng bao được mở ra, cái đầu xuất , là lớp trưởng rất lâu chưa gặp lại: "Mấy cậu đứng hành lang làm gì vậy? Vào nhanh chứ!"

      Sau khi vào phòng bao, người tới ít, có mấy người ngồi tại chỗ chuyện phiếm, lại có mấy người tới bục kara cầm micro hát, nhìn mỗi gương mặt quen thuộc kí ức thời trung học giống như ra ràng ngay trước mắt, quen thuộc như thế lại có chút khắc cốt ghi tâm.

      "Nhìn xem ai tới đây này? Tiểu Bàn mình hộ giá, long trọng cung nghênh hai đại mỹ nữ của lớp chúng ta! Mọi người vỗ tay!" Tiểu Bàn vừa vào phòng liền khách khí gầm lên, cậu ta rống ầm ĩ, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người đến hai chúng tôi.

      "Là Hạ Cận và Đồng Yến, nhiều năm thấy mà hai người vẫn xinh đẹp như vậy!"

      " lâu thấy, nghe vài ngày trước Đồng Yến kết hôn rồi!"
      "Là sao? này cũng quá nghĩa khí rồi, kết hôn cũng thông báo tiếng."

      " phải là cậu ấy thông báo mà là khi đó cậu còn ở Nghiêm Châu theo đuổi vợ , hoàn toàn có thời gian rãnh rỗi để đến tham dự hôn lễ!"

      ...

      Tính cách của Đồng Yến thích náo nhiệt lại thêm Tiểu Bàn thích huyên thuyên bên cạnh nên mỗi đề tài chuyện đều được rang xào nấu nướng nhiệt tình.
      Tôi quét ra xung quanh vòng, thấy Lục Bách Nghiêu, cũng thấy Hoàng Vũ Vi và Trương Húc, xem ra có khối người còn đến trễ hơn cả tôi và Đồng Yến.

      "A, nữ nhân vật chính của chúng ta đến rồi!" biết người nào hô lên tiếng nhưng mà mọi người đều nhìn về phía cửa.

      có khuôn mặt nhắn tuyết trắng lỡn cỡ bằng bàn tay, cằm hơi nhọn , cái mũi thẳng tắp, cặp mắt mê người lộ ra phong thái kiều mỵ mà người bình thường có. Tóc dài đến eo được buộc hờ sau gáy, váy ngắn màu xanh bó sát người chỉ vừa vặn che khuất được cái mông. Trước sau lồi lõm, đường cong lả lướt, trước ngực là sóng lớn mãnh liệt, kiêu ngạo ưỡn lên, dáng người chung là rất hoàn mỹ.

      từng là bạn cùng lớp xinh đẹp tại lại thăng cấp thành nữ chủ mạnh mẽ, vừa ra trận gần như hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người ở đây.

      "Cậu tiện nhân này bôi mấy tầng phấn trắng? Cái mặt giống y như cương thi, cằm lại nhọn như vậy, là bạn học nhiều năm nên vừa mới nhìn qua mình chắc chắn ta động dao kéo mặt. Nhìn bộ ngực kia , nếu phải bị đàn ông sờ mó chắc chắn là chứa đầy silicon rồi, mùa đông mà mặc ít như vậy, đúng là vì quyến rũ người khác mà ra giá gốc!" Từ trước đến nay Đồng Yến chuyện vẫn luôn khách khí, đối với Hoàng Vũ Vi càng tự nhiên châm chọc từ xuống dưới.

      Vốn dĩ tôi và Đồng Yến ngồi ở vị trí rất dễ trông thấy mà giọng của Đồng Yến lại , gần như mọi người ở bên trong phòng đều nghe được giọng châm chọc của Đồng Yến. Tôi biết Hoàng Vũ Vi có nghe thấy được hay nhưng đôi mắt của ta như khóa chặt người tôi và Đồng Yến, lông mày thoáng cau lại, khóe miệng nhếch lên, ý cười như có như .

      ta mỉm cười, dẫm đôi giày cao gót phăng phăng về phía này, từ cao nhìn xuống tôi: " lâu gặp, Hạ Cận."

      Tôi đứng lên, cho dù ta có mang đôi giày cao 10cm nhưng mà cái đầu của tôi vẫn lập tức đè được ta xuống: " lâu gặp." (Chỗ này ý là khị chị Cận đứng lên cao hơn Hoàng Vũ Vi cái đầu đó)

      ta tức giận nhìn chiều cao của tôi, khóe miệng có chút giật giật, so sánh với chiều cao 1m6 của ta thời trung học tôi cao 1m68 lại thêm hôm nay cố ý mang giày cao gót, gót cũng thấp tuy thể cao bằng Lục Bách Nghiêu nhưng đối với Hoàng Vũ Vi như vậy là quá đủ rồi. Tôi đứng lên, cao thấp lập tức phân , Đồng Yến ngồi ở bên cạnh lại càng thêm cười nhạo thèm khách khí.

      Đúng vào lúc này ở cửa phòng bao truyền đến trận xôn xao, là Trương Húc.
      ta mang theo ý cười ôn hòa, khiêm tốn hữu lễ với mấy bạn học xin lỗi vì tới trễ sau đó lại khoác lên người vẻ xa cách lạnh lùng.

      Lớp trưởng cười haha, với mọi người bắt đầu ngồi vào bàn: "Được rồi, mọi người cũng đến đông đủ, chúng ta liền ăn uống thoải mái , mọi người vừa ăn vừa chuyện."

      Người phục vụ lục tục bưng thức ăn lên, trong quá trình chờ đợi thức ăn, ánh mắt của Hoàng Vũ Vi thẳng tắp nhìn về phía tôi: "Hạ Cận, nghe khoảng thời gian trước cậu và Lục Bách Nghiêu tính toán kết hôn rồi hả?"

      Thành phố này tính là lớn, mọi người đều sinh sống trong vòng luẩn quẩn, ở đây lại cực kì nhiều bạn học cũ phàm là người ở đây đối với quan hệ của tôi, Lục Bách Nghiêu và Trương Húc cũng biết được ít nhiều.

      Bọn họ biết tôi và Lục Bách Nghiêu phá hỏng hôn lễ, cho dù gặp mặt và giải quyết mọi chuyện kín kẽ nhưng Hoàng Vũ Vi là người đầu tiên muốn làm việc.

      Tôi trở lời: "Đúng."

      ta cười khẽ tiếng, có hưng trí tán gẫu tiếp tục hỏi tôi: "Vì sao mà Lục Bách Nghiêu cần cậu nữa?"

      câu vừa ra nhất thời mọi người đều hít ngụm khí lạnh.

      Tôi còn chưa có trả lời Đồng Yến mở miệng trước bước: "Hoàng Vũ Vi, cậu chuyện nên chú ý chút!"

      Hoàng Vũ Vi mở bình nước chùi sơn móng tay, nhàn nhạt cười: " chuyện? phải mình vẫn cực kì chú ý đó sao?"

      "Dù sao đây cũng là việc tư cần phải bàn ăn." Người chuyện là Trương Húc, lúc trước gần như ta ở trong trạng thái trầm mặc, vào thời điểm này đột nhiên lại mở miệng.

      Hoàng Vũ Vi tiếp tục : "Trương Húc, dù sao so với Lục Bách Nghiêu, cậu cũng là người đầu tiên bỏ Hạ Cận, thừa dịp mọi người đều ở đây bằng chúng ta chia với nhau lúc trước cậu cùng nữ hộ lí thông đồng với nhau như thế nào, bỏ tình cũ là Hạ Cận như thế nào, mình tin rằng nhóm bạn cũ ở đây cực kì hứng thú với chuyện này đó."

      lúc mọi người đưa mắt nhìn nhau biết giảng hòa như thế nào giọng vang lên: "Nếu bạn học cùng tụ hội chỉ về người hình như cũng được hay cho lắm."

      Ánh mắt mọi người đều chuyển về nơi phát ra giọng , là Lục Bách Nghiêu mặc cái áo sơmi trắng đẩy cửa bước vào tay ta lại cầm cái áo vest màu đen, bộ dáng như là vừa mới họp xong.

      tháng thấy hình như ta trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, phải là bộ dáng bất cần đời lúc trước cũng phải là bộ dáng vĩnh viễn lớn, đơn giản chỉ là đứng ở nơi đó mà khí thế chèn ép liền tràn ra cả phòng. Nhất là cặp mắt đào hoa nháy nháy kia, liếc mắt cái cũng thấy đáy giống như vòng xoáy thâm sâu làm cho người ta kìm lòng nổi mà rơi vào trong đó.

      Giống như nhận ra được ánh mắt của tôi nhìn qua, ta cũng quét mắt về phía bên này, thắng thắn đón nhận ánh mắt của tôi, mang theo thâm tình quyến luyến cùng bất đắc dĩ.

      Tôi dời mắt cũng nhìn ta nữa. Mọi người đối với chuyện ta đột nhiên xuất tránh khỏi kinh ngạc, các bạn học thân quen bước tới chào hỏi hàn huyên, tôi nhìn thấy Hoàng Vũ Vi sửa sang lại quần áo, hừ tiếng với tôi sau đó lắc lắc thân mình như rắn nước chen vào trong đám người.

      Chiều cao của tôi với các bạn trong lớp tính là thấp, đúng lúc này có thể thấy được Hoàng Vũ Vi chen lấn trong đám người, mãi đến khi lách được đến trước mặt Lục Bách Nghiêu, kiều mỵ cười với ta, răng môi khẽ mở biết gì đó với ta. Tôi chẳng muốn xem hai người biểu diễn gì đó lại ngồi xuống bên cạnh Đồng Yến tiếp tục cắn hạt dưa.

      Sau khi chuyện xong, lớp trưởng vội vàng kêu người phục vụ cho thêm cái ghế lại mọi người tiếp tục chuyện tán dóc.

      Đợi đến khi đồ ăn được dọn lên xong, tôi mới ngẩng đầu cũng nghĩ vừa vặn đối diện với tầm mắt của Lục Bách Nghiêu, ta ngồi đối diện với tôi, bên trái là Hoàng Vũ Vi, bên phải là Lưu Diệc Đình, đều là mỹ nữ số của lớp học cũng từng quỳ gối dưới quần của Lục Bách Nghiêu. Mặc kệ tới chỗ nào ta đều có vận đào hoa như vậy, quả là diễm phúc ít!

      bữa cơm ăn vào vô vị, ban đầu vốn là Hoàng Vũ Vi phát động chiến tranh với tôi là do nhìn thấy Lục Bách Nghiêu nên mới tạm thời ngưng chiến, chuyên tâm liếc mắt đưa tình với ta, cùng Lưu Diệc Đình ngồi bên cạnh tranh đấu đến biết trời trăng mây gió. Lúc này ta vội vàng đánh hạ thành lũy cuối cùng là Lưu Diệc Đình chắn trước mặt Lục Bách Nghiêu, cũng lười phản ứng với tôi.



      Tôi chuyên tâm ăn thức ăn bàn để hiến tế cho lục phủ ngũ tạng của mình, bên tai lại nghe thấy trọng tâm của câu chuyện liền dời từ chuyện du học của Lục Bách Nghiêu đến người Tiểu Bàn vừa mới sinh con trai, đám người ầm ĩ đòi gặp mặt vợ ngoại quốc của Tiểu Bàn cùng đứa con lai.

      Tôi vùi đầu vào ăn uống lại nghe thấy Tiểu Bàn kêu tôi tiếng, vừa mới ngẩng đầu liền thấy ta nâng ly hướng về phía tôi: "Hạ Cận, tuy rằng tại mình kết hôn nhưng là trung học mình thầm mến cậu. Haha, tại cái gì cũng tới nữa, mình mời cậu ly."

      Tiểu Bàn thầm mến tôi?

      Tôi kinh ngạc lúc mới có phản ứng lại, lúc trước khi Lục Bách Nghiêu thích tôi tôi còn chưa có tâm nhãn nhìn ra được càng đừng đến Tiểu Bàn.

      Tôi cũng nghiêm túc nâng ly cạn chén với cậu ta. Đợi tới lúc xong tiệc, trừ bỏ Lục Bách Nghiêu những người khác đều đầu váng mắt hoa cả.

      Ly mà quán bar cung cấp tính chỉ lớn hơn ly ruợu bình thường số, mời rượu bây giờ cũng là cụng ly nhưng ngoại trừ cụng rượu ngoại cũng chỉ cần tùy ý uống chút coi như xong nào có giống tôi trực tiếp trút vào trong miệng. giờ sau khi tôi cạn ly vẫn khí định thần nhàn gắp thức ăn tức mọi người đều nhìn đến u mê.

      "Hạ Cận, cậu cừ!" Tiểu Bàn dựng thẳng ngón tay cái, vẻ mặt bội phục khi chuyện cũng cứng rắn uống sạch rượu trong ly sau cùng cả người lảo đảo ngồi xuống.
      Tôi cười vài tiếng tiếp tục gắp rau củ lấp đầy lục phủ ngủ tạng, khi còn làm ở công ty tôi bị lãnh đạo bồi dưỡng thành tiểu thư bồi rượu có kinh nghiệm, tửu lượng cũng sớm luyện thành, ly rượu này cũng tính là gì cả.

      Sau khi ăn xong bữa cơm trừ bỏ mấy người đàn ông vẫn còn cụng rượu ở bên kia đại đa số các đều vây quanh bục kara, Hoàng Vũ Vi đứng mũi chịu sào hát bài " em" của Thái Y Lâm.

      Tôi rất ấn tượng với bài hát này, ngay tại bữa tiệc sinh nhật của Lục Bách Nghiêu thời trung học, lúc đó ta mời bạn cùng lớp đến ktv, Hoàng Vũ Vi cũng hát bài này để thổ lộ với ta sau đó bị ta ậm ờ cự tuyệt.

      Tôi nhớ ràng từng chi tiết trong buổi tiệc sinh nhật đó chỉ vì ngày đó là lần đầu tiên tôi uống rượu mà cũng bởi vì vào buổi tối kia tôi bị Lục Bách Nghiêu cướp nụ hôn đầu tiên.

      Đây là ca khúc cũ, giai điệu động lòng người, nghe nhiều nên thuộc. Trước lúc hát Hoàng Vũ Vi cầm micro lên nhìn về phía Lục Bách Nghiêu câu: "Bài hát này chỉ vì cậu mà hát lên!"

      Khí thế cụng rượu ngất trời bên đám đàn ông kia nhất thời chấm dứt, tiếng huýt gió vang lên như sấm, ánh mắt ái muội của mọi người di chuyển người Lục Bách Nghiêu và Hoàng Vũ Vi.

      Đợi cho câu đầu tiên của bài hát là "Thế giới của em cho dù có dũng khí đặc biệt cũng khó thành lời." bắt đầu, Hoàng Vũ Vi cởi bỏ áo ngoài vừa cầm micro hát vừa nhảy vũ đạo nóng bỏng.

      Vốn ta trời sinh trước sau lồi lõm phối hợp với điệu múa khiêu gợi lại càng chọc nội tâm người ta ngứa ngáy cho dù con là tôi nhìn cũng cảm thấy lồng ngực chấn động huống chi là đàn ông.

      Hát được vài câu ta cầm micro chậm chậm bước đến bên người Lục Bách Nghiêu cuối cùng dựa sát vào ta nhảy múa uốn éo. So sánh với giọng hát của Thái Y Lâm sắc của Hoàng Vũ Vi càng triền miên kiều mị hơn. câu câu đều giống như lửa cháy nháy mắt có thể lan cả đồng cỏ.

      "Tình qua có dự đoán trước được kết cục.

      Ngày đó lại phá vỡ nguyên tắc của chính mình.

      Hoài nghi của em là tất cả đáp án mà ràng.

      Xoay, xoay liền sư gặp Mr.right."

      Đợi cho bài hát kết thúc, Hoàng Vũ Vi đứng bên cạnh Lục Bách Nghiêu, tay vòng qua cổ ta, tay cầm micro, giọng dịu dàng: "Chờ mong là Mr.right của em!"

      Mọi người lập tức trêu chọc cùng vỗ tay ngừng, ánh mắt tập trung về phía Lục Bách Nghiêu muốn quan sát phản ứng của ta.

      Nhưng mãi đến sau cùng Lục Bách Nghiêu cũng chỉ nhàn nhạt cười, mặt cũng quá kích động.

      Ánh mắt nóng bỏng của ta nhìn về tôi, cầm ly rượu tay, nhấm nháp....


      Last edited by a moderator: 12/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 82: Tôi mang thai đứa bé của Lục Bách Nghiêu.
      Editor: coki (Mèo)

      Thời điểm Hoàng Vũ Vi thể tình với Lục Bách Nghiêu ánh mắt của ta vẫn luôn nhìn về phía tôi, những người ở chỗ này cũng ngầm hiểu lẫn nhau nhưng người nào cũng toạc ra chỉ riêng có sắc mặt Hoàng Vũ Vi là giống như trái cà héo, cực kì khó coi.

      Tôi cố ý né tránh ánh mắt Lục Bách Nghiêu nhìn tới, thực tế là tôi hoàn toàn biết mình nên đối mặt như thế nào.

      Hôm nay, từ lúc Lục Bách Nghiêu bắt đầu xuất lời của ta đều khắc sâu ở trong lòng của tôi, tôi lời nào cũng đại biểu cho thèm để ý mà là hoàn toàn ngược lại, tôi hiểu chính mình là người để ý hơn bất kì ai hết nhưng cho dù để ý tôi cũng dám đến gần.

      Đối với tình cảm Trương Húc tôi coi đó như mối tình thầm mếm thời trung học, càng về sau rốt cuộc ước mơ nở hoa kết trái cũng trở thành ; mà tôi đối với Lục Bách Nghiêu, mặc dù phải cố tình nhưng cuối cùng tôi ta sâu sắc hơn bất cứ người nào nhưng chính là bởi vì phần khắc sâu này cho nên tôi càng thêm hi vọng tình này là đơn thuần trắng trong tỳ vết, cuối cùng lúc chân tướng được vạch trần ra trước mắt mới làm cho tôi khiếp sợ khó có thể tiếp nhận như thế, chưa bao giờ tôi biết được rằng ngay lúc bắt đầu mình sớm trở thành con cờ bàn cờ của ta, ra là ngay từ lúc bắt đầu, vì có được tôi thậm chí ta chừa bất cứ thủ đoạn nào.

      Người đàn ông tôi chính là ác ma, còn có cái gì có thể kinh khủng hơn so với chuyện này. Tôi dám đến gần thậm chí là sợ hãi ta từ trong đáy lòng, từ sau khi baba chết cuộc sống của tôi vẫn luôn thiếu hụt tình và cảm giác an toàn. Vốn dĩ tôi cho rằng ta là bến đỗ của tôi nên tôi mới toàn tâm lệ thuộc vào và ta giữ lại chút nào nhưng thực tế lại khiến tôi nhận ra mình ngu ngốc đến dường nào, buồn cười đến dường nào.

      Lục Bách Nghiêu trầm mặc nhìn về phía tôi mà tôi trầm mặc cúi đầu , vốn dĩ khí huyên náo lập tức trở nên ngưng trệ giống như bị đông cứng trong nháy mắt.

      Cuối cùng Tiểu Bàn uống rượu say rống lên bài "Tinh Trung Báo Quốc " mới làm cho mọi người thu hồi ánh mắt ghim vào người tôi và Lục Bách Nghiêu.

      Sau khi hát xong Tiểu Bàn cảm khái vạn phần : "Qua nhiều năm như vậy, lão tử vẫn còn nhớ chuyện, tại tất cả mọi người đều ở đây cũng nên cho ràng . Thời điểm tốt nghiệp trung học, tất cả mọi người đều kí tên vào đồng phục của nhau, là ai viết lưng của lão tử bốn chữ ‘ Tinh Trung Báo Quốc ’này, lại còn dùng bút màu đỏ để viết?"

      Tiểu Bàn chuyện làm mọi người cười ra tiếng mà tôi thể nghi ngờ là cúi đầu cười đến còn hình tượng bởi vì người viết bốn chữ "Tinh Trung Báo Quốc" sau lưng Tiểu Bàn chính là tôi!!

      Thời điểm ký tên nhiều người lại hỗn loạn, tôi vừa viết vào đó liền chạy ra ngoài, đợi đến khi Tiểu Bàn phát mấy chữ này ở lưng cho dù có hỏi cả lớp cũng tìm ra được thủ phạm lại nghĩ đến chuyện này lại làm cho cậu ta rối rắm lâu như vậy.

      Hồi tưởng lại thời tuổi trẻ đó, tinh khiết giống như nước suối, buồn lo, tùy ý tự nhiên đến mức nào, chỉ tiếc thời gian qua , chúng tôi cũng thể trở lại những năm tháng rực rỡ ánh nắng ngày hè kia nữa.

      Kế tiếp là Đồng Yến hát bài "Lúm đồng tiền", ban đầu vốn là tôi định song ca bài trữ tình nhưng chờ đến phiên của tôi Đồng Yến vô duyên này lại chuyển micro cho Lục Bách Nghiêu làm tôi đứng ở bên nhìn thấy mà sợ hết hồn hết vía!

      Nhạc lại nổi lên lần nữa, có mấy người trực tiếp đẩy Lục Bách Nghiêu tới bên cạnh tôi làm tôi biết nên tránh hướng nào. nhạc bắt đầu vang lên bên tai, tôi cũng thể cự tuyệt chỉ có thể oán hận nhìn Đồng Yến cười hả hê sau đó cầm micro lên song ca với Lục Bách Nghiêu.

      Chẳng lẽ trốn tới trốn lui mà tôi vẫn thể thoát khỏi vận mệnh lao tù sao?

      Giọng hát của Lục Bách Nghiêu kỳ ôn hòa, ít mấy phần triền miên của Lâm Tuấn Kiệt lại nhiều hơn mấy phần dịu dàng nghiêm túc. Càng về sau, Lục Bách Nghiêu càng thêm trực tiếp quăng ánh mắt nóng rực về phía tôi, từng câu từng chữ từng lời ca giống như là lời chân thành tha thiết mà ta muốn ra khỏi miệng, mặt còn được che phủ bởi tầng rượu say nồng

      Chẳng biết từ lúc nào mà bài hát kết thúc, đợi đến khi tôi hồi hồn Lục Bách Nghiêu tới trước mặt của tôi, nhìn tôi từng câu từng chữ: "Mặc dù làm chút chuyện đúng nhưng xin em hãy tin tưởng , nhiều năm như vậy người yên vẫn luôn chỉ có mình em."

      câu rất đơn giản trong nháy mắt lại làm cho cảm xúc của tôi ngập tràn mênh mông.

      Suy nghĩ của tôi lại quay về thời trung học buồn lo , mỗi ngày chúng tôi đều cãi vả đùa giỡn, tất cả bạn học trong lớp đều biết chúng tôi đội trời chung. Mỗi sáng sớm tới trường học, ta liền trực tiếp lấy cặp sách của tôi, chép tất cả các bài tập. Tội vội vã muốn đoạt lại quyển tập từ trong tay ta lại bị ta sờ vào gương mặt, nhất thời liền hoảng hồn thất sắc.
      Vào giờ phút này tôi vẫn còn nhớ nét mặt hài hước của ta lúc đó: " bé, cho gia chép bài tập gia liền cười với cái."

      Mỗi lần đụng phải tình huống như thế tôi đều trực tiếp đuổi theo đánh ta: "Lục Bách Nghiêu, đồ vô lại!"
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      82.2
      Trong phòng học đều là bóng dáng đùa giỡn của hai người chúng tôi, đến cuối cùng ta đặt chai sữa tươi lên bàn học của tôi và xin lỗi tôi mới đồng ý ngưng chiến.

      Chuyện tương tự như vậy được lặp lặp lại vào mỗi ngày, cùng cái phòng học đó chứng kiến thời thanh xuân tươi trẻ của hai chúng tôi còn có kí niệm khóc cười qua thời gian.

      Thoáng cái ngờ là hơn mười năm, vừa bừng tỉnh mà cách cả thế hệ.

      Hồi ức như sóng triều dâng, cười vui cùng bi thương cứ ào ạt ập tới. Tôi từng ngây thơ biết chuyện tình ái là gì hôm nay giống như cái chớp mắt nhớ tới chờ đợi cùng chấp nhất nhiều năm như vậy rốt cuộc vào thời khắc này giống như mây mù thấy trăng sáng.

      Đoạn sau bài thơ "Trí Thanh Xuân" của Phạm Xướng có viết : Ngày tốt đẹp cũng chẳng biết làm sao, vì ai vất vả vì ai ngọt. Này tuổi tác ngây ngô mất mới thấu hiểu được thời gian.

      Phí thời gian mười năm, chúng tôi từng đến gần nhau nhưng cuối cùng vẫn cùng lựa chọn tại ngã tư đường rốt cuộc ngược lại.

      Chung quanh đồng học liên tiếp "Ở chung chỗ" , tôi ngước mắt nhìn ánh mắt của ta trong suốt giống con suối, tìm ra chút tỳ vết nào. Ánh sáng đèn thủy tinh chập chờn mờ ảo đập vào trong đôi mắt của ta, mê người như vậy cũng làm cho người ta khó có thể dứt bỏ như vậy.

      Qua tháng gặp ta, tôi cho rằng tôi có thể quên được nhưng trong cái phút chốc gặp lại kia, nhìn thấy ánh mắt chân tình sâu thẳm cuối cùng tôi cũng hiểu mình thể trốn thoát được.

      Mặc dù thân thể thoát được nhưng tâm lại bị ta khóa chặt.

      Tôi có thể buông xuống tất cả quá khứ và bắt đầu lại lần nữa với ta sao?

      Tôi . . . . . . Còn có thể tin tưởng ta sao?

      Cho dù thế giới bên ngoài huyên náo như thế nào tôi vẫn bình tĩnh tự đặt ra từng câu hỏi ở trong đáy lòng.

      Mặc dù tôi vẫn thương ta như trước nhưng mà tôi lại dám, dám tiếp tục cùng với ta

      Bởi vì tôi sợ hãi.

      Vừa bắt đầu ta lừa gạt tôi...tôi sợ trong cuộc sống tương lai mình lại rơi vào tay giặc, phải chịu khống chế của người đàn ông này hay .

      Tôi ta nhưng chuyện này cũng hề đại biểu rằng tôi phải đánh mất chính bản thân mình. Nếu như giờ phút này tôi gật đầu cuối cùng cả đời tôi có lẽ phải sống trong thế giới của ta, chỉ vì mình ta mà sống, chuyện này. . . . . . Đây là cuộc sống mà tôi mong muốn sao?

      Hồi lâu tôi nghe được giọng của mình vang lên trong khí ngưng trệ: " xin lỗi, chúng ta. . . . . . thể quay trở lại được như cũ."

      thể quay trở lại được, nếu chia tay cần quay đầu lại.

      Tôi dám nhìn nét mặt Lục Bách Nghiêu, sau khi xong câu này lập tức cầm túi xách chạy ra ngoài. Lục Bách Nghiêu đuổi theo sát tôi, tới cửa quán bar đuổi kịp, ta kéo tôi đến hành lang yên tĩnh, hai tay chống tường, khóa chặt tôi trong khuỷu tay của mình, thở hổn hển hỏi tôi: " chút cơ hội cũng có sao?"

      Trong đôi mắt ta hàm chứa nồng đậm tha mà tôi ngay cả ngước mắt liếc nhìn cũng dám, sợ mình nhìn lâu bị con ngươi của ta trói chặt, sau đó thể tiếp tục chạy trốn khỏi nhà tù của ta.

      Tôi nhìn cổ tay trái của mình, nơi đó có vết sẹo vừa mới kết vảy bao lâu, vết thương này là do tôi tự mình gây ra vì muốn nhắc nhở chính mình lúc trước có thể thành công thoát khỏi Lục Bách Nghiêu là khó khăn đến dường nào.

      Nếu từng liều chết muốn rời tại cần gì phải trở về nữa đây.

      Tôi hít sâu hơi, nhắm mắt lại, trầm trầm : "Lục Bách Nghiêu, đừng quấn lấy em nữa."

      "Ưmh. . . . . ."

      Môi của ta vội vàng kịp chuẩn bị đè xuống, ép môi tôi cực kỳ chặt chẽ, sau đó đầu lưỡi liếm láp vòng vào trong môi và răng của tôi, hung hăng hôn tôi, mang theo nồng đậm quyến luyến.

      biết hôn được bao lâu rốt cuộc ta cũng buông tôi ra, ánh mắt u ám: " quên em."

      ta xoay người , dáng người cao to bản lĩnh ở gian xa hoa truỵ lạc lại càng có vẻ đơn. Tôi ngơ ngác nhìn hình bóng xa dần kia, nước mắt rơi đầy mặt.

      Rốt cuộc tất cả đều kết thúc rồi sao?

      Tôi đứng ngẩn người dưới ngọn đèn, tự với mình: "Hạ Cận, con đường này là mi tự chọn , mặc kệ kết cục cuối cùng là như thế nào cũng phải thẳng đến cuối, mi có cơ hội hối hận."

      Tôi bước từng bước về phía cửa muốn rời khỏi chỗ này. Bên cạnh thỉnh thoảng lại lướt qua vài trẻ tuổi ăn mặc nóng bỏng cùng những thanh niên sành điệu, cười đùa khiêu vũ, uống rượu, điên cuồng mà tùy ý, náo nhiệt như thế nhưng náo nhiệt là của bọn họ, phải của tôi.

      mình tôi độc bước hành lang dài, trong đầu hồi tưởng lại lúc đầu cùng Lục Bách Nghiêu quen biết, từ thế đội trời chung, chết cũng phải đối đầu đến đương thân mật khắng khít, cuối cùng tới người lạ. Tôi đưa tay lau gương mặt mình, bàn tay thấm nước mảnh ra mặt tràn đầy nước mắt. . . .

      Tâm đau đớn như muốn tê liệt.

      Tôi thấy câu như vậy trong quyển sách: Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa trị tình cảm.

      Mà đến tột cùng tôi phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể xóa sạch cái tên Lục Bách Nghiêu trong lòng của tôi?

      Phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể làm cho tim mình hề nữa đau đớn?

      Đêm hôm đó Lục Bách Nghiêu với tôi rằng ta quên tôi.

      Cuối cùng ta quên mất tôi.

      Khi hạng mục Cảnh Trình cấp tỉnh được thực thi cái tên Lục Bách Nghiêu này trong nháy mắt trở thành lời vàng ngọc của giới bất động sản. Vốn dĩ tôi cho rằng ta chỉ là Thái tử gia tồn tại phụ thuộc vào gia tộc lại nghĩ tới bên trong vẻ ngoài bất cần đời lại còn cất dấu nhiều điều mà tôi chưa từng biết như vậy.

      Cái tên Lục Bách Nghiêu này ngoại trừ xuất các tờ báo tạp chí thương nghiệp còn xuất các tờ báo giải trí, giới truyền thông thỉnh thoảng lại đột ngột tung ra hình ta và Hoàng Vũ Vi chung với nhau, xì căng đan của hai người liên tiếp được đăng báo, phải là nơi nào đó ăn tối cũng là mua vàng bạc châu báu, thời trang hàng hiệu tặng giai nhân.

      Tôi ném giải trí tờ báo hôm nay vào thùng rác. Bài trang đầu tạp chí " Ông chủ bất động sản mới nổi cùng MC nổi tiếng của Tân Tấn- Hoàng Vũ Vi " làm tôi chói mắt, mặc dù chỉ là tấm hình bóng lưng mơ hồ nhưng tôi cùng Lục Bách Nghiêu và Hoàng Vũ Vi quen biết lâu như vậy, làm sao lại nhận ra người trong hình, phải chính là hai người bọn họ đó sao.

      Lục Bách Nghiêu quên tôi hơn nữa còn quên cách hoàn toàn triệt để.

      Cho dù Hoàng Vũ Vi có chính thức tuyên chiến với tôi nhưng liên tục hơn mười ngày tin tức này đều được đăng lên trang bìa, thể nghi ngờ đó là cách khác mà ta dùng để đùa cợt và châm chọc tôi.
      "Người đàn ông mà cùng người phụ nữ khác ở chỗ, tại có thể cảm nhận được tâm tình của tôi chưa?"

      giọng nữ vang lên, tôi ngừng lại nâng đầu lên thấy Nguyệt Nguyệt đứng trước mặt tôi, vẻ mặt lạnh nhạt.

      Tôi khỏi nghi ngờ: "Tại sao lại là ?"

      Trừ chuyện Trương Húc ngoại tình giữa chúng tôi còn quan hệ gì, tôi nghĩ ra tại sao ta lại xuất tại nơi này.

      ta nhìn tôi, nhàn nhạt : "Tôi đặc biệt tới tìm ."
      Tôi nhìn ta cái, : " chờ tôi chút, chúng ta đến quán cafe đối diện chuyện."

      Trừ chuyện Trương Húc ngoại tình giữa chúng tôi còn quan hệ gì, tôi nghĩ ra tại sao ta lại xuất tại nơi này.

      ta nhìn tôi, nhàn nhạt : "Tôi đặc biệt tới tìm ."
      Tôi nhìn ta cái, : " chờ tôi chút, chúng ta đến quán cafe đối diện chuyện."

      Tôi dặn nhân viên phục vụ trông tiệm sau đó cùng Nguyệt Nguyệt tới quán cà phê đối diện. Ngồi xuống ghế, tôi hỏi ta:" , tìm tôi là vì muốn cái gì."

      "Chiều hôm nay tôi xa." ta nhàn nhạt xong: "Vốn là nên chờ ở bến xe nhưng cuối cùng tôi cảm thấy nên tới gặp lần nên mới từ bến xe đến tìm ."

      Tôi nhìn cái bụng nhô lên, hỏi: "Tại sao phải ?"

      Giữa ta và Trương Húc cũng đứa bé, cho dù trong lòng Trương Húc còn cảm tình với tôi nhưng tôi cho rằng vì tồn tại của đứa bé hôn lễ của hai người chỉ là chuyện sớm hay muộn lại nghĩ rằng thế nhưng Nguyệt Nguyệt lại chọn rời .

      ta tự giễu cười tiếng: " ấy tôi, tôi ở lại chỗ này có nghĩa lí gì?"

      Tôi biết nên làm sao để mở miệng, chỉ chầm chậm thêm đường vào trong cà phê: "Nhưng dù sao giữa hai người cũng đứa bé."

      " cho thêm năm muỗng đường rồi." Nguyệt Nguyệt nhìn tôi nhắc nhở.

      "À? sao?" Tôi thử uống hớp: "Nhưng tôi cảm thấy được mùi vị còn chưa đủ ngọt, gần đây rất ưa ăn ngọt."

      Nguyệt Nguyệt khẽ gật đầu cái cũng quá để ý, tiếp chuyện của ta và Trương Húc: "Đứa bé là do tôi bỏ thuốc trong nước của ấy nên mới mang thai . Ban đầu tôi cho là chỉ cần gạo sống nấu thành cơm chín tôi có thể gả cho ấy nhưng mà ấy lại cho tôi biết, ấy lấy tôi nhưng vĩnh viễn cũng tôi."

      xong trong mắt Nguyệt Nguyệt chảy ra nước mắt nhẫn, cho dù Trương Húc chưa bao giờ ta nhưng ta lòng Trương Húc giống như làm việc nghĩa hề chùn bước vậy.
      Tôi nghe thấy giọng Nguyệt Nguyệt tiếp tục vang lên: "Gả cho ấy là cả đời làm quả phụ nhưng mà kết hôn có nghĩa là tôi bỏ đứa bé này, tôi bỏ được cho nên tôi mới suy nghĩ, cuối cùng phát tôi chỉ có thể rời nơi này."

      Tôi lại cho thêm hai muỗng đường vào trong cà phê, hỏi ta: "Vậy muốn đâu?"

      " biết, tôi muốn ai biết chỗ của tôi, mình sinh con sau đó nuôi nó lớn."

      "Mặc kệ ba mẹ sao?"

      "Tôi là nhi, có ba mẹ."

      "Tại sao tìm Trương Húc cho ràng"

      "Cho dù có chuyện kết quả cũng thay đổi."

      "Vậy hôm nay tới tìm tôi chính là vì muốn cho tôi biết phải rồi sao?"

      "Xem như thế . Tôi hiểu rất và Lục Bách Nghiêu là thể nào nhưng Trương Húc, ấy , tôi nguyện ý rút lui thành toàn cho hai người, chỉ cần ấy hạnh phúc tôi. . . . . ." Giọng của Nguyệt Nguyệt dừng chút: "Tôi có thế nào cũng đáng kể, chỉ cần ấy có thể cảm thấy hạnh phúc."

      "Tôi gọi điện thoại cho Trương Húc để cho ta đón về nhà. ta là ba đứa bé thể cứ ngồi nhìn rồi bỏ qua như vậy." Tôi muốn lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra lại bị Nguyệt Nguyệt cản lại: " cần cho ấy biết, hôm nay tôi tới tìm chỉ hi vọng là có thể cho Trương Húc thêm cơ hội, hai người có thể thử bắt đầu lại lần nữa dù sao ở trong tất cả mọi việc ấy đều vô tội."

      Trước đó chúng tôi vẫn còn đứng ở vị trí tình địch, bởi vì người đàn ông tranh trái đoạt phải, đội trời chung lại nghĩ đến có ngày hai người thế nhưng lại tâm bình khí hòa ngồi chung chỗ chuyện phiếm.

      Trong lúc chuyện Nguyệt Nguyệt nhiều lần khẩn cầu tôi, hi vọng tôi có thể cho Trương Húc thêm cơ hội để cho tôi cùng ta bắt đầu sống lại lần nữa.

      Trong phương diện tình cảm người bỏ ra càng nhiều nhất định là người càng hèn mọn. Nguyệt Nguyệt so với Trương Húc là như thế, Trương Húc so với tôi là như thế còn tôi và Lục Bách Nghiêu, ai là người hèn mọn hơn?

      Nhưng lập tức tôi biết rằng cho dù có biết đáp án của vấn đề này cũng còn ý nghĩa gì nữa bởi vì tôi và Lục Bách Nghiêu chia tay rồi.

      Sau khi chuyện xong tôi đứng lên chào tạm biệt với ta, muốn mở miệng đột nhiên cảm thấy lợm giọng, làm dấu tay ra hiệu xin lỗi với Nguyệt Nguyệt xong tôi vội vàng chạy về hướng phòng vệ sinh.

      Cuối cùng tới toilet, cả người tôi nằm úp sấp ở bồn rửa tay, gương mặt trắng bệch, muốn ói nhưng trừ nôn ra được nước chua cái gì cũng phun ra được.

      Nguyệt Nguyệt chạy theo tới toilet, vỗ nhè lưng của tôi, lo âu hỏi: " sao chứ?"

      Tôi rửa mặt, xua tay với ta: " có việc gì, mấy ngày nay đều như vậy, có thể là do ăn thứ gì đó hư thối thôi."

      Nguyệt Nguyệt nghi ngờ hỏi tôi: "Mấy ngày nay đều như vậy?"
      "Ừ." Tôi gật đầu cái.

      ta đột nhiên hỏi: "Hạ cận, phải là mang thai chứ?"

      Mang thai?

      thể nào? !

      Tôi bị Nguyệt Nguyệt hỏi, lập tức cả người cũng bối rối: "Tôi. . . . . . Mang thai?"

      Con mẹ nó, trêu chọc tôi sao?

      Mặc dù mấy ngày nay có nôn hơi bị nhiêu nhưng tôi chưa bao giờ liên hệ chuyện này cùng mang thai với nhau lại tháng này đại di mụ kéo dài rất lâu cũng có tới chỉ là tôi và Lục Bách Nghiêu chia tay, bây giờ nếu như vậy là oh myladygaga!
      Last edited: 12/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      82.3
      Tôi vô cùng khiếp sợ nhìn Nguyệt Nguyệt, mong đợi ta câu có thể là ta suy nghĩ nhiều nhưng ngờ ta lại nhìn về phía tôi : "Trước đây tôi từng là y tá, mặc dù thể là nắm chắc 100% nhưng mà cũng có bằng chứng mà lời này, tốt nhất vẫn là nên tìm thời gian bệnh viện kiểm tra chút."

      Cuối cùng sau khi chia tay với Nguyệt Nguyệt, tôi cảm giác cả người run rẩy, đỉnh đầu tựa như bị bao phủ bởi tầng mây đen dày đặc, sấm sét vang dội. . . . . .

      Mặc dù trước đó từng có kinh nghiệm giả mang thai lần nhưng dù sao lúc đó vẫn còn cùng Lục Bách Nghiêu ngây ngốc ở chung chỗ, tại tôi cần phải suy nghĩ khi mang thai nên làm cái gì?

      Chẳng lẽ giống như tiểu thuyết từng viết tự mình len lén sinh con ra sau đó nhiều năm sau mang theo đứa bé gặp lại Lục Bách Nghiêu, Lục Bách Nghiêu nhìn phiên bản thu Tiểu Lục của mình, khóc lóc nức nở, quỳ mặt đất "Chúng ta kết hôn " ?

      được, tuy cuộc đời ai mà chết lần nhưng tại sao tôi lại chết nhanh như vậy!

      Cả người tôi hoàn toàn bị bao vây trong trạng thái ngẩn ngơ sau khi dần dần hồi phục lại phản ứng vội vàng bắt chiếc taxi ở ven đường trực tiếp tới bệnh viện.

      Tìm chỗ đăng kí xong sau đó xếp hàng ở cửa phòng bệnh, trong lúc xếp hàng lòng của tôi vẫn nhảy lên nhảy xuống "Bang bang", biết có phải mang thai hay nhưng trong lòng cũng xuất hai người liên tục cãi vả xem rốt cuộc là có nên để lại đứa bé này hay .

      " Số 23, Hạ Cận!"

      Thời điểm gọi đến mã số của tôi , tôi chưởng đánh chết hai người sau đó sửa sang lại áo rồi vào.

      Người khám bệnh chính là bác sĩ nữ trung niên hơn 50 tuổi , sống mũi đeo cái mắt kiếng, tay viết lia lại kiểu chữ như con kiến mà tôi đọc ko hiểu. Sau khi bác sĩ hỏi thăm cặn kẽ mười tám đời tổ tông của tôi tiếp tục áp dụng loại các loại kiểm tra tên tuổi. Mặc dù đây phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy mấy dụng cụ kiểm tra này nhưng thủy chung vẫn là dừng lại ở việc chúng nó biết tôi... và tôi biết nó.

      Cuối cùng sau khi giằng co lúc lâu vị bác sĩ trung niên này cho tôi biết: " mang thai!"

      Cả người tôi gầm thét gần như vượt qua cả Mã Cảnh Đào : "Hả? Bác sĩ, chắc chắn có chẩn đoán sai sao? chắc chắn phải là tôi ăn đồ hư hỏng mà là mang thai sao?"

      Bác sĩ nhìn bộ dạng ngu ngốc tôi sau đó quăng cho tôi ánh mắt xem thường, xoay 360 độ siêu cao khó lường.

      Tôi nắm vạt áo của ấy, trái tim ôm ấp hy vọng hỏi: "Nếu cho tôi thử lần lượt những dụng cụ kia lần? Xác định tôi phải là mang thai ?"

      Cuối cùng tôi trực tiếp bị bác sĩ vô tình ném ra cửa sau đó nghe giọng của bác sĩ đó kêu: "Người kế tiếp!"

      Tôi cất giấy kiểm tra, đầu óc ngây dại, quyết định ở bệnh viện lại vài vòng, cũng biết tại sao lại đến chỗ cửa ra vào.

      "Ai, cái người này bị sao vậy hả? Đụng vào người ta mà còn biết tiếng xin lỗi à?" giọng chói tai truyền đến làm cho đầu óc ngây dại của tôi trở nên ràng, tôi quay đầu nhìn về phía tiếng bên kia thấy người phụ nữ trung niên chỉ vào trẻ tuổi, khoảng chừng hơn 20 tuổi mà chửi mắng, nhìn kém cạnh người đàn bà chanh chua chửi đổng.

      Nhưng kỳ quái hơn chính này trẻ tuổi mặc đồ giống y như đồ bảo vệ, đầu đội mũ, sống mũi còn có cái kính mát cực lớn, ngoại trừ cái miệng cái gì cũng nhìn thấy được.

      "À. . . . . . xin lỗi." Cái trẻ tuổi đó nhanh chóng tiếng, xong muốn nhanh chóng rời lại bị phụ nữ trung niên kia kéo tay: "Ai, cái người này, thái độ gì vậy hả? Đụng vào người khác còn muốn bỏ sao? Như vậy cũng quá tiện nghi rồi?"

      Phụ nữ trung niên lôi kéo áo của trẻ tuổi chịu buông tay, trẻ tuổi đó thử tránh thoát nhưng vẫn tránh khỏi mà giọng hai người cãi vả cũng làm cho người xung quanh tới vây xem ngày càng nhiều.

      Đối với loại cãi vả này gần như mỗi ngày đều diễn ra nhưng điều làm cho tôi dừng bước lại phải bởi vì chuyện đó mà bởi vì thân hình của trẻ tuổi kia nhìn rất giống Hoàng Vũ Vi?
      Tôi chăm chú nhìn cách ăn mặc của trẻ tuổi kia, thân hình của ta đúng là cực kì giống với Hoàng Vũ Vi, hơn nữa ta ra cửa còn che chắn mình vô cùng chặt chẽ, chuyện này cũng có chút kì lạ, chỉ là tại sao Hoàng Vũ Vi lại tới nơi này?

      Tôi nhìn xung quanh phòng khám bệnh, chẳng phải là ta đến chỗ khám thai của tôi lúc nãy sao?

      Chẳng lẽ Hoàng Vũ Vi tới chỗ này cũng vì mục đích giống như tôi? !

      Tôi từng bước tiến lên muốn xác nhận trẻ tuổi này đến tột cùng có phải là Hoàng Vũ Vi hay nhưng chân vừa mới nhúc nhích mắt kính và cái mũ của trẻ tuổi kia bị người phụ nữ trung niên giật xuống để lộ ra gương mặt cực kì quen thuộc.
      Hoàng Vũ Vi!

      ta!

      Bây giờ ta chính là nữ MC nổi tiếng của Tân Tấn lại hơn mười ngày đều được lên trang đầu của báo giải trí, nếu như ở chỗ này ai biết ta cũng khó.

      Mọi người vừa nhận ra trẻ tuổi này là Hoàng Vũ Vi liền ồn ào rối loạn ngừng, mỗi người đều lấy điện thoại di động ra chụp hình hoặc quay video, đám người vây quanh Hoàng Vũ Vi cực kỳ chặt chẽ, ta bị vây tại trung tâm, ngừng dùng túi xách che mặt, ngoài miệng kêu "đừng chụp" nhưng hoàn toàn thể làm nên chuyện gì.

      Tôi đứng ở bên ngoài đám người, nhìn đám người chen lấn vây tới càng ngày càng nhiều, trong lòng bị khối đá lớn nặng nề đè chặt.

      Hoàng Vũ Vi, ta mang thai sao?

      Đứa bé kia là của Lục Bách Nghiêu sao?

      Theo thời gian trôi qua người vây tới càng lúc càng nhiều, chính tôi cũng bị đám người xô đẩy cuối cùng hoàn toàn thể nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Vũ Vi ở chính giữa nữa lại thấy có ít kí giả rối rít chạy tới bao vây bệnh viện cực kỳ chặt chẽ.

      Tôi chen lấn ở trong đám người vội vàng ra khỏi cửa chính bệnh viện , vẫn có ít ký giả điên cuồng chạy vào trong bệnh viện như cũ. Tôi nhìn đám người chật ních lại nhìn lên bầu trời xám xịt, thời tiết thay đổi rồi sao?

      Mặc dù chuyện mang thai được chẩn đoán chính xác nhưng tôi vẫn do dự, đến cuối cùng lựa chọn với ai, xem tất cả đều chưa từng xảy ra.

      May mắn những ngày qua vì kinh doanh tiệm sách nên tôi hoàn toàn ở trong trạng thái sớm về trễ cộng thêm gần đây Lão Phật Gia và ba Lưu mới vừa đăng kí tham gia cuộc thi khiêu vũ giao tế, cả ngày lẫn đêm đều vội vàng tập luyện cho nên Lão Phật Gia cũng nhìn ra bất cứ khác thường nào của tôi nếu dựa theo cặp mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh kia bảo đảm vừa nhìn cái liền chính xác, tôi phải trực tiếp nguyên hình.

      Sau khi biết được chuyện mang thai khoảng hai tuần lễ rốt cuộc tôi cũng nhịn được nên hẹn Đồng Yến ra ngoài.

      Tôi nhìn ấy hai câu.

      Câu thứ nhất: "Mình mang thai."

      Câu thứ hai: " Đứa bé của Lục Bách Nghiêu."

      Tình hình này cực kỳ giống như lần đầu tôi chuyện mình nghi ngờ mang thai cho Đồng Yến biết

      Nhưng mà dầu gì bây giờ nàng này vẫn mang thai cần phải giữ tâm lý bình tĩnh vậy mà ấy rất khách khí trực tiếp phun cà phê lên mặt tôi.

      Vẻ mặt Đồng Yến khó có thể tin sau cùng vỗ trán với tôi: "Cho mình thời gian hai phút để bình tĩnh."

      Tôi vừa uống nước nóng vừa chờ hai phút trôi qua. Sau hai phút, Đồng Yến chợt ngẩng đầu, hỏi tôi: "Cậu xác định là cậu có trêu chọc mình?"

      Tôi nhấp hớp nước nóng, vô cùng bình tĩnh trả lời: "Mình bị choáng mà, chính mình cũng hy vọng mình trêu chọc cậu.."

      Đồng Yến kích động chạy đến bên tôi, dùng tay vuốt bụng của tôi: "Ai da , tại sao cậu lại mang thai đứa bé của Lục Bách Nghiêu cơ chứ?"

      Tôi dùng chưởng đánh bay móng gà của ấy : "Chị đây cũng biết tại sao lại xảy ra chuyện quỷ quái này! Lại muốn biết mình mang thai bằng cách nào phải cậu nên hỏi Lục Bách Nghiêu sao?"

      Dù sao đây cũng là công sức cố gắng của ta có được ?
      Đồng Yến bị tôi kéo trở về chỗ ngồi của ấy, thở dài tiếng: "Ai da, chị cũng hy vọng chuyện quái quỷ này xảy ra!"

      qua hơn nửa ngày, rốt cuộc Đồng Yến cũng khôi phục khí thế chị đại của nàng, bất chợt vỗ bàn cái đứng lên làm cho tôi sợ đến mức thiếu chút ném cái ly xuống đất: " thế nào? câu thôi, có muốn đứa này hay ?"

      Tôi ngẩng đầu hỏi ấy: "Cậu có nên giữ hay ?"

      Đồng Yến dừng hồi lâu, trầm trầm : "Mình cảm thấy thể giữ, về sau mình cậu phải mang theo đứa bé sống qua ngày, cuộc sống này nhiều khó khăn lắm. Lại cha đứa bé này lại cùng người phụ nữ khác lăn thành khối, chừng sau khi đứa bé này được sinh ra ta quấn lấy cậu dây dưa ngớt đòi nhét đứa bé này về trong bụng cậu nữa."

      Tôi vỗ tay phát ra tiếng: " Đồng hùng mưu lược!."

      tại Lục Bách Nghiêu và Hoàng Vũ Vi lăn cùng với nhau, chẳng lẽ tôi lại nâng cao cái bụng bự tới náo loạn sao, tư thế này nhìn thế nào cũng thấy có cảm giác mượn đứa bé bức Vua thoái vị!

      Ai da, lão nương minh đời bị tên khốn Lục Bách Nghiêu này phá hủy trinh tiết, thể vứt bỏ khí tiết thêm lần nào nữa!

      "Hay là mình Lưu Chi Dương giúp cậu." Đồng Yến suy nghĩ chút lại lập tức bác bỏ: " được, Lưu Chi Dương thân với Lục Bách Nghiêu lắm, nếu ấy biết nhất định Lục Bách Nghiêu cũng biết ngay lập tức hay là chúng ta tìm bệnh viện cách xa đây chút tự mình phá thai thôi. Gặp loại chuyện như vậy nên bỏ đứa bé càng sớm càng tốt nếu đến cuối cùng người bị thương tổn vẫn lại là cậu. Lục Bách Nghiêu cùng tiện nhân Hoàng Vũ Vi này thông đồng ở chỗ tính là gì, dù sao chị đây cũng bảo kê cho cậu!"

      Tôi cảm động đến u mê hồ đồ, hướng về phía Đồng Yến nháy nháy con mắt, gật đầu cái: "Ừ."

      Suy nghĩ của Đồng Yến cũng khác tôi bao nhiêu, trước là Trương Húc, sau là Hoàng Vũ Vi, nếu tôi và Lục Bách Nghiêu xác định ràng rằng thể nào ở cùng nhau cần gì phải sinh đứa bé để tăng thêm đau đớn.

      Chính tại đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tôi vĩnh viễn mất cha của mình, đó thực vết sẹo thể phai mờ trong lòng tôi , so bất cứ người nào tôi lại càng hiểu sâu sắc loại đau đớn này. Hôm nay cần gì phải bắt đứa bé vô tội lớn lên trong hoàn cảnh có cha để cho nó phải chịu đựng đau đớn mà tôi từng trải qua.

      Tôi có dũng khí cùng quyết tâm để chăm sóc cho nó nên tôi hèn nhát dám giữ nó lại.

      Cuối cùng Đồng Yến nhìn tôi, trầm trầm : "Tiểu Cận, mặc dù lý trí mà Lục Bách Nghiêu cùng Hoàng Vũ Vi ở chung chỗ, đứa bé này dù có gì cũng thể giữ lại nhưng mà mình lại cảm thấy cậu nên chuyện này với Lục Bách Nghiêu dù sao ta cũng là ba đứa bé, ta có quyền biết chuyện này. Huống chi đây là sinh mệnh , cậu bỏ được sao?"

      Đúng vậy, dù sao đây cũng là sinh mệnh , tôi . . . . . . Bỏ được sao?

      Vừa nghĩ tới tôi phải mất sinh mệnh trong lòng giống như bị ai cấu véo, sinh mệnh này vất vả mới đến được với thế giới, còn chưa có ý thức liền bị tôi vứt bỏ, chuyện này công bằng với nó sao?

      Thậm chí tôi có thể tưởng tượng đến tương lai sau khi sinh mệnh này ra đời, nó đáng đến dường nào, nó có đôi mắt xinh đẹp, làn da trắng nõn, bàn tay bé mềm nhũn rồi nó lớn lên từng ngày, học cách , học mở miệng gọi tôi là "Mẹ" . . . . . .

      Chỉ là chuyện mang mang thai này rốt cuộc tôi có nên cho Lục Bách Nghiêu hay đây?
      Last edited: 12/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :