1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (78tt/93c+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 55: Chúng ta ngủ cùng nhau .
      Editor: coki (Mèo)

      “Nghiêu Nghiêu” là nhủ danh của Lục Bách Nghiêu, thời trung học nhân duyên vô cùng tốt, từ lớp mười đến lớp mười hai, từ giáo viên đến bạn học, đâu đâu cũng có thể dễ dàng hòa mình. Tất cả mọi người đều gọi ta là Nghiêu Nghiêu.

      Khi đó tuổi còn , kêu như thế nào đều sao cả. tại dần dần trưởng thành, thiếu niên năm xưa người đàn ông, ngay cả Trương Húc nhìn thấy Lục Bách Nghiêu cũng kêu là “Bách Nghiêu”, nghĩ đến tên “Nghiêu Nghiêu” này, ngoại trừ ở trong miệng Luna tiểu thư, ta rất ít khi nghe được.

      Cho đến bây giờ tôi vẫn gọi tên đầy đủ của Lục Bách Nghiêu, đây là lần đầu tiên tôi tự giác kêu tên này, bởi vì……………….giấc mộng kia.

      Lục Bách Nghiêu thản nhiên , thanh còn mang theo vài phần chua xót: “ Tên này là do bà ngoại tôi đặt cho, bất quá lâu nghe thấy người khác gọi tôi bằng tên này……………….”

      lần vào thời trung học, tuyết rơi rất lớn, bởi vì nhà ta cách trường rất gần nên mời cả lớp tới chơi, chờ tuyết lại về nhà. lần kia tôi thấy bà ngoại Lục Bách Nghiêu, là người hòa ái dễ gần, nhiệt tình chiêu đãi các bạn trong lớp.
      " tại bà ngoại như thế nào?”

      Bỗng nhiên Lục Bách Nghiêu ngừng lại, lâu sau mới thấy ta hồi phục: “ Năm kia bị mắc bệnh ung thư phổi, qua đời. Khi đó bà nằm ở bệnh viện, tôi lại cùng bạn ở Thụy Sĩ trượt tuyết, là chơi vui đến điên rồi. Khi đó mẹ tôi gọi điện thoại muốn tôi trở về gặp mặt bà ngoại lần cuối nhưng điện thoại kết nối được……………..”

      Lòng run lên mãnh liệt: “ Vậy cuối cùng …………….”

      “Thời điểm tôi biết liền phát điên chạy về, đáp vài chuyến máy bay cuối cùng cũng về tới những quá muộn.” Con ngươi ta thâm trầm, số từ gần như run lên: “ Khi đó bà ngoại liền nắm tay tôi, kêu hai chữ “Nghiêu Nghiêu” rồi mất.”

      “Trước đây ba mẹ đều bận công việc, đều là bà ngoại chăm sóc tôi. Nhưng lúc bà sinh bệnh nằm ở bệnh viện, tôi chút cũng biết……………”

      “Ban đầu tôi nghĩ bà ở bên cạnh tôi cả đời, nhưng thời điểm tôi lớn lên cũng là lúc bà già …..”

      “Cho tới bây giờ, tôi vẫn nhớ ràng từng chi tiết ngày hôm đó, nhớ lúc bà ngoại cầm tay tôi, bà…………………”

      “Bà khi đó ngay cả mọi người cũng nhận thức nhưng chỉ cần bà cầm tay tôi liền nhận ra tôi…….”

      “Bà vẫn cố giữ hơi thở cuối cùng vì chờ tôi……”

      có biết, con người tôi luôn vô tâm vô phế……….”

      Người thân qua đời vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng người ở lại. Cho dù thời gian qua , vết sẹo kia dần dần kết vảy, cũng có khả năng chút dấu vết đều có……..

      Lúc này, đột nhiên tôi muốn đem Lục Bách Nghiêu ôm vào trong lòng. thực tế tôi quả làm như vậy.

      Tôi ôm ta, tay để lưng vỗ từng chút từng chút. Cái ôm này, quan hệ đến tình , chỉ là hai người đáng thương thế giới này ôm nhau, sưởi ấm cho nhau. Lục Bách Nghiêu nghĩ tới bà ngoại , tôi nghĩ tới ba tôi.

      Lúc thi vào trường cao đẳng, tôi ở lại trường ôn tập, đường ba đưa cơm trưa cho tôi bị tai nạn giao thông, tử vong ngay tại chỗ, lúc ấy thậm chí tôi còn chưa được nhìn mặt ông lần cuối cùng. Lúc cảnh sát rửa sạch trường, tôi còn có thể nhìn thấy cái hộp cơm bên trong có món sườn xào chua ngọt tôi thích ăn nhất.

      Đó là sở trường của baba cũng là món ăn tôi thích nhất. Nhưng từ lần đó, khi thấy món này tôi cũng ăn nữa. Bởi vì tôi dám. Thậm chí trong thời gian ngắn nghe được bốn chữ “sườn xào chua ngọt”, tôi đều nhịn được mà rơi lệ, trong đầu vẫn nhớ lại cảnh tượng lúc đó của baba.

      Ngày đưa tang, Lão Phật Gia ôm tôi, lần lại lần cho tôi biết “ được khóc”, “phải kiên cường” nhưng mà nước mắt của mẹ so với tôi…………………lại càng nhiều hơn.

      Buổi tối kia, chúng tôi có tâm tình ăn cơm, hai người lẳng lặng nằm giường, trợn mắt nhìn ánh bình minh từ từ hé sáng, nhìn ánh mặt trời từ từ dâng lên bên cạnh cửa sổ.

      Hết thảy đều qua , đúng vậy, hết thảy đều qua , bất luận là vui vẻ hay là đau đớn.



      Chương 56: Phụ nữ .
      Editor: coki (Mèo)

      Sau đó mấy ngày này, tôi với Lão Phật Gia công ty cho nghỉ phép để công tác, đồng thời cũng dặn Đồng Yến che dấu giúp tôi, kì thực trong những ngày đó, tôi đều ở nhà Lục Bách Nghiêu chăm sóc cho cái chân tàn của mình. tại xin phép được rồi nhưng cho dù tôi muốn Thượng Hải với cái chân khập khiễng này cũng thể được.

      Ngày đó qua , chúng tôi đều ăn ý đề cập đến cái buổi tối ôm nhau khóc đó nữa, cứ như cuộc sống bình thường. Lục Bách Nghiêu vẫn là hoa hoa công tử, mỗi ngày làm về thú vui lớn nhất của ta là nô dịch và cùng tôi đâu võ mồm.
      tại, vị thiếu gia này an tọa ở sôpha, bên chơi trò chơi bên sai bảo tôi biết mệt: “Lấy cho tôi quả táo.”

      “Còn có, đồ ăn hôm nay cho ít muối lại, hôm qua tôi thiếu chút nữa bị mặn chết.”

      “Người đâu?”

      “Hạ Cận, phải chết ở phòng bếp đấy chứ? , tôi giúp nhặt xác đâu.”

      “Quả táo, quả táo của tôi ở đâu? Như thế nào còn chưa có?”

      mình tôi chiến đấu với con cá, đối với việc Lục Bách Nghiêu lầm bầm lầu bầu lựa chọn bỏ qua thèm để ý, nghe càng thêm phiền. Đơn giản chỉ cần nhét máy nghe nhạc vào hai tai, vừa nghe nhạc lại có thể thanh tĩnh ít.

      Chờ tôi xử lý tốt con cá, bỏ vào nồi ống nghe ở hai tai bị người khác giật xuống, quay lại liền thấy vẻ mặt hổn hển của Lục Bách Nghiêu: “Hừ, nhất định là cố ý để cho tôi ở đàng kia kêu to, tự biên tự diễn, chắc cảm thấy trò này vui lắm hả?”
      Trong lúc này điều tôi chú ý phải là chất vấn của người này mà là suy nghĩ, phải vừa rồi thằng nhãi này vẫn còn ngồi sôpha chơi game TV sao? Sao bây giờ lại chạy tới đây “xôn xao” rồi?

      Mẹ nó, đúng là đứng nhanh nhẹn!

      Lục Bách Nghiêu đưa tay quơ quơ trước mặt tôi, đối với thất thần của tôi mở cuộc đại triệu hồi: “ Hoàn hồn!”

      “Lục Bách Nghiêu, làm sao mà đến đây nhanh như vậy?” Tuy là tôi hỏi Lục Bách Nghiêu nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cặp chân dài của ta, đúng là ưu thế bẩm sinh, đứng so với người ta đều nhanh nhẹn hơn nhiều.

      Lục Bách Nghiêu bị những lời này của tôi làm cho tức giận tới mức chịu được, nhìn tôi như muốn phun lửa: “, cái người ngu ngốc này, đây là trọng điểm sao?”
      Đây phải là trọng điểm, vậy hỏi trọng điểm .

      Tôi đem ánh mắt chuyển lên mặt ta: “Vậy xuống đây làm gì?”

      Lục Bách Nghiêu nghiến răng nghiến lợi : “Xem thử có phải chết ở phòng bếp rồi , làm sao mà chút hơi thở cũng có?”

      Tôi toét miệng : “ thở phải đều là cương thi sao, tôi là người vui vẻ!”

      Lục Bách Nghiêu tức giận chận lời tôi: “Ừ, vui vẻ, nhảy đến mức chân cũng muốn gãy luôn rồi.”

      chuyện khó nghe như vậy, chẳng trách mãi có người .

      Tôi trêu đùa kích thích ta: “Quả nhiên, đàn ông độc thân thể hãm hại nổi, suốt ngày phát hỏa, tìm tôi đấu võ mồn là vì muốn có người còn biết mình tồn tại chứ gì?”

      Lục Bách Nghiêu gần như dựng lông, vươn ngón trỏ chỉ vào mặt tôi: “Hạ Cận, .... ......."

      “Tôi? Tôi làm sao? Tôi rất tốt, là phụ nữ , cùng với người đàn ông độc thân đáng khinh nào đó thể cùng chung con đường. Cái gì gọi là phụ nữ , là được kêu dễ chịu, được kêu thích thú.”

      Lục Bách Nghiêu cười lạnh tiếng, ánh mắt liếc về phía bên kia: “ Ừ, đúng là dễ chịu, dễ chịu tới mức làm cho con cá cháy khét, tối nay cá cháy cho ăn hết.”

      Tôi theo ánh mắt của Lục Bách Nghiêu nhìn qua, mẹ nó, mãi cùng Lục Bách Nghiêu cãi vả, quên mất trong nồi vẫn còn con cá chờ tôi, tại nó còn thích thú, mà là tử thú………

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 57: ta dám.
      Editor: coki (Mèo)

      Lúc Lục Bách Nghiêu mặc kệ bỏ ra khỏi phòng bếp vẫn quên phất phất tay ý bảo: “ được lãng phí.”

      Mẹ nó, cháy khét như vậy rồi mà còn bảo tôi ăn.

      Bình thường vẫn nghe Đồng Yến bát quái chuyện cầu của phụ nữ, Lục Bách Nghiêu đối với bạn bên người vung tiền như rác, trang sức quần áo đều là mốt mới nhất. tôi đến lượt tôi, tới con cá cũng còn chưa có nữa là, tên khốn đáng chết, đáng chết.

      Tôi xoay người chửi bậy đối với bóng lưng rời của ta: “Lục Bách Nghiêu, là phiên bản đại của Grandet. Keo kiệt chết người.”

      Đối với Lục Bách Nghiêu, cái loại người biết xấu hổ này, nghe câu như vậy vẻ mặt đều là ngàn năm đổi, nhàng quăng bốn chữ: “Cảm ơn khích lệ!”

      Khích lệ cái đầu á!

      Tôi tức giận nhìn chằm chằm Lục Bách Nghiêu, lúc sau nghe thanh “xèo xèo” bên tai ngày càng lớn mới phát ra quên chưa tắt bếp. tại con cá trong nồi còn tung tích, hoàn toàn là đống đen thui!

      Đêm nay bắt tôi ăn hết đống đen đen này chứ?

      Tôi nhanh chóng tắt lửa, tay chân luống cuống lấy con cá từ trong nồi ra, nghĩ động tác quá mức kịch liệt, kịp đỡ lấy, nồi dầu sôi liền bay thẳng đến chân tôi rồi đổ xuống, mà cái đống đen thui kia cũng rơi phịch xuống nền nhà, trọng tâm vững làm tôi trượt chân té ngã.

      Ặc

      cú ngã quá đep!

      Cũng phải lo lắng vì phải ăn con cá mà tôi chỉ lo lắng cái chân vừa lành bao lâu lại bị thương nặng lần nữa!

      Tôi bất tri bất giác ngửa mặt lên trời thét dài: “A_______________”

      Phỏng chừng do tiếng kêu của tôi quá mức thảm thiết, Lục Bách Nghiêu liền nhanh chóng chạy xuống phòng bếp.

      Sau khi ta vào bếp liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy: tôi ngã chỏng vó nằm vật mặt đất, bên cạnh còn có cái nồi, vũng dầu mỡ, nhất là đống đen đen hoàn toàn hình dạng nằm sàn nhà.

      Lục Bách Nghiêu tức giận nhịn được, ngoài miệng mắng tôi biết đến hai từ khách khí là gì: “, cái người phụ nữ ngu ngốc này, ngốc chưa từng thấy. Trong đầu chứa toàn bã đậu hả? Như vậy cũng có thể té ngã được?”

      ta bước lại đây ôm tôi lên, thẳng đến phòng ngủ sau đó ném tôi xuống giường, nhìn vết phỏng chân tôi. May mà có tầng băng gạc bao lấy, dầu nóng chỉ làm bỏng lớp , cùng với “trụng dầu móng heo” vẫn còn cách khoảng xa lắm.

      đừng động đậy, tôi gọi điện thoại trước. Lục Bách Nghiêu lấy điện thoại di động ra, bộ dáng rối ren thậm chí còn có vài phần luống cuống: “Chi Dương, là mình, mình có việc, cậu mau mang thuốc trị bỏng lại đây.” Sau khi Lục Bách Nghiêu xong lại nhanh chóng nhắn tin địa chỉ nhà trọ.

      Cái người “Chi Dương” trong miệng Lục Bách Nghiêu tới rất nhanh, tôi nghĩ tới là bác sĩ hôm trước gặp ở nhà của Lục Bách Nghiêu. Người này cùng Trương Húc giống nhau, đều là nam nhân có bóng lưng xinh đẹp.

      Trong chớp mắt bác sĩ kia nhìn thấy tôi, trong mắt liền mang theo vài phần kinh ngạc, nhìn Lục Bách Nghiêu : “ Cậu gấp như vậy mình còn tưởng rằng cậu bị thương tới mức động đậy được chứ.”

      Giờ phút này lòng dạ của Lục Bách Nghiêu đều đặt người tôi, ngăn lời của vị bác sĩ kia lại: “Trước đừng chuyện này, cậu mau tới đây nhìn giúp ấy. Lúc trước chân ấy bị trật, bây giờ lại bị phỏng dầu mình cũng dám tùy tiện di chuyển.”

      dám?

      Tôi có chút khó tin nhìn về phía Lục Bách Nghiêu, ở trong mắt tôi ta luôn là người đàn ông sợ trời sợ đất mà nay lại dùng hai từ “ dám” này.
      Nhận thấy được ánh mắt của tôi nhìn qua, Lục Bách Nghiêu liền hung hăng trừng mắt, liếc tôi cái: “, cái con heo này, ngu tới mức tự giết mình chứ?”









      Thưa chị hai " dám" phải là vì chị sao?! "cưng chị như trứng hứng như hoa" thế mà haha.

      Ông này sốt ruột là phải vợ tương lai mà, đối vs mấy lão này chưa sứt da lo chảy máu rồi.

      Ông Chi Dương này ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy lão Lục lo lắng cho mệt hay là vô tình láo Lục tiết lộ mình thích Tiểu Cận nay Chi Dương được tận mục sở thị nhan sắc "chị dâu "?!

      có kín tiếng nội tâm dấu giả bộ ghét bỏ tới đâu cũng phải có người cho tâm chứ, cái này là đồng chí chiu cốt a.

      Dạo này quả lười cmt chỉ có tks. Đừng buồn nhé, ta vẫn ủng hộ nàng. Có đào hố nào báo ta biết.

      Cố lên nàng ơi! Mong chương tới nha.

      Chương 58: Ở nhà Lục Bách Nghiêu quỵt ăn quỵt uống.
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi…………

      Tôi trừng mắt nhìn Lục Bách Nghiêu lời nào, cuối cùng xem như người này vì tôi mà tìm bác sĩ , được rồi, tôi nhịn.

      Bác sĩ cẩn thận giúp tôi kiểm tra phen, tháo băng gạc chân tôi ra, dùng cồn chà lau tiêu độc miệng vết thương, sau đó bôi thuốc mỡ rồi giúp tôi thay băng gạc mới.
      Bác sĩ làm khoảng chừng nữa giờ, sau đó lại chỉnh chỉnh sửa sửa nửa giờ, rốt cuộc cũng hạ cái kết luận: “ có chuyện gì lớn, may mà cậu di chuyển ấy, nếu cái chân này có thể giữ được.”

      Lời của bác sĩ vừa ra giúp tôi giũ bỏ được lo lắng ở trong lòng nhưng về phương diện khác, càng nghĩ lại càng sợ.

      Trong đoạn thời gian tĩnh đưỡng này, vất vả chân tôi mới có khởi sắc, mới vừa bỏ được gậy chống vây mà thiếu chút nữa “tàn phế”?!

      Quá khứ cùng Lục Bách Nghiêu đánh lộn, náo loạn có tính là cái gì, tại hai con mắt của tôi chớp chớp, nhìn ta hoàn toàn như nhìn về phía ân nhân cứu mạng, bộ dạng thành khẩn, cảm ơn.

      Baba cùng Lão Phật Gia phải giày vò lắm mới cho ra sinh mạng là tôi, là sống hơn hai mươi năm, là Lục Bách Nghiêu cho tôi cái chân thứ hai!

      Tôi cam đoan lần sau bao giờ lén kêu Lục Bách Nghiêu là tên khốn nữa. Đương nhiên điều kiện tiên quyết của cam đoan này là……………….thằng nhãi Lục Bách Nghiêu thể ăn quá phận.

      Bác sĩ dặn dò số điều cần chú ý như sắp tới đừng để chân dính nước, blabla………..liền sửa sang này nọ chuẩn bị rời . Thời điểm Lục Bách Nghiêu tiễn vị bác sĩ đó ra ngoài, tôi thấy ta khoát tay lên vai bác sĩ : “ em, lần này cảm ơn cậu.”

      Bác sĩ mỉm cười trả lời, đối với chuyện lần này của Lục Bách Nghiêu có chút kinh hỉ: “A, biết nhau nhiều năm như vậy, cậu cái người này ngược lại đây là lần đầu tiên khách khí với mình như vậy.”

      “Lần này cảm ơn, về sau chân của nha đầu kia đành làm phiền cậu vậy.” Từ này về sau mỗi ngày vị bác sĩ kia đều đúng giờ tới kiểm tra tình hình hồi phục của tôi, là phiền phức.

      Tiễn bác sĩ xong, Lục Bách Nghiêu lại gọi điện thoại, trong quá trình chờ điện thoại kết nối, ta hướng về phía tôi câu: “ nghỉ ngơi trước .” Sau đó đóng cửa phòng lại, ra ngoài gọi điện.

      Tôi biết chuyện bị bỏng dầu lần này là may mắn hay là bất hạnh nữa, tuy rằng thiếu chút nữa làm cho chân tôi bị bỏng đến mức tàn phế nhưng tốt xấu gì cũng cần phải ăn con cá bị nấu cháy khét đó nữa, mặt khác sau đó Lục Bách Nghiêu lại thuê người quét dọn vệ sinh, ngay cả ngày ba bữa đều do đầu bếp của khách sạn năm sao làm còn có cho người giúp việc đưa tới tận giường.

      Này này này………………………quả giống như đãi ngộ ở thiên đường!

      Được ăn đại tiệc mấy ngày, tôi phát ra mình càng ngày cảng thể lý giải được vì sao lúc trước Lục Bách Nghiêu lại cần đại tiệc mà lại bắt tôi nấu cơm mỗi ngày, đối với các món ăn bị tôi chà đạp vẫn hoàn hảo nuốt xuống bụng.

      Chuyến “ công tác” của tôi được kéo dài vô thời hạn, gần đây Lão Phật Gia vội vàng cùng với các bạn già trong khu chung cư luyện tập khiêu vũ giao tế, mượn khiêu vũ làm cớ để trao đổi tình cảm, đối với việc tôi trở về nhà cũng tỏ vẻ gì đặc biệt. Mà Trương Húc bên kia, sau khi công tác ở Thượng Hải xong lại bị điều tới Bắc Kinh mở cái hội nghị tọa đàm. mới là người công tác , thể nhân tài cùng với người thường rất khác nhau.

      Bình thường lúc ban ngày, ngoại trừ cùng người giúp việc tán gẫu cũng là nhàm chán xem phim truyền hình mình, chờ cho Lục Bách Nghiêu mau chóng về nhà để mà cãi vả. Trước kia đấu võ mồm cùng Lục Bách Nghiêu chỉ xuất phát từ tinh thần chiến đấu, bây giờ lại chính là việc giết thời gian tốt nhất, trở thành phần thể thiếu trong cuộc sống.





      Chương 59: Ăn của ta, ở nhà ta.
      Editor: coki (Mèo)

      Lúc Đồng Yến tan tầm vào ngày Chủ nhật thường bớt chút thời gian lại đây thăm tôi, nhìn thấy quần áo tới tay, cơm ăn tới miệng, sống cuộc sống sâu gạo khỏi hô to “hâm mô cùng ghen tị”.

      Ngay lúc này, ấy vừa mới tan việc liền chạy đến đây chỉ vào mặt tôi: “Cậu nha, hoàn toàn là cuộc sống bị bao dưỡng.”

      Phốc____________

      Ngụm nước tôi vừa uống vào miệng liền phun thẳng tới mặt Đồng Yến, phun nàng tới thương tích đầy mình. Thời điểm ấy vừa ở trong toilet sửa sang vừa chửi bậy, tôi ngơ ngẩn tựa vào đầu giường nghĩ về hai từ “bao dưỡng”. tại tôi ở nhà của Lục Bách Nghiêu, ăn của Lục Bách Nghiêu, cái này giống như…………….. cùng bao nuôi có gì khác biệt cả.

      Tối hôm đó, lúc Lục Bách Nghiêu trở về nhà cũng gần 12 giờ, trễ đến mức ngay cả người giúp việc cũng được tôi cho về nhà nghỉ ngơi rồi. Mặc dù về trễ như thế nào Lục Bách Nghiêu cũng đứng trước cửa phòng nhìn tôi, chính là hôm nay trễ đến vậy, ta vẫn còn nhìn thấy tôi chưa ngủ mà nằm giường xem TV, mặt ràng có chút kinh ngạc.

      Toàn thân ta bốc mùi men, mặt còn đỏ ửng, ràng là bộ dạng của người say rượu, đêm nay chắc là ra ngoài xã giao hoặc là cùng đám bạn bè hồ bằng cẩu hữu ầm ĩ.

      ta tới trước giường của tôi, người còn lưu lại mùi rượu nồng nặc, dến nửa đường dừng lại, ngượng ngùng nhìn tôi: “Ngủ được sao? Sao còn chưa ngủ?”

      Tôi dùng điểu khiển tắt TV, quay đầu nhìn ta: “ có, tôi đợi .”
      Đối với câu trả lời này của tôi, trình độ kinh ngạc của Lục Bách Nghiêu kém gì sao Hỏa đụng Địa cầu: “Chờ tôi làm gì?”

      “Đương nhiên là chờ về nhà!” Tên ngu ngốc này, ngay cả vấn đề ngu ngốc như vậy cũng phải hỏi, nếu phải vì chờ ta về để hỏi cho vấn đề nghi hoặc trong lòng làm sao đến nổi nữa đêm còn ngủ mà xem loại phim truyền hình nhàm chán này để giết thời gian.

      Tôi vừa dứt lời liền thấy tên ngu ngốc này đứng trước mặt tôi cười hì hì giải thích: “Đêm nay là sinh nhật của người bạn, uống nhiều đến nổi gần như điên rồi.”

      Bộ dạng này của Lục Bách Nghiêu rất giống học sinh tiểu học đứng ở kia giải thích với phụ huynh nguyên nhân về trễ, tôi còn chưa già đến mức làm mẹ ta chứ? Tuy rằng nhìn mẹ ta vẫn còn rất trẻ tuổi.

      Tôi nhìn thấy độ cong khóe miệng của Lục Bách Nghiêu càng ngày càng lớn, biết là trúng tà ở chỗ nào, tôi ngượng ngùng quay về: “ cái này làm gì? Tôi lại có hỏi.” thực tế việc ta về muộn chẳng có liên quan gì đến tôi nhưng tôi chính là người có kiên nhẫn trong việc chờ đợi.

      “Lục Bách Nghiêu, tôi có việc muốn hỏi .” Nhìn ta đứng cách xa tôi mấy thước làm tôi có kiên nhẫn rống: “ có thể qua đứng gần đây chút được ?”

      Đứng xa như vậy, nhìn được tự nhiên muốn chết.

      Lục Bách Nghiêu đứng yên tại chỗ bất động, chính là nháy nháy cặp mặt đào hoa, thào : “Tôi còn chưa tắm rửa, người có mùi rượu.”

      Tôi bày ra bộ dáng “nữ lưu manh” vô cùng nhuần nhuyễn: “Kêu lại cứ lại .”
      Lục Bách Nghiêu cực kỳ phối hợp, sau đó ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh giường, quay đầu hỏi tôi: “ , muốn hỏi chuyện gì?”

      Nhìn bộ dạng tại của Lục Bách Nghiêu, làm sao tôi có thể biết xấu hổ mà hai từ “bao dưỡng” ra ngoài miệng được. Tuy rằng đại đa số thời điểm tôi đều bất kể hình tượng người đàn bà chanh chua nhưng tốt xấu gì trong lòng cũng giấu trái tim nữ sinh non nớt, mỏng manh mà.

      Mẹ nó, hôm nay làm cho lão nương ở trước mặt Lục Bách Nghiêu hai từ “bao dưỡng” đúng là…………. ngượng ngùng.

      Lục Bách Nghiêu nhìn bộ dạng nhấp nhổm của tôi, cuối cùng nhịn được : “Có gì cứ hỏi , trễ thế này rồi, hỏi xong có thể ngủ sớm chút.”

      Tốt, đây là nha, lão nương cần quan tâm bình mẻ lại sứt rồi.

      “Lục Bách Nghiêu, phải bây giờ bao nuôi tôi chứ?!”

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 60: Lục Bách Nghiêu, quân tử động khẩu lại động thủ.
      Editor: coki (Mèo)

      hơn nữa đêm, hơn nữa vừa rồi lúc hỏi câu kia tôi lại cẩn thận nâng cao điệu, ra gần như là rống, chữ cũng giữ lại, trong bóng đêm yên tĩnh có vẻ cực kì đột ngột.

      Tôi nên cảm thấy may mắn vì nơi này là tầng hộ nên cần quá lo lắng về vấn đề chung đụng nhà cửa sao? Tức có cảm giác đầu có đàn quạ đen bay qua…………………

      Tôi…tôi…….tôi……………..mẹ nó. Lão nương vậy mà! ! những lời này ra miệng.

      Khí tiết ở đâu? Thẹn thùng ở đâu?

      Tôi nhìn miệng Lục Bách Nghiêu giống như cái trứng gà tròn trịa, há miệng nửa ngày mà chuyện, ánh mắt ngây ngốc nhìn tôi, nhìn tới mức lông tơ cánh tay đều dựng đứng lên.

      Sau lát, Lục Bách Nghiêu mới phản ứng kịp, khép cái miệng lại nhưng mặt lại mơ hồ run rẩy, ánh mắt dường như né tránh nhìn tôi, làm sao còn thấy được thời điểm ta liên thanh như bắn súng máy: “Tôi………………… Thời gian trước tôi vừa kiểm tra thị lực, là 5.0”

      Chỉ câu đơn giản lại bị ta ngắc ngứ, tại sao lại giống người cà lăm đến vậy?
      Đợi chút, ta vừa mới gì?

      Thị lực 5.0, thằng nhãi này thế nhưng ngờ lại chửi xiên chửi xỏ tôi. Đúng, ánh mắt ta có bị mù làm sao lại có thể coi trọng tôi được? Tôi chính là tên ngu ngốc mà.

      “Lục Bách Nghiêu, tôi với đội trời chung.” Tôi trừng mắt liếc Lục Bách Nghiêu cái sau đó liền nằm xuống, thân mình chui vào trong chăn, muốn để ý đến tên đáng ghét này nữa. là, dù ở thời điểm nào ta cũng quên châm chọc tôi cả.

      “Này, tôi…………………tôi phải là cái ý tứ kia, tôi………………” thanh có chút luống cuống của Lục Bách Nghiêu vang lên sau lưng tôi, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn thèm để ý đến ta.

      Tuy rằng tại ở nhà ta nhưng nếu tôi ngủ ở phòng này đây chính là lãnh địa của tôi, bây giờ trực tiếp đuổi người : “ ra ngoài , nãi nãi tôi muốn ngủ.”

      Lục Bách Nghiêu xong liền bước đến đây, muốn xốc chăn của tôi lên: “Này, trước tiên đừng ngủ, đứng lên, chúng ta chuyện này cho ràng.”

      Tôi sống chết nắm lấy chăn chịu buông tay, giọng từ trong chăn truyền ra bên ngoài: “ biến . biết ngủ cũng là môn nghệ thuật sao? dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi theo đuổi nó?”

      “Lộn xộn cái gì, Hạ Cận, thể chuyện bình thường chút sao?” Lục Bách Nghiêu toàn lực ứng phó, cùng tôi giành giựt cái chăn.

      Sức lực người này lớn kinh người, mắt thấy kiên trì được nữa, tay liền thả lỏng, cái chăn lập tức rơi vào trong tay Lục Bách Nghiêu, đó còn có dấu vết vặn vẹo cùng kinh khủng.

      Tôi muốn đứng dậy phản kháng, Lục Bách Nghiêu liền nhanh chóng trèo lên giường, thân thể cường tráng đè lên người tôi, gần như ép tôi tới mức thở nổi, ta cầm chặt hai tay của tôi trong tay, để lên đầu.

      Bây giờ tôi bị ta đè ép dưới thân thể động đậy nhưng ngoài miệng vẫn chịu cầu xin tha thứ, ánh mắt thẳng tắp đón nhận ánh mắt của ta, theo như đối thoại vừa rồi của hai người, tôi liền tiếp tục mỉa mai: “Chị đây phải là người xem bói ở quảng trường, lảm nhảm những lời mà thích.”

      “Uhm……”Lời của tôi vừa dứt, môi bị Lục Bách Nghiêu ngăn chặn. Hai môi ấm áp chạm vào nhau, khoảng cách gần gũi như thế làm tôi có thể cảm nhận được mùi rượu nồng đậm người ta thổi tới, thẳng tắp kích thích thần kinh của tôi. Bờ môi cùng với thân thể của ta ép tôi tới mức thở được, nhìn ta có vẻ gầy gò nhưng vì sao trọng lượng dọa người như vậy?

      Tổ tông nhà !

      Người này hóa ra chính là Bá Vương ngạnh thượng cung!

      À , là quân tử động khẩu lại động thủ, trắng trợn cưỡng hôn dân nữ có phải ?

      Chương 61: Nửa đêm bị mẹ Lục Bách Nghiêu bắt gian.
      Editor: coki (Mèo)

      Tôi ở người Lục Bách Nghiêu liều mạng vặn vẹo phản kháng muốn thoát khỏi trói buộc của ta, vì chân phải có sức lực gì nên liền nâng chân trái sống chết đá ta.

      Tình hình dưới mắt lập tức biến thành bên ta ở dùng ưu thế đè nặng tôi, bên cùng tôi phản kháng các loại đấu tranh. Lúc hai người đấu đến say sưa cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.

      Tôi nhìn thấy bóng người vào trong phòng, tay xách theo túi đồ trong nháy mắt rơi xuống.

      “A_________”

      Người thét chói tai phải là tôi, cũng phải là Lục Bách Nghiêu mà là…………………………..mẹ ta.

      “Ngươi…………………………các người……………..”Phu nhân căn bản tức giận đến mức chữ cũng ra được, ngón trỏ lúc này chỉ vào tôi và Lục Bách Nghiêu giường, trợn mắt há mồm.

      Thời gian giống như yên lặng trong phút chốc, ngay cả khí trong phòng cũng trở nên ngưng trệ, động tác này duy trì khoảng gần 5 phút, cuối cùng phu nhân cũng xách theo túi xách tức giận rời .

      Thừa dịp Lục Bách Nghiêu bị vây trong trạng thái mơ hồ tôi giãy ra, liều mạng đưa tay đập mạnh vào ót của ta: “ phải đây là căn cứ bí mật của sao? phải mẹ biết nơi này sao hả?”

      Hơn nửa đêm, nam quả nữ, nam nữ dưới, sắc mặt ửng hồng, giường chiếu hỗn độn…………….

      Tuy rằng cái sắc mặt đỏ bừng này chủ yếu là do Lục Bách Nghiêu uống rượu mà có nhưng phần cũng vì hồi nãy tôi và ta đánh lộn tới mức hăng say.
      Chẳng qua màn vừa rồi, mặc kệ người đó có phải là người bình thường hay phỏng chừng đều hiểu nhầm ?

      Em , hai nươi năm trong sạch lão nương cố sống cố chết giữ gìn! Thế mà lại bị hủy tay Lục Bách Nghiêu, có muốn nhịn cũng nhịn được.

      “Mau, mau ra ngoài đuổi theo mẹ giải thích ràng .” Mặc kệ mẹ làm sao tìm tới được nơi này, đầu tiên phải đem “thế giới quan” của bà sửa lại mới được, bằng những lời tôi với mẹ lúc trước phải trở thành trong mắt bà rồi sao?

      “Với bộ dạng này của tôi sao?” Lục Bách Nghiêu từ từ chạm đất đứng dậy, nhìn bộ dáng người mình, gằn từng tiếng hỏi tôi.

      tại là cái dạng gì đây?

      Tôi theo ánh mắt của Lục Bách Nghiêu di dộng đến người ta, kết quả áo sơmi trắng của người nào đó vừa trải qua thế chiến bị giày vò tới mức có mặt mũi gặp người, hình như………………còn dính chút nước miếng của tôi áo. Ặc, vẫn là lựa chọn quên thôi.

      Nhưng chỉ có thế, ngay cả hai nút cùng của áo sơmi cũng bị đứt lộ ra mảng ngực lớn, bộ dạng này nhìn như thế nào cũng có điểm gợi cảm, hấp dẫn?
      Tôi vừa mới…………………Chẳng lẽ vừa rồi tôi hóa thân thành nữ lưu manh cùng ta đánh nhau quá mức kịch liệt?

      Tôi sặc! Cái gì mà quá mức kịch liệt. Chữ này rất đáng khinh, lỗi………….lỗi.

      “Haha, như vậy………….Haha, đúng là có chút ngượng ngùng khi gặp người khác……….Haha…….” Toàn bộ câu tôi đều dùng chữ “haha” để che dấu nội tâm bối rối mà ngay cả lúc chuyện cũng cảm giác được miệng đều cứng ngắc rồi.

      Lục Bách Nghiêu khí định thần nhàn đứng dậy, sửa sang lại áo sơmi hỗn độn của mình, ánh mắt thoáng liếc đến người tôi: “A, chỉ biết tôi, cũng nhìn lại chính mình thử, bây giờ có dám gặp người khác hay ?”

      Như tôi làm sao?

      Vẫn cảm thấy chính mình rất bình thường mà, nhưng nhìn theo ánh mắt của ta hồi nãy, mẹ nó, dây đeo áo ngủ Tiểu Hùng của tôi từ khi nào vai trượt xuống, còn lộ ra mảng da thịt lớn nữa?

      Tôi có thể vô liêm sỉ rằng vô cùng vô cùng may mắn vì trong thời điểm cuối cùng áo ngủ vẫn còn ở trạng thái “trung thành hộ chủ”, vững vàng che chở ngực của tôi sao?
      Tuy rằng, bảo vệ cùng bảo vệ cũng có khác biệt gì lớn cho lắm.
      囧 ặc ặc………………..

      Vì sao mỗi lần ở trước mặt Lục Bách Nghiêu, thể diện của tôi đều muốn quăng tới Bắc Cực luôn vậy?

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 62: So với mẹ tôi, tôi càng sợ mẹ hơn.
      Editor: coki (Mèo)

      nhìn cái gì? Chưa từng thấy qua mỹ nữ hả?” Tôi trừng lớn nhìn Lục Bách Nghiêu, vẫn trừng cho tới khi ta tắm rửa, mới nặng nề chôn cả thân mình vào trong ổ chăn, vùi đầu mãnh liệt ngủ.

      Hôm nay tôi làm chuyện gì?

      biết qua bao lâu, cả người tôi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp . Ngày hôm sau khi tỉnh lại, người giúp việc sớm đem bữa sáng đặt trước giường, chờ tôi tỉnh ngủ.

      “Lục Bách Nghiêu đâu?” Tôi vô tư ăn điểm tâm, trực tiếp hỏi người giúp việc xem Lục Bách Nghiêu có ở nhà .

      “Ông chủ sáng sớm làm, có ở nhà.” Bình thường tôi cùng người giúp việc chuyện phiếm đều là bộ dáng chị hai ngốc ngếch vui vẻ, đây là lần đầu tiên nghiêm túc chuyện như vậy làm cho này ngay tới cả trả lời cũng trở nên khẩn trương.

      Tôi ngồi trước giường nhìn ấy : “ Giúp tôi mặc quần áo , tôi muốn rời giường.”
      Trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng này gần như tôi đều vượt qua ở giường, thỉnh thoảng hăng hái mới có thể người giúp việc đưa tôi tới vườn hoa dưới tiểu khu dạo chút.

      Đối với việc sáng sớm tôi rời giường, người giúp việc có chút nghi hoặc nhưng vẫn có hỏi ra miệng, cung kính giúp tôi lấy quần áo mặc. Ngày đó tôi từ bệnh viện trực tiếp đến đây, ngoại trừ áo quần mặc người có mang theo bộ nào để tắm rửa, tất cả đều là sau đó Lục Bách Nghiêu giúp tôi cửa hàng mua về, từ áo khoác đến nội y, từ trong ra ngoài đầy đủ mọi thứ.

      Khó có thể tin được là người này đối với kích thước nội y của tôi còn nắm hơn cả tôi nữa.

      “Tôi muốn bộ màu xanh kia.” Nhìn người giúp việc lấy quần áo tới, tôi lắc lắc đầu, kiên trì muốn mặc bộ đồ ngày hôm đó.

      Mấy ngày này ở nhà Lục Bách Nghiêu, ăn uống đều được hầu hạ, phú quý giàu sang, vui đến quên cả trời đất. Bởi vì Lưu Chi Dương, Lưu bác sĩ mỗi ngày đều đúng giờ tới đây kiểm tra giùm tôi nên vết thương ở chân phục hồi rất tốt. Bây giờ cần phải dựa vào gậy chống, trừ bỏ đường có chút khó khăn chậm chút hoàn toàn có vấn đề gì.

      Bây giờ là 8h30 sáng, bình thường 9h bác sĩ Lưu tới đây khám cho tôi, nếu tôi muốn chuồn phải nhanh chóng nắm bắt khoảng thời gian này.

      Tôi để cho người giúp việc đỡ tôi tới gần trạm xe buýt liền bảo ấy trở về, cuối cùng vẫn quên dặn dò: “Đợi bác sĩ Lưu lại đây kiểm tra nhớ đóng cửa phòng rửa tay lại, tôi bị tiêu chảy ở trong đó, có thể kéo dài được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.”

      mặt người giúp việc tràn ngập vẻ chần chờ: “Tiểu thư, như vậy………………”

      “Nếu tên Lục Bách Nghiêu keo kiệt kia khấu trừ tiền lương của cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi trả tiền lương còn thiếu cho .” Tôi vội vàng cho thêm người giúp việc liều thuốc an thần, đương nhiên, nếu Lục Bách Nghiêu có thể trả toàn bộ tiền lương còn gì tốt hơn, dù sao tôi cũng là người nghèo, cái này đành phải dựa vào tư bản như ta rồi.

      Chính là ngay lúc đó tôi quên câu “Ra hồ đồ, sớm muộn gì cũng phải trả nợ” Mà từ nay về sau Lục Bách Nghiêu còn dùng cái phương thức “vô cùng thê thảm” lại thêm “cực kỳ thê thảm” để khái quát lịch sử đầy nước mắt của tôi.

      Xe buýt vừa đến tôi liền thúc giục người giúp việc nhanh chóng về nhà, sau đó cẩn thận bước từng bước chậm hướng về phía xe buýt.

      xe buýt tìm vị trí ngồi xuống, nhìn thấy xe chạy càng lúc càng xa trong lòng mới thở phào nhõm. So với việc chờ mẹ Lục Bách Nghiêu cầm dao phay tới cửa tìm tôi, tôi thà rằng chịu liên hoàn đoạt mệnh mười tám câu hỏi của Lão Phật Gia còn hơn, miễn cho đến cuối cùng bị chém chết lúc nào biết.

      Xe buýt vừa dừng, vòng vèo tránh người, tôi liền chậm chậm bước về phía nhà. Bây giờ trở về nhà ở trong mắt tôi chính là ba chữ “chạy trối chết”.

      Nhưng tôi nghĩ tới, thời điểm mình lết về tới nhà thế nhưng lại……………..thấy xe Lục Bách Nghiêu dừng ở trước cửa.

      Mẹ nó! thể nào!

      Nhưng cái xe to lớn, xa xỉ này, hình như…………… đúng là xe của Lục Bách Nghiêu mà.

      Tôi vừa nhìn điện thoại di dộng thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ vừa rồi bị mình ngồi xe buýt từ chối nhưng quan trọng nhất là thời gian, bây giờ mới chín giờ kém mười lăm thôi mà?

      Bác sĩ Lưu phát tôi ở nhà, gọi điện thoại báo cho Lục Bách Nghiêu thế nào cũng phải hơn 9 giờ, làm sao mà ta lại đuổi giết tới đây nhanh như vậy? Cuối cùng là gười này vượt bao nhiêu cái đèn đỏ?

      “Chủ nhân, chủ nhân, nghe, cái tên đáng ghét lại gọi điện thoại tới………………” chậm mà xảy ra nhanh, điện thoại của tôi đột ngột vang lên mà lại chính là Lục Bách Nghiêu gọi đến. Nhưng vấn đề phải là tôi nhận điện thoại mà là Lục Bách Nghiêu theo cái nhạc chuông hùng hổ chạy về phía tôi.

      Thời khắc mấu chốt thế này lại bị Lục Bách Nghiêu vừa vặn bắt được tiếng chuông.
      Nhìn ta bước bước tiến gần đến tôi, trong lời của tôi ràng mang theo lo lắng: “ …………………….…………….. muốn làm gì?”

      Lục Bách Nghiêu trực tiếp trả lại lời của tôi cho tôi, từng mục từng mục định tội danh: “ Điện thoại bắt, lén về nhà, Hạ Cận, muốn làm gì?”

      “Tôi muốn về nhà!” Lời này phải vô nghĩa sao? Tôi đều tới cửa nhà, ta lại hỏi tôi muốn làm gì?

      Lục Bách Nghiêu hỏi tôi: “ sợ mẹ ?”

      Thời gian trước, lúc thằng nhãi Lục Bách Nghiêu này ép hỏi tôi, chính tôi tự mình rằng sợ hãi dâm uy của Lão Phật Gia vì bị thương ở chân mà dám về nhà là . Bây giờ, ta lại lấy những lời này để bịt miệng tôi.

      Tôi căm giận : “So với mẹ tôi, tôi càng sợ mẹ hơn.”

      Mặc dù cùng với Lục phu nhân trong lần chiến đấu trước, tôi chọc bà tức giận phát điên, coi như chiến thắng áp đảo nhưng lần này nhìn sắc mặt bà trầm, lại còn cao giọng với Lục Bách Nghiêu, tôi muốn dính vào cái phiền toái này.
      Lục Bách Nghiêu “e hèm” tiếng, có chút kinh ngạc nhìn tôi: “ A, nghĩ tới Hạ Cận cũng có lúc sợ hãi?”

      “Phép khích tướng đối với tôi cũng vô dụng, dù cái gì từ nay về sau tôi cũng làm vật hy sinh của .” Lần đầu tiên Lục Bách Nghiêu lợi dụng tôi làm bạn coi như xong, nhưng tại Trương Húc công tác gần trở về, tôi muốn mình trêu chọc phải cái gì đúng, miễn cho tới lúc đó muốn thoát thân cũng khó khăn.

      “Mẹ tôi cũng phải xem là vật hy sinh, bà cho tôi chuyển ra ngoài là vì cho tôi ở chung với . Tối hôm qua bà nhìn thấy màn kia, nghĩ xem bà nghĩ như thế nào?” Lục Bách Nghiêu chợt nghiêng người lại gần tôi, hơi thở nóng rực đập vào mặt tôi, giọng trầm thấp mà ràng: “Bà cho là…………chúng ta nha.”

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 63.1: Tri nhân tri diện bất tri tâm
      Editor: coki (Mèo)

      Tuy rằng khi câu cuối cùng kia giọng của Lục Bách Nghiêu rất nhưng ta hề cố kỵ ở bên đường với tôi những lời này tôi liền cảm thấy gương mặt mình nóng rực xưa nay chưa từng có.

      Cái này, cho dù tôi phải là vật hy sinh nhưng ở trước mặt mẹ ta tôi vẫn hoàn toàn nằm ngoài danh sách.

      Tại sao tôi lại có cảm giác…………….”Trời muốn diệt tôi” (, trời tác thành cho con thôi.)

      Trong đầu tôi giống như chỉ gai loạn thành đoàn, giằng co nửa ngày, mới lầm bầm ra câu đầy đủ: “Dù sao tôi cũng muốn về nhà.”

      Lục Bách Nghiêu lên tiếng, đến bên đỡ thân thể tôi, giọng điệu ngả ngớn giống như vừa rồi mà dường như có thêm vài phần ôn nhu: “Lần sau muốn về nhà với tôi tiếng, tôi đưa về, cần gì phải lén lút chạy trốn như vậy?”

      Ai chạy trốn?

      Tôi chính là quang minh chính đại ngồi xe buýt về nhà có được ?!

      Còn có như thế nào có lần sau nữa??

      Lần sau mà tôi còn đến nhà trọ của Lục Bách Nghiêu ràng phải muốn chết sao?

      Lục Bách Nghiêu đỡ tôi lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà bóng người. Lúc này hẳn là Lão Phật Gia cùng bạn già ở tiểu khu luyện khiêu vũ giao tế, phỏng chừng đến tối mới có thể trở về.

      Lục Bách Nghiêu dìu tôi tới ghế salon ở trong phòng, thuận thế ngồi xuống bên cạnh sau đó còn khách khí tự mình rót trà, lấy điều khiển mở TV giống như ở trong nhà mình, chút khách khí với chủ nhà là tôi đây.

      Nhìn bộ dạng muốn ở lì tại đây của Lục Bách Nghiêu, tôi lấy khuỷu tay đẩy ta: “ cần làm à?”

      Cái này cũng được xem như là phương pháp đuổi người uyển chuyển hàm súc, tuy rằng mấy ngày nay người này đối với tôi rất tốt nhưng chỉ cần Lão Phật Gia đột nhiên động kinh về nhà chuyến nhìn thấy tôi và Lục Bách Nghiêu thế này đêm nay tôi chắc chắn bị Lão Phật Gia la hét, ép hỏi tới ngủ được mất.

      “Mỗi ngày báo cáo xong, ở công ty vòng là được rồi.” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu thản nhiên trả lời: “Việc giao cho người phía dưới làm, nếu thuê bọn họ làm gì?”

      Lục Bách Nghiêu bày ra bộ dáng nhà tư bản chua ngoa, tiếc rằng tôi chính là cái người mà ta gọi là “người phía dưới”, hằng năm chịu áp bức của nhà tư bản keo kiệt, lại được phản kháng, đúng là lịch sử đẫm máu và nước mắt!

      “Công ty đều giao lại cho thái tử gia , chắc mẹ ở trong công ty chứ?” Tôi cẩn thận bát quái tìm hiểu từ phía Lục Bách Nghiêu, nếu quả ở bên trong, về sau cẩn thận đụng trúng, phải là tôi bị ép buộc đến chết sao?

      “Bà chỉ có cái danh ở Hội đồng quản trị, có thực quyền, sợ bà làm gì hả?” Lời của Lục Bách Nghiêu làm cho trái tim rơi rụng của tôi trở về trong lồng ngực nhưng câu tiếp theo lại làm cho nó nhảy ra ngoài: “Người quản lý chủ yếu là ba tôi.”

      Ba …………………ba ………….

      Nếu Lục phu nhân thường thường ở bên gối thổi gió, tôi còn chết mới lạ!!! Chuyện này cùng mẹ quản lý có khác nhau sao?

      làm sao vậy? Tại sao lại có biểu tình giống người chết vậy?” Lục Bách Nghiêu nhìn khuôn mặt rối rắm của tôi, kinh ngạc hỏi.

      “ Tôi……………”Tôi lập tức muốn khóc quá, trong lòng tính toán có nên để ý tìm việc làm mới hay , đương nhiên những lời này thể trực tiếp trước mặt Lục Bách Nghiêu, bằng duyên cớ lại cho ta cơ hội để tra tấn tôi, trực tiếp chỉnh chết tôi tại đây.

      Vì thế tôi nhìn ta, trấn định : “Tôi chỉ là có nghĩ tới bạn trung học của tôi vậy mà lại là đại tư bản có danh có tiếng, có chút kích động quá mức.”

      Người bình thường có lẽ cảm thấy lúc này tôi yên lặng hối hận ở trong lòng, vì sao sớm bỏ qua bộ dạng cà lơ phất phơ của người này, nhìn thấu bản chất tư bản của ta theo đó thời trung học liền thiết lập quan hệ bang giao với ta?
      Khốn kiếp, nghĩ tới tôi là người nông cạn như vậy?

      Vì money liền quên tôi thề quyết đội trời chung với Lục Bách Nghiêu.
      Mấu chốt là thời trung học tôi lại nhìn thấy người này là đại tư bản. Khi đó cảm thấy hoàn cảnh gia đình nhà ta cũng tệ, thời ấy bọn trẻ đều ở nhà xem TV ta lại đốt tiền dùng mấy ngàn đồng mua trò chơi điện tử, biết là giàu có, nhưng nghĩ giàu có đến mức như vậy!

      Công ty bị đại tập đoàn thu mua, đại tập đoàn.... ... quả là rất lớn!

      Mà Lục Bách Nghiêu, cái người thái tử gia biết điều này, khi đó cũng biết là có thể rộng rãi đến vậy.

      sư so người với người càng làm tôi giận điên lên, tôi làm việc cả đời phỏng chừng cũng bằng ta tiện tay mua mấy chiếc xe.

      Đối với vẻ mặt rối rắm của tôi, Lục Bách Nghiêu hừ lạnh tiếng: “Tại sao tôi lại cảm thấy thời điểm từ “đại tư bản” kia giọng điệu cùng “khốn khiếp” giống y như nhau vậy?”

      nghĩ tới lại bị phát ra “thiên cơ”, đúng là xin lỗi!” Tôi vốn định khách khách khí khí cùng với vị đại tư bản này tán dóc chút nhưng vì chú ý nên hoàn toàn xếp ta vào hàng ngũ “khốn khiếp”.

      Cuối cùng đại tư bản tiên sinh trực tiếp dựng lông mày, bị tôi làm cực kỳ tức giận mà bỏ …………..

      Có trời mới biết tôi phải là cố ý mà!!!

      Chính là ………………kìm lòng được? Chuyện này sao mà lại khó kìm chế đến vậy?
      Ôi………………Chắc tôi phải chuẩn bị tìm việc làm mới thôi.

      Chuyện này phải chỉ mẹ ta bỏ qua cho tôi mà phỏng chừng Lục Bách Nghiêu còn muốn ăn tươi nuốt sống tôi nữa đấy chứ.

      Lục Bách Nghiêu rồi, tôi trở về phòng, ôm laptop nằm giường chơi game, chơi đến giữa trưa, tới hồi quyết liệt bị tiếng đập cửa phá hỏng.

      Phản ứng đầu tiên của tôi chính là Lão Phật Gia trở lại, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại thấy có khả năng, vài chục năm nay trí nhớ Lão Phật Gia tốt đến mức có thể ghi vào sách kỉ lục Guiness, chưa bao giờ xuất tình huống quên chìa khóa, huống hồ mẹ biết tôi ở nhà, có gõ cửa cũng vô dụng.

      Tôi khoác thêm áo ra ngoài, vừa mở cửa thấy là người đưa thức ăn.

      ta đứng ở cửa mỉm cười nhìn tôi, thuận tiện vươn tay đưa cặp lồng cơm cho tôi: “Chào , đây là cơm của gọi, chúc dùng cơm vui vẻ.”

      “Tôi gọi? Tôi gọi khi nào?” Trí nhớ của tôi tệ tới mức đó ? Tôi nhớ sau khi rời giường mặc quần áo, sau đó xe buýt về nhà, hoàn toàn có gọi cái gì mà?
      Người giao hàng nhìn nhìn quyển sổ ghi chép địa chỉ: “Nơi này là 26 đường Nam Kinh, tầng 4, nhà số 302 đúng ?”

      “Đúng vậy.”

      “Vậy đúng rồi, chính là địa chỉ này.”

      Được rồi, có thức ăn đưa tới cửa làm sao tôi có thể cự tuyệt được, cầm lấy cơm tay người giao hàng, hỏi: “Phần này bao nhiêu tiền? Tôi trả tiền cho ?”

      trả tiền rồi, chúc dùng cơm ngon miệng, tạm biệt.”

      Người giao hàng rời lúc lâu nhưng tôi vẫn còn sững sờ đứng ngoài cửa.


      Chương 63.2
      Editor: coki (Mèo)

      Cơm trưa từ trời rớt xuống sao?

      Chẳng lẽ ông trời nhìn thấy tôi bị Lục phu nhân chèn ép, cảm thấy quá đáng thương nên đưa cơm trưa tới cho tôi?

      Tôi nghĩ nữa ngày cũng nghĩ được nguyên nhân là gì, sau đó lục phủ ngũ tạng kêu gào phản đối, cuối cùng tôi kiên quyết mở hộp cơm ra, kết quả những món bên trong làm tôi hoàn toàn choáng váng.

      Cái này chính là đại tiệc năm sao tôi hay ăn ở nhà Lục Bách Nghiêu mấy ngày trước đây mà! Hơn nữa mỗi món đều là món tôi thích nhất.

      Tin nhắn di động đột nhiên vang lên,……… là của Lục Bách Nghiêu, chỉ có vỏn vẹn bốn chữ: “Ăn xong ngủ tiếp.”

      Lúc còn ở nhà ta, mỗi ngày ăn cơm xong tôi đều ngủ trưa, vốn dĩ tôi tưởng chỉ có người giúp việc biết nghĩ tới Lục Bách Nghiêu cũng biết thói quen này của tôi.
      Người này bị tôi chọc tức giận tới sôi lên mà còn ân cần như vậy, có phải ý của ta là tôi cần tìm việc làm mới hay ? thế nào tôi cùng Lục Bách Nghiêu cũng là bạn học cũ, quen nhau nhiều năm như vậy, ở công ty chắc ta…………………… cũng nên che chở tôi chứ?!

      “Ngày mai tôi làm.” Tôi nhắn tin trả lời sau đó ném di động sang bên, bắt đầu ăn cơm.

      Đều là mỹ vị, hoàn toàn dừng được.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi liền chui vào chăn ngủ trưa, đợi tới lúc chạng vạng Lão Phật Gia về nhà mới gọi tôi tỉnh dậy.

      Tâm tình Lão Phật Gia tệ, khi hỏi tôi khóe miệng đều mỉm cười: “ công tác về rồi?”
      Đối với vấn đề này, tôi vô cùng chột dạ gật đầu: “Dạ.”

      Lão Phật Gia vô cùng vui sướng hài lòng nhìn tôi, xuất ra tràng dài lời : “Lâu như vậy, chắc mệt chết rồi ? Công ty của con là, công tác mà cũng vội vàng như vậy, để cho con kịp xắp xếp hành lý, mẹ cũng kịp tiễn con . Đừng dậy, cứ ở giường nằm thêm lát, mẹ nấu cơm, làm xong gọi con dậy.”
      Nhìn miệng Lão Phật Gia khẽ ngâm nga câu hát, lắc lắc eo ra ngoài, tôi chỉ nghĩ đến khả năng: Bà trúng tà! Phỏng chừng làm cho bà trúng tà lợi hại như vậy, chắc là mấy ngày tôi có ở nhà có ông chú nào đó thừa lúc vắng vẻ mà chui vào cùng Lão Phật Gia hợp tác khiêu vũ giao tế.

      Hóa ra rà Lão Phật Gia có mùa xuân thứ hai cho nên sắc mặt mới sung sướng như vậy, những ngày tiếp theo thái độ đối với tôi……………đều hiền lành như thế.

      Buổi tối, Lão Phật Gia thi thố tài năng làm bàn đồ ăn lớn, tôi ăn đột nhiên bên tai nghe bà than thở: “Tiểu Cận à, mẹ có chuyện này muốn cho con biết.”

      Tôi nhanh chóng nuốt cơm vào, cắn chiếc đũa hỏi: “ , hai người quen nhau lúc
      nào?

      Lão Phật Gia kinh ngạc nhìn tôi: “A?”

      “Mẹ, phải mẹ định với con mấy ngày nay mẹ luyện tập khiêu vũ giao tế với ông chú trong tiểu khu chứ?

      “Ừ.”

      “Hai người ………..ở chung rất vui vẻ ?”

      “Ừ.”

      “Ông chú kia có phải là soái ca độc thân ?”

      “Ừ.”

      phải mẹ đối với ông ta cũng có chút ý tứ chứ?”

      “Ừ.”

      “Ông chú đó đối với mẹ cũng rất tốt ?”

      “Ừ.”

      “Mẹ tính khi nào mang ông ta về nhà? Còn có hai người quen nhau thế nào?”



      Chuyện này Lão Phật Gia trả lời ừ, trực tiếp trầm mặc, lâu sau, kinh ngạc nhìn tôi: “Tiểu Cận, chuyên gì con cũng biết vậy?”

      Haha, nghĩ tôi là ai chứ?

      Tôi ở bên cạnh nữ vương Bát Quái Đồng Yến hơn hai mươi năm, đối với chuyện Bát Quái cẩu huyết vốn mưa dầm thấm đất, tại phải chỉ là ông già và bà già tìm thấy mùa xuân thứ hai sao? Làm sao có thể làm khó tôi chứ?

      Mấu chốt là ở chỗ …………….. nhìn thấy ? Có nhìn thấy ? ở đoạn trò chuyện hồi nãy, địa vị của tôi trong nhà lập tức “Nông nô xoay người làm chủ”. Tôi phát giác ra lần đầu tiên trước mặt Lão Phật Gia, lời của tôi lại có quyền uy tuyệt đối như vậy.
      Lão Phật Gia nhìn tôi, giọng : “Tiểu Cận, con………………..Đối với chuyện này con có ý kiến gì sao? Nếu con đồng ý, mẹ………………………”

      “Mẹ, chỉ cần mẹ thích, con đều chấp nhận. Khi nào rảnh, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm .” Từ khi ba tôi , Lão Phật Gia thân mình làm nuôi tôi ăn học, đợi đến năm trước công việc của tôi ổn định, kiếm được tiền sau đó bà mới về hưu. Nhiều năm như vậy đều do mình bà chống đỡ cái gia đình này. Bởi vì có tồn tại của tôi mà bà đơn nhiều năm như vậy, cũng đến lúc nên tìm người ở bên cạnh bà, chăm sóc tốt cho bà.

      lâu sau, Lão Phật Gia mới lên tiếng, trong hốc mắt còn ngân ngấn lệ: “Được.”
      Sau khi rửa xong chén bát, quay về phòng, tôi liền gọi điện thoại cho Trương Húc hoặc là bởi vì chuyện của Lão Phật Gia nên giờ phút này tôi đặc biệt muốn tìm người cùng tôi trò chuyện.

      ngốc, nhớ sao?” Cho dù cách điện thoại giọng của vẫn có vẻ ấm áp như vậy, giống như có thể an ủi những u sầu trong lòng tôi.

      “Ừ.” Lâu như vậy thấy, làm sao có thể nhớ được, tôi cắn môi hỏi câu: “Chừng nào trở về.?”

      “Nhanh thôi, chắc là buổi sáng ngày kia có thể về tới.”

      “Ừ.” Giọng của tôi dừng chút, lâu sau đó lại hỏi vấn đề: “Trương Húc, nếu người vô cùng thân quen với ……………………..quên , vẫn là chờ trở về rồi .”

      đến nửa câu tôi giống như bị kìm nén, trong lòng nghẹn cái, làm sao cũng hết được.

      Trong điện thoại ở nơi khác, Trương Húc vội vàng hỏi: “Tiểu Cận, em làm sao vậy?”

      “Em sao?” Tôi nghe được trong điện thoại giống như có người kêu Trương Húc: “ làm việc , em ngắt máy đây, mọi việc chờ trở về rồi chúng ta sau.”
      “Ừ, được.”

      Điện thoại ngắt hồi lâu mà tôi vẫn duy trì tư thế nghe máy. Tôi dời ánh mắt lên bức ảnh gia đình tủ đầu giường, lúc đó là thời điểm tôi vừa mới lên trung học, cả nhà nhân tiện chụp bức ảnh này trong chuyến du lịch.

      Mỗi lần nhìn bức ảnh này tôi đều cảm thấy trong lòng tràn đầy sức mạnh, cảm giác baba vẫn còn sống như trước, vẫn làm bạn ở bên cạnh tôi, cùng tôi lớn lên, giống như tại nạn giao thông lớp 12 kia có tồn tại.

      Chính là tất cả…………tất cả cuối cùng đều trở nên giống nhau. Nháy mắt………..baba…………. qua đời được tám năm.

      Mà tôi cũng còn là vừa mới nhập học sơ trung năm đó, tôi trưởng thành, bước vào xã hội làm việc. Về sau người đàn ông khác bước vào cái nhà này, làm cho mẹ hạnh phúc, baba, xin lỗi.

      Lúc trước ở nhà Lục Bách Nghiêu tĩnh dưỡng nửa tháng, gần như mỗi ngày đều thỏa mãn, ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh dậy, ngày hôm sau chờ đồng hồ báo thức gọi tôi dậy trong đầu của tôi tất cả đều là mộng. Vừa thấy thời gian, nháy mắt đầu óc liền thanh tỉnh, nếu nhanh chút bắt kịp xe buýt.

      Tôi vọt cái từ giường đứng lên, mặc áo quần, rửa mặt, lúc tôi vô cùng lo lắng đánh răng Lão Phật Gia bỗng nhiên xuất ở đằng sau lưng: “Nha đầu, chân con làm sao vậy? Vừa rồi hình như thấy con khập khiễng.”

      “Con………”Tối hôm qua tôi còn cố ý ngụy trang che dấu vết thương ở chân, sáng nay chỉ có chút chú ý thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Lão Phật Gia, tôi chỉ có thể kiên trì dối: “Ngày hôm qua lúc lên lầu, con cẩn thận bị ngã.”
      Tôi thuần thục chà hết răng, lập tức cầm túi xách vọt ra khỏi cửa: “Mẹ, con còn vội làm, con trước.”

      Hoàn hảo bắt kịp xe buýt, rốt cuộc cũng cần lo lắng đến muộn nhưng chính là có chỗ ngồi!

      Quên , dù sao cũng chỉ đứng nửa giờ, coi như rèn luyện .

      Tôi cầm cái vòng xe, đứng nghe nhạc, nghỉ ngơi lâu như vậy, cuối cùng bây giờ cũng quay trở lại làm việc lần nữa, tôi có chút mong đợi khi Đồng Yến nhìn thấy mình biểu tình vui mừng mặt so với hoa cúc còn muốn tươi hơn ra sao. (chẳng biết tại sao tác giả lại so với hoa cúc, có phải như Mèo nghĩ hè?)

      Tôi dựa vào cửa sắt nghe nhạc, cũng tưởng tượng được xe buýt mình lại gặp phải sắc lang.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :