1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (78tt/93c+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 69.2
      Editor: coki (Mèo)

      Thời điểm Lục Bách Nghiêu đặt tôi lên giường, tôi càng nghĩ càng tức, cuối cùng túm lấy tay áo Lục Bách Nghiêu, kéo xuống cắn vào vai ta cái.

      Tôi cắn rất mạnh, dùng lực rất lớn giống như muốn đem hết ủy khuất cùng tức giận của mình phát tiết ra ngoài. Lão nương vất vả giữ gìn trinh tiết hai mươi sáu năm cuối cùng lại bị thua trong tay tên cầm thú.

      Mãi cho đến khi bờ vai của ta mơ hồ rỉ máu, tôi mới nhả ra, chán nản ngã xuống giường, nhắm mắt lại, nước mắt nhịn được chảy xuống.

      Mới vừa rồi ở trong phòng tắm tôi len lén khóc trận, đến khi đối diện với Lục Bách Nghiêu thể nào nhịn được nữa, nước mắt cứ tự động chảy xuống.
      Lục Bách Nghiêu đưa tay ôm chặt tôi, tôi giùng giằng muốn tránh thoát lại giãy ra được.

      Đầu của ta chôn trong cổ của tôi: “Hạ Cận, chúng ta kết hôn .”

      Đôi mắt tôi đỏ lên: “Đầu bị cửa kẹp rồi hả?”

      Giọng của ta trầm trầm: “ nghiêm túc.”

      Còn nghiêm túc, xem ra người bị thất thân phải là tôi mà là Lục Bách Nghiêu. Đầu phải bị cửa kẹp chính là bị lừa đá cho nên lúc này mới cầu hôn với tôi!!
      Bây giờ là lúc nào nhỉ?

      Hai chúng tôi vừa mới lăn lộn chưa được mấy tiếng đồng hồ nha!

      Giọng của tôi căm giận: “Lục Bách Nghiêu, đường tưởng “cường” em có quyền, chúng ta đường ai nấy , chuyện qua rồi liên hệ gì tới nhau nữa!
      ta có để ý đến tôi chẳng qua là bàn tay ôm tôi buông lỏng chút, đứng dậy ra ngoài.

      Tôi cho là ta bị tôi làm cho tức giận bỏ nhưng nghĩ tới sau đó lâu lắm ta lại cầm máy sấy cùng lược vào.


      Gương mặt ta sa sầm cũng có lên tiếng, nhìn qua có chút đáng sợ, tôi ta lấy mấy sấy đánh tôi nhưng rất tốt, người này có bạo lực như vậy. Lực tay ta nhàng, vuốt mái tóc dài của tôi, dùng mấy sấy giúp tôi thổi tóc.

      Trước đây lâu tôi còn giúp Trương Húc sấy tóc, khi đó tôi cho rằng chúng tôi bạc đầu giai lão nhưng bây giờ nghĩ lại tất cả đều nực cười.

      phương diện tình cảm tôi chính là người trì độn đến thể trì độn hơn được nữa, cho nên vào giờ khắc này tôi cũng phân biệt được Lục Bách Nghiêu làm vậy đối với tôi là do thích tôi hay là do cảm thấy áy náy vì chuyện ngày hôm qua.
      Hạ thân của tôi đau nhức chịu được cuối cùng đành phải để Lục Bách Nghiêu giúp tôi xin phép với công ty, đối với người nhà Trương Húc là do công ty cử công tác.

      tại bộ dáng bộ của tôi khác gì quỷ bộ, người sáng suốt vừa nhìn vào liền biết có chuyện gì xảy ra, tôi cũng có đủ can đảm dùng dáng vẻ này để về nhà
      [​IMG]




      Chương 69.3
      Editor: coki (Mèo)

      Đến xế chiều, tôi mặc bộ quần áo ban đầu, sửa sang chút liền ra cửa. Lúc tôi , Lục Bách Nghiêu ngồi ghế sôpha trong phòng khách hút thuốc, tâm tình phiền não thể diễn tả được, chỉ có thể nhìn bóng dáng tôi từng bước rời .
      Cuối cùng ta quăng điếu thuốc đứng dậy : “ đưa em .”

      Tôi có quay đầu nhìn , lạnh nhạt lắc đầu cái: “Cảm ơn, cần.”
      Khi ra khỏi nhà Lục Bách Nghiêu, tôi tự với lòng mình: Về nhà cùng Trương Húc giải trừ hôn ước sau đó từ chức, bất kể là Trương Húc hay là Lục Bách Nghiêu đều cần tạm biệt nữa.

      Tôi kéo lê thân thể nặng nề từng bước tới trạm xe buýt, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mà bỗng nhiên nhớ tới câu : Chỉ cần tâm tình sáng sủa, cuộc sống [​IMG]

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 69.4
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi ngồi ở quán cà phê gần bệnh viện đợi Đồng Yến, qua sáu bảy phút sau liền thấy bóng dáng Đồng Yến tới đây. Tốc độ của nghiệt này nhanh như vậy đoán chừng nàng biến chiếc tiểu QQ của mình thành xe thể thao mà chạy tới đây rồi.

      “Xảy ra chuyện gì?.” ấy thở hổn hển, trực tiếp cầm ly cà phê của tôi uống hết, sau đó………Phốc………….Phun toàn bộ lên mặt tôi còn quên chửi câu: “Con mẹ nó, cùng uống thuốc đắng giống y như nhau.”

      Tôi bình tĩnh rút khăn giấy lau mặt, lau xong cảm thấy mặt bốc mùi cà phê định chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt bị nghiệt Đồng Yến kéo lại: “Đừng , chút, những lời cậu trong điện thoại là có ý gì?”

      Tôi trợn mắt nhìn ấy, còn phải là chuyện tốt mà ấy làm sao: “Chị hai, mình phát mặt mình dính nguyên ly cà phê đó.”

      Lúc này Đồng Yến có hơi chột dạ buông lỏng tay tôi ra, cuối cùng vẫn theo tôi tới nhà vệ sinh, chờ tôi rửa mặt xong lại hỏi lần nữa.

      Tôi quyết định hết tất cả với Đồng Yến, sau đó người này vẫn duy trì bộ dáng “Nuốt cái trứng gà trong miệng”.

      “Hạ Cận, cậu có đùa với mình chứ?” Sau khi nghe xong Đồng Yến khiếp sợ nhìn tôi.

      Tôi hận hận trả lời: “Mình cũng hy vọng là giỡn!”

      “Vậy cậu làm sao bây giờ?”

      “Mình mà biết phải làm gì còn gọi cậu ra đây sao?”

      “Ý của mình là cậu muốn cùng Trương Húc hủy bỏ hôn ước?”

      Tôi ão não: “Mình muốn với mẹ nhưng ai ngờ bây giờ bà nằm bệnh viện, nhìn giương mặt mẹ mình liền nghẹn lời, ra được.” Tôi ngẩng đầu nhìn Đồng Yến: “Đồng đại tiên, mau giúp mình nghĩ cách , lão nương sắp bị chuyện này làm sốt ruột chết mất.”

      Đồng Yến trầm ngâm hồi sau đó với tôi cách ý vị thâm trường: “Mình cảm thấy cậu nên xác nhận chuyện này với Trương Húc trước, mặc dù cậu tận mắt nhìn thấy nhưng chừng trong đó có hiểu lầm sao? Vả lại, cậu tin
      [​IMG]





      Chương 69.5
      Editor: coki (Mèo)

      Công ty cho nghỉ Tết mấy ngày, mùa xuân càng ngày càng gần tiệc đính hôn của tôi và Trương Húc cũng càng ngày càng gần. Trong thời gian này, tôi vì chuyện đính hôn của mình mà hối hả, cả ngày nếu phải xem bố trí phòng tiệc cũng thử lễ phục đính hôn, cả người đều mệt nhọc.

      Thời điểm đón giao thừa tôi tựa vào cửa sổ nhìn pháo hoa lóe sáng ở bầu trời tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm.

      Nhìn xong pháo hoa liền trở về phòng ngủ, tôi nhìn thấy màn hình di động lên tin nhắn xa lạ gồm bốn chữ rất đơn giản: Năm mới vui vẻ. Tôi nhìn số điện thoại xa lạ kia cuối cùng lựa chọn xóa tin nhắn.

      Ngày đính hôn đó tôi mặc lễ phục màu đỏ thẫm, để mặc cho thợ trang điểm cho mình sau đó cùng Đồng Yến ra ngoài ra mắt bằng hữu thân thích hai bên. Tôi vừa ra liền nghe thấy tiếng hút khí, trong mắt mọi người đều lên hai chữ xinh đẹp.

      Trước khi rời phòng trang điểm thợ trang điểm khen tôi xinh đẹp khi đó tôi nhìn mình trong gương, mắt hạnh môi hồng, làn da trắng nõn, thế nào cũng là mỹ nữ.
      Tôi hỏi Đồng Yến: “ phải bây giờ mọi người đều coi trọng vẻ bề ngoài sao? Tại sao Trương Húc lại chọn nữ nhân kia mà có chọn mình?”

      Đồng Yến thở dài cũng trả lời tôi chẳng qua là kéo tay tôi tới phòng yến tiệc.
      Tôi nhìn quanh phòng yến tiệc, khắp nơi đều là hoa hồng trắng, trong bữa tiệc có ít người hâm mộ tôi gả cho người đàn ông tốt nhưng mà có ai biết trong lòng tôi đau đớn đến dường nào.

      Toàn bộ quá trình tôi đều bị vậy trong loại trạng thái mơ hồ trống rỗng, hết thảy hôm nay đối với tôi mà chẳng qua chỉ là loại nghi thức cùng trả thù mà thôi, Trương Húc muốn cùng người phụ nữ tên Nguyệt Nguyệt đó ở chung chỗ hết lần này tới lần khác tôi lại muốn để cho bọn họ được toại nguyện. Ngày đó ở trong quán cà phê khi nhìn thấy Trương Húc tôi có ý định giải trừ hôn ước với ta, chẳng qua khi ta ra những câu làm “cảm động lòng người, làm người ta khóc lóc than thở”, “tỏ chân tình” nên tôi đổi ý. Tôi phải là người tốt, bọn họ làm tổn thương tôi tôi để cho bọn họ ở chung chỗ.

      Trước đính hôn ngày, cái hộ lí tên Nguyệt Nguyệt đó chắc là từ chỗ Trương Húc có được số [​IMG]

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 70.1: Con mẹ nó, em muốn cũng phải làm.
      Editor: coki (Mèo)

      Tiệc đính hôn bị hủy bỏ, tôi cũng có về nhà mà cùng với Lục Bách Nghiêu du lịch làng suối nước nóng ở thành phố lân cận.

      Trước khi tôi có gởi cho Lão Phật Gia cái tin nhắn cho bà biết mấy ngày nay tôi muốn ra ngoài giải sầu sau khi trở về gọi điện thoại cho bà.

      Sau đó tôi liền rút sim ra vứt điện thoại cho Lục Bách Nghiêu.

      Lục Bách Nghiêu tôi giống như con đà điểu, là hình dung có sai bởi vì mỗi lần gặp phải khó khăn hay có chuyện hài lòng phản đứng đầu tiên của tôi chính là trốn tránh.

      Lần trước bắt gặp Trương Húc cùng với nữ hộ lý ở chũng chỗ, tôi chạy trốn, hồ đồ cùng Lục Bách Nghiêu lăn lộn giường, lần này, tôi lại muốn chạy trốn, muốn mặc kệ cái cục diện rối rắm này, tránh càng xa càng tốt, tốt nhất là bao giờ trở lại [​IMG]



      Chương 70.2
      Editor: coki (Mèo)

      Ước chừng khoảng 9h30, tôi và Lục Bách Nghiêu tới nơi. Hiển nhiên đây phải là lần đầu tiên ta đến đây, quen thuộc vứt chìa khóa xe cho người phục vụ mặc kimono ở phía sau, sau đó lôi kéo tôi vào.

      Chắc là đến vào buổi tối nên nơi này cũng hỗn loạn hay ồn ào của khách du lịch thường hay thấy.

      Dùng lông ngỗng để hình dung tuyết rơi ngoài trời bây giờ là quá thích hợp. giống với loại tuyết như phấn vụn ở phía Bắc Trung Quốc, lúc này
      [​IMG] [​IMG]

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 70.3
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi trực tiếp đạp ta cái: “ Lục Bách Nghiêu, máu dê của chắc được hình thành từ trong bào thai rồi.”

      Sau khi tôi xuất ra hết các kỹ năng, cuối cùng cũng đuổi được cái tên sắc lang Lục Bách Nghiêu này . Rốt cuộc cũng có thể thỏa mãn giấc mộng ngâm suối nước nóng từ lâu.
      yên lặng hưởng thụ việc ngâm suối nước nóng chút đầu óc của tôi liền thoáng qua các việc phát sinh mấy ngày trước đây: Tôi từng ăn mặc xinh đẹp xuất ở bữa tiệc đính hôn, sau đó Lục Bách Nghiêu đánh bị thương Trương Húc rồi mang tôi , tiếp đó tôi theo ta đến nơi xa lạ này….

      chuyện chuyện giống như đoạn phim ngắn tua lại ở trong đầu tôi, chẳng qua chỉ là ngày ngắn ngủi mà giống như tôi trải qua vòng luân hồi sống chết..

      Quên , trong lòng tôi tự nhũ.

      Đúng như câu thông dụng: Chỉ cần tâm tình sáng sủa cuộc sống có trời mưa.

      Tôi đắm chìm trong suối nước nóng, dần dần cả người cũng trở nên bình thản liền đứng lên.

      “Ngâm lâu quá cũng tốt, lên , giúp em mặc quần áo.” giọng nam vang lên ở đầu tôi, tôi chợt cả kinh, ánh mắt lập tức mở ra, giọng này………………là Lục Bách Nghiêu.

      “Tại sao lại ở nơi này?” Thân thể của tôi vội vàng lui sau từng bước, trực tiếp cầm lấy khăn tắm che ở trước người, tôi ngâm mình là tốt rồi, người này…….tại sao cũng tới đây?!

      Lục Bách Nghiêu chớp chớp đôi mắt lóe sáng của mình, đặc biệt vô tội trả lời: “Tới giúp em mặc quần áo.”

      Mặc dù từ trước đến nay mỗi khi Lục Bách Nghiêu nháy cặp mắt đào hoa sáng quắc của mình đều đánh đâu thắng đó, gì cản nổi nhưng bây giờ khi tôi nhìn thấy đôi mắt này tại sao lại có cảm giác giống như đôi mắt sói lóe ra u quang trong đêm tối?!

      Tôi vừa xấu hổ vừa quẫn bách, chỉ hy vọng tên khốn kiếp Lục Bách Nghiêu này có thể biến nhanh chút: “Lục Bách Nghiêu, mẹ nó, tại chính là tên sắc lang trắng trợn đó.”

      “Dáng người này so với tưởng tượng của tốt hơn nhiều…”

      Tôi thở phì phò nhìn chằm chằm ta: “Lục! Bách! Nghiêu! mà còn thêm câu nữa em rút từng cái răng của ra đó.”

      “Em nỡ?” Lục Bách
      [​IMG]

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      [​IMG]





      Chương 71: Gọi là chồng.
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi liều mạng dùng sức chín trâu hai hổ mới chạy trốn được khỏi ma trảo của Lục Bách Nghiêu, đầu óc của tôi giống như đống bùn nhão, cuối cùng chỉ có thể dùng điện thoại công cộng của khách sạn gọi cho Đồng Yến, muốn mời Đồng đại sư nghĩ cách giúp tôi.

      nghĩ tới điện thoại vừa mới có tín hiệu, tôi còn chưa mở miệng được mấy câu liền nghe thấy thanh cực kỳ ràng từ bên kia điên thoại truyền tới: Cầm quần lót vào cho với!

      Ở chung cách trắng trợn!

      phải là ấy thích “đại thúc “ sao? Làm sao lại gặp phải bác sĩ Lưu tuấn tú ngây thơ, còn đem tai họa tới cho người ta nữa.

      Sắc mặt của tôi hồng hồng, phỏng chừng cùng gan heo có gì khác nhau, vội vàng cúp điện thoại, sáng sớm quấy rầy người ta, chuyện này…….. là tội lỗi. A di đà Phật, Phật tổ tha tội cho con………..

      Sau khi “A di đà Phật” xong tôi liền tiếp tục ở trong phòng suy nghĩ, trong đầu còn chưa nghĩ ra được chuyện gì khi nhìn thấy ipad ánh mắt liền lóe sáng.

      đường tới nơi này, khi ngồi xe của Lục Bách Nghiêu, nửa thời gian dùng để ngủ còn nửa còn lại dùng để bảo vệ củ cải. “Bảo vệ củ cải” là trò chơi hay nhất ipad, ngày hôm qua tôi vừa mới chơi liền mê muội, thuận tiện cầm theo ipad của Lục Bách Nghiêu lại đây.

      Có gì hiểu hỏi Baidu, huống hồ nơi này còn có wifi miễn phí.

      Vì thế tôi liền đăng nhập vào mạng của khách sạn, gõ vào khung tìm kiếm câu “Vì sao người đàn ông lại muốn đối nghịch với người phụ nữ?” Vừa kéo xuống các trang web tìm được thấy, mẹ nó, mặc kệ là hỏi hay trả lời đều rất nhiều.

      Câu trả lời thứ nhất: Chuyện này chứng tỏ ta thích bạn, cố ý chọc giận bạn xem thử bạn có để ý đến mình hay , bạn càng sốt ruột ta lại càng vui vẻ. Về cái này tôi rất có kinh nghiệm, chính mình từng trải qua, chắc chắn là !

      Câu trả lời thứ hai: Làm cho người đó chú ý, hy vọng có thể chú ý đến mình. Chẳng qua [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :