1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (Full 93c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Sau khi Trương Húc , tôi vẫn ngồi tại chỗ, ngồi lâu. Tôi từng cho rằng ngoại tình ……trong đó cất giấu chuyện gì đó mà tôi biết, hóa ra đó chỉ là ý kiến của bản thân tôi, chứng minh tôi vẫn còn quá ngu ngốc. Cho tới nay chẳng qua tôi sống trong thế giới của mình, quy định phạm vi hoạt động.
      Tôi đứng dậy tính rời , hơi xoay người lại thấy Lục Bách Nghiêu đứng trước mặt.

      xuất ở nơi này lúc nào?

      đứng chỗ này bao lâu?

      biết tôi cùng Trương Húc lén gặp mặt sao?

      ….

      Những nghi vấn liên tiếp được đặt ra trong đầu tôi, tôi kinh ngạc đứng ngay tại chỗ, có tiến lên bởi vì biết đối mặt như thế nào, mở miệng ra sao.
      Cuối cùng vẫn là Lục Bách Nghiêu tới, mỉm cười nhìn tôi: “Vợ, có đói bụng ? Mẹ bảo gọi em về ăn cơm.”

      Tôi hơi ngước mắt lên đón nhận ánh mắt của : “Lục Bách Nghiêu, có gì muốn hỏi em sao?”

      Khóe miệng của vẫn cười như cũ, nhưng tôi nhận thấy ra cười rất miễn cưỡng: “ có, mau về nhà ăn cơm, nếu vợ đói bụng làm sao bây giờ.”

      Làm sao lại có thể có vấn đề gì hỏi tôi đây?

      ràng đứng chỗ này lâu, đợi tôi lâu, phải sao?

      biết rằng tôi dối cùng Trương Húc gặp mặt, phải sao?

      biết rằng tôi tin , phải sao?

      Tôi vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích: “Lục Bách Nghiêu, tại sao lại hỏi em?”

      trầm trầm nhìn tôi, vuốt mái tóc dài của tôi, hơi lâu sau mới lẩm bẩm : “Chỉ cần lúc em xoay người vẫn thấy ở tại chỗ chờ em, chuyện gì cũng quan tâm.”

      có hỏi gì cả, sao cũng được, bởi vì bất luận đáp án của vấn đề là cái gì đều giao quyền chủ động đến người tôi.

      Tôi cảm giác ngực mình bị đè nén đến hốt hoảng, đợi đến lúc ý thức được mới phát Lục Bách Nghiêu vuốt ve gò má tôi tràn đầy nước mắt nóng hổi.

      Tôi nặng nề nhắm hai mắt lại, muốn nước mắt ngừng chảy hỏi : “Tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?”

      Lục Bách Nghiêu ôm chặt tôi, dúi đầu tôi trong lồng ngực : “Vợ ngốc, người làm sao lại có nhiều lý do như vậy.”

      Tôi lẳng lặng tựa vào trong ngực , gì. Bất kể là lúc trước hay là tại, chỉ cần tôi quay đầu lại là có thể nhìn thấy đứng sau lưng, luôn luôn mở rộng vòng tay với tôi.

      Tôi ………….Có tài đức gì!

      Sau khi trở về, tôi cho tên của Trương Húc vào danh sách đen, cắt đứt tất cả các khả năng liên lạc. Nếu kết thúc tại sao còn phải đau khổ dây dưa.

      Thỉnh thoảng Lục Bách Nghiêu đến nhà tôi ăn chực cơm, còn thân thiết với Lão Phật Gia và ba Lưu hơn cả tôi nữa. Mấy ngày qua, phải tôi vội vội vàng vàng bận rộn cùng Lão Phật Gia và ba Lưu sửa chữa nhà ở chính là giúp Đồng Yến chuẩn bị hôn lễ, hai chuyện luân phiên làm cho tôi có cảm giác cường độ công việc gia tăng rất nhiều, chẳng qua chỉ tháng ngắn ngủi mà cân nặng giảm rất nhiều, ngay cả lúc trước tôi vẫn lo lắng mình có chút mập mạp béo ú lúc này hoàn toàn biến mất.

      Thỉnh thoảng tôi còn có thể cùng Lục Bách Nghiêu đấu võ mồm mấy câu, dùng lời của là ôn lại hình thức nhiều năm sống chung của hai người nhưng gần đây người này lại thay đổi chiến thuật, phàm là ngoài miệng bị thua thiệt nhất định “ăn miếng trả miếng”, đòi lại bằng miệng!

      lần hôn rất hung ác, trực tiếp cắn nát môi tôi làm hại tôi mấy ngày này khi ra cửa đều phải mang khẩu trang, vừa nhìn thấy là chạy theo đuổi đánh!

      vẫn là người lưu manh như cũ, rất lâu, có nhiều chuyện nhìn như chút để ý, rất nhiều chuyện tôi chưa từng quan tâm kỳ thực trong đó lại mang theo lãng mạn giấu kín, trong đầu óc của tôi chợt nhớ đến tình cảnh ngày đó, nhớ tới ngày đó trong phòng đầy hoa Hạ Cân, nhớ tới ngọt ngào ôm tôi, nhớ tới lúc tôi cùng với , rất nhiều……….rất nhiều nữa….

      Đó là trước ngày kết hôn của Đồng Yến ngày, dẫn tôi tới nhà , bịt kín hai mắt tôi. Vừa bắt đầu tôi còn kin ngạc nghĩ muốn giở trò quỷ gì nhưng khi miếng vải đen được mở ra, tôi nhìn thấy cả phòng tràn đầy hoa Hạ Cận, xếp thành hình trái tim. Cả biển hoa xanh dương xếp nền cát là hoa lau trắng, hoa Hạ Cận ở chính giữa, bên trong dùng hoa hồng xếp thành ba chữ “ em”, phòng hoa đều là do tự sắp xếp.

      Từng cánh hoa Hạ Cận màu lam tím xen lẫn với hoa hồng màu đỏ lửa nóng bỏng giống như vì tình của tôi và Lục Bách Nghiêu mà viết lên nét mực đạm màu.

      Trong chớp mắt ấy cả người tôi đứng ngơ ngác tại chỗ, câu cũng ra được khỏi miệng, khiếp sợ vượt qua tất cả mọi ngôn ngữ.

      ôm tôi từ phía sau, nhàng ở bên tai tôi: “Cả phòng Hạ Cận, chỉ vì em.”

      từng với tôi vô số lời thương nhưng bất kể là “ em” hay là “Ở chung chỗ” cũng sánh bằng câu này “ Cả phòng Hạ Cận, chỉ vì em.”

      Năm đó bởi bì ba ba thích hoa Hạ Cận nên đặt tên tôi là Hạ Cận, tôi cho rằng rất ít người biết loại hoa này lại chưa từng nghĩ lâu như vậy, thế giới này vẫn có người hiểu được ý nghĩa đích thực kia.

      Cảm động phải bởi vì cả phòng hoa Hạ Cận rực rỡ mà bởi vì đàng sau nó chứa đựng hoài niệm đối với người cha qua đời của tôi. Ông từng lôi kéo bàn tay bé của tôi, từng bước từng bước dẫn tôi bộ, làm bạn với tôi khi lớn lên hay cuối cùng cũng bởi vì tôi mà mất tính mạng.

      Đó là vết thương vĩnh viễn lành được, cho dù tất cả mọi chuyện có thay đổi, Lão Phật Gia có ba Lưu làm bạn ở bên cạnh, cho dù tôi sắp cùng Lục Bách Nghiêu kết hôn còn quấn bên người ba ba như ban đầu, hỏi ông “Tại sao đời chỉ có mẹ đẹp, mà đời có baba đẹp”. Tôi chưa từng bao giờ dễ dàng từ biệt quá khứ mà Lục Bách Nghiêu trong lúc đó, cho tôi cái ôm chặt, với tôi: vẫn ở bên tôi, bất kể là bây giờ hay là tương lai.

      Hôn lễ của Đồng Yến và Lưu Chi Dương được chờ mong bao ngày rốt cuộc cũng đến. Ngày đó ngoại trừ Lục Bách Nghiêu giúp tôi cản rượu vẫn quên cầm ly rượu cảnh cáo Lưu Chi Dương và Đồng Yến: “Ai dám lợi dụng vợ tôi, tới gia trực tiếp diệt , tới hai trực tiếp diệt hai..”

      Đồng Yến trêu chọc: “Nếu là cha mẹ vợ của làm sao bây giờ?”

      Chí khí dâng trào của Lục Bách Nghiêu bị xẹp nửa: “Vẫn là lợi dụng tôi .”
      Tôi si ngốc cười nhìn , thấy bởi vì cản rượu giúp tôi mà hai gò má trở nên ửng hồng, có chút say, nhìn thấy hai con ngươi của sáng rỡ, nụ cười tươi sáng cộng thêm tây trang màu trắng mặc người lập tức làm cho khí thế của chú rễ giảm nửa.

      Dùng lời của Đồng Yến mà tôi chính là người tồn tại cả ba cái“Giả bộ dễ thương được, dáng người cùng xinh đẹp, đánh cũng lại người ta lại hạ được thắt lưng” mà đời này lại có thể gặp gỡ được Lục Bách Nghiêu xem như là phúc tám đời vậy.

      Vừa mới bắt đầu tôi ngàn vạn phần trăm phản đối chuyện này, tại sao phải là Lục Bách Nghiêu gặp được tôi, tại sao phải là phúc tám đời của ta?!Di e n da n le q uy d o n Nhưng mà tại nhìn thấy Lục khốn kiếp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, chỉ cần cười cái liền trực tiếp giết chết tuyệt đại đa số có mặt trong đám cưới tôi chợt cảm thấy cái gì gọi là phúc tám đời!

      Tôi ác độc phát hình như mình nhặt được vàng.


      Trong tiệc cưới Đồng Yến mang thai nên uống được rượu, Lục Bách Nghiêu gần như ngã xuống chỉ còn sót lại mình Lưu chi Dương chiến đấu hăng hái. Tôi dìu Lục Bách Nghiêu đến phòng nghỉ ngơi, vừa lúc rẽ vào hành lang gặp phải Lưu Chi Dao. Hôm nay là hôn lễ của Lưu Chi Dương, ta là làm tất nhiên phải tham dự, chẳng qua khuôn mặt buồn buồn ngồi bên cạnh ba Lưu, làm sao cũng chịu mở miệng chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng dời về phía ta cũng chỉ thấy ta ngồi uống rượu mình.

      Bởi vì ta có chút say nên mặt phiếm hồng, tôi khỏi mở miệng : “ có sao chứ? Khách sạn có trà giải rượu, bảo nhân viên phục vụ lấy giúp ly .”
      Lưu Chi Dao có trả lời vấn đề của tôi mà ánh mắt gần như dời về Lục Bách Nghiêu dựa cả người vào người tôi, liếc mắt cái sâu, thở dài nhìn tôi: “Khi nào và Lục ca ca kết hôn?”

      Đối với quan hệ của Lục Bách Nghiêu và Lưu Chi Dao, tôi chỉ nghe sơ qua, là em từ được gởi nuôi, còn cụ thể tôi cũng biết nhưng từ trong ánh mắt của Lưu Chi Dao tôi có thể cảm giác được ràng tình cảm của ta với Lục Bách Nghiêu cũng thua kém gì tôi.

      Chẳng qua hôm nay bởi vì biết được tôi và Lục Bách Nghiêu ở chung chỗ cho nên mới trở nên ảm đạm, muốn buông tay sao?

      Tôi nhàng : “Nhanh thôi, hơn nửa năm nữa tổ chức hôn lễ.”

      “Ha ha…” Ánh mắt của Lưu Chi Dao sáng nữa, con ngươi cũng có tiêu cự, có chút tự giễu cười cười: “Đến lúc đó tôi nên gọi là chị hay là chị dâu?”

      Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ biết nên trả lời thế nào, sau đó Lưu Chi Dao cố tình rời trước làm cho đoạn trò chuyện ngắn ngủi này thành chung kết.
      Nhìn bóng lưng xoay người rời của ta mang theo chút tịch mịch làm tôi có chút đành lòng, lại thể giúp đỡ, dù sao tình trong mắt tôi chính là thể chia muốn chia .Di e n da n le q uy d o n

      Tôi dìu Lục Bách Nghiêu đến phòng nghỉ, đặt dựa vào sô pha, muốn ra ngoài lấy ly trà giải rượu người liền bị kéo lại.

      Tôi nghi ngờ xoay người, thấy mở mắt ra, lúc này sáng lấp lánh nhìn tôi, mặc dù mặt có chút hồng hồng như thần sắc sâu trong mắt nơi nào có thể nhìn thấy say rượu?

      Tôi kinh ngạc nhìn : “ say hả?”

      Lục Bách Nghiêu làm như chuyện đương nhiên, nhún vai: “Hai người kia phải là người, bởi vì hôn lễ của bon họ mà làm vợ gầy vòng, vậy mà lại còn muốn gia ở tiệc cưới cản rượu giúp bọn họ, chuyện này nực cười sao?”

      Vừa mới bắt đầu tôi còn tưởng rằng người này say, nghĩ tới hoàn toàn là diễn trò, chậc chậc chậc, kỹ năng diễn xuất này, ngay cả tôi là người xuất thân từ hệ Trung văn xem nguyên cả bộ “ Chân Huyên truyền” cũng phải mặc cảm!

      Tôi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lục Bách Nghiêu, muốn nhào tới cắn cái sau đó cực kỳ khí phách mà khen: Lục khốn kiếp, là dễ thương!

      “Tới đây, để cho hôn .” Lục Bách Nghiêu ngồi sô pha ngoắc tôi, cười đến trăm phần trăm sức quyến rũ trời sinh: “Vợ ngốc của , chừng mấy ngày rồi chưa có ôm em cũng chưa có hôn .” Lục Bách Nghiêu mỉm cười, chống lại ánh mắt thuận theo của tôi, cười sáng tỏ.

      lưu luyến dịu dàng bắt được tay tôi, đặt môi hôn xuống cái. Tôi mờ mịt nhìn , trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng thể nào ra miệng.
      chậm rãi buông tay tôi, nhàng ôm lấy tôi, thân hình cao lớn chặn lại ánh sáng, tôi ngoan ngoãn dựa vào ngực , thân thể dính vào , cả người chợt ngã vào ghế sôpha.

      cười nhạt, môi hôn rối rít rơi vào trán tôi, mắt, lỗ mũi, gương mặt cuối cùng là môi dán môi.

      Môi cùng môi chạm nhau, từ nụ hôn chuồn chuồn lướt nước dần dần biến thành nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn, lưỡi dây dưa trong răng môi tôi, mùi rượu xuyên thấu qua nụ hôn chui vào sâu, từ từ ngấm vào trong miệng tôi.
      ôm lấy thân thể tôi, từ từ thu hẹp khoảng cách ghế sa lon, vào giờ phút này bất luận là trong mắt hay trong mắt tôi cũng chỉ còn lại bóng dáng của nhau.

      Lúc trước dùng quả bóng nện vào tôi khi tôi ngang qua sân bóng rỗ làm tôi ngã xuống đất. vội vàng chạy lên phía trước, tôi vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cặp mắt tươi sáng giống như những ngôi sao.

      Hôm nay thần cupid bắn ra mũi tên tình , làm cho tính mạng của tôi và dính chặt cùng chỗ, âu yếm nhau cùng trải qua phen thế chìm nổi cuối cùng tôi và vẫn lại cùng với nhau.

      Ghim Siral trong bài thơ “ Thương Ương Gia Thố Thuyết” có viết: Chúng ta nhau là chuyện đương nhiên. Hư có thể làm chứng chuyện chúng ta nhau so với chuyện sinh tử còn hiển nhiên hơn.”

      Đây là bài thơ mà tôi thích nhất, hôm nay vừa vặn làm chứng cho tình của tôi và Lục Bách Nghiêu. chính là người đàn ông mà tôi chờ đợi, là toàn bộ của tôi, là ảo tưởng duy nhất của tôi, là lễ, nghĩa, liêm sĩ , là là dưới, là tại, là tương lai……..là toàn bộ thế giới.

      Khi ôm tôi, dụi đầu vào trong cổ tôi, với tôi: “Rốt cuộc cũng chờ được em”, lúc tôi nhìn thấy hai con ngươi sáng rỡ của là lúc tôi ra lời nghiêm túc từ trước nay chưa từng có: “Bởi vì có em cho nên em biết thế giới này em là người phụ nữ hạnh phúc nhất.”
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Nguyên Nguyễn thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 77: Mang thai?

      Sau khi Đồng Yến kết hôn bao lâu, phòng mới của Lão Phật Gia và ba Lưu cũng sửa chữa xong hết, liên lạc với công ty dọn nhà, người nhà liền vội vàng rối rít chuyển đồ đạc.

      Đúng như tục ngữ : Ma Tước (chim sẻ) tuy nhưng ngũ tạng đều đầy đủ. Mặc dù phòng cũ nhìn qua thấy nhưng khi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc mới phát mất hai ngày dọn dẹp xong được.

      Ngày dọn nhà đó, Lão Phật Gia nhìn phòng ốc cũ, trong mắt hàm chứa nỡ. Cho dù điều kiện nơi đây được tốt lắm nhưng dù sao cũng ở mấy chục năm, nhớ lại tất cả kỷ niệm, bất kể là tốt hay tốt đều có liên quan đến nơi này.

      Ba Lưu cẩn thận vỗ lưng Lão Phật Gia, : “Lúc nào bà muốn trở lại tôi cùng bà ở lại vài ngày.”

      Cho dù mất bảo vệ của baba nhưng khi Lão Phật Gia già có ba Lưu làm bạn bà vẫn hạnh phúc như cũ. Tôi nhìn hình bóng hai người dựa vào nhau ở phía trước trong mắt dần dần biến thành tôi cùng Lục Bách Nghiêu.

      Tình trong mắt của tôi là khi tóc trắng xóa, vẫn nguyện ý dắt tay tôi như vậy, theo tôi cùng nhau nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn. Lục Bách Nghiêu, tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất chính là cùng dần dần già .

      Nhà mới được trang trí theo ý kiến của Lão Phật Gia và ba Lưu, bố trí theo kiểu điền viên mát mẻ, có mấy phần hơi thở thời đại. Trước khi tôi và Lục Bách Nghiêu kết hôn vẫn ở với Lão Phật Gia và ba Lưu như cũ.

      Đợi đến lúc những chuyện bận rộn này gần kết thúc tôi và Lục Bách Nghiêu mới suy tính chuyện hôn lễ. Mặc dù thái độ của nhà bên kia là “Bạo lực hợp tác” nhưng Lục Bách Nghiêu vẫn kiên trì muốn nửa năm sau thành hôn sau đó tiếp tục châu Âu hưởng tuần trăng mật.

      Vì bận chuyện hôn lễ của Đồng Yến và chuyện nhà cửa của Lão Phật Gia cho nên ngày kết hôn bị đẩy đến hai tháng sau cho tới khi có thời gian đầy đủ để chuẩn bị hôn lễ.

      Tôi vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian sắp tới này rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi chút nghĩ tới mọi chuyện cứ tìm tới tôi.

      Hơn nữ còn là chuyện cực kỳ phiền toái!

      Khi “dì cả” tháng này kéo dài hơn tuần mà chưa có giá lâm cả người tôi liền luống cuống, trúng chiêu chứ?!

      Tôi gọi điện thoại chuyện này cho Đồng Yến, cái người phụ nữ kết hôn này lại phản ứng cực kỳ lớn: “Cậu ?!”

      Tôi hoảng hốt, hoang mang lo sợ, cả người cũng tìm ra hướng Bắc ở đâu nữa là: “Chuyện như vậy mình có thể giả sao? Cậu mình nên làm gì bây giờ?”

      “Cậu chuyện này với Lục Bách Nghiêu chưa?”

      “Còn chưa có , chuyện này biết là hay giả, mình biết nên thế nào huống hồ mấy này hình như công ty rất bận rộn, Lục Bách Nghiêu cũng bận bịu chuyện công ty.” Tôi kinh ngạc trả lời, những ngày này Lục Bách Nghiêu thực bận rộn, ngay cả ngày dọn nhà đó cũng liên lạc nhờ người khác giúp tay còn trở về công ty làm việc.

      tiệm thuốc mua cái que thử thai .” Đồng Yến dừng lại chút lại vội vàng : “ , được, tại mình dẫn cậu bệnh viện kiểm tra chút rồi hãy tiếp, bệnh viện tương đối chính xác hơn.”

      Cả người tôi đều ngơ ngác, hoàn toàn mất hết chủ kiến: “ phải bệnh viện sao?”
      Đồng Yến ổn định tâm tình của tôi, từng câu từng chữ: “Đúng, nghe mình , chúng ta bệnh viện, cậu chuẩn bị ngay bây giờ sau đó mình lái xe qua đón cậu.”

      “Được, mình chờ cậu.” Tôi kinh ngạc cúp điện thoại sau đó tay chân luống cuống thay quần áo chuẩn bị ra cửa.

      Ước chừng qua mười phút, tôi từ cửa sổ nhìn xuống thấy xe Đồng Yến đỗ ở dưới lầu, vội vàng cầm túi lên xuống: “Mẹ, ba Lưu, con cùng Đồng Yến ra ngoài chút.”

      Đáng thương cho Đồng Yến là người phụ nữ kết hôn còn mang đứa bé dọc đường lại chở người phụ nữ có khả năng mang thai đứa bé là tôi điên cuồng vượt đèn đỏ, làm cho linh hồn bé của tôi bị dọa sợ đến mức bay ra khỏi lồng ngực luôn rồi.

      Tôi sợ bệnh viện còn chưa đến tôi cùng Đồng Yến bị tại nan xe cộ, hai xác mà vài cái mệnh nên vội vàng ngăn ấy lại: “Đồng Yến, trước tiên cậu dừng xe , để mình lái cho.”

      “A? Được.” Đồng Yến si ngốc gật đầu, thoạt nhìn bộ dáng kia so với tôi còn ngu ngốc hơn. ấy dừng xe ở ven đường sau đó đổi chỗ với tôi.

      Dọc đường hành hạ cuối cùng cũng tới bệnh viện, Đồng Yến giúp tôi đăng kí, tôi ngồi ở bên chờ, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc mình có mang thai hay .

      Chờ có chút lâu, tôi muốn đứng dậy tìm Đồng Yến, vừa quay đầu thấy Lục Bách Nghiêu.

      chạy tới phía tôi, dài cũng dài lắm, ngắn cũng ngắn lắm, chạy tới đây mang theo mùi vị “Phong trần mệt mỏi”.

      Đợi đến khi chạy đến trước mặt tôi, tôi mới kinh ngạc nhìn nhìn : “Tại sao lại ở chỗ này?”

      Lục Bách Nghiêu tức giận đùng đùng nhìn tôi: “Nếu tới có phải em định bỏ con của chúng ta hay ?”

      Tôi hoàn toàn giống như còn đầu óc để suy nghĩ: “Em….em có….”
      “Vậy em tới bệnh viện làm gì?”

      Tôi bị càng thêm bối rối: “Em tới kiểm tra chút rốt cuộc là nghi ngờ có đúng hay thôi.”

      Vừa dứt lời thân thể của tôi liền bị Lục Bách Nghiêu ôm chặt: “ Em hù chết .”

      “Đây là bệnh viện, có rất nhiều người ở đây đấy.” Tôi do dự muốn đẩy ra nhưng lại cậy mạnh chịu buông.

      Thời gian hình như trôi qua lâu, Lục Bách Nghiêu mới chậm rãi buông ra, tay phải vẫn đặt lên bả vai tôi, muốn kéo tôi rời khỏi dòng người chật chội trong bệnh viện.

      Tôi chần chờ có nhấc chân: “Đồng Yến vẫn còn giúp em đăng kí.”
      Lục Bách Nghiêu chê cười: “Vợ ngốc, Lưu Chi Dương sớm mang vợ ta về rồi. , dẫn em kiểm tra.”

      Mãi cho đến sau đó tôi mới từ trong miệng Lục Bách Nghiêu biết được thời điểm Đồng Yến điên cuồng chở tôi vượt đèn đỏ vừa lúc bị Lục Bách Nghiêu bắt gặp. Vốn là đường tới công ty để họp, đường nhận ra xe của Đồng Yến cũng thấy được người ngồi bên cạnh ghế lái là tôi nên mới gọi điện cho Đồng Yến nhưng gọi được, cuối cùng chỉ có thể điện thoại cho Lưu Chi Dương.
      Vốn là Đồng Yến đợi trong phòng khám bệnh của Lưu Chi Dương, sau khi nhận được điện thoại của tôi liền vội vàng rời cũng dặn dò gì. Lúc tôi cùng Đồng Yến chuyện điện thoại, Lưu Chi Dương loáng thoáng nghe được cái gì đó, cẩn thận suy nghĩ liền sai lầm nghĩ rằng Đồng Yến muốn mang tôi nạo thai, dọa cho Lục Bách Nghiêu sợ tới mức vội vàng bỏ hết công chuyện tới bệnh viện tìm tôi.

      Vốn là xe của Lục Bách Nghiêu phía sau xe Đồng Yến nhưng bởi vì Đồng Yến liều mạng vượt mấy cái đèn đỏ trực tiếp bỏ rơi Lục Bách Nghiêu ở phía sau mông làm hại chỉ có thể vừa vội vừa lo lắng điên cuồng đuổi theo phía sau.
      nghĩ tới chuyện mang thại này lại gây ra rắc rối như vậy nhưng nhìn mặt mũi Lục Bách Nghiêu vội vàng tôi biết sợ tôi đủ thương , sợ tôi phá bỏ đứa bé của , làm cho nó biến mất thế giới này cho nên đến cuối cùng vẫn là tôi làm chưa đủ tốt nên mới thể hoàn toàn tín nhiệm tôi sao?

      Dọc đường tôi bị Lục Bách Nghiêu lôi kéo, trực tiếp kéo đến trước phòng làm việc của bác sĩ, bên trong còn có hai bác sĩ nữ chưa kịp phản ứng liền bị Lục Bách Nghiêu gầm lên giận dữ mà giật mình: “Kiểm tra chút xem vợ tôi có mang thai hay .”

      Cảm giác này giống như trong những phim về thập niên 90 ở Hương Cảng hay phim Young and Dangerous.

      Chẳng qua là Lục khốn kếp, hình như chúng ta chưa đăng kí lấy số.

      Nhưng chuyện quan trọng chính là ánh mắt của nữ bác sĩ này đặc biệt sáng lấp lánh (chỉ đối với Lục Bách Nghiêu) cho nên cuối cùng vô cùng kính cẩn cho tôi làm kiểm tra.

      Khí tiết đâu, khí tiết đâu? ta thấy trai đẹp liền hôn mê sao? Quên mất vợ của ta là tôi còn sống sờ sờ đứng ở chỗ này sao?

      Bây giờ tôi thể nhìn nổi nữ bác sĩ này liên tục phóng điện với Lục Bách Nghiêu nữa nên trực tiếp đuổi đầu sỏ gây chuyện ra ngoài.

      Sau khi làm loạt kiểm tra mà người phàm như tôi hoàn toàn thể gọi tên được cùng với việc tôi đem mười tám đời tổ tông Lục Bách Nghiêu ra hỏi thăm lần nữ bác sĩ đường đường chính chính cho tôi cái đáp án: có mang thai! Chẳng qua là trong khoảng thời gian này quá mức mệt nhọc công thêm làm việc và nghỉ ngơi hợp lí cho nên “dì cả” mới tới trễ vài ngày.
      Tôi kinh ngạc đứng ngay tại chỗ nhìn vị bác sĩ ngừng bày ra bộ dáng hoa si với Lục Bách Nghiêu, nghiêm trọng hoài nghi hành vi nghề nghiệp thường ngày của ta.

      Nữ bác sĩ kia nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng tôi, câu: " ta là đại cổ đông của bệnh, tôi dám đùa với ta." Trực tiếp ra kết quả là tôi suy nghĩ lung tung rồi.

      Tôi phát ngốc, tuyệt đối là suy nghĩ lung tung rồi.

      Nhìn dáng vẻ của bác sĩ này khoảng hơn ba mươi tuổi, tuy có chút trẻ con nhưng ánh mắt lưu luyến nhìn về phía Lục Bách Nghiêu lại mê hoặc, sức quyến rũ mười phần cho nên tôi dám khẳng định người này là phụ nữ ly hôn mang theo con nên mới vội vàng tìm cao phú suất làm mùa xuân thứ hai cho mình.
      lần nữa tôi bị chính phán đoán cực kỳ thông minh chính xác của mình làm cho kinh hãi!

      Chẳng qua là đáng chết, riêng gì mọi chuyện hôm nay đều là quạ đen mà ngay cả kết quả mang thai cũng là quạ đen nốt!

      Sau khi rời khỏi đây, tôi nháy nháy mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, cuối cùng cũng nhìn tôi thở dài tiếng, : "Mới vừa rồi ngồi ở bên ngoài luôn luôn suy nghĩ nếu chúng ta có đứa bé cuộc sống trở nên thế nào. nhìn sinh mạng thai nghén ngày lớn lên, dắt tay nó, làm bạn cùng nó. Nếu là con trai, có thể dẫn theo nó chơi bóng rổ, bơi lội. Nếu là con nhất định nó đôi mắt xinh đẹp giống như em, làn da trắng nõn giống như tiểu công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích. Chẳng qua hy vọng tương lai con chúng ta , bởi vì thế giới này muốn chia tình của em với bất kì người đàn ông nào."

      Vừa mới bắt đầu tôi còn cảm thấy đứa bé này đến quá nhanh, bây giờ có nó ngược lại trong lòng có chút mất mát, tôi si ngốc nhìn Lục Bách Nghiêu, giọng nghẹn ngào: "Lục Bách Nghiêu....."

      Khóe miệng cong lên thành nụ cười, khôi phục lại bộ dạng bất cần đời trước kia: "Cách mạng chưa thành công, chồng của em còn phải cố gắng!"

      Tôi hỏi ngược lại: "Vậy chuẩn bị lúc nào cố gắng?"

      vỗ tay phát ra tiếng: "Right now!"

      Vừa dứt lời thân thể của tôi từ chỗ ngồi liền bị Lục Bách Nghiêu bế lên, trực tiếp chạy như điên về phía bãi đỗ xe.

      Dọc đường chạy nhanh như bay về nhà, vốn là ba mươi phút đường lại kiên quyết dùng tốc độ nhanh nhất có thể làm tôi khỏi chắc lưỡi hít hà vì điên cuồng của người đàn ông này.

      Vì vậy sau khi cửa phòng ngủ bị đóng lại, rèm cửa sổ được kéo xuống, điên cuồng cởi quần áo của tôi, đặt tôi ở giường, gắt gao gặm cắn.

      Lục Bách Nghiêu đè tôi ở phía dưới, ánh mắt nóng rực: "Vợ của trưởng thành rồi."

      Tôi cười nhạo nhìn , lay lay áo sơ mi: "Này, em là bạn của đó, đừng có dùng cái vẻ mặt "Nhà chúng ta có con trưởng thành" đó để nhìn em."
      Hồi lâu Lục Bách Nghiêu cũng lên tiếng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm chỗ, nuốt nước miếng. Tôi theo ánh mắt của nhìn sang, nghĩ tới lại là **!

      !!

      Tên sắc lang này!

      ra ý tứ lên lớn trong lời của lại là cái này!

      tay Lục Bách Nghiêu đè ép lại phản kháng của tôi, : "Ý của là em chỉ thuộc về Lục Bách Nghiêu ."

      Sau đó Lục Bách Nghiêu cường điệu cùng tôi nghiên cứu thảo luận từ cổ xuống cùng với việc làm thể nào để mang thai sinh mạng . Chờ xong chuyện thắt lưng của lão nương thiếu chút nữa bị gãy mất!

      Tiếp đó người này lại lảm nhảm là phải tuân theo "Tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa" kéo tôi tắm.

      Kết quả là vì mục đích "Cày sâu cuốc bẫm" mà lão nương đây lại bị ta gặm lần!

      Tốt đẹp cái em á, tôi còn kính già trẻ đây này!

      Chờ sau khi tôi thay đồ xong, sấy khô tóc ra ngoài thấy Lục Bách Nghiêu ngồi trong thư phòng, đánh đánh gõ gõ laptop ở trước mặt, ánh đèn vàng ấm làm nổi bật lên những ngón tay thon dài đặt bàn phím, cả người nhìn qua có vẻ cực kỳ tuấn tú.

      chú ý tới tôi đến gần, động tác tay chợt dừng lại, quay đầu hỏi: " tại là mấy giờ rồi?"

      Tôi nhìn đồng hồ trong thư phòng trả lời: "Mười giờ năm mươi."

      hỏi ngược lại câu: "Buổi tối?"

      " nhảm!" Thông minh của người này bị chó gặm rồi sao? "A, được. Em phải về nhà."

      muộn như vậy rồi!

      Tôi vừa mới định thu dọn đồ đạc trở về thân thể liền bị Lục Bách Nghiêu kéo đến bên : "Em , trễ như vậy còn ở nhà là có ý gì?"

      Có ý gì?

      Trêu hoa ghẹo nguyệt.... ...... .........trêu hoa ghẹo nguyệt.... ...... ...... ....hồng hạnh vượt tường.... .........

      Ặc..ặc.... .....ặc......Chinh mình lại suy nghĩ lung tung nữa rồi!

      đưa tay đặt lên gò má tôi: "Dọn tới đây ở , ngay hôm nay."
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Nguyên Nguyễn thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Tôi kinh ngạc nhìn : " trễ thế này mà còn dọn nhà?"

      Lục Bách Nghiêu khép cái máy laptop lại, ôm lấy thân thể tôi: "Trước tiên dọn người tới đây ."

      ....

      Ánh mặt trời chiếu vào khe hở rèm cửa sổ, vỡ thành những mảnh tinh tế rơi đầy đất, cả thân thể của tôi nằm người Lục Bách Nghiêu, vừa mở cặp mắt ra câu đầu tiên tôi chính là "Em đói bụng."

      Lục Bách Nghiêu híp đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại: "Kêu tiếng chồng liền nấu cơm cho em."

      "Chồng.... ....." Hai tay tôi ôm cổ Lục Bách Nghiêu chịu buông, môi tôi nặng nề hôn cái, nhè nhàng kéo hai tay của tôi từ cổ xuống sau đó bắt đầu mặc quần áo rời giường.

      Tôi liều chết cùng chăn mền đấu tranh lúc cuối cùng cũng chiến thắng được cái đồ khốn này, mơ mơ màng màng từ giường bò dậy. Thừa dịp Lục Bách Nghiêu ở phòng bếp nấu nướng tôi vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa đơn giản sau đó liền lục cái áo sơmi từ trong tủ của Lục Bách Nghiêu mặc vào rồi ra ngoài.

      Sơmi của Lục Bách Nghiêu rất lớn, tôi mặc lên dài đến mông, rộng thùng thình mặc rất thoải mái. Tôi mới vừa từ trong phòng lượn ra ngoài nhìn thấy bóng dáng Lục Bách Nghiêu ở phòng bếp nấu cơm.

      Áo sơmi trắng tay được cuốn lên, tay cầm dao rất thành thạo cắt rau củ, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bếp vây quanh người tầng ánh sáng nhu hòa làm cho tôi đứng ở cửa bếp nhìn trong mắt liền thoáng qua cảm giác tươi đẹp.

      Quả Lục Bách Nghiêu là người đàn ông vô cùng ưu tú, phụ nữ lượn lờ vây quanh người rất nhiều nhưng ai có thể nghĩ đến giờ phút này tự mình nấu canh bổ cho tôi.

      Tôi đứng ở cửa phòng bếp có chút thất thần nhìn Lục Bách Nghiêu, quay đầu lại mà câu: "Vợ heo lười nhà ta rời giường, chịu đựng chút nữa lập tức có cơm ăn."

      Hình như là sau hồi thấy tôi đáp lại Lục Bách Nghiêu xoay đầu, ánh mắt rơi vào chân tôi, nhíu mày cái: "Tại sao lại mang dép, bên ngoài có trải thảm, chút nữa cảm lạnh làm sao bây giờ?"

      thả dao tay xuống, vào phòng ngủ mang đôi đép của tôi ra, ngồi xổm xuống giúp tôi mang vào chân, lại lôi kéo tôi tới bàn ăn sau đó ngồi xuống.
      Thẳng đến lúc này tôi mới phát món ăn được bày ở bàn: Cá chần nước sôi, đường thố bài cốt, khoai tay xắt sợi chua cay, khổ qua xào. Sắc hương vị đều đầy đủ làm cho người ta thèm dãi.

      " nấu thêm món canh, đợi thêm chút nữa." Lục Bách Nghiêu vỗ vỗ lưng tôi sau đó xoay người vào bếp.

      Đợi đến lúc Lục Bách Nghiêu bưng tô canh cải xanh nấu trứng nóng hôi hổi đặt lên bàn ăn tôi lập tức gặp miếng cá bỏ vào trong miệng, vốn cho rằng ở bàn ăn thời gian như vậy nguội rồi nhưng nghĩ tới lại nóng tới mức làm cho tôi phun ra cái dĩa bên cạnh, lẽ lưỡi lấy tay quạt gió: " là nóng."

      Lục Bách Nghiêu cười nhạo nhìn tôi: "Vừa mới vớt trong nước sôi ra làm sao có thể nóng cho được? Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn giống như con nít vậy?"
      vừa vừa cầm lấy cái chén của tôi, gắp nhiều cá bỏ vào trong đó, tỉ mỉ bỏ xương cá sau đó đẩy về phía tôi.

      Trước kia tôi vẫn cho rằng đứa trẻ chưa trưởng thành nhưng biết bắt đầu từ lúc nào mà vị trí của hai chúng tôi thay đổi, dần dần biến thành người đàn ông chân chính, để ý đến tất cả các thói quen sinh hoạt của tôi, hiểu được như thế nào gọi là chăm sóc, thấu hiểu.

      thời gian Lục Bách Nghiêu vẫn luôn theo bên người Lão Phật Gia học hỏi kinh nghiệm, lại đây là lần đầu tiên nấu cơm cho tôi ăn nhưng mùi vị lại cực kì tốt.

      Tôi ăn hết cả chén cá sau đó lại đẩy trở về, cắn chiếc đũa để cho Lục Bách Nghiêu tiếp tục gỡ xương cá. Tôi vốn cho rằng Lục Bách Nghiêu trừng trị tôi nhưng tính tình lại cực kì tốt, có nổi giận nhưng cũng cho phép tôi ăn cá nữa mà gặp miếng khổ qua bỏ vào trong chén tôi.

      Tôi bĩu môi, cầm đũa gắp trả trở về chén của : " ăn, đắng lắm."

      Lục Bách Nghiêu lại trực tiếp gắp lên, đưa tới miệng tôi, dụ dỗ: " bỏ gân khổ qua rồi, trước đó còn dùng nước lạnh ngâm qua, đắng đâu. Cá chần nước sôi ăn nhiều bị nóng thêm chút khổ qua là vừa đủ trung hòa."
      (Mèo cũng chẳng biết gân khổ qua là cái quái gì nữa.... .....)

      Tôi kinh ngạc nhìn, thử cắn cái, cũng phải là quá đắng nhưng mùi vị dù sao cũng tốt bằng cá chần nước sôi nên liền đưa đũa gắp miếng khổ qua bỏ lại trong chén Lục Bách Nghiêu
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Lục Bách Nghiêu ngồi ở đối diện nhìn tôi, bất đắc dĩ cười cười, ngược lại cũng ngại tôi ăn còn dư liền gắp bỏ vào miệng.

      Tôi còn muốn ăn cá nhưng vừa mới động chiếc đũa bị Lục Bách Nghiêu ngăn lại: " được ăn nữa, lần thể ăn quá nhiều."

      Tôi bĩu cái miệng nhắn trừng , lại giọng dụ dỗ tôi: "Ngoan, chờ hai ngày nữa làm cho em."

      Cơm nước vừa xong tôi liền vùi ở trong ghế salon xem TV, sau khi Lục Bách Nghiêu rửa chén bát xong đưa cho tôi ly trà hoa lài.

      Tôi để nguội sau đó uồng hớp chợt cảm thấy có mùi hương đọng lại trong miệng, thân thể theo thói quen dựa vào trong ngực Lục Bách Nghiêu, thoải mái thở dài lầm bầm câu: "Thân ái, em biết làm cái gì bây giờ!"

      Tôi nhìn thấy mắt Lục Bách Nghiêu lóe lóe, khóe miệng khẽ mỉm cười, thân thể tiến gần tới tai tôi hỏi: " thể rời bỏ như vậy sao?"

      Tôi ở trong ngực Lục Bách Nghiêu đổi tư thế, ngước mắt nhìn : " thể rời bỏ. Làm sao bây giờ?"

      nhìn mắt tôi, hỏi câu: " Vợ oán hận vì gả cho ?"

      Tôi gật đầu cái: "Đúng vậy, là oán hận vì gả cho ."

      "Xem ra riêng gì hận cưới mà vợ cũng hận gả." Lục Bách Nghiêu lấy tay vuốt đôi môi tôi sau đó nắm lấy miêu tả hình dáng.

      Tôi đổi đề tài, với Lục Bách Nghiêu: "Thân ái, em hát cho nghe bài nha."

      Vốn là tôi rất có cảm giác với những hành động tình cảm, kết quả là đầu của Lục Bách Nghiêu lắc như cái trống bỏi: " Kí ức của với bài "Hảo hán ca" em hát lần trước vẫn còn mới mẻ, vợ, em đừng giày vò nữa."

      Hảo hán ca.... .....Ho khan cái, cũng chính là cái potato đó, phải là do của Lục Bách Nghiêu tặng tôi sợi dây chuyền kim cương quý giá quá sao, phải chỉ là hưng phấn nho thôi sao cho nên mới hát vang khúc vậy mà nghĩ tới Lục Bách Nghiêu có thể nhớ dai, mang thù như vậy!

      "Lục đại, Lục oppa, được hát làm em nghẹn rất khó chịu, để cho em hát ." Thấy bộ dáng của Lục Bách Nghiêu vẫn "Chết từ nan" như cũ tôi tiếp tục lôi kéo cánh tay , lay lay tay áo : "Lần này em hát đại ca cùng khoai tây nữa còn được sao? Những ngày qua em vì mà suy nghĩ hai bài hát, em hát cho nghe nha?"

      Ngoài miệng Lục Bách Nghiêu rốt cuộc cũng dãn ra: "Vì mà viết bài hát?"
      Đầu của tôi giống y như bằm tỏi: "Đúng đúng."

      Lục Bách Nghiêu có chút ghét bỏ cách xa chút, hai tay làm bộ giống như chuẩn bị tốt, tùy lúc có thể bịt lỗ tai lại: "Vậy miễn cưỡng nghe chút vậy."

      Ặc......

      Tôi chỉ là hát bài có được hay ?

      Người ta cũng tự ái đó.... ...

      "Amen a…a.., trước đây gọi là Lục khốn kiếp, a thụ a thượng muốn ăn cây nho, tiểu tiện nhân cõng cái vỏ tình nặng nề từng bước từng bước lên lên......" Tôi hát hăng hái, vừa tới nửa cái miệng liền bị Lục Bách Nghiêu bịt chặt lại!

      Miệng của tôi bị tay chận lại, chỉ có thể trợn to hai mắt trao đổi với ta: " muốn làm cái gì? Em còn chưa có hát xong!"

      Mặt của Lục Bách Nghiêu suy sụp nhìn tôi: "Vợ, em , em muốn mua gì, dẫn em mua có được ? Đừng hát nữa....."

      Tôi túm lấy tay Lục Bách Nghiêu trong nháy mắt có loại cảm giác nông nô xoay người, ra toàn bộ những chuyện mà bình thường Lục Bách Nghiêu cho phép làm: "Em muốn ăn kem ở tiệm thủ công Italy mới mở ở dưới lầu. phần lớn! Em còn muốn ăn Ma lạt thang! Loại cay nhất! cũng phải ăn với em."

      Lục Bách Nghiêu chỉ sợ tôi hối gận, gật đầu nhanh: "Được được được, chỉ cần từ nay về sau em ca hát nữa cái gì cũng mua cho em!"

      "Ấu yề" Tôi từ ghế sôpha nhảy lên cái, chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra cửa, tâm tình thoải mái trực tiếp quăng cầu của Lục Bách Nghiêu ra sau ót, vui vẻ ca hát: " Đũng quần bị cắn rách ra, rách ra liền rách ra, hiên tại lại muốn dùng kim khâu, khâu vá trở lại.~~"

      "Ặc......."

      Tôi quay đầu lại phát Lục Bách Nghiêu ngã mặt đất.... ......
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 78: Thâm tình trao nhầm, rốt cuộc cũng đến hồi kết.
      Editor: coki (Mèo)

      Từ đêm hôm đó, sau khi Lục Bách Nghiêu "Dọn tới đây, chúng ta ở cùng nhau " ta liền dốc sức dọn đồ của tôi từ trong nhà ra ngoài sau đó lái xe chuyển từng món đồ về nhà ta.

      Vốn dĩ tôi còn nghĩ có vị Đại tôn Phật là Lão Phật Gia giữ nhà đảm bảo sau khi Lục Bách Nghiêu vào cửa liền bị bà cầm chổi quét ra khỏi cửa nhưng ràng là tôi đánh giá thấp lực chiến đấu của Lục Bách Nghiêu và giá trị khí tiết của Lão Phật Gia.

      Lúc tôi cùng Lục Bách Nghiêu về nhà thu dọn đồ đạc Lão Phật Gia vui mừng rạo rực chào đón, tôi vui mừng rạo rực bước lên phía trước sau đó Lão Phật Gia vui mừng rạo rực lướt qua tôi tiếp theo đó lại vui mừng rạo rực cười với Lục Bách Nghiêu, hỏi liên tục: "Tiểu Lục, có khát hay ? Có muốn ăn cái gì hay uống nước trái cây ?” Trực tiếp coi thường tôi thành mảnh giấy vụn...

      Tôi lau (mồ hôi....)

      Tôi đây còn chưa có gả ra ngoài mà trắng trợn phân biệt đối xử!

      Sau đó đứng né qua bên hoan nghênh Lục Bách Nghiêu nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc giúp tôi, thuận lợi từ trong nhà ra.

      Lúc tạm biệt Lão Phật Gia còn quên dặn dò Lục Bách Nghiêu: " Nếu con nhóc này có chỗ nào nghe lời cứ đánh chết nó, cần nể mặt mũi bác."

      Tôi đứng tại chỗ, bay bay tán loạn trong gió...

      Đây là mẹ ruột của tôi sao?!

      Cuộc đời có ai mà phải chết, hay là tại tôi liền tự tử nhỉ?!

      từng bị "người ta" hung hăng làm tổn thương, là vết thương lòng thể nào chữa khỏi vì vậy tôi liền thay đổi phương pháp tác chiến, nếu tôi thể ăn hiếp được Lão Phật Gia tôi phải ăn hiếp được Lục Bách Nghiêu sau đó gặm cổ ta thành bụi cây gai tiếp đó chắc chắc ta bình tĩnh "trả lễ" lại bằng cách biến cổ tôi thành mảnh vườn chuyên trồng "quả mâm xôi"!

      nha, cũng con mẹ nó quá mức tàn nhẫn!

      Người này bị áo sơ mi cản trở nhưng từng món quần áo của tôi từ cổ trở xuống đều dễ dàng cởi bỏ là sao?!

      Sau khi Lục Bách Nghiêu làm chuyện ác liệt này xong, ta cực kì kiêu ngạo ra ngoài bỏ lại mình tôi vượt qua khoảng thời gian cả đời khó quên này!
      Trong lúc chờ đợi mấy quả mâm xôi chín rồi rụng xuống, tôi vốn định ở nhà ngủ nghĩ tới lại nhận được điện thoại của Lưu Chi Dao muốn hẹn tôi ra ngoài chuyện chút.

      ra lúc ta muốn hẹn tôi ra ngoài tôi muốn cự tuyệt bởi vì thể vì người khác muốn tôi ra ngoài mà tôi lập tức ra được. Quan trọng hơn là tôi muốn lúc ra cửa phải mang thêm khăn lụa và khẩu trang, như vậy mà ra cửa rất cua đồng.....

      Nhưng mà ai bảo Lưu Chi Dao lại là em của tôi, gặp mặt gặp mặt .
      Vì vậy tôi quàng khăn lụa, mang khẩu trang vui vẻ ra cửa. Khăn lụa là dùng để che mấy quả mâm xôi cổ còn khẩu trang là để phòng ngừa lỡ mâm xôi bị phát người ta cũng biết tôi là ai.

      Ai da, nhìn bộ dáng ăn mặc này của tôi cũng có thể được coi như là "Quái hiệp Nhất Chi Mai" thời đại.

      Khi tôi đến chỗ hẹn Lưu Chi Dao chờ ở trong phòng bao. ta nhìn thấy cách ăn mặc quái dị của tôi vừa mới bắt đầu còn tưởng tôi là quét dọn về sinh.......

      Quên , lão nương chấp nhặt với con nít, đợi đến trước cửa phòng bao tôi liền tháo khẩu trang mặt xuống.

      "Dọc đường ngộp thở muốn chết!" Đeo khẩu trang như vậy ngay cả hô hấp bình thường cũng được thông suốt, cuối cùng cũng có thể được giải phóng.
      Lưu Chi Dao nghi ngờ nhìn tôi; "Tại sao lại ăn mặc như thế này?"

      Tôi cười hì hì, đối với chuyện so sánh ta mặc cái váy liền áo thanh khiết giống như hoa sen mới nở còn tôi mặc áo dài tay quần dài cộng thêm khăn lụa khẩu trang hoàn toàn có thể dùng tổ hợp từ tiếng để hình dung: bearmedtotheteeth (võ trang đầy đủ, trang bị đến tận răng). Nếu giáo viên tiếng trung học cơ sở mà nghe thấy từ này của tôi chắc bao giờ cho tôi qua được môn này mà còn có thể đuổi theo đánh mông tôi đấy chứ?
      Ai da, kỉ niệm bi thương.....

      "Chống nắng!" Tôi suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể nghĩ ra được hai từ này để giải thích.

      Lưu Chi Dao có chút đành lòng vạch trần lời dối của tôi: "Hình như.... ........hôm nay trời đầy mây phải?"

      Tôi ho khan tiếng, hươu vượn: "Mặc dù hôm nay u thấy mặt trời nhưng vẫn có tia tử ngoại, phải chống nắng hết sức cẩn thận!"
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :