1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh Mai Không Gả Hai Lần - Tống Thanh Thanh ( Hoàn - 16c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15

      “Mau kiểm tra thông tin bên trong, chúng ta phải đưa ra bằng chứng xác thực để lão Howson còn giảo biện được nữa, phải biết rằng, lão ta có quan hệ thân thiết với rất nhiều nghị viên quốc hội.” John giao con chip cho nhân viên bên cạnh.

      Khi Phong Tiêu Dã trở lại bệnh viên, Vương Dĩ Cầm còn ngủ say.

      Bác sĩ cơ thể vô cùng suy nhược, nhưng may là chỉ bị hoảng sợ chứ bị thương nghiêm trọng, điều cần nhất bây giờ là để nghỉ ngơi tốt.

      Sau khi khỏi Đài Loan, có lẽ chưa từng nghỉ ngơi tốt. Phải chặng đường dài đến Mĩ, sau đó lại bị nhốt trong hầm tối thấy ánh mặt trời, góc sáng sủa trong hầm lại có thi thể trần trụi của Sam, nhất định rất sợ hãi.

      Phong Tiêu Dã khẽ vuốt ve khuôn mặt , ốm nhiều, hai má bầu bĩnh hóp , song kiên cường, dũng cảm, mệt như vậy, suy yếu như vậy mà lúc sáng sớm vẫn cố gắng tỉnh lại, đem con chip giấu trong người giao cho , sau đó cố được nữa mới thiếp .

      Phong Tiêu Dã ngồi ở bên giường, dường như chớp mắt chăm chú nhìn Vương Dĩ Cầm. Chiều nay John gọi điện cho biết con chip đó chỉ có bằng chứng Anthony cấu kết với Sam mà còn có những chứng cứ phạm tội liên quan đến buôn lậu vũ khí, ma túy của những chuyên án quốc tế khác.

      John phái người đưa cho chiếc vali, thần bí chắc chắn có hứng thú với những thứ bên trong. Phong Tiêu Dã mở chiếc vali ra, thấy toàn bộ bên trong đều là thư từ mấy năm viết cho Vương Dĩ Cầm từ khi sang Mĩ. Lúc đó quản gia để ông ấy gửi giúp nhanh hơn, ngờ bức cũng được gửi ra ngoài, toàn bộ đều bị giữ lại.

      Phong Tiêu Dã cầm bức thư lên, đây là bức thư trịnh trọng lời tạm biệt với Vương Dĩ Cầm, khi ấy nghĩ có cuộc sống mới, cần đến nữa.

      Phong Tiêu Dã quay đầu tiếp tục chăm chú nhìn Vương Dĩ Cầm, may mắn là họ gặp lại nhau, và nhau.

      Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Phong Tiêu Dã, Vương Dĩ Cầm từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Phong Tiêu Dã lúc rồi khẽ cười, giây tiếp theo, nước mắt tràn ra.

      “Tiểu Cầm, xin lỗi em…” Vì mà Vương Dĩ Cầm phải chịu nhiều uất ức như vậy khiến rất đau lòng, thấy mình đáng trách, điều duy nhất mà có thể làm là sau này cố gắng bồi thường cho , mang đến cho hạnh phúc và vui vẻ.

      còn muốn ly hôn nữa ?” Vương Dĩ Cầm dùng ánh mắt đáng thương nhìn Phong Tiêu Dã.

      ly hôn, có chết cũng ly hôn!” Phong Tiêu Dã lập tức trả lời, đỡ Vương Dĩ Cầm ngồi dậy, giúp uống nước, “ em, chỉ mình em thôi! bị người khác ép buộc phải ly hôn với em, lúc ấy hận bản thân mình…” Phong Tiêu Dã kể hết những chuyện trải qua từ khi đến Mĩ cho , lần này Anthony còn cơ hội trở mình nữa, hai người bao giờ bị lão ta uy hiếp nữa.

      nghe em , chuyện Alice em trách .” Vương Dĩ Cầm kể lại những chuyện nghe lén được dưới tầng hầm cho Phong Tiêu Dã, lúc ấy nghe lắm, giờ mới biết Anthony khiến Phong Tiêu Dã phải gánh chịu gánh nặng tâm lý lớn đến mức nào, nó cơ hồ thay đổi cả cuộc đời .

      Mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt, để ngất xỉu bị Sam bắt , để nghe thấy cuộc đối thoại của Sam và Anthony, lại để phát con chip nằm trong móng tay Sam trước khi đèn tắt, nhờ đó mới xóa bỏ được bóng ma tâm lý trong lòng Phong Tiêu Dã.

      “Quá khứ, tất cả đều là quá khứ rồi.” Phong Tiêu Dã ôm chặt lấy Vương Dĩ Cầm, “Mọi chuyện trước khi đều là quá khứ, sau này chúng ta chỉ cần nhau, chỉ cần hạnh phúc bên nhau là đủ rồi!” Mọi ân oán của với gia đình Howson đều chấm dứt, mà oán hận và áy náy dành cho dì Lan và Alice cũng tan thành mây khói.

      Tinh thần Vương Dĩ Cầm trở nên tốt hơn khi thấy chiếc vali đựng đầy thư mà Phong Tiêu Dã viết cho , quyết định mỗi tuần đọc bức, tuần tự từ bức đầu tiên cho đến cuối cùng.

      Phong Tiêu Dã thoáng ngượng ngùng, những bức thư này viết cho khi còn nên tình cảm trong đó rất mãnh liệt và thẳng thắn, nhưng ngăn được Vương Dĩ Cầm.

      Ngày hai người rời khỏi Mĩ tiết trời rất đẹp, có nắng ấm, gió mát tiễn đưa hai người.

      Phong Tiêu Dã ôm lấy bờ vai Vương Dĩ Cầm, Vương Dĩ Cầm nép vào trong ngực , hai người vừa nhìn cảnh người qua lại trong sảnh sân bay, vừa hạnh phúc âu yếm nhau.

      Sau đó, thấy Lan Hinh, mới vài ngày trôi qua mà Lan Hinh dường như biến thành người khác.

      Sau khi cảnh sát Mĩ thu được chứng cứ Anthony và Sam cấu kết với nhau liền niêm phong toàn bộ tài sản của gia đình Howson và bắt đầu điều tra trang viên Howson, tuy tạm thời bà vẫn ở trang viên Howson nhưng phải chuyển bất cứ lúc nào, mà Alice sau khi biết được khi bị bắt cóc phát điên, được điều trị ở bệnh viện tâm thần.

      Gia đình Howson nhà tan cửa nát, từ khi kết hôn với Anthony, Lan Hinh luôn sống an nhàn sung sướng, giờ đây Anthony sụp đổ, tài sản mất hết, bà biết phải sống tiếp như thế nào.

      “Tiêu, dì có thể chuyện với con ?” Lan Hinh đến trước mặt Phong Tiêu Dã, ánh mắt phức tạp, tâm tình bà cũng phức tạp, bà trách lầm Phong Tiêu Dã nhiều năm như vậy, suýt chút nữa còn hủy gia đình và hạnh phúc của , nhưng đồng thời, chuyện Anthony bị tố giác lại liên quan đến Phong Tiêu Dã, khiến bà vừa áy náy lại vừa oán hận Phong Tiêu Dã.

      Cho dù Anthony trong mắt người khác có xấu xa cỡ nào, đó vẫn là người chồng đáng để bà nương tựa.

      “Dì Lan, tôi biết dì muốn gì, nhưng được.” Lan Hinh chưa bao giờ buông tha ý định bắt cưới Alice.

      “Nhưng Alice bây giờ rất cần con.” Lan Hinh vì con ngừng cố gắng.

      “Dì Lan à, thương hại phải là .” Phong Tiêu Dã lấy ra tấm chi phiếu chuẩn bị trước, vốn định sau khi về Đài Loan mới gửi cho dì Lan, bây giờ gặp mặt tiện thể đưa luôn cho bà, “Đây là số tiền lúc trước dì mua nhà cũ của tôi, hy vọng có thể giúp đỡ phần nào cuộc sống sau này của dì và Alice.”

      Lan Hinh thoáng nhìn con số tấm chi phiếu, hai má đỏ lên, bà phải đến đòi tiền, phải, nhưng bà lại thể từ chối số tiền này được, nó giải quyết được tiền thuốc men của Alice, cũng như cuộc sống sau này của bà, “Cảm ơn con…” Làn Hinh ngập ngừng rồi xoay người từ từ khỏi sảnh sân bay, vài bước đột nhiên quay đầu lại nhàng : “Xin lỗi.”

      Phong Tiêu Dã hoàn toàn thấy hành động này của Lan Hinh, cúi đầu nghe Vương Dĩ Cầm chuyện, Vương Dĩ Cầm thầm vào tai , “Bà ấy đáng thương…”

      Phong Tiêu Dã ngẩng đầu nhìn dáng thất thểu của Lan Hinh, hốc mắt ướt át, mãi mãi ghi nhớ những ấm áp mà Lan Hinh cho , nhưng bọn còn duyên phận để ở cạnh nhau nữa.

      Từ Boston đến Đài Bắc, khoảng cách nửa vòng Trái Đất, mười mấy giờ bay, vậy mà thứ hai người mang về chỉ có mỗi chiếc vali đựng đầy thư, Vương Dĩ Cầm chỉ mới đọc hai bức, còn rất nhiều thời gian để cảm nhận tình Tiểu Dã dành cho .

      Vừa về tới Đài Bắc, Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm liền đón taxi đến bệnh viện Nguyên Thịnh thăm Điềm Điềm vẫn nằm điều dưỡng tại đó.

      Lúc này viện trưởng Vương có việc phải quay về Đường Quả Ốc, việc chăm sóc Điềm Điềm giao lại cho hai chị em xuất thân Đường Quả Ốc sống ở Đài Bắc. Hai má Điềm Điềm phúng phính hơn, đỏ bừng như táo chín. Hai chị em nhà này đều dự hôn lễ của Vương Dĩ Cầm, thấy vợ chồng họ trở về liền hàn huyên đôi ba câu rồi rời khỏi bệnh viện.

      “Chị Cầm!” Điềm Điềm vừa thấy Vương Dĩ Cầm lập tức nước mắt ngắn dài, vươn tay đòi bế, mẹ viện trưởng chị Cầm Mĩ mang về, quả nhiên theo chị Cầm về, nhưng thèm để ý nữa đâu.

      “Điềm Điềm ngoan, chị rất nhớ em!” Vương Dĩ Cầm gắt gao ôm Điềm Điềm, thấy bé nặng hơn tí. Cứ nghĩ đến việc thiếu chút nữa còn gặp lại bé này cùng viện trưởng Vương là Vương Dĩ Cầm liền khóc như mưa, dù lúc taxi tự hứa khóc.

      “Điềm Điềm!” Phong Tiêu Dã thoáng bối rối, đây là lần đầu tiên Điềm Điềm đòi bế, cảm thấy hơi mất mác. Điềm Điềm vừa nghe tiếng Phong Tiêu Dã gọi liền nép vào lòng Vương Dĩ Cầm, xoay lưng về phía , biểu lộ thái độ rất ràng.

      “Điềm Điềm à, xin lỗi em, sau này nhất định chăm sóc cho em tốt.” Phong Tiêu Dã tiến lại gần, ngập ngừng giải thích với bé rồi vươn tay xoa gáy Điềm Điềm, bé lập tức lúc lắc đầu cho chạm vào, càng nép sâu hơn vào người Vương Dĩ Cầm.

      Dáng vẻ chịu đả kích của Phong Tiêu Dã khiến Vương Dĩ Cầm vừa đau lòng lại vừa buồn cười, dùng ánh mắt cổ vũ tiếp tục cố gắng.

      “Điềm Điềm à, em tha thứ cho được ?” Phong Tiêu Dã hạ giọng tiếp tục thuyết phục bé, kháng cự của Điềm Điềm khiến rất buồn.

      Điềm Điềm ở trong lòng Vương Dĩ Cầm, ra sức lắc đầu, xoay đầu sang chỗ khác thèm nhìn Phong Tiêu Dã. Tuy rất muốn được ôm, nhưng rất tức giận, giận giữ lời hứa, giận lâu như vậy trở về, khiến chị Cầm ngày nào cũng khóc thầm.

      “Điềm Điềm, tha thứ cho , thề, về sau bao giờ rời xa em và chị Cầm nữa được ? cam đoan đấy!”

      Thực tế chứng minh, Điềm Điềm là bé cực kì có cốt khí và chấp nhặt, cả buổi chiều ngó ngàng gì đến Phong Tiêu Dã, ngay cả chuyện cũng chỉ nhìn Vương Dĩ Cầm.

      Đến tối, viện trưởng Vương từ Đài Nam quay lại, bà về gặp công ty đồng ý tài trợ cho Đường Quả Ốc xong liền vội vội vàng vàng quay lại Đài Bắc chăm sóc Điềm Điềm, khi nhìn thấy Phong Tiêu Dã ngồi gọt táo còn Vương Dĩ Cầm kể chuyện cổ tích cho Điềm Điềm nghe hốc mắt bà đỏ lên.

      Vương Dĩ Cầm ôm chặt viện trưởng Vương, cảm ơn bà thương và ủng hộ .

      Phong Tiêu Dã chân thành xin lỗi, “Viện trưởng, con nguyện dùng mạng sống để thề con phụ bạc Tiểu Cầm thêm lần nào nữa.”

      Viện trưởng, Tiêu Dã cố ý làm thế, ấy bị ép buộc…” Vương Dĩ Cầm vội thanh minh giúp .

      “Chỉ cần con hạnh phúc là tốt rồi.” Viện trưởng Vương ngắt lời Vương Dĩ Cầm, từ đầu bà thấy có gì đó ổn, quá trình thế nào quan trọng, giờ đây nhìn hai người có thể ở cạnh nhau, ngọt ngào nhau là đủ rồi.

      “Viện trưởng, cảm ơn mẹ.” Phong Tiêu Dã nắm lấy tay viện trưởng Vương, gửi gắm toàn bộ cảm kích và xin lỗi vào đấy.

      Sáng sớm hôm sau, Phong Tiêu Dã cùng viện trưởng Vương quay về Đường Quả Ốc, nơi đó có rất nhiều công việc đợi viện trưởng Vương giải quyết, còn Phong Tiêu Dã quay lại là để làm thủ tục nhận nuôi Điềm Điềm. đường quay về Đài Bắc và Vương Dĩ Cầm nhất trí nhận nuôi Điềm Điềm, cùng nhau chăm lo cho bé trưởng thành.

      Viện trưởng Vương suy nghĩ chốc lát rồi đồng ý, so với nhi viện bầu khí ấm áp, hòa thuận của gia đình có lợi cho phát triển của Điềm Điềm hơn.

      Khi Phong Tiêu Dã ở phòng bệnh, Điềm Điềm liền nóng ruột chăm chăm nhìn ra cửa ngóng .

      “Điềm Điềm, em tha thứ cho ấy được ? Em để ý đến ấy khiến ấy rất buồn đấy.” Vương Dĩ Cầm thấy hết những hành động này của Điềm Điềm, bé này giận dỗi trông đáng .

      Điềm Điềm bĩu môi gì, khuôn mặt tròn tròn đỏ như táo chín trông lại càng thêm dễ thương.

      “Em tha thứ cho ấy lần này được ? Về sau ấy bao giờ bỏ nữa đâu, dù du lịch hay làm gì khác cũng mang em cùng, được ?” Vương Dĩ Cầm lấy lòng Điềm Điềm, “Em có biết hôm nay ấy đâu ?”

      Điềm Điềm tròn xoe mắt nhìn Vương Dĩ Cầm, tuy cố chấp lên tiếng, nhưng tò mò trong mắt phản bội tâm tư của bé.

      ấy cùng mẹ viện trưởng quay về Đường Quả Ốc làm thủ tục, về sau em sống cùng chị nhé?”

      “Vậy sau này em thể nhìn thấy mẹ viện trưởng nữa sao?” Điềm Điềm chưa kịp vui mừng lo lắng hỏi.

      “Đương nhiên có thể, khi nào em muốn về thăm mẹ viện trưởng hãy cho , ấy mang em về thăm mẹ viện trưởng.”

      Vương Dĩ Cầm hôn lên má Điềm Điềm, “Em, chị và sống cùng nhau, chúng ta xây dựng gia đình vui vẻ hạnh phúc được ?”

      “Dạ được.” Điềm Điềm gật đầu lia lịa.

      “Vậy em tha thứ cho ấy nhé?” Vương Dĩ Cầm thừa dịp bé vui vẻ mà thỉnh cầu.

      Điềm Điềm nhíu này, “Về sau ấy bỏ rơi chúng ta nữa sao?” Điềm Điềm cẩn thận hỏi lại.

      “Chị cam đoan với em là .” Vương Dĩ Cầm đau lòng ôm lấy Điềm Điềm, bé chắc phải chịu rất nhiều tổn thương nên mới sợ hãi bị vứt bỏ như vậy. Bọn họ tuyệt đối để Điềm Điềm phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa.

      Phong Tiêu Dã hoàn tất thủ tục nhận nuôi quay về Đài Bắc liền ghé qua quán kem mà Điềm Điềm thích mua cho bé, hy vọng lấy lòng Điềm Điềm. Khi vừa bước vào phòng bệnh Điềm Điềm liền cười rạng rỡ đón , còn lớn tiếng gọi nữa, khiến hai hốc mắt khỏi nóng lên.

      Đây chính là bé đáng , bảo bối của . Phong Tiêu Dã ôm Điềm Điềm, cảm nhận được đứa bé này ngoan ngoãn để cho ôm, vô cùng thỏa mãn, cảm động, chợt nhận thấy ánh mắt Vương Dĩ Cầm liền đưa mắt nhìn sang, phút chốc ánh mắt càng mềm mại, vươn tay về phía . Khi tới liền đem hai của mình ôm vào lòng.

      Mười ngày sau Điềm Điềm xuất viện. Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm tạm thời chưa nghĩ ra muốn làm gì nên tại chỉ hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, mỗi sáng tay trong tay đưa Điềm Điềm đến nhà trẻ gần đó, lúc đầu Điềm Điềm muốn xa họ, nhưng sau khi quen được nhiều bạn mới ở nhà trẻ về nhà lúc nào cũng chỉ kể về mấy người bạn mới quen đó, khiến Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm đều nhịn được ghen tị.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16


      Lễ Giáng sinh đến rất nhanh. Vì nhà trẻ cho học sinh nghỉ lễ, vừa hay lái xe của Đường Quả Ốc có việc phải đến Đài Bắc nên Điềm Điềm cũng nhân dịp này trở về Đường Quả Ốc đón Giáng sinh.

      bé chuẩn bị rất nhiều quà cho các chị em và viện trưởng Vương ở Đường Quả Ốc, cách ngày nghỉ mấy hôm nao nức mong đến ngày về.

      Trong nhà chỉ còn lại hai người, vì ngày thường luôn có Điềm Điềm kề bên nên nhất thời Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm đều có chút quen.

      “Chúng ta hình như rất giống đôi vợ chồng già, chẳng biết nên hưởng thụ thế giới hai người như thế nào.” Chỉ có hai người ăn sáng khiến họ quen, thậm chí Phong Tiêu Dã còn lúng túng làm đổ cả sữa.

      “Chút nữa chúng ta nhất định phải hưởng thụ thế giới hai người thôi.” Phong Tiêu Dã uống ngụm sữa rồi .

      Sau bữa sáng, Phong Tiêu Dã lái xe đưa Vương Dĩ Cầm đến Bắc Đầu, mấy hôm trước thấy lúc đọc tạp chí du lịch, khi lật đến trang viết về suối nước nóng, Vương Dĩ Cầm dừng lại rất lâu, tuy tạm thời chưa thể đưa và Điềm Điềm xa để tắm nước nóng, nhưng suối nước nóng ở Bắc Đầu cũng rất nổi tiếng.

      Phong Tiêu Dã nghĩ quá đơn giản, cứ thích là lên kế hoạch trước, đến khi đến nơi mới biết khách sạn nào cũng hết phòng rồi, đón Giáng sinh ở suối nước nóng là lựa chọn của rất nhiều người ở Đài Bắc. cam lòng quay về nên cùng Vương Dĩ Cầm tìm kiếm lâu, cuối cùng cũng tìm được khách sạn có suối nước nóng.

      Song chỉ chớp mắt khách sạn này cũng hết phòng, may là ông chủ hơn sáu mươi tuổi rất nhiệt tình, nhường phòng ngủ của con ông cho họ, chuyện hồi lâu mới biết khách sạn này sắp nhượng lại.

      “Nếu vì con bác muốn đón bác đến Canada chăm cháu bác cũng chẳng nỡ xa nơi đây đâu, từ bác sống ở đây rồi.” Ông chủ khách sạn tâm với Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm, tuy Phong Tiêu Dã thoạt nhìn phải là người dễ gần, nhưng lại rất hợp ý ông, nên ông bảo vợ chuẩn bị đồ ăn ngon, rượu trắng nóng để tán gẫu cùng họ, “Phía sau sườn núi cũng là địa bàn của bác, còn vườn hoa đằng trước, cả đoạn suối nước nóng đó cũng đều là tài sản của nhà bác.”

      Phong Tiêu Dã lẳng lặng nghe ông chủ chuyện, còn Vương Dĩ Cầm lại miên man suy tính chuyện khác.

      Đêm đó, hai người cùng tắm suối nước nóng rồi nhau trong căn phòng tràn ngập hương gỗ thơm. Sau đó, khi lặng yên ôm nhau, họ bắt đầu cho nhau nghe tiếng lòng của mình.

      “Tiêu Dã, mình mua lại nơi này được ? Chúng ta kinh doanh khách sạn này, ở đây khí trong lành, phong cảnh lại hữu tình, cũng thích hợp cho Điềm Điềm trưởng thành.” Vương Dĩ Cầm áp má vào ngực Phong Tiêu Dã đề nghị.

      “Được thôi.” Hôm nay lúc tìm khách sạn, quan sát hết vị thế của nơi này, dù phòng ốc của khách sạn này hơi cũ, song địa thế của suối nước nóng và quang cảnh sau sườn núi lại rất đẹp, khiến thấy thích thú vô cùng.

      “Tuyệt quá! Về sau mình kinh doanh khách sạn này, với tài nấu ăn và làm vườn của , lại có em quản lý tài vụ nữa, lợi nhuận của chúng ta chắc chắn rất khả quan…” Phụ nữ luôn nuôi nhiều ảo tưởng, chưa bắt đầu mơ tưởng đến tương lai tươi sáng, ngay cả việc sinh mấy con, các con ở phòng nào cũng lên kế hoạch xong xuôi.

      Phong Tiêu Dã lẳng lặng nghe Vương Dĩ Cầm về ước mơ của cách hạnh phúc, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc vô ngần.





      ~ HOÀN ~
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :