Chương 74.3
Editor: coki (Mèo)
Hạ tiểu thư………..Đây tuyệt đối phải là tần số tốt, chẳng lẽ Lục phu nhân sớm thổi gió bên gối, sau đó lượng biến đổi đưa tới chất cũng biến đổi?
Tôi muốn yếu đuối như vậy, xuất sơn chưa được bao lâu chết ngắc!
“Dạ”. Tôi gật đầu ngồi xuống, trong đầu chỉ lòng dạ suy nghĩ ba Lục Bách Nghiêu có thể giống như mẹ ta hay , vừa mở miệng hỏi “Tốt ngiệp trường nào?” “ mấy quốc gia?” cùng các vấn đề linh tinh khác để oanh tạc tôi?
Hiển nhiên là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bởi vì người ta hoàn toàn thèm để ý tới tôi.
Có thể tưởng tượng được ? Trong vòng mười lăm phút từ khi tôi vào và ngồi xuống, ba Lục Bách Nghiêu đều dùng ánh mắt bất động thanh sắc quan sát tôi, hơn nữa câu cũng chịu !
Mẹ nó, lão nương chuẩn bị bài thuyết giảng thao thao bất tuyệt nhưng khi thấy ba Lục Bách Nghiêu trầm mặc thân xác liền chìm xuống đáy biển!
lúc tôi cùng ba Lục Bách Nghiêu mắt to trừng mắt đến phút thứ mười sáu cuối cùng ông cũng mở miệng: “ , còn nhưng tính nhẫn nại ngược lại tệ.”
“Ha ha…………ha ha.” Chuyện này hình như vượt qua logic bình thường trong đầu tôi, đầu của tôi là viên bi , hoàn toàn dụng nạp được có được hay ?! Tôi biết nên tiếp thế nào chỉ có thể giả ngu như nhân vật trong truyện Hùng Xạ Điêu, liên tục cười khúc khích.
Cười ngu ngốc nửa ngày, ba Lục Bách Nghiêu lại im lặng tôi liền buồn bực ngậm miệng, suy nghĩ lâu mới từ trong kẽ răng nặn ra câu: “Tính nhẫn nại của bác quả cũng tệ!
Nghe tôi tới đây, hiếm thấy ba Lục Bách Nghiêu ho khan tiếng…………
Hình như tôi có trêu chọc ai ?
Vừa mới mở miệng làm cho ba Lục Bách Nghiêu rùng mình ớn lạnh?!
Tội vội vàng rót nước đưa cho ông, tay giúp vỗ vỗ lưng đợi đến khi ông ho khan nữa tôi nghĩ rốt cuộc buổi điều tra phỏng vấn cũng chính thức bắt đầu, trong lòng liền có chút kích động ?
Vì vậy kích động liền biến thành kích động lớn, trong phút thất thần làm rơi ly nước mà ba Lục Bách Nghiêu vừa uống xong xuống đất.
“Loảng xoảng………” tiếng, nguyên nhân là do lúc tôi tới cẩn thận vấp phải cái chân bàn nên làm rơi ly nước.
Ngay sau tiếng “loảng xoảng” đó là tiếng “loảng xoảng” còn to hơn, tôi kinh ngạc hoảng sợ nhìn thấy Lục Bách Nghiêu đạp cửa vào, sau đó “vèo” cái ôm tôi vào trong ngực, lời xác thực nhìn ba ta: “Ba, ấy là con dâu của ba, tại sao ba lại có thể động thủ đánh ấy?!”
Đánh……………
Con mắt nào của Lục Bách Nghiêu thấy được?!
Còn nữa, mới vừa rồi ta vẫn luôn đứng tại góc tường nghe lén sao?!
Nếu làm cách nào mà vào nhanh như vậy?
Trong nháy mắt tôi liền bay bay trong gió……….
“Lục………..Lục Bách Nghiêu, cái gì đó?” Tôi nâng trán nhìn Lục Bách Nghiêu, trong nháy mắt biết gì cho phải: “Người làm vỡ cái ly là em.”
Lục Bách Nghiêu bảo vệ tôi ở trong ngực, tỉ mỉ quan sát từ xuống dưới lúc mới coi như yên lòng, sau đó bộ dạng giống như chim ưng bắt gà con, nắm tay tôi kéo ra ngoài cửa: “Ba, các người chuyện lâu như vậy chắc cũng xong rồi, con dẫn Tiểu Cận ra ngoài trước?”
xong?
Là cái gì cũng chưa có được ?
Chỉ tiếc lúc này ngay cả quyền phát ngôn tôi cũng có, thân thể liền bị Lục Bách Nghiêu xách , kéo tới trong phòng của .
Sau khi vào phòng, Lục Bách Nghiêu lập tức khóa trái cửa, cúi đầu hỏi tôi: “ sao chứ? Vừa rồi trong thư phòng ba gì với em? Đáng chết! Cách tốt như vậy, đứng ở bên ngoài chút cũng nghe được!”
Đáng chết phải là hiệu quả cách tốt mà là nụ cười nham hiểm cùng có gì của ba có được hay ?
Tôi có ý định muốn treo ngược Lục Bách Nghiêu lên: “Cũng gì, chỉ chút chuyện ngu ngốc của hồi còn bé thôi.”
Trong nháy mắt gương mặt của Lục Bách Nghiêu khác gì quả cà chua chín, hoàn toàn là bộ dáng “ em tử cay ~ ~ em tử cay” (Mèo cũng chẳng biết là gì nữa. .!!!)
Gương mặt Lục Bách Nghiêu biến đổi hẳn: “Ba………Tại sao chuyện đó cũng cho em biết?”
Chậc chậc chậc, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Lại có thể làm cho cái người da mặt dày như tường thành này lại đỏ mặt khoa trương đến vậy?
Vốn dĩ tôi chỉ là vô tâm trêu chọc nhưng tại lại thay đổi ý định, muốn moi mọi chuyện từ miệng Lục Bách Nghiêu ra ngoài để có thể trải nghiệm chiêu thức tay bắt sói.
Tôi cố ý làm bộ dạng hiểu : “Đúng vậy, ba có cho em.”
“Ba………………….” Lục Bách Nghiêu quanh co nửa ngày cũng phun ra được chữ nào.
Tôi dùng sức nặn ra nụ cười: “ nghĩ tới lúc còn cũng ngu ngốc như vậy đấy! Lục Bách Nghiêu, ngu ngốc như vậy liệu có thể ảnh hưởng xấu đến thông minh của đời sau hay ?”
Toàn bộ suy nghĩ của người này bây giờ đều bị vùi lấp trong tình cảnh túng quẫn cũng chú ý tới vẻ mặt kì dị của tôi, làm tôi khỏi thở phào nhõm. tới diễn kịch, tôi quả đúng là nghiệp dư trong nghiệp dư.
Tôi chờ đợi nửa ngày kết quả người này cứ ấp úng mãi, cuối cùng cái gì cũng ra miệng, làm cho tâm tình tôi khóc ra nước mắt!!
Công nhận ba có cách kiểm tra chị độc đáo . Mà chị cũng có vưa đâu cơ chứ.
Nhiều lúc biết Nghiêu nhà ta có phải lậm quá rồi rồi cơ chứ, cái gì cũng ưu tiên chị chưa xem ngọn ngành là đổ nước sôi lên đầu người khác rồi dù bạn hay là ba của mình.
Thế có được xem là qua ải ba chồng vướng dây mẹ chồng nhỉ? Liệu là ba phiếu thuận 1 phiếu nghịch ta?
Tò mò chuyện hồi bé của quá. Đái dầm, lần đầu "bị", mông xuân chị Cận hay là cúi đầu xin ý kiến ba về vấn đề theo đuổi con ? Mau mau tiết lộ , chị Cận cố lên nha.
Chương 74.4
Editor: coki (Mèo)
lúc tôi cho là hết rồi cuối cùng Lục Bách Nghiêu lại mở miệng: “Khi còn bé chơi ở nông thôn, thấy sườn núi có những viên hình bầu dục màu đen gì đó, ban đầu cho là loại trái cây liền lượm đầy túi mang về nhà chơi. Sau đó có ông cụ nhìn thấy, kinh ngạc hỏi nhặt nhiều phân dê như vậy để làm gì?” Càng về sau giọng của Lục Bách Nghiêu càng , vất vả mới kể xong, đỏ mặt biện giải: “Vợ, khi đó mới năm tuổi, …….”
Khi Lục Bách Nghiêu giải thích được nửa chợt dừng lại bởi vì phát ra tôi cười tới mức gần như dậy nổi.
Nhìn tức giận của bắn ra bốn phía tôi chỉ có thể nín cười giải thích: “Em biết, khi đó còn , phân biệt được cái gì gọi là phân dê, điều này cũng rất bình thường mà.”
vất vả mới nín cười được nhưng khi tự mình tới chỗ “phân dê” cuối cùng cũng nhịn được mà phì cười ra tiếng.
nghĩ tới khi còn bé người này lại ngu ngốc như vậy!
Vừa mới bắt đầu, ta còn thẹn thùng quẫn bách vô hạn nhưng đến cuối cùng vẫn là phản ứng kịp, suy nghĩ vừa rồi bị tôi lừa bịp giận đến mức cả người trực tiếp nhào đến người tôi, lập tức đè ép tôi lên giường……………….
Chương 75: muốn hôn em, nhắm mắt lại.
Editor: coki (Mèo)
Thân thể Lục Bách Nghiêu đè ép tôi chặt, đôi mắt nháy , hơi thở nóng bỏng phả vào giữa cổ tôi, tay phải nhàng xoa xoa gò má, giọng vô cùng mị hoặc trong lúc lơ đãng làm cho người ta ý loạn tình mê: “ , nên thu thập em như thế nào?”
“Em sai lầm rồi.”Lúc này tình thế địch ta rất ràng, hoàn toàn là địch mạnh ta yếu, chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Vẻ mặt của Lục Bách Nghiêu vô lại, mang theo nụ cười tà tứ nhìn tôi làm tôi ngượng ngùng, nếu dám mở miệng ra tôi trực tiếp làm cho chết trong sợ hãi.
: “Nhận sai cũng dùng được, tim của chồng em bị tổn thương sâu sắc, em nên chuẩn bị ………….. Hừ Hừ……”
Chuẩn bị cái gì?
Còn cái gì ngoài con đường chết nữa? Hừ hừ!!
là đại nghiệt!
Lần này ngay đến cả tôi cũng được trôi chảy: “……… muốn làm gì?”
cười dịu dàng, dịu dàng đến độ làm cả người tôi tan chảy: “ muốn hôn em, nhắm mắt lại.”
Tôi khẩn trương nhắm hai mắt, sau đó cảm nhận được môi của nhàng rơi vào môi ta. Môi cùng môi chạm nhau làm cho tôi hồi hộp mở hai mắt ra.
Cả người của chờm lên người tôi, cách rất gần, rất gần, gương mặt lại càng gần hơn, chóp mũi cùng chóp mũi chạm nhau, môi cùng môi chạm nhau. Tôi mở mắt ra nhìn thấy gương mặt trắng nõn của , hàng mi dày, mái tóc ngắn đen nhánh, còn có cặp mắt hoa đào hẹp dài híp lại, mang theo sắc thái si mê, sáng quắc nhìn tôi.
khí hình như đột nhiên nóng lên, thân mật bất ngờ kịp đề phòng trong nháy mắt đốt nóng hai gò má của tôi.
Lòng tôi đột nhiên giật mình, nghe giọng trầm trầm vang lên: “Em tránh cái gì?” Hai con mắt mê người thoáng qua tia ranh mãnh vui vẻ: “Vợ, chẳng lẽ em muốn hôn sao?”
Trong tích tắc này trong đầu của tôi hơi có chút mơ màng, cổ cũng khàn khàn có chút siết chặt.
“Muốn.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tim giống như nhảy lên tận cổ. Tôi khỏi rũ hai tròng mắt xuống, khó có thể chống đỡ được ánh mắt nóng rực của .
Môi của lại bất ngời kịp đề phòng rơi xuống, che lại môi tôi chặt, liếm mút………hơi thở đàn ông đặc biệt trong trẻo lành lạnh dần dần quấn quanh môi lưỡi tôi.
Tôi cảm giác thân mình khẽ run, nhịp tim dừng lại, cả lồng ngực đình trệ giống như bị nhét vào nơi nào đó chật kín làm tôi thể động đậy.
Nhưng môi lại truyền ếnn cảm giác tuyệt vời như vậy, dịu dàng, mát lạnh, say đắm làm cho người ta tâm loạn thần mê………….
Tôi hơi nhắm cặp mắt, hô hấp nhàng giống như thừa nhận, cả người bị bao phủ toàn bộ, đắm chìm trong cạm bẫy dịu dàng của ………
Lục Bách Nghiêu hôn tôi.
Mặc dù đây phải là lần đầu tiên nhưng chúng tôi vẫn hôn nhau nóng bỏng mà mê đắm, đáy lòng truyền tới khẩn trương cùng bối rối.
Lục Bách Nghiêu, tôi muốn nắm tay người đàn ông này vượt qua cả đời…..
Chương 75.2
Editor: coki (Mèo)
Tôi…………Lục Bách Nghiêu……..
Mà giờ phút này cảm thấy như thế nào đây?
Có thể khẩn trương cùng bối rối giống như tôi hay ?
Tôi mê loạn phỏng đoán đầu lưỡi cạy môi tôi ra, lập tức vói vào, đầu lưỡi nóng bỏng dây dưa giữa răng môi tôi……..
Dần dần tiếng thở dốc của hai người ràng lên, tay của tôi đặt lên bờ vai giống như cả người trôi bồng bềnh giữa biển rộng mênh mông, cố gắng dùng hết sức để bắt được tấm gỗ trôi nổi.
Nụ hôn nóng bỏng dây dưa, tôi cảm giác được tay chợt đặt lên ** tôi, tiếng hít thở của càng thêm dồn dập, ánh mắt vô cùng nóng rực, trong phút chốc lòng của tôi liền nhảy lên cái. (** là tác giả giấu nha, phải Mèo đâu.)
……….Ở chỗ này?
“Chúng ta tốc chiến tốc thắng .” nhìn khuôn mặt nóng rực đỏ hồng của tôi, sóng mắt lấp lánh, mênh mông dao động, từ trước tới giờ gương mặt trắng nõn vẫn luôn cười đùa, lúc này cũng dần nhuộm tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
“Ừ.” Ma xui quỷ khiến làm tôi gật đầu cái, ở trước mặt bỏ tất cả ngượng ngùng.
Tôi nghĩ hai chúng tôi muốn điên rồi.
Khi hai tay của Lục Bách Nghiêu đưa vào trong vạt áo của tôi đến đâu tôi liền rùng mình đến đấy. nhìn tôi khẽ mỉm cười, muốn tiến từng bước lại bị tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt.
“Lục ca ca, có ở bên trong ?”
Là giọng của Lưu Chi Dao.
Cả người tôi chợt ngẩn ra,Lục Bách Nghiêu buồn bực câu: “Đừng để ý tới ta, chúng ta tiếp tục.”
Giọng của Lưu Chi Dao từ ngoài cửa truyền đến: “Lục ca ca, mẹ nuôi bảo em gọi xuống ăn cơm.”
Lục Bách Nghiêu liều mạng muốn tiếp tục nhưng lại bị tôi nhàng ngăn cản cái tay tùy tiện hoành hành, nhàn nhạt cười: “Mẹ gọi ăn cơm kìa.”
Tình cảnh này cùng câu được lưu truyền lúc trước “Mẹ câu bảo cậu về nhà ăn cơm” là giống nhau như đúc, mồ hôi rơi tí tách!
Chợt Lục Bách Nghiêu hôn lên môi tôi cái rồi mới bất đắc dĩ đứng dậy, ở trước cửa rống lên tiếng: “ biết!”
Mặt buồn bực giúp tôi sửa sang lại quần áo, nhìn dáng vẻ cam lòng của tôi khỏi si ngốc bật cười. Đối với cái nhìn có chút hả hê của tôi, liền đánh vào mông tôi cái: “ mập, để xem sau khi kết hôn gia thu thập em như thế nào.”
Còn tiến tới mức gia trưởng bậc này, người này suy nghĩ xa xôi tới sau khi kết hôn, cũng là thú vị.
Tôi theo Lục Bách Nghiêu xuống lầu, thời điểm đến bàn ăn, trừ ba Lục Bách Nghiêu, Lục phu nhân cùng Trần Chi Dao, tôi còn phát họ của Lục Bách Nghiêu Lục Kỳ Ngôn cũng ở đây.
Lúc trước Lục Bách Nghiêu mang theo tôi gặp Lục Kỳ Ngôn, đối với ta cũng coi là xa lạ, hai người chúng tôi khẽ mỉm cười coi như chào nhau sau đó tôi liền theo Lục Bách Nghiêu ngồi xuống.
Tôi vừa mới ngồi xuống, Lục phu nhân liền trực tiếp nổ súng với tôi: “Ở phía lâu như vậy làm cái gì? biết đạo lý trưởng bối chờ phía dưới sao?”
Giọng Lục Bách Nghiêu oán giận trả lời, kéo tôi qua ngồi gần : “Mẹ, hai người ở trong phòng có thể làm gì? Lần sau có chút nhãn lực, kiến thức có được hay ?”
Ặc……….
Người này lại ăn trắng trợn như vậy, có biết xấu hổ hay ?
Người này tuyệt đối là kẻ dở hơi biết thay đổi khí bởi vì ở chỗ này ngoại trừ thần thái của Lục Bách Nghiêu vẫn tự nhiên giúp tôi gắp thức ăn vẻ mặt của những người khác đều rất quái dị.
Cuối cùng ba Lục Bách Nghiêu đành phải hòa giải: “Bách Nghiêu dẫn bạn trở lại, vất vả mới tới đây ăn bữa cơm, đại gia đình liền yên tĩnh ăn cơm , có cái gì ăn xong rồi tiếp.”
Ba Lục Bách Nghiêu vừa mở miệng trong nháy mắt hình tượng của ông trong lòng tôi từ “Đại thúc đẹp trai sức quyến rũ” thăng lên thành “Đại thúc đẹp trai mi lực minh thần võ”, cuối cùng cũng an ủi lục phủ ngũ tạng của tôi lại còn có thể trốn tránh ngôn ngữ công kích của Lục phu nhân trong phút chốc, có trời mới biết ăn cũng là chuyện dễ dàng gì.
Tôi cố gắng bỏ qua ánh mắt muốn lăng trì tôi của Lục phu nhân, liên tục vùi đầu vào ăn cơm, trong lòng liền quyết định chủ ý, chỉ cần ăn no xong liền tìm cơ hội chạy trốn.
Chương 75.3
Editor: coki (Mèo)
Dù sao tại bên cạnh Lục phu nhân còn có Lục Chi Dao làm trợ thủ, mà tôi đây chỉ là con dâu lại còn đánh được đánh lại, mắng được mắng lại, đây phải là tự tìm đường chết hay sao?!
Lúc bữa cơm gần kết thúc, Lục Bách Nghiêu buông đũa xuống, cầm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, hào phóng bơi bày chiếc nhẫn tay tôi trước mặt mọi người: “ Nửa năm sau con kết hôn với Tiểu Cận.”
Lời của Lục Bách Nghiêu ràng làm cho mọi người kinh hãi, bọn họ cho rằng nhiều nhất chẳng qua tôi chỉ là bạn cố định của Lục Bách Nghiêu, đến được bước kết hôn này cho nên mới nghĩ tới Lục Bách Nghiêu như vậy.
Lục phu nhân là người đầu tiên phản ứng kịp, chỉ vào lỗ mũi tôi hỏi: “Bách Nghiêu, con điên rồi? Làm sao con có thể kết hôn với loại phụ nữ này?”
Lục Bách Nghiêu nắm tay tôi, tức giận “rầm” tiếng đứng lên từ chỗ ngồi, ánh mắt bén nhọn: “Mẹ, chuyện với ấy nên tôn trọng chút, cái gì mà loại phụ nữ này?”
“ ta………… ta……… ta………….” Lục phu nhân đưa tay chỉ lỗ mũi của tôi nửa ngày cũng nên lời, ra tôi cùng biết ý bà là gì: Điều kiện gia đình bình thường, lên được mặt bàn, môn đăng hộ đối, tôi chính là loại nữ nhân này.
Chẳng qua là những lời này, trong mắt của Lục phu nhân cao cao tại thượng là vạn lần ra được, ra chỉ làm hạ thấp thân phận của bà.
Lục phu nhân hoảng hốt biết gì, kéo Lưu Chi Dao từ chỗ ngồi đứng lên: “Chi Dao làm sao bây giờ? Từ nó thích con, con lại muốn cùng con bé này kết hôn, vậy Chi Dao thích con nhiều năm như vậy con đặt ở đâu?”
“A, mẹ, thời điểm mẹ bắt con hẹn hò xem mắt với những thiên kim tiểu thư kia mẹ đặt Chi Dao ở đâu? tại con muốn kết hôn với người phụ nữ của con, mẹ lại hỏi con, mẹ cảm thấy những lời này trước tiên nên hỏi chính mẹ chút hay sao?” Lục Bách Nghiêu cười lạnh tiếng, khóa chặt tôi ở trong lòng ngực , ôm lấy tôi: “Con muốn cùng Tiểu Cận kết hôn, con chỉ lễ phép thông báo với mọi người tiếng, mọi người đồng ý cũng được, đồng ý cũng được, chúng con vẫn kết hôn.”
Sau đó Lục Bách Nghiêu với Lục Kỳ Ngôn câu: “ họ, xin lỗi vì để cho phải chê cười, em trước bước.”
“Ừ.” Lục Kỳ Ngôn khẽ gật đầu, ánh sáng trong khóe mắt nhìn về phía bàn ăn, dừng lại người Lưu Chi Dao giọng nức nở.
Lục Bách Nghiêu ôm tôi, sải bước ra ngoài biệt thự nhà họ Lục. Lúc ô tô rời , dọc đường gì cả, tốc độ lại nhanh đến dọa người làm cho tôi mở miệng nhắc câu “Bách Nghiêu, chậm chút” mời dần dần bình tĩnh trở lại, tốc độ xe từ từ chậm xuống sau đó dừng xe ven đường.
ôm lấy tôi, trong lời mang theo áy náy cùng xin lỗi: “Xin lỗi, để cho em phải chịu ủy khuất.”
Hồi nãy vẫn vĩnh viễn đứng trước tôi, vì tôi che mưa che gió, oán hối, lúc này lại ôm tôi lời xin lỗi, xin lỗi vì làm chưa đủ tốt, làm cho tôi vui, phải chịu ủy khuất.
Đầu óc của tôi chợt nhớ tới ngày đào hôn hôm đó, với tôi câu kia: Em có nhiều giống như em, đây là em thiếu nợ .
Đúng vậy, tôi vẫn luôn thiếu , mắc nợ thâm tình của , mắc nợ vì tôi mà bỏ ra hết thảy.
Tôi ngước mắt hỏi : “Bách Nghiêu, chúng ta bên nhau cho tới chết, có đúng hay ?”
hôn lên trán tôi cái: “Dĩ nhiên.”
Cho dù mưa gió bão bùng, bụi gai đầy đất em vẫn như cũ chạy về phương xa…………nơi có .
Lục Bách Nghiêu chợt nhớ tới cái gì đó, mở miệng : “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, muốn dẫn em chỗ.”
Tôi nghi ngờ nhìn : “ đâu?”
cưng chìu ngắt gò má tôi: “Đến rồi em biết.”
xoay tròn tay lái đổi hướng, chạy như bay nhưng ràng tốc độ chậm hơn vừa rồi rất nhiều, cuối cùng dừng tại khu chung cư cao tầng vừa mới được xây xong bao lâu, đây chính là khu “Cẩm thành sơn sắc” được truyền thông quảng bá rầm rộ mấy ngày qua, kiến trúc chủ yếu chú trọng thanh nhã yên bình, hầu hết các đối tượng mua nhà chủ yếu là người về hưu, tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán.
Sau khi dừng xe Lục Bách Nghiêu mở miệng : “ lên xem phòng ốc chút.”
Xem phòng ốc?
Chẳng lẽ, mua nhà ở chỗ này?
Tôi nghi ngờ theo Lục Bách Nghiêu vào thang máy, sau khi đến lầu ba, lấy ra cái chìa khóa mở cửa căn phòng, dẫn tôi vào.
Phòng dành cho hai người trải qua sửa chữa thô sơ, nội thất còn chưa có nên gian có vẻ cực kỳ rộng rãi. Nhất thời mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy ban công , ở chỗ này có thể để hai cái ghế dựa cho hai người ngồi, mùa hè có thể hóng gió, mùa đông có thể phơi nắng, ở hoặc là dạo trong tiểu khu, cảnh sắc yên tĩnh an bình nhưng lại làm cho người ta say đắm.
Last edited by a moderator: 14/11/15