1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thang Tiêu- Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Full 58c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20 Rung động

      editor: Đinh Thùy Vân

      beta: Moonmaplun

      nguồn: *******************

      Thời tiết dần trở lạnh, mùa đông này dường như rất khó khăn, ngay tại lúc Viên Tiêu dùng đầu ngón tay đếm ngày, bỗng nhận được điện thoại của Thang Viên. Đè xuống nút nghe, câu đầu tiên nghe là nhanh xuống lầu. Nghe thấy thế, Viên Tiêu sững sờ ngay tại chỗ, tim đập mỗi lúc nhanh, dám gác điện thoại, cũng dám chậm trễ, cầm điện thoại lao nhanh xuống lầu, đến ngay cả thang máy cũng nhớ.

      Ra đến cửa lớn, đợt gió lạnh như đao cắt ập tới, nhưng Viên Tiêu hề cảm nhận thấy, giờ khắc này, những ngày xa nhau trong mắt tất cả đều hóa thành hư vô, chỉ còn nhìn thấy người con cười dịu dàng mà ngày đêm nhung nhớ đứng ở nơi đó.

      Bỏ hết con mẹ nó ngụy trang, bỏ hết con mẹ nó bình tĩnh. Viên Tiêu sải vài bước tới trước mặt Thang Viên hung hăng ôm chặt vào trong lòng. nhớ , rất nhớ rất nhớ. Khi làm việc, khi làm, khi ăn cơm, khi ngủ,... lúc nhớ. Nhưng lại thể đè nén tình cảm của chính mình. Viên Tiêu cảm thấy tình cảm của ngày càng tăng lên đến ngày nào đó đè nén được nữa đột nhiên phun trào, sớm hay muộn cũng rơi vào kết cục nổ tan xác mà chết.

      “Thang Viên nhi....Thang Viên nhi...” Đôi tay gắt gao ôm chặt , khiến dán sát vào cơ thể kẽ hở, Thang Viên thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đập hữu lực của , bùm bùm, mang theo nhiệt huyết tuổi trẻ cùng sinh lực dồi dào. biết muốn gì, bởi vì trừ bỏ gọi tên ra hề lời gì khác. cho rằng mình đẩy ra, sau đó bình tĩnh cho biết, như vậy là đúng, bọn họ là bạn tốt, bọn họ thể dùng sức ôm nhau như vậy. Nhưng đôi tay có ý thức vòng ra sau lưng rộng lớn của .

      Có phải chưa từng cho điều này, rằng từ ngày họ xa nhau, cũng rất nhớ .

      Nhưng dù sao Thang Viên vẫn bình tĩnh hơn so với Viên Tiêu, cho dù đôi khi, loại bình tĩnh này là tàn khốc, mặc kệ là đối với Viên Tiêu hay với bản thân mình. “Viên Tiêu, buông.” Thang Viên vỗ vỗ sau lưng Viên Tiêu, kích động của dường như cũng bị nhiễm sang , Thang Viên chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, đến ngay cả máu chảy trong người cũng bắt đầu trở nên nóng bỏng, như được cho vào bình nước sôi, trái tim nóng ấm của cũng đau nhức, rồi lại vô cùng vui sướng, giống như đột nhiên vừa hoàn thành công việc mà chỉ dám tưởng tượng chứ dám thực , loại khoái cảm cùng kích động này khiến khuôn mặt Thang Viên nhiễm chút hồng hồng, xinh đẹp và tuyệt mĩ.

      Viên Tiêu ngờ tới khi mình buông tay lại nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, gần như là dùng ánh mắt sùng bái tham lam nhìn chằm chằm , hô hấp dần trở lại bình thường. Đứng trước mặt người này, là kẻ bướng bỉnh học cùng từ năm cao nhị, từ lúc bắt đầu vui đùa đến chấp nhất sau này, liều mạng dùng toàn bộ khả năng của mình để chú ý tới , hy vọng có thể mang tầm mắt có nhiệt độ kia dừng người mình.

      chưa từng cho rằng bản thân mình thành công, dù cho mọi người nghĩ vậy, khác với . Mà giờ khắc này, bỗng nhiên cảm thấy tất cả theo đuổi trước đây, vẻn vẹn chỉ vì giờ khắc này.

      khuôn mặt kia nhiễm chút đỏ bừng.

      “Sao lại tới đây?”

      “Tớ muốn tới tới thôi.” Thang Viên khép hờ mắt, trong lòng biết tại sao lại xuất cảm giác khẩn trương, này trước đây chưa từng có, , có lẽ từng có, nhưng đó là kiếp trước...

      “Nhớ tớ ?” Viên Tiêu nhàng hỏi, con ngươi sáng ngời đen nhánh bình tĩnh nhìn chằm chằm . từ từ giơ tay đến bên má , giúp vén vài sợi tóc bị gió đông thổi loạn qua sau tai, cúi xuống: “Thang Viên, cậu có nhớ tớ ?”

      làm nũng chơi xấu, nhìn vô cùng bình thường, nhưng vì sao lại cảm thấy bản thân mình bình thường rồi. Thang Viên thầm nuốt từng ngụm nước miếng, tự nhiên cảm thấy miệng khô vô cùng, Viên Tiêu nhìn mình chuyên chú như thế, , thậm chí sản sinh ra loại kích thích muốn chạy trốn, sao lại như vậy? phải vẫn coi như em trai sao? Vì sao trong nháy mắt gặp lại kia lại sinh ra loại phản ứng nữ sinh đó?

      Thang Viên lùi về phía sau bước, cố gắng giương lên nụ cười: “Đương nhiên là nhớ rồi!” xong bàn tay giơ lên sờ sờ tóc , tựa hồ muốn xác định cảm giác trong lòng, cũng tựa hồ cấp cho bản thân mình viên thuốc an thần.

      Viên Tiêu thất vọng thở ra hơi, có lẽ vẫn chưa đến lúc, có lẽ là do nghĩ quá nhiều... “Tớ rất nhớ Thang Viên nhi...” Viên Tiêu bỗng nhoẻn miệng cười, ánh mắt sáng ngời giống như kim cương dưới ánh mặt trời, lập tức làm choáng váng ánh mắt Thang Viên: “Nhớ tới mức ăn ngon ngủ yên.”

      “Được rồi, đừng buồn nôn như thế nữa.” Thang Viên cố giả bộ quay đầu thèm để ý: “Đây là nơi làm việc của cậu? Rất có tiếng, tớ từng nghe qua rồi.”

      Thang Viên từ khi biết Viên Tiêu làm việc ở đây liền cảm thấy cực kỳ đáng suy nghĩ, dù sao cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy công ty này có đến trường học chiêu sinh (*). Nhưng thân là người con sinh ra và lớn lên ở thành phố R, sao có thể biết công ty này, đây là công ty nổi tiếng nhất thành phố R, bao nhiêu người muốn cúi đầu chen vào. muốn ngờ vực vô căn cứ bất cứ chuyện gì, Viên Tiêu rất có tài, biết, cho nên trừ bỏ chúc phúc cho cũng có cái gì khác.

      (*): tuyển nhân viên từ khi còn là sinh viên.

      “Đúng, đúng vậy!” biết tại sao, Viên Tiêu có chút lắp bắp, cắn môi có chút xấu hổ : “Thang Viên nhi, phải tớ muốn mời cậu vào chơi, mà vì tớ chỉ là nhân viên , tớ...” Tung ra lời dối phải dùng đến trăm ngàn lời dối khác che lấp, Viên Tiêu theo tầm mắt Thang Viên nhìn tòa nhà hùng vĩ hoa lệ này trong mắt lên vài tia tăm tối, ngày nào đó, ngày nào đó....

      sao.” Thang Viên hiểu , hề cảm thấy Viên Tiêu mang vào có cái gì tốt, ngược lại cảm khái Viên Tiêu rốt cuộc trưởng thành, vội vàng : “Bây giờ chắc vẫn trong giờ làm việc, cậu mau vào , tớ cũng phải rồi.” Thang Viên vẫy vẫy tay, bộ dáng như lập tức muốn .

      “Cậu lại muốn sao? bây giờ? thể nán lại lát sao?” Giọng Viên Tiêu mang theo chút căng thẳng cùng oán giận, nhiều ngày nhớ nhung đâu phải chỉ gặp mặt hồi là có thể giảm bớt? như con cá mắc cạn, cho dù biết mặt nước có độc, cũng phải liều mạng lao vào uống ngụm...

      Thang Viên lắc đầu, khóe mắt mang theo tia vui mừng: “Cũng phải bao giờ tới nữa.” rời khỏi thành phố J, rời khỏi công ty, cuối cùng mới biết ra hề thích ở lại nơi đó chút nào. có bạn trong văn phòng, có Quý Vân Phong dây dưa bên...Bây giờ nhìn lúm đồng tiền đơn thuần của , mới hiểu được, rất nhớ , nhớ thế giới đơn thuần của , những thứ phức tạp gì đó muốn đụng chạm tới nữa.

      “Có ý gì? Thang Viên nhi, cậu rốt cuộc có ý gì?” Viên Tiêu nắm chặt cánh tay của , đối diện với ánh mắt , nhìn thấy trong mắt ràng là có ý cười, cả người trở nên run rẩy: “Cậu muốn ...”

      “Tớ ở chỗ này...” Tay Thang Viên chỉ chỉ vào tòa nhà cực kỳ quý phái phía đối diện: “Tớ được công ty điều tới đây, về sau công tác ở thành phố R.”

      Thời điểm kinh hỉ quá lớn, con người thường đều theo bản năng chịu tin tưởng: “ vậy chăng, Thang Viên nhi, cậu sao?” Viên Tiêu lắc cánh tay Thang Viên dường như là vui mừng đến phát khóc rồi.

      .”

      tốt quá! tốt quá Thang Viên nhi!” Viên Tiêu dùng tay kéo Thang Viên vào lòng, vùi mặt vào cổ , trong miệng ngừng nỉ non: “ tốt quá... tốt quá...!”

      kịp nghĩ động tác như vậy có thích hợp hay , có phải quá mức ái muội hay , Thang Viên đắm chìm trong ấm áp mang lại, tất cả tủi thân, tất cả buồn khổ dường như đều bị đánh đuổi . Dường như chỉ cần nhìn thấy tất cả mọi thứ hỗn loạn thế giới này đều bị quên hết. dựa vào người khóe miệng nhếch lên, phiêu bạt nhiều năm như vậy, lựa chọn sau hai kiếp, ra thành phố R vẫn thích hợp với nhất.

      Còn ở thành phố J, sau khi tan tầm, Quý Vân Phong theo thường lệ đứng ở cửa công ty chờ Thang Viên, cứ đứng ở cửa nhìn các đồng nghiệp tiêu sái rời như thế, mãi đến khi cửa lớn còn người qua lại, nhưng vẫn thấy bóng dáng làm mất ăn mất ngủ kia ra. Trong lòng Quý Vân Phong lộp bộp tiếng, giống như là vừa có lỗ hổng bằng miệng chén, tất cả bình tĩnh cùng trấn định đều theo cái lỗ đó từ từ chảy ra ngoài, chỉ để lại khủng hoảng vô cùng vô tận...

      chần chờ nữa, sải vài bước tới cửa thang máy, nhanh chóng tới phòng đầu tư, Bàn tay gần như là run rẩy dán lên cánh cửa, Quý Vân Phong hít sâu hơi, bàn tay đẩy về phía trước, cửa mở. Trong lòng giống như là có tảng đá lớn vừa rơi xuống đất, ra vẫn còn ở đây, chỉ có xuống lầu.

      “Quý Vân Phong? đến đây làm gì vậy?” Trưởng phòng đầu tư vừa đứng dậy liền thấy Quý Vân Phong từ từ bước tới, túi xách vừa mới cầm lên liền đặt xuống, đứng dựa vào bàn hỏi Quý Vân Phong.

      Quý Vân Phong cũng trả lời vấn đề của , mà dùng mắt quét khắp phòng làm việc.

      Nhìn khắp nơi lượt, ngay cả góc cũng bỏ qua, nhưng có, , ở đây! Nếu ra khỏi cửa lớn, thể trông thấy, lời giải thích duy nhất là hôm nay căn bản chưa tới đây!

      “Thang Viên đâu?”

      biết?” Trưởng phòng kinh ngạc nhìn Quý Vân Phong, vẫy tay ý cùng ra ngoài, thời gian này hẳn là tan làm rồi. “ tháng trước ấy nộp đơn xin thuyên chuyển công tác, ngày hôm qua đến thành phố R, tại làm ở chi nhánh thành phố R.” xong vẫn còn cảm thán phen: “ phải quan hệ giữa hai người rất tốt sao, tôi còn nghĩ sớm biết.”

      Bước chân của Quý Vân Phong bỗng dừng lại, đứng im tại chỗ, rời , rời . trách được, trách được... cho rằng có thể từ từ tiếp nhận , cho rằng rốt cục nhìn đến dịu dàng của , ra là muốn , ra chán ghét đến thế...

      nắm chặt quả đấm, kìm nén đến mức đau đớn. Trong ánh mắt tràn đầy đau thương, vì sao lại muốn gạt ? Vì sao sau khi cho hy vọng rồi lại chính tay đẩy xuống vách núi, Thang Viên, sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Gân xanh trán Quý Vân Phong nhảy lên, sắc mặt hơi hung dữ, Thang Viên, em muốn bỏ lại phía sau sao? Chẳng lẽ em cho rằng việc cứ như vậy liền kết thúc, ! Tuyệt đối !

      “Ơ kìa! Quý Vân Phong, làm sao vậy?” Trưởng phòng bước tới cạnh mới nhận ra sắc mặt Quý Vân Phong ổn, dừng lại gọi : “ nhanh , còn sớm, tôi còn có chuyện.”

      Quý Vân Phong khép hờ mắt, che giấu toàn bộ khác lạ trong mắt, bước ra khỏi phòng đầu tư.
      người qua đườngPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21, thân mật

      Ba mẹ Thang đều cao hứng về chuyện con chuyển công tác về thành phố R, bọn họ chỉ có mình Thang Viên là con. Vốn muốn nâng trong lòng bàn tay thương tốt, nhưng đứa này lại cho bọn họ cơ hội, từ khi còn học trung học mang dáng vẻ tiểu đại nhân, hiểu chuyện vô cùng, bọn họ muốn quan tâm cũng biết xuống tay từ chỗ nào. Mà sau khi thi cao đẳng xong, đứa này lại càng sống có kế hoạch, khi những đứa nhà khác do dự về các nguyện vọng, con nhà bọn họ chỉ bâng quơ câu: “Con thi đại học J!”

      Nhiều năm qua, bọn họ vội vàng buôn bán, vội vàng kiếm tiền, đối với con ở xa ngàn dặm căn bản quan tâm đủ, nhưng đứa này cũng chưa từng oán giận qua lần, mỗi lần gọi điện thoại đều thân thiết như áo bông . Còn bây giờ, rốt cuộc có cơ hội rồi. Trong lòng ba mẹ Thang muốn dùng hết sức bồi thường cho con nhiều, cho nên khi Thang Viên chuyển công tác về chi nhánh ở thành phố R, ba mẹ Thang nhiệt tình đến mức muốn lên thành phố J giúp con thu dọn hành lý.

      Thang Viên bị hăng hái của ba mẹ làm hoảng sợ, vội vàng khéo léo từ chối. Đùa gì chứ, làm sao có thể để ba mẹ vì mình mà đặc biệt chuyến, huống hồ cũng có nhiều hành lý, chỉ mấy bộ quần áo mà thôi. Căn nhà ở thành phố J kia cũng có ý định cho thuê, bên trong đó có dấu vết sinh hoạt của , muốn để người khác xóa những dấu vết kia .

      Sau khi trở về thành phố R Thang Viên lập tức dọn về nhà ở, cũng đến chuyện muốn dọn ra ngoài, điều này khiến ba mẹ Thang thấp thỏm cuối cùng cũng thở phào nhõm hơi. ra, đừng nhà mình rất gần công ty, cho dù có xa công ty nữa Thang Viên cũng muốn ra ngoài thuê phòng, thế nào cũng là khoản chi nha! Có thể hiểu chút rằng đó là nguyên tắc nhất quán của Thang Viên. nghe xuôi tai là tiết kiệm, xuôi tai đó chính là keo kiệt!

      Công ty rất gần công ty Viên Tiêu, thậm chí thị lực tốt còn có thể nhìn thấy người trong văn phòng đối diện bận rộn làm việc. Thang Viên cảm thấy thực cao hứng, giống như quay lại vài năm trước khi hai người còn cùng chỗ, xuống lầu liền có thể gặp mặt, thừa nhận ra điều này cũng là trong những nguyên nhân quyết định tới chi nhánh công ty. Ở trong lòng Thang Viên, Viên Tiêu vĩnh viễn mang dáng vẻ khi bọn họ mới gặp, cự tuyệt tiếp nhận việc Viên Tiêu thay đổi, cũng cự tuyệt loại cảm xúc khác trong lòng.

      Thang Viên chưa bao giờ phát , khi vì cuộc hẹn cuối tuần với Quý Vân Phong mà cảm thấy nôn nóng, bất an, vì vướng mắc với Quý Vân Phong mà kiên nhẫn. Nhưng lại hề cảm thấy buồn bực khi Viên Tiêu bám mỗi ngày, có ác cảm với cái ôm của Viên Tiêu, thậm chí vui mừng tiếp nhận. luôn luôn với lòng mình, rằng chỉ coi Viên Tiêu như người em trai. Nhưng lại nghĩ tới, vì sao Viên Tiêu người gọi là em trai này muốn quấn liền quấn đến bảy năm.

      Hơn nữa gần đây, Thang Viên phát vấn đề, đó chính là nhà họ Tiêu cách nhà xa, thậm chí còn có thể là rất gần. Nhà Thang Viên ban đầu vốn ở thành đông, họ ở trong khu chung cư bình thường, về sau ba mẹ Thang buôn bán bất động sản càng ngày càng phát đạt liền mua căn nhà mới. Bản thân làm trong cái nghề này, đương nhiên biết nhà ở đâu tốt hơn, vì thế ba mẹ Thang liền chuyển nhà tới thành đông cho đến bây giờ, mà chỗ này vô cùng gần với nhà họ Viên.

      Từ sau khi Thang Viên trở về thành phố R, liền bắt đầu làm chung xe cùng Viên Tiêu, vốn ba Thang muốn mua cho Thang Viên chiếc xe, như vậy cự kỳ thuận lợi, nhưng Thang Viên lại ngại phiền toại nên từ chối, nhát gan, tiếc sinh mệnh, biết bản thân mình tư chất lái xe gì, cũng muốn thử. Huống chi công ty cũng xa nhà, chỉ cách khoảng mười trạm xe buýt (*), nếu xe buýt quá đông có thể ngồi chen chút, Thang Viên cảm thấy như vậy là được rồi. nghĩ tới sau khi kết thúc ngày đầu tiên làm, ở ngay dưới lầu công ty Thang Viên phát xe của Viên Tiêu, các đồng nghiệp nhìn thấy đều dùng ánh mắt ái muội nhìn hai người, Thang Viên giả bộ bình tĩnh đón lấy, hỏi Viên Tiêu vì sao lại ở chỗ này.

      Viên Tiêu chớp chớp mắt mở cửa xe, Thang Viên nhìn động tác này của cũng chỉ có thể bước lên xe. Mãi đến khi thắt chặt xong dây an toàn, khởi động xe, Viên Tiêu mới về sau muốn cùng chung xe, Thang Viên vốn muốn nhờ xe, dù sao công ty cũng gần đó, hai nhà cũng cách nhau rất xa.

      Ai biết Viên Tiêu lại mang vẻ mặt cần lo lắng, trực tiếp lái xe tới dưới lầu nhà , lúc này Thang Viên mới phát hai người ở gần nhau như vậy, cũng gật đầu đáp ứng, để cho Viên Tiêu đưa trở về, cũng quên suy nghĩ vì sao Viên Tiêu lại biết địa chỉ nhà mình.

      Ngày hôm sau, đúng giờ Viên Tiêu liền xuất dưới lầu nhà , Thang Viên sau khi lên xe liền ném cho Viên Tiêu mấy cái bánh bao nhân nấm hương thịt gà mẹ Thang vừa làm xong, nhìn Viên Tiêu vừa gặm bánh bao vừa cười tít mắt trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, biết Viên Tiêu có thói quen bao giừo ăn bữa sáng, xuống mang theo mấy cái bánh bao này đúng là hành động sáng suốt.

      Hai người bắt đầu lấy đó làm phương thức sống chung, bình thường chung xe, chủ nhật rảnh liền ra ngoài chơi, tìm kiếm những món ăn ngon ở thành phố R, chẳng mảy may cảm thấy có cái gì đó ổn. Hai người rất ăn ý, thời gian dường như hề để lại chút dấu vết nào người hai bọn họ, bọn họ vẫn như hai học sinh cao trung năm đó, đôi bạn tốt ngồi cùng bàn.

      Hai người chưa bao giờ đề cập đến vấn đề tình hay hôn nhân, dù rằng bọn họ vẫn phải trải qua những chuyện đó, biết là trong tiềm thức nghĩ tới hay bởi vì cái gì khác, đối với vấn đề này Thang Viên cùng Viên Tiêu đều im miệng . Mãi đến ngày mẹ Thang cực kỳ hứng thú giữ chặt Thang Viên muốn xuống lầu hỏi: “Viên Viên à, con kết giao bạn trai lúc nào mà cho mẹ biết thế? Chàng trai này mẹ nhìn, bộ dáng tệ, ngày nào đó mời lên nhà chơi để mẹ gặp lần !”

      “Mẹ, mẹ cái gì vậy?” Thang Viên giật mình mở to hai mắt nhìn mẹ mình, động tác giày lập tức dừng lại: “Con với cậu ấy chỉ là bạn bè thôi.”

      “Bạn bè? Con cho rằng mẹ già rồi cái gì cũng biết sao?” mẹ Thang cười tít mắt vỗ vỗ Thang Viên: “Nào có bạn bè như vậy, mỗi ngày đều tới đón con làm, sau đó lại có trách nhiệm đưa con trở về? Người bạn này cũng quá xứng chức rồi.”

      chỉ là bạn! Công ty bọn con gần nhau nên cùng thôi.”

      “Được, được, con cái gì chính là cái đó.” Mẹ Thang lắc đầu đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, trong lòng còn ngừng lẩm bẩm, đứa này, đương mà vẫn liều mạng lừa gạt ba mẹ, chẳng lẽ bà còn có thể phản đối sao? Ai, con cái lớn rồi, quan tâm cũng bằng thừa.

      Thang Viên bất tri bất giác xuống lầu, đối diện với gương mặt tuấn tú của Viên Tiêu trong lòng nhất thời cảm thấy hoảng hốt, chẳng lẽ quan hệ giưa hai người ái muội như vậy? Ngay cả mẹ cũng cảm thấy được, những người khác sao?

      “Thang Viên nhi, nghĩ gì vậy? Nhanh lên xe !” Viên Tiêu chút khác khí nhận lấy cặp lồng giữ ấm từ trong Thang Viên, ngón cái nhàng vuốt nơi Thang Viên vừa nãy đặt tay, mím môi cười mở nắp ra, hương vị cháo thịt nạc trứng muối nhất thời tràn ngập khắp xe, hơi nóng mềm mai lượn lờ xung quanh mặt Viên Tiêu, sưởi ấm tảng băng ngàn năm lạnh lẽo trong đôi mắt . Mũi Viên Tiêu chua xót, đột nhiên phủ cái nắp lên, giữ lại toàn bộ ấm áp của . Ngẩng đầu, lúc này mới phát Thang Viên vậy mà vẫn đứng ngoài cửa xe: “Thang Viên nhi!”

      “A! Tớ vừa mới suy nghĩ chút chuyện.” Thang Viên vội vàng hồi phục tinh thần, nhanh chóng ngồi vào vị trí. Bên người truyền đến nhiệt độ của Viên Tiêu, trong thời điểm lạnh nhất năm này mà vẫn cảm nhận được, Thang Viên nhắm mắt lại, ra cũng có gì, người ta suy nghĩ thế nào kệ họ, giữa hai người căn bản có quan hệ tình cảm, bản thân hai người biết là được rồi.

      Viên Tiêu nhìn thoáng quan Thang Viên dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần liền khởi động xe, chắc là tối qua lại chậm chân mạng rồi, về sau phải đem thói quen thức đêm của sửa lại tốt mới được!

      Ai cũng biết, giờ phút này, người luôn an tĩnh mà cơ trí như Thang Viên, trong lòng có bao nhiêu vùng vẫy, có bao nhiêu lưu luyến ấm áp của người bên cạnh, vừa hạ quyết tâm lại mặc kệ lòng mình.

      Sau khi đưa Thang Viên tới công ty Viên Tiêu mới quay trở lại công ty của mình, nghĩ ngày mai chính là chủ nhật, lại có thể cùng Thang Viên chơi, tâm trạng liền trở nên hưng phấn, nhưng phần tâm tình tốt đó bị tiêu tan hết ngay trong giây khi vừa mới mở cửa bước vào phòng làm việc của mình. nhìn người phụ nữ công khai ngồi ghế dựa, trong ánh mắt chợt lóe lên: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Tới kiểm tra công việc của con sao?” Viên Tiêu rất nhanh lộ ra hai lúm đồng tiền, vui mừng chạy tới bên người Bạch Nhiễm Nhiễm.

      Bạch Nhiễm Nhiễm cười đắc ý, cho dù để lại hai đứa con trai thế nào, tuy con lớn muốn gặp bà, nhưng cái thằng này đúng là hết sức dính bà mà. “Viên Tiêu, ngoan, trai con gần đây làm gì vậy?” Bạch Nhiễm Nhiễm sờ sờ đầu , nhìn ánh mắt Viên Tiêu cong cong như vầng trăng non cằm của bà giương cao hơn đầu rồi.

      “Ai biết làm cái gì! Hừ, cho tới bây giờ mẹ chưa từng quan tâm con, chỉ quan tâm ạnh trai!” Viên Tiêu cong miệng lên, giống như giận dỗi dùng lực đẩy cánh tay bà. “Bốp” tiếng giòn vang, cánh tay trắng nõn của Bạch Nhiễm Nhiễm đột nhiên xuất dấu màu hồng nhạt, lửa giận trong người bạch nhiễm nhiễm lập tức dâng lên, vừa muốn răn dạy Viên Tiêu, lại thấy Viên Tiêu ngồi chồm hỗm cầm cánh tay bà kích động thổi khí: “Mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, con phải cố ý...” Trong giọng còn mang theo tiếng khóc nức nở.

      Nhìn Viên Tiêu như vậy, Bạch Nhiễm Nhiễm thể áp chế lửa giận dâng lên, ra vẻ bình tĩnh : “ có việc gì.” Chẳng qua, bà lườm Viên Tiêu cái, trong ánh mắt kia là khinh thường trần trụi, dù Viên Chiến là người thấu đáo như vậy nhưng phải tất cả các con ông ta sinh ra đều thông minh, như này, trước mắt chính là người đần độn, hừ, may mắn đây là thằng ngốc não! “Viên Tiêu, con gần đây làm cái gì?”

      “Uống rượu! Còn có oán giận! Phiền đến chết mất thôi!” Viên Tiêu bất mãn nhăn mày, lại chuyển hướng quay sang than vãn với Bạch Nhiễm Nhiễm: “Con muốn ở với nữa, mẹ, con muốn về nhà.”

      được!” Bạch Nhiễm Nhiễm lạnh lùng quát, dọa Viên Tiêu nhảy dựng, lông mi run rẩy, ngẩng đầu cẩn thận nhìn cái rồi lại nhanh chóng cúi xuống, dáng vẻ kia chọc người thương cực kỳ, dù là mẹ kế như Bạch Nhiễm Nhiễm cũng thể nhẫn tâm những lời ngoan độc với , đành phải vỗ vỗ đầu vai : “Viên Tiêu nghe lời, trai con ở mình rất tịch mịch, con là em trai ruột của nó, nhất định phải chăm sóc nó cho tốt.” xong bà đứng lên, cầm lấy chiếc túi tinh xảo: “ trai con gần đây tâm tình tốt, mẹ nó, con cũng đừng cho con chuyện mẹ đến đây tìm con, tránh cho tâm tình nó càng tệ, nhớ chưa?”

      Viên Tiêu ra sức gật đầu, ánh mắt ướt sũng nhìn Bạch Nhiễm Nhiễm: “Mẹ, mẹ luôn sao?”

      “Vâng, hôm nào về thăm các con sau.” Bạch Nhiễm Nhiễm xong liền tao nhã xoay người rời khỏi phòng làm việc của Viên Tiêu, mục đích chuyến này đạt được, Viên Địch quả nhiên vì khoản lớn làm ăn bị nhà họ Bạch bà cướp mất mà tinh thần sa sút. Hừ, cho dù dày dặn kinh nghiệm cũng chỉ là đứa trẻ còn hôi mùi sữa mà thôi, muốn đấu cùng bà? Vẫn còn non lắm!

      Trong phòng làm việc, ánh mắt Viên Tiêu sâu thẳm như bầu trời trước buổi bình minh, bên trong giấu ánh mắt tà tứ mà ngoan độc. chán ghét nhìn qua chiếc ghế dựa Bạch Nhiễm Nhiễm vừa ngồi đè phím điện thoại: “Thư ký Dương, đổi bộ ghế dựa.”

      Chương 22, nụ hôn đầu tiên.
      người qua đườngPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22 Nụ hôn đầu

      Chẳng mấy chốc, Thang Viên trở lại thành phố R được tháng, trong khoảng thời gian này cảm thấy cực kỳ vui vẻ, rời khỏi thành phố J nơi đầy những chuyện phiền lòng, cả người cảm thấy thoải mái hơn. Huống chi, còn có cả ba mẹ cùng bạn tốt giúp đỡ mình. Những thứ mến này, kiếp trước cũng chưa từng biết đến, tại Thang Viên cảm thấy vô cùng may mắn khi quyết định chuyển về chi nhánh của công ty.

      Quan hệ của cùng Viên Tiêu ngày càng tốt, chính xác có thể là thân thiết gắn bó. Hai người chút để tâm, cả thành phố R điên khùng chạy, cho dù là chính xác hay là chuyện đùa cũng làm cho bọn họ dò thăm dò lần. Ở trong mắt người khác, họ nghiễm nhiên trở thành đôi tình nhân nhau cuồng nhiệt, đến mức bản thân họ ý thức được điều này, ai mà ngờ được! Có thể trong lòng hết sức mà nắm được, chỉ là muốn thẳng ra, tình nguyện duy trì mối quan hệ mập mờ. Lớp vải vỏng mơ hồ kia ai muốn vén lên trước, là sợ, hai là trốn tránh.

      Năm mới càng ngày càng gần, thời điểm 29 tết, Thang Viên dối, nhưng Viên Tiêu phải đem thời gian đêm giao thừa đó để trống, Thang Viên mặc dù muốn biết rốt cuộc muốn làm gì, đêm ba mươi, ba mẹ Thang dùng ánh mắt mập mờ nhìn Viên Tiêu ngồi xe, bị mang theo ra ngoài.

      “Viên Tiêu này, hơn nửa đêm chúng ta đâu?” Thang Viên nhìn Viên Tiêu hết sức chăm chú lái xe có chút khó hiểu, bọn họ giống như càng càng lệch rồi, hướng mà Viên Tiêu ràng là đến ngoại ô. Bọn họ mới qua năm mới đến ngoại ô làm cái gì?

      “Đến nơi cậu biết.” Viên Tiêu khẽ , ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cố ý trước. Thang Viên chỉ có thể nhìn thấy gò má có lúm đồng tiền của . Người nào nha! Còn muốn làm thần bí, Thang Viên trong lòng giống như mèo tóm lấy dạng, ngứa ngáy tê tê, cho liền . Thang Viên dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ say. Viên Tiêu thừa dịp đèn đỏ dừng lại len lén liếc nhìn cái khuôn mặt điềm tĩnh của Thang Viên, ánh mắt dịu dàng tựa như có thể chảy ra nước, năm mới này, cuối cùng có ở bên người rồi.

      Thành phố R lớn, tối nay vừa giao thừa, cho nên Viên Tiêu lái xe rất nhanh đến ngoại ô, Thang Viên cảm thấy xe dừng lại, vội vàng mở mắt, ngờ nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy liền bị vô số người ở phía bên ngoài dọa cho sợ hãi. “Muốn làm gì vậy?” Thang Viên chuyện hướng sang Viên Tiêu.

      “Năm nay, năm mới ở đây bắn pháo hoa, vừa nhìn thấy cậu biết ngay là chưa nhìn tin tức.” Viên Tiêu cười , nghiêng người sang tháo dây an toàn cho Thang Viên rồi tháo của mình, “Tốt lắm, chúng ta xuống xe , nếu sai mười phút nữa là đến mười hai giờ rồi.”

      trễ thế này?” Thang Viên lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên, còn kém hơn mười phút nữa là đến giờ rồi.

      “Đợi nào...!” Viên Tiêu từ sau xe ra nhét thứ gì vào trong ngực : “Mặc vào, bên ngoài rất lạnh.” Thang Viên định thần nhìn lại tay mình phải là áo khoác ngoài của Viên Tiêu hay sao, vươn tay cảm nhận gió lạnh bên ngoài, vội vàng đem áo khoác của Viên Tiêu khoác lên. Thời tiết rất lạnh, còn mặc, đến lúc đó lại bị cảm. Chỉ là Viên Tiêu thực ngày càng thành thục, Thang Viên vừa cúi đầu cài nút áo, vừa nghĩ, hình như trong trí nhớ của người thiếu niên đơn thuần ngây thơ kia dần biến mất, còn được gặp lại rồi. nhàng thở dài, hít ngụm khí lạnh, có chuyện gì hình thành thay đổi, ngay cả năm đều có bốn mùa phân chia, huống chi, Viên Tiêu cần thích ứng với xã hội này.

      “Chúng ta ra giữa sân rộng!” Viên Tiêu xong liền kéo Thang Viên về phía trước. Thang Viên sững sờ, muốn tránh, giữa bọn họ thích hợp làm loại động tác thân mật này. Nhưng mà Viên Tiêu hình như nhìn thấu ý tưởng của , đem tay giữ chặt hơn trong lòng bàn tay của mình, thấp giọng vang lên bên cạnh Thang Viên: “Chớ lộn xộn! Nhiều người lắm, lát nữa lạc đường làm thế nào?”

      Hóa ra là như vậy, Thang Viên ở trong lòng tự giễu, mình luôn là qua nhạy cảm, tật xấu này phải sửa lại mới được. Lập tức cũng nghĩ thông rồi, mặc cho Viên Tiêu dắt về phía trước. Viên Tiêu nâng môi lên, bóng dưới đèn đường, cặp con ngươi đen nhánh dính vào tầng ấp áp kia.

      Chỉ ở quảng trường đứng mấy phút mà thôi, Thang Viên cảm thấy khí lạnh xâm nhập toàn thân, vẫn may là Viên Tiêu đem áo khoác chuẩn bị trước, nếu phải là như thế, thế nào cũng phải đông lạnh. Thang Viên đem bả vai nho rụt lại cái, cố gắng đem chính mình vo thành cục, cố gắng giữ lại khí nóng muốn tiêu tán. Viên tiêu nhìn cái bộ dáng đáng cười này, Thang Viên như thế trẻ con, là chưa từng nhìn thấy qua, cho tới bây giờ đều là tỉnh táo, ít khi nhìn thấy có thứ gì đó làm cho lộ vẻ xúc động. Như vậy đem tất cả vẻ mặt viết lên mặt, Thang Viên ở trong mắt Viên Tiêu thức là đáng tới cự điểm, tự chủ dược sát lại gần , chính mình cũng thể phản ứng lại khi trực tiếp ôm vào ngực.

      “Viên Tiêu! Cậu ở đây làm gì?” Thang Viên bị Viên Tiêu ôm chặt hết sức, thanh nghe buồn buồn, mặc quá nhiều áo, tay chân cũng trở nên to lớn, mặc dù dùng sức đẩy mình ra khỏi lồng ngực của , nhưng như cũ đẩy ra. Ban đêm ở nơi này rất lạnh, Thang Viên thế nhưng đầu lại đầy mồ hôi, cũng biết là gấp cái gì.
      “Đừng động!” Viên Tiêu lực tay phần cũng có giảm, cúi đầu ghé vào bên tai Thang Viên, thở ra tất cả khí nóng phun lên lỗ tai : “Thang Viên, cậu có phải hay rất lạnh, ta ôm liền lạnh.”

      Thang Viên ở trong lòng mắt trợn trắng, ôm ư, động tác này tùy tiện có thể làm sao? lại dám cứ như vậy tùy tiện ôm người! Chẳng lẽ người nào lạnh cũng muốn ôm sao? Này quảng trường nhiều người lạnh như vậy, đều ôm hết ! “Viên Tiêu, cậu có nghe thấy , mau buông tớ ra, như vậy được!”

      “Thế nào là được? tớ chính là muốn cậu bị lạnh thôi, Thang Viên cậu phải biết?”

      Thang Viên thiếu chút nữa phun ra ngụm máu, là biết phân biệt! Đều là sai! bị chiếm tiện nghi lại còn bị mắng! Thôi, ôm , thích ôm ôm ! Dù sao bị ôm như vậy cũng ấm áp, huống chi cũng có bị tổn thất. Nghĩ tới đây, Thang Viên bình nứt sợ vỡ, giống như tượng gỗ dựa vào lòng Viên Tiêu. Viên Tiêu thấy còn vùng vẫy, trong lòng ra tia vui mừng, hai cánh tay ôm ôm chặt hơn. Cằm đặt vai Thang Viên, hai người dán vào nhau chặt chẽ kẽ hở.

      Chưa từng có loại thân mật như vậy, Viên Tiêu cơ hồ là đem thành kính cảm tạ trời cao, cảm tạ trời cao tặng đến bên . Lúc học lớp mười, bé trai ở giữa đùa đem với cột lại với nhau, măc dù cười với , nhưng chỉ là vì nhàm chán đánh cuộc. Nhưng sau đó, dần dần lại bị hấp dẫn.

      giống với những bình thường, trầm mặc an tĩnh. Tất cả bạn học đều cho rằng tính cách của chính là an tĩnh, chỉ có ngồi cũng bàn mới biết, chỉ là muốn mình thế giới mà thôi. Khi đó, mặc dù hiểu , nhưng cũng có thể cảm nhận được cũng như đơn lạnh lẽo.

      biết mùi vị của đơn lạnh lẽo, đó là người đơn hết hy vọng, đem người hành hạ điên, chợt thấy nỡ lòng rồi, an hòa (*) mà điềm tĩnh như nên có cảm xúc như vậy, cho nên bắt đầu quấn lấy , dùng đủ mọi phương pháp, chỉ vì để cho lộ ra chút vui vẻ. Mà mỗi nụ cười của , từng cái xoi mói cảu đều bị cẩn thận cất giấu ở trong trí nhớ, về sau tách ra trong cuộc sống ngừng mà xuất , càng nhớ lại càng nhớ nhung.

      (*) an hòa: an tĩnh hòa bình.

      thế giới này, nghĩ lừa gạt là đúng, nhưng trừ lời dối biết phải làm sao để đến gần nữa. Lúc còn rất biết, muốn có được vật mình muốn nhất định phải có thêm lớp vỏ ngụy trang. Giống như cố ý từ tầng ngã xuống được mẹ quan tâm.....

      Viên Tiêu hô hấp sâu, nhàng thở dài, trong hơi thở quấn lấy mùi dầu gội thơm ngát của , rúc vào bên cổ từ từ nhắm mắt, muốn để cho thời khắc này vĩnh viễn bao giờ trôi qua, để cho ôm nhiều thêm giây.....

      Đáng tiếc luôn luôn như mong muốn, thời điểm Viên Tiêu say mê, bầu trời chợt truyền đến tiếng nổ vang dội, tiếng pháo hoa nổ ra bầu trời, sử dụng tất cả vốn liếng phóng ra vẻ đẹp của mình, đem bầu trời đen tối trở nên nhiều màu sắc khác nhau, đoàn người truyền đến tiếng thán phục, Thang Viên kịp đẩy Viên Tiêu ra mà ngẩng đầu lên.

      Màu sắc của pháo hoa đua tranh lên đỉnh đàu nở rộ, ánh sáng kia so với bóng đèn neon biết đẹp gấp bao nhiêu lần, ngay cả những ngôi sao trong đêm cũng phải buồn bã phai mờ. Thang Viên mở to hai mắt nhìn chăm chú, phải là có thấy qua, nhưng chưa lần nào chấn động như vậy, đây giống như sinh mạng sáng lạng của pháo hoa.

      Cõ lẽ con người cũng chỉ cảm thấy pháo hoa là đẹp, mà chỉ có chính ta biết, đây là loại hy vọng, hy vọng còn sống. chết qua lần người của nơi nào hướng tới cái đẹp như vậy? để ý bên ngoài lạnh, Thang Viên đưa tay ấm áp từ trong túi quần đưa ra ngoài, cảm thụ được thế giới này mang đến tất cả. tốt, có cảm giác.

      quảng trường tất cả mọi người đều rất vui vẻ, mặc kệ là trong quá khứ năm nay bọn họ trải qua những gì, có lẽ chỉ là bất hạnh, có lẽ còn có bi thương, nhưng thời khắc này, tất cả những phiền muộn đều bị ném ra xa, chỉ còn lại cuộc sống tốt đẹp. Bọn họ ngẩng đầu, cố gắng duỗi thắng cổ, thưởng thức này khiến cho người ta rung động, chiếu vào mắt họ là pháo hoa so với bầu trời còn đẹp hơn.

      Nhưng trong tất cả moih người ở đây, chỉ có mình Viên Tiêu là ngẩng đầu, chỉ tham lam mà ngắm nhìn bên cạnh rất ngạc nhiên, trong con mắt chật ních bóng dáng của , phân nào cũng có phần cho những màn pháo kia. nhìn từng những thay đổi mặt , cảm nhận được tâm tình tình tốt lên. Khối kia quanh năm nặng nề tâm cũng biến đổi thành .

      “Thang Viên nhi?” gọi , thanh thấp, mang theo vài phần cẩn thận, hình như là sợ kinh động đến tâm tình tốt của . Đáng tiếc thanh này kịp truyền đến tai bị thanh pháo hoa kia lấn áp. mấp máy môi, tiến lên bước, dán vào lỗ tai : “Thang Viên nhi!”

      Lần này Thang Viên rốt cuộc nghe thấy, quay đầu lại hướng mà kêu: “Cái gì?” Gương mặt thanh tú bên còn lưu lại mấy phần rung động cùng mừng rỡ, ở dưới ánh lửa có vẻ ấm áp và vẻ mê hoặc lòng người.

      Lông mi thon dài từ từ ép xuống, Viên Tiêu nữ khép con mắt, tay vòng qua giữ chặt cái đầu của , đột nhiên ấn hướng mình, hơi lạnh của môi che ở môi .

      chương 23, Thổ lộ
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22 Nụ hôn đầu

      Chẳng mấy chốc, Thang Viên trở lại thành phố R được tháng, trong khoảng thời gian này cảm thấy cực kỳ vui vẻ, rời khỏi thành phố J nơi đầy những chuyện phiền lòng, cả người cảm thấy thoải mái hơn. Huống chi, còn có cả ba mẹ cùng bạn tốt giúp đỡ mình. Những thứ mến này, kiếp trước cũng chưa từng biết đến, tại Thang Viên cảm thấy vô cùng may mắn khi quyết định chuyển về chi nhánh của công ty.

      Quan hệ của cùng Viên Tiêu ngày càng tốt, chính xác có thể là thân thiết gắn bó. Hai người chút để tâm, cả thành phố R điên khùng chạy, cho dù là chính xác hay là chuyện đùa cũng làm cho bọn họ dò thăm dò lần. Ở trong mắt người khác, họ nghiễm nhiên trở thành đôi tình nhân nhau cuồng nhiệt, đến mức bản thân họ ý thức được điều này, ai mà ngờ được! Có thể trong lòng hết sức mà nắm được, chỉ là muốn thẳng ra, tình nguyện duy trì mối quan hệ mập mờ. Lớp vải vỏng mơ hồ kia ai muốn vén lên trước, là sợ, hai là trốn tránh.

      Năm mới càng ngày càng gần, thời điểm 29 tết, Thang Viên dối, nhưng Viên Tiêu phải đem thời gian đêm giao thừa đó để trống, Thang Viên mặc dù muốn biết rốt cuộc muốn làm gì, đêm ba mươi, ba mẹ Thang dùng ánh mắt mập mờ nhìn Viên Tiêu ngồi xe, bị mang theo ra ngoài.

      “Viên Tiêu này, hơn nửa đêm chúng ta đâu?” Thang Viên nhìn Viên Tiêu hết sức chăm chú lái xe có chút khó hiểu, bọn họ giống như càng càng lệch rồi, hướng mà Viên Tiêu ràng là đến ngoại ô. Bọn họ mới qua năm mới đến ngoại ô làm cái gì?

      “Đến nơi cậu biết.” Viên Tiêu khẽ , ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cố ý trước. Thang Viên chỉ có thể nhìn thấy gò má có lúm đồng tiền của . Người nào nha! Còn muốn làm thần bí, Thang Viên trong lòng giống như mèo tóm lấy dạng, ngứa ngáy tê tê, cho liền . Thang Viên dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ say. Viên Tiêu thừa dịp đèn đỏ dừng lại len lén liếc nhìn cái khuôn mặt điềm tĩnh của Thang Viên, ánh mắt dịu dàng tựa như có thể chảy ra nước, năm mới này, cuối cùng có ở bên người rồi.

      Thành phố R lớn, tối nay vừa giao thừa, cho nên Viên Tiêu lái xe rất nhanh đến ngoại ô, Thang Viên cảm thấy xe dừng lại, vội vàng mở mắt, ngờ nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy liền bị vô số người ở phía bên ngoài dọa cho sợ hãi. “Muốn làm gì vậy?” Thang Viên chuyện hướng sang Viên Tiêu.

      “Năm nay, năm mới ở đây bắn pháo hoa, vừa nhìn thấy cậu biết ngay là chưa nhìn tin tức.” Viên Tiêu cười , nghiêng người sang tháo dây an toàn cho Thang Viên rồi tháo của mình, “Tốt lắm, chúng ta xuống xe , nếu sai mười phút nữa là đến mười hai giờ rồi.”

      trễ thế này?” Thang Viên lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên, còn kém hơn mười phút nữa là đến giờ rồi.

      “Đợi nào...!” Viên Tiêu từ sau xe ra nhét thứ gì vào trong ngực : “Mặc vào, bên ngoài rất lạnh.” Thang Viên định thần nhìn lại tay mình phải là áo khoác ngoài của Viên Tiêu hay sao, vươn tay cảm nhận gió lạnh bên ngoài, vội vàng đem áo khoác của Viên Tiêu khoác lên. Thời tiết rất lạnh, còn mặc, đến lúc đó lại bị cảm. Chỉ là Viên Tiêu thực ngày càng thành thục, Thang Viên vừa cúi đầu cài nút áo, vừa nghĩ, hình như trong trí nhớ của người thiếu niên đơn thuần ngây thơ kia dần biến mất, còn được gặp lại rồi. nhàng thở dài, hít ngụm khí lạnh, có chuyện gì hình thành thay đổi, ngay cả năm đều có bốn mùa phân chia, huống chi, Viên Tiêu cần thích ứng với xã hội này.

      “Chúng ta ra giữa sân rộng!” Viên Tiêu xong liền kéo Thang Viên về phía trước. Thang Viên sững sờ, muốn tránh, giữa bọn họ thích hợp làm loại động tác thân mật này. Nhưng mà Viên Tiêu hình như nhìn thấu ý tưởng của , đem tay giữ chặt hơn trong lòng bàn tay của mình, thấp giọng vang lên bên cạnh Thang Viên: “Chớ lộn xộn! Nhiều người lắm, lát nữa lạc đường làm thế nào?”

      Hóa ra là như vậy, Thang Viên ở trong lòng tự giễu, mình luôn là qua nhạy cảm, tật xấu này phải sửa lại mới được. Lập tức cũng nghĩ thông rồi, mặc cho Viên Tiêu dắt về phía trước. Viên Tiêu nâng môi lên, bóng dưới đèn đường, cặp con ngươi đen nhánh dính vào tầng ấp áp kia.

      Chỉ ở quảng trường đứng mấy phút mà thôi, Thang Viên cảm thấy khí lạnh xâm nhập toàn thân, vẫn may là Viên Tiêu đem áo khoác chuẩn bị trước, nếu phải là như thế, thế nào cũng phải đông lạnh. Thang Viên đem bả vai nho rụt lại cái, cố gắng đem chính mình vo thành cục, cố gắng giữ lại khí nóng muốn tiêu tán. Viên tiêu nhìn cái bộ dáng đáng cười này, Thang Viên như thế trẻ con, là chưa từng nhìn thấy qua, cho tới bây giờ đều là tỉnh táo, ít khi nhìn thấy có thứ gì đó làm cho lộ vẻ xúc động. Như vậy đem tất cả vẻ mặt viết lên mặt, Thang Viên ở trong mắt Viên Tiêu thức là đáng tới cự điểm, tự chủ dược sát lại gần , chính mình cũng thể phản ứng lại khi trực tiếp ôm vào ngực.

      “Viên Tiêu! Cậu ở đây làm gì?” Thang Viên bị Viên Tiêu ôm chặt hết sức, thanh nghe buồn buồn, mặc quá nhiều áo, tay chân cũng trở nên to lớn, mặc dù dùng sức đẩy mình ra khỏi lồng ngực của , nhưng như cũ đẩy ra. Ban đêm ở nơi này rất lạnh, Thang Viên thế nhưng đầu lại đầy mồ hôi, cũng biết là gấp cái gì.
      “Đừng động!” Viên Tiêu lực tay phần cũng có giảm, cúi đầu ghé vào bên tai Thang Viên, thở ra tất cả khí nóng phun lên lỗ tai : “Thang Viên, cậu có phải hay rất lạnh, ta ôm liền lạnh.”

      Thang Viên ở trong lòng mắt trợn trắng, ôm ư, động tác này tùy tiện có thể làm sao? lại dám cứ như vậy tùy tiện ôm người! Chẳng lẽ người nào lạnh cũng muốn ôm sao? Này quảng trường nhiều người lạnh như vậy, đều ôm hết ! “Viên Tiêu, cậu có nghe thấy , mau buông tớ ra, như vậy được!”

      “Thế nào là được? tớ chính là muốn cậu bị lạnh thôi, Thang Viên cậu phải biết?”

      Thang Viên thiếu chút nữa phun ra ngụm máu, là biết phân biệt! Đều là sai! bị chiếm tiện nghi lại còn bị mắng! Thôi, ôm , thích ôm ôm ! Dù sao bị ôm như vậy cũng ấm áp, huống chi cũng có bị tổn thất. Nghĩ tới đây, Thang Viên bình nứt sợ vỡ, giống như tượng gỗ dựa vào lòng Viên Tiêu. Viên Tiêu thấy còn vùng vẫy, trong lòng ra tia vui mừng, hai cánh tay ôm ôm chặt hơn. Cằm đặt vai Thang Viên, hai người dán vào nhau chặt chẽ kẽ hở.

      Chưa từng có loại thân mật như vậy, Viên Tiêu cơ hồ là đem thành kính cảm tạ trời cao, cảm tạ trời cao tặng đến bên . Lúc học lớp mười, bé trai ở giữa đùa đem với cột lại với nhau, măc dù cười với , nhưng chỉ là vì nhàm chán đánh cuộc. Nhưng sau đó, dần dần lại bị hấp dẫn.

      giống với những bình thường, trầm mặc an tĩnh. Tất cả bạn học đều cho rằng tính cách của chính là an tĩnh, chỉ có ngồi cũng bàn mới biết, chỉ là muốn mình thế giới mà thôi. Khi đó, mặc dù hiểu , nhưng cũng có thể cảm nhận được cũng như đơn lạnh lẽo.

      biết mùi vị của đơn lạnh lẽo, đó là người đơn hết hy vọng, đem người hành hạ điên, chợt thấy nỡ lòng rồi, an hòa (*) mà điềm tĩnh như nên có cảm xúc như vậy, cho nên bắt đầu quấn lấy , dùng đủ mọi phương pháp, chỉ vì để cho lộ ra chút vui vẻ. Mà mỗi nụ cười của , từng cái xoi mói cảu đều bị cẩn thận cất giấu ở trong trí nhớ, về sau tách ra trong cuộc sống ngừng mà xuất , càng nhớ lại càng nhớ nhung.

      (*) an hòa: an tĩnh hòa bình.

      thế giới này, nghĩ lừa gạt là đúng, nhưng trừ lời dối biết phải làm sao để đến gần nữa. Lúc còn rất biết, muốn có được vật mình muốn nhất định phải có thêm lớp vỏ ngụy trang. Giống như cố ý từ tầng ngã xuống được mẹ quan tâm.....

      Viên Tiêu hô hấp sâu, nhàng thở dài, trong hơi thở quấn lấy mùi dầu gội thơm ngát của , rúc vào bên cổ từ từ nhắm mắt, muốn để cho thời khắc này vĩnh viễn bao giờ trôi qua, để cho ôm nhiều thêm giây.....

      Đáng tiếc luôn luôn như mong muốn, thời điểm Viên Tiêu say mê, bầu trời chợt truyền đến tiếng nổ vang dội, tiếng pháo hoa nổ ra bầu trời, sử dụng tất cả vốn liếng phóng ra vẻ đẹp của mình, đem bầu trời đen tối trở nên nhiều màu sắc khác nhau, đoàn người truyền đến tiếng thán phục, Thang Viên kịp đẩy Viên Tiêu ra mà ngẩng đầu lên.

      Màu sắc của pháo hoa đua tranh lên đỉnh đàu nở rộ, ánh sáng kia so với bóng đèn neon biết đẹp gấp bao nhiêu lần, ngay cả những ngôi sao trong đêm cũng phải buồn bã phai mờ. Thang Viên mở to hai mắt nhìn chăm chú, phải là có thấy qua, nhưng chưa lần nào chấn động như vậy, đây giống như sinh mạng sáng lạng của pháo hoa.

      Cõ lẽ con người cũng chỉ cảm thấy pháo hoa là đẹp, mà chỉ có chính ta biết, đây là loại hy vọng, hy vọng còn sống. chết qua lần người của nơi nào hướng tới cái đẹp như vậy? để ý bên ngoài lạnh, Thang Viên đưa tay ấm áp từ trong túi quần đưa ra ngoài, cảm thụ được thế giới này mang đến tất cả. tốt, có cảm giác.

      quảng trường tất cả mọi người đều rất vui vẻ, mặc kệ là trong quá khứ năm nay bọn họ trải qua những gì, có lẽ chỉ là bất hạnh, có lẽ còn có bi thương, nhưng thời khắc này, tất cả những phiền muộn đều bị ném ra xa, chỉ còn lại cuộc sống tốt đẹp. Bọn họ ngẩng đầu, cố gắng duỗi thắng cổ, thưởng thức này khiến cho người ta rung động, chiếu vào mắt họ là pháo hoa so với bầu trời còn đẹp hơn.

      Nhưng trong tất cả moih người ở đây, chỉ có mình Viên Tiêu là ngẩng đầu, chỉ tham lam mà ngắm nhìn bên cạnh rất ngạc nhiên, trong con mắt chật ních bóng dáng của , phân nào cũng có phần cho những màn pháo kia. nhìn từng những thay đổi mặt , cảm nhận được tâm tình tình tốt lên. Khối kia quanh năm nặng nề tâm cũng biến đổi thành .

      “Thang Viên nhi?” gọi , thanh thấp, mang theo vài phần cẩn thận, hình như là sợ kinh động đến tâm tình tốt của . Đáng tiếc thanh này kịp truyền đến tai bị thanh pháo hoa kia lấn áp. mấp máy môi, tiến lên bước, dán vào lỗ tai : “Thang Viên nhi!”

      Lần này Thang Viên rốt cuộc nghe thấy, quay đầu lại hướng mà kêu: “Cái gì?” Gương mặt thanh tú bên còn lưu lại mấy phần rung động cùng mừng rỡ, ở dưới ánh lửa có vẻ ấm áp và vẻ mê hoặc lòng người.

      Lông mi thon dài từ từ ép xuống, Viên Tiêu nữ khép con mắt, tay vòng qua giữ chặt cái đầu của , đột nhiên ấn hướng mình, hơi lạnh của môi che ở môi .

      chương 23, Thổ lộ
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23, thổ lộ
      chưa từng hôn qua người nào khác, kể cả người thân cũng chưa từng. môi truyền đến cảm giác ấm áp khiến gần như phát điên. Máu trong cơ thể như chảy ngược, đập thình thịch trong mạch máu, giống như chỉ giây sau đó liền nứt toác ra. Nhịp tim sớm đập rối loạn, gấp gáp như có người dùng roi quất vào. Viên Tiêu dùng tay giữ chặt sau đầu Thang Viên, tay kia gắt gao giữ chặt eo , dám mạo hiểm, cho dù mạo hiểm rồi, nhưng nhịn được, tình cảm bảy năm ở trong đêm thoát ra, mãnh liệt đến mức thể thu lại được nữa, ngoại trừ trước mặt người này, còn nhìn thấy gì khác, chỉ có ...chỉ có !

      hôn ? Thế mà lại hôn ! Thang Viên mở to hai mắt nhìn, cơ thể nhất thời cương cứng ngay tại chỗ, đại não rối loạn, ngay cả việc đẩy ra cũng quên. chưa bao giờ nghĩ rằng thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời lại làm ra việc này với . Bọn họ phải vẫn là bạn tốt của nhau sao? Trong lòng Thang Viên hoảng hốt biết nên làm gì cho tốt. Mãi cho đến khi từ môi truyền đến cảm giác đau ỉ, đầu lưỡi ẩm ướt vụng về có ý định cạy mở môi , Thang Viên mới đột nhiên bừng tỉnh, bắt đầu kịch liệt phản kháng.

      Nhưng toàn bộ cơ thể đều bị ôm chặt giam cầm vào trong ngực, đẩy nhiều lần, nhưng sao có thể? Đến lúc mệt hự hự cũng thể làm cánh tay sắt của di chuyển phân, ngược lại làm chính mình suýt chút nữa hít thở thông. Chỉ có thể mặc giày vò mình thôi.

      Điều duy nhất có thể làm là cắn chặt hàm răng mở miệng, hy vọng ngăn cản điên cuồng của . Đáy lòng tồn tại tia lý trí kêu phải kháng cự, vùng vẫy...Nhưng tấm màn ngăn kia dù thế nào cũng bị đánh phá.

      “Viên...ưm...” vốn cho rằng dùng giọng của mình có thể khiến tỉnh táo lại, ngờ lại cho thời cơ để lợi dụng, đầu lưỡi luẩn quẩn chỗ thừa dịp hé miệng vội vàng tiến công thần tốc, tàn sát bừa bãi trong miệng .

      kháng cự sao có thể cảm nhận được, chỉ là muốn buông tha, đó là chấp nhất của Viên Tiêu, rất thông minh, biết rằng trải qua nụ hôn này của bọn họ, quan hệ giữa hai người thể quay trở lại như trước kia được nữa, cho nên sợ hãi, nếu có thể mãi ôm lấy như vậy, cho đến khi thiên hoang địa lão (*) tốt.

      (*): trời hoang đất già: thời gian dài sánh với trời đất.

      gần như là tuyệt vọng cuốn lấy đầu lưỡi . khiến chỉ có thể làm trong tưởng tượng, tuyệt đối hối hận, nhưng lại hề cảm thấy chút vui vẻ nào, thậm chí đến cuối cùng đều là thương tâm. biết vì sao nụ hôn vốn nên ngọt ngào giờ phút này lại tràn ngập hương vị chua sót. Lại vẫn cố chấp buông tha. Cuốn cùng dứt khoát dùng hai tay nâng mặt lên, dùng toàn bộ khí lực hung hăng hôn môi .

      sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên hôn môi, cho rằng càng dùng lực càng thể thích, lại biết, đôi khi, quá dùng lực khiến người mình bị thương.

      Trong miệng dần dần nếm được mùi vị máu tươi, giống như chậu nước lạnh dập tắt mọi tình cảm trong , đột nhiên ngẩng đầu, lại nhìn đến môi chảy máu kia đột nhiên luống cuống. Dũng khí hôn sớm chạy đâu thấy, chỉ còn lại lo lắng vì vết thương của và sợ hãi bị vứt bỏ. “Thang Viên nhi...tớ...” Viên Tiêu biết nên cái gì, giải thích gì. Nhưng vì sao muốn xin lỗi, chỉ muốn nụ hôn của mà thôi, nếu có thể quay lại lần nữa, vẫn làm như vậy.

      Cảm giác đau đớn từ môi càng ngày càng mãnh liệt, ngừng nhắc nhở , cái người cực kỳ vô tội trước mặt này làm ra chuyện gì với mình, gió đông thổi tới miệng vết thương môi , như muốn xé rách lỗ hổng nho kia, trái tim Thang Viên bỗng cảm thấy đau đớn, ban đầu là đau, càng về sau lại trở nên càng đau càng nhức, ngẩng đầu chống lại ánh mắt , khóc nháo, chỉ an tĩnh nhìn vài giây như thế, sau đó lấy chiếc túi của mình dùng sức đập vào người , xoay đầu rời hề ngoảnh lại.

      “Thang Viên nhi! Đừng ! Đừng !” Viên Tiêu hoảng hốt gọi , chen chúc trong đám người đông đúc, cuối cùng tới cạnh quảng trường giữ chặt : “Thang Viên nhi...” nhìn quay mặt chút biểu cảm bất an trong lòng lan đến từng góc trong cơ thể. Hàn ý trong cơ thể đấu đá lung tung, chưa từng khủng hoảng như vậy, ngay cả ngày mẹ cũng có. Khi đó, cho dù rất muốn được bà thương nhưng luôn luôn bị xem , cho nên cuối cùng cũng trở thành thói quen. Nhưng bây giờ khác, trước mặt luôn quan tâm , lo lắng cho , là người đầu tiên coi là con người . muốn ! Tuyệt đối muốn!

      “Buông ra!” Thang Viên hơi cúi xuống nhìn bàn tay nắm chặt cổ tay mình, giọng lạnh lùng vô tình. Bạn tốt bảy năm, thân thiết gắn bó, trong đêm lại hoàn toàn thay đổi dáng vẻ. muốn hỏi lý do tại sao, chỉ muốn rời khỏi nơi này.

      Thay đổi, đáng sợ. Đáng sợ chính là đáy lòng bạn cự tuyệt việc người kia thay đổi. Đôi khi, nhát gan cũng là con dao hai lưỡi, hại người hại mình.

      “Cậu muốn đâu?” Viên Tiêu từ từ cọ lên người , để ý vùng vẫy ôm từ phía sau, để cằm vai : “Thang Viên nhi, cậu cần tớ sao?” Thang Viên cứng ngắc nghiêng đầu nhìn lông mi run run bỗng nhiên thất thần, giờ phút này Viên Tiêu yếu ớt như chú chim non lạnh run bị gió đông thổi bay, đôi cánh yếu đuối liều mạng muốn bắt lấy cơ hội sống cuối cùng.

      “Vì sao phải làm như vậy?” Trái tim chợt trở nên mềm mại, ra vốn phải nhẫn tâm như thế, chỉ là bối rối quá mức, căn bản biết nên làm gì, cũng biết nên đối mặt với như thế nào, chỉ có thể lấy cớ chạy trốn. Dù rằng trước mặt người ngoài nhìn có vẻ rất bình tĩnh.

      Người này nha, là người quan tâm, chăm sóc bảy năm, ngay cả làm ra chuyện quá phận, cũng nhẫn tâm trách móc nặng nề nửa điểm, chứ gì đến việc làm bị thương.

      “Tớ thích cậu, Thang Viên nhi, tớ thích cậu!” Viên Tiêu nỉ non bên tai , giọng du dương lại kiên định. Thang Viên ngây người trong nháy mắt, phản ứng kịp cũng chỉ có thể cười khổ: “Viên Tiêu, cậu chỉ quả ỷ lại tớ, phải thích.” Làm sao có thể thích được chứ, kia ràng chỉ là quyến luyến. người này đơn thuần đến mức ngay cả tình cảm cũng phân biệt được, sao có thể so đo cùng . Chỉ là nụ hôn mà thôi, cũng có thể là nụ hôn duy nhất ở kiếp này, dành cho cũng tệ, ngoại trừ , nghĩ rằng còn có nụ hôn của ai khiến cảm thấy ghê tởm.

      “Cậu buông ra, tớ muốn về, cậu bình tĩnh lại , tớ giận cậu, chuyện đêm nay chúng ta hãy quên !” Thang Viên thấp hơn Viên Tiêu cái đầu chỉ có thể vỗ vỗ mu bàn tay , phải về cẩn thận suy nghĩ, hiểu có nghĩa là hiểu, vì sao trái tim vẫn còn đập nhanh như vậy? Vì sao ở trong ngực mặt lại đỏ.

      phải như thế! phải!” Viên Tiêu bỗng nhiên nắm chặt vai , khiến đối mặt với mình: “Tớ chính là thích cậu, tớ vẫn có thể phân biệt được.”

      “Viên Tiêu, nghe lời, đừng tùy hứng.” Thang Viên miễn cưỡng nở ra nụ cười, đối diện với ánh mắt của , kiên định trong mắt khiến gần như là hoàn toàn tin tưởng. Làm sao có thể như vậy, lắc lắc đầu đem chặt đứt toàn bộ những suy nghĩ kỳ lạ trong người.

      “Cậu thế nhưng lại tin tớ!” Viên Tiêu vươn tay nắm lấy cằm Thang Viên, trong ánh mắt kinh ngạc của Thang Viên đem tay đặt lên ngực mình: “Cậu sờ thử xem! Trái tim tớ đập là nhanh! Vì sao cậu lại chịu tin?” Trong ánh mắt lóe ra ngoan độc, đồng thời sâu trong đáy mắt lại mang theo tia thất bại. Có lẽ, lần này đúng là tự nhận lấy kết cục thảm hại rồi!

      , Viên Tiêu...” Thang Viên lùi về phía sau bước, muốn thoát khỏi người .

      “Cậu ngậm miệng!” lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt của mình trước mặt . Có lẽ là tức giận, có lẽ là bị thái độ như đà điểu của làm cho kiên nhẫn. Viên Tiêu tỉ mỉ vuốt ve đôi má lạnh lẽo vì bị gió thổi của , kế tiếp lại đặt lên đôi môi nụ hôn mềm , vẫn là nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền nho kia, chỉ là nụ cười kia lại khiến cho người ta run sợ thôi: “Thang Viên nhi, em là của !” Con ngươi đen nhánh của khóa chặt , ánh mắt kiên quyết để cho trốn tránh. Thang Viên chưa bao giờ nhìn thấy Viên Tiêu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể tiếp nhận chuyển biến đó của .

      Viên Tiêu vừa lòng nhìn dáng vẻ ngơ ngác của , nắm tay về phía cửa xe, nếu muốn về nhà về nhà , dù sao bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian! Hơn nữa bây giờ là nửa đêm cũng đành lòng để tiếp tục chịu lạnh. nghĩ tới mới được vài bước câu đầu tiên của Thang Viên khiến cho tâm tình vừa mới chuyển tốt của hoàn toàn yên lặng!

      “Viên Tiêu, cậu vẫn lớn lên!” ra khi những lời này Thang Viên hoàn toàn hề suy nghĩ, chắc chắn thể ngờ Viên Tiêu từ trước tới nay đều rực rỡ như ánh mặt trời, đơn thuần tất cả đều là ngụy trang, chỉ cảm thấy dáng vẻ của vừa rồi cực kỳ giống đứa trẻ bảo vệ món đồ chơi mình thích, khí thế bạo phát trong giây phút đó khiến kinh hãi.

      Nhưng biết cái này là dấu hiệu giả tạo tạm thời, ngờ lại chọc phải Viên Tiêu nóng nảy lại có phản ứng như vậy. Thang Viên thở dài, nghĩ ngợi liền đem lời suy nghĩ trong lòng ra.

      Những lời này của chọc giận Viên Tiêu. có người đàn ông nào hy vọng người phụ nữ mình thích cho rằng mình thành thục, đương nhiên Viên Tiêu cũng vậy. Cho tới bây giờ ngụy trang chỉ là bất đắc dĩ, là vì muốn tiếp cận , để cho bớt cảnh giác, khi đó, nhịn, nhưng bây giờ, ở trước mặt Thang Viên hoàn toàn xé xuống mặt nạ mình mang bấy lâu, vậy mà còn nghĩ mình vẫn là dáng vẻ cách đây rất lâu kia? thể chịu thêm được nữa!

      “Thang Viên nhi, em nghĩ như vậy?” Ánh mắt Viên Tiêu hơi nheo lại, ái muội vuốt ve ngón tay Thang Viên.

      Cáo già! Trong nháy mắt Thang Viên chợt nghĩ tới hai từ này, nhìn con ngươi rạng rỡ sạch trơn của Viên Tiêu, ngay cả việc muốn tránh thoát cũng còn nhớ. Trong lòng có chút khẩn trương, Thang Viên nuốt nước miếng, giả bộ nâng cổ cường ngạnh: “Vốn thế!”

      “A___” Viên Tiêu cười , đáy mắt tràn ngập tàn bạo cùng điên cuồng, khiến Thang Viên lùi về phía sau từng bước, cũng để ý, cứ bước lên từng bước, hung hăng nắm chặt cánh tay kiềm chặt trong lòng mình: “Như vậy sao! Cái này gọi là cái gì? Trẻ phát tình?” nhàng phà khí nóng lên tai , đầu lưỡi ẩm nóng đảo quanh vành tai đỏ rực: “Ừ? ! Thang Viên nhi.” Khác biệt ở chỗ trước kia thành thực, đầu lưỡi của cuốn lấy, giọng dịu dàng triền miên, giống như lời thầm thân mật của đôi tình nhân .

      Hành động đó khiến Thang Viên cả người cương cứng ngay tại chỗ, mặt nóng như bàn ủi trong lò, ngẩng đầu dám tin nhìn : “Cậu___Cậu
      người qua đườngPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :