1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tham Hoan - Bát Trà Hương (58C CHÍNH VĂN + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 18: Nắng mai xinh đẹp.



      Ngày hôm sau, khi Lâm Tiểu Kiều tỉnh ngủ, vẫn còn rất buồn phiền, nằm sấp giường híp mắt nhìn Thẩm Gia Mộc nhanh chóng mặc quần áo, thế nào cũng chịu ngồi dậy. Tối hôm qua Thẩm Gia Mộc bắt làm cả đêm, đến khi trời sáng thấy khóc thảm thương như vậy, mới mềm lòng buông tha, mới chợp mắt chưa đến tiếng bị đồng hồ báo thức đánh thức, bây giờ xem ra, tinh thần của rất sảng khoái, rất có sức sống.


      Mắt Lâm Tiểu Kiều trĩu xuống, uể oải ngáp, lại chịu nhắm mắt, Thẩm Gia Mộc nhìn thấy bộ dạng đáng như vậy của liền cười ngừng, trong lòng khỏi lại có vài phần trìu mến. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, mới tới, nhéo cằm nhóc, thấy nhíu mày lại xoa hai cái vỗ về, ý cười khóe miệng làm thế nào cũng dấu được: “Đứng dậy, em về trước thay đổi quần áo , phải trở về quân đoàn rồi.”


      có thấy phiền hay !” Lâm Tiểu Kiều vừa nghe phải trở về, trong lòng cực kỳ buồn bã, nhưng lại thể khóc lóc ngăn cho , đành phải thể kiên nhẫn để che dấu nội tâm buồn phiền, “Nếu phải cứ , em mệt chết được, ngủ chút nữa rồi tự mình trở về nhà!”


      muốn trả phòng, em ngủ ở đây làm gì?” Thẩm Gia Mộc sớm quen cái tính tình thỉnh thoảng có nề nếp của , , chỉ cần quá đáng quá, còn cảm thấy rất hưởng thụ, phải phụ nữ đều như vậy sao? Trước kia nhìn bộ dáng dè dặt bước từng bước cảm thấy rất đau lòng. Vì thế, tính tình dễ chịu của lại bộc phát lần nữa, gỡ chăn mền quấn quanh Lâm Tiểu Kiều ra từng chút , giống như là lột vỏ kén chậm rãi kéo người từ bên trong ra.


      Lâm Tiểu Kiều mệt đến mức chỉ muốn nằm, tựa vào trước ngực nhìn thành thạo thay mặc quần áo, lại cảm thấy chính mình có chút kiểu cách quá. Ngượng ngùng đẩy tay ra, tự mình ngồi thẳng dậy cầm bộ quần áo mặc vào người, chải đầu, Thẩm Gia Mộc sắp xếp lại đống bừa bộn ở giường, sau đó ngồi ghế sô pha móc điếu thuốc lá ra để bên miệng, nhìn cắn cắn môi, tay cầm lược tùy ý chải tóc.


      “Mới sáng sớm cần phổi của rồi hả?” Lâm Tiểu Kiều tết tóc xong, hung hăng lấy điếu thuốc lá trong miệng ra ném vào bồn cầu.


      Lúc này trong lòng Thẩm Gia Mộc đầy tâm , chỉ liếc mắt nhìn , thở dài cái rồi lại tiếp tục trầm mặc. Lâm Tiểu Kiều giật mình, nghĩ rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng tới, tựa vào trong lồng ngực của , giọng dịu dàng mềm mại an ủi . Thẩm Gia Mộc suy nghĩ lúc vẫn yên lòng, dứt khoát hạ quyết tâm, với : “Nửa năm này, em chuyển vào Thẩm gia ở tạm .”


      Lâm Tiểu Kiều biết lo lắng cùng Tần Tĩnh hòa hợp được, mặc dù mơ hồ cũng có chút lo lắng, nhưng Tần Tĩnh là mẹ của , có thể làm gì được cơ chứ? Ở Lâm gia, đối với cha mẹ mình, cũng dám có chút động tác phản kháng, huống chi Tần Tĩnh này còn có tầng quan hệ với người trước mặt, ngoại trừ chấp nhận có lựa chọn nào khác.


      Trong lòng Lâm Tiểu Kiều hiểu , cho dù Tần Tĩnh có làm bất cứ chuyện gì, Thẩm Gia Mộc cũng là con trai của bà, là do bà mang thai mười tháng chịu hết đau đớn để sinh ra. Nhưng mà chính có thể làm bà xã của Thẩm Gia Mộc cả đời được, tính cách và điểm giới hạn của Thẩm Gia Mộc như thế nào, trong lòng đều biết, khi vượt quá giới hạn đó, làm gì, cần tưởng tượng cũng có thể đoán được. Vì vậy, Tần Tĩnh gây nên trận chiến này, Lâm Tiểu Kiều cũng chỉ có thể nhượng bộ, đương nhiên, trước mặt người đàn ông này thỉnh thoảng tỏ ra yếu thế cũng coi như loại bồi thường. Chí ít khi Tần Tĩnh khiến tức giận, trong giây lát Thẩm Gia Mộc đối tốt với gấp mười gấp trăm lần, thế giới này rất công bằng, mình bỏ ra cái gì nhận lại được cái đó. “Hay là thôi .” Lâm Tiểu Kiều vuốt vuốt khuy áo rồi lắc đầu, “Em ở chỗ của chị , lại nghe người ngoài tốt, đến lúc đó mặt mẹ ánh sáng, trong lòng cũng khó chịu, em và chị ấy càng khó xử. Bây giờ trong lòng bà nghĩ tại sao lấy Lâm Tĩnh Hảo làm vợ, cho nên nhìn em có chút vừa mắt mà thôi, qua thời gian ngắn là tốt rồi.”


      Thẩm Gia Mộc đưa tay ôm sát vào người, vuốt sợi tóc rơi trán , lại nhéo chóp mũi của , có... chút nghiêm khắc nào dạy dỗ: “Lại lôi chuyện cũ ra, có phải ? Lâm Tĩnh Hảo muốn theo nhưng liên quan đến , em nên động tí lại chuyện của ấy trong nhà chúng ta.”


      “Sao lại liên quan?” Lâm Tiểu Kiều cười hì hì, nhìn kỹ cũng phát được rất khó khăn để che giấu mất mát, “ ấy phải là chị vợ của sao? Ngay cả điều này cũng quên?”


      Thẩm Gia Mộc thở dài hơi, nhàng nắm bàn tay của , chậm rãi dùng sức, đến lúc kêu đau mới dừng lại: “Vừa rồi là cảm giác gì?”


      “Ngón cái của ấn điểm rất sâu, sau đó càng ấn càng đau.” Lâm Tiểu Kiều chăm chú trả lời.


      “Vậy đúng rồi, giữa chúng ta đúng là tồn tại như vậy. sợ Nhĩ Đông, muốn gây áp lực cho em, cho nên cho em chuyển ra ngoài ở. Thế nhưng, trong năm ba phần tư thời gian đều ở bộ đội, cho nên tình cảnh của em như thế nào, cũng biết . Làm vợ lính phải dễ, lại kiên trì được vô cùng hiếm thấy, cũng lo lắng biết em có thể kiên trì được hay , cho nên, muốn
      [​IMG]
      Hale205 thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 19: Chịu đau để bấm lỗ tai.



      Ăn cơm trưa xong, theo thường lệ Tần Tĩnh trở về phòng ngủ ngủ trưa, Lâm Tiểu Kiều mặt mày ủ ê lật danh bạ điện thoại, tìm xem có ai có thể cùng bấm lỗ tai. Từng cái tên lần lượt lướt qua, cũng chỉ có đồng nghiệp ở công ty là có vẻ thích hợp. Chỉ là buổi chiều mọi người đều làm, đám trợ lý có người nào có lá gan trốn việc ra ngoài. Nghĩ tới nghĩ lui, dưới bất đắc dĩ, Lâm Tiểu Kiều thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Annie người nghỉ việc ở công ty.


      Hai người là thư ký là trợ lý, gặp nhau khá nhiều, cũng có chút tình cảm. Sau khi Annie nhận được điện thoại cầu cứu, hai lời hẹn trước thời gian và địa điểm. Lâm Tiểu Kiều cắn móng tay gửi tin nhắn cho Thẩm Gia Mộc, cũng đơn giản chỉ có mấy chữ - buổi chiều em bấm lỗ tai. Chờ hơn nửa tiếng vẫn có tin nhắn lại, nghĩ lại nơi đóng quân của bọn họ có vẻ hơi vắng vẻ, có chút thất vọng để điện thoại di động xuống, lên mạng kiểm tra chút tài liệu rồi đến địa điểm hẹn trước.


      Annie hẹn địa điểm là ở cửa nam của trường đại học, chỗ đó là ngã tư đường, đối diện cửa trường đại học là khu phố chủ yếu bán đồ trang sức, ở đó có ít nơi bấm lỗ tai. Lâm Tiểu Kiều đến khá sớm, mắt mở to nhìn từng vào sau đó ra với lỗ tai màu đỏ, trong lòng có chút sợ hãi, hơi lùi bước. nhớ năm đó Lâm Tĩnh Hảo bấm lỗ tai trong thẩm mỹ viện, sau khi bấm xong cũng có phản ứng gì, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy khẩu súng lục nho ngăn ngắn kia, hai chân cũng mềm nhũn.


      Khi Annie từ xe buýt xuống, ở phía sau đẩy Lâm Tiểu Kiều cái, nhìn ánh mắt hoảng sợ của , khỏi cười : “Sợ sao?”


      “Có thể đổi chỗ khác hay ? Em nhìn động tác của những người này, da đầu cũng trở nên tê dại.” Lâm Tiểu Kiều rụt cổ cái, cười gượng đề nghị.


      “Ở đây rất nhiều người xỏ lỗ tai, em yên tâm, bấm lỗ tai cho nhiều học sinh như vậy, tay nghề quá kém, hồi học đại học chị cũng bấm ở đây, rất rẻ, ít tiền là có thể xong việc.” Annie biết nếu đến công ty làm trợ lý bối cảnh gia đình người đó cũng khá giả lắm, mà trong khoảng thời gian từ trước đến nay Lâm Tiểu Kiều đều ăn ở chi tiêu rất bình thường, cũng liền cho rằng gia cảnh này bình thường, cho nên mới đưa đến đây, bấm lỗ tai trong thẩm mỹ viện rất đắt tiền, làm việc ba năm cũng nỡ vào đó bấm lỗ tai. phải chỉ là hai cái lỗ sao, bấm ở nơi nào mà chả giống nhau?


      Dĩ nhiên Lâm Tiểu Kiều biết những điều này, nghĩ lại trước khi Thẩm Gia Mộc những lời đó, hạ quyết tâm cắn răng cái, mặt là vẻ mặt thấy chết sờn: “ thôi, bấm bấm !”


      Annie thấy sợ, liền hỏi lại lần nữa: “Nếu em thực sợ đừng bấm nữa, dù sao bây giờ cũng rất nhiều người có lỗ tai.”


      Lâm Tiểu Kiều có chút dao động, nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt cau mày bất mãn của Tần Tĩnh, bộ dạng nghiêm túc, vẫn là bỏ ý nghĩ đó, kéo Annie sang đường, tìm cửa hàng.


      Trong cửa hàng là bà chủ với gương mặt sa sầm, mặt thay đổi hỏi: “Ai bấm?”


      ấy.” Annie đẩy Lâm Tiểu Kiều về phía trước cái.


      “Ừ, ngồi xuống .” Bà chủ đó lấy cái hộp màu hồng từ trong ngăn kéo ra ngoài, từ bên trong lấy ra khẩu súng và cái hộp đựng đinh sắt, lại lấy ra chai rượu cồn cùng bọc bông băng tới. Bà cực kỳ thành thạo dùng nhíp gắp ra viên sắt ngâm vào rượu cồn để khử trùng lúc, sau đó lắp vào súng, lại dùng bông xoa xoa, sau đó dùng bông dính rượu cồn bôi lên vành tai của Lâm Tiểu Kiều.


      Lâm Tiểu Kiều chỉ cảm thấy lạnh như băng, sợ hãi kéo tay Annie, mồ hôi lạnh toát ra, thân thể bé phát run. Bà chủ thấy căng thẳng thành bộ dạng này, có chút vui, gần như khiển trách : “Mới như vậy mà đau, cũng lớn như vậy rồi mà còn sợ? càng căng thẳng, tôi càng bấm được, đến lúc đó tìm được vị trí chính xác, còn phải là bị đau sao? Phụ nữ vừa thích làm đẹp lại vừa sợ đau, chuyện gì cũng phải chiếm toàn bộ, làm gì có chuyện tốt như vậy?”


      Lâm Tiểu Kiều rụt cổ giọng thầm: “Tôi cũng phải là thích làm đẹp.”


      Bà chủ đó vừa vừa để súng lên vành tai , chỉ nghe “Pằng” tiếng, giống như là bị đâm cái, Lâm Tiểu Kiều cảm thấy có thứ gì đó được khảm vào trong vành tai, hơi đau chút, căng căng, nong nóng.
      [​IMG]
      Hale205 thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 20: Tình thế khó xử.



      Lâm Tiểu Kiều nghe thấy ràng thanh tức giận, lập tức tỉnh táo lại, nếu để Thẩm Gia Mộc xen vào chuyện này, việc càng ngày càng gay go. Buồn ngủ biến mất, oan ức cũng biến mất, trở mình từ giường bò dậy, cố gắng khiến cho giọng của mình nghe dịu dàng chút: “Bấm lỗ tai ai cũng như vậy hết, em tới nhà chị như vậy tốt lắm đâu. Bây giờ Diệp Mặc và chị lại trong tình huống như thế, em đến hai người bọn họ được tự nhiên.”


      Thẩm Gia Mộc tựa vào trước cửa sổ, liếc mắt nhìn hai người vẫn còn ở trong sân thể dục khoác ánh trăng vai tập hít đất, con ngươi đen như mực giống như ngôi sao lao tới, phát sáng đến kinh ngạc. Năm ngón tay cong lại, các đốt ngón tay của ngón giữa nắm chặt song cửa sổ bằng gỗ, giống như thở dài hỏi : “Bây giờ còn đau ?”


      đau, cho dù đau như vậy cũng lúc là hết rồi, bây giờ còn hơi ngứa chút, xem ra là vết thương tốt lên nhiều.” Tiếng cười hì hì của Lâm Tiểu Kiều truyền tới tai Thẩm Gia Mộc, thực tế, đau đến mức trong đôi mắt tràn đầy nước, chịu đựng dám rơi nước mắt, sợ đến lúc vừa mở miệng là để lộ nỗi đau.


      “Ngày mai bệnh viện khám xem sao, thế nào chăng nữa cũng là vết thương , cẩn thận kẻo bị cảm, nếu cực kì đau gọi điện thoại cho , nghĩ biện pháp trở về thăm em lát.” Thẩm Gia Mộc xong, ánh mắt lại rơi vào bản đồ ở giữa bàn làm việc, hơi áy náy , “Gần đây bận quá, lo lắng cho em được, xin lỗi, em đừng trách nhé. Đợi qua đợt bận rộn này, xin nghỉ phép quay về, hoặc là đón em tới quân đội chơi cũng được.”


      “Vâng, vậy đến chỗ chơi , lần trước cũng chưa chơi được nhiều.” Tận đáy lòng Lâm Tiểu Kiều cũng quá thích Thẩm gia, Thẩm Kiến Đàn ở nhà còn đỡ hơn chút, Tần Tĩnh dám lỗ liễu quá, nhưng những lúc khác, cho dù là Thẩm Gia Mộc ở bên cạnh , bà cũng có thể kiêng nể gì mà đưa tất cả bất mãn cùng xoi mói thể lên mặt khiến cho khó chịu.


      “Được, đợi đến lúc công việc vừa kết thúc tới đón em.” Thẩm Gia Mộc khi biết cũng thích quân đội cảm thấy rất vui mừng, tự chủ liền nở nụ cười, giọng cũng thoải mái ít, “Nếu làm việc mệt mỏi nghỉ ngơi hai ngày, bọn em phải là có cái gì mà phần thưởng chuyên cần sao? Mất mất, trai bù lại cho em!”


      Vừa thấy lại bắt đầu giở trò lưu manh đùa giỡn, mặt Lâm Tiểu Kiều liền đỏ lên, thanh “ trai” kia giống như gợi lại những việc xấu hổ của những buổi tối trước đó. tức giận mắng hơi: “Thẩm Gia Mộc, có thể đứng đắn lần hay ? Mỗi lần chuyện với đều là bộ dạng này, làm gì có chỗ nào giống quân nhân bị trói buộc bởi những kỉ luật nghiêm khắc?”


      “Nếu em phải là vợ , còn có thể chuyện với em như vậy sao?” Thẩm Gia Mộc bật cười hỏi lại. “Bây giờ còn sớm, đánh thức em dậy là tốt, lần sau gọi điện thoại sớm hơn cho em, mau ngủ ! Ngày mai em phải làm đúng ? Trước khi nhớ ăn sáng, nếu thích ăn trong nhà ra ngoài ăn cũng được.”


      “Vâng.” Trong lòng Lâm Tiểu ấm áp, khéo léo lên tiếng, “Vậy em ngủ đây, cũng ngủ sớm ... Còn nữa, hút ít thuốc thôi, cái đó đối với phổi tốt đâu.”


      biết rồi.” Trong lòng Thẩm Gia Mộc cũng rất ngọt ngào ấm áp, “Ở nhà phải ngoan biết chưa, cố gắng đừng ở mình cùng mẹ , chọn chỗ nào có ba ý, với ba rồi, em yên tâm .” “Vâng.”


      Hai người cúp điện thoại, Lâm Tiểu Kiều nằm giường suy nghĩ lát, lại đưa tay sờ đôi khuyên tai. Lúc nãy vừa chuyện điện thoại lát chăn lại lạnh rồi, cái chăn lành lạnh áp da thịt ấm áp của , sau trận lạnh run, kéo con gấu lần trước Thẩm Gia Mộc lấy giúp từ nhà, kéo vào trong chăn ôm. thò tay véo cái mặt con gấu bông, nghĩ tới mặt của Thẩm Gia Mộc, hung dữ mắng: “Thẩm Gia Mộc, cái tên bại hoại này, có biết hay , em rất là oan ức nha! Nếu dám đối xử tốt với em, em liền cắn chết , cắn chết , cắn chết !”


      Thẩm Gia Mộc vừa hút xong điếu thuốc, cầm lấy áo khoác ghế chạy nhanh xuống lầu. sân huấn luyện, doanh trưởng tiểu đoàn hai mặc áo ba lỗ màu xanh lục của quân đội hăng say hít đất, dưới chân tiểu đội trưởng sớm buông tay sải chân
      [​IMG]
      Hale205 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      nằm bãi bùn đất thở phì phò kêu to được.


      Thẩm Gia Mộc lấy mũi chân đá đá vào cơ bắp cường tráng cánh tay: “Ban đêm khuya khoắt, cậu huấn luyện cậu ta hay tự huấn luyện mình đấy?”


      Doanh trưởng tiểu đoàn hai cười hắc hắc bò dậy, vỗ vỗ cơ bắp tay, học theo dáng vẻ của Thẩm Gia Mộc, trợn trắng mắt dùng mũi chân đá đá tiểu đội trưởng kia: “Ban ngày cậu nhóc này cười nhạo tôi, nếu phải bị nuông chiều thành cái dạng này, lão tử cũng chỉnh đốn chúng nó, vậy mà tốp những thằng nhóc này như muốn tạo phản, lại dám tiểu trước mặt lão tử đây.”


      “Nếu như tôi nhầm sáng mai còn phải qua 306 vùng núi, lúc này cậu khiến cậu ta mệt mỏi mà gục xuống, ngày mai cậu ta mà chỉnh lại cậu, tôi xem cậu làm như thế nào bây giờ!” Thẩm Gia Mộc nhìn tiểu đội trưởng kia nằm dưới chân trông đen sì như sói, lè lưỡi thở hồng hộc, nhớ tới lúc trước khi kết hôn cậu ta đưa Lâm Tiểu Kiều tới quán ăn vặt trong đơn vị khiến cười híp mắt, biết từ đâu trong lòng liền trở nên mềm lại, lần đầu tiên Thẩm Gia Mộc phá lệ thay người khác cầu xin.


      Doanh trưởng tiểu đội hai giống như phát đại lục mới, khó tin mà vây quanh Thẩm Gia Mộc, lại chép miệng quanh vòng. Tiểu đội trưởng kia thấy doanh trưởng tiểu đội hai quan tâm đên mình, sớm bò dậy chạy về doanh trại. Thẩm Gia Mộc bị doanh trưởng tiểu đội hai nhìn đến mức phát phiền, cái tát vung ra ngoài, khiến mặt cậu ta rời ra xa, kéo cà vạt tới khu nhà ở.


      “Này, Đại Thẩm, hôm nay cậu đúng lắm nha, rất giống đêm đó lúc đưa Tiểu Kiều nhà cậu trở về.” Lông mày doanh trưởng tiểu đội hai run lên hai cái, nhiều chuyện dịch sát vào Thẩm Gia Mộc, giọng hỏi, “ phải là Tiểu Kiều nhà cậu lại bị ức hiếp đấy chứ?”


      “Lão Nhị, nếu như ngày mai tiểu đoàn các cậu dự định mình giành 306 vùng núi, tôi cũng ngại bỏ mặc mà làm khán giả.” Thẩm Gia Mộc xong, cũng nhìn cậu ta nữa, chỉ tăng tốc độ về phía trước. Khi vừa bước vào khu nhà ở, chỉ thấy Đoàn trưởng và Tham mưu trưởng cùng bà xã của mình dạo dưới ánh trăng, thấy hình ảnh hài hòa ấm áp như thế này trong lòng khẽ rung động.


      “Thẩm Gia Mộc, cậu đứng ở đó làm thần giữ cửa sao?” Đoàn trưởng nhìn thấy đầu tiên, dẫn đầu kêu lên.


      “Đâu có...” Thẩm Gia Mộc hiếm khi kinh ngạc, có chút lúng túng sờ sờ mấy sợi tóc dài mấy tấc, lễ phép chào hỏi, “Chị dâu, dạo chứ.”


      Tham mưu trưởng cười híp mắt ôm bà xã của mình, trêu ghẹo : “Sao vậy? Hâm mộ à? Vậy nhanh nhanh mà đưa vợ của cậu tới quân đoàn, chị dâu cậu rất thích Tiểu Kiều nhà cậu đó, rằng nhóc này rất tốt, xem ra, được bao lâu nữa, địa vị của vợ cậu trong lòng vợ rất nhanh vượt qua thôi.”


      “Đúng vậy!” Đoàn trưởng cũng ở bên cạnh thêm vào, “Vợ cũng thế, vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi ở nhà, vậy mà ấy còn có bộ dáng như muốn gặp, cứ ba phút đồng hồ lại hỏi người của Doanh trưởng Thẩm bao giờ mới tới. Cậu xem, rốt cuộc vợ là do Lâm Tiểu Kiều nhà cậu cưới về, hay là do cưới về đây?”


      Đoàn trưởng vừa xong lời này liền cười lớn. Thẩm Gia Mộc cũng cười, nhưng lại tỏ thái độ, vẫy vẫy tay mệt mỏi chuẩn bị bước lên lầu. Tham mưu trưởng cùng Đoàn trưởng nhìn nhau cái, chia ra nháy mắt với vợ của mình, phải trái theo Thẩm Gia Mộc lên lầu.


      Thẩm Gia Mộc mở cửa để cho hai người vào, lại bưng hai ly trà tới, vừa đặt cốc xuống, tính tình Đoàn trưởng luôn nôn nóng liền nhịn được mở miệng trước: “Cậu và Tiểu Lâm cãi nhau?”


      “Đâu có.” Thẩm Gia Mộc bất đắc dĩ cười cười, mới , “Mẹ em vì chuyện em cưới Lâm Tĩnh Hảo, vẫn hay gây khó dễ cho Tiểu Kiều. Lúc nãy mới gọi điện thoại về, hôm nay nhóc bị mẹ em hai câu, dọa cho sợ đến mức vội vàng bấm lỗ tai, buổi tối khóc lóc đau rồi còn chảy máu, em nghe giống như bị dao găm đâm vào trong lòng. Nhưng hết lần này đến lần khác người gây ra chuyện đều là mẹ em, ai cũng biết rằng đây là mối quan hệ thể vứt bỏ, chuyện năm đó của chị em khiến cho em bị chịu đả kích lớn như vậy, em thể quá tuyệt tình được, nhưng mà lại khiến cho Tiểu Kiều bị oan ức, em cũng nỡ.”


      “Mẹ cậu tại sao lại hung dữ như vậy?” Miệng của Đoàn trưởng kiêng kị, cứ thuận miệng ra, sau đó mới ý thức được đó là mẹ của Thẩm Gia Mộc, gãi gãi đầu , “Lời của cứ như vậy, coi như mẹ cậu đứng trước mặt vẫn là những lời này, bây giờ con cháu tự có phúc của con cháu, bà là lão phu nhân quản nhiều như vậy làm gì? vợ của mình vẫn phải là mình tự thương, cậu nhanh nhanh mà đưa vợ cậu tới đây , có cậu ở đây, mẹ cậu cũng thể theo sát phía sau mà bước vào trong quân đoàn được.”


      “Công việc của ấy ở bên đó, em đề cập tới chuyện theo quân đội, ấy bằng lòng, mà căn nhà vừa mới mua còn phải sửa sang lại thời gian nữa.” Thẩm Gia Mộc rút từ trong túi ra điếu thuốc hung hăng hút vài hơi, “ sao đâu, các về trước , đừng để hai chị dâu chờ lâu, ngày mai em gọi điện thoại về hỏi cha em rốt cuộc chuyện này là tình huống như thế nào.”


      “Cho dù như thế nào, phải ở giữa vợ cậu và mẹ cậu cũng dễ dàng, cưới con nhà người ta phải thương tốt.” Tham mưu trưởng vỗ vai Thẩm Gia Mộc .


      “Em hiểu.” Thẩm Gia Mộc gật đầu cái, tiễn hai người , đóng cửa lại đứng ban công lát, suy nghĩ chút vẫn là gọi cú điện thoại ra ngoài, bên kia vừa nghe máy, Thẩm Gia Mộc để đối phương mở miệng liền trước, “Ngày mai chị đến nhà em nhìn chút, nếu mẹ em đối xử tốt với Tiểu Kiều... Chị giúp em chuyện với mẹ chút.”


      “Thẩm Gia Mộc, ngày mai chị còn phải có việc với chồng chị, em lại bóc lột chị như vậy, em biết xấu hổ sao?”


      “Nửa năm sau em được nghỉ phép, thời gian khá dài, bất cứ lúc nào chị cũng có thể đến tìm em.”


      ?” Bên kia ràng rất hưng phấn, “Gần đây chị và Tiểu Diệp Tử rất thích chiếc điện thoại di động, nhưng mà cái đồ quỷ hẹp hòi Trần An Bác mua cho chị, em... Haha, em hiểu mà!”


      “Được!”


      “Vậy được, em trai quí, sáng mai chờ tin tức tốt lành của chị nhé!”


      Tần Manh cực kì vui vẻ cúp điện thoại, Trần An Bác từ trong phòng bếp ra ngoài, trong tay bưng cái chén còn lớn hơn so với cái đầu, dùng sức húp mì ăn liền, bộ mặt mờ mịt hỏi: “Ai vậy?”


      “Thân mến, tháng sau là mấy người chúng ta có điện thoại di động mới rồi, kiểu dáng tình nhân nha.” Tần Manh tiến đến ôm cổ ăn miếng, rồi sau đó lại giống như ghét bỏ mà đẩy ra, “Mùi gì vậy?”


      “Mì ăn liền.” Trần An Bác giơ cái bát trong tay lên, “Diệp Thanh Dương dẫn theo vợ nó xin nghỉ về nhà, chúng ta có cái gì để ăn!”


      , ngày mai em dẫn ăn ngon! Tuyệt đối chỉ toàn thịt cá!”


      “Ôi, bà xã em tốt.”


      Trần An Bác để bát xuống, cực kỳ chân chó tới ôm eo Tần Manh cọ cọ.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21: Tình là độc dược.



      Ngày hôm sau khi Lâm Tiểu Kiều thức dậy cảm thấy vành tai so với ngày hôm qua còn đau hơn, vào phòng tắm soi gương, phát vành tai sưng đỏ nghiêm trọng hơn chút. Dùng rượu cồn để thoa, lại nghe theo lời Annie thoa chút thuốc mỡ, lúc này mới bắt đầu rửa mặt.


      Lúc xuống lầu, Thẩm Kiến Đàn ngồi ở bàn cơm, Lâm Tiểu Kiều tới, gọi tiếng “Ba”. Thẩm Kiến Đàn ừ tiếng, nâng mắt lên nhìn , nở nụ cười ý bảo ngồi xuống. Qua mười giây, ông mới giống như là đột nhiên phản ứng kịp ngẩng đầu nhìn về phía . Trong lòng Lâm Tiểu Kiều kinh ngạc, cho là mình làm sai điều gì, sau đó lại thấy ánh mắt của ông chỉ nhìn về phía vành tai , suy nghĩ chút, vẫn ngồi thẳng như cũ mặc cho ông nhìn chằm chằm vành tai sưng đỏ sau đó tầm mắt từ từ cụp xuống.


      “Lỗ tai con làm sao vậy?” Trước mặt Thẩm Kiến Đàn để bát cháo trắng, ngón tay cầm thìa khuấy cháo, động tác ung dung thong thả, ngay cả câu hỏi cũng như thuận tiện ra.


      “Dạ, do bấm lỗ tai nên mới bị sưng lên, chắc là bị nhiễm trùng rồi.” Lâm Tiểu Kiều mím môi cười cái.


      Thẩm Kiến Đàn gật đầu cái, lại nhìn đôi khuyên tai đeo tai , sắc mặt càng thêm khó coi: “Đôi khuyên tai này là mẹ đưa cho con?”


      Trong lòng Lâm Tiểu Kiều cười lạnh cái, mặt lại là vẻ mặt giật mình, sợ sệt : “Vâng ạ, hôm đó, mẹ bảo Thẩm Gia Mộc đưa cho con. Sáng hôm qua ăn sáng xong, trong lúc vô tình mẹ liền hỏi tới đôi khuyên này, cho nên buổi chiều con phải bấm lỗ tai để đeo khuyên tai.”


      Thẩm Kiến Đàn nghe những lời này, cơn tức xông lên đỉnh đầu, phất tay áo ra cửa. Đợi đến khi ông xa, Lâm Tiểu Kiều nháy mắt mấy cái, nhìn phòng ngủ chính lầu lúc, nhún vai cái, lại sờ sờ cái mũi, cảm xúc tốt mới bắt đầu ăn bữa sáng. phải là cố ý để cho bất cứ ai có thể làm khó mình, chỉ là sáng nay lúc rời giường nhìn thấy mủ từ vành tai chảy xuống, ấm ức khó kìm nén, cho dù là nghĩ đến Thẩm Gia Mộc cũng nuốt trôi cơn tức này. Cho đến bây giờ Lâm Tiểu Kiều cũng phải là người lương thiện đến mức có thể năm lần bảy lượt nhẫn nhịn người khác, bất kể là ở Lâm gia hay ở Thẩm gia, nhiều lần nhẫn nhịn, chẳng qua là hi vọng mình có thể đứng ngoài vòng xích mích, chỉ hi vọng có thể bảo vệ mình mà thôi, cho dù là hôn nhân hay là sức khỏe của cơ thể mình.


      khi người nào đó ghi hận theo bản năng mang tất cả những oán hận trả lại cho đối phương. Mặc dù trong lòng Lâm Tiểu Kiều hiểu vành tai mình bị thương như thế này là có phần do mình, nhưng mà vừa sờ lên đôi khuyên tai màu hồng lạnh như băng kia, trong lòng liền nghẹn ngào hoảng sợ, chỉ hi vọng Tần Tĩnh bị chỉnh đốn chút, cuộc sống về sau còn dài, dù sao cũng phải tay chút.


      Ăn xong bữa sáng, Lâm Tiểu Kiều phải đến công ty, mấy ngày làm, bàn làm việc có rất nhiều văn kiện, dọn dẹp lại vài cái, Tiểu Mạn thò nửa người qua bàn làm việc vươn tay chọc lỗ tai của : “Tiểu Kiều, lỗ tai cậu chảy mủ rồi kìa, bị nhiễm trùng sao? Cậu bôi thuốc chưa vậy?”


      “Buổi sáng có thoa thuốc mỡ rồi.” Lâm Tiểu Kiều lùi về phía sau tránh né tay của , khóe mắt lại nhìn thấy Lục Nham vừa bước vào liền dừng lúc, khi chuẩn bị chào hỏi, lại thấy Lục Nham nghiêng mình qua hai bước, phía sau ràng là Lâm Tĩnh Hảo, chị ấy lạnh lùng nhìn . Khóe mắt giật giật, Lâm Tiểu Kiều cúi đầu, qua lâu mới nở nụ cười: “Chị, sao chị lại đến đây?”


      “Chị cũng muốn đến, nhưng em bị Thẩm gia khinh thường đến mức này cũng có ý định cho ai có phải hay ?” Lời của Lâm Tĩnh Hảo mang đầy ý giễu cợt mà tiếp tục mắng, “Lâm Tiểu Kiều, từ đến lớn, Lâm gia có để em thiếu thốn cái gì sao? để em phải bị ức hiếp như vậy? Em cam tâm tình nguyện ở Thẩm gia để bị giày vò lại còn giống như rất vui vẻ?”


      Lục Nham kéo tay Lâm Tĩnh Hảo cái, mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, nhìn về phía Lâm Tiểu Kiều giải thích: “Ngày hôm qua chị em để quên tài liệu ở phòng làm việc của , hôm nay đến đây lấy.”


      “Vâng.” Lâm Tiểu Kiều gật đầu cái, lỗ mũi chua xót, vẫn luôn biết cảm nhận trong lòng của Lâm Tĩnh Hảo và mình rất giống nhau - thể nhìn thấy đối phương sống tốt hơn so với mình, nhưng lại càng thể nhìn thấy đối phương sống tốt. Chị em ruột thịt có mâu thuẫn giống nhau, chúc phúc và đố kị cùng vướng mắc chung chỗ, Lâm Tiểu Kiều luôn thầm tự cho mình là khác thường.


      Lục Nham thấy vậy liền đau đầu, đưa Lâm Tĩnh Hảo và Lâm Tiểu Kiều cùng vào phòng làm việc, tự ra ngoài, để cho hai chị em ở cùng nhau. Lâm Tĩnh Hảo ngay cả túi xách cũng chưa kịp để xuống liếc mắt về phía Lâm Tiểu Kiều, tức giận : “Lại đây, chị nhìn chút! Em phải ngọt chút, dì Tần rất dễ lấy lòng, cũng gả cho Thẩm Gia Mộc rồi, làm sao mà ngay cả chút đạo lí như vậy cũng biết?”


      Lâm Tiểu Kiều vốn muốn “Em phải là chị làm sao mà khiến bà vui vẻ được”, lời đến bên miệng, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ lúc Thẩm Gia Mộc véo mũi cảnh cáo cho phép lôi chuyện cũ ra, lại đem lời nuốt vào trong bụng. Lặng lẽ chịu đựng ánh mắt của Lâm Tĩnh Hảo nhìn vành tai sưng to của mình, Lâm Tiểu Kiều nhịn đau lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thẩm Gia Mộc.


      “Lâm Tĩnh Hảo đến công ty!”


      ta tới làm gì” ngay cả dấu hỏi chấm cũng tiết kiệm, Lâm Tiểu Kiều có thể tưởng tượng ra chân mày của Thẩm Gia Mộc nhíu chặt đến đâu.


      “Thay em giải oan đó.” Lâm Tiểu Kiều cười khanh khách gửi lại tin nhắn, đợi trả lời lại, lại gửi tiếp tin, “Em làm đây, làm việc của mình , buổi tối trở về em gọi điện thoại cho sau.”


      Lâm Tĩnh Hảo nhàng vén tóc ra sau vành tai, hai người cứ đứng như vậy lát, cũng cảm thấy có chút dễ chịu. Vì cố che giấu trong lòng nên được tự nhiên, Lâm Tĩnh Hảo liền vỗ vào vai Lâm Tiểu Kiều: “Sau khi về nhà, dùng bông nhàng xoa lên vành tai, nặn mủ ra, sau đó thoa chút dung dịch oxi già để trừ độc, mỗi ngày thoa thuốc mỡ tiêu viêm là được, nhớ đừng để tóc ở phía trước, được sạch đâu.”


      “Vâng.” Lâm Tiểu Kiều gật đầu cái.


      “Ngốc đến mức này, đúng là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng!” Lâm Tĩnh Hảo thấy mỉm cười cũng biết là do Thẩm Gia Mộc gửi tin nhắn, trong nháy mắt trong lòng thoải mái đứng lên. Cho dù có nhiều hơn tấm lòng của Lục Nham ở bên cạnh, thừa nhận cũng được, chuyện của Thẩm Gia Mộc và Lâm Tiểu Kiều chính là cái gai cắm trong lòng , cả đời này cũng thể rút ra được. Bởi vì từ khi ra đời đến này đây là lần đầu tiên thất bại, càng làm cho căm tức hơn là lại bại bởi Lâm Tiểu Kiều. Mà sau đó, dường như sau buổi tối tất cả đều thay đổi, cha mẹ dần dần quan tâm Lâm Tiểu Kiều hơn, có mấy lần thậm chí thèm để ý đến , ngay cả Lục Nham thỉnh thoảng cũng vì em ấy mà vài câu, chưa từng phát Lâm Tiểu Kiều cũng tỏa sáng như vậy, cũng nhận được chú ý của tất cả mọi người.


      Lâm Tĩnh Hảo cầm tập văn kiện bàn lên, lại quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Kiều, rất phục, em này có chỗ nào khiến nhiều người quan tâm như vậy? Mới vừa rồi nghe người khác chuyện em ấy bấm lỗ tai, nhớ năm ấy khi mình bấm lỗ tai, Trần Nhã để Lâm Tiểu Kiều theo cùng bấm, bộ dạng em ấy sống chết cũng chịu, lập tức hiểu là phải em ấy tự nguyện. giây đó, hiểu sao trong lòng lại có cảm giác vui sướng, thế nhưng cảm giác ấy có kéo dài bao lâu, sau đó lại cảm thấy tức giận chỉ tiếc rèn sắt thành thép, Lâm Tĩnh Hảo nhìn kỹ gương mặt của Lâm Tiểu Kiều, trong lòng là cảm giác gì, ngay khi chuẩn bị giải thoát cái cảm giác kỳ lạ đè nén trong lòng Lục Nham mở ra con đường...


      Lâm Tiểu Kiều cũng ở lại trong phòng lâu, Lâm Tĩnh Hảo vừa ra ngoài, khi Lục Nham trở lại, gõ lên mặt bàn của cái, ngẩng đầu, để xuống bọc bông vải, bình rượu tinh chế và thuốc mỡ. rất biết ơn nhìn , lời cảm ơn còn chưa ra, cười lên ôn hòa: “Tĩnh Hảo mua cho em, ấy trở về công ty rồi... Đúng rồi, ấy bảo em cuối tuần về nhà ăn bữa cơm.”


      “Vâng.” Lâm Tiểu Kiều nắm chặt cái gì đó trong tay, hốc mắt hồng hồng, gật đầu cái.


      Sau khi Lục Nham rời , Tiểu Mạn cười thần bí lại gần, chỉ vào bóng lưng của Lục Nham, che miệng giọng : “ xinh đẹp lúc nãy là bạn của Lục tổng sao, chậc chậc... Ngày hôm qua để quên đồ ở phòng làm việc, biết là làm gì trong đó? Hắc hắc, nghe bối cảnh nhà mỹ nữ kia rất được, hai người là họ hàng hả?”


      Lần đầu tiên Lâm Tiểu Kiều kiêu ngạo mà vui vẻ giới thiệu Lâm Tĩnh Hảo với người khác: “Chị mình!”


      “Chị họ?”


      “Chị ruột!”


      Tiểu Mạn hít ngụm khí lạnh, ngồi ngay ngắn lại, hề lôi kéo tám chuyện nữa. Lâm Tiểu Kiều thờ ơ cười cười, tiếp tục sắp xếp lại văn kiện trong tay. Buổi trưa tùy tiện ăn chút gì đó, sau đó trốn vào trong phòng vệ sinh thoa thuốc mỡ lên vành tai, Lâm Tiểu Kiều trái xem chút phải nhìn chút, cắn môi do dự hồi lâu mới rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Tĩnh Hảo - cảm ơn chị.


      Buổi chiều trước khi tan việc, Tần Tĩnh gọi điện thoại tới bảo về nhà sớm chút, Lâm Tiểu Kiều liên tục đồng ý, nhưng lại giống như học sinh cá biệt nghe lời cha mẹ, cố ý ở bên ngoài nửa giờ mới lên tàu điện ngầm trở về. Mới vào nhà thấy người đàn ông nhàn nhã tựa vào cửa nhìn chằm chằm cành hoa màu trắng cây hòe gai. cho là Thẩm Gia Mộc, nhưng nhìn bóng lưng lại giống, vào mới nhìn là Trần An Bác, chồng của chị họ .


      rể họ, đến chơi sao?”


      Trần An Bác nghe thấy giọng của , quay đầu lại nở nụ cười chào hỏi: “Ừ,
      cùng vợ đến đây ăn chực, vừa tan làm sao?”


      “Vâng, sao vào?”


      “Tần Manh khi còn bé hay ăn nhụy hoa của cây hòe gai, là rất ngọt, cho nên nhất định phải cho ấy được ôn lại kỉ niệm tuổi thơ.” Trần An Bác bĩu môi, bộ dáng giống như rất kiên nhẫn, thế nhưng vẻ mặt lại tràn đầy vui vẻ cùng dịu dàng, thấy thế Lâm Tiểu Kiều chỉ cảm thấy những lời này của càng giống như là ngọt ngào oán trách.


      “Vậy em vào trước đây...” Lâm Tiểu Kiều chỉ vào phòng, vừa vừa lầm bầm, “Làm sao mà khi còn bé em cũng chưa từng ăn cái đó, nếu cũng phải để cho Thẩm Gia Mộc nếm thử chút.”


      Trần An Bác nhìn vào trong phòng mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Gia Mộc: “Doanh trưởng Thẩm, mặt cậu là dày, khiến cho bà xã nhà phải đến nhà cậu làm thuyết khách... Lúc nãy vừa gặp được vợ của cậu, nhìn rất đau khổ nha, lỗ tai hồng hồng, sưng giống như là cái bánh bao vậy, đây là do cậu làm ra sao?”


      Thẩm Gia Mộc nắm chặt quả đấm ở bàn làm việc, nghe Trần An Bác trêu đùa xong mới khàn khàn trả lời: “Chuyện ngày hôm nay cảm ơn , với Tần Manh, em đồng ý với chị ấy, lần sau về nhà nhất định mang đồ đến trước mặt chị! Đúng rồi, thuận tiện cho nhà em câu, tối nay em trở về.”


      “Hả, này cậu đừng kích động như vậy có được ? Lần này các cậu có buổi diễn tập quan trọng như thế nào cậu còn biết sao? Nghe tiếng gió đoán trời mưa!” Trần An Bác mới nghe câu phát hoảng, “Thẩm Gia Mộc, cậu là người đàn ông, đừng chuyện gì cũng chỉ lấy chuyện của phụ nữ ra làm đầu, cậu đừng quên cậu vẫn còn là quân nhân đó!”


      Hầu như Thẩm Gia Mộc chút do dự trả lời: “Đến lúc người phụ nữ của em bị oan ức, em mới hiểu được, tình loại đồ chơi đầy độc dược, kẻ nghiện mà hút được ngụm, chết cũng nhắm mắt!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :