1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tham Hoan - Tửu Nữ Trinh Tử (update C26/52) New~~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      CHị yếu thế sao........tui thích NGƯỢC nam thui......hehe, tiếp tục hóng chờ ......:037:
      thanhxuan thích bài này.

    2. thanhxuan

      thanhxuan Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      360
      Chương 3: Gặp lại cố nhân 3 (2)

      Để trợ lý đem bản kế hoạch đưa lên tầng 21, Lâm Sơ Qua tựa vào ghế ngủ gật, mới chỉ ngủ kịp nhắm mắt lát bị tiếng chuông điện thoại gọi dậy.

      Đầu bên kia chỉ câu “Lên đây”, thở dài nhận lệnh lên.

      Giống với ý của là Liễu Di Nhiên cũng tìm .

      Quản lý Liễu rất tự nhiên chỉ tay vào mục thứ nhất là “Tạp chí mở rộng” chất vấn : “Theo tôi được biết, kinh phí dành cho tạp chí quảng cáo của công ty truyền thông thấp, nhất là tạp chí kinh tế tài chính.”

      Ý tại ngôn ngoại (ý ở trong lời ) cần cũng biết, Lâm Sơ Qua coi ai ra gì mà che miệng ngáp cái, cần cổ tinh tế trắng như tuyết ở trước mắt nhoáng lên cái liền bị cánh tay che mất.

      Lòng bàn tay nâng cằm mở miệng : “Tôi biết em của ông chủ bên đó, chắc chắn lấy được giá thấp nhất.”

      Liễu Di Nhiên lại hỏi thêm chi tiết vài thứ chuẩn bị, Lâm Sơ Qua bình tĩnh trả lời cùng đánh giá, gọi lên là người đàn ông ngồi ở đối diện lại lời nào. Mặt mày của bỗng chốc sáng lên giống như được uống thuốc tăng lực nâng cao tinh thần mười lần, bộ dạng ủ rũ biến mất còn bóng dáng, chỉ cảm thấy suy nghĩ an phận của mình rục rịch, gấp rút thức tỉnh.

      qua cái bàn trước mặt, nâng chân dài nặng đá cái, lại cọ mấy cái, giày cao gót theo bắp chân của di chuyển lên phía mà hoạt động, chân dài của giống như dây leo quấn quýt lấy đùi của .

      Thấy phờ phạc ỉu xìu, Mạc Hành Nghiêu vừa có chút hối hận nghĩ đáng ra nên cho nhiều thời gian hoàn thành kế hoạch hơn, tiền lúc nào kiếm cũng có thể kiếm, sức khỏe mới là quan trọng nhất, đồng thời lại thấy vui mừng vì phải là bình hoa di động – ai biết vừa ngồi xuống chưa được năm phút đồng hồ liền lộ nguyên hình, chẳng phân biệt tình huống gì mà tùy ý làm bậy.

      cắn răng nhìn về phía , nghiêng đầu xem bản kế hoạch, cảm nhận được nhìn mình vẻ mặt càng vô tội: “Mạc tổng, sao vậy?”

      Đẩy chân ghế dựa nhàng về phía trước, để chân trái lên đùi phải của , dọc theo bắp chân từ từ ma sát, đầu gối mở ra bất ngờ đụng phải bàn cong lại, nheo mắt chịu đựng đau đớn rút chân về.

      Liễu Di Nhiên nhìn hiểu chuyện gì xảy ra, lại chăm chú nhìn qua Lâm Sơ Qua, cưỡng chế nghi hoặc trong lòng mà khép tài liệu trong tay lại, câu: “Tôi ra ngoài trước”, liền xoay người về phía cửa mà .

      Lâm Sơ Qua muốn theo đuôi ta cùng ra ngoài lại bị Mạc Hành Nghiêu bắt đứng lại.

      ném cho chìa khóa xe, thấp giọng : “ cùng tôi ra ngoài.”

      Giữ chìa khóa trong tay giống như giữ thuốc độc, bỏng tay nhưng lại nỡ vứt , nghĩ nghĩ rồi quyết định dè dặt chút: “Trợ lý Thương đâu?”

      “Cậu ấy có chuyện khác.” cúi đầu sửa sang lại tây trang, “Tôi muốn gặp người tên là Chu Ninh Viễn.”

      Chu Ninh Viễn là tổng giám đốc công ty truyền trông, cũng nhờ có bạn tốt Phương Linh nên may mắn gặp qua Chu Viễn Ninh vài lần, yên lặng nở nụ cười tự thấy bản thân lại suy nghĩ quá nhiều rồi.

      Nơi hẹn gặp là quán trà mà Lâm Sơ Qua chưa từng qua, có chút biết làm sao, vội đem chìa khóa trả lại cho .

      Mạc Hành Nghiêu nhận, mở cửa xe ngồi vào chỗ bên cạnh tay lái, miễn cưỡng mà : “Tôi biết đường.”

      bất ngờ đứng hình giây mới : “Định vị…”

      “Biết có định vị còn thất thần làm gì”. Giọng của có pha chút xấu xa, đắc ý vênh cằm lên, “Lái xe ”.

      khẽ cắn môi, trong lồng ngực phút chốc như có luồng khí nóng tên bốc lên, từ trong ruột gan đường bẻ gãy, nghiền nát, thiêu đốt tới tận cổ họng.

      “Trò mèo của tôi mà Mạc tổng cũng biết”. dùng sức đóng cửa xe, liếc mắt nhìn , chỉ cười .

      Quán trà ở vùng ngoại thành, Lâm Sơ Qua lái xe khoảng 20 phút vẫn tìm ra nơi ấy, ngoài cửa sổ người qua người lại. chuyện mà nhìn về đèn tín hiệu ở phía xa, cũng mở miệng, hai người giống như thầm cạnh trạnh xem ai phải mở miệng chuyện trước, bầu khí bị đè nén đến cực hạn.

      Kiên nhẫn hầu như còn chút nào, khỏi giận chó đánh mèo với Chu Ninh Viễn, ở trong lòng mắng qua mắng lại Chu Ninh Viễn học đòi văn vẻ.

      Mạc Hành Nghiêu nhìn dòng xe, lấy ra hộp thuốc lá ở trong túi, hỏi : “ để ý chứ?”

      Lâm Sơ Qua nhìn lại thấy thứ trong tay , cần nghĩ ngợi mà : “Để ý”.

      Chờ đợi làm cho lòng sinh ra phiền chán, thấy im lặng buông hộp thuốc lá, khuôn mặt tuấn hiếm khi ra chút tăm tối, nghĩ nghiện thuốc lá cũng là nghiện liền cảm thấy có chút đành lòng.

      muốn tôi hút tôi hút, cần phải chịu đựng.” cười tự giễu, đối xử lạnh lùng với nhiều ngày như vậy, giờ phút này ngược lại lại bận tâm đến cảm nhận của .

      Giọng điệu của trầm thấp như mê.

      Đợi lúc cũng ngửi thấy mùi khói, Lâm Sơ Qua tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc cái, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi giống như ngủ.

      quay đầu hết sức chăm chú lái xe, khi đến nơi người đàn ông bên cạnh vẫn chưa tỉnh lại.

      Dừng xe lại, cũng vội vã gọi dậy mà yên lặng nhìn kỹ , trái tim giống như bị nhiều sợi bông bao lấy, mềm mại nên lời.

      hưởng thụ bầu khí hài hòa khó có được này, giây cũng muốn dời mắt, hai mắt giống như bút vẽ lần lượt miêu tả đường nét khuôn mặt .

      lâu sau, ngồi dậy chậm rãi tới gần , khi môi mỏng sắp hôn lên môi của lại do dự, chỉ ở mặt khẽ hôn cái, còn chưa kịp lui về sau gáy bị bàn tay mạnh mẽ giữ lại.

      Người đàn ông thong thả mở mắt ra, trêu trọc : “Thói quen này còn chưa sửa?”

      Giống như từng quen biết, phản ứng của vẫn như năm đó, hơi thở ấm áp phả vào cái trán trơn bóng. Mặt bắt đầu đỏ, cụp mi xuống ý đồ muốn tránh thoát khỏi bàn tay của .

      Sức lực của rất lớn, bàn tay đặt sau gáy của chịu buông tha. ảo não, vui khi bị người khác giữ tay giữ chân như vậy, lấy sức gạt cánh tay ra: “Buông ra, Chu Ninh Viễn còn chờ đấy”.

      hề chớp mắt nhìn , ánh mắt lưu luyến khiến cho hai gò má của đỏ hồng như say rượu. cũng dùng đuôi mắt nhìn lại người đàn ông trước mặt này, yên lặng nhìn thêm lúc mới rời mắt.

      Tay chạm vào cần cổ vốn trắng nay lại có chút hồng nhạt, vén mái tóc dài của lên. Giống như đánh đàn, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve cần cổ mềm mại trắng nõn của .

      Thấy tay của còn giữ sức như lúc nãy, nhân cơ hội gạt cánh tay của ra, đầu óc trở lại bình thường, cười quyến rũ : “Mạc tổng kìm lòng được?”

      Mạc Hành Nghiêu chưa nhìn quen việc thay đổi chóng mặt như vậy, thể nhíu mày, mở cửa xe bước xuống.

      Lâm Sơ Qua nghe thấy tiếng đóng cửa nặng vang lên, tay phải vòng qua sau đầu sờ sờ, giống như là độ ấm của bàn tay ấy vẫn còn lưu lại gáy.


      Usagi, Hale205, Dinhloan15 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Thấy 2 a chị cứ ngang ngạnh như thế người ngoài cuộc như tui phải bức rức ko thui
      thanhxuan thích bài này.

    4. thanhxuan

      thanhxuan Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      360
      Vậy là hôm nay thi xong môn cuối cùng của năm 3 :062: đăng 1 chương ăn mừng .:ex10:

      Chương 4: Gặp lại người xưa (4)

      Quán trà được thiết kế rất giống với nơi ngâm thơ uống rượu thời xưa, trong khí còn có mùi hương thoang thoảng nhàng quanh quẩn bên chóp mũi. Chu Ninh Viễn mình ngồi bàn, bàn có bộ dụng cụ pha trà được làm từ cây tử sa, phía sau tấm chắn là bức tranh, hai bên màn che giống như tơ vàng buông xuống, phía sau rèm có bóng người mơ hồ.

      Nhìn thấy bọn họ Chu Ninh Viễn đầu tiên là ngẩn ra sau đó lập lức đứng lên : “Mạc tổng, trưởng phòng Lâm.” đưa bạn theo, Mạc Hành Nghiêu vậy mà lại có người đẹp ở bên.

      Chu Ninh Viễn khuôn mặt bình thường trông có vẻ mềm mại nhưng có chút nữ tính nào, hai mắt hẹp dài sâu thẳm, khóe môi trời sinh hơi vểnh lên, chưa thấy như cười.

      Lâm Sơ Qua đảo mắt liếc người đàn ông bên cạnh cái, thấy vẻ mặt khác mới cười : “ đường kẹt xe, chắc là Chu tổng đợi lâu.”

      Chu Ninh Viễn lắc đầu: “Tôi cũng vừa đến.”

      Hai người đàn ông ngồi xuống chuyện qua lại khách sáo vài câu rồi vào chủ đề chính.

      Lâm Sơ Qua ngồi ở bên cạnh cần tham gia vào, luận về vẻ tướng mạo hay cách năng Chu Viễn Ninh cũng thua gì Mạc Hành Nghiêu. vừa uống trà vừa nghe bọn họ về “Phí tuyên truyền”, “Trang báo quảng cáo”, “Kỳ hạn hợp đồng”, tầm mắt chuyển qua chuyển lại ở hai người đàn ông.

      Bọn họ cũng mang theo hợp đồng, lúc này là thỏa thuận miệng, bình trà Bích Loa Xuân kia cũng đều chảy vào trong bụng của Lâm Sơ Qua.

      Nhìn thấy Mạc Hành Nghiêu cùng Chu Ninh Viễn nhìn nhau cười bắt tay sau đó bỏ lại, Lâm Sơ Qua vội nhanh: “Chu tổng gặp lại sau” rồi chạy nhanh đuổi kịp người đàn ông kia.

      Ra khỏi quán trà Lâm Sơ Qua lảo đảo tới, cười : “Mạc tổng mang tôi tới để làm gì? Do quen biết? Hay là làm tài xế cho ?”

      Mạc Hành Nghiêu làm như nghe thấy, mở cửa xe ngồi vào trong.

      Lâm Sơ Qua lười biếng ngồi vào chỗ sau tay lái, đầu ngón tay như vô tình mà cố ý quấn lấy đuôi tóc, cười : “Chẳng lẽ Mạc tổng ghen tị? Đừng hiểu lầm, tôi cùng Chu…”

      “Hiểu lầm cùng Chu Viễn Ninh?” cười đến là khinh thường, “ phải là quá tự tin đấy chứ.”

      Nụ cười dừng ở bên môi, trong lòng có chút hối hận. nhắc nhở bản thân vô số lần rằng cần trêu chọc , nhưng vừa thấy liền quên mất, theo bản năng muốn hấp dẫn, kích thích , kết quả mỗi lần đều mất hết mặt mũi.

      Mạc Hành Nghiêu nhìn chán việc mỗi ngày tự gây ra chuyện cười, bây giờ thấy cúi đầu giống như học sinh bị ai dạy bảo, trong ngực lại có chút buồn phiền từng đợt nhè phát ra.

      nâng tay thả lỏng caravat: “Thời gian này nhìn thấy tôi liền muốn diễn trò, thấy phiền sao?”

      Lâm Sơ Qua nở cười tươi, hai cánh tay mềm mại xương vòng qua cổ của người đàn ông, giả vờ giả vịt : “Mạc tổng, ngày vợ chồng trăm ngày ân ái nha, chuyện khó khăn như vậy làm gì.”

      đêm hai chữ “Ngày” rất nặng nề, hoàn toàn có nhìn thấy chút thẹn thùng nào của ngày xưa.

      Mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở quanh người, nhếch đuôi lông mày, nếp nhăn mặt khi cười ở bên môi ra: “Lâm Sơ Qua, thay đổi ít.”

      cũng cười: “Mạc tổng, con người thể thay đổi.”

      cũng đẩy ra, mắt đen như thủy ngân khóa chặt lại.

      Giống như được cổ vũ Lâm Sơ Qua lại mở miệng lần nữa: “Giữa chúng ta cũng có thù sâu hận lớn gì…”

      có phải cho rằng lo lắng nhiều như vậy mà tôi lại chẳng bị vui thích nhất thời che mờ mắt?”

      Nhìn như người hát kịch, nháy mắt, liền thay đổi sắc mặt. Ánh mắt thâm trầm nhìn , cầm chặt cổ tay đem đè ghế sau tay lái.

      Bất ngờ kịp phòng tránh nên đầu bị đụng vào lưng ghế dựa, nhăn mày, tay chân co lại thành cuộn, đau đớn từng đợt truyền vào, làm sao cũng bỏ tay ra được, cơn tức bị đè nén mấy ngày nay toàn bộ xông lên đỉnh đầu.

      có gì vừa lòng hả?” ngửa đầu nhìn , ngực đập dồn dập phập phồng, “Mặc dù ở cùng nhau lâu nhưng tôi tự nhận là có làm bị thiệt thòi gì, cùng ăn cùng đọc cùng chơi cùng – ngủ, cũng khóc đòi chịu trách nhiệm, thậm chí khiến phải khó khăn chọn lựa. Mạc Hành Nghiêu, còn có gì vừa lòng?”

      mím môi, hai mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh tới tận xương tủy, cảm thấy mình giống như ngâm ở trong hồ nước lạnh như băng, tóc dài ngứa ngáy phía sau cổ làm cả người khó chịu thôi.

      “Mời buông tay ra”, có vẻ giận “Hoặc là cho rằng ở cao nhìn xuống bản thân liền cần lo lắng?”.

      lạnh lùng giống như pho tượng điêu khắc, buông ra cũng chuyện.

      Nhớ tới lúc trước luôn luôn nhíu mày, thở dài tiếng thể nghe thấy, chỉ chớp mắt cái liền cười tủm tỉm nhìn .

      ngả ngớn vuốt ve gương mặt , móng tay ở mặt cọ cọ, vừa cười vừa : “Mạc tổng, tôi muốn chơi trò dã chiến xe.”

      lập tức thu tay lại, giống như vừa rồi có gì xảy ra, như thường: “Lái xe”.

      Thấy cổ tay có vết màu hồng Lâm Sơ Qua đem ống tay áo kéo xuống che . Làn da của rất nhạy cảm, rất dễ để lại vệt hồng, nửa khắc ( 1 khắc = 15 phút) cũng thể biến mất, biết nhưng thể khống chế sức lực.

      người đàn ông mà nhiều lần phí phạm bản thân, cùng Lâm Nhã Quý giống nhau.

      Lâm Sơ Qua đem chìa khóa tra vào trong ổ, ô tô nhoáng cái liền khởi động.

      Mấy ngày nay chưa bao giờ ăn bữa cơm ngon. Nãy lại bị ép buộc trận, bình bích loa xuân giờ phút này ở trong cơ thể làm loạn, trong bụng như bị khuấy đảo điên cuồng, cỗ vị chua trào lên cổ họng, che miệng lại vội vàng mở cửa xuống xe.

      Trán Mạc Hành Nghiêu nhăn lại: “ lại làm sao vậy?”

      nhàng mấp máy môi: “Có chút buồn nôn”

      hơi nghi ngờ nhìn thoáng qua bụng của .

      “Tôi mang thai.” cảm thấy buồn cười “Cũng có khả năng mang thai.”

      Thân hình của chợt lung lay rất , mi mắt cúi xuống thấp, chập chạm hỏi: “Có ý gì?”

      trong lòng biết lại hiểu lầm câu của , vì vậy mở miệng giải thích: “Yên tâm, tôi phải thể có thai. Mẹ tôi chưa kết hôn sinh ra tôi, cảm thấy tôi giống bà ấy? Ý của tôi là tôi người đàn ông mà tùy tiện xảy ra quan hệ.”

      luôn là người lý trí như vậy.” Mạc Hành Nghiêu vặn chìa khóa xe tắt động cơ, rút chìa khóa ra, điềm đạm: “ xuống bộ chút.”

      cho rằng hỏi nguyên nhân nhưng mà có hỏi, giống như nổi giận chất vấn bản thân, chính là ảo giác của , niềm tin vững chắc ở trong lòng nghi ngờ gì bỗng nhiên sụp đổ.

      Lâm Sơ Qua chịu đựng buồn nôn, sợ soạng mở cửa xuống xe.

      biết muốn đâu nên chỉ có thể nhắm mắt theo sau lưng .

      Gần đó có cây cầu vượt, bên dưới nước sông chảy cuồn cuộn. Ở vùng này có ít các trường cao đẳng đại học nên cây cầu này liền trở thành thánh địa của các cặp đôi.

      Chờ lại phục hồi tinh thần, bọn họ đến cầu, khách du lịch qua lại rất nhiều, tiếng gió rào rào đan xen như lời , như ở bên tai truyền đến khúc tình ca kéo dài mãi thôi.

      cười : “Mạc tổng, phải rằng biết đường?”

      im lặng đứng ở bên, ánh hoàng hôn khiến cho bóng dáng thêm tầng viền vàng rạng rỡ.

      Ngày dần trôi, nước sông cuốn lấy vuốt ve cành hoa ở bên bờ, làn gió thu khẽ khàng thôi qua, mặc người bộ váy mỏng nên khỏi rùng mình cái.

      Mạc Hành Nghiêu thấy vậy liền cởi áo khoác đưa tới trước mặt gì.

      Lâm Sơ Qua nhìn âu phục màu xám bạc dám nhận.

      Mượn phải trả, mượn lần còn thêm lần trả, có thể lấy cớ tiếp xúc 2 lần. chưa hẳn là hiểu điều này, ràng muốn cùng dính dáng đến nhau mà lại đem áo khoác đưa cho .

      vô tình thả lưới cần gì phải thả cá, hoặc là đều thực theo lòng mình, giống như lý trí của đầu hàng trước tình cảm? chắc suy nghĩ của .

      Hai người giằng co đứng ở bờ sông, tóc bị gió thổi lả tả rung động, do dự lúc, vẫn là lấy áo khoác của mặc vào.

      “Mạc tổng chắc sợ tôi nửa đêm đem áo đến trả đấy chứ?” Áo khoác của mặc vào như bao trùm cả người lại, mũi còn ngửi được mùi hương lành lạnh quen thuộc tỏa ra từ trong góc áo.

      “Có gì phải sợ.” bất ngờ cười rộ lên rồi ngừng lại chút “Cũng phải lần đầu tiên cho mượn áo.”

      quay đầu nhìn về phía dòng sông, ánh mắt trong vắt: “ còn nhớ sao?”

      “Còn nhớ .” trầm giọng đáp.

      Lâm Sơ Qua lấy di động ra nhìn giờ thấy Phương Linh gọi đến.

      Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng quen thuộc, giọng to, gào thét hô to hỏi ở đâu, ra địa điểm liền tắt máy.

      Phát nhìn mình Lâm Sơ Qua quay đầu làm duyên làm dáng : “Đêm nay tôi có hẹn, kính xin Mạc tổng tự lái xe trở về.”

      Mạc Hành Nghiêu xoay người, lưng tựa vào lan can bảo vệ, cầu vượt người qua lại rộn ràng, có cặp đôi nhau dính nhau như keo, thân mật như ở chốn người.

      Đón ánh hoàng hôn chói mắt, híp mắt lại nhìn, giọng khàn khàn: “ hối hận ?”

      hối hận.” đáp. Bất kể là cùng hay buông tay .

      Lâm Sơ Qua rũ mắt nhìn chằm chằm mũi giày, do dự lát mới giọng hỏi: “…còn em ?”

      trả lời, yên tĩnh kéo dài khiến cho lòng càng lúc càng lạnh, tiếng gió ào ào giống như tiếng kèn được thổi mỗi khi bắt đầu cuộc chiến tranh.

      cực kỳ đau lòng mà cười, cười chính vậy mà lại có thể hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy.

      Hai người đứng đó đón gió lúc mới thấy chiếc xe màu xanh dương tiến đến dừng ở trước mặt bọn họ.

      “A, nhìn cái nào, ai vậy nha….” Chưa thấy người nghe thấy giọng.

      Cửa xe mở ra, ánh mắt theo giầy thể thao màu xám uốn lượn nhìn về phía trước, người phụ nữ mặc quần jeans màu xanh lam cùng áo trắng, mặt như trăng tròn, tóc đuôi ngựa cong vẹo.

      Mạc Hành Nghiêu quay lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, vẻ mặt cũng thay đổi gì nhiều, đường cong lung linh bị mấy lớp quần áo che đậy, áo khoác của mặc người giống như bộ váy, dưới vạt áo lộ ra đôi chân dài trắng nõn tinh tế, đầu tóc đen bị gió thổi loạn, khí chất thanh thuần còn, so với mười năm trước còn quyến rũ hơn.

      “Phương Linh” Thấy luôn luôn nhìn mình mà lên tiếng, Lâm Sơ Qua nâng cằm chỉ chỉ “ biết?”. lắc đầu.

      Phương Linh bị bỏ qua ở bên, cơn tức càng tăng lên, trợn tròn mắt trừng : “Mạc Hành Nghiêu, còn có mặt mũi trở về?”

      Mạc Hành Nghiêu ngẩn ra, vì nguyên nhân gì mà Phương Linh hỏi vậy.

      Lâm Sơ Qua chống lại ánh mắt hiểu của , thể ngại cười: “ xin lỗi, ấy biết gì cả.”

      có biểu gì thu lại ánh mắt, bình thản ném câu: “Xe giống như người”. Dọc theo bờ sông phản chếu, bóng lưng gầy ấy bị sắc trời ảm đạm khiến cho càng thêm tiêu điều.

      Phương Linh hừ lạnh tiếng, thô lỗ đụng bả vai Lâm Sơ Qua cái: “Cậu sao còn đem ta ném xuống sông ?”

      Ánh mắt đuổi theo bóng dáng của , nhìn theo dần xa cho đến khi còn nhìn thấy nữa.

      Lâm Sơ Qua nhếch miệng, cười : “Mình nỡ”
      Usagi, Hale205, 1620thuy12 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Người đọc cũng đau dạ dày đây......chua quá....chừng nào ngọt a....chúc mừng freedom.......
      thanhxuan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :