1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (78tt/93c+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      [​IMG]


      Chương 71.3
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi lau (mồ hôi), đúng là khách khí!

      Ông xã…………Ông xã…………….

      Lục Bách Nghiêu, vẫn là dùng đao trực tiếp chém chết em .

      Sắc mặt của Lục Bách Nghiêu bình thường bỗng nhiên dùng tốc độ ánh sáng chuyển sang màu [​IMG]

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 71.4
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi giống như trúng loại độc dược lên là Lục Bách Nghiêu, ỷ lại cùng thể dứt bỏ là biểu của thiếu nữ bây giờ lại chậm rãi xuất người tôi. Tôi để ý đến , ánh mắt như có như liếc nhìn , để ý từng câu mà , để ý từng động tác của với tôi thậm chí cả nụ hôn mà ngay từ đầu tôi vẫn luôn kháng cự bây giờ lại trở thành thói quen. Từ lúc nào tôi để cái người chỉ biết chiếm tiện nghi của mình vào lòng?

      Từ trung học cho tới giờ, gần mười năm năm tháng, trong sinh mệnh của tôi xuất hai người đàn ông, Trương Húc và Lục Bách Nghiêu, người ấm áp theo tôi suốt những năm tháng tuổi trẻ, còn người giống như ánh sáng tái sinh của tôi.

      Lục Bách Nghiêu là biển rộng mênh mông, còn tôi là chiếc thuyền độc mộc?

      Tôi lẳng lặng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt nóng rực của , ánh sáng chói mắt. Trong thế giới bị nhuộm đầy thứ ánh sáng vàng ruộm đó tôi biết mình tìm ra đáp án.

      Tất cả tình còn lại đều cực kỳ thuận lợi biến thành “đương nhiên”. hung hăng hôn tôi, đưa tay cởi bộ kimono người tôi ra.

      Kimono tầng tầng lớp lớp rộng thùng thình bị buộc chặt bởi sợi dây lưng, đến cuối cùng, Lục Bách Nghiêu gần như dùng sức hung hăng xé bỏ quần áo người tôi sau đó nhanh tay cởi hết áo quần người mình, thẳng đến khi hai người trần trụi dính chặt lấy nhau…

      “Có thể chứ?” ghé vào người tôi, hô hấp vô cùng dồn dập, hơi thở nóng rực phả vào bụng tôi.

      “Em thể dừng sao?” Tôi vừa mở miệng liền phát giọng của mình biết tại sao lại biến thành nhàng, nũng nịu như vậy làm tôi dám mở miệng tiếp.

      Khóe miệng ta mỉm cười trêu tức pha chút lưu manh: “ dừng lại sao đó tiếp tục hôn em, hôn toàn thân sau đó làm cho em phải cầu xin muốn em…….” Vừa dứt lời, dưới thân lập tức tiến vào.

      Nóng bỏng như thế, bất ngờ như thế làm cho người ta kịp phòng bị, tôi nhịn được rên lên thành tiếng, thanh đó ngay cả tôi cũng cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, có chút khống chế được, chỉ có thể dùng răng năng gắt gao cắn chặt môi lại.

      “Đừng chịu đựng, thích em kêu lên.” Lục Bách Nghiêu chuyện, lời vô cùng quyến rũ động tình, sau đó ánh mắt nóng rực lại càn quét người tôi.

      “A……..Đợi chút, quên mang mũ rồi!” Thẳng đến sau đó, tôi
      [​IMG]

      Chương 71.5
      editor: coki

      Người tên Diệp Tam gọi Lục Bách Nghiêu là “Lục gia lão nhị”, vậy của ta là “Lục gia lão đại” sao?

      Tôi còn nghi hoặc muốn hỏi Lục Bách Nghiêu phát mặt người này tái mét rồi.

      Vốn dĩ tôi nghĩ rằng Lục Bách Nghiêu ăn tối cùng của ta, nghĩ Lục Bách Nghiêu lại dẫn tôi theo. bảo người ta lấy ra vài bộ quần áo sau đó chọn bộ váy liền thân màu trắng bảo tôi mặc vào.

      Tôi thay quần áo xong, cẩn thận trang điểm rồi bước ra ngoài, tôi tràn đầy tự tin Lục Bách Nghiêu nhìn tôi từ xuống dưới vài lần sau đó lôi kéo tôi vào phòng thay quần áo.

      được, thể mặc bộ đó, em đổi bộ này .” Lục Bách Nghiêu dùng cả tay cả chân cởi quần áo người tôi xuống sau đó ném cho tôi cái áo khoác dài màu đen. Khụ khụ, mặc áo kia vào chắc chắn nhìn tôi già thêm vài tuổi.

      Tôi bĩu môi chịu vào khuôn khổ, Lục Bách Nghiêu vô lại mở miệng: “Nếu vợ muốn chồng đến thay quần áo giúp chồng rất sẵn sàng.”

      Lục đại gia mở miệng , tôi sợ tới mức vội vàng đẩy ra khỏi cửa, nhanh chóng thay quần áo. Tôi có thể đây là hiệu suất làm việc nhanh nhất từ trước đến giờ của mình.

      Chờ đến khi tôi bọc mình trong cái áo khoác màu đen kia ra khỏi cửa hoàn toàn tự
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 14/10/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 72.1: Mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng được rời bỏ em.
      Editor: coki (Mèo)

      Từ sau khi Lục Bách Nghiêu đeo nhẫn cho tôi suốt ngày tên tiện nhân Lục Bách Nghiêu này ở ở trước mặt tôi ồn ào đòi danh phận, luôn luôn hỏi khi nào dẫn ta trở về gặp trưởng bối, bộ dáng con dâu này tại sao càng nhìn lại càng thấy đê tiện, càng nhìn lại càng muốn đá ta cái vậy?

      Đương nhiên đến cuối cùng tôi cũng có lá gan kia, chủ yếu là vì hai kiện Lục Bách Nghiêu tẩm quất sắc lang và cho Trương Húc no đòn nên từ trong đáy lòng tôi nhận thức ràng sức mạnh của tôi và Lục Bách Nghiêu cùng cấp bậc.

      Bất quá thời gian từ lúc bỏ cũng đủ lâu cho nên cũng tới lúc nên trở về rồi, trong khoảng thời gian tôi phát Trương Húc bắt cá hai tay lại cùng lúc tôi rốt cuộc cùng nhận được lòng mình thích Lục Bách Nghiêu.

      Nếu người này thầm mếm tôi nhiều năm như vậy, nãi nãi tôi liền cho cơ hội để thể mình.

      Vì thế lúc Lục Bách Nghiêu ồn ào muốn trở về tôi liền chấp nhận. Khuôn mặt của ta sáng lạn giống như đóa hoa nở rộ, ôm cổ tôi vừa hôn vừa cắn, náo loạn cuối cùng cũng có thể gặp trưởng bối bàn chuyện hôn .

      Miệng Lục Bách Nghiêu chịu yên tĩnh coi như xong như vấn đề là tay của ta cũng chịu yên tĩnh.

      Tay đặt ở lưng tôi cọ cọ liền lột ra tầng quần áo, cọ cọ liền sờ mó đến ngực của tôi.

      Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn ta: “ dừng tay ngay cho em!”

      Lục Bách Nghiêu tội nghiệp nhìn tôi, sử dụng hổ nhục kế: “Vợ, mấy ngày hôm trước em cho chạm vào em, mấy ngày hôm nay đều có khai trai nha!”

      Chạm vào cái mẹ á!

      Là tôi cho ta chạm vào tôi sao?!

      rằng là bị ta ép buộc chút liền thể động đậy được có được ?!

      Nhìn chút, đầu năm nay ác nhân cáo trạng trước, là đáng ghét mà.

      Cuối cùng mặc kệ thế nào nữa, tôi cùng với Lục Bách Nghiêu liền lên đường trở về nha. Điện thoại của tôi từ tám trăm năm trước ném
      [​IMG]

      Chương 72.2
      Editor: coki (Mèo)

      “Đồng đại tiểu thư, cái cậu gọi là “điều kiện đại thúc” ở đâu rồi? Cứ như vậy bị bác sĩ Lưu dùng tay cầm dao mổ chém chết sao?” Năm đó Đồng Yến luôn bày ra bộ mặt háo sắc tới chảy nước miếng đối với các kiểu đại thúc đẹp trai, tôi suốt đời cũng khó quên. Tuy rằng tôi biết trong khoảng thời gian này quan hệ của Lưu Chi Dương cùng ấy đơn giản nhưng nghĩ tới tiến độ của hai người lại nhảy tới kết hôn nhanh như vậy.

      Ngữ khí của Đồng Yến tràn đầy buồn bực: “Khụ Khụ, mình cũng muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng mà………”

      Nghe thấy ấy trầm mặc lúc lâu, tôi bất tri bất giác kêu to: “ phải là cậu có thai mới kết hôn đấy chứ?!”

      “Ha ha……..Ha ha…….”

      “Đồng Tiểu Yến, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.”

      “Tóm lại là lần này lão nương thua trong tay thằng nhãi đó!” Cho dù cách điện thoại tôi vẫn có thể nghe thấy thanh nghiến răng nghiến lợi của Đồng Yến, mẹ nó, ấy mang bầu! Sức chiến đấu của bác sĩ Lưu Chi Dương đúng là mạnh mẽ, nhanh như vậy mà có thể thu thập được nghiệt Đồng Yến này!

      Tôi cố ý trêu chọc: “Tại sao lại tức giận như vậy? Con dê ở chung với con chim yến, đúng là trời sinh đôi.”

      Đồng Yến nhận ra ý tứ trêu chọc trong lời của tôi, trả lời lại cách chế giễu: “Con nhóc kia, đừng tưởng rằng có thái tử gia Lục Bách Nghiêu làm chỗ dựa vô pháp vô thiên, tháng sau mình kết hôn, tiền mừng của cậu phải lấy gấp đôi.”

      Mẹ nó, lão nương phải gánh vác chức phù dâu, nghĩ tới còn bị tống tiền!

      “Đồng Tiểu Yến, bằng cậu cướp ngân hàng còn hơn.”

      “Mình cướp ngân hàng, mình cướp Lục Bách Nghiêu, hắc hắc…”

      Đồng Yến cố dùng sức cười ở trong điện thoại nghĩ tới giọng nam trầm truyền đến, muốn bao nhiêu lạnh có bấy nhiêu lạnh : “Em cái gì?”

      Giọng của Lưu Chi Dương!

      Vốn dĩ tôi muốn cầu tình giúp Đồng Yến để cho Lưu Chi Dương để ấy được toàn thây nhưng trong điện thoại vang lên vài tiếng động vô nghĩa sau đó trực tiếp bị cắt đứt. Tôi chỉ có năng lực yên lặng cầu nguyện giúp Đồng Yến, hy vọng ấy còn có thể nhìn thấy được mặt trời ngày mai.

      Vừa cùng Đồng Yến chuyện xong chợt nghe thấy có người mở cửa, tôi nghĩ là Lão Phật Gia và ba Lưu về nên đứng dậy ra mở cửa vừa vặn hai bên cùng mở.

      “Mẹ, ba Lưu, con………..con trở về.” Tôi cố gắng tận lực làm cho lời của mình thông thuận ít nhưng vừa ra khỏi miệng vẫn có phần lo lắng, giọng đều đều buồn chán. Tuy rằng tôi là người trưởng thành nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi bỏ nhà lâu như vậy. Vốn tôi tưởng rằng Lão Phật Gia xông lên thu thập tôi nhưng nghĩ tới tuy rằng
      [​IMG]

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Sau khi mấy câu vớ vẩn cuối cùng Lưu Chi Dao cũng vào vấn đề chính: "Bây giờ .... ...... ở cùng với Lục ca ca sao?"

      Giữ vững nguyên tắc "Làm người phải thành " tôi gật đầu cái: "Ừ."

      Đối với câu trả lời của tôi Lưu Chi Dao sớm chuẩn bị tâm lí nhưng trong chớp mắt sau khi nghe xong hiển nhiên trong lòng thoáng qua chút mất mát, nặng nề cúi đầu.

      Tôi ngồi đối diện với Lưu Chi Dao, gì, dựa vào ghế sôpha mềm mại suy nghĩ bây giờ ta gì nhưng có phải trong lòng nghĩ giây kế tiếp có nên móc con dao từ trong túi xách ra cùng tôi đồng quy vu tận ?

      chứng minh tôi nghĩ quá nhiều bởi vì lát sau Lưu Chi Dao kể cho tôi
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :