1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tha thứ tình yêu - Tình Không Lam Hề (22/22) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15

      Thẳng đến khi người giúp việc mang bữa sáng vào, tôi vẫn còn lúng túng, hiểu sao bản thân lại đồng ý ở lại. Nhìn khóe miệng ta có ý cười như có như , tôi quyết định của mình là do vừa nãy hai người dựa vào nhau gần quá__bởi vì lâu lắm rồi gần gũi, cảm nhận hơi thở của ta cách chân như vậy, cho nên nhất thời đầu óc tỉnh táo mới chịu cùng ăn sáng với ta. ta cụp mắt xuống, động tác tao nhã như ngày thường, dường như rất chăm chú thưởng thức cháo gà đầu bếp nấu. Tôi cũng im lặng để mùi thơm của cháo kích thích vị giác, trong lòng có cảm giác nên lời. lâu ngồi cùng ăn với ta như bây giờ, tôi ngồi bên giường, ta nửa ngồi nửa nằm, ánh mặt trời chiếu vào làm ấm căn phòng, mặc dù yên tĩnh nhưng lại có ấm áp hiếm thấy và mập mờ khó .

      "Cuối tuần sau bay New York, em sao? Còn ở lại đây bao lâu?" Vệ Phi buông bát, ngước mắt hỏi.

      " biết nữa."

      "Vậy ngày kia em rảnh ?"

      "Ngày kia? biết." Tôi để cái khay về lại tủ đầu giường. "Sao vậy?"

      " có gì." ta chống mép giường hơi ngồi dậy, vừa định di động đầu giường vang lên.

      "Tôi phải ." Tôi đứng lên.

      "... .....Ừ." ta suy nghĩ chút rồi gật đầu, nghe điện thoại ngay mà ấn nút vào nút gọi trước.

      "Hi vọng em cân nhắn kĩ vấn đề lúc trước." Khi người giúp việc đưa tôi ra cửa, ta đột nhiên nhắc lại lần nữa.

      Tôi quay đầu lại nhìn ta bằng ánh mắt đặc biệt chăm chú, khe khẽ gật đầu.

      "Sao rồi?" Tôi vừa vào cửa, Mễ nhi săn đón, vẻ mặt quan tâm. "Cậu lại cãi nhau với Vệ Phi đó chứ?"

      "." Tôi đá giày ra, bò lên giường nằm.

      "... .......Mình cãi nhau với ta lúc nào?" Tôi liếc nàng cái, bởi vì cái chữ "lại" của nàng đặc biệt nhấn mạnh.

      "Rồi rồi, coi như mình dùng sai từ." Mễ nhi cũng nằm xuống cạnh tôi. "Tuy mình dám chắc nhưng mình dám khẳng định cậu cho ta sắc mặt hòa nhã gì."

      Tôi kéo chăn, phớt lờ ấy.

      ".....Tiểu Vãn." lát sau, nàng gọi tôi, giọng rất rất . "......Cậu có cảm thấy cậu thương hại ta ?.....Tuy mình tận mắt chứng kiến cậu ở chung với ta thế nào nhưng với hiểu biết của mình về cậu, mình biết cậu nhất định lạnh lời..." nàng kéo chăn tôi che mặt, dùng ánh mắt chăm chú nhìn tôi. "Cậu có biết khi người ta dùng cách chuyện đó rất tổn thương người khác ? Nhất là với người cậu."

      " ta mình....cũng chỉ là chuyện trước đây thôi." Tôi nhắm mắt lại, nhìn mặt nàng, trong lòng lại bởi vì lời của ấy mà quay cuồng.

      "Cậu hà cớ gì mà phải vậy chứ.... ta cậu, bất cứ ai cũng thấy được. Cậu có biết vì sao cậu trở về lâu lại gặp ta ngay dưới lầu nhà cậu ?"

      Tôi mở to mắt nhìn ấy: "Là cậu cho ta?" Đúng là tôi nhớ lúc hỏi Mễ nhi, ấy phủ nhận rồi. nàng cương quyết lắc đầu: "Đương nhiên là phải mình...... ra, trong thời gian cậu ở trong nước, ta thường xuyên bảo lái xe lái đến dưới lầu nhà cậu mỗi khi tan tầm..."

      "Tại sao?" Tôi hỏi câu ngu ngốc. ra là vì quá kinh ngạc, ngờ ta lại làm như vậy!

      " biết." Mễ nhi lắc đầu. "Cái này cũng là do sau này mình hỏi lái xe của ta mới biết. Nhưng mình biết, nếu như đổi lại là mình, chi khi mình rất nhớ người mới có thể thường xuyên đến nơi ấy từng ở, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể cảm giác càng gần ấy....Thậm chí, chờ ngày nào đó, cửa sổ quen thuộc lại sáng đèn, ảo tưởng ấy lại đột nhiên xuất trước mặt mình......" Giọng Mễ nhi vang lên đều đều, rất khẽ nhưng từng câu từng chữ lại như đánh mạnh vào tim tôi. Tôi lặng lẽ cầm góc chăn, nhắm mắt lại, gương mặt tuấn tú của Vệ Phi lên hết sức ràng. Tuy vẫn ta hẳn là còn tình cảm với tôi, nhưng từ miệng Mễ nhi ra, trong lòng lại vọt lên cảm giác khác thường. Nhớ.....trong 2 năm tôi ra , Vệ Phi cũng ôm loại tâm tình này, ở dưới lầu chờ tôi sao? Trong lòng bỗng chốc có góc trở nên mềm mại, biết là vì lời cảm tính của Mễ nhi hay là bởi vì cái từ tốt đẹp chứa ngọt ngào kia, hoặc có lẽ, chỉ vì là " ấy" "nhớ" tôi....



      Chương 16:

      Ăn xong cơm trưa ở khách sạn, tôi quyết định tạm thời nghĩ đến chuyện của Vệ Phi, thoải mái mà chơi hai ngày. Dù sao, có số việc cần có đủ thời gian để suy nghĩ, tôi muốn dồn ép chính mình, cũng muốn trả lời qua loa. Mặc dù cảm thấy lòng mình còn kiên quyết giống mấy tháng trước, nhưng, cũng mềm lòng đến mức khiến cho tôi lần nữa tiếp nhận tình cảm giữa chúng tôi mà giữ lại chút nào, cho nên, tôi cũng cần thời gian.

      Milan, vốn cũng phải là nơi người người hướng tới, thành phố chật chội mà huyên náo. thực tế, nơi này khắp nơi đều tràn ngập hơi thở thanh nhã, nghệ thuật và đặc biệt tràn ngập khí văn hóa, giáo đường thời Trung Cổ, nhiều loại viện bảo tàng, quán vẽ, đặt mình trong đó, tất cả đều giống như trở nên trang nghiêm, siêu thoát, yên tĩnh.

      Chỉ dùng thời gian ngày rưỡi, chúng tôi dạo chơi mấy cảnh nổi tiếng nhất khắp thành phố. Buổi chiều ngày thứ hai, khi chúng tôi ra ngoài từ nhà thờ Doumo, chọn nhà hàng Ý chính gốc có phòng ăn bài trí tinh sảo ở ven đường, ngồi xuống ăn cơm tối.

      "Mệt quá!" Cái mông mới vừa đụng phải cái ghế, Mễ Nhi liền gào khóc than thở.

      " hiếm thấy! Lại có thể nghe thấy kêu mệt!" Trình Nhiên ở đối diện nháy mắt cười.

      "Làm ơn, tôi đây mấy ngày nay hầu như được nghỉ ngơi tốt." Mễ Nhi cãi cọ, "Dáng vẻ này của ! phải núp ở trong phòng ngủ, chính là ngày ngày chạy hỏi thăm bạn bè. Các giống như tới du lịch sao? lãng phí vô ích tài nguyên nơi này!"

      Đối với "Chỉ trích" của , tôi chỉ cười . Tôi biết , Mễ Nhi nếu "Tài nguyên", chính là chỉ hàng hiệu quốc tế cùng với trang sức và quần áo bản địa nổi tiếng tinh xảo cùng phụ kiện . Với tư cách là thành phố chính gốc, như thế nào chịu buông tha cơ hội lần này đây.

      " người bạn dự định mở quán Bar, mời tôi và Trình Nhiên góp cổ phần, chúng tôi dĩ nhiên giống đại tiểu thư như có nhiều thời gian như vậy." Tề Phóng uống ly nước suối, cười giải thích.

      "Như vậy . Em phải là kêu mệt sao, vậy hôm nay ăn nhiều chút, tôi mời khách, như thế nào?" Trình Nhiên tiếp lời.

      "Vậy tôi khách sáo!" Mễ Nhi cười.

      ". . . . . . Chuyện này như vậy tính ra, tôi chẳng phải là được ăn hai bữa tiệc lớn miễn phí sao. . . . . ." xong, quay mặt sang nhìn tôi.

      "Hả?" Tôi hiểu nhìn lại .

      "Cậu với tớ, cậu quên ngày mai là ngày gì chứ? !" Nhìn vẻ mặt hoang mang của tôi, Mễ Nhi thất bại lắc đầu.

      "Ngày mai! Ngày 22! Là sinh nhật Ôn Vãn cậu! !"

      ". . . . . . Vậy sao? Ngày mai là sinh nhật ?" Chờ Mễ Nhi bất đắc dĩ nhắc nhở xong, Trình Nhiên lập tức hỏi, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

      "Ừ." là tôi mới nhớ tới. Những năm gần đây, mình ở nước ngoài, chưa từng vì mình trải qua sinh nhật, tự nhiên cũng thèm để ý.

      "Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi." Tề Phóng đột nhiên nở nụ cười nhìn về tôi và Trình Nhiên, "Hai người các cậu sinh nhật chỉ kém ngày."

      "Ừ, tôi là ngày 23." Trình Nhiên cũng lộ vẻ tươi cười nhìn tôi, sau đó : " là trùng hợp!"

      Câu " là trùng hợp" này từ trong miệng ra, hợp với ánh mắt có thâm ý khác, tôi nghe ra, mập mờ tới cực điểm. Tôi thể làm gì khác hơn là cười cười, coi như đáp lại. Sau đó, Mễ Nhi và bọn họ nhiệt tình thảo luận làm sinh nhật cho chúng tôi như thế nào, tôi nhớ tới sáng sớm hôm qua, câu hỏi của Vệ Phi.

      Lúc đó hỏi: "Ngày mai có thời gian hay ?"

      ra là. . . . . . cũng nhớ.

      ——— —————— —————— ————-

      "Mau rời giường! !" Sau đêm ngủ quá an ổn, sáng sớm, thanh của Mễ Nhi truyền vào trong tai.

      "Sinh nhật vui vẻ! . . . . . . Phần quà tặng thứ nhất!" Vừa dứt lời, tôi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo từ trong giấc mộng, nụ hôn vang dội liền dán xuống mặt tôi.

      "Vậy cũng là quà tặng sao?" Tôi tâm trạng tốt ngồi bật dậy, xoa cái nơi mới vừa hôn qua, "Ngày trước chúng ta như vậy hôn tới hôn lui, số lần giống nhau cũng ít . là keo kiệt! Tớ sinh nhật, cậu lại lấy cái này làm lấy lệ."

      "Cậu giả bộ!" ngồi chồm hỗm, đẩy tôi cái, "Cậu biết tớ đưa phần đại lễ cho cậu! Dù sao hai năm chưa mừng sinh nhật cậu."

      "Đúng vậy đúng vậy. Khoảng cách lần sinh nhật trước, tớ già ba tuổi rồi." Tôi cười xuống giường rửa mặt.

      "Sợ già? Vậy hãy nhanh lập gia đình !" thanh Mễ Nhi từ bên giường truyền đến.

      Tôi mở nước rất lớn, làm bộ như nghe thấy.

      bao lâu, tôi từ phòng tắm ra, chuông cửa đúng lúc vang lên. Tôi mở cửa, cứ nghĩ là Tề Phóng và Trình Nhiên.

      "Xin hỏi, ai là Ôn Vãn?" Phục vụ lễ phép hỏi.

      "Là tôi."

      "Cái này đưa đến khách sạn sáng nay, cầu giao cho ." xong, ta đưa cho tôi cái hộp được đóng gói tinh xảo.

      Nhìn thấy thời gian, lòng giật mình áy náy. cần hỏi, tôi cũng có thể đoán được, là ai đưa.

      Sau khi phục vụ , tôi mở giấy gói ra, mở hộp giấy bên trong ra.

      tấm thẻ màu tím nhạt, là lối viết thảo xinh đẹp: chúc sinh nhật vui vẻ! Phía dưới ghi tên là"Vệ Phi". Sau đó, tượng tòa thành mini được điêu khắc gỗ đột nhiên ra trước mắt, hết sức tinh xảo hoa lệ! —— ràng diện tích lớn, bên trong có cái bàn cái ghế dựa tuy nhiên cũng đủ chân đến mức khiến người ta khâm phục. Giống như sắc màu mộng ảo, dây hoa bé tinh tế, phong cách điêu khắc hoa lệ kiểu cung đình. . . . . . Hoàn toàn chính là tòa thành lũy được thu lại.

      ". . . . . . Thủ công rất tinh tế, tám phần là tác phẩm danh giá." Mễ Nhi thở dài .

      Tôi vô ý thức vuốt ve màu sắc bền ngoài "Tòa thành", có lo lắng là ai chế tác, chỉ lòng nghĩ tới, tại sao lại chọn cho tôi phần quà như vậy.

      "Gọi điện thoại cám ơn !"

      Tôi nhìn điện thoại được đưa tới trước mắt, nghĩ nhận, nhưng cuối cùng vẫn thu tay lại.

      "Chờ lát lại gọi thôi." Tôi cẩn thận đặt quà tặng ở đầu giường, cẩn thận nhìn lần nữa.

      ra tôi nghĩ là, có lẽ lát nữa Vệ Phi chủ động gọi tới. Nếu như tại tôi gọi qua, hình như có vẻ có chút. . . . . . . là cảm giác gì, tóm lại, tôi muốn lập tức gọi cho cám ơn.

      Vậy mà, suy đoán của tôi sai rồi. Khi tôi cùng bọn họ ăn xong bữa trưa phong phú, lại cuồng hoan ăn mừng cả buổi chiều, đêm đến mới về đến khách sạn, điện thoại Vệ Phi vẫn có .

      " hiểu cậu chờ cái gì!" Cầm áo ngủ chuẩn bị tắm Mễ nhi lại vào phòng tắm trước, lẩm bẩm, thuận tay đem điện thoại nhét vào giường, trước mặt của tôi.

      Đúng vậy! Lúc nào tôi lại biến thành người nhạy cảm và sảng khoái như vậy! Chẳng qua là cuộc điện thoại cám ơn, tôi lại suy nghĩ lại, do dự làm như thế nào với . . . . . .

      Tôi cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại di động quen thuộc, vậy mà, ngoài dự đoán, có nghe được thanh mong muốn, bên tai chỉ truyền đến thanh tiếng Ý nhắc nhở tắt máy đẹp đẽ.

      Đột nhiên có trận uể oải cùng mất mác —— thời điểm khi tôi nghĩ muốn chuyện với , thế nhưng lại có ở đầu dây điện thoại bên kia, thậm chí, tôi ngay cả hướng cùng hành tung của cũng thể xác định. Tại ngày sinh nhật của tôi, chỉ đưa tới phần quà tặng, câu sinh nhật vui vẻ cũng chính miệng , hơn nữa, tắt điện thoại. . . . . . Tôi sững sờ nhìn ống nghe trong tay, cố ý coi thường dự cảm tốt vừa lóe lên trong lòng.

      Chương 17:

      Đến 12 giờ đêm, tôi lại gọi điện thoại cho Vệ Phi, vẫn là câu trả lời công thức hóa. Tôi gọi đến biệt thự, cũng có người nghe. Người giúp việc nữ ở biệt thự là tạm thời, chỉ khi Vệ Phi tới Milan mới quay lại làm việc, ngoại trừ thời gian Vệ Phi Newyork, nếu , thể rời khi Vệ Phi chưa trở về.

      Tuy cũng có khả năng Vệ Phi bay Newyork, nhưng cảm giác lo lắng trong lòng tôi từ từ tăng lên. Tôi luôn luôn tin tưởng trực giác của mình, nhưng lần này, tôi hi vọng cảm giác của mình là sai.

      Ngày thứ hai, trời vừa sáng, tôi tỉnh lại từ giấc ngủ ngắn. Liếc mắt nhìn điện thoại đầu giường, tôi vẫy vẫy tóc, vào phòng tắm rửa mặt. Tôi muốn gọi lại, hoặc là, dám gọi lại, sợ lại thể liên lạc được với Vệ Phi, suy đoán của tôi càng thêm hành hạ tôi. Cho nên, tôi yên lặng tự với mình, thuận theo tự nhiên, có lẽ chờ khi tôi muốn biết tin tức của tự nhiên có người cho tôi biết.

      Vì vậy, tôi giống như bình thường xuống lầu ăn điểm tâm, sau đó, cùng bọn Trình Nhiên đến nhà hàng nổi tiếng nhất ở đây để chúc mừng ta. Trình Nhiên giơ ly thủy tinh chân cao, rất chân thành : "Cùng mọi người trải qua sinh nhật, tôi rất vui." Ánh mắt trong suốt, nhìn về phía tôi, lấp lánh động lòng người.

      ". . . . . . Tiểu Vãn, cám ơn." để ly xuống, đột nhiên lại gần, dường như ở bên tai của tôi, rất .

      Hơi thở nam tính lẫn vào chút mùi rượu, như có như phun ở bên cổ tôi. Tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên, liền tránh ra để lại dấu vết, " cần khách sáo."

      Sau đó, tôi xắt từng nhát trong đĩa thịt bò, giống như lơ đãng hỏi: "Trình Duyệt đâu rồi? Hôm nay ấy tới sao?" " ấy tối nay đến."

      "Tại sao?" ấy chưa , như vậy, Vệ Phi nhất định vẫn còn ở đây!

      " ấy ở bệnh viện, phải chăm sóc tổng giám đốc của ấy."

      "Nghĩa là sao!" Thần kinh toàn thân sau khi nghe hai từ "Bệnh viện" và "Tổng giám đốc", cũng lập tức căng thẳng, tôi tự chủ nắm chặt dĩa ăn trong tay.

      "Tình huống cụ thể tôi cũng lắm. . . . . . Sao vậy?" Có lẽ là tôi vô ý đề cao thanh làm cho cảm thấy kinh ngạc.

      "Tôi có việc ra ngoài chút." Tôi cầm túi, nhanh khỏi phòng ăn, Mễ Nhi cũng theo ra ngoài.

      Tôi thử bấm lại số Vệ Phi lần nữa, ngờ, lần này lại thông.

      ". . . . . . Alô, tôi là Vệ Phi."

      ". . . . . ." Tôi nắm chặt điện thoại di động, thanh của lúc này tuy có vẻ suy yếu nhưng lại khiến cho tôi vô cùng an tâm.

      Đầu kia sau lúc chờ đợi, lần nữa truyền đến thanh của : "Tiểu Vãn?"

      ". . . . . . Ừ." Trong lòng giống như bị treo lên giờ mới hạ xuống được, tôi nhàng trả lời tiếng.

      "Vừa định gọi điện thoại cho em." Giọng bình tĩnh giống như ngày thường, tôi lại giống như có thể nghe được nụ cười thản nhiên, " nhận được quà chưa? Có thích ?"

      "Những lời này, nên hỏi ngày hôm qua mới đúng chứ!" trả lời ngay, tôi cố ý hỏi ngược lại.

      ". . . . . . Ngày hôm qua có chút việc. . . . . ."

      "Vẫn có mở máy." Tôi cắt lời .

      Bên kia dừng chút, hình như có chút kinh ngạc.

      “Ngày hôm qua em tìm ?"

      "Ừ."

      "Xin lỗi. Đến buổi sáng mới mở máy." vẫn lạnh nhạt .

      " ở đâu?" Tôi muốn cùng chơi loại trò chơi này, xem ra, có ý định .

      trầm mặc lúc, sau đó hỏi: "Nếu như ở nhà, em tin hay ?"

      Xem ra đoán được tôi biết rồi, cho nên, tôi trực tiếp hỏi : "Chuyện gì xảy ra?"

      còn chưa trả lời, bên đầu điện thoại kia truyền tới giọng nữ, nghe giống như y tá, tiếng Trung: " Vệ, dựa quá lâu, tốt nhất nên nằm xuống. . . . . ."

      "Sao?" Tôi chờ giải thích.

      Sau đó, tôi nghe thấy than tiếng, " có vấn đề gì lớn, chỉ là cần nghỉ ngơi thời gian. . . . . ."

      "Vệ Phi!" Tôi lạnh lùng cắt lời , "Nếu như muốn từ nay về sau ai lui tới, cứ việc những lời này! Tôi cũng thề, bao giờ quan tâm nửa câu!"

      thanh càng lúc càng lớn, câu cuối cùng, tôi dường như quát lên. Đến khi người đường xung quanh đều nhìn qua, tôi mới ý thức tới luống cuống của mình.

      Đầu bên kia điện thoại an tĩnh chốc lát, tiếp đó, truyền đến tiếng cười khẽ khàn khàn suy yếu của Vệ Phi.

      "Tốt lắm! Em cúp máy đây!" Tôi tức giận .

      "Đừng!" Ngay khi tôi vừa dứt lời, liền ngăn cản.

      "Em quan tâm sao?" Mặc dù có cười nữa, nhưng trong lời mang đầy ý cười cùng hài lòng, dường như rất hiếm khi thể ra. Tôi đều có thể tưởng tượng ra giờ phút này mặt nơi khóe miệng cong lên, cùng với nếp nhăn tinh tế nơi khóe mắt khi cười.

      "Thôi! Vấn đề này cần trả lời em." dừng chút, ngay sau đó tôi dường như mơ hồ nghe thấy tiếng hít khí, lại qua hồi, mới nghe : " ở bệnh viện Vệ thị của mình."

      ". . . . . . Ừ." Tôi đơn giản đáp tiếng, liền lập tức ngắt điện thoại.

      Chương 18:

      Dừng lại chốc lát ở bên ngoài phòng bệnh hạng nhất, tôi mới nhàng đẩy cửa ra.

      Bên trong phòng có ai khác. Vệ Phi nằm giường, chân trái bị treo, mắt cá bị bó thạch cao dày. nhắm hai mắt, nhìn như ngủ say, màu trắng của bao gối và mền quá chói mắt, làm nổi bật gương mặt tái nhợt của .

      Tôi cởi áo khoác, giắt giá áo, sau đó, liền nghe thấy thanh của truyền đến từ phía sau lưng.

      "Em đến rồi."

      Tôi quay đầu lại, Vệ Phi mở mắt ra, lông mày nhàn nhạt có vẻ suy yếu, ánh mắt lại rất sáng, xem ra rất có tinh thần.

      "Chuyện gì xảy ra?" Tôi nâng cằm, nhìn về phía chân của .

      "Gảy xương." cũng nhìn theo.

      "Tại sao lại như vậy?"

      " tai nạn xe ." bình thản .

      Tai nạn xe . . . . . . Quả , tai nạn này so với tai nạn xảy ra mấy năm trước khiến cho hai chân của bị tàn tật đây có thể tính là "".

      Tôi nhất thời im lặng, lặng lẽ đứng ở cuối giường. Vệ Phi đưa tay trái ra, : "Tới gần đây chút."

      "Thế nào?" Tôi hỏi, đồng thời lên trước theo lời của .

      Khi tôi đến đủ gần, giữ chặt tôi, sau đó đặt tay của tôi lên môi, khẽ hôn lên ngón tay cái.

      "Sinh nhật vui vẻ." Đáp lại ánh mắt kinh ngạc của tôi là khóe miệng hơi nhếch lên của .

      Tôi sửng sốt, sau đó, lập tức hốt hoảng tránh khỏi ánh mắt của , rồi vội vàng rút tay trái lại. Nhưng mà, có dòng hơi nóng thể khống chế mà tuôn ra từ trong hốc mắt . . . . . . câu, tôi bước nhanh dường như là lao ra khỏi phòng bệnh. Sau đó ở bên ngoài cửa phòng, dựa vào bên tường nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể cảm thấy ướt át ở trong mắt.
      Động tác vừa rồi, sinh nhật hàng năm trong quá khứ, cũng xảy ra. Hôn ngón áp út tay trái của tôi, sau đó cách đơn giản "Sinh nhật vui vẻ", tựa như nghi thức riêng. Mà mỗi lần, cái hôn khẽ đó giống như có thể dọc theo mạch máu , rơi thẳng vào trong lòng tôi. . . . . . Nhưng tôi ngờ, sau hai năm rời xa, lại lần nữa tiếp nhận lời chúc phúc sinh nhật đặc biệt này, lại làm cho tôi bị chấn động sâu hơn so với ngày trước.

      ". . . . . . Tiểu Vãn?"

      Bên cạnh truyền đến thanh, tôi mở mắt ra, bác sĩ Vương thân áo choàng dài màu trắng đứng ngay trước mặt tôi.

      "Bác Vương!"

      Nhìn thấy ông ở chỗ này, tôi có chút giật mình. Ông là người có địa vị nổi tiếng nhất khoa thần kinh thế giới, đồng thời cũng là bác sĩ gia đình của Vệ Phi, hàng năm đều ở trong nước, nghĩ rằng, tại cũng đến Italy.

      ". . . . . . Bác đến đây lúc nào?"

      "Ngày hôm qua đến. ta phải nên nghỉ ngơi tốt sao?" Bác sĩ Vương cắm hai tay trong túi, nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt.

      "Rốt cuộc ấy bị thương như thế nào?" để ý tới trả lời câu hỏi của ông, tại tôi chỉ muốn ông giải đáp nghi vấn của mình. Dù sao, nếu giống như Vệ phi mới vừa khi nãy, gãy xương bình thường cũng đến mức khiến ông phải cố ý chạy đến đây từ trong nước, hơn nữa, còn tới nhanh chóng như vậy.

      " ta cho sao?" Bác sĩ Vương nhướng cao lông mi trắng , có vẻ có chút kinh ngạc, sau đó lại có chút hiểu rồi lại bất đắc dĩ cười : "Tôi nên sớm nghĩ đến ta ."

      ". . . . . . Mắt cá chân trái bị gãy xương nát bấy, mặc dù trị liệu kịp thời, nhưng cũng biết, bản thân ta bị tàn tật tất nhiên ảnh hưởng đến tốc độ và thể chất, cho nên năng lực hoạt động của ta sau này có thể kém hơn."
      Tôi há to miệng, vừa định chen vào, ông vỗ vỗ vai tôi, trấn an : "Tôi chỉ là có thể! Kết quả cụ thể còn phải xem tình hình trong thời kỳ dưỡng bệnh mà xác định. Chỉ là. . . . . ." Ông chợt chuyển đề tài, lòng của tôi tự chủ cũng theo đó mà run lên, "So với chân của ta, thắt lưng bị thương càng nghiêm trọng hơn."

      "Thắt lưng?" Tôi nhịn được cất cao giọng, "Là vết thương cũ tái phát?"

      " phần." Ông nghĩ nghĩ, hình như nghĩ xem phải giải thích như thế nào, "Lần này phần eo của ta bị đụng trực tiếp, mặc dù tủy sống bị tổn thương, nhưng thần kinh xương sống nhất định bị thương tổn, đồng thời làm động tới vết thương cũ, trong thời gian ngắn thể lại gặp bất kỳ áp lực gì. Cho nên, tốt nhất là nằm nghỉ ngơi giường, nhưng cũng thể nằm quá lâu, nếu tạo gánh nặng cho phần eo. . . . . . Về phần thời gian phục hồi dài hay ngắn, phải phụ thuộc vào tình hình nghỉ dưỡng."

      Bác sĩ Vương sau khi xong chuỗi dài, vỗ vỗ tôi, sau đó xoay người vào phòng bệnh vì Vệ Phi phải làm kiểm tra. Tôi vẫn đứng tại chỗ, bởi vì vết thương của Vệ Phi, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.

      Chương 19:

      Tôi muốn quấy rầy việc kiểm tra, cho nên chờ đến khi cửa phòng bệnh được kéo ra, sau khi bác sĩ Vương khỏi, tôi mới vào lần nữa.

      "Làm sao vậy?" vẫn duy trì nguyên tư thế, nằm ở giường, nhìn thấy mặt tôi cứng ngắc, hỏi.

      " em làm sao!" Dùng vẻ mặt gió nước chảy hướng về phía , tôi lạnh lùng đứng ở bên giường hỏi ngược lại.

      nhíu mày: "Em tại phải biết sao? Lại , thực ra có vấn đề gì lớn."

      "Đúng!" Tôi đón lời của , " có vấn đề gì lớn! Hơn nữa, dù sao thân thể cũng phải của em, có nghiêm trọng hay có quan hệ gì!" muốn ra lời như thế, nhưng bây giờ mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt sao cả của , liền nhịn được tức giận.

      ". . . . . . lại muốn lặp lại vấn đề trong điện thoại —— em là quan tâm sao?" khẽ mỉm cười.

      Nhìn ánh mắt của , trong lòng tôi có chút hối hận. phải là bởi vì bị nhìn thấu quan tâm của tôi, mà là, trước khi lộ ra nụ cười, tôi lại bắt gặp trong mắt chợt lóe lên đơn rồi biến mất. Có lẽ, Mễ Nhi rất đúng, có đôi khi lời tôi ra..., lại làm tổn thương người khác.

      "Ở trong điện thoại cũng , em cũng có thể trả lời vấn đề này." muốn tiếp tục đề tài này, tôi giọng, hỏi : "Trình Duyệt đâu? Nghe ấy ở đây chăm sóc ." Lúc trước nghe Trình Nhiên , ấy đến tối mới có thể ăn mừng sinh nhật ta, nhưng kể từ khi tôi tới, vẫn nhìn thấy ấy.

      " ấy về trước rồi."

      Vệ Phi vừa mới dứt lời, cửa liền mở ra, chúng tôi vừa nhắc đến nhân vật chính liền nhàng bước vào.

      Nhìn thấy tôi, Trình Duyệt cũng tỏ vẻ kinh ngạc chút nào, ngược lại, trong mắt vẻ phức tạp.

      " phải muốn cùng trai ăn mừng sinh nhật sao? Tại sao còn chưa ?"

      "À, tôi tới lấy ít đồ." xong quay qua đẩy cánh cửa khác bên cạnh ra.

      Gian phòng bệnh này có buồng trong, cánh cửa kia thông đến gian phòng đặc biệt cung cấp cho người nhà bệnh nhân dùng để nghỉ ngơi. Khi cầm ít vật dụng hằng ngày từ bên trong ra lần nữa, tôi quay đầu lại nhìn Vệ Phi cái. Xem ra, buổi tối Trình Duyệt cũng ở nơi này cùng với . Mặc dù chuyện này cũng có gì đáng trách, nhưng tôi thừa nhận, tôi có chút vui!

      Trình Duyệt cầm theo đồ, tạm biệt với chúng tôi, nhưng trước khi ra cửa lại nhìn tôi cái, hình như có lời muốn .

      Tôi nhìn Vệ Phi chút, khép hờ mí mắt, mặt vẻ mệt mỏi.

      " nghỉ ngơi trước , hôm khác em lại ghé." Biết tại có sức lực, muốn làm cho phải gắng gượng, tôi cũng cầm áo khoác lên, cùng tạm biệt.

      "Khi nào?" mở mắt lần nữa, nhìn tôi cười, "Nhớ kỹ lời em ."

      Lần này, tôi phát nụ cười mặt đặc biệt đáng ghét. Chẳng qua là tôi thuận miệng câu, cư nhiên nhạy bén bắt được, hơn nữa còn đưa ra cầu.

      Cho nên tôi trừng mắt liếc cái, để ý đến nữa trực tiếp khỏi phòng bệnh.

      Lúc xuống lầu, tôi nhìn thấy Trình Duyệt ở cửa thang máy, vì vậy tôi tới, đứng ở bên cạnh ấy.

      " xin lỗi, lúc trước tôi hiểu lầm." mở miệng trước.

      "Hả? Có ý gì?" Tôi biết ấy hiểu lầm cái gì?

      "Đêm hôm đó, tôi tản bộ. . . . . . Lúc ấy tôi còn tưởng rằng các người tìm hiểu, cho nên, thái độ có chút mập mờ, hi vọng tính là quá thất lễ."

      "À. Chuyện này có gì." Tôi cũng vậy nhớ đêm đó ấy vừa kéo Trình Nhiên vừa lặng lẽ rất lâu, sau đó nhìn tôi với ánh mắt rất quái lạ.

      "Như vậy, tại sao bây giờ lại biết, giữa tôi và có gì?"

      "Đoán!" quay đầu nhìn tôi, cười : " có tin hay ?"

      Tôi lắc đầu: " cũng biết quan hệ của tôi và Vệ Phi rồi phải ?"

      Lần này, giật mình: "Làm sao biết tôi biết?"

      "Đoán!" Tôi đáp lễ .

      "A." nhìn mặt đất cười.

      " ra tôi cũng vậy lắm các người rốt cuộc là quan hệ gì, nhưng, nếu như muốn biết chút chuyện khác, tôi có thể cho biết." Ở thời điểm cửa thang máy mở ra, đột nhiên rất nghiêm túc .

      ——— —————— —————— —————

      " là, Vệ Phi bị thương lần này có quan hệ với tôi?" Tôi khiếp sợ nhìn , trong tay còn nắm thìa cà phê, nhúc nhích.

      ". . . . . .Ngày hôm trước ấy ra ngoại ô, đường trở về xảy ra tai nạn xe cộ. Lúc đầu tôi cũng biết ấy làm gì, sau đó ấy đem phần quà giao cho tôi, tôi ngày thứ hai đưa đến khách sạn cho , tôi mới biết, ấy mua quà sinh nhật cho ."

      dừng lại chút, tiếp: "Sau đó, nghĩ lại tình cảnh trước đây khi các người gặp mặt, tôi nghĩ, cho dù đoán được chính xác quan hệ của các người, nhưng ít ra có thể nghĩ đến, giữa các người giống bình thường thôi. . . . . ."

      Tôi có tâm tư nghe phân tích ở bên dưới, trong đầu vẫn còn tiêu hóa lời mới vừa rồi —— Vệ Phi vì chọn quà tặng cho tôi, mới có thể xảy ra tai nạn xe cộ! Mà , lại vẫn có ý định cho tôi biết! Nếu như phải Trình Nhiên vô tình tiết lộ, chỉ sợ tôi vĩnh viễn thể biết!

      ". . . . . . Tại sao muốn cho tôi biết những chuyện này?" Nhìn ra được, ấy thích Vệ Phi! ấy tại sao phải cho tôi hiểu chuyện này?

      "Tôi biết." rất thành thực lắc đầu, "Tôi biết giữa các người xảy ra chuyện gì, nhưng mà, tôi ở bên Vệ Phi hai năm qua, lần đầu tiên thấy ấy đối với người phụ nữ để ý như vậy." mặt của lộ ra màn cười khổ, ". . . . . . Khi ấy từ trong phòng giải phẫu ra ngoài, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên nghĩ tới chính là tôi tặng quà tôi biết ngay, đối với ấy có ý nghĩa tầm thường."

      ". . . . . ."

      Tôi phản bác được. Trực giác của phụ nữ cho tôi biết, ấy thích Vệ Phi! Cho nên, tại tôi thể gì, bởi vì như vậy có thể tổn thương đến ấy.

      "Những gì nên tôi đều xong rồi." nhìn đồng hồ, đứng lên, "Tôi cũng nên rồi, tạm biệt."

      Tôi nhìn theo bóng lưng Trình Duyệt rời khỏi quán cà phê, mới vừa rồi đầu óc còn hỗn loạn dần dần ràng.

      Mặc kệ trước kia như thế nào, cũng bàn về quyết định sau này của tôi như thế nào, ít nhất tại, có số việc tôi tất yếu nên làm.
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20:

      Quay lại phòng bệnh Vệ Phi lần nữa, đối diện là ánh mắt kinh ngạc của .

      "Tại sao em quay lại?"

      trả lời ngay, từ lúc vừa vào cửa, tôi liền nhìn thấy cầm trong tay xấp tài liệu dày cộp, nhịn được nhíu mày. hình như chưa bao giờ biết tự chăm sóc chính mình!

      Tôi tới, trực tiếp rút ít giấy in đầy những con số.

      "Nếu như muốn vĩnh viễn ở trong bệnh viện, em có thể trả lại cho ." Tôi từ cao nhìn xuống .

      ". . . . . . chỉ bị thương ở eo và chân, phải đầu óc." đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó thờ ơ , nhưng trong hành động cũng còn kiên trì nữa, mặc cho tôi lấy bảng báo cáo.

      " tại thể tự Newyork, cho nên thể làm gì khác hơn là để cho bọn họ gửi tài liệu tới đây trước."

      Tôi có hứng thú để ý tới việc chi nhánh công ty ở Newyork kinh doanh như thế nào, tại tôi chỉ nhớ Bác sĩ Vương —— cần phải nghỉ ngơi đầy đủ. Đây cũng là mục đích khi tôi mà quay lại.

      ". . . . . . Ngược lại em, phải về rồi sao?" xong, cố hết sức chống người lên, muốn đổi tư thế nằm, rồi lại lực bất tòng tâm.

      Tôi lập tức cúi người xuống, tay nâng bờ vai của lên, tay cẩn thận từng li từng tí đỡ bên hông của , để cho hơi dịch xuống. Trong lúc này, mặc dù tôi rất cẩn thận tránh động tác quá lớn, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt môi mím chặt. Tôi biết hông của đau nhiều , nhưng chỉ động tác này mà lông mày của nhíu chặt cũng đủ để cho tôi khó chịu.

      hơi nghiêng người, mặt hướng về phía tôi.

      "Có thể làm như vậy sao?" Tôi có chút lo lắng hỏi, "Bác sĩ tại hông của tốt nhất nên dùng sức quá mức." Mà lúc này tư thế nằm nghiêng này, biết có được cho phép hay .
      ". . . . . . có việc gì." điều hòa hơi thở, : "Hai ngày nay đều nằm thẳng, cảm giác nửa thân đều tê hết. Như bây giờ ngược lại thoải mái chút."

      Biết khuyên cũng được, tôi thêm gì nữa, chỉ là kéo hai cái gối đầu tới, tựa vào sau thắt lưng của . Nhưng bởi vì cứ như vậy xếp đặt cố định được, thể chịu lực, lại sợ ảnh hưởng đến vết thương của , tôi thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bên giường, tay vòng qua bên eo của , điều chỉnh độ mềm cái gối, để cho dựa vào thoải mái.

      Yên lặng nhìn hành động của tôi, lúc sau, mới mở miệng hỏi: "Em vẫn chưa trả lời , tại sao lại trở lại?"

      Tôi nghiêng đầu, biết nên như thế nào.

      "Hả? Thế nào?" cầm cổ tay của tôi.

      "Em. . . . . ." Quay đầu, phát chăm chú nhìn tôi chằm chằm, do dự chút, tôi mới khó khăn : "Vì chăm sóc ."

      xong những lời này nhanh, hơn nữa thanh rất thấp, chữ cuối cùng thậm chí có cảm giác chưa ra hết. Nhưng mà, Vệ Phi vẫn nghe ràng.

      " ?" Trong giọng mang theo ngạc nhiên và vui mừng, ngón tay của từ cổ tay của tôi dời đến lòng bàn tay, nhàng nắm.

      ". . . . . . Ừ." Ánh mắt của tôi mơ hồ , dám nhìn thẳng vào mắt .
      Lần này, là tôi chủ động bỏ xuống mâu thuẫn, bởi vì màn vui mừng vừa rồi. Mặc dù chỉ là tạm thời, tôi vẫn cảm thấy rất lúng túng.

      "Tại sao vậy?"

      "Hả?"

      "Tại sao đột nhiên đối với tốt như vậy?"

      " bị tai nạn xe lần này, tôi coi như cũng có liên quan, phải sao?" Tôi thành .

      Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tôi quyết định ở lại chăm sóc . Dù sao, tôi cũng nên chịu trách nhiệm với vết thương của .

      Nhưng ngờ, tôi vừa dứt lời, gương mặt vốn cười của Vệ Phi chợt lạnh xuống, trong mắt đều là ánh sáng lạnh sắc bén: "Em là, em bởi vì áy náy, cho nên mới phải chăm sóc tôi?" dừng lại mấy giây, đồng thời buông tay của tôi ra, " cần! Em cần tự trách mình, chuyện này có quan hệ gì với em!" xong, lạnh mặt, nhắm mắt lại, nhìn tôi nữa.

      Bởi vì đột nhiên đổi sắc mặt, tôi ngạc nhiên.

      " tức giận cái gì?" Tôi hiểu vì sao giận.

      Cho tới nay, tôi đều đối với lạnh nhạt, hôm nay, mặc dù vẫn thể quên tổn thương trong quá khứ, nhưng dù sao tôi bắt đầu chủ động đến gần . cần gì phải dùng thái độ này với tôi!
      Mất cảm giác lành lạnh nơi đầu ngón tay , trong bàn tay tôi là khoảng trống cùng mất mác. Tôi liền đứng lên, nhìn gương mặt vẫn tức giận của : " cần em trông nom, vậy em !"

      cho thời gian để phản ứng, tôi xoay người rời . —— sau đó, tôi nghe thấy sau lưng truyền đến hồi tiếng rút khí rất ràng, ngay sau đó là tiếng kêu đau. . . . . .

      Lúc tôi xoay người Vệ Phi liền muốn nâng nửa người rời giường nhưng chán nản nằm trở lại, trở tay vỗ thắt lưng, cúi mắt, giữa mi tâm đều là những nếp gấp sâu.

      " làm sao vậy? !" Tôi nhanh chóng trở lại bên giường, nhấn chuông gọi bác sĩ
      từ từ nhắm hai mắt, , khớp ngón tay trở nên trắng nhợt. Sắc mặt và môi đều tái nhợt, giống như chịu nỗi đau lớn, tiếng hít thở nặng nề truyền vào tai tôi rất ràng. . . . . .

      Lập tức, bác sĩ cùng y tá bước nhanh vào. Giường bệnh bị vây kín, tôi nhìn thấy , chỉ có thể lẳng lặng chờ ở bên ngoài.

      Sau đó, tôi nghe thấy thanh của y ta trong đó: "Chân bệnh nhân bị co rút!"

      Tức khắc, sốt ruột cùng lo lắng như hai thanh dao bén nhọn, vạch vào lòng tôi.



      Chương 21:


      Đợi đến khi tất cả bác sĩ cùng y tá ra ngoài, tâm trạng lo lắng vẫn thể buông xuống. Lúc gần , bác sĩ nghiêm túc dặn dò lần nữa lời lúc trước, sau đó, trong phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại hai người là tôi và Vệ Phi.

      Bởi vì bác sĩ chích thuốc an thần, an tĩnh ngủ. Dưới chăn mỏng màu trắng, tôi trước đây chưa từng thấy tái nhợt và suy yếu như vậy.

      . . . . . . Mới vừa rồi, là vì ngăn cản tôi rời , mới có thể tùy tiện đứng dậy sao.

      Tôi lên trước, khoảng cách gần nhìn tới khuôn mặt bình tĩnh của . Vẫn như trước đây, thời điểm ngủ say, gương mặt yên tĩnh y hệt đứa bé thuần khiết. Tôi vươn tay, xoa mi tâm của , nơi đó, vẫn nhíu lại nhè , khiến lòng tôi cũng khẽ thắt lại.

      Vệ Phi —— gặp gỡ người đàn ông này, biết là đúng hay sai. Vốn cho là đặt mình trong thiên đường, thế nhưng lại để cho tôi trong đêm rơi xuống địa ngục; vốn cho là có thể oán , tàn nhẫn với , thậm chí từ đó quên , lại nghĩ rằng, gặp lại lần nữa, chỉ là để cho tôi hiểu lòng mình hơn.

      "Tôi rốt cuộc nên làm gì. . . . . ." Tôi lẩm bẩm , ngón tay từ cái trán đầy đặn của trợt xuống, qua sống mũi cao thẳng, lau đôi môi mỏng hơi mất máu. Vệ Phi, từng cử động của , giận dữ cười tiếng, tất cả đều lơ đãng làm động tới tôi. Bất luận là ngày trước, hay là tại.

      ". . . . . . Nếu như tôi tha thứ cho , chúng tôi có thể ở cùng chỗ lần nữa sao?" tôi thể vĩnh viễn sống trong bóng ma khổ sở, tôi muốn tổn thương người khác nữa, cũng muốn lại tra tấn mình. Nhưng, vết rách tình cảm, còn có thể phục hồi như lúc ban đầu sao?

      . . . . . .

      Đợi đến khi Vệ Phi tỉnh lại, bóng tối bao phủ cả thành phố.

      Tôi đứng cạnh cửa sổ, nhìn từ từ mở mắt.

      "Còn đau ?"

      nhàng lắc đầu, lại nhìn tôi lần nữa, cũng có bất kỳ bày tỏ gì.

      "Còn tức giận?"

      " có." Giống như vẫn còn rất mệt mỏi, nhắm mắt lại lần nữa. ra tôi hiểu , còn mất hứng vì chuyện lúc nãy.

      "Cho tới bây giờ phải là người dễ dàng kích động." Tôi từ từ đến gần, "Nếu như lời vừa rồi có gì ảnh hưởng đến vết thương của . . . . . ."

      " rồi, đây phải là trách nhiệm của em." cắt đứt lời tôi mà ..., lạnh lùng giống như trước, giờ phút này chỉ còn lạnh nhạt.

      Tôi đứng ở bên giường, nhưng thể vì thái độ của mà tức giận, ngược lại, trong lòng lại dâng lên niềm vui. Bởi vì tôi hiểu suy nghĩ cùng ý tứ của , hiểu tại sao mất hứng, đồng thời cũng bởi vì, trong mấy canh giờ ngủ say, tôi có quyết định.

      "Vệ Phi, còn nhớ , đề nghị em cân nhắc vấn đề lần trước?" Tôi ngồi xuống, trịnh trọng hỏi.

      "Em có đáp án rồi sao?" mở mắt ra, nhìn tôi.

      "Ừ." Tôi dừng lại, bắt gặp ở đáy mắt lướt qua rất nhanh chút mong đợi cùng khẩn trương, tôi tiếp: "Em cách nào tự lừa gạt mình, em vẫn còn quan tâm . . . . . ." xong, tôi nhìn thấy ánh mắt của trong suốt sáng ngời, tôi nhìn xuống, tiếp tục: "Nhưng, em cũng thể , chuyện xảy ra trong quá khứ, em có biện pháp quên còn mống! Em thể xác định, mình có thể mang theo trí nhớ để cùng chung sống lần nữa giống như trước đây hay ."

      " xác định, tại sao thử lần?" chăm chú nhìn tôi.

      ". . . . . . Có thể thử." Đây cũng là quyết định của tôi từ trước, "Nhưng, nhưng nếu cuối cùng vẫn thành công. . . . . ."

      " buông tay!" tiếp: " rồi, nếu quả người đàn ông khác có thể cho em hạnh phúc, buông tay. . . . . . Chỉ là, tin tưởng ngày như vậy." Trong mắt là ánh sáng tự tin và kiên định.

      Trong khí này, tôi vẫn nhịn được cười khẽ. vẫn giống ngày trước, đối với việc biết kết cục niềm tin vẫn kiên định, mà thường thường chứng minh, luôn dựa vào thực lực của mình, khiến việc tiến triển theo ý của mình, cuối cùng tới kết cục làm hài lòng. Chỉ là, lần này, chuyện tình cảm này, mấy ai có thể chân chính nắm trong tay. . . . . . Ít nhất tại, tôi có cách nào bình phục lại vết thương qua.

      "Có lẽ trước đây do biểu đạt ràng. . . . . ." Nhìn chút bàn tay bị cầm, tôi có rút ra, cảm giác ấm áp ở đầu ngón tay tràn ra.

      "Em muốn ở lại để chăm sóc , chỉ vì tự trách. . . . . ." Phía sau, tôi tiếp tục, tin tưởng có thể hiểu.

      từ từ cười lên, sau đó lắc đầu, " hi vọng em chút tự trách cũng có."

      "Có biết vì sao tặng em món quà kia ?"

      " biết." Đây chính là nghi ngờ của tôi.

      " biết em luôn luôn rất kiên cường, nhưng mà trong lòng , vẫn nghĩ che chở em, để cho em bị tổn thương. . . . . . điều này, từ trước thất bại. Cho nên, chọn tòa thành gỗ này. . . . . ." cũng xong, tại quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng, tôi cũng vậy hiểu ý tứ của .

      Giúp tôi. . . . . . để cho tôi lại bị tổn thương. . . . . . Đây chính là ý của . . . . . .

      Vệ Phi nắm tay tôi, đầu ngón tay tuyệt đẹp nhưng hơi lạnh đặt mu bàn tay tôi nhàng vuốt ve, tôi hơi lim dim mắt, hưởng thụ cảm giác quen thuộc lâu này.

      Bắt đầu từ giây phút này, tôi cùng với Vệ Phi, lại lần nữa cùng nhau.


      Chương 22:

      Năm ngày sau Vệ Phi xuất viện. Được bác sĩ cho phép, trở lại biệt thự nghỉ ngơi. Sau đó, lại qua hơn nửa tháng, có thể xuống giường ngồi xe lăn để hoạt động, nhưng mỗi ngày thời gian ngồi được vượt quá bốn giờ. Mà ở giai đoạn này, tôi xin nghỉ phép ở công ty, ở lại chăm sóc . Tất cả giống như lại trở về ngày trước, lúc nhàn hạ, làm việc, tôi đọc sách ở thư phòng, khi đến lúc, liền đốc thúc về giường nghỉ ngơi; mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, ngồi cạnh nhau ở bàn ăn, tôi còn cảm giác độc, nhìn những món ăn trong chén tỉ mỉ gắp cho tôi, trong lòng liền dâng lên ấm áp.

      Vệ Pohi sai, tôi vẫn luôn là người kiên cường độc lập. bên cạnh hai năm, tôi vẫn có thể sống rất tốt, cho dù vẫn quên được ngày trước, cho dù tình trạng đó tốt, nhưng vẫn tồn tại phần giả tạo. Nhưng bây giờ, tôi phát giác, mình bất tri bất giác trở lại quá khứ có chút lệ thuộc đó, có chút quật cường, thỉnh thoảng đối với làm nũng, có khi lại vì hành động vô ý của mà dâng lên cảm xúc ấm áp —— tôi phát , tôi lần nữa từ từ lâm vào tình .

      Vậy mà, cùng lúc đó, tôi lại hiểu sâu sắc, Vệ Phi và tôi, đều rất ăn ý hề nhắc tới cái đêm phát sinh việc khiến mối quan hệ của chúng tôi thay đổi thân mật ấy.

      Nhưng, đề cập tới, cũng có nghĩa có xảy ra, cũng có nghĩa nó được giải quyết.

      Tôi hiểu , tôi là theo bản năng trốn tránh. Chính tôi cố ý quên lãng, tựa như ban đầu bắt buộc mình quên lãng Vệ Phi —— bởi vì quá lâu có cảm nhận được ấm áp như bây giờ, bởi vì trong tiềm thức quá nhớ hơi thở người Vệ Phi, nhớ nhung cái ôm làm tôi an ổn, còn có cặp mắt kia tại thời điểm cũng có thể làm cho tim tôi nhảy loạn. . . . . .

      Nhưng, ta hiểu chính là thái độ của Vệ Phi. chưa bao giờ là người thích trốn tránh vấn đề. Còn lần này, cũng lựa chọn lặng im, ít nhất, tôi cho đây là trầm mặc. ở lúc tôi thúc giục nghe lời lên giường nghỉ ngơi; cũng tỉ mỉ phân phó người giúp việc, mua trái cây tôi thích, làm món ăn tôi thích nhất; mỗi sáng sớm cùng gần tối, tôi đều nhận được nụ hôn khẽ từ , cùng tầm mắt chuyên chú nóng rực kia. . . . . . Tất cả đều giống như quá khứ, nhưng, thế nhưng cũng nhớ lại quá khứ.

      Chúng tôi bình tĩnh, ấm áp, cuộc sống thân mật, vẫn như trước kia. Nhưng tôi biết, loại tình trạng này là tốt hay xấu. . . . . .

      Ba tháng sau, chân trái Vệ Phi tháo thạch cao, ngờ sáng sớm tôi nhận được cuộc điện thoại —— Trình Nhiên , ấy muốn gặp tôi.

      Tôi giật mình vì mới cách mấy tháng, lại tới Milan lần nữa. Nhớ lần trước, ở khách sạn cùng bọn họ chia ra, cùng Mễ Nhi mặt chúc phúc bất đồng, Trình Nhiên vẫn dùng loại ánh mắt gần như cố chấp nhìn tôi, lúc gần , ấy ôm tôi, : "Tiểu Vãn, thích em!"

      thanh của ấy , tôi nhìn thấy Mễ Nhi giật mình, Tề Phóng sao nhưng Trình Duyệt bất đắc dĩ, còn tôi câu cũng nên lời. Vẫn luôn hiểu , nhưng khi ấy chân chính ra, tôi mới phát mình phản bác được. ấy rất tốt. . . . . . Nhưng, tôi thể tiếp nhận.

      Còn lần này, trong điện thoại "Tiểu Vãn, muốn gặp em!" , kiên quyết khác thường.

      Tôi cúp điện thoại, nhìn trước cửa chỗ Vệ Phi.

      "Có chuyện gì sao?"

      "Ừ."

      Tôi tới, đứng ở bên chân , "Trình Nhiên đến rồi, muốn gặp em."

      " ." Tay của khoác lên vai của tôi, khẽ dùng sức nắm.

      "Vậy ở bệnh viện chờ em?"

      "Được." gật đầu, sau đó phân phó người giúp việc đẩy ra cửa.

      Tôi đứng lên, nhìn bóng lưng của xa. Tôi quyết định gặp Trình Nhiên, phải bởi vì giọng kiên quyết của ta, mà là tôi cho rằng, ngày nào đó cũng phải ràng mọi chuyện.

      Tôi gõ cửa, xuất trước mặt của tôi là Trình Nhiên nhìn nhếch nhác mà ngày trước tôi chưa từng thấy qua.

      Cho tới nay, đều là ưu nhã thành thục, tất cả đều vừa đúng hoàn mỹ. Vậy mà hôm nay, áo sơ mi của nhăn nhíu, cà vạt lỏng nghiêng giắt cổ, trong đôi mắt có tia máu, mang theo mùi rượu ràng.

      "Tiểu Vãn, nhớ em lắm." tay chống khung cửa, nhìn chằm chằm tôi, ra câu đầu tiên sau khi gặp mặt.

      . . . . . .

      ——— —————— —————— ———————–

      Khi tôi chạy tới bệnh viện sớm qua thời gian tháo thạch cao. Tôi tới phòng bệnh, Vệ Phi ngồi ở xe lăn, trầm tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, gò má vô cùng tuấn mỹ.

      "Em đến rồi." nghiêng đầu, mỉm cười, mắt trong suốt sáng ngời.

      Tôi tới, ở trước mặt ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng chân trái vô lực của lên, nơi đó, khớp xương mắt cá chân khẽ lõm xuống.

      "Cảm giác như thế nào?"

      "Rất tốt."

      "Bác sĩ thế nào?" Chuyện liên quan đến thân thể , lời của luôn luôn thể tin, tôi chỉ muốn nghe đáp án đúng nhất.

      "Cố hết sức có thể được."

      "Ừ." Nhìn chân có chút co rút, lòng hơi đau.

      "Thế nào nhanh như vậy tới rồi?" vuốt tóc tôi.

      " xong, liền đến thôi !" Tôi nhàng đem chân thả lại bàn đạp, muốn cho biết, ra tôi muốn cùng tháo thạch cao, nhưng vẫn kịp.

      " hỏi em, em cùng Trình Nhiên cái gì sao?" Ngồi chồm hổm mệt, tôi ngồi thẳng nệm dưới đất, ngẩng đầu nhìn gương mặt bình tĩnh giống bình thường của .

      "Em sao?" nhếch mày cao, trong mắt có nụ cười.
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: tiếp theo

      " hỏi, em cùng Trình Nhiên cái gì sao?" Ngồi chồm hổm mệt, tôi ngồi thẳng nệm dưới đất, ngẩng đầu nhìn gương mặt bình tĩnh giống bình thường của .

      "Em sao?" nhếch mày cao, trong mắt có nụ cười.

      Đối với riêng tư của tôi, Vệ Phi luôn luôn tôn trọng. Cho nên, tôi sớm biết hỏi bất kì cái gì.

      Tôi nhìn xuống, nhìn mặt thảm màu rượu đỏ, suy tư chốc lát, sau đó lần nữa nhìn , cười lắc lắc đầu khẳng định.

      "Em ở đây cố ý trêu chọc sao?" cũng cười, đối với hành động của tôi, hoàn toàn có ngạc nhiên.

      " phải." Tôi vẫn lắc đầu, "Có lẽ ngày, em cho !"

      "Chúng ta ngày đó." Lần này, vẻ mặt của rất nghiêm túc.

      Tôi nhún nhún vai, đứng lên, vòng qua phía sau , đẩy ra ngoài.

      Hôm nay quyết định gặp Trình Nhiên, cũng sai. Tôi chẳng những giải quyết được vấn đề giữa và tôi, thậm chí, còn thu hoạch được đáp án mà cho tới nay tôi vẫn nghĩ thông. Tựa như trước vẫn vây ở trong bóng tối, hôm nay rốt cuộc tìm được ánh sáng.

      Sau bữa cơm chiều, Vệ Phi nửa nằm ở ghế sofa.

      "Tiểu Vãn, tuần sau chúng ta trở về nước, có được hay ?" khép lại sách trong tay, nhìn tôi.

      "Ừ." Tôi liền đáp lời, động tác trong tay ngừng.

      Chân Vệ Phi, bởi vì mấy tháng qua có vận động tốt, càng lộ vẻ suy yếu mỏng manh. Chân trái bởi vì khép lại được, biến hình càng thêm nghiêm trọng, hơn nữa, ràng so với ngày trước càng vô lực rất nhiều.

      "Như vậy, sau khi trở về, em dời tới nơi đó ở với ?"

      Tôi trầm mặc, chỉ tiếp tục chuyên tâm thay xoa bóp.

      "Tiểu Vãn, em ở đây lo lắng cái gì?"

      ". . . . . . cho là em nên lo lắng cái gì?" Tôi hơi nghiêng túc, nhìn .

      "Chuyện lần trước, xảy ra nữa." khẳng định tiếp. Sau đó để sách xuống, dời thân thể cái.

      Tôi nhướng mi nhìn , lâu như vậy cho tới nay, chúng tôi lần đầu tiên nhắc đến vấn đề liên quan đến quá khứ. Đặt nhè chân nệm êm, sau đó kéo thảm mỏng qua đắp kín cho , tôi tới bên cạnh ngồi xuống.

      "Em còn tưởng rằng vĩnh viễn tới vấn đề này. . . . . . Nếu như mà em , em đến bây giờ vẫn chưa có biện pháp quên chuyện lần đó?" Tôi nghiêm túc nhìn , muốn xác định chuyện.

      "Tại sao muốn quên?" trả lời mà hỏi lại.

      "Hả?" Tôi sửng sốt.
      chống tay lên ngồi chút, kéo tay của tôi qua: "Có số việc, phải quên là có thể quên. Cũng có chút chuyện, đại khái chúng ta vĩnh viễn đều nhớ. Nhưng, nhớ cùng sa vào là hai việc khác nhau. Trước đây vẫn nhấc lên, cũng phải hi vọng mọi người quên nó. Mà là cho là, cùng quá khứ so sánh với bây giờ cùng tương lai quan trọng hơn. có thể làm, phải hết sức tiêu trừ quá khứ vui, mà là bắt đầu từ bây giờ, dùng hết khả năng, dùng hạnh phúc để đền bù quá khứ làm tổn thương em. . . . . . nghĩ, nếu như có đủ thời gian, ngày nào đó, quá khứ lại chỉ là quá khứ rồi."

      Vệ Phi xong, lắng xuống, càng thêm dùng sức cầm tay của tôi, giống như đợi phản ứng của tôi. Mà tôi cúi đầu, trầm mặc .

      . . . . . . Dùng hạnh phúc đền bù tổn thương. . . . . . Để cho những chuyện qua trở thành quá khứ. . . . . . Bây giờ cùng tương lai quan trọng hơn. . . .Nghe những lời này từ chỗ Vệ Phi, tôi liền nghĩ tới Mễ Nhi cùng Trình Nhiên ——

      Mễ Nhi từng : " nên dùng quá khứ đau thương trói buộc mình, cũng hành hạ người khác."

      Trình Nhiên ngày đó cuối cùng với ta: "Nếu như em lòng thương ta, nên cố gắng quý trọng thời gian tại cùng ta chung sống, nếu mất , lưu lại chỉ là đoạn ký ức khổ sở . . . . ."

      Tôi cười. ra là, những đạo lý này, Vệ Phi hiểu, Mễ Nhi hiểu, Trình Nhiên cũng hiểu. . . . . . Chỉ có tôi, mặc cho mình ngừng vùi lấp trong ký ức của quá khứ, lặp lặp lại, cho tới bây giờ mới hiểu được.

      "Vệ Phi ——" tôi ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào tôi.

      lẳng lặng chờ, trong mắt có mong đợi.

      Tôi cười, chậm rãi tới gần , rất nằm ở trong ngực . Dùng hành động tỏ tâm ý cùng quyết định bây giờ của tôi.

      Tay của tự nhiên vòng chặc vai của tôi, nhiệt độ xuyên thấu qua quần áo mỏng, lan tràn đến người tôi, ấm áp. . . . . . Tôi thõa mãn nhắm mắt lại.

      Chuyện tương lai, thể đoán được. Nhưng tôi biết, và tôi, đều cố gắng. . . . . .

      Ngoại truyện:

      Sáng sớm, tôi tỉnh lại, bất ngờ, vừa chống lại đôi mắt trầm tĩnh như đêm tối.

      "Chào buổi sáng!" Nụ cười nhàng khoan khoái xuất khuôn mặt dễ nhìn của Vệ Phi.

      "Chào buổi sáng!" Tôi rụt đầu lại, rất tự nhiên hướng ngực xông qua.

      "Còn nhớ tối hôm qua em đồng ý với cái gì ?" Tay của tóc tôi khẽ vuốt ve, cảm giác rất thoải mái.

      "Hả? . . . . . . Cái gì?" Tôi nhắm hai mắt, thầm hưởng thụ mùi thơm ngát từ người tỏa ra.

      ". . . . . ."

      "Là cái gì? à?" Tôi chờ, đỉnh đầu truyền tới cũng là trận trầm mặc.

      "Hả?" Lại đợi mấy giây, tôi nhịn được ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt ràng mất hứng.

      "Thế nào?" Tôi hướng về phía trước chút, cùng nhìn thẳng, lôi kéo cổ áo ngủ của , nửa nằm ở trước ngực .

      "Em nhớ sao ?"

      " nhớ ." Tôi lắc đầu khẳng định, nhìn thấy trong mắt đầy bất mãn, trừng mắt nhìn, cười : "Đối với vấn đề em muốn trả lời, em tự động quên lãng."

      sửng sốt chút, rất lâu mới vui mừng : "Em cố ý? !"

      Nhìn vẻ mặt y hệt đứa bé, tôi cười haha, "Em rồi, muốn trả lời, nhất định ép em, em thể làm gì khác hơn là tạm thời ứng phó ." xong, tôi ngồi dậy, xuống giường, "Em muộn giờ làm rồi. Em rồi, về sau có lẽ ngày, em cho , nhưng, phải bây giờ!” Tôi quay đầu lại cười bỏ xuống câu, nhìn nữa, liền đóng cửa phòng tắm.

      năm trước, chúng tôi trở về nước, sau đó vào ngày nào đó, tôi “ Vô ý” tiết lộ, ra chúng tôi đạt được nhận thức chung hơi muộn, tôi bởi vì câu của Trình Nhiên mà thay đổi quan điểm, quyết định chấp nhất quá khứ vui vẻ ấy nữa. Mà từ đó về sau, Vệ Phi liền đối với việc chuyện hôm đó giữa tôi cùng Trình Nhiên trở nên hết sức để ý. Mỗi lần tới, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh của cũng lộ ra tò mò cùng ghen tuông, luôn nghĩ, đến tột cùng Trình Nhiên với tôi cái gì, cư nhiên lần gặp mặt ngắn ngủn, là có thể thay đổi ý nghĩ của tôi.

      Tôi tựa ở trước bồn rửa tay, hồi tưởng tình cảnh ngày đó ở quán rượu

      xin lỗi.” Tôi nhìn Trình Nhiên . Mặc dù tôi rất muốn ra ba chữ này, nhưng, vào giờ phút này, tôi thể ra.

      giải thích.” ngồi ở đối diện tôi, tịch mịch gật đầu.

      “Vốn cho là, có thời gian và cơ hội, lại nghĩ rằng, trong lúc bất chợt, em cũng thành bạn người khác.”

      “Em cùng Vệ Phi biết nhau từ trước rồi.” Vẻ mặt của nhìn tôi rất khó chịu, nhưng tôi nghĩ lần giải quyết cho xong chuyện này.

      hiểu .” gật đầu, “ hỏi Tề Phóng rồi, ta cho biết, các người trước kia từng là người .”

      “Ừ.”

      cũng ràng các người tại sao phải chia tay, chỉ là nghe Tề Phóng , ta làm tổn thương em.”Nhìn ấy, mang theo ánh mắt dò hỏi.

      “Đúng vậy.”

      “Như vậy, bây giờ tại sao em lại cùng ta hàn gắn?”

      nghĩ mạo phạm riêng tư của em,” bổ sung:”Chỉ là, nếu từng bị tổn thương, tại sao em…..”

      Tôi nhìn tới , tuy là hỏi tôi, nhưng mà mặt lại thấy nghi ngờ, hình như chỉ muốn xác định cái gì.

      Tôi hít hơi sâu, đáp án tôi sớm có, chỉ là đối với , có lẽ rất tàn nhẫn.

      “Bởi vì em ấy!” Tôi nhìn điểm nào đó sau lưng , kiên quyết .

      “À….” nhìn bên cạnh cửa sổ, đột nhiên phát ra hồi cười , trong tiếng cười có khổ sở cùng bất đắc dĩ.

      hồi lâu sau, quay đầu, khóe miệng vẫn như có như cong lên,”….. ra ngay từ lúc tới nơi đây, cũng biết đáp án này rồi, chỉ là muốn nghe chính miệng em chứng ý nghĩ của .”

      dừng lại chút:”Em biết , cảm giác trong lòng , em mặc dù thoạt nhìn rất ôn hòa, rất dễ thân cận nhưng thực tế, em luôn mang theo tia xa cách cùng lạnh nhật, điều này có lẽ ngay cả chính em cũng phát . Nhưng hôm nay, em lại có thể dứt khoát như vậy khẳng định chữ “” mãnh liệt này đối với người đàn ông! thể , rất ghen tỵ với Vệ Phi.”

      xong, đứng lên, kéo tay của tôi:”Nhưng so với ta, đến chậm rất nhiều năm, mặc dù cam lòng, nhưng thể làm gì. Đặc biệt là thời điểm mới vừa rồi em em ta, biết ngay, mình có hi vọng rồi.”

      Tôi hơi cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, biết nên tiếp như thế nào.

      “Tiểu Vãn, em giống như còn thiếu món quà sinh nhật thôi.” đột nhiên đổi đề tài.

      “Hả?” Tôi ngẩng đầu lên.

      “Cho cái ôm! Giống như bằng hữu ôm nhau, được ?”

      “…..Ừ.” Đối mặt chân thành của , tôi cách nào cự tuyệt, cũng muốn cự tuyệt, bởi vì, vốn là bằng hữu của tôi, cũng rất vui vẻ xem tôi là bằng hữu.

      Lồng ngực ấm áp hướng gần đến tôi, sau đó, cánh tay của nhốt chặt tôi.

      “Tiểu Vãn, nếu như em thương ta, phải quý trọng thời gian bây giờ cùng ta chung sống. Nếu , nếu như mất , đối với các người, đều đẻ lại đoạn ký ức khổ sở….. hi vọng em hạnh phúc…..”

      Chính là câu này, để cho tôi đường từ khác sạn bệnh viện nghĩ thậ lâu. Trình Nhiên đúng, vì đoạn quá khứ qua, mà quý trọng cơ hội bât giờ, cuối cùng đem đổi lấy đoạn quá khứ khác làm tôi hối hận. Tôi Vệ Phi, điểm này, từ trước đến bây giờ, chưa từng thay đổi. Cho dù từng, tôi lừa gạt chính mình, nhưng ít ra tại, tôi lại nhìn thẳng đoạn tình cảm này lần nữa. Mà tôi, cũng có thể tin tưởng , tin tưởng đêm đó ở trước giường bệnh, cho tôi tòa thành kia và lời hứa…..

      Cho nên, từ ý nào đó mà , tôi nên cảm ơn Trình Nhiên, để cho tôi ở thời điểm mâu thuẫn nhất, rốt cuộc tìm được lối ra.

      Lần nữa kéo cửa phòng tắm, tôi nhìn thấy Vệ Phi ngồi dậy, tựa vào đầu giường.

      “Em phải buổi chiều mới đến công ty sao? Sao ngủ nhiều chút?” Tôi sang thuận tay cầm sợi dây chuyền bàn trang điểm, trở lại bên cạnh ngồi xuống.

      nhân lấy dây chuyền, giơ tay lên vì tôi đeo vào.

      “Ở nhà ăn xong điểm tâm lại , đường cẩn thận!” Tôi xoay người, vỗ vỗ mặt của tôi.

      “Em biết. cũng nhớ, cho phép quá mệt mỏi!’ Tôi nhàng tựa đầu vào trước ngực , đưa tay vòng chắc hông của , ở sau lưng xoa .

      “Ừ.” nâng mặt của tôi lên, ở trán tôi khẽ hôn cái.

      “Em phải làm.” Tôi cười muốn đứng dậy, lại bị ôm càng chặt hơn.

      “Ở lại với lát, coi như là đền bù em tối hôm qua lừa gạt .” Đáy mắt trong suốt tràn đầy ý cười.

      được!” Tôi nghe giọng của như đứa bé ăn vạ, nhịn được hôn cái lên môi , “Em giống ! Em là làm, em muốn bị trừ tiền lương.”

      có tiền lương cũng còn quan hệ. nuôi em…..” tay đè đầu của tôi lại, để cho tôi rời , ngón tay thon dài ở môi của tôi vuốt ve qua lại.

      “….. có thể nuôi em bao lâu?” Đôi môi bởi vì cử chỉ của mà tê tê ngứa chút, rồi lại bỏ được loại cảm giác này, nghĩ tới.

      “Cả đời có được hay ….?” bên hỏi bên nâng mặt của tôi, ở môi tôi ấn xuống nụ hôn.

      “Ừ…..để em suy nghĩ chút.”

      “Vậy em có thể hay cùng nhau suy nghĩ chuyện khác chút?”

      “Cái gì?”

      “Gả cho , có được hay ?”

      Mặt của chúng tôi ở rất gần, gần đến nỗi đủ để tôi nhìn thấy đáy mắt đầy thâm thúy và nghiêm túc.

      “….. Để em suy nghĩ.”

      “Bao lâu?”

      lâu…..”

      “Có biện pháp nào hay nhanh chút?” lần nữa hôn lên môi tôi.

      “….. Nếu như có tín vật em thích ở trước mặt em, có thể suy nghĩ nhanh chút…..” Vòng hông của , hưởng thụ cảm giác mềm mại ấm áp kia, tôi chút để ý trả lời.

      “Màu hồng có được hay ?” hơi rời chút.

      “Ừ….. Tùy ….”

      Tôi nhắm hai mắt, lần nữa đụng phải môi của …..

      Ánh mặt trời xuyên tháu qua rèm cửa sổ mỏng, chiếu vào bức tranh sơn dầu tường. Sợi dây chuyền cổ tôi, lóe ra ánh sáng thủy tinh trong suốt.

      HOÀN
      Last edited by a moderator: 19/2/16
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Hai nhân vật chính từng xuất trong truyện nào zj bạn

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :