1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng - Thanh Sam Lạc Thác (Full 30 Chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 4 – LỜI THỔ LỘ CHÂN THỰC
      Typer: Bỉ Ngạn Hoa


      Đến ngày hẹn hát, Vương Xán về nhà ăn cơm tối, nhốt mình trong phòng thay quần áo, vất vả vật lộn hồi lâu mới quyết định mặc chiếc váy hoa nhí màu hồng nhạt hở vai kèm áo khoác lửng màu trắng. Khi trang điểm xong bước ra ngoài, bố mẹ xem phim liền quay ra nhìn, xoay vòng, để chiếc váy xòe rộng: “Thế nào ạ?”

      Ông Vương Thao xưa nay luôn tự tin trước tài mạo của con , cảm thấy dù có khoác bao tải cũng đẹp, liền cười tít mắt rồi gật đầu lia lịa. Bà Tiết Phượng Minh lại hơi chau mày: “Có phải chiếc váy hơi ngắn , như thế có thiếu trang trọng ?”

      Vương Xán cúi nhìn chiếc váy, ràng là váy ở vịt rí cao hơn đầu gối hai centimet, thể là ngắn được: “ ngắn đâu ạ, hơn nữa con hắt karaoke chứ phải kiểm duyệt, mặc trang trọng để làm gì chứ?”

      “Con phải có phong thái của thục nữ, người khác mới tôn trọng tâm hồn bên trong được.”

      Vương Xán luôn bất lực phản bác lý luận của mẹ, hơn nữa từ khi lên trung học bắt đầu từ bỏ việc tranh luận với mẹ rồi, chỉ đành lảng tránh: “Mẹ, mẹ yên tâm, con cố gắng nghe lời khuyên của mẹ, cố gắng con đường của thục nữ.”

      Bà Tiết Phượng Minh còn muốn tiếp nhưng ông Vương vội ngăn lại rồi nháy mắt với con : “ , rồi về sớm, chú ý an toàn con nhé!”

      Vương Xán cười: "Bố mẹ ngủ sớm nhé, cần đợi con đâu, con mang chìa khóa rồi.”

      Khi Vương Xán đến phòng mà Trần Hướng Viễn đặt trước, bên trong mọi người bắt đầu hát. Trần Hướng Viễn lần lượt giới thiệu với : người đàn ông cao to tên Vương Minh Vũ, là bạn học đại học của Trần Hướng Viễn, Vương Minh Vũ bổ sung: :Bọn cũng là em tốt của nhau.” ta làm việc tại công ty bảo hiểm tài sản trong tỉnh. Vợ của Vương Minh Vũ – Vu Lâm là nhân viên của công ty tài chính. Còn người nữa có dáng người trung bình, ta là Lưu Hạo – đồng nghiệp của Trần Hướng Viễn, làm việc tại chi nhánh ngân hàng dưới, cũng là bạn cùng câu lạc bộ xe hơi với . Bạn của Lưu Hạo – Ngô Tranh học nghiên cứu sinh.

      Mọi người đều sàn sàn tuổi, thế nên có chút khoảng cách nào, họ nhanh chóng chuyện thoải mái với nhau. Vương Minh Vũ và vợ ta đặc biệt nhiệt tình với Vương Xán. Theo lời của Vương Minh Vũ Vương Xán cứ như là em trong gia đình . Vu Lâm lại : “Cuối cùng cũng thấy bạn của Trần Hướng Viễn rồi, hôm nay đúng là đáng tiền hát.”

      Vu Lâm là người Đông Bắc, dáng người cao, chuyện vui vẻ, hòa đồng. Trần Hướng Viễn dường như có chút bối rối nhưng hề có ý phản bác. Vương Xán cũng cười thoải mái, mọi người lại bắt đầu hát.

      bàn bày bia, bỏng ngô, hạt điều, Trần Hướng Viễn gọi phục vụ đến, gọi thêm đĩa dưa hấu rồi quay sang với Vương Xán: “ thích ăn dưa hấu đúng ?”

      Hóa ra ấy nhớ cả những điều nhặt từng , Vương Xán giấu nổi nụ cười, dưới ánh đèn, đôi mắt càng thêm lấp lánh. Chút cảm giác ngọt ngào lấp đấy trái tim khiến hát bài “Ấm áp” của Lương Tịnh rất say mê và nhận được cổ vũ của mọi người.

      Trần Hướng Viễn hay hát, phần lớn thời gian ngồi nghe mọi người hoặc chuyện với Vương Minh Vũ. Vu Lâm và Ngô Tranh đều là những cây mic vàng, hát tương đối hay. Lưu Hạo đề nghị hát đôi những bài tình ca, mỗi đôi hát bài. Vu Lâm và Ngô Tranh bận rộn chọn bài. Vương Xán ngoảnh mặt nhìn Trần Hướng Viễn, có vẻ bị làm khó: “Minh Vũ, phải là cậu biết, tớ rất ít khi hát karaoke, nhiều bài các cậu hát, tớ còn chưa nghe bao giờ.”

      Vương Minh Vũ cười : ‘Vậy hát bài “Tương tư trong gió mưa” , bài nãy cũng cũ rồi, nhưng thời học cậu cũng từng hợp xướng bài này. Vương Xán, biết hát bài này chứ?”

      Vương Xán gật đầu cười.

      Khi Vu Lâm và Vương Minh Vũ song ca bài hát “Quảng đảo chi luyến” điện thoại của Trần Hướng Viễn đổ chuông, ra ngoài nghe máy, lúc sau mới quay lại. Vương Minh Vũ đưa micro cho : “Đến lượt cậu rồi đấy, nhanh lên.”

      Trần Hướng Viễn nhận micro, cách khó xử: “Minh Vũ, tớ có chút việc phải trước.”

      Vương Minh Vũ trừng mắt nhìn Trần Hướng Viễn: “Chuyện gì mà vội thế?”

      Lưu Hạo cũng : “Hướng Viễn, hôm nay phải chơi thoải mái cơ mà, chuyện gì cũng mặc kệ.”

      Trần Hướng Viễn quay ra nhìn Vương Xán, Vương Xán có chút nghi hoặc, nhưng cũng tiện noism chỉ mỉm cười thể sao cả.

      “Tiểu Na lái xe đâm vào người khác, bây giờ cãi lộn với người ta nữa., Trần Hướng Viễn với Vương Minh Vũ nhưng ràng cái tên con vẫn lọt vào tai Vương Xán, “Tớ phải qua đó xe thế nào.”

      Vương Minh Vũi hỏi: “Người bị sao chứ?”

      sao, tớ hỏi rồi, người kia cũng sao, chỉ là cãi lộn thôi, tớ sợ ấy chịu thiệt.”

      Vương Minh Vũ đứng dậy: “Cậu ngoan ngoãn ngồi đây, tớ ddi xem thế nào rroif đưa nha đầu đó về. Cãi nhau cậu biết, còn nữa, ai làm ở công ty bảo hiểm chứ, là cậu hay là tớ? Xảy ra tai nạn giao thông, là gọi cảnh sát giao thông, hai là gọi công ty bảo hiểm, cả hai cậu đều thuộc, chạy đến đó giải quyết được gì?

      Vu Lâm cũng : “Đúng, cứ để Minh Vũ . Hướng Viến được , nếu , bỏ Vương Xán ở đây còn ra thể thống gì nữa?”

      Vương Xán thấy bất ngờ khi mọi người nhắc đến tên, vội vàng : “ sao, tôi sao đâu.”

      Nhưng Lưu Hạo và Ngô Tranh đều hùa vào, Trần Hướng Viễn do dự lát, gật đầu : “Ừ, Minh Vũ, cậu xem thế nào.”

      Vương Minh Vũ cầm chìa khóe xe bước , Vu Lâm cầm bỏng ngô đưa cho Vương Xán: “ sao đâu, chúng ta tiếp tục hát , nha đầu Thẩm Tiểu Na đó, là bạn từ cùng lớn lên với Trần Hướng Viễn, coi ấy như trai, có chuyện lớn gì cũng gọi ấy.”

      Trần Hướng Viễn vốn phong tháu điềm tĩnh lúc này lại có chút ngượng ngùng: “Làm gì đến mức như em .”

      Vu Lâm liếc nhìn Trần Hướng Viễn, cho thêm, đưa micro cho : “Hát ! Hát !”

      Vương Xán chỉ biết giữ nụ cười, hai người song ca bài “Tương tư trong gió mưa”. Giọng Trần Hướng Viễn trầm ấm rất hay, nhưng ràng hai người đều có chút tâm trạng nào khiến cho bài hát tình ca trở nên nhạt nhẽo.

      Gần tiếng đồng hộ trôi qua, cửa phòng karaoke bỗng mở, Vương Minh Vũ bước nhanh như gió dẫn vào. này có nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, khuôn mặt rất có nét, trang điểm kỹ càng, dáng người cao, mái tóc sóng xoăn buông dài ngang lưng. mặc chiếc áo hai dây màu trắng, quần sooc siêu ngắn phía dưới còn có tua tua, chân đôi giày tông màu đen.
      @all: việc dùng pic là bắt buộc, sr mọi người ^^ Thông cảm cho mình nha

      Chương 4 ( Tiếp)
      Typer: Bỉ Ngạn Hoa


      Trần Hướng Viễn vội đứng dậy bảo ấy ngồi xuống, đồng thời cũng giới thiệu Vương Xán: “Thâm Hiểu Na, đây là Vương Xán.” Hai người lịch cúi đầu chào nhau. Vương Xán có chút nghi vấn hỏi: “Nhìn Thẩm có vẻ rất quen.”

      Thầm Hiểu Na dường như quen biết với những người còn lại, chào hỏi từng người rồi cười : "Có lẽ tôi có khuôn mặt đại chúng.” Nhưng ấn ý sau lời đó lại hoàn toàn tương phản.

      Vương Xán có bệnh nghề nghiệp là nhìn thoáng qua nhớ: “A, đúng rồi! Tháng trước tôi có cùng bạn đến khách sạn Shangrila tham dự lễ công bố bộ sưu tập áo cưới, Thẩm cũng có ở đó.”

      Lê công bố bộ sưu tập áo cưới đó là hoạt động do công ty đầu tư bất động sản Tín Hòa tài trợ. Sau khi nhận được thiệp mới, Vương Xán hẹn La cùng. Lúc đó Thẩm Tiểu Na cũng có mặt, ấy chuyện với người đàn ông điển trai, dáng người cao ráo, bộc lộ biểu cảm mến. Nhưng La và người đàn ông đó lại quen nhau, thế là chạt đến hỏi thăm vài câu.

      ‘Ồ, đúng rồi! đến cùng với bạn La của Trương Tân, Trương Tân lại là bạn thân của Đới Duy Phàm, tôi nhớ ra rồi.” Thẩm Tiểu Na khẩu khí dịu dàng hơn nhiều : “Cứ gọi tôi là Tiểu Na, tôi có thể gọi là Vương Xán chứ? Hôm đó là hoạt động do công ty bố tôi tài trợ, ông ấy muốn phát triển đầu tư, đối tượng hướng tới trong tương lai là những người trẻ tuổi. Đúng là biết ai lại gợi ý cho ông ấy chủ ý kì quái như vậy?”

      Vương Xán là phóng viên bất động sản, tất nhiên quen biết ông chủ Thẩm Gia Hưng của công ty bất động sản Tín Hòa. Ông ấy kinh doanh bất động sản chưa lâu, thực lực phải xuất chúng, nhưng tại cuộ đấu thầu đất đầu năm nay, ông ấy khiến người khác phải bái phục khi đưa ra giá thầu khu đất trong nội thành. Khuôn mặt của Thẩm Tiểu Na rất giống bố ấy, khiến người khác chỉ cần liên tưởng chút là có thể xác định quan hệ huyết thống giữa họ.

      Vương Xán cười : “Tòa nhà đó Chủ tịch Thẩm chủ yếu xây dựng những căn hộ , đánh vào đối tượng là những người trẻ, dùng ý tưởng về váy cưới để đẩy mảnh quảng cáo cũng hợp lí đấy. Hơn nữa, những chiếc váy cưới đó đúng là rất đẹp."

      ”Những chiếc váy đó ra phải là tác phẩm của các nhà thiết kế bên công ty mẹ. Tôi chỉ đến để giúp bố sắp xếp chút, tránh để ông ấy dùng con mắt thẩm mỹ của mình làm hỏng buổi công bố.”

      “Trong mắt Tiểu Na, chúng ta đều là những người lạc hậu.” Vương Minh Vũ giọng trêu chọc: “Năm ngoái Tiểu Na du học từ Pháp về, ấy học thiết kế thời trang, bây giờ phụ trách thiết kế của công ty thời trang do mẹ ấy thành lập, thế nên thẩm mỹ quan khá cao.”

      Trần HƯớng Viễn cười : “Minh Vũ, cậu đừng trêu ấy nữa.”

      Tiểu Na lại tỏ ra quan tâm: “Mẹ em cái gì cũng quảng, con mắt thẩm mỹ của em cũng vô ích, Tổng giám sát thiết kế chỉ là cái danh mà thôi.”

      Trần Hướng Viễn ấn chuông gọi nhân viên phục vụ, gọi thêm đĩa dưa hấu, Vương Xán vội : “ cần đâu, tôi ăn được nữa.”

      Trần Hướng Viễn thoáng có chút bối rối : “Tiểu Na cũng thích ăn dưa hấu.”

      Vương Xán thấy mặt mình nóng bừng, còn bối rối hơn cả Trần Hướng Viễn. VƯơng Minh Vũ kịp cười lớn: “Hướng Viễn, cậu còn sợ Tiểu Na chịu thiệt. Lúc tớ đến đó, các cậu thử đoán xem, Thẩm đây tay chống cạnh sườn giống hình cái ấm trà cãi nhau nghe lắm!”

      Trần Hướng Viễn nhìn Tiểu Na trách móc: “Con con đứa, đứng giữa đường cãi nhau với người ta hay lắm sao?”

      Vương Minh Vũ cũng : “ Có chuyện gì to tát đâu, hai người cùng chiều cẩn thận va chạm nhau, cả hai đều có trách nhiệm, người sao , xe cũng bị hỏng nặng, mang đến xưởng sửa chữ là được. Thế mà mặc kệ cảnh sát giao thông bên cạnh, cứ đứng đó cãi lộn. Em nhìn đôi dép của em xem, có thích hợp để lái xe ?”

      Tiểu Na biiux môi: “Em thất tình rồi, tâm trạng vui, buồn chết được, ai mà biết lại gặp chuyện đen đủi như vậy chứ?”

      Trần Hướng Viễn liền sầm mặt lại, lại định gì đó Vương Minh Vũ toét miệng cười: “Đen đủi á? Lúc nãy ngồi xe củ , em đâu có với như vậy. ràng em đơn phương người ta, tỏ tình bị người ta từ chối. Cái gì mà thất tình, đến bắt đầu còn có.”

      Vu Lâm vô tình nhìn Vương Xán, mặt pha lẫn nhiều cảm xúc mà miệng lại : “ biết người đàn ông đó là thần thánh phương nào, nhất định phải có sức mạnh của Liễu Hạ Huệ mới dám từ chối lời tỏ tình của Tiểu Na chứ?”

      Thẩm Tiểu Na cứng đầu : “ ấy chưa có bạn , em vẫn còn cơ hội.”
      Lưu Hạo cũng cười, chuyển chủ đề: “Lúc nãy em gọi điện đến, còn nghĩ có lái xe nào biết thương hoa tiếc ngọc mà đụng vào xe của em, lại còn cãi nhau với em nữa đấy chứ?”

      Vương Minh Vũ cười : “Đối phương là bà chị, chuyện có vẻ chậm rãi, bề ngoài mềm mỏng nhưng trong lòng nham hiểm, lợi hại. Tiểu Na chỉ biết ầm ĩ, căn bản phải là đối thủ.”

      Tiểu Na vui nhìn Trần Hướng Viễn: “Mọi người chẳng ai an ủi em lấy câu, lại còn mang em ra làm trò đùa nữa.”

      Trần Hướng Viễn nhìn Thẩm Tiểu Na trìu mến : “Đồ ngốc, có chuyện gì to tát đâu, có gì đáng tức giận chứ? Ăn dưa hấu !”

      Vương Xán giữ im lặng quan sát, trong lòng bỗng thấy ớn lạnh. dần chuyển mắt đến màn hình, nhìn họ nữa.

      Ngô Tranh bảo Thẩm Tiểu Na chọn bài, lắc đầu: “Mấy năm nay đều nghe nhạc Pháp, những bài này em đều biết hát. Mọi người hát , em ngồi nghe cũng được mà.”

      Mọi người tiếp tục hát, Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn ngồi bên to với nhau. Người bên cạnh đều nghe họ gì, những ràng là vô cùng thân mật.

      Nét mặt Vương Xán hề thay đổi, sau khi nhà vệ sinh vào, ngồi sang ghế sofa khác, cách xa họ chút, vẫn chọn bài, vỗ tay, thỉnh thoảng cũng uống ngụm bia . Vu Lâm tỏ ra để ý nhưng trong lòng lại thấy rất khâm phục.
      Thời gian còn sớm, Trần Hướng Viễn gọi thanh toán, mọi người đứng dậy chuẩn bị ra về. Đến quầy thu ngân, Vương Xán dừng bước: “Tôi tự gọi xe về, tạm biệt mọi người.”

      Trần Hướng Viễn vội : “Để tôi đưa về.”

      Thẩm Tiểu Na cũng : “Đúng vậy, gọi xe gì chứ, chúng tôi đưa về.”

      Vu Lâm kéo tay Thẩm Tiểu Na, cười thân mật: “Em , hôm nay em phá đủ rồi đấy, chúng ta phải tinh ý chút có được ? Len xe , chị và Minh Vũ đưa em về. Để Trần Hướng Viễn đưa Vương Xán về.”

      Thẩm Hiểu Na tròn mắt nhìn Vướng Xán, rồi lại nhìn Trần Hướng Viễn. Vương Xán tỏ ra bối rối, xua tay : “ cần đâu.”

      Thẩm Hiểu Na lúc này mới làm bộ dạng sực tỉnh: “À, em hiểu rồi! Em làm kì đà cản mũi nữa.” gì nữa, lập tức leo lên xe của Vương Minh Vũ.

      Vương Xán bối rối đến mức biết gì. Trần Hướng Viễn cười, mở cửa xe : “Đừng nghe nó linh tinh. Vương Xán, lên xe !”

      Vương Xán nghĩ nếu cứ tiếp tục từ chối lại kiêu ngạo quá, dù sao tối nay cũng đủ ngượng lắm rồi, kết thúc thế nào cũng mặc kệ. lần lượt vẫy tay tạm biệt Vương Minh Vũ và mọi người rồi lên xe Trần Hướng Viễn.

      Trần Hướng Viễn khởi động xe, CD vẫn chạy bài hát tiếng Pháp. Lần này Vương Xán có tâm trạng hỏi tên bài hát. Yên lặng lúc, Trần Hướng Viên mở lời: “Vương Xán, hôm nay biểu của tôi rất kém phải ?”

      Vương Xán biết nên trả lời như thế nào, liền nghí ngoáy dây thắt an toàn, lời.

      “Bố mẹ tôi và bố mẹ Tiểu Na là đồng nghiệp, cũng là bạn tốt, hai nhà còn từng là hàng xóm.” Trần Hướng Viễn bình thản lái xe, mắt hướng thẳng về phía trước. “Bố mẹ ấy từ chức từ lâu và bắt đầu kinh doanh thời trang, người ra Bắc vào Nam, người trông cửa tiệm và lo kinh doanh nên thường xuyên gửi ấy ở nhà tôi. Mẹ tôi luôn mong có đứa con , cũng thực thương ấy như con trong nhà. Có thể , ấy cũng như em tôi, tôi chứng kiến ấy lớn lên.”

      Vương Xán cảm thấy nếu tiếp tục yên lặng chỉ thể mình ràng là người hẹp hòi, liền cười : “ cần giải thích, thanh mai trúc mã mà, nghĩ là tôi hiểu rồi.”

      “Thanh mai trúc mã? Nếu nó có nghĩa là cũng nhau khôn lớn chúng tôi đúng là như vậy. cũng là con duy nhất trong nhà, biết hồi có cảm giác đơn ? Bố mẹ đều làm, chìa khóa treo cổ. Nếu người lớn tăng ca, phải có người ở nhà.”

      Vương Xán lắc đầu: “Bố mẹ tôi đều là giáo viên. Hồi học tiểu học bố đưa tôi học, lên cấp ba mẹ tôi tiếp quản. Sau khi học xong tôi lại đến Văn báo làm việc nên chưa gặp những chuyện như vậy.”

      “Vậy là khá hạnh phúc. Tôi từ sống nội tâm, giỏi biểu lộ cảm xúc nên có nhiều bạn lắm. Tiểu Na lại hoàn toàn trái ngược, ấy luôn hoạt bát, sôi nổi. Từ lúc đầu tiên đón Tiểu Na ở trường mầm non, đến sau này đưua ấy học, tôi đều để những đứa trẻ khác bắt nạt ấy. Nhìn bề ngoài là tôi chăm sóc ấy, nhưng ra tôi rất cảm động vì trong nhà có thêm người bầu bạn, để tôi quá đơn độc, hướng nội. ấy luôn coi tôi là trai nên nhiều khi cũng có chút dựa dẫm. Côn tôi từ trước đén giờ cũng quen với điều ấy.”

      Khi Vương Xán sinh ra, chương trình kế hoạc hóa gia đình triển khai được vài năm. Những đứa trẻ thành phố đồng trang lứa với hầu hết là con . chị hị của lại ở nơi khác, năm cũng khó mà gặp nhau đến lần. quen với kiểu con theo đúng nghĩa của nó. Hôm nay bỗng nhiên lại gặp kiểu thanh mai trúc mã sờ sờ trước mắt, đứng là biết nên thế nào.

      “Khi gặp rắc rối gì ở trường, phản ứng đầu tiền của Tiểu Na là tìm tôi, lần đầu tiên nhận được mảnh giấy từ bạn trai cũng lập tức đưa tôi xem. “Khóe miệng Trần Hướng Viễn khẽ nở nụ cười: “Trong mắt ấy, hình như có chút bí mặt nào với tôi cả. Sau đó, bố mẹ Tiểu Na đưa ấy sang Pháp học, cuối năm ngoái mới trở về. Thế những ấy vẫn thay đổi thói quen cũ, có chuyện gì việc đầu tiên cũng gọi điện cho tôi.”

      Vương Xán hiểu Trần Hướng Viễn rốt uộc định gì, cũng muốn nghe về hồi ức của . Nhưng nghĩ, chỉ là ngồi xe lát thôi, cần nhất thiết phải bất lịch cắt ngang lời . Thế là nhẫn nại nghe.

      Trần Hướng Viễn cũng phát ra cố gắng im lặng của Vương Xán. Xe dừng lại trước vạch đèn đỏ, Trần Hướng Viễn quay sang nhìn : “Tôi nhiều như vậy, chỉ muốn ràng rằng, tôi và Tiểu Na đúng là có quan hệ huyết thống nhưng chỉ là tình cảm em thôi. Nếu sau này ấy vẫn thể thân mật với tôi như vậy, đó cũng chỉ là kiểu đứa em là nũng với trai, phật ý chứ?”

      Máu toàn cơ thể Vương Xán dường như đổ hết về não bộ, có chút ngỡ ngàng quay ra nhìn Trần Hướng Viễn, lúc này vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

      Lúc đó, đền chuyển sang màu xanh, Hướng Viên khởi động lại xe. ngỡ ngàng của Vương Xán khuôn mặt. Đêm mùa hè, đường phố rộng rãi, vắng người, thành phố còn vẻ ồn ào của ban ngày nhưng trong tim loạn nhịp, chẳng khác nào đứng giữa phố chợ đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập.

      Điện thoại của Trần Hướng Viễn hiển thị tin đến, hai tiếng tít tít làm Vương Xán giật mình. tay giữ lái, tay cầm điện thoại lên đọc.

      “Xin lỗi, hình như làm giật mình.” Giọng Trần Hướng Viễn vẫn trầm ấm như vậy.

      Xe dừng lại, Vương Xán bây giờ mới biết đến nhà mình, tháo dây an toàn, rồi quay đầu lại với Trần Hướng Viễn:

      “Cái đó, những lời vừa rồi của , có nghĩa là gì?” Vương Xán cảm thấy mình biểu có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng thể hỏi. “ cần phải với tôi những lời đó, ý tôi là, chuện giữa hai em , tôi là người ngoài, thể quản được.”

      nửa khuôn mặt Trần Hướng Viễn trong bóng tối nên biểu cảm như thế nào, “Vương Xán, ra tôi muốn theo đuổi , tôi vốn muốn chầm chầm từng bước, muốn đường đột như vậy. Những tôi có thể thấy được qua việc tối nay, tránh xa tôi. Thế nên tôi đành phải giải thích ràng với .”

      Vương Xán dám tin vào tai mình. Đây là lời tỏ tình mà mong đợi từ lâu, hơn nữa còn hơn cả tưởng tượng của , nhưng nó lại có chút gì đó thực.

      “Tôi thích em, tích cách em cởi mở, hòa nhã, lại có thể dung hòa tính hướng nội, do dự của tôi. Tôi nghĩ chúng ta rất hợp nhau. Em cần trả lời tôi ngay đâu, tôi đồng ý để em có thời gian suy nghĩ ràng.”

      Đến câu tạm biệt Vương Xán cũng quên , quay đầu lại, bước lên lầu lấy chìa khóa mở cửa.

      Bố mẹ nhủ, Vương Xán thở phào nhõm. Vội vàng ra ban công, Vương Xán thấy chiếc Ford màu xám quay đầu, ngẩn ngơ nhìn chiếc xe khuất dần trong đêm tối rồi quay về phòng thay quần áo ngủ. Gió đêm thổi qua khung cửa sổ, khí trong pòng rất thoáng mát, dễ chịu nhưng đêm nay Vương Xán chắc chắn mất ngủ.

      “Tôi thích em.” Ba chữ này cứ vang lên bên tai , tồi phảng phất chịu rời, những ràng nó thiếu cảm giác chân thực. Tuy Nhiên, lý do Trần Hướng Viễn thích Vương Xán sau đó làm bất ngờ.

      Tích cách cởi mở, hòa nhã, có lè là đúng – Vương Xán tự bình phẩm bản thân. Còn, có thể dung hòa? biết từ khi nào, từ lúc quen biết ấy đến bây giờ, hình như dung hòa tính do dự và thầm lặng của ấy.

      Còn về việc hai người có hợp hay ? có những lý do lãng mạn khiến ngần ngại, tình hi vọng phải là cuộc gặp gỡ bình thường. Hơn nữa, tồn tại tất yếu của Thẩm Tiểu Na làm chần chừ biết có nên bắt đầu cuộc tình này ? có cách nào cho bản bản thân đáp án chính xác.
      Last edited: 21/9/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: CẬU MUỐN TỪ CHỐI ẤY
      TYPER: BỈ NGẠN HOA


      tuần mới bắt đầu, Vương Xán làm với hai quầng thâm mắt. có những ngày nghỉ ngơi cuối tuần để suy nghĩ, thế những lại hoàn toàn thể nào tĩnh tâm được, làm việc bận rộn có khi khiến nhõm hơn.

      Vương Xán sợ nhận được điện thoại hỏi thăm của Trần Hướng Viễn. Thế nhưng lo hơi nhiều, mấy ngày liền, hề gọi điện hay nhắn tin cho . Trần Hướng Viễn quả nhiên cực kỳ điềm đạm, nhẫn nại chờ đợi Vương Xán “Suy nghĩ kỹ càng”. Nhận thức được điều này, cũng có chút thất vọng được thành lời.

      Lấy xong tin tức, Vương Xán quay về tòa soạn viết bài, biết ma xui quỷ khiến thế nào lại lên MSN và nick, cũng thấy có tin nhắn offline. Avarta của Trần Hướng Viễn vẫn rất yên ắng. Dường như cuộc đối thoại xe hôm đó chỉ là cuộc chuyện lịch bình thường. Vương Xán thậm chí còn nghi ngờ tửu lượng của mình quá thấp, uống chia bia mà giấc hoang đường.

      Trong lòng Vương Xán khác bất an, viết bài rồi gửi cho bộ phận biên tập. Sau khi ngồi ngây người trước máy tính lúc, quyết định gửi tin nhắn cho La .
      cái mặt chào hỏi được gởi , La phản hồi lại rất nhanh: “Biết lặn rồi, còn chơi nick gì chứ?”

      Vương Xán gửi emoticon mím môi đau khổ.

      “Tớ vội viết bài đây, về bi kịch tình , hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia, biến đổi bất ngờ, tình sâu duyên mỏng, có duyên phận, chia tay trong đau khổ. Sau khi lên báo, cậu đọc nhất định rơi nước mắt. Thế nên, bây giờ đừng có kể khổ với tớ nữa, tớ rối cả lên đấy.”

      Tốc độ đánh máy và viết bài của La nổi tiếng là nhanh nhất tòa soạn. Vương Xán đành gửi lại câu: “ờ” rồi yên lặng.

      Phải lúc lâu sau, La mới phản hồi lại: “Hôm nay lạ quá, lẽ nào cậu có chuyện đen đủi muốn kể cho tớ sao? Trời ạ! Cậu luôn là ánh mặt trời trong cuộc sống của tớ, Thượng đế tàn nhẫn làm cậu buốn đấy chứ? Sau này ai chơi với tớ đây?”

      Vương Xán cười được mà khóc cũng xong: “Bây giờ tớ biết rồi, cậu mới là người có trái tim đồng cảm, uổng cho các độc giả coi cậu là người thấu hiểu lòng người.”

      “Tớ có lòng đồng cảm mà, hơn nữa còn rất nhiều là đằng khác, nhưng phần lớn là dành cho những độc giả của tớ. Tớ thích Châu Tinh Trì và cậu cũng vậy đấy.” Cùng với dòng chữ này, La còn gửi kèm emoticon Châu Tinh Trì kinh điển đến.

      “Yên tâm, mình kêu khổ than sầu đâu. Chỉ là muốn hỏi cậu chút thôi.”

      “Ừ, ừ. Thế được, nữa tiếng nữa cậu qua bên này, tớ sắp viết xong rồi. Chúng mình chuyện trực tiếp. Ôi, các ngón tay đáng thương của tớ, tuần này nó sắp gãy ra mất rồi.”

      Nửa tiếng sau, Vương Xán đến phòng làm việc của La , phất và đồng nghiệp Ngô Tĩnh chuyện. Ngô Tĩnh và La cùng phụ trách chuyên mục lắng nghe tâm , chỉ có điều tính cách hai người có điểm giống nhau. La tương đối bình tĩnh, khách quan, còn Ngô Tĩnh lại theo con đường tình cảm sướt mướt, nên thưởng thoảng họ cũng bất đồng quan điểm.

      Ngô Tĩnh thấy Vương Xán bước vào, liền cười : “Vương Xán đến đúng lúc lắm, tớ và La sắp có tiếng chung rồi. ấy bắt tờ phải xem mấy cái thiệp mời lắp đặt thiết bị này, lại còn bắt đóng góp ý kiến nữa, đầu tớ đền điên lên mất thôi.”

      “La , cậu đúng là nhập vai nhanh lắm, trước đây cậu vốn có chút hứng thú nào về nhà đất, đối với hôn nhân bi quan. Bây giờ tốt rồi, bắt đầu theo con đường hiền lương thục đức rối.”

      Ngô Tĩnh bĩu môi: “Ai phải chứ?”

      đâm lao phải theo lao thôi, tớ nhận lời cầu hơn của Trương Tân tất nhiên phải có trách nhiệm với ấy. Với tương lai của bọn tớ, cái gì cần lo nhất định phải lo thôi.” La dõng dạc lên tiếng mà chẳng chút áy náy.

      “Vương Xán, cậu nhìn môi trường làm việc cua tớ xem. đồng nghiệp nam có vợ trong thời kỳ chờ sinh, cả ngày chuyện làm bố, thế cũng đủ đau đầu lắm rồi.” – Ngô Tĩnh về phóng viên chuyên mục thổ lộ tình cảm khác là Mã Kiến Hoa, lại chỉ về phía La tiếp: “ đồng nghiệp nữ sắp kết hôn, cứ có thời gian rảnh là tâm chuyện đâu. Cũng nhờ tớ tố chất tâm lý tốt, với thân phận của thanh niên căng tràn sức sống, trong phòng làm việc trần đầy hooc–môn nữ giới, nghe họ khoe khoang cách có đạo đức về các loại hạnh phúc mà vẫn giữ được bình tĩnh. Tớ phải chuyện với chủ nhiệm về chuyện trợ cấp đặc biệt.”

      Vương Xán bị chọc cho cười, La cũng cười : “Triệu chứng của Mã Kiến Hoa nghiêm trọng hơn của tớ nhé, ta còn ta có phúc mang thai, những người mong có con chuyện với ta bị lây đấy.”

      “Thế nên tớ mới tránh cái nhìn trực diện của Mã Kiến Hoa, hơn nữa còn nghiêm túc cảnh cáo ta, nếu muốn chuyện với tớ phải qua Internet, nếu tớ coi ta là khí.”

      La uống nước, buồn cười đến nỗi suýt phun ra ngoài, “ chuyện với tớ sao đâu nhé, cùng lắm tớ chỉ lây truyện chút tính khí đàn bà phiền phức thèm lấy chồng cho cậu thôi.”

      Ngô Tĩnh xua xua tay: “Tớ mà thèm lấy chồng á? Cấm cậu được ám thị tâm lý với tớ. Vương Xám, tớ khuyên cậu phải cố chịu đựng, hôm qua tớ vừa tiếp xác với , thèm lấy chồng. Đáng sợ lắm! Giống như Hamlet do dự vấn đề “TO be or not to be” vậy. khiến tớ muốn ngất!”

      “Lúc nãy cậu viết bài đấy à?” La hỏi Ngô Tĩnh “Thảo nào mà cái mặt cậu đau khổ như bị táo báo.”

      “Đúng vậy, cuối cùng cũng xong rồi, nó làm tớ nội thương, tớ phải ra ngoài ăn gì đó để an ủi bản thân.” Ngô Tĩnh thu dọn đồ đạc bàn rồi tắt máy tính.

      Vương Xán quay sang La tò mò hỏi: “ Rốt cuộc ấy phải đưa ra lựa chọn khó khăn gì?”

      “Chỉ là cảm thấy bạn trai rất vô vị, ưu điểm ràng, cuốn hút, lại còn là người nhu nhược, tiền đồ nhưng phải là rộng mở cho lắm. nhau hơn sáu năm, tình dường như biến thành tình thân, tiếp tục cam lòng mà chia tay thig lại sợ qua thôn này có cửa hàng khác, gặp gỡ người khác lại thấy bằng này… Ôi, ôi … ấy mới có hai mươi bảy tuổi, nghĩ trước nghĩ sau thế mà thấy mệt mỏi sao? Tớ đây ba mươi tuổi rồi vẫn chưa lo lắng chuyện ấy. Tớ định quãng đời sau này trở thành Thánh đầu sĩ cũng tùy tiện tìm bừa người đàn ông, lẽ nào cấu trúc thần kinh của tớ và ấy giống nhau?”

      “Chưa chắc là như vậy. Nếu ấy cần tìm đến cậu nhờ tư vấn nữa rồi!”

      “Nhờ câu khen ngợi này của cậu, tớ có chút tự hào về nghề nghiệp của mình rồi đấy!” Ngô Tĩnh cười ha ha: “Hai cậu chuyện nhé, tớ trước đây.”
      Chương 5 (tiếp theo )
      Typer: Bỉ Ngạn Hoa


      La tiếp tục xem những hình ảnh máy tính: “Lòng tự hào nghề nghiệp của tớ được cậu kích thích rồi đấy! Hoan nghệnh đến với văn phòng của chị tri , có tâm tư gì muốn thổ lộ cùng chị tri nào?”

      Vương Xán trợn mắt: “Này, cậu có nhớ chàng đẹp trai bị cậu khinh thường trong buổi công bố bộ sưu tập áo cưới ở khách sạn Shangrila ?”

      La suy nghĩ lát: “Cậu đến lão Đới á? ta là đối tác và cũng là bạn tốt của Trương Tân. Lúc đó cậu với tớ rằng ta rất giống khóa cậu thầm thích hồi năm nhất đại học. Tớ cho cậu biết, cậu nhất định được có ý gì với ta đâu nhé, ta nổi tiếng là sát thủ tình trường đấy.”

      Vương Xán cười : “Cậu nghĩ đâu thế? Tình đơn phương đầu tiên của tớ chỉ kéo dài có nữa học kỳ, may mà ta trông cũng đẹp trai nên tớ mới nhớ đến tận hôm nay. Đàn ông đẹp trai quá phải là khẩu vị của tớ.”

      La làm điệu bộ như trút được gánh nặng trong lòng rồi cười : “ Vương Xán, uổng công tớ quý cậu, cậu quả là thông minh, biết nắm giữ kịp thời mà cũng biết buông tay đúng lúc, những người si tình ôm chặt mối tình đơn phương tớ thấy nhiều rôi. là ngán ngẩm!”

      dáng người cao cao, lúc đó chuyện với ta, mặc áo dây, có nước da khỏe mạnh, cậu còn nhớ ?”

      “Thẩm Tiểu Na, tất nhiên là nhớ. ấy là sinh viên khóa dưới của Đới ở học viện Mỹ thuật. Theo như ấy ấy thầm Đới từ lâu rồi, tiếc là Đới thiếu bạn , đến lượt ấy. Từ nước ngoài về, ấy lại bám riết, ngày nào cũng chạy đến công ty của Trương Tân và Đới. Theo lời Trương Tân giờ đây có thêm cái bàn ở văn phòng họ rồi. Cứ tình hình này, ấy phải chinh phục được lão Đới mới dừng lại. Tớ rất khâm phục ấy, con thời nay, đúng là rất dũng cảm.”

      “Xí, cậu hơn tớ có vài tuổi, đừng có như mẹ tớ thế.” Vương Xán thể thừa nhận Thẩm Tiểu Na rất dũng cảm, thế nhưng dũng cảm này chẳng liên quan đến tuổi tác cả. Tuổi của và Thẩm Tiểu Na ra cũng sàn sàn nhau. Thế nhưng việc dũng cảm đứng trước mặt mọi người mà có thể lớn tiếng tuyên bố: “Tôi thất tình rôi!” làm sao mà làm được.

      “Cậu hỏi ấy làm gì?”

      Mặc dù vậy, trước mặt La , Vương Xán vẫn có chút khó : ‘Cái đó .. à … Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn lớn lên cùng nhau.”

      “Trần Hướng Viễn? như vậy ta và Thẩm Tiểu Na là thanh mai trúc mã.”

      “Đúng vậy!”

      Vương Xán nhàng , La cũng bộc lộ cảm xúc gì. quay người tiếp tục xem mấy bước ảnh: “Cậu xem này, người ta trang trí nhà thế này có phải là khủng khiếp lắm ?”

      Vương Xán nhìn tấm ảnh màn hình máy tính. chạy tin tức bất động sản nên có chút hiểu biết về nội thất trang trí: “Cửa sổ hình vòng cung, màu chủ đạo trắng xanh, sofa hoa, tủ bếp bằng gỗ. Đây là phong cách đương thời của Địa Trung Hải, nhà vườn kết hợp.”

      “Tớ thấy có chút hài hòa lắm, tớ vẫn thích phong cách trang trí đơn giản tinh tế hơn.” La lắc đầu tắt cửa sổ trang web, rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Vương Xán: “Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn có gian tình sao?”

      Vương Xán giật mình, nhất thời thốt thành lời: “Cậu .. cậu … cậu …”

      La nháy mắt cười: “Nếu tại sao cậu lại quan tâm đến Thẩm Tiểu Na.”

      “Đàn bà như cậu đúng là đáng sợ đấy!” Vương Xán đành cười theo: “Tớ khai, tớ khai hết là được chứ gì?”

      ra Vương Xán bao giờ giữ bí mật với La . La phụ trách chuyên mục thổ lộ tình cảm nên nghe quá nhiều chuyện của người khác rồi, hơn nữa cũng chưa từng có hứng thú chuyện phiếm, như lời ấy : “Ngoài lúc bắt buộc phải viết bài ra, tất cả các bí mật đều được xóa sạch trong não bộ, nếu chẳng thể sống nổi.”

      Vương Xán xong quay sang phía La . “Biểu của Trần Hướng Viễn rất thản nhiên. Trước mặt tớ, ấy ngại ngần tỏ ra quan tâm Thẩm Hiểu Na, ấy cũng ói với tớ là Thẩm Tiểu Na dựa dẫm vào ấy như người trai. Nếu tớ để bụng hoặc nghĩ nhiều quá có phải tớ là người hẹn hạ, đa nghi ?”

      “Mối quan hệ nuôi em nuôi ra rất khó ràng. loại trừ khả năng người ta chỉ là tình em trong sáng, cũng thể khẳng định họ có tình cảm nam nữ. Nếu cậu để bụng trước tiên, đừng vội kiểm điểm bản thân.”

      “Ánh mắt ấy nhìn Thẩm Tiểu Na ràng rất trìu mến. Tớ trai, nếu trai nhìn em như vậy cũng có gì là kỳ lạ.”

      La dường như có suy nghĩ gì đó trong đầu, nhưng lại ra.”

      Vương Xán có chút do dự: “Thẩm Tiểu Na từng du học bên Pháp, trong xe của Trần Hướng Viễn lại toàn mở nhạc Pháp. ra ấy phải là người thích nhạc đương đại. Điều này có phải do tớ nghĩ nhiều quá ?”

      “Tớ được biết là tầng lớp trung lưu rất thích học tiếng Pháp, nghe nhạc Pháp. Tớ thấy Trần Hướng Viễn của cậu đứng là rất có phong cách trung lưu. Đây thể coi là bằng chứng được, đừng nghĩ nhiều như thế!”

      “Tớ cũng định nghĩ nhiều đến thế, nhưng Trần Hướng Viễn muốn theo đuổi tớ.”

      “Vậy rất hay, tớ hiếu kỳ xem người này còn muốn do dự đến bao giờ?”

      “Hay cái gì chứ, cách ấy tỏ tình rất lạ lùng.” Vương Xán ra nguyên nhân chính làm băn khoăn: “Nguyên văn câu của ấy là “Tôi thích em, tính cách em cởi mở, hòa nhã, lại có thể dung hòa tính hướng nội, do dự của tôi. Tôi nghĩ chúng ta rất hợp nhau”, cậu xem là ý gì chứ?”

      La nghe xong phá lên cười: “Đúng là lời tỏ tình mấy nhiệt tình và lãng mạn. Thế nhưng người ta sắp ba mươi tuổi rồi, lớn hơn cậu năm tuổi, lại làm việc ở ngân hàng, có lẽ ấy là con người thực tế.”

      Vương Xán cười gượng: “Nhưng tớ cần nhiệt tình, tớ cần lãng mạn. Tớ muốn lấy chồng, cũng muốn kết hôn sớm, nếu sau này có quyết định ở bên cạnh nhau, còn có chuỗi ngày dài phải sống thực tế cơ mà, có nhất thiết vừa bắt đầu như vậy ?”

      La im lặng, đúng lúc đó chiếc điện thoại bàn báo có tin nhắn đến, cầm điện thoại lên đọc: “Cậu xong việc rồi chứ? Trương Tân đến rồi, chúng ta cùng nhé!”
      Chương 5 (Kết)
      Typer: Bỉ Ngạn Hoa

      Hai người ra khỏi tòa soạn rồi lên xe của Trương Tân. La chạm rãi hỏi: “Dạo này Đới và em khóa dưới Thẩm Tiểu Na đó tiến triển đến đâu rồi?”

      “Hôm nay em sao thế? Cứ nghe hai bọn nhắc đến ấy là em thấy phiền, còn châm chọc người ta nữa.” Trương Tân đùa: “Làm cho lão Đới bây giờ cứ nhìn thấy em là muốn trốn rồi.”

      có việc gì hỏi cho vui, xem lão Đới đỗ chưa thôi.”

      “Thẩm Tiểu Na đó rất nhiệt tình, nhưng lão Đới chẳng có tâm trang lằng nhằng, nên chỉ vài câu qua loa đại khái với ấy cho xong. Lão Đới thích kiểu con gợi cảm như ấy. Cậu ấy luôn , đối với cậu ấy, vẻ bề ngoài tốt thiếu, quan trọng là nội tâm bên trong.”

      “Thiếu cái gì muốn cái đó, điều này cũng có thể hiểu được.”

      Với Trương Tân, trước những câu móc Đới Duy Phàm, chỉ biết cười trừ.

      ra em thấy ấy cứ được voi đòi tiên. Từ hàng ngàn bông hoa thơm, xuất con bướm xinh đẹp vui vẻ bay lượn, những người dễ dàng có được thứ gì đó lại luôn tỏ thái dộ coi thường, bất cần.”

      “Nếu như vậy, Thẩm Tiểu Na phải cũng vậy sao? Những người theo đuổi ta cũng ít, thế mà cứ phải chạy theo người hiểu ta như Đới Duy Phàm.”

      cách công bằng, kiểu đê tiện này cũng có thể coi như bản tính của con người, phân biệt nam nữ, chỉ là ở lão Đới, nó được thể hơn thôi.”

      , em có thành kiến với lão Đới rồi, cậu ấy rất tốt đấy.”

      La cười thiện ý, kéo dài tiếng: “Hiểu rồi, hiểu rồi … Vương Xán, cậu biết Trương Tân và lão Đới lớn lên cùng nhau, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã đấy. Tình cảm có thép cũng xuyên thủng được, tớ mà tiếp tục xấu ta, Trương Tân chắc trở mặt với tớ mất.”

      Trương Tân cười hì hì, hoàn toàn bó tay với La .

      Vương Xán nghe bọn họ chuyện cũng hiểu được đại khái, chút tình cảm mà Thẩm Tiểu Na dành cho Đới Duy Phàm vẫn chưa đâu vào đâu cả. biết La hỏi giúp mình, trong lòng vừa cảm kích, vừa lo lăng, biết có nên bước xuống cái hồ nước biết biết nông sâu thế nào ?

      Vương Xán từng trải qua cuộc tình, nhưng chỉ chút tình tiết phức tạp lần này lại làm hoang mang đến vậy, nó khiến luôn nghi ngờ tình cảm của mình.

      La quay lại nhìn Vương Xán cười : “Đưa trẻ đáng thương, thấy băn khoăn lắm phải ?”

      Vương Xán thà gật đầu: “Ừ, tớ biết nên trả lời với ấy như thế nào?”

      “Cậu do dự là vì cậu muốn từ chối ấy.”

      Vương Xán im lặng.

      La lắc đầu: “ còn cách nào khác, ai có thể thay cậu quyết định.
      Nếu cậu bắt đầu tính này hãy cứ tận hưởng nó, đừng nghĩ là được mất cái gì mà giày vò bản thân.”

      Trương Tân hề hỏi nhiều, chỉ chằm chằm nhìn về phía trước chăm chú lái xe, người đàn ông này đúng là luôn hiểu lúc nào nên im lặng. Vương Xán rất ngưỡng mộ ăn ý giữa họ.

      chuyện bỗng dưng điện thoại Vương Xán đổ chuông, là Trần Hướng Viễn gọi tới. Nhìn cái tên sáng màn hình, Vương Xán chó chút lưỡng lựa, biết khi nhấc máy nghe những gì.
      La nhìn gương chiếu hậu, hiểu ngay vấn đề: “Trương Tân dừng xe, dù sao cũng sắp đến nhà Vương Xán rồi, mấy bước còn lại cậu tự .”

      Trương Tân dừng xe bên lề đường, Vương Xán tạm biệt họ rồi bước xuống. Lúc đó chuông điện thoại bỗng nhiên ngừng kêu, bối rối nhìn điện thoại, lưỡng lự biết nên gọi lại . Suy nghĩ lát, Vương Xán cất luôn điện thoại vào túi xách, cúi đầu bước chầm chầm về nhà. Bước đến dưới chân tòa nhà, bất ngờ phát chiếc xe Ford màu xám đỗ ở đó, người đàn ông đứng dựa vào cửa xe hút thuốc. Mặc dù đèn đường mờ tối, người đó là quay lưng về phía , những vẫn nhận ra , là Trần Hướng Viễn.

      Trần Hướng Viễn quay đầu nhìn , mỉm cười : “Vương Xán, chào em.”

      Vương Xán bỗng cảm thấy bình tĩnh, có lẽ do xuất bất ngờ của Hướng Viễn, cũng có thể vì nụ cười điềm đạm của ấy: “Chào , lúc nãy kịp nghe điện thoại của .”

      “Tôi cứ nghĩ là em cho tôi “out” rồi cơ, định hút xong điếu thuốc này gọi lại cho em. Nếu em vẫn nghe, tôi íu xìu về nhà.”

      “Sau đó quên tất cả mọi chuyện sao?”

      Trần Hướng Viễn lắc đầu cười: “Đây là đả kích lớn, tôi nghĩ nhất thời cũng thể quên được.”

      Vương Xán có chút bất ngờ, luôn nghĩ Trần Hướng Viễn là người nội tâm, biết trêu đùa. Đầy là lần đầu tiên thấy như vậy. Đúng lúc đó có người hàng xóm qua, cố ý quay đầu nhìn hai người. Vương Xán cũng bất giác nhìn lên ban công nhà mình. sợ mẹ lại bò người ra nhìn xuống dưới.

      Trần Hưỡng Viễn cũng hướng theo ánh mắt của Vương Xán: “Cũng còn sớm nữa, em đồng ý dạo cùng tôi chứ? Láy nữa tôi đưa em về nhà.”

      Vương Xán gật đầu đồng ý. sợ đứng ở đây gặp những người hàng xóm, rồi họ tò mò hỏi han này nọ. Trần Hướng Viễn dập điếu thuốc ném vào thùng rác rồi cùng Vương Xán bước lên xe.

      Bài hát “khi nào mùa hẹ lại đến?” bỗng vang lên, chính là thanh mà Vương Xán quen thuộc từ lâu. nghiêng đầu về phía cửa ô tô để cảm nhận gió đêm rồi lặng lẽ nghe nhạc.

      “Hỡi người em yếu, em làm em yếu đến chết sống lại. Cũng giống như những người đàn ông có gười phụ nữ trong lòng, hiểu rằng, tình cho . Vì thế chúng ta hãy cùng nhau khiêu vũ khi ngọn lửa tình trong rực cháy. Hãy ca tụng cuộc sống, hãy để em đậm sâu. mãi mãi là vậy báu duy nhất của em. Cho dù khuôn mặt có biểu bao cảm xúc chăng nữa, vẫn thể đọc được tâm tư của người con . Khi nào mùa hè lại đến?”

      Trần Hướng Viễn bỗng tắt nhạc, chuyển sang nghe đài radio. giọng nữ thanh trong thông báo tình hình thời tiết những ngày gần đây: … Thời tiết có nhiều biến đổi, về đêm có thể có những trận mưa ngắn, nhưng ngày mai trời vẫn nắng, nhiệt độ dự báo tiếp tục tăng.”

      Vương Xán nghiêng đầu về phía cửa sổ: “Khi nào mùa hè lại đến? phải mùa hè đến rồi sao?”

      “Em vẫn nhớ bài hát đó ư?” Trần Hướng Viễn nhìn sâu vào mắt Vương Xán.

      Vương Xán chỉ khẽ cười, biết rằng, còn thuộc cả lời dịch bài hát đó.

      Trần Hướng Viễn dừng xe. Họ đến quảng trường đài phun nước lớn nhất thành phố, xung quanh đài phun nước có rất nhiều người ngồi chuyện phiếm, bọn trẻ con trượt patin lướt qua lướt lại. bé chỉ khoảng hơn năm tuổi tiến về phía Vương Xán rồi ngã vào lòng . Vương Xán ôm chặt bé, bé cười khanh khách làm Vương Xán cũng cười theo. “Đứng vững chưa nào? buông tay ra đấy nhé!” bé gật đầu, Vương Xán buông tay, bé lập tức quay người trượt đến chỗ khác. Họ rời khỏi đám đông, bước dạo ven hồ cạnh quảng trường.

      có ai từng với em. Lúc em cười trông rất vui vẻ, rất có sức lan truyền chưa?”

      Trần Hướng Viễn phải là người đầu tiên với Vương Xán như vậy. nhìn được lại khẽ cươi, Trần Hướng Viễn quay sang nhìn Vương Xán rồi : “Em thấy , chính là như vậy đấy, cười tươi đến nỗi niềm trong lòng đều giấu được, đều bộc lộ hết ra ngoài rồi.”

      “Rất nhiều người , tôi cười biết trời đất gì.” Quả , Vương Xán sinh ra có cặp lông mày cong cong, lúc cười cũng như cười, lúc côc cười đúng là vô cùng rạng rỡ, tựa như vô lo vô nghĩ.

      “Người có thể vô tư cười là người hạnh phúc. Hy vọng em luôn giữ được niềm vui ấy và tôi chạm đến bình yên của em.”

      “Lúc nãy gọi điện cho tôi chỉ để mấy lời này sao?”

      ra tôi muốn hỏi em suy nghĩ xong chưa? Những khi đứng trước em, tôi lại thấy mình ích kỉ, dựa vào chút thiện cảm của em với tôi mà tùy ý đưa ra cầu này với em.”

      “Đới với , có thể phải chỉ là chút thiện ảnh.” Vương Xán dừng bước, ngước lên nhìn Trần Hướng Viễn: “ … Những tôi rất lưỡng lự.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 6 - THÓI QUEN CỦA , EM QUEN
      Typer: Bỉ Ngạn Hoa


      Dưới ánh đèn mờ ảo, ương mặt Vương Xán vô cùng xinh đẹp, dịu dàng. Ánh mắt thản nhiên làm Trần Hướng Viễn có chút bối rối.

      “Là vì Thẩm Tiểu Na sao?” giọng hỏi.

      “Nếu sau khi giải thích ràng, hai người chỉ là em mà tôi vẫn còn nghi ngờ chỉ có thể , tôi là người nhen, nhưng…” Vương Xán nhìn thẳng vào mắt : “Hướng Viễn, tôi chỉ là bình thường, hoàn toàn phải người có trái tim rộng mở, có thể dung hòa tất cả như . Tình tôi mong đợi là duy nhất, là độc chiếm, có thể cho tôi ?”

      Trần Hướng Viễn ngẩn người, được câu nào. Vương Xán bỗng thở phào nhõm, cuối cùng cũng ra được những băn khoăn trong lòng. Mặc dù có được câu trả lời như ý nhưng hối hận nữa.

      phải tôi muốn chiếm hết con người và trái tim , nhưng tôi rộng lượng đến mức để bạn trai đem người con khác đặt ở vị trí ưu tiên, quan trọng hơn … thấy đấy, có lẽ thấy tôi hiền lành đúng là chưa hiểu hết về tôi. Ít nhất về phương diện này, tôi rất ngang ngạnh.”

      “Nhưng em rất thẳng thắn, tôi thể điều này.” Trần Hướng Viễn cười gượng: “Tôi rất ngưỡng mộ tính cách đó của em.”

      phải lúc nào tôi cũng thẳng thắn, nhưng có thể vì lí do nào đó, chọn tôi làm bạn vì nghĩ tôi là người khoan dung. Tôi muốn sau này, khi ngày nào đó chịu nổi mà nổi giận với , tôi sợ hỗi hận vì lúc trước có mắt nhìn người.”

      “Về điểm này xin em cứ tin tưởng tôi, tôi bao giờ đưa ra đề nghị nào quá đáng! Tự coi Tiểu Na là em , rồi hy vọng bạn cũng có suy nghĩ giống mình, tôi đúng là … ra làm sao cả.”

      “Tôi là con , chỉ có hai họ ở tỉnh xa nên chưa bao giờ biết đến tình cảm em thân mật, càng thể nhắc đến chuyện em cùng huyết thống, có tôi hiểu lắm về quan hệ của hai người.”

      “Điều này tôi hiểu.”

      để bụng nếu tôi hỏi câu riêng tư chứ?”

      “Câu hỏi gì?”

      hai mươi chín tuổi rồi, nhất định là từng có bạn đúng ? Bạn trước của nghĩ thế nào về mối quan hệ giữa Thẩm?”

      Trần Hướng Viễn hoàn toàn nghĩ tới Vương Xán hỏi câu này, đứng ngẩn người.

      ra tôi có ý định thăm dò về quá khứ của , nhưng tôi đủ độ lượng, tôi thể hình dung được trong việc này người khác độ lượng đến mức nào.” Vương Xán nghiêng đầu cười: “Thế nên, lượng thứ cho tôi hèn nhát, mặc dù tôi thích , ít nhất cũng ít bị tổn thương hơn.”

      Vương Xán mỉm cười nhưng mắt bất giác lại ươn ướt, chỉ có thể cố gắng chớp mắt, để cảm xúc lộ ra ngoài. Trần Hướng Viễn dường như cảm nhận được điều này, lưỡng lự chút rồi nắm ta Vương Xán.

      “Tôi biết phải làm thế nào để em tin tưởng tôi, nhưng có điều tôi nhất định phải với em. Vương Xán, em nghĩ chỉ vì thấy em có lòng khoan dung nên tôi mới theo đuổi em sao? Em biết là nụ cười của em cuốn hút tôi như thế nào, nhìn em tôi cảm nhận được hóa ra thế giới này lại có vẻ đẹp thuần khiết như vậy?

      Những lời khen bất ngờ này làm Vương Xán biết nên gì.

      “Em cảm thấy tôi vừa lạnh lùng vừa tự phụ phải ? ra chỉ vì tôi biết bày tỏ tình cảm và nghĩ liệu đây có phải là ? tốt lại cởi mở như em sao lại thích tôi chứ? Hôm đó, khi đưa em về tôi nghĩ, nếu cứ tiếp tục tôi để mất em.”

      Vương Xán bất ngờ đến ngẩn ngơ, hoàn toàn nghĩ Trần Hướng Viễn tỏ tình như vậy.

      Trần Hướng Viễn nhìn Vương Xán, tiếp tục : “Còn về Thẩm Tiểu Na, tôi cũng biết phải giải thích như thế nào để em hiểu tình cảm của tôi đối với ấy. Từ trước đến này, tôi luôn coi Tiểu Na là em , tôi quên mất là ấy cũng lớn rồi, cũng có cuộc sống riêng của mình. Tối qua, Minh Vũ và Vu Lâm gọi tôi đến nhà, họ xạc cho tôi trận. Tôi suy nghĩ kỹ rồi, họ rất có lý. Sau này tôi coi ấy là người lớn, để bạn phải lo lắng về chuyện này nữa.”

      Vương Xán dường như tin vào tai mình, vẫn ngẩn người nhìn Trần Hướng Viễn. loạt suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu nhưng lại tìm được ý nào ràng. Nhưng giọt nước mắt bị kìm nén từ lâu đến thời khắc này bỗng tuôn trào. Khi Vương Xán bối rối định lau nước mắt giọt nước biết từ đâu rơi vào . Hóa ra cơn mưa mùa hè đến bất ngờ.

      Mưa ập xuống xối xả, mọi người xung quanh vội tìm chỗ trú . Trần Hướng Viễn kéo tay Vương Xán chạy về chỗ đỗ xe. Khi hai người vào trong xe, quần áo đẫm nước. Bên ngoài, mưa càng lúc càng to, rơi lộp độp vào cửa kính ô tô, cả khung trời mở ảo mù mịt hề cho thây dấu hiệu ngớt.

      Cơn mưa như trút vừa bắt đầu, cả quảng trường nhanh chóng vắng tanh bóng người. mở cửa sổ, khí trong xe vô cùng nóng bức. Trần Hướng Viễn bật điều hòa, gió lạnh hong khô quần áo dính mưa. Thấy Vương Xán hắt hơi, Trần Hướng Viễn quay người ra phía sau với lấy chiếc áp vest màu xanh thẩm đưa cho : “Mau khoác lên , đừng hong khô nữa.”

      Vương Xán khoác lên người,khi chưa kịp thắt dây an toàn, điện thoại bỗng đổ chuông. ra, thấy con chưa về ông Vương hỏi đâu, ông cứ nhất quyết đòi mang ô đến tận nơi cho . Vương Xán giải thích xe về nhà. Điện thoại ngay lập tức bị bà Tiết Phượng Minh giật lấy, hỏi ai đưa về. Vương Xán khóc dở mếu dở với kiểu hiếu kì này của mẹ, đành giọng: “Mẹ, con về nhà đây, về nhà rồi chuyện nhé!”

      Dập điện thoại, Vương Xán quay đầu sang liền thấy Trần Hướng Viễn chăm chú lái xe, khóe môi thấp thoáng nụ cười.

      “Bố mẹ rất thương em.”

      “Đúng vậy, họ lúc nào cũng coi em như trẻ con, chuyện gì cũng lo lắng.”

      Vương Xán bỗng nhớ lại cuộc chuyện giữa và Trần Hướng Viễn về Thẩm Tiểu Na, bất giác thấy nóng bừng mặt. nghĩ, ra cũng luôn được người thân trong nhà chiều chuộng , chỉ là trai mà thôi. Nếu suy nghĩ ở góc độ của Trần Hướng viễn, họ cùng nhau lớn lên, có lẽ hành động của ấy vớ Thẩm Tiểu Na cũng có phần hợp lý, chỉ là cứ làm nghiêm trọng lên mà thôi
      .
      Xe về đến khu nhà Vương Xán. tháo dây an toàn, khi định cởi áo vest ra Trần Hướng Viễn ; “Khoác lên , ngoài trời mưa to lắm đấy.”

      Tay Vương Xán nắm lấy hai vạt áo,do dự lát rồi quay đầu nhìn Trần Hướng Viễn: “Hướng Viễn, em …” nhất thời biết gì.

      Trần Hướng Viễn đưa tay vuốt những sợi tóc ướt của Vương Xán, dịu dàng : “Em mau lên thay quần áo , muốn từ chối đợi ngày mai có được ?”

      Đội mưa chạy vào tòa nhà, Vương Xán nhìn theo chiếc xe Ford quay đầu rồi mới lên nhà. Bà Tiết Phượng Minh ra mở cửa cho . Nhìn con khoác chiếc áo vest đàn ông, mặt ngay lập tức sầm lại: “Tiểu Xán, sao lại thế này?”

      Vương Xán tìm chiếc mắc treo áo, lấy khăn lau những giọt nước mưa áo rồi cười : “Mẹ, mẹ lại nghĩ đâu rồi, người ta cho con mượn áo che mưa thôi mà.”
      Chương 6 (Tiếp)
      Typer: Bỉ Ngạn Hoa


      Bà Tiết Phượng Minh có chút ngượng ngùng. Bà luôn quản thúc giống như học sinh trung học. Vương Xán đến tuổi trưởng thành cũng là thời kì mãn kinh của bà, hai người đôi lúc cũng có nhiều mâu thuẫn. Điều này làm khí gia đình được hòa thuận như trước, chỉ tội nghiệp ông Vương phải ở giữa giảng hòa, lúc ấy đúng là vô cùng quẫn bách.

      Cũng may tính cách Vương Xán lạc quan, ôn hòa. mau chóng tìm được diệu pháp đối phó với mẹ, đó là tranh luận, phản kháng, lúc nào cũng cười, thế rồi cũng qua ngày.

      Khi Vương Xán lên đại học, bà Tiết Phượng Minh qua thời kỳ đặc biệt của phụ nữ, tâm trang cũng ổn định hơn. Nhưng có chuyện bà nhất định thay đổi quan niệm. Bà kiên trì dạy bảo con : Khi nhất định giữ mình trong trắng, dành tất cả cho đêm tân hôn.

      Lần đầu tiên Vương Xán nghe đến chuyện này là khi học năm nhất, ngẩn người lát rồi nằm bò ra bàn, cười đến nỗi suýt đứt hơi làm bà Tiết Phượng Minh giận đến phát khóc. Ông Vương Thao liên tục nháy mắt với con , mới ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

      Sau này, mỗi lần có người theo đuổi Vương Xán, bà đều lén tìm manh mối. Lần nào bà cũng dùng cách nghệ thuật để giáo dục con .

      Chẳng hạn, bà có thể bằng giọng rất dịu dàng: “Giữa hai người nhau, nên có mọt chút gì đó chỉ thuộc về mình. Người đàn ông trọng tình cảm tin rằng, người phụ nữ lần đầu tiên tự nguyện trao thân mãi mãi ở lại trong kí ức của họ. Hồi ức sâu sắc ấy ảnh hưởng đến tình cảm hai bên đến trọn đời.”

      Cũng có lúc bà nghiêm túc : “Đánh mất cái quý giá nhất của người con , lúc đó có thể hối hận. Những đến khi hai người chia tay, có hối hận cũng muộn rồi. Con phải nhớ, dù cuộc sống bây giờ khác xưa, những về chuyện này đàn ông vẫn rất bảo thủ, nếu dễ dãi với họ, người chịu thiệt bao giờ cũng là con.”

      Vương Xán cho là đúng. Mặc dù nhận được giáo dục nghiêm khắc, nhưng trong trường đại học mọi chuyện đến mức mẹ thể tưởng tượng nổi. Nhưng phải nào cũng phóng khoáng. Thế nhưng cho dù họ có bảo thủ chăng nữa phương diện này, cũng chẳng ai muốn tỏ ra mình như trang giấy trắng cả. Nhờ có những cuộc bàn luận riêng tư về vấn đề giới tính với các bạn học, cùng lượng lớn những cuốn tiểu thuyết, những bộ phim điện ảnh nên Vương Xán cũng quá bảo thủ. Chỉ là có tính chống đối, cũng muốn kích động, phản đối mẹ.

      Có lúc nhớ lại mối tình đầu, Vương Xán thể nghĩ, mình gần hai mươi lăm tuổi tồi mà vẫn là trinh nữ, có lẽ thực phải cảm ơn cách giáo dục ngừng nghỉ của mẹ.

      Tắm xong, Vương Xán về phòng nằm lên giường. Ánh mắt co dừng lại nơi chiếc áo vest màu xanh đậm, tự tay treo nó lên mắc áo của mình, trong lòng vẫn còn chút cảm giác lâng lâng bay bổng. lấy điện thoại soạn tin nhắn, xóa sửa lại vài lần, cuối cùng cũng gửi tin đến Trần Hướng Viễn: “ về đến nhà chưa? Ngủ sớm nhé!”

      Trần Hướng Viễn trả lời tin nhắn rất nhanh và đơn giản: “Em cũng thế nhé! Chúc em có giấc mơ đẹp!”

      Đúng là Vương Xán có giấc mơ đẹp của ngày mai.

      Thời gian tiếp theo, tâm trạng của Vương Xán rất tốt. Đôi mắt biết cười của đến bây giờ lại càng ánh lên niềm vui. Hàng ngày, dù vẫn làm công việc tương tự, phỏng vấn, tham gia hoạt động, viết bài, có bận rộn đến mấy cũng hề phiền chán, cảm giác nhàng, bay bổng.

      Hôm nay, Vương Xán đến căng tin của tòa soạn ăn tối. La cười: “ rồi chứ gì? trong thời kỳ nồng cháy hả?”

      Mặt Vương Xán bỗng đỏ ửng, vội vàng nhìn xung quanh. Cũng may là qua giờ ăn tối, trong căn tin tòa soạn chỉ còn lác đác vài người.

      “Chuyện là thế nào?” La cố gắng tỏ ra nghiêm túc.

      La ngồi xuống, bới bới món trừng xào cà chua của mình, “Tớ chưa từng thấy ai miệng nụ cười, khóe mắt tràn đầy tình như cậu cả.”

      Vương Xán kinh ngạc: “ ràng như vậy sao?”

      “Tớ xin khẳng định với cậu, vô cùng ràng.” La cười bí hiểm.

      Mặt Vương Xán càng đỏ hơn, “La , tớ rồi, chưa đến mức nồng cháy, nhưng …” giọng: “Cảm giác đúng là rất tuyệt vời.”

      La cười lớn. “Chúc mừng cậu, hãy tận hưởng .”

      ra Vương Xán còn chưa hết. Côc đúng là , hơn nữa còn sắp đến giai đoạn nồng cháy rồi, chỉ là tin rằng mình lại nhanh chóng bước vào giai đoạn này đến vậy.

      Trong tâm trí Vương Xán, Trần Hướng Viễn có lẽ là người đàn ông nội tâm, làm việc ung dung, tự tại. Mặc dù phải là tuyp người chậm rãi, nhưng hi vọng được tận hưởng tình trọn vẹn, tức là từ theo đuổi, tỏ tình, lưỡng lự, chấp nhận, rồi mới đến giai đoạn nồng cháy. Tốt nhất là nên thiếu giai đọa nào.

      Nhưng hình như sau lần Trần Hướng Viễn đưa về trong đêm mưa, khi gặp nhau, hai người bước vòa tình cách hết sức tự nhiên. Là bởi vì ân cần của ấy, nhớ những món ăn thích, những bộ phim xem, ánh mắt nhìn tràn đầy dịu dàng hay còn vì nguyên nhân nào khác nữa, cũng hiểu được.

      Vương Xán thích mỗi khi nắm tay , bàn tay thô mà vững chắc; thích cái cách cho thêm đường mỗi khi pha cà phê cho ; thích lúc mua món điểm tâm mà muốn ăn; thích vẻ sạch áo sơ mi của , cho dù có mặc đồng phục vest của công ty cũng luôn là phẳng phiu. thích nhiều, lúc nào cũng mỉm cười nghe chuyện nhanh như gió; thích cái cách luôn để vào mé trong đường mỗi khi cùng dạo; thích bao giờ cúp điện thoại trước… Những điều tưởng chừng rất bé, nhưng khi tập hợp chúng lại, cũng đủ để cuốn vào chỉ trong hời gian ngắn rồi.

      Trần Hướng Viễn đối xử với Vương Xán vô cùng ân cần và chu đáo. Cảm giác được người đàn ông chín chắn chiều chuộng, che chở, Vương Xán chưa bao giờ có được.

      Ở tình đầu, bạn trai Hoàng Hiểu Thành cũng đối xử với rất tốt, nhưng hai người sàn sàn tuổi nhau, đều chỉ là những đứa trẻ chưa trưởng thành, những lúc ở bên nhau phần lớn là thảo luận xem chơi thế nào vui nhất, tranh thủ sắp xếp tất cả các việc trong khoảng thời gian có hạn khi ở bên cạnh nhau, rất ít khi có những khoảng riêng yên tĩnh.

      Còn khi ở bên cạnh Trần Hướng Viễn, mọi việc cứ chậm lại cách tự nhiên, bất kẻ làm gì dường như cũng ung dung, tự tại như được tận hưởng.

      Cách đây tuần, lúc nửa đêm khi Vương Xán và Trần Hướng Viễn vừa xem xong bộ phim. Hai người men theo con đường đến bãi đỗ xe, như thường lệ vẫn véo von bình luận về bộ phim, còn vẫn mỉm cười lắng nghe. đến góc phố bỗng dừng bước, kéo lấy eo rồi nhàng đặt lên môi nụ hôn, rất dịu dàng. Sau đó, nhàng ôm vào lòng, nghe được nhịp đập trái tim , đồng thời biết rằng trái timk mình nhảy nhót. có chút bất an khó diễn đạt nhưng niềm hạnh phúc và hưng phấn lại nhiều hơn.

      “Thẩm Tiểu Na phải là vấn đề nữa chứ?”
      Câu hỏi của La kéo Vương Xán về với thực tại. chột dạ khi biết mình bước vào câu chuyện giả tưởng.
      ra những ngày gần đây Vương Xán ít khi nghĩ đến Thẩm Tiểu Na. Bởi vì sau đêm Trần Hướng Viễn tỏ tình với , hề nhắc đến hai từ “em ”, cũng bất ngờ nghe điện thoại những lúc ở bên cạnh . chưa bao giờ là người lo trước lo sau, đa nghi như Tào Tháo cả. cũng nghĩ rằng, có lẽ trong khoảng thời gian khởi đầu ngọt ngào này, nhất thiết phải suy nghĩ nhiều.
      “Có lẽ trước đây tớ nghĩ quá nhiều rồi! Nếu trong quan hệ hai người có người thứ ba xen vào chúng tớ nên ngồi lại xem xét xem, giữa chúng tớ còn tồn tại vấn đề gì ?”
      Nụ cười mặt La càng ràng hơn, Vương Xán trừng mắt, “Tớ sai sao? Cùng lắm chỉ là trích dẫn câu của cậu thôi.”
      Đây đúng là câu bình luận ngắn gọn của La về bài viết đau khổ của người phụ nữ tố chồng có người khác.
      “Câu này làm tớ bị nhiều người ném gạch diễn đàn đấy.” La đến diễn đàn bạn đọc do tòa soạn mở. Các phóng viên tranh thủ thời gian lên giao lưu với bạn đọc. “Cậu thuộc hết các câu của tớ rồi, đúng là trẻ con dẽ dạy bảo, haha, tương đối dễ dạy bảo.”
      Vương Xán cũng cười.
      Hai người đem đĩa đến khu rửa bát rồi bước ra khỏi căn tin, thong thả đến phòng làm việc. Chế độ làm việc và nghỉ ngơi của tòa soạn giống các công ty khác. Bây giờ là thời điểm mọi người bận viết bài, giao bài, phòng làm việc điện vẫn sáng choang. Đứng dưới lầu, Vương Xán ngước nhìn lên, bầu trời thành phố về đêm vô cùng u, thấy ngôi sao nào cả.
      Vương Xán nhớ đến bầu trời đầy sao ở ngoại ô mà cuối tuần trước Trần Hướng Viễn đưa , trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào. Bỗng dưng hỏi La : “Tình có phải là quá trình từ mãnh liệt đến nhạt dần ?”
      “Có lẽ là vậy. Rất ít người được ông trời ưu ái để mãnh liệt kéo dài, ngày nào cũng nồng cháy rất hao tôn tâm huyết, thế nên nhạt nhẽo luôn kéo dài. Nhưng cậu trong giai đoạn mãnh liệt, có thể cần để ý đến lời tớ , đỡ mất hứng.”
      “Tớ hi vọng có được cả quá trình, niềm hạnh phúc từ mãnh liệt đến nhạt dần.”
      La giật mình, nhìn Vương Xán chằm chằm rồi lắc đầu cười lớn: ‘ nữa, nữa. Tớ còn phải giữ chút tâm trạng bi ai để viết bài về người có tâm tư bị giày vò. Nếu tiếp tục nghe cậu , tớ viết được mất.”
      Mặc dù Vương Xán quyết định nghĩ đến Thẩm Tiểu Na nữa, nhưng Thẩm Tiểu Na sống sờ sờ như vậy đâu phải muốn nghĩ đến là biến mất.
      Tối hôm đó, Vương Xán vội xử lý những công việc của mình rồi đến nhà hàng Trần Hướng Viễn đặt trước. Khi đến nơi, bất ngờ thấy Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn cùng ngồi đợi mình. Hơn nữa, Thẩm Tiểu Na còn luôn miệng gì đó, thấy Vương Xán đến đột nhiên dừng lại. Lúc này Trần Hướng Viễn cũng nhìn thấy , đứng dậy kéo ghế.
      Thẩm Tiểu Na nhoẻn miệng cười ngây thơ vô tội, “Vương Xán, phiền tôi đến đây ăn chực chứ. Tôi ăn xong lánh , ăn mình chẳng thú vị gì cả.”
      “Tất nhiên phiền rồi" Vương Xán cười.
      Trần Hướng Viễn gọi phục vụ đến. hề hỏi hai người muốn ăn gì, ràng trong đầu biế khẩu vị của từng người rồi. Điện thoại của Thẩm Tiểu Na đổ chuông, nhạc chuông là bài hát mà Vương Xán từng nghe xe Trần Hướng Viễn “Khi nào mùa hẹ lại đến?”, Vương Xán ngây người. Thẩm Hiểu Na nhấc máy lên nghe, vài câu liền cúp máy.
      Vương Xán vu vơ: “Nhạc chuông của rất hay!”
      “À. Lúc tôi mới sang Pháp, đất nước, con người quen, ngôn ngữ thông, lại có bạn bè, nên rất đơn. Dường như ngày nào tôi cũng gọi điện về chuyện với Hướng Viễn. ấy cùng tôi học tiếng Pháp, khích lệ tôi nghe nhạc, xem phim. Bài hát “Khi nào mùa hè lại đến?” hồi đó rất thịnh hành. Tôi thích nên mua tặng Hướng Viễn đĩa CD. Khi về nước, ngồi xe ấy tôi vẫn thấy ấy giữ CD này, cảm giác ấy rất thân thiết nên tôi mới tài về làm nhạc chuông.”
      Vương Xán khẽ gật đầu, câu gì. Thẩm Tiểu Na ngắm nghía rồi đánh giá trang phục của Vương Xán: “Sao lúc nào cũng mặc kín đáo thế?”
      Thẩm Tiểu Na mặc áo dây màu vàng tươi, quần đùi năm phân, quai của đôi dép cao gót quấn chặt lấy bàn chân thon thả. Tướng mạo Tiểu Na ra cũng phải xuất chúng, thế nhưng cổ thon dài, phần vai gọn gàng, bằng phẳng, xương quai xanh nhắn, vóc người thuộc kiểu tiêu chuẩn. Hơn nữa, làn da nâu bóng láng khỏe khoắn của Tiểu Na rất phù hợp với kiểu trang điểm đậm. Cho dù ở bất kì đâu, trông cũng rất bắt mắt.
      Vương Xán nhìn trang phục mình, phong cách rất đơn giản, chiếc sơ mi chiết eo màu trắng bình thường kết hợp với chân váy màu xanh đậm, giày đế cỡ trung bình . so sánh với Tiểu Na, ràng là vô cùng đơn điệu. Thế nhưng Vương Xán cũng để bụng coi thường của đối phương.
      “Hôm nay tôi phải tham gia hội nghị, hơn nữa cũng viết về lĩnh vực giải trí. Nếu ăn mặc qua loa đại khái rất chuyên nghiệp.”
      Thẩm Tiểu Na tỏ vẻ tán thành: “Phóng viên hoàn toàn có thể ăn mặc phong cách. Hay là hôm nào đến công ty chúng tôi, tôi giúp chọn dồ để phối hợp.”
      Vương Xán biết đáp lại nhiệt tình đó thế nào, cũng may có Trần Hướng Viễn giúp giải vây: “Em thôi nào, Vương Xán phù hợp với kiểu trang điểm của em. Hơn nữa, lúc nãy mẹ em cũng , em phản đối toàn bộ các mẫu mà các nhà thiết kế đưa ra, làm phong cách thời trang mùa thu năm sau của công ty thay đổi quá lớn, còn tranh luận gay gắt với tổng giám sát kinh doanh.”
      Thẩm Tiểu Na bĩu môi: “Em với tư cách là là tổng giám sát thiết kế, lẽ nào lại có quyền phát ngôn về các mẫu đó sao? Thiết kế của họ vừa quê mùa vừa lạc hậu, sử dụng toàn những nhân tố quá lỗi thời, đúng là nhìn nổi.”
      “Chính em cũng thừa nhận, tổng giám sát kinh doanh rất có năng lực. Hơn nữa mẹ em kinh doanh thị trường hơn mười năm rồi, bà ấy biết vị trí , mục tiêu kinh doanh. Em lúc nào cũng gay gắt với bà ấy. Cứ cho là sử dụng cách nghĩ của em em cũng phải trước với bà ấy chứ. Đừng để nhân viên phục đâu.”

      Vương Xán ngờ Trần Hướng Viễn lại hiểu về hoạt động công tu thời trang nhà Thẩm Tiểu Na đến vậy. Chuyện này thể tham gia, cũng muốn suy nghĩ của mình. mở điện thoại, lên mạng tìm tư liệu cho bài phỏng vấn, thế nhưng ngờ, vấn đề này lại kéo cả vào.

      Hướng Viễn, căn bản là hiểu vấn đề. Những kiểu dáng mà mẹ em chọn tương tự như trang phục của Vương Xán, toàn là kiểu của các bà gia, nhìn nhìn lại vẫn thấy đơn diệu có chút thú vị nào cả, còn cái gì mà bán rất chạy. Được rồi, em thừa nhận hầu hết thất cả những người mua hàng đều có style nào đáng , nhưng trách nhiệm của người thiết kế là đưa nhuengx chi tiết thời thường vào trong phục, thu hút người mua chứ phải là để người mua dắt mũi.”

      Cuối cùng Thẩm Tiểu Na cũng ngừng thao thao bất tuyệt, bàn ăn là yên lặng ngượng ngùng. Vương Xán ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tiểu Na: “ lấy tôi làm ví dụ sao? Vinh dự thất đấy.”

      “Xin lỗi, Vương Xán.”

      Người xi lỗi Vương Xán phải Thẩm Hiểu Na mà là Trần Hướng Viễn.

      Vương Xán vốn mấy tức giận, lúc đó tuy hơi bực bội nhưng hề có ý điịnh nổi cáu, cũng nhìn Trần Hướng Viễn, giọng càng nhàng hơn: “Đúng là sai, tôi chình là trong phần lớn những người mua như vậy. Từ đến lớn gu thẩm mỹ của tôi đều rất bảo thủ. Bây giờ công việc của tôi khiến tôi chỉ có thể mặc những kiểu dáng kín đáo. Về điểm này, chỉ sợ là có nhà thiết kế nào có thể làm tôi thay đổi được.”

      "Xán Xán, em đừng để bụng. Tiểu Na năng bừa bãi, có ác ý gì đâu.” Trần HƯớng Viễn quay người ra phía Thẩm Tiểu Na. “Tiểu Na, mau xin lỗi Vương Xán !”
      Thẩm Tiểu Na bĩu môi, Vương Xán lắc đầu , “ cần đâu, cũng có gì to tát, nhất thiết phải như vậy.”

      cúi đầu , tiếp tục xem thông tin điện thoại.

      Thức ăn nhanh chóng được mang lên, ba người ăn mà hề có cảm giác ngon miệng. Lần đầu tiên Vương Xán thấy TRần Hướng Viễn tìm các đề tài gợi chuyện. nhắc tới bộ phim sắp chiếu nhưng Vương Xán tiếp lời, toàn là và Thẩm Tiểu Na chuyện, từ diễn viên đến kịch bản khiến khí càng trở nên kỳ lạ.

      Ăn được lúc, điện thoại của Thẩm Tiểu Na lại đổ chung. Sau khi nhấc máy vài câu ồi như thể trút được gánh nặng, đứng dậy : “Em xin lỗi, có bạn tìm gặp em, em trước đây. Hướng Viễn, mọi người cứ thưởng thức nhé.”

      Thẩm Tiểu Na chậy ra khỏi nhà hàng nhanh như cơn gió, Vương Xán sững sờ nhìn theo. Trần Hướng Viễn lấy giấy lau vết dầu môi Vương Xán.

      “Vương Xán, em đừng giận ! Cũng đừng với là em giận bởi vì biết em giận.”

      Vương Xán tựa vào ghế: "Vậy biết nguyên nhân em giận chứ? Hướng Viễn, em tức giận chỉ vì năng thẳng tuột, đầu óc suy nghĩ sao? coi thường em quá rồi đấy!”

      Trần Hướng Viễn cười gượng: “Đại khái cũng là do , thay mặt ấy xin lỗi em. Hình như ấy có thói quen là bao giờ thừa nhận mình sai, vô cùng cứng đầu. Có lúc gây ra họa, trong lòng ràng rất hối hận nhưng nhất định ra.”

      “Chỉ là câu thôi mà, cần phải nghiêm trọng đến mức hối hận đâu. Hơn nữa, em tin là bước ra khỏi nhà hàng này, ấy quên ngay lập tức, thế nhưng .. “ Vương Xán nhìn : “Thói quen của , em quen.”

      “Quả là sau này coi nó như người lớn nhưng đúng là thói quen lâu ngày rồi.” Trần Hướng Viễn bỗng nắm tay Vương Xán. “Đừng giận nhé, Vương Xán, sau này như vậy nữa đâu.”

      ra Vương Xán còn rất nhiều lời muốn nhưng Trần Hướng Viễn thành khẩn nhận sai như vậy làm hoàn toàn có cơ hội tiếp tục nữa. cũng đành độ lượng cười cho qua.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7 – KÝ ỨC XA. Typer: Bỉ Ngạn Hoa

      Khi Vương Xán nhận được điện thoại của bạn trai cũ Hoàng Hiểu Thành là lúc kết thúc buổi phỏng vấn, taxi trở về tòa soạn.

      Bình thường Vương Xán đều bắt xe bus, nhưng hôm nay thời tiết quá nóng bức. nhìn ánh mặt trời chói chang rồi quyết định nên làn sa của mình chút, nên tiếc tiền quá làm gì.

      “Alo, Vương Xán à? Chào em, có nhận ra ?”

      Nhìn dòng số lạ, Vương Xán hoàn toàn nhận ra ai, đàng vờ hỏi: “Xin lỗi, chỗ tôi ồn quá, tôi nghe , xin hỏi ai đấy ạ?”

      Đầu dây bên kia tên, Vương Xán giật bắn mình. Người bạn trai cũ hai năm hề liên lạc bỗng dưng gọi điện thoại đến tất nhiên phải là chuyện bình thường.

      “Rất bất ngờ phải ?” Hoàng Hiểu Thành cười lớn đến Hán Giang công tác. Công việc ngày hôm nay cũng xỏng ồi, chuẩn bị về Thượng Hải, từ giờ cho đến lúc máy bay cất cánh vẫn còn chút thời gian, tự nhiên rất muốn gặp em.”

      Vương Xán trầm ngâm. phải là người nhớ lâu thù dai. Khi tiễn hiểu hết, tất nhiên đến mức sau hai năm chia tay mà vẫn canh cánh trong lòng. mong chờ gặp nữa, nhưng cũng có lý do nào để từ chối cả.

      bây giờ ở đâu?”

      ở dưới lầu tòa soạn của em”

      “Được rồi, đối diện có quán café , nhìn thấy chứ? Có những ô cửa kính màu xanh đấy. Tên quán là Lục Môn. ở đó đợi em, khoảng mười lăm phút nữa em đến.”

      *** Vương Xán xuống xe đẩy cửa bước vào. Bức rèm quán buông thấp, che ánh nắng chói canh đến hoa mắt của mùa hè, khúc dương cầm du dương, khí mát lạnh khiến người ta thấy thoải mái. Vừa bước vào cưa, người đầu tiên nhìn thấy vẫn là La trong góc quán. La ngồi nhìn ra cửa chính, đối diện là chống tay len trán gì đó. Đúng lúc La ngẩng đầu lên, chào qua ánh mắt rồi ngay lập tức tập trung tinh thần vào đối diện.

      Lúc đó, ở góc khác, Hoàng Hiểu Thành đứng dậy ra hiệu. Vương Xán bước đến ngồi đối diện . Hai người hẹn mà cùng quan sát đối phương. Đầu tóc Hoàng Hiểu Thành gọn gàng mát mẻ, mặc chiếc áo sơ mi Polo màu xanh nước biển kết hợp với quần dài màu xám. So với hai năm trước, ràng khuôn mặt tuấn tú của chín chắn lên nhiều.

      “Kiểu tóc này rất đẹp, rất hợp với em.” Hoàng Hiểu Thành câu khen ngợi Vương Xán. vừa cắt kiểu tóc rất thịnh hành, những lọn tóc gọn gàng ôm lấy khuôn mặt nhắn đúng là đa tôn lên đôi mắt sáng biết cười.

      “Cảm ơn !”

      “Em uống gì?”

      Vương Xán gọi hai cốc café đá rồi buột miệng hỏi: “Hôm nay phải sao?”

      “Nếu em bảo ở lại, lập tức đổi vé máy bay.” Hoàng Hiểu Thành nửa đùa nửa .

      “Đừng đừng, ở Thượng Hải thiếu nữ đau lòng đấy!”

      “Bây giờ chưa có bạn .”

      Vương Xán cười: “Vậy sao? phải tiếp tục là từ khi chia tay em, chưa có bạn đấy chứ?”

      “Nếu đúng èm cũng tin phải ?”Hoàng Hiểu Thành cũng cười. chiếc răng khểnh, vẫn như xưa, mỗi lần cười trông có chút trẻ con. “ ra chưa có bạn , công việc bận quá, thời gian rảnh còn phải ôn luyện chuẩn bị học nghiên cứu sinh. Hơn nữa, những người con gặp phải là em.”

      Giọng của nhanh và , hình như có chút bông đùa, Vương Xán coi đó là .

      Khi mới chia tay, từng rất nhớ Hoàng Hiểu Thành. Thậm chí còn nghỉ là tranh thủ kì nghỉ, đến Thượng Hải xem cuộc sống của như thế nào. Thế những cùng với bận rộn của công việc và thay đổi về thời gian, nhân ra rằng, có lẽ bỏ rơi , nếu dùng cách đó để chia tay, càng đến mức đến Thượng Hải mà liên lạc gì với . tùy tiện xuất trước mặt , trở thành việc bất ngờ nhưng vui. Điều ngốc nghếch ấy, tốt nhất là nên phạm phải.

      Còn hôm nay, Hoàng Hiểu Thành cũng chỉ là tranh thủ thời gian công tác đến thăm mà thôi, định cho cơ hội làm ấm tình cảm nên lập tức chuyển chủ đề.

      định vừa học nghiên cứu sinh vừa làm sao? Như thế vất vả lắm. Nhưng lúc nào cũng có chí tiến thủ hơn em, có thể chịu được vất vả.”

      “Trình độ của ở công ty nước ngoài rất hạn chế, học được.”

      Sau đó, Hoàng Hiểu Thành những câu nửa đùa nửa nữa. luôn biết cách gợi chuyện, hai người nhắc đến những người bạn học cũ, về cồng việc tại của cả hai, cảm giác cũng nặng nề lắm. tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, cuộc chuyện của La dường như cũng kết thúc rồi. ngồi đối diện La đứng dậy bắt tay tạm biệt chuẩn bị bước ra phía cửa chính. Vương Xán giật mình, đó chẳng phải là Vu LÂm – Vợ của Vương Minh Vũ sao?

      Nhưng người đến tìm La phần lớn có nỗi buồn chất chứa. Hơn nữa, họ thường bao giờ lấy tên để kể câu chuyện của mình, càng muốn chạm mặt người quen. Vương Xán hiểu, người luôn sống cởi mở, tình cảm với chồng cũng rất tốt như Vu Lâm lại như vậy. tất nhiên ngốc đến mức chào hỏi, chỉ vội dùng cuốn tạp chí che nửa khuôn mặt. Thế nhưng Vu Lâm lại nhìn thấy Vương Xán, dừng bước, lộ vẻ bất ngờ.

      Vương Xán chỉ đành ngượng ngịu mỉm cười. Lúc này, Vu Lâm trấn tình trở lại, khẽ gật đầu với rồi bước thẳng ra cửa.

      La kí hóa đơn xong, thu dọn số đồ bàn, nháy mắt với Vương Xán cái rồi cũng quay về tòa soạn.

      “Em có vẻ tập trung, có phải khiến em hồi ức về những chuyện nhạt nhẽo qua ?”

      phải. Em nghĩ đến chuyện liên quan. Đúng rồi, sao biết số điện thoại của em?” Sau khi chia ta, hai người hề liên lạc, cắt đứt triệt để, hơn nữa sau khi làm, Vương Xán cũng thay số điện thoại.

      “Hà Lệ Lệ cho đấy.”

      Hà Lệ Lệ là bạn học cùng trường từ đến lớn của Hoàng Hiểu Thành cũng là bạn đại học, bàn cùng phòng của Vương Xán. cho cùng trước kia hai người quen nhau cũng là thông qua Hà Lệ Lệ. Hà Lệ Lệ tốt nghiệp xong cũng làm việc ở Thượng Hải, được Vương Xán cho vào nhóm bạn cùng trường nhưng hầu như còn liên lạc với nhau nữa. Vương Xán nhớ lại chuyện cũ, giấu được nụ cười buồn
      :“Mấy giờ máy bay cất cánh? Xem liệu có thể cùng ăn cơm tiễn ?”

      Hoàng Hiểu Thành lắc đầu cười: “Chỉ sợ đủ thời gian nữa, bây giờ phải ra sân bây rồi!”

      gọi phục vụ đến tính tiền, trong lúc chờ người phục vụ lấy tiền lẻ, bỗng dưng hỏi: “Vương Xán, có phải em có bạn trai rồi ?”

      Vương Xán gật đầu chút do dự. Ánh mắt Hoàng Hiểu Thành dường như tối những nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nửa đùa nửa làm bộ dạng đau buồn: “ cũng đoán ra từ lâu rồi, nhưng khi chính miệng em thừa nhận, lại rất đau khổ.”

      “Đừng đùa nữa.” Vương Xán cười rồi đứng dậy: “Hai năm trước lúc chia tay, em chúc tiền đồ rộng mở, bây giờ vẫn là câu này.”

      Hoàng Hiểu Thành lắc đầu thở dài, nhấc túi xách lên rồi kéo vali cùng bước ra ngoài. Bên ngoài mặt trời vẫn kiểu hãnh cao, hơi nóng phả vào mặt. vừa giơ tay vẫy taxi vừa hỏi: “Vương Xán, em còn nhớ ? Chúng ta gặp nhau và chia tay đều vào mùa này.”

      Mùa hè của lần đầu gặp nhau, mùa hè tốt nghiệp và chia tay ấy, làm sao có thể quên được. Vương Xán chỉ cười bối rối: “Giữ lại chút hồi ức cũng tốt mà.”

      “Mùa hè ở Thượng Hải và ở đây cũng nóng như nhau, với kiểu thời tiết này, luôn có ảo giác là mình chưa từng rời xa thành phố này.”

      Lúc đó có chiếc taxi dừng trước mặt, Hoàng Hiểu Thành cho vali vào cốp xe, quay đầu nhìn Vương Xán, bỗng dưng thu lại vẻ mặt nhõm, giọng : “Có những lúc, chỉ mong mình chưa rời xa thành phố này.”

      lên xe, Vương Xán đứng dưới ánh nắng thiêu đốt của chiều hè, ngẩn ngơ nhìn chiếc xe biến mất.

      Về đến tòa soạn, Vương Xán mở máy tính bắt đầu viết bài vẫn còn cảm giác choáng váng.

      Được giữa chừng, viết nổi nữa. Câu cuối cùng của Hoàng Hiểu Thành cứ vang lên bên tai , đây có gọi là tán tỉnh ? Hình như giống. Hoàng Hiểu Thành mà biết tưởng chừng thiếu trách nhiệm nhưng ra với người khác và với công việc lại rất đúng mực. Khi hau người ở cùng nhau đều vô cùng thoải mái. Chia tay rồi Vương Xán ít nhất cũng có oán hận nữa. tình nguyện ở bên bos mẹ, vui vẻ sống, nhưng có thể hiểu được quy tắc đối nhân của người có gia cảnh bình thường như Hoàng Hiểu Thành – dù sao quy tắc đó bao gồm .

      Vương Xán hề buồn rầu, nghĩ là sau khi Hoàng Hiểu Thành đến đô thị lớn để phấn đấu cuộc sống bị ảnh hưởng. NHưng đau khổ trong khoảng thời gian khá dài. Ban đầu họ có quảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi, thế mà khi chia tay người con trai ấy lại đưa ra quyết định tuyệt tình như thế, thậm chí còn có ý nghĩ vì mà ở lại. Cho dù có rộng lượng đến mức nào cũng thể có chút hoài nghi và cảm giác mất mát. Bây giờ lại ước chưa từng rời khỏi đây ít nhiều chạm đến hồi ức xa và những tâm tư giấu kín của .

      biết ngẩn ngơ được bao lâu, bỗng có người gõ bàn Vương Xán, gọi tên . ngẩng đầu nhìn, là đồng nghiệp mảng kinh tế Lý Tiến Hiên.

      trừng mắt nhìn : “Làm tôi giật cả mình.”

      “lúc nãy ràng du giữa ban ngày, tôi gọi tỉnh lại, để chủ nhiệm Dương thấy phiền phức rồi!”

      “Vậy cảm ơn nhé!”

      “Này , tôi tiết lộ cho tin nhá, có muốn nghe ?”

      Vương Xán tinh thần tỉnh táo, mọi người chạy các mảng khác nhau, thường vô tình biết số tin tức liên quan đến bài viết của mình nhưng đối với đồng nghiệp lại rất có giá trị thời . Hơn nữ, Lý Tiến Hiên lại viết bài sâu về mảng tin tức kinh tế, nổi tiếng là người thạo tin.

      “Tất nhiên là muốn rồi, mau kể .”

      “Công ty bất động sản Tín Hòa có khả năng gặp vấn đề về vốn.”

      Vấn đề về vốn đối với những công ty bất động sản phải là lại , nhưng dù sao giám đốc công ty Tín Hòa lại là bố của Thẩm Tiểu na nên Vương Xán thể có đối chút quan tâm, hỏi: “Đến mức nào?”

      lạc quan lắm! Thẩm Gia Hưng vừa ăn Tết xong đầu óc còn lâng lâng, hài lòng với việc phát triển căn hộ , đầu tư khắp nơi, ngoài nhà ở ra còn mua đất gần khu công nghiệp.”

      Vương Xán vẫn nhớ chuyện nào: “Đúng vậy, tin tức đó là do tôi viết. Hình như các doanh nhân trong ngành đều rất bất ngờ với cái giá ông ta đưa ra.”

      “Ông ta vốn định kinh doanh thời trang nhưng kế hoạch lại mâu thuẫn lợi nhuận với ngàng thời trang. Dự án này của Thẩm Gia Hưng chỉ e bị gác lại, vốn đầu tư phải là con số . Bây giờ nhà nước thắt chặt quỹ tín dụng bất động sản, ngân hàng đánh giá cao quỹ tín dụng của ông ta, rất khó để tiếp tục vay vốn. Nghe ông ta bắt tay vào việc tìm giám đốc chuyên ngành này để cứu vãn. Trừ phi người ông ta tìm có thể bán được các căn hộ của Tín Hòa để thu hồi vốn ông ấy gặp khó khăn lớn rồi.”

      Sau khi Lý Tiến Hiên khỏi, Vương Xán bất giác nghĩ, nếu đem chuyện nào kể với Trần Hướng Viễn, khôn g biết phản ứng thế nào.

      Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cho rằng tốt nhất nên nhắc đến chuyện này. Dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa Trần Hướng Viễn và Thẩm gia, đến hoạt động của công ty thời trang mẹ Thẩm Hiểu Na còn như lòng bàn tay, tất nhiên hiểu hơn ai hết về tình hình quỹ tín dụng bất động sản rồi. Cứ cho là phải phóng viên chỉ em ấy cũng chẳng đem chuyện khó khăn Thẩm gia ra thảo luận với .

      Cung may, bài viết của cần thiết phải cho tin về Thẩm gia vào. Mặc dù trong lòng cảm thấy may mắn nhưng nghĩ đến đó, thấy có chút phải. luôn chủ động nhắc đến vấn đề liên quan đến Thẩm Tiểu Na, kiểu vẽ ra phạm vi này, có thể coi là thẳng thắn ?

      Lúc đó, MSN xuất khung cửa sổ chát, là Trần Hướng Viễn.

      bận à?”

      Vương Xán quả thực có chút chột dạ khó tả. Đầu tiên là câu của bạn trai cũ luẩn quẩn bên tai, sau lại suy nghĩ về mối quan hệ giữa và Trần Hướng Viên. vội vàng trả lời: “Em viết bài, còn ?”

      vừa họp xong, chuẩn bị ra ngoài có việc, hôm nay ăn tối cùng em được rồi. Thời tiết nóng lắm, em bắt xe về nhà nhé!”

      ngoan ngoãn đồng ý, suy nghĩ lát rồi thêm: “ lái xe cẩn thẩn.”

      Vương Xán nộp bài viết rồi về nhà. Đây là lần hiếm hoi gần đây về nhà sớm. Về đế nhà thấy bố mẹ ngồi sofa xem ti vi, nhìn ánh mắt của mẹ, biết khó tránh khỏi cuộc tâm rồi.

      Quả nhiêm đợi tắm và thay quần áo xong, bà Tiết Phượng Minh bưng đĩa dưa hấu lạnh vào phòng. Vương Xán vừa vui vẻ ăn dưa hấu vừa liếc nhìn mẹ; “Mẹ muốn hỏi gì cứ hỏi .”

      Bà Tiết Phượng Minh vốn chuẩn bị khéo léo mở màn, nhưng ngờ con chủ động hỏi, đành vào thẳng chủ đề: “Bạn trai con làm nghề gì vậy?”
      hankyung1711 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7 - Tiếp
      Typer: Bỉ Ngạn Hoa

      Vương Xán lần lượt kể: ấy làm ở ngân hàng, hai mươi chín tuổi, thạc sĩ, bề ngoài bình thường, có thói xấu nào cả.

      Lần báo cáo thẳng thắnnày của Vương Xán làm bà Tiết Phượng Minh bắt bẻ gì thêm. Bà chủ trương tìm cho con người có xuất thân trong sạch, đáng tin cậy, có công việc chân chính, nhưng con bà thể thành làm bà muốn hỏi tiếp cũng biết bắt đầu từđâu.
      “Tình cảm của hai đứa đến mức nào rồi?”
      “Mẹ, mới bắt đầu, chỉ mới bắt đầu thôi mà, mức nào cũng chưa đến. “ Vương Xán cười : “Mẹđừng lo, con nhất định kịp thời báo cáo tình hình tiến triển với mẹ.”
      “Mẹ tin, con mà báo cáo mới lạđấy.” Mẹ biết kiểu xảo trá của con , nhưng cũng biết nên làm thế nào. “Có chuyện có phải nhớ, hai người ở bên nhau, nhất định phải giữđược lí trí, phải biết thương tôn trọng nhau.”

      Vương Xán cũng biết nên thế nào, chỉ biết gật đầu: “Mẹ, lời dạy bảo củamẹ, con lúc nào cũng ghi lòng tạc dạ, hay là…“ Côđưa cánh tay phải ra, “Hay la mẹ cho con ít thủ cung sa , mỗi lần con về nhàđều kiểm tra, đỡ phải lo con giữđược mình.”

      Bà Tiết Phượng Minh giận đến mức ấn ngón tay vào đầu : “Con là con , nho nhã, kín đáo chút , đừng có cả ngày mở miệng ra là những lời như vậy.”

      Vương Xán cười, mẹ tất nhiên cũng thể giận , cười : “Tiểu Xán, bố mẹ rất tin tưởng con, con đừng phụ lòng tin tưởng của bố mẹ làđược rồi. Dưa hấu lạnh, ăn ít thôi đau bụng đấy!”

      Vương Xán nằm giường, ngăn được tiếng thở dài, thấy mẹđúng làđã nghĩ quá nhiều rồi.

      Cho đến hôm nay, hành động thân mật nhất của và Trần Hướng Viễn cũng chỉ là vài nụ hôn môi và cái ôm. Biểu của Trần Hướng Viễn lại rất phù hợp với cầu của mẹ : nho nhã, kín đáo, lý trí, điềm đạm. Nên thừa nhân rằng, đúng là người bạn trai rất ân cần chu đáo nhưng đến tiến triển trong tình cảm Vương Xán lại thấy rất mông lung.

      Hình như trong tiềm thức, nhớđến người bạn trai cũ, người duy nhất mà nghiêm túc – Hoàng Hiểu Thành.

      Nếu khi học đại học đương, hình nhưđã bỏ phí quãng thời gian tuổi trẻ. Đây hầu như là việc mà mọi người đều công nhận. Nam sinh viên những năm cuối thường đểýđến những nữ sinh năm nhất, năm hai, còn những sinh viên năm cuối lại trở thành mục tiêu của những nam nghiên cứu sinh.

      Khi Vương Xán và Hoàng Hiểu Thành quen nhau, họđều là sinh viên năm thứ ba. Kí túc xá mới của trường Vương Xán vừa được đưa vào sử dụng, bốn người phòng, cóđiều hoài và nhà vệ sinh riêng. Nhưng sinh viên nhà tương đối cóđiều kiên đều lũ lượt nộp đơn xin vào ở. VƯơng Xán và Hà Lệ Lệở cùng phòng. Trước đó, họ chỉ cùng khoa nhưng cùng chuyên ngành, cùng lắm chỉ có thể là quen mặt thôi.

      Ngày chuyển phòng, kí túc xá vô cùng náo nhiệt. Hầu như mỗi nữ sinh đều có nam sinh đến cùng. Thời tiết bắt đầu nóng lên, nhưng nam sinh đó nóng đến mức mồ hôi túa ra, nhưng vì có cơ hội hiếm khi quanh minh chính địa đến phòng nữ sinh nên rất cam nguyện, luôn miệng pha trò vui vẻ.

      Hoàng Hiểu Thành và Hà Lệ Lệ sống cùng thành phố, học ở trường kĩ thuật công nghệ. đến hơi muộn, ràng là mấy hào hứng, cũng nhiều, chỉ nhanh nhẹn đưa đồ của Hà Lệ Lệ lên rồi giúp lắp đặt máy tính.

      Vương Xán xuống lầu mua mấy hộp nước uống lạnhlên, thấy ai là lại đưa cho hộp. Khi đến chỗ Hoàng Hiểu Thành, vừa lắp xong máy tính, côđuea nước cho , nhận lấy mà thèm quay đầu lại : “Máy tính của bạn lúc khởi động cóâm thanh lạ, là tiếng từ quạt gió phát ra, để tôi chỉnh chút chắc là vấn đề gì.”

      VƯơng Xán cười : “Tôi cứ thấy cóâm thanh lạ làđá cái đề giải quyết , rất có tác dụng.”

      Hoàng Hiểu Thánh kinh ngạc quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt long lanh biết cười của . cũng cười: “Bạn bạo lực như vậy sao?”

      Hà Lệ Lệ từ nhà vệ sinh ra, đưa khăn cho Hoàng Hiểu Thành lau mồ hôi. Ba người tự giới thiệu, thế là thành quen biết.

      Vào đại học, Hà Lệ Lệ rất nhiệt tình tìm bạn cùng tham gia hội đồng hương howajc rất nhiều các hoạt động đoàn thể khác nhau. Cứ như vậy, bạn học,bạn cùng phòng hầu hết đều quen người bạn Hoàng Hiểu Thành này. Sau khi ở cùng phòng với Hà Lệ Lệ, Vương Xán cũng bị lôi kéo tham gia hoạt động văn nghệ của trường kĩ thuật công nghệ, lại lần nữa gặp Hoàng Hiểu Thành.

      Hoàng Hiểu Thành tướng mạo tuấn tú, ăn có duyên, mang nụ cười có phần trẻ con và chút tự phụ, rất được con chào đón. Trước đây có người còn mạnh dạn tỏ tình với , nhưng hề trả lời. Thế mà hình như lại có chút ấn tượng với Vương Xán, còn trực tiếp tìm gặp xin sốđiện thoại.

      Vương Xán thể cưỡng lại theo đuổi của những nam sinh tuấn, vài lần hẹn nhau, cảm giác cũng rất thú vị. Chỉ là quan hệ giữa và Hà Lệ Lệ bỗng chốc xa cách, làm có chút lưỡng lự. Lúc này mới lờ mờ phát , ra Hà Lệ Lệ có tình cảm với Hoàng Hiểu Thành. Nếu sao lại tham gia diễn đàn chẳng có chút thú vị gì của những tên mọt sách trường Kỹ thuật Công nghệ.

      Vương Xán khỗ nào hỏi Hoàng Hiểu Thành có tình cảm với Hà Lệ Lệ ? Hoàng Hiểu Thành chỉ cười lớn: Ngốc , em liệu có tình cảm với người quen biết từ hội mặc quần yếm, học cùng từ mẫu giáo, tiểu học đến trung học, biết tất cả các chuyện chẳng ra sao của mình ?”

      Vương Xán có tình bạn lâu dài đến vậy: “ đến chuyện gì vậy? Kể emnghe !”
      “Nghịch ngợm, đánh lộn, tròđùa quái đản, bị phạt, viết kiểm điểm, mời phụ huynh.”

      Vương Xán tỏ ra chưa thỏa mãn: “Có gì đặc biệt đâu. Bố em trước đây là hiệu trưởng trường tiểu học, mẹ em là giáo viên, những học sinh nghịch ngợm rm thấy nhiều rồi.”
      “Em thấy có học sinh nào nghịch ngợm, đến lớp nghe giảng, thường xuyện làm bài tập mà bài kiểm tra nào cũng đứng nhất chưa?”

      Vương Xán lĩnh giáo thông minh trong máu Hoàng Hiểu Thành, rất phục . chuyên đề tài: “Thế và Hà Lệ Lệ phải thanh mai trúc mã sao? Rất lãng mạn đấy chứ!”
      “Mặc dù biết mình đẹp trai, được rất nhiều người thầm.” Hoàng Hiểu Thành dương dương tựđắc : “Thế nhưng tự biết mình, còn lâu mới tu luyện đến giai đoạn sống chín ăn hết đâu nhé, cũng bao giờăn cỏ gần hang.”

      Vương Xán liếc nhìn cái, trong lòng cảm thấy yên tâm. muốn mất tình bạn với Hà Lệ Lệ, nhưng lại nghĩ, họ thậm chí còn chưa bắt đầu, cho dù có rút lui cũng thể cứu vãn được.

      Kỳ nghỉ hè năm đó, Hà Lệ Lệ về nhà, Hoàng Hiểu Thành tham gia chương trình thực nghiệm lớn ở trường kĩ thuật công nghệ nên ở lại trường. Vương Xán cũng đến thực tập ở tòa soạn và thỉnh thoảng theo phóng viên phỏng vấn. Hia người có rất nhiều thời gian gặp nhau, thế là bắt đầu chính thức hẹn hò.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :