1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (78tt/93c+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 23: Lục Bách Nghiêu muốn cắn chết tôi.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Tôi đánh giá Lục Bách Nghiêu từ xuống dưới. Chiều cao này tuyệt đối vượt qua 1m8, dáng người này cơ bụng sáu múi chắc chắn có, dáng dấp này, khuôn mặt này nhân mô cẩu dạng (giống cờ hó đó, chị tranh thủ xía ). Đáng tiếc……… vậy mà lại là gay.

      Đầu năm nay đều trai đẹp thuộc về trai đẹp, tình cảm của Lục Bách Nghiêu thôi, lập tức nổi tiếng, ngờ còn có đam mê ở cái phương diện kia.

      “Lục Bách Nghiêu, là công hay thụ?” (sặc). Tôi rất là khó chịu khi trong lòng cứ lẩn quẩn mãi vấn đề này, để ý liền hỏi ra miệng. Tôi sợ tới mức khỏi rùng mình cái, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt muốn giết người của Lục Bách Nghiêu. Nhìn cái ánh mắt này phải bị tôi trúng, thẹn quá hóa giận đấy chứ?

      “Lục Bách Nghiêu, ra sống cũng dễ dàng gì!!!” Nhiều năm như vậy, Lục Bách Nghiêu cũng có quên Trương Húc, tình cảm thắm thiết, xem ra thích đến trình độ này thể so sánh với tình cảm thầm mến nông cạn của tôi rồi. Hơn nữa đoạn tình cảm như vậy thể Lục Bách Nghiêu người này giấu quá kỹ nha nhưng chẳng hiểu vì sao sắc mặt người này càng lúc càng đen rồi?


      Hay là tôi hỏi quá mức trực tiếp, đả thương lòng tự trọng của ta?

      Tuy rằng đời chuyện này rất nhiều nhưng xảy ra ngoài sáng dù sao cũng là số ít, đột nhiên bí mật này bị tôi vạch trần, trong lòng có phải cảm thấy dễ chịu hay ?

      “Lục Bách Nghiêu, yên tâm, tôi chuyện này với người khác, tôi giúp giữ bí mật mà.” Tôi phi thường thành khẩn nhìn ta, trong đầu lại nghĩ tới vấn đề. Bây giờ người này có tính là tình địch của tôi hay ?

      Tình địch……………tình địch………………Tôi còn có khả năng thắng lợi hay sao?

      Mắt thấy sắc mặt Lục Bách Nghiêu càng lúc càng đen, cuối cùng đen đến kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ. Tôi sững sờ, ngẩn người cứ tưởng rằng Bao thanh thiên chuyển thế. Hai bàn tay ta đặt lên vai tôi, lực tay càng lúc càng lớn, nắm bả vai tôi tới phát đau. Ánh mắt này ràng là muốn phân thây tôi cho chó ăn mà.

      Thân thể bé của tôi thể chịu được lần giày vò này của ta, sợ tới mức run rẩy chỉ nghe thấy giọng của ta ở bên tai tôi, điên cuồng tàn sát bừa bãi: “Hạ Cận, tôi giết !!!”

      Giết người diệt khẩu!

      Tôi đụng phải cái quỷ quái gì thế này, thế nhưng lại ra chuyện này? Sớm biết như thế tôi giấu ở trong bụng đến chết cũng ra ngoài, lần này thảm rồi.
      Trong đầu mơ mơ màng màng xoay quanh biết khi nào môi Lục Bách Nghiêu dính lên môi tôi? Tôi khó tin trừng lớn mắt, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, đợi cho đến khi đầu lưỡi thuần thục của cạy mở môi tôi, ra vào khoang miệng ấm áp, mang theo thói quen cường thế bá đạo, xâm nhập từng ngóc ngách, lưu lại hơi thở đặc trưng của ta. Nụ hôn của ngày càng kịch liệt, hơi thở cực nóng phun tại hai gò má của tôi, cảm giác chua chua ngọt ngọt trong nháy mắt lan tràn khắp thân thể thẳng cho tới khi tinh thần của tôi tách rời khỏi thể xác, trong đầu chỉ còn lại cái ý tưởng: Lục Bách Nghiêu, người này muốn cắn chết tôi.

      Đợi cho tới lúc tinh thần tôi từ từ quay lại cũng là lúc Lục Bách Nghiêu ném tôi vào trong cỗ xe cực kì xinh đẹp kia. Tốc độ xe ngày càng tăng lên, mắt thấy ngày càng có nhiều xe bị Lục Bách Nghiêu bỏ lại phía sau, tốc độ siêu bão làm cho dưới dạ dày của tôi sôi trào thiếu chút nữa phun hết ra. Trước kia nơi nào cũng có thể thấy được đồng chí cảnh sát giao thông, tại nhìn thấy người này phóng nhanh vượt ẩu, tại sao ngăn lại?

      Tiểu tử này, phải sau khi bí mật bị tôi biết liền muốn cùng tôi đồng quy vu tận chứ?

      “Lục……..Lục Bách Nghiêu, đừng xúc động!” Trái tim của tôi “thình thịch thình thịch” nhảy lên, nhìn thấy được sắc mặt của Lục Bách Nghiêu, tôi ngồi xe sắp khóc đến nơi rồi. Người này chính là nổi điên muốn tìm cái chết cũng đừng kéo tôi theo chứ.





      Chương 24: Quán bar Tức Vũ
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      lúc tôi cho rằng tối nay mình với Lục Bách Nghiêu hồn quy địa phủ rồi tại thời điểm cuối cùng chiếc điện thoại di động cứu tôi. Tiếng chuông ngừng vang lên, Lục Bách Nghiêu nhìn màn hình di động rốt cuộc cũng từ từ lái xe chậm lại. Thừa dịp ta nghe điện thoại tôi liền mở cửa xe muốn chuồn ra ngoài đường nghĩ người này sớm đem cửa xe khóa lại cho dù tôi có cố gắng kéo như thế nào cũng mở được.

      Trời muốn diệt tôi mà!!

      Điện thoại kết thúc rất nhanh, Lục Bách Nghiêu lập tức khởi động xe nhưng ràng so với hồi nãy tốc độ chậm rất nhiều.

      “Lục Bách Nghiêu, tôi muốn về nhà.”

      “Tôi muốn chỗ này trước, xong rồi đưa về nhà.”

      Tôi muốn câu “ cần làm phiền, tôi có thể tự bắt xe về nhà.” nhưng nhìn thấy Lục Bách Nghiêu trưng ra cái mặt thối cuối cùng cứng rắn đem lời này nuốt vào. Nếu lần này tôi tiếp tục sai phải là bỏ luôn cái mạng của mình sao? Lục Bách Nghiêu lái xe thẳng đường đến khu giải trí nổi tiếng nhất thành phố. Ngừng xe xong ta liền túm tay tôi kéo lên tầng 3, ràng là khách quen ở đây.

      Ngoài dự liệu tôi, tầng 3 cũng bình thường có gì khác biệt. sân khấu, hai lúc thanh xuân tươi đẹp đều mặc quần trắng hợp tấu piano cùng đàn violon, đàn piano thanh lịch, đàn violon du dương, kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn.

      ở lại đây chờ tôi muốn chút, tôi rất nhanh về.” Lục Bách Nghiêu đưa tôi đến nơi này, dặn câu sau đó xoay người lên tầng . Ở cầu thang lên tầng đó có hai vệ sĩ mặc đồ màu đen canh cửa, thấy Lục Bách Nghiêu lên có ngăn cản giống như ta là đại thiếu gia phong lưu, đến chỗ nào cũng được ưa thích.

      Tầng 3 phần lớn là ghế lô, quầy bar cũng có nhiều người ngồi. Tôi ngồi ở góc quầy bar thưởng thức hợp tấu piano và violon, trong lúc bọn họ ngừng lại nghỉ ngơi tôi liền lền hỏi: “Tôi có thể tham gia được ?”

      “Tất nhiên.”

      Nơi này ánh đèn mờ ảo cho dù ở sân khấu cũng chỉ có tầng ánh sáng nhàn nhạt, khi nghe hai người này diễn tấu tôi liền giật mình cảm giác mình quay về sân khấu thời đại học. Tôi cởi áo lông dày ra, theo tiếng nhạc vang lên nhảy vũ khúc đại mà lâu rồi chưa từng thử lại.

      Ở trong này có ai biết, tôi chỉ là tôi như thế mà thôi.

      Lúc đại học tôi từng trình diễn khiêu vũ đại sân khấu nhà trường thành thạo trọn vẹn, mấy năm gần đây có tiếp xúc, những bước nhảy ban đầu có chút trúc trắc nhưng về càng về sau khi từng phân cảm giác quen thuộc quay về thân hình liền nhảy múa lay động theo nhạc.

      Xong khúc này, số người ít ỏi ngồi quầy bar liền đứng lên vỗ tay, tôi quay về phía hai , nhìn nhau cười, cho dù chúng tôi chưa từng quen biết, tên cũng chưa qua nhưng nhạc là tri kỉ, chỉ cần ánh mắt cũng có thể hiểu được.

      Trở lại quầy bar, tôi tiếp tục ngồi chờ Lục Bách Nghiêu, nghĩ tới vừa rồi ngẫu hứng nhảy điệu lại trêu chọc đến sắc lang. Ánh đèn mờ ảo làm tôi xem được khuôn mặt chỉ loáng thoáng cảm thấy bộ dạng của người này tệ nhưng nhân phẩm được tốt cho lắm, còn chưa được vài câu bàn tay vươn tới sờ đùi tôi. Tôi muốn đứng dậy tránh xa nhưng vẫn như cũ nhất quyết tha, cứ theo tôi mãi.

      “Tôi uống ly này, hôm nay chúng ta coi như chưa từng thấy qua, thế nào?” Tôi nhìn thấy trong tay cầm ly rượu nếu cầm trong tay chuẩn bị uống hẳn là có vấn đề gì.

      khó tin liếc nhìn tôi cái sau đó lại ý vị thâm trường nở nụ cười, hào phóng đáp ứng: “Được.”


    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 25: ấy là người phụ nữ của tôi.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Tửu lượng của tôi vẫn luôn rất tốt, trực tiếp cầm ly rượu kia lên uống hơi.

      “Tửu lượng tốt.”

      “Nhớ kĩ những lời vừa hồi nãy là được rồi.”

      Tôi tránh tầm mắt , ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía tầng , Lục Bách Nghiêu chết tiệt, tại sao còn chưa xuống?

      “Em đứng vững, đưa em về nhà được ?” Sắc lang mới quấy rối tôi vừa rồi đặt tay lên eo tôi, ôm chặt. Tôi muốn tránh ra nhưng cả người dường như mất hết sức lực. Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ly rượu vừa rồi bị bỏ thuốc?

      buông…………..” Toàn thân từ xuống dưới mềm nhũn mất hết sức lực, đầu óc cảm thấy hỗn loạn dần dần mất ý thức, thầm nghĩ chỉ muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của người kia. Bên tai ngừng tràn ngập lời của người đàn ông xa lạ muốn dẫn tôi , đáng tiếc đầu óc tại hoàn toàn bãi công giống như cỗ máy có người điều khiển, tay chân mềm nhũn như đất sét đành phải dựa vào bàn, theo bản năng phản kháng người đàn ông đó.

      lát sau, có người xách tôi từ bàn đứng lên, dựa vào bờ vai ấm áp, hơi thở quen thuộc, người này………………………….có phải là Lục Bách Nghiêu hay ? Tôi mờ mịt ngẩng đầu, miễn cưỡng mở hai mắt, nhìn thấy cái cằm, rất trắng, đường cong rất đẹp. Tay của tôi bị khống chế liền nâng lên, chạm đến cái cằm xinh đẹp này.

      “Hạ Cận, thanh tỉnh chút cho tôi.” giọng vang lên ở bên tai tôi, giọng này rất quen, là của ai vậy? Hạ Cận , hình như là tên của tôi.

      Chung quanh truyền đến trận cãi vả, hình như có người “Buông ra, con nhóc này tôi nhìn thấy trước”, còn có người ấy là người phụ nữ của tôi……”

      Tôi dựa vào lòng người này ngủ trong chốc lát, sau đó lại càng ngày càng bị thanh cãi vả mãnh liệt đánh thức, tôi nghe được thanh đùa bỡn thưa thớt sau đó tay bị người ta kéo xuống, siết chặt.

      Tôi bị người ôm ra ngoài, cơn gió mát lướt qua mặt khiến tôi nhịn được lạnh run cả người nhưng rất nhanh có đồ vật gì đó trùm lên người tôi, ấm áp. Mơ hồ ngủ quá thoải mái, thỉnh thoảng lại có tiếng ồn ào vang lên nhưng đầu càng ngày càng đau, cuối cùng nhịn được nữa, dần dần mất ý thức…………………

      Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, tôi đau đầu muốn chết, nghĩ lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, tôi chỉ nhớ hình như mình uống ly rượu sau đó thân thể ngày càng nặng nề, sau đó lại có người mang tôi rời khỏi quán bar, hình như có bác sĩ tới bởi vì dường như tôi ngửi được mùi thuốc sát trùng, nghe được có hai người giọng chuyện lại nghe bọn họ cái gì, sau đó lật người ngủ say. Trong đầu lên số hình ảnh hỗn tạp, căn bản là hoàn chỉnh. Tôi lắc lắc đầu, dứt khoát thèm nghĩ nữa dù sao mọi chuyện cũng trôi qua.

      Tôi từ giường ngồi dậy, giống như bình thường chuẩn bị thay áo ngủ, đợi chút, đúng!!!... ...... .......Cái này…………………….Đây phải là áo ngủ của tôi. Trần nhà màu trắng, sàn nhà màu trắng, chăn màu trắng, đây cũng phải là phòng ngủ của tôi. Cái trán của tôi bắt đầu đổ mồ hôi, phòng xa lạ, áo ngủ xa lạ, toàn thân cao thấp từ xuống dưới chỉ có cái quần lót màu hồng nhạt là của tôi. Ông trời ơi, hai mươi sáu năm trong sạch của tôi…………………..

      Đêm qua, rốt cuộc là ai?

      Tôi vọt cái từ giường xuống dưới, xỏ dép xông ra ngoài, nghĩ tới vừa mở cửa lại đụng phải bức tường thịt, thiếu chút nữa làm tôi bị ngã, ôm cái trán bị đụng đau nhức, ngẩng đầu liền thấy………….. hóa ra là ta?



      Chương 26: Có cần tôi chịu trách nhiệm với ?
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      “Lục…………………..Lục Bách Nghiêu?” Tôi ngây ngốc nhìn ta, hỏi: “Tối hôm qua là đem tôi từ quán bar về?”

      “Bằng cho là ai, là cái thằng muốn ăn sao?” Nửa câu sau hình như cắn răng nghiến lợi , tôi nghe mà cảm thấy nóng nảy. Người đàn ông kia phải do tôi trêu chọc, nếu biết có chuyện như vậy xảy ra có đánh chết tôi cũng lên cái sân khấu chết tiệt kia khiêu vũ, đánh chết tôi cũng dám chạm vào ly rượu kia.

      Tôi nhẫn nhịn hỏi lại: “Như vậy, tại áo ngủ mặc người tôi là thay?”

      Lục Bách Nghiêu gật đầu, đến mí mắt cũng lười động đậy: “Đúng vậy.”

      Trong lòng tôi căng thẳng: “Vậy……..”

      “Chính cởi.” Mặt Lục Bách Nghiêu chút thay đổi nhìn tôi: “Ngoại trừ giúp thay áo ngủ ra tôi cũng chưa làm cái gì cả.”

      Chưa làm gì cả? Thay áo ngủ?

      Tuy rằng chỉ làm chuyện này nhưng cũng thể cái gì cũng chưa làm được ?

      Tôi bóp bóp nắm tay hỏi vấn đề cuối cùng: “ đều nhìn thấy được?”

      Lục Bách Nghiêu nâng khóe miệng, vẻ mặt cười đến gian trá: “Nhìn thấy cái gì?”

      Tôi căm giận nhìn , vô nghĩa, còn có thể nhìn thấy cái gì nữa. Hay là, người này còn muốn nhìn thấy cái gì khác? (chính xác)

      Ý cười Lục Bách Nghiêu ngày càng sâu, nhíu mày hỏi: “Nên xem, nên xem, tôi đều nhìn thấy cả rồi, có cần tôi phụ trách ?”

      Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn ta: “Lục Bách Nghiêu, tên lưu manh này.”

      Lục Bách Nghiêu cười đến thong dong: “Chân chính lưu manh đùa giỡn là , tôi hỏi nhà ở đâu, miệng thể để cho mẹ biết say rượu, sống chết chịu cho tôi biết địa chỉ. Tôi chỉ có thể đem đến nhà tôi, vừa lúc đỡ vào phòng ngủ, liền ói mửa đầy mình sau đó ghét bỏ quần áo có mùi vị khó ngửi liền lập tức cởi quần áo. Tôi muốn xoay người rời , lại bu lên người tôi chịu xuống, may mắn lúc đó uống rượu nếu tôi cho rằng mình gặp phải nữ lưu manh rồi.”

      Lục Bách Nghiêu càng về sau, đầu tôi cúi càng thấp, mặt cũng bắt đầu phát sốt, mẹ nó chứ, cũng quá mất mặt rồi!

      Lúc mới vừa bắt đầu làm việc, tôi theo lãnh đạo tham gia các buổi xã giao thường xuyên uống say tới hơn nửa đêm mới về nhà, bình thường lão Phật gia quăng tôi vào trong phòng thèm quản, , tôi cũng biết khi mình say rượu biến thành cái dạng gì nữa. Về sau tửu lượng từ từ luyện thành, cơ hội say rượu ngày càng ít, lại càng biết đến khi mình say như thế nào. Hôm nay, Lục Bách Nghiêu cách ràng các hành vi của tôi sau khi say rượu, tôi dám ta láo. Chính là, tại sao ta lại tôi là nữ lưu manh? Tôi bị ta làm cho xấu hổ và giận dữ, lồng ngực bị kìm nén đến bực bội, mạnh miệng phản bác: “ ràng, nhìn hết tôi từ xuống dưới, lại hết lần này tới lần khác làm như mình bị thiệt thòi lắm vậy.”

      “Xem hết?” Lục Bách Nghiêu lặp lại hai chữ này, ánh mắt quét từ xuống dưới đánh giá tôi, cuối cùng như có như đảo qua trước ngực tôi, khinh thường cười cười: “Chỉ bằng hả, nhìn xa mặt cũng tệ còn nhìn gần …………………ngực có sóng, còn tự đánh giá cao mình.”

      Tôi: “…”

      Lục Bách Nghiêu tiếp tục bổ thêm đao: “ biết là tôi nhìn còn bằng tự nhìn chính mình sao, ít nhất tôi còn có cơ ngực, có cái gì?

      Cái này làm tôi hoàn toàn bi phẫn!

      Tôi: “……”

      Tôi cúi đầu nhìn ngực mình, mặc dù dưới áo ngủ rộng thùng thình cái gì cũng thấy được nhưng ít nhất cũng có chất liệu tốt mà?

      Rất đáng giận! Lục Bách Nghiêu, người này dựa vào cái gì mà tôi có ngực?
      Thời gian rước kia phải lưu hành câu: “Ngực tôi phẳng, tôi kiêu ngạo, tôi tiết kiệm vải vóc cho Tổ quốc” sao.

      ràng là tôi xấu hổ chuyện “lãng phí” vải vóc của Tổ quốc có được hay ? Thằng nhãi Lục Bách Nghiêu này còn dám dùng chuyện này công kích tôi. Tên khốn này tuyệt đối là cố ý. Cố ý khinh bỉ tôi. Cố ý làm cho tôi tự ti.

      Tên tiểu nhân này!!!

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 27: Tình địch cường đại.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Bởi vì quần áo ngày hôm qua bị tôi nôn làm bẩn hết, giờ nằm phơi thây trong phòng giặt nhà Lục Bách Nghiêu cho nên lúc ta gọi tôi ra ngoài ăn sáng, tôi vẫn còn mặc cái áo ngủ mà ta thay. Áo ngủ đen trắng, ràng lớn hơn vài size, cần cũng biết là áo ngủ của Lục Bách Nghiêu.

      Lúc ăn sáng, người hầu đem các loại điểm tâm đặt lên bàn ăn, nhìn đám nữ giúp việc ở trước mặt tôi tới lui, vô cùng u oán hỏi Lục Bách Nghiêu: “Nhiều người giúp việc như vậy, vì sao để các ấy giúp tôi thay quần áo.”

      “Ngày hôm qua các ấy nghỉ, có ở đây.” Lục Bách Nghiêu trực tiếp ngăn chặn lời tôi, hung tợn nhìn: “Sớm biết vậy để cho lõa thân mà chạy rồi.” :)3)

      Tôi ngậm miệng thể được lời nào nữa.

      Ăn xong bữa sáng, vô ý quét qua đồng hồ báo thức, vậy mà chín giờ rồi. Muộn mất!!
      “Tôi giúp xin nghỉ rồi.” Lục Bách Nghiêu giống như nhìn thấu lòng tôi nghĩ gì, mặt chút thay đổi quăng câu.

      “Lý do?” Nếu có lý do cho dù xin nghỉ cũng thể bỏ bê công việc được.
      Lục Bách Nghiêu nóng lạnh phun ra hai chữ: “Nghỉ bệnh.”

      Đúng lúc này người đàn ông tới, tay còn cầm hộp thuốc, cung kính cúi chào Lục Bách Nghiêu, sau đó đến trước mặt tôi, mỉm cười nhìn tôi: “ Tiểu thư, nếu thuận tiện sáng nay chúng ta làm thêm lần kiểm tra .” Làm thêm lần? Tôi làm khi nào?

      Tôi chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt này, thấy ta ôn hòa : “Rạng sáng lúc toàn thân nóng lên, Lục thiếu gọi tôi lại đây kiểm tra giúp lần, có tiêm mũi thuốc. tại làm thêm lần nữa để xác định ……………còn có nóng lên hay ?”

      Rạng sáng nóng lên? như vậy khi tôi mơ mơ màng màng ngủ ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thoang thoảng phải là vì tôi nằm mơ mà do vị bác sĩ trước mặt này tiêm giúp tôi.

      Tôi kinh ngạc ngồi yên tại chỗ, phối hợp với bác sĩ làm kiểm tra cho đến khi ta câu: “ tại có việc gì rồi, mấy ngày này chú ý ăn tham đạm chút.”

      Giúp tôi kiểm tra toàn thân xong, vị bác sĩ này rất nhanh liền cáo từ, nhìn ta rời tôi bỗng dưng phát hóa ra bóng lưng của ta có chút giống Trương Húc. Có phải hầu hết các bác sĩ thế giới này đều có bóng lưng như vậy, làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.

      “Ngu ngốc, nhìn cái gì đấy?” Lục Bách Nghiêu nghiêng người dựa vào sôpha, tay cầm cái gối ôm đập lên đầu tôi.

      “Lục Bách Nghiêu, xem………………..có phải tất cả bác sĩ đều đẹp trai như vậy hay ?” Tôi nhìn về phía Lục Bách Nghiêu si ngốc hỏi. Trong đầu tôi vẫn xoay quanh cái bóng lưng mới rời của vị bác sĩ kia, ảo tưởng nếu vừa rồi là Trương Húc giúp tôi làm kiểm tra, tôi nhất định hạnh phúc chết mất!

      Trương Húc, Trương Húc của tôi………..

      Cứ tưởng rằng Lục Bách Nghiêu để ý đến câu của tôi, qua nửa ngày cũng chưa thấy ta có phản ứng, chẳng qua là sắc mặt càng ngày càng dữ tợn. ràng vừa rồi tôi có nhắc tới Trương Húc thế mà vẫn bị ta biết được sao? Bây giờ nhìn phản ứng của ta như vậy là vì tình địch là tôi đây nhắc tới người trong lòng của ta nên thẹn quá hóa giận?

      màn phóng xe của Lục Bách Nghiêu tối hôm qua lại nhanh chóng ra trước mắt làm tôi cả kinh lập tức kêu ra tiếng. Tôi là ngu ngốc mà, vết sẹo mới lành quên đau. Có tình địch cường đại Lục Bách Nghiêu ở đây làm sao tôi có thể tranh giành Trương Húc với ta được?

      Tôi muốn mở miệng giải thích với ta vài câu, chỉ thấy Lục Bách Nghiêu “rầm” cái từ sôpha đứng dậy đến trước người tôi, túm lấy áo ngủ của tôi, à là áo ngủ của ta, cắn răng mở miệng nhìn tôi: “Hạ Cận, cái đồ thủy tính dương hoa này, mẹ nó chứ, tôi chính là bị coi thường mà.”





      Chương 28: nhưng vừa mới tốt.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Lục Bách Nghiêu xong lời này liền nổi giận đùng đùng rời bỏ lại tôi đứng im ngơ ngác tại chỗ. lát sau người này quay trở lại, quăng lên mặt tôi đống áo quần lớn rồi đẩy cửa ra ngoài. Rốt cuộc thằng nhãi Lục Bách Nghiêu này muốn làm gì?

      Chẳng qua vừa rồi tôi chỉ nhìn bóng lưng vị bác sĩ kia ngẩn hồi, suy nghĩ tới Trương Húc thế mà ta tôi là thủy tính dương hoa. Tôi nhìn cũng được sao? Tôi nghĩ cũng được sao? là khó hiểu.

      Tôi lấy quần áo ở đầu xuống, váy liền thân cùng áo khoác mới tinh, thậm chí cả nội y cũng có. Tôi kinh ngạc ngồi nguyên tại chỗ suy nghĩ hành động khác thường vừa rồi của Lục Bách Nghiêu, suy nghĩ nữa ngày cũng chẳng nghĩ ra được cái gì, thèm nghĩ nữa, trực tiếp tới toilet thay quần áo.

      Nhãn mác quần áo còn chưa có tháo xuống, tôi vừa nhìn thấy giá, mẹ ơi, bộ áo quần này còn hơn cả ba tháng tiền lương của tôi. Áo quần này cho tôi mượn về sau nếu ta lấy lại nữa, trực tiếp bán phải kiếm được bộn tiền sao? Tôi xé nhãn quần áo xuống, mặc lên. Nội y thế này nhưng lại vừa vặn. Tôi có thể tự an ủi rằng nữ giúp việc nhà này có ánh mắt hơn người được ? Cho dù tôi mặc áo ngủ rộng thùng thình chỉ cần liếc mắt cái cũng có thể nhìn thấu được?

      Tuy rằng lời giải thích này có chút gượng ép nhưng nhìn chung so với những lời giải thích khác tốt hơn rất nhiều. Thay xong bộ quần áo, tôi đến trước gương nhìn, quả nhiên “Phật dựa vào kim trang, người dựa vào y trang”. Tôi mà cũng có lúc làm cho người khác sáng mắt mặc dù đối tượng sáng lên chỉ có mình tôi. Rốt cuộc cũng là hàng hiệu, cảm giác mặc vào giống với đồ thường. Khi tôi mặc bộ quần áo này, vất vả trăm cay nghìn đắng cẩn thận di chuyển đem túi từ góc phòng xách ra ngoài, cất bước rời khỏi nhà Lục Bách Nghiêu. Biệt thự của giai cấp tư sản, nghèo như tôi rốt cuộc cũng tiêu hóa nổi. Nhưng tôi nghĩ tới vừa ra khỏi cửa gặp Lục Bách Nghiêu ngồi chiếc xe, tay ám khói, dưới đất toàn là mẩu thuốc lá bị vứt lại. Thời gian dài như vậy, chắc phải ta luôn chờ tôi ở bên ngoài chứ? Tôi biết mình suy nghĩ vậy có phải là tự mình đa tình hay nhưng hình như chính là vậy.

      Tôi lẳng lặng nhìn Lục Bách Nghiêu, phân vân biết mình có nên bước qua hay , chỉ hy vọng Lục Bách Nghiêu có thể nhìn thấy tôi nhanh chút, ít nhất cho tôi ít phản ứng để tôi biết mình có hiểu lầm ý của ta hay .

      Rất nhanh, Lục Bách Nghiêu nhìn thấy tôi. ta nâng mắt nhìn tôi, cách tầng tầng khói thuốc, tôi thể nhìn được ràng biểu tình mặt ta. ta ném điếu thuốc cháy dở mặt đất, dùng chân đạp tắt sau đó mở cửa xe ngồi vào tay lái, khởi động xe.

      ngờ xe này chỉ cho tôi xem, cho tôi ngồi? Lục Bách Nghiêu, người này cũng quá tàn nhẫn rồi?

      Tôi bi phẫn nhìn chằm chằm sườn mặt của Lục Bách Nghiêu, chòng chọc nửa phút cuối cùng ta cũng cho tôi cái phản ứng, thái độ tốt lắm, căm giận nhìn tôi: “Còn mau lên xe.”

      Ai nha, hóa ra người này cũng có hư hỏng như vậy, ném tôi ở cái nơi xa lạ này.
      Tôi vui vẻ chạy qua, mở cửa ghế sau chuẩn bị ngồi xuống chợt nghe Lục Bách Nghiêu trầm thấp câu: “Gia muốn làm tài xế của .” Vì nhờ xe nên đối với tình tình thối hoắc của người này, tôi nhịn. Vì thế tôi lại vui vẻ chạy đến vị trí lái phụ, im lặng ngồi xuống chờ Lục Bách Nghiêu lái xe rời . Đợi hồi lâu cũng thấy Lục Bách Nghiêu khởi động xe, chỉ liên tục ăn kẹo cao su, tôi khỏi nghi hoặc nhìn ta hỏi câu: “ Tại sao lái xe ?”

      Dừng chút, ta nhìn sang tôi sau đó thân mình dần dần nghiêng về phía……………………………..

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 29: Phi lễ chớ nhìn.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      ta………….. ta. Rốt cuộc ta muốn làm gì?

      Thân thể Lục Bách Nghiêu cách tôi ngày càng gần, hỗn hợp mùi thuốc lá nồng đậm và mùi kẹo cao su bạc hà thơm ngát quét tới, rất kì quái, mùi vị kia cũng thấy khó ngửi, ngược lại ở người Lục Bách Nghiêu lại có loại ý vị, đơn giản là tôi cũng có chán ghét hương vị này.

      “Dây an toàn.” ta nghiêng người giúp tôi thắt dây sau đó quay trở về.

      “A, cảm ơn.” Tôi thào , thực tế lúc này đầu óc tôi sớm rơi vào trạng thái chân , hoàn toàn hề hay biết mình cái gì.

      Lục Bách Nghiêu bên lái xe, bên vô ý nhìn về phía tôi hỏi: “Vừa mới rồi cho là tôi làm gì ?

      Suy nghĩ trong đầu tôi chưa qua chọn lọc trực tiếp phun ra hai chữ: “Phi lễ.”

      Lục Bách Nghiêu quăng cái liếc mắt tới, ràng trong mắt tràn đầy khinh thường, tôi vội vàng sửa lại hai chữ: “Khụ khụ. Chớ nhìn. Phi lễ chớ nhìn.”

      Vừa ra tôi hoàn toàn hối hận rồi, Hạ Cận, mi đúng là cái gì cũng dám , ngay cả tôi cũng bị chính mình làm đông thành công chúa Bạch Tuyết.

      “Ai, Lục Bách Nghiêu, ý tứ của là gì hả? Tuy rằng tôi được tính là mỹ nữ nhưng ít nhất mông ra mông, ngực ra ngực.” Tôi bất tri bất giác phản ứng, vừa rồi trong mắt Lục Bách Nghiêu có cái gì đó, ràng là hoài nghi sức quyến rũ cá nhân của tôi hơn nữa còn là cực kì khinh thường.

      Lục Bách Nghiêu mặn nhạt câu: “Trợn mắt dối cũng biết điểm dừng, sợ bị đau lưỡi.” Cùng Lục Bách Nghiêu chuyện vĩnh viễn có độc miệng nhất chỉ có độc miệng hơn mà thôi.

      là người bỏ qua khách quan coi trọng chủ nghĩa duy tâm.” Vậy mà Lục Bách Nghiêu bỏ qua khách quan tôi là người phụ nữ có sức quyến rũ, tôi có muốn nhịn cũng nhịn được.

      Gặp đèn đỏ, Lục Bách Nghiêu dừng xe lại, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn tôi, gằn từng tiếng: “ Tôi vẫn luôn kiên trì với chủ nghĩa duy vật biện chứng.”

      Tôi: “…”

      Lục Bách Nghiêu thêm câu: “ Vốn nghĩ vẫn có chút hấp dẫn, nhưng sau khi chính mình trải nghiệm chuyện ngày hôm qua tôi mới phát mình suy nghĩ quá nhiều rồi.”

      Tôi giận: “Lục Bách Nghiêu, tên lưu manh này! là quá đáng.” Vừa bị Lục Bách Nghiêu mình như vậy, tôi trực tiếp phản công, ngang ngược mở miệng mắng.
      “Nhìn xem, còn có tiềm chất của người đàn bà chanh chua nữa kìa.” Lục Bách Nghiêu giống như phát ra đại lục mới, nhìn tôi chậc chậc giống như kì lạ lắm.

      bậy, ràng tôi là thục nữ.

      Cuối cùng dưới ánh mắt công kích của Lục Bách Nghiêu, tôi căm giận : “ phải là tôi muốn làm thục nữ, chính cuộc sống bức lão nương thành người đàn bà chanh chua.”

      Lục Bách Nghiêu cười đến khuynh quốc khuynh thành: “Lưu manh rất xứng với người đàn bà chanh chua, kẻ tám lạng người nửa cân, trời sinh đôi.”

      Người này lại vòng vèo đùa giỡn tôi nhưng nghĩ tới truyền thống kéo dài từ thời trung học đến giờ tôi trợn mắt : “Lục Bách Nghiêu, cái người dài mà lớn này. Đồ trẻ con.”

      Lục Bách Nghiêu: “ hùng hỏi xuất xứ, lưu manh hỏi tuổi.”

      Tôi: “…”

      Cuối cùng tôi bảo Lục Bách Nghiêu đưa mình tới công ty, mặc dù ta giúp tôi xin phép nhưng vì tiền thưởng chuyên cần cuối tháng cho dù phát sốt đến chết tôi cũng phải đến công ty.

      Bởi vì chuyện này Lục Bách Nghiêu cười nhạo tôi ít: “ phải chỉ là chút tiền sao, lại làm mệt đến muốn sống muốn chết.”

      ràng ta là người “Còn trẻ biết lo, đàn ông ăn no biết đàn ông chết đói”, nếu tôi cũng có thể đầu thai vào nhà tốt như Lục Bách Nghiêu, tôi khẳng định buổi sáng spa, buổi chiều shopping. Chỉ tiếc có tâm nhưng có mệnh.

      Chương 30: Trời đánh chết tên khốn này .
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Lục Bách Nghiêu đề ra cho tôi ý kiến: “Sinh tốt bằng gả tốt, mặc dù điều kiện của theo kịp thẩm mỹ bình thường của đàn ông nhưng biết đâu có tên nào đó mắt mù coi trọng .” ( chính mình đó). chứng minh rằng tên Lục Bách Nghiêu này có nơi nào, có lúc nào quên mỉa mai tôi.

      Trương Húc có khả năng coi trong tôi hay ?” Tôi hỏi Lục Bách Nghiêu, dù sao ta cũng là đàn ông, ánh mắt chắc khác biệt nhiều lắm.

      Kết quả vẻ mặt Lục Bách Nghiêu hoảng sợ nhìn tôi, cuối cùng vắt hết óc cho tôi câu trả lời: “Nếu Trương Húc bị mù mắt có lẽ còn chút khả năng.”

      Chắc phải chứ.

      Giá thị trường của nãi nãi tôi chắc cũng kém tới mức vậy chứ?

      “Lục Bách Nghiêu, sao?” Tôi nhìn ta uy hiếp .

      Lục Bách Nghiêu thề son sắt: “So với cup A của còn hơn.”

      “Tôi ràng là B.” Người này thế nhưng lại đem size ngực của tôi ra công kích, quá vô sỉ! Tuy rằng là B nhất nhìn ít ra cũng là B.

      Buồn bực, chỉ biết nếu đem việc này hỏi Lục Bách Nghiêu bằng tôi trực tiếp đập đầu chết cách bi tráng còn hơn.

      Đến công ty khoảng xa, tôi bảo Lục Bách Nghiêu cho tôi xuống xe, tôi cũng muốn trở thành trong số đông đảo những bạn tin đồn của ta. Tôi biết Lục Bách Nghiêu xin phép giúp tôi như thế nào nhưng tôi lo lắng lãnh đạo hiểu lầm mối quan hệ của tôi và Lục Bách Nghiêu.

      Vài ngày sau tôi vẫn cùng với Trương Húc ung dung dạo phố, ăn cơm, làm ít chuyện các đôi tình nhân thường làm. Tôi biết cảm giác của Trương Húc đối với tôi là gì nhưng cứ mỗi lần ở cùng Trương Húc tôi đều cảm thấy vui vẻ trong lòng.

      Có lẽ đây là cảm giác tim đập thình thịch đây.

      Trong khoảng thời gian gần đây Lục Bách Nghiêu giống như biến mất vào hư , cũng có xuất quấy rối chuyện của tôi với Trương Húc làm tôi nhàng thở ra, an tâm cùng Trương Húc ở chung chỗ.

      Chờ mong đến ngày chủ nhật, hôm nay Trương Húc Lân thị tham gia hội nghị y học quan trọng, tôi nằm giường to tướng ngủ bị các cuộc điện thoại liên hoàn đoạt mệnh của Lục Bách Nghiêu đánh thức. Lúc đó tôi cùng chăn của mình triền miên đau khổ tên khốn Lục Bách Nghiêu này lại tàn nhẫn chia rẽ chúng tôi.

      “Hạ Cận, đến đây nhanh chút, tôi có chuyện cần giúp đỡ.” Hồi lâu cùng Lục Bách Nghiêu chạm mặt, bỗng nhiên nghe thấy giọng của ta làm tôi có vài phần thích ứng được, ước chừng năm giây sau tôi mới nhận ra được chủ nhân của giọng này.

      “Lục Bách Nghiêu, tên khốn này, dám quấy rối giấc mộng của tôi, muốn cái gì?” Lúc rời giường tính khí của tôi luôn luôn khó chịu, chính lão Phật gia cũng dám đánh thức tôi, vất vả mới hết tuần, có thể lười biếng ngủ lại lường trước được bị Lục Bách Nghiêu phá hỏng.”

      “SOS!!” Lục Bách Nghiêu phát ra tín hiệu cầu cứu cao nhất.

      có quan hệ với tôi.” Tôi mặc kệ Lục Bách Nghiêu làm cái quái gì, trực tiếp cúp điện thoại vùi đầu vào ổ chăn. Di động lại nặng nề vang lên, tôi chịu nổi phiền phức, vươn tay đào cái điện thoại ra liền nhìn thấy tin nhắn của Lục Bách Nghiêu, là ảnh chụp cùng cái địa chỉ, cuối cùng cộng thêm câu uy hiếp nháy mắt đem tôi từ sâu thẳm trong mê ngủ cưỡng chế di dời.

      ta : ăn mặc xinh đẹp tới chỗ này, nếu trong nửa giờ thấy đến, tôi đem ảnh này phát tán lên diễn đàn của công ty.

      muốn đao giết chết tên khốn kiếp này.

      Rốt cuộc tấm ảnh này chụp lúc nào?

      Tại sao Nghiêu phát tín hiệu SOS nhỉ? Tấm ảnh gì mà làm chị Cận hoảng sợ ghê vậy? Có bạn nào đoán được ? Đoán được có thưởng nha.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 31: Lục khốn khiếp hại người chớp mắt.
      Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Tôi vội vàng rời giường, vừa thấy thời gian qua mười rưỡi, đúng là còn sớm nữa. Tôi ngồi dậy rửa mặt, từ tủ quần áo lấy ra bộ quần áo mà lão Phật gia mua chuẩn bị cho kiện xem mắt lần trước. Lục Bách Nghiêu muốn tôi ăn mặc xinh đẹp mà cái tốt nhất tôi có thể lấy ra đại khái cũng chỉ có bộ này thôi.

      Xuống lầu bắt xe taxi, lợi dụng thời gian ở xe tranh thủ từng phút để trang điểm, đeo đồ trang sức trang nhã. May mà hôm qua ăn ngon ngủ yên nên khí sắc hôm nay xem như tệ, cho đến lúc tới nơi tôi trang điểm xong xuôi. Hôm nay nhiệt độ ngoài trời dưới 5oC, tôi lại ăn mặc mát mẻ tươi mới như thế này, là lạnh chết người.

      Tôi bên run rẩy bên về phía club tư nhân mà Lục Bách Nghiêu , lúc xuống xe gọi điện thoại cho ta nên vừa tới lâu thấy Lục Bách Nghiêu ra đón.

      “Tôi đến rồi, mau đưa ảnh chụp cho tôi.” Tôi đứng tại chỗ trừng mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, nếu phải vì tấm hình kia làm sao tôi có thể rời khỏi ổ chăn ấm áp của mình mà tới đây.

      “Hạ Cận, ai cho mặc loại quần áo này?” Lục Bách Nghiêu trả lời vấn đề mà trợn mắt nhìn tôi chất vấn.

      phải bảo tôi ăn mặc xinh đẹp tới đây sao?” Tôi đứng ở cửa cùng ta tranh cãi, nếu phải vì những lời này của ta, tôi ăn mặc như vậy trong mùa đông để chịu tội sao.

      có bộ nào khác sao? Cổ áo thấp như vậy, váy ngắn như thế này…………..” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu ghét bỏ quở trách tôi, đợi ta xong tôi liền lôi vào cửa: “ vào rồi sau, đông chết tôi rồi.”

      Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu căm giận, ói ra hai chữ: “Đáng đời.”

      Tiên sư !

      , tìm tôi làm gì?” Muốn xong sớm chút để còn lấy lại tấm ảnh kia, tôi khẩn cấp hỏi ta.

      Lục Bách Nghiêu há mồm muốn trả lời thấy diện mạo xinh đẹp tới nhìn tôi cùng Lục Bách Nghiêu: “Lục ca ca, đây là bạn sao? Dáng dấp là xinh đẹp!”

      Tôi muốn bị Lục Bách Nghiêu đưa tay bịt miệng, lại nghe giọng của ta vang lên bên tai: “Đúng, chính là ấy.”

      xinh đẹp vô hại cười nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm giác được địch ý sâu trong ánh mắt của ta: “Mẹ nuôi chờ ở trong phòng, chúng ta trước .”

      Lục Bách Nghiêu lên tiếng: “Ừ.” Tôi thấy xinh đẹp kia xa, liền hung hăng nhéo cánh tay Lục Bách Nghiêu: “ có ý tứ gì? Bạn gì hả?”

      Mẹ nó! Hôm nay phải lão nương bị người này biến thành bia đỡ đạn chứ?
      qua , về sau đừng lung tung, mọi chuyện nghe tôi, xong việc tôi trả ảnh chụp lại cho .” Lục Bách Nghiêu hề trả lời thẳng mà thương lượng với tôi, vừa nghĩ tới tấm ảnh chụp kia cho dù da mặt tôi có dày như tường thành cũng thể đối mặt với việc tấm ảnh này bị phát tán lên diễn đàn công ty.

      “Thành giao.”

      Cùng Lục Bách Nghiêu bàn bạc điều kiện xong, tôi liền theo ta vào phòng bao. Lúc tiến vào phòng hai chân của tôi liền mềm nhũn, mẹ nó, ai có thể cho tôi biết vì sao người mà Lục Bách Nghiêu muốn tôi gặp mẹ là ta ? Ngay từ đầu tôi còn cho rằng là người chị xinh đẹp nào đó nhưng sau khi Lục Bách Nghiêu vào cửa kêu tiếng “mẹ” đầu óc tôi đều hỗn loạn. Tôi vụng trộm nhéo vào eo Lục Bách Nghiêu, tôi còn tưởng rằng người này muốn tôi đến chỉ vì giúp ta đuổi đối tượng xem mắt , nghĩ tới lại gặp mẹ ta.

      thể làm như vậy được! Kẻ bịp bợm này hại người chớp mắt.




      Chương 32: Honey.
      Eidtor: coki (Mèo đen đeo kính)

      Chỉ riêng lão Phật gia nhà tôi, tôi còn chơi nổi huống chi là vị phu nhân đẳng cấp cao này.

      “Bác , chào bác. Cháu tên là …..” Tôi khẽ động khóe miệng lộ ra nụ cười.

      Phu nhân trực tiếp bỏ qua tôi, ánh mắt đánh giá Lục Bách Nghiêu: “ Hôm nay mẹ chỉ muốn cùng con và Chi Dao ăn bữa cơm, con mang theo người ngoài tới đây làm gì?”

      Những lời này vừa thốt ra, tôi liền biết vị này dễ đối phó, trời đánh Lục Bách Nghiêu , thế mà lại đẩy tôi ra ngoài để bị chôn vùi dưới dâm con mẹ nó uy.

      Khuôn mặt Lục Bách Nghiêu nghiêm túc, giọng bình tĩnh: “Mẹ, Tiểu Cận phải là người ngoài, ấy là bạn của con.”

      “Con thích Luna cũng được, nhưng đối với Chi Dao từ lớn lên với mình cũng có tình cảm mà lại thích con nhóc gầy như que củi sao?” Phu nhân cười lạnh tiếng, sau đó chuyển mắt nhìn tôi làm cả người tôi đều cảm thấy sợ hãi: “Trong nhà làm cái gì? Tốt nghiệp trườngnào ? nước nào rồi?”

      Lục Bách Nghiêu ở sau lưng giọng với tôi câu: “Cứ thoải mái , chỉnh chết là được.”

      Người này cảm thấy trực tiếp ra mặt tốt nên mới để tôi tới đây, vậy tôi cũng khách khí nữa: “Vấn đề thứ nhất, cháu mồ côi gia đình, cả hai vấn đề còn lại đều có.” Câu trả lời của tôi ngắn gọn sắc bén nên thể tránh khỏi sau khi tôi xong câu này, ánh mắt của vị phu nhân nhìn về phía tôi ghét bỏ tới cảnh giới thể xác định được.

      Nhìn chút, ánh mẳt ghét bỏ của phu nhân này nhìn tôi cùng Lục Bách Nghiêu giống y như đúc, có sai biệt, thể hai người này đúng là mẹ con.
      Phu nhân đánh giá tôi, cười lạnh tiếng: “Hoàn cảnh của như vậy, cảm thấy là mình biết lượng sức sao?”

      biết lượng sức?” Tôi vô tội hỏi lại tiếng: “Cháu cảm thấy chính mình có đủ sức, dù sao cũng là người trẻ tuổi, thể lực tốt cũng là có cách nào khác. Bác , bác có phải ? A, làm sao bác có thể hiểu được……………….Haha. thế nào tuổi bác cũng lớn rồi, người ở tuối này da mặt nhăn nheo, cho dù mang kính cũng che dấu nổi.”

      Lục Bách Nghiêu ở sau lưng yên lặng tán thưởng tôi, tôi đáp lại bằng nụ cười chiến thắng.

      Hoàn toàn nằm trong dự liệu, mặt phu nhân trận xanh rồi trận hồng, tiếp theo tôi lại bồi thêm câu: “Kỳ , thể lực bác tốt cũng phải chyện gì lớn, bác có thể cùng con trai mình tập luyện mà. đêm bảy lần cũng chẳng là gì, chậc chậc……………….”

      Lời này ra, chỉ phu nhân mà cả mặt Lục Bách Nghiêu cũng thay đổi, về phần tên Chi Dao đứng ở bên kia cần phải nữa.

      “Honey, ngày hôm qua lúc em dọn phòng phát đồ đủ dùng, lát nữa trước khi về nhà chúng ta ghé qua siêu thị .” Tôi kìm chế ghê tởm, nũng nịu với Lục Bách Nghiêu, chiêu này vẫn là bắt chước vị Luna tiểu thư lần trước, hôm nay vừa vặn có chỗ dùng tới.

      Phu nhân tức giận tới khuôn mặt đỏ cả lên, căm giận đứng dậy, nghẹn nửa ngày mới phun ra được bốn chữ: “ biết liêm sỉ.” Nhìn bóng dáng vị phu nhân mang theo tiểu thư xinh đẹp kia rời , tâm tình tất nhiên là tốt, tôi tê liệt ngồi ở ghê sôpha, giơ tay về phía Lục Bách Nghiêu: “Ảnh chụp cộng với cơm.”

      Làm việc trong thời gian dài như vậy, nãi nãi tôi còn chưa có ăn cơm đâu, dù sao cũng nên lấy chút thù lao chứ?

      “Đứng ra đứng, ngồi ra ngồi, tìm để đối phó với mẹ tôi là tìm đúng người rồi.” Lục Bách Nghiêu nhìn tôi, từ từ .

      Thấy ta bất động, tôi nhấc chân đá đá: “Tôi muốn ảnh chụp, tôi muốn đại tiệc, nhanh lên chút.”



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :