1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tham Hoan - Bát Trà Hương (58C CHÍNH VĂN + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 48: Thay đổi giới tính


      Thẩm Gia Mộc vừa vào nhà liền thấy lớn ngồi xổm trước cửa phòng bếp, trong nháy mắt tim liền đập mạnh, biết xúc động từ đâu mà đến. Hình ảnh ấm áp như vậy, Thẩm Gia Mộc càng nhìn càng cảm thấy hốc mắt nóng lên, người đàn ông ở bên ngoài ra sức làm việc, sau khi mang toàn thân mệt mỏi về nhà lại nhìn thấy khung cảnh dịu dàng như thế, tất cả mọi cứng rắn kiên cường đều trở nên mềm nhũn.


      Lâm Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Gia Mộc cười cười: “ về rồi? Nghỉ ngơi chút , chờ lúc nữa là em xào rau xong rồi. Hai người có thể vào phòng ăn giúp em sắp xếp bát đũa được ?”


      Thẩm Gia Mộc ở trong bộ đội nhiều năm, bên cạnh tất cả đều là những Đại lão gia có thói quen chỉ đạo người khác, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chủ nghĩa đàn ông. Nhưng vừa nghe thấy Lâm Tiểu Kiều dùng giọng điệu dịu dàng như vậy chuyện với mình, cảm giác thỏa mãn liền nhanh chóng lan tràn khắp lòng, vui vẻ chạy lấy ba bộ bát đũa, dẫn theo Tiểu Cao Trường sắp xếp xong xuôi mọi thứ.


      Sau khi xào rau xong Lâm Tiểu Kiều liền bưng thức ăn lên bàn, vừa cởi tạp dề vừa hỏi: “Lúc nào rảnh? Ý em là chỉ cần hai giờ là được.”


      Miệng Thẩm Gia Mộc vẫn nhai cơm, suy nghĩ lát liền lúng búng trả lời. Lâm Tiểu Kiều bưng bát nghĩ ngợi rồi cũng gật đầu thêm gì nữa, khiến Thẩm Gia Mộc hiểu gì nhìn vài lần. Đợi đến lúc ăn cơm xong, Lâm Tiểu Kiều dỗ Tiểu Cao Trường ngủ trưa, sau đó mới kéo vào phòng ngủ chính, ra những suy nghĩ của bản thân: “Có phải hôm trước tiểu đội trưởng cũ của sau hai tuần đến đón Tiểu Cao Trường đúng ?”


      “Ừ.”


      “Nếu hai ngày này có việc gì hãy dẫn cậu nhóc thăm thú xung quanh , đừng suốt ngày chuyện về ba cậu nhóc, nó còn , giáo huấn thời gian dài như vậy, cậu nhóc bị vây ở trong đó mà thoát ra được. hãy những chuyện thú vị, trêu đùa khiến cho cậu nhóc vui lên, dù sao cũng từ đứa trẻ mà lớn lên mà, chắc biết cậu nhóc cảm thấy hứng thú với cái gì chứ?” Lâm Tiểu Kiều xong liền khẩn trương nằm sấp cánh cửa mở khe để nhìn ra bên ngoài.


      Thẩm Gia Mộc càng nhìn càng thấy giống tên trộm, đáng , ôm lấy từ phía sau, cắn cái lên tai , cười trêu đùa: “Lúc đó qua bao nhiêu năm rồi, làm sao mà biết trẻ con bây giờ thích cái gì? Chỉ là...” cố ý tạm dừng lúc, cắn cái lên đôi môi mềm mại của , “Em càng lúc càng giống bà mẹ trẻ, có phải là có rồi hay ?”


      Lâm Tiểu Kiều sửng sốt khoảng mười giây mới kịp phản ứng từ “Có” trong lời là ý gì. Đỏ mặt đánh hai cái lên vai , Lâm Tiểu Kiều có chút mất mát sờ lên bụng: “Chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, tại sao vẫn có chút động tĩnh nào? Có phải là em... có vấn đề hay ?”


      thấy là đầu óc em mới có vấn đề đó!” Thẩm Gia Mộc vừa bực mình vừa buồn cười véo mũi , “Về sau còn dám những lời này, để xem có đánh em ! Em khỏe mạnh như thế này, có thể có vấn đề gì được chứ? Có nhiều gia đình kết hôn rất nhiều năm rồi mới có con, hơn nữa, lúc chúng ta thực ở chung chỗ được bao lâu?”


      Lâm Tiểu Kiều cũng tự biết mình sai, lấy lòng tới, hai cánh tay choàng lên cổ , lắc lư hai cái, là giải thích còn bằng là làm nũng: “Em đoán mò thôi, em là ngộ nhỡ... Ngộ nhỡ... Em thể sinh con, mẹ có thể bảo ly hôn với em hay ?”


      “Có!” Thẩm Gia Mộc chút nghĩ ngợi liền trả lời, nụ cười mặt Lâm Tiểu Kiều cứng đờ, dù biết đây là điều đương nhiên, thế nhưng chính miệng ra, vẫn cảm thấy rất khó chịu. cũng chú ý tới biểu cảm của , hai tay vòng quanh eo kéo sát vào ngực mình, cằm đặt đỉnh đầu cọ cọ hai cái , “Nhưng mà, , đời này chỉ chấp nhận có mình em thôi!”


      Lâm Tiểu Kiều lặng lẽ để cho ôm lúc rồi đẩy ra, mỗi ngày phải huấn luyện rất nhiều, nhất định phải ngủ trưa. Chờ nằm ngủ mới xắn tay áo lên thu dọn bàn ăn, sau đó rửa sạch bát đũa. Buổi chiều, Tiểu Cao Trường xuống dưới lầu chơi, thấy trời nắng liền ôm chăn đến ban công phơi lan can, sau đó lại lấy quần áo của Thẩm Gia Mộc thay ra mang giặt, sắp xếp lại phòng lúc, ngày trôi qua.


      Buổi tối, rửa mặt xong rồi ngồi ở giường xem tivi, Lâm Tĩnh Hảo lại nhắn tin đến, ý tứ đại khái rằng chuyện của Lâm Lạp được giải quyết khá tốt, Thẩm gia quả thực cũng giúp đỡ, trước tiên bây giờ được thả ra, xem như là kết quả tốt nhất rồi. Lâm Tiểu Kiều cầm điện thoại ngơ ngác lúc, biết phải trả lời như thế nào, nhìn Thẩm Gia Mộc lau tóc tới, liền nhanh chóng nhắn chữ “Vâng” rồi ném di động sang bên.


      “Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy? thoải mái sao?” tay của Thẩm Gia Mộc dính đầy nước vội vàng xoa mặt .


      Lâm Tiểu Kiều vỗ vỗ mặt lắc đầu, nghĩ thế nào lại cho Thẩm Gia Mộc: “Về chuyện của ba em, cảm ơn .”


      Thẩm Gia Mộc lơ đễnh vẫy tay, xốc chăn lên ngồi xuống, kéo tới ôm trước ngực, ngón tay vuốt ve theo mái tóc dài của , chậm rãi : “Giữa hai chúng ta còn phải lời cảm ơn sao? biết trong lòng em ghét phải nợ người khác nhưng em cũng đừng nghĩ nhiều, tuy là nhà em thiếu ba ân tình, thế nhưng em cứ nghĩ , về sau em sinh cho đứa con hoặc đứa con trai, vậy còn phải là có công lớn trong nhà à? Ba vì ba em mà phải làm mấy chuyện kia, tất cả hoàn toàn chỉ là cái rắm!”


      Lâm Tiểu Kiều bị trêu đùa, thò tay chọc chọc eo , đó là bộ phận nhạy cảm nhất của . run lên hai cái, bàn tay bé của lại nhanh chóng giữ nguyên, mặt dán lên xương quai xanh của cười khanh khách: “Thẩm Gia Mộc, sao có thể chuyện bậy như vậy? Dù gì cũng học qua đại học...”


      “Quân nhân đều chuyện thẳng thắn như vậy!” đúng lý hợp tình, sau đó lại cười ha ha hai tiếng, có ý tốt , “ còn có lời bậy hơn nữa, em có muốn nghe ?”


      Lâm Tiểu Kiều cảm giác được chỗ thô to nóng bỏng kia, trong nháy mắt liền hiểu có ý gì. Nhớ tới tối hôm qua, phía dưới liền thoải mái. Thế nhưng, cũng muốn phải nhẫn nhịn đến mức chảy mồ hôi, chỉ ỡm ờ mặc cho luồn tay vào trong áo ngủ...


      Cuộc sống ở trong này rất đơn điệu, ngoại trừ mỗi ngày đúng giờ vang lên tiếng cười đùa cùng tiếng huấn luyện của đàn ông, còn lại cũng chỉ có sớm tối rời giường rồi tắt đèn, ở trong này giống như toàn bộ thế giới đều chỉ còn có những thanh như vậy. Thẩm Gia Mộc phải là chưa từng nghe người khác rằng phụ nữ rất ghét cuộc sống nhàm chán như thế này, bởi vậy, trong hai tuần này, vẫn rất cẩn thận quan sát cảm xúc của Lâm Tiểu Kiều, dù là biểu cảm nhất.


      Hai ngày gần đây, dường như Lâm Tiểu Kiều rất buồn bực, ngồi ở ghế salon xem tivi đến ngẩn người, lúc đầu cũng dám bứt dây động rừng, chỉ thường xuyên cười đùa với , hi vọng có thể khiến cho vui vẻ. Càng về sau, Tiểu Cao Trường bị đón , nụ cười mặt cũng từ từ nhạt xuống, có nhiều lần thấy vụng trộm lau nước mắt ở trong phòng bếp, vừa tới gần, liền làm bộ như có việc gì cúi đầu bận rộn, hoặc là nũng nịu mắt bị khói hun đến mức rơi lệ.


      Thẩm Gia Mộc đạt tới tình cảnh hoảng sợ trước nay chưa từng có, có đôi khi lúc huấn luyện cũng yên lòng, hiểu nếu cứ tiếp tục như thế này, đối với cả đều là chuyện tốt. Nghĩ trước nghĩ sau, Thẩm Gia Mộc tìm thời gian với về chuyện này. Lâm Tiểu Kiều vừa nghe muốn đưa về nhà chợt sửng sốt, lập tức đôi mắt liền hoe đỏ.


      Thẩm Gia Mộc biết nghĩ như thế nào, gãi gãi đầu, bộ dáng hết cách, thấy muốn khóc, trong lòng lại lo lắng khó chịu, còn kém việc dứt tóc : “ có ý gì khác, chỉ muốn em... về nhà thả lỏng thời gian, em muốn đến đây chơi lúc nào cũng được... chỉ là quá bận rộn...”


      “Tiếp theo có phải muốn có thời gian ?” Lâm Tiểu Kiều cắt ngang lời , biết là bởi vì tức giận hay là vì đau lòng mà bộ ngực phập phồng lên xuống. Thẩm Gia Mộc thấy vậy trong mắt liền tràn đầy khát vọng, có chút xấu hổ quay mặt . Mà Lâm Tiểu Kiều thấy như vậy càng thêm khổ sở, cuối cùng lau mặt, đứng lên vào trong phòng.


      Thẩm Gia Mộc cũng tới, chỉ thấy mạnh mẽ kéo cái vali dưới bàn đọc sách ra, nhét quần áo lung tung vào bên trong. lúng ta lúng túng đứng ở bên cạnh, biết phải làm gì. Lâm Tiểu Kiều ngồi xổm mặt đất thu xếp quần áo, cuối cùng ôm đầu gối ngồi dưới đất khóc như mưa. Nhìn cảm xúc của thay đổi nhanh như vậy, Thẩm Gia Mộc cũng ngẩn người, ngồi xổm xuống theo , cong mông lên, bộ dáng muốn buồn cười bao nhiêu liền buồn cười bấy nhiêu.


      “Tại sao... Tại sao lại khóc... ...”


      “Thẩm Gia Mộc, có phải chán ghét em rồi hay ? Em ở đây sợ thân thiết cùng hồ ly tinh được hả?”


      Mặt Thẩm Gia Mộc trầm xuống, chân tay vụng về vỗ lên lưng : “Hồ ly tinh cái gì? Chỗ này tất cả đều là đàn ông, ở đâu ra hồ ly tinh? cũng có chán ghét em, chỉ sợ em thích cuộc sống ở nơi này, mới bảo em về nhà thời gian, phải là cần em nữa, cũng phải là chán ghét em... chỉ sợ... Em thích nơi này...”


      Lâm Tiểu Kiều vừa nghe vậy liền khóc càng thêm dữ dội, nức nở ra câu: “Tất cả đều là đàn ông mới có vấn đề, giới tính cũng giống nhau, chẳng lẽ muốn em chuyển giới?”


      Mặt Thẩm Gia Mộc tối sầm, nắm vai kéo lên đẩy lên giường, nghiêng người đè lên . nâng mặt lên, dường như là nghiến răng nghiến lợi : “Trong đầu em tới tột cùng là chứa cái gì? thích đàn ông hay thích phụ nữ mà em cũng biết sao? Lúc ở giường, người làm cho em khóc là ai? Hả? Mẹ nó bây giờ em lại nghi ngờ là thích đàn ông? Em muốn chuyển giới, vậy có phải lão tử cũng phải theo sau chuyển giới giống em hay ?”


      Lâm Tiểu Kiều bị đè nặng cực kì thoải mái, thò tay đánh lên mặt hai cái, chất vấn: “Vậy thần kinh xông tới bảo em trở về là có ý gì?”


      “Vậy em cứ cau mày cau mặt cho ai xem? Có phải là đời trước nợ em hay , chỉ mới nhìn em nhíu mày chút là lòng đau muốn chết, nhẫn nhịn ép mình khuyên em trở về, em còn khóc lóc cái gì. phải làm sao bây giờ? Muốn khóc cũng có nước mắt!”


      Dường như Lâm Tiểu Kiều nghe thấy giọng oan ức, bĩu môi cái rồi nở nụ cười, sửa lại thành ngữ cho : “Phải gọi là khóc ra nước mắt...”


      Thẩm Gia Mộc mạnh mẽ đấm cái lên giường, ván giường chấn động vài lần, cúi người ghé vào tai , cắn cái lên vành tai rồi buồn bực : “Vừa khóc vừa cười, em bao nhiêu tuổi rồi? Coi như quên , đừng nữa! Món nợ nợ em, nếu chưa ràng dứt khoát trả!”
      Last edited by a moderator: 2/6/17

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 49: Mất mát to lớn


      Thẩm Gia Mộc ôm giường đứng đắn lúc, sau đó vỗ vỗ mặt , xoay người đứng dậy, vừa cởi cúc áo vừa cười đùa hỏi: “ phải là em có sao? Vậy gần đây sao lại như thế này? Nếu phải là thích nơi này, vậy tại sao cả ngày mặt mũi lại đau khổ như thế, cơ thể có gì thoải mái phải với nghe chưa?”


      “Vâng.” Lâm Tiểu Kiều nằm ở giường, nhớ lại lời , lại tính toán chu kì sinh lí của mình, quả thực là tháng trước chưa tới, kinh nguyệt cuối tháng này cũng tới. Lúc lo lắng nghĩ đến việc khám, Thẩm Gia Mộc lại đè xuống. Lúc này mặc áo ba lỗ, cơ thể cường tráng đè lên , hôn từng chút xuống cằm, xuống cổ của ...


      “Bà xã, cố gắng giúp em sinh đứa bé sớm nhất có thể.” Thẩm Gia Mộc vừa vừa đưa tay phải xuống dưới cởi thắt lưng của mình.


      Tay Lâm Tiểu Kiều đè lại, lại chỉ cho là khẩn trương, tay bắt lấy hai tay giữ đỉnh đầu, bộ ngực căng tròn của hướng về phía , nhịn được nuốt nước bọt, cách lớp quần áo vùi đầu ngậm chặt bên. bị khiêu khích rên lên thành tiếng, nhưng lại vẫn duy trì chút lí trí, liều mạng giãy dụa. Thẩm Gia Mộc muốn hôn dỗ dành lúc lại phát mặt toàn là mồ hôi, mà gấp đến độ nước mắt đều chảy ra.


      hoảng sợ, nhanh chóng buông lỏng ra, sờ cổ tay nhắn của hỏi có đau . Lâm Tiểu Kiều lắc lắc đầu, cắn răng suy đoán của mình với : “Cái đó... Hai tháng rồi em đều có... Ừm... Cái đó tới, có phải là em có rồi ?”


      Thẩm Gia Mộc nghe chậm chạp xong câu đó, ngây người lúc, sau khi kịp phản ứng, kích động mạnh mẽ ôm hôn lên môi hai cái, nơi thô to để ở đùi cũng hoàn toàn thèm chú ý đến, chỉ xoa mặt cười cực kì dịu dàng: “Còn hỏi nữa? Em cảm thấy thế nào? Ngày mai trở về thành phố khám thử xem, cùng em!”


      Lâm Tiểu Kiều khó xử gật gật đầu, nửa khuôn mặt cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của , thoải mái nhắm hai mắt lại: “Nếu như em có con cho đuổi em về! Em chỉ ở đây với thôi, chỗ nào em cũng muốn đến, em muốn để cho ba của bé cưng chứng kiến lớn lên hàng ngày của con.”


      Thẩm Gia Mộc gật mạnh đầu, cẩn thận ôm đặt giữa giường ngủ, nằm ngửa, nằm nghiêng ôm lấy , lại lo lắng cánh tay mình quá nặng đè lên , chịu đựng muốn nằm lùi ra chút, hồi hộp hỏi: “Có nặng ? Nếu cảm thấy nặng với .”


      bàn tay của Lâm Tiểu Kiều trực tiếp khoác lên cánh tay , bĩu môi đưa ra cầu: “ nặng, ôm em ngủ , em lạnh, như vậy em quen, em muốn giống như ngày trước cơ. Còn nữa... cởi quần ra , ngủ mà vẫn còn mặc quân trang nữa à?”


      Thẩm Gia Mộc có chút xấu hổ vén chăn lên, cởi quần ra đặt lên chiếc ghế dựa bên cạnh, sau đó nằm lại vào trong chăn tay chân ôm lấy . Bởi vì động tác cẩn thận như vậy của mà Lâm Tiểu Kiều cảm thấy lòng tràn đầy thỏa mãn và ngọt ngào, liền chui vào trong lòng ngáp ngủ. Thẩm Gia Mộc biết phụ nữ có thai rất thích ngủ, cũng quấn lấy chuyện nữa, cho dù có quá nhiều suy nghĩ muốn chia sẻ với , về đứa , về cả chính chuyện của bọn họ.


      Hô hấp của Lâm Tiểu Kiều dần dần đều xuống, Thẩm Gia Mộc kéo dịch chăn lên, lại hôn lên trán cái, ánh mắt rơi xuống vùng bụng ở dưới chăn của . Dưới bao phủ của chiếc chăn, bàn tay to lớn của đặt tại nơi đó, bình thường hề có cảm giác đặc biệt gì, cảm thấy hơi khó tin, chỗ đó xuất đứa trẻ, đó chính là kết tinh của và người phụ nữ nhất... Vừa nghĩ tới đứa bé nhắn mềm mại, bi ba bi bô chuyện, đôi chân ngắn khẽ đạp đạp trông rất đáng liền cảm thấy mỗi tế bào trong toàn thân cũng trở nên yên bình, giống như chỉ cần tập trung nghĩ đến bộ dáng lúc bé cưng lớn lên, liền cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên ấm áp.


      Cả đêm phấn khởi, vừa đến giờ, Thẩm Gia Mộc liền theo phản xạ có điều kiện muốn vươn mình thức dậy, thế nhưng khi tầm mắt chạm đến ngủ say trong ngực mình, vẫn do dự hai phút. Trong lúc mơ ngủ Lâm Tiểu Kiều lại càng giống trẻ con hơn, bĩu môi, khẽ gõ đầu , liền lẩm bẩm kêu lên. Thẩm Gia Mộc cưng chiều hôn lên môi , mặc quần áo rồi khẽ hát xuống lầu.


      Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, Thẩm Gia Mộc chạy tới xin nghỉ, đoàn trưởng hỏi lí do, lòng vui như mở cờ trong bụng, vẻ mặt đắc ý trả lời: “ khám lúc, đoán chừng là ấy mang thai rồi.”


      Đoàn trưởng cười ha hả ra sức vỗ lên vai khen ngợi: “Tiểu tử cậu được lắm! Mới kết hôn gần năm mà có rồi? Nhớ năm đó tôi và chị dâu cậu vất vả cần cù cày cấy khoảng hai năm mới có Linh Linh, các cậu nhanh như vậy mà có rồi hả? Được, vì chuyện sinh được con trai trong đoàn, tôi phê chuẩn cho cậu, mau nhanh !”


      Thẩm Gia Mộc gật gật đầu, chậm rãi chạy về, sau khi vào nhà việc đầu tiên làm là vớt hạt đậu nành trong chậu sứ được Lâm Tiểu Kiều ngâm nước từ hôm qua ra, rồi đun nóng làm thành sữa đậu nành, sau đó lại lấy túi bánh bao từ trong tủ lạnh để hấp cách thủy, lúc này mới quay vào phòng gọi Lâm Tiểu Kiều thức dậy. Mái tóc dài của rối bù, híp mắt nhìn rồi lại lật người tiếp tục ngủ. Thẩm Gia Mộc thấy cau mày khó chịu liền mềm lòng, trở lại phòng bếp nhìn sữa đậu nành được đun sôi, thấy nồi hấp bánh bao cũng bắt đầu bốc khói, lúc này mới trở về phòng đánh thức Lâm Tiểu Kiều lần nữa.


      ôm gối, miệng liên tục “phiền phức”, nhắm chặt mắt chịu rời giường. Thẩm Gia Mộc hết cách đành phải ôm cả và gối ôm vào trong lòng, giống như chăm sóc cho bé mà mặc quần áo cho . Hồi trước tính tình của Lâm Tiểu Kiều như thế này, có thể là được Thẩm Gia Mộc nuông chiều, sau khi mặc quần áo chỉnh tề cho liền tỉnh lại, vừa tỉnh lại cảm thấy hối hận. Nằm trong lòng kì kèo mè nheo chịu xuống giường, bộ dáng như muốn lại thôi, rối rắm khác thường.


      Thẩm Gia Mộc đỡ lưng để rửa mặt, Lâm Tiểu Kiều kéo áo xấu hổ : “Vừa rồi em có khó chịu với ? Có thể là tối hôm qua nằm mơ, vì ngủ được ngon cho nên sáng mới dậy nổi, tâm trạng cũng có phần tốt.”


      Thẩm Gia Mộc nghe xong liền nở nụ cười, vuốt mũi : “Thế là được rồi, tâm trạng tốt phải phát tiết ra, cứ giấu ở trong lòng có thể gặp chuyện may. Hơn nữa, tính khí của em như vậy, lại càng muốn cưng chiều hơn, như vậy mới giống người phụ nữ của Thẩm Gia Mộc chứ! Được rồi, thấy em cũng nhíu mày khó chịu rồi, nhanh rửa mặt ăn sáng , xong rồi chúng ta quay trở về thành phố.”


      “Nếu gọi điện thoại cho chị Gia Giai, bảo chị ấy giúp hẹn chỗ trước, em sợ đến đấy đông người tới lượt chúng ta, có thể xin nghỉ vài ngày ?”


      “Hai ngày, chỉ xin nghỉ được thế thôi...” xong liền vào phòng bếp, vừa đổ sữa đậu nành ra vừa gọi điện thoại cho Thẩm Gia Giai. Cổ họng của Thẩm Gia Giai khàn khàn kêu mệt, còn muốn ngủ, muốn hẹn trước cho , bảo trực tiếp đến bệnh viện quân y, dù sao cũng có chứng nhận sĩ quan, được ưu tiên.


      Dường như nghe thấy thanh của Diệp Mặc ở đầu bên kia, đều là đàn ông, đương nhiên hiểu , cũng cúp điện thoại, hai người ăn xong bữa sáng rồi trở về nội thành. Có thể là sau khi Thẩm Gia Giai ngủ dậy việc này cho Thẩm Kiến Đàn, xe mới được nửa đường, Tần Tĩnh liền gọi điện thoại tới, trong giọng còn có chút vui mừng, hỏi Thẩm Gia Mộc: “Là Tiểu Kiều thoải mái sao? Khi nào các con về đến nhà để mẹ chuẩn bị đồ ăn... A,... đúng rồi, gần đây Tiểu Kiều có thấy buồn nôn với đồ ăn gì ? Con cho mẹ nghe , để lát nữa mẹ còn tránh làm mấy thứ đó...”


      Thẩm Gia Mộc liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Kiều cái, nghĩ lát, thành thành trả lời: “ có, chắc hơn chín giờ mới đến nội thành, giữa trưa con trở về ăn cơm, buổi tối chúng con còn phải , mẹ đừng chuẩn bị quá nhiều.”


      “À, được!” Tần Tĩnh vô cùng vui mừng trả lời, lại tiếp tục truy hỏi, “Các con tới bệnh viện nào? Để mẹ xem có thể tìm người quen hay , khám cũng cẩn thận chút.”


      “Vào trong thành phố rồi sau.” Thẩm Gia Mộc sợ bà tiếp tục lảm nhảm nên nhanh chóng cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn Lâm Tiểu Kiều tựa ghế nhìn di động của đến ngẩn người, nghĩ chút, xoa đầu , hỏi, “Vừa rồi là mẹ gọi điện, giữa trưa chúng ta trở về ăn bữa cơm, buổi tối mới về nhà mình, đến ngày mai trở về quân đội có được ?”


      Lúc nãy Lâm Tiểu Kiều cũng nghe thấy đoạn đối thoại giữa và mẹ chồng, tức giận trợn trừng mắt nhìn , giọng điệu có phần tốt, “ phải vừa rồi đồng ý với mẹ rồi sao? Bây giờ còn hỏi em làm gì?”


      Tay Thẩm Gia Mộc dừng lại, nhíu mày: “Bà ấy là mẹ , chỉ ăn bữa cơm thôi mà...”


      Lâm Tiểu Kiều nghe xong lời này liền cảm thấy thoải mái trong lòng, lúc vừa mới kết hôn, trong chuyện mẹ chồng này, lúc nào cũng là bảo vệ , đến bây giờ đột nhiên liền thay đổi khiến cảm thấy rất khó chịu. cũng biết là mình có hơi tùy hứng, giống như vậy, chỉ là bữa cơm thôi mà, thế nhưng lại vướng mắc với thái độ của , đốm lửa này làm thế nào cũng áp xuống được. Đầu tựa vào cửa kính xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt : “Tùy ...”


      Thẩm Gia Mộc cau mày nhìn hai mắt , thở dài, ra vẻ nhượng bộ: “Nếu em muốn, vậy đợi lát nữa với mẹ là thể về ăn cơm, em muốn ăn cái gì, dẫn em ăn.”


      thỏa hiệp như vậy, Lâm Tiểu Kiều lại cảm thấy chính cố tình gây , lắc lắc đầu mím chặt môi lời nào. Thẩm Gia Mộc đoán ra tâm tư trong lòng , dứt khoát dừng xe ở ven đường, cởi dây an toàn, nắm tay trong tay , vén tóc trán sang hai bên, hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Nếu như em trách chưa có cho phép của em mà đồng ý với mẹ cái này xin lỗi, là tốt. Thế nhưng, nếu về sau phạm sai lầm khiến em vui, em có thể cho biết ? là đàn ông, thể có cảm xúc nhạy cảm như phụ nữ, ở trong bộ đội lại hay theo thói quen, rất có khả năng câu đầu tiên ra chọc em tức giận, mà bản thân lại biết chút nào. Em cần giận dỗi với , em cứ thẳng ra, nhất định thay đổi. Hai chúng ta cùng vui vẻ chung sống có được ?”


      Trong lòng Lâm Tiểu Kiều cũng khó chịu, nghe lời liền muốn rơi lệ, cố gắng nhịn xuống, cởi dây an toàn ôm lấy : “Là em tốt, gần đây tính tình của em rất kì cục, luôn vô duyên vô cớ tức giận. Em biết là chuyện gì xảy ra... Em biết vừa rồi là em đúng, thế nhưng em vẫn thể khống chế nổi mà dùng giọng điệu như vậy với ... Em xin lỗi....”


      Thẩm Gia Mộc vỗ vỗ lưng , cúi đầu hôn cái lên đỉnh đầu , lại nhàng đẩy ra: “Vậy bây giờ có việc gì nữa rồi, lúc tới nơi, chúng ta đến khám sớm chút, rồi còn nhanh chóng đưa em ăn cơm nữa.”


      Lâm Tiểu Kiều gật gật đầu, lại thêm câu: “Hay là đến nhà ăn , đợi lát nữa em gọi điện thoại cho chị Gia Giai, bảo chị ấy dẫn theo Xa Xa và Dao Dao cùng tới!”


      Biết là muốn lấy lòng mẹ , Thẩm Gia Mộc vừa vui mừng vừa đau lòng ôm hôn xuống rồi mới ngồi thẳng người cài lại dây an toàn.


      Lúc hai người đến bệnh viện, thực là có rất nhiều người, hàng người xếp hàng đăng kí rất dài, Lâm Tiểu Kiều cầm tay Thẩm Gia Mộc lắc lắc, an ủi vỗ vỗ đầu , đưa giấy chứng nhận sĩ quan đến trước bàn đăng kí. Người ngồi ở đó chính xác là bà chị bốn mươi tuổi, nhận giấy chứng nhận sĩ quan nhìn hỏi muốn khám ở khoa nào? Thẩm Gia Mộc cũng biết, đành phải quay đầu lại hỏi Lâm Tiểu Kiều.


      Lâm Tiểu Kiều tiến đến trước bàn đăng kí, trả lời: “Phụ khoa!”


      Bà chị kia nhìn thoáng qua hai người, lại hỏi họ tên các thứ, sau đó máy phát thanh liền được mở ra: “Ai da, cậu nhìn rất trẻ tuổi, có vấn đề gì sao... Mang thai rồi hả? A..., chẳng trách tôi thấy ông xã cứ cười suốt, rất vui vẻ sao? Mau đến phụ khoa tìm bác sĩ Trần , ấy là bác sĩ giỏi ở bệnh viện chúng tôi, nếu thực có con, cậu có thể bảo ấy siêu thai luôn...”


      Hai người cảm ơn, cầm lấy sổ đăng kí tìm bác sĩ. Thẩm Gia Mộc đứng sau lưng Lâm Tiểu Kiều, nghe bác sĩ hỏi mấy vấn đề, có phần sốt ruột hỏi có hay có. Bác sĩ Trần lắc lắc đầu trả lời: “Vẫn chưa thể xác định được, triệu chứng nhìn rất giống, hai người làm xét nghiệm nước tiểu rồi quay về đưa báo cáo cho tôi xem.”


      Hai người lại nhanh chóng làm xét nghiệm nước tiểu, lúc có kết quả, Thẩm Gia Mộc ở bên ngoài nghe điện thoại, chỉ chốc lát sau, Lâm Tiểu Kiều liền nắm kết quả chẩn đoán bệnh ra ngoài. Thẩm Gia mộc vừa ra hiệu bảo ngồi ghế lát vừa chuyện với đầu bên kia, Lâm Tiểu Kiều cúi thấp đầu ngồi ghế nhựa, nhìn kết quả chẩn đoán bệnh trong tay mà muốn rơi lệ, biết làm thế nào để đối diện với vui mừng của rằng mình mang thai, cũng biết làm thế nào để đối mặt với mong chờ của Tần Tĩnh...


      Thẩm Gia Mộc cúp điện thoại, cầm lấy kết quả chẩn đoán trong tay , dòng chữ ở phía cuối ràng cho biết, hề mang thai. Giờ phút này, rốt cuộc cũng cảm nhận được câu “Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều”, trong lòng chua chát mà biết làm thế nào. Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, hận thể cho toàn bộ thế giới biết rằng được làm ba, thế nhưng tất cả đều là tự mình đa tình, cảm thấy mình rất giống người đần độn.


      “Xin lỗi...” Lâm Tiểu Kiều xong lời này nhịn được liền khóc òa lên.


      Thẩm Gia Mộc vuốt mặt, ngồi xổm trước mặt , hai tay bao phủ lên mặt , hai người cứ như vậy nhìn nhau, cái gì cũng . Thẩm Gia Mộc nhìn mắt ngừng trào ra nước mắt, lòng đau như cắt. So với còn dễ chịu hơn nhiều, chờ mong đứa bé như thế, kết quả tất cả đều là ảo tưởng, cảm giác mất mát to lớn đến nỗi cảm thấy đau xót trong lòng, nhưng lại là đàn ông, là người đàn ông của Lâm Tiểu Kiều, nhất định phải cho bờ vai để có thể dựa vào!


      sao, cũng phải là thể có con nữa, hai chúng ta quay về tăng thêm chút sức lực, rất nhanh rồi có thôi!”


      “Thẩm Gia Mộc, thực em rất muốn sinh cho đứa con.”


      “Ngoan, biết... Bây giờ chúng ta ăn cơm trước , sau đó lại sau có được ? Đừng khóc, dù tại chúng ta có con, thế nhưng em cũng là bảo bối của .”


      Đây là lần đầu tiên giường gọi là “bảo bối”, nước mắt lại rơi đầy mặt, khóc đến nấc cụt...

      --- ------ -----

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 50: Nỗi đau còn mãi.


      Thẩm Gia Mộc nửa ôm nửa kéo Lâm Tiểu Kiều đứng dậy rời khỏi bệnh viện, ngồi ở xe, vẫn còn nghẹn ngào, yên lòng lái xe, cuối cùng tìm chỗ đỗ xe để châm thuốc. Tay Lâm Tiểu Kiều nắm chặt khăn tay đưa tới, cũng lau nước mắt, khóc đến mức cổ họng khàn đặc, lại đột nhiên cởi dây an toàn nhào tới.


      Ngón tay của Thẩm Gia Mộc vẫn kẹp điếu thuốc, thấy lao đến, liền sợ tới mức giơ hai tay lên cao, giữa hai người vẫn còn khoảng cách, lại tựa vào trước ngực . Tư thế kì lạ, thân thể khó chịu, thế nhưng vẫn chịu đựng nhúc nhích nằm ở người , chỉ muốn gần thêm chút, gần thêm chút nữa...


      thấy nửa gương mặt của đều bị tóc mái phủ xuống, tiện tay dụi tắt điếu thuốc, vén tóc mặt ra, ngón cái cùng ngón trỏ nâng cằm lên. ngẩng đầu, hai tay chống trước ngực, đôi mắt đầy lệ mang theo áy náy nhìn . Thẩm Gia Mộc cực kì đau lòng, tay luồn ra sau lưng , tay dùng lực giữ chặt eo ôm vào lòng.


      Lâm Tiểu Kiều mím môi, đột nhiên tách hai chân ra ngồi lên đùi . Thẩm Gia Mộc xoa mái tóc dài của , thở dài tiếng: “Tiểu Kiều, em có thể đừng khiến đau lòng nữa được , Thẩm Gia Mộc chưa bao giờ dối, mỗi câu đều rất lòng. Cho nên, phải là dỗ cho em vui vẻ mà rất thương, đau lòng cho em...”


      Lâm Tiểu Kiều chậm rãi cúi xuống, mặt dán sát vào mặt : “Em biết, em cũng tin lời , nhưng em lại có chút tiền đồ nào, em cho rằng mình mang thai mới với ... Em... Em cũng muốn khiến thất vọng, nhưng em nghĩ tới mọi việc như thế này...” đến phần sau, lại nhịn được nữa mà khóc òa lên.


      Thẩm Gia Mộc thở dài, vỗ vỗ lưng để giúp dễ thở, đợi đến khi tiếng khóc của giảm bớt, mới nâng mặt lên đối diện với chính mình. Trong mắt tràn đầy đau lòng cùng thương mà dùng lòng bàn tay xoa ánh mắt sưng đỏ cho . có chút mất hồn nhìn , mỉm cười, so sánh với nụ cười bướng bỉnh đầy kiêu ngạo của ngày trước, nụ cười này của dịu dàng hơn rất nhiều.


      để ý đâu, đúng là cực kì thất vọng, thế nhưng cũng chỉ có lúc thôi. Chỉ là lần này em mang thai thôi mà, cũng phải là thể có con được nữa. thế giới này có quá nhiều gian khổ, nếu mỗi lần như vậy chúng ta đều khóc lóc rồi dần dần tuyệt vọng, thế thành bộ dáng như thế nào? Em phải nhớ kĩ rằng em là vợ của Thẩm Gia Mộc , là người phụ nữ mà Thẩm Gia Mộc nâng niu che chở trong lòng bàn tay suốt đời, đời này có bất kì việc hay người nào đáng để em phải rơi lệ. Cho dù có khó khăn gì em cũng phải biết rằng, ở đây rồi.”


      Cổ họng Lâm Tiểu Kiều nghẹn ngào lúc, trong lòng ràng có nhiều điều muốn , thế nhưng tất cả đều mắc kẹt chỗ, sau vài giây liền biến mất còn chút nào, lại ra được bất cứ câu gì. chỉ có thể dựa vào nước mắt để diễn tả rung động trong lòng, dần dần, dường như nước mắt cũng thể diễn tả hết rung động kia, cắn ngón tay, khóc thành tiếng...


      Thẩm Gia Mộc càng thêm đau lòng, ôm càng chặt hơn nữa, bất đắc dĩ dỗ dành: “Vừa là đừng khóc, rất đau lòng a, tại sao càng khóc càng lợi hại hơn vậy?” “Thẩm Gia Mộc...” cắn ngón tay, hai mắt đẫm lệ, đến cả nước miếng cũng giữ được dính chút ngón tay, “ như thế này khiến em có cảm giác rất tội lỗi, khiến cho em cảm thấy như thế nào cũng đủ.”


      Tầm mắt của Thẩm Gia Mộc dừng lại ngón tay ẩm ướt của , tỉnh bơ kéo tay xuống, cầm tay đưa vào trong miệng , đầu lưỡi nóng bỏng ấm áp bao bọc ngón tay non mịn của , tiếng mút mát phát ra liên tục. Lâm Tiểu Kiều rất nhanh liền ngừng khóc, hai gò má đỏ ửng, bàn tay còn lại nắm thành nắm đấm đánh : “Em chuyện nghiêm túc với , sao lại như vậy... Bắt nạt người khác a!”


      có cách nào khác...” câu, cố ý kéo ngón tay đến trước mặt để nhìn hơn, biết đây là nước bọt của hay của chính nữa, “Vừa là em liền khóc, cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi. Em xem, phải có hiệu quả rồi sao, em hết khóc rồi.”


      ...” Lâm Tiểu Kiều nghe thấy lời đứng đắn của , đôi mắt lại đỏ lên. Trong việc xử lí mọi chuyện đàn ông và phụ nữ đều hoàn toàn bất đồng, cảm tính khóc đến rối tinh rối mù, còn lại để ý mà chỉ nghĩ đến những chuyện riêng tư đáng xấu hổ.


      “Ngoan nào, đừng khóc nữa, lau mặt rồi trở về ăn cơm thôi, vừa rồi Thẩm Gia Giai gọi điện tới, hôm nay chị ấy dẫn theo Diệp Mặc trở về, chúng ta cũng tới sớm chút .” Thẩm Gia Mộc thấy vui liền nghiêm túc lại, lặp lại động tác lúc trước đặt trở về chỗ ngồi.


      Tay Lâm Tiểu Kiều kéo dây an toàn, sợ hãi đề nghị: “Chúng ta quay về được , lúc nãy mẹ vui vẻ như vậy, bây giờ em lại như thế này, bà ấy có tức giận hay ?”


      Thẩm Gia Mộc biết mẹ dễ chịu, lại nỡ để lo lắng sợ hãi, dù sao việc này sớm hay muộn cũng truyền tới tai Tần Tĩnh, chi bằng bình thản đối mặt tự mình mọi việc. xoa đầu , lần nữa cắm chìa khóa vào ổ: “ sợ, ở đây, chờ lát nữa vào trong sân, em cứ phía sau , toàn bộ đều có chống đỡ rồi. Nếu sau khi biết tin chúng ta trốn về, mẹ cảm thấy chúng ta hiểu chuyện, càng vui, đúng ?


      Giọng điệu của ấm áp giống như dạy bảo bé làm vơi bớt tâm tình ảm đạm của , hít sâu hơi, nặng nề gật đầu.


      Vào trong sân, Thẩm Gia Mộc dừng xe đối diện bãi đỗ xe, nắm tay Lâm Tiểu Kiều sang đường. Rất nhanh đến mùa đông, bầu trời xám mờ, thỉnh thoảng có cơn gió thổi tới, Lâm Tiểu Kiều lạnh đến mức run lên. cởi áo khoác khoác lên người , Lâm Tiểu Kiều thấy người chỉ có đúng chiếc áo, bả vai run rẩy muốn trả áo khoác lại cho . chỉ vỗ vào tay cái, giúp mặc vào rồi nắm tay tiếp tục về phía trước.


      Thân thể Lâm Tiểu Kiều nhắn đến mức vạt áo che hết mông của , tay áo cũng rất dài, dài đến nỗi mà có đoạn trống cứ lắc lư theo mỗi lần đung đưa tay. nắm tay , lòng bàn tay khô ráo, bởi vì mặc ít áo nên chỉ trong thoáng chốc liền truyền đến cảm giác mát lạnh. kéo tay rụt vào trong ống tay áo, hai bàn tay đều được tay áo che lại hoàn toàn.


      Thẩm Gia Mộc nhíu mày nhìn về phía , Lâm Tiểu Kiều cười cười, có phần dương dương tự đắc: “ lạnh nữa đúng , em thông minh quá chứ gì.”


      dùng bàn tay còn lại nhéo mặt , cười : “Như thế này là được rồi, nhìn em cười lên tốt... Vui vẻ hài lòng có cái gì tốt a?”


      Lâm Tiểu Kiều gì, nụ cười nhạt dần, nắm tay lắc lắc, thấp giọng : “ nhanh , đợi lát nữa đến muộn tốt, để cho mọi người đợi hai người chúng ta, thấy xấu hổ à?”


      Thẩm Gia Mộc nắm chặt tay thêm vài phần, lời nào dắt vào trong sân, tuy điều gì, thế nhưng Lâm Tiểu Kiều có thể cảm thấy tức giận. cũng biết hành động vừa rồi có chút mất hứng, nhưng nghĩ đến lúc Thẩm Gia Mộc ôm thở dài ở hành lang bệnh viện, liền có cảm giác như kim đâm vào lòng, toàn thân giống như mất toàn bộ sức lực, kể cả việc nở nụ cười cũng thể làm được.


      Ấn chuông cửa, Thẩm Gia Mộc vẫn buông tay ra, Tần Tĩnh ra mở cửa, cười vui vẻ lấy hai đôi dép trong nhà từ trong tủ giày đặt xuống đất. Đầu tiên Thẩm Gia Mộc thay giày, sau đó là chờ Lâm Tiểu Kiều thay dép rồi mới tiến vào trong nhà. Diệp Mặc ngồi trong phòng khách chuyện thời với Thẩm Kiến Đàn, Dao Dao và Xa Xa ở trước bàn trà chạy tới chạy lui, vừa thấy Lâm Tiểu Kiều đến liền hét lên tiếng muốn xông tới.


      Tần Tĩnh ở bên cạnh kêu lên tiếng “Tiểu tổ tông” rồi tiến lên kéo hai đứa trẻ vào trong lòng dạy dỗ: “Bây giờ trong bụng của mợ có em bé, hai đứa các con được làm loạn, nếu dọa em bé sợ bà ngoại rất tức giận đó...”


      Lâm Tiểu Kiều nghe vậy cười có chút xấu hổ, muốn giải thích chút Thẩm Gia Mộc mở miệng trước: “Mẹ, chỉ là thân thể của ấy thoải mái thôi mà, ai với mẹ là ấy mang thai? Xa Xa con dẫn em ra ngoài sân chơi , đừng làm phiền mợ, mợ cần phải nghỉ ngơi tốt.”


      Hai đứa trẻ lê dép đến trước mặt Lâm Tiểu Kiều, vươn tay ra cẩn thận sờ sờ bụng của , giọng : “Mợ, mợ vào trong phòng ngủ , chờ lúc nữa ăn cơm con gọi mợ, có trai ở đây trông giữ chắc chắn để mọi người ăn vụng, nhất định chờ mợ xuống ăn cùng.”


      Lâm Tiểu Kiều nhìn khuôn mặt mũm mĩm nhắn của Dao Dao ngây thơ liền sinh lòng hâm mộ nhìn về phía Thẩm Gia Giai xem tivi, xoa đầu hai đứa bé, mũi có chút chua xót khen ngợi hai đứa : “Dao Dao ngoan, Xa Xa cũng rất ngoan.”


      Thẩm Gia Mộc nghe trong giọng của có chút nghẹn ngào liền buông tay ra đổi thành ôm lấy eo của , sau đó quay lại chào hỏi với Thẩm Kiến Đàn rồi dắt vào phòng của mình. Vào phòng, dỗ nằm xuống ngủ, dựa ở đầu giường, đợi đến khi ngủ say mới vào phòng tắm, tùy tiện dùng nước lạnh rửa mặt rồi xuống lầu.


      Tần Tĩnh đợi đến mức chịu nổi, vừa thấy Thẩm Gia Mộc xuống bà liền xông tới, mặt đen sì chất vấn: “Sao lại như vậy? phải là mang thai sao? Tại sao bây giờ lại phải rồi.”


      “Từ đầu tới cuối con hề ấy mang thai, con chỉ là cơ thể của ấy thoải mái nên muốn dẫn ấy kiểm tra mà thôi.” Từ lúc lấy bản xét nghiệm ở bệnh viện tới bây giờ, phần lớn thời gian đều phải dỗ dành Lâm Tiểu Kiều, cũng mệt chết được nhưng lại dám để lộ nửa phần mệt mỏi giống như , thế nhưng lúc đối mặt với những lời tra hỏi của Tần Tĩnh, ràng có phần bực bội.


      Thẩm Gia Giai biết ý của Thẩm Gia Mộc là muốn dẫn chú ý của Tần Tĩnh rời khỏi Lâm Tiểu Kiều, vì vậy đứng lên hỗ trợ giải vây: “Buổi sáng hôm nay em với chị, chỉ mới Tiểu Kiều thế này thế kia, chị còn tưởng là mang thai nữa, lúc ấy đầu óc quá hưng phấn cho nên mới với ba như vậy, việc này cũng phải trách chị...”


      Tần Tĩnh lườm cái, lại có chút cam lòng oán trách: “ bao lâu rồi mà cũng thể mang thai được cơ chứ!”


      Thẩm Gia Mộc cũng rất nóng tính, lại hề muốn nghe người khác những lời phải về Lâm Tiểu Kiều, vừa nghe thấy Tần Tĩnh như vậy liền phát hỏa, chút suy nghĩ gầm lên: “Mẹ, mẹ có thể mặc kệ chuyện của chúng con được hay ? Lần này mang thai, trong lòng ấy cũng chịu nổi. Có con chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, mẹ có thể đừng trưng ra cái bộ dáng ghét bỏ như kiểu ấy thể sinh con được nữa có được hay ? người phụ nữ như ấy theo con dễ dàng rồi, con muốn thương ấy cũng đủ, mẹ cũng đừng tỏ ra ấm ức nữa được ?”


      “Lời này của con là có ý gì?” Tần Tĩnh giống như bị người giẫm phải đuôi, trợn tròn mắt tức giận nhìn Thẩm Gia Mộc, “Mẹ là mẹ con, muốn có cháu trai có làm sao? Con lại còn dùng giọng điệu này để chuyện với mẹ, có phải Lâm Tiểu Kiều ở bên gối con thầm cái gì rồi đúng ?”


      “Là giọng điệu của con tốt, con xin lỗi, nhưng mẹ đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên người ấy nữa được ? Chúng ta chút về chuyện lúc trước ? Từ lúc ấy gả cho con mẹ vừa mắt rồi, rốt cuộc là ấy có điểm gì tốt? ấy đủ hiếu kính với mẹ hay là sao? Lần trước mẹ cho ấy đôi khuyên tai, mẹ hỏi ấy tại sao lại đeo, ấy liền hai lời mà chạy tới chỗ bấm lỗ tai, kết quả là lỗ tai sưng to như vậy, mẹ nhìn thấy mà chút cảm động nào ư? ấy gọi mẹ tiếng mẹ, mẹ lại thể đối xử với ấy giống như đối xử với con sao?”


      Tần Tĩnh bị tức giận của Thẩm Gia Mộc hù dọa, đứng tại chỗ há miệng thở dốc, cái gì cũng nên lời. Thẩm Gia Giai quay đầu liền thấy Lâm Tiểu Kiều đứng cầu thang, trong tay là áo khoác của Thẩm Gia Mộc, từ từ xuống đưa áo khoác trả lại cho , cúi đầu : “Con về trước, mọi người... Có chuyện gì từ từ , nên cãi nhau...”


      Rất nhanh Thẩm Gia Mộc liền đuổi theo, Dao Dao và Xa Xa thấy Lâm Tiểu Kiều chạy cũng khóc đòi theo, Diệp Mặc cùng Thẩm Gia Giai cũng đành phải dẫn hai đứa trẻ đuổi theo Lâm Tiểu Kiều. Vừa rồi vẫn còn đầy đủ cả nhà Thẩm gia, bây giờ chỉ còn lại hai vợ chồng Tần Tĩnh và Thẩm Kiến Đàn. Bà có chút từ bỏ quay đầu nhìn Thẩm Kiến Đàn, người phía sau nặng nề đặt ly trà lên bàn, thong thả bước lên lầu, lúc ngang qua người bà, ông lạnh lùng hỏi: “Bây giờ bà hài lòng chưa?”


      Bà sợ hãi quay đầu lại, lại chỉ thấy phía sau là bóng lưng của ông...

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 51: muốn li hôn.


      Mặt Lâm Tiểu Kiều chút thay đổi đường lớn, phía trước có người quen của Thẩm gia tiến lên chào hỏi , là bé trai cười hì hì mút ngón tay nhìn gọi tiếng “dì Lâm” đầy ngọt ngào, gắng gượng mỉm cười. Tên nhóc kia vẫn tiếp tục ngậm ngón tay nhìn chằm chặp vào , thấy cả nửa ngày cũng có phản ứng gì liền bập bẹ lại: “Đường Đường... Đường...”


      Bỗng nhiên nhớ lại, hồi trước mỗi lần nhìn thấy có trẻ ở trong sân lại cười hì hì lấy ra thanh kẹo để trêu đùa. Bà nội của đứa trẻ nghe vậy có chút xấu hổ cười cười, chuẩn bị ôm đứa rời ai ngờ đứa trẻ đó vừa được bà nội ôm liền gào khóc. Tay chân Lâm Tiểu Kiều luống cuống tìm kẹo ở trong túi, bỗng nhiên ở bên cạnh có bàn tay chìa tới, trong lòng bàn tay đó là túi kẹo trái cây tràn đầy màu sắc, tất cả đều là những vị mà ngày thường thích nhất. ngơ ngác nhìn theo bàn tay dày rộng ấy, độ cong tuyệt đẹp của cánh tay bởi vì quân trang vừa vặn mà càng thêm mê người, khuôn mặt lộ ra vẻ cương nghị, môi mỏng khẽ nhếch, chỉ nhíu mày nhưng lại khôi ngô đến mức khiến thể rời mắt khỏi...


      “Nhanh cảm ơn dì Lâm cùng chú Thẩm...” Bà nội của đứa trẻ ôm đứa trẻ vào lòng .


      Đứa trẻ cầm lấy mấy viên kẹo, cười lộ cả hai chiếc răng cửa: “Cảm ơn... Ừm... Đường Đường...”


      Lâm Tiểu Kiều liền nở nụ cười, khom người hôn lên khuôn mặt nhắn của cậu bé, xoa xoa mấy sợi tóc mới mọc của cậu rồi trò chuyện cùng bác kia. Thực ra, vẫn luôn đứng bất động ở đây, có chút suy nghĩ tức giận, vào lúc này, trong tình trạng này, đủ tự tin để đối mặt hòa nhã với Thẩm Gia Mộc mà tranh cãi.


      Thẩm Gia Mộc vẫn đứng ở bên cạnh nhìn chuyện cùng người khác, biết trong lòng tức giận, cho nên hề câu nào mà chỉ khi bác kia hỏi tới mới lễ phép trả lời hai tiếng. Có thể là nhìn ra giận dỗi giữa hai vợ chồng, bác kia cực kì biết điều ôm đứa trẻ về nhà, trước khi còn quên khuyên giải câu: “Vợ chồng son hai người, thế hệ trước chúng tôi bình thường rất có mắt nhìn. Lúc Gia Mộc bộ đội, vợ cậu ở nhà chăm nom mọi thứ cũng hề dễ dàng, thỉnh thoảng cậu trở về hai lần như vậy, tôi thấy cậu đối xử với Lâm Tiểu Kiều cũng rất tốt. Bây giờ có chuyện gì mà lại thể ra được? Nghĩ tới nghĩ lui, lúc này có gì muốn mắng muốn chửi cứ xả hết ra .”


      Hai người gật đầu cười, chờ bác khỏi, Thẩm Gia Mộc mới tiến lên bước muốn cầm tay , Lâm Tiểu Kiều lại nhanh hơn giơ tay lên vén tóc, đúng lúc đó tay sượt qua. có chút xấu hổ dừng tay lại giữa trung, thỉnh thoảng con ngươi sáng chói mĩ lệ hơn cả bầu trời sao của Lâm Tiểu Kiều lại trở nên ảm đạm vô hồn. Lúc đầu nhìn cái rồi nhanh chóng về phía trước, Thẩm Gia Mộc khẩn trương đuổi theo sau, hạ thấp thanh hỏi: “Em muốn đâu? Trở về nhà ba mẹ em sao? Để đưa em ...”


      Lâm Tiểu Kiều gì nhưng vẫn tới bên cạnh xe , Thẩm Gia Mộc thả lỏng chút, vừa cười nịnh nọt vừa mở cửa xe cho . Lâm Tiểu Kiều ngồi vào, đợi khởi động xe liền nhìn về phía trước : “Thẩm Gia Mộc, em cảm thấy làm vậy rất có tình nghĩa. Em và mẹ bất hòa, lại vì em mà cãi nhau với người trong nhà sao, sau đó định làm gì? Em bị người ngoài là hồng nhan họa thủy (*) đúng là đáng giận , nhưng điều đó chỉ càng khiến cho mẹ ghét em hơn thôi.”


      (*): sắc đẹp là mầm của tai họa.


      Thẩm Gia Mộc gì, Lâm Tiểu Kiều vẫn nhìn tiếp: “Trước lúc kết hôn, em biết mẹ hề thích em, nhưng lúc đó chỉ cần đối tốt với em, em cảm thấy vậy là đủ rồi, em cảm thấy chỉ như vậy có thể cần quan tâm đến những thứ khác, thế nhưng bây giờ em mới phát mình lầm rồi. ra, kết hôn chỉ là chuyện của hai người, phải tình tối thượng là có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề, ngược lại, điều đó khiến cho mọi việc càng tệ hơn mà thôi. Kết hôn gần năm, em giả ngu giả ngốc, em tự hạ thấp mình, mẹ cái gì em cũng nghe theo, mẹ làm cái gì em cũng chịu đựng, em nghe lời bà ấy, chỉ sợ bà ấy càng ngày càng thích em. Thế nhưng, cho dù em có cố gắng như thế nào em đều chiếm được tình cảm của bà.”


      “Cho nên hôm nay em liền tùy ý rời khỏi như vậy sao?” Thẩm Gia Mộc buồn bực móc điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa.


      “Em tùy hứng ở chỗ nào?” Lâm Tiểu Kiều cười cười, “Trong mắt mẹ em chỉ là công cụ để sinh em bé mà thôi... Thẩm Gia Mộc, em chịu nổi nữa rồi, em hi vọng sống là được chịu khuất phục, em hi vọng sống là phải kiên cường, phải giống như bây giờ, em chỉ có thể trốn vụng trộm lau nước mắt mà thôi.”


      “Cho nên, em...” Thẩm Gia Mộc còn chưa dứt lời mạnh mẽ nuốt xuống, muốn phải ra hai chữ đau lòng như vậy, kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhìn làn khói lượn lờ bay lên, thào , “ được, đồng ý, em muốn sinh cho đứa con cơ mà!”


      Lâm Tiểu Kiều vẫn nhìn về phía trước như cũ, có lời đáp lại. Thẩm Gia Mộc chịu nổi thái độ coi thường như vậy của , ánh mắt sắc bén dồn ép cho đến khi quay đầu nhìn mới dừng lại. Lâm Tiểu Kiều biết làm thế nào thở dài hơi: “Thẩm Gia Mộc, em là phụ nữ, mong ước lớn nhất chính là có người có thể che chở cho em cả đời, thực có thể làm được, thế nhưng gia đình của , mẹ của lại tiếp nhận em, cho dù em gả cho nhưng bà ấy cũng chịu tiếp nhận. Sau khi có con, em nên với con như thế nào, chẳng lẽ lại bà nội của con thích mẹ con sao?”


      “Em hối hận rồi à?” Thẩm Gia Mộc hung hăng hít hơi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.


      có...” Lâm Tiểu Kiều nhớ tới cái đêm xác lập quan hệ với , bộ dạng phấn khích như sắp phát điên, trong mắt mảnh ẩm ướt, “Em chỉ tiếc nuối mà thôi...”


      Thẩm Gia Mộc nghe xong lời này liền khởi động xe, chạy như điên ra ngoài. Lâm Tiểu Kiều biết tức giận, thấy mím chặt môi, đáy mặt là màu đỏ tươi, tuy rất muốn an ủi nhưng khi nghĩ tới những gì nhìn thấy ở trong phòng , đáy lòng liền trở nên lạnh lẽo, lại nhìn những lời động viên an ủi nữa.


      Thẩm Gia Mộc lái xe đến vùng ngoại ô dưới chân núi, xuyên qua cửa kính Lâm Tiểu Kiều nhìn thấy rừng cây um tùm, thỉnh thoảng còn có vài tiếng chim kêu, cười chỉ vào đôi chim cách đó xa với người đàn ông bên cạnh: “ xem hai con chim kia kìa, hòa thuận a... Thế nhưng, nếu ném cục đá qua đó, thấy hai con chim mỗi con bay về phía. Hôn nhân của chúng ta cũng như vậy, chỉ gợn sóng cũng thể chịu đựng được...”


      Thẩm Gia Mộc liên tục nghe được những lời đau lòng như vậy, cho dù tố chất tâm lý có mạnh mẽ bao nhiêu chăng nữa cũng chịu nổi, cởi dây an toàn ra, nghiêng người nắm lấy cằm của , xoay đầu lại, gằn từng tiếng: “ được li hôn! Những thứ khác em muốn nghĩ như thế nào cũng được!”


      cảm thấy như vậy rất thú vị sao?” Cằm Lâm Tiểu Kiều bị nắm đến phát đau, nhưng vẫn nở nụ cười, “ phải mẹ vẫn mong em li hôn ư, cũng tìm được người khác cho rồi cơ mà? Thẩm Gia Mộc, chỉ cần gật đầu, em lập tức có thể đưa giấy li hôn tới, từ nay về sau, thích ai, cưới ai, em đều có quyền hỏi đến, cũng có ý muốn hỏi.”


      Thẩm Gia Mộc nghe xong lời này liền đấm lên tay lái cái khiến còi ô tô vang lên vô cùng chói tai, những con chim bị giật mình vỗ cánh rời , mắt đỏ lừ nhìn về phía quát: “ con mẹ nó thích em! cưới người khác? còn có thể lấy người nào? cưới em, em con mẹ nó lại muốn li hôn với , nếu em thực làm như vậy, làm sao có thể cưới người nào khác nữa! Lâm Tiểu Kiều, cái đồ vô tâm này, rốt cuộc em muốn làm tới cùng mới thỏa mãn sao!”


      Nước mắt của Lâm Tiểu Kiều rơi lã chã, đầu dựa lên ghế, vốn là yên lặng khóc nhưng càng về sau lại càng khóc thành tiếng. Thẩm Gia Mộc buông tay ra, cởi dây an toàn của , ôm vào trong ngực. vỗ vỗ lưng cho , thanh khàn khàn dỗ dành: “ xin lỗi, đừng khóc, là tốt, là tốt.”


      ngừng mang tất cả những sai lầm ôm về phía mình, Lâm Tiểu Kiều càng thêm cảm động, trong làn nước mắt giơ tay tìm môi của rồi hung hăng hôn xuống. dùng hết sức lực cắn , thậm chí có thể cảm giác được răng nanh sắc nhọn của đâm vào môi của mình.


      Rất nhanh liền đẩy ra, lau nước mắt rồi ngồi thẳng, Thẩm Gia Mộc cũng nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe ôm ra ngoài, lại mở cửa xe phía sau rồi ném vào trong. Theo bản năng Lâm Tiểu Kiều muốn đứng dậy, Thẩm Gia Mộc lại nhanh chóng chui vào trong xe đè lên người .


      ngẩng đầu hoảng sợ nhìn , mặt vẫn còn nước mắt, máu trong người bỗng nhiên bùng phát, chân đè lên , chân khác chống mặt đất mà bắt đầu cởi thắt lưng. Giờ phút này trong lòng Lâm Tiểu Kiều nhấp nhô lên xuống, thấy động tác như vậy của , cắn cắn môi gì, thế nhưng thân thể lại vùng vẫy nữa.


      muốn li hôn với Thẩm Gia Mộc, luôn luôn muốn, người đàn ông này đối tốt với như vậy, , làm sao mà có thể li hôn với được? Lúc ở trong phòng nhìn được cái đó, tức giận ra hai chữ li hôn, thế nhưng vừa thấy gần như là nổi giận, tức giận của lại căng phồng giống như quả cầu đầy khí vậy, “Xì” cái là lại mềm xuống.


      cởi áo ra, cúi người hôn , đáp lại rất nhanh, vòng tay quanh cổ , ngẩng đầu cố sức hôn lấy . kéo tay từ cổ mình xuống quần dài, nhanh chóng hiểu ý, bàn tay cởi quần cho , còn thô bạo khuấy đảo trong miệng .


      Sau khi chấm dứt nụ hôn sâu này, môi xuống, cách lớp quần áo, đùa giỡn với bộ ngực mẫn cảm của . Áo ngoài ướt nhẹp làm lộ hình dáng của áo lót, Thẩm Gia Mộc mới chỉ nhìn thoáng qua cảm thấy mình sắp nổ tung rồi. phối hợp nâng người mặc cho cởi quần áo cho mình, da thịt trần trụi chạm vào nhau, tay run rẩy sờ vào eo , đó chính là bộ phận mà mẫn cảm nhất.


      run rẩy giống như dừng lại được, nhịn nổi nữa liền kéo tay ấn vào chỗ sưng to của mình rồi chậm rãi hướng dẫn cử động. Tiếng thở dốc càng ngày càng to, nhanh nhẹn kéo khóa quần xuống, cởi quần đến tận bắp đùi, đưa tay thử độ ẩm ướt của rồi cầm chính mình từ từ tiến vào.


      Mỗi lần tiến vào ít là lại muốn rên lên, sau khi lút cán, gần như cho thời gian thích ứng mà bắt đầu hung hăng va chạm. thét chói tai, nước mắt nhanh chóng tuôn ra, thảm thương kêu “Đừng”. biết vì sao mà đột nhiên Thẩm Gia Mộc lại nổi nóng, hai tay ôm lấy eo , cái sau càng mạnh hơn cái trước...


      Đến lúc sắp ngất lại dừng lại, rút ra, nhấc người lên xoay lại, để quỳ ghế, tách hai chân của ra từ phía sau rồi mạnh mẽ vào. rụt người kẹp chặt lấy , khóc lóc cầu xin, nhưng động tác của lại càng ngày càng hung bạo hơn.


      Càng về sau, mỗi lần va chạm, lại nắm chặt tóc của hỏi câu: “Còn muốn li hôn hay ? Hửm? Em , còn muốn li hôn hay ?”


      Lâm Tiểu Kiều vung vẩy tóc ra sức lắc đầu, khóc lóc cầu xin : “ muốn, em muốn li hôn...”


      Thẩm Gia Mộc nghe được đáp án mà hài lòng nhất liền cắn lên bả vai trắng như tuyết của cái, dưới thân mãnh liệt ra vào rồi xuất hết tất cả ra ngoài...

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 52: công chúa


      Đợi sau khi tất cả mọi việc kết thúc, Thẩm Gia Mộc nằm xuống từ người , dựa vào ghế thở hồng hộc, Lâm Tiểu Kiều cuộn tròn thành cục ở bên cạnh khóc nức nở. Khóe mắt của Thẩm Gia Mộc tất cả đều là đau lòng, để ý đến nửa người dưới còn để trần, liền ôm vào trong ngực, vừa hôn vừa dỗ dành cục cưng bảo bối. Thân thể Lâm Tiểu Kiều vẫn run rẩy, khẽ chạm, liền nhạy cảm thét lên chói tai, cánh tay mạnh mẽ của vây vào trong ngực khiến chút cũng cử động nổi.


      buông ra, em khó chịu chết mất.” Lâm Tiểu Kiều dựa vào ngực , uể oải .


      “Khó chịu rồi hả?” Thẩm Gia Mộc cúi đầu hôn cái lên khóe mắt , cũng buông ra mà ôm thò người lên ghế trước lấy túi của xuống, lục khăn giấy ở bên trong ra, lau tinh dịch còn sót lại ở phía dưới cho . Đợi sau khi lau rửa sạch , vò khăn giấy thành cục vứt xuống dưới chân, kéo áo khoác của đắp lên người .


      Lâm Tiểu Kiều xoay xoay người làm áo khoác của rơi xuống, sau đó lại đẩy tay muốn nhặt quần áo của chính mình. Thẩm Gia Mộc thấy tính nết thất thường của trở lại cười vui vẻ, sợ cảm lạnh, nhanh chóng nhặt quần áo của lên để giúp mặc vào. chịu, trốn tránh tay , hối thúc tự mặc quần áo cho chính mình .


      Thẩm Gia Mộc cũng vội, nhấc mông lên, khom chân để kéo quần, tùy ý để cho áo sơ mi bên trong mở rộng, tựa vào ghế ngồi, miệng nhả ra làn khói, thỉnh thoảng lại giúp kéo kéo tay áo, rồi lại giúp vén vài sợi tóc. Sau khi Lâm Tiểu Kiều mặc xong quần áo, liền trợn trừng mắt nhìn , giật lấy điếu thuốc trong miệng xuống, vẻ mặt có phần nghiêm túc nhìn : “Lần sau còn để em thấy dùng cái này, em liền tịch thu quyền lợi tài chính của !”


      Thẩm Gia Mộc cũng giận, ôm vào trong lòng, cằm đặt đầu , chậm chạp cười : “ phải vấn đề về quyền lợi tài chính đều giao cho em rồi sao?”


      “Ừm.” Lâm Tiểu Kiều làm như có gật gật đầu , “Vậy mau lùi ra , người phụ nữ như em cầm theo khoản tiền này chừng còn tìm được người tốt hơn.”


      “Em có ý gì?” Trong nháy mắt sắc mặt của Thẩm Gia Mộc liền thay đổi, nắm chặt cằm , nửa uy hiếp nửa trách mắng, “Về sau cho phép đùa kiểu này nữa, nếu lại dạy dỗ em giống như vừa rồi! Em thích hút thuốc, hút là được, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến việc li hôn rồi hả? Lúc vừa mới kết hôn, gì với em, em đều quên sạch rồi hay sao? Đừng có việc gì là lại lấy việc li hôn ra làm trò đùa, có chuyện gì chúng ta từ từ chuyện.”


      “Em chưa từng là em đùa...” Lâm Tiểu Kiều yếu ớt xong câu này, liền lập tức cảm nhận được cơ thể của trở nên cứng đờ, thở dài hơi rồi chui vào trong lòng , mạnh mẽ ôm chặt lấy vòng eo gầy gò rồi , “ có biết hay , lúc thấy đống đồ đạc ở trong phòng , em muốn li hôn rồi!”


      “Trong phòng để thứ gì cơ?” Thẩm Gia Mộc cảm thấy chẳng hiểu gì cả, nghĩ chút lại chỉ có thể mang nỗi nghi ngờ đặt lên người mẹ mình, vẫn chưa chờ được câu trả lời của Lâm Tiểu Kiều, liền nghiêm mặt , “Em ràng cho , hoàn toàn biết chuyện gì cả, em đừng giận cá chém thớt lên người , nếu biết mẹ chuẩn bị những thứ kia cũng dẫn em vào phòng rồi, tránh để em nhìn thấy rồi làm ầm ĩ với .”


      “Chê em phiền phức sao?” Lâm Tiểu Kiều nheo mắt liếc cái, “ cách khác cũng biết thứ kia tồn tại rồi hả?”


      Chuông báo động trong đầu Thẩm Gia Mộc vang lên ỉnh ỏi, đầu đau ngớt, nhìn vẻ mặt cười mà như của Lâm Tiểu Kiều, nhanh chóng thanh minh cho mình: “Chính là giống như vừa , biết, nếu em , cũng biết mẹ đặt thứ gì trong phòng của . Rốt cuộc là cái gì mà có thể khiến em tức giận như vậy, đến mức phải đòi li hôn cho bằng được?”


      Lâm Tiểu Kiều véo vào eo cái, do dự chút rồi vẫn thành thành với : “Mẹ đặt tài liệu của rất nhiều vào trong phòng, bên cạnh lại còn viết ngày sinh của , như thế là muốn xem bát tự sao? Lúc chúng ta kết hôn, tại sao thấy mẹ kết hợp bát tự của em với của lại?”


      Thẩm Gia Mộc cảm thấy lần này Tần Tĩnh rất quá đáng, nhớ tới sắc mặt tái nhợt khi Lâm Tiểu Kiều từ lầu xuống, đau lòng vô cùng. Dùng lòng bàn tay vuốt ve gương mặt , ôm vào trong lòng mình chặt, sau lúc, lại dùng má mình cọ cọ vào mặt . Lâm Tiểu Kiều giống như con mèo nằm trong lòng chẳng muốn câu nào.


      “Tiều Kiều, xin lỗi...”


      “Hửm?”


      “Em chịu oan ức, là tốt, chăm sóc tốt cho em, để cho em phải đau lòng rồi. Đôi khi, em khiến cảm thấy mình rất vô dụng, giống như trong chuyện của em và mẹ , vẫn luôn để em phải nhường nhịn, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng, em gả cho điều hạnh phúc ư?”


      Lâm Tiểu Kiều giật mình, tay chọc chọc vào hông , nhìn nghiêm túc : “Từ lúc theo , em suy nghĩ rất cẩn thận, kết hôn phải chỉ là chuyện của hai người, nó vẫn liên quan đến gia đình hai bên, giống như đối tốt với em cũng bù lại được chênh lệch trong tình cảm của mẹ đối với em. Thế nhưng mấy giây trước, đột nhiên em lại nghĩ, biết được oan ức của em là tốt rồi, rất tốt với em, mai sau chắc chắn cũng đối xử với con rất tốt, như vậy là em cảm thấy rất thỏa mãn lắm rồi. Dù sao chúng ta cũng vì mẹ mà mới ra ở riêng... Con người của em cũng có phần hơi thay đổi thất thường.”


      Thẩm Gia Mộc nghe xong thở phào nhõm, vùi đầu vào giữa hõm vai của hung hăng mút cái: “May là em nghĩ lại, vật , nếu em quyết định li hôn, liền nuốt em vào trong bụng, vậy chạy cũng thoát, em vĩnh viễn đều chỉ có thể là của .”


      Lâm Tiểu Kiều vừa lòng bĩu môi, giơ tay sờ sờ mặt : “ phải vừa mới ăn rồi sao...”


      Thẩm Gia Mộc ôm cười rộ lên, vẻ mặt Lâm Tiểu Kiều cũng nghiêm túc được mà cười hì hì. Trong lòng , giống như được ánh mặt trời ấm áp xua tan tất cả bóng tối đời này, nhớ tới những lời tuyệt tình mà lúc nãy, nghĩ lại mà vẫn còn cảm thấy sợ, có cách nào tưởng tượng được khi mà trong lòng mình trống trơn, khi mà thể cảm nhận được hơi ấm của nữa chính trở thành bộ dạng như thế nào. Nghĩ vậy, liền ôm chặt.


      Hai người ở chung chỗ rất dễ dàng có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương, dù chỉ là thay đổi rất . Đương nhiên Lâm Tiểu Kiều cũng có thể cảm nhận được phản ứng của Thẩm Gia Mộc, khó khăn xoay người hôn hai cái lên môi , làm nũng : “Em đói bụng, ăn cơm trước có được hay ? Ngày mai phải trở về rồi, thừa dịp đêm nay có thời gian chúng ta cùng dạo .”


      Đối với đề nghị của , dường như Thẩm Gia Mộc chưa bao giờ từ chối, sau đó, nghe theo cầu chở đến quán ăn. Thay vì là nhà hàng, chẳng bằng cái quán , Thẩm Gia Mộc ngồi đối diện nhìn nhồi khoai nướng vào trong miệng, trong tay vẫn còn cầm xiên nướng, cái khay trước mặt cũng xếp thành ngọn núi đồ nướng nho , phía toàn là ớt, ở dưới ánh đèn khiến người xem rất muốn ăn.


      Rất ít người phụ nữ nào ăn uống mà có hình tượng như vậy, Thẩm Gia Mộc cười cười, ngừng đưa khăn giấy để lau miệng. Sau khi ăn xong xiên khoai tây trong tay mới ngẩng đầu nhìn , cái miệng ươn ướt khẽ hé, thấy vậy cổ họng liền nhanh chóng căng cứng. kêu lên tiếng rồi liếc mắt nhìn thoáng qua thùng nhựa trống trơn dưới chân , hỏi: “ ăn à?”


      “Cái này cay quá...” rất bình thường, “Đợi lát nữa còn phải dạo cùng em, cũng dám uống rượu, sợ em thích mùi đó.”


      “Vậy chúng ta đổi chỗ thôi.” Lâm Tiểu Kiều vừa vừa bắt đầu mặc áo khoác, chuẩn bị gọi ông chủ tới để gói đồ và tính tiền lại bị ngăn lại.


      gạt tóc mái che hết mắt của ra, búng vào cái trán của rồi : “Em cứ ăn , chúng ta vội, thời gian còn dài, chờ lúc mà đói bụng chịu đựng là được rồi. Nhìn miệng em đầy dầu này, con mà sao tướng ăn khó coi như vậy?” Nhìn bộ dáng tức giận của Lâm Tiểu Kiều, lại cười cười, “Chẳng qua, như vậy nhìn mới đáng , con phải vậy mới chân thực, người nào mà cứ dừng lúc rồi lại ăn hai miếng mới lo lắng!”


      Lâm Tiểu Kiều xoa xoa bụng, cười cười lấy chân chạm vào Thẩm Gia Mộc: muốn thấy khí thế nữ vương của mình, nhưng ngày thường lại đáng như vậy, nổi bật là khuôn mặt trái táo cộng với tuổi tác còn cho nên dù có trợn mắt to Thẩm Gia Mộc vẫn cảm thấy rất đáng . Có thể là vì do quê nội ở Giang Nam nên giọng điệu lúc chuyện của nghe cũng rất mềm mại, như vậy lại càng có khí thế: “Em muốn uống trà sữa!”


      Cách mặt bàn Thẩm Gia Mộc đưa tay nhéo lên mặt : “Uống cái khác , mua nước khoáng cho em, so với thứ kia tốt hơn nhiều, uống cái kia tốt cho cơ thể.”


      mà cũng biết...” Lâm Tiểu Kiều rút khăn tay lau miệng, giọng thầm, “Xem tivi chỉ xem kênh quân , đọc báo chỉ nhìn tin tức quân , thời gian lên mạng cũng rất ít, làm sao mà biết được nhiều như vậy?”


      phải là em rất thích uống sao? chỉ tìm tài liệu về nó thôi mà.” Thẩm Gia Mộc xong đứng dậy, vòng qua cái bàn đến bên cạnh , giơ tay đè lên vai dặn dò, “ được làm loạn, mua nước cho em, uống nước khoáng , cho phép em theo làm ầm ĩ.”


      Lâm Tiểu Kiều gật gật đầu, đẩy cái: “Em cũng phải là trẻ con.”


      Đợi xa mới dám ném cái giấy cầm trong tay xuống đất, nằm mặt bàn đầy dầu mỡ, cúi thấp người cố gắng để cho nước mắt mình rơi xuống. cũng cho rằng mình là người có tuyến lệ phát triển, thế nhưng từ khi gặp phải Thẩm Gia Mộc, dường như nước mắt chảy ra rất dễ dàng. động tác nho của , câu ngắn ngủn của cũng đều có thể kích thích chất lỏng mằn mặn chảy ra nơi hốc mắt.


      Sau khi bị người khác làm tổn thương con mới hiểu được, ra mình cũng có thể là công chúa đầy yếu ớt. Lúc trước Lâm Tiểu Kiều chỉ có mình vẫn sống rất tốt, dù chịu nhiều oan ức cũng có thể nhịn xuống, nhưng từ khi có Thẩm Gia Mộc Lâm Tiểu Kiều mới phát lời hờ hững cũng có thể khiến cảm thấy tủi thân, từ khi có Thẩm Gia Mộc Lâm Tiểu Kiều mới phát hóa ra thỉnh thoảng con chính là loại sinh vật cực kì yếu ớt.


      Từ xa nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Gia Mộc, Lâm Tiểu Kiều nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tùy tiện lấy xiên thịt dê nướng nhét vào trong miệng, động tác quá nhanh khiến nghẹn đến mức ho sặc sụa. Thẩm Gia Mộc vặn nắp chai nước, đưa nước tới môi , giúp uống mấy ngụm nước, lại xé giấy ăn cẩn thận lau nước mắt cho , thế nhưng ai biết càng lau nước mắt lại càng chảy nhiều.


      “Tại sao lại khóc? Khó chịu sao? Uống từ từ thôi...” Thẩm Gia Mộc vỗ vỗ lưng rồi lại giúp uống thêm hai ngụm nước nữa.


      Lâm Tiểu Kiều lắc đầu, thở hổn hển : “ vỗ hơi mạnh đấy, đau quá...”


      Thẩm Gia Mộc vội vàng thu tay về, lại nhìn uống chút nước, ăn nốt chút đồ nướng rồi hai người liền rời . Bởi vì Thẩm Gia Mộc chưa ăn cơm tối nên dọc theo đường , Lâm Tiểu Kiều cố ý đòi mua rất nhiều đồ ăn vặt, kết quả toàn bộ đều nhét vào miệng Thẩm Gia Mộc. Hai người dọc con phố náo nhiệt, cũng phải là dạo quanh các cửa hàng nhưng ngược lại lại rất thoải mái.


      Lâm Tiểu Kiều thấy ven đường có bạn ôm chú chó liền sinh lòng hâm mộ, lôi kéo Thẩm Gia Mộc giương mắt nhìn đứa bé kia. Thẩm Gia Mộc thấy vậy buồn cười, nhéo nhéo cái mũi của hỏi: “Trong bộ đội bọn đàn chó con mới sinh, thể trạng cũng thích hợp làm chó nghiệp vụ lắm, định đưa cho mấy đứa trẻ chơi, em muốn có con ? Trở về cho em con để nuôi.”


      sao?” Hai mắt Lâm Tiểu Kiều tỏa sáng, cầm lấy tay áo Thẩm Gia Mộc mong chờ.


      Thẩm Gia Mộc mỉm cười gật gật đầu, mừng như điên, cũng để ý đây là ngoài đường mà ôm cổ vừa hét vừa dậm chân. Thẩm Gia Mộc bất đắc dĩ cười cười, lại đành lòng phá ngang vui mừng của , đành phải giữ lấy eo để khỏi ngã. Hai người vui vẻ, đột nhiên Lâm Tiểu Kiều liền dừng lại, quy quy củ củ đứng vững rồi nhìn ra phía sau chào hỏi: “Ba, mẹ...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :