1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tham Hoan - Tửu Nữ Trinh Tử (update C26/52) New~~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331

    2. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      Chương 25: Mình làm người hưởng 1
      Edit: Tiji
      Beta: Lạc Lạc
      Vài ngày sau, Trần tiên sinh chán nản từ chức vì chuyện vợ mình đại náo công ty, vốn trợ lý Trương sống chết chịu thấy người cuốn gói rời khỏi, cũng chịu nổi mọi người xung quanh chỉ chỏ chọc xương sống, cũng nộp đơn xin từ chức.

      Phòng nhân giúp tổng thanh tra Lâm tuyển trợ lý mới, tên là Hách Cường, là tên đồng tính tô son trát phấn , mới hơn năm mét ngửi được mùi nước hoa người , gần như hoa hồng hình người, nhưng tháng 12, ngay cả con ruồi cũng có, chớ chi tới bươm bướm.

      Đồng chí Hách này ngoài công việc ra rất thích phê bình cách ăn mặc của đồng nghiệp nam và cách trang điểm của đồng nghiệp nữ, há miệng như vòi nước, vừa mở ra là tuôn ào ào,đắc tội ít người còn ngu ngốc biết. Người trong công ty Trác Tín vừa lòng cái tên này, sợ rằng chỉ có mình Mạc Hành Nghiêu.

      Chạng vạng hôm nay, Lâm Sơ Qua và Từ tiểu thư hoàn tất thủ tục sang tên, liền nhận được điện thoại của Phương Linh.

      Phương Linh ấp úng : “Sơ Qua bạn có thể thay mình ăn cơm với người đàn ông ?”

      Lâm Sơ Qua hỏi: “Ý bạn là xem mắt?”

      “Ừ tớ có thời gian.”

      “Vậy từ chối, bạn hẹn người đàn ông kia vào thời gian khác.”

      được… Bạch tiên sinh gặp được người, nhất định tố cáo, mẹ tớ lại tới quấy nhiễu tớ cho xem.” Chợt nghe bên kia có cao giọng gọi Phương Linh, Phương Linh vui vẻ đáp tiếng, với điện thoại, “Bạn nhìn , tớ bận rộn nhiều việc, cả ngày mới uống ngụm nước, có tinh lực ứng phó lão già.”

      Phương Linh trải qua nhiều lần xem mắt, ‘lão già’ chưa chắc phóng đại, vì những đối tượng ấy coi mắt rất đông đảo, bao gồm già, lùn, đàn ông nghèo, cái gì mà như đinh ba tấc gầy đét lùn tịt bốn mươi lăm tuổi mở tiệm lẩu ở ngoại thành, tài xế taxi năm mươi hai tuổi dẫn ‘con ’ đến khoa phụ khoa, giáo sư đầu hói có con còn lớn hơn ấy tuổi...

      Đám đàn ông kì quái này, có lần khiến Lâm Sơ Qua hoài nghi, liệu mẹ của Phương Linh có giống Lâm Nhã Quý hận Phương Linh như hận hay .

      Lâm Sơ Qua mềm lòng, do dự: “Dì cho vị Bạch Tiên Sinh kia xem hình bạn hả?”

      có,” nhạy bén nhận ra giọng điệu buông lỏng, Phương Linh rèn sắt khi còn nóng , “Ở khách sạch Uy Cơ, bảy giờ, phòng bao 606 lầu 6.”

      Lâm Sơ Qua mơ hồ đồng ý.

      Cúp máy, lại ngẩng đầu, còn thấy ánh nắng sót lại lúc chiều tà, bầu trời lộ ra ánh trăng bạc ảm đạm, áng mây dày đặc trôi lơ lững, chớp mắt liền che lấp mặt trăng, tối nay hình như có mưa.

      Lâm Sơ Qua đúng giờ đến khách sạn Uy Cơ, lúc gặp mặt, mới nhận ra cuộc sống khắp nơi đều là lừa gạt.

      Bạch tiên sinh này tuyệt đối trắng, toàn thân đen sì như mới đào than xong, tóc trán thưa thớt tới nỗi có thể đếm được, đôi đồng tử lồi ra viền mắt, gò má bóng nhẫy ánh sáng đen, cái bụng tròn vo như trái dưa hấu, mặc áo vét xanh lá cây, xa xa nhìn giống con ếch to.

      Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm Lâm Sơ Qua, rất lâu mới dám tin hỏi: “ chính là Phương Linh tiểu thư?”

      Vị ‘Phương tiểu thư’ trước mắt này có lông mày dài , mắt sáng long lanh, đuôi mắt sâu tản ra ba phần quyến rũ, phân biệt được cố ý hay vô tình, môi đỏ mọng mở hay khép lại, cười tiếng đủ để người ta vấn vương trong lòng.

      Bạch tiên sinh dè dặt cầm thực đơn đưa cho người đối diện, lắp bắp : “Chọn, chọn món ăn gì?”

      mùi tỏi nồng nặc đập vào mặt, Lâm Sơ Qua nhẫn nhịn cơn kích động muốn về nhà, xoay mặt : “ cần.”

      Bạch tiên sinh để tờ thực đơn đỏ thẫm in chữ vàng xuống, cầm ly nước uống ngụm, vắt hết óc suy nghĩ lời mở đầu cũ rích.

      Người phục vụ cầm bình trà tử sa tiến vào châm trà, mặc bộ sườn sám xẻ cao màu hồng nhạt, mái tóc đen nhánh búi lên, bên tóc mai cài đóa hoa hồng, người đẹp bình hoa.

      ngón tay áp út trái của người đàn ông có vết tích hình vòng, nhạt màu hơn màu da xung quanh.

      Lâm Sơ Qua dời tầm mắt, cầm chén trà lên uống: “Bạch tiên sinh vừa li hôn?” Trà vào miệng đắng, còn đọng lại vị chát, đặt chén trà xuống, ngồi bất động.

      Tùy tiện chọn vài món ăn để đuổi người phục vụ , người đàn ông nhếch môi cười, lộ ra cái miệng đầy răng vàng: “Được hai tháng rồi, ban đầu ta đồng ý, luôn gọi điện thoại cầu xin tôi, nhưng tôi và ta có tiếng chung, cách nào sống tiếp, khuyên can mãi ta mới chịu ly hôn. Aizz, phụ nữ hơn bốn mươi tuổi lại vừa ly hôn, rất khó tái hôn.”

      Lâm Sơ Qua như bị trà đắng độc cho câm, rót thêm trà, chén trà trong tay lay động, chất lỏng vàng nhạt cuộn lên những gợn sóng tinh tế.

      Diễn xuất của tốt, chán ghét đều bộc lộ mặt, nhưng Bạch tiên sinh hoàn toàn nhìn thấy, từ người vợ có mùi tới phụ nữ luống tuổi đánh răng xong còn ăn táo, càng càng hăng say, dứt khoát mạch.

      Dường như người vợ Tào Khang của đàn ông đời đều tục tằng nông cạn, biết trái tim ta cực kỳ có nội hàm, thưởng thức vẻ bề ngoài tuấn tú của ta, cản trở ta thăng quan tiến chức, từng cái đều là tội trạng. ta còn kém chút dùng tay lau nước mắt, Đậu Nga* còn oan ức tội nghiệp bằng ta, ta dạo nhà chứa, bao bồ nhí thực có thể thông cảm được

      *Đậu Nga: là nhân vật trong câu truyện “Nỗi oan của Đậu Nga” viết sau năm 1291 đời Nguyên Thế Tổ, tác giả Quan Hán Khanh. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên.

      Có vị tác giả nữ viết, “Cần bao nhiêu cơ duyên xảo hợp, nam nữ quen biết nhau mới có thể kết thành vợ chồng” , ngược lại muốn biết, cần bao nhiêu đau khổ cãi vã, mới khiến đôi vợ chồng như keo sơn trở nên thù địch lẫn nhau, chì chiết nhau.

      mực chê bai người bên gối diện mạo quá xấu xí, đồng cảm của cũng hạ giá như thế, thể nhịn nổi nữa, Lâm Sơ Qua cầm túi xách rời khỏi phòng bao.

      Hành lang được phủ kín đá cẩm thạch đen, trong khí tươi mát trong lành, giày cao gót nhanh chóng gõ lên sàn nhà, Lâm Sơ Qua muốn vào thang máy, hành lang chữ thập khác có hai người tới, nam nữ, trước sau.

      “Phương tiểu thư, đợi chút, tại sao câu nào bỏ .” Bạch tiên sinh đuổi theo ra ngoài, trong cổ họng giống như ngậm nắm bùn đất, khàn đặc lại bén nhọn, đâm vào màng nhĩ người khác.

      Lâm Sơ Qua dừng bước, nghe Bạch tiên sinh gọi, đôi nam nữ kia dõi mắt, nghĩ rằng, là khéo. Càng khéo là, tiếng chuông di động vang lớn, là Phương tiểu thư chân chính gọi tới.

      Mắt thấy ‘Phương tiểu thư’ để ý đến mình chỉ lo nghịch điện thoại, Bạch tiên sinh gấp đến độ vò đầu bứt tai: “Phương tiểu thư, là do tôi luôn chuyện, chọc giận sao?”

      “Phương tiểu thư?” Móng tay đỏ tươi vuốt cằm, lại vuốt dây buộc tóc đỏ thẫm, Khúc Thiên Ca cười dịu dàng, “Vị tiểu thư này họ Lâm, giữa hai người có phải có hiểu lầm gì ?”

      Dù cho có hiểu lầm, ta tuyệt đối bỏ qua cơ hội ngàn năm mới có lần này.

      Ba bước thành hai bước tới bên cạnh người đàn ông, Khúc Thiên Ca thẹn thùng nhìn , : “Em nghe người ta người làm nghề ‘tiếp khách’ đều dùng tên khác, dùng tên , nếu chuyện này là , Tổng giám đốc xem phải xử lý thế nào mới tốt? Công ty cũng thể dùng loại phụ nữ này.”

      Lâm Sơ Qua cười híp mắt, lướt qua quá trình ‘bắt gian tại giường’ cực kỳ quan trọng này của Khúc Thiên Ca,và miệng lưỡi dốc lòng định tội . Lời người đáng sợ, chỉ cần mở miệng, có thể chụp vô số chiếc mũ lên đầu người khác.

      bóng dáng màu đen xẹt qua trước mắt, vai phải Mạc Hành Nghiêu suýt cọ xát gò má , đường cong gò má vừa lạnh lẽo vừa sắc bén như dao, cất bước mang theo cơn gió lạnh đâm vào da thịt, kích thích từng cơn đau đớn.

      Khúc Thiên Ca nổi giận giậm chân cái, đuổi theo đến trước cửa thang máy, nén giận bước vào.

      Bên kia điện thoại Phương Linh nghe được động tĩnh hỏi: “Sao thế?”

      “Lộ rồi.” Lâm Sơ Qua bỏ tay xuống, vừa tắt điện thoại, vừa với Bạch tiên sinh sững sốt: “Đúng như lời vị tiểu thư kia , tôi phải họ Phương, Phương tiểu thư xem mắt với bận quá, mới nhờ tôi tới gặp .”

      Bạch tiên sinh chà xát bàn tay đầy dặn, đầy mong đợi tiến đến bên cạnh : “Chứng minh là chúng ta có duyên, Lâm tiểu thư có thể số điện thoại của cho tôi biết ? Lần sau chúng ta tìm chỗ khác ngồi chút.”

      Lâm Sơ Qua nhìn kỹ người đàn ông từ xuống dưới: “Xin lỗi, thể, tướng mạo của phù hợp với thẩm mỹ của tôi.”

      xong chợt thấy nhóm người từ cửa nối đuôi nhau bước ra, đầu chính là Lục Giang Dẫn, thấy , cười hì hì trách móc: “Lâm Sơ Qua, sao ở chỗ này, tới điều tra hả? Mạc Hành Nghiêu sớm lâu rồi.”

      theo sau ta có khoảng tám chín người, chỉ biết mỗi Chu Viễn Ninh mặc âu phục màu hồng nhạt.

      Lần đầu tiên Chu Viễn Ninh dẫn phụ nữ theo, nhìn thấy , gật đầu cái cũng : “Mạc tổng mới vừa .”

      Mùi rượu nồng nặc người họ bay tới, có thể xông chết con cá mập trắng lớn. Trai thanh lịch cũng thèm nhìn Bạch tiên sinh, cười ồn ào về phía thang máy, Lâm Sơ Qua cũng theo bọn họ bước vào.

      Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, vách tường sáng loáng phản chiếu tất cả thân hình của hành khách, nam nhiều nữ ít. Ngoại trừ , trong các người trang điểm ăn mặt thanh lịch bình thường, nhu nhược yếu ớt như đóa hoa Molly thấm mưa. nay lưu hành mốt công tử nhúng chàm có gia đình trong sạch.

      Lâm Sơ Qua nghiêng mắt liếc Lục Giang Dẫn, chất vấn: “Tối nay ấy ở chung với các người?”

      cần ấy’ là ai, Lục Giang Dẫn hừ hừ hai tiếng, xem như đáp lại.

      người?”

      Lục Giang Dẫn che miệng ngáp, lẩm bẩm : “Nếu sao?”

      “Bàn công việc?”

      “Công việc.” Chu Viễn Ninh đứng trong góc bất ngờ chen vào .

      nghĩ, Khúc Thiên Ca đó từ đâu xuất rồi.

      Tạm biệt đoàn người Lục Chu, Lâm Sơ Qua lái xe về nhà.

      Bôn ba khắp nơi cả ngày, bắp chân nhức như nặng ngàn cân, cầm chìa khóa mở cửa, nghiêng ngã đá rơi giày cao gót, tìm công tắc, bật đèn, chân trần nhàng tiếng động bước đến phòng khách, nheo mắt tới tủ lạnh, bất ngờ thấy người đàn ông nằm ghế salon.

      hơi nghẹn ngay cổ họng, thiếu chút nữa hét to rồi, cầm chiếc gối thêu ghế salon dùng sức ném về phía , chưa hết giận, bước nhanh tới nhắm ngay bắp chân đạp cái.

      vào đây bằng cách nào? Vào cũng thôi, thèm mở đèn nữa?”

      Mạc Hành Nghiêu mở mắt, ánh mắt nặng nề nhìn vào đáy mắt , thoáng liền nhắm mắt lại, ra nếp gấp sâu ở mí mắt, trở tay giam trong lòng.

      bị bất ngờ kịp chuẩn bị, ngã ngay vào lòng , cằm đụng vào lồng ngực rắn chắc, cánh môi bị răng va trúng rách da, rỉ giọt máu .

      bị đau che miệng lại, mắt đen láy dâng lên tầng nước, quay đầu dùng ánh mắt căm phẫn nhìn , tìm kiếm chỗ thích hợp hạ khẩu.

      nâng tay lên, nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của , cảm nhận mùi vị tanh nhàn nhạt tan ra ngay đầu lưỡi, giữa môi cũng dính sắc màu xinh đẹp, giống như hoa hồng đỏ thắm bị vò nát.

      Ngón tay thon dài hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật chậm rãi vuốt ve cằm , mắt như ngọn bút chấm ít mực, đen láy, chặt chẽ trói , chuyển động yết hầu: “Giải thích.”

      Dây nịt cứng rắn cấn bụng , dường như muốn hãm vào bụng , Lâm Sơ Qua vùng vẫy muốn ngồi dậy, cánh tay ôm eo đột nhiên siết chặt, nhưng lập tức buông ra.

      vội vàng nhảy xuống ghế salon, lo sợ giây kế tiếp lại phát điên.

      Lâm Sơ Qua vịn bàn ăn, góc bàn cứng rắn chống đỡ lòng bàn tay, cười như cười : “Còn Mạc tổng sao, giải thích vì sao ngài và Khúc Thiên Ca ở chung chỗ à?”

      Mạc Hành Nghiêu : “ cũng biết ta ở đó.”

      “Vô tình gặp được? trùng hợp.”

      “Vậy còn em?” Nhìn hai chân trần trụi trắng noãn của , trong lòng như có ngọn lửa hừng hực bốc cháy, tức giận : “Mang giày.”

      nhướng mày, đôi chân trần trụi bước di lạo xạo như chim cánh cụt thong thả về phía cửa, mang đôi dép màu trắng vào.

      Lâm Sơ Qua vừa trở lại, vừa : “Em? Đương nhiên là xem mắt. Đạo đức văn minh đòi hỏi phụ nữ quá cao, em mười bảy tuổi phát sinh quan hệ với bị mẹ em chỉ vào mũi mắng là đàn bà dâm đãng, mua thuốc tránh thai bị chủ tiệm thuốc tưởng là hỏi em đêm bao nhiêu; Hai bảy tuổi còn chưa kết hôn, bác trong khu vực có lòng nhiệt tình mai mối cho em, xoay người lại mắng ế đều có bệnh; Nhân viên trẻ tuổi trong công ty cười em xinh đẹp mà ai thèm, ban ngày hào quang sáng chói, ban đêm chắc chắn đơn khóc ướt ra giường.”

      lên tiếng, cười khanh khách: “Tiền lương và đàn ông đều cùng cấp bậc, cưới vợ chỉ biết tìm người trẻ hơn em. Cho nên em muốn gả mình ra ngoài, nhất định phải xem mắt thôi, những người đàn ông kia ngoài trình độ học vấn cao hơn em, tiền lương ít hơn em, đầu có ba sợi tóc, em còn muốn hạ mình làm vợ , dù cho người ta vừa xấu vừa lùn vừa già vừa nghèo nhưng là đàn ông, em có mắt tròng nhìn trúng , nhưng có rất nhiều phụ nữ hận thể lấy .”

      Mạc Hành Nghiêu ngồi thẳng người, nghiêng mắt nhìn : “Em có ý gì? Em xem tôi là cái gì?”

      “Đàn ông có tiền có sắc như Mạc tổng, giống đàn ông bình thường lo lắng vấn đề nối dõi tông đường, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay đống phụ nữ nhào đến, nên chẳng vội vàng kết hôn. Có lẽ ngài chân thành hơn những người đàn ông theo đuổi em chút, chịu tốn thời gian chuyện đương với em, bởi vì em là mối tình đầu của ngài?” giả vờ lau khóe mắt: “Nhưng em chơi nổi.”

      Biển đêm như đại dương mênh mông, màn trời lên luồng sáng, gió đêm cuồn cuộn thổi tung rèm cửa sổ voan mỏng, xào xạc xào xạc, mưa to như trút nước.

      Lời này khiến lồng ngực phập phồng dồn dập, sắc mặt tái xanh, hai mắt sáng tới khiếp người, hai tay siết chặt thành quyền, thanh kẽo kẹt rất trong đêm vắng vẻ càng lộ vẻ đáng sợ.

      Lâm Sơ Qua biết rất tức giận, lại cười, cười tim phổi, làm lòng người ta tan vỡ.

      ngoài dự đoán, cũng gì, cũng làm gì, im lặng rời .

      Đợi cửa đóng lại, khuôn mặt tươi cười như rạn nứt, bong ra từng mảng , trước mắt mông lung, khắp nhà phủ mảng sương mỏng. Giọt nước kìm chế được trào ra viền mắt. bất động ngồi ghế salon, bỗng nhiên nở nụ cười.

      “Em bức hôn đấy, đồ ngốc.”
      Hale205, thanhvan110191, susu12 others thích bài này.

    3. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      đâu cũng bị tóm đuôi

    4. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      xin lỗi các bạn nhé....vì thời gian này mình hơi bận...ngày mai có chương mới nhé :yoyo42::yoyo42::yoyo42:

    5. tiji

      tiji Well-Known Member

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      331
      Chương 26: Mình làm người hưởng 2
      Edit: Tiji
      Beta: Lạc Lạc
      Ngày hôm sau, cha mẹ Phương Linh gọi điện thoại mời Lâm Sơ Qua đến nhà.

      Mặc dù Phương Linh chưa kết hôn, tự mình dọn ra ngoài ở được sáu năm, nguyên nhân lớn nhất là do cha mẹ bức hôn. Từ khi lên năm thứ tư đại học thực tập, mẹ cả ngày ép hỏi có đối tượng hay , dường như trưởng thành lâu mà vẫn chưa kết hôn làm cho phụ huynh thấy xấu hổ, nay tuổi gần ba mươi còn chưa có bạn trai đủ để phạt bỏ tù.

      Chuyện cũ mèm nhai lại mấy trăm lần, mẹ chán, nhưng Phương Linh nghe chán rồi, chán đến mức lỗ tai muốn chảy mũ. Đều con là tình nhân kiếp trước của cha, nhìn người cha già, thê nô chỉ biết phụ hoa, thay tình nhân kiếp trước này suy nghĩ đâu.

      Phương Linh nản lòng, ngã xuống sofa màu xám nhạt, chỉ mong mẹ mau phát tiết xong chút, để về nhà ngủ ngon.

      Trình Huệ Lan mắng mệt, ngưng lại uống nước, đến khi muốn tiếp lục phun nước bọt với con , chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên, vội vàng kêu chồng mình mở cửa.

      Trông thấy bạn tốt tới, đẹp đẹp nhưng lại phờ phạc ỉu xìu. Phương Linh nhịn được khóe miệng run rẩy. Bà Trình Huệ Lan đáng sợ, mắng cũng được, còn liên lụy người vô tội.

      chống tay, mượn cánh tay che giấu làm khẩu hình miệng với Lâm Sơ Qua: “Lộ.”

      Lâm Sơ Qua hiểu lầm, cứ nghĩ vị Bạch tiên sinh kia thẹn quá hóa giận, đến tìm dì cáo trạng.

      Lâm Sơ Qua muốn hy sinh, mở miệng dời chiến hỏa, Trình Huệ Lan nặng để ly nước xuống: “Sơ Qua, sao cháu lại theo Phương Linh càn quấy thế?” Xoay mặt lại trừng con , tức giận : “Nhất định là con xúi giục nó!”

      Lâm Sơ Qua nở nụ cười yếu ớt: “Dì à, đừng trách Phương Linh, là con, con muốn xem mắt mà ai giới thiệu, thấy bạn ấy rảnh con mới .”

      Trình Huệ Lan thường ở trong lòng nhớ đến chung thân đại của con người bạn thân quá cố, muốn giúp làm mại mà tiện mở miệng, nay chủ động hỏi tới, khỏi vui vẻ ra mặt: “Con muốn tìm mẫu người thế nào?”

      “Mẹ có thể giúp bạn ấy tìm mẫu người gì? Mẹ có biết là những người mẹ tìm được đều vừa già vừa xấu như bã mía bị người từng nhai qua ?” Phương Linh bụng tức giận, kìm chế được nữa: “Mẹ, mẹ nhìn thấy người phụ nữ độc thân là mai mối ngay, còn làm quân y làm gì, bằng mua tấm sắt viết mấy chữ, treo trước cửa mở tiệm giới thiệu hôn nhân .”

      Mấy câu này lần nữa làm bùng cháy lửa giận vừa dập tắt, ngọn lửa trong lòng Trình Huệ Lan bốc lên cao, giận đến quắc mắt nhìn trừng trừng, mặt đỏ như mặt trời của ngày hè nóng bức, cả người run rẩy, chân bước nhanh đến trước mặt Phương Linh, giơ tay lên muốn cho ấy bạt tay.

      Phương Linh giật mình, ngồi dậy xách dép lê, khập khiễng lui về sau mấy bước, phía sau là vách tường trắng, còn đường lui. Cũng may Lâm Sơ Qua và cha kéo Trình Huệ Lan lại, cách nào tiến lên.

      Tay ấy chống tường, kinh ngạc nhìn mẹ, chốc lát sau giận mà còn cười: “Mẹ muốn đánh con? Chỉ vì người ngoài? Con ai thèm lấy đúng là tội đáng muôn chết.”

      Trình Huệ Lan hừ lạnh, nhướng mày : “Biết là tốt rồi, chuyện quan trọng nhất cả đời phụ nữ chính là kết hôn! Thấy con có đối tượng nào, người ta còn muốn mẹ làm chậm trễ con, quan tâm con, cười Trình Huệ Lan mẹ nuôi đứa con ai thèm!”

      Xem ra đây phải chuyện mới hai ngày, dựa vào lí lẽ biện luận với trưởng bối kết quả là đôi bên đều thua thiệt, song phương giận dỗi.

      Lâm Sơ Qua im lặng, kéo tay Phương Linh, đè vai ấy để ấy ngồi xuống chiếc ghế gỗ sưa, sau đó dời chiếc ghế khác tới, ngồi đối diện, nháy mắt với Phương Linh.

      Phương Linh hiểu ý, nghiêm mặt tựa vào ghế, im lặng nghe dạy dỗ.

      Liên tục dạy dỗ đến trưa, Trình Huệ Lan mắng ghiền, hai người mới từ Phương gia đến quán cơm gần đó ăn trưa.

      Trong quán vắng vẻ có khách, chỉ thưa thớt vài cái bàn. Chọn xong vài món ăn gia đình lập tức có người bưng món ăn lên rất nhanh, hai người vùi đầu ăn, ăn đến khi gần xong, Phương Linh đột nhiên hỏi: “Tên khốn Mạc Hành Nghiêu kia làm bạn đau lòng phải ?”

      Lâm Sơ Qua lắc đầu, khoanh tay bỏ đũa xuống, rút hai tờ khăn giấy lau miệng: “ có, ấy rất tốt.”

      “Vậy sao bạn lại ảo não thế?”

      như vậy à?” Lâm Sơ Qua xoa xoa gò má, cười có chút chua xót, “Bạn cũng biết tính tình của mình, ấy à, cái gì cũng giấu trong lòng, chưa bao giờ chủ động với mình, toàn phải đoán, nhưng mình mãi mãi cũng đoán được suy nghĩ của ấy.”

      Giữa bọn họ có thời gian mười năm vắt ngang, lòng người thay đổi, nhìn ra thái độ của , đối với có mấy phần chân , lại có mấy phần xuất phát từ tình cảm khi xưa.

      Khóe môi Phương Linh nhếch cao cười cười, mặn nhạt : “Bạn phải thích nhất tính cách này của ấy hay sao?”

      thích, nhưng có lúc cũng rất ghét. Mình nghĩ, chọc giận ấy có lẽ cạy được miệng ấy ra, nghe ấy vài câu lòng, nhưng ấy trời sinh cứng miệng, chỉ biết hờn dỗi.”

      Thấy rầu rĩ vui, Phương Linh đành lòng, chẳng muốn tiếp tục xát muối lên vết thương người khác. ấy trả tiền cơm, kéo ra ngoài dạo phố với mình.

      Mùa đông vừa đến, bầu trời xám đến mức như xi măng, sương mù mờ mịt, tia nắng nào có thể lọt qua kẻ hở giữa đám mây. Đêm qua có mưa, mặt đất vẫn còn lấm tấm chút nước, bầu khí lạnh lẽo thấu xương.

      đoạn đường, bỗng nhiên Phương Linh trào phúng : “Nếu con nhà người ta là nước, mình là dầu cống rãnh, tìm được thùng dầu thích hợp tới đón, đành vọt vào cống thoát nước.”

      Lâm Sơ Qua vỗ vai ấy, an ủi : “Đừng nghĩ vậy. Do dì quá nóng vội, chú trọng quá trình chỉ chú trọng kết quả, vì kết hôn mà kết hôn, hôn nhân kiểu đó lâu dài.”

      Phương Linh than thở, xoa mặt : “Thà ít mà tốt, nhưng mẹ mình hiểu, trong lòng chỉ muốn gả mình ra ngoài. Mình từng nghĩ, mình có tiền tiết kiệm có công việc, ngoại hình cũng xấu, nếu tìm được đối tượng, cùng lắm sống như vậy cả đời. Những bà tám kia sống mình rất đơn tịch mịch, nhưng mỗi ngày mình đều bận rộn như con cóc, căn bản mình rảnh giả vờ giả vịt phân bố tinh thần. Mình thà nhảy sông cũng muốn mệt mỏi cả ngày còn phải hầu hạ ông già bốn mươi, năm mươi tuổi.”

      Lâm Sơ Qua : “Mình hiểu.”

      qua cửa hàng trưng bày đồ xa xỉ, Phương Linh nhìn trúng chiếc áo khoác khuy gỗ màu nâu nhạt người manocanh phía sau tủ kính, ngày thường ấy đều phối hợp hàng hiệu và hàng rẻ tiền với nhau, mục đích chỉ là ‘Thích mua’, vừa bị Trình Huệ Lan mắng trận nên tâm tình vui, lập tức kéo Lâm Sơ Qua bước vào cửa hàng.

      Bên trong cửa hàng sáng sủa rộng rãi, khách hàng ít ỏi có thể đếm được, giữa tiệm có ba đứng.

      Có người diện mạo gây chú ý, cũng có người trang phục gây chú ý. Khúc Thiên Ca là người cuối cùng, mặc áo len màu đỏ thẫm, chói mắt như ngọn lửa, khăn choàng màu xanh nhạt quấn quanh cổ vài vòng, dài đến đầu gối như cũ.

      Phương Linh lùi bước, lẩm bẩm : “Đỏ phối với xanh.”

      Lâm Sơ Qua ma xui quỷ khiến thay Khúc Thiên ca lời tốt đẹp: “Đỏ phối với xanh, nhìn mãi chán.”

      Khúc Thiên Ca cũng thấy các , như bị nước nóng làm phỏng ngón tay, hất tay ném áo khoác màu xanh ngọc cho nhân viên bán hàng bên cạnh: “Cái áo này tôi cần.”

      ta xoay người, với hai người bạn cùng: “Mặc quần áo có thể so màu sắc kiểu dáng, nhưng thể so sánh nhãn hiệu, nếu như xui xẻo và nghề nghiệp đặc biệt mặc đồng nhất loại trang phục, vậy rất chán. Chúng ta nên chỗ khác .”

      Tuy thế, nhưng Khúc Thiên Ca vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích, bàn chân như mọc rễ, cách nào động đậy. Đôi mắt ta mở to, tựa như chuông đồng, cố hết sức trừng Lâm Sơ Qua.

      Đồng nghiệp ta khúm núm, sắc mặt nhân viên bán hàng lúng túng chớp mắt cái, lại tiếp tục nở nụ cười dịu dàng điền đạm.

      Dưới cái nhìn soi mói của Khúc Thiên Ca, Lâm Sơ Qua thong thả bước đên bên kia, thèm đếm xỉa ta.

      Khúc Thiên Ca chỉ cảm thấy quyền đánh lên vải bông, chuẩn bị sẵn lời hay trong đầu lại có cơ hội ra, kiềm nén đến mức hoảng hốt. ta thầm nghiến răng, giẫm đôi giày cao gót ba tấc lộc cộc ra ngoài, hai người bạn tốt của ta lưu luyến bỏ quần áo trong tay xuống, bước nhanh đuổi theo.

      Phương Linh đảo mắt nhanh như chớp, gọi các : “Người đẹp, mặc áo khoác rất đẹp, chắc giá rất đắt phải ?”

      Lâm Sơ Qua bất đắt dĩ liếc ấy cái, quay mặt chỗ khác cười, thấp giọng bảo nhân viên bán hàng đưa chiếc áo khoác màu nâu nhạt cho Phương Linh thử.

      Khúc Thiên Ca nghe vậy xoay đầu lại, nhận ra cùng Lâm Sơ Qua tiến đến, ta kiêu căng hất cằm tràng tiếng Pháp ràng: “ mua được sao?”

      Phương Linh nháy mắt mấy cái: “ ra nghề nghiệp đặc biệt thích mặc nhãn hiệu này, mở mang kiến thức rồi.”

      Gương mặt Khúc Thiên Ca nhanh chóng đỏ bừng, ngón tay vung loạn trung, giận dữ : “ ——”

      Mới ra chữ, đầu bị gõ cái mạnh, trong cơn giận dữ Khúc Thiên Ca ôm ót quay lại muốn chất vấn bạn mình, chợt thấy người phụ nữ trung niên mập mạp đứng trước mặt mình, tóc xoăn vàng, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay, cầm tay xấp quảng cáo dày cộm.

      Người phụ nữ kia nhìn ta, lớn tiếng : “ , đứng chắn trước cửa làm gì? Tránh ra, tránh ra.” xong nắm cánh tay Khúc Thiên Ca kéo mạnh qua bên, rồi lắc lư thân thể to lớn chen vào trong tiệm.

      Khúc Thiên Ca chút phòng bị, bị người đàn bà đó kéo hơi lảo đảo chút, ta nghiến răng, liếc bóng lưng người phụ nữ đó, cam lòng rời .
      -- Thời gian cuối năm này mình hơi bận, nên tốc độ edit hơi chậm, các bạn thông cảm nhé, mình cám ơn ạ ^.^ ---
      susu, Phong nguyet, bellchuong2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :