1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tháng ngày ước hẹn - Tân Di Ổ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17.1: Tim đau mới biết lòng rung động

      Đêm hôm đó, Thôi Yên ra khỏi phòng Tăng Phi, rồi mấy ngày tiếp theo hai người chạm mặt nhau ở nhà. Mỗi khi Tăng Phi về đến nhà Thôi Yên hoặc là chưa về hoặc là ngủ.

      Trở thành xa lạ đối với Thôi Yên hoàn toàn phải là ý định của Tăng Phi, tất cả những gì làm chỉ là muốn cho Thôi Yên tỉnh ra từ mê cung “tình ” lạc lối, để hai người quay về đúng vị trí là quan hệ cậu cháu, vẫn chăm sóc quan tâm như xưa, đứng ở nơi xa gần, nhìn sống cuộc sống hạnh phúc bình thường.

      Tăng Phi cố gắng thay đổi quan hệ căng thẳng quá mức này. Hôm qua sau khi tan làm, gọi Khang Khang từ trường ra, đãi cậu ta món cá om cay mà Thôi Yên thích nhất. Khang Khang đương nhiên tự gọi điện cho Thôi Yên, nhưng Thôi Yên trả lời ăn với bạn học rồi, lười , cho dù Tăng Phi chọn nhà hàng chỉ cách trường tầm hai trạm xe bus.

      Buổi tối, Tăng Phi gõ cửa phòng Thôi Yên, muốn chuyện nghiêm chỉnh với lần nữa, Thôi Yên chối rằng mình phải luyện thanh, Tăng Phi lớn tiếng, tiếng nhạc trong phòng Thôi Yên càng to át cả tiếng .

      Cuối cùng lúc sáng sớm nay, trước khi Tăng Phi làm chạm mặt Thôi Yên thay giày ở lối vào. Tăng Phi trong lòng được vui, làm mặt lạnh hỏi: “Cháu giận dỗi cái gì?”

      Thôi Yên : “Cháu có giận dỗi gì đâu. Mấy ngày hôm nay cháu bận tìm nhà, hôm qua nhờ người tìm được, rồi chuyển sang đó ở.”

      đeo chiếc ba lô rất to, tay còn xách túi hành lý.

      Tăng Phi lặng im lát rồi hỏi: “Nhà ở chỗ nào? Thuê cùng với ai?”

      Thôi Yên ngồi xuống buộc dây giày, miệng : “Cậu cảm thấy là trong vai trò người cậu bình thường cậu can thiếp quá nhiều à?”

      “Xem ra cháu cần phải có kỹ luật phép tắc hơn. Chẳng lẽ chưa có ai dạy cháu, phép lịch cơ bản khi chuyện là phải nhìn mặt người đối diện à? Đặc biệt là khi chuyện với người lớn.”

      Thôi Yên buộc xong dây giày, đứng dậy, vương thẳng tấm lưng mảnh mai, nhìn trân trân vào mắt Tăng Phi.

      Tăng Phi cúi xuống xách túi hành lý ở bên chân . “Cậu đưa cháu đến đó.”

      Khóe mắt Thôi Yên đỏ lên, nước mắt vòng quanh mi. : “Tăng Phi, cậu làm thế này có phù hợp ? Cậu muốn cháu càng buồn hơn khi xa cậu à?”

      Tăng Phi quay đầu nhìn lại, Khang Khang tối hôm qua ngủ lại trường. Sau đó mới lời gan ruột với Thôi Yên: “ phải là cậu chống lại cháu. Phải để cậu nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây? Cháu còn chưa đầy hai mươi mốt tuổi, xứng đáng có cuộc đời tốt đẹp hơn, tươi mới hơn. Hãy tìm người bạn trai trẻ trung, chỉ cần cháu thích, cậu can thiệp gì hết. Nếu như muốn trải nghiệm tình , cũng phải với người có tuổi tác tương đương…” bóp trán, nhớ lại xem câu nguyên bản mà Phong Lan như thế nào. “Tức là kiểu tình mà các như cháu mong muốn, lần đầu tiên gặp gỡ, lần đầu tiên rung động , mong chờ nhung nhớ đủ sắc thái, rồi hết cãi vả lại làm lành, lăn lộn vật vã thế nào nữa cũng thành vấn đề, chỉ cần hao tâm tổn trí vào lão già là được. Cháu nên tận hưởng những điều tươi mới và vui vẻ, còn ở tuổi cậu bây giờ những điều đó là vô nghĩa rồi.”

      Thôi Yên giằng lại túi hành lý, chua chát : “Cậu biết sao ? Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng “tốt bụng” này của cậu, cháu đều cảm thấy cực kỳ buồn cười!”

      thèm quan tâm đến phản ứng của Tăng Phi, tranh ra khỏi cửa trước.

      Trái hẳn với những gì Tăng Phi , khuyên nên trải nghiệm những điều kia, ngay từ năm mười ba tuổi lần đầu tiên gặp , trải qua, đầy đủ trọn vẹn.

      Tăng Phi muốn dò la tin tức mật báo mà cần từ Tĩnh Lâm trước hết phải dàn xếp xong con riêng với chồng trước của là Thôi Yên . Khi Thôi Khắc Kiểm xảy ra chuyện, Tĩnh Lâm hoàn toàn tuyệt vọng, cả ngày đờ đẫn như người mất hồn, đắm mình trong ảo giác của ma túy, đâu còn để ý chăm sóc được gì đến con . Đều là Tăng Phi lo lắng cho Thôi Yên cả, chỉ chăm lo từng bữa no bữa đói, mà còn kèm cặp học hành, an ủi động viên.

      ai biết rằng, Thôi Yên lúc đó có tâm tư như thể tình đầu, ngày ngày mong chờ người đàn ông mẹ từng ghé qua.


      Thôi Yên học thanh nhạc, nhưng giống như đa số các bạn học của , chưa bao giờ mơ ước sau này mình trở thành ngôi sao nổi tiếng biểu diễn sân khấu lấp lánh sắc màu. Nguyện vọng của là trở thành giáo dạy nhạc, dạy trẻ em học hát học đàn, hằng ngày tan làm sớm đợi người về nhà. Nhưng bắt đầu lo ngại rằng, so với ước mơ xem ra quá đơn giản bình thường này, có khi trở thành nổi tiếng lại còn thực tế hơn.

      Buổi sáng Thôi Yên dọn dẹp căn phòng ở nhà trọ, buổi chiều phải học. Tan học, rủ bạn ra ngoài để dạy phụ đạo cho em .

      Trước cổng chính của Học viện Nghệ thuật lúc nào cũng tấp nập xe cộ, nam thanh nữ tú cũng bao giờ thiếu. Ánh mắt Thôi Yên dường như thoáng thấy người có dáng cao cao lướt qua, tiếp tục cười đùa với bạn học, thái độ tỏ ra như bình thường, cho đến khi qua biển báo trạm dừng xe bus, mới bịa ra lý do để tạm biệt bạn vốn cùng đường, chạy theo hướng bóng người khuất kia.

      Suốt quãng đường rẽ ngang rẽ dọc, đến khi vào con ngõ cũ hẹp vắng vẻ, người phía trước Thôi Yên mới bước chậm lại. Hai người dừng lại gần căn nhà đổ nát, nhà đó có cửa sắt khóa chặt, xung quanh trồng cây quất ngọt vô cùng tươi tốt.

      “Tìm em có việc gì?” Thôi Yên vừa dừng bước hỏi ngay.

      trả lời ngay.

      Thôi Yên túm lấy quai đeo vai của ba lô, chân tình: “Cám ơn chịu giúp em.”

      làm nữa đâu.” Đinh Tiểu Dã quay người nhìn , hằm hằm . “Cho dù em tiến hành được tới đâu, đạt được hay , cũng giúp nổi em nữa.”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

      “Tại sao?” Thôi Yên tỏ vẻ ngạc nhiên.

      Đinh Tiểu Dã quay đầu , : “Bởi vì lừa gạt con chuyện tình cảm, hóa ra đến loại người như cũng cảm thấy rất ra gì.”

      Thôi Yên chầm chậm dịch bước chân, đuổi theo ánh mắt cố tình né tránh của Đinh Tiểu Dã, đối diện với .

      “Sao lúc đầu như thế?” Khi vừa bắt gặp ánh mắt , ngạc nhiên gương mặt càng rệt, nghi ngờ hỏi. “Em biết rồi, chị Phong Lan, biến chuyện này thành chuyện nghiêm túc!”

      hỏi, mà là khẳng định.

      Đối diện với câu này, phản ứng mạnh mẽ của Đinh Tiểu Dã khác so với tưởng tượng của Thôi Yên. cắn răng đáp: “ có cái quái gì mà ấy? Đến bản thân mình là ai còn dám ra, có tư cách gì mà chuyện “”?”

      Thôi Yên nhìn bốn phía, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô chạy qua, trong mắt người khác bọn họ giống như cặp đôi trẻ ở trường đại học gần đó, lên cơn cãi cọ nhau đôi câu, chẳng ai để ý làm gì.

      mỉm cười tinh quái, thấp giọng hỏi: “ còn dám xuất trước mặt cậu Tăng Phi, sao bây giờ mới biết quan tâm đến chuyện này? Nếu như là người sợ va chạm, ngay từ đầu ở Sát Nhĩ Đức Ni cho yên thân rồi, chẳng bao giờ nên quay về!”

      chỉ có thân mình, mỗi cuộc đời tàn này, có cái gì mà phải sợ? ấy , cuộc sống yên vui tốt đẹp, muốn kéo ấy xuống vũng bùn.” Đinh Tiểu Dã bồn chồn nắm giật mớ tóc của mình, giọng buồn bã.

      muốn nữa cũng làm rồi!” Thôi Yên câu trắng tình, giọng tỉnh bơ. “Em bảo rồi, tại sao cuối cùng vẫn nhận lời giúp em… vì tình xưa nghĩa cũ là chuyện, căn bản vốn có tình cảm với chị ấy, chỉ là cần lý do thích hợp.”

      “Đó là chuyện của , liên quan đến em. đến để báo với em là, việc nhận lời với em, chỉ có thể làm đến đây thôi, tốt nhất em nên tự giải quyết việc của mình.” đến đây, Đinh Tiểu Dã trở nên bình thản, lại quay về dáng vẻ Thôi Yên quen thuộc lâu này, kiềm chế và điềm nhiên.

      Cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng Thôi Yên, tự trách bản thân mình ích kỉ. Lúc đó bị dồn nén đến mụ mị đầu óc, như con chó bị đuổi đến chân tường việc gì cũng dám làm. biết hoàn cảnh của Đinh Tiểu Dã, tại sao vẫn cầu mà làm những chuyện đó? Nhìn dáng vẻ của lúc này, có lẽ trong lòng có tình cảm thực với Phong Lan, nên mới trở nên tiến thoái lưỡng nan như thế. Ban đầu nếu phải vì khổ sở vật nài với tính cách của Đinh Tiểu Dã, bao giờ vì bất cứ chuyện gì mà để dẫn đến tình huống như thế này.

      Nhưng chuyện thành như vậy, Thôi Yên lại càng hiểu được mặt tốt của Đinh Tiểu Dã. trước đây cũng vậy, đằng sau miệng lưỡi và móng vuốt sắc nhọn là tâm hồn dịu dàng hơn bất kỳ ai. Trước mặt mẹ mình, người con trai ngoan ngoãn, đối với bố… làm tất cả mọi điều có thể làm. Còn với mẹ con Thôi Yên bị tất thảy mọi người khinh thường, luôn có lòng thương cảm. Thế nhưng ai thương xót đây? bao giờ muốn làm tổn thương đến bất kỳ ai, thế mà bị đất trời vô tình vùi dập để rơi vào tình cảnh như bây giờ. Trước đây, Thôi Yên bao giờ nghĩ rằng giữa Đinh Tiểu Dã và Phong Lan lại có thể xảy ra khả năng, nhưng có điều gì là thể? Trong lòng Thôi Yên, Đinh Tiểu Dã xứng đáng với Phong Lan.

      tính đến chuyện em nhờ thích chị Phong Lan, chị ấy cũng thích , đó là điều hiếm có. mà em biết đâu phải là người để tâm đến những điều đó.”

      “Đó là trước đây!”

      “Theo như em thấy làm gì sai cả. Rơi vào tình thế như ngày hôm nay công bằng với chút nào?” Trong cơn rầu rĩ, Thôi Yên bỗng túm chặt tay Đinh Tiểu Dã, cầu khẩn: “ gặp Tăng Phi với em , ràng mọi chuyện với cậu, chừng cậu nghĩ ra cách.”

      Đinh Tiểu Dã lạnh lùng rút tay mình ra, trong lòng Thôi Yên, Tăng Phi là cả bầu trời của , là đấng toàn năng của , nhưng với Tăng Phi chỉ là gã khốn.

      ta giúp gì được cho ? hại còn chưa đủ sao?”

      “Cậu ấy chỉ làm vì trách nhiệm công việc thôi!” Thôi Yên phải hiểu được nỗi hận của Đinh Tiểu Dã, nhưng Tăng Phi cũng có lập trường của , bị kẹt ở giữa, đó là nút thắt khó tháo gỡ.

      “Ừ, công bằng. Là bố tự chuốc lấy họa!” Giọng Đinh Tiểu Dã như thể tảng băng, vừa lạnh vừa sắc. “Cho nên chưa bao giờ muốn quấy rầy , nhưng điều đó cũng thể ngăn cản khinh thường thủ đoạn của lúc đó. nhờ vả gì đâu, mà cũng giúp gì được cả.”

      Thôi Yên biết mười mươi kết quả như thế này, vẫn tránh khỏi buồn rầu. Rồi Đinh Tiểu Dã phải làm sao đây?

      Đinh Tiểu Dã dường như hết lời hết lẽ, lúc sắp ngập ngừng rồi thêm câu: “Nếu như Phong Lan cuối cùng vẫn chọn Tăng Phi mong rằng… em đừng hận ấy. Họ mới là đôi thích hợp, cả em và đều hiểu điều đó.”

      Thôi Yên biết nên thế nào, quả nhiên Phong Lan rồi, đến lúc này trong lòng vẫn băn khoăn nhung nhớ đến chị ấy.

      mở miệng định , rồi bỗng nhiên mím môi lại. Đinh Tiểu Dã tinh ý nhận ra biến đổi thoáng qua nét mặt , quay đầu nhìn, sau lưng ở phía đầu ngõ cách chừng mấy chục mét, có chiếc ô tô màu xám biết dừng từ lúc nào, bấy giờ mới mở cửa xe, Tăng Phi từ trong xe bước xuống.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17.2: Tim đau mới biết lòng rung động


      Tăng Phi từng bước về phía hai người, nhanh chậm. Tim Thôi Yên như thể nhảy ra khỏi lồng ngực, tại sao lại xuất ở đây vào lúc này?

      Cuối cùng người hỏi câu này lại là Tăng Phi. đến cách họ vài bước hỏi Thôi Yên: “Tại sao lại ra đây?”

      Giọng của Tăng Phi ôn hòa, giống như vẫn diễn vai “tốt bụng” của bậc cha chú lâu nay, cũng có vẻ gì là cố ý nắn gân Đinh Tiểu Dã cả. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó mà đầu óc Thôi Yên chạy vòng vòng mấy lần.

      : “Tại sao cháu được ra đây? phải là cậu bảo cháu tìm bạn trai trẻ trung phù hợp à? Mới chưa đến ngày mà lời gió bay sao?”

      Chỉ có chuyện này mới có thể giải thích được việc và Đinh Tiểu Dã “bèo nước tương phùng, tình cờ mà gặp” ở ngõ vắng lặng, chuyện trò to thế này.

      “Thế cháu tìm cậu ta à?” Tăng Phi dường như đến giờ mới nhận ra tồn tại của Đinh Tiểu Dã, nhưng cả giọng lẫn nét mặt vẫn hề thay đổi.

      được sao? Cháu thích ấy, là cháu chủ động hẹn ấy đấy.” Thôi Yên như vô tình dịch lên trước bước, chặn giữa Tăng Phi và Đinh Tiểu Dã. quay người, với Đinh Tiểu Dã. “Những điều em hiểu cả rồi, trước nhé! Em gọi cho sau.”

      Đinh Tiểu Dã lừ mắt nhìn Tăng Phi. Trước đây ở nhà hàng của Phong Lan, hai người giáp mặt nhau mấy bạn, tuy nhiên Tăng Phi để ý đến nam nhân viên phục vụ làm gì. còn nhớ mặt Đinh Tiểu Dã, chuyện này có gì là, vì trước đây hai người chưa thực gặp nhau bao giờ. Khi Tăng Phi trơ trẽn lợi dụng người phụ nữ để đạt được mục đích của mình Thôi Khắc Kiểm lúc đó nán lại, nỡ rời mẹ Đinh Tiểu Dã bệnh nặng nằm viện.

      Lần đầu tiên Đinh Tiểu Dã ghi nhớ gương mặt Tăng Phi là khi xem tin tức pháp luật của đài địa phương, đứng trước micro của phóng viên say sưa về thắng lợi đặc biệt của đợt truy quét đó, đằng sau vẻ mặt bình tĩnh ấy là đắc ý khó che giấu.

      Khi đó Thôi Khắc Kiểm lẫn sâu trốn kĩ. Đinh Tiểu Dã thể quên cảnh bố mình mắt nhìn chằm chằm ti vi, siết chặt nắm đấm đến độ gân xanh nổi cuồn cuộn, ông : “Tao lẽ ra phải xử lý nó từ sớm, nếu như phải vì Tĩnh Lâm …”

      Tất cả mọi ân hận cuối cùng đều hóa thành tiếng than dài. Thôi Khắc Kiểm lúc đó biết số mình tận, cho dù trốn thoát án tử kiếp này cũng khó lòng khôi phục được thanh danh. Ông tìm cho đứa con trai duy nhất của mình con đường lui – thân phận hoàn toàn mới. Dù ông chưa bao giờ lôi kéo con trai vào vào “công việc kinh doanh” của mình, nhưng ông thể nhớ nổi mình đắc tội với những ai, sai mượn gió bẻ măng. Mất che chở của ông, con trai coi như rơi vào cảnh khó khăn, chừng lâm vào bước đường cùng lối thoát.

      Đinh Tiểu Dã nhớ rất cuộc phỏng vấn kéo dài gần phút rưỡi đó, cái tên mà bé Thôi Yên hay nhắc đến đó, gương mặt còn trẻ trung nhưng đầy vẻ tự đắc của viên cảnh sát đó, chưa giây phút nào quên.

      Đinh Tiểu Dã hề dối Thôi Yên, thực hề nghĩ đến chuyện trả thù, bố có tội nên phải nhận kết cục như vậy. thể dùng lấy tội lỗi để đổi lấy tội lỗi, nhưng điều này có nghĩa là từ sâu thẳm nội tâm, hận người đàn ông mang tên Tăng Phi này. Có thể Tăng Phi cũng hận , trong số những đồng nghiệp mà Tăng Phi phụ trách trong vụ bắt Thôi Khắc

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18.1: Mộng phải cùng mơ mới là mộng đẹp.

      Đinh Tiểu Dã bị cảm, ngay sau khi từ nhà Phong Lan về. Chuyện này trở thành chủ đề bí mật mang đầy màu sắc ám muội trong nhà hàng của Phong Lan. Cả ngày trời, tất cả nhân viên liên tục ngầm với nhau bằng ánh mắt, nụ cười nhếch từ khóe miệng rất mờ ám, và quay đầu trái phải ngừng để buôn chuyện thầm thêm mắm thêm muối về “bí mật” này.

      Nhưng chỉ có mỗi Lưu Khang Khang dũng cảm và thích hóng hớt mách lẻo là dám tìm hiểu . Đầu tiên cậu ta cứ lượn vòng xung quanh Đinh Tiểu Dã, nhân lúc bốn bề có người bèn hỏi: “Tại sao triệu chứng cảm của giống hệt chị chủ vậy?”

      Đinh Tiểu Dã thể chất khỏe mạnh nhưng tính khí lại tốt. Khang Khang lặp lại câu hỏi hai lần, Đinh Tiểu Dã đều lờ như nghe thấy. Khang Khang ban đầu tưởng là mình hạ giọng thầm quá, đến lúc cậu ta chuẩn bị hỏi lần thứ ba, Đinh Tiểu Dã liền biểu thái độ ra mặt khiến cậu ta chọn cách nuốt lại câu hỏi vào bụng.

      Khang Khang lại chuyển mục tiêu sang Phong Lan trong trạng thái đờ đẫn chậm chạp.

      “Chị chủ ơi, Tiểu Dã cũng bị cảm rồi đấy.” Cậu ta thầm đầy vẻ bí .

      Phong Lan liếc mắt về phía Đinh Tiểu Dã. “ làm sao?”

      Khang Khang cười hích hích. “ ấy đưa cháo cho chị về xong mới cảm.”

      “Có liên quan gì đến tôi, mẹ tôi còn nấu cháo cho tôi hai ngày kìa, chẳng bị làm sao cả. Chẳng lẽ sức đề kháng của cậu ấy bằng nổi bà già?” Phong Lan bĩu môi.

      “Cho nên… bọn em mới cảm thấy “hơi bị” kì lạ.” Khang Khang nhìn Phong Lan, chớp chớp mắt.

      Phong Lan cười khẩy, hỏi: ““Bọn em là ai?”

      “Đàn ông đích thực” phải giữ vững nghĩa khí, Khang Khang chưa bao giờ bán rẻ em bạn bè. Kết quả là họ được thông báo hết giờ làm việc toàn bộ nhân viên ở lại tổng vệ sinh nhà hàng, được có góc nào còn bụi, bởi vì trong mắt bà chủ, mọi người đều quá rảnh.

      Buổi trưa, Đàm Thiếu Thành lại ghé thăm nhà hàng. ta đến đúng lúc. Phong Lan lấy món đồ mà tối qua Ngô Giang nhờ đưa, tự tay rót trà mời, đưa tách trà cùng món đồ đặt trước mặt bàn Đàm Thiếu Thành.

      Đàm Thiếu Thành bóc phong bì ra, thấy bên trong rơi ra chiếc thẻ ngân hàng, trong lòng hiểu ra vài phần, nhưng vẫn dốc ngược phong bì lắc lắc, quả là vẫn còn mảnh giấy. ta vội vàng cầm lên xem, đó vẻn vẹn chỉ có dãy số.

      “Ngô Giang bảo tôi đưa cho chị, mật mã ghi ở

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18.2: Mộng phải cùng mơ mới là mộng đẹp.

      Khách hàng ăn trưa dần ra về hết, nhân viên tụ tập cùng ăn cơm. Phong Lan ngồi mình ở ban công vắng lặng, nhìn con chuồn chuồn bay vòng quanh bòn nước phong thủy.

      Có người đẩy cửa bước vào, đứng phía sau , đó là Đinh Tiểu Dã.

      Phong Lan hỏi: “Cậu ăn cơm à?”

      Đinh Tiểu Dã : “Ăn xong rồi. Tôi muốn lây cảm cúm cho người khác. Xin lỗi nhé, Phong Lan.”

      Phong Lan Đinh Tiểu Dã xin lỗi về chuyện gì. Hôm qua cứ thế rời … tình cảm của còn mơ hồ hơn cả những dấu vết để lại người . Cho dù thần kinh Phong Lan có vững vàng, kiên cường đến mức nào, khi gặp lại , cũng khó lòng tránh khỏi run rẩy, bối rối.

      “Trước đây cậu đúng, chuyện này mất mặt.” Phong Lan .

      Phải lòng nhân viên của mình, lại còn ảo tưởng mê muội coi đó là mối tình. Đây là ván cờ tự tay sai bước, định rằng khi sai rồi cứ thuận theo cái sai đó mà tiếp, cần biết thắng thua. Nhưng đến lúc đó rồi mà vẫn có thể đẩy ra… Phong Lan hoàn toàn rối loạn, trong lòng Đinh Tiểu Dã rốt cuộc có vị trí như thế nào chứ?

      “Ban nãy quản lý với tôi. Chị có thể trừ tôi gấp đôi tiền.” Đinh Tiểu Dã bình tĩnh đáp.

      Phong Lan càng đau hơn, quan tâm đến chút tiền mọn đó sao? đến là để với những chuyện này sao?

      “Thôi được rôi.” đứng dậy, . “Chiều nay cậu nghỉ , ra ngoài hít thở chút, tìm nơi ngồi nghỉ ngơi, hoặc mua thuốc uống cũng được. Nếu còn gây thêm rắc rối lương cậu có bao nhiêu cũng đủ để trừ đâu.”

      Đinh Tiểu Dã vẫn gì. gật đầu, trước khi rời , đành lòng bèn nhắc nhở câu: “Chỗ dầu ăn hôm kia chuyển đến nên chất ở lối đằng kia, chiều nay có đội phòng cháy chữa cháy đến kiểm tra. Bình chữa cháy của chị quá hạn chưa đấy, đây là ngày đầu chị làm ngành này à?”

      lần nữa Phong Lan lại bị ức chế bởi giọng điệu của , trong lòng vốn bực bội lại càng thêm cáu kỉnh. “Có cần cậu phải dạy tôi ? Biến khỏi tầm mắt tôi ngay!”

      Hậu quả của việc tức tối là sau khi đội phòng cháy chữa cháy kết thúc công tác kiểm tra, Phong Lan thể trưng ra bộ mặt tươi cười niềm nở mời cán bộ của cả đội ở lại ăn tối.

      Bố Phong Lan nghỉ hưu nhiều năm nhưng vẫn còn quen biết số nơi, hơn nữa những lối về nguy cơ hỏa hoạn bị kiểm tra ra chưa phải là vấn đề nghiêm trọng cho lắm, đến nỗi bị phạt quá nặng. Chẳng qua Phong Lan sợ họ dăm bữa nửa tháng lại đến, hơn nữa muốn nợ nần vì được châm chước nên đành dùng cách vui vẻ thoải mái nhất để giải quyết vấn đề.

      Người trong tổ kiểm tra chắc hẳn chẳng thiếu thốn gì bữa ăn, nhưng thấy bà chủ trẻ trung xinh đẹp, liền mở tờ thông báo ra sửa lại, ngay trước mặt thương lượng buổi tối gặp gỡ ở đâu. Phong Lan quả nhiên tinh ý nắm bắt ngay tình hình, tìm cách giữ mọi người ở lại, thế rồi mọi người thuận nước đẩy thuyền, bữa cơm mời tránh khỏi cảnh kiếm cớ ép Phong Lan uống rượu.

      Mở tiệm mấy năm nay, tửu lượng của Phong Lan ít nhiều cũng được tôi luyện chút, nhưng buổi trưa hầu như ăn gì, bụng rỗng vào trận, chống đỡ nổi sáu, bảy người đàn ông luân phiên nhau ép rượu. dùng đủ mọi chiêu trò bên bàn rượu để vừa đắc tội với khách vừa đỡ phải uống, ít từng nào hay từng ấy, nhưng sau vài ly, vẫn có chút khó chịu.

      Chai rượu thứ nhất uống hết rất nhanh, vị cán bộ trong tổ kiểm tra lớn tiếng gọi phục vụ mang thêm rượu lên. Người thưa rồi đẩy cửa bước vào phải là Phương Phương – nhân viên chuyên phụ trách phòng VIP này, mà là Đinh Tiểu Dã. ra ngoài cả buổi chiều, Phong Lan cũng hay biết về từ lúc nào.

      Nhân viên phục vụ mở rượu ở gian chuẩn bị kế bên, lúc bưng lên bàn đổ sang bình đựng rượu bằng thiếc theo phong cách riêng của nhà hàng. Đinh Tiểu Dã lần lượt rót đầy ly trước mặt khách, đến lượt Phong Lan, đúng lúc bình rượu cạn, lại quay về gian chuẩn bị để đổ thêm lượt nữa.

      Phong Lan im lặng nhìn Đinh Tiểu Dã rót thứ dung dịch trong suốt màu vào ly của mình, khi rút tay về, ánh mắt như thể vô tình chạm vào mắt . nghĩ, nhanh trí hiểu chuyện, thấy trụ nổi nữa, cũng biết cách đến giải vây.

      Người phụ

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18.3: Mộng phải cùng mơ mới là mộng đẹp.

      Phong Lan đứng ở cửa tiệm, nhìn Đinh Tiểu Dã về phía mình. thay bộ đồng phục của nhà hàng ra.

      thôi.” Đinh Tiểu Dã lại gần , .

      Phong Lan cắn môi, : “ muốn đưa tôi về, lại sợ tôi làm khó bọn họ sao? Đinh Tiểu Dã, khi cậu chưa đến đây làm, bọn họ cũng vẫn ổn, tôi phải là cường hào ác bá, cậu cần thiết phải làm hiệp sĩ bảo vệ mỹ nhân đâu.”

      “Cũng đều là hành hạ người khác cả, tôi biết chị đâu có say.” Đinh Tiểu Dã .

      Thái độ của khiến Phong Lan cảm thấy như cố hết sức để chịu đựng , trong lòng lại càng bức bối, gào lên: “Tôi say cậu thất vọng lắm phải ? Cậu chỉ mong tôi say rũ rượi trước mặt đám đàn ông đó, diễn đủ trò khỉ, bị bắt nạn bằng chết, thế cậu mới thích thú, mới hài lòng phải ?”

      Đinh Tiểu Dã đút tay vào túi quần, nghiêng người nhìn , : “Chị chẳng thảm hại thế rồi còn gì?”

      “Phải, tôi thảm hại, trước mặt cậu lúc nào tôi chẳng thảm hại!” Phong Lan tức quá hóa cười. “Khổ thân tôi cứ nghĩ cậu mắt chớp chớp, tất cả bước vào là vì lo cho tôi, cứ tưởng bở nghĩ mình là ai chứ.”

      Đinh Tiểu Dã dường như biết đến chuyện gì, giọng rất bình thản: “Chi mà cần tôi phải lo lắng à? Ứng phó với vài lão đàn ông đâu phải là chuyện khó khăn với chị.”

      “Cậu có phải là đàn ông đấy?” Phong Lan nhớ ra Đinh Tiểu Dã từng , ở thế giới tự nhiên, con đực chỉ lo bảo vệ con cái nào mà nó muốn giao phối mà thôi. Động vật giống đực quả là thực dụng, đáng kiếp cho số loài lúc giao phối xong bị con cái nuốt chửng! Đích thị là để ngăn chặn chuyện xong việc chúng lại giở mặt như chưa từng có chuyện gì.

      “Trong suy nghĩ của cậu, tôi phải là người đàn bà của cậu, cho nên cậu việc gì phải thương xót tôi cả đúng ?” Khi Phong Lan câu này, chỉ giọng mà cả người đều run lên.

      Đinh Tiểu Dã cất tiếng than: “Vì chuyện đó mà giận đến vậy có đáng ? Phong Lan này, tôi tặng chị câu nhé, “thích ăn cá khô phải uống nhiều nước, dám làm dám chịu”. Chị nghĩ mấy người hôm nay là lũ ngốc cả sao? Họ đều là người chuyên ăn cơm khách, mấy tiểu xảo của chị lừa nổi được ai? Là rượu hay nước, đừng đến chuyện ngửi, người hay uống rượu chỉ cần nhìn là phân biệt được rồi. Đừng có tự cho rằng mình thông minh quá mà lại phản tác dụng.”

      phải Phong Lan chưa nghĩ tới khả năng đó, chỉ là chịu nổi thái độ của Đinh Tiểu Dã. vẫn cứng giọng : “Tại sao lúc nào cậu cũng dạy dỗ tôi, tại sao tôi lại phải để cậu giáo huấn cơ chứ?”

      Đinh Tiểu Dã cũng phát điên, quát lại bằng giọng điệu giống hệt: “Bởi vì chị dốt! Tôi sợ chị vật vã cho lắm, cuối cùng thành công cốc lấy rổ tát nước sông!”

      Phong Lan cứ cắm cúi rồi ngồi phịch xuống thành bồn hoa ven đường, nghĩ đến câu hai nghĩa của , ngẩng đầu hỏi: “Cậu muốn vật vã cùng tôi sao?”

      “Trước khi bỏ ra phải nghĩ mình nhận lại được cái gì, nếu vật vã phí công!” Đinh Tiểu Dã lạnh lùng . “Con người chẳng phải luôn chạy theo kết quả sao?”

      Phong Lan kéo tay , chớp chớp mắt, hỏi: “Phương Phương bưng nước cho tôi, cả bát mì nữa, đều là cậu chuẩn bị sẵn rồi đưa cho ấy phải ? Cậu đứng phòng VIP đó thay cho Phương Phương cũng là vì lo lắng cho tôi. Chỉ cần cậu bảo “phải”, tôi rất vui.”

      “Chẳng hiểu chị gì cái nữa.” Đinh Tiểu Dã định rút tay về, nhưng lại rút được.

      ra với giống nhau, đều mạnh miệng yếu lòng, mở miệng ra là cãi vả nhưng lại xa nhau nổi. Bàn tay Đinh Tiểu Dã vẫn đặt nguyên trong lòng bàn tay khiến yên lòng trong khoảnh khắc, dẩu môi lên : “ chiu

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :