1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (Full 93c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 74.2
      Editor: coki (Mèo)

      Vốn trong lòng vẫn còn oán khí tích trữ từ tối hôm qua nhưng đến lúc này tất cả giống như dần dần tản . chủ động đến gần tôi tôi liền quân bại lính tan rã, hoàn toàn trầm luân trong tình say đắm.

      Tôi nghe giọng của Lục Bách Nghiêu vang lên: “ đến đón em về nhà.” thân mật vuốt mái tóc rối bời của tôi: “ phải là nhà của mà là nhà của chúng ta.”

      Chờ tôi rửa mặt xong, mới lấp bụng bằng vài miếng điểm tâm sáng bị Lục Bách Nghiêu lôi kéo lên chiếc Mercedes-Benz phóng như bay về nhà. Mặc dù đây phải là lần đầu tiên tôi tới nhà nhưng theo tốc độ xe phăng phăng lướt sóng gió trong lòng tôi ngày càng mãnh liệt
      .
      Kết quả là trái tim thiếu nữ mềm mại non nớt lại càng nhộn nhạo!

      Tôi ngước mắt bốn mươi lăm độ, nâng trán thầm ưu thương, bộ dáng giống như thiếu nữ sa chân lầm lỗi nhưng thực tế lại là thiếu nữ mất tâm mà cái kẻ trộm tâm lúc này ngồi bên cạnh tôi, mặt mày đắc ý ngâm khe khẽ.

      Tôi ổn định tinh thần tĩnh tâm lắng nghe, kết quả người này khá lắm, vậy mà dám đổi lời bài hát “ Con lừa lông ngắn”: Tôi có con lừa lông ngắn, tên là Hạ Tiểu Cận, có ngày tôi tâm huyết dâng trào mang nó họp chợ, tôi cầm trong tay cái roi da , trong lòng rất đắc ý, để ý tới tiếng ồn ào xôn xao do Hạ Tiểu Cận té ngã……..

      Người này sửa lời coi như xong lại còn coi như tôi ngồi bên ghế phụ hề tồn tại, hát biết mệt cứ lặp lại mãi bài “Con lừa lông ngắn”.
      Mother con lừa lông ngắn Hạ Tiểu Cận á, cả nhà Lục Bách Nghiêu đều gọi là Hạ Tiểu Cận!

      Tôi thể kìm nén trong lòng, lần này quyết tâm phản kháng mạnh mẽ ra miệng, rốt cuộc sau đó cũng nghe tên khốn Lục Bách Nghiêu này yên tĩnh hồi, thừa dịp đèn đỏ, ta xoay đầu lại nhìn tôi: “Vợ, em cũng là nhà của !”

      Tôi nghẹn hơi, cương quyết mở miệng, sau đó ở mấy giây đèn đỏ còn sót lại, chợt nhìn thấy môi ta ghé sát vào giống như chuồn chuồn lướt nước để lại môi tôi làn sóng xao động.

      Tôi kinh ngạc nhìn đôi mắt , ta chớp chớp cặp mắt đào hoa xinh đẹp, lấy tay xoa xoa hai gò má tôi : “Vợ là thơm.”

      Thời gian dừng đèn đỏ qua, sau khi nghe những xe sau bấm còi thúc giục Lục Bách Nghiêu mới tình nguyện khởi động xe nhanh chóng chạy về nhà.

      Thời điểm đến nhà ta còn cách bữa cơm trưa khoảng thời gian rất lâu, người giúp việc còn bận rộn trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng. Tôi lôi kéo Lục Bách Nghiêu dạo vòng, kết quả phát người mà mình lo lắng có ở nhà, nghe người giúp việc phải đợi cơm trưa bà mới trở về khỏi làm cho tôi thở dài nhõm, nhưng lòng tôi vừa mới vui vẻ chưa được bao lâu bị ba Lục Bách Nghiêu gọi đến thư phòng.

      Lục phu nhân có ở nhà nhưng mà người ba hằng năm công tác xa lại ở nhà chờ chúng tôi đấy!

      vất vả Lục Bách Nghiêu mới trở về nhà chuyến lại đụng phải vị trưởng bối khó tính……….Thời gian này quả gặp quỷ…………. đúng là mạo hiểm thú vị mười phần!

      Thời điểm tôi theo ba lên lầu Lục Bách Nghiêu khẩn trương lôi kéo tay tôi, ghé vào tai : “Nếu lão đầu có gì nặng lời ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

      Vấn đề là Lục Bách Nghiêu thầm với tôi coi như xong nhưng ngoài miệng giả bộ lặng lẽ mà lượng lại có giảm bao nhiêu.

      Ba Lục Bách Nghiêu là người nhạy bén như thế nào? Hơn nữa ba chúng tôi còn cách nhau xa cho dù Lục Bách Nghiêu có đè thấp thanh chuyện nhưng tôi vẫn thấy được mi mắt ba ta hơi nhíu chút, hiển nhiên là nghe hết tất cả.

      Bất quá hình như ba Lục Bách Nghiêu vẫn rất cố gắng…………….Ừ, thế nào nhỉ?... .........Chắc là bình tĩnh . Bởi vì dưới tình huống giống như vậy, tôi ở trước mặt Lão Phật Gia những lời đó chắc chắn chưa tới giây Lão Phật Gia cầm chổi quét tôi ra khỏi cửa, chút cũng nể nang mặt mũi huống chi chỉ là cái nhăn mặt nhíu mày có thể vui mừng kết thúc?
      Lại đây là lần đầu tiên thấy baba Lục Bách Nghiêu, mặc dù trước kia là học chung với Lục Bách Nghiêu, cũng tới nhà bà ngoại nhưng lại chưa từng gặp qua ba ta.

      Người trước mặt tôi khoảng dưới năm mươi tuổi, hoàn toàn là phiên bản trung niên của Lục Bách Nghiêu, cả người nhìn qua khí mười phần biết có phải là do lăn lộn thương trường nhiều năm hay mà so với cặp mắt hoa đào sáng quắc của Lục Bách Nghiêu đôi tròng mắt của ba ta lại lộ ra vẻ trầm tĩnh cùng khó nắm bắt.

      Loại ánh mắt này tôi từng nhìn thấy người họ Lục Kỳ Ngôn của Lục Bách Nghiêu, màng thế . Loại ánh mắt hơn thua như thế rất khó tạo thành.

      Cho nên cho dù người đàn ông này trước mặt tôi có tỏ ra hiền hòa thế nào tôi cũng có thể mơ hồ cảm giác được ông ta phải là người dễ dàng đối phó như ba Lưu.

      Vừa vào thư phòng, ông liền đóng cửa lại, sãi bước tới chỗ ngồi: “Hạ tiểu thư, mời ngồi
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 74.3
      Editor: coki (Mèo)

      Hạ tiểu thư………..Đây tuyệt đối phải là tần số tốt, chẳng lẽ Lục phu nhân sớm thổi gió bên gối, sau đó lượng biến đổi đưa tới chất cũng biến đổi?

      Tôi muốn yếu đuối như vậy, xuất sơn chưa được bao lâu chết ngắc!

      “Dạ”. Tôi gật đầu ngồi xuống, trong đầu chỉ lòng dạ suy nghĩ ba Lục Bách Nghiêu có thể giống như mẹ ta hay , vừa mở miệng hỏi “Tốt ngiệp trường nào?” “ mấy quốc gia?” cùng các vấn đề linh tinh khác để oanh tạc tôi?

      Hiển nhiên là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.

      Bởi vì người ta hoàn toàn thèm để ý tới tôi.

      Có thể tưởng tượng được ? Trong vòng mười lăm phút từ khi tôi vào và ngồi xuống, ba Lục Bách Nghiêu đều dùng ánh mắt bất động thanh sắc quan sát tôi, hơn nữa câu cũng chịu !

      Mẹ nó, lão nương chuẩn bị bài thuyết giảng thao thao bất tuyệt nhưng khi thấy ba Lục Bách Nghiêu trầm mặc thân xác liền chìm xuống đáy biển!

      lúc tôi cùng ba Lục Bách Nghiêu mắt to trừng mắt đến phút thứ mười sáu cuối cùng ông cũng mở miệng: “ , còn nhưng tính nhẫn nại ngược lại tệ.”

      “Ha ha…………ha ha.” Chuyện này hình như vượt qua logic bình thường trong đầu tôi, đầu của tôi là viên bi , hoàn toàn dụng nạp được có được hay ?! Tôi biết nên tiếp thế nào chỉ có thể giả ngu như nhân vật trong truyện Hùng Xạ Điêu, liên tục cười khúc khích.

      Cười ngu ngốc nửa ngày, ba Lục Bách Nghiêu lại im lặng tôi liền buồn bực ngậm miệng, suy nghĩ lâu mới từ trong kẽ răng nặn ra câu: “Tính nhẫn nại của bác quả cũng tệ!

      Nghe tôi tới đây, hiếm thấy ba Lục Bách Nghiêu ho khan tiếng…………

      Hình như tôi có trêu chọc ai ?

      Vừa mới mở miệng làm cho ba Lục Bách Nghiêu rùng mình ớn lạnh?!

      Tội vội vàng rót nước đưa cho ông, tay giúp vỗ vỗ lưng đợi đến khi ông ho khan nữa tôi nghĩ rốt cuộc buổi điều tra phỏng vấn cũng chính thức bắt đầu, trong lòng liền có chút kích động ?

      Vì vậy kích động liền biến thành kích động lớn, trong phút thất thần làm rơi ly nước mà ba Lục Bách Nghiêu vừa uống xong xuống đất.

      “Loảng xoảng………” tiếng, nguyên nhân là do lúc tôi tới cẩn thận vấp phải cái chân bàn nên làm rơi ly nước.

      Ngay sau tiếng “loảng xoảng” đó là tiếng “loảng xoảng” còn to hơn, tôi kinh ngạc hoảng sợ nhìn thấy Lục Bách Nghiêu đạp cửa vào, sau đó “vèo” cái ôm tôi vào trong ngực, lời xác thực nhìn ba ta: “Ba, ấy là con dâu của ba, tại sao ba lại có thể động thủ đánh ấy?!”

      Đánh……………

      Con mắt nào của Lục Bách Nghiêu thấy được?!

      Còn nữa, mới vừa rồi ta vẫn luôn đứng tại góc tường nghe lén sao?!

      Nếu làm cách nào mà vào nhanh như vậy?

      Trong nháy mắt tôi liền bay bay trong gió……….

      “Lục………..Lục Bách Nghiêu, cái gì đó?” Tôi nâng trán nhìn Lục Bách Nghiêu, trong nháy mắt biết gì cho phải: “Người làm vỡ cái ly là em.”

      Lục Bách Nghiêu bảo vệ tôi ở trong ngực, tỉ mỉ quan sát từ xuống dưới lúc mới coi như yên lòng, sau đó bộ dạng giống như chim ưng bắt gà con, nắm tay tôi kéo ra ngoài cửa: “Ba, các người chuyện lâu như vậy chắc cũng xong rồi, con dẫn Tiểu Cận ra ngoài trước?”

      xong?

      Là cái gì cũng chưa có được ?

      Chỉ tiếc lúc này ngay cả quyền phát ngôn tôi cũng có, thân thể liền bị Lục Bách Nghiêu xách , kéo tới trong phòng của .

      Sau khi vào phòng, Lục Bách Nghiêu lập tức khóa trái cửa, cúi đầu hỏi tôi: “ sao chứ? Vừa rồi trong thư phòng ba gì với em? Đáng chết! Cách tốt như vậy, đứng ở bên ngoài chút cũng nghe được!”
      Đáng chết phải là hiệu quả cách tốt mà là nụ cười nham hiểm cùng gì của ba có được hay ?

      Tôi có ý định muốn treo ngược Lục Bách Nghiêu lên: “Cũng gì, chỉ chút chuyện ngu ngốc của hồi còn bé thôi.”

      Trong nháy mắt gương mặt của Lục Bách Nghiêu khác gì quả cà chua chín, hoàn toàn là bộ dáng “ em tử cay ~ ~ em tử cay” (Mèo cũng chẳng biết là gì nữa. .!!!)

      Gương mặt Lục Bách Nghiêu biến đổi hẳn: “Ba………Tại sao chuyện đó cũng cho em biết?”

      Chậc chậc chậc, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Lại có thể làm cho cái người da mặt dày như tường thành này lại đỏ mặt khoa trương đến vậy?

      Vốn dĩ tôi chỉ là vô tâm trêu chọc nhưng tại lại thay đổi ý định, muốn moi mọi chuyện từ miệng Lục Bách Nghiêu ra ngoài để có thể trải nghiệm chiêu thức tay bắt sói.

      Tôi cố ý làm bộ dạng hiểu : “Đúng vậy, ba cho em.”

      “Ba………………….” Lục Bách Nghiêu quanh co nửa ngày cũng phun ra được chữ nào.

      Tôi dùng sức nặn ra nụ cười: “ nghĩ tới lúc còn cũng ngu ngốc như vậy đấy! Lục Bách Nghiêu, ngu ngốc như vậy liệu có thể ảnh hưởng xấu đến thông minh của đời sau hay ?”

      Toàn bộ suy nghĩ của người này bây giờ đều bị vùi lấp trong tình cảnh túng quẫn cũng chú ý tới vẻ mặt kì dị của tôi, làm tôi khỏi thở phào nhõm. tới diễn kịch, tôi quả đúng là nghiệp dư trong nghiệp dư.

      Tôi chờ đợi nửa ngày kết quả người này cứ ấp úng mãi, cuối cùng cái gì cũng ra miệng, làm cho tâm tình tôi khóc ra nước mắt!!

      Công nhận ba có cách kiểm tra chị độc đáo . Mà chị cũng có vưa đâu cơ chứ.

      Nhiều lúc biết Nghiêu nhà ta có phải lậm quá rồi rồi cơ chứ, cái gì cũng ưu tiên chị chưa xem ngọn ngành là đổ nước sôi lên đầu người khác rồi dù bạn hay là ba của mình.

      Thế có được xem là qua ải ba chồng vướng dây mẹ chồng nhỉ? Liệu là ba phiếu thuận 1 phiếu nghịch ta?

      Tò mò chuyện hồi bé của quá. Đái dầm, lần đầu "bị", mông xuân chị Cận hay là cúi đầu xin ý kiến ba về vấn đề theo đuổi con ? Mau mau tiết lộ , chị Cận cố lên nha.


      Chương 74.4
      Editor: coki (Mèo)

      lúc tôi cho là hết rồi cuối cùng Lục Bách Nghiêu lại mở miệng: “Khi còn bé chơi ở nông thôn, thấy sườn núi có những viên hình bầu dục màu đen gì đó, ban đầu cho là loại trái cây liền lượm đầy túi mang về nhà chơi. Sau đó có ông cụ nhìn thấy, kinh ngạc hỏi nhặt nhiều phân dê như vậy để làm gì?” Càng về sau giọng của Lục Bách Nghiêu càng , vất vả mới kể xong, đỏ mặt biện giải: “Vợ, khi đó mới năm tuổi, …….”

      Khi Lục Bách Nghiêu giải thích được nửa chợt dừng lại bởi vì phát ra tôi cười tới mức gần như dậy nổi.

      Nhìn tức giận của bắn ra bốn phía tôi chỉ có thể nín cười giải thích: “Em biết, khi đó còn , phân biệt được cái gì gọi là phân dê, điều này cũng rất bình thường mà.”

      vất vả mới nín cười được nhưng khi tự mình tới chỗ “phân dê” cuối cùng cũng nhịn được mà phì cười ra tiếng.

      nghĩ tới khi còn bé người này lại ngu ngốc như vậy!

      Vừa mới bắt đầu, ta còn thẹn thùng quẫn bách vô hạn nhưng đến cuối cùng vẫn là phản ứng kịp, suy nghĩ vừa rồi bị tôi lừa bịp giận đến mức cả người trực tiếp nhào đến người tôi, lập tức đè ép tôi lên giường……………….


      Chương 75: muốn hôn em, nhắm mắt lại.
      Editor: coki (Mèo)

      Thân thể Lục Bách Nghiêu đè ép tôi chặt, đôi mắt nháy , hơi thở nóng bỏng phả vào giữa cổ tôi, tay phải nhàng xoa xoa gò má, giọng vô cùng mị hoặc trong lúc lơ đãng làm cho người ta ý loạn tình mê: “ , nên thu thập em như thế nào?”

      “Em sai lầm rồi.”Lúc này tình thế địch ta rất ràng, hoàn toàn là địch mạnh ta yếu, chỉ có thể cầu xin tha thứ.

      Vẻ mặt của Lục Bách Nghiêu vô lại, mang theo nụ cười tà tứ nhìn tôi làm tôi ngượng ngùng, nếu dám mở miệng ra tôi trực tiếp làm cho chết trong sợ hãi.

      : “Nhận sai cũng dùng được, tim của chồng em bị tổn thương sâu sắc, em nên chuẩn bị ………….. Hừ Hừ……”

      Chuẩn bị cái gì?

      Còn cái gì ngoài con đường chết nữa? Hừ hừ!!

      đại nghiệt!

      Lần này ngay đến cả tôi cũng được trôi chảy: “……… muốn làm gì?”

      cười dịu dàng, dịu dàng đến độ làm cả người tôi tan chảy: “ muốn hôn em, nhắm mắt lại.”

      Tôi khẩn trương nhắm hai mắt, sau đó cảm nhận được môi của nhàng rơi vào môi ta. Môi cùng môi chạm nhau làm cho tôi hồi hộp mở hai mắt ra.
      Cả người của chờm lên người tôi, cách rất gần, rất gần, gương mặt lại càng gần hơn, chóp mũi cùng chóp mũi chạm nhau, môi cùng môi chạm nhau. Tôi mở mắt ra nhìn thấy gương mặt trắng nõn của , hàng mi dày, mái tóc ngắn đen nhánh, còn có cặp mắt hoa đào hẹp dài híp lại, mang theo sắc thái si mê, sáng quắc nhìn tôi.

      khí hình như đột nhiên nóng lên, thân mật bất ngờ kịp đề phòng trong nháy mắt đốt nóng hai gò má của tôi.

      Lòng tôi đột nhiên giật mình, nghe giọng trầm trầm vang lên: “Em tránh cái gì?” Hai con mắt mê người thoáng qua tia ranh mãnh vui vẻ: “Vợ, chẳng lẽ em muốn hôn sao?”

      Trong tích tắc này trong đầu của tôi hơi có chút mơ màng, cổ cũng khàn khàn có chút siết chặt.

      “Muốn.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, tim giống như nhảy lên tận cổ. Tôi khỏi rũ hai tròng mắt xuống, khó có thể chống đỡ được ánh mắt nóng rực của .

      Môi của lại bất ngời kịp đề phòng rơi xuống, che lại môi tôi chặt, liếm mút………hơi thở đàn ông đặc biệt trong trẻo lành lạnh dần dần quấn quanh môi lưỡi tôi.

      Tôi cảm giác thân mình khẽ run, nhịp tim dừng lại, cả lồng ngực đình trệ giống như bị nhét vào nơi nào đó chật kín làm tôi thể động đậy.

      Nhưng môi lại truyền ếnn cảm giác tuyệt vời như vậy, dịu dàng, mát lạnh, say đắm làm cho người ta tâm loạn thần mê………….

      Tôi hơi nhắm cặp mắt, hô hấp nhàng giống như thừa nhận, cả người bị bao phủ toàn bộ, đắm chìm trong cạm bẫy dịu dàng của ………
      Lục Bách Nghiêu hôn tôi.

      Mặc dù đây phải là lần đầu tiên nhưng chúng tôi vẫn hôn nhau nóng bỏng mà mê đắm, đáy lòng truyền tới khẩn trương cùng bối rối.

      Lục Bách Nghiêu, tôi muốn nắm tay người đàn ông này vượt qua cả đời…..


      Chương 75.2
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi…………Lục Bách Nghiêu……..

      Mà giờ phút này cảm thấy như thế nào đây?

      Có thể khẩn trương cùng bối rối giống như tôi hay ?

      Tôi mê loạn phỏng đoán đầu lưỡi cạy môi tôi ra, lập tức vói vào, đầu lưỡi nóng bỏng dây dưa giữa răng môi tôi……..

      Dần dần tiếng thở dốc của hai người ràng lên, tay của tôi đặt lên bờ vai giống như cả người trôi bồng bềnh giữa biển rộng mênh mông, cố gắng dùng hết sức để bắt được tấm gỗ trôi nổi.

      Nụ hôn nóng bỏng dây dưa, tôi cảm giác được tay chợt đặt lên ** tôi, tiếng hít thở của càng thêm dồn dập, ánh mắt vô cùng nóng rực, trong phút chốc lòng của tôi liền nhảy lên cái. (** là tác giả giấu nha, phải Mèo đâu.)

      ……….Ở chỗ này?

      “Chúng ta tốc chiến tốc thắng .” nhìn khuôn mặt nóng rực đỏ hồng của tôi, sóng mắt lấp lánh, mênh mông dao động, từ trước tới giờ gương mặt trắng nõn vẫn luôn cười đùa, lúc này cũng dần nhuộm tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

      “Ừ.” Ma xui quỷ khiến làm tôi gật đầu cái, ở trước mặt bỏ tất cả ngượng ngùng.

      Tôi nghĩ hai chúng tôi muốn điên rồi.

      Khi hai tay của Lục Bách Nghiêu đưa vào trong vạt áo của tôi đến đâu tôi liền rùng mình đến đấy. nhìn tôi khẽ mỉm cười, muốn tiến từng bước lại bị tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt.

      “Lục ca ca, có ở bên trong ?”

      Là giọng của Lưu Chi Dao.

      Cả người tôi chợt ngẩn ra,Lục Bách Nghiêu buồn bực câu: “Đừng để ý tới ta, chúng ta tiếp tục.”

      Giọng của Lưu Chi Dao từ ngoài cửa truyền đến: “Lục ca ca, mẹ nuôi bảo em gọi xuống ăn cơm.”

      Lục Bách Nghiêu liều mạng muốn tiếp tục nhưng lại bị tôi nhàng ngăn cản cái tay tùy tiện hoành hành, nhàn nhạt cười: “Mẹ gọi ăn cơm kìa.”

      Tình cảnh này cùng câu được lưu truyền lúc trước “Mẹ câu bảo cậu về nhà ăn cơm” là giống nhau như đúc, mồ hôi rơi tí tách!

      Chợt Lục Bách Nghiêu hôn lên môi tôi cái rồi mới bất đắc dĩ đứng dậy, ở trước cửa rống lên tiếng: “ biết!”

      Mặt buồn bực giúp tôi sửa sang lại quần áo, nhìn dáng vẻ cam lòng của tôi khỏi si ngốc bật cười. Đối với cái nhìn có chút hả hê của tôi, liền đánh vào mông tôi cái: “ mập, để xem sau khi kết hôn gia thu thập em như thế nào.”

      Còn tiến tới mức gia trưởng bậc này, người này suy nghĩ xa xôi tới sau khi kết hôn, cũng là thú vị.

      Tôi theo Lục Bách Nghiêu xuống lầu, thời điểm đến bàn ăn, trừ ba Lục Bách Nghiêu, Lục phu nhân cùng Trần Chi Dao, tôi còn phát họ của Lục Bách Nghiêu Lục Kỳ Ngôn cũng ở đây.

      Lúc trước Lục Bách Nghiêu mang theo tôi gặp Lục Kỳ Ngôn, đối với ta cũng coi là xa lạ, hai người chúng tôi khẽ mỉm cười coi như chào nhau sau đó tôi liền theo Lục Bách Nghiêu ngồi xuống.

      Tôi vừa mới ngồi xuống, Lục phu nhân liền trực tiếp nổ súng với tôi: “Ở phía lâu như vậy làm cái gì? biết đạo lý trưởng bối chờ phía dưới sao?”

      Giọng Lục Bách Nghiêu oán giận trả lời, kéo tôi qua ngồi gần : “Mẹ, hai người ở trong phòng có thể làm gì? Lần sau có chút nhãn lực, kiến thức có được hay ?”

      Ặc……….

      Người này lại ăn trắng trợn như vậy, có biết xấu hổ hay ?

      Người này tuyệt đối là kẻ dở hơi biết thay đổi khí bởi vì ở chỗ này ngoại trừ thần thái của Lục Bách Nghiêu vẫn tự nhiên giúp tôi gắp thức ăn vẻ mặt của những người khác đều rất quái dị.

      Cuối cùng ba Lục Bách Nghiêu đành phải hòa giải: “Bách Nghiêu dẫn bạn trở lại, vất vả mới tới đây ăn bữa cơm, đại gia đình liền yên tĩnh ăn cơm , có cái gì ăn xong rồi tiếp.”

      Ba Lục Bách Nghiêu vừa mở miệng trong nháy mắt hình tượng của ông trong lòng tôi từ “Đại thúc đẹp trai sức quyến rũ” thăng lên thành “Đại thúc đẹp trai mi lực minh thần võ”, cuối cùng cũng an ủi lục phủ ngũ tạng của tôi lại còn có thể trốn tránh ngôn ngữ công kích của Lục phu nhân trong phút chốc, có trời mới biết ăn cũng là chuyện dễ dàng gì.

      Tôi cố gắng bỏ qua ánh mắt muốn lăng trì tôi của Lục phu nhân, liên tục vùi đầu vào ăn cơm, trong lòng liền quyết định chủ ý, chỉ cần ăn no xong liền tìm cơ hội chạy trốn.

      Chương 75.3

      Editor: coki (Mèo)

      Dù sao tại bên cạnh Lục phu nhân còn có Lục Chi Dao làm trợ thủ, mà tôi đây chỉ là con dâu lại còn đánh được đánh lại, mắng được mắng lại, đây phải là tự tìm đường chết hay sao?!

      Lúc bữa cơm gần kết thúc, Lục Bách Nghiêu buông đũa xuống, cầm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, hào phóng bơi bày chiếc nhẫn tay tôi trước mặt mọi người: “ Nửa năm sau con kết hôn với Tiểu Cận.”

      Lời của Lục Bách Nghiêu ràng làm cho mọi người kinh hãi, bọn họ cho rằng nhiều nhất chẳng qua tôi chỉ là bạn cố định của Lục Bách Nghiêu, đến được bước kết hôn này cho nên mới nghĩ tới Lục Bách Nghiêu như vậy.

      Lục phu nhân là người đầu tiên phản ứng kịp, chỉ vào lỗ mũi tôi hỏi: “Bách Nghiêu, con điên rồi? Làm sao con có thể kết hôn với loại phụ nữ này?”

      Lục Bách Nghiêu nắm tay tôi, tức giận “rầm” tiếng đứng lên từ chỗ ngồi, ánh mắt bén nhọn: “Mẹ, chuyện với ấy nên tôn trọng chút, cái gì mà loại phụ nữ này?”

      ta………… ta……… ta………….” Lục phu nhân đưa tay chỉ lỗ mũi của tôi nửa ngày cũng nên lời, ra tôi cùng biết ý bà là gì: Điều kiện gia đình bình thường, lên được mặt bàn, môn đăng hộ đối, tôi chính là loại nữ nhân này.

      Chẳng qua là những lời này, trong mắt của Lục phu nhân cao cao tại thượng là vạn lần ra được, ra chỉ làm hạ thấp thân phận của bà.

      Lục phu nhân hoảng hốt biết gì, kéo Lưu Chi Dao từ chỗ ngồi đứng lên: “Chi Dao làm sao bây giờ? Từ thích con, con lại muốn cùng con bé này kết hôn, vậy Chi Dao thích con nhiều năm như vậy con đặt ở đâu?”

      “A, mẹ, thời điểm mẹ bắt con hẹn hò xem mắt với những thiên kim tiểu thư kia mẹ đặt Chi Dao ở đâu? tại con muốn kết hôn với người phụ nữ của con, mẹ lại hỏi con, mẹ cảm thấy những lời này trước tiên nên hỏi chính mẹ chút hay sao?” Lục Bách Nghiêu cười lạnh tiếng, khóa chặt tôi ở trong lòng ngực , ôm lấy tôi: “Con muốn cùng Tiểu Cận kết hôn, con chỉ lễ phép thông báo với mọi người tiếng, mọi người đồng ý cũng được, đồng ý cũng được, chúng con vẫn kết hôn.”

      Sau đó Lục Bách Nghiêu với Lục Kỳ Ngôn câu: “ họ, xin lỗi vì để cho phải chê cười, em trước bước.”

      “Ừ.” Lục Kỳ Ngôn khẽ gật đầu, ánh sáng trong khóe mắt nhìn về phía bàn ăn, dừng lại người Lưu Chi Dao giọng nức nở.

      Lục Bách Nghiêu ôm tôi, sải bước ra ngoài biệt thự nhà họ Lục. Lúc ô tô rời , dọc đường gì cả, tốc độ lại nhanh đến dọa người làm cho tôi mở miệng nhắc câu “Bách Nghiêu, chậm chút” mời dần dần bình tĩnh trở lại, tốc độ xe từ từ chậm xuống sau đó dừng xe ven đường.

      ôm lấy tôi, trong lời mang theo áy náy cùng xin lỗi: “Xin lỗi, để cho em phải chịu ủy khuất.”

      Hồi nãy vẫn vĩnh viễn đứng trước tôi, vì tôi che mưa che gió, oán hối, lúc này lại ôm tôi lời xin lỗi, xin lỗi vì làm chưa đủ tốt, làm cho tôi vui, phải chịu ủy khuất.

      Đầu óc của tôi chợt nhớ tới ngày đào hôn hôm đó, với tôi câu kia: Em nhiều giống như em, đây là em thiếu nợ .

      Đúng vậy, tôi vẫn luôn thiếu , mắc nợ thâm tình của , mắc nợ vì tôi mà bỏ ra hết thảy.

      Tôi ngước mắt hỏi : “Bách Nghiêu, chúng ta bên nhau cho tới chết, có đúng hay ?”

      hôn lên trán tôi cái: “Dĩ nhiên.”

      Cho dù mưa gió bão bùng, bụi gai đầy đất em vẫn như cũ chạy về phương xa…………nơi có .

      Lục Bách Nghiêu chợt nhớ tới cái gì đó, mở miệng : “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, muốn dẫn em chỗ.”

      Tôi nghi ngờ nhìn : “ đâu?”

      cưng chìu ngắt gò má tôi: “Đến rồi em biết.”

      xoay tròn tay lái đổi hướng, chạy như bay nhưng ràng tốc độ chậm hơn vừa rồi rất nhiều, cuối cùng dừng tại khu chung cư cao tầng vừa mới được xây xong bao lâu, đây chính là khu “Cẩm thành sơn sắc” được truyền thông quảng bá rầm rộ mấy ngày qua, kiến trúc chủ yếu chú trọng thanh nhã yên bình, hầu hết các đối tượng mua nhà chủ yếu là người về hưu, tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán.

      Sau khi dừng xe Lục Bách Nghiêu mở miệng : “ lên xem phòng ốc chút.”

      Xem phòng ốc?

      Chẳng lẽ, mua nhà ở chỗ này?

      Tôi nghi ngờ theo Lục Bách Nghiêu vào thang máy, sau khi đến lầu ba, lấy ra cái chìa khóa mở cửa căn phòng, dẫn tôi vào.

      Phòng dành cho hai người trải qua sửa chữa thô sơ, nội thất còn chưa có nên gian có vẻ cực kỳ rộng rãi. Nhất thời mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy ban công , ở chỗ này có thể để hai cái ghế dựa cho hai người ngồi, mùa hè có thể hóng gió, mùa đông có thể phơi nắng, ở hoặc là dạo trong tiểu khu, cảnh sắc yên tĩnh an bình nhưng lại làm cho người ta say đắm.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Lục Bách Nghiêu dẫn tôi tham quan xung quanh sau đó hỏi: “Xem phòng này chút, biết cha mẹ vợ có hài lòng hay ?”

      Cha mẹ vợ?

      Tôi nghi ngờ nhìn : “Phòng này mua cho….?”

      Lục Bách Nghiêu nghiêm túc gật đầu cái: “ nhớ lúc trước em có nhắc qua lần là mẹ vợ bị viêm khớp cho nên thấy phòng này cũng tệ, dường như rất thích hợp để dưỡng lão, lại có thang máy nên mua phòng. Bất quá cụ thể sửa chữa như thế nào nên theo ý kiến của hai người bọn họ.”

      Tôi nhắc tới sao?

      Thậm chí tôi quên mình có đề cập tới chuyện Lão Phật Gia bị viêm khớp với Lục Bách Nghiêu hay nhưng vẫn nhớ, hơn nữa còn mua cho hai người bọn họ căn phòng tốt như vậy.

      Tôi kinh ngạc nhìn Lục Bách Nghiêu, nhìn đến mức nước mắt chảy xuống.
      Tôi hỏi : “Tại sao?”

      cưng chìu vuốt mái tóc dài của tôi: “Đứa ngốc, thế giới này làm gì có nhiều cái tại sao như vậy.”

      Cho dù mở miệng nhưng trong ánh mắt tôi cũng có thể hiểu loại tâm tình có tên là “ ai cả đường ”.

      Bởi vì nhau nên mới nguyện ý đối xử với cha mẹ đối phương như cha mẹ mình, thậm chí chỉ có hơn chứ kém: Bởi vì nhau cho nên mới nguyện vì tôi mà vứt bỏ tất cả sau lưng, oán hối.

      Sách “Bạch đầu ngâm” của tài nữ nhà Hán Trác Văn Quân viết danh ngôn thiên cổ: Nguyện phải lòng người, bạc đầu phân cách.

      Vào giờ phút này Lục Bách Nghiêu đứng trước mặt tôi, làm sao lại phải là người dành riêng cho tôi, bạc đầu phân cách.

      “Lúc nào cho Lão Phật Gia biết?” Tôi ngước mắt hỏi.

      Lục Bách Nghiêu suy nghĩ chút mở miệng : “Mấy ngày nữa , để liên lạc với công ty sửa chữa, cụ thể cần sửa như thế nào tiện hỏi ý kiến bọn họ luôn.”

      “Ừ.” Tôi gật đầu cái: “ Tiểu Lục, tại sao lại tốt như vậy?”

      Lục Bách Nghiêu ranh mãnh chớp chớp cặp mắt đào hoa, khôi phục bản chất hài hước : “Biết gia là người chồng trăm năm khó gặp chưa? Còn mau mau đóng gói mang về nhà mà hôn, mà sử dụng.”

      Tôi nhéo hai gò má của : “ Ừ, da rất trơn bóng, chất lượng tệ.”

      Sau đó vỗ vỗ vai : “Đủ rộng để có thể cho em dựa vào.” Lại cẩn thận quan sát từ xuống dưới cuối cùng cho ra kết luận: “Được, vậy em mua thôi.”

      cười yếu ớt ôm lấy tôi, tựa đầu chôn sâu trong cổ tôi: “ khi bán ra cho phép trả hàng lại. Vợ, đời này chỉ có thể là của em.”

      Tôi cười si ngốc: “Ừ, đời này chỉ có thể là của em.”

      Sau khi xem xong phòng ốc, Lục Bách Nghiêu giao chìa khóa cho tôi, nhờ tôi đưa cho Lão Phật Gia và ba Lưu.

      Tôi nghi ngờ nhìn : “Tại sao lại tự mình đưa cho bọn họ?”

      Lục Bách Nghiêu trả lời: “Dù sao chúng ta vẫn còn chưa kết hôn, nếu đưa sợ rằng hai người yên lòng, cứ là em dư tiền mua .”

      “Nhưng toàn bộ phòng ốc là mua, cho dù là tiền để dành của em cũng chưa đủ đặt tiền cọc nữa là, hợp lý!”

      Lục Bách Nghiêu chọc chọc đầu tôi: “ Vợ ngốc, cứ cho vay nóng là được.”

      Tôi chê cười bộ dạng ngu ngốc của : “Được rồi.”

      nhìn ra người này còn rất có tâm nha!

      Tôi cùng Lục Bách Nghiêu đùa giỡn, nhìn thời gian cũng sai biệt lắm, định tìm chỗ ăn cơm nhận được điện thoại của Đồng Yến.

      Trong điện thoại nàng đợi gả la hét đòi bốn người phải tụ tập nếm thử đồ ăn của nhà hàng Hoài Dương vừa mới khai trương gần đây, nghe hương vị cũng tệ lắm.

      Tôi có vội đáp ứng, hỏi Lục Bách Nghiêu: “ ?”

      Lục Bách Nghiêu đùa nghịch mái tóc dài của tôi, giọng có chút hứng thú: “Tất cả mọi chuyện lớn đều nghe vợ.”

      Tôi đồng ý trong điện thoại, vì vậy thúc giục Lục Bách Nghiêu lái xe nhanh chút, lát nữa gặp bọn Đồng Yến ở cửa tiệm. Di e n da n le q uy d o n

      chứng minh người phụ nữ khi có thai tâm hồn ăn uống lại càng được bộc lộ ràng. Hai người đàn ông uống rượu, thỉnh thoảng đưa đũa gắp miếng còn thức ăn bàn dưới suy nghĩ “Có thể ăn là phúc” hoàn toàn bị tôi và Đồng Yến giải quyết hết.

      Lúc tôi cùng Đồng Yến tới phòng vê sinh, cảm giác được bụng mình no căng, là thoải mái!

      chịu nổi! Làm sao bây giờ, mình cảm giác gần đây mình ăn càng ngày càng nhiều.” Còn ăn như vậy biết tới lúc nào đó có thể nổ tung hay .

      Đồng Yến gật đầu cái: “Mình cảm giác sau khi mang thai biến thành người tham ăn rồi.”

      “Nhưng mà cậu ăn phần của hai người, mình có thể so với cậu sao!”

      Đồng Yến trêu chọc: “Vậy cậu cũng cố gắng để được ăn phần của hai người , phải chúng ta có đôi có cặp rồi sao.”

      Đồng Yến cười đùa vào phòng vệ sinh, tôi đứng ở bên ngoài chờ ấy, tuy là muốn nhưng ở chỗ này lại đụng phải người quen.

      Tóc ngắn màu đen, khuôn mặt xinh xắn quen thuộc như thế liền cảm thán thành phố này cũng quá !

      Người này phải là ai khác, chính là người tình bên ngoài của Trương Húc………..Nguyệt Nguyệt.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Lúc vừa chạm nhau, giương mặt của ta cũng kinh ngạc kém gì tôi, hơi lâu mới bình tĩnh lại, nhìn về phía tôi nhưng có chút thiện ý nào.

      lâu gặp!” Bốn chữ này, hình như là ta cắn răng nghiến lợi ra khỏi miệng.

      Cũng giống như tôi muốn nhìn thấy ta, ta cũng muốn nhìn thấy tôi, thấy bóng lưng xoay người rời của ta, oán hận cùng căm thù như ùa về trong đầu óc tôi.

      phải là ta lấy được Trương Húc sao?

      Giữa chúng tôi phải là nước sông phạm nước giếng sao?

      Tại sao ánh mắt của ta nhìn về phía tôi lại hàm chứa nhiều phẫn giận hề che giấu như vậy?

      “Làm sao vậy? Tại sao lại đứng ngây ngốc bất động ở nơi này?” Đồng Yến từ phòng rửa tay ra ngoài, thấy dáng vẻ ngu si của tôi khỏi hỏi.

      Tôi lắc đầu cái: “ có gì.”

      Bất luận là như thế nào tất cả đều qua, có suy nghĩ nữa cũng cho kết quả gì.

      Vốn tôi cho là mình gặp lại nữ hộ lí Khiếu Nguyệt Nguyệt đó nữa nhưng vừa mới cùng Đồng Yến tới hành lang nhìn thấy ta, còn có Trương Húc ngồi bên cạnh.

      Mặc dù ở bữa tiệc đính hôn Lục Bách Nghiêu ra ay nhưng Trương Húc cũng nằm bệnh viện lâu như vậy, bây giờ trừ thân thể có chút gầy yếu vẫn giống như lúc trước.

      Hình như ta và Khiếu Nguyệt Nguyệt cãi vả chuyện gì đó, bởi vì cách xa nhau nên tôi cũng có nghe nội dung câu chuyện. Vốn muốn lôi kéo Đồng Yến đường khác lại bị cái cổ họng to lớn của Đồng Yến trực tiếp gào lên cái.

      nàng hít hơi sâu xuống bụng, sải bước tới chỗ Trương Húc cùng Nguyệt Nguyệt: “, chân đạp hai thuyền, cũng bơi đẹp quá ha, có cần tôi tới khen tiếng ?”

      Sắc mặt Trương Húc trận trắng trận hồng, nửa ngày được, ngay cả hộ lí bên cạnh mặt cũng có vẻ quái dị.

      Dù sao nơi này cũng là nơi công cộng, dựa theo tính tình cay cú của Đồng Yến tôi sợ nàng nháo lớn chuyện nên vội vàng tiến lên lôi kéo: “Đồng Yến, mình cùng Trương Húc còn quan hệ gì, nên nữa.”

      Bởi vì ánh đèn nên chỗ tôi đứng ban đầu Trương Húc thấy được, bây giờ bước lên phía trước ta mới nhìn thấy tôi.

      Tôi biết phải hình dung như thế nào, trong chớp mắt khi Trương Húc thấy tôi trong ánh mắt của ta thoáng qua biến hóa, tôi còn có thể cảm giác ràng trong phút chốc kia mắt ta sáng lên.

      Trước kia tôi từng si mê lưu luyến ta như vậy nhưng bây giờ tôi phát cảm giác của mình chỉ còn lại lạnh nhạt. hiểu ban đầu tại sao mình lại thích người đàn ông như vậy, trong đêm trước ngày đính hôn công khai cùng người phụ nữ khác thuê phòng ngủ ở bên ngoài.

      Ai, ban đầu tôi đúng là ngây thơ, ngu ngốc!

      ta gọi tên tôi, trong lời mang theo lưu luyến sâu đậm: “Tiểu Cận…..”

      Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của nữ hộ lí bên cạnh xanh nửa.

      Bạn ở bên cạnh mà ta còn dám trắng trợn thể nhớ mong đối với tôi, tôi phát càng ngày mình càng hiểu được Trương Húc.

      Ánh mắt của tôi nóng lạnh nhìn ta: “Xưng hô Tiểu Cận này là quan hệ thân mật mới có thể gọi. Trương tiên sinh, tôi cho rằng chúng ta là người xa lạ.”

      Cách rất gần mới phát đâu chỉ thân hình ta trở nên gầy gò như vậy mà là toàn thân cao thấp đều thể ý chí sa sút. Di e n da n le q uy d o n. Những ngày qua, bất kể là người nhà ta hay là nữ hộ lí đứng bện cạnh phải đều nên ở trong bệnh viện chăm sóc ta hay sao? Tại sao nhìn qua lại trở nên tiều tụy như thế?

      “Vợ, chuyện gì vậy?” Lục Bách Nghiêu cùng Lưu Chi Dương tìm tới đây, cách xa cũng nghe thấy thanh gọi tôi.

      sao cả.” Tôi vòng vo, kéo tay Đồng Yến về phía hai người bọn họ, ném Trương Húc cùng Nguyệt Nguyệt ở phía sau.

      Nếu là người qua đường gặp nhau bằng nhìn thấy.

      “Tiểu Cận? Em đừng được ?” Theo giọng vang lên, tôi cảm giác ống tay áo mình bị kéo lại, quay đầu liền nhìn thấy mặt mũi Trương Húc.

      “Tôi có thấy phiền hay ? Tưởng nãi nãi đây chết rồi có phải ? Buông tay nhanh chút, có nghe thấy hay ?”. Đồng Yến mang thai, cổ họng càng thêm mở rộng tới phần của hai người, trợn mắt nhìn Trương Húc.

      Ban đầu sau khi nàng biết chuyện như vậy, liền muốn lôi kéo tôi xé xác nữ hộ lí đó nhưng bị tôi cản lại, tại lại đụng phải ở chỗ này, khẩu khí càng thêm nuốt trôi nổi.

      “Đồng Yến, đây là chuyện của tôi với Tiểu Cận, để cho hai chúng tôi chuyện chút có được hay ?” Trương Húc gắt gao lôi kéo ống tay áo của tôi, chịu buông tay, lời tràn đầy kiên định.

      Tôi vẫn chưa trả lời Lục Bách Nghiêu trực tiếp vọt tới, đấm về mặt Trương Húc: “Cậu có tư cách gì mà lời này? ấy là vợ tôi, cần gì cũng là do tôi !”
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 76: ấy là của tôi.
      Editor: coki (Mèo)

      Lục Bách Nghiêu lôi kéo tay tôi, nổi giận đùng đùng muốn dẫn tôi . Tôi bước theo cho dù biết vừa mới đấm Trương Húc cái , biết Trương Húc vừa ngã xuống đất nhưng tôi vẫn quyết tâm quay đầu lại.
      Tôi có dễ bị coi thương như vậy đâu, từng bị Trương Húc hung hăng đả thương lần thể còn tồn tại chút nào gọi là lưu luyến đối với ta. tôi tôi lại gấp bội, thương tôi nữa cho dù tôi nhưng cũng ủy khuất cầu toàn.

      “Lục Bách Nghiêu, tôi có tư cách, cậu xác định mình có tư cách sao?!”

      Giọng của Trương Húc từ phía sau truyền đến, xen lẫn tức giận gào thét: “Cậu dám bây giờ cậu cùng ấy ở chỗ, cậu có…….”

      “Câm miệng!” Trương Húc mới được nửa lập tức bị Lục Bách Nghiêu cắt đứt, đưa hai tay ôm chầm lấy bả vai tôi, từng câu từng chữ đều giống như cắn răng nghiến lợi ra: “ ấy là của tôi!”

      sớm quên cuối cùng mọi chuyện diễn ra như thế nào, tôi bị Lục Bách Nghiêu lôi tới phòng ăn nhưng buối tối hôm đó khi nằm ở giường trong đầu óc tôi vẫn còn khắc sâu cảnh tượng đó.

      Lúc Lục Bách Nghiêu câu “Câm miệng” kia, đứng ở bên cạnh , tôi có thể cảm giác được ràng trong chớp mắt đó thân thể của cứng ngắc, giọng còn mang theo run rẩy.

      Buổi tối khi đưa tôi trở về, ôm chặt thân thể của tôi vào ngực, dùng sức như vậy gần như làm cho tôi thể thở được. Tôi muốn tránh thoát nhưng lại phát cậy mạnh làm tôi thể nhúc nhích chỉ có thể để mặc cho ôm…

      Ở trong nhà hàng, tại sao để cho Trương Húc hết? Rốt cuộc sợ cái gì?

      Tôi kinh ngạc nằm ở giường, hồi tưởng lại lúc Lục Bách Nghiêu cùng Trương Húc gặp mặt cho đến khi chuyện phát triển, vắt hết óc suy nghĩ hết các loại chi tiết muốn hiểu thông suốt tất cả mọi chuyện.

      Suy nghĩ hồi lâu, ở mặt tôi chợt phát ra Lục Bách Nghiêu sớm có ý định với mình chẳng qua là tôi chưa từng để ý và cũng chưa từng lộ ra bên ngoài, còn mặt nghĩ tới ban đầu Trương Húc ngoại tình…………..đột nhiên có chút ngoài ý muốn.

      Bởi vì khi đó đột nhiên như vậy cho nên ban đầu tôi mới có thể khó khăn tiếp nhận tất cả mọi chuyện như vậy, mới có thể cảm giác được tim mình đau đớn tới tê tâm liệt phế.

      Cuối cùng rốt cuộc là cái gì?

      Còn có bao nhiêu chuyện mà tôi chưa từng được biết đây?

      Tôi ngồi dậy bật đèn, tìm trong di động số điện thoại của Trương Húc, nhắn tin nhắn: Ngày mai có rảnh ? Dành thời gian ra ngoài gặp mặt chút .
      Hai phút sau có tin nhắn trả lời: Được.

      Tôi tắt đèn, nằm lên giường lần nữa, nhắm mắt chờ cho tới ngày mai.
      Tôi cùng Trương Húc hẹn gặp nhau lúc 10 giờ sáng, tìm cái cớ dối Lục Bách Nghiêu sau đó bắt xe taxi tới chỗ hẹn.

      Lúc tôi đến nhìn thấy Trương Húc chờ từ lúc nào. Mặt bên trái của ta vẫn còn bầm đen, sắc mặt có chút tiều tụy tái nhợt, chỉ tới khi thấy tôi khóe miệng ta mới cong lên nụ cười, mới cảm giác được có sức sống.

      Tôi ngồi xuống đối diện Trương Húc, mở miệng : “Tôi có số việc muốn hỏi .”

      “Được, có chuyện gì em cứ hỏi .”

      “Tôi muốn hỏi chuyện tình của cùng Nguyệt Nguyệt bắt đầu từ khi nào?”

      Trương Húc nhìn tôi , muốn lại thôi sau đó lấy lại bình tĩnh định mở miệng điện thoại lại vang lên.

      Tiếng chuông vẫn cứ vang lên mãi, tôi nhìn thấy ánh mắt ta tập trung màn hình điện thoại nhưng thần sắc vẫn còn do dự chưa muốn nhận.
      Tôi hỏi ta: “ nhận sao?”

      Đôi mắt thất thần của ta chợt ngước về phía tôi, trầm trầm : “Nhận.”

      Giọng trong điện thoại vang lên tính là , vừa mới nhận điện tôi liền nghe được giọng trong điện thoại truyền đến, là nữ hộ lí đó: “Húc, em vừa mới té ngã, bụng đau quá, con của chúng ta có thể………..”

      Con……….Con……….

      Bên tai của tôi sớm nghe được bất kỳ từ nào nữa, chỉ có duy nhất từ này.

      Giữa bọn họ có con.

      A, phút trước tôi còn hỏi ta bắt đầu với Nguyệt Nguyệt lúc nào nghĩ tới giữa bọn họ có con, sinh mạng mới tồn tại.

      Trương Húc ngồi tại chỗ nhúc nhích, tôi nhìn , câu: “ có việc gấp nên trước .”

      Trong lúc mang thai rất dễ dàng sinh non, so với tôi ta càng hơn điểm này. Làm cha của đứa bé, ta phải có trách nhiệm.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :