1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tham Hoan - Tửu Nữ Trinh Tử (update C26/52) New~~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Tiếc quá b ơi:yoyo25:

    2. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      Chương 27: Mình làm người hưởng 3

      Sắc trời nhạt dần,màn trời cuối dãy phố dài giốngnhư thêu đầy lông quạ đen, đám mây nhưsợi bông đentrôi lơ lững, phóng tầm mắt nhìn,trời u chút nắng.

      Hai người dạo đến trưa, cuối cùng bước vào tiệm Fastfood ăn no.Trước giờ khẩu vị của Phương Linh rất tốt, nay trong lòng vui khẩu vị càng tốt hơn, ăn đến mức bàn chất đầy xương gà. Lâm Sơ Qua nhắc thời gian còn sớm, giơ tay, gọi thêm ly coca, sau đó tính tiền cầm ly coca ra ngoài.

      Đến ngã tư đường, đuôi mắt Phương Linh nhìn thấycách hơn trăm mét có nhiều người tụ tập, ngộ nhận là trườngtai nạn, lòng chính nghĩa lập tức nổi lên, nhét ly giấy màu xanhđậm vào tay Lâm Sơ Qua, rồi chạy như bay.

      Lâm Sơ Qua dở khóc dở cười, tay cầm đồ uống có ga, tay cầm túi giấy bước nhanh về phía trước.

      Đám người vây quanh thành vòng tròn, như cổ thụ trăm tuổ.Khó khăn lắm Phương Linh mới đẩy người xem nháo nhiệt ra chen vào, còn chưa kịp thở, thấy trường, lửa giận lập tức bốc lên tận trời cao.

      người đàn ông trọc đầu với vóc người tầm trung túm cổ áo của người phụ nữ, còn tay khác cầm dây lưng rách nát quất vào người ta, miệng mồm ngừng phun ra những câu dơ bẩn.

      Người phụ nữ bị đánh mang thai, tiết trời đầu đông mà người chỉ mặc bộ váy ngủ hồng phấn dính dầu mỡ vết bẩn, hai cánh tay gầy guộc như cây sậy, đầu tóc lộn xộn như tổ chim, hai bàn tay sưng đỏ che mặt, khóc kêu: “Đừng đánh nữa, em sai rồi”, lặp lại liên tục, giọng khàn khàn , nghe câu.

      Phương Linh đến bên cạnh người thanh niên giơ điện thoại lên cao chụp hình đôi nam nữ kia, mọi người giống như bị động tác của người đó truyền nhiễm, liên tiếp lấy điện thoại mình ra, bên tai toàn là tiếng tách tách, đèn flash hội tụ thành quần sáng trắng bạc, chiếu sáng thành phố mờ tối.

      thờ ơ của người bên cạnhlà trợ uy tiếng động, người đàn ông càng đánh càng hăng, đến cuối cùng ngay cả tiếng khuyên can cũng nghe thấy.

      Tiếng dây lưng quất ngừng làm người ta hoảng sợ, đầu óc Phương Linh nóng lên, chạy đến đoạt dây lưng trong tay người đàn ông.

      Khi Lâm Sơ Qua tới, nghe Phương Linh hét lớn: “Có thời gian đứng đây chụp hình tại sao kéo bọn họ ra? Các người có tinh thần chia sẻ như vậy, nếu lỡ đường vô tình gặp chuyện, cũng muốn chụp lại cho toàn thế giới biết sao?”

      Trong đám người truyền tới tiếng cười thưa thớt, có người giọng chế giễu “Mắc mó gì tới , bớt lo chuyện người khác được à”, Phương Linh nghe xong càng giận hơn, ánh mắt sắc bén dò xét quần chúng xung quanh.

      Ngoài ra, cũng có aidám tiến lên, thắt lưng tên đầu trọc cứng cáp như kim cương, dáng vẻ bệ vệ vô cùng kiêu ngạo, nhổ cục đờm xuống đất, hất cằm : “Ông đây dạy dỗ phụ nữ của mình sao?”

      “Ông đúng là đúng à?” Lâm Sơ Qua thong thả đến bên cạnh Phương Linh, sóng vai với ấy, “ tên gì, bao nhiêu tuổi, chứng minh thư là số mấy, nhà mẹ đẻ bao nhiêu người có thể ra?”

      tự nhận thích xen vào chuyện người khác, nhưng người đàn ông lực lưỡng đánh thai phụ có năng lực chống trả, người có chút lòng thương hại đều nhìn được.

      Người đàn ông nhếch đôi mày thô rậm, nhấc chân lên như thị uy, hung hăng đạp sau lưng người phụ nữ. Người phụ nữ bụng to kia đau đớn rên tiếng, lập tức ngã xuống đất, máu ồ ạt chảy ra từ dưới váy ta, chất lỏng đỏ tươi giống như lên án tàn bạo vô nhân đạo của người đàn ông.

      Máu người phụ nữ giống như nhìn nhiều hơn mất mạng, đám người ầm ĩnhanh chóng tan tác như chim muông,tuôn ra bốn phương tám hướngnhư binh lính bại trận giải tán.

      Phương Linh cực kì tức giận ném dây lưng hôi thối vào mặt người đàn ông đầu trọc, người đàn ông đó nổi trận lôi đình, kéo dây lưng xuống, xoay cánh tay vung về phía Phương Linh.

      cánh tay ngăn lại quả đấm hướng về Phương Linh, người vừa tới : “ được đánh phụ nữ.”

      Phương Linh liếc mắt nhìn, nhận ra người đàn ông, có chút kinh ngạc: “Trần Chi Triệu?”

      Lâm Sơ Qua gọi 120, chợt nghe ba chữ “Trần Chi Triệu”, nheo mắt lại, bỗng nhiên phiền não.

      Trong lúc sững sờ, người đàn ông đầu trọc nâng người phụ nữ bụng to kia đứng dậy, băng qua đường đến góc đường, vai kề vai, tay người đàn ông khoác lên vai người phụ nữ, xa xa nhìn giống như đôi vợ chồng ân ái, nhưng vũng máu mặt đường nhựađó tố cáo chuyện vừa phát sinh khi nãy.

      Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Phương Linh trố mắt nhìn bọn họ xa, hận Trần Chi Triệu xuất làm rối loạn, tức người phụ nữ kia dễ dàng thỏa hiệp, loại người bại hoại như vậy nên ném vào đồn cảnh sát ăn cơm tù vài ngày.

      Trần Chi Triệu nhìn tới nhìn lui Phương Linh và Lâm Sơ Qua, cười : “Nhiều năm trôi qua quan hệ của hai người vẫn tốt thế, Phương Linh, từ lúc tốt nghiệp chúng ta chưa gặp lại, có rảnh ? Tôi mời hai người ăn cơm.”

      Lâm Sơ Qua giật giật môi, lên tiếng, Phương Linh liền : “Chúng tôi ăn rồi, đói bụng.”

      Trần Chi Triệu ngừng cố gắng: “Tôi đưa hai người về nhà?”

      Phương Linh trà lời: “ tiện đường.”

      Trần Chi Triệu vẫn nản chí: “Vậy lúc nào hai người rảnh?”

      đột ngột xuất làm hỏng chuyện, Phương Linh vốn rất tức giận, nhưng trong lòng biết người bạn học cũ này có dụng ý khác, dám mượn mình ngụy trang để theo đuổi Lâm Sơ Qua, nằm mơ.

      lén nhìn Lâm Sơ Qua, thấy vẻ mặt bạn tốt kiên nhẫn, Phương Linh trợn mắt, lườmhắn: “ rảnh. Da mặt mười năm rồi cũng thay đổi, mười năm trước Sơ Qua thích , mười năm sau cũng thế, như vậy , đừng gặp nhau nữa.”

      xong, Phương Linh sợ Trần Chi Triệu vô cớ gây rối đường lớn, vội vàng kéo Lâm Sơ Qua bãi đỗ xe, giống như phía sau có mãnh hổ đuổi theo, nhanh đến nổi thở hổn hển.

      Khu các xa lắm, đường về, Phương Linh vừa lái xe vừa cho Lâm Sơ Qua biết mình và Trần Chi Triệu là bạn cùng lớp.

      Lâm Sơ Qua giật mình hiểu ra: “Vậy bạn cũng biết Liễu Di Nhiên phải ?”

      Phương Linh suy nghĩ lúc, : “Tên có chút ấn tượng. Từ lúc mình tốt nghiệp cấp ba tham gia họp lớp rồi.” Dù có cũng chỉ nghe những kẻ kiến thức nông cạn khoác về chuyện làm ăn và duyên phụ nữ, nghe bạn học nữ thảo luận người nào kết hôn người nào sinh con, người nào làm quan người nào trao quyền cho cấp dưới, những chuyện đó đều liên quan gì đến , cũng có hứng thú biết.

      Lâm Sơ Qua mỉm cười: “Nhắc tới cũng khéo, lúc học lớp mười hai Mạc Hành Nghiêu và mình cùng lớp, mà bạn và Lục Giang Dẫn cùng lớp, bạn học cấp ba còn giữ liên lạc đến nay cũng chỉ có hai người bọn họ.”

      Phương Linh nhướng mày mím môi, lúc Lâm Sơ Qua đề ý làm mặt quỷ: “Mình chưa bao giờ chủ động liên lạc với Lục Giang Dẫn hay Mạc Hành Nghiêu.” Ngừng chút, : “Mình nhớ là Trần Chi Triệu thường xuyên hỏi mình chuyện của bạn, năm lớp mười hai ta còn viết cho bạn lá thư tình dài năm ngàn hai trăm chữ. Bạn quên rồi hả?”

      Lâm Sơ Qua suy nghĩ chút, vẫn nhớ nổi: “Mình có đưa thư cho bạn đọc sao?”

      ta từng đọc lớp, thích người cũng muốn tuyên truyền cho mọi người đều biết. Mình còn nhớ mấy câu, gì mà ‘bạn luôn vô tình, khiến mình đau lòng thôi’, ‘Trong cái bóng hơi lay động, mình tìm được bạn, ánh mắt kia sâu thẳm’, sau đó phát ,ngoại trừ câu ‘Sơ Qua, mình thích bạn’ tất cả đều sao chép lại từ tập thơ! Lừa gạt, lừa gạt mà!”

      “Mình có ấn tượng.”

      “Dù sao trong mắt bạn chỉ có Mạc Hành Nghiêu.” Phương Linh bĩu môi, “Đàn ông có tính cách như Mạc Hành Nghiêu, đừng thư tình, ngay cả câu ‘ em’ cũng đâu nhỉ?”

      Lâm Sơ Qua cười cười, thừa nhận cũng phủ nhận.

      Về đến nhà, Lâm Sơ Qua thẳng vào phòng tắm, bỏ quần áo bẩn trong giỏ vào máy giặt. Trong lúc rótnước giặt, chuông điện thoại vang lên, là Chu Phương Dư gọi tới.

      đóng nắp máy giặt, ấn nút nghe.

      “Chị Sơ Qua, bây giờ chị ở nhà?”

      “Có chuyện gì .”

      Chu Phương Dư ấp úng : “Hôm trước em có cho em tấm vé xem nhạc cổ điển, lúc chiều em đến thính phòng, chết tiệt biết kiếm ở xó xỉnh nào tên quỷ Tây, nhạc giao hưởng làm đầu em muốn nổ tung.”

      Lâm Sơ Qua nhẫn nại : “ chuyện chính.”

      “Lúc ra về em nhìn thấy Mạc Hành Nghiêu và Khúc Thiên Ca ngồi cùng nhau, nhưng, Lục Giang Dẫn cũng ở đó.”

      “Em biết Khúc Thiên Ca?”

      Chu Phương Dư chưa đánh khai: “Biết, em và ta có qua lại chút. Nhưng phải emmuốn mượn dao giết người, chị tin em có thể hỏi Lục Giang Dẫn.”

      “Được rồi.”

      Lâm Sơ Qua để điện thoại xuống, trong lòng như có trăm ngàn con rết bò quanh, vô số con bò qua bò lại, cảm giác đau đớn như thủy triều ập tới.

      Bản thân mình buổi trưa gặp phải Khúc Thiên Ca, mà buổi tối ta lại nghe nhạc cổ điểnvới Mạc Hành Nghiêu. Buổi hòanhạc khác gì rạp chiếu phim, vừa tắt đèn, nắm tay thậm chí là nụ hôn nóng bỏng.

      xoay người, caumày nhìn trong gương, khẽ mím môi, ánh mắt u oán, hiển nhiên là gương mặt của oán phụ khuê phòng. Thường ngày cười với người khác, bất kể là nam hay nữ đềughen tỵ muốn chết, còn chưa kể đến những hành động thân mật khác.

      ép mình được suy nghĩ lung tung, cầm điện thoại tìm số của muốn gọi cho . Song côdừng lại, quan hệ của bọn họ chẳng ràng, lấy tư cách gìchất vấn .

      Lâm Sơ Qua đến phòng khách, ngồi ghế salon gọt táo, thịt bên trong dần lộ ra khỏi lớp vỏ màu đỏ, cắn cái, mùi vị giống như sáp nến.

      Ăn xong quả táo, tay ướt nhẹp dính nước, đứng dậy vào phòng bếp rửa tay, khóe mắt xẹt quadụng cụbếp nhiễm hạt bụi nào, đột nhiên khóa vòi nước, vừa gọi điện thoại cho Mạc Hành Nghiêu, vừa bước ra khỏi bếp.

      Côkhông khống chế được trái tim mình, khống chế được tâm tình, càng khống chế được hành động của mình , ghét bản thân như vậy —— nhưng chán ghét cũng được, dù có ra sao, phải chính miệng hỏi .

      Vừa bắt máy, liền hỏi: “Mạc Hành Nghiêu, lúc chiều đâu?”

      Giọng lạnh lẽo, giống như tra khảo tội phạm, Mạc Hành Nghiêu trả lời theo bản năng: “ hội trường Carlton.”

      Lòng dường như treo ở cuống họng, giọng cũng run rẩy: “ mình?”

      vớiLục Giang Dẫn.”

      Lâm Sơ Qua ngẩn người, Chu Phương Dư mặc dù nhiều chuyện, nhưng tuyệt đối gạt mình, nhắc tới Khúc Thiên Ca, mà Chu Phương Dư trước đó, càng làm nghĩ trong lòng có quỷ.

      Giọng của hơi dịu lại, nhưng khó giấu được giọng mỉa mai: “Tổng giám đốc Mạc vàLục thiếu ở cùng nhau hai mươi bốn giờ, sợ người khác hai người là ‘gay’ ư?”

      cảm giác sâu sắc hiểu gì cả: “Lâm tổng có thời gian rảnh quan tâm đến chương trình trong ngày của tôi? vội lập gia đình sao?”

      thầm mắng câu lậpcái đầu của , rồi thẳng tay cúp máy.

      Máy giặt kêu ‘tít tít’, bước vàophòng tắm, ngồi xuống rút dây điện, mở nắp máy giặt, mặt nước nổi lên những đám bọt trắng. Lâm Sơ Qua nghĩ, tin , mà cũng chẳng tin , tình cảm của họ giống như đám bọt này, mỏng manh dễ vỡ.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :