1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Than Đen Hoàng Hậu - Nguyên Viện

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 5:

      Trong bồn tắm bằng ngọc thạch tràn ngập sương mù trắng đục mờ mờ ảo ảo truyền ra tiếng nước xaođộng, đôi hơi thở trầm thấp ái muội theo hơi nước phiêu tán mà xuyên thấu ra ngoài.

      Giang Sơ Vi bám vào người Hạ Hầu Dận, hai tay quấn chặt lấy cổ , áo ngoài bị cởi ra để trôi mặt nước, thân thể mảnh khảnh mềm mại chỉ còn cái yếm màu đen và tiết khố tuyết trắng.

      Nàng bị đặt lên thềm đá, tiết khố bị nước thấm ướt cọ xát vào da thịt, bao quanh nụ hoa mê người,phân thân kiên đĩnh nóng rực của để lên người nàng, ngực nàng vì dục vọng mà căng đầy nóng bỏngbừng bừng phấn chấn.

      Cái lưỡi thơm tho khéo léo bị cắn nuốt, nàng nuốt vào nước bọt của , phấn lưỡi cũng chịu yếuthế phản kích mà đoạt lấy hơi thở của . Nàng rấtbiết cách hôn môi, lại càng hiểu được phải làm như thếnào để trêu chọc dục vọng mãnh liệt của nam nhân, làm cho bọn họ mê muội vì nàng, trở thành tù binh của nàng.

      Lý trí Hạ Hầu Dận bị nàng làm cho biến mất hoàntoàn, chỉ còn nghĩ đến việc mạnh mẽ chiếm lấy nàng, làm cho nàng trở nên kiều ở dưới thân , vì hắnmà biểu lộ ra vẻ xinh đẹp.

      Bàn tay thâm nhập vào cái yếm, nhàng vuốt ve da thịt bởi vì dính nước mà càng trở nên mềm mượt giống như lụa vậy, làm cho người ta cứ muốn lưu lại dấu vếtthô bạo ở đó.

      cầm miên nhũ tinh xảo, tuy vẫn có thể cầm bằng bàn tay nhưng xúc cảm lại khác, còn có vẻlớn hơn chút so với trong ấn tượng trước kia,ngón tay miết lấy nhụy tiêm, hơi hơi mân mê, liền khiến nàng ngâm nga tinh tế, phản ứng nhiệt tình của nàng làm cho Hạ Hầu Dận cảm thấy rất mới mẻ.

      Thân thể này ràng phải lần đầu tiên đụng chạm, nhưng lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau; Tô Tú Dung trong lúc giường luôn tỏ ra khiếpsợ khiến người trở nên cứng ngắc, thái độ của nàng cũng làm cho cảm thấy thú vị cho nên rất ít chạm vào nàng, cho dù có cũng chỉ làm qua loađại khái rồi chấm dứt nhanh chóng.

      Nhưng tại, mới vuốt ve nhũ tiêm chút,thân thể mềm mại trong lòng liền khẽ run, hô hấp trở nên hỗn độn, nụ hoa nhanh chóng nở rộ trong tay ,phản ứng mẫn cảm này làm cho cảm thấy hứng thú, nhịn được muốn thăm dò kỹ thân thểmềm mại này, muốn kích thích cho nàng phát ra càngnhiều kiều mị.

      Hạ Hầu Dận cởi bỏ cái yếm, cúi đầu ngậm lấy bên ngực mềm, đầu lưỡi liếm qua nhũ tiêm, hết xoaytròn rồi lại ngậm, hàm răng khẽ cắn nhũ mềm mịn, hắnlần lượt liếm mút hai bên kiều nhũ, bàn tay khôngngừng vuốt ve da thịt mềm nộn, ngừng tìm kiếm nơi mẫn cảm của nàng.

      Lửa nóng dưới thân cũng buông tha nơi xinhđẹp của nàng, bừng bừng phấn chấn để giữa hai chân nàng, cách tiết khố dán vào động hoa, cọ xát qua lạitrong nước giống như muốn vào nàng, càng lúc càng tăng thêm va chạm.

      Nước ấm dưới tiến công của ngừng gợnsóng lay động, Giang Sơ Vi bám vào vai , ngẩng đầu lên, thân thể đột nhiên run rẩy trận.

      Nàng ngờ tới thân thể này mẫn cảm như vậy,mới chỉ kích thích bên ngoài mà dịch tràn đầy trào ra từ trong cơ thể, đầu ngón tay bấm sâu vào vai , nàng kiều thở gấp, thân thể nháy mắt khítchặt, rồi lập tức nhu nhược ngã vào người , cáimiệng nhắn khẽ thở ra hít vào, nước mắt cao trào tích tụ trong khóe mắt.

      Hạ Hầu Dận cũng sửng sốt, nghĩ chỉ mớikhiêu khích vài cái mà nữ nhân trong lòng nháy mắtđã lên đỉnh, lửa nóng của dán tại hoa huyệt cảmthụ được mật hoa trào ra, mà gương mặt vốn rất bìnhthường kia giờ nhiễm sắc hồng dục tình lại lênvẻ quyến rũ động lòng người, khiến cảm thấy tim đập thình thịch hồi.

      Đây là lần đầu cảm thấy khuôn mặt trước mắtnày xinh đẹp, lần đầu cảm thấy thân thể này hấpdẫn như vậy, lần đầu... muốn dùng lực chiếm lấy nữ nhân này.

      Để nàng thuộc về -- trong đầu đột nhiên hiệnlên ý niệm này.

      Hạ Hầu Dận nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn, nhìn đôi mắt sáng ngời kia dần dần lại trong veo, mạnh mẽ hôn cái miệng nhắn, nuốt vào tiếng thởdốc của nàng, lưỡi nóng tiến vào cái miệng thơm ngát mùi đàn hương, đem từng cái từng cái ngọt ngào nhấtcủa nàng nuốt vào, bàn tay thô lỗ xé tiết khố, bàn tay to nâng lên mông tròn, nam tính cứng rắn để ở đóahoa, đột nhiên đẩy cái, mở ra nơi mảnh mai,xuyên qua nàng.

      “Đừng......” Đột nhiên bị giữ chặt, rồi vách hoa rất nhanh bị phần lửa nóng lấp đầy, vách thịt mị hoặc liền co rút lại, hút chặt thiết đầu nóng bỏng, Giang Sơ Vi nhăn mặt, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

      Ngoại trừ chút đau đớn thích ứng ban đầucòn có loại thỏa mãn lời, nàng có thể cảm nhận được phần cứng rắn của bị nàng gắt gao bao trọn, nàng có thể nghe được tiếng tim đập của , mùi của bao lấy nàng, mắt nàng mơ hồ nhìnhắn.

      Ánh mắt của quá mức thâm thúy, toát ra dục hỏanồng đậm làm thân thể này như muốn nhũn ra ...... muốn hung hăng ăn nàng? Bụng của nàng nhanhchóng co rút trận, hoa cốc bao vây lấy nóng rựcnhất thời co rút càng nhanh, giống như muốn nuốt luônhắn.

      Hạ Hầu Dận cắn răng nuốt xuống tiếng than sắpphát ra, cắn cái miệng nhắn, môi bị đau làmcho nàng khẽ rên, thiết bổng nóng rực chôn ở huyệt động từ từ lui lại, vách thịt mê mị theo động tác của nhàng nhả ra, có thể cảm nhận được rung động của nàng, lại đột nhiên đẩy vào, lập tứcđược bao quanh càng chặt, hoa cốc hưng phấn mà co rút lại, cơ thể kiều mị đột nhiên đạt hưng phấn mà run rẩy.

      Bàn tay nhanh chóng ôm lấy mông tròn, hết lầnnày đến lần khác mạnh mẽ va chạm, càng lúc càng xâm nhập sâu hơn, mật hoa do ra vào mà trơn bóng, nước ấm áp theo động tác tiến vào mà trànra ngoài hoa khẩu, gần như ép nàng phát điên.

      Nàng muốn thở dốc, muốn rên rỉ, lại bị nuốt toàn bộ vào trong miệng, giữ lấy môi nàng, cướp lấyhô hấp của nàng, nóng rực dưới thân xuyên qua nàng, thân thiết mà chôn vào cơ thể nàng, dường như muốncướp lấy linh hồn của nàng.

      Nàng thể sợ hãi, mà càng sợ, hoa cốc lại hấp thu càng chặt, cho rời khỏi, mỗimột lần tiến vào đều làm cho nàng run rẩy thôi.

      Khoái cảm tạo nên từng trận từng trận cao trào, thânthể nhiệt tình ngừng trào ra mật dịch, tiếng nước luật động truyền đến tai nàng, cảm giác tê dạichiếm lĩnh thần trí của nàng, làm cho nàng nhanh chóng kề cận mức điên cuồng.

      ......” Rời khỏi môi , nàng miễn cưỡng kháng cự, lại lập tức bị nuốt hết.

      Thân thể của nàng bị nắm trong tay, bị bày ra các loại tư thế dâm đãng, để nàng đưa lưng về phía mình, bàn tay bắt lấy thềm đá, dục vọng thô to từ phíasau dùng sức tiến vào.

      “A...” Nàng ngẩng đầu lên, muốn trốn về trước, lại đột nhiên đánh mông nàng, ôm lấy eo , kéo nàng lại phía sau.

      “Ngươi muốn chạy trốn đâu?” Thanh thô rámgợi cảm mà tà ác, ngón tay miết lấy nhụy châu ngay trước hoa cốc, châu nhụy đỏ au như bảo thạch xinh đẹp, hương thơm tràn ra dưới ngón tay , mật dịch dính đầy tay , hoa huyệt ngọt ngào tràn ngập dấuvết lưu lại.

      “Đừng... Ưm...” Nàng lắc đầu muốn xin khoan dung, nhưng ngón tay dài lại đột nhiên tham nhập cái miệngnhỏ nhắn, làm nàng nếm được hương vị của chínhmình.

      Hai ngón tay kẹp lấy cái lưỡi thơm tho, làm cho nàngphun ra nuốt vào, tựa như cái miệng nhắn dướithân nàng khát khao nuốt , khiến muốn ngừngmà được.

      Hạ Hầu Dận giống dã thú thoả mãn, phát cuồngđòi hỏi, muốn chiếm lĩnh nàng, chỉ là thân thể, còn cả linh hồn nàng.

      rút ra ngón tay dài, cái miệng nhắn kịpnuốt vào chảy ra nước bọt, bắt lấy tóc dài ẩm ướt, quay đầu nàng lại, há mồm hôn trụ cánh môi trước đó bị cắn sưng đỏ.

      Thô to chôn sâu ở thủy huyệt đột nhiên dừng luật động, đầu lưỡi nóng rực xâm lược nàng, chọn ôm lấyphấn lưỡi, nhàng lướt qua hàm răng.

      “Ư...” Đột nhiên yên lặng làm cho nàng khó nhịnnâng mi, đưa mắt đẫm nước xem xét , Giang Sơ Vi lắc lắc mông, khát vọng muốn kịch liệt xuyênqua.

      ràng thân thể nhanh chóng bị mệt mỏi khôngthôi, quá nhiều khoái ý làm cho nàng rã rời, nhưngdục vọng bị gợi lên vẫn tràn ngập nàng, làm cho nàng thể khắc chế chính mình.

      Nàng giống dâm phụ tham lam, chủ động di chuyển cái mông, cọ xát thô nóng trong cơ thể, hoathịt khinh nhuyễn, vẫn thỏa mãn được nàng.

      Hạ Hầu Dận tà tứ nhìn bộ dáng dâm lãng bấtmãn của nàng, đầu lưỡi liếm qua môi mềm, “Muốnsao? Hử?”

      “Muốn...” Nàng phun ra đầu lưỡi, chủ động cuốn lấy môi .

      “Vậy nàng muốn gì?”

      Dục vọng tham lam dường như hoàn toàn xâm nhập thân thể của nàng, làm cho nàng đánh mất lý trí,muốn được chiếm lĩnh nhanh mạnh. “Cầu ngươi cho ta...”

      Nghe được lời muốn nghe, Hạ Hầu Dận rốt cuộc kiềm chế được, nam tính nhanh chóng bùng nổ,bắt lấy nàng, dục vọng ra khỏi lại tiến vào, chạm vàohoa tâm.

      “A --” Thân thể mềm mại từ lúc đạt cao trào đến giờsau vài lần bị xuyên qua lại lần nữa đạt đỉnh, yêudịch chảy ra, theo va chạm của phát ra tiếng nước trạch trạch.

      Cao trào làm cho hoa cốc co rút, gắt gao hấp thụ dụcvọng lớn của nam nhân, khối thân thể xinh đẹp này giống đóa hoa ăn thịt người, làm cho nam nhân cam nguyện chết ở người nàng.

      Chỉ có điều, lúc này, nàng là của .

      Hạ Hầu Dận đem dục vọng chôn vào sâu, quánhiều sung sướng làm cho Giang Sơ Vi trước mắt tốiđen, mầm mống của nam nhân lấp đầy nàng, hoahuyệt tham lam nuốt lấy dịch nóng bỏng.

      cắn răng hưởng thụ hoa cốc vây quanh, phân thân nam tính phập phồng, lấp đầy nụ hoa, làm cho thân thể mê người hoàn toàn bị phủ kín dấu vết của ...

      Kích tình trôi qua...

      *

      Giang Sơ Vi, mày nghĩ gì vậy, sao lại hành động đángxấu hổ như vậy…

      Đều bởi tại thân thể này của Tô Tú Dung, sao lạimẫn cảm như vậy chứ, hoàn toàn hưởng thụ thú vui tình dục, kết quả, thảm nhất chính là nàng.

      Ở bể tắm làm đến té xỉu, sau đó được Hạ Hầu Dận tựtay ôm hồi tẩm cung, nghĩ đến tình cảnh mà Xuân Hỉ miêu tả, Giang Sơ Vi lập tức muốn chết quách cho rồi.

      Đều do nàng, nhất thời yếu đuối che mờ lý trí, khi đó nàng thực nghĩ nhiều lắm, có ngườimuốn cung cấp ấm áp, vậy nàng liền dùng, kết quả chờ lý trí nàng hồi phục còn kịp rồi.

      Tuy rằng nàng cũng thực hưởng thụ... Giang Sơ Vi thực cam lòng thừa nhận điểm ấy, ban đầu nàng cho rằng Hạ Hầu Dận háo sắc kia chính là cái đạn giấy, nghĩ tới kỹ xảo tốt như vậy, nàng phải liên tiếp cầu xin tha thứ, những từ bao giờ nàng đều thành lời.

      Nghĩ đến hình ảnh chính mình cầu xin , Giang SơVi đem mặt vùi vào chăn bông, phát ra tiếng rên rỉ ảo não.

      Nàng đời này chưa từng mất mặt mất mũi đến như vậy. ràng trước đó khắc còn có hứngthú với , kết quả giây tiếp theo liền cùng người talăn lộn.

      Đáng giận, đều do ! Tự dưng có việc gì lại kêu nàng Vi Vi làm cái gì.

      “Vi Vi.”

      Đúng, chính là kêu nàng như vậy, hơn nữa thanh âmcòn rất êm tai, vừa vặn là tông giọng trầm ấm mà nàng thích, làm cho nàng nghe xong ngực liền trậntê tê.

      “Vi Vi.”

      “Cái gì! Đừng kêu nữa... Oa!” Nàng sợ tới mức lui về sau, theo bản năng túm ngay lấy chăn, mắt mở to trừng trừng nhìn Hạ Hầu Dận.

      Người này đến đây lúc nào? Bộ là quỷ vách tường à! đứng cũng có tiếng động! Hơn nữa Hạ Hỉ, Xuân Hỉ đâu? Sao thông báo cho nàng?

      “Hai người các nàng chuẩn bị điểm tâm.” Nhận rasuy nghĩ của nàng, Hạ Hầu Dận trả lời nàng, tay cởibỏ áo ngoài.

      “Ngươi làm cái gì đó?” Giang Sơ Vi kinh hãi trừng , đem chăn ôm ở ngực. Tên háo sắc này còn muốnlàm? Ngày hôm qua bộ chưa đủ sao?

      “Thay quần áo!” Hạ Hầu Dận nhíu mày, nhìn cái vẻcảnh giác của nàng, trong mắt lên ý cười, “Bằngkhông nàng muốn ta làm sao?”

      nhìn chằm chằm dấu hôn ở cổ nàng, ánh mắt xẹtqua tia tà ý, vốn cũng muốn làm,nhưng thái độ của nàng khiến cảm thấy nếukhông làm thực có lỗi với chính mình.

      Nhìn đến tà khí trong mắt , ngực Giang Sơ Vi nảymột cái, nàng cũng phải đứa ngốc, sao khôngbiết ánh mắt nam nhân biểu cái gì?

      Nàng vội vàng lui ra sau, “Này! Ngươi... Oa!” Mắt cá chân bị bắt lấy, nàng muốn đá , tay lại sờchân nho của nàng, thậm chí còn hướng lên cọ xát.

      “Đừng......” Giang Sơ Vi run rẩy, động tác phản kháng chút, nhưng nháy mắt sau liền vạn kiếp bấtphục, thân thể cường tráng đặt ở người nàng, đem nàng khóa vào trong ngực.

      “Phản ứng của nàng thực làm cho người ta thích.”Mới chạm vào chút liền có cảm giác như vậy? Ngón tay vào tiết khố mỏng manh, hai ngón tay đểcửa hoa cốc, cọ vài cái vải dệt liền ẩm ướt. “Thậtnhanh.”

      Ngón tay dùng sức cái, cách tiết khố thâm nhậphoa khẩu.

      Giang Sơ Vi cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp thoát khỏi miệng, đôi mắt ẩm ướt hung tợn lườm ,gầm gừ*: “Tránh ra!” (* thực ra là từ “ngân ngân phệ”nghĩa là chó sủa gâu gâu- hehe).

      “Thực muốn ta rời ?” Hạ Hầu Dận nhíu mày, ngón tay trêu chọc đóa hoa, công kích nhược điểm củanàng, bạc môi cắn vành tai của nàng, chút ngạc nhiên khi phát nàng run rẩy, nơi này cũng là chỗ mẫn cảm của nàng.

      Đầu lưỡi ẩm ướt nóng rực liếm vào lỗ tai, thở ra hơi nóng, “Nhưng thân thể của nàng dường như muốn tanha! Xem, cái miệng nhắn phía dưới đều ẩm ướt mảng rồi.”

      Tên háo sắc này!

      Giang Sơ Vi tức giận đến muốn cắn người, nhưng vừavặn thân thể nàng lại nhiễm khởi tình dục dưới những khiêu khích của . đáng giận! Thân thể này thực rất thẳng thắn chống đỡ được trêu ghẹo.

      được, nàng muốn khuất phục!

      “Hạ Hầu Dận, ngươi cút ngay... Đừng!” chợt cắn bên gáy nàng, ngón cái cách bạc khố khẽ áp vào nhụychâu, bụng nàng liền nổi lên trận xôn xao.

      A... Đáng chết! Nàng ổn rồi...

      lúc nàng chuẩn bị thúc thủ chịu trói, đột nhiên có tiếng kêu đánh tỉnh lý trí của nàng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Hỉ, Xuân Hỉ cầm điểm tâm, đỏ mặt gục đầu xuống.

      “Thực xin lỗi, nô tỳ cáo lui.”

      “Đứng lại.” Hạ Hầu Dận lại gọi các nàng, “Đem điểm tâm dọn cho xong.”

      “Dạ.” Hai nha đầu nhanh chóng đem đồ ăn sáng bày hết lên bàn, rồi cúi lạy, rất nhanh lui ra, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng dám hướng đến phía giường.

      Hạ Hầu Dận cắn cánh môi, đầu lưỡi tham nhập, cuồngtứ hôn nàng, ngón tay ở dưới thân nàng ngừngchâm ngòi, mật dịch thấm ra làm ẩm ướt tiết khố.

      Hô hấp của nàng toàn bộ hỗn độn, miệng đều làhương vị của , ngón tay tự giác bắt lấy y bào , phấn lưỡi nhiệt tình đáp lại .

      “Đói bụng sao?” Hạ Hầu Dận buông nàng ra, đầu lưỡikhẽ liếm cánh môi.

      “Ừ...” Giang Sơ Vi gật đầu, nàng muốn ăn , ánh mắt nàng ngập sương mù, thân thể kêu gào muốn bổnhào vào .

      “Vậy ăn điểm tâm !” Hạ Hầu Dận ban cho nàng nụ cười, tự bước xuống giường, đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy bát đũa.

      A? Giang Sơ Vi sững sờ nhìn hành động của , thân thể của nàng vẫn còn vì dục vọng mà hỗn loạn, nơi riêng tư ẩm ướt khát vọng muốn được lấp đầy.

      phải nàng đói bụng sao?” Hạ Hầu Dận cầm đồăn lên ăn, con ngươi đen lười biếng nhìn nàng, “Ngoàira, chả phải nàng muốn ta chạm vào nàng mà?”

      Giang Sơ Vi có ngốc cũng biết mình bị chơi khăm, tên hỗn trướng chết tiệt này!

      Nàng kẹp chặt hai chân, tức giận đến muốn lấy đaođâm , nhưng nơi riêng tư như bị kiến cắn, làm cho toàn bộ thân thể nàng khó chịu, nàng cắn môi, khuônmặt nhắn tức giận đến đỏ lên.

      “Sao? Nàng ăn điểm tâm à?” Nhìn chằm chằm hai chân kẹp chặt của nàng, Hạ Hầu Dận biết còn cố hỏi.

      Ăn điểm tâm cái gì? Nàng tại muốn ăn !

      Giang Sơ Vi thực muốn khóc, nàng ràng đâu có muốn , tại sao mới bị trêu chọc vài cái lại xong? Nàng cọ xát hai chân, liều mình hít sâunhưng vẫn giải được cơn khát.

      Đây là cái thân thể kỳ quái gì nha?

      A... Tô Tú Dung, ta hận ngươi!

      “Muốn tự mình đến.” Hạ Hầu Dận bưng lên ly rượu, nhấp ngụm rượu nhạt ung dung chờ nàng, biết nàng khuất phục.

      biết nàng có bao nhiêu nhiệt tình, nàng cũngkhông phải cái loại nữ nhân nhẫn chịu đựng dụcvọng, trong tình dục, nàng rất thẳng thắn.

      Đây là điều mà ngày hôm qua nhận thức ra được.Nữ nhân gọi là Giang Sơ Vi này có rất nhiều loại diện mạo, mỗi lần đều làm cho ngạc nhiên, làm cho dù thế nào cũng chán.

      Giang Sơ Vi cắn răng trừng , thấy bộ dáng khíđịnh thần nhàn, chỉ biết rằng nhất định thắng nàng, đáng giận! Loại cảm giác đành phải thua cơ này thực tệ.

      Nhưng... Nàng thực muốn .

      Hơi nhếch môi, do dự phút, Giang Sơ Vi nắm tay, nhảy xuống giường, “Hạ Hầu Dận, chúng ta làm bạngiường tốt .”

      Nàng giống nữ vương cao ngạo về phía , trong lúc bước , nàng thần sắc tự nhiên cởi áo ngủ mỏng manh, cởi bỏ tiết khố cho rơi xuống, thân thủcởi nút thắt sau gáy, cái yếm lập tức rơi xuống.

      Nàng chút nào quan tâm việc mình trần trụi ởtrước mặt , tư hoa dưới thân tràn ra ánh sáng bàng bạc, dịch theo hai chân chảy xuống đùi.

      “Bạn giường?” Hạ Hầu Dận nhíu mày, nhìn chằm chằm thân thể mềm mại trần trụi của nàng, ràng gầy gò thấy tí thịt nào, thân thể cũng gợi cảm mê người chút nào, nhưng lại làm cho miệng khô lưỡi khô, con ngươi đen nhiễm hỏa dục.

      Giang Sơ Vi cưỡi lên người , bàn tay bé lớnmật vuốt đũng quần của , phần cứng rắn nóng rực làm tay nàng cũng thấy nóng, nàng liếm môi, cười vớihắn đến là kiều mỵ.

      “Ý tứ chính là -- chỉ cần lão nương cảm thấy ngấyngươi, ngươi có thể lăn.”

      Nàng thô lỗ cởi bỏ đai lưng của , kéo hạ quần ,bàn tay bé cầm lấy thiết bổng nóng rực, xoa bóp vài cái rồi liền nâng lên mông tròn, đặt tư hoa ở nam tính chậm rãi ngồi xuống, vách hoa mở dần ra thuận theo đầu côn từ từ thâm nhập, tấc rồi lại tấc lấp đầy nàng.

      “Ưm...” Khi tiến vào chỗ sâu nhất, nàng kiềuthở ra tiếng thỏa mãn.

      Dù biết nàng lớn mật, nhưng khi chính mắt tự thân cảm thụ phóng khoáng của nàng, Hạ Hầu Dận vẫnthấy kinh ngạc, nữ nhân này... Nàng đột nhiên dichuyển mông tròn, làm cho rên lên, hoa thịt vây quanh , phân thân thô to càng phình lớn.

      “Chỉ cần ngươi thỏa mãn được ta, ta bỏ ngươi.” Giang Sơ Vi khẽ cắn cái cằm , cười đến cực kỳ kiều mỵ, “Lại tìm nam nhân khác.”

      Hạ Hầu Dận nhíu mày, “Nàng cho là hoàng cung nàysẽ có nam nhân khác sao?”

      Giang Sơ Vi cũng học nhíu mày, mỉm cười trong suốt, “Ngươi nghĩ rằng ta vĩnh viễn ở lại hoàngcung sao?” Nàng sớm hay muộn cũng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

      Hạ Hầu Dận híp mắt, tuyên cáo của nàng hiểusao lại làm cho khó chịu, giống như muốn cho biết rằng ai giữ chân được nàng, cho dù cógiữ lấy thân thể này, nhưng nàng vẫn tự do, thể trói buộc được nàng.

      Nhận thức này làm cho căm tức, thô bạo hônnàng, đưa tay gạt hết điểm tâm, đem nàng đặt ở trênbàn, mở ra hai chân, hung hăng dùng sức xâm chiếmnàng.

      “A!” vào quá sâu, mày ngài khẽ nhăn, môi bị cắn cắn lại làm nàng cảm thấy đau. Nghe được kháng nghị của nàng, lại càng thêm thô bạo, bàntay bắt lấy bộ ngực phấn nộn, lưu lại người nàngdấu tay sâu.

      Nàng còn muốn chạy? ! chophép!

      suy nghĩ nhiều đến nguyên nhân sâu xa, hắnnhất định cho nàng rời , nàng vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi hoàng cung này!

      Chọc được đến lửa giận của , Giang Sơ Vi khẽ cong khóe môi, biết lời của mình làm tức giận.

      Nàng chính là cố ý đó, bộ tưởng rằng có thể nắm nàng trong tay sao? Cho dù thân thể khát khao , nhưng lòng của nàng vẫn là của nàng, vĩnhviễn cũng đừng nghĩ rằng trói buộc được nàng!

      Nàng cắn môi , làm càng mạnh mẽ chiếm hữu,nàng mỉm cười, trong lòng có đắc ý có kiêu ngạo, cóthể trêu chọc đến cảm xúc của , bảo nàng sao khoái chí?

      Bản thân là đại, nàng sao mà khôngbiết nam nhân kiêu ngạo này tức cái gì? Chẳng phải đó chính là lòng tự tôn nam nhân bị vùi dập, nghĩlà hễ có được thân thể nàng liền có được nàng sao?

      Hừ! nghĩ hay ghê!

      Nàng, Giang Sơ Vi, vĩnh viễn thuộc về !

      *

      Trong ngự thư phòng, hai bên được dạ minh châu soisáng, khuôn mặt tuấn thường rất bình tĩnh của Hạ Hầu Dận giờ lại có vẻ lo lắng nhìn đống tấu chươngtrên bàn.

      Vĩnh Phúc cầm nến đứng bên, im lặng dámhé răng.

      Từ sau khi luyện võ lúc buổi chiều xong, sắc mặtHoàng Thượng rất khó xem, giống như ăn phải vài cânthuốc nổ, buổi chiều có vài vị đại thần bị Hoàng Thượng quăng tấu chương răn dạy chút.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thượng tức giận, từ lúc bắt đầu hầu hạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng luôn bình tĩnh trầm ổn, giấu giếm cảm xúc, nhưng hôm nay ngài lại khác thường.

      Vĩnh Phúc cố gắng nghĩ xem hôm nay tràng luyện võ phát sinh chuyện gì?

      nhớ Hoàng Thượng vẫn bắn tên như mọi lần,lệnh cho hoàng hậu hầu ở bên, hoàng hậu lại chuivào trú trong đình nghỉ mát, tay cầm quyển sách.

      Sau đó Thanh phi cầu kiến, Hoàng Thượng cho phép,Thanh phi ôn nhu đẹp như thiên tiên tiến sát vào lòng Hoàng Thượng, nàng nhớ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng ngài rất nhớ Thanh phi.

      thấy hai người nồng tình mật ý, Hoàng Thượng cũng cười vui vẻ, hết thảy đều thựcbình thường nha. Nhưng chỉ khắc sau, mặt HoàngThượng liền trầm xuống.

      nhớ khi đó... Hoàng Thượng giống như nhìn vềphía đình nghỉ mát, mà hoàng hậu lại rất chăm chú xem sách, sau đó sắc mặt Hoàng Thượng trở nên rất khó nhìn.

      Nghĩ đến đó, có vẻ như nguyên nhân có liên quan đếnhoàng hậu, nhưng hoàng hậu có làm cái gì sao? Nàngcũng có hành động tranh giành tình nhân cùngThanh phi để khiến cho Hoàng Thượng phiền lòng – trước kia từng có quý phi tranh chấp trước mặt Hoàng Thượng, chọc Hoàng Thượng giận dữ, ngài tức giận đến nỗi đem hai quý phi giáng xuống làm tài tử, từ đó về sau, có cung phi nào dám khắc khẩu ở trướcmặt Hoàng thượng.

      Nghĩ tới nghĩ lui, Vĩnh Phúc vẫn nghĩ ra nguyên nhân ở đâu.

      Bộp!

      Hạ Hầu Dận đột nhiên ném mạnh bút lông sói trongtay, Vĩnh Phúc trong lòng hoảng sợ, run rẩy mởmiệng.

      “Hoàng…Hoàng Thượng, ngài có khỏe ?”

      có việc gì.” Hạ Hầu Dận phiền chán khoát tayáo, chau mày, dựa vào lưng ghế phiền muộn nhắm mắt lại.

      Hai mắt vừa nhắm nghĩ đến chuyện buổi chiều lúcđang luyện võ, tâm tình của lại càng tồi tệ.

      đem Thanh phi ôm vào trong ngực, dưới năn nỉ của nàng, đáp ứng nàng tới Thanh Linh cungdùng bữa. Nghe vậy, Thanh phi cười đếncàng ôn nhu, có nam nhân nào động tâmvì nụ cười của nàng.

      Thanh phi thanh lệ, khí chất thoát tục, cầm kỳ thư họa biết, cá tính ôn nhu lại hiểu đạo lý, hiển nhiên là được sủng ái; nếu phải bởi vì Tô Tú Dung, phong Thanh phi làm Hậu.

      Thanh phi là người thích, nữ nhân xinh đẹp như vậy nam nhân nào lại thích? So với nữ nhân nào đó biết tốt xấu, Thanh phi đáng cực kỳ, nếu phải do mệnh lệnh của , nữ nhân kinhkhủng kia căn bản muốn xuất tại nơi luyện võ.

      ngắm về phía đình, thấy nữ nhân chỉ vì mệnh lệnh của mà tâm cam lòng muốn vào sân luyện võ chuyên tâm đọc sách, làm như thấy việc thân mật cùng Thanh phi, rất nhànhạ uống trà, ăn điểm tâm, đọc sách, Xuân Hỉ đứng ởmột bên giúp nàng quạt gió lau mồ hôi, nàng còn có thể mỉm cười với Xuân Hỉ, chỉ riêng nhìn .

      Trong lòng bỗng nảy lên cảm xúc biết diễn tả làm sao, Hạ Hầu Dận chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó có cảm giác thực khó chịu.

      về phía đình nghỉ, nghiêm mặt với nàng, buổi tối cùng nàng dùng bữa, tớiThanh Linh cung.

      “A, được.” Giang Sơ Vi gật đầu, ngay cả liếc cái cũng , chỉ nhìn chằm chằm sách tay, có thêm phản ứng gì.

      Cứ như vậy mà thôi? tranh thủ tình cảm, khôngsợ hãi, thất vọng, giống như đối với nàng có chút giá trị nào...

      Nhận thức này làm cho cảm xúc Hạ Hầu Dận toàn bộtrở nên tồi tệ, hơn tháng qua, chuyên sủng nàng, cho dù nàng khóc lóc om sòm, cho dù nàng trèo lên đầu , lần đầu tiên nuông chiều nữ nhân đến như thế.

      Nuông chiều nàng là chuyện rất tự nhiên, nàng rấtđặc biệt, bám dính , cũng sợ , có lẽ là muốn xác định xem đối xử với nàng như thế nào, sau vài lần thử, lá gan người nào đó càng lúccàng lớn, làm việc cũng càng lúc càng kiêu ngạo,thậm chí dám nổi cơn hung hăng với , luôn bất tuân lườm , bằng là mở miệng bắt nạt .

      Ở trong mắt nàng, phải Hoàng Thượng mà chỉ là Hạ Hầu Dận, Hạ Hầu Dận làm cho nàngchán ghét, chỉ có ở giường nàng mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.

      Hạ Hầu Dận thừa nhận, cảm thấy nàng rất thú vị, nàng làm cho cảm thấy mới mẻ, mà cũng qua hơn tháng rồi nhưng hứng thú của đối vớinàng chỉ có tăng chứ giảm, cùng chỗ với nàng thực vui vẻ.

      thích nàng, thích điểm đặc biệt của nàng, tựa nhưnhìn đến món đồ chơi đáng ngạc nhiên, nhưng có điều là món đồ chơi này lại xem chả có gì lạ lẫm cả.

      Hôm nay trong lúc luyện võ, lại cảm nhận đượcđiểm ấy.

      Nàng thèm để ý chuyện thất sủng, cũng khôngđể ý Thanh phi, lại càng để ý ! , HạHầu Dận, đối với nàng mà có chút giá trịnào, nàng căn bản đem đặt ở trong lòng, nàng... thích .

      Khi sáng tỏ điểm ấy, ngực thoáng chốc co rút thậtnhanh, tức giận đánh vào tâm , mặc kệ đối xửvới nàng tốt như thế nào, nàng vẫn khinh thường chẳng thèm ngoảnh lại nhìn. Cái nữ nhân đáng ghét kia!

      tức giận xoay người , mà nàng vẫn có phản ứng gì.

      Chỉ có là để tâm để ý giống hệt như đứangốc, nhưng để ý cái gì đâu chứ? chỉ là đangcảm thấy Giang Sơ Vi thú vị mà thôi, chờ thích thú qua , chán ngấy rồi, bỏ rơi nàng.

      Chỉ là nữ nhân thôi mà, cũng phải chưa từng có sủng phi, luôn chỉ hứng thú thời gian, rồi lại lập tức sủng ái người khác. Đối với Giang Sơ Vi lúc này chẳng phải cũng giống như thế sao?Nhưng vì sao nhìn thấy bộ dáng thèm để ý của nàng, lại để ý?

      Hạ Hầu Dận hiểu bởi đây là lần đầu tâm tình yên như thế này, chỉ cảm thấy phiền muốnchết, mà người khởi xướng hết thảy những điều nàyđều là nữ nhân chết tiệt đó! bỗng đứng phắt dậy.

      “Hoàng Thượng, phải về Phượng Nghi cung sao?”

      , thông báo cho Phượng Nghi cung trẫm đêmnay đến, trẫm muốn đến Thanh Linh cung.” Nếunàng thèm để ý, vậy để ý cái gì?

      Vì sao phải để ý nàng? Thanh phi xinh đẹp ôn nhu, so với nữ nhân kia tốt hơn biết baonhiêu, chỉ tại đầu váng mắt hoa mới có thể yêuchiều nàng, chiều cái nữ nhân chẳng biết điều chút nào đối với kia.

      Nếu nàng thích, được rồi, lập tức thuhồi sủng ái lại. Hừ! Đến lúc đó nàng cũng đừng cóđến khóc lóc với à nha.

      Hạ Hầu Dận cao ngạo đứng thẳng, sải bước rời ngựthư phòng, chuẩn bị tới Thanh Linh cung, về phần nữ nhân Giang Sơ Vi kia...... thèm để ý! (Mèo: Are u sure???)
      Khủng Long, JupiterGalileoHuệ Nguyễn thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 7:

      “Phượng thể Nương nương vốn gốc hàn, trời sinh thân thể yếu nhược, trong lòng nên có sầu lo hay kích thích quá lớn, lần này là do khó thở công tâm nên mới ngất , vi thần kê đơn thuốc điều dưỡng thể chất cho nương nương...”

      Khi Giang Sơ Vi tỉnh lại chợt nghe được vài lời nàycủa thái y, nàng mở mắt ra mà tiếp tục nằm im giường, cho dù thái y rời , nàng vẫn hé răng.

      Nàng biết, vẫn còn trong phòng.

      “Bình tĩnh vậy sao?” Hạ Hầu Dận đứng ở bên giườnglên tiếng, biết nàng tỉnh.

      Giang Sơ Vi lời nào, mắt vẫn nhắm lại thèm nhìn .

      Nàng bình tĩnh lại, sau cơn náo loạn phát tiết nóngnảy vừa rồi, khí lực toàn thân vẫn còn chưa hồi phục,nhưng như thế có nghĩa là nàng tha thứ cho .

      Hành động giấu diếm của , còn có việc tự cho làđúng mà ép buộc nàng, vẫn làm cho nàng phẫn nộ.Nàng phải là Tô Tú Dung, đương nhiên có khả năng ngoan ngoãn nghe lời.

      Chuyện giúp sinh tiểu hài tử nàng chưa baogiờ nghĩ tới, nàng cũng nghĩ là nàng vẫn ở lại nơi này, cho dù thân thể này là Tô Tú Dung, nhưngnàng thể nào cứ giả dạng Tô Tú Dung mà sống suốt đời được.

      Hơn nữa, nàng cũng nghĩ là sống bám cả đời bên cạnh , sống cuộc sống phải dựa dẫm vàonam nhân như vậy. Nàng thể nào tự ép mìnhbiến thành người như thế.

      Đối diện với coi thường của nàng, sắc mặt Hạ Hầu Dận cũng lạnh như băng. Nàng nghĩ cái gì chẳng lẽ biết? Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ là ở cạnh bên .

      Đối với nàng mà , chỗ ngồi này trong hoàng cungchỉ là nơi dùng làm bước đệm tạm thời, sớm haymuộn gì nàng cũng rời nơi này mà , có chút gì phải lưu luyến, đương nhiên nàng càng mà sinh hạ con cái để nối dòng nối dõi.

      Nhưng làm sao có thể cho phép nàng làm như vậy?Nàng càng mong muốn rời , càng chonàng , thấy nàng cố sống cố chết dốc toàn lực khángcự , trong ngực liền dâng lên nỗi bực mình.

      Nàng thực chán ghét đến như vậy sao?

      đối với nàng chỗ nào tốt? thương yêunàng, dung túng hành động làm càn của nàng, dễ dàng tha thứ tính tình tùy hứng của nàng, ban những đồ vật tốt nhất cho Phượng Nghi cung… chưa từng baogiờ sủng nữ nhân đến như vậy.

      Nhưng nàng cũng vẫn giữ thái độ khinh thường như vậy. đế vương luôn được người người nịnh hót, nên giờ đạt đến cực hạn rồi, hắnsẽ dễ dãi tha thứ phóng túng nàng nữa.

      “Cho dù ngươi muốn làm Tô Tú Dung, ngươicũng thay đổi được này.” Cho dù nàngkhông muốn làm Tô Tú Dung, nàng cũng phải tiếp tụclàm!

      “Thân thể của ngươi là Tô Tú Dung, hết thảy những vinh hoa phú quý mà ngươi được hưởng cũngđều thuộc về nàng a!” Hạ Hầu Dận trào phúng cười nhạo, trong mắt hề có tia ôn nhu, “Giang Sơ Vi, ngươi luôn miệng ngươi thèm làm Tô Tú Dung, giờ lại hưởng hết thảy những thứ thuộc về nàng, ngươi biết là thanh cao chính trực củangươi thực buồn cười sao?”

      Giang Sơ Vi lạnh lùng trợn mắt, những lời nàng thể phản bác được bởi chúng đều là , nàng ngồi dậy, hề kiếm cớ trốn tránh màtrực diện nghênh chiến, “Ta đây làm Tô Tú Dung, ngươi có lập tức khẳng định là thả cho ta rờiđi ?”

      làm là sao? Chẳng lẽ linh hồn của ngươi có thể rời à? Chẳng lẽ Tô Tú Dung còn có thể sống trở lại nữa sao?” Mà , cho nàng cơ hội này sao?

      “Nếu Tô Tú Dung có thể chết lần, vì sao có khả năng chết lần thứ hai?” Chỉ cần Tô Tú Dung chết là nàng có thể rời khỏi hoàng cung này, “Hạ Hầu Dận, hãy để cho ta rời .”

      Chỉ cần nguyện ý chắc chắn có cách làm cho Tô Tú Dung còn sống nữa, để cho nàng có thể vụng trộm rời khỏi hoàng cung này.

      cầu lớn mật của nàng làm nở nụ cười, khuôn mặt tuấn lên vẻ khinh nhờn trào phúng, giốngnhư cười cho ngu ngốc của nàng, “Giang SơVi, tại sao ngươi có thể nghĩ rằng ta thả ngươi ?”Chẳng lẽ là quá sủng ái nàng đến nỗi nàng nghĩ rằng chỉ cần mở miệng cầu đáp ứng sao?

      “Vì sao ? Ngươi giữ ta lại làm gì?” Giang Sơ Vi hiểu, vì sao lại cho nàng rời ,vì sao phải kiên trì giữ nàng lại?

      Chẳng lẽ chỉ bởi vì muốn Tô Tú Dung giúp sinhtiểu hài tử? Nhưng mà trong hậu cung có nhiều phi tần như vậy, mỗi người các nàng đều nguyện ý vì hắnmà sinh đứa nha!

      Giữ nàng lại làm cái gì? Hạ Hầu Dận cũng biết muốn giữ lại cái nữ nhân chỉ biết suốt ngày khinh thường này để làm cái gì? Nhưng nếu bảo thả nàng , lại rất cam lòng.

      Dựa vào cái gì mà nàng có thể khuấy đảo hoàn toànsuy nghĩ của , xong rồi nghĩ muốn ? Dựa vào cái gì mà chỉ có bị nàng ảnh hưởng đến rối loạn, mà nàng vẫn thèm quan tâm đến tâmtình của ?

      Hơn nữa, giờ này khắc này, cũng thể đểcho nàng rời .

      “Ta để cho ngươi mang theo tiểu hài tử của ta rời .” Nàng mang thai, hơn tháng.

      Giang Sơ Vi kinh ngạc trợn to mắt, theo bản năng đưa tay vuốt bụng, “Ngươi… ngươi cái gì?” Tiểu hài tử? Nàng…nàng có thai?

      Có nghe thế này nàng mới chợt giật mình nhớ ra rằngđã lâu thấy kinh nguyệt, bởi vì chu kỳ hànhkinh của Tô Tú Dung vốn cố định cho nên nàng cũng quan tâm lắm, cũng hề nghĩ làmình dính bầu.

      “Thái y , thân thể ngươi suy yếu, phải điều dưỡng cho tốt, kê thuốc bổ đồng thời an thai cho ngươi, vì đứa , ngươi nên...”

      cần!” Giang Sơ Vi kinh hoảng lắc đầu, lời củahắn nàng hoàn toàn nghe vào tai được chữ nàobởi trong lòng khủng hoảng cực độ, nàng hoảnghốt thốt ra, “Ta muốn có đứa này, ta muốn!”

      Nàng ngẩng đầu nhìn hét toáng lên: “Hạ Hầu Dận,ta muốn sinh ra!”

      Mặt Hạ Hầu Dận tức xanh mét, bắt lấy cổ tay nàng, gắt gao bóp chặt, thanh như băng giá khiếnngười khác cảm thấy lạnh đến rùng mình, “Ngươikhông muốn sinh ra, vậy ngươi muốn đánh rớt à?”

      “Xoá sạch...” Giang Sơ Vi thấp giọng, ánh mắt bối rối thể trấn định nổi. Sắc mặt lại càng lúc càng trở nên lạnh như băng, cho nàng cơ hội mởmiệng thêm lời nào nữa, “Giang Sơ Vi! Ngươiđừng mơ tưởng!”

      Nàng muốn xoá sạch đứa của , nữ nhân chết tiệt này, nàng thế mà lại thực nghĩ như vậy? Bàn tay to càng lúc càng nắm chặt cổ tay nhắn, dường như muốn bóp nát nàng.

      Giang Sơ Vi cắn môi dám than vãn, bởi nàng biết mình thực chọc giận , nhưng mà đối mặt với tính tình ngang ngược của , nàng cũng muốn tỏ ra yếu thế.

      lấy gì mà dám hung hăng với nàng? Tính nàng lại thích mềm chứ thích cứng, huống chi, chuyện nàng mang thai còn phải là do sai hay sao? biết rằng nàng chưa hề muốn sinh tiểu hài tử.

      Ngàn sai vạn sai, đều là do sai!

      Tất cả mọi nỗi sợ hãi, bối rối, phẫn nộ đều xoắnxuýt trong lòng nàng, làm cho lý trí của nàng trở nên hỗn loạn, nên khi tỏ ra ngang ngược bá đạo thìcuối cùng cũng làm cho nàng hoàn toàn bùng nổ.

      Nàng căm tức trừng trừng nhìn , miệng gằn từng chữ nạt , “Cho dù ta muốn ngươi làm gì đượcta? Hạ Hầu Dận, ngươi ngăn cản được ta!”

      “Phải ?” Thấy nàng còn hợp tình hợp lý mà thốtra như thế, Hạ Hầu Dận lạnh lùng nở nụ cười, trong mắt còn chút gì vẻ lo lắng mà hoàn toàn trởnên lạnh như băng làm cho người ta càng thêm run sợ.“Chúng ta thử xem thế nào.”

      *

      Giang Sơ Vi bị đưa vào lãnh cung.

      Chính xác mà là bị nhốt tại lãnh cung đúng hơn, mà Hạ Hỉ, Xuân Hỉ vốn hầu hạ nàng cũng bị thay bằng mama tuỳ thân lớn tuổi, bên ngoài còncó thị vệ canh chừng vòng trong vòng ngoài, ngoại trừ phòng ở và sân xung quanh nàng đượcbước chân đến bất cứ nơi nào.

      Giang Sơ Vi đương nhiên nổi giận, tên hỗn đản kia dựa vào cái gì mà đối xử như vậy với nàng?

      Nhưng mà có nổi giận hay phát khùng nàng cũng thay đổi được , sao nàng có thể quênnhỉ, tên kia là hoàng đế nha! Sau khi bị chuyển vào ở trong lãnh cung nàng mới giật mình nhớ đến điềunày.

      là hoàng đế nha!

      hoàng đế đảm lược nắm quyền sinh sát trong tayđương nhiên có thể ràng buộc được nàng rồi, nàng có là cái đinh gì đâu chứ? Chỉ là u hồn vô tìnhxâm chiếm cái thân thể mang chức danh hoàng hậunày mà thôi, ah, vậy còn hưởng dụng thân phận củaTô Tú Dung cách đáng xấu hổ nữa chứ, hưởngthụ cuộc sống an nhàn sung sướng ở trong hoàngcung, hề biết cảm ơn mà lại còn chọc giận hoàng đế tôn quý. Bởi vậy rốt cuộc phải rơi vào cái thảm trạng này.

      Vuốt ve cái bụng lồ lộ được năm tháng, Giang SơVi thở dài thườn thượt.

      Nàng vào lãnh cung cũng hơn bốn tháng, đương nhiên đứa bị lưu rớt. Chỉ vì khi đó nàng bị dọa hoảng sợ, hơn nữa lại nổi giận, cho nên mớicó thể mở miệng muốn xoá sạch tiểu hài tử.

      thực tế, nếu thực muốn nàng lưu rớt, nàngcòn luyến tiếc hơn bất kỳ người nào khác.

      Lòng của nàng có ngoan độc đến như vậy, kỳthật sau khi tỉnh táo lại, nàng hối hận thôi vìnhững lời thiếu suy nghĩ của mình, cũng khôngtrách Hạ Hầu Dận bởi nghe thế nên phát điên.

      Nhưng, tính tình trời sinh của nàng vốn chính là như vậy, thích mềm chứ thích cứng, ra Hạ HầuDận chỉ cần xuống nước dỗ dành nàng chút tấtnhiên nàng cũng lấy cứng đối cứng với .

      trắng ra, dường như nàng thực được Hạ Hầu Dận nuông chiều riết thành hư.

      Hơn nữa, thái độ của nam nhân kia luôn chú ý dựavào ánh mắt của nàng, điều đó cũng làm cho nàng sợ hãi. Nàng phải ngu ngốc, đương nhiên cảm giác được rằng quan hệ giữa hai người có nhiều biến hóa.

      Sau khi xảy ra quan hệ thể xác, bọn họ trở nên vô cùng thân thiết, tuy đó chỉ là quan hệ bạn giườngđơn giản, nhưng thực ra đó chính là nam nữ hoan ái.Chuyện này mà ở đại căn bản là cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng sớm chiều ở chung với nhau, đối với nàng tốt như thế nào phải nàng khôngcảm nhận được, mặc kệ nàng tùy hứng thế nào, cáukỉnh ra sao, luôn luôn bao dung với nàng.

      Có khi, nàng còn cố ý muốn khiêu khích giới hạn của , muốn biết liệu dung túng nàng đến mựcnào, có lẽ, lần khắc khẩu này cũng là do bản năng nàngvô thức cố ý muốn thử xem thế nào.

      Cuối cùng, chính là đưa đến kết quả như vậy.

      Dù sao cũng là đế vương, sao có thể chịu được việc có người nào đó ngỗ ngược cãi lại ?Hơn nữa người đó lại là nữ nhân. Với thân phậncủa , muốn nữ nhân kiểu gì lại có? Hậu cung có đống tần phi ngày đêm mong chờ đượchắn sủng hạnh, lại còn có Thanh phi tuyệt đẹp ôn nhu như nước, các nàng vì lúc nào cũng bày cuộc tranh đua để giành được sủng ái của hoàng đế mà nhiều khi còn là chính mình, cuộc sống toànquay chung quanh đế vương, bởi vì nếu bị hoàng đế vắng vẻ cũng có nghĩa là đơn cả đời.

      Còn nàng, nàng có khả năng để cho chính mìnhtuột dốc đến độ phải chịu đựng những ngày thángkiểu này, cùng chia xẻ người nam nhân chung với đám nữ nhân khác. Giả sử nếu như nàng được sinh ra và lớn lên tại triều đại này, nàng chắc chắn xem đây là vinh dự cao quý. Nhưng mà nàng khôngphải.

      Nàng thể nào tự tha thứ cho chính mình nếuphải chịu kiếp sống chung chồng, thêm nữa, Hạ HầuDận là hoàng đế, mỹ nhân nhiều như vậy, sủng ái củahắn có thể duy trì được bao lâu đây?

      tại sủng nàng đấy, nhưng chẳng qua là dohắn cảm thấy nàng đặc biệt, bởi trước giờ chưa từng gặp nữ nhân nào của mà dám phản kháng lạihắn cả, cảm thấy mới lạ nên đâm ra vui thích màthôi.

      Nhưng mà hứng trí cuối cùng ngày nào đó cũng nhạt , có lẽ tại có chút thích nàng, để ý nàng, nhưng thời gian hạn định có hiệu lực duy trìđược bao lâu?

      tháng? Hai tháng? năm? Hai năm? Mà nàng, nàng có muốn đem cả đời mình chôn vùi trong cáinấm mồ của cuộc sống -xác-định-được-khi-nào--bị-vứt-bỏ tại đây sao?

      Nếu như vậy ràng là rất khốn khổ, cũng quá hèn mọn.

      Cá tính của nàng hoàn toàn phải như thế, cũngsẽ làm chuyện như vậy, cho nên, cho dù đốivới nàng phải là thực cần, cho dù nàng có thích chút chút, cho dù có động tâmvới , nàng cũng phải thu hồi tất cả tình cảm lại.

      thương có vẻ tốt hơn.

      , sớm hay muộn rồi cũng mê luyến người khác, sủng ái người khác, sau đó sẽquên nàng như thể nàng chưa từng tồn tại.

      Cho nên, nàng phải rời khỏi nơi này, tuyệt đối là phải rời khỏi thôi, khi nàng còn chưa bị hãm sâu trong tình cảm, khi nàng còn chưa làm cho chính mình trở thành kẻ đáng thương.

      Cái bụng truyền đến trận đấm đá, Giang Sơ Vi ngẩn ra, rồi sương mù đầy tràn trong mắt bỗngnhư tan biến , nàng mỉm cười.

      “Cục cưng, mẹ có việc gì.” Nàng nhè vỗvề cái bụng hơi nhô, tuy rằng hơn năm tháng, nhưng bụng của nàng lại chỉ hơi lùm lùm mà thôi, nếu chỉ thoáng nhìn cũng ràng, mà chân taynàng vẫn gầy nhẳng bởi mấy tháng trước hầu như ngày nào nàng cũng nôn nghén, ăn cái gì vào là phun ra cái đó, hơn nữa lại bị cách ly nên tâm tình đâm ra buồn bực, lúc nào cũng giận cũng buồn như điên, mỗingày đều rơi lệ.

      Đương nhiên, nhất định là phải có khóc có mắng người nào đó rồi, phụ nữ có thai cảm xúc lên xuốngphập phồng rất lớn, mấy tháng này Giang Sơ Vi cảmnhận được điều đó vô cùng sâu sắc.

      May mắn là tháng qua nàng cuối cùng cũng thôikhông nôn mửa nữa, rốt cuộc cũng có thể ăn cái gì đó vào bụng, khuôn mặt gầy yếu cũng dần dần mượtmà có da có thịt lên chút.

      “Nương nương.” Mama tuỳ thân được cử săn sóc nàng bưng bát canh bổ dưỡng lớn lại gần, “Đây là canh long nhãn hầm gà, ngài uống cho nóng.” Đặt canh gà lên bàn, bà khom người thi lễ, thêm câu nào nữa mà liền ra.

      Giang Sơ Vi cũng quen với tính kiệm lời của mama này, ngay từ đầu khi nàng cố hỏi bà chút tình, bà cái gì cũng mà chỉ lẳng lặngphụ trách chăm sóc cuộc sống của nàng.

      Điều này nhất định là bởi được Hạ Hầu Dận căn dặn, để trong lãnh cung này có người cùng nàngtrò chuyện, là cố ý muốn lập nàng, muốn làm cho nàng quỳ gối cầu xin tha thứ.

      Có quỷ mới tin là nàng làm như mong muốn củahắn nha!

      Cuối cùng có ai chuyện nàng trực tiếp lầm bầm lẩm nhẩm với cục cưng trong bụng nàng vậy,có khi cục cưng khuynh tay dứt cù chỏ hay co chân đá bụng nàng, nàng vui vẻ mỉm cười.

      Mỗi ngày qua, cảm thụ được sinh mệnh trong bụng lớn dần lên, nàng khỏi cảm động vôcùng. Đây là đứa con bé của nàng! Là thân nhân của nàng ở nơi xa lạ này.

      Nhưng... ánh mắt Giang Sơ Vi trở nên ảm đạm, hồi lâu, nàng mới mở miệng, thanh như muỗi cơhồ thể nghe được.

      “Cục cưng, thực xin lỗi......”

      Nàng nhắm chặt mắt lại, nghĩ đến nam nhân kia trong ngực dâng lên nỗi chua chát, nàng lập tứcáp chế nó xuống, trong lòng đưa ra quyết định.

      Cho dù tâm có đau như bị xé nát, nhưng nàng vẫn phải làm như vậy.

      Giang Sơ Vi khẽ cắn môi dưới, nàng nghĩ đến nam nhânkia, tâm tình như có nỗi đau khó thành lời,“Hạ Hầu Dận...”

      đồng ý đáp ứng chứ?

      *

      “Nàng thế nào rồi?” Hạ Hầu Dận chắp hai tay saulưng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt dõi về hướng lãnh cung, bóng hình cao ngất lộ tia suy sụp.

      “Gần đây tình trạng của Nương nương tốt hơn, còn nôn mửa nữa, cũng bắt đầu biết thèm ăn ít nhiều, buổi tối giấc ngủ cũng an ổn hơn. Tuy nhiên, nghe mama tuỳ tùng , nương nương vẫn còn rất gầy,bụng hề to giống như người mang thai đượcnăm tháng.”

      Hạ Hầu Dận lập tức nhíu mày, “Lại tiếp tục chuẩn bị nhiều nhiều thuốc bổ chút để đưa qua, làm cáchnào đó để ép cho nàng ăn nhiều thêm, kêu mama tuỳtùng chăm sóc nàng cẩn thận chút.”

      “Dạ.”

      “Trừ lần đó ra, nàng có còn hỏi mama thêm cái gì nữa ?”

      Vĩnh Phúc nhìn bóng dáng chủ tử, khó hiểu, ràng chủ tử rất quan tâm đến hoàng hậu, vì sao lạiphải giam lỏng hoàng hậu trong lãnh cung, còn bởi vì chuyện đó mà tranh chấp to tiếng với thái hậu?

      Nhưng dù sao cũng dám hỏi nhiều,người sáng suốt đều nhìn ra, gần đây tâm tình Hoàng Thượng chả tốt chút nào.

      có, nương nương quả rất bình tĩnh, nhưng ra người vẫn thường cùng tiểu hài tử trong bụngnói chuyện, lâu lâu người còn tươi cười.”

      “Phải ...” Như vậy có nghĩa là nàng khôngphản đối việc sinh hạ đứa của chứ? Hay là nàng tuy bài xích đứa , nhưng vẫn muốn rời xa ?

      Nhìn về hướng lãnh cung, Hạ Hầu Dận khỏi thầm than trong lòng.

      Hành động đem nàng giam vào lãnh cung làm kinhđộng hậu cung, hơn nữa hoàng hậu còn có thai, ràng chuyện này đáng lẽ phải là việc vui, tại sao lại bị đưa vào lãnh cung chứ?

      Ngay cả thái hậu cũng chạy tới chất vấn nguyên nhân, bởi bà hiểu sao tình cảm hai người vốnđang rất tốt, hơn nữa trong bụng Dung nhi còn đangmang tôn nhi mà bà chờ mong lâu, tại sao độtnhiên lại náo loạn đến độ này cơ chứ?

      Nhưng hỏi gì cũng , chỉ nghiêm mặt lạnhlùng đây là mệnh lệnh của , cũng cho phép thái hậu đến lãnh cung thăm nàng, nhốt nàng lạitại khu vực xa xôi kia, hoàn toàn lập nàng.

      Thái hậu tức giận đến nỗi to tiếng mắng , nhưng tấtnhiên là vẫn làm gì được . là đế vương, quân vô hí ngôn, cho dù rất quý trọng thái hậu, nhưng bà cũng hiểu được cá tính con bà.

      Lần này làm , cho dù bà là thái hậu cũng có cách nào thay đổi mảy may quyết định của .

      Thái hậu tức giận hồi cung, tuyên bố rằng nếu hoànghậu trở về Phượng Nghi cung, hoàng đế cũng đừng đến gặp mẫu hậu.

      Về phần bên phía quốc cữu mặc dù cũng có nghi vấn, nhưng dù sao ông cũng là thần tử trung quân, vớiquyết định của Hoàng Thượng ông nêu ra bấtcứ thắc mắc gì; các đại thần khác mặc dù cũng rấtkinh ngạc nghi hoặc, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt của Hoàng Thượng cũng biết là nên đề cập đến việc này, bởi vậy bọn họ cũng dám vuốt râuhùm.

      Mà nàng sao, tuy rằng bị nhốt tại lãnh cung nhưngtâm tình dường như vẫn rất tốt. điều hết thảy những người mà nàng quen thuộc chỗ khác, cũng ra lệnh cấm mama tuỳ tùng chăm sóc nàngkhông được chuyện với nàng, đến thămhỏi nàng, làm cho cuộc sống của nàng trở nên đơn độc lạnh lùng chiếc bóng. chờ nàng hối hận mà đếncầu xin tha thứ của .

      Nhưng nàng làm!

      Hạ Hầu Dận phát hoá ra điều này lại tuyệt đốikhông hề làm bất ngờ, nếu nàng chịu nhận thua, nàng còn là Giang Sơ Vi, cũng phải là sư tử cái đầu ngẩng cao kiêu ngạo kia.

      Cho dù ở lãnh cung, nàng vẫn làm cho cuộc sống hàngngày của chính mình rất khá, trong lúc nôn nghén mà nàng còn có khí lực để mắng . Khi nghe đượcVĩnh Phúc bẩm báo lại như vậy, Hạ Hầu Dận vừa bựcmình vừa buồn cười.

      Cái nữ nhân kia nha, sao ngay cả lúc ở tại nơi người người nghe đến đều sợ hãi mà nàng lại còncó thể có tinh thần phấn chấn như vậy chứ?

      thiếu vắng những trò nghịch ngợm cư xử tuỳhứng của nàng lại cảm thấy đơn tịch mịch.

      Hạ Hầu Dận, chẳng lẽ ngươi trúng tà rồi sao?

      Nữ nhân đó hề xinh đẹp, cũng chẳng ôn nhu, tính tình nóng nảy ngang ngạnh còn lớn hơn so với ngươi, vậy còn chán ghét ngươi, thầm muốn rời ngươi mà , ngay cả hài tử của ngươi nàng cũng muốn sinh! nữ nhân như vậy sao ngươi còn thương nhung nhớ?

      mới lạ ban đầu dần dần thay đổi chất, bắtđầu muốn bắt lấy tâm nàng, muốn giữ nàng ở bên người , muốn để cho nàng rời . Thậm chí, nghĩ dùng đứa để trói chặt nàng mãi mãi.

      Nhưng mà, trói buộc được nàng sao?

      Dùng cách như vậy để buộc nàng ở lại trong hoàngcung, làm cho nàng trở nên hận , làm cho nàng dần dần mất vui vẻ khoái hoạt, làm cho nàng ngày ngàythống khổ, đây có là những điều mà muốn hay ?

      Cái thích, chẳng phải là dáng vẻ tự tin đến chói mắt của nàng hay sao?

      Nhưng, thực nếu phải thả cho nàng , lạikhông cam lòng nguyện ý tí nào. Nghĩ nghĩ lại vẫn nên đem nàng đóng cửa nhốt ở chỗ, cho dù nàngkhóc nàng nháo nàng hận, cũng thấy ảnhhưởng gì.

      Nhưng, nếu thực mọi việc sao cả, chắc hiệntại cũng phiền não đến như vậy rồi.

      Hạ Hầu Dận hé ra chút cười khổ, hiểu cáigì đẩy đưa để mình lại rơi vào hoàn cảnh như vậy? ràng là người có quyền thế nắm giữ thiên hạ, thế mà lại biết nên cư xử đối phó cách nào với nữ nhân.

      Giang Sơ Vi có là cái gì đâu cơ chứ? Nàng chỉ là nữ nhân nhan sắc bình thường, muốn nữ nhân như thế nào mà chẳng có? Hậu cung tần phi có thểmặc tình chọn lựa, mỗi người đều xinh đẹp hơn nàng, ôn nhu hơn nàng, coi trọng hơn nàng, nhưng mà... lại thầm muốn nàng.

      là đường quang lại muốn đâm quàng vào bụi rậm! Hạ Hầu Dận thở dài.

      Vi...

      Đối với nàng, thực biết nên làm sao chođúng bây giờ.
      JupiterGalileoHuệ Nguyễn thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 8:

      Nửa đêm, Giang Sơ Vi ngủ đột nhiên tỉnh dậy.

      Ánh mắt vẫn còn mơ màng nhìn thấy bóng người màu trắng mơ hồ đứng ở ngoài giường nhìn vào, nàngthất kinh, cơn buồn ngủ liền biến mất trong nháy mắt.

      Nàng im lặng nhìn bóng người, lẳng lặng cắn móngtay, tay phải khẩn trương ôm vòng lấy bụng.

      lúc sau, nàng dường như nghe được tiếng than bất đắc dĩ, sau đó lại nghe thấy có tiếng bước chânđang tới gần.

      Hoảng hốt... Trái tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.

      Màn giường bị vén lên, nàng nhìn thấy , biếtvì sao sóng mũi đột nhiên cay xè làm nàng có cảmgiác muốn khóc.

      Ahh! Nàng ghét mang thai, bởi mang thai làm cho nàng trở nên yếu ớt.

      Cố gắng ép nước mắt trở lại, nàng chăm chú nhìnhắn, vẫn lời nào, mà cũng hé răng, hai người chẳng ai nhúc nhích, cứ như vậy trầmngâm nhìn nhau trong căn phòng mờ tối.

      lát sau, bàn tay ấm áp ôn nhu đặt lên vòngbụng được nàng bảo vệ, nàng run lên nhanhchóng rút tay về, nhưng tay vẫn rời , kéoy phục mỏng manh duy nhất của nàng lên, lòng bàn tay nhàng vỗ về lên cái bụng mượt mà.

      Khẩn trương...... tiếng trái tim nàng đập trong gian im ắng càng trở nên ràng hơn, nàng tin chắchắn cũng nghe được, bảo bối trong bụng nàng dườngnhư cũng có cảm giác khẩn trương giống nàng nêngiật mình đá cái.

      Bàn tay vỗ về bụng nàng bỗng tạm dừng, cẩnthận cảm nhận chuyển động kỳ lạ kia, đó là con của , Hạ Hầu Dận trong lòng dâng lên cảm giáckích động khó tả.

      Mà nữ nhân hoài thai đứa của cũng làm rời được, lại thể đeo mang.

      cúi đầu thầm thở dài trong lòng, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nàng ràng tỉnh, nhưng lại khôngmở miệng gì với , bởi vì nàng giận đem nàng nhốt lại sao?

      Hay là vẫn giận chịu buông tay?

      Lại thở dài cái, ngẩng đầu, khuôn mặt anhtuấn chậm rãi tiến tới gần nàng.

      Giang Sơ Vi lập tức nín thở, mắt nhắm lại, đôimôi mềm mại nhàng chạm vào nàng, đầu lưỡi ấm áp nhàng liếm môi nàng, rồi nhanh chóng tiến vào cái miệng nhắn.

      hôn khẽ, nhàng tạo nên những vết cắn,làm cho lòng của nàng xôn xao.

      Thân hình quen thuộc kề lên người nàng, nhưng vẫn cẩn thận để đè lên nàng, bàn tay kéo áo ra, khéoléo xoa lấy bầu ngực.

      Nàng mặc áo yếm, mang thai chỉ làm cho bộ ngực vốn thành lớn, còn làm cho nhũ hoa trở nên mẫn cảm, khi ngủ, nàng luôn chỉ mặc bộ y phục đơn bạc.

      Đôi môi ẩm ướt mút lấy nhũ hoa, đầu lưỡi liếm vòng xung quanh nhụy hoa, nhưng chỉ trong chốc lát nhanh chóng quay lại ngậm nụ hoa đứng thẳng.

      hết lần này lại đến lần nữa liếm hai bầu ngực đầyđặn, răng cửa bén nhọn nhàng cắn nhũ hoa, trong bóng đêm, nàng có thể cảm nhận được tiếng rên dâmđãng phát ra từ miệng mình.

      Giang Sơ Vi cắn môi dưới, cố gắng phát ra tiếng rên rỉ, tay lại thâm nhập cái miệng nhắn của nàng, cho nàng ép bản thân rên rỉ.“Ôi…ư…”. Tiếng rên kiều mị lập tức được phát ra, trong lòng nổi lên trận xôn xao, nàng cảm thấy có cái gì đó ướt át theo cơ thể chảy ra.

      Miệng rời khỏi nhũ tiêm được liếm láp đếnbóng ướt, từ từ di chuyển xuống phía dưới, đầu lưỡi liếm lên cái bụng mịn màng, tháo bỏ tiết khốtrắng, nâng chân nàng lên đặt ở vai, khuôn mặt tuấn của vùi vào giữa hai chân của nàng.

      Đầu lưỡi ấm áp đặt lên đóa hoa của nàng, động tác của nhàng, giống ra sức che chở chiều chuộng nụ hoa, cái lưỡi ẩm ướt của lướt qua làm hai cánh hoa khẽ run lên, tinh tế liếm láp khiến haicánh hoa hồng nhạt mở ra, hoa hạch xinh đẹp cươnglên.

      Hai cánh hoa bị tách ra, ngón tay của từ từ thamnhập hoa đạo, vách hoa của nàng nhanh chóng bắt lấy ngón tay của , gắt gao ôm chặt, để rờiđi.

      Đầu lưỡi nóng hổi vẫn ngừng liếm đóa hoa, ngón tay trong vách hoa vẫn ngừng cử động đâm vào rút ra, cửa huyệt hé mở, đầu lưỡi hơi hơi tiếnvào, nhàng va chạm.

      “A......” Giang Sơ Vi cong lưng lên, hai chân vì hưng phấn mà cong gập lại, mang thai làm cho thân thể nàngcàng trở nên mẫn cảm dễ dàng bị kích thích hơn, chỉchốc lát sau, dịch theo ngón tay trào ra, hòa trộnvới nước bọt của , nơi sâu kín của nàng ngày càngẩm ướt kích thích đến chịu nổi.

      nuốt hết ngụm này đến ngụm khác, miệng vẫn tiếp tục nhàng liếm láp, ngón tay cử động nhanh hơn, đầu lưỡi cũng theo vào xâm nhập nhuỵ hoa, âu yếm liếm sâu vào vách hoa co rút.

      “A...Đừng...” Nàng cố gắng giãy dụa, mông nhanh chóng bị giữ lại, ngón tay bên trong nhanh chóng tăng tốc đẩy vào rút ra, đụng chạm vào hai bên vách mịn vài cái, ngay lập tức nàng được đẩy lên cao trào mất hồn.

      Hạ Hầu Dận rút tay ra, dịch ngọt ngào nhanh chóng trào ra, nước mật đào từ trong nụ hoa co rút ngừng tiết ra, tản ra hương vị ngọt ngào.

      Giang Sơ Vi thở gấp, hai chân buông xuống, nàng nghe thấy có tiếng quần áo cởi ra.

      nhàng kéo nàng, để nàng ở phía trước ,vật thô cứng của để trước hai cánh môi của nàng, ép nàng mở miệng mà ngón tay vỗ vềmá của nàng.

      chờ.

      Chờ lâu sau, cái miệng ấm áp của nàng nhẹnhàng ngậm lấy đỉnh, lòng bàn tay mềm mại cầm vật thô dài, ngón tay vỗ vào hai hòn ngọc.

      Cái lưỡi ấm áp mềm mại khẽ liếm vật lớn thô nóng, cái miệng nhắn mút lấy rồi di chuyển ra vào, hắnphát ra thanh khàn khàn gợi cảm, nàng đem vậtnóng nuốt vào càng sâu trong miệng

      Bàn tay bé âu yếm vuốt ve phần yếu ớt của thân thể , lực đạo vừa phải nhàng ôn nhu, phản ứng của làm cho nàng biết rằng rất thích thú, nàng có cảm giác có thể điều khiển cảm giác cao trào nhất của .

      Nàng dùng sức ngậm lấy đầu vật to lớn, nàng mỉmcười đắc ý khi cảm thấy run rẩy, đem đầu lưỡi liếm ướt vật nam tính của , dính đầy tinh lượng.

      Bị nàng khiêu khích khiến cho ngọn lửa dục vọng củanam nhân trước mặt bùng cháy, hoa huyệt của nàngcũng xôn xao ướt đẫm nước, dấy lên khát vọng muốn được lấp đầy cách mạnh mẽ.

      Nàng ngẩng đầu lên, ngồi lên người của , bàn tay bé giữ lấy vật nam tính, nàng mở hai chân ra, đểđỉnh vật nam tính ngay miệng hoa huyệt, nhàngngồi xuống, hoa huyệt đóng chặt từ từ được đẩy mở ra, cẩn thận tương hợp với côn thịt.

      “Ahh...” Nàng khẽ rên, toàn bộ vật cực lớn tiến vàongười nàng, chôn vào chỗ sâu nhất của hoa tâm.

      Hạ Hầu Dận để nàng tùy ý thực động tác, conngươi đen nhánh ngập lửa nhìn chằm chằm vào nàng,vật cực lớn rất nhanh tiến vào hoa đạo, vì hưng phấn mà nhanh chóng trướng to gấp đôi.

      Nàng khẽ cắn môi dưới của , cánh tay ngẫu nhiêntrụ người của , nàng nhích người lên, nângmông lên, di chuyển lên xuống, tìm kiếm quy luật vận động có thể đẩy bản thân lên đạt tới cao trào.

      Dưới động tác ra vào của hoa huyệt, dịch cao trào cũng trào ra làm ướt đẫm thân dưới của namnhân, nàng kìm mông, nhàng hoạt động, chìm đắmtrong dư vị cao trào của hạ thân rồi sau đó toàn thân còn chút sức lực nào buông thả nằm người , mặt dán cổ , cánh môi phát ra nhữngtiếng thở hổn hển.

      Tay khẽ vuốt ve thắt lưng tinh tế của nàng, dục vọng vẫn chưa tiết ra mà vẫn chôn chặt ở trong hoa huyệt, hưởng thụ cảm giác được da thịt co thắt.

      “Đủ chưa?” Nâng mặt nàng lên, hôn trụ cáimiệng nhắn, đôi mông rắn chắc dùng sức đẩy lên cái, liền nhận được tiếng ưm đầy kiềumị.

      ngừng đẩy lên, phân thân lửa nóng ngừng đâm cao lên phía , va chạm vào hoa tâm,đầu lưỡi quấy đảo trong cái miệng nhắn ngọtngào, từng giọt nước bọt trào ra từ khóe môi của hai người, phát ra những thanh ái muội.

      đè lên nàng, nhưng vẫn bảo vệ bụng của nàng, ngồi chồm hổm ở phía sau nàng, đem hai châncủa nàng nâng lên tạo thành hình gấp khúc, vật lớn to nóng rời khỏi rồi lại đột nhiên tiến vào.

      Cánh hoa vì bị công kích mà ra sức gắt gao ôm chặt, đem vật nam tính chôn vào càng sâu, mà hắnliên tục lần này đến lần khác va chạm cách mãnh liệt, vật nóng ra sức ma sát với hai cánh hoa, dịch theo đó mà trào ra, thúc đẩy đụng chạm ở giữa hoahuyệt càng kích thích ngọn lửa tình dục của hai người.

      “Ưm... Đừng...” Cao trào lại lần nữa đánh úplên nàng, nàng bật khóc vì chịu nổi hành động quá sức mãnh liệt của .

      Nàng ôm chặt bụng, sợ quá kịch liệt mà làm đứanhỏ bị thương tổn, cánh hoa thịt lại bởi vì cảm nhậnkhẩn trương của nàng mà càng co rút lại, làm cho thânnàng ngày càng mẫn cảm, càng cảm nhận nhiệt độnóng rực từ .

      vẫn giảm tốc độ, thậm chí vào ngày càng sâu, ngày càng mãnh liệt, giống như muốn hung hăng cắn nuốt nàng muốn buông tha.

      Tại sao cảm thấy dù có muốn nàng bao nhiêu cũng đủ. Nàng càng khóc, càng sợ hãi, tiếnlên đoạt lấy càng cuồng dã, muốn nàng mất hồn đến buông thả ở dưới thân .

      Chỉ có như thế mới có cảm giác nàng thuộc vềmột mình .

      ôm lấy nàng, ngăn chặn tiếng khóc phát ra từ cáimiệng nhắn, đầu lưỡi ra sức đoạt lấy hô hấp củanàng, lửa nóng ở thân dưới vẫn ngừng ra vào hoa tâm, giống như muốn nàng trở nên mê mỵ hoàntoàn.

      Tốt nhất nàng nên bị mê mỵ , bị ép đếntham luyến muốn điên , có như vậy, nàng mới muốn rời khỏi dù bất cứ điều gì xảy ra...

      “Ưm...” Giang Sơ Vi bị hôn đến nổi thở ra hơi, sung sướng mê hoặc xâm nhập toàn thân nàng, thân thể nàng ngày càng căng cứng như có cảm giác bị rơi vào vòng ảo giác.

      Ngay khi nàng thể hô hấp được nữa mới buông cái miệng nhắn của nàng ra, nàng thở dốcmột cách kịch liệt, nhưng vẫn xâm nhập sâu trong cơ thể nàng, trước mắt nàng xuất mànđen, cảm nhận được mãnh liệt bắn tinh dịch vào cơ thể nàng, nàng run rẩy nhịn được rồi ngất .

      vẫn ôm nàng, kéo nàng áp lưng vào khuôn ngựcẩm ướt của , bàn tay cầm lấy tay nàng ôm bảovệ bụng, năm ngón tay của cùng nàng đan xen vào nhau.

      Giang Sơ Vi từ từ tỉnh lại, nàng chỉ hôn mê chừng phút, cảm giác được vẫn còn ở trong cơ thể của nàng, nàng đưa lưng về phía , tiếng tim của hắncách lớp da thịt của nàng mà đập mạnh.

      Nàng khép mi, nhìn thấy mười ngón tay của hai ngườiđang đan xen vào nhau, đặt bụng của nàng giốngnhư cùng nhau bảo hộ đứa của bọn họ.

      Trong nháy mắt, nàng mong, cùng nắm tay như vậy mà dắt nhau hết cuộc đời…

      Suy nghĩ kia chỉ xuất trong nháy mắt, nhưng rồingay lập tức lý trí phục hồi, nàng chưa quên quyết địnhlúc trước của mình, nàng cắn môi, nhắm mắt lại.

      “Sau khi sinh hạ đứa , hãy để cho ta ra .” Nàngbiết nàng thể mang đứa , thế coi như làm giao dịch ! Nàng lấy đứa đổi lấy tự do của nàng.

      Nàng chắc có đáp ứng nàng hay , hắncó thể đem nàng giam cầm cả đời, nếu muốn làmnàng hận suốt kiếp có thể làm thế.

      Hai mắt từ từ nhắm lại, Giang Sơ Vi khẩn trương, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

      lúc sau, nàng nghe được lời đáp của , khànkhàn, thô ráp, nhưng kiên định.

      “Được, ta đáp ứng ngươi.”

      *

      Mấy tháng cuối, vòng bụng nàng giống như quả khinh khí cầu bị thổi phồng tướng lên, càng ngày càngto, giống như muốn đè dẹp lép tứ chi vốn gầycòm.

      Giang Sơ Vi cũng phát sợ chính mình, mấy tháng nay nàng ăn rất nhiều, sức ăn ngày càng tốt, ràng khắc trước mới ăn no, canh giờ sau nàng liền cócảm giác đói bụng.

      Hơn nữa, nàng càng ngày càng thích ăn thịt, mỗi bữacơm đều nhất định phải có thịt, mặc kệ là gà ướp tỏinướng, hay là nước hầm xương gà táo đỏ nấu thịt,nàng đều rất thích, nàng còn muốn mama đem thịt gà tẩm bột mì, chiên vàng, miếng cắn xuống, cảm giác là thỏa mãn.

      Ngoại trừ những món thịt, nàng còn thích ăn những món điểm tâm ngọt ngấy, mặc kệ là bánh hoa quế,cao phù dung, kẹo hương tử hay là canh đậu hủ nấubạch quả, nàng đều thích.

      Tóm lại, cái miệng của nàng ăn ngừng, nàng muốn ăn cái gì, mama đều giúp nàng chuẩn bị, đến buổi tối, người nào đó nếu muốn đến phòng nàng, thìnhất định tay phải mang theo món điểm tâm .

      Nàng vẫn ở lại lãnh cung, nhưng mà bây giờ vảitrải giường được đổi thành lụa tơ tằm, tại da thịt nàng nhạy cảm chịu nổi ma sát của các loại vải may mặc, quần áo cũ đều bị vứt bỏ, thay vào đó là những bộ y phục nhàng đơn giản lại mềmmại, nàng cũng biết vải dệt của quần áo này được làm từ chất liệu gì, tóm lại mặc vào cảm thấy thực thoải mái.

      Buổi tối vào thời điểm người nào đó tới cũng là thời điểm nàng cảm thấy đói bụng, lại tự tay đút nàng ăn, chờ nàng ăn uống no đủ rồi mới đem nàng ănluôn.

      Hoan ái của vẫn kịch liệt, lần nào cũng khiếnnàng khóc lóc cầu xin buông tha, nhưng là lần nào cũng cùng nhau hưởng thụ khoái hoạt sungsướng.

      Về sau, bụng nàng càng ngày càng lớn, thể chịuđựng nổi việc vận động giường như vậy nữa, cũng cho đụng vào nànng, bất quá khi thấyhắn thực rất muốn, nàng đành phải mềm lòng, dùng tay hoặc dùng miệng để thỏa mãn .

      Được rồi, nàng thừa nhận, kỳ nhìn chịu thầnphục dưới những khiêu khích của nàng, nàng cũng thỏa mãn khoái hoạt, có thể nắm trong tay yếu ớt của nam nhân kiêu ngạo này, nàng cảm thấy rất thỏa mãn.

      Cảm xúc của nàng vẫn thường tùy hứng, gần đây nàng hay nổi giận với , thậm chí trở nên thích khóc,nhưng nàng cũng muốn như vậy bởi rất giốngmột nhóc con biết điều.

      Đối mặt với cảm xúc thất thường của nàng, Hạ HầuDận lại luôn ôn nhu, luôn nhẫn nại dỗ nàng, bị nàngcắn, bị nàng đá, cũng phản kháng.

      Có khi huyên náo quá mức rồi dẫn đến phát hỏa, nhanh chóng hôn nàng, trực tiếp làm cho nàng hòa tan trong lòng .

      Ánh mắt của đối với nàng rất thâm tình, làm cho tim nàng đập nhanh hơn, tầm mắt lại trốn tránh ánh mắt , có vài chuyện được họ cùng ngầm hiểunên đều né tránh nhắc tới.

      Có những khi đón nhận thương vô cùng củahắn, nàng phải nghĩ tới chuyện ở lạinơi này mà nữa, nhưng ý nghĩ ấy chỉ chợtlóe lên rồi biến mất, nàng quyết tâm để nó lưu lại trong đầu.

      Ngay từ đầu nàng quyết định sống mãi tại hoàng cung này, nàng khiến bản thân mình biến thành nữ nhân đáng thương chỉ biết chờ đợithỉnh thoảng được ơn mưa móc.

      Cho dù tại chiều chuộng thương nàng, nhưng nàng thể tin vào tình của hoàngđế, bất cứ mỹ nữ nào cũng có ngày già , huống chi nàng biết thân thể tại của mình hềđẹp.

      Nàng phải tự tin vào bản thân, nàng chỉ là...nhìn là hiểu ngay.

      Cho dù nhất thời thuận theo tình cảm bản thân mà ở lại, sớm hay muộn ngày nàng hối hận. Nếu khi đó lại mất tình của , nàng biết bản thân mình biến thành dạng gì?

      Theo cá tính của nàng, có khi làm ra hành động ngọc đá đều tan cũng biết chừng.

      đáng sợ, nàng muốn để cho chính mình xuống dốc đến như vậy. Dù làm như vậy rất nhát gannhưng nàng vẫn quyết định tránh né.

      Đỡ lấy thắt lưng của mình, nàng vỗ vào cái bụng tròn vo, chậm rãi bước từng bước , nam nhân bêncạnh giúp nàng ôm thắt lưng, tản bộ cùng nàng.

      Hôm nay nàng cảm thấy bụng rất khó chịu, làm thếnào cũng nằm yên được nên bèn lôi kéo , muốn cùng nàng ra toà viên bộ chút.

      bắt nàng mặc áo lông cừu, sau khi chắc chắn lànàng được bao phủ còn kẽ hở nào đểkhông tia lạnh nào xâm nhập được lúc đó hắnmới chịu ôm nàng ra khỏi phòng, bước chầm chậmphối hợp theo nhịp bước của nàng.

      “Có khỏe ?” Vuốt những sợi tóc vương mặt nàng, Hạ Hầu Dận cúi đầu hỏi, da mặt nàng ngày càngtrở nên mịn màng, mấy tháng qua quả nàng ăn rấtnhiều, ngay cả tứ chi đều mập lên, tuy rằng thoạt nhìnvẫn tinh tế nhưng chẳng qua là do bụng của nàng quá lớn, lớn đến nỗi khiến kinh hãi.

      ràng mấy tháng đầu còn đến nỗi nhìn vàokhông thấy, sao lại to lên nhanh chóng như vậy, hắnsợ nàng gặp chuyện khi lâm bồn.

      Giang Sơ Vi lắc đầu, nàng cảm thấy bụng rất khó chịu, hơn nữa... có chút đau đau, chẳng lẽ muốn sinhrồi sao? Trong lòng nàng khỏi khẩn trương đếnnhảy dựng lên.

      “Có muốn trở về phòng hay ?” Thấy sắc mặt nàng có vẻ khó coi, Hạ Hầu Dận chuẩn bị ôm nàngtrở về phòng, ai ngờ nàng lại đột nhiên la lên.

      “Sao vậy...” trợn mắt nhìn thân dưới của nàngchảy ra những giọt nước, chỗ đất dưới chân ướt khoảng.

      Giang Sơ Vi nhanh chóng cầm lấy tay , nàng sợ đến bủn rủn cả chân, kinh hoàng hét lên, “Mau! Nhanhchút!” Cục cưng muốn sinh ra!

      Hạ Hầu Dận nhanh chóng hoàn hồn, lập tức ôm lấynàng hướng ra ngoài rống to: “Vĩnh Phúc! Mau! Hoàng hậu muốn sinh!”

      *

      “A --” Đau quá! Đau thấy ông bà ông vãi luôn!

      Giang Sơ Vi rối loạn la lên, đau đến nỗi mặt màytrắng bệch, hai chân giống con ếch giang lớn, máu tươi từ hạ thân ngừng trào ra.

      “Nương nương, rặn mạnh .” Mama hằng ngày chămsóc nàng cũng chính là bà mụ, cầm khăn nóng laumặt cho nàng, rồi bà sợ nàng toàn dùng sức để la hét liền kêu nàng cắn lấy khăn trắng.

      Giang Sơ Vi há mồm cắn, nhắm mắt lại, liều mình rặn mạnh.

      Tuy nhiên đứa bé vẫn chưa chịu chui ra, cửa mình chịu nổi đau đến nỗi nàng muốn phát cuồng.

      “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Người thể đivào!”

      biết qua bao lâu, nàng đau đến nỗi hỗn loạnchẳng còn biết trời trăng mây đất gì, cơ hồ đánh mất toàn bộ sức lực.

      Khăn trong miệng đột nhiên bị lấy ra, Giang Sơ Vi mởmắt, nhìn thấy Hạ Hầu Dận ngồi bên cạnh nàng, để nàng gối lên đùi của , đưa cánh tay đến trước miệng của nàng.

      “Chẳng phải nàng vẫn rất muốn cắn ta sao?” vỗvề khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của nàng, giọng điệu bình thản.

      Giang Sơ Vi kinh ngạc nhìn , dưới thân lại truyền đến trận quặn đau, đau đến nỗi nàng bắt lấy tay , há mồm dùng sức cắn.

      Hạ Hầu Dận mặt đổi sắc, răng của nàng cắmsâu vào da thịt , đầu ngón tay cũng gắt gao đâmvào, vẫn rút cánh tay về.

      “Ngoan, dùng sức rặn lần nữa.” ôn nhu dỗ nàng.

      “Ưưư!” Nàng đem toàn bộ đau đớn cắn vào da thịtcủa , bụng cũng ngừng dùng sức rặn, cảmthấy tiểu hài tử từ từ ra.

      “Tốt! Tốt! Nhìn thấy đầu rồi.” Mama vui vẻ hô to. “Nương nương, lại dùng sức lần nữa, ngay lập tức.”

      Giang Sơ Vi nước mắt chảy ra, tất cả đều tại namnhân chết tiệt này. Nếu phải tại , nàng cũng đau đến như vậy, cứ như vậy mà sinh tiểuhài tử...

      có bác sĩ, có y tá, có thiết bị chữabệnh cao cấp, chỉ có mama giúp nàng đỡ đẻ. Chỉ dựa vào như vậy mà nàng bình an sinh hạ đúng là kỳ tích.

      Phẫn nộ làm cho nàng càng dùng nhiều sức hơn, cảmgiác khối thịt dưới thân nàng toàn toàn ra. Tay nàng bấu đến trắng bệch, đau đến nỗi nàng gầnnhư rơi vào tình trạng hôn mê, nhưng nàng vẫn nghe được tiếng khóc của tiểu hài tử.

      “Sinh rồi! Sinh rồi! Chúc mừng Hoàng Thượng, là mộthoàng tử!”

      Hoàng tử...... Là trai......

      Nàng mệt mỏi nhả hàm răng, thấy rằng cánh taycủa bị nàng vừa cắn vừa cào đến nỗi chảy máu.

      Nàng cố nhướng mắt nhìn mama cầm vải bố cuốn tiểuhài tử vừa được lau sạch lại, nước mắt ngừng chảy xuống. Con......đó là con của nàng.

      Nàng muốn nhìn con.

      “Cho ta nhìn...”

      “Ôm đứa ra ngoài.” Hạ Hầu Dận đột nhiên ralệnh.

      Giang Sơ Vi sửng sốt, bất mãn bản năng bật thốt. “Vìsao ...” Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùngcủa , nàng thôi dám lên tiếng nữa.

      Nàng nhớ đến giao dịch của bọn họ, nàng lấy đứa để đổi lấy tự do của nàng.

      Nhưng... Nàng thấy mama chuẩn bị ôm đứa trẻ ra ngoài, khỏi trở nên kích động: “ được đira ngoài! Cho ta nhìn mặt cái, Hạ Hầu Dận, chỉ nhìn cái thôi mà.” Nàng vẫn luyến tiếc, muốnnhìn đứa chút.

      Mama chần chờ dừng bước, nhìn về phía HoàngThượng.

      ra ngoài.” Hạ Hầu Dận vẫn lạnh nhạt.

      Mama dám tiếp tục chần chờ, vội vàng ôm đứanhỏ đem .

      !” Giang Sơ Vi kích động muốn bò dậy nhưngnàng thể động đậy, nàng gấp đến độ phát khóc: “Để cho ta liếc mắt nhìn cái, cho ta...”

      Lời vẫn chưa kịp xong, cơ thể nàng vì mới sinh vốn rất yếu lại thêm kích động làm cho mọi thứ trướcmắt nàng trở thành màu đen, nàng mềm oặt ngã xuống.

      Nước mắt theo hai má chảy xuống vẫn chưa khô, Hạ Hầu Dận lấy tay lau nước mắt của nàng, con ngươiđen sâu thấy đáy chăm chú nhìn nàng.

      Nàng muốn rời , để nàng ...

      cúi người xuống, khẽ hôn lên làn môi khô nứt của nàng, đầu lưỡi nhàng chậm rãi liếm loạn cánh môi, rồi lại nhàng mút chặt, hôn sâu, tràn ngập quyến luyến, như thể đây là lần cuối cùng hôn nàng.

      lúc sau, rời môi nàng, khẽ vuốt cặp mắt vẫn chảy lệ của nàng, dùng giọng nam trầm thấp ônnhu với nàng: “Vi Vi, ngươi tự do.”
      Khủng Long, JupiterGalileoHuệ Nguyễn thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 9:

      Edit: hathai

      “Sơ Vi à, ngươi muốn giặt quần áo ở dòng suối nhỏngoài thôn hả? Giữa trưa ăn gì chưa?” đại thẩm dáng người béo ụch ịch cười híp mắt nhìn Giang Sơ Vichào hỏi.

      “Phúc thẩm, ta có ăn cái bánh bao.” Giang Sơ Vi ôm thùng giặt gỗ, bên trong có vài món quần áo và mộc bổng (= cây gỗ để đập quần áo khi giặt), đôi cánh tay gầy yếu làm cho người ta cảm thấy thùng gỗ tay cóthể rơi xuống bất cứ lúc nào.

      “Chỉ ăn cái bánh bao như vậy sao đủ? Nhìn ngươi gầy thế này, đây nè, cầm hai cái bánh bao thịt này ăn .”Phúc thẩm nhiệt tâm lấy ra hai cái bánh bao thịt nóng hầm hập trong lồng hấp.

      “Phúc thẩm, cần!” Giang Sơ Vi ngượng ngùng, Phúc thẩm thỉnh thoảng cứ hết đưa cho nàng bánh baolại đưa chút rau dưa cùng thịt gà cho nàng, làm cho nàng rất lấy làm ngượng ngùng.

      “Có gì đâu, đừng khách khí.” Phúc thẩm gọn gàng lấygiấy dầu gói bánh lại, mặc kệ Giang Sơ Vi cố từchối, thảy bánh bao vào trong thùng gỗ, “Ngươi vất vả dạy tiểu hài tử trong trấn học bài đến vậy mà, thằng Cẩu con nhà chúng ta phải phiền ngươi chiếu cốđó.”

      Thấy Phúc thẩm kiên trì, Giang Sơ Vi cũng cự tuyệt nữa, “Cậu Cẩu nhà thẩm rất thông minh, có nhiều bài chỉ cần dạy lần là nhớ ngay, tốc độ họctập của cậu ấy mau hơn nhiều so với những tiểu hài tử cùng tuổi khác đó!”

      “A, đó là do Sơ Vi ngươi dạy tốt thôi!” Nghe đứa nhà mình được khen, Phúc thẩm cười đến híp tịt cảmắt lại.

      “Đúng vậy đúng vậy, là do Giang phu tử dạy tốt!”Vinh thúc bên cạnh bán thịt cũng xen vào. “Ngươikhông biết đó thôi, A Bảo nhà ta thích ngươi nhiềulắm, mỗi ngày về nhà đều ngoan ngoãn ngồi vào học bài, chắc chắn là do muốn được Giang phu tử khenngợi học đường nha.”

      “Đại đầu nhà ta cũng thế.” Lí đại nương quán đối diệncũng chen vào . “Bây giờ về đến nhà mở miệng ngậm miệng đều là Giang phu tử như thế nào như thếnào, làm cho ta làm nương mà nghe hoài cũng phátghen tị nha.”

      Giang Sơ Vi cười nghe bọn họ đối thoại, tia kiên nhẫn.

      Nơi đây là vùng nông thôn ven biển, ngườitrong trấn rất chất phác nhiệt tâm, nửa năm trước nàng tới nơi này liền muốn ở lại đây hẳn.

      Khi vừa tới nơi này, nàng đói bụng nên mua bánhbao thịt của Phúc thẩm, Phúc thẩm thấy nàng từ bên ngoài đến, lại chỉ mình, bèn hỏi nàng có phải tìm người thân hay . Nàng mình là quảphụ, thân mình nơi nương tựa, muốntìm phòng ở lại nơi này định cư.

      Nghe nàng như vậy, thương nàng đơn lẻ, Phúc thẩm tốt bụng dắt nàng tìm trưởng thôn. Trưởngthôn cho nàng thuê phòng ở tiện nghi ở phía đông, rồikhi biết nàng biết chữ, hỏi nàng có nguyện ý đến hỗtrợ tại học đường hay , học đường chỉ có vịphu tử theo việc dạy học, nhưng đệ tử lại quá nhiều nênvị phu tử đó lo muốn xuể, nếu nàng có thể hỗ trợ dạy học, chỉ là giúp đại ân mà bản thân nàng cũng có thể kiếm chút ngân lượng để sống.

      Giang Sơ Vi đương nhiên nguyện ý, cứ như vậy địnhcư tại thôn này, còn về phần những ngày tháng trước kia... Nàng buộc mình suy nghĩ đến.

      Cho dù, khi đêm khuya thanh vắng, hoặc khi nàng đơn, trong đầu luôn tự chủ được mà nhớ tới những điều nên tưởng nhớ.

      Đứa nàng mang thai 10 tháng nhưng nàng chưa bao giờ được nhìn thấy , cũng được ôm hắnmột lần, bởi khi nàng tỉnh lại nàng được an bài ở toà nhà lớn ngoài cung.

      Trong nhà có mama già cùng hạ nhân giúp nàng làm những việc trong thời gian ở cữ, ở trong tòa nhàđó nàng có thể cần lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền.

      Nàng biết chuyện này là do an bài, là do đáp ứng nàng rằng chỉ cần nàng sinh đứa ra thìnàng có thể rời khỏi hoàng cung.

      Nàng cũng biết tuyên bố rộng rãi rằng hoàng hậuđã chết vì khó sinh, từ nay về sau còn Tô Tú Dung nữa mà chỉ có Giang Sơ Vi.

      cho nàng cơ hội lưu luyến bất cứ thứ gì, ngay cả liếc mắt nhìn đứa con cái cũng ,đôi khi Giang Sơ Vi cũng trách độc ác, nhưng rồi rốt cuộc lý trí của nàng cũng biết đây là phươngpháp tốt nhất.

      Bởi vì chính nàng lấy đứa bé để giao dịch, chính nàng cần đứa bé, nếu cần như vậy, vậy nhìn làm gì, ôm làm gì?

      Nhưng dù sao đứa bé cũng là do nàng mang nặng đẻ đau, những lúc ngực căng cứng sữa, nàng rất đau,nỗi đau đó giống như nhắc nhở nàng nhớ rằng mình từ bỏ cái gì.

      Nhưng nàng thể hối hận, bởi vì đây là lựa chọn của nàng.

      Nàng biết mọi người phục vụ trong nhà này đều làngười của , điều đó cũng nghĩa là nàng vẫn còn nằm trong giám thị của , bởi vậy sau khi ở cữ tháng, nàng thừa dịp có người chú ý liền len lén rời khỏi kinh thành.

      Nơi đó có khoảng cách quá gần với , mà gầngũi này làm cho nàng sợ hãi.

      Nàng sợ hãi mình đè nén nổi, sợ hãi mình sẽkhống chế được mà sinh ra tưởng niệm, sợ hãimình muốn chạy tới hoàng cung, muốn gặp đứa bé và….

      Nhưng nàng thể, nàng còn là Tô Tú Dung, đây là do nàng lựa chọn. Nếu do chính mình lựa chọn, vậy nàng càng thể thay đổi con đường sống được vạch ra.

      Cho nên nàng rời , xa xa, chỉ cần nhìn thấy hoàng cung nàng có thể suy nghĩ, ítnhất cũng có thể ép mình được suy nghĩ nữa.

      Dọc đường nàng , chỉ cần nhìn thấy có chiếc xengựa nào nàng liền xin bọn họ cho nàng nhờ đoạn đường, đến khi họ đến điểm mà họ cần tới thìnàng lại mình rời .

      Nàng biết mình muốn đâu, chỉ là lên đườngkhông mục đích điểm dừng mà thôi. Cuối cùng,nàng đến thôn này.

      Nơi này cách kinh thành rất xa, người dân trong thônlại tốt bụng, nàng có phòng ở, có việc làm, mà quan trọng là còn nhìn thấy tòa hoàng thành to lớn lộng lẫy kia.

      Như vậy tốt, tốt lắm...

      “Đúng rồi, Sơ Vi à,” Phúc thẩm đột nhiên kéo GiangSơ Vi sang bên, nghiêng đầu thầm vào tai nàng: “Chuyện kia... chuyện Ngô phu tử ngươi nghĩnhư thế nào?”

      Tuy bà cố ý giọng, nhưng do bản tính ăn to nóilớn trời sinh nên mọi người ở bốn phía xung quanh vẫn nghe được bà hỏi gì.

      “Đúng vậy, Sơ Vi, nhân phẩm Ngô phu tử rất tốt, lạirất lòng với ngươi, ngươi nên chấp nhận thôi!” Lí đại nương cũng với giọng khuyên.

      Lại nữa rồi! Giang Sơ Vi cười khổ.

      Chẳng biết tại sao, sau thời gian dạy chung học đường với Ngô phu tử nhờ Phúc thẩm tới hỏi ý tứ nàng, rằng muốn cưới nàng vào cửa, khinàng nghe được chuyện này trợn tròn mắt ngạcnhiên.

      Ngô phu tử kia dáng vẻ cũng được, vừa nhìn cũngthấy là người trung hậu thành , còn độc thân chưa cưới vợ, trong thôn cũng có nhiều nương thích ,nhưng chẳng biết nhìn ngang ngó dọc thế nào mà lại coi trọng nàng như vậy?

      ràng khuôn mặt này của nàng thực bình thườngđến thể bình thường hơn à nha! Tuy rằng sau khi sinh con thân thể của nàng có đẫy đà ra chút, trước ngực cũng miễn cưỡng gọi là có đồi lum khum, nhưng nhìn kiểu gì cũng vẫn là cục than đen thui thùi lùi à nha!

      Còn nữa, nàng lại tự xưng mình là quả phụ, trong thôn có nhiều nương điều kiện tốt hơn nhiều so với nàng sao cần, mà còn cố tình muốn cưới nàng làm vợ, Giang Sơ Vi thực nghi ngờ biết mắt của Ngô phu tử có bị mù hay ?

      Nàng cự tuyệt ngay từ đầu, nhưng Ngô phu tử vẫnchưa từ bỏ ý định, cái gì linh tinh nào là khôngphải nàng cưới, nào là cưới vợ là thú hiền trọng đức (= cưới vợ hiền, trọng người có đứcđộ), lại còn cảm thấy nàng là thê tử tốt, cho dù nàng là quả phụ, cũng để ý.

      ngại, nhưng nàng để ý nha!

      Nàng hoàn toàn chả có tình cảm gì với Ngô phu tửhết! Nhưng tin tức Ngô phu tử kiên quyết muốn kếthôn với nàng lập tức được truyền khắp thôn xóm dưới, kết quả là nàng đâu cũng có người kéo nàng lại để khuyên bảo.

      nào là điều kiện của Ngô phu tử tốt lắm nha, dù sao nàng cũng vẫn còn trẻ, hơn nữa lại là quả phụ, khó có được phu quân tốt thế này, sao lại còn biết nắm cho chắc?

      cứ như là nàng chiếm được tiện nghi còn Ngôphu tử phải chịu thiệt ăn lớn vậy.

      “Phúc thẩm, trước mắt ta chưa nghĩ đến việc lập gia đình, mà hơn nữa, ta cảm thấy ở mình cũng có sao đâu, rất tốt nữa là khác.” Nàng cười cho có lệ, thấy Phúc thẩm còn muốn tiếp, nàng vội vàng ngăn cản. “A, nhìn sắc trời xuống lắm rồi, quần áo này nếukhông giặt kịp sợ trời tối đến nơi. Ta trước nha, Phúc thẩm, cám ơn bánh bao của thẩm.” Nàng phấtphất tay, lề mề ở chỗ này để tiếp tục bị pháokích nữa, nhanh chân chạy thoát thân.

      Ngô phu tử kia là đem tới cho người ta phiềntoái, bởi vì , dạo gần đây hầu như ngày nào nàngcũng phát phiền phát mệt.

      là kỳ quái, ràng khuôn mặt này bình thườngnhư vậy, dáng người cũng mê người, sao gặphọa đàn ông nhiều vậy trời, trước là Hạ Hầu...

      Bước chân nàng đột nhiên dừng lại, sau đó lại dồn bước nhanh hơn.

      Giặt quần áo giặt quần áo, nghĩ cái gì hết!

      Cúi đầu, Giang Sơ Vi đến dòng suối ngoài thôn, qua giữa trưa, bên dòng suối cũng có người, nàng tìm nơi râm mát ngồi xuống, lấy thùng gỗ múc đầy nước rồi cầm lấy quần áo bẩn cùng mộc bổng, bắt đầu vùi đầu chăm chú giặt quầnáo.

      nghĩ nghĩ, nàng nghĩ mơcái gì hết.

      Mặt bình tĩnh, đôi môi nhếch lên, hai tay dùng sức chà xát tẩy giặt góc áo cứ như là có thâm cừu đại hận gì nên đặc biệt ra tay với đám quần áo vậy.

      Dòng nước từ phía nguồn róc rách chảy xuống, dòng nước trong suốt qua tay, rào rạt rào rạt, GiangSơ Vi đột nhiên trừng mắt, nhanh chóng lùi tay về,nhảy dựng lên.

      Ánh mắt của nàng nhìn thẳng chăm chú vào dòng nước, nước trong suốt nhưng lại lộ ra màu đỏ, hơn nữa càng lúc càng đỏ loang ra...Đây là cái gì? Máu à? nghĩ tới đó, thi thể xuất trước mắt nàng.

      tổn thọ! Giang Sơ Vi sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, mà thi thể lại bị tảng đá giữ lại, cứ nhưvậy dừng ở ngay trước mắt nàng, chuyện gì vậy trời?

      Trong lòng nàng hoảng loạn, liếm liếm môi, thân thể cứng ngắc đứng đơ như phỗng mất vài phút, saumột hồi lâu giãy giụa đấu tranh tư tưởng, nàng cố lấy dũng khí cầm lấy mộc bổng bước vào trong nước, từng bước dè dặt tới gần.

      “Nè! Ngươi còn sống ?” Giang Sơ Vi đứng cách khoảng cầm mộc bổng chọc chọc vào thi thể.

      Bất động nha! Thực chết rồi sao?

      Trời ơi, giặt quần áo mà cũng có thể gặp xác người,sao nơi này có xổ số để nàng mua?

      “Nè!” Nàng lại dùng sức chọc chọc.

      “Ưm...” Thi thể động đậy.

      “Oa!” Nàng sợ tới mức lui lại mấy bước. Chưa chếtnha! Biết người còn sống, Giang Sơ Vi thở phào, “Nè,ngươi tỉnh lại .”

      Lại tới vài bước, lại chọc...

      “Ừ...” Thi thể quay đầu, mặt đối diện nàng.

      Giang Sơ Vi trừng lớn đôi mắt, cái miệng nhắn khiếp sợ mở lớn ra, mộc bổng tay bùm tiếng, rớt tõm xuống nước.

      Sao…sao có thể vậy được?!

      *

      “Gần đây Ngô tiên sinh dạy ở học đường nhờ ngườimai mối, muốn cưới nương nương làm vợ. Tuyrằng bị nương nương cự tuyệt, nhưng vị kia tiênsinh vẫn buông tay, còn lập lời thề cưới vợ đầutiên là cưới đức độ, nếu phải nương nương cưới ai.”

      Vĩnh Phúc cúi đầu bẩm báo, lặng lẽ giương mắt trộmdò xét, chút nào bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của chủ tử trầm xuống, thoạt nhìn rất dọa người. Điều này làm cho do dự biết có nên tiếp tục chuyện kia hay .

      “Rồi sao nữa?” Hạ Hầu Dận hạ mắt xuống, giọng nóilại cực kỳ lạnh lẽo.

      Trán Vĩnh Phúc bắt đầu đổ mồ hôi, nuốt nuốt nướcmiếng, cố gắng cật lực để làm cho thanh mình phát ra bị run rẩy. “Trong phòng Nương nương đột nhiên xuất nam nhân.”

      “Rắc!” Bút lông tay Hạ Hầu Dận bị bẻ làm hai.

      “Nam nhân?” lãnh ngước mắt. “Từ lúc nào?”

      “Ba…ba ngày trước.” Vĩnh Phúc cũng cảm thấy lưngmình ẩm ướt. “Nam nhân kia giống như bị thương, là do được nương nương cứu, nhưng nương nương lại giữhắn trong phòng, tự tay chăm sóc.”

      “Nam nhân kia là ai?” Có thể được nàng tự tay chiếucố?

      “Dạ chưa biết, trước mắt còn chưa điều tra ra đượcthân phận của .” Sau lúc chần chờ, Vĩnh Phúc cuối cùng vẫn quyết định tất tần tật. “Hơn nữanghe bộ dạng nam nhân kia khá tốt, nương nươngcòn cùng cười cười, mọi người trong thôn còn đồn rằng có lẽ nương nương thích...”

      “Đủ!” Hạ Hầu Dận đập bàn, muốn nghe tiếp phần sau, “Lui ra!”

      “Dạ.” Vĩnh Phúc ba chân bốn cẳng lui ra.

      Hạ Hầu Dận nhắm mắt lại, cố gắng đè nén nỗi kích động muốn đập nát án thượng trước mặt, bắt buộcmình phải tỉnh táo lại, nhưng... bảo làm thế nào có thể bình tĩnh đây?

      Vừa mới nghe có nam nhân cầu thân với nàng, câu tiếp sau lại nghe thêm có nam nhân ở trong phòng nàng, nàng còn đối xử với nam nhân kia tốt lắm, nam nhân kia rốt cuộc là ai? muốn giết tên đó chết tươi!

      tuyệt đối cho phép bên cạnh nàng có ngườikhác, cho dù nàng dứt áo rời khỏi , cho dù ngay cả đứa bé mà nàng cũng cần, cho dù nàng vô tâm vô phế (= tim phổi) làm cho ngườita thống hận, nhưng mà... lại có chết vẫnkhông quên được nàng.

      Nàng muốn rời khỏi hoàng cung, để cho nàng rờiđi, xếp đặt để cho mọi người tưởng là Tô Tú Dung vì khó sinh mà chết, làm cho mẫu hậu và quốc cữu vì thế mà thương tâm dứt, mà , mỗingày đều thương nhớ nàng.

      biết nàng nhất định rời khỏi tòa nhà, cứ theo cá tính của nàng, nàng tuyệt đối dễ dàng thathứ cho chính mình nếu vẫn cứ ở cách gần như vậy.

      Quả nhiên, thừa dịp đêm khuya, nàng vụng trộm rời .

      Thế nhưng nàng lại biết rằng sớm bố trí người theo nàng, cho người giả dạng thànhngười đường, thương nhân buôn bán xa nhà, để cho nàng nhờ xe, để cho nàng rời xa .

      Nàng ở tại thôn sống an ổn qua ngày, nàng đãquên , cũng quên đứa con chung của bọn họ, cuộc sống của nàng bây giờ khoái hoạt.

      Nghe thám tử hồi báo, biết nàng sống rất tốt, thếnhưng tia vui mừng nào mà chỉ có thống hận.

      Lòng của nàng thực tuyệt tình làm sao! Chỉ có dứt nàng ra khỏi lòng được, chỉ có ...

      Các đại thần muốn lại lập hoàng hậu khác,ngay cả mẫu hậu cũng tới khuyên , thể để nước người lãnh đạo hậu cung phíasau, nhưng muốn, hoàng hậu của chỉ có nàng.

      Ngay cả tần phi trong cung cũng truyền triệu, suốt ngày chỉ chuyên tâm xử lý quốc , đầu óc lúc nào mà nghĩ đến nàng, nghĩnhiều đến muốn phát điên.

      Mà nàng sao chứ? có người cầu thân, lại còncó nam nhân ở lại trong phòng nàng?!

      ràng dáng vẻ nàng bình thường như vậy, chả đẹpmắt chút nào, dáng người cũng mê người,nhưng lại có thể trêu hoa ghẹo nguyệt đến như vậy, lúc này lúc khác còn có ruồi bọ đeo dính bên người nữa chứ.

      Bộ nàng tưởng là nàng có thể cùng người khác có đôi có cặp như hình với bóng hay sao? Mơ cũng đừng cómơ ! Chỉ cần còn sống, nàng chỉ là của mình !

      Hạ Hầu Dận đứng dậy, đến cái nôi được đặt bên cạnh, đứa bé trong nôi tỉnh dậy nãy giờ nhưngkhông khóc cũng nháo, chỉ yên lặng nằm đócắn ngón tay, nhìn thấy gương mặt phụ hoàng bêncạnh nôi, giơ hai tay lên cao, miệng chóp chachóp chép, muốn được ôm lên khỏi nôi.

      Khuôn mặt lạnh như băng của Hạ Hầu Dận lập tứcthay đổi, vươn tay xuống ôm lấy con đem ra ngoàinôi, rồi hề ngại bẩn mà trực tiếp dùng ngón cáilau nước miếng tứa miệng .

      Đứa con bé bỏng của bọn họ, cần sai đưacon cho quý phi nào nuôi nấng cả mà tự mình chăm sóc , cũng phái vài mama thiếp thân đến hầuhạ.

      “Lân nhi, con nhớ mẫu hậu ?” Ngón trỏ mơn trớn hai má tròn phúng phính của con, Hạ Hầu Dận giọng hỏi.

      Hạ Hầu Lân bắt lấy ngón tay phụ hoàng, y y a a, đôitròn vo đen láy rất giống nàng... Toàn thân từ trênxuống dưới của con đều giống , chỉ có đôi mắt này là đặc biệt giống nàng.

      Hạ Hầu Dận nở nụ cười, nhàng nắm lấy bàn tay bé của con, ôn nhu : “Phụ hoàng cũng giống như con nè, chúng ta tìm mẫu hậu được ?”

      Hạ Hầu Lân lập tức cười khanh khách.

      Thấy con cười như đồng ý, khóe miệng Hạ Hầu Dậnnhếch lên, trong mắt tràn đầy ý định kiên quyết.

      dung túng nàng như thế là đủ rồi, nàng muốn tự do, cho nàng tự do; Nàng muốn làm Tô Tú Dung nữa, cũng cho phép nàng. Nhưng mà nếunàng muốn thông đồng với nam nhân khác, đem nam nhân kia giết, rồi đem nàng về ở suốt đời trong hoàng cung, nàng vĩnh viễn đừng có tơ tưởngchuyện rời xa lần nữa, cho dù nàng hận , tức giận với cũng sao cả.

      thả cho nàng bay tự do bên ngoài nửa năm rồi, quá đủ. tha thứ dung túng của đến cực hạn, cho phép nàng tiếp tục tùy hứngnữa… bao giờ nữa!

      “Vi Vi...” Hạ Hầu Dận cúi đầu , trong thanh nồng đậm tưởng niệm nhung nhớ thương, mang nàng trở về, nhất định như vậy...

      *

      Mặt trái xoan, đôi mắt có thể được xem là to mộtchút, cái mũi cũng thẳng, khuôn miệng hình như cũngkhông tệ lắm, bất quá về tổng thể mà chỉ có ba chữ -- thực bình thường. Ánh mắt hạ xuống phía dướimột chút nữa, ngực cũng mông, chútdáng người cũng có, hơn nữa, chả khác ngườida đen là mấy, oa... Rất kinh điển!

      “Đỗ Diệu Phù, cậu nhìn ngó đủ chưa?” Huyệt tháidương của Giang Sơ Vi giật giật run rẩy, nàng rất muốn hắt chén thuốc trong tay lên khuôn mặt trướcmắt kia.

      Đỗ Diệu Phù tán thưởng lắc đầu, ánh mắt vẫn bámchặt lơi chút. vài ngày trôi qua rồi mànàng nhìn vẫn chưa thấy ngấy chút nào.

      “Vi, tớ vốn tưởng tớ xuyên qua mà diện mạo vẫn còn truy đuổi đến cùng, giống xưa như đúc là xem nhưthảm vô cùng rồi, ngờ là ngờ là...” Nhìn thấy Giang Sơ Vi, nàng cảm thấy được an ủi vô cùng.

      đại mỹ nữ vô cùng xinh đẹp ngày trước bây giờlại hoá thành khối than đen, ha ha, còn có điều gì so với chuyện này có thể làm cho người ta vui vẻ hơn sao? Nếu có thương tích người, nàng chắclà mừng đến nỗi lăn qua lộn lại giường rồi.

      Giang Sơ Vi muốn tiếp tục xem trò hề này liềnthô lỗ quăng bát thuốc cho nàng, “Tự uống .” Sau đó xoay người đổ nước. Nếu thấy tên bạn nữxấu tính kia bị thương nàng sớm triển khai quyền cước đấm đá rồi nha!

      Đỗ Diệu Phù căn bản sợ nàng, thổi phù phùchén thuốc, cũng sợ khổ sợ đắng, uốngtừng ngụm . “Chẳng qua ngờ là ngay cả cậu cũng được xuyên qua đến nơi này thôi, là rấtthần kỳ.” Tỉnh lại chợt nghe kẻ đen như than kêutên mình, nàng nghĩ rằng mình bị ảo giác.

      Giang Sơ Vi cũng đồng ý rằng chuyện này thần kỳ. Khi đó nhìn thấy mặt Đỗ Diệu Phù ở bên dòng suối, nàng bị dọa đến sợ ngây người, sau khi miễncưỡng hoàn hồn lại cảm thấy đúng, người nàycó vẻ như cao hơn so với Đỗ Diệu Phù, hơn nữa người còn mặc nam trang, chẳng lẽ chỉ là người giốngngười mà thôi?

      Do dự chút, nàng liền trực tiếp tiến lên vạch áo người kia ra xem xét, sau đó thấy phần ngực đượcquấn vài vòng bằng vải trắng, tuy rằng nhìn lắm nhưng vẫn khẳng định được đó là bộ ngực của con .

      Là nữ, hình dạng lại giống như Đỗ Diệu Phù, nàngvừa mừng vừa sợ lại vô cùng hoài nghi, sau đó quyếtđịnh trước tiên là cứu ấy đem về nhà , chờ tỉnh lại rồi từ từ hỏi thăm.

      ngờ rằng ấy đúng là Đỗ Diệu Phù , côấy chết biển mà cũng xuyên qua đến cái nơi quỷ quái này giống nàng, vậy cái tên em traingu ngốc nhà nàng kia ở đâu lúc này?

      “Diệu Diệu, cậu xem A Hạo có thể cũng giống chúng ta hay ?” Trái tim Giang Sơ Vi đập dồn dập, có hưng phấn và cũng có chờ mong.

      Đỗ Diệu Phù nhíu nhíu mày, vô cùng hiểu tâm tìnhcủa bạn thân, chẳng qua là nàng dám ôm kỳ vọng quá lớn mà thôi, “Chuyện này rất khó , nhưng chung là ít có khả năng trùng hợp đến như vậychứ? Đây đâu phải là trong tiểu thuyết mà xuyên cả ba người qua cùng lúc, vậy chẳng lẽ tất cả mọingười trong cái máy bay kia cũng đồng thời xuyên luôn à?” Cho dù bây giờ ở đại truyện viết vềxuyên qua cũng rất phổ biến, nhưng mà với tiểu thuyết thể giống nhau như vậy nha!

      Giang Sơ Vi cũng hiểu được ý tứ của bạn, nàng cắn môi, cúi đầu, trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng cái gì nữa.

      Đỗ Diệu Phù gãi gãi đầu, cũng biết trong lời mình mang lại niềm vui cho bạn, tuy rằng Sơ Vi thường thường la rầy đánh mắng A Hạo, nhưng Sơ Vi luôn coi trọng thân nhân duy nhất của mình hơn bất kỳngười nào khác.

      đành lòng nhìn thấy Giang Sơ Vi uể oải, nàng mở miệng an ủi. “Vi nha, cậu đừng nghĩ nhiều nhưvậy! đời biết đâu thực có kỳ tích cũng chừng đó nha! Cậu xem, chúng ta phải lại đượcgặp nhau hay sao, chừng ngày nào đó chúng tacũng gặp A Hạo, biết A Hạo biến thành nhưthế nào nữa ha, chừng trong ba người chúng tahắn lại biến thành kẻ tầm phào nhất đó nha, trở thànhmột tuyệt thế giai nhân nhu nhu nhược nhược chẳnghạn.”

      Nghĩ đến cậu em trai ngu ngốc lưng hùm vai gấu nhà mình, vốn mang diện mạo tính cách vô cùng tục tằnggiờ lại biến thành mỹ nam tử nhu nhược, Giang Sơ Vi cũng phải bật cười.

      Thấy bạn thân nở nụ cười, Đỗ Diệu Phù cũng hì hì cười, “Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều chi cho nhứcđầu, chẳng phải ông bà ta đúc kết câu ‘đại nạn chết, tất có hạnh phúc cuối đời’ sao?”

      “Hạnh phúc cuối đời ư?” Giang Sơ Vi nghĩ vậy. Nhìn miệng vết thương ở bụng bạn, nàng hỏi,“Đúng rồi, cậu còn chưa cho tớ biết tại sao mà cậu bị thương?”

      Mỗi lần nàng hỏi đến vấn đề này, bạn thân đều cốtránh phải né trái trả lời vào đề tài. “Còn nữa,sao cậu lại mặc nam trang?”

      “Ách, cái này...” Đỗ Diệu Phù quanh co vòng vèo,tươi cười mặt lập tức biến mất, nàng mở to mắt nhưng dám nhìn về phía Giang Sơ Vi. Đùa à! Sao đột nhiên lại chuyển qua hỏi cái này, “ có gì!”

      Đỗ Diệu Phù phẩy phẩy tay, rất muốn trốn tránh trả lời câu hỏi. Nhưng nàng muốn trả lờimà Giang Sơ Vi lại cứ muốn đuổi theo tra cứu, nàng muốn biết là kẻ hỗn đản chết tiệt nào dám đánh trọng thương bạn thân của nàng, nàng tuyệt đối muốn trả thùhắn!

      “Đỗ Diệu Phù, cậu đừng tưởng có lệ là xong vớitớ. mau!” Giang Sơ Vi chuẩn bị ép cung hỏi chotới nơi tới chốn.

      Biết cá tính của nàng ấy, Đỗ Diệu Phù muốnmở miệng xin khoan dung ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa gấp gáp, đúng lúc cứu nàng thoátnạn bị truy hỏi, Đỗ Diệu Phù lập tức thở phào mộthơi.

      “Cậu đừng nghĩ là tránh được kiếp đâu nha.” Giang Sơ Vi hừ lạnh, làm gì có chuyện nàng cứ nhưvậy mà buông tha đâu. Trừng mắt liếc Đỗ Diệu Phù cái, nàng ra phía cửa gỗ.

      “Ai...... Ách!” Cửa vừa mở ra, Giang Sơ Vi lập tức núp lại sau cửa.

      “Vĩnh…Vĩnh Phúc?” Sao lại ở đây? Vậy…Nànglập tức nhóng nhìn về phía sau Vĩnh Phúc, lại chỉ thấymột chiếc xe ngựa đứng ở ngoài phòng, ngực củanàng nhất thời thít chặt lại.

      “Vĩnh Phúc khấu kiến chủ tử.” Vĩnh Phúc cung kính khom người. “Gia cho tiểu nhân tới đón ngài.”

      dừng chút. “Gia cùng với tiểu thiếu gia ở tửu lâu của Lân trấn chờ ngài.”

      “Tiểu thiếu gia...” Đứa con bé của nàng...cũngđến đây? Cắn môi, tay Giang Sơ Vi khỏi runrun, nàng mau chóng nắm chặt tay lại.

      Bên tai giống như vang lên tiếng khóc của trẻ mớisinh, mắt nàng khỏi như tràn ngập sương mù;tim đau đớn.

      Nàng nhìn Vĩnh Phúc, lại nhìn về phía xe ngựa, hai chân như bị buộc vào khối đá nặng.

      Gặp, hay là gặp?
      Khủng Long, JupiterGalileoHuệ Nguyễn thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 10:

      Người xíu mềm mềm, đôi mắt tròn vo, bàn tay bé tí bắt lấy đầu ngón tay của nàng, cái miệng nhắn hồng mọng phì phì phun nước miếng ròng ròng.

      Nhìn bé con trái tim của Giang Sơ Vi nhanh chóng hòa tan, thấy tiểu bảo bối bắt lấy ngọn tóc của nàng rồinhét vào miệng nhắn, “ được nha...” Nàng nhanh chóng giật lại ngọn tóc khỏi miệng bé.

      “Y a?” còn cái gì có thể cắn, khuôn mặt nhắn nhanh chóng nhăn như bị, bàn tay bé chưa chịu từ bỏ ý định liền nắm thành quyền quơ lung tung, hai má ngừng phồng lên phun nướcmiếng đến ướt đẫm.

      Oa, đáng .

      Lúc nãy thấy Vĩnh Phúc đứng yên chờ đợi, Giang SơVi do dự lúc lâu, cuối cùng vẫn ngồi lên xe ngựađi vào Lân trấn. Vĩnh Phúc dẫn nàng vào rồi dừng chân trước sương phòng, nàng khỏi thởphào khi thấy Hạ Hầu Dận trong phòng, sau đó quay qua liền nhìn thấy chiếc nôi đặt ở trêngiường.

      Lòng của nàng trở nên hồi hộp khẩn trương, nàng chậm rãi đến gần nôi, ổn định hô hấp, rồi nhìn đứa bécủa nàng.

      Bé vừa mới tỉnh, khóc nháo, mình nằm trong chiếc nôi đá đá hai chân xíu béo tròn,nhìn thấy nàng, bé mở to mắt, hề tỏ ra sợ hãi khi thấy người lạ.

      Nàng nở nụ cười, vươn tay cẩn thận sờ mặt của bé.

      Ai ngờ bàn tay bé liền thuận theo bắt lấy ngón taycủa nàng, nắm riết chặt ngón tay phải, nàng rút ngón tay về, từ bỏ cố gắng vươn tay theo để bắt lại.

      Ngay cả hai cái chân bé béo tròn cũng kích động đá dựng lên, hai tay giơ thẳng tắp ngừng quơ loạn xạ, giống như đòi nàng ôm bé.

      Nàng vươn tay ôm lấy , ngửi được mùi sữa nồngđậm người bé, bé tựa sát vào trong lòng nàng, miệng phun xèo xèo, đôi mắt to chớp chớp cứ nhìn thẳng vào nàng mà xem xét.

      Giang Sơ Vi lòng ê ẩm, luyến tiếc muốn đặt bé xuống.

      “Cục cưng, ta là mẹ nè!” Nàng ngồi vào giường,ôm lấy bảo bối nhàng đung đưa, trong mắt lên tia ấm áp. Cho đến lúc này khi nàng ôm đứa trẻ vào lòng, nàng mới sâu sắc cảm nhận mình vứt bỏ cái gì.

      Hối hận ư? Đương nhiên hối hận.

      Nàng hối hận sao lúc trước mình lại ôm theo bé cùng nhau rời , tại sao lại để bé ở lại. ràng là khi bé còn trong bụng nàng, ngày nào nàng cũng chuyện với bé, bé là bảo bối của nàng mà, thế mànàng lại lấy bé ra làm giao dịch, nàng quá đáng.

      “Cục cưng, thực xin lỗi.” Giang Sơ Vi nhàng cọ vào mặt của bé, nước mắt cuối cùng nhịn đượcmà rơi xuống. Nàng rất nhớ bé! Rất nhớ rất nhớ.

      “Về sau mẹ bao giờ rời xa con nữa.” Bảo bốinày, nàng mãi mãi ôm chặt, bao giờ buôngtay nữa.

      “Còn ta để ở đâu?” biết Hạ Hầu Dận vào phòng từ khi nào, đứng ở phía trước nghe nàng chuyện với tiểu hài tử.

      Giang Sơ Vi hoảng sợ, nhanh chóng lau nước mắt, ngước lên nhìn.

      Nửa năm gặp, vẫn thay đổi, vẫn nhìnrất đẹp mắt như vậy, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vàonàng vẫn làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, nàng khôngkhỏi cụp mắt lại trốn tránh.

      “Sao ngươi lại đến đây?” Nàng hỏi tại saobiết nàng ở nơi này, nếu có thể tìm đượcnàng sợ là hành tung trước giờ của nàng vẫn bị giám sát, chỉ là xuất mà thôi.

      Hạ Hầu Dận thèm để ý đến trốn tránh củanàng, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào nàng,luyến tiếc muốn dời mắt chút nào.

      Nàng vẫn gầy giống như trước đây, tuy mặt có hơi đầyđặn mượt mà thêm chút, nhưng khuôn mặt vẫnbình thường thay đổi, dáng người vẫn bằng phẳng có chút lực hấp dẫn nào.

      Nhưng kỳ lạ, phát bản thân mình thamlam muốn nhìn nàng nhiều hơn chút nữa.

      Nhìn thấy nàng, liền hối hận.

      Hối hận vì sao chính mình lại phải để nàng ? Kết quả sao? Nàng sống rất tốt, chỉ có là chịu đủmọi tra tấn tinh thần. công bằng!

      “Ta nhớ nàng.” Nên đến đây.

      Trái tim trong ngực Giang Sơ Vi nhảy dựng, khuônmặt nhắn càng cúi thấp xuống, “Tên của cụccưng là gì?” Nàng làm bộ như nghe thấy lời màhắn vừa , lẩn tránh sang chuyện khác.

      “Hạ Hầu Lân, chữ Lân trong chữ Kỳ Lân.” từngbước tiến tới nàng.

      “À!” Cảm thấy tới gần, tim Giang Sơ Vi đậpnhanh hơn, nàng ôm chặt cục cưng, nhích thân thể về phía sau.

      “Vậy... Hạ Hầu Dận...”

      “Hử?” đứng trước nàng, thậm chí cúi người mình xuống gần sát nàng.

      Giang Sơ Vi nhắm mắt lại, “Có thể để cục cưng ở lại được hay ?”

      dừng động tác, con ngươi đen nguy hiểm nheo lại. “Có ý gì?”

      “Ý là vậy đó. Dù sao Tô Tú Dung cũng chết rồi, cácphi tần khác có thể giúp ngươi sinh tiểu hài tử. Vậy…như vậy đem tiểu hài tử của ta trả lại cho ta ...”Cảm nhận được lửa giận của , Giang Sơ Vi giọngnói càng lúc càng .

      Hạ Hầu Dận trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này muốnchọc tức chết hay sao? cầu kiểu này mà nàng cũng dám mở miệng ra, có phải thả nàngtự do nửa năm lá gan của nàng càng lúc càng trở nên lớn hơn sao? Nàng cho rằng tiếp tục dung túng nàng?

      Nữ nhân vô tâm vô phế này đáng giận, nàng chỉquan tâm đứa con, vậy còn sao? Nàng hềnhớ, hề quan tâm sao?

      Lần đầu tiên Hạ Hầu Dận cảm thấy ghen tỵ với chính đứa con mình, vươn tay ra đoạt lấy bảo bối đangnằm trong lòng nàng.

      “A! Ngươi làm gì vậy?” Giang Sơ Vi sợ nhảy dựng lên, vội vàng muốn giật con lại.

      Nhưng lại xoay người tránh né nàng, đem con thảlại trong nôi, rồi xoay người ôm lấy nàng, thô lỗ đemnàng áp đến bên bàn, hai tay chống hai bên mặt bàn, phủ người xuống áp lên người nàng.

      “Hạ Hầu Dận! Ngươi làm gì vậy?” Giang Sơ Vi vươntay ra trước mặt để chặn lại, thấy đến gần, nàng sợ tới mức ngửa người nhích lùi ra sau, ánh mắtnhìn lung tung nhưng dám nhìn .

      “Nhìn ta!” quyết để nàng trốn tránh, “Nàng muốn ép ta đem con ra để ngay trước mặt nàng sao?”

      “Đừng!” Nàng cắn môi, rốt cuộc cũng buộc được mắt mình nhìn thẳng vào , thấy lửa giận đùng đùng hiệnrõ trong đôi mắt , tim nàng khẩn trương đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

      !” Khuôn mặt tuấn ghé sát vào mặt nàng, conngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giốngnhư muốn nuốt nàng vào bụng, cho nàng có bất cứ tia ý định bỏ trốn nào, “Nàng có nhớ ta ?”

      “Ta...” Nàng muốn nhớ, nhưng hai từ “ nhớ” này lại thể ra được, kỳ thậtvừa mới nhìn thấy là nàng rất muốn chạy đếnôm chầm lấy chặt.

      Nếu có lý trí, nếu cảm thấy mất mặt,nàng thực nghĩ rằng mình xông lên.

      Nhưng làm vậy quá là mất mặt chứ, bởi lúc trước chính miệng nàng nàng cần , là nàng chủ động muốn rời , là nàng vứt bỏ mọithứ trước.

      Bây giờ, nàng dám mở miệng nhớ con, cần con,nhưng lại dám mở miệng nhớ , chỉ cần đối mặt với nàng liền trở nên nhát gan.

      Thấy nàng cắn môi do dự, hai tay túm lấy phía trước áo như muốn đẩy ra, nhưng ánh mắt lại loe lóe như giãy giụa đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

      Hạ Hầu Dận khỏi than , nữ nhân này thiệtlà, nên làm thế nào với nàng bây giờ?

      “Vi, nàng nhớ ta.” dụ dỗ nàng, cảm thấy tự khinh bỉ bản thân sao dễ dàng mềm lòng như vậy,nhưng lại đành lòng làm nàng khó xử.

      Giang Sơ Vi ngước mắt lên nhìn , con ngươi đen nhánh ôn nhu của làm trái tim nàng như muốn bịhòa tan. Nam nhân này...vì sao lại cưng chìu nàng nhưvậy?

      Ngực dâng lên nỗi cảm động run rẩy, nàng nhịnkhông được nở nụ cười, thuận theo , ngượngngùng mở miệng, “Ta nhớ chàng.” Rất nhớ, rất nhớ.

      Nghe được lời muốn nghe, lại thấy nàng tươi cười, ánh mắt của Hạ Hầu Dận càng ôn nhu, “ lại lầnnữa.”

      “Hạ Hầu Dận, ta nhớ chàng, rất nhớ...” những lời còn lại bị Hạ Hầu Dận dùng môi nuốt lấy.

      “Ưm... Đừng...” Giang Sơ Vi che miệng, cực lực ngăn cho lời rên rỉ kích tình phát ra.

      Đai lưng màu xanh biển nhanh chóng bị tháo ra, từnglớp quần áo bị cởi ra, người chỉ còn lại cái yếm,tiết khố sớm bị vứt lên mặt đất, đóa hoa bị hai ngóntay xâm nhập di chuyển ra vào, dịch nhanh chóng trào ra, đôi môi ấm nóng để lên hai cánh hoa, đầu lưỡi mở miệng hoa ra sức liếm.

      Chân của nàng để vai của , mông nhấc cao vì khoái cảm, trong mắt phủ tầng nước mắt.

      “Đừng...” Nàng cố gắng ngăn cản, ánh mắt nhanhchóng liếc nhìn qua chiếc nôi, tên biến thái này, đứa vẫn còn ở trong phòng, thế mà lại...

      “Thả tay ra, ta muốn nghe tiếng của nàng.” Hạ HầuDận để ý, ngón tay nằm trong nhụy hoa tiếp tụcchuyển động, đâm vào vách thịt mềm mại.

      “Đừng...” Nàng lắc lắc đầu khẩn cầu, giọng cơ hồ muốn khóc. “Con còn ở...”

      thèm để ý nhưng nàng để ý nha!

      “Y y...” Nàng nghe được thanh của cục cưng liềncảm thấy xấu hổ, tên háo sắc này, chịu để ý nơi này là nơi nào! Nàng vừa giận vừa xấu hổ, tínhngang bướng nổi lên, nàng giơ chân đá rồi nhảy xuống khỏi bàn muốn chạy trốn.

      “A!” Ai ngờ lại nhanh tay hơn ôm lấy nàng, để ý giãy dụa của nàng, quăng nàng lên giường rồi cũng lập tức trèo lên theo, buông màn giường xuống.

      “Vĩnh Phúc!” Hạ Hầu Dận kêu vọng ra ngoài.

      Vĩnh Phúc liền lập tức vào cửa.

      “Đem thái tử ra ngoài.”

      “Dạ.” Vĩnh Phúc tỉnh rụi đến mắt cũng chớp, hoàn toàn dám nhìn về hướng của cái giườngmà cúi đầu nhanh chóng ôm đứa , cho dù ngheđược tiếng kêu của nương nương cũng làm nhưkhông nghe thấy, nhanh chóng bước ra khỏi sương phòng.

      “n a......” Giang Sơ Vi nằm giường, ngửa đầu lên, lưng cũng ưỡn cong lên, tư hoa sớm bị vật thô to lớn nhập vào, tay ôm lấy cặp mông, dùng sức thúc mạnh chạm vào sâu bên trong.

      lâu hoan ái nên nhuỵ hoa thắt rất chặt,mà vật nam tính của lại rất lớn, cho dù có dịch bôi trơn nhưng Giang Sơ Vi vẫn cảm thấy đau.

      Nhưng trong nỗi đau đớn vẫn kèm theo nỗi khoáihoạt ma mị lòng người.

      Hạ Hầu Dận nắm chặt đôi mông của thiên hạ dướithân, thịt vách hoa co rút vội vã hung hăng cắn nuốtvật thô to của , biết nàng vẫn chưa thích ứng được với xâm nhập của , nhưng vẫn khôngchút lưu tình đâm sâu vào hoa huyệt của nàng.

      Dù sao, sớm hay muộn nàng cũng thích ứng, hiểu rất thân thể mềm mại của nàng mẫn cảm như thế nào, cùng với tính tình nhiệt tình hưởng ứng củanàng nữa. Nhìn , phải chính nàng chủ độngxoay mông, cầu lại dùng lực chút hay sao?

      Cái lưng mềm mại của nàng chạm vào cái lưngcường tráng của , vươn tay đặt lên phía trước ngực nàng, hai bàn tay khéo léo ôm lấy bầu ngựctròn, “Nơi này của nàng trở nên lớn hơn.” gian tà ra những câu tình tứ ở vành tai của nàng.

      “A! Chàng là đồ háo sắc...” Nàng muốn trừng ,nhưng vật thô to lại đột nhiên thâm nhập vào sâu bên trong nàng, chạm vào nơi mềm mại yếu ớt nhấtcủa nàng.

      Nàng chịu nổi liền hạ thân mình xuống, xuân triều nháy mắt trào ra, đầu óc của nàng nhất thời trở nên trống rỗng.

      nhanh.” biết bao nhiêu lần rồi, nơi mềm mại vô cùng mẫn cảm của nàng vẫn làm cho cảm thấy miệng khô lưỡi khát vì thèm muốn. Đương nhiên, cũng làm cho loại thõa mãn nên lời, bởi vì chỉ có mới có thể đưa nàngđến cảnh phiêu cực này.

      Nàng chỉ thuộc về !

      Con ngươi đen nhánh che giấu ngọn lửa dục vọng, ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi quay lưng lại người , bàn tay nắm nhũ hoa mềm mại, côn bổng trướng lên đến cực đại chôn sâu trong nhuỵ hoa tiếptục đẩy lên đâm vào hoa tâm.

      “Nam nhân ở trong phòng nàng là ai?” vẫn khôngquên trong nhà nàng có giấu nam nhân.

      “Hả, cái gì?” Bị nhấn chìm trong bể dục vọng, suynghĩ của nàng giờ chỉ là mảng mờ ảo, căn bảnkhông thể tự nhớ được gì, chỉ có thể cảm thụ đượclửa nóng trong cơ thể, cùng với nỗi khoái cảm đến têdại.

      “Nam nhân trong phòng nàng, nàng thích sao?” tay rời khỏi nhũ tiêm, lần tìm xuống dưới haicánh hoa, ngón tay kẹp lấy hoa hạch sớm đỏ tươicăng cứng.

      “Thích...” Ai? “A!”

      Ai ngờ nghe được nàng thích, ngón tay lập tức kẹp chặt vân vê hoa hạch, cùng lúc đó côn bổngcũng công kích sâu.

      “Dừng lại... Ô...” Nàng vừa khóc vừa lắc đầu, tay ngừng va chạm vào điểm yếu ớt của nàng,côn bổng thô lớn càng dùng sức càng sâu vào bên trong, thân thể của nàng cơ hồ mềm nhũn cả ra.

      “Nàng dám thích nam nhân kia!” Hạ Hầu Dận tức giậncắn vai của nàng, lưu lại dấu răng sâu.

      “Ô... có...” Bả vai bị đau kích thích khiến cho hoa thịt co rút lại càng nhanh, vật nóng to lớn thiếuchút nữa bị nàng bắt chặt quá mà buông khí giớiđầu hàng.

      “Đáng chết! Sao nàng có thể lại nhanh như vậy!” Hạ Hầu Dận tức giận rút phân thân dài của ra, dịch trào ra, đẩy nàng ngã xuống, đẩy cao đùi phải của nàng, cuồng nhiệt mạnh mẽ đẩy mạnh vào.

      Nàng bị làm cho ngừng rên rỉ, hai bên ngựcmềm theo nhịp rung lắc của thân thể mà đong đưa mạnh mẽ, mở miệng cắn lấy nhũ tiêm, uy hiếmnói: “! Nàng thực thích nam nhân kia?”

      ... có...” Nàng sợ hãi, vội vàng khócphủ nhận.

      có? Vậy nàng thích ai? Chẳng lẽ thích tên thầy đồ kia?” tức giận dùng sức cắn nhũ tiêm.

      “A!” Đau quá! Giang Sơ Vi ủy khuất cắn môi.“ có...Ta có a...”

      đột nhiên di chuyển nhanh hơn, thân thể ngừng kịch liệt va chạm, ngón chân của nàng nhịn được co lại, vách hoa thịt ngừng co rút buộc chặt, cơ hồ như sắp chịu được đến nơi.

      “Vậy nàng thích ai? !” vẫn ép nàng, nâng hạthân của nàng lên, toàn bộ cặp mông rời khỏi giường,vật thô to lớn vào càng sâu, giống như muốn nuốt chửng nàng.

      “Chàng!” Giang Sơ Vi chịu nổi vừa khóc vừa la, “Ta thích chàng!”

      Hạ Hầu Dận ngừng động tác lại, đôi mắt đỏ trừng lên nhìn vào mắt của nàng, thấy đôi mắt nàng tràn đầynước mắt vẻ rất ủy khuất, làm cho người khác nhìnvào chỉ muốn ăn nàng.

      nữ này!

      hung tợn hôn lấy môi nàng, hút hết toàn bộ nước mắt của nàng, muốn ăn nàng, hết lần này đến lần khác, ăn nàng đến tận xương cốt cũng chừa!

      Kích tình qua , Giang Sơ Vi mệt mỏi nằm ngườiHạ Hầu Dận, cái đầu bé áp ngực , bên tai nghe được tiếng tim của đập trầm ổn.

      Chân của nàng gác lên người , bàn tay ôn nhu vỗ về mái tóc dài ẩm ướt mềm mại của nàng, hai người yên tĩnh hưởng thụ tình cảm gắn bó thân thiếtsau hoan ái.

      “Nàng cắt tóc ngắn.” Mái tóc vốn dài tới mông giờ chỉ còn ngang lưng.

      “Ừm, tóc quá dài phiền toái.” Nàng lẩm bẩm, hoan ái làm cho nàng kiệt sức và buồn ngủ, thanh âmkhàn khàn mang đậm vị tình dục.

      Tập tục nữ tử được cắt tóc vốn bị nàng quăng qua bên. Hạ Hầu Dận chẳng thấy ngạc nhiên, bởi bao giờ nghĩ rằng những quy củ truyền thống có thể trói buộc được nàng.

      gì, ngón tay vuốt ve sóng lưng của nàng, ngay lúc nàng sắp ngủ mới mở miệng.

      “Ta giải tán hậu cung.”

      A? Giang Sơ Vi liền bừng tỉnh, ngồi bật dậy trênngười , đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vàohắn. “Chàng…chàng cái gì?”

      nở nụ cười, kéo nàng xuống, để nàng tiếp tục nằm , ngón tay kẽ vuốt ve dọc theo mái tóc của nàng,giống như vuốt ve lông của sủng vật.

      “Hạ Hầu Dận...” Nàng định ngẩng đầu, liền chặn gáy nàng lại.

      “Ngoại trừ những người muốn ở lại, còn lại ta đều an bài các nàng rời khỏi cung, cấp các nàng vàng bạcđủ để các nàng sống cả cuộc sống mà phải lolắng về phần cơm áo.”

      Dĩ nhiên, khi tuyên bố quyết định này liền khiếncho toàn bộ hậu cung kinh hoảng, đại thần khiếp sợ ngăn cản, tất cả cùng hợp nhau lại dâng tấu muốn cân nhắc lại.

      “Còn nữa, ta tuyên bố với toàn thể thiên hạ, đời này, ta chỉ có hoàng hậu. Ta chỉ sủng ái riêngmột mình nàng, để nàng nắm giữ vị trí cao nhất và duy nhất trong hậu cung.” nhìn xuống nàng, nhẹnhàng hỏi: “Vi, nàng có nguyện ý trở về hoàng cunglàm hoàng hậu của ta hay ?” Cảm giác thân thểmềm mại của nàng trở cứng đờ, cũng ép buộc.

      “Như vậy, nếu nàng trở về hoàng cung, ít nhấtcũng sống gần ta chút, ngay đầu thành được ? Nàng ngụ ở ngoài cung, vẫn được tự do, sau đó, để cho ta được đến gặp nàng, được ?”

      vô cùng hèn mọn, ràng là đế vương lại hạ mình khẩn cầu nàng.

      Hốc mắt của Giang Sơ Vi nóng lên, nam nhân này nguyện ý từ bỏ kiêu ngạo của bản thân, từ bỏ uy nghiêm của quân vương, nhượng bộ nàng đến như thế này. “Vì sao...” Vì sao phải làm như vậy? Nàng đáng giá đến vậy sao?

      biết.” cũng hỏi qua bản thân mình vì sao lại vì nữ nhân mà ngay cả tự tôn của bảnthân cũng cần. “Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ rất nhớ.”

      phải chưa từng thử quên nàng, phải chưa từng thử sủng ái phi tần khác, nhưng đầu óc lại luôn nghĩ đến nàng.

      giống như trúng bùa của nàng nên thểthoát ra được.

      Nàng gì, chỉ im lặng vùi đầu vào ngực của .

      cũng ép nàng, ngón tay lướt qua mái tócđen mềm mại, chờ câu trả lời của nàng.

      biết qua bao lâu, con mèo trong lòng rầu rĩmở miệng. “Chỉ cần ta còn ở đó chàng được đụng vào nữ nhân khác.”

      “Được.”

      “Nếu ngày nào đó, chàng thương người khác phải cho ta biết. Sau đó, nếu ta muốn rời ,những gì thuộc về ta phải để ta mang theo, bao gồm tài sản của ta, và cả tiểu hài tử của ta.”

      “Được.”

      “Chàng phải rất rất thương ta, cho dù ta hung dữ với chàng, chửi chàng, đánh chàng, cắn chàng,chàng cũng được cãi lời ta, mà phải dỗ dànhcho ta vui vẻ.”

      “Được.”

      Nàng lặng lẽ nhếch môi, đầu ngón tay vẽ vòng tròn ngực . “Vậy ta hồi cung, làm hoàng hậu củachàng.”

      khẽ cười, vẫn là câu trả lời nhàng, ngắn ngủn --

      “Được.”

      Kết thúc.

      Hoàng Thượng đột nhiên mang về vị dân nữ, còn muốn lập nàng làm hậu. Chuyện này khiến mọi người đều khiếp , ngay cả Thái Hậu cũng xuất cung,muốn nhìn thử xem người đó quốc sắc thiên hương như thế nào lại có thể khiến cho HggHGoàng Đế làmra quyết định điên cuồng đến như vậy.

      Nhưng khi nhìn thấy Giang Sơ Vi, bà choáng váng, nước mắt rơi xuống.

      ngờ rằng nữ tử mà Hoàng Thượng muốn lập làm hoàng hậu lại có khuôn mặt giống y hệt Dung nhi, ý định ngăn cản của bà nhất thời tiêu tan. Bà nghĩrằng con bà nhất định là do thể quên được Dung Nhi nên mới có thể mang nàng về.

      Mà các đại thần khi nhìn thấy nữ tử mà Hoàng Đế muốn lập hậu có dáng vẻ giống hệt Hoàng Hậu trướcliền cảm động, quân vương của họ là mộtquốc quân thâm tình đến như thế nha!

      Toàn bộ những tiếng phản đối đều hoàn toàn biến mấtsau khi nhìn thấy Giang Sơ Vi. Nàng được cưới tiến cung theo nghi lễ hoàng gia, trở thành hoàng hậu, cũnglà chánh chủ duy nhất của hậu cung.

      Nàng cũng ở Phượng Nghi cung, ngược lại ở trong tẩm cung Hoàng Thượng, cùng Hoàng Thượngsớm chiều ở chung, chung giường chung chăn, phi thường ân ái.

      Mà nô tì hầu hạ nàng vẫn là Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ.

      Hết thảy đều thực hoàn mỹ, ngoại trừ --

      Giang Sơ Vi trừng mắt nhìn thái y, thanh như rítqua răng mà bật ra. “Ngươi lại lần nữa xem.”

      “Ách......” Thái y hơi sợ sệt, nhưng vẫn lớn gan mở miệng. “Chúc mừng nương nương, ngài có thai,theo như thần xem có lẽ hơn ba tháng.”

      Hơn ba tháng? Nàng hồi cung bất quá cũng mới hơnba tháng thế mà lại có thai cũng hơn ba tháng?

      Như vậy phải hoài thai ngay lần đó? Đáng chết!Thế giới này sao lại có bao cao su?

      Giang Sơ Vi tức giận đến muốn giết người, nàng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây nên chuyện.

      Hạ Hầu Dận đương nhiên cảm nhận được, vẫy tay bảo mọi người lui ra, rồi sau đó trưng bộ mặt tươi cười lấy lòng tiến tới gần. “Vi Vi.”

      “Tránh ra!” Giang Sơ Vi tức giận lấy cái gối đầu némhắn. “Hạ Hầu Dận! Chàng là tên hỗn đản! Nếu phải tại chàng, ta mang thai!”

      Hạ Hầu Dận tránh cái gối rồi ôm lấy nàng. “Chẳngphải chính nàng còn rất hưởng thụ hay sao? Hèn chi gần đây phản ứng của nàng trở nên đặc biệt tốt nha, cao trào rất nhanh, làm cho ta chỉ muốn được giamtrong cơ thể nàng cả đời, rời ra.”

      Mặt của Giang Sơ Vi đỏ toàn bộ, dám , nhưngnàng dám nghe. “Chàng biến thái!”

      Những câu ghê ớn như thế này mà còn dám ra miệng? Tuỳ tiện quăng ra là dọa được người nha!

      Hạ Hầu Dận tuy rằng biết biến thái là cái gì,bất quá cũng có thể đoán được ý đại khái, “Ừ, ta chỉ biến thái đối với nàng.” cười càng lúc càng giantà, ngón tay sờ lên bộ ngực sữa. Chả trách cảm thấy nơi này của nàng ngày càng lớn, ra là có liên quan đến chuyện mang thai.

      “Xem ra mấy tháng này có thể vui vẻ hoạt động.” cũng quên lần mang thai trước nàng làm cho hưởng thụ đến khoái hoạt.

      Giang Sơ Vi trừng mắt nhìn , tức giận đến nỗi biết cái gì, da mặt của người này sao lại dày đến nổi đạn bắn cũng thủng thế.

      “Háo sắc! Tránh ra!” Nàng chụp lấy tay đẩy ra, cho sờ.

      tránh.” mà lại giống như kẹo cao su quấn quýt lấy nàng, để ý đến tránh né của nàng, hôn lên cái miệng nhắn.

      “Ư ư! ...”

      “Vi, lần này sinh con !” muốn có đứacon giống nàng, chắc chắn sủng ái nữ nhiđến tận trời, làm cho bé dã man tùy hứng giống nhưmẹ của bé, rồi sau đó làm cho nam nhân khác đauđầu giống như .

      Giang Sơ Vi thúc vào , nhưng vẫn trốnthoát được nụ hôn của , chỉ trong chốc lát liền nềmnhũn dựa vào lòng , mặc cho hôn nàng, khiêu khích cơ thể của nàng.

      Nàng thở hổn hển, đôi mắt long lanh mở to nhìn hắnchăm chú, bàn tay bé đột nhiên bắt lấy cánh tay của , há mồm ra sức cắn phát.

      hé răng rên rỉ gì, để mặc nàng cắn.

      Nàng buông ra, khẽ liếm dấu răng cánh tay củahắn, giống như con mèo ra sức làm nũng vớihắn.

      “Lần này vẫn phải để ta cắn chàng như lần trước nha!”Ai bảo muốn nàng mang thai.

      “Được.”

      “Ta muốn nhìn đứa cũng được mang .” Nàng vẫn nhớ lần trước sinh xong nàng được thấy đứa .

      “Được.”

      “Có nữ nhi nhưng vẫn phải thương ta!” Điểm này là điểm quan trọng nhất.

      nở nụ cười, hôn nàng đầy thương. “Được.”

      nàng cả đời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :