1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh lâu ký sự - Sáng Lạn Như Hoa(10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6

      Ngụy Thần nghĩ, người bội phục nhất đời này, nhất định chính là thiếu gia nhà .

      Ở bên ngoài đợi ước chừng nửa canh giờ, thiếu gia của rốt cuộc từ trong phòng ra, quăng cho đống xiêm y. vừa cúi đầu nhìn liền thấy, đây phải chính là bộ xiêm y Lâm nương vừa mặc hay sao? Hơn nữa, từ trong ra ngoài, thiếu chi tiết.

      “Ta nghĩ lại nhìn thấy bộ xiêm y này.” Thiếu gia đối với .

      gật gật đầu, muốn bước , thiếu gia lại đột nhiên ngăn cản .

      Chỉ thấy thiếu gia thong thả bước đến trước mặt , ở trong đống xiêm y rối loạn, lấy ra cái yếm đỏ tươi.

      nên nhìn thiếu gia nhà .

      Chí thấy thiếu gia nhà trái xoa phải nắn cái yếm, nhưng lại như có ma thuật moi ra xấp ngân phiếu.

      Thiếu gia cười, quăng lại cái yếm cho :” thể tưởng tượng được nha đầu kia lại có ít tiền riêng như vậy. A… Vừa vặn được tám trăm lượng.” Thiếu gia đem xấp ngân phiểu tay đút vào ngực áo, đối với nháy mắt :”Đây phải thiên ý là gì?”

      Ngụy Thần giật giật khóe miệng, biết là có nên gật đầu hay .

      đến cùng, đời này bội phục nhất, chính là thiếu gia nhà .

      Cũng biết có phải là thiên ý hay là do thiếu gia nhà liệu như thần, cuối cùng thiếu gia chỉ tốn đúng năm lượng bạc, liền đem mỹ nhân hương thơm ngào ngạt ôm về nhà.

      Từ canh ba ngày hôm qua, thiếu gia nhà kêu chuẩn bị cái bao vải lớn, cùng nhau đứng phía ngoài tường Hoa Xuân lâu để chờ.

      nghĩ tới nửa ngày đợi vất vả, thực có người trèo từ cành cây qua tường Hoa Xuân lâu nhảy xuống dưới.

      Cả màn diễn này, đều xem ràng từ đầu đến cuối. ra là Huệ Lan nương mất tích ngày!

      Đợi đến khi Huệ Lan nương kia rơi xuống đất, thiếu gia cũng khách khí, trực tiếp nhét người vào bao tải, nghênh ngang khiêng về nhà.

      Sau khi khiêng người về nhà, thiếu gia liền như lưu manh khách khí mở bao vải ra, kiểm tra người bên trong, tiếp đó liền cầm lấy tay nải cùng với vào hiệu cầm đồ của nhà mình.

      “Chào buổi sáng, Trung thúc!” Thiếu gia bước vào hiệu cầm đồ, hai lời liền ném tay nải vào trong lòng Trung thúc:” Ta có số đồ muốn cầm.”

      Trung thúc nhìn tay nải, cẩn liếc nhìn thiếu gia cái, ông nhún nhún vai, có lỗi, ông cũng thể đoán ra được thiếu gia nhà mình nghĩ muốn cái gì.

      Trung thúc đem tay nải hướng đến bàn có ánh sáng nhất, mở tay nải ra nhìn đống xiêm y cùng trang sức, bắt đầu cầm lên xem xét tính toán, trong chốc lát ông ngẩng đầu lên, vươn hai ngón tay:” Hai trăm lượng.”

      Ngụy Thần nhăn mặt, Trung thúc này, cư nhiên ngay cả thiếu gia cũng muốn lừa bịp.

      Quả nhiên thiếu gia nhíu mày, trong chốc lát, lại nghe thấy thiếu gia :” Thêm ba mươi lượng!”

      “Chỉ cỏ thể thêm mười lượng!”

      “Hai mươi năm lượng!”



      Ngụy Thần giật giật khóe miệng, xem ra thiếu gia nhà họ tâm tình rất tốt, đúng là tốt hơn bình thường!

      Cuối cùng, song phương đều đồng ý với giá hai trăm mười sáu lượng.

      Thiếu gia đem ngân phiếu cùng bạc vụn nhét vào ngực, Trung thúc đem biên lai cầm đồ viết xong xuôi, đem đưa qua.

      Thiếu gia cũng thèm nhìn tới cái, trực tiếp nhìn :” Hủy .”

      gật đầu nghe theo. Tốt lắm, hủy thi diệt tích, tương lai Huệ Lan nương có hoài nghi, củng tìm ra được manh mối chứng cớ.

      Ra khỏi hiệu cầm đồ, bọn họ bước vào hàng bán xiêm y.

      “Thiếu gia!” Người làm sau khi thấy thiếu gia liền lập tức khom lưng cúi chào, rồi việc ai người đó làm.

      Chỉ thấy thiếu gia tới trước mặt chưởng quầy Nam thúc:” Ta hôm nay tới là muốn lấy xiêm y.”

      làm xong hết tất cả, thiếu gia!” Nam thúc cười như pho tượng phật, đem tay nải đưa cho thiếu gia:” Hàng thượng đẳng, thợ may cẩn thận, chiếu theo đúng ý ngài phân phó, từ trong ra ngoài, có chỗ nào phải chê cả. Giá cũng rất hữu nghị, hai mươi lượng bạc.”

      Thiếu gia cười:” Nam thúc, ông xem, có thể hay vì ta là thiếu gia mà bớt ít, lợi cả đôi bên.”

      Ngụy Thần trong lòng thở dài. Ngài xác định mình chính là thiếu gia của cửa hàng này sao?

      Nam thúc vẻ mặt khó xử.

      Xem tư thái này của thiếu gia, là muốn mặc cả, nếu Nam thúc có thể tặng cho thiếu gia nhà mình.

      “Như vậy . Thiếu ra người tùy ý đưa ra giá , nếu hợp tình hợp lý, ta liền lấy bán cho ngài. Nếu như giá ngài muốn quá thấp, ta cũng còn cách nào khác.”

      Thiếu gia gật gật đầu, đem toàn bộ bạc vụn đưa cho Nam thúc:” Ta chỉ có từng này, tổng cộng mười sáu lượng.”

      Nam thúc nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.

      Thiếu gia cười đến cao hứng, đem tay nải ném cho cầm, dẫn vào nới cuối cùng – Hoa Xuân lâu!

      Hồng ma ma ân cần chạy ra đón:” Lý công tử nha! Mau mau vào trong này! Vẫn muốn Viện Viện tới tiếp đón sao? Ta đây liền gọi ngay.”

      cần, ma ma, ta tới đây là tìm bà.” Thiếu gia trả lời.

      Hồng ma ma ngây ngốc:” Vậy… Lý công tử tìm ta?”

      Thiếu gia còn thành thực gật đầu:” Tìm ma ma bàn luận kiếm lời.”

      Ngồi ghế trong sương phòng, thiếu gia thản nhiên dùng trà. Hồng ma ma đứng bên, ngược lại có chút băn khoăn lo lắng.

      “Đây là hai trăm lượng, mong ma ma hãy nhận lấy.” Thiếu gia đem số ngân phiếu cầm được từ tay nải của Lâm nương đưa đến trước mặt Hồng ma ma.

      mặt Hồng ma ma lập tức tươi cười hớn hở:” Như vậy… biết Lý công tử muốn cái gì?”

      Thiếu gia cười mở miệng, trong giọng có chút gì là xác định:” Khế ước bán mình của Huệ Lan.”

      Hồng ma ma cười ra tiếng:” Lý công tử ở đây là giỡn ta ? Giá trị của Huệ Lan làm sao chỉ có hai trăm lượng này?”

      “Ma ma hình như quên?” Thiếu gia giọng nhắc nhở:” Huệ Lan chạy trốn khỏi Hoa Xuân lâu, đến nay còn .”

      Hồng ma ma nhíu mi, đột nhiên ngộ ra :” Huệ Lan ở nơi của ngài?”

      Thiếu gia nhấp ngụm trà, cũng phủ nhận.

      “Lý công tử nên biết, làm gì cũng có luật lệ, nếu Huệ Lan ở trong tay ngài, vậy thỉnh cầu Lý công tử đem nàng trả về Hoa Xuân lâu.” Ma ma nâng cao giọng .

      Thiếu gia gật gật đầu:” Ta cũng biết đến quy củ của Hoa Xuân lâu, nên mới đến thảo luận với ma ma về khế ước bán mình của Huệ Lan. Bất quá,” nhìn Hồng ma ma, cười đến có chút tà khí:” Nếu Hồng ma ma muốn giao ra khế ước bán mình của Huệ Lan, ta cũng thế ép buộc được. Như vậy ,” Thiếu gia làm bộ thương lượng:” Hai trăm lượng này ma ma nhận lấy, hoặc là đem khế ước bán mình của Huệ lan ra, hoặc là giao ra khế ước đất của Hoa Xuân lâu này. Ma ma nên suy nghĩ cẩn trọng, đến lúc đó đừng Lý Chí ta ỷ thế ức hiếp người, cho ma ma con đường sống.”

      ràng là ỷ thế ức hiếp người, còn làm bộ lời trong sạch, thiếu gia đúng là lợi hại! Ngụy Thần thầm , Hồng ma ma bất đắc dĩ cảm kích lại thức thời đem khế ước bán mình của Lâm Huệ Lan giao ra.

      “Hủy .” Đem khế ước bán mình quăng cho , thiếu gia nhìn sắc trời, đột nhiên quay đầu hỏi :” Ngươi có phân phó người đến phòng ta trông coi Huệ Lan hay ?”

      ngây ngốc, hoàn toàn nghĩ tới.

      Thiếu gia nhìn biểu tình của liền nghĩ nghĩ mọi việc thế là xong, nhanh chân hướng phía nhà mà chạy:” Huệ lan nếu tỉnh lại, bên cạnh lại có người trông chừng, biết nháo thành cái dạng gì?”

      Cũng may lúc trở về, Lâm Huệ Lan còn chưa tỉnh lại.

      Lý Chí nhàng thở ra, đưa tay sờ lên trán Lâm Huệ Lan xem xét:” Hoàn hảo, cảm lạnh. Ở cây ngây người ngày đem, chắc mệt muốn chết rồi.”

      “Đưa tay nải cho ta, ngươi ra bên ngoài chờ.” hướng Ngụy Thần vẫy vẫy tay.

      “Thiếu gia.” Ngụy Thần có chút xác định hỏi:” Ngài muốn thay Lâm nương mặc quần áo sao?”

      Lý Chí ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cái:” phải ta, chẳng lẽ là ngươi?”

      Ngụy Thần vội vàng ngậm miệng, sau khi đưa tay nải cho Lý Chí liền ngoan ngoãn rời khỏi phòng ra bên ngoài đứng.

      Đợi nửa canh giờ, ngay tại thời điểm quyết định rời , Lý Chí mở cửa phòng, ra, quăng cho đống xiêm y.

      Liếc mắt nhìn quần áo chỉnh tề của Lý Chí, Ngụy Thần nhịn được giọng :” Thiếu gia, có thời điểm ta rất hoài nghi, ngài rốt cuộc ó phải là nam nhân hay ?” Đương nhiên, đó chính là thời điểm ở bên cạnh Lâm nương.

      Lý Chí muốn vào cửa liền xoay người lại:” Ngụy Thần.” nhìn Ngụy Thần, còn làm ra vẻ rất chân thực:” Biết vì sao ta là chủ tử của ngươi ?”

      Ngụy thần ngoan ngoãn lắc đầu.

      Lý Chí tự kiêu cười cười:” Bởi vì ta biết, khi nào thu hồi vốn đầu tư bỏ ra, mới có thể lấy được tiền lời lớn nhất. Lúc này đây,” Ánh mắt dời về phía trong phòng:” Ta những muốn thu hồi vốn gốc bỏ ra, mà còn cả thêm cả lãi, toàn bộ thu hồi lần.”

      Ngụy Thần giương khóe miệng cười gượng, lại, người mà cả đời này bội phục nhất, chính là thiếu gia nhà . Ngay cả tình cảm cũng đều có thể đem ra kinh doanh mà sinh lãi, bội phục thiếu gia nhà còn bội phục ai đây?

      Editor: Ying
      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7

      Khi Lâm Huệ Lan khó khăn mở to mắt, lọt vào trong mắt là khuôn mặt tuấn tú, mắt như chim ưng lông mi dài đen nhánh, bạc môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu.

      Nàng tay đẩy ra, kích động ngồi dậy, đánh giá xung quanh.

      “Đây là nơi nào?”

      Lý Chí cười cười ngồi xuống bên giường:” Lý phủ.”

      Lâm Huệ Lan ánh mắt mơ hồ đảo xung quanh:” Ngươi dẫn ta đến nhà ngươi làm gì?”

      “A…” Lý Chí giả bộ suy nghĩ:” Vừa vặn trong nhà thiếu tiểu nha hoàn.”

      “Ngươi…” Lâm Huệ Lan mở to hai mắt nhìn:” Ngươi … mua ta ?”

      Lý Chí thể phủ nhận gật đầu.

      “Vậy… Ngươi mất bao nhiêu tiền?” Nàng dè dặt hỏi.

      Lý Chí vươn hai đầu ngón tay ra.

      “Hai ngàn lượng?” Ít như vậy, bài trừ khả năng cưỡng ép mua bán.

      ngờ Lý Chí lại lắc lắc đầu:” Là hai trăm lượng.”

      “Cái gì?” Nàng hai mắt trừng lớn:” Ngươi là giỡn ta ? Giá này với tặng có khác gì nhau?”

      “Đương nhiên là khác nhau.” còn thành giải thích :” Hai trăm lượng, là ta nguyện ý bị hao hụt rồi.”

      “Ngươi…” Lâm Huệ Lan nghiến răng nghiến lợi nhìn , hồi lâu, nàng rốt cuộc tìm về lý trí của mình, nghiêm mặt với :” Ta trả gấp đôi giá, tự ta mua mình trở về.”

      “Được.” gật gật đầu.” tệ, vừa đủ công sức ta bỏ ra, với giá này lãi coi như hợp ý.”

      Lười suy nghĩ vì sao lại sảng khoái như vậy, nàng quay đầu trái nhìn phải nhòm tìm kiếm tay nải của mình.

      “Tay nải của ta đâu?” Nàng lớn tiếng :” Ngươi đem tay nải của ta đâu rồi?”

      Lý Chí phất tay, trợi tròn mắt dối:” Lúc ấy ta chỉ cố đem ngươi về, có thấy tay nải nào cả.”

      Lâm Huệ Lan cắn răng nhìn , có quỷ nàng mới tin ! Trách được sảng khoái đáp ứng như vậy, đoán chắc nàng có tiền? Nàng căm giận lôi kéo xiêm y của mình.

      đúng! Cảm giác sờ vào vật liệu may mặc đúng. Nàng cúi mạnh đầu, phát chính mình sớm thay đổi xiêm y, trắng trong thuần khiết, từ đâu có loạn xiêm y này.

      Nàng chưa từ bỏ ý định nhìn lại toàn thân mình, ngay đến cả cái yếm cũng bị người ta đổi mất! Đáng giận… Chờ chút, nơi này chỉ có hai người bọn họ, phải là tự mình động thủ, giúp nàng thay quần áo chứ?

      Nàng quấn chặt xiêm y, khỏi có chút lắp bắp :” Ngươi… Ngươi… Giúp ta thay quần áo?”

      sắc mặt thản nhiên gật đầu.

      Để cho nàng đâm đầu chết ! Nàng chuyển hường phía bờ tường, là xúc động quá mất khôn. Nàng vốn chính là kỹ nữ, loại chuyện này cần gì phải để ý, nhưng mà nàng… , cư nhiên lại chạm vào nàng, có phải hay ngụ ý, đối với nàng chút ý tứ cũng có? Nhưng là… Nhưng là…

      “Này…” Chịu nổi thời gian dài bị xem , Lý Chí lấy tay kéo nàng quay về phía mình, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn vừa giận của nàng, tâm tình khỏi tốt lên, lại muốn trêu đùa với nàng:” Ngươi đỏ mặt sao?” ra vè kinh ngạc sờ sờ mặt của nàng:” là khó tưởng tượng được. Người mấy ngày hôm trước còn bắt ta phải cùng nàng lên giường. Nhớ lầm, người đó là ngươi ?”

      Nàng phen hất tay ra, ảo não :” Cái này căn bản giống nhau! Nơi này cũng phải là Hoa Xuân lâu! Hơn nữa ta…”

      “Ngươi làm sao…” Lý Chí vểnh tai, làm bộ chăm chú lắng nghe.

      “Ta… Ta…” Lâm Huệ Lan cắn răng, kéo lại hướng phía lỗ tai lớn tiếng kêu:” Ta căn bản phải là đỏ mặt! Đó là buồn rầu! Ngươi thành cho ta biết! Ngươi đem quần áo ta đâu vậy?”

      Lý Chí có chút thất vọng nhu nhu lỗ tai, miễn cưỡng :” Ta cho người đem đốt rồi.”

      “Đốt? Vì sao?”

      Chống lại vẻ mặt kinh ngạc của nàng, ngồi thẳng lưng, nghiêm mặt :” Nơi này là Lý phủ. bước vào cửa phải tuân thủ quy củ. Xiêm y mặc để bán rẻ tiếng cười kia, tuyệt đối thể dùng.” đời này cũng muốn lại nhìn thấy nàng mặc cái loại xiêm y che được mấy khối thịt này.

      Nàng thương tâm buông ra. Tại sao có thể như vậy? Nàng cực nhọc vất vả dành dụm được ít tiền riêng, cứ như vậy liền bay mất?

      “Kỳ nếu ngươi muốn tự chuộc mình, cũng phải là có cách.” nhàng vỗ lưng nàng, an ủi :” Ngươi xem, làm nha hoàn Lý phủ, lương bổng năm là mười lượng bạc, làm hai mươi năm, phải được hai trăm sao? Xét thấy chúng ta có quen biết từ trước, ta liền hào phóng chút, thu lãi với ngươi, thế nào?”

      Hai mươi năm sau, nàng ba mươi sáu tuổi, tuy rằng tư sắc phai nhạt, nhưng còn đống ngày tươi đẹp phía trước, cũng tính quá kém. Bất quá, nàng hồ nghi nhìn , bỏ ra kinh phí lớn như vậy để mua mình về Lý phủ, chỉ đơn giản làm nha hoàn thôi sao?

      “Đương nhiên có khả năng đơn giản như vậy.” giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, lại cố ý thừa nước đục thả câu:” Ta nghĩ muốn làm cái gì, ngươi có thể lưu lại chẫm rãi đoán, dù sao, ta tuyệt đối ăn bớt tiền lương của ngươi, điều này ngươi có thể yên tâm.”

      Để ý làm chi việc muốn làm cái gì, chờ nàng có đủ hai trăm lượng, liền được thân chân chính tự do. Nghĩ như vậy, Lâm Huệ Lan vui vẻ nở nụ cười.



      “Ngươi rốt cuộc có múc được hay ?” Lý Chí nhịn xuống xúc động muốn lên hộ trỡ, đứng bên cạnh giếng mở miệng hỏi. hoàn toàn nghĩ tới, Lâm Huệ Lan này người nhắn như vậy chỉ kín có gáo nước thôi cư nhiên múc ba bốn lần cũng được.

      “Đương nhiên có thể!” Lâm Huệ Lan căn răng, dùng hết nỗ lực, rốt cuộc cũng đem gáo nước “rất nặng” này múc lên, sau đó đổ vào thùng gỗ bên cạnh.

      “Ngươi xác định ngươi có thể đảm nhiệm công việc của nha hoàn này sao?” Lý Chí ngồi xổm bên cạnh nàng, giọng hỏi. Cầu xin đại tiểu thư chỉ cần mở miệng đổi ý, lập tức liền thu hồi lời ngu xuẩn muốn nàng làm nha hoàn này.

      “Đương nhiên có thể!” Lâm Huệ Lan lời xác định, đây chính là bước đầu tiên con đường khôi phục thân tự do của nàng. Huống hồ chờ đến khi nàng ra khỏi Lý phủ, cũng phải có kĩ năng phòng thân phải sao? tại, nàng muốn học tập cách giặt quần áo như thế nào!

      Ý chí chiến đầu sục sôi, ngang nhiên cuốn cao hai ống tay áo, nàng cầm lấy quần áo trong thùng gỗ, dùng sức chà sát vào tấm ván giặt quần áo.

      muốn mở miệng nhắc nhở nàng dùng sức chà sát như vậy khiến quấn áo bị hư, nàng hô trước lên tiếng, tâm Lý Chí cả kinh, vội vàng cầm tay nàng lên hỏi:” Làm sao vậy?”

      Cúi đầu chỉ thấy ngón trỏ bàn tay bàn tay của nàng móng tay được cắt tỉa đẹp mắt bị gãy. trận đau lòng:” Có đau lắm ?”

      có việc gì!” Nàng quẩ cường rút tay về, đem ngón tay bỏ vào miệng, hồi lâu, nàng đem móng tay được cắn sạch cho xem:” Ngươi xem, như vậy có việc gì nữa. lát nữa cho ta mượn kéo, ta đem mấy cái móng tay vướng bận này tiễn bước hết.”

      xong, nàng lập tức hăng hái chiến đấu tiếp, giống như giặt quần áo là nghiệp vĩ đại giờ của nàng.

      lẳng lặng nhìn nàng, lẳng lặng nhìn vẻ mặt quật cường của nàng. thích, chính là nàng như vậy. Quật cường, dũng cảm, lạc quan… Mặc kệ xảy ra việc gì, dù ở trong hoàn cảnh nào, nàng cũng đều cố gằng sống tốt.

      “Ta giặt xong rồi!” Nàng đắc ý đắng lên, hướng bày ra thành quả hăng hái chiến đấu sau thời gian dài.

      hồi phục tinh thần, nhìn nàng mỉm cười.

      Tim nàng đập loạn, cẩn thận đem quần áo giặt sạch bỏ vào thùng gỗ, nhấc lên:”Ta phơi quần ào.”

      Tâm tư hoảng hốt kết quả chính là chân tự vướng vào nhau! Lâm Huệ Lan trở tay kịp khua loạn xạ lên bàn đá bên cạnh ý đồ bám víu giữ thăng bằng, quần áo trong tay đều rơi hết. Ô… giặt dũ vất vả, bây giờ phải giặt lại lần nữa.

      Đáng chết! Lý Chí thầm mắng chính mình, vừa rồi thất thần cái gì, cư nhiê thấy nàng ngã vấp xuống dưới mà kịp đỡ lấy!

      “Tại sao lại ngã vậy? Có đau hay ?” tiến lại gần, nâng nàng dạy.

      Nàng chu cái miệng nhắn, hai tròng mắt rưng rưng:” Quần áo, lại phải giặt thêm lần nữa.”

      “Ngươi còn nghĩ đến quần áo làm gì? Ta hỏi ngươi rốt cuộc đau thế nào?” Lý Chí tức giận quát. biết chính mình tâm tình tốt thế nào suốt ngày trêu chọc nàng, tại tốt rồi, nàng bị thương, phải mình cũng đau sao?

      Lâm Huệ Lan rất ủy khuất, mắt chứa lệ quang chỉ chỉ bên đầu gối.

      cẩn thận nâng ống quần của nàng lên tới đầu gối, hoàn hảo ngã cũng phải rất nặng, chỉ là có chút sưng đỏ, da bị trầy xước. khẽ thở ra.

      Lâm Huệ Lan nhíu nhíu mắt, lau nước mắt. Vì sao nàng cảm thấy vẻ mắt của mang vẻ đau lòng cùng khẩn trương? đau lòng vì nàng sao? có lẽ… Cũng thích nàng phải ?

      “Ta dìu ngươi trở về phòng…”

      “Chí Nhi!” Lý Chí muốn ôm lấy Huệ Lan mang về phòng nghe vậy thầm nghĩ tốt, quay đầu nhìn vị phu nhân quý phái trước mặt nhận tức giận khom người hành lễ :” Nương!”

      “Chí Nhi hôm nay nhàn hạ, ngày thấy người đâu, khi trở về còn tới xem nha hoàn giặt quần áo.” Lý lão phu nhân ôn thuận , nhưng lại ràng hàm chứa nghiêm khắc.

      “Nương, con vừa vặn có việc….”

      “Trương quản ở trong thư phòng chờ con, con hãy xử lý trước .” Lý lão phu nhân cứt đứt lời , mệnh lệnh .

      “Thưa vâng.” Lý Chí có chút lo lắng, những vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân của mình, nhanh chóng rời .

      Lý lão phu nhân lập tức tới trước mặt Lâm Huệ Lan.

      “Lão phu nhân.” Lâm Huệ Lan đừng lên, cúi đầu gọi tiếng.

      Lý lão phu nhân gật gật đầu, tư sắc như thế, trách được Chí Nhi để tâm như vậy.

      “Chân bị thương?” Bà nhàng hỏi.

      Lâm Huệ Lan vụng trộm liếc nhìn cái ngắm bà, thấp giọng :” Nô tỳ có việc gì, trở về làm việc ngay lập tức.”

      Làm việc? Lý lão phu nhân cười , nhìn bộ dáng đau lòng khi nãy của Chí Nhi, làm sao có thể lại bắt nàng làm việc nữa đây?

      “Nếu bị thương, vậy tới phòng ta thoa thuốc . Xuân Hoa.” Bà gọi nha hoàn bên cạnh:” Ngươi dìu nương ấy .”

      Lâm Huệ Lan cúi đầu, thỉnh thoảng dùng khóe mắt nhìn lén Lý lão phu nhân.

      Thời điểm khi bà còn trẻ, nhất định rất xinh đẹp, hơn nữa nhìn bà tại, bộ dáng giống như rất hòa ái.

      nương tên gì?” Sau khi bôi thuốc xong, Lý lão phu nhân đỡ nàng ngồi xuống, ôn nhu hỏi.

      “Lâm Huệ Lan.” Nàng đáp.

      Lâm Huệ Lan? Tên này nghe quen tai. Lý lão phu nhân nhìn Xuân Hoa đứng phía sau. Xuân Hoa suy nghĩ hồi, tiến đến bên tai lão phu nhân :” Thời gian trước bên ngoài đều truyền nhau, thiếu gia mua đêm đầu tiền… của hồng bài thứ hai Hồng Xuân lâu Huệ Lan nương…”

      “Chính là ta.” So với Xuân Hoa lời cẩn thận, Lâm Huệ Lan lại rất thản nhiên:” Ta vốn là nương ở Hoa Xuân lâu, tiếu gia hôm nay mới đem ta mua về. Thiếu gia , vào cửa Lý gia, chính là thân trong sạch, ta có thể ở trong Lý phủ làm việc, tự mình kiếm tiền chuộc thân cho mình.”

      Lý lão phu nhân cười gật gật đầu, nha đầu kia thẳng tính. Ánh mắt Chí Nhi, bà luôn tin tưởng, Lâm Huệ Lan này tuy rằng xuất thân thanh lâu, nhưng ánh mắt lại thản nhiên trong suốt, quả khó mà có được. Chẳng qua là cử chỉ của nàng hơi lỗ mảng, dáng vẻ vẫn còn tư thái quyến rũ nịnh nọt, muốn làm con dâu Lý gia của bọn họ, còn phải trải qua phen dạy dỗ mới được.

      Nghĩ như vậy, bà mở miệng hỏi:” Chí Nhi ở trong phủ làm có thể cái gì?”

      “Thiếu gia để ta làm nha hoàn.” Lâm Huệ Lan trả lời đúng thực.

      Lý lão phu nhân cười khẽ, ánh mắt đảo qua hai bàn tay ửng đỏ của nàng:” Nhìn bộ dáng của giống như trải qua việc nặng.”

      Lâm Huệ Lan gật gật đầu:” Ta tám tuổi bán vào thanh lâu, ma ma thấy ta tư sắc hơn người, từ thuê thầy tới dạy cầm ky thư họa, ca kịch múa nghệ, cùng với cách làm thế nào hầu hạ nam nhân. Mười ba tuổi treo biển hành nghề, ba năm bán nghệ bán thân. Những việc như thế này, kỳ ta cho tới bây giờ chưa từng làm qua.”

      Lý lão phu nhân họ vài tiếng, người sao lại có thể thẳng thắn tới trình độ này dễ dàng:” Nếu biết chữ, văn thơ, liền tạm thời ở bên cạnh làm nha hoàn sai vặt của ta .”

      Lâm Huệ Lan vui vẻ nhận lời:” Tạ ơn lão phu nhân!”

      “Được rồi.” Lý lão phu nhân gật gật đầu:” Theo như lời Chí Nhi , bây giờ thân trong sạch, lời hành động đều phải chú ý đúng mực. Hai ngày này ta để tự do hoạt động, trước tiên Xuân Hoa mang dạo xung quanh Lý phủ, học hết quy củ của Lý gia, rồi đến hậu hạ ta.”

      “Thưa vâng!” Lâm Huệ Lan đáp tiếng.

      Lý lão phu nhân chuyển hướng phía Xuân Hoa:” Đem nương ấy tới gian phòng nhở phía tây viện, hai người .”

      Xuân Hoa lĩnh mệnh, khom người, mang theo Lâm Huệ Lan lui ra.

      Lâm Huệ Lan vừa mời bước chân vài bước, lập tức bị gọi lại:” Duỗi thẳng thắt lưng ra, đường được tự nhiên quay trái quay phải.”

      “Thưa vâng, lão phu nhân.” Lâm Huệ Lan vội vàng đứng thẳng thắt lưng, bắt chước bộ dáng của Xuân Hoa ra ngoài.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8

      Liên Điền rốt cục hiểu được ăn đồ ngon mà cảm thấy tư vị là như thế nào?

      Vì sao nữ nhân này lại xuất ở lý gia? Vì sao cố mẫu còn để nàng làm nha hoàn sài vặt bên cạnh? đến ý tứ của biểu ca đối với nàng, chẳng lẽ nàng cùng nữ nhân như vậy chung chống? Nếu nàng tỏ lập trường của nàng với biểu ca rằng muốn huynh ấy cưới loại nữ nhân này, biểu ca có nghe theo hay ?

      “Điền nhi, như thế nào lại ăn?” Lý Chí cười thay nàng gắp rau.

      Nàng ngọt ngào cười:” Cảm ơn biểu ca.”

      Lâm Huệ Lan nghiêng đầu, tức giận đến chịu được! Vì sao biểu tiểu thư tới đây ăn cơm, liền đến phiên nàng hầu lão phu nhân dùng bữa?

      Hừ! Nàng tức giận xoay đầu chỗ khác. Chuyện nhà người ta nàng quan tâm làm gì? Nàng nghe nhìn thấy! Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp!

      Nàng chìn đắn trong suy nghĩ của chính mình, khiến cho Lý Chi gọi ba lần mà nàng cũng có phản ứng. Lý Chí có chút tức giận, hét lớn tiếng:” Lâm Huệ Lan!”

      “Làm sao?” Nàng cuối cùng cũng nghe được, tức giận hỏi lại.

      “Lâm Huệ Lan!” Lý Chí cũng cho nàng vẻ mặt hòa nhã:” Ngươi quên chính mình đứng chỗ nào, làm cái gì sao? Thiếu gia ta gọi người rót rượu, người bay tới cõi thần thiên nào rồi, kêu mấy lần cũng phản ứng?”

      Lâm Huệ Lan bĩu bĩu môi, thiếu gia rất giỏi chắc! phải chỉ là rót rượu sao? Nàng mang vẻ mặt vui cầm bầu rượu, bước qua.

      “Công tử…” Thói quen tính đem ly rượu đưa lên môi, nửa thân vươn về đằng trước, mới phát ra mọi người ngồi ở đây sớm thay đổi sắc mặt.

      “ha ha!” Nàng ngượng ngùng buống ly rượu xuống, biết phải làm sao chỉ có thể ngây ngô cười.

      bữa tối vui vẻ bị nàng biến thành tan rã trong vui, Liên Điền sớm về nhà, lúc này trong phòng, chỉ còn lại Lý lão phu nhân, Lý Chí cùng Lâm Huệ Lan.

      “Đem gia pháp lên.” Lý lão phu nhân nhìn Lý Chí .

      “Nương…” Lý Chí muốn mở miệng, Lý lão phu nhân liền trừng mắt liếc cái, lập tức ngậm miệng lại.

      Thanh gỗ dài khoảng thước được đưa tới tay Lý lão phu nhân. Bà chuyển hướng Lâm Huệ Lan :” Vươn tay ra.”

      Lâm Huệ Lan cắn môi, vươn hai tay.

      “Ba! Ba! Ba!” thước đánh vào lòng bàn tay, đau tận xương tủy.

      “Hôm nay ta đánh , là muốn để cho nhớ kĩ. thân trong sạch hoàn lương, phải sửa tính cũ, nhất định phải bỏ cho ta. Nếu đừng nghĩ bước vào cửa Lý gia chúng ta!”

      “Thưa vâng.” Lâm Huệ Lan nén nước mắt, thấp giọng trả lời.

      “Tự mình đến từ đường quỳ phạt .” Lý lão phu nhân buông gia pháp .

      Lâm Huệ Lan gật gật đầu, đứng dạy bước .

      “Nương, kỳ Huê Lan nàng ấy…”

      “Được rồi!” Lý lão phu nhân liếc mắt nhìn con mình cái:” Tâm tư của con, ta như thế nào lại biết? Đứa Huệ Lan này ta cũng thích, chẳng qua nàng vẫn còn thân tính lầu xanh, thể trừ bỏ.”

      “Con biết.” Lý Chí gật gật đầu, bắt đắc dĩ .

      Lúc Lâm Huệ Lan ôm chăn màu bạc, trở lại tây viện.

      “Huệ Lan.” Lý Chí chờ nàng hồi lâu, tới chào hỏi.

      phải tay bị thương sao? Như thế nào còn làm việc?” chỉ vào chăn tay nàng .

      . Lý lão phu nhân trời nóng, kêu ta đổi lấy cài mỏng hơn.” Lâm Huệ Lan giải thích .

      “Đưa cho ta.” vươn tay, hướng nàng cầm chăn.

      Nàng bĩu bĩu môi, nghe lời đem chăn đưa cho .

      tay đem chân cắp dưới nách, tay cầm lấy tay nàng, tinh tế xem xét vết thương tay nàng:” bôi thuốc chưa?” ôn nhu hỏi.

      Nàng gật gật đầu.

      “Nàng đừng oán trách nương.” nhìn nàng :” Có đôi khi bà hơi nghiêm khắc chút, nhưng tất cả đều là muốn tốt cho nàng.”

      Nàng cúi đầu:” Hôm nay là do ta sai. Là ta khiến cho mọi người bị mất mặt.”

      cười cười xoa mặt nàng:” sai, nàng còn biết phân phải trái!”

      Nàng hất tay ra:” Ta khi nào phân phải trái?”

      cười cười, đem chăn trả lại cho nàng.

      Nàng ôm chăn, bộ dáng tức giận khiến cho lòng lại rung động.

      “Trong khoảng thời gian này nàng biểu sai, hôm nay lại bị ủy khuất, bằng để ta thưởng cho nàng chút, thấy thế nào?”

      “Tốt!” Lâm Huệ Lan chút nghĩ ngợi đáp:” Ta muốn ngân…”

      Lời của nàng đều bị thu lại trong cái hôn của .

      Đầu lưỡi ấm áp đảo qua, đến khi nàng phản ứng lại yên lặng thối lui. Đầu óc trong khắc kia liền trống rỗng, vô cùng chuẩn xác nhớ kĩ lại xúc cảm tiếp giáp với đầu lưỡi bối rối tim đập kia.

      Bừng tỉnh lại vì xoa mặt nàng mạnh quá nên đau.

      “Còn tưởng rằng mặt nàng so với tường thành còn dày hơn, thể nghĩ được cư nhiên còn có thể đỏ mặt.” Lời trêu đùa của truyền vào tai nàng.

      Nàng tức giận, hung hăng đá vào chân , lại bị thức thới lẩn tránh chạy .

      “Khốn khiếp!” Nàng hét lớn tiếng.” Chơi đùa vui lắm sao? Ngươi mua ta trở về là để chơi đùa có phải hay ?”

      Hung hăng chửi mắng lúc, nàng nổi giận đùng đùng trở về phòng mình.

      “Chơi đùa sao?” Lý Chí giống như thào tự :” Ta cũng có cùng với nữ nhân nào chơi đùa lâu như vậy đâu, cũng ba năm, Huệ Lan…”

      Editor: Ying

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9

      Đêm khuya thanh vắng. cửa sổ bằng giấy chiếu lên bóng dáng ngồi đọc sách.

      muộn thế này, còn chưa nghỉ ngơi sao?

      Lâm Huệ Lan thu hồi tầm mắt, bưng trà sâm, bước vào thư phòng.

      “Thiếu gia.” Nàng thấp giọng gọi tiếng.

      Lý Chí từ trong quyển sách ngẩn đầu lên, đáp tiếng, lại cúi đầu xuống.

      Nàng đến bên cạnh người , đem trà sâm đặt bàn:” Lão phu nhân phân phó ta bưng trà sâm tới cho ngài.”

      “Để đấy .” Lúc này đây, ngay cả đầu cũng có ngẩng lên.

      Lâm Huệ Lan bĩu môi, tiếp tục :” Lão phu nhân , đêm khuya, ta đem trà sâm tới là có thể ngủ. Ta đây.”

      xong, bước ba bước ra ngoài cửa.

      thêm câu chú ý nghỉ ngơi mà bước rồi sao?” Thanh mang chút trêu chọc vang lên từ phía sau.

      Lâm Huệ Lan há miệng thở dốc, cuối cùng lại cắn răng cái, bước ra khỏi thư phòng.

      Đứng ở trước cửa đắn đo suy nghĩ hồi lâu, Lâm Huệ Lan rốt cục tựa đầu vào cánh cửa :” Tự bản thân muốn nghỉ ngơi, đâu có liên quan gì đến chuyện của ta?” xong, căm giận trở lại phòng của mình.

      Rốt cục cũng đem công việc ngày xử lý xong, Lý Chí đứng dậy, ánh mắt dừng ở cốc trà xâm Lâm Huệ Lan vừa đem tới, sau đó, bước ra khỏi cửa, hướng phía Tây viện mà đến.

      Thời điểm Lý Chí đến Lâm Huệ Lan rửa chân. Ánh mắt của , vừa phóng tới liền nhìn thấy hai chân bạch ngọc của Lâm Huệ Lan.

      Lâm Huệ Lan giống như phát ra , cho đến khi cầm vải sạch, lau khô hai chân, xỏ giầy, bưng nước ra cửa hướng về phía tới.

      “Tránh ra tránh ra.” Nàng nhìn .

      hợp tác nghiêng thân mình, nàng qua bên người , đổ nước rửa chân, bưng chậu rửa mặt, sau đó cất thau gỗ .

      “Nàng buổi tối ngủ khóa cửa sao?” nhìn bóng dáng nàng hỏi.

      Nàng xoay người lại:” Như vậy làm sao? Chẳng lẽ Lý phủ có hái hoa tặc?”

      mỉm cười:” hoa tặc có, nhưng bất quá có ta.” xong, thuận tay đóng cửa, cởi giầy, nghêng ngang bước lên giường nàng nằm xuống.

      Lâm Huệ Lan hai ba bước bước đến bên giường:” Ngươi có ý tứ gì?”

      cầm tay nàng, thanh cực kỳ ôn nhu:” Huệ Lan, nàng tới Lý phủ được bao lâu?”

      “Ba tháng… Làm sao?” Lâm Huệ Lan nổi giận đùng đùng ngăn cản tay , phải là xoa mặt nàng nhiều quá thành ra nghiện?

      lại vẫn như trước mặt dày cười đến xán lạn:” Xem ra Lý gia phong thủy tương đối tốt, nuôi dưỡng nàng trở nên mập mạp như vậy.”

      Nàng trừng mắt liếc :” Ai béo?”

      béo béo, vẫn xinh đẹp giống như trước kia.” Ngữ khí của , ràng mềm giống như dỗ tiểu hài tử, ánh mắt lại nóng rực lợi hại như thợ săn tham lam.

      Nàng tuyệt đối thừa nhận, ánh mắt của như vậy khiến nàng có chút lo lắng bất an.

      “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Nàng quát lớn.

      “A…” nghiêng nghiêng người, giống như suy nghĩ hồi lâu:” Nàng phải vẫn còn nợ ta cái… Đêm đầu tiên?” quay sang, nhìn thẳng nàng.

      Nàng quay đầu chỗ khác:” có lỗi, ta tại là nữ tử đàng hoàng, đem bán đêm đầu tiên.”

      “Như vậy…” giống như chịu buông tha:” Ta cho nàng ở Lý gia ăn ngon ba tháng, nàng phải cũng nên báo đáp ta chút ?”

      Nàng quay sang nhìn hồi:” Ta biết.” xong, bắt đầu cởi quần áo của chính mình.

      là.” tự giễu thấp giọng lẩm bẩm, đứng dậy ngăn cản tay nàng cởi quần áo, đem nàng bế lên giường.

      “Ta nghĩ muốn nữa, chúng ta ngủ .”

      “Chơi vui lắm sao, Lý Chí?” Nàng giận thể kìm nén hất tay đặt người ra:” muốn cũng là ngươi, muốn cũng là ngươi, ngươi nghĩ ta là cái gì?”

      “Đừng nóng giận, ta chỉ là… Có chút mệt mỏi.” có bất cứ hành động nào, yên lặng giải thích.

      nghĩ tới lửa giận của nàng càng bốc cao, phen nắm chặt vạt áo của , lớn tiếng chất vấn:” Ngươi thành cho ta, có phải lại đến Hoa Xuân lâu ăn chơi đàng điếm hay ?”

      ngây ngốc, chợt cười tới gần nàng, ngửi chút:” Sao lại chua như vậy? Ghen tị sao?”

      Nàng buông ra, xoay người sang chỗ khác.

      đem nàng ôm vào trong lòng, cười :” Hoa Xuân lâu, làm sao gặp được nàng?”

      Nàng bĩu bĩu môi:” cho cùng ngươi Hoa Xuân lâu đều là vì muốn gặp ta.”

      “Nếu ta đúng sao?” trả lời.

      “Hừ! Ngươi hù ta làm cái gì? Ta treo biển hành nghề cùng với tiền người thường đem đến Hoa Xuân lâu giống nhau. Viện Viện tỷ là tình nhân tri kỷ của ngươi, ai chẳng biết?”

      cười xoay mặt nàng hướng về phía mình:” Răng của nàng có chua vậy? Thế nào mà mỗi câu đều chua như vậy?”

      Nàng cắn cắn môi muốn thoát khỏi cái ôm của , nhưng có thành công.

      nhìn nàng, chăm chú :” Hỏi nàng mấy vấn đề, phải thành trả lời.”

      Nàng bĩu bĩu môi, nhưng có phát biểu kháng nghị.

      “Vì sao mỗi lần ta Hoa Xuân lâu nàng đều nhìn chằm chằm vào ta?”

      Nàng đấu tranh hồi, rốt cục mở miệng :” Vì bộ dạng của ngươi đẹp.”

      nở nụ cười:” Bộ dạng của Lưu hiên cũng đẹp, như thế nào mà nàng lại nhìn chằm chằm ?”

      so với ngươi đẹp bằng.” Nàng trả lời cần suy nghĩ.

      ?”

      “ Trong mắt ta, ta cảm thấy ngươi do với hăn đẹp hơn.” Nàng thành .

      ý cười càng sâu:” Chỉ bởi vì bộ dạng ta đẹp sao?”

      Trầm mặc.

      “Nàng thích ta.”

      Trầm mặc.

      Chính là cam chịu.

      “Còn có, vì sao mỗi thời điểm ta chỉ gọi nàng, nàng đều nguyện ý gặp ta? Có lần vì bị ma ma nóng giận bức hiếp, nàng thậm chí còn nhảy từ thang lầu xuống, chân đều bị gãy, tĩnh dưỡng cũng phải mấy tháng mới khỏi.” đem tâm tư khó hiểu trong lòng mang ra hỏi hết.

      Bất quá, cũng tại chính thời điẻm kia, mới chính thức thấy thiên hạ trước mắt.

      vĩnh viễn nhớ vẻ mặt kiên quyết của nàng khi nhảy từ lầu xuống.

      khắc đó rốt cục hiểu được, nữ nhân trước mắt phải chỉ là tượng rối gỗ xinh đẹp, nàng còn có linh hồn, có suy nghĩ, tức giận, cố chấp, kiên trì quật cường. Mà điên cuồng của nàng, cũng chỉ vì .

      “Vấn đề này, nhất định phải trả lời.” ôm chặt nàng, muốn nàng tiếp tục trốn tránh.

      Nàng cắn môi trầm mặc hồi, rốt cục từ từ mở miệng:” Bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành khách nhân của ta, duy nhất mình chàng là thể.”

      Trái tim, nhịn được đập loạn. cười cười hôn trộm lên môi nàng:” Thành khai báo, nàng ta rất lâu rồi ?”

      Nước mắt của nàng, lập tức rơi xuống:” Chàng là tên khốn khiếp! Chàng ràng biết, vì sao còn muồn trêu chọc ta?” thế gian này có nam nhân nào xấu xa như nam nhân này. ràng biết nàng yếu đuối cùng kiêu ngạo, lại vẫn như trước kia bắt nàng phải thần phục trước tự cao cùng tự phụ của .

      “Đừng khóc.” Triền miên hôn, liếm giọt nước mắt nóng hổi, lưu lại lưỡi.

      Tay giơ lên, xảo quyệt mở vạt áo của nàng, cho đến khi thân tuyết trắng của nàng trong ánh mắt .

      biết tên khốn khiếp nào vừa muốn?” Thân thể bao phủ lấy nàng, thanh nhàng ngay tại bên tai:” Bởi vì cảm thấy, cái cớ vừa rồi, quá kém.”

      “Như vậy… tại sao?” Nàng ôm cổ , giọng hỏi.

      tại tên khốn khiếp đó rất muốn nàng.” Trong thanh của kìm nén khô nóng khó chịu:” Nàng có nguyện ý hay ?”

      Con ngươi trong suốt của nàng tiến vào con ngươi mê ly nhuộm đẫm tình dục của :” Ta chàng, Lý Chí, hãy ta .”

      “Ta ngày mai dạy nàng viết chữ.”

      “Chữ gì… Chữ gì?”

      “Ta đoán, nàng biết viết hai chữ “rụt rè” như thế nào ?”

      “Lý Chí! Chàng là tên khôn khiếp, tiện nghi còn đòi khoe mã…. A…”

      Sáng sớm, năng ban mai chiếu sáng từ cửa sổ vào trong phòng, dừng lại khuôn mặt ngăm đen của người giường. mặt nhăn mày nhíu, trợn mắt nghênh đón ánh nắng mời mà tự vào này.

      “Trương ma ma? kinh ngạc hô to.

      Trương ma ma bê chậu nước tay đặt lên giá gỗ, xoay người nhìn :” Lão phu nhân có dặn, sau khi thiếu gia cùng nương tỉnh lại, đến từ đường gặp bà.”

      biết.” thấp giọng trả lời.

      Người trong lòng cũng mở mắt, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.

      “Ai…” Nàng nhìn bóng dáng Trương ma ma rời than tiếng.

      “Làm sao vậy?” ôm nàng hỏi.

      Chỉ thấy nàng vẻ mặt khẩn trương đáng thương:” Ta suy nghĩ, lão phu nhân trừng phạt ta thế nào.”

      “Phạt nàng?” khó hiểu.

      “Đúng vậy.” Nàng chăm chú gật đầu:” Lần trước ta rót rược cho chàng, được gia pháp hầu hạ. Lần này ta còn mê hoặc chàng thông đồng lên giường, biết bà phạt ta như thế nào.”

      Lý Chí cười ha ha, ở bên cạnh nàng trộm thơm cái:” Ta nghĩ, đời nàng của ta bao giờ buồn chán nữa.”



      “Quỳ xuống!” Vừa đến từ đường, Lý lão phu nhân lập tức lạnh lùng .

      Lâm Huệ Lan cả kinh đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.

      Lại thấy Lý lão phu nhân nhanh bước tới, nâng nàng dậy:” Huệ Lan ngoan, phải chịu ủy khuất rồi, mau đứng lên .”

      Lâm Huệ Lan hiểu cho nên đứng lên, mới phát Lý đại thiếu gia biết khi nào quỳ thẳng xuống.

      “Nửa đêm, chạy tới phòng nương người ta, hủy thân trong sạch của người ta! Lý chí, con to gan!” Chỉ nghe thấy Lý lão phu nhân lớn tiếng giáo huấn.

      Lý Chí liền cúi đầu:” Con biết sai rồi.”

      “Mang gia pháp lên.” Lý lão phu nhân hướng Trương ma ma .

      Lâm Huệ Lan vừa nghe, cấp bách liền quỳ ngay xuống:” Lão phu nhân bớt giận. Chuyện này cùng thiếu gia quan hệ, là ta quyến rũ thiếu gia, lão phu nhân muốn phạt, hãy cứ phạt mình ta .”

      “Huệ Lan!” Lý lão phu nhân thở dài:” Đến lúc này mà ngươi còn thay nó cầu tình?”

      Lâm Huệ Lan bĩu bĩu môi, giọng:” Những lời ta , đều là .”

      Lý Chí ở bên mím môi, cố kìm chế cười ra.

      Lý lão phu nhân bất đắc dĩ nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt:” Việc cũng rồi. Nếu ta quá cứng rắn lại hóa ra vô lý. Chí Nhi đứng lên, chuẩn bị hôn lễ.”

      Lý Chí cong môi mỉm cười:” Cảm ơn nương.” Kích động đứng lên, chạy ra ngoài.

      Lý lão phu nhân cầm tay Lâm Huệ Lan, giọng :” Huệ Lan yên tâm, con gả cho Chí Nhi, tuy chí là thiếp, nhưng người trong Lý gia tuyệt đối bạc đãi con.”

      Lâm Huệ Lan chỉ cười cười, biểu tỏ ra là vô cùng vui sướng.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Ying

      Chương 10

      Hôm nay, là ngày Lý đại công tử của Lý gia giàu nhất thành thành thân.

      Tuy rằng chỉ là nạp thiếp, nhưng cũng phô trương rất lớn, người tới xem đông như trẩy hội. Chờ tới khi rước chính thất, nhất định càng phô trương hơn!

      Mọi người uống rượu mừng, muốn tìm tân lang kính rượu, thấy tân lang lén lút lui xuống, khẩn cấp hướng phía tân phòng chạy .

      “Huệ Lan!” Lý Chí đẩy cửa tân phòng.

      Trong tân phòng đều được trang trí lại hoàn toàn, nha hoàn săn sóc tân nương cũng thấy, chỉ còn mình tân nương áo mũ chỉnh, tự mình xốc khăn voan lên, uống rượu giải sầu.

      Lý Chí tinh thần vui sướng nhất thời lạnh xuống.

      “Người săn sóc tân nương đâu?” hỏi.

      Tân nương cũng ngẩng đầu lên:” Bị ta đuổi rồi.”

      “Vì sao đợi ta vén khăn oan?”

      Nàng liếc mắt nhìn cái:” Còn phân biệt cái đó sao?” Lại rót thêm cho mình ly.

      “Lâm Huệ Lan!” lửa giận ngút trời, sải bước tiến lên, giật lấy bình rượu trong tay nàng, ném sang bên, nắm lấy mặt của nàng:” Lâm Huệ Lan, nàng trưng khuôn mặt này cho ta xem là có ý tứ gì?”

      Nàng vịn vào tay , nhàng hôn lên, con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào mắt :” Ta chàng, Lý Chí.”

      Nàng nhất định là người ông trời phái xuống để hành hạ , là nữ nhân kỳ lạ nhất, cũng là nữ nhân mà thể nào hiểu được. Trong tình cảnh này, bảo phải đáp trả lại thế nào đây?

      “Lần đầu tiên ta gặp chàng, phải ở Hoa Xuân lâu.” Nàng nhàng , trong mắt là tình ý tràn ngập, nhưng hiểu sao lại lên nét bi thương:” Vào ngày trước hôm ta chính thức treo bảng hành nghề, ta được ma ma cho phép lên chùa dâng hương. Sau khi dâng hương lễ phật xong, ta nhân cơ hội ra phía sau núi. Ta phải là muốn chốn, chỉ là muốn mình yên lặng. Sau đó, ta nhìn thấy vị nương, ấy tên là Uyển Nhi. Chàng có nhớ , Lý Chí?”

      Lý Chí nhăn mặt nhíu mày, đầu gật . Uyển Nhi là con của Vinh vương gia, cũng coi như là họ hàng thân thích cùng với . Có lần, từng cứu nàng thoát khỏi tay bọn lưu manh.

      “Vị nương kia ràng rất có tình ý với chàng, trong lời còn công khai ám chỉ muốn lấy thân báo đáp, nhưng chàng cũng vì thế mà chấp nhận. Lúc ấy ta đứng ở nơi bí mật gần đó nhìn ra, chỉ cảm thấy chàng chính là vị hùng chính trực nhất đời này.”

      Lý Chí miễn cưỡng cười, cự tuyệt phân nửa là do trong triều Thừa tướng cùng Vinh vương đấu đá rất quyết liệt, mà thân phận của lại khá mẫn cảm, nếu cười con của Vinh vương, thể tránh được bị cuốn vào cuộc cung đấu. chỉ cảm thấy có hứng thú với kinh thương (buôn bán), đối với chính trị triều đình gì gì đó, tự nhiên tránh được nên tránh.

      “Nhưng ngay ngày hôm sau, ở Hoa Xuân lâu ta lại gặp được chàng. Chàng là khách quen lâu năm của Hoa Xuân lâu, là tình nhân tri kỷ của Viện Viện tỷ.” khuôn mặt của nàng khỏi lên thần sắc giận dữ:” hùng trong lòng của ta, sau đêm, liền lập tức cùng với những nam nhân khác khác gì nhau, ta lúc ấy cảm thấy tức giận chịu nổi.”

      Lý Chí hừ tiếng:” Cho nên lúc ấy nàng mượn cớ say rượu, đầu đuôi mà lôi ta ra mắng cho thoải mái?” Lúc ấy cảm thấy vô cùng oan ức, cũng chỉ là người khách quen thường lui tới Hoa Xuân lâu, cũng hiểu chọc giận người ta lúc nào, lại bị người ta lôi ra mắng từ đầu đến chân. Bất quá cũng bởi vì việc này mà nhớ kỹ nàng, Lâm Huệ Lan.

      “Về sau, dần dần từ lời của những người biết chàng, của khách nhân, của Viện Viện tỷ, ta nhìn thấy chàng, cho dù biết chàng xấu xa như những nam nhân kia, mà , có khi chàng thậm chí so với những nam nhân kia còn xấu xa tồi tệ hơn. Nhưng ta lại vẫn chàng.” Nàng nhìn về phía , trong con ngươi hoàn toàn chăm chú:” muốn ca hát khiêu vũ trước mặt chàng, muốn vì chàng bán rẻ tiếng cười, nhìn thấy chàng cùng nữ nhân khác thân mật, liền chịu được mà cảm thấy đố kỵ… Chàng nhất định cảm thấy, ta rất kỳ quái có phải ?”

      Lý Chí lúc này nghĩ trợn mắt dối:” Đương nhiên.” .

      Nàng mỉm cười, cũng có để ý:” Sau đó, chàng lại mua ta. Ở trong phủ làm nha hoàn ta lại nhìn thấy Lý Chí khác giống với Lý Chí trước kia ta gặp. Chàng hiếu thuận, cung kính, thông minh, nhưng cũng rất gian xảo. Mấy ngày này ở Lý gia, ta lại càng được tiếp xúc nhiều với chàng, chính vì thế, ta chỉ có thể càng ngày càng thích chàng.”

      Lý Chí nhìn nàng, nàng là thổ lộ sao? Vì lẽ gì lại cảm thấy có điều gì đó đúng?

      “Nhưng mà,” Nàng tiếp tục :” Làm thiếp thất của chàng, ta thực cảm thấy vui chút nào.”

      nhíu mày:” Vì sao?”

      Nàng bình tĩnh nhìn :” chiếm được đầy đủ chàng, ta thà rằng cần! Ta chàng, Lý Chí! Ta nghĩ cùng nữ nhân khác chia chàng.”

      “Cho nên?” lạnh nhạt .

      Nàng sửng sốt, nhất thời biết đáp lại như thế nào.

      “Cho nên..” cười lạnh:” Nàng ngay tại đêm tân hôn trưng bộ mặt này ra cho ta xem, nàng ý vào sủng ái của ta đối với nàng mà tự tung tự tác? Lâm Huệ Lan, nàng đưa tay lên ngực tự hỏi , Lý mỗ ta rốt cuộc để nàng phải chịu thiệt thòi chút nào chưa? Vì có thể khiến cho nương chấp nhận nàng, vì để cho hạ nhân Lý gia thừa nhận nàng, vì muốn nàng ở trong Lý gia phải chịu chút ủy khuất nào, ta trả giá bao nhiêu tâm huyết? Ta thực trân trọng thương nàng, Điền Nhi phản đối, người ngoài nhạo báng, toàn bộ ta đều quan tâm! Nhưng Lâm Huệ Lan, nàng cảm thấy bản thân mình hơi quá đáng sao?”

      “Thiếp quá đáng!” Nàng lớn tiếng trả lời:” Ta xuất thân là nữ tử thanh lâu, có thể được gả vào hào môn Lý gia của chàng, sớm phải che miệng mà cười trộm . Nhưng mà Lý Chí, thiếp vẫn cảm thấy chưa đủ! Ta toàn tâm toàn ý chàng, vì sao chàng lại thể toàn tâm toàn ý ta?”

      Lý Chí nổi giận đùng đùng:” Lâm Huệ Lan, chẳng lẽ nàng cảm thấy ta đối với nàng vẫn chưa đủ thương sao?”

      đủ! Lý Chí! chút cũng đủ! Những thứ kia căn bản phải ta nghĩ muốn!”

      khí trong nháy mắt đông lạnh. Lý Chí híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm tân nương của chính mình.

      “Được lắm, Lâm Huệ Lan!”

      “Phanh!” hung hăng hất đổ rượu mừng bàn đá, phá cửa, ra ngoài.

      Thân mình Lâm Huệ Lan, chậm rãi ngã lên sàn nhà.

      Nước mắt, tiếng động rơi xuống. Lòng tham, quả nhiên gặp báo ứng.

      đủ! Nữ nhân kia đủ! Nàng đối với nàng tốt, nàng trả giá còn chưa đủ nhiều. câu đủ của nàng, lại muốn đem mấy năm chờ đợi cùng dày vò của xóa bỏ sao?”

      Lý Chí từ khi nào lại đặt hết tâm trí vào nữ nhân như vậy? Nàng là nữ nhân tốn hết bao nhiêu tâm tư mới cưới được vào cửa, chẳng lẽ đối xử với nàng còn tốt? Cái gì thê cái gì thiếp, chẳng qua chỉ là danh phận, quan trọng đến như vậy sao?

      Lý Chí ở chiếc tràng kỷ trong thư phòng, lăn qua lộn lại dằn vặt.

      Đáng giận! ngồi dậy, từ thư án rút ra quyển sách, nhưng lại đọc được!

      Đáng chết! ném sách xuống bàn, tâm tư của lòng đều đặt người nàng, căn bản cái gì cũng làm được!

      Vẫn là nên quay trở lại.

      Lý Chí nhìn cửa tân phóng bị phá mở. Do dự hồi lâu, vẫn là quyết định vào. Than tiếng, ai bảo tự mình vô dụng, cả người đều bị nữ nhân này ăn mất.

      Vừa vào, nhìn thấy cái bàn bị đá ngã lăn đơn nằm bên, Lâm Huệ Lan ngồi dưới đất, mặt đầy nước mắt.

      Tức giận cùng phẫn hận vốn có đều bị nước mắt của nàng làm bay hết rồi, bước qua, muốn đỡ nàng dạy, nàng lại hành động trước , lau nước mắt đứng dậy nhìn :” Thiếu gia.”

      Lửa giận vừa mới tắt bị hai chữ “thiếu gia” lạnh lùng này lập tức lại khơi dậy.

      “Lâm Huệ Lan!” cắn răng khẽ quát tiếng.

      “Thiếu gia vẫn nên hưu ta .” Lâm Huệ Lan .

      “Lâm Huệ Lan! Nàng rốt cuộc có ý gì?”

      “Ta cảm thấy ta có cách để làm thê tử tốt.” Nàng chớp mắt mấy cái, ngăn cho nước mắt của mình lại rơi xuống:” Ta rất ghen tị. Thời điểm còn ở Hoa Xuân lâu, nhìn thấy chàng cùng nữ nhân khác ở chung chỗ, ta liền chịu được mà cảm thấy ghen tị. Khi đó, chàng với ta thậm chí còn chút quan hệ. khi ta trở thành thê tử của chàng, ta nhất định càng thêm thậm tệ hơn.”

      “Huệ Lan.” Nhịn bộ dáng muốn khóc của nàng, trái lại khỏi mềm ra, cầm lấy tay nàng, trịnh trọng hứa hẹn:” có nữ nhân khác ngoại trừ nàng cùng Điền Nhi. Nàng cũng là thê tử của ta, sau khi Điền Nhi vào cửa, nàng cùng ấy cũng phân biệt lớn .”

      chờ mong nhìn nàng, nàng lại cắn răng cái, bỏ tay tránh ra.

      “Lâm Huệ Lan! Như vậy là nhưỡng bộ lớn nhất của ta đối với nàng! Điền Nhi từ đính ước cùng ta, lại thêm hai nhà đều là quen biết lâu năm, chuyện hôn này, ta như thế nào có thể bỏ là bỏ?”

      “Chàng có thể hưu ta.” Lâm Huệ Lan trả lời.

      “Lâm Huệ Nàng! Nàng quá đáng!”

      “Ta chính là rất quá đáng!” Nàng lớn tiếng quát lại, đột nhiên ôm chặt lấy :” Lý Chí! Chàng là của ta! Của mình ta! Ta cho phép nữ nhân nào khác chạm vào chàng, cũng đồng ý chàng chạm vào nữ nhân khác!”

      Lý Chí hoàn toàn bị tuyên ngôn bá đạo như vậy kinh hãi.

      “Muốn chế giễu ta ?” Nàng buông ra, vừa khóc vừa cười:” Ta là nữ tử thanh lâu, mà cũng dám si tâm vọng tưởng Lý đại công tử chỉ được phép có mình ta, đáng chế giễu đúng ?”

      “Như vậy… lấy ai nữa.” Lý Chí giọng trả lời.

      Nàng thu hồi nụ cười nhìn .

      kéo nàng vào lòng, ôn nhu lau nước mắt thay nàng:” có Điền Nhi, cũng có nữ nhân khác. Có đôi khi vì việc làm ăn thể tới Hoa Xuân lâu, nhưng ta cam đoan, gặp mặt hay chạm vào nương nào trong đó cả.

      Nàng sững sờ nhìn , câu.

      nhíu nhíu mày:” Còn vừa lòng sao?”

      Nàng lắc lắc đầu, có chút biết phải làm sao:” Ta… Ta vừa rồi có phải hay xuất ảo giác?”

      có.” tức giận .

      “Nhưng mà… Nhưng mà làm sao có thể đơn giản như vậy? “ Vẻ mặt nàng tỏ thể tin:” Chàng làm sao có thể đơn giản chỉ vì ta mà buông tha cho nữ nhân khác?”

      “Cần lý do sao?” hỏi.

      Nàng dùng sức gật đầu.

      “Bởi vì nàng vui.” .

      “Chỉ bởi vì ta vui?”

      cảm thấy được tự nhiên liếc mắt nhìn nàng cái:” Còn chưa đủ sao? Nhìn thấy nàng vui, trong lòng ta khó chịu giống như bị mấy trăm mấy ngàn còn côn trùng cắn. Vì để chính mình phải khó chịu, chỉ có thể làm cho nàng vui vẻ.”

      “Lý Chí,” Nàng mở to mắt nhìn :” Chàng… Chàng phải là… ta chứ?”

      nhìn ra sao?” giống như thoải mái trả lời.

      “Ông trời!” Lâm Huệ Lan sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nhảy lên đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, hưng phấn mà hét lớn:” Lý Chí ta! Lý Chí… Ngô…..”

      Lý Chí xông lên, hung hăng che môi của nàng lại, vội vàng đóng cửa sổ, khuôn mặt ngăm đen nổi lên ửng đỏ hiếm có:” Lâm Huệ Lan nàng người điên này! tại là nửa đêm!”

      Người điên kia ở trong vòng tay cười đến điên cuồng.

      Lý Chí bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn nàng:” Lâm Huệ Lan, tốt xấu gì nàng cũng là nữ chủ tử của Lý gia, van xin nàng giữ chút hình tượng được ?”

      “Bộ dáng nữ chủ tử là làm để cho người khác xem, Ở trước mặt chàng, ta là chính ta!” Nàng vừa , bên thừa dịp nghiêng đầu liền bổ nhào lên người .

      “Lâm Huệ Lan…” Tim bỗng dưng đập loạn, lời vừa muốn biết bay đến đâu.

      Biến hóa của nàng, khiến cho toàn thân phát ra quyến rũ, hai chấm tròng mắt màu đen giống như ánh nến lúc sáng lúc tối, mờ mờ ảo ảo, thanh động lòng người tràn ra từ đôi cánh môi kiều diễm như hoa xuân của nàng:” Tướng công, có muốn nếm thử tư vị dục tiên dục tử hay ?”

      “Nàng đúng là nữ nhân biết liêm sỉ….”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :