1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tham Hoa lang - Vu Tình (4.1/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      3.1

      Đêm tối như mực, mùi hương quen thuộc từ làn gió đưa tới.

      Là mũi nàng nhầm lẫn sao? Mùi hương như vậy nàng chỉ ngửi thấy người của người, mà may chính là, người nọ lại là kẻ mấy canh giờ trước hề có chút ái náy nào muốn đưa nàng vào chỗ chết.

      "Ngươi. . . . . . bị bệnh sao?" Hắc y thiếu niên hạ giọng ra.

      "Ta từng suy đoán rất nhiều cách mình bị giết, như thế nào cũng ngờ mình bị đói mà chết." Nàng tức giận mở miệng ra, đói bụng làm dạ giày đau đớn.

      "Tốt nhất là nên chết vì đói! Đỡ phải bẩn kiếm của ta!"

      Nàng khẽ nhắm hờ đôi mắt, lại tiếp tục ngửi thấy được ràng mùi hương quỷ dị đó. ràng biết chắc là Nhiếp Thương Minh tuyệt tới đây cứu nàng, vì sao vẫn ngửi thấy được mùi hương quen thuộc người của ? Chẳng lẽ nàng đói đến nỗi xuất ảo giác?

      Nàng gần đây lại càng thể chịu đói nổi, khi đói là đầu óc thể tỉnh táo, lúc này trong đầu nàng trống rỗng, làm thế nào để suy nghĩ cách trốn thoát? là khó a.

      "Ta. . . . . . được. . . . . ." Nàng ngã xuống nền nhà bằng đá lạnh buốt, dưới đất là đá thô cứng cọ xát vào mặt, cả người nàng vô lực quỳ rạp mặt đất."Giết gà cần gì dùng tới đao mổ trâu? Dù sao ta cũng chết đói. . . . . . Ngươi cũng nên nhanh khỏi đây . . . . ."

      Hắc y thiếu niên nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng dời mắt.

      "Ngươi nghĩ rằng ta trúng kế của ngươi? Ta vừa , ngươi liền kêu to cứu mạng, phong tỏa cửa thành, làm cho ta thể trốn thoát?" lấy chân đá ngang hông nàng, đột nhiên phát thân hình nàng trong chiếc áo choàng có chút nhắn đáng .

      "Ta thấy được mặt của ngươi, làm sao mà cho người truy bắt ngươi được? bằng lấy dây trói ta ở đây, nếu có người phát được ta, ngươi cũng trốn mất dạng, phải tất cả đều tốt đẹp"

      "Nghĩ hay quá nhỉ! Ta muốn giết hết quý tộc trong thiên hạ, ta muốn bọn họ cũng phải nếm trải nỗi khổ giống ta!" gằn giọng ra, đột nhiên giật khăn che mặt của mình xuống.

      Đàm Vũ Ngọc theo phản ứng quay mặt chỗ khác, dám nhìn mặt .

      "Ta tên là Ân Giới! Bọn họ trước khi chết, đều được thấy gương mặt của ta, ta muốn bọn họ biết được tại sao mình bị giết!" Tay nắm lấy cầm của nàng, kinh ngạc thấy da mặt của nàng trắng trẻo mềm mại, kiên quyết kéo mặt của nàng quay lại đối diện với .

      Vì nơi này hơi thiếu ánh sáng, Đôi mắt của Đàm Vũ Ngọc hơi nhướng lên, trừng mắt nhìn người thiếu niên.

      Thiếu niên dung mạo xinh đẹp dị thường. Lúc trước tuy chỉ nhìn thấy được cặp mắt phượng của , nàng mơ hồ cũng biết được người đẹp, nhưng nghĩ tới đẹp tới mức. . . . . . Làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

      Gương mặt ôn nhu, nhìn sơ khó phân biệt nam hay là nữa, da tuy đen, nhưng ảnh hưởng gì tới ngũ quan xinh đẹp của . . . . cực kỳ xinh đẹp? Biết đây phải dịch dung, là gương mặt trời xinh của , nhưng cũng làm cho nàng suy nghỉ, dung mạo của là kết hợp của những cái gì đẹp nhất mà tạo thành.

      Nếu như nàng , nàng muốn nôn mửa, biết được ?

      "Đây đều là do các ngươi tạo ra!" phẫn hận ra: "Nếu như phải là các ngươi chơi đùa vô loại, sao lại sinh ra chúng tôi?"

      A, nàng là cực đói cách nào suy nghĩ được, nhưng nếu ông trời ban cho nàng cơ hội, nàng nắm lấy, uổng phí cái tên ….Vũ Ngọc.

      Nàng mồ hôi còn chảy, đôi mắt hơi ngây dại chớp hai cái, yếu ớt : "Tiểu huynh đệ, ta mới mười tám. . . . . . phải cũng bị dồn ép giống như ngươi sao."

      Ân Giới ngẩn ngơ, bật thốt lên: "Ngươi biết ta cái gì sao?"

      "Ngươi là , ngươi là vô tội ngươi đáng thương. . . . . . Ta cũng vậy a! Chẳng lẽ ngươi biết ta kỳ thực dung mạo của ta cũng rất. . . . . . Đặc biệt sao?"

      Đúng là có chút đặc biệt, ràng là thiếu niên, lớn lên dung mạo xinh đẹp tính, ngay cả thân hình cũng manh mai hệt như con . Ân Giới hoài nghi trừng mắt nhìn nàng."Ngươi là quan. . . . . ."

      "Ta đúng là quan, bởi vì ta thông minh hơn ngươi." Nàng mỉm cười: "Ngươi giết tất cả quý tộc ở khắp thiên hạ có ích gì? bất chính, hạ tắc loạn, hôm nay hoàng thượng vô đạo, cho dù ngươi giết tất cả quý tộc, những việc chưa hẳn chấm dứt. Ta vào Kinh Thành dự thi, là hy vọng ngày kia chấn chỉnh kỷ cương của triều đình, loại bỏ những ô uế của xã hội."

      Ân Giới hừ tiếng."Ta có chí hướng cao thượng như vậy!"

      "Ta hiểu được, bởi vì ngươi là kẻ vũ phu, cả đời chỉ có thể làm kẻ tội phạm trốn tránh quan binh."

      "Ngươi cái gì?"

      "Bởi vì ta thông minh khôn khéo, cho nên ta mới nhìn ra được, lấy quan đấu quan tư vị đó là vô cùng vui sướng a. Ai nha, hai ta hoàn cảnh tuy là giống nhau, nhưng vận mệnh lại bất đồng ."

      "Ai muốn cùng bọn họ thành cá mè lứa!" căm giận , rút kiếm tới trước.

      Đàm Vũ Ngọc sợ giận, ngược lại cười : "Ngươi muốn giết đồng bọn của ngươi?"

      "Ngươi phài là đồng bọn của ta!"

      "Vậy giết ta , dù sao ta cũng biết đến tột cùng cha ta là quý tộc nhà nào, mẹ ta cũng sớm vứt bỏ ta. . . . . . Ta lúc trước còn tưởng rằng chỉ cần ta gian khổ học tập tốt, thi đậu làm quan, tạo phúc cho dân chúng, còn có hài tử nào sinh ra giống như hoàn cảnh của ta, nhưng hết người này tới người khác cười chê ta, khi dễ ta, ta sống đời này còn ý nghĩa gì nữa? bằng ngươi đao giết ta, ta còn đau khổ, sau này ta muốn được sinh ra trong gia đình bình thường, trải qua cuộc sống của người bình thường. . . . . ." Nàng rưng rưng .

      Mỗi câu của nàng điều làm cho nhớ lại hoàn cảnh của mình, nếu như phải cảnh ngộ giống nhau, làm sao có thể hiểu biết được? cắn răng, thấp giọng ra: "Ta rất hận. . . . . ."

      "Tiểu huynh đệ, ta dẫn ngươi vào cung a. . . . . ." Nàng ôn nhu .

      "Muốn ta làm thái giám?" dù sao cũng còn trẻ, nghe tới cung đình, thầm nghĩ trong cung đình ngoại trừ hoàng đế là lão đại lớn nhất và công chúa, còn lại cũng chỉ có đám thái giám.

      Nàng bật cười."Ai muốn để ngươi làm thái giám? Ngươi vừa tuấn tú lại biết võ nghệ, làm thái giám quá uổng phí. Người có thập toàn thập mỹ, ta thuở thân thể yếu ớt, cho nên thể tập võ; ngươi có thân võ nghệ, ở đây giết người quá lãng phí."

      nghe vậy liền ngây người. Trước giờ chưa từng có người nào khen ngợi , bởi vì dung mạo quá ràng, trong mười người có chín người có thể đoán được hoàn cảnh sinh ra của , thân thể của cũng thốt nát từ lâu.

      "Tiểu huynh đệ, ngươi bao nhiêu tuổi?"

      "Ta. . . . . . Mười lăm." đáp theo phản xạ.

      Đàm Vũ Ngọc đột nhiên duỗi ra ngón tay ra ngay lưỡi kiếm, lưu lại chút vết máu; còn kịp phản ứng, chỉ thấy nàng bắt lấy ngón tay của cũng lấy xuống chút máu.

      "Ngươi muốn làm cái gì?"

      "Chúng ta kết nghĩa huynh đệ a! Ta hơn ngươi ba tuổi, ngươi làm đệ, ta làm huynh."

      "Ai muốn cùng ngươi. . . . . ." Lời chưa xong, lại nhìn thấy nàng đem miệng vết thương của hai ngón tay để hòa hợp máu của cả hai lại.

      "Sửa mệnh a. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới thoát ly khỏi cuộc sống giờ? Bị cừu hận che mờ lý trí của ngươi, cứ như vậy qua cả đời? Giết người chỉ là vui sướng nhất thời, chân chính thắng bại là ở cuối cùng, ngươi muốn làm cho người bên ngoài nhìn thấy, ngươi cũng có thể ngẩng đầu làm người thua kém bất cứ ai hay sao?"

      "Mệnh há có thể sửa sửa được sao? Ngươi chỉ là suông!"

      "Ta có thể thay đổi là có thể thay đổi!" Nàng mỉm cười : "Ta là có ý chí người kiên định, chỉ cần ý ta định, người khác cũng cản được ta. Ngươi theo ta, chắc chắn ngày như vậy!"

      Nàng cười tràn đầy tự tin a! Nhìn thấy nụ cười của nàng, lòng của hơi dao động. Ai muốn được con đường dàng hoàng? Nhưng từ lúc bắt đầu sinh ra, định đời sống trong đầm lầy tăm tối, nàng. . . . . . Nếu xuất thân giống , tại sao lại có được tư tin như vậy?

      Ánh mắt của tự chủ được, nhìn về phía hai đầu ngón tay nằm kề nhau.

      nhạy cảm a? Lại cảm giác máu chảy nơi đầu ngón tay của nàng nóng, chậm chạp nhưng liên tiếp chảy thẳng vào tim của , làm cho tâm can lạnh lẽo của dần trở nên ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn trở nên mềm mại

      ※※※

      Đau quá, đau muốn chết.

      Bụng đau, tay nhức, tâm cũng đau đớn.

      Qúa đói cho nên bụng đau; tay bị đau, vì đầu ngón tay còn có thêm vết cắt, vết thương vừa động tới liền đau đớn; lòng của nàng. . . . . . Cũng bị đau, phải đau lòng vì hoàng cảnh của , mà là đau lòng bởi chính mình lại cắt ngón tay mình hơi sâu.

      Gần đây nàng ít bị thương, ngoài việc máu hơi khó cầm, nàng còn rất dễ để lại sẹo, đó chính là điểm kỳ quái của thân thể nàng.

      Nàng miễn cưỡng nửa ngồi nửa nằm mặt đất, đôi mắt hơi hé ra quan sát đánh giá phong cảnh chung quanh. Lúc vừa bị bắt tới đây, kịp nhìn kỹ nơi đây, tại mới phát chính mình ở phía sau hòn non bộ, bị những tảng đá giả che chắn; theo góc độ của nàng nhìn tới, có thể nhìn thấy cái đình viện.

      " phải nhà bình thường. . . . . ." Đêm tối yên tĩnh, xa xa truyền đến thanh gào thét. Nàng tỉnh ngộ, thầm: " khách điếm! Thiếu niên này thông minh , biết cách trà trộn trong khách điếm, dự tính giết chết mình, rồi giấu xác mình ở hòn non bộ, có thể vài ngày mới có người phát . Còn lấy xuống khăn che mặt, thay bộ quần áo này ra, mặc cho người nào cũng biết là ai . . . . . ." Nguy hiểm nguy hiểm .

      thấy nàng đói bụng tới muốn ngất xỉu, đặt nàng nằm xuống tìm thức ăn.

      tìm thức ăn cho nàng, tỏ ra tin vào lời của nàng, nhưng cái đó chi là bề ngoài, hơn phân nữa vẫn là còn nghi ngờ nàng, chỉ là nhất thời mềm lòng, muốn tìm chút thức ăn cho nàng mà thôi.

      Nếu như nàng tàn nhẫn, nên nhân cơ hội này bỏ trốn mất dạng, chứ phải là ngồi ở chỗ này chờ trở lại cứu tế.

      " cũng coi như lương thiện, so với đai ca tốt hơn rất nhiều. Ta chạy thoát, như trước quanh quẩn ở trong chỗ đầm lầy u tối nầy, thẳng đến có ngày giết người thành, ngược lại còn bị người giết." cũng có chút thông minh, nàng có chút thương hại lầm bầm lầu bầu."Nhưng mà ta cũng phải là nhà từ thiện a, lúc nãy chỉ là nghĩ cách thoát thân, mới nhận là tiểu đệ, như vậy chỉ mang tới phiền toái thêm cho mình. Làm người a, vẫn nên tuyệt tình giống đại ca, đó mới là đạo lý để sinh tồn." do dự hay ở, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy được bóng người.

      gã hắc y nhân xuất trong tầm mắt của nàng.

      Nàng tưởng Ân Giới, muốn ló đầu ra coi mang cái gì về, chợt thấy thân hình người này giống, vội vàng trốn sâu vào hòn non bộ.

      mùi hương quen thuộc lại bay tới mũi nàng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      3.2


      Nàng hơi ngây ra lúc, vội vàng ngậm miệng lại, điều chỉnh lại hô hấp, cẩn thận theo khe hở hang đá nhìn ra ngoài.

      Hắc y nhân kia bước đến trước cửa gian phòng trọ, nghiêng tai nghe ngóng tiếng động trong phòng. Mặt của được che kín bằng tấm vải đen, nhưng thân hình này ràng là. . . . . .

      Ai, nàng thầm than. Thi đỗ làm quan, mới nhận chức được mấy ngày, thời gian trôi qua vô cùng vất vả, thực hiểu nổi vì sao người đọc sách đều thích làm quan?

      lát sau, người bên trong phòng hình như , Hắc y nhân nhảy lên mái nhà. Ván cửa "Két" tiếng mở ra. Bên trong bước ra bốn, năm tên đạo sĩ

      Đau bụng, đau tay, đau lòng, bây giờ còn tăng thêm đau đầu!

      Nếu như , nàng giờ này khắc này ra ngoài, có phải là cần nhìn thấy tàn ác của hắc y nhân nữa?

      Là ai , đại nạn chết, sau này tất có phúc lớn? Cái gì phúc? Nơi đây ràng là khách điếm Túy Tiên, đáng giận!

      "Các ngươi đều tự trở về phòng nghỉ ngơi ." Lão đạo sĩ cầm đầu : "Ngày mai tiến cung, đều có Chương đại nhân tiến cử. Nếu là được Thánh Thượng vừa ý, tương lai sư phụ được trọng dụng, chỗ tốt thể thiếu các được các ngươi."

      "Sư phụ. . . . . . Đương kim Thánh Thượng cầu là thuốc trướng sinh, chúng ta ngay cả cái gì là trường sinh bất lão còn chưa từng thấy qua, vạn nhất. . . . . ."

      "Câm mồm!" Lão đạo sĩ cầm đầu quát khẽ." Thuốc trường sanh bất lão, trong đầu sư phụ biết rồi. Ngày mai ai dám mở miệng lung tung, đừng trách ta cảnh cáo trước. . . . . . Tiếng động ở đâu?"

      Hắc y nhân đứng mái hiên rút thanh đoản kiếm, nhảy xuống.

      "Có trộm!"

      Tay chân của cực nhanh, nhanh nhẹn đánh ngã vị đạo sĩ.

      ác độc, dù cho trước kia phỏng đoán vài phần tính cách của , nhưng tận mắt nhìn thấy giết người, trong nội tâm chấn động nên lời.

      "Ngươi là ai?" Lão đạo sĩ cầm đầu hỏi, liên tục lui ra phía sau, thấy cầm đoản đao đâm tới, vội vàng giơ phất trần lên ngăn cản."Cứu mạng. . . . . . Cứu mạng, có trộm a –" la to.

      đôi mắt sắc bén nhìn về phía ; Đoản đao lại đâm nhanh tới trước, xẹt qua bên eo của , đau nhức kêu tiếng, đem hai tên tiểu đồ đẩy tới trước mặt Hắc y nhân, trực tiếp chạy tới phía trước thoát thân.

      Hắc y nhân thấy thế, thân thủ gọn gàng đánh ngất hai tiểu đạo sĩ, liền đuổi theo lão đạo sĩ vừa chạy, bên tai đột nhiên vang lên.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi cũng là cường đạo?" Chạy ngã vào trước hòn giả sơn lão đạo sĩ rung giọng hỏi, chỉ vào trong núi giả hòn non bộ.

      Hòn non bộ có người? Hắc y nhân thất kinh. Bước nhanh tiến lên đao giải quyết lão đạo sĩ, quay đầu lại nhìn vào trong núi giả, nhìn thấy trong núi giả có người dáng chặt lưng vào vách núi, nhìn ràng lắm.

      hơi nhích thân mình chút, làm cho ánh sáng chiếu vào hòn núi giả, hiếp mắt quan sát chăm chú người dựa lưng trong núi giả, chợt cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

      Lập tức, trong mắt của lại nổi lên sát khí, lại lần nữa nắm chặt đoản đao dính máu trong tay.

      ※※※

      "Tôi. . . . . . có nhìn thấy gì cả." Đàm Vũ Ngọc yếu ớt . Tay ôm bụng, ngầm bực chính mình vận may quá kém. . . . . .

      tiến lên từng bước, hai mắt chắm chú nhìn nàng, sát ý chưa giảm.

      Lần này, nàng là chết rồi. là người vô tình, nàng biết! Chỉ sợ trong mắt , ngoại trừ người trong nhà, vì quốc gia điều có thể hy sinh những người khác, tất nhiên cũng gồm cả nàng.

      Nguyên lai tưởng rằng tránh được kiếp, tại lại gặp kiếp nạn này, mạng của nàng khổ, khổ thể tả. Nếu như xuống Địa phủ, nàng nhất định phải tới điện Diêm Vương để kêu oan.

      "Các hạ. . . . . . Mặc hắc y, che mặt kín, cũng chưa từng lên tiếng, mặc cho ai cũng nhìn ra ngươi là ai, càng đừng tố giác với người khác, sao các hạ thả tôi?"

      Nhổ cỏ trừ gốc, gió thổi lại nảy mầm, đạo lý này xưa nay thay đổi. vốn tưởng rằng nàng chết, có ngờ tới nàng còn sống lại còn tận mắt thấy tội ác gây ra, thừa dịp này giết nàng !

      Hắc y nhân giơ đoản đao lên, về phía nàng.

      Mồ hôi chảy xuống mặt của nàng, vắt hết óc cũng nghĩ ra kế thoát thân; máu tươi đoản đao chảy xuống, dính vào áo khoác của nàng, nàng đột nhiên khẽ gọi:

      "Đại ca, ngươi cho rằng tôi thực ra sao?"

      Tay giơ đoản đao cứng đờ, hiếp mắt quan sát, giọng khàn khàn: "Ngươi như thế nào đoán được?"

      "Đại ca, đêm nay đúng là cơ hội tốt để giết người. Ngươi cùng Chương đại nhân chuyện..., tôi nghe thấy, những đạo sĩ kia ngày mai vào cung, nếu hôm nay giết bọn , bọn vào cung càng khó khăn hơn. Vừa vặn khách điếm Túy Tiên ở lân cận có hắc y nhân bắt cóc tôi, ngươi dự đoán sáng sớm ngày mai phát thi thể của tôi, cho nên ngươi giả trang Hắc y nhân, có thể giá họa cho những thiếu niên kia, bọn họ giết những vị đạo sĩ đó, ngày mai ngươi lấy thân phận Ngũ Đô Đốc tới đây tra án, làm sao lại có người hoài nghi là ngươi?"

      trừng mắt nhìn nàng, sau nửa ngày mới lấy khăn che mặt xuống, đúng là Nhiếp Thương Minh. lộ ra mỉm cười: "Ngươi rất thông minh. Người thông minh lẽ ra phải có cuộc sống tốt, đáng tiếc ngươi tuổi còn trẻ phải gặp Diêm Vương."

      "Đại ca, ngươi muốn giết tôi?" Tim của nàng đập như sấm, vừa đói khát vừa mệt mỏi, rồi lại phải đối phó với nam nhân khó chơi này, nàng có thể đoán trước nếu có thể tránh được kiếp nạn này, nàng cần phải dưỡng bệnh hơi lâu.

      "Giết người diệt khẩu, đạo lý này ngươi hiểu."

      "Chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi tôi tại sao lại ở nơi này?"

      khẽ giật mình, lập tức nghi ngờ nơi đây có còn người nào khác nữa hay , nhưng nhìn lên thấy quần áo của nàng cùng áo choàng vô cùng nhết nhác, cười : "Ngươi hẳn là dùng kế thoát , rồi sau đó trốn ở chỗ này, kịp hồi cung, như thế nào gọi được người tới?"

      Ai nha, làm người có cần thông minh như vậy ? Nàng ngầm bực, nhưng cố miễn cưỡng nở nụ cười: "Đại ca là lợi hại, khó trách trong triều ai nhìn ra được bản tính của nguoi." Muốn cười, mọi người cùng nhau cười, có thể thua mạng thua khí thế.

      từ bi cười: "Năm sau, ta cho người thấp hương cho ngươi."

      Nàng thở dài, nhắm hai mắt lại.

      Nàng biết võ, trốn thoát bàn tay của . Nếu lại giơ đoản đao lên lần nữa, nàng yếu ớt như vậy, đao nhất định có thể bị mất mạng, do chính xuống tay giết nàng, sợ nàng chết.

      Đoản đao lại giơ tới trái tim của nàng. Nàng đột nhiên thốt lên: "Đại ca, mình như vậy có mệt mỏi ? mình chiến đấu, người chia sẻ. Ngươi vẫn muốn vì thiên hạ tạo phúc, lại bởi vì Thánh Thượng tin tưởng tiểu nhân mà có đất dụng võ, ngươi sống bằng bộ mặt giả dối, giao thiệp với quan tham cũng vì mưu cầu thuận tiện cho kế hoạch, bản tính của ngươi chưa thay đổi, trong nội tâm lại bắt đầu có quỷ."

      Đoản đao ngừng lại trước ngực nàng.

      Mắt nàng hơi hé mở, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cơ hồ muốn ngất.

      "Đại ca, ngươi đối với việc giết người thành thói quen, cho dù là người vô tội như ta, ngươi cũng bởi vì giết quá nhiều người mà còn chút nào thương xót, ngươi quyết tâm giết chết ta, bởi vì lương tâm ngươi bắt đầu lo sợ."

      "Ngươi đúng là rất hiểu ta."

      Nàng nhìn thẳng , khàn giọng ra: "Nếu như , thế gian này thực có người hiểu được ngươi, người đó nhất định là ta."

      Biết rằng nàng chỉ bừa, biết ràng nàng chỉ là suy đoán theo trí thông minh của mình, có khả năng chỉ là lừa gạt , nhưng trong lòng vẫn căng thẳng.

      Thế gian này có người nào hiểu được ?

      Những năm gần đây gần như tầng băng mỏng, trong lòng biết chính mình cần phải luôn nhẫn nại thận trọng, bất luận là phương diện nào, kết cục nếu phải là bị người hại chết, cũng là bán đứng linh hồn của mình; có thể vì bá tính hy sinh mạng sống của mình, nhưng cũng là người tàn nhẫn vô tình, ngày qua ngày càng lún sâu.

      bao giờ rời bỏ mặt nạ, cả thế gian này vĩnh viễn có ngươi hiểu ngươi. . . . . .

      Lời thấm thía của Nhiếp lão ngũ vẫn còn bên tai, hôm nay có người cần dỡ bỏ mặt nạ vẫn có hiểu được .

      Đàm Vũ Ngọc biết dao động, nhưng chân gần như mềm nhũn, nhìn dời mắt đấu tranh tư tưởng.

      Bên ngoài bỗng nhiên có thanh tiếng chân bước lên bậc thềm. Nàng thầm kêu ổn, quả nhiên lập tức nhìn thấy nắm chặt đoản đao.

      "Đại ca! người độc hành, sớm hay muộn cũng mệt mỏi; tiểu đệ mặc dù bất tài, nhưng dù sao cũng là Thám Hoa Lang, có thể tùy thời đến để hỗ trợ, giúp đỡ huynh! Khả năng của tôi, huynh cũng biết, chẳng lẽ tôi thể cùng huynh phụng cho triều đình hay sao?" Nàng dồn dập ra.

      Nàng quả thông minh, đáng ghét là bản thân nàng lại là nữ." Lưu ngươi lại, là tai họa."

      "Là phúc hay họa, chỉ do đại ca suy đoán mà thôi!"

      "Ngươi là người ngoài, làm sao ta có thể tín nhiệm ngươi?"

      " nếu là người nhà, đại ca liền tin tưởng tôi?"

      Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhìn thấy nàng mồ hôi chảy đầy mặt mũi, tùy thời lại ngất xỉu. người sống sờ sờ như vậy, nếu hủy tay , xác thực có chút đành lòng.

      "Ta và ngươi trong người chảy cùng dòng máu, vĩnh viễn thể nào là người nhà, ngươi hãi nhận mệnh !"

      Lần này lại phải đổ ít máu, giống như lúc nãy chỉ tốn chút mà thôi. Nàng nhìn chăm chú, :

      "Cái gì gọi là vĩnh viễn? Tôi và huynh là người phàm, làm sao có thể biết được tương lai? Tôi cho huynh biết, đời này có chuyện gì là tuyệt đối, chỉ do mình có muốn hay mà thôi."

      Đột nhiên, nàng lấy cổ tay của mình lên đụng vào đoản đao của , cảm nhận cơn đau sâu sắc làm cho nàng nhíu hai mắt, nguyền rủa máu của mình chính là tai họa, lại thừa dịp còn kinh ngạc, nàng đảo hướng đoản đao nghiêng về cổ tay của .

      Lập tức, cổ tay cũng phun máu tươi, nàng đem miệng vết thương mình hợp lại cùng vết thương của , máu theo tay của bọn họ chảy xuống.

      Trong mắt của nàng có mục tiêu, nàng cắn chặt răng ra: "Đại ca, huynh cảm nhận được máu của tôi chảy trong người huynh chưa?"

      Nàng nhin được dung mạo của , cuối cùng cũng thấy ngạc nhiên.

      "Ngươi. . . . . ."

      " có hoàng thiên, dưới có thổ thần, tôi Đàm Vũ Ngọc hôm nay xin thề, cùng Nhiếp Thương Minh kết nghĩa huynh đệ! Trong cơ thể huynh có máu của tôi, tôi cũng có máu của huynh, cùng cha cùng mẹ có là gì, tôi và huynh tuy phải cùng cha mẹ sinh ra, nhưng từ nay về sau tôi và huynh hai người cùng dựa vào nhau, huynh muốn trừ ác, tôi nhất định tương trợ, vì huynh tiến cung, vì huynh mất mạng, tôi đây tình nguyện."

      "Chính là chỗ này . . . . . Có trộm ở chỗ này. . . . . ." Mọi người đến phía sau cổng vòm của nhà trọ.

      lên tiếng, nàng cũng có biện pháp hiểu được sắc mặt của , đành phải ngưng giọng, quát khẽ ra:

      " đời này, trừ bỏ chính bản thân mình, còn ai có thể hiểu được huynh? Chỉ có tôi mới có thể hiểu được huynh trong đầu huynh suy nghĩ cái gì –" Lời lẽ biện hộ tới đe dọa, nàng đều thử qua, đều mong dùng được, phải thử bằng vận may

      Nàng đánh cuộc, đánh cuộc nhất thời mềm lòng. còn có thể mềm lòng hay sao? Khung cảnh trước mắt nhạt nhòa, bên tai hề có thanh, nàng chớp mắt, ngã tới .

      Muốn bảo vệ tánh mạng, nên bất tỉnh, nhưng nàng gần đây luôn tập trung tinh thần, có bồi dưỡng cơ thể cùng thể lực, đành phải lấy bản thân mình đánh cuộc, đánh cuộc lần này nàng bất tỉnh, nếu tỉnh lại mở mắt ra là thấy tiểu quỷ ở địa phủ, hay .

      Tỷ lệ phía trước. . . . . . hơi lớn, nàng thầm than.

      người trong vòng ngày, vận may sao lại có thể đến hai lần?

      Nàng chỉ sợ là hẳn phải chết thể nghi ngờ. . . . . .

      3.3

      người trong cuộc đời, có thể có được mấy lần lựa chọn."

      "Gia. . . . . . Ngài chuyện?"

      "Gọi cha, muốn ta đánh vào mông ngươi sao?"

      "Cha. . . . . ."

      "Tiểu Cận, ngươi theo bên cạnh ta bao lâu?"

      "Ta năm tuổi gặp gia. . . . . . Gặp cha, hôm nay được tám tuổi ."

      "A? Từ lúc cha ngươi qua đời, ngươi theo ta ba năm rồi sao?" Trầm mặc lúc, lại hỏi: "Tiểu Cận, ngươi thử đoán xem, trong nội tâm của ta suy nghĩ cái gì?"

      "A?" đột nhiên tới vấn đề gì, nhưng vẫn dựa theo hiểu biết của mình trả lời: "Tiểu Cận nhìn được, nhưng Tiểu Cận biết cha là người tốt."

      "Uh. Ta tại sao lại hỏi ngươi? Tuổi của ngươi còn như vậy, nhìn người thể chính xác được."

      Trong mơ hồ, nghe thấy lời chính xác của Đàm Vũ Ngọc, bờ môi của nàng còn cong lên cười tươi.

      "Cha. . . . . . Công tử ca ca cười." Tiểu Cận kiễng mũi chân, đem vắt khô khăn mặt để lên trán Đàm Vũ Ngọc.

      " cười, bởi vì trong mộng có gặp đầu trâu mặt ngựa."

      "Vậy, trong mộng công tử ca ca có người nào ?" Nàng hiếu kỳ hỏi.

      "Trong mộng , chỉ có ta."

      "Vì cái gì chỉ có cha?"

      khẻ cười tiếng, vuốt vuốt đầu Tiểu Cận, thở dài:

      "Ngươi hiểu, hiểu được chỉ có . Có lẽ, sai, chỉ có mới có thể hiểu ta. Người hiểu ta như vậy, có nên giữ lại hay ?" Khóe mắt liếc thấy Tiểu Cận ngáp, cười : "Ngươi mau vào phòng của ta ngủ ."

      ", ta là hộ vệ của cha, phải theo sát bên cạnh."

      "Bây giờ ngươi ngủ, ngày mai cũng phải ngủ, ngươi muốn trốn tránh luyện võ ngày mai?"

      " có, Tiểu Cận dám. . . . . ." Nàng chán ghét mình còn quá , cách nào ngày đêm bảo vệ gia."Tiểu Cận ngủ cũng được. Nhưng mà cha cũng đừng chạy loạn, có việc lớn tiếng gọi cho ta lập tức."

      mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn nàng lưu luyến nỡ rời khỏi gian phòng, lại quay mặt lại nhìn chăm chú Đàm Vũ Ngọc sắc mặt tái nhợt nằm ngủ.

      Mắt của nàng hơi khẽ nhút nhích. Nụ cười của quỷ dị, ngồi xuống bên mép giường, hai tay chống xuống bên hông nàng, khuôn mặt áp xác má nàng, thấp giọng khiển trách: "Ngươi ngủ tiếp biết thành ra cái gì, ta như thế nào tin tưởng người nhà trá hình như ngươi đây? Hiền đệ?"

      Hơi thở phun lên mặt của nàng, Đàm Vũ Ngọc vội vàng mở mắt ra, nhìn thấy mặt gần ngay trước mắt, suy yếu cười : "Đại ca, tôi có thể tái kiến huynh, là. . . . . . Tu ít phúc phận nha."

      "Ngươi cho rằng ngươi hé mắt ra, nhìn thấy là đầu trâu mặt ngựa?" nhu hòa ra.

      Mặt của nàng sợ, mắt dời, môi nhợt nhạc, hơi lộ ra nụ cười :

      "Đại ca gọi tôi là đệ, chứng tỏ xem tôi như người nhà mà đối đãi? tốt, từ nay về sau tiểu đệ có chỗ dựa, xem ai dám khi dễ tôi?" Nguy hiểm nguy hiểm , lúc này là tìm được đường sống từ trong chỗ chết.

      "Khổ nhục kế này của ngươi dùng tốt nha." đột nhiên ra.

      "Đại ca tâm như thiết thạch, khổ nhục kế nho làm sao có thể gạt được đại ca? Còn nữa, đây phải là khổ nhục kế, là tiểu đệ thành tâm ý. Tiểu đệ cũng có nhân phẩm của mình, muốn làm người nhà, nếu tôi nhìn vừa mắt, tôi nhất định đồng ý!"

      quan sát nàng nửa ngày, sau đó hừ tiếng, rời khỏi mép giường.

      Nàng thầm hít thở mấy lần, lau mồ hôi chảy trán.

      "Tính tình của ngươi thực dễ làm người ta chán ghét." Chán ghét, mà lời nào có thể được.

      "Ah, có thể nhìn thấu lòng người nên mới làm người ta chán ghét, cho nên tiểu đệ gần đây chẳng muốn dùng đầu óc, chỉ có đại ca, là tôi phải vắt hết óc."

      "A? Ngươi ngươi có thể nhìn thấu ta, như vậy, ngươi ta bây giờ suy nghĩ cái gì?" đến trước bàn, mỉm cười nhìn qua nàng.

      Nàng mấy lần cố gắng trở mình ngồi dậy, sau mới chật vật ngồi dậy. Chăn bông rơi tới đai quan phục, giơ tay buộc lại mái tóc mất trật tự xõa vai mình.

      Nàng do dự lướt qua. Nghĩ thầm, biết trong mắt , có thể hay nhìn ra thân phận nữ nhi của nàng? Nàng lập tức ném ý niệm này ra sau đầu, kiên trì cười :

      "Đại ca nghĩ. . . . . . đời chỉ có người chết là được lời nào, huynh có nhược điểm nằm trong tay tôi, khó bảo toàn tương lai tôi với người khác, cho nên huynh cũng muốn biết bí mật của tôi, bí mật mà tôi thể để ai biết được?"

      Hôm nay trong lòng của bị nàng nhìn thấu cũng ảnh hưởng gì. Nhiếp Thương Minh mỉm cười, nhìn qua nàng bộ dáng trẻ con chưa mất, tuy bề ngoài nàng thích nghi nam nhân, nhưng xác thực tính tình còn hơi nghiên về nữ.

      "Ta đợi." Đợi nàng tự mình thân phận nữ nhi của mình cho biết, tâm lấy thân phận .

      "Tôi. . . . . ." Đàm Vũ Ngọc trầm ngâm suy nghĩ.

      "Ta muốn chính là , phải muốn ngươi tìm lời ngụy biện, Đàm Vũ Ngọc."

      Hai con mắt thần sắc ảm đạm, mơ hồ bất định chăm chú nhìn , nàng giọng đáp:

      "Nếu như tôi . . . . . . Công danh của tôi là giả, huynh có tin ?"

      tin. Khoa cử phía dưới chồng chất các tầng lớp kiểm tra nghiêm ngặt, trừ phi mua chuộc được quan viên, nếu bất luận nàng có làm bài tốt nhưng nếu là thân phận nữ nhi, đều được phép dự thi.

      "Đại ca nhất định nghi ngờ tôi mua chuộc quan viên. Đúng vậy, Đàm Vũ Ngọc là tên của tôi, giả tạo tam đại tính danh Đàm Tuyền Ngọc, đường dự thi tới , bỏ số tiền lớn mua chuộc quan viên làm giả tài liệu." Thấy lộ vẻ hoài nghi, nàng cười : "Ngươi nhất định suy nghĩ, quan viên có thể bị mua chuộc, hẳn là loại người tham tài, tên bảng tôi chính là thám hoa, vì sao mấy ngày nay thấy bọn họ đến vơ vét tài sản? Đại ca, tôi từng qua vận mệnh của tôi cực kỳ tốt, nghe lúc tôi đỗ trạng, những bọn tham quan kia, người bị đau tim mà chết, mấy người còn lại đều bị ngộ độc thức ăn mà mất, tất cả đều chết thể đối chứng. Tôi cũng biết có hay khả năng người bên ngoài cũng dựa vào bọn họ như tôi rồi giết người diệt khẩu, nhưng hôm nay tôi với huynh bí mật mà chỉ có tôi biết, huynh biết, trời biết, đất biết, cái này có tính là tôi đủ thành tâm thành ý chưa?"

      Chỉ như vậy mà muốn lấy được tín nhiệm của ? thể ép nàng ra thân phận nữ nhi của nàng."Ngươi có tài học thi đỗ Thám Hoa, vì sao phải dùng tên Đàm Tuyền Ngọc đến dự thi?"

      "Bởi vì Đàm Vũ Ngọc vốn muốn dự thi, lấy tên Tuyền Ngọc là vì hoàn thành nguyện vọng người khác."

      " muốn hay là thể?" tiến lên bước.

      Nàng khẽ giật mình, muốn trả lời, bên ngoài có tiếng đập cửa rất .

      "Ta là Nguyên Trạch." Chưa được đồng ý, Đoàn Nguyên Trạch đẩy cửa phòng ra."Thương Minh huynh, ta cho người tra xét từ xuống dưới, sáng sớm ngày mai tra xét cẩn thận những người ra khỏi cổng thành. . . . . ." Phát có chút gì đúng, cặp mắt lúc này mới chú ý tới người giường lúc này ngồi dậy.

      Miệng của khẻ nhếch, ánh mắt đảo nhanh căn phòng, xác định còn người nào khác ở trong phòng, tới gần Nhiếp Thương Minh đưa mắt nhìn dung mạo người ở giường

      "Hóa ra vị này chính là. . . . . . Thám hoa Đàm Vũ Ngọc?"

      "Hạ quan đúng là Đàm Vũ Ngọc." Nàng khẽ mĩm cười .

      "Àh. . . . . . Àh. . . . . . Đàm. . . . . . Tại hạ là tả quân đô đốc Đoàn Nguyên Trạch, rất mong được chỉ giáo." nhếch môi, cười vui vẻ .

      Đàm Vũ Ngọc nâng hai tay lên, làm lễ chào hỏi.

      Tốt. . . . . . Tốt thiếu niên xinh đẹp! Đoàn Nguyên Trạch thầm líu lưỡi. Đàm Vũ Ngọc sắc mặt tái nhợt, thân thể trong quan phục cực kỳ gầy yếu, nay đứa này chưa hết nét trẻ con, tương lai trong triều. . . . . . Sợ là có rất nhiều người đoạn tụ thích. Khóe mắt của lặng lẽ liếc qua Nhiếp Thương Minh.

      "Ngươi buổi chiều phải gặp qua sao?" Nhiếp Thương Minh hiểu được ánh mắt của , nhàng trách mắng.

      "Ta buổi chiều chỉ thấy ngươi ôm lấy , hình dáng như thế nào, ta thấy ràng nha." phản bác, lập tức nghiêm mặt ra: "Ta thấy Chương đại nhân đón Thiệu Nguyên Tiết tới phủ đệ, sáng sớm ngày mai Chương đại nhân chúng ta cùng nhau vào cung."

      "Vậy có gì đâu, sao gọi là quan trọng."

      Thấy lại mỉm cười, Đoàn Nguyên Trạch nổi giận trong bụng, thốt ra : "Đúng! có vấn đề! Tốt nhất ngày mai Thiệu Nguyên Tiết thực biết thuật trường sinh bất tử, làm cho Hoàng Thượng sống lâu trăm tuổi, Đại Minh vĩnh viễn trường tồn!" Uất hận chưởng đánh xuống mặt bàn, mắt đột nhiên thấy Đàm Vũ Ngọc hơi nhíu chân mày, nhớ tới đứa này là văn sĩ, liền đưa tay chuyển hướng lên cây cột phía trước, đánh lên bên cây cột. cột hình trụ in chưởng của , thấp giọng ão não : "Làm ngươi sợ, Vũ Ngọc ?."

      "Đúng nha, cái bụng của ta sợ hãi." Nàng mặt đổi sắc ra.

      "Cái bụng?"

      "Ta đói bụng, đói đói." Nàng thẳng thắn ra. Đáng thương nhìn về phía Nhiếp Thương Minh."Đại ca, lộ phí của tôi dùng hết, lương tháng còn chưa có phát ra, huynh nhận tôi là huynh đệ, nên tuy hai mà , tiểu đệ từ nay về sau có phải hay cần đóng tiền trọ, cần đóng tiền điểm tâm, có thể trà đưa tới tay, cơm dưng tới miệng?"

      "Huynh đệ? Các ngươi kết nghĩa kim bằng?" Lửa giận vơi nửa, Đoàn Nguyên Trạch thất kinh hỏi.

      "Ngươi bị thương, tay thương Minh huynh bị chuyện gì – a, a. . . . . ." Mắt nhạy bén nhìn thấy cổ tay Nhiếp Thương Minh cũng cột băng vải. Đoàn Nguyên Trạch miệng mở lớn, lâu cũng có cách nào thốt ra lời.

      Nếu như , là nơi tập hợp các loại tin tức lớn , số tin tức thu nạp có thể ghi thành quyển sách, như vậy thể nghi ngờ, hôm nay mắt thấy tai nghe trở thành quyển sách chấn động nóng bỏng nhất Kinh Thành.

      Theo biết, Nhiếp Thương Minh tuy rằng tính tình vô cùng tốt, nhưng bao giờ cùng đại thần trong triều kết bái. Cho dù là chính , cũng chỉ ở vào vị trí "Bạn tốt" mà thôi, càng đừng tới kết nghĩa kim bằng a. . . . . . ngắm nhìn Đàm Vũ Ngọc dung mạo thanh nhã tú lệ, bỗng nhiên :

      " phải. . . . . . Vũ Ngọcbị thương, Thương Minh huynh ngươi nỡ, cho nên. . . . . ."

      " bậy bạ gì đó!" Nhiếp Thương Minh cười khẽ trách mắng, lơ đễnh."Ngươi còn chuyện đại phải làm, nếu như bắt được những kẻ đạo tặc ở Kinh Thành, ở định tội xuống, ta và ngươi gánh vác nổi."

      Đoàn Nguyên Trạch hừ tiếng, nhìn về phía Đàm Vũ Ngọc giật mình nhưng để lộ ra, : "May mắn ngươi có việc gì, những kẻ đạo tặc ở Kinh Thành cũng tàn nhẫn, lại thương người vô tội. Nếu có Thương Minh huynh kịp thời cứu , chẳng phải Kinh Thành lại có thêm oan hồn?"

      Chấp vá phần đối thoại của bọn họ, có thể phỏng đoán ra Nhiếp Thương Minh mấy tin tưởng đối với người khác. ra, ngay cả Đoàn Nguyên Trạch cũng tin tưởng, nam nhân như vậy lại giữ lại mạng sống của nàng, thực ngoài dự liệu.

      Cái này cũng an toàn lắm, phải mau nghĩ ra biện pháp làm tín nhiệm mới được, bằng ngày nào đó bị hại chết như thế nào cũng biết được. . . . . .

      "Vũ phu, ngươi như thế nào rồi?" Nhiếp Thương Minh nhìn vào mắt của nàng, giống như thăm dò phản ứng của nàng trong đó.

      Nàng liền mắt cũng chớp cười : "Đại ca, tôi là bị dọa sợ rồi, may mắn có huynh tới cứu, huynh nếu cứu mạng tôi, ngại cứu luôn cả cái bụng tôi chứ. Chỉ cần cho tôi ăn uống, tôi đây tuyệt đối cả đời sinh tâm."

      cũng mỉm cười." cầu của ngươi ." cầu của (tiểu nhân) càng , càng dễ khống chế.

      "Đó là đại ca biết tôi đối với ăn uống rất kén chọn, có thể nuôi được tôi mập mạp nhiều lắm."

      Cho nên ngươi mới tìm tới ta? Ánh mắt của như muốn hỏi như vậy.

      Nàng nét mặt càng sâu, lập tức cười khổ bụng cũng bắt đầu đau.

      "Ta đói. . . . . ." Từ xế chiều đói bụng đến tại, trải qua hồi sinh tử, lại càng hao tổn thể lực.

      "Đói? Được, được, ta lập tức sai người nấu." Đoàn Nguyên Trạch nhìn được chính là thiếu niên bị bỏ đói.

      "Ta ăn Mì Dương Xuân mùi vị, ăn bánh bao nhân, món ăn lạnh ta ăn được, cơm rau ta ăn, cảm ơn, Đoàn Tước gia." Nàng kêu lên.

      Đoàn Nguyên Trạch kinh ngạc, bật thốt lên : "Ngươi thực kén chọn, nếu như chỉ có chén cơm trắng, chén bột mì, vậy ngươi chẳng phải nhịn đói chết?"

      Nàng cười lộ ra nét môi mỏng, cảm thán ra: "Vậy hãy để cho ta chết đói a. Ai bảo cha mẹ sinh ta ra như vậy, ngươi xem, nhược điểm của ta đáng ghét, chỉ cần nhịn đói vài ngày, ta tự động gặp Diêm Vương."

      Mắt của nàng liếc qua Nhiếp Thương Minh, tựa như muốn ..., nàng đem tất cả nhược điểm của mình ra cho thấy, mong hãy an tâm.

      còn cười. Nếp nhăn mặt khi cười đều lộ ra, nhưng đưa ra cho nàng câu trả lời thuyết phục.
      Last edited: 10/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      4.1

      "Ngươi có chuyện này với người khác sao?" Chương đại nhân buồn bực trách mắng. Khóe mắt liếc nhìn vị đạo sĩ từ xa gần tới bên Nhiếp Thương Minh, ánh mắt đạo sĩ lộ tia dò xét.

      "Chúng ta có từng gặp qua?" Thiệu Nguyên Tiết đột nhiên hỏi.

      Nhiếp Thương Minh mỉm cười, ánh mắt ôn hòa."Ta quê quán Nam Kinh, sau này lên phía bắc, chưa từng qua quê nhà của đạo sĩ, xác nhận chưa từng quen biết với ngươi."

      "Vậy tại sao. . . . . . Ta vẫn cảm thấy từng gặp qua ngươi?"

      "Thiên hạ rộng lớn, có thể người giống người ." từ tốn trả lời.

      Thiệu Nguyên Tiết mắt mở lớn, chăm chú nhìn qua ánh mắt của .", ta phải tướng mạo, mà là ánh mắt của ngươi. Tối hôm qua, ta chỉ nhìn thấy Đoàn Tước gia lãnh binh tới cứu người, như thế nào lại có ngươi?"

      " lãnh binh cứu người, ta lãnh binh truy người, đáng tiếc có đuổi kịp." thở dài.

      "Ta nghe , Nhiếp Tước gia thân thủ vô cùng tốt, có bắt được đạo tặc Kinh Thành, là vì cứu tân thám hoa?"

      "Đúng vậy. Tân khoa thám hoa đường qua chỗ đó, bị đạo tặc khống chế, ta vì cứu , kịp truy bắt đạo tặc."

      "Có đúng như vậy ?" Thiệu Nguyên Tiết xoay qua Chương đại nhân hỏi: "Có thể thỉnh Đàm đại nhân ra đây?"

      Ánh mắt Nhiếp Thương Minh cùng Đoàn Nguyên Trạch giao nhau, người sau có vẻ hoang mang, Nhiếp Thương Minh lại thầm giật mình, tự trách mình hôm qua động thủ giết chết Đàm Vũ Ngọc, họa lớn hôm nay tự mình rước lấy, thể tha thứ cho mình.

      Có người hầu dẫn Đàm Vũ Ngọc ra, nàng khuôn mặt tươi cười khom người về phía Chương đại nhân hành lễ.

      "Đại nhân, đầu bếp trong phù của ngài quả tài nghệ nhất đẳng, làm cho hạ quan thiếu chút nữa rời bàn ăn được, do đó mới ngồi lại . . . . . . A, nhị vị Tước gia sao lại ở đây?"

      Nhiếp Thương Minh nhìn nàng cười :

      "Đàm đại nhân ở trong phủ dưỡng thương, thân thể khá hơn chút nào chưa?" Bên trong năm ngón tay nắm lại thành quyền, gân xanh nổi lên trong ống tay áo, căm hận chính mình ngu xuẩn.

      "Còn có chút xíu thoải mái." Nàng dối trá cười : "May mà Chương đại nhân mời ta qua phủ thưởng thức mỹ vị. Ngài biết đó, ta vừa tham ăn lại kén chọn, tại Nhiếp phủ muốn ăn phải tốn tiền, khỏi làm cho người ta buồn bực."

      " cần buồn bực, cần buồn bực, nếu như ngươi thích ăn, thời thời khắc khắc ta đều hoan nghênh." Chương đại nhân cười hiếp mắt. Ngày đó tại thi đình, xa xa có nhìn kỹ mặt Đàm Vũ Ngọc, chỉ cảm thấy thám hoa này lá gan , hôm nay nhìn kỹ lưỡng, mới phát tướng mạo xinh đẹp, làm cho tâm ngứa ngái khó nhịn.

      là thích dưỡng luyến đồng, Đàm Vũ Ngọc tuy là thiếu niên, nếu như phải là quan, muốn đem chiếm thành của riêng.

      "Đa tạ Chương đại nhân." Nàng cười tinh nghịch, khóe mắt liếc qua nhiếp Thương Minh vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh." Nhược điểm của hạ quan, chính là thập phần tham ăn, nơi nào có ăn, ta liền chạy tới ngay."

      Nhiếp Thương Minh hàm răng cắn chặt, hơi có mùi máu. tại mới biết muốn bảo trì nụ cười mặt có bao nhiêu gian khó.

      "Đàm đại nhân, ngươi tối hôm qua. . . . . . Tại sao lại gặp bọn đạo tặc Kinh Thành?" Thiệu Nguyên Tiết xen vào hỏi. Ánh mắt lại nhìn vào cặp mắt quen thuộc của Nhiếp Thương Minh.

      Đàm Vũ Ngọc rụt rụt vai, thu hồi nụ cười." tới tối hôm qua. . . . . . là dọa sợ hạ quan. Ta sinh bệnh, Nhiếp Tước gia hảo tâm đưa ta hồi phủ, nửa đường gặp phải ác tặc, bắt ta đem , may mà về sau Tước gia đuổi theo cứu người, nếu mạng này của hạ quan bây giờ mất."

      " Ngươi có thấy được mặt đạo tặc đó?"

      "Đạo tặc che mặt, nhìn ràng lắm."

      "Vậy còn hình dáng?"

      "Thân hình cùng Nhiếp Tước gia cực kỳ giống nhau, nếu phải hai người bọn họ cùng lúc đánh nhau mấy chiêu, ta nghĩ là cùng người!" Nàng thành ra.

      "A?" Thiệu Nguyên Tiết cùng Chương đại nhân đưa mắt nhìn nhau, người sau tựa hồ muốn lo lắng thừa."Như vậy thương thế của ngươi. . . . . ."

      " Là do đoản đao làm bị thương." Hoài niệm lại chuyện đó, mặt nàng lộ vẻ sợ hãi, cởi bỏ băng vải. Miệng vết thương còn mới, vừa mới bôi thuốc, máu có thể chảy ra bất cứ lúc nào. Nàng đưa cổ tay lên, thở dài: "Nhiếp Tước gia cũng bị thương, đúng lúc đạo tặc dùng đao chém ta, Tước gia giơ tay . . . . . ." xong, nước mắt lại tràn ra từ đôi mắt.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi đừng khóc. . . . . ." Chương đại nhân nhịn được bật thốt lên, thể tin được nhìn thư sinh yếu đuối chảy nước mắt.

      "Ô. . . . . . Đại nhân chớ có giễu cợt ta, ta nghĩ tới tối hôm qua thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác, ngăn được nước mắt chảy xuống. May mà có Nhiếp Tước gia kịp thời cứu giúp, bằng nay ta phải là chỉ có bị thương. . . . . ." Phần đuôi ống tay áo liên tục kéo lên lau nước mắt chảy xuống.

      thiếu niên khóc lóc trước mặt mọi người, là khó coi; nhưng thiếu niên khóc đến xinh đẹp, làm cho lòng người đau đớn.

      Chương đại nhân nhìn thấy đau lòng, vội vàng , “Được rồi, được rồi, những chuyện đau lòng qua cũng đừng nhắc lại nữa. Ngươi mau trở về dưỡng thương , đừng để vết thương bị nứt ra nữa, việc bắt đạo tặc hãy giao cho người của phủ đô đốc làm. Nhiếp Tước gia, ngươi trước hộ Đàm Vũ Ngọc về nghỉ ngơi ."

      Thiệu Nguyên Tiết hình như muốn , lại bị Chương đại nhân ngăn trở. Đàm Vũ Ngọc hít mũi cái, thi lễ rời , khóe mắt giơ lên, nhìn thấy nhiếp Thương Minh vẻ mặt trầm tĩnh nhận lệnh.

      Nàng thầm mỉm cười, biểu lộ, nhưng phải nàng đoán được nội tâm của .

      Ra khỏi Chương phủ, nàng ngồi kiệu. Đoàn Nguyên Trạch tiện đường nên theo kiệu đoạn, liền thấp giọng với Nhiếp Thương Minh:

      "Chương đại nhân. . . . . . phải là nhìn trúng Vũ Ngọc ?"

      "Cho dù nhìn trúng, cũng tự có biện pháp."

      "Biện pháp? Biện pháp gì? Ngươi nhìn vừa rồi mới nhắc tới việc sảy ra tối qua, liền sợ tới mức hồn phi phách tán. tuổi còn quá trẻ, có thể nào ứng phó được lão họ Chương hám sắc đó?" lo lắng .

      "Ta cũng vậy sợ tới mức hồn phi phách tán." Nhiếp Thương Minh lẩm bẩm .

      "Cái gì?" đến đầu phố, liền phải tách ra, kịp hỏi thêm câu cuối, đành phải ra: "Ngươi đưa trở về , khuyên nhủ từ nay về sau ít đến chương phủ chút. Tuy là chưa từng nghe lão họ Chương thích thiếu niên, nhưng đề phòng tốt hơn."

      Ah, người quá tốt xem cũng là loại sai lầm, đầu năm nay ai nữ nhân mới là hồng nhan họa thủy? Nam nhân. . . . . . Kỳ cũng có thể gây ra tai hoạ.

      "Đại ca, Đoàn Tước gia rồi chưa?" Trong kiệu truyền ra thanh.

      "Ừ, về phía cổng thành."

      "Mau ngừng kiệu lại." thanh có chút dồn dập.

      Nữ nhân đúng là phiền toái, chút cũng sai, Nhiếp Thương Minh ra lệnh dừng kiệu lại, vui xốc rèm kiệu lên, ra:

      "Ngươi nếu đói bụng, nhịn chút –"

      Nàng ngay cả liếc nhìn cũng có, chui ra khỏi kiệu, tới gốc tường lập tức nôn mửa.

      Ăn tới hư bụng luôn rồi sao? mùi hôi thối bay tới, thấy nàng cuối gập người nôn mửa thôi, chần chờ chút, tới phía trước.

      "Ụa" nàng lại tiếp tục nôn.

      chau cặp lông mày."Ngươi. . . . . . ăn cái gì, như thế nào nôn thành như vậy?"

      Đàm Vũ Ngọc nôn thêm vài lần nữa, đem hết toàn bộ những thứ vừa mới ăn được phun ra ngoài, mới yếu ớt lau khóe miệng còn dính bẩn.

      "Ta đói bụng. . . . . ."

      "Lại đói bụng?"

      Nàng vươn tay ra. trừng trong chốc lát, mới cố gắng nắm tay kéo nàng đứng dậy. Bàn tay của nàng lạnh ngắt, thân thể ngã nghiêng, vội vàng đỡ nàng lùi bước.

      "Ngươi muốn bất tỉnh, trước tiên lên kiệu ."

      "Đại ca, huynh thực tàn nhẫn, uổng tôi đối với huynh là thành tâm ý, giúp huynh giải vây thoát tội." Nàng ngước mặt lên, má còn vương ngấn lệ.

      Nhiếp Thương Minh mắt nhìn qua nơi khác, chú ý tới ánh mắt kỳ quái của kiệu phu nhìn lại, muốn thu tay lại, nhưng bị nàng nắm quá chặt. này rốt cuộc có biết thẹn thùng , giả nam trang giả tới quá đáng ?

      "Đại ca, tại sao phải bài xích tôi? ràng tôi và huynh cùng trận tuyến, nếu như tôi có tâm tư muốn đâm sau lưng huynh, lúc nãy chính là thời cơ tốt nhất, nhưng lòng của tôi hướng về phía huynh, chẳng lẽ huynh vẫn tin sao?"

      sao lại hiểu? Lúc nãy nàng có thể vạch trần , nhưng lại giấu diếm cho , lúc nãy nàng dối, chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ tương lai nếu như bị người phát , như vậy xem như nàng cũng là tòng phạm.

      phải muốn tiếp nhận nàng, chỉ là bản tính đa nghi, cũng độc lai độc vãng quen, trực giác bài xích người khác gần gũi .

      "Đại ca?"

      "Nhược điểm của ngươi nhiều lắm." cười hơi sâu xa.

      "Nhưng huynh lưu lại người có quá nhiều nhược điểm như tôi, chứng tỏ huynh đối với tôi có chút chấp nhận. Tôi đối với huynh là lòng, đầu bếp Chương phủ tính là gì chứ, cho dù có kỹ năng bậc nhất, tôi cũng nhịn thèm vứt bỏ, chút luyến tiếc."

      nhìn qua nàng lâu, mới chậm rãi ra:

      "Ngươi tỏ tâm ý mình như vậy, ta còn có thể cái gì? Đừng để cho ta phát ra ngươi phản bội ta, Vũ Ngọc." lướt qua nàng, tới trước kiệu vén màn che lên, thở dài ra: "Nhanh lên kiệu , hiền đệ."

      Nàng thầm thở ra, hé miệng cười, lặng lẽ làm mặt quỷ. thầm trong đầu, tính tình của tuy cương quyết, nhưng dù sao tuổi trẻ cũng đủ cay độc tàn ác, cho nên giữ lại cái mạng này của nàng.

      Trước khi lên kiệu, chợt hỏi:

      "Tại sao phải nôn? Ngươi phải , ngươi cực kỳ thích món ăn Chương phủ?"

      "Bởi vì tôi ăn đồ của gian thần." Nàng trả lời vô cùng trôi chảy, giống như rất có khí phách, nhưng nghĩ tới thức ăn ở Chương phủ, nhịn được toàn thân lại phát run, cho cùng, vẫn là đầu bếp ở Nhiếp gia thuộc hàng thượng đẳng. Nếu để cho biết trong những nhuyên nhân nàng bán đứng là vì đầu bếp ở Nhiếp phủ, biết có phản ứng như thế nào?

      "Ngươi rất biết co biết dãn, tính cách như vậy làm quan nhất định có thể thuận buồm xuôi gió, ngươi dự tính làm quan bao lâu?"

      Nàng mỉm cười, bình thản : "Tôi còn suy nghĩ."

      "Nghĩ? Nghĩ cái gì?" nhìn nàng chớp mắt, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm can của nàng.

      chấp nhận huynh đệ kết hợp, muốn nàng hoàn toàn thẳng thắng. Cho dù nàng lộ ra đời tư , nhưng cũng muốn nàng dùng lời lẽ dối trá để ứng đối với , muốn biết lời tình của nàng.

      Điểm này, nàng sao lại có thể hiểu?

      "Suy nghĩ làm quan đến tột cùng là có cái gì hứng thú, chờ tôi nghĩ thấu rồi, tiểu đệ tự nhiên từ quan hồi hương." Nàng mỉm cười, con ngươi đen láy của nàng hơi khép, nghiêm túc chấp nhận lời hứa.

      lời hứa, suy nghĩ hơn ba năm.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :