1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (Full 93c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Sau khi mấy câu vớ vẩn cuối cùng Lưu Chi Dao cũng vào vấn đề chính: "Bây giờ .... ...... ở cùng với Lục ca ca sao?"

      Giữ vững nguyên tắc "Làm người phải thành " tôi gật đầu cái: "Ừ."

      Đối với câu trả lời của tôi Lưu Chi Dao sớm chuẩn bị tâm lí nhưng trong chớp mắt sau khi nghe xong hiển nhiên trong lòng thoáng qua chút mất mát, nặng nề cúi đầu.

      Tôi ngồi đối diện với Lưu Chi Dao, gì, dựa vào ghế sôpha mềm mại suy nghĩ bây giờ ta gì nhưng có phải trong lòng nghĩ giây kế tiếp có nên móc con dao từ trong túi xách ra cùng tôi đồng quy vu tận ?

      chứng minh tôi nghĩ quá nhiều bởi vì lát sau Lưu Chi Dao kể cho tôi nghe đoạn chuyện cũ.

      Lưu Chi Dao hỏi tôi: " xem qua "Đêm trăng của Hiệp Âu Đình" chưa?"

      Tôi lắc đầu cái: "Chưa."

      Lưu Chi Dao quét qua tôi cái, gì mặc dù cuối cùng ánh mắt của ta nhìn tôi có chút giống như nhìn người ngu ngốc, toát mồ hôi!
      ta tiếp: " Đó là bộ phim Hàn, nữ chính trong phim giống như tôi, lúc trước tôi là đứa trẻ được gởi nuôi ở Lục gia."

      Trước đó tôi còn cho rằng Lưu Chi Dao cùng tôi thảo luận vấn đề ca ngợi người nào đó, người nào đó đẹp trai hay là rằng tôi được mẹ Lục Bách Nghiêu chấp nhận nhưng nghĩ tới ta lại về thân thế của mình.

      Gởi nuôi?

      ta phải là con của ba Lưu, em của Lưu Chi Dương sao? Theo như lời của Lục Bách Nghiêu thu nhập của Lưu Chi Dương cũng thấp, làm sao có thể gởi nuôi em mình trong nhà khác?

      Lưu Chi Dao nhìn ra dáng vẻ nghi ngờ của tôi cũng thèm để ý, giải thích với tôi: "Khi còn sống mẹ tôi làm giúp việc ở Lục gia sau đó lại vì bệnh nặng mà qua đời, lúc bà tôi vẫn còn rất , mẹ nuôi thấy tôi đáng thương nên nhận tôi làm con nuôi, vẫn nuôi ở nhà bọn họ cho nên gần như khoảng thời gian lúc đều trôi qua ở Lục gia. tôi theo baba, mặc dù chúng tôi là người nhà nhưng bởi vì bình thường baba làm, học nên chúng tôi cũng có cơ hội gặp mặt nhiều. Khi đó đều là Lục ca ca cùng tôi lớn lên."

      Tôi biết Lưu Chi Dao và Lục Bách Nghiêu là thanh mai trúc mã nhưng chưa từng bao giờ nghĩ đến lại là loại phương thức này.

      "Sau đó cả nhà mẹ nuôi chuyển lên tỉnh, tôi cũng vội vàng theo, khi đó baba muốn tôi ở lại nhưng bởi vì Lục ca ca tỉnh lý cho nên tôi cũng theo. Thời điểm Lục ca ca lên cấp ba nghe lời mẹ nuôi học ở tỉnh mà mình tới đó học. Vốn tôi muốn chuyển trường theo nhưng cuối cùng vẫn thể theo tới."

      Trong mắt của Lưu Chi Dao tràn đầy thở dài: "Tôi từng nghĩ rất nhiều lần nếu như ban đầu tôi kiên trì theo Lục ca ca tới đây có phải thích nhiều năm như vậy hay . Nhưng thế giới này chỉ có hai chữ "hối hận" là thể được. Từ tôi sau , lặng lẽ thích , khờ dại cho rằng tôi cùng trải qua cả đời nhưng tại gần kết hôn mà dâu lại phải là tôi. Nhiều năm như vậy mà trong mắt tôi chỉ có , tôi ngu quá đúng ?"

      Đối với câu hỏi này của Lưu Chi Dao tôi chỉ kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ, hoàn toàn biết trả lời như thế nào.

      Tôi từng đuổi theo sau lưng Trương Húc, Lục Bách Nghiêu lại đuổi theo sau lưng tôi mà Lưu Chi dao lại khó khăn chùn bước đuổi theo sau lưng Lục Bách Nghiêu.

      nhiều năm như vậy tình của Lưu CHi Dao đối với Lục Bách Nghiêu há lại có thể sử dụng thước đo thời gian là có thể dễ dàng đo đạc được. ta chấp nhất như thế, kiên định như thế giống như thiêu thân lao vào lửa đỏ.

      Lục Bách Nghiêu chờ đợi được tôi nhưng cuối cùng Lưu Chi Dao vẫn chờ đợi được Lục Bách Nghiêu.

      " ngốc, chẳng qua là quá cố chấp." Tôi nhìn Lưu Chi Dao, chậm rãi , ta là tốt, khi chính là nhiều năm như vậy ngay cả tôi cũng vì ta mà cảm thấy đau lòng.

      Lưu Chi Dao rủ mi, nhàng thở dài: " Chị, các người kết hôn cũng tốt, ít nhất có thể cho tôi thấy thực tế, hoàn toàn buông tay. Lần này tôi muốn buông tay."

      Đây là lần đầu tiên ta gọi tôi là "Chị" nhưng tôi lại muốn ở trong tình huống này.

      Chị pháp luật sắp cùng người mình hai mươi năm kết hôn, khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc sống của ấy đều giành cho người đàn ông này, hôm nay lại chỉ có thể nhìn cưới người khác, trong lòng ấy rốt cuộc là có bao nhiêu đau đớn.

      " cũng có hạnh phúc của riêng mình, đừng khổ sở." Tôi biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể lời dễ hiểu như thế.

      "Hạnh phúc sao?" ta hỏi câu, tự giễu cười : "Có lẽ vậy?"

      Tôi hiểu được bi thương trong ánh mắt ta nhưng tôi biết ra trong lòng ta rất đau khổ. thực tế cho đến nhiều năm sau rốt cuộc cũng biết được những hận dây dưa của ấy và Lục Kỳ Ngôn tôi mới hiểu trong thân thể gầy gò kia đến tột cùng là chôn giấu bao nhiêu đau khổ.

      Chuyện ngày hôm nay giống như bí mật được chôn dấu trong lòng nhau chẳng qua là lúc tạm biệt tôi và Lưu Chi Dao có thể mỉm cười chuyện mà còn là thái độ lạnh băng như lúc đầu.

      Bi thương là sắc thái mà ai cũng phải trải qua còn về tương lai thân ái, chúng ta cùng nhau cố gắng được ?


      Thời gian cứ ngày rồi lại ngày trôi qua, hôn lễ của tôi và Lục Bách Nghiêu càng ngày càng gần nhưng chuyện vui gần nhất là Lưu Chi Dao ngừng thổi gió "Lợn chết cũng khen" tấn công lỗ tai Lục phu nhân mà Lục phu nhân cũng lấy tư thế cực lỳ kiêu ngạo rơi vào tay giặc.

      Nhớ ngày đó cùng Lục Bách Nghiêu chụp ảnh cưới, Lục phu nhân mang vàng đeo bạc đột nhiên xuất thiếu chút nữa hù dọa tôi ngã xuống may mắn là còn có Lục Bách Nghiêu chỉ hơi hơi chấn động đứng bên cạnh. Kết quả là bà đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình tôi cùng Lục Bách Nghiêu chụp xong ba bộ áo cưới, cuối cùng giọng khen câu "Chụp cũng tệ lắm".

      đôi với hôn lễ ngày càng tới gần bụng của Đồng Yến cũng ngày càng lớn, càng về sau, Lưu Chi Dương trực tiếp bỏ bê phòng khám bệnh thèm quan tâm, ngày đêm canh giữ bên cạnh Đồng Yến chỉ sợ ấy đụng trúng bụng.

      Lúc tôi và Lục Bách Nghiêu cười nhạo Lưu Chi Dương là thê nô ta câu: "Chẳng lẽ cậu phải." trực tiếp cứng rắn ép vui vẻ mặt Lục Bách Nghiêu trở về.

      Có câu : Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông, luyện thép thành sợi chỉ mềm. phải trước kia Lục Bách Nghiêu là thép cứng mà bây giờ cũng trở thành sợi chỉ mềm rồi sao?

      Buổi tối trước khi kết hôn mấy ngày tôi cùng Lục Bách Nghiêu gặp Trương Húc. Bất luận bây giờ chúng tôi đến tình cảnh nào dù sao cũng là bạn học cấp ba, thực tế tình bạn là cả đời.

      Tôi và Lục Bách Nghiêu đưa thiệp mời cho Trương Húc đồng thời tôi cũng trả lại sợi dây chuyền mà ta từng tặng cho tôi. Sau khi dọn nhà sợi dây chuyền đó được bỏ vào trong cái hộp bị Lão Phật Gia ném vào trong góc nhà. Hôm nay chữ khắc dây chuyền vẫn lóng lánh như cũ chẳng qua là người kia "qua đời", giữa chúng tôi cuối cùng cũng trở về được nữa.

      Tôi để thiệp mời xuống: "Lúc đó hoan nghênh đến tham dự hôn lễ của chúng tôi, nếu Nguyệt Nguyệt muốn có thể dẫn ấy đến."

      "Tiểu Cận!"

      Tôi định lôi kéo tay Lục Bách Nghiêu rời bị Trương Húc gọi lại.

      Tôi xoay người dùng giọng bình tĩnh : "Xin gọi tôi là Hạ tiểu thư."

      Trương Húc nhìn thẳng tôi giống như là muốn khảm tôi vào sâu trong ánh mắt: "Ở cùng với cậu ta, em hạnh phúc sao?"

      Tôi nhoẻn miệng cười: "Tôi họ Hạ, cảm ơn."

      Tôi xoay người lôi kéo tay Lục Bách Nghiêu rời hề nhìn Trương Húc nữa.
      Khuông Khuông từng : Khát vọng cả đời của tôi được cất giấu rất tốt, sắp đặt ổn thỏa, cẩn thận bảo vệ. Cho dù tôi sợ hãi, cho dù tôi đau khổ, cho dù tôi lưu lạc mọi nơi, cho dù tôi có người nương tựa mọi người đều biết và tôi cũng biết vĩnh viễn đến.

      Tôi từng giống như Khuông Khuông, giống như Lưu Chi Dao là loại chấp nhất, thâm tình trao nhầm, rốt cuộc mọi chuyện cũng đến hồi kết.

      Lúc rời Lục Bách Nghiêu cũng hỏi tôi giống như Trương Húc: "Vợ, ở bên em hạnh phúc sao?"

      Tôi hôn lên môi Lục Bách Nghiêu, xóa tất cả nghi ngờ của : "Dĩ nhiên là hạnh phúc. là chồng em, ở chung với làm sao em lại hạnh phúc đây?"

      Nếu trước đó gặp được hạnh phúc trong mắt tôi chẳng qua là cầm tay người nhưng sau khi gặp được lần đầu tiên tôi cảm thấy được sâu sắc nội tâm mình ràng là muốn cùng đến cuối con đường.

      Từ trước đến nay tôi vẫn thích nhất hai câu sau cùng trong bài hát "Tân thiêm thanh dương liễu từ nhị thủ": Linh lung đầu từ an hồng đậu. Nhập cốt tương tư tri bất tri. Những chấm đỏ hạt xúc xắc kia đều là những hạt tương tư trong tận xương tủy, đại biểu cho tương tư tận xương tủy của tôi đối với .

      *Tên bài có thể tạm dịch là : Hai cành dương liễu xanh non.

      Còn hai câu hát đó là: Chấm đỏ xúc xắc xoay tròn là tương tư tận người tủy có biết .

      Chỉ là bây giờ tương tư tận xương tủy của tôi vì Trương Húc nữa mà chỉ vì , Lục Bách Nghiêu.

      Tôi ôm chặt người đàn ông trước mặt, gắt gao ôm , rốt cuộc cảm giác muốn kết hôn lại chân như vậy làm cho người ta khó có thể tin được.

      Tôi biết có phải Thượng Đế thích đùa giỡn mình hay mà trước ngày kết hôn bỗng nhiên Đồng Yến gọi điện thoại cho tôi. Tôi còn nghi hoặc tại sao ấy lại có thể gọi được điện thoại dưới mí mắt Lưu Chi Dương nghe thấy Đồng Yến ở đầu bên kia : "Tiểu Cận, mình nhìn thấy Hoàng Vũ Vi ở trong TV, ta về nước rồi.... ...."

      Hoàng Vũ Vi.... ..........Hoàng.... .....Vũ.... ...... .....Vi.

      Hộp trí nhớ bụi bặm bị chìa khóa thời gian mở ra, từng ôm nhau cười đùa vui vẻ, từng phản bội và xa nhau, từng đoạn kí ức oanh oanh liệt liệt thời tuổi trẻ rốt cuộc cũng theo cái tên này ùa về như đê vỡ.

      "Hẳn là ta mới trở về gần đây, lúc mình xem TV mới vừa mở cái tiết mục giải trí nhìn thấy ta rồi. Tuy rằng diện mạo có chút thay đổi nhưng liếc mắt cái mình liền nhận ra ta, cậu .... ...... ......" giọng của Đồng Yến trong di động ngừng vang lên nhưng tôi lại có dũng khí để nghe tiếp.

      "Rầm.... ...."

      Điện thoại trượt xuống từ tay tôi, thẳng tắp rơi xuống mặt sàn, đầu óc tôi ngẩn ngơ hồi tưởng lại tên "Hoàng Vũ Vi" này, trí nhớ tuôn ra như nước.... ......
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 79: Lục Bách Nghiêu, chúng ta chia tay .
      Editor: coki (Mèo)

      "Xin chào, mình tên là Hoàng Vũ Vi, cậu có thể hiểu là cây tường vi màu vàng trong mưa, đúng rồi, cậu tên là gì?"

      "Xin chào, mình tên là Hạ Cận, hạ trong mùa hạ, cận trong mộc cận (hoa dâm bụt)."

      ...

      “Hóa ra khoảng cách giữa hai nhà chúng ta gần nhau như vậy, tốt, về sau chúng ta có thể cùng học."

      "Được, nhà của Đồng Yến cũng ở trong khu chung cư này, sau khi tan học ba chúng ta có thể cùng nhau về."

      ...

      "Tiểu Cận, cậu có phát Lục Bách Nghiêu học lớp chúng ta rất đẹp trai ?."

      "Cậu xác định là cậu tới Lục Bách Nghiêu? Tại sao mình lại có cảm giác gì nhỉ?"

      "A, cậu có cảm giác gì sao? Mình thấy cậu ta thường xuyên chuyện với cậu mà?"

      " phải chúng mình thường xuyên chuyện mà là thường xuyên cãi nhau!"

      "Vậy cậu có cảm giác gì đối với cậu ta sao?"

      "Có, có cảm giác, cảm giác gặp phải đối thủ mất còn!"

      ....

      "Tiểu Cận, cậu có người trong lòng phải ?"

      "Ai.... .....cậu.... .....Tại sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?"

      "Mình phát mình rất thích Lục Bách Nghiêu, làm sao bây giờ, mình suy nghĩ có nên viết thư tình cho cậu ấy hay . Nhiều nữ sinh thích cậu ấy lắm, nếu mình hành động nhanh bị người khác cướp mất."

      "Cậu thích cậu ta như vậy cứ viết ."

      "Nhưng mà chữ của mình rất xấu, chữ của cậu đẹp như thế, cậu viết giúp mình có được hay ?"

      ".......Được rồi."

      ... ........


      "Hạ Cận, cậu có biết cậu cực kỳ dối trá hay ?"

      "Hạ Cận, tại sao cậu chết ?!"

      "Hạ Cận, Hoàng Vũ Vi tôi thề, đời này có tôi , chờ đó cho tôi, tôi nhất định trở lại tìm !"

      .....

      Ký ức cứ liên tiếp ùa về, từng là chị em tốt của nhau đến cuối cùng chỉ vì chữ tình mà chạy khỏi vận mệnh ông trời sắp đặt.

      Hoàng Vũ Vi, rốt cuộc trở lại rồi sao?

      Bây giờ trở về là vì trả thù tôi hay vẫn là vì Lục Bách Nghiêu.

      Tôi cảm thấy toàn bộ thân thể của mình đều run rẩy,cố gắng muốn trấn tĩnh lại những hoàn toàn tìm được cảm giác yên ổn.

      Tôi đứng dậy, từ trong phòng ngủ ra ngoài phòng bếp rót ly nước để cho chính mình từ từ tỉnh táo lại, cả người xụi lơ dựa vào cửa sổ bên cạnh phòng bếp nhìn Lục Bách Nghiêu lái xe vào gara ở phía xa, tốt quá, cuối cùng cũng trở về.

      Tôi vội vã mang dép lê muốn xuống lầu tìm , giờ phút này chỉ có cái ôm của Lục Bách Nghiêu mới có thể làm cho tôi cảm thấy yên ổn.

      Thang máy xuống tầng trệt, tôi chạy về phía gara tìm kiếm bóng dáng , lúc đến chỗ rẽ tôi chỉ thấy được Lục Bách Nghiêu mà còn nhìn thấy cả.... ...... ......Trương Húc.

      Tôi muốn tới đứng cùng chỗ với Lục Bách Nghiêu, vạch giới hạn với Trương Húc để cho ta còn những vướng mắc cần thiết, về sau lại nghe tiếng Trương Húc làm cho bước chân tôi dừng lại.

      Trương Húc : "Lục Bách Nghiêu, tôi hối hận rồi."

      Hối hận?

      Trương Húc hối hận cái gì?

      ta hối hận vì ngoại tình sao?

      Tôi ngơ ngẩn đứng tại chỗ nghe thấy giọng khinh thường của Lục Bách Nghiêu: "Lúc trước là do chính cậu lựa chọn, tại lại hối hận phải là quá muộn rồi sao?"

      "Hừ, cậu đừng mang mặt nạ ngụy quân tử đó mà với tôi như vậy, quyết định lúc trước cậu cảm thấy tôi còn có khả năng lựa chọn đường sống sao?"

      "Tôi giở thủ đoạn?" Lục Bách Nghiêu cười lạnh tiếng: "Chẳng lẽ lúc trước tôi gác đao lên cổ cậu, ép cậu cùng Nguyệt Nguyệt hôn môi, thuê phòng?"

      " bên là công ty của ba tôi, bên là Tiểu Cận, tôi tìm Nguyệt Nguyệt diễn trò làm sao Tiểu Cận có thể tin tưởng? Công ty là tâm huyết cả đời của ba tôi, tôi có thể trơ mắt nhìn nó phá sản ngay trước mắt mình sao?"

      "Cậu xác định là cậu diễn trò? Nếu là diễn trò bụng của Nguyệt Nguyệt làm sao to ra được?" Lục Bách Nghiêu cười khinh miệt, lạnh lùng nhìn Trương Húc: "Là đàn ông dám làm dám chịu."

      Diễn trò?

      Công ty của ba Trương Húc?

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Tôi ngơ ngẩn đứng ngay tại chỗ, quan sát hai người cãi nhau ở trước mắt. Từng chi tiết tụ hợp lại thành hình dạng cụ thể sau đó hóa thành đầy đủ chân tướng .

      Kỳ lúc trước Trương Húc có ngoại tình.... ...... ........Chính là vì Lục Bách Nghiêu lấy công ty của ba Trương Húc ra ép buộc ta cho nên Trương Húc mới tìm Nguyệt Nguyệt diễn trò vì muốn cho tôi hiểu lầm sao? Chỉ là sau cùng Nguyệt Nguyệt mang thai lại trở thành biến số lớn nhất. chuyện Nguyệt Nguyệt mang thai là do Trương Húc mê đắm thác loạn hay là do Nguyệt Nguyệt chủ động hay là do trong đó có tay của Lục Bách Nghiêu?

      Tôi giật mình nhớ tới chuyện gặp Trương Húc ngoại tình đêm đó.... ........Khi đó Lục Bách Nghiêu ở bên cạnh tôi, cố ý để cho tôi thấy chuyện này sao? Về sau nửa đêm tôi bar uống rượu tại sao ta lại vừa vặn xuất đúng lúc đó? Là ngẫu nhiên gặp được hay là tìm người theo dõi, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi?

      Chuyện này có kế hoạch mưu tính từ trước nhưng từ lúc nào bắt đầu chính thức giăng lưới lớn?

      Hay là ngay từ ban đầu lúc tôi và Trương Húc quyết định đính hôn, gặp Lục Bách Nghiêu trong buổi tối đó ta im lặng lên kế hoạch tất cả?

      Lạnh lẽo thấu xương!

      Tôi suy sụp nhắm hai mắt lại, cả người tê liệt ngã mặt đất, trong lòng tràn đầy gió to sóng lớn, bất lực như thế, vô dụng như thế.

      Tôi cho rằng cuối cùng mình chạm đến hạnh phúc nhưng nghĩ tới hai chữ "Hạnh phúc" này lại là cầu quá mức xa vời !

      Trong chớp mắt kia hình như tôi cẩn thận đụng vào cái gì đó, gian ngưng trệ bỗng phát ra tiếng trầm đục sau đó tôi nhìn thấy được ánh mắt của hai người kia chuyển đến thân thể mình.

      Hoảng sợ, khó có thể tin, lo lắng.....Tôi nhìn thấy được cảm xúc khi chân tướng bị bại lộ trong mắt hai người bọn họ...

      Tôi cười lạnh nhìn hai người đàn ông chạy về phía mình, giữa chúng tôi đều đề cập đến chuyện kết hôn nhưng cuối cùng người nào có thể dắt tay tôi vào lễ đường thần thánh, phía sau danh nghĩa tình ngoài trừ lừa gạt còn lại gì nữa?

      Tôi chậm rãi đứng lên từ mặt dất, dùng sức lực toàn thân còn sót lại để duy trì chống đỡ thân thể.

      Tôi cười nhợt nhạt nhìn Lục Bách Nghiêu: "Lục Bách Nghiêu, nếu dám làm phải dám chịu, vậy em hỏi làm gì sau lưng em?"

      Lục Bách Nghiêu muốn tiến lên kéo tôi nhưng bị tôi gạt qua bên: "Tiểu Cận, em đừng kích động, em nghe giải thích ràng ! Vừa rồi mặc kệ em nghe được cái gì, xin em hãy tin tưởng có được ?"

      A, tin tưởng sao?

      Lúc này Lục mà Bách Nghiêu còn tin tưởng ta biết mình bôi nhọ hai từ này rồi.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      tại tôi cảm giác ngay cả nhìn Lục Bách Nghiêu cái cả người đều mỏi mệt: "Tin tưởng? Em rất muốn tin tưởng nhưng em càng tin tưởng toàn bộ những gì mình thấy. Lục Bách Nghiêu, có động chân động tay vào chuyện đính hôn của em và Trương Húc hay ? Hay là giở thủ đoạn người em? Em đúng là có giá, được để mắt tới lại bỏ phí nhiều tinh lực như vậy. Em phải cảm ơn nhiều lần mới phải."

      "Tiểu Cận, em đừng như vậy có được ?"

      "Vậy hi vọng em cái gì?" Tôi hừ lạnh tiếng hỏi lại: "Em cũng phải là thầy tướng số ngồi ở quảng trường, thể những lời mà thích nghe được!"

      Sau khi xong tôi xoay người rời , trước mặt hai người này tôi cũng muốn thêm gì nữa.

      Lục Bách Nghiêu chạy tới muốn ngăn cản tôi nhưng bị tôi đẩy ra: "Đừng tới đây, Lục Bách Nghiêu, có biết làm cho em cảm thấy ghê tởm hay ?"

      Tôi đối diện với bọn họ, lui về sau từng bước, Lục Bách Nghiêu chút do dự tiến lên, Trương Húc đứng bên cạnh Lục Bách Nghiêu cũng có ý đồ muốn bước lại gần bị giọng lạnh băng của tôi ngăn lại: "Trương Húc, về sau và Lục Bách Nghiêu người tôi cũng muốn nhìn thấy."

      Cảm giác tuyệt vọng điên cuồng xuất trong lòng tôi làm cho toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.

      Thời điểm biết được Trương Húc ngoại tình tôi cảm giác được trái tim mình vỡ ra từng mảnh làm cho tôi sợ hãi dám thêm lần nào nữa. Rốt cuộc đến khi tôi thu thập được mười phần dũng khí muốn cùng Lục Bách Nghiêu ở chung chỗ, tôi buông xuống tôn nghiêm, buông xuống cá tính, buông xuống cả bản thân mình cố gắng thêm lần nữa, muốn quý trọng người đàn đông này, cố gắng đón ý hùa với người nhà ta chỉ vì muốn có thể sánh vai cùng nhau nhưng đáp án sau cùng lại cho tôi biết toàn bộ những gì mình làm chẳng qua chỉ là hoa trong gương trăng trong nước.
      A, chuyện này buồn cười.

      Toàn bộ những gì tôi cố gắng kết quả chẳng qua chỉ là trò hề!

      Lúc bắt đầu tôi cho rằng chuyện chúng tôi nhau giống như vòng tròn vĩnh viễn có điểm cuối nhưng cuối cùng chính Lục Bách Nghiêu làm cho tôi hiểu hóa ra chúng tôi nhau quả giống như vòng tròn nhưng vĩnh viễn có khởi đầu.

      Tình bắt đầu từ lời đối làm sao có thể ra hoa kết trái?

      Nhưng từng gặp từng nhau bây giờ làm sao có thể xem như biết.
      Quyết tâm cùng quân chấm dứt, sinh tử chỉ tương tư.... .......

      biết nằm ở giường khóc trong bao lâu nước mắt mới thoáng ngừng lại, tôi vẫn luôn cảm thấy nước mắt là thứ yếu đuối cực kỳ nhưng lúc này ngoại trừ nó còn gì có thể làm bạn giúp tôi tiếp tục chống đỡ nữa.

      Ánh mắt khóc đến phát đau, tôi đứng dậy từ phòng ngủ ra phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mặt mình trong gương, ánh mắt sưng lên giống như quả hạch đào, bộ dáng tiều tụy như thế này phải là dáng vẻ nên có của dâu sắp cưới.
      Tôi dùng khăn mặt lau khô những giọt nước mắt còn sót lại, hít hơi sâu tận lực làm cho tâm tình của chính mình khôi phục lại bình tĩnh. Trước khi thi vào trường cao đẳng, baba chết thảm do bị tai nạn giao thông, thời điểm khó khăn như thế đều vượt qua bây giờ có gì là thể vượt qua được?

      Tôi lẳng lặng nhìn chính mình ở trong gương, lần lại lần nữa mình phải kiên cường, cho dù tất cả đều thay đổi nhưng mặc kệ lúc nào tôi đều thể ngã xuống.

      Tôi tự với mình: "Hạ Cận, mi phải cố lên!"

      Tôi vỗ vỗ mặt mình tận lực nâng cao tinh thần sau đó mở đèn trong phòng ngủ, thu dọn quần ảo trong tủ bỏ vào trong vali.

      đến bước này nếu tiếp tục kéo dài chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

      Tôi lôi kéo cái vali, mở cửa phòng ngủ chuẩn bị rời ngay đêm nay. Lúc ngang qua phòng khách mùi khói thuốc gay mũi truyền đến, tôi nhìn thấy Lục Bách Nghiêu ngồi ở ghế sôpha, tay kẹp chặt điếu thuốc còn chưa hết khói mà cái gạt tàn ở trước mặt ta đầy tàn thuốc.

      Phòng khách có bật đèn, rèm cửa được vén lên lộ ra ánh trăng nhàn nhạt, tôi nhìn thấy kẹp điếu thuốc chậm rãi đưa vào miệng, hai hàng lông mày nhíu chặt.

      Người đàn ông này là người mà tôi từng thương sâu đậm, hàng lông mày đen như mực, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhưng vào giờ phút này trong lồng ngực của tôi có gì ngoài chán ghét, muốn tới gần.

      Tình lúc tới oanh oanh liệt liệt đến cuối cùng khi phồn hoa tan hết đơn càng sâu thêm. Chúng tôi nhau như chính nghĩa hề chùn bước nhưng cuối cùng vẫn là chạy thoát khỏi xiềng xích vận mệnh.

      Tôi quay đầu nhìn ta, đặt chìa khóa lên bàn sau đó chuẩn bị xoay người rời .

      Thời điểm chân vừa mới bước đến cửa phòng vali cầm tay bị giữ lại, tay ta giữ chặt tay tôi lại ý đồ muốn ngăn cản.

      Tôi lạnh lùng : "Buông ra."

      " buông!"

      "Buông ra!"

      " buông!"

      Tôi nâng mắt lạnh lùng nhìn ta: "Lục Bách Nghiêu , cảm thấy làm như vậy có ý nghĩa sao?"

      Lời của Lục Bách Nghiêu tràn ngập kiên quyết: " cho em !"

      Tôi cười lạnh: " Tim còn nữa cho dù có mạnh mẽ ngăn người lại còn có ý nghĩa gì?"

      Giọng của trầm trầm, bóng dáng cao lớn che khuất tôi: " hôn qua em em phải là người phụ nữ của !"

      A, Tôi có thể rằng hôn qua con Husky mới nuôi của Lão Phật Gia ? Lục Bách Nghiêu, chẳng lẽ rằng nó là con chó của sao?

      Tôi mặc kệ lời của ta liều mạng bắt lấy cánh tay muốn giãy ra khỏi trói buộc sau đó rời khỏi người đàn ông giống như ác mà làm cho tôi sởn gai ốc này.

      Mắt thấy tôi sắp thoát khỏi trói buộc của Lục Bách Nghiêu nhưng nghĩ tới ta đột nhiên lại ôm lấy cả người tôi: " Em cả đời này đều rời khỏi !"

      Tôi hung hăng muốn né tránh, liều mạng kháng cự cái ôm của ta nhưng vẫn bị ta gắt gao ôm vào ngực như cũ làm tôi gần như thở nổi.

      Trong mắt tôi tràn đầy lệ: "Lục Bách Nghiêu, xứng, hoàn toàn xứng được em ."

      ta hôn tôi, hôn đến mức hô hấp tắc nghẽn: " biết, toàn bộ đều do sai nhưng cũng đều vì . Nếu để cho được lựa chọn lần nữa vẫn chọn làm như vậy, hối hận."

      Nụ hôn nóng cháy lan tràn giữa răng môi, hỗn hợp hơi thở đàn ông và mùi thuốc lá dày đặc. Tôi nhắm mắt lại, cả thân thể cứng ngắc mặc cho Lục Bách Nghiêu kiêng nể hôn lên thân thể tôi nhưng tôi lại hề có cảm giác. Cái hôn này chỉ chôn vùi tình mất của tôi mà còn chôn vùi luôn cả nội tâm chết lặng.

      Tôi hề có cảm giác mà hứng thú của ta cũng cao, quả nhiên lâu sau ta liền buông ra, ánh mắt trầm trầm nhìn về phía tôi.

      Trong ánh sáng mờ ảo tôi với ta: "Lục Bách Nghiêu, chúng ta chia tay ."
      Làm cho tất cả toàn bộ đều kết thúc vào đêm nay .

      Vẻ mặt của ta bỗng nhiên lên lạnh lẽo, đôi mắt thẳng tắp bắn về phía tôi sau lúc lâu dịu : "Vợ, ngày Cá tháng tư còn chưa tới, đùa như vậy vui đâu."

      Tôi lặp lại lời lúc nãy lần nữa, kiên quyết : "Lục Bách Nghiêu, em , em muốn chia tay!"

      ta gắt gao nhìn chằm chằm tôi, đôi tay bắt lấy bả vai tôi ngày càng siết chặt, cực kỳ cố gắng áp chế tức giận ở trong lòng: "Vợ, em phải biết rằng cả đời này Lục Bách Nghiêu buông tay em!"
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 80: Mặc kệ em hay là , đều muốn em.
      Editor: coki (Mèo)

      "Rẹt.... ......rẹt.... ......."

      thanh của áo khoác bị xé rách.

      Tay của Lục Bách Nghiêu cầm lấy bả vai tôi ngày càng gấp cuối cùng trực tiếp xé rách áo khoác của tôi.

      Tôi hoảng sợ lui về phía sau, lấy tay bảo vệ bộ phận lộ ra trong khí: "Lục Bách Nghiêu, nổi điên cái gì vậy?"

      "Vợ, cho dù có điên cũng cho em rời !" ta bước từng bước về phía tôi, theo tiếng bước chân của ta cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có bỗng dưng ập vào lòng, tôi nghe thấy giọng của ta tràn ngập mùi thuốc súng vang lên trong khí: "Em biết em mà, đừng rời khỏi , có được ?"

      Tôi biết đáp án sắp ra của tôi cực kỳ có khả năng làm cho cả người Lục Bách Nghiêu nổ tung trong nháy mắt nhưng tôi vẫn muốn : "Lục Bách Nghiêu, em muốn chia tay với ! Đây là !"

      Tôi nhận ra ánh mắt của ta ngày càng trở nên nguy hiểm, muốn thoát chỉ là phía sau còn đường lui.

      "Rầm" tiếng, thân thể của tôi bị Lục Bách Nghiêu gắt gao đè ép lên cánh cửa.

      tay ta cầm lấy hai tay tôi đặt lên cửa, tay còn lại đồng thời vòng qua eo tôi, tiếp theo hơi thở nóng bỏng phun tại cổ tôi, hơi thở kia giống như ngọn lửa khỏi làm thân thể mẫn cảm của tôi run cái.... ......

      Cơ thể của tôi đột nhiên bị ôm, trong lòng chợt hoảng sợ!

      "Lục Bách Nghiêu, cần, buông ra!" Tôi liều mạng lắc đầu, giọng bởi vì mới khóc hồi lâu nên mang theo vài phần khàn khàn.

      Giờ phút này ánh mắt của ta nóng bỏng như vậy, cho dù tôi có ngu ngốc đến mức nào cũng biết ta muốn làm gì rồi.

      Tuy sớm phải là lần đầu tiên nhưng cũng giống như lần đầu tiên say rượu nên ý loạn tình mê, những lần sau đều là do hai người tình nồng mật ý, mọi chuyện cứ phát sinh cách tự nhiên.

      giờ tình say đắm của tôi đối với ta hầu như biến mất, ngay cả cái đụng chạm đơn giản nhất tôi cũng muốn đụng vào.

      " cần........Buông ra......." Tôi vặn vẹo thân thể, muốn từ trong lòng ta thoát ra nhưng nghĩ tới trong lúc vặn vẹo đó vật giữa hai chân của ta ngẩng đầu, nhanh chóng lại khỏe mạnh.

      Cả người của tôi đều ngây dại!

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Đầu óc của tôi trống rỗng, chỉ còn lại có bốn chữ kia, lòng bị khủng hoảng vây kín.

      Tôi sợ hãi.... .......

      "A.... ........"

      Trong phút thất thần tay của Lục Bách Nghiêu bỗng nhiên dùng lực, cả thân thể của tôi đều bị ta nhấc lên, nhanh về phía phòng ngủ.

      Sau cùng tôi bị Lục Bách Nghiêu quăng xuống giường, cảm giác được con ngươi u ám của ta luôn khóa chặt lấy khuôn mặt, thân thể tôi.

      "A.... .......Ưm.... ......"

      Đột nhiên đôi môi bị chặn lại, nháy mắt kia ngọn lửa trong cơ thể của tôi vì cái môi mỏng cọ xát kia mà dấy lên nhiệt tình. Biết ràng là thể nhưng tôi cũng có cách nào để khống chế phản ứng của thân thể giống như phản xạ có điều kiện dựa sát vào thân thể Lục Bách Nghiêu.

      Lục Bách Nghiêu vùi đầu vào cổ tôi, phun ra hơi thở nóng rực: "Vợ, thân thể vĩnh viễn thành hơn so với miệng của em. Em vẫn còn , đúng ?"

      Trong mắt của tôi tràn đầy nước mắt, cố gắng muốn phản kháng như lực bất tòng tâm, chỉ có thể tùy ý ta: "Lục Bách Nghiêu, em thích , buông ra.... ......."

      Lục Bách Nghiêu hôn lên mước mắt mặn chát khuôn mặt tôi, tinh tế hôn liếm: "Vợ, mặc kệ em hay , đều muốn em..."
      Tôi suy sụp nhắm mắt lại.

      Thời điểm Lục Bách Nghiêu ra những lời này tôi liền biết tối hôm nay tôi hoàn toàn thể trốn thoát được.

      Nhìn qua bề ngoài có vẻ cái gì ta cũng để ý nhưng tôi biết khi ta xác định mình muốn cái gì từ thủ đoạn, thèm hối tiếc.
      Khi thứ nóng bỏng của ta tiến vào thân thể tôi, đau đớn gọi về lý trí bị đánh mất trong đôi con ngươi u ám kia, ràng đứng bên vách núi đen nhưng vào giờ phút này ta lại cực kỳ lý trí, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm từng biến hóa gương mặt tôi, khóa sâu trong ánh mắt.... .....

      Trí nhớ sau cùng còn sót lại của tôi là ta cúi người xuống trước mặt tôi, gằn từng tiếng: "Cho dù có chết cũng buông tay....."

      Ánh mặt trời len lỏi tiến vào trong khe hở của màn che, tinh tế rơi xuống đất, bụi bặm lấm tấm bay lượn, phát sáng rực rỡ trong ánh sáng.

      Trong phòng hỗn độn, giường có chỗ nào lộn xộn chứng tỏ mọi chuyện tối hôm qua xảy ra kịch liệt như thế nào. Tôi mở hai mắt ra, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, khuôn mặt tuấn, hai hàng lông mày nhíu chặt.

      Lúc này cơ thể của tôi nằm bên cạnh ta, ngoài trừ muốn rời cũng chỉ có rời .

      Tôi muốn ở bên cạnh ta, tôi muốn rời .... ........vĩnh
      viễn……….. muốn nhìn mặt ta thêm lần nào nữa.

      Tôi từng ta nhiều bao nhiêu ta cũng tổn thương tôi nhiều bấy nhiêu.

      Tim bị tàn phá vô cùng thê thảm, cho dù có sửa chửa thế nào đều trở về nguyên vẹn được.

      Tôi yên lặng đứng dậy bên cạnh Lục Bách Nghiêu, muốn phòng vệ sinh tắm rửa nhưng thân thể vừa mới động đậy bị Lục Bách Nghiêu kéo trở về.

      "Đừng ." ta ôm tôi từ phía sau cho tôi rời .

      Tôi muốn mở miệng ta buông tay ra nhưng lập tức cảm thấy có nhiều lời cũng vô ích nên tùy ý để cho ta ôm, im lặng , chờ ta buông tay trước.

      biết qua bao lâu tôi mới nghe được giọng của ta vang lên sau lưng: " ôm em tắm."

      ta xuống giường, tùy tiện mặc áo quần sau đó ôm lấy thân thể của tôi giường, nhanh tới phòng vệ sinh.

      Bồn tắm được xả đầy nước, ta điều chỉnh độ ấm sau đó nhàng thả tôi vào, xoa sữa tắm người tôi, tỉ mỉ giúp tôi tắm rửa.

      Sau cùng ta dùng khăn tắm rộng rãi ấm áp bao quanh thân thể tôi, lúc đó nước bắn lên tung tóe văng tới người ta nhưng ta vẫn làm như biết, tất cả chú ý đều đặt lên người tôi.

      Tôi biết ta tôi, tôi biết ta rất tốt với tôi nhưng đồng thời cũng biết tình này quá mức nặng nề còn kèm theo cả lừa dối và mưu làm cho tôi thực thể tiếp nhận được.

      Sau khi tắm xong ta lại ôm tôi về giường lần nửa, giúp tôi lau tóc rồi cầm máy sấy sấy khô mái tóc dài của tôi. Ánh mắt ta rất chăm chú, ngón tay đan xen vào tóc tôi, tê dại truyền khắp toàn thân, tôi áp chế dao dộng yếu đuối trong lòng mình nhìn ta giúp tôi sấy tóc sau đó dùng lược chải nhàng, cuối cùng dùng gối lót sau lưng tôi, giúp tôi đắp chăn.

      giây kia lúc ta xoay người tôi : "Thả em , có được ?"

      ta mắc điếc tai ngơ: "Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, về rất nhanh."
      Tôi thấy ta gọi điện thoại đặt đồ ăn ở bên ngoài sau đó lấy bộ áo quần nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa. Đợi tới lúc ta ra ngoài tôi thấy ta mặc áo sơmi trắng sạch tươm tất, tóc vẫn còn nước trượt xuống theo hai gò má, cổ chảy vào trong áo sơmi, gợi cảm nên lời.
      Tôi suy sụp dựa vào gối, đáy lòng thầm với chính mình: Vì sao người tôi thương nhất lại vĩnh viễn là người làm tôi tổn thương sâu nhất?

      Tôi nhìn thấy bóng dáng cao to của ta nhàng ra khỏi phòng ngủ, lúc trở lại tay còn bưng chén cháo nóng hầm hập. ta đút từng muỗng từng muỗng cháo vào miệng tôi nhưng tôi lai phun ra ngay trước mặt ta.

      Tôi lạnh lùng : "Để cho em ."

      ta dùng khăn lau sạch khóe miệng tôi, giọng ôn hòa: " thích ăn cháo cũng sao, em muốn ăn cái gì giúp em gọi cái đó."

      "Để cho em !"

      Lục Bách Nghiêu đứng dậy cầm điện thoại bấm dãy số: " phải em thích ăn đồ ăn ở Thịnh Thế sao? giúp em gọi đồ ăn ở đó hay là mua kem Italy ở dưới lầu?"

      Thời điểm ta gọi điện thoại tôi liền đứng dậy về phía phòng vệ sinh sau đó đóng cửa toilet lại.

      Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào gương trong toilet, nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của mình trong gương cảm thấy lực bất tòng tâm mà trước nay chưa từ có. Ánh mắt tôi dừng lại ở lưỡi dao cạo râu sắc bén sau đó dần dần trở nên mơ hồ...
      Theo cuộc sống ngừng tiến bộ tại đại đa số mọi người đều dùng dao cạo râu bằng điện nhưng chỉ riêng Lục Bách Nghiêu vẫn có sở thích quái dị ít ai biết đến đó là ta vẫn sử dụng dao cạo râu truyền thống, cách khoảng thời gian liền đổi lưỡi dao chính vì vậy dao cạo râu trở thành lợi thế sau cùng của tôi.

      "A.... ....."

      Đau quá.

      Tôi nhẫn tâm cầm lấy lưỡi dao cứa đường ngang qua cổ tay mình. Máu tươi từ cổ tay bị đứt chảy ra, đỏ chói mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

      Tôi muốn áp dụng đến phương pháp này nhưng vì muốn rời tôi chỉ có thể làm như vậy, hoàn toàn có lựa chọn khác.

      Tôi cắm lưỡi dao vào vị trí cánh tay sau đó mở rộng cửa toilet ra, khi Lục Bách Nghiêu nhìn thấy tôi cả người phát điên, vứt điện thoại xông tới.

      Lúc ta còn cách tôi ba bước chân tôi vội ngăn động tác của ta lại, hét lớn: " cho phép lại gần đây!"

      Giọng của Lục Bách Nghiêu tràn đầy khẩn cầu: "Có cái gì em cứ nhằm vào , đừng tổn thương chính mình được ?"

      Tôi nắm lưỡi dao ngay cổ tay mình: "Lục Bách Nghiêu, thả em , nếu em chết cho xem!"

      Cổ tay tôi vẫn ngừng đổ máu, tôi chưa bao giờ biết rằng hóa ra máu của chính mình lại đỏ như vậy, giống như cây thuốc phiện, xinh đẹp lộng lẫy nhưng thống khổ.

      Trong mắt ta hàm chứa nước mắt ẫn nhẫn, trầm trầm nhìn tôi: "Tiểu Cận, cho dù chết em cũng phải rời khỏi sao?"

      Cho dù trong lòng còn sót lại chút lưu luyến đối với ta nhưng sau cùng tôi vẫn cứng rắn gật đầu: "Đúng."

      Tôi chỉ có cơ hội này nếu nắm chặt cả đời này tôi chỉ có thể là đồ vật thuộc về mình Lục Bách Nghiêu, rất khó có thể tìm được cơ hội thứ hai để rời .

      khí giống như ngưng trệ, chỉ có máu tươi đỏ thẫm ngừng rơi mặt đất, thanh yếu ớt nhưng vào lúc này lại tồn tại ràng nhất.

      Ánh mắt tôi gắt gao nhìn chằm chằm Lục Bách Nghiêu, dùng sức lực mỏng manh duy nhất còn sót lại để chống đỡ toàn bộ thân thể mà ánh mắt của Lục Bách Nghiêu gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay tôi.

      Hốc mắt ta đỏ ửng, hàm chứa nước mắt khó nên lời, tôi nghe thấy giọng thỏa hiệp của ta vang lên: "Được, em bỏ dao xuống, để đưa em bệnh viên. .... ......." ta gắt gao nhắm hai mắt lại, hai dòng nước mắt sa sút chảy ra, nóng bỏng: “ buông tay.... ......... buông tay!"
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện: Lục Bách Nghiêu.
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi chưa từng nghĩ đến mình gặp lại Hạ Cận trong buổi tiệc.
      Sau khi về nước lâu, mặc dù biết làm việc ở thành phố này nhưng ngờ chúng tôi lại gặp nhau với tư cách là đồng nghiệp.
      Thời điểm gặp Hạ Cận ở đại sảnh của Thịnh Thế ràng là rất kinh ngạc, chỉ cái liếc mắt tôi liền xác định chính là ấy.

      bao lâu rồi?

      Gần mười năm rồi nhỉ?

      Cuối cùng cũng gặp lại , cuối cùng.... ...... ....

      Trình độ kinh ngạc của Hạ Cận cũng thua kém tôi chút nào, ấy trực tiếp ngẩn người ngay tại chỗ mà ánh mắt của tôi vẫn luôn đặt khuôn mặt nhắn giật mình của ấy.

      Mãi cho đến khi lãnh đạo của kéo ngồi xuống mới từ trong kinh ngạc hồi hồn. So với thời trung học là nữ tướng thông minh, tại sao tại lại trở nên ngây ngốc rồi? Nhưng mà thể vẻ mặt ngu ngốc của đáng , ngốc tới mức làm cho người ta nhịn được mà động lòng.

      Lãnh đạo của lôi kéo tới để giới thiệu cho tôi, thấy vẻ mặt bày ra bộ dáng ngu si làm cho tôi có chút muốn bật cười nhưng vẫn thầm kiềm chế xuống sau đó kéo bả vai của qua giúp giải vây.

      Bạn học cũ ơi bạn học cũ, đúng là lâu gặp.

      Sau khi ngồi vào vị trí lâu liền nhìn thấy nhóc này bị người ta chuốc hai ly rượu, thấy dáng vẻ ngu ngốc của trong lòng tôi có chút đè nén, đầu óc của nhóc này hình như càng ngày càng đần hơn phải? biết là phụ nữ khi ra khỏi nhà nên uống rượu hay sao?

      Tôi kiềm chế được cầm ly lên mời ly rượu. ly đủ lại thêm ly nữa , nhìn ra nhóc này nhìn nhắn như vậy nhưng tửu lượng lại rất tốt. Lúc trước phải chỉ cần uống ly liền trực tiếp ngã xuống đất hay sao?

      Đầu óc của tôi chợt thoáng qua buổi tiệc sinh nhật thời trung học đó, tôi mời bạn cùng lớp đến ktv chúc mừng. Trong buổi tiệc sinh nhật bởi vì nhầm bia thành nước ngọt cho nên mới uống hết ly, kết quả là khuôn mặt đỏ lên mà cũng chính là vào buổi tối kia tôi chận ấy lại ở hành lang, dùng của miệng tôi đoạt nụ hôn đầu của .

      Đêm đó, Hoàng Vũ Vi từng muốn tôi đáp ứng cầu của ta. Lúc ấy tôi cũng chỉ ậm ờ qua loa cho đến ta hát bài " em" tôi mới biết cầu đó là cái gì, trong lòng khỏi cảm thấy may mắn vì mới vừa rồi có đồng ý cho dù ánh mắt mọi người có nhìn chằm chằm vào người tôi ánh mắt của tôi vẫn yên lặng lạnh lùng quét qua chỗ ta ngồi ở ghế sa lon, sau đó bưng ly rượu lên uống ngụm.

      Nữ sinh theo đuổi tôi cũng phải là ít, mặc dù tôi cự tuyệt công khai nhưng cũng có nghĩa là tiếp nhận toàn bộ.

      Bạn tốt của tôi từng hỏi qua Hoàng Vũ Vi xinh đẹp như vậy ,đến Đại Mỹ Nữ mà cậu cũng đều coi thường người cậu thích phải là loại con xinh đẹp đến cỡ nào?.

      Đẹp hay đẹp tôi cũng biết, chỉ biết vấn đề là trong chớp mắt khi nghe câu hỏi kia trong đầu óc của tôi liền lên hình bóng của Hạ Cận.

      Tình đơn phương luôn là mối tình thắm thiết.

      ngờ khi gặp lại thời gian trôi qua lâu như vậy.

      rất lâu thấy, ấy có biết tôi nhớ ấy đến chết rồi !

      Rốt cuộc cũng đợi đến khi chống đỡ được nữa, thời điểm chạy đến toilet, chân trước của vừa bước ra ngoài chân sau của tôi liền bước theo sát.

      Nhiều năm như vậy, ở nước ngoài cũng gặp qua ít phụ nữ nhưng hình như chỉ có , cái con nhóc tim phổi này vẫn luôn tồn tại trong lòng của tôi, đuổi mãi cũng .

      Mẹ nó, tôi dựa tường rút điếu thuốc, tối nay thình lình gặp lại hoàn toàn làm cho tôi cảm thấy mình nằm mơ, nhất định phải hút điếu để tinh thần bình tĩnh trở lại.

      Thấy từ toilet ra tôi cho rằng ít nhất cũng tiến lại đây trò chuyện với tôi mấy câu, ôn chuyện lại chút chuyện cũ, nhưng ngờ nhóc này lại gật đầu với tôi cái sau đó trực tiếp lướt qua người tôi về phía trước.

      Tức giận xông lên tới não, thời điểm tôi bắt đầu ý thức lại được tôi lôi ấy đến chỗ cầu thang sau đó hung hăng hôn .

      lâu gặp lại chẳng lẽ ấy có nhớ đến tôi chút nào sao?

      chứng mình rằng người phụ nữ vô lương tâm này nhớ đến tôi. Khi tôi bị mẹ bắt xem mắt cũng ở nhà hàng đối diện làm chuyện xem mắt tương tự, mà đối tượng lại là Trương Húc!

      A, thế giới này rất !

      Vừa thấy người phụ nữ này ăn mặc xinh đẹp như vậy tôi liền tức cành hông. Tôi và Trương Húc là em, cùng là đàn ông với nhau chẳng lẽ lại nhìn ra chút tâm tư của Trương Húc đối với Hạ Cận sao?

      Chỉ là tôi nghĩ tới người trong lòng Hạ Cận lại là Trương Húc.

      Quan hệ của bọn họ phát triển nhanh hơn so với tôi tưởng tượng, mãi cho đến ngày Hạ Cận với tôi ấy muốn đính hôn cùng với Trương Húc.

      muốn đính hôn.... ...... ...... muốn đính hôn. Vậy còn tôi? Tôi là cái gì?

      Suy nghĩ đến việc ấy vì muốn nhìn thấy Trương Húc mà cố ý xin phép tôi tôi cảm giác lòng mình giống như bị đè ép bởi tảng đá lớn, ép chặt tới mức làm cho tôi thở được, cả người tôi rơi vào trong bóng tối, tôi từng thề rằng muốn gặp lại người phụ nữ này nữa.

      Về sau tôi yên lặng quan sát camera được đặt trong phòng thư kí, nhìn thấy đuổi theo tới cửa phòng làm việc của tôi, vì đơn xin phép mà đeo bám thư kí dai dẳng, sau dùng chỉ vì lá đơn mà thậm chí còn làm cho mình bị trẹo chân.
      Tôi biết tan nát cõi lòng có cảm giác gì nhưng thời điểm biết được hao tổn hết tâm tư chỉ vì lá đơn xin phép tôi cảm thấy trái tim mình vỡ vụn.
      Có lẽ đây là lúc tôi nên buông tay.

      Tôi tự nhủ với chính mình phải cách xa người phụ nữ này ra chút, vì cái người có lương tâm này ngoại trừ việc làm cho tôi cảm thấy thoải mái cả đời chẳng còn việc gì tốt nhưng cuối cùng tôi vẫn thể nhịn được mà đưa tới bệnh viện kiểm tra cái chân bị thương, sau đó biết trở về nhà được mang về nhà mình.

      Tôi lo lắng cho mình trong khách sạn an toàn, vạn nhất xảy ra chuyện gì bên cạnh cũng có ai chăm sóc. Tôi lo lắng chăm sóc tốt cho chính mình rồi lại lấy bản thân ra làm trò đùa.... ...... ...

      Tôi biết tôi xong rồi, trong mắt người ngoài tôi là Lục nhị thiếu gia "Trong vạn bụi hoa dính cái lá" nghĩ tới kết quả vẫn lại là thua trong tay người phụ nữ, mà lại là trong tay người phụ nữ chưa từng để tôi ở trong lòng.

      Có lẽ do khoảng thời gian này quá mệt mỏi cho nên vừa dựa lưng vào ghế bao lâu chìm vào giấc ngủ. Tôi lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của , so với trước đây trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, mặt được trang điểm làm cho người khác lần đầu nhìn thấy phải là kiểu xinh đẹp kinh diễm nhưng chỉ cần liếc mắt cái khó mà dời được.

      Chẳng qua là tôi vẫn thích bộ dạng thời còn trung học của hơn.

      Từ tôi theo ba mẹ qua nhiều tỉnh thành, lên trung học ba mẹ vội vàng mở rộng nghiệp ra nước ngoài cho nên gần như rảnh để bận tâm đến tôi cùng Chi Dao. Ba mẹ đưa Chi Dao qua nhà ở nhà họ tôi mừng rỡ vì được thanh nhàn liền cho bọn họ biết tôi muốn học trung học ở gần nhà bà ngoại vì thế tôi mới gặp được Hạ Cận.

      Khi đó cả người nhóc này đều trong veo mà lạnh lùng tựa như Hằng Nga trời vậy, mỗi ngày đều buộc tóc thành cái đuôi ngựa cao cao, chỉ cần tôi bắt cái có thể túm chặt.

      Thời trung học có rất nhiều nữ sinh thích tôi nhưng tôi lại chỉ thích mình ấy, cho dù tới bây giờ tôi vẫn chưa từng ra miệng. Tôi bắt nạt , cùng đấu võ mồm hi vọng có thể chú ý đến tôi sau cùng nếu mỗi ngày cùng cãi vả mấy câu đều cảm thấy thời gian trôi qua vô nghĩa.

      Về sau bởi vì chuyện kia mà quan hệ của chúng tôi liền hoàn toàn rạn nứt, thậm chí trong lúc đó còn có dính líu đến Hoàng Vũ Vi. Vốn dĩ lúc ấy tôi chuẩn bị xong xuôi để thổ lộ với , cho biết tôi thích nhưng bởi vì trong nhà xảy ra chút chuyện nên ba mẹ vội vã đưa tôi nước ngoài. Trước khi tôi có gọi điện thoại cho ở dưới lầu chờ tôi, chờ tôi tới gặp .

      Chỉ là lúc tôi đứng dưới lầu nhà lại ra ngoài chơi, quẳng lời hứa với tôi ra sau đầu.

      Trong trí nhớ của vĩnh viễn đều có bóng dáng của Hạ Cận. Tôi đứng ở dưới lầu nhà chờ hơn 3 giờ đồng hồ những cũng thể chờ được đến lúc về nhà, cuối cùng mẹ tôi tới tìm tôi sau đó bảo tôi ngồi lên xe quay về tỉnh.

      Xe chạy rất nhanh, cây hai bên đường trước mắt biến mất càng lúc càng nhanh, tôi biết thứ gì đó ở trong sinh mệnh của tôi lặng yên tiếng động biến mất.

      Thời điểm lên máy bay tôi tự nhủ rằng đời này Lục Bách Nghiêu tôi cũng muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa.

      Tôi dành thời gian mười năm để khống chế chính mình nên suy nghĩ đến nữa, cũng thèm để ý nữa, muốn xóa hết dấu vết của trong sinh mệnh của tôi.

      Cuộc sống lưu học sinh tôi trong mấy năm đó cực kỳ thuận buồm xuôi gió, danh tiếng tốt đẹp vang xa. Tôi cũng từng có rất nhiều bạn khác những lại vĩnh viễn cùng các ấy kết thúc khi mới chỉ nắm tay nhau.

      Rất nhiều khi họ cũng chủ động hôn tôi nhưng vừa nhìn thấy đôi mội xinh đẹp của bọn họ tôi liền nghĩ tới mình từng hung ác hôn .

      Tôi trúng ma chướng, trúng độc tình của rồi.

      biết qua bao lâu chỉ cần nhìn khuôn mặt của ngủ say cho dù là nhìn cả đời cũng được. Tôi, và Trương Húc, ba người liền dừng lại tại đây cũng sao. đính hôn với Trương Húc mà tôi vẫn cứ như vậy.... ........nhìn cả đời.

      Sau cùng tiếng chuông điện thoại của họ Lục Kỳ Ngôn đánh thức tôi từ trong giấc mông. Tôi xoay người lại nhìn ngủ say sau đó ra ngoài nghe điện thoại.

      ", có chuyện gì vậy?"

      " Hạng mục công trình có chuyện, bây giờ em tới quán bar , cụ thể chi tiết cho em nghe." Quán bar đó là sản nghiệp của , vẫn luôn là lão bản ở phía sau tấm màn, khi nào có chuyện quan trọng cần bàn bạc chúng tôi đều ở lầu ba chuyện.

      "Ngay bây giờ ư? Bây giờ được, em có việc, lát nữa tới."

      Trong điện thoại truyền đến giọng chất vấn của họ: "Em cảm thấy còn có chuyện nào quan trọng hơn so với hạng mục này nữa sao?

      Tôi trầm mặc lời nào, lúc lâu sau lại nghe họ hỏi tiếp: "Là vì kia?"

      "Dạ.... ........"

      "Chuyện hạng mục Cảnh Trình lần này phải là , nếu như em làm việc sai sót khiến ta phải gánh chịu hậu quả."

      ", đừng động vào ấy!" Lục Kỳ Ngôn là người có thể tùy ý hô phong hoán vũ trong giới hắc đạo, muốn xuống tay giải quyết Hạ Cận nho tuyệt đối cần đến ngón tay: "Chuyện có liên quan đến ấy, toàn bộ đều là do em tình nguyện, ấy nhanh chóng đính hôn hẳn là chúng ta cũng cần phải tiếp tục nữa. Yên tâm , em biết tầm quan trọng của hạng mục này, làm hỏng việc."

      Tôi thề son sắt với họ rằng tôi và Hạ Cận kết thúc chỉ là sau đó chúng tôi vẫn thể kết thúc được.

      Khi tình cờ bắt gặp Trương Húc và nữ hộ lí đến khách sạn thuê phòng, trong lòng có bao nhiêu đau khổ lòng tôi cũng có bấy nhiêu. Nửa đêm tới quán bar giải sầu vừa lúc đó tôi cùng Lục Kỳ Ngôn cũng ở đó uống rượu, tôi lôi sau đó thừa dịp say rượu mà mạnh mẽ chiếm đoạt lấy .

      Ngay từ lúc đầu chỉ là cái hôn môi mà tôi cũng kìm chế nổi nhưng phút khi sắp tiến vào thân thể tôi lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, tôi cười nhạo chính mình từ khi nào trở nên khốn nạn đến vậy, phải dùng đến loại phương thức "cưỡng gian" này để có được ?

      Nhưng cuối cùng tôi vẫn do dự mà muốn .

      Rốt cuộc khi tôi tiến vào thân thể tôi cũng hối hận, nhìn thương tâm khổ sở tôi rất muốn ôm lấy cho biết tôi , cho biết cho dù có Trương Húc tôi vẫn nhiều hơn so với bất cứ người nào.

      Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, vừa mới sáng sớm tôi liền chạy mua nhẫn muốn cầu hôn với nhưng lại cho tôi biết muốn nhìn thấy tôi.

      Tôi giống như người bị đánh cú trực tiếp vào đầu, tấm chân tình của tôi bị hung hăng giẫm đạp ở dưới chân, lần lại lần vỡ nát. Tôi rất muốn hỏi , con mẹ nó, trong mắt tôi là cái gì?

      Ngày đính hôn đó cuối cùng cũng đến.

      Tôi cố gắng kìm chế chính mình được nghĩ đến nữa nhưng thời điểm nữ hộ lí kia đến tìm tôi tôi vẫn nhịn được, trực tiếp chạy xe như bão lốc đến cửa khách sạn đính hôn.

      Bốn người.... ...... tổ hợp đầy châm học.

      Tại buổi tiệc đính hôn tôi hung hăng đánh cho Trương Húc trận, tôi hận cậu ta biết quý trọng, tôi hận vì sao Hạ Cận thích cậu ta mà cậu ta vẫn còn ngoại tình.... ...... .....?

      Tôi dẫn , tôi này, hôm nay rất đẹp khắc sâu vào ánh mắt tôi cho dù phần mỹ lệ này cũng phải vì tôi mà nở rộ.

      Tôi dẫn theo đào hôn, dẫn khỏi nơi mà muốn ở lại. Bất kể là lúc nào chỉ cần muốn tôi đều có thể dẫn .

      Khoảng thời gian tại hội quán suối nước nóng là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của tôi. Ở nơi đó tồn tại của Trương Húc dần dần phai nhạt trong , cũng dần quên chuyện Trương Húc từng làm cho bị tổn thương.
      Mà rốt cuộc tôi cũng có cơ hội thổ lộ cõi lòng mình với .

      Cũng ở nơi đó tôi cầu hôn .

      Sau lần, lần rồi lại lần cầu hôn rốt cuộc cùng đồng ý.
      Last edited by a moderator: 20/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :