1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thanh Hoa Đế quân - Diệp Tiếuc(p4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 4


      Sau khi trở về từ nhân gian, Quân Tử Thiều liền ràng cảm nhận được thay đổi Thanh Hoa.

      cho nàng ăn gậy, cũng đánh nàng nữa. Đôi khi nàng sờ mó bàn tay của , cũng trầm mặc câu.

      Tất Phương đây là tượng tốt, nhưng dù thế nào nữa nàng cũng thể đưa chuyện này vào phạm vi tượng tốt được. Nàng vẫn cảm thấy, tình của nam nhân đều phải khó chịu, rụt rè, giống như những nam tử thế gia ở Vô Phương giới kia, ngươi sờ sờ , mà rút kiếm đâm ngươi tẹo, liền chứng tỏ rằng thích ngươi; nếu rút kiếm ra trực tiếp đâm chết ngươi, vậy chứng tỏ thích ngươi; đâm ngươi chết bèn dứt khoát đếm xỉa tới ngươi, bộ dạng bị cường quyền áp bức, chứng minh rằng vẫn hề thích ngươi.

      Nàng suy tới xét lui, hoàn toàn cảm thấy Thanh Hoa là loại sau cùng. Nàng nghĩ, có lẽ nàng dồn ép quá gấp, cho nên bèn tính toán cho Thanh Hoa chút thời gian hạ nhiệt.

      Lịch báo cáo công tác tháng vài lần định kỳ biến thành tháng hai lần, mật độ sờ tay cũng từ từ giảm xuống. chứng minh phương thức của nàng xác thực hữu hiệu, tại nàng đến Thái Hòa cung, Thanh Hoa bắt đầu chủ động chuyện với nàng, chủ động pha trà, thỉnh thoảng còn có thể cười với nàng cái.

      Thanh Hoa bình thường cười nhiều lắm, ngẫu nhiên nở nụ cười, tựa như hoa nở khắp núi, khiến người xem xao xuyến, luôn nhịn được muốn nhào tới hôn cái. Nhưng Quân Tử Thiều cảm thấy, bản thân nhất định phải giữ bình tĩnh, thể lại để trong lòng Thanh Hoa nảy sinh ý nghĩ tránh xa, cho nên chỉ có thể cố tình nghiêm mặt, kiềm chế đáy lòng rối loạn, tránh cho Thanh Hoa nhận ra ý đồ hèn mọn của chính mình.

      Thời gian đến chỗ của Thanh Hoa ít , thời gian đến nơi ở của Tả Cao ngày càng nhiều.

      Tả Cao chính là vị Trạng nguyên mà nàng và Thanh Hoa cứu, từ sau khi Thanh Hoa xuất , Tả Cao liền xem Thanh Hoa và Quân Tử Thiều là ân nhân cứu mạng, chỉ cần Quân Tử Thiều xuất , cho dù Tả Cao rất bận cũng chơi cùng Quân Tử Thiều.

      Nhân gian phồn hoa, từng ngày từng ngày trôi qua, Quân Tử Thiều lại nảy ra ý tưởng chơi đùa mới, hôm đó sau khi đến Thái Hòa cung bị bắt nạt lần nữa, Quân Tử Thiều hạ phàm với Tả Cao: “Chúng ta dạo kỹ viện .”

      Tả Cao phê duyệt công văn lập tức bèn phát hoảng, ngẩng đầu cả kinh : “Tiên quân người cái gì?! Người lặp lại lần nữa ?!”

      “Ta ,” mặt Quân Tử Thiều ra vẻ ưu sầu, “Đêm dài đằng đẵng, lòng dạ nào mà ngủ, chúng ta cứ đến kỹ viện dạo chơi thôi…”

      “Rầm” tiếng lớn, Tả Cao lăn từ ghế xuống đất.

      Cùng lúc đó, Thiên đình, Thanh Hoa cầm quân cờ đánh với Thiên đế.

      đồ trận thiên la địa võng(1), quân cờ chém giết lẫn nhau, bên trắng bị bên đen vây khốn trùng trùng, hoàn toàn chừa con đường sống, Thiên đế cầm quân cờ trắng khỏi thở dài khe khẽ: “Tất Phương với ta ngươi theo đuổi Tử Thiều Thần quân, lại cầu mà được, lúc trước ta tin, nhưng nhìn bàn cờ đầy sát ý này của ngươi, ta thực tin chút rồi.”

      Đặt quân cờ xuống, ngước mắt lên nhìn, Thiên đế có chút ý muốn trêu ghẹo: “ à?”

      “Ừm.” Thanh Hoa chẳng hề kiêng kị, nhấc cờ đặt cái cộp lên bàn cờ, giọng điệu nhàn nhạt : “Từng thấy ngu ngốc, nhưng chưa bao giờ thấy qua ngu ngốc đến như thế.”

      Đúng vậy, , Thanh Hoa Đế quân, cũng sa đọa tới mức độ sử dụng mỹ nhân kế, nhưng đối phương cứ như rùa đen hết trốn lại tránh, thực là ngốc nghếch có hai.

      Thiên đế nghịch con cờ trong tay, chậm rãi thở dài lên tiếng: “Ta còn tưởng rằng, ngươi luôn chờ Tử Thiều.”

      Nghe xong lời ấy, Thanh Hoa hơi ngẩn người, hồi lâu sau, mới chầm chậm mở miệng, giọng chứa đầy cay đắng: “Nàng…có lẽ về được nữa.”

      Cùng là Tử Thiều như nhau, nhưng Tử Thiều trong miệng Thiên đế lại là đứa bé mồ côi của vị tội thần năm đó, Tuế Tử Thiều.

      Thiên quân Tuế Ngôn An, trước khi bị xử phạt cực hình, từng hứa gả nữ nhi duy nhất của cho người bạn tốt Thanh Hoa Đế quân, đó cũng là chuyện đào hoa duy nhất trong hàng trăm nghìn vạn năm nay mà Thanh Hoa dính vào và thừa nhận.

      Tuy rằng Tuế Tử Thiều của năm đó chỉ là đứa trẻ, nhưng bắt đầu từ khi nàng được hứa gả cho , Thanh Hoa bèn coi nàng như loại trách nhiệm. Năm đó Tuế Ngôn An bị xử cực hình, vợ con bị lưu đày đến hồng hoang, thể bảo vệ vị hôn thê của mình có lẽ là việc mà Thanh Hoa áy náy nhất cả đời này.

      Kỳ thực trong ấn tượng của Thanh Hoa, Tuế Tử Thiều vẫn luôn mang hình hài đứa bé, vóc dáng tuổi chỉ cao đến ngang eo , bình thường luôn là dẫn nàng theo. Khi ấy trẻ con hiểu chuyện, nên thường ồn ào đòi làm phu quân của nàng, ở cùng nàng cả đời. Sau đó nàng bị Tuế Ngôn An mang , vừa đến mấy ngàn năm, ngàn năm sau gặp lại, nhưng là vào đêm ngủ.

      Lúc đó phụ thân nàng vừa mới bị phán xử cực hình, trong đêm mưa, kiếm của nàng phá trời mà lao đến, đâm vào vai .

      sớm lớn lên thành thiếu nữ dáng ngọc kiều, nhưng còn nét dịu dàng hoạt bát năm nào. Nàng đứng trong màn mưa, cả người ướt sũng, mang theo thân đầy thương tích, thấm đẫm nước mưa.

      Nàng hỏi bằng giọng khắc nghiệt: “Vì sao cứu người?! Người là tri kỷ hảo hữu của chàng, là giao tình khắc cốt(2) của chàng, từ thượng cổ đến nay, người và chàng vào sinh ra tử, họa phúc có nhau, bây giờ người gặp kiếp nạn này, vì sao cứu người?!”

      “Chàng ràng có thể cứu người, chàng ràng vốn có thể cứu người!” xong, thiếu nữ khàn giọng kiệt sức, rốt cuộc cách nào kim nén được nữa mà gào khóc. Nhưng cũng chỉ hờ hững nhìn. Rất lâu sau, thiếu nữ đột nhiên rút kiếm về, xoay người rời .

      Từ đó về sau, chưa từng gặp lại.

      Hằng đêm mơ thấy hình dáng của nàng, dưới gốc đào, trong khung cảnh mùa xuân, bé áo hồng chỉ cao tới eo chạy đến kéo tay áo rộng lớn của , cười trong sáng và dịu dàng.

      ra, hai nàng ấy hề giống nhau.” nhìn bàn cờ nỉ non, lắc đầu cười với Thiên đế: “Nhưng mà, rồi lại giống nhau như vậy.”

      Khiến mỗi lần nhìn thấy nàng, đều nhớ tới nàng ấy.

      nghĩ, nếu nàng còn sống, rất có thể cũng người con tốt như thế, oai hùng hiên ngang, kiều duyên dáng.

      Nghĩ vậy, nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng hôm nay nàng . Nhưng gặp được người mình muốn thấy, mà là Tất Phương vừa đến với gương mặt đầy ý cười.

      “Bệ hạ, Đế quân, thần đến để kể chuyện cười đây.” Hành lễ xong, Tất Phương vào thẳng chủ đề chính. Thiên đế bưng trà, hờ hững : “Có chuyện gì thú vị à?”

      “Ha…” Tất Phương cực kỳ vui vẻ, “Tử Thiều Thần quân quả nhiên tầm thường, hôm nay dạo kỹ viện cùng gã nam nhân.”

      Lời vừa dứt, lập tức nghe thấy tiếng đồ sứ nứt toạc khẽ vang lên ở bên cạnh. Thiên đế và Tất Phương nhất tề quay đầu lại, liền gặp phải gương mặt dửng dưng lạnh lùng của Thanh Hoa ngay phía đối diện. Giống như vừa phải chịu đựng kích thích lớn, quân cờ nắm trong tay vỡ nát thành bột phấn. đứng dậy với vẻ thờ ơ, vuốt vuốt ống tay áo, nhưng thân hình bỗng xoay , tức khắc ra ngoài cách cực kỳ có mục đích.

      “Ngươi thế này là muốn đâu?” Thiên đế lộ ra vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt, lại chỉ nghe giọng lạnh ngắt của đối phương, bình tĩnh : “Bắt vợ.”

      “Phụt…” Tất Phương uống trà giải khát, phun thẳng ngụm trà ra ngoài.



      (1) Nguyên văn: ‘kinh thiên vị địa’ – ‘kinh’ là ‘kinh độ’, ‘vĩ’ là ‘vĩ độ’, ý gốc là ‘trời đất ngang dọc đều nắm trong tay’ – nghĩa: mưu lược bày bố quân của cả thế giới, bao trùm mọi việc.

      (2) Nguyên văn: ‘vẫn cảnh chi giao’ – ý chỉ tình bạn sâu đậm khắng khít tới mức như cổ (‘vẫn’) và gáy (‘cảnh’).
      @vuthuhang95: giờ mình ôm hơi nhiều bộ nên chắc ko dịch những truyện khác trong tập đoản văn này. Với lại tác giả viết đoản văn thường thích SE lắm, Thanh Hoa Đế Quân HE chứ mấy truyện kia mình ko , ko dám đào hố :sweat:

      Phần 5


      Quân Tử Thiều rất vui vẻ.

      Nàng tựa vào trong ngực chàng công tử đẹp trai, chàng thiếu niên đẹp trai khác bóp chân cho nàng, còn chàng nữa đút nàng ăn nho. Nàng vừa ăn nho vừa cảm ơn với Tả Cao: “Đa tạ ngươi nhé, Tiểu Cao, ngươi quả nhiên là trợ thủ tốt nhất của ta. Ngươi biết chứ cả đời ta chưa từng thân mật với đàn ông đến thế này đâu, lại còn là đàn ông tuấn tú như vậy nữa… Chà chà, nhân gian quả nhiên là chỗ tốt, nếu ở Vô Phương giới của chúng ta, ta mà dám làm như thế bị đám đàn ông cương liệt kia đâm thủng thành cái sàng rồi.”

      “Ặc…” Nghe xong, Tả Cao bưng vẻ mặt đau khổ định điều gì đó, nhưng còn chưa thành lời, luồng rét lạnh bỗng ập tới trước mặt. Tả Cao và Quân Tử Thiều đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy cánh cửa rầm rầm mở ra chỉ trong khoảng khắc, chàng trai tuấn tú xinh đẹp áo trắng tóc đen đứng ngay ngưỡng cửa, sau lưng toàn là băng tuyết, thanh lâu vốn hoa mỹ náo nhiệt lúc này cứ như vùng bình nguyên phủ băng ngàn dặm, con người cũng biến thành tượng đá.

      Nhìn đến bạch y công tử, Tả Cao liền biết mình xong đời rồi, hai chân bủn rủn quỳ sụp xuống, mồm miệng ngày thường lanh lợi cũng bị dọa thành cà lăm: “Đế Đế Đế Đế quân…” Thấy Tả Cao quỳ gối, đám tiểu quan(1) luôn giỏi xem mặt đoán ý ở cạnh Quân Tử Thiều bèn lập tức lui ra, sau đó cũng quỳ xuống.

      So với hoang mang rối loạn của Tả Cao, Quân Tử Thiều lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, đương nhiên, nàng cũng chỉ bình tĩnh ngoài mặt mà thôi, trong lòng triệt để đảo lộn từ rất sớm rồi. thế nào nữa chuyện chơi kỹ viện bị người mình thích bắt tại trận như thế này, dù có vang dội đến đâu cũng thể để người khác biết được.

      Nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh của Quân Tử Thiều, Thanh Hoa bước tới, vung tay cái, cửa lập tức bị đóng lại. nhàn nhã tiến đến bên bàn, tìm tư thế thoải mái để ngồi, tự mình cầm lấy cái chén chưa ai dùng qua, rót đầy rượu vào.

      Giữa lúc làm những việc này, tất cả mọi người đều duy trì im lặng cao độ, rót xong rượu, bấy giờ giống như mới nhận biết được tình hình xung quanh, ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi dò: “Sao ai gì hết vậy? Nên làm gì làm chứ.”

      phải ngươi đút nho sao?” chỉ thiếu niên đẹp trai quỳ gối, với biểu cảm ‘đó là lẽ dĩ nhiên’: “Nhanh đút .”

      “Tiểu…tiểu…tiểu nhân…” Thiếu niên quỳ mặt đất, run lẩy bẩy thành tiếng. Thanh Hoa làm ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, bưng dĩa nho gần đấy lên rồi hỏi: “Ngươi đút, ý là muốn ta làm hả?”

      “Ặc… ra…ta cũng phải muốn ăn nho đến mức đó đâu.” Trông thấy thiếu niên bị Thanh Hoa áp bức gay gắt, Quân Tử Thiều nhịn được mở miệng định làm dịu bầu khí. Vừa dứt lời, nàng liền nghe thấy tiếng “xoảng” lớn vang lên, chính là tiếng dĩa nho trong tay Thanh Hoa nện xuống đất. Nụ cười mặt Thanh Hoa cũng thu lại, lẳng lặng nhìn Quân Tử Thiều ngồi đoan chính ở bên cạnh, Quân Tử Thiều cưỡng ép lòng mình chịu đựng nỗi kinh hoảng lo sợ, phất phất tay với những người quỳ gối phía dưới, tất cả bèn lập tức lui ra, nhân tiện khép chặt cửa lớn.

      Mọi người rồi, trong phòng chỉ còn lại Quân Tử Thiều và Thanh Hoa, Quân Tử Thiều , Thanh Hoa cũng , qua hồi lâu, Thanh Hoa mới cong môi bảo: “Phàm nhân thường kẻ ngốc gan to, hôm nay ta mới hiểu, kẻ ngốc quả nhiên phải luôn kèm với gan to.”

      “Ặc…” Từ xưa đến nay Quân Tử Thiều đều biết người trước mặt nàng ăn rất sắc bén, nhưng mà sắc bén trực tiếp cỡ này vẫn hiếm gặp lắm. Cho dù trước đây mỗi ngày đánh nàng, cũng chưa từng trở nên bén nhọn như vậy.

      Thanh Hoa đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Quân Tử Thiều, cuối người xuống nhìn nàng.

      Nàng ngẩng đầu theo bản năng, lập tức đón lấy gương mặt của , hai người mặt đối mặt cách nhau chỉ trong gang tấc, gần tới mức dường như có thể chạm đến hơi thở của đối phương, đôi mắt sâu thẫm như màn đên phản chiếu bản thân nàng, ánh mắt thâm trầm, tràn đầy những sắc thái nàng đoán ra, xem cũng .

      lâu sau, sắc thái kỳ lạ đó mới dần dần phai nhạt khỏi đôi mắt , lại thêm lúc lâu, mới : “Ta hỏi nàng vấn đề được chứ?”

      “Chàng hỏi .” Quân Tử Thiều híp mắt nở nụ cười.

      “Năm vạn năm trước, nàng ở đâu?”

      Vừa nghe thấy vấn đề này, Quân Tử Thiều liền sửng sốt. Lát sau, nàng mỉm cười: “Hồng hoang.”

      Thanh Hoa nữa, lặng lẽ nhìn nàng, nhìn lâu, cuối cùng, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.

      Nụ cười đó mang bao cay đắng, rồi lại thấm đẫm vui mừng. vươn tay ra, nâng mặt nàng lên như nâng trân bảo tuyệt thế, chầm chậm : “Nàng thích ta.”

      cách vô cùng khẳng định, mảy may do dự.

      Quân Tử Thiều chỉ ngạc nhiên trong phút chốc, rồi nàng tiếp: “Đó là tự nhiên, bằng ta cũng cần vượt ngàn dặm mà tới như thế.”

      “Vậy ,” thở dài lên tiếng, “Chúng ta thành thân .”

      “Chàng… cái gì?!” Giọng của Quân Tử Thiều có chút run run vì giật mình kinh ngạc. Thanh Hoa tĩnh lặng nhìn nàng, chầm chậm : “Chúng ta thành thân .”



      (1) Tiểu quan: kỹ nam, đàn ông làm việc trong kỹ viện.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Phần 6




      Thanh Hoa làm việc rất có năng suất, chỉ qua hai ngày, khắp thiên giới loan truyền tin tức hai người bọn họ thành thân. Chuyển biến to lớn như vậy cũng khiến Quân Tử Thiều biết phải làm sao, ngày thứ ba nàng lèo nhèo lê thân đến phủ của Thanh Hoa, khá bất an hỏi dò: “Chúng ta như vậy, có khi nào nhanh quá rồi ?”


      “Hửm? Nàng thấy nhanh quá hả?” Thanh Hoa vẽ tranh, hề ngẩng đầu lên, nhưng trong giọng lại mang theo chút áp bức.


      “À… ra…cũng nhanh lắm…”


      “Vậy phải là được rồi sao?”


      “Cái đó, nhưng mà…có rất nhiều chuyện còn chưa bàn kỹ mà đúng ?” Gương mặt Quân Tử Thiều tỏ vẻ rối rắm, chóp mũi Thanh Hoa hơi ngừng lại, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nàng rồi hỏi: “Tỷ như?”


      “Tỷ như…á, tỷ như sau khi thành thân, về Vô Phương giới hay ở lại Thiên giới đây? Ta là Thần quân của Vô Phương giới, chàng ở Thiên giới có địa vị cũng thấp, chàng…”


      “Ta có vấn đề gì cả.” Nghe được câu ấy, hắp lập tức ngắt lời nàng, rủ tầm mắt xuống mà , “Nàng đến đâu, ta đến đó, ta rời xa nàng nữa.”


      Quân Tử Thiều bỗng có chút ngây người, nàng biết, con người trước mặt này, lời ra miệng luôn là làm, lần lừa dối thất ước duy nhất, cũng chính là nàng.


      với nàng như thế, nhất định làm như thế, nàng cảm nhận được nhịp tim của bản thân đập cực nhanh, cuối cùng bắt đầu có chút nỡ.


      Hoặc có thể , từ khi gặp lại , từ khi lại cười với nàng, từ khi gọi nàng là Tử Thiều thêm lần nữa, nàng nỡ rồi.


      Vì vậy, nàng mỉm cười.


      “Về Vô Phương nhé.” Nàng , thầm siết chặt nắm đấm.


      Lưu cho con đường, mà con đường ấy cũng được lưu lại, cho nàng.


      Sau khi quyết định về Vô Phương, bọn họ lập tức chuẩn bị thuyền, và khi liên lạc thông báo với Vô Phương giới, mọi thứ cần thiết liền bắt đầu được chuẩn bị theo từng bước.


      đêm trước lễ thành thân, Thiên đế tìm gặp Thanh Hoa.


      cau mày, trong mắt đều là thâm ý: “Ngươi biết nàng là ai sao?”


      “Biết.” Thanh Hoa hờ hững trả lời. Thiên đế nhíu mày càng sâu: “Ngươi biết từ lúc nào?”


      “Vừa bắt đầu hoài nghi, lần vào thanh lâu kia, lúc trông thấy Tả Cao và tên tiểu quan mà nàng tìm đến có lẽ xác định rồi.” đoạn, cầm lấy quân cờ, đặt xuống bàn cờ, nhàn nhạt : “ người trong đám tiểu quan, còn có cả Tả Cao, đều là những tiên nhân bị kiện năm đó liên lụy hạ phàm đấy.”


      “Ngươi ứng đối thế nào?” Thiên đế ngồi đối diện , Thanh Hoa giương mắt lên nhìn: “Ngươi cũng chuẩn bị tốt kế sách ứng đối phải sao?”


      “Như vậy mà ngươi còn muốn thành thân với nàng à?” Thiên đế hiểu cho lắm, bàn tay cầm cờ của Thanh Hoa khẽ trượt , sau hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Hôn lễ này, ta đợi quá nhiều năm, cũng chậm quá nhiều năm rồi.”


      Ngày hôm sau, hai người mặc hỷ phục, cùng chúng tiên đến núi Tuyết Tư.


      Nàng và lên thuyền, đứng ở mũi thuyền, quan sát khe hở từ từ mở ra. Thanh Hoa lặng lẽ kéo tay Quân Tử Thiều, nhìn hình dáng của người đứng cạnh , mặc bộ hỷ phục cùng đôi với . Lúc này chính là thời điểm mặt trời mọc, bị nắm tay đứng dưới ánh bình minh chiếu rọi, mang theo nét mỹ lệ khó có thể thành lời.


      Dường như nhận ra ánh mắt của , nàng quay đầu lại, nhàng nở nụ cười.


      “Sao vậy, cảm thấy ta đẹp quá đúng ?” Nàng cười dịu dàng vô cùng, lên tiếng như vui đùa: “Có phải là muốn cùng ta ở mãi bên nhau ?”


      “Ừ.” Đây là lần đầu tiên, Thanh Hoa hề lảng tránh. Bình tĩnh mà kiên định gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của , khỏi mỉm cười.


      Lúc này thuyền xuất phát, lực hút cực lớn cuốn hai người bọn họ lẫn chiếc thuyền vào thông đạo. Trong quá trình ấy, Thanh Hoa vẫn nắm chặt tay nàng rời, sau đó mở miệng cách mạnh mẽ và vững vàng: “Quân Tử Thiều, ta muốn mãi mãi ở bên nàng!”


      Khi đó bọn họ ở trong thông đạo, tiếng gió và tiếng sóng biển rít gào, nhưng đều thể nhấn chìm giọng của chàng trai. Thiếu nữ cùng mười ngón đan xen, nghe xong câu của , nàng khe khẽ nở nụ cười.


      Bấy giờ, thông đạo sắp đóng, song thiếu nữ lại đột ngột giãy mạnh bàn tay nắm lấy nàng, thuận thế bức ép buông nàng ra.


      “Nhưng mà,” Vào thời khắc cuối cùng, nàng nhìn , sắc mặt giống hệt người con kia, người con giẫm lên màn mưa đêm mà đến nhiều năm về trước, “Nhưng mà ta sớm, còn muốn cùng chàng ở bên nhau nữa.”


      Vừa dứt lời, liền bị cuồng phong cuốn khỏi thông đạo. Thanh Hoa sững sờ dõi theo nàng, cẩn thận hiểu từng lời nàng , rất lâu rất lâu sau, rốt cuộc cũng gọi tên của nàng.


      “Tử Thiều…”


      Cái tên này, vượt qua ngàn năm vạn năm, cuối cùng vẫn để gọi ra.


      Sau khi ra khỏi thông đạo, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn vị tân nương tử đáng nhẽ vừa mới rời ấy.


      Thiên đế tiến lên phía trước, với vẻ khá bất ngờ: “Thần quân…”


      “Bệ hạ,” nghe thấy tiếng của Thiên đế, Quân Tử Thiều liền ngắt lời .


      Trường kiếm trong tay rút ra, Quân Tử Thiều bước tới, đứng vị trí cao nhất, nhìn mọi người còn kinh ngạc.


      “Thanh Hoa Đế quân được đưa về Vô Phương giới, cửa vào giới bây giờ bị ta lấp kín triệt để.” Quân Tử Thiều tuyên bố, nàng nâng kiếm lên, chỉ về phía Thiên đế, chậm rãi , “Bệ hạ, giờ khắc này, chúng ta có thể chính thức chuyện rồi.”


      “Xin cho ta giới thiệu chút,” Quân Tử Thiều mỉm cười, nhìn Thiên đế, gương mặt mang theo vẻ chế nhạo, “Tại hạ con của tội tiên, Tuế Tử Thiều.”

      Phần 7



      Tuế Tử Thiều, cái tên nàng chôn vùi trong lòng nhiều năm, mấy vạn năm sau, cuối cùng lại được thấy ánh mặt trời trong tình cảnh này.


      Năm đó thần ma đại chiến, giữa cuộc chiến loạn Ma quân chẳng may đánh sụp trụ chống trời, trời long đất lở, tam giới nguy cấp trùng trùng. Thiên quân Tuế Ngôn An thừa cơ làm loạn, bị Thiên đế vừa kế vị Mặc Tử Dạ phán xử cực hình, đồng thời lưu đày vợ con đến hồng hoang, sau đó liên hợp với Thanh Hoa Đế quân vá trụ chống trời, qua trăm nghìn năm cần mẫn làm việc mới khôi phục lại nguyên khí của Tiên giới.


      Bất luận là Tiên giới hay Ma giới, ai cũng Thiên đế Mặc Tử Dạ quả thực là vị Thiên đế nhân đức nhất. Thế nhưng chỉ có nàng biết , đằng sau bộ mặt nhân đức kia, chôn giấu bao nhiêu xương trắng vô tội.


      Như phụ thân nàng, như mẫu thân nàng.


      Nàng vẫn còn nhớ đêm mưa hôm đó, nàng ở trong phòng nghe thấy tiếng tranh cãi của cha mẹ nàng. Người mẫu thân luôn dịu dàng ấy lần đầu tiên gào thét với phụ thân: “ chỉ muốn tìm lý do mà thôi! Trụ chống trời sụp, muốn luyện thiên thạch tu bổ, muốn để tất cả chúng tiên Tiên giới tiêu hao tiên lực, cho nên muốn hy sinh chàng!”


      muốn luyện chàng thành thiên thạch vá trời, lại nghĩ đến thanh danh hiền đức của mà đội lên đầu chàng cái mũ tày tội như thế, thực là tâm kế ác độc gì bằng! Nhưng vì sao Thanh Hoa cũng có thể giúp chứ? Thanh Hoa đối xử với chàng như vậy, vì sao chàng hận ?!”


      Lúc ấy, nàng tuổi nên nghĩ, đó chỉ là những lời nhảm của mẫu thân, Thanh Hoa của nàng đối xử với phụ thân nàng như thế, người chồng tương lai của nàng, người nàng thích từ ngày còn bé.


      Mãi đến khi phụ thân mất, mãi đến khi nàng bị lưu đày ra cảnh giới hồng hoang, mãi đến khi mẫu thân vì nàng mà nghịch thiên cải mệnh, lấy chính mẫu thân làm tế phẩm sống, sau đó tự mình lăng trì, nàng mới thể thừa nhận.


      , chính là như vậy.


      “Ta bày trận pháp từ sớm,” nàng cắm mạnh thanh kiếm xuống đất, mặt đất bắt đầu chấn động, toàn bộ chúng tiên nhân tái nhợt nhìn Quân Tử Thiều đứng cao, nhưng giờ khắc này, sắc mặt của Thiên đế thay đổi từ nét kinh ngạc ban đầu thành vẻ dửng dưng từ lâu.


      nhìn nàng cách ràng, giống như biết hết tất cả. Quân Tử Thiều phớt lờ ánh mắt của đối phương, chậm rãi : “Tru thần trận, nửa canh giờ sau, ta cùng các vị, phi hôi yên diệt.” (tan thành tro bụi, để nguyên văn cho hay)


      Lời vừa thốt ra, chỉ trong khoảnh khắc, chúng tiên liền trở nên hỗn loạn. Rất nhiều thần tiên bắt đầu rời khỏi trường, nỗ lực tìm đường thoát ra ngoài. Nhưng chẳng ai thành công, toàn bộ tiên nhân rối bời và tuyệt vọng mà vùng vẫy, hệt như dã thú bị nhốt trong lồng.


      Quân Tử Thiều và Thiên đế đều lạnh nhạt bàng quan với những điều ấy, suy nghĩ lát, Thiên đế mới : “Tại sao ngươi giết Thanh Hoa?”


      “Vì sao ta phải giết ?” Nghe Thiên đế hỏi, Quân Tử Thiều lại nở nụ cười: “Tất cả mọi chuyện đều do tay ngươi sắp đặt, chẳng qua Thanh Hoa chỉ là đồng lõa trong đó mà thôi, vì sao ta phải giết ?”


      “Ngươi thích .” Thiên đế mỉm cười khẳng định, ngẩng đầu nhìn về phía đám mây cuồn cuộn tích tụ. Quân Tử Thiều nhíu mày, nhìn đám mây trắng quay cuồng đó, lạnh lùng : “Thích sao thích sao? Ta và , cuối cùng cũng bao giờ gặp lại.”


      Vừa dứt lời, giống như là để đánh vào mặt nàng, sau luồng sấm sét vang đội, bầu trời đột ngột xuất vết nứt, chàng trai áo trắng từ trời rơi xuống. Chàng trai ấy xoay người trung, sau đó lập tức rơi xuống bên cạnh nơi đứng.


      Hình như bị thương rất nặng, vừa mới hạ xuống liền lảo đảo, vấp cái rồi ngã nhào.


      Ngay lúc đó, Quân Tử Thiều cả kinh lùi bước, vô cùng hoảng hốt nhìn chàng trai dưới đất.


      chưa bao giờ chật vật như vậy, cả người đầy rẫy vết thương, ngã lăn mặt đất, thậm chí chút sức lực chống đỡ bản thân cũng có.


      nằm đất, chầm chậm ngẩng đầu nhìn nàng, gương mặt tuấn tú xinh đẹp vẫn còn vương vết máu, nhìn lâu, cuối cùng chậm rãi nở nụ cười.


      Đôi mắt như vầng trăng khuyết, sắc môi hồng nhạt. Giống như từng trong những ngày xa xăm ấy.


      : “Tử Thiều, đúng là nàng.”


      Sau đó lại : “Tử Thiều, còn may, ta trở về.”


      “Thu tay .” nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, che đậy chút sợ hãi: “Trận pháp của nàng…sớm có kế sách ứng đối, đừng liều mạng nữa.”


      Nghe được lời như thế, Quân Tử Thiều dần dần bình tĩnh lại, thu hồi nỗi kinh sợ ban đầu, chậm rãi : “Ta biết, nhưng mà, ý của chàng là, để ta về tay như vậy sao?”


      Tiếng của nàng đột ngột tăng cao vài bậc: “Ta ở hồng hoang hai vạn năm, Vô Phương năm vạn năm, trải qua số kiếp sinh tử mà trở lại, chàng cảm thấy, ta có thể về tay ư?!”


      nữa, sau hồi lâu, ra sức chống đỡ bản thân bò dậy, thở hồng hộc, cúi đầu, khom người xuống. Đó là động tác nhục nhã biết bao, nhưng vì là , nó vẫn mang theo tuấn phong nhã, hoàn toàn thể tổn hại đến vẻ cao quý của .


      Đây là chàng trai nàng từng ngày đêm nhung nhớ, đây là Đế quân cao cao tại thượng của Thiên giới. Vậy mà giờ này khắc này, lại quỳ gối dưới chân nàng, dùng tư thế cung kính nhún nhường đến vậy, chầm chậm : “Là lỗi của ta.”


      Hệt như sấm sét, chớp giật bên tai nàng.


      Nàng đợi nhiều năm như thế, cuối cùng ngày hôm nay, lại nghe được câu này của .


      Trường kiếm bất giác đột ngột chỉ thẳng vào mặt , cách vỏn vẹn tấc.


      “Câm miệng.” Bàn tay cầm kiếm run rẩy, chuyện cũ ràng trước mắt.


      Những năm đó, nàng vẫn còn là đứa bé con, nàng vẫn còn thích , vẫn là người như thiên thần trong lòng nàng.


      Cho dù liên thủ cùng người khác hại chết phụ thân nàng, cho dù nàng và mẫu thân bị lưu đày hồng hoang, nhưng trước nay nàng chưa từng chân chính oán hận .


      “Lỗi của chàng? Chàng nghĩ rằng, câu lỗi của chàng là có thể xóa bỏ sao?!”


      “Lúc bị lưu đày đến hồng hoang, ta vẫn cho là, chàng đến cứu ta và mẫu thân.” Thanh kiếm nàng chỉ vào dần dần bình ổn: “Ngày nào ta cũng khắc tên chàng lên cây vãng sinh, mỗi ngày cái, chàng biết ta khắc hết bao lâu ?”


      “Ta khắc đến khi toàn bộ rừng cây vãng sinh đều là tên chàng, ta mực chờ đợi! Mãi đến khi mẫu thân ta chết ! mực chờ đợi ngày ta rời khỏi hồng hoang!”


      “Biết bà chết như thế nào ?” Nàng , nhịn được cất cao giọng, điệu bắt đầu run rẩy: “Bà cắt từng đao từng đao lên người mình, tổng cộng tám trăm chín mươi bảy đao, khi đó bà mới chết! Vì để mở thông đạo từ hồng hoang đến Vô Phương giới, bà tình nguyện chết bằng cách đau đớn như thế! Nhưng lúc ấy, chàng làm gì?!”


      Mũi kiếm đâm mạnh vào cơ thể chàng trai, nàng rốt cuộc kìm nén nổi nữa, rơi lệ như đứa bé: “Khi ta cùng đường mạt lộ, khi ta tuyệt vọng cùng cực, khi ta thống khổ, bi thương, khi ta kề cận cái chết hết lần này tới lần khác, chàng, người từng với ta nhất định đến đón ta, ở đâu?!”


      Nhưng dù là thế, dù nàng ở Vô Phương giới ngày đêm tự nhủ phải giết chết , cuối cùng khi đối mặt với , nàng vẫn có cách nào để xuống tay.


      Tận lực áp chế hết thảy sát ý, cùng trải qua khoảng thời gian tốt đẹp như vậy.


      Vốn định đưa rời khỏi, vốn muốn thả .


      Nhưng lại cố tình quay về, cố tình quỳ ở đây như thế này.


      “Là lỗi của ta.” Lặp lại lần nữa, giọng chàng trai có chút khàn khàn, cả người khẽ run, dường như cực lực đè nén thứ gì đó.


      “Ta cần chàng xin lỗi.” Nàng hít sâu hơi, chầm chậm : “Chuyện tới nước này, chàng có xin lỗi thêm nữa cũng quá muộn.”


      Nhìn đất trời rung chuyển, nàng khẽ cười: “Trời xanh bất nhân, vì sao ta phải cố kỵ?”


      Nàng sớm bị vứt bỏ quá nhiều năm.


      Cái đêm chứng kiến phụ thân mất , cái đêm giẫm lên màn mưa mà rời khỏi nàng, những ngày nhìn mẫu thân nàng cố chấp lăng trì chính mình ngay trước mặt nàng.


      Nàng từ lâu, bị vứt bỏ quá nhiều năm rồi.


      Xung quanh là tiếng động đất ầm vang, chàng trai ở bên cạnh cuối cùng vẫn tiếp tục mở miệng: “Tất cả trách nhiệm qua, ta nguyện mình gánh chịu.”


      thanh lành lạnh như tuyết trắng núi cao, hề ngập ngừng do dự: “Tử Thiều, đừng liên lụy người vô tội.”


      Nàng , lẳng lặng nhìn . lâu sau đó, nàng chậm rãi nở nụ cười.


      “Thanh Hoa, ta luôn cảm thấy chàng rất kỳ lạ.”


      “Chàng điều khiển vạn loài trong thiên địa, chấp chưởng Thập điện Diêm La. Chàng cứu muôn dân thiên hạ, phổ độ cho kẻ qua đường quen biết, nhưng trước giờ hề cứu ta.”


      “Ta chán ghét mọi người, lại sâu đậm mình chàng, ta khinh thường phớt lờ tất cả, lại chỉ hận mình chàng.”


      “Thanh Hoa,” nàng quay đầu nhìn , trong ánh mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi: “Chàng biết , ngay từ ngày còn , chàng muốn, ta liền cho.”


      “Lần này,” trường kiếm vung lên, nàng lạnh nhạt nhìn , “Cũng là như thế.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Phần 8



      Trường kiếm thoáng như sấm sét, nhanh đến mức khiến người ta thấy ánh kiếm. tĩnh lặng đứng bên, nhìn thanh kiếm của chính mình từng nhát từng nhát chém xuống máu thịt người trước mặt ra sao.


      Nam tử trước mặt quỳ thẳng tắp, tất cả mọi người xung quanh đứng thẳng người, bắt đầu có vài động tác , Thanh Hoa lập tức giơ tay lên, tạo thành tư thế “Ngừng”.


      Quân Tử Thiều lẳng lặng nhìn , dòng máu tung tóe, sắc mặt trắng bệnh, môi mỏng mím chặt vì đau đớn.


      Nàng cảm thấy trái tim dường như còn cách nào để tiếp tục nhịp đập của nó. Mỗi kiếm đâm xuống, giống như phải đâm đến thân thể của người kia, mà là đâm vào lòng nàng; mỗi kiếm rút ra, thứ phun trào dường như phải là máu tươi, mà là chuyện cũ ràng rành mạch.


      Kỳ thực nàng hà tất phải hận , kỳ thực nàng hà tất phải khăng khăng oán giận thiên địa này.


      Đêm trước khi phụ thân bị hành hình, người với nàng, đừng nghĩ đến việc báo thù, đây là do người tự nguyện, cho dù Thiên đế như thế, Thanh Hoa như thế, người cũng tự nguyện, cũng cam tâm.


      Lúc ra khỏi hồng hoang, người mẫu thân của nàng luôn cố chấp là thế, nhưng cũng với nàng, đừng trở về nữa, hãy sống tốt.


      Hồng hoang hai vạn năm, Vô Phương giới năm vạn năm, nàng vượt qua trong gươm đao và máu, những chuyện quá khứ dường như từ lâu còn trọng yếu. Chẳng qua là chấp niệm, chẳng qua là cam lòng, chẳng qua là oán trách.


      Nàng còn nhớ đêm mưa đó, khi nàng đâm kiếm vào thân thể , rồi lại rút ra mà , từng đuổi theo gắt gao nắm chặt lấy cổ tay nàng, kiên định vô cùng mà với nàng: “Tử Thiều, chờ ta tới đón nàng.”


      Nhưng nàng chờ lâu như vậy, chờ đợi thời gian dài như vậy.


      Mỗi lần thống khổ, mỗi lần tuyệt vọng, mỗi lần trải qua trong đen tối, mỗi lần máu nhuộm khắp người, nàng từ thiếu nữ nhu nhược trưởng thành thành vị Thần quân uy danh hiển hách ngày hôm nay của Vô Phương giới, nàng đằng đẵng chờ đợi, từ tràn đầy hy vọng đến tuyệt vọng, nhưng vẫn chưa từng tới.


      Có lẽ bởi vì cuộc sống quá mức gió tanh mưa máu, nên hết lần này đến lần khác đều hồi tưởng lại, tưởng niệm hoang đường năm đó.


      Hoa đào trong rừng nở rộ rực rỡ, nam tử áo trắng phía trước tận sức thả chậm bước chân chờ bé, nàng lảo đảo đuổi theo, bàn tay nắm chặt lấy tay áo bào rộng lớn của .


      Nàng với : “Thanh Hoa, bọn họ bảo, ta là vợ chàng, chúng ta bên nhau cả đời đúng ?”


      liền cười khẽ với nàng, cười như hoa đào.


      “Chờ nàng lớn lên .”


      Cho nên trẻ con năm đó vẫn luôn chờ, luôn luôn chờ.


      Nhưng khi nàng lớn rồi, thứ chờ đợi nàng lại là hồi kiếp nạn tránh thoát.


      Nhiều năm sau gặp lại , chính là giữa mưa đêm, gió lạnh.


      Kiếm của nàng chìm vào cơ thể , nàng lớn tiếng thét hỏi: “Vì sao cứu người?! Người là tri kỷ hảo hữu của chàng, là giao tình khắc cốt của chàng, từ thượng cổ đến nay, người và chàng vào sinh ra tử, họa phúc có nhau, bây giờ người gặp kiếp nạn này, vì sao cứu người?!”


      “Chàng ràng có thể cứu người, chàng ràng vốn có thể cứu người!”


      Nàng chưa từng cho biết tình sâu đậm nhiều năm của nàng, cũng bao giờ nhắc lại với nữa.


      Trường kiếm mãnh liệt chém tới lần lại lần, ai chuyện, chỉ thấy nam tử kia toàn thân máu tươi đầm đìa, mãi đến tận cùng, ngoại trừ khuôn mặt vẫn hoàn hảo, những gì sót lại chỉ là bộ xương khô còn vương vết máu.


      Tại vị trí lồng ngực của bộ xương, trái tim đặc biệt tinh xảo khẽ đập, từng chút từng chút .


      Đây là chiêu kiếm cuối cùng, đâm xuống, tất cả liền kết thúc.


      Nhưng kiếm cuối cùng ấy lại dừng ở nơi đó, Quân Tử Thiều nhìn , cảm giác trái tim trong ngực nàng như ngừng đập, lưu lại cơn đau trống rỗng.


      Nàng biết, kiếm này, nàng vẫn thể nào đâm xuống.


      Nhìn con người trước mặt, hồi lâu sau, nàng mới mở miệng lên tiếng: “ ra ta sớm hận nữa… Ta chỉ là cảm thấy có chút cam lòng…”


      cam lòng vì sao lại tiền đồ đến thế, vì sao lại mềm lòng đến thế…”


      cam lòng vì sao thiên đạo đối xử với ta như vậy, ta vẫn muốn như thế này với …”


      cam lòng… vì sao ta lại thành cái dạng này,” Nàng quay đầu, ánh mắt cong cong cười với : “Vì sao ta cứ thích chàng đến thế?”


      rồi, nàng rơi lệ, lập tức nhấc kiếm rời .


      Ra khỏi mắt trận, chính là tự động từ bỏ trận pháp. Nàng nhìn thông đạo bị đánh mở rành rành phía chân trời, chầm chậm : “Thanh Hoa, chàng thắng.”


      Chung quy là bại bởi hôm nay.


      Chung quy là bại bởi ái tình.


      Thanh Hoa khẽ động thân thể, vươn ra cánh tay chỉ còn là bộ xương vương vết máu, nắm chặt lấy làn áo của nàng.


      nhìn nàng, trong ánh mắt đều là khẩn cầu.


      Nàng quay đầu nhìn , tựa như hiểu gì, rồi lại tựa như .


      Rất lâu sau, nàng cười .


      “Buông tay thôi.” Nàng .


      Lúc đó mặt trời lên cao từ lâu, nắng sớm trải khắp đại địa. Thanh Hoa lẳng lặng nhìn dung nhan tốt đẹp của trước mặt, cuối cùng cũng hỏi thành lời: “Nàng , ta sao?”


      .”


      “Vậy nàng , sau này muốn ta nữa sao?” chầm chậm mở miệng, bàn tay nắm tay áo nàng vẫn run rẩy. Quân Tử Thiều câu, lát sau, nàng cuối cùng trả lời : “.”


      đột nhiên buông tay ra, suy sụp quỳ ngồi nơi đó, dõi theo hình bóng càng càng xa, mãi đến khi nàng biến mất trong vòng sáng.


      bất chợt nhớ tới, rừng đào năm ấy, khi hoa đào nở rộ, gió xuân phảng phất, từng theo sau lưng , ra sức lôi kéo trò chuyện.


      Nàng : “Thanh Hoa, ta thích chàng lắm, chàng làm phu quân của ta .”


      trước là nàng, rời trước, cũng là nàng.


      Nhưng mãi mãi thể nào oán trách, chỉ có thể hết lần này đến lần khác, để mặc nàng rời xa.


      Như đêm mưa đó lưu lại vết thương vai , như rạng sáng này chỉ vì mà giữ lại trái tim.


      Phần 9


      Bình minh lên, trời vẫn còn mang theo cái lạnh.

      Quân Tử Thiều cho người hầu hạ mặc quần áo, sau đó lại tiếp tục ngồi điện Vô Phương giới. Chúng tiên lần lượt bẩm tấu đại , nàng trầm mặc lắng nghe. Khi buổi chầu gần kết thúc, thần sứ Ty thư chuyên phụ trách truyền tin đột nhiên bước ra, trình lên mặt Thiên Địa kính mà thiên giới đưa tặng.

      Quân Tử Thiều cho người nhận lấy, rồi tự mình nâng Thiên Địa kính quay về phòng, sau đó thi pháp mở ra Thiên Địa kính.

      Trong gương ghi lại cảnh tượng người, ngăn cách ba ngàn năm, cuối cùng nàng cũng trông thấy người kia từ mặt kính. Tay nàng vẫn nhịn được run rẩy, hầu như cách nào cầm chắc chiếc gương. Nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn hề muốn buông tay, đó là nỗi tương tư khắc vào tận xương tủy, vô pháp vứt bỏ.

      Trong gương thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, người vẫn còn lộ ra xương trắng, nhìn qua có chút ghê sợ. Trong gương thi pháp để làm chuyện gì đó, cực kỳ chăm chú.

      Nàng tiếp tục nhìn thi pháp, nhìn mệt mỏi, nhìn tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh. Cuối cùng, nàng rốt cuộc nhìn thấy, ở trong gương, thành công tạo ra mảnh hồn phách.

      Hồn phách đó quen thuộc là thế, cho dù chỉ là thoáng qua, nàng cũng có thể nhận ra.

      Tựa như thể tưởng tượng nổi, nàng run run đưa tay vuốt lên mặt kính. Mà người trong gương cũng lộ ra nụ cười, mừng rỡ tràn đầy khắp khuôn mặt. Thiên đế tới, mở miệng hỏi : “Ngươi làm thế này, còn chống đỡ được bao lâu?”

      quan trọng,” Thanh Hoa nở nụ cười, trong mắt đều là thản nhiên như vừa trút gánh nặng: “Ta tụ hồn cho Ngôn An nhiều năm như vậy, cuối cùng đợi được ngày hôm nay.”

      “Đây là chúng ta nợ , về lý đương nhiên phải làm cho .” đoạn, Thanh Hoa dường như nhớ đến điều gì, ánh mắt chợt khẽ lay động: “Hơn nữa… Ngôn An sống lại, chắc nàng cũng vui vẻ rất nhiều…”

      “Ngươi…” Nghe như thế, mặt Thiên đế lộ vẻ đành lòng: “Nếu đến vậy, hà cớ gì để cho nàng ?”

      “Nếu nàng thống khổ như thế, vì sao phải khiến nàng ở lại?” Thanh Hoa hờ hững hỏi ngược lại: “Là ta có lỗi với nàng, nàng hận ta, lại ta, thấy ta chẳng qua chỉ tăng thêm đau lòng. Nếu ta nàng như vậy, sao có thể đứng nhìn nàng đau lòng.”

      “Nhưng mà…Ngươi…” Thiên đế định gì đó, muốn lại thôi, Thanh Hoa khẽ lắc đầu, đứng dậy nâng lấy Tụ Hồn đăng đựng mảnh hồn phách: “Ta đưa luân hồi.”

      xong, liền cầm ngọn đèn Địa phủ, tự mình viết mười kiếp nhân sinh mỹ mãn vào sổ Sinh Tử cho phụ thân nàng, cuối cùng mới thả phụ thân nàng ra, sau đó để Quỷ sai dẫn người đến cầu Nại Hà.

      đứng đầu cầu Nại Hà nhìn hình dáng kia càng càng xa, dưới chân là từng đóa từng đóa Bỉ Ngạn rực rỡ, bên cạnh là dòng Vong Xuyên cuộn trôi ngừng.

      lâu sau, ở trong gương cười khẽ, ánh mắt vô định mang theo cay đắng, chầm chậm : “Tử Thiều, có phải nàng vui vẻ hơn chút .”

      “Tử Thiều,” Vừa , sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, tựa như chịu đựng cơn đau khủng khiếp, thở hổn hển xoa nơi lồng ngực: “Có phải nàng…”

      Lời còn chưa dứt, chỉ thấy đột nhiên nôn ra ngụm máu lớn, cuối cùng tiếp tục chống đỡ bản thân được nữa, ngã xuống đất.

      Vẻ mặt dần dần trở nên ngơ ngẩn, trong mắt cũng dần dần có chút ý cười.

      “Có phải là…” nỉ non, thanh yếu ớt, nhưng từng câu từng chữ lại như sấm sét vang vọng bên tai Quân Tử Thiều.

      “Có thể quay về rồi?”

      mở miệng dò hỏi, sau đó, trong mảnh Bỉ Ngạn hoa ấy, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Đóa hoa diễm như máu, áo bào trắng xóa.

      Hình ảnh từ từ chìm vào đen tối, chờ đến lần sáng tiếp theo, lại là bên trong huyệt mộ tràn ngập khí lạnh.

      Người kia nằm trong quan tài băng, áo trắng, tóc đen, mặt vẫn mang theo ý cười ấm áp, giống như thỏa mãn với kết cục này.

      Bên cạnh có tiếng người khóc cùng tiếng người trò chuyện.

      Nàng cẩn thận nhận biết, mơ hồ nghe thấy giọng của Tất Phương: “Bệ hạ, chôn thi thể của Đế quân ở Vô Phương, đến gần Thần quân hơn chút, nhất định rất vui vẻ.”

      Những lời khác còn nghe lọt, nàng lẳng lặng nhìn người trong gương, nhìn bàn tay vẫn còn lộ xương trắng của , nhìn y phục trắng vạn năm như ngày của .

      Nàng nghĩ, thế này là hoang đường.

      Nàng nghĩ, sao đợi nàng?

      Nàng nhớ tới đêm trăng nọ nàng và cùng thả hà đăng, khom lưng đẩy hà đăng vào trong nước, sau đó đứng thẳng người, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nàng đứng dưới tàng cây lẳng lặng quan sát .

      Gió đêm nổi lên, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng mờ ảo.

      Khi đó trong lòng nàng vô cùng mềm mại, bỏ tất cả hận, dứt bỏ hết thảy khổ đau, chỉ giữ lại chút ấm áp kia dưới đáy lòng, khiến nàng cảm thấy, vui mừng biết bao.

      Khi đó nàng thậm chí nghĩ, nếu có thể như vậy cả đời, cũng tốt lắm.

      Nhưng người kia, người mà nàng say đắm, nhiều năm sau, lại lấy tư thái ấy xuất trong tầm mắt nàng.

      Nàng run run ngẩng đầu, cảm giác mặt ướt đẫm nước mắt, nàng đứng dậy, cuối cùng chịu đựng được nữa, mạnh mẽ xông ra ngoài.

      Nàng chưa từng tới nơi cách cuống cuồng đến thế, chưa từng mong nhớ người nhiều đến thế.

      Gấp gáp trong đêm tối, nàng rốt cục tới Thái Hòa cung.

      Lúc này nước mắt mặt nàng bị hong khô, nhưng con mắt vẫn hơi sưng đỏ. Nàng do dự muốn mở cửa, nhưng lại có chút sợ hãi, chần chừ trong chốc lát, cửa đột nhiên bị người ầm ầm mở ra, Tất Phương đứng trước mặt nàng, cười đến có phần đắc ý.

      “Đế quân vì tu phục hồn phách của Ngôn An Thiên quân nên chìm vào ngủ say trong quan tài băng năm trăm năm, mấy ngày trước vừa tỉnh lại, Thần quân đến đúng lúc.”

      …” Quân Tử Thiều khàn giọng mở miệng, chưa kịp gì, Tất Phương liền tránh người, để lộ ra người phía sau.

      Người kia vẫn mặc tuyết y vân sa, lười biếng nằm thảng y dưới gốc bồ đề, đầu gối lên quyển kinh thư, trông rất thanh nhàn.

      lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh mà ôn nhu. Gió phảng phất, hạt cây bồ đề phân tán khắp nơi, khẽ cong khóe miệng, chỉ nụ cười thoáng qua, nàng liền cảm thấy tất cả hoài nghi khổ sở đều hòa tan thành hồ xuân thủy.

      “Nàng về rồi.”

      “Ừ, về rồi.”


      HOÀN

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :