1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tháng ngày ước hẹn - Tân Di Ổ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9.3: Người con trai luôn nhớ nhung

      Đinh Tiểu Dã chẳng vui vẻ gì lừ mắt nhìn , lờ câu hỏi ngốc nghếch của , giơ tay đẩy cái. “May bị tông xe chết suýt nữa lại bị khuỷu tay của chị đè lên gãy xương ngực.”

      Phong Lan bị thương ở đầu gối và lòng bàn tay, mà mà chỉ bị ngoài da. chìa bàn tay rớm máu, hỏi: “ sao? Để tôi xem nào.”

      cần!” Đinh Tiểu Dã đẩy cánh tay định sờ lên ngực ra cách dứt khoát. “Đừng có dây máu lên quần áo của tôi, tôi đủ xui xẻo lắm rồi. Tôi định kéo chị lên, kết quả là bị ngã nhào. Chị nặng hơn tôi nghĩ quá nhiều.”

      “Cậu đừng có ngậm máu phun người, tôi chỉ có năm mươi lăm cân thôi, nặng lắm ?” Phong Lan giận dữ. “Cậu có thể hạ thấp nhân phẩm của tôi nhưng được phỉ báng cân nặng của tôi!”

      “Tôi phỉ báng gì chị cơ chứ? …” Đinh Tiểu Dã đẩy Phong Lan đứng bất động cái. “Tôi bảo mà! Chị có được đấy?”

      Phong Lan bị đẩy loạng choạng, kìm được cơn thịnh nộ, quát lên: “ đâu? Tôi phải đợi công an đến bắt thằng khốn đó!”

      “Báo công an cũng phải tìm chỗ khác!” Đinh Tiểu Dã cũng chẳng ngán gì quát lại. “Chị ăn đòn đủ chưa, còn muốn chết hẳn hả? Chị biết nó có đồng bọn hay ? Chị biết liệu nó có còn quay lại ?”

      “Cậu cứ thử đẩy tôi lần nữa xem!” Phong Lan vừa xong, ngay lập tức bị đẩy về phía trước cú nữa. nổi đóa. “Cậu có biết năng cho tử tế đấy?”

      “Tôi tử tế chị có chịu nghe đâu! Gan chị to , thích chạy mà muốn đánh tên cướp trân trước cơ. Phong Lan, tôi bảo chị này, cũng may là chị gặp phải tên cướp nghiện hút lần trước, tay chân lỏe khoẻo, nếu bây giờ chị bị kéo ra vùng ngoại ô hoang vắng nào đó, trước hiếp sau giết rồi cuối cùng là xẻ thành tám mảnh rồi!”

      Phong Lan phải là biết Đinh Tiểu Dã có lý, nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra đó mà co rúm người lại, da gà nổi khắp người, chuyện hôm nay quá đáng sợ. Còn lời lẽ của Đinh Tiểu Dã quá khó nghe.

      Đinh Tiểu Dã vẫn tiếp tục lên lớp : “Chị ghê gớm , nữ hùng mặc váy ạ, bị cướp ngàn lần cũng thèm ghi nhớ. Trước khi lên xe, chị bao giờ quan sát xem có gì nguy hiểm hay à? Não chị chắc chỉ to bằng nửa gan thôi nhỉ, đừng có vì việc đến giờ vẫn chưa lấy được chồng mà lang thang mình nửa đêm ngoài đường chứ!”

      “Đinh Tiểu Dã, đồ thối mồm!” Phong Lan tập tễnh chạy lên véo môi , hậm hực. “Tôi cần cậu dạy dỗ tôi, cậu có biết tiếng người đấy? Cậu nghĩ là tôi thích bị xui xẻo, vui vẻ mời người ta cướp à? Trước khi lên xe, tôi nhìn thế nào được? Cậu bảo tôi phải nhìn làm sao? Tên khốn đó túm chặt lấy tôi, tôi đập chết nó, nó có chịu bỏ tôi ra ?”

      đột nhiên ngừng lại, ngờ vực hỏi: “ được, tại sao cậu lại biết chính là tên nghiện lần trước?”

      Theo như quá trình xảy ra việc khi Đinh Tiểu Dã xuất , Phong Lan và tên cướp chuẩn bị thôi vật lộn, ngay sau đó cửa xe bị đóng lại. Làm sao có thể nhìn thấy bộ dạng của tên cướp trong khoảng thời gian rất ngắn đó? thế còn nhận dạng ràng chính là gã lần trước giật túi của , chuyện này khó giải thích.

      Phong Lan lại nhớ ra, trong hai lần bị cướp, Đinh Tiểu Dã đều có mặt ở trường. lần có thể đó là trùng hợp, đến lần thứ hai mà vẫn “hữu duyên” như vậy, thể tin được! Đinh Tiểu Dã bình thường ra vào nhà hàng cũng lượn qua cửa sau của tòa nhà làm gì. Nếu như hôm nay phải vì tìm được chỗ đỗ xe, cũng chẳng bao giờ nhè đúng ban đêm mà chạy vào góc tối tăm khuất nẻo như thế này.

      Phong Lan thực lòng muốn đối diện với khả năng này, tuy nhiên các chuyện lạ lùng đáng ngờ và biến đổi gương mặt lúc đó của Đinh Tiểu Dã khiến như rơi xuống giếng lạnh.

      “Cậu… cậu với liệu có phải…”

      “Phải gì cơ? Là đồng bọn ư?” Đinh Tiểu Dã bất ngờ bật cười, tiến bước lại gần Phong Lan. “Hôm nay chị thông minh ra nhiều đấy.”

      Phong Lan đề phòng bước lùi lại, suýt nữa ngã nhào. Chuyện này so với việc tháng bị cướp hai lần còn khiến khó chấp nhận hơn.

      Vẻ sợ hãi và tội nghiệp gương mặt khiến Đinh Tiểu Dã còn lòng dạ nào để trêu chọc nữa, giơ tay ra dấu xoa dịu, chậm rãi : “Chị nghĩ nhiều quá rồi. Nếu tôi muốn lên kế hoạch gì với chị thiếu gì cách đơn giản hơn.”

      vậy cũng đúng, nhưng Phong Lan vẫn dám dễ dàng để mất cảnh giác.

      Đinh Tiểu Dã cân nhắc chút rồi : “Tôi định với chị, mấy ngày trước tôi có nhìn thấy gã ở gần nhà hàng mình. Chắc đến để thám thính.”

      “Ai? Tên khốn giật túi của tôi á?” Phong Lan lần nữa được mở rộng nhận thức về thế giới quan. Người ta bảo sợ bị kẻ cắp trộm đồ, chỉ sợ bị kẻ cắp nhớ mặt. Chỉ nghĩ đến chuyện có đôi mắt từ nới góc tối theo dõi mình từ lâu, liền dựng hết cả tóc gáy.

      “Chính . Lúc đầu tôi cũng biết định làm gì, đến sáng sớm hôm nay chị bảo bị người ta chiếm chỗ đỗ xe…”

      “Ý cậu là, cái xe cũ nát đó cố tình đỗ vào chỗ xe của tôi à?”

      “Chứ sao. Vị trí đỗ xe của chị gần cửa lên thang máy và phòng bảo vệ như vậy, người ra người vào, có thằng ngu mới ra tay ở đó.”

      nhắm vào tôi.” Phong Lan run rẩy chỉ tay vào Đinh Tiểu Dã. “Cậu cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Lần trước cậu thấy chết mà cứu, tôi bỏ qua rồi. Lần này ràng cậu nhìn ra là có vấn đề, thế mà nhắc nhở tôi lấy câu, cho dù chúng ta phải là gì…nhưng dù sao chăng nữa, tôi cũng là bà chủ của cậu! phải, thậm chí chỉ là người qua đường, cậu cũng được dửng dưng như thế! Đồ vô tâm ác độc!”

      “Lúc việc chưa xảy ra, tôi liệu chị có tin ? Mà chị còn quen người từng làm cảnh sát, lúc đó lại truy xét bảo tôi lắm chuyện sao?” Đinh Tiểu Dã lạnh lùng gạt tay chỉ vào ra, hỏi: “Chị có hay ? mình chị ở đây mà đợi.”

      Phong Lan khập khiễng chạy theo Đinh Tiểu Dã cắm cúi bước , kéo vai áo từ đằng sau, bắt quay đầu lại. “Cậu câu ràng , tôi làm gì phải với cậu chứ? Cậu cần chỗ làm, tôi cho cậu công việc, cậu bảo tôi phiền phức nhiều chuyện, tôi giữ khoảng cách tránh cậu ra. Vậy mà cậu đối xử với tôi như thế à? Biết tôi có thể mất mạng mà vẫn nhắm mắt làm ngơ sao?”

      “Tôi mà nhắm mắt làm ngơ chị còn đứng được ở đây thế này chắc?”

      Phong Lan lặng chút, cố gắng suy nghĩ nhanh, trong giọng của vẫn chứa đầy nghi hoặc: “Vì tôi mà cậu có tình đến đây phải … cho nên cậu cũng phải là hề lo lắng đến an toàn của tôi nhỉ?”

      Đinh Tiểu Dã : “Đừng có tưởng bở, tôi chỉ sợ nếu lỡ chị có xảy ra chuyện gì tôi lại phải tìm công việc khác, rắc rối phiền phức lắm.”

      “Phỉ phui cái miệng cậu. Có phải tối qua cậu cũng theo tôi ra bãi để xe ?” Tâm trạng Phong Lan bắt đầu khá lên.

      “Hôm qua chị với Khang Khang rồi còn gì, tôi làm sao phải theo chị nữa?” Đinh Tiểu Dã phủ nhận.

      Phong Lan nhảy lên bước đứng chắn trước mặt . “Hả? Tôi rời khỏi nhà hàng mới nhìn thấy Khang Khang, cậu ấy bắt được xe nên xin nhờ xe tôi đoạn. Cậu theo tôi làm sao biết được tôi với Khang Khang cùng nhau?”

      “Tùy chị muốn nghĩ thế nào nghĩ.” Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ tỉnh bơ, đánh chết cũng thừa nhận.

      ràng cậu lo cho tôi mà…”’

      “Tóc chị trông xấu quá!”

      “Đâu có!” Phong Lan vội vàng giơ tay lên vuốt tóc. Hôm nay để tóc kiểu đuôi ngựa buộc lỏng, sau lúc vật lộn kinh hồn ban nãy, đầu tóc đúng là xộc xệch trông ra sao cả. tháo dây buộc tóc ra, vừa vuốt lại tóc vừa chạy theo Đinh Tiểu Dã vẫn thẳng mạch. “Đừng , cậu vẫn phải đưa tôi đến chỗ bảo vệ báo cho họ tình hình, sau đó đến đồn công an… Này! Cậu bỏ như thế có phải là đàn ông đấy?”

      “Lần trước chị cũng báo công an, kết quả thế nào?” Đinh Tiểu Dã từ chối thẳng thừng.

      “Công an có làm được gì nhẽ, nếu bắt được việc tôi báo công an cũng có thể giúp người khác đề phòng.”

      “Chị nên tự lo cho mình trước hơn..”

      “Đinh Tiểu Dã, cậu sợ đến đồn công an, hay là cậu có vấn đề gì?”

      “Chị còn phiền hơn cả công an nữa!” Đinh Tiểu Dã cảnh cáo. “Tôi đưa chị đếnc hỗ bảo vệ, còn việc sau đó chị đừng quấy nhiễu đến tôi. nhanh lên chút.”

      “Cậu còn phải đưa tôi về nhà, tôi sợ sắp chết rồi.” Phong Lan bỗng tìm ra nguyên nhân tại sao nãy giờ mình vẫn bước thấp bước cao. Chân có mỗi bên giày, giày chân bên kia rút ra làm vũ khí tự vệ rồi rơi xe. tháo giày ra, chân đất bên cạnh Đinh Tiểu Dã, đau lòng : “Đôi này là hiệu Christian Louboutin, tôi mới có hai lần, phải nhờ bạn của họ tôi mua ở nước ngoài mang về, là màu sản xuất hạn chế. Tức quá mất!”

      Đinh Tiểu Dã liếc mắt nhìn chiếc giày, : “Vừa xong mà chị gắng lên chút nữa lần sau có thể nhờ người mua cho chị bình đựng tro cốt từ nước ngoài về, cũng phiên bản màu sắc hạn chế, chừng còn là đồ thủ công handmade.”

      “Đinh Tiểu Dã, trước sau gì tôi cũng phải xử lý cái miệng của cậu.” Phong Lan qua thùng rác, bịt mắt vứt chiếc giày vào. “Chiếc kia dính máu của tên khốn đó rồi, nghĩ đến thấy ghê, có tìm lại được tôi cũng muốn nữa. Đừng để tôi phải gặp lại tên khốn đó…”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10.1: giây rung động

      Phong Lan trình báo tại phòng bảo vệ của tòa nhà, rồi xem cả đoạn băng quay lại của camera giám sát. Camera an ninh của tòa nhà thu được hình ảnh lúc gặp nạn, chỉ có hình ảnh chiếc xe lúc tên cướp lái ra khỏi tòa nhà, biết được hướng đường tẩu thoát. Người phụ trách của phòng bảo vệ thừa nhận họ sai sót trong công việc giám sát, hết lời xin lỗi Phong Lan, nghiêm túc hứa hẹn hết sức hợp tác với bên công an để tìm lại chiếc xe và đồ vật bị mất cho , bảo cứ yên tâm.

      Lát sau có cảnh sát đến, thực việc lấy lời khai.

      Trước đó, Phong Lan gọi cho Tăng Phi. Tăng Phi rất lo lắng cho , tiếc rằng người ở cách xa vạn dặm. Lời của và của viên cảnh sát giống hệt nhau, đều bảo bệnh viện kiểm tra vết thương, sau đó về nhà nghỉ ngơi, mọi việc khác cứ để họ xử lý.

      Phong Lan từ chối thiện ý đưa bệnh viện cuẩnh cảnh sat. Lòng bàn tay và đầu gối của bị trầy da rất đau nhưng bị sâu vào đến xương,máu cũng cầm. bảo Đinh Tiểu Dã đưa về nhà.

      Lúc rời khỏi văn phòng bảo vệ, Phong Lan với Đinh Tiểu Dã: “Cậu cám ơn tôi à? Tôi đoán cậu thích bắt chuyện với công an nên nhắc nhiều đến cậu. Chỉ cậu là nhân viên của tôi, đưa tôi trình báo.”

      “Ừm.”

      Phong Lan quen với tính cách của , theo sau vài bước mới hỏi: “Tại sao cậu lại ghét công an?”

      Đinh Tiểu Dã im lặng đáp. ra lúc hỏi, Phong Lan cũng đoán được trước rằng trả lời. Con người Đinh Tiểu Dã trong mắt có rất nhiều bí nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ, đây là biểu của “háo sắc đến u mê” sao?

      Đinh Tiểu Dã bước chậm lại, đợi khi đuổi kịp mình bằng đôi chân trần, mới : “Bố tôi là tội phạm trốn truy nã, bị công an lùng bắt nên tan cửa nát nhà, người cũng chẳng còn, lý do đó làm chị hài lòng chưa?”

      Phong Lan bán tín bán nghi, càng cảm thấy ngạc nhiên, ngại ngần nữa mà hỏi luôn: “Thế bố cậu làm gì? Ông ấy bị kết án oan à?”

      phải.” Đinh Tiểu Dã bình thản . “Tội của ông ấy đáng bị trừng phạt. Ông ấy tuy phải là người tốt nhưng vẫn xứng đáng là người cha.”
      “Cho nên cậu mới ghét công an?” Phong Lan cẩn thận hỏi lại. Lúc ở trong phong bảo vệ, thái độ của Đinh Tiểu Dã tuy rất điềm tĩnh tự nhiên nhưng vẫn nhận ra kháng cự trong mắt .

      Đinh Tiểu Dã lắc đầu. “Cũng hẳn là ghét, chỉ là nhớ lại số chuyện. Đó là vấn đề của phía tôi.”

      Phong Lan ít nhiều cũng hiểu ra. nghĩ đến bố mẹ mình, nếu như họ làm việc gì đó vi phạm pháp luật, chắc cuối cùng cũng tha thứ và cảm thấy thương xót họ. Vì bố mẹ chăm lo, che chở như thế, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa điều đó cũng thay đổi.

      “Bố cậu là tội phạm bị truy nã à? Còn cậu chắc có vấn đề gì chứ?” Phong Lan lẩm bẩm sau lưng Đinh Tiểu Dã.

      Đinh Tiểu Dã nghe thấy vậy, bèn đứng lại, quay đầu nhìn , nét mặt chất chứa rất nhiều hàm ý. “Cũng khó lắm. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con cái của kẻ xấu cũng khó có thể tốt nổi. Chị có cần quay lại bổ sung lời khai với cảnh sát ?”

      “Cậu bịa chứ gì! Tôi tin cậu mới là lạ!” Phong Lan hỏi trước mấy câu đó vốn cũng có ý nghiêm túc, dù gì những cụm từ như “tội phạm trốn truy nã” hay “tan cửa nát nhà” đều cực kỳ xa lạ đối với , có tò mò hỏi thêm vài câu cũng là lẽ thường tình. Nếu như tình nghi ngờ Đinh Tiểu Dã hỏi thẳng tuột như vậy. Đinh Tiểu Dã cũng thế, nếu thực có vấn đề bao giờ dễ dàng tiết lộ tình về bố mình như thế. Chỉ là giận thái độ của Đinh Tiểu Dã đối với , muốn mấy câu chọc tức , để trả thù mỗi khi mở miệng là lời như mũi tên, chỉ chực gây thương tích cho .

      “Này, cậu vẫn chưa , bố cậu rốt cuộc phạm tội gì vậy?” Phong Lan ngại ngần khách khí hỏi.

      Đinh Tiểu Dã kìm được cúi đầu nhìn miệng vừa hỏi tay vừa vịn vào cánh tay rất tự nhiên, ngọ nguậy cánh tay, nhưng lòng bàn tay dường như bôi đầy keo dính.

      “Chị muốn biết đến vậy tôi giúp chị đạt được mục đích. Ông ấy cướp giết hiếp, có tội ác gì là làm, may quá ông ấy chết rồi, nếu đàn bà con như chị mà rơi vào tay ông ấy, đến cương cũng chẳng còn đâu.”

      Phong Lan bỗng có cảm giác tóc gáy dựng ngược, nhưng phải vì bị Đinh Tiểu Dã dọa mà vì luồn hơi khi ghé sát vào tai bật ra từng tiếng, dữ dằn mà gần gũi.

      cười đáp: “Có người nào về bố đẻ của mình như cậu thế này ?”

      Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ ô cùng khó hiểu về phương pháp tư duy của , nén nổi tò mò bèn hỏi: “Phong Lan, tôi nên chị ngốc hay bảo chị to gan đây? Chị biết hai chữ “sợ hãi” viết thế nào sao?”

      “Cậu cứ gọi luôn là “ngốc to gan” cũng được mà?” Phong Lan vẫn nhìn , cười. đương nhiên biết “sợ hãi”, sợ sơ xuất, sợ nguy hiểm, sợ bệnh tật, sợ nhà hàng kinh doanh tốt, sợ bố mẹ tuổi cao nhiều bệnh, sợ buồn, sợ phải đơn đến già,sợ cả bọn trộm cắp chuyên theo dõi phụ nữ mình để ra tay cướp giật. Nhưng duy nhất có Đinh Tiểu Dã là sợ, càng làm bộ gian ác lưu manh để hù dọa , càng vững tin rằng có ác ý gì với mình. Trong thế giới tự nhiên, những sinh vật nào có vỏ ngoài thô cứng nguy hiểm hơn nửa trong số đó lại có lớp bên trong mềm mại tươi đẹp.

      “Người ta hậu sinh khả úy, cậu xem, cậu chưa làm gì tôi mà tôi bị bong gân trong cốt rồi.” Phong Lan chìa vết thương tay ra trước mặt , đùa dí dõm câu nhiều ý.

      “Liên quan quái gì đến tôi, là do chị tự chuốc vào thân chứ!” Đinh Tiểu Dã ném lại câu lạnh như băng.

      Phong Lan cũng chẳng giận, vẫn cười cợt bông đùa. “Nhưng tôi có chuốc gì đâu.”

      cứ thế, Đinh Tiểu Dã lại càng giống như đấm phải bị bong, cúi đầu được vào bước, lại : “Tôi đưa chị về nhà, mọi việc hôm nay coi như hòa.”

      Phong Lan nhướm mày : “Sao lại có thể hòa được? Cậu biết chuyện mà , là cậu sai. Cứu tôi ra khỏi bánh xe, tôi phải cám ơn cậu. Tưởng cậu là đồng bọn với tên cướp, là tôi sai. Khi khai báo công an tôi lôi cậu vào, cậu phải cám ơn tôi…”

      Đinh Tiểu Dã cười, : “Hóa ra hòa từ lâu rồi, thế tôi nhất thiết phải đưa chị về nhà nữa.”

      “Sai!” Phong Lan lại ngụy biện. “Tôi là phụ nữ, cậu là đàn ông. Giống đực phải bảo vệ giống cái, đấy là quy luật của tự nhiên rồi.”

      Đinh Tiểu Dã khinh bỉ lập luận của , thô bạo đáp: “Ngay cả đến thú vật, con đực cũng chỉ bảo vệ con cái mà nó muốn giao phối mà thôi.”

      “Đồ lưu manh!” Phong Lan mắng. vùng vằng vài bước rồi kìm được đành cất lời hỏi: “Chẳng lẽ cậu hề…”

      cần đợi hết câu, Đinh Tiểu Dã chặn đứng hoàn toàn mọi lối ra của lời . “ hề chút nào!”


      Trước khi đưa Phong Lan về nhà, Đinh Tiểu Dã bảo tạt qua nhà hàng lát, xử lý sơ qua những vết thương người cả hai. hỏi : “Chị có giày dự phòng à?”

      Phong Lan : “Có đôi đế bằng nhưng lại để ở xe mất rồi.” mỉa mai. “Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy tôi đất rồi. Đàn ông có chút phong độ đều ngay lập tức đưa giày cho tôi mượn mới phải chứ nhỉ? Chân tôi đau chết được đây.”

      “Chị…”

      “Đừng có lấy chuyện con đực con cái kia ra ứng phó với tôi, cậu là động vật hay người rừng đấy? Có cần phải thực dụng thế ?”

      Đinh Tiểu Dã chán chẳng thèm bóc mẽ nữa, ràng lập luận đó là do nêu ra trước. : “Phong cách này của chị liệu có hợp với đôi giày của tôi ?”

      ít nhất cậu cũng phải hỏi tôi tiếng chứ.”

      “Tôi biết chắc là chị , sao tôi phải lãng phí lời của mình làm gì?”

      Rồi biết sau đó lấy đâu ra đôi giày nữ đưa cho .

      Phong Lan cúi đầu nhìn đôi giày đính đầy hạt kim cương giả long lánh, cau mày hỏi: “Của ai đấy?”

      “Của Phương Phương.”

      “Tôi .” Phong Lan đá đôi giày ra. “Hai người thân đến mức giữ đồ cho nhau rồi cơ à?”

      “Chị cho là vậy là vậy.”

      Thái độ bất cần của Đinh Tiểu Dã khiến Phong Lan chạnh lòng, bỗng chốc quên mất xấu hổ khi phải so sánh hơn kém cao thấp với Phương Phương, hỏi bằng giọng tức tối bực dọc: “Rốt cuộc ta có gì hay chứ? Xét từ góc độ đàn ông thuần túy nhìn nhận đàn bà, ấy hơn tôi nhiều thế cơ à?”

      ấy “chảnh” bằng nổi nửa chị.” Đinh Tiểu Dã quẳng ra trước mặt đôi dép xỏ ngón của nam. “Có đôi này ?”

      “Của ai vậy?” lại hỏi câu cũ.

      “Của tôi!” Đinh Tiểu Dã chịu nổi nữa bèn . “Ai ở trong cửa hàng cũng có đôi giày sơ cua. Ờ, chỉ trừ chị ra.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì còn phải làm việc!”

      Phong Lan lúc này mới dép vào, ràng trong lòng sướng chết được, nhưng miệng lại : “Chân cậu có mùi đấy chứ?” vừa vừa nhìn Đinh Tiểu Dã, trông như chỉ muốn càm chổi quét thẳng ra đường.

      Đinh Tiểu Dã lúc bực đến cực điểm lại thấy buồn cười. “Cuối cùng tôi hiểu tại sao mấy người bạn trai cũ của chị đều lấy người khác rồi.”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10.2: giây rung động

      Nhưng lạ điều, Phong Lan hề giận trước câu ràng là để kiếm cớ gây với này. cười tủm tỉm, đứng dậy đôi dép tông của Đinh Tiểu Dã. “Tuy họ đều lấy người khác nhưng tất cả trừ ai, đều khen chân tôi đẹp.”

      Đinh Tiểu Dã nhìn xuống chân , trông vừa gầy vừa trắng giống như dáng người , nhưng vì phải chân đất mất đoạn đường nên hơi bẩn, móng chân còn sơn màu đỏ tươi.

      “Đẹp á?” tỏ vẻ hoài nghi.

      “Cậu có phải là bạn trai cũ của tôi đâu, tôi chẳng khiến cậu phải bình phẩm.” Phong Lan thử vài bước. “Dép hơi bị dài nhưng vẫn được. Rồi, đưa tôi về .”

      Đinh Tiểu Dã : “Đôi này của tôi phải phiên bản giới hạn.”

      Phong Lan cười. “Tôi cho rằng nó được sản xuất theo đơn đặt hàng cá nhân.”

      Hai người cứ câu qua câu lại như vậy ra đến đường lớn. Phong Lan vẫy tay gọi xe, Đinh Tiểu Dã nhắc : “Chị có tiền đấy?”

      Phong Lan đáp tỉnh bơ như lẽ đương nhiên: “Cậu đưa tôi về đương nhiên cậu phải trả.”

      “Cho nên tôi đâu có định gọi taxi. Nhà chị ở Thành Đông phải ?”

      “Đúng vậy.”

      .”

      chiếc xe bus từ từ tiến vào điểm đỗ ở phía xa. Đinh Tiểu Dã kéo Phong Lan chạy. Phong Lan đôi dép rộng, bị lôi xềnh xệch, khổ sở chạy hùng hục.

      “Cậu đưa tôi về bằng kiểu này à?” Phong Lan thở hổn hển dừng lại cạnh xe bus. “ được… hết chố rồi… này! Tôi muốn chen lấn, để chuyến sau được …” hết câu cũng vừa lúc cả người bị đẩy vào trong xe chật như nêm. Bên có người xuống xe, bên dưới có ngay làn khách cuồn cuộn trào lên, Phong Lan bị đẩy lên theo đám người, cuối cùng bị dồn vào góc động đậy gì được.

      Giọng Đinh Tiểu Dã từ đỉnh đầu vọng xuống: “Đừng càu nhàu, chuyến cuối rồi.”

      Nhà Phong Lan ở làng Đại Học của khu Đông thành phố, còn nhà hàng ở khu phố thương mại sầm uất nhộn nhịp, nên chuyến xe bus cuối ngày đầy ắp sinh viên và các cặp đôi trẻ dạo phố về. có cảm giác mình bị dồn ép khiến hai chân sắp chạm đất nữa, trước mặt sau lưng đều áp chặt vào người khác.

      Đinh Tiểu Dã đứng ngay trước mặt Phong Lan, cố hết sức đẩy người về phía sau, để có thể vươn tay nắm được cái vòng vịn ở đầu. Phong Lan hề thấp, nhưng lúc này bỏ giày cao gót, khiến cảm nhận được khoảng cách chênh lệch ràng với Đinh Tiểu Dã trước mặt, tuy nhiên cũng khó để với được vòng treo vịn. Chẳng qua nếu muốn vịn vào cái vòng ở bên phải phía trước , trong khi chân kẹt cứng thể nhúch nhích nổi giữa đám người phải duy trì tư thế cả người đổ về phía trước, mà như vậy trông như nhào về phía Đinh Tiểu Dã, còn đợi ôm trọn vào lòng.

      Phong Lan có chút ngại ngùng nhưng cũng tỏ ra phản đối. Đinh Tiểu Dã còn mất tự nhiên hơn cả . Mấy lần xe chuyển hướng nghiêng ngã, quyết định để đổi vị trí vịn, bảo bám vào người mình.

      “Vịn vào cánh tay tôi là được.” nhẫn nãi chịu đựng bàn tay Phong Lan đặt hết vị trí này sang vị trí khác người để chọn cách tốt nhất. vừa ngã ra sau, cố tại kẽ hở giữa hai người lập tức bị ép vào sát sạt.

      “Đằng sau cứ chèn tôi.” Phong Lan ngây thơ vô tội . Giữa vai, cánh tay và ngực , chọn cái thứ ba để làm điểm tựa giúp duy trì thăng bằng. ra xe bus cũng phải là tệ lắm.

      Lúc này gần nửa đêm, tối ngày mùng Bảy tháng Bảy lịch. Mấy tiếng đồng hồ trước, Phong Lan còn sầu muộn với nỗi đơn trống trải của mình, thoắt cái đứng chiếc xe bus người đông như nêm, bên tai là tiếng cười xôn xao, phía ngoài cửa sổ là quang cảnh lúc tối lúc sáng, áp sát vào người mình là người khiến bối rối xao động. Vừa trả qua phen nguy hiểm kinh hồn bạt vía, bàn tay và đầu gối vẫn còn phải băng gạc, trong lòng giờ lại tràn ngập nỗi xỗn ao kì lạ.

      Lẽ nào đây là sức mạnh to lớn của hormone? Trái tim liệu có nhảy nhót như trái tim của ? Phong Lan tò mò muốn xác minh điều này, vừa mới nhúc nhích ngón tay, liền bị Đinh Tiểu Dã giữ chặt lấy.

      “Đừng có sờ soạng linh tinh.” cảnh cáo.

      Phong Lan động đậy nữa, ngẩng đầu lên nhìn Đinh Tiểu Dã. trầm tư, hiểu nghĩ gì. Trước đây Phong Lan thực mê đàn ông mắt to hai mí nét, cho rằng đó là xu hướng thẩm mỹ lỗi thời, hấp dẫn như đôi mắt mảnh dài. Bây giờ được chiêm ngưỡng đôi mắt của Đinh Tiểu Dã từ khoảng cách cực gần, mắt rất to, mí mắt sâu, tròng mắt đen nhánh, giống như giếng nước sâu có thể nhìn thấy hồn chìm vào trong đó, rơi mãi rơi mãi mà chạm đáy, có tiếng vọng, chỉ có dục vọng chực giãy giụa thét gào.

      “Phong Lan.” Đinh Tiểu Dã đánh thức , đẩy trán về phía sau. “Tôi bảo đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đói khát đó…”

      Phong Lan bị Đinh Tiểu Dã đẩy ngã cổ ra sau, đợi buông tay ra, đột nhiên kiễng chân, hôn vào môi . Bốn bên toàn là bức tường người, Đinh Tiểu Dã đề phòng, cũng có lối thoát. Khoảnh khắc chạm vào môi nhau. Phong Lan chỉ có cảm giác môi mềm mại hơn lời ra rất nhiều.

      chỉ nhàng chạm vào, di chuyển, trong khoảng giây rồi rời ra, hai tay vẫn đặt ngực , mặt đỏ bừng lên nhưng vẫn giả vờ như có chuyện gì. Đinh Tiểu Dã ngây đơ, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, lấy mu bàn tay quệt ngang môi mình, quả nhiên thấy tay có màu son từ môi . cứ nhìn trân trân vào tay mình như thế, như thể nó bỗng nhiên biến thành bộ phận dư thừa người mình, biết nên đặt vào đâu, càng biết nên sử lý vết son làm hồ kia như thế nào, giữ lại chướng mắt, lau biết phải dùng cái gì để lau. Gần đó có người huýt sáo, tai Đinh Tiểu Dã từ từ đỏ lên rất đáng ngờ, nhất thời tiếng nào.

      Phong Lan lẩm bẩm: “Tôi là sớm muộn gì cũng phải xử lý cái miệng này của cậu mà!”

      Xe bus chạy nhanh hơn nhiều với với tưởng. Điểm Phong Lan xuống là bến xe có lưu lượng người rất lớn, vừa xong xe bus nêm chật như hộp diêm chưa bóc, vậy mà trong nháy mắt người xuống quá nửa. Phong Lan và Đinh Tiểu Dã xuống xe cùng với dòng người, đám người nhanh chóng tản mát vào các con phố tĩnh mịch giữa đêm khuya. Trái tim cũng vậy, thoáng chốc ngập tràn, thoáng chốc trống rỗng.

      Hôm nay uống giọt rượu nào mà người lại lâng lâng say say, như thể uống đến gần ranh giới của cảm giác vị diệu, đầu óc sáng suốt tỉnh táo mà lại có cảm giác gì đó mờ ảo . Con đường bằng phẳng dường như có ai đó trải vô số lò xo bé, mỗi bước đều có cảm giác bồng bềnh lắc lư êm ái từ lòng bàn chân lan tỏa lên .

      Bốn bề người lại thưa thớt dần, nhưng tiếng bước chân của Phong Lan độc. Đinh Tiểu Dã năng gì nhưng vẫn luôn ở bên cạnh . Hai người dường như ai muốn chủ động nhắc đến tình tiết vừa xảy ra xe bus, thủ phạm tất nhiên là sung sướng, người bị hại cũng chẳng lên tiếng tố cáo.

      Đến trước cổng khu nhà, Phong Lan do dự vài giây. dừng bước, Đinh Tiểu Dã cũng phản đối, hai người liền qua dải cây xanh vành đai trong khu vườn của khu nhà, cuối cùng cũng đến tòa nhà của .

      Phong Lan đằng hắng tiếng rồi : “Nhà tôi ở tầng.”

      “Ừm. Thế tôi về nhé.” Đinh Tiểu Dã cúi đầu bước .

      “Cậu về bằng cách nào? Vừa xong là chuyến xe cuối cùng rồi.” tìm ra lý do.

      Đinh Tiểu Dã : “Vẫn còn xe bus đêm, có điều phải xa chút.”

      “Đợi , này… tôi… nhà tôi có ai cả, cậu có muốn lên ngồi chút ? Để cám ơn cậu đưa tôi về, tôi có thể pha trà mời cậu, có cả cà phê, cậu muốn uống gì?” Phong Lan gọi lại.

      Đinh Tiểu Dã miễn cưỡng đứng lại. tò mò hỏi: “Chị định làm gì hả Phong Lan?”

      Phong Lan lại lần nữa đỏ mặt nhưng chắc hẳn màn đêm che đậy được cho . ra nghĩ gì nhiều, muốn trì hoãn có nghĩa là định hẹn hò gì, chỉ là nỡ nhìn thấy cứ thế mà .

      “Cậu sợ tôi à?” cắn môi hỏi.

      Đinh Tiểu Dã đút tay vào túi, bật cười thành tiếng. “Hình như chị luôn quên điều, chị chỉ là mà thôi!”

      “Cám ơn cậu cũng biết tôi là .” Phong Lan tự giễu.

      Đinh Tiểu Dã hỏi: “Bình thường chị cũng tùy tiện mời đàn ông lên nhà thế này sao?”

      Phong Lan bị chặn họng nên lời, mắt đỏ lên. Tại sao lại cho phép lần nữa xem thường và xúc phạm như vậy? Nhưng trong măt Đinh Tiểu Dã , chẳng phải chính là kiểu con kiểu như vậy sao? Phải chăng đối với , những cảm xúc kìm nén được của chính là phóng túng dễ dãi?

      Nghĩ đến đây, tất cả những cảm xúc đẹp đẽ vừa mới đây thôi còn bay bỗng trong tâm trí bỗng chốc tan biến. lần nữa lĩnh ngộ sâu sắc rằng lời mẹ luôn đúng. Bà Phong bảo, đừng bao giờ chủ động bày tỏ tình cảm với đàn ông, cho dù trong lòng có người ta đến phát điên phát cuồng chăng nữa, vì đàn ông bao giờ trân trọng những gì họ dễ dàng đạt được. Hai mươi chín năm nay, Phong Lan luôn cẩn thận tuân thủ lời căn dặn của mẫu thân đại nhân. Những người đàn ông từng và những người đều “chảnh”, khó chiều, nhưng bọn họ luôn sẵn sàng đứng dưới tầng đợi , sẵn sàng mua hoa tặng những lời có cánh ngọt ngào, theo làm đủ mọi điều, cùng chậm rãi bước .

      Chỉ có Đinh Tiểu Dã là .

      Chỉ mình !

      Lần đầu tiên chấp nhận chạy theo người ta, thế mà thèm đoái hoài, đến nhìn chẳng thèm nhìn.

      Phong Lan nghĩ, mẹ vẫn chưa giải thích thấu đáo, chữ “rẻ rúng” dùng riêng cho giới tính nào, thứ mà người ta có được luôn là thứ tốt đẹp nhất, điều đó đúng cho cả nam lẫn nữ.

      “Cậu .” Phong Lan với Đinh Tiểu Dã.

      Đinh Tiểu Dã vài bước, lại nghe thấy tiếng Phong Lan can tâm ở sau lưng vọng theo.

      : “Đinh Tiểu Dã, tôi từng có bạn trai nhưng tôi chưa từng làm như thế này với bạn trai bao giờ. Nếu như cậu có tình nhử mồi thử thách tôi, để tôi phải cầu xin cậu đạt được mục đích đen tối rồi. Tôi e là phải tôi nhất thời rung động, mà là tôi thích cậu.”

      Giọng Đinh Tiểu Dã biểu lộ bất cứ thái độ gì. hỏi: “Thế làm sao?”

      “Cậu có chút cảm giác nào với tôi, dù chỉ là chút ít sao? Tôi tin!” Phong Lan gấp gáp hỏi.

      Đinh Tiểu Dã quay đầu lại. “Chị muốn tôi phải trả lời thế nào mới hài lòng đây?”

      “Tôi muốn cậu , nhìn vào tôi mà .” Phong Lan đưa tay đặt lên ngực mình. “Dù chỉ giây xao động cũng có sao? Cả khi tôi hôn cậu cũng ?”

      Đinh Tiểu Dã nhìn tay , cả phần đặt tay lên kia. Đèn đường hình hoa bách hợp trong khu nhà chiếu sáng mồn , như thể muốn soi thấu cả lục phủ ngũ tạng người ta. mím môi, lắc đầu. “Tôi lại lần cuối, hề.”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11.1: Nàng Bạch Tuyết và quả táo độc.

      Phong Lan bật khóc, khi Đinh Tiểu Dã khuất xa. Lúc hay tin Chu Đào Nhiên lấy vợ, thấy nhục nhã hơn là buồn bã. Tuy nhiên khi Đinh Tiểu Dã cự tuyệt thẳng thừng để cho lấy đường lui, dù cũng mất mặt như nhau nhưng lần này nỗi buồn của lấn át tất cả.

      Phong Lan hay nghe người ta , số người có thể đem lòng người rất lâu, trong thầm lặng lẽ. ngưỡng mộ độ thiền của họ, hiểu nổi bằng cách nào có thể làm được như thế. Trong từ điển của có từ “ thầm”. Theo suy nghĩ của , nếu thực lòng thích người, chỉ trừ phi cách xa nhau quá, trừ phi hề muốn chung sống với nhau, nếu chỉ cần nhìn thấy người ta, nghe giọng người ta con tim người hoàn toàn thể che giấu. Ánh mắt bạn nhìn người ta, những câu của bạn với người ấy, mỗi hành động nho , thậm chí cả hơi thở đều phản bội bạn.

      tự trách mình có bản lĩnh, vừa phiền muộn vì bị cự tuyệt, lại quay sang lo lắng mình ép quá đà. Liệu Đinh Tiểu Dã có vì thể chịu nổi mà bỏ việc làm nữa? vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc bỏ .

      Thực tế chứng minh rằng Phong Lan nghĩ quá nhiều và đánh giá Đinh Tiểu Dã có các nguyên tắc ứng xử quá phức tạp. Ngày hôm sau, mang đôi mắt gấu trúc vừa đến tiệm nhìn thấy rất hào phóng nở nụ cười đon đả với hai vị khách nữ trung niên đến ăn ở nhà hàng. Sau đó hai người khách gọi tất cả các món mà Đinh Tiểu Dã giới thiệu, mục đích ban đầu khiến Phong Lan nhận Đinh Tiểu Dã vào làm việc ở tiệm thành công. có cảm giác như mình đào cái hố rất to cho người khác nhảy vào, nhưng khi chính nhảy vào đó rồi lại tự trèo ra ngoài được nữa.

      Khang Khang biết chuyện Phong Lan đêm qua gặp cố, dẫn đến gần như tất cả nhân viên trong quán đều xúm lại hỏi han chi tiết, ai cũng an ũi hồi. Phong Lan tường thuật tường thuật lại mấy lần đến phát chán, mọi người đều nhìn bằng ánh mắt thông cảm, tự lý giải việc trông mệt mỏi chán chường chỉ là phản ứng tự nhiên sau khi bị cướp giật và hoảng sợ mà ra. bị mất chiếc xe cưng và đôi giày thích nhưng bọn họ hề biết, dường như còn mất thứ quan trọng hơn gấp nhiều lần.

      Liên tục cho đến buổi chiều, Phong Lan ngồi sau quầy bar, kiểm tra hóa đơn giao hàng từ các nhà cung cấp trong tuần qua, trong đó có số chỗ có vấn đề. gọi quản lý nhà hàng lại, người quản lý bảo số hàng đó do Đinh Tiểu Dã ký nhận, cho nên lại gọi Đinh Tiểu Dã ra để kiểm tra khớp sổ.

      Các khoản tính có vấn đề gì lớn, chẳng qua người giao hàng là cậu bé mới vào làm, số biên nhận khớp với số lượng hàng giao thực tế. Đinh Tiểu Dã nhanh chóng tìm ra chỗ khúc mắc của vấn đề, giải thích cặn kẽ cho Phong Lan hiểu, là nhân viên phục vụ, đảm nhiệm công việc khá tốt, Phong Lan tìm ra sai sót của . Vừa lúc điện thoại đặt bàn vang lên, quản lý nhà hàng thấy công việc ở bên này được giải quyết xong, bèn nghe điện thoại. Phong Lan lườm Đinh Tiểu Dã cái, lại tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì.

      Phong Lan ghét nhất cái kiểu này của . Cả đêm ngủ được, còn nước chảy qua là hết dấu vết, chuyện xảy ra xong là hết. Chỉ có trời mới biết sáng nay khi vừa nhìn thấy , liền thấy cả lòng, nhưng đồng thời cũng tức tối và khinh bỉ, thêm chút tò mò nữa. Cái kiểu người gì thế này hả trời!

      nghiến răng hỏi: “Cậu làm việc dưới trướng của tôi, cảm thấy khó chịu à?”

      Đinh Tiểu Dã : “Tìm việc bây giờ phải chuyện dễ dàng, đãi ngộ của chị lại khá, tôi vẫn đợi sau ba tháng để được tăng lương đây.”

      “Suốt ngày nghĩ đến tiền sắp phát rồ chưa?” Phong Lan gạt hóa đơn giao hàng sang bên, hậm hực : “Cậu tính toán giỏi giang như vậy, thế mà có cái bánh rán từ trời rơi xuống lại thấy cậu nhặt nhỉ!”

      “Chị bảo “bánh rán” là định …” Đinh Tiểu Dã nhũn nhặn hỏi lại.

      Phong Lan bực bội vì cố tình giả vờ ngây ngô, hỏi thẳng: “Tôi xấu xí lắm à?”

      “Dù sao trông cũng giống bánh rán.”

      “Mẹ kiếp! Cứ coi như là cậu động đậy gì trước sắc đẹp của tôi, nhưng dù thế nào tôi cũng là sếp của cậu, cậu thể vì đồng tiền mà từ chối tôi cách uyển chuyển hơn chút được sao?” Nhận ra mình to đến mức suýt để Lưu Khang Khang thích hong hớt nghe được, Phong Lan vội vàng cúi đầu giả vờ bận rộn, hạ giọng : “Cậu thể giả vờ lung lay chút sao? Cho cả thể diện lẫn lòng dạ tôi được an ủi chút?”

      Đinh Tiểu Dã xòe năm ngón tay ra, huơ huơ trước mặt .

      “Làm cái gì thế?!” Phong Lan khó chịu né ra.

      Đinh Tiểu Dã : “Chị cứ coi như tôi vừa “động đậy”, thấy có được an ủi tí nào ?”

      Phong Lan lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hồi lâu, nhấn mạnh từng chữ : “Chẳng buồn cười tí nào hết!”

      Đinh Tiểu Dã kìm được cười ngoác miệng.

      Phong Lan càng tiếp xúc lại càng hiểu nổi . Khi cười, giống như lưỡi dao, lúc cười… lại giống như con sói vừa săn thành công con mồi.

      Trong mắt Đinh Tiểu Dã, chẳng khác gì con mồi gầy trơ xương, đến nuốt vào cốt cho đầy bụng cũng chẳng tiêu hóa nổi, chỉ để đấy vờn nghịch mà thôi.

      “Cậu bảo tìm công việc dễ dàng. Cũng đúng, tìm việc khó hơn tìm ngu ngốc nhiều.” Phong Lan cay đắng .

      Đinh Tiểu Dã : “Ngốc quá cũng khó tìm.”

      Phong Lan vớ lấy quyển menu dưới gầm quầy bar đánh lên đầu Đinh Tiểu Dã. Khang Khang xông lại giải vậy, đấm ngực kêu: “Trời ơi, trời ơi! biết cứ tưởng hai người là vợ chồng đánh nhau chứ!”

      Kết quả là Khang Khang thành công trong việc làm cho quyển menu trong tay Phong Lan nhắm trúng sang đầu cậu ta, cậu ta liền ôm đầu lủi mất.


      Cả buổi chiều, Phong Lan đều ngồi sau quầy bar. Nét mặt cười mà như cười của Đinh Tiểu Dã mỗi khi nhìn cứ luẩn quẩn trong đầu. Rốt cuộc cư xử ngốc nghếch đến mức độ nào? Thế rồi nhớ lại lượt từng tình tiết của chuyện tối qua, bắt đầu từ cái hôn xe bus, cho đến khi quay người rời … càng nghĩ càng xấu hổ đến nỗi chỉ mong có lỗ nẻ nào để trốn.

      Ngay từ đầu Đinh Tiểu Dã cảnh báo , thích cậu bồi bàn là chuyện rất mất mặt, mất mặt hơn nữa đó là khi bị cậu bồi bàn từ chối.

      Sao lại chủ động hôn người con trai, thế còn đàng hoàng tuyên bố “tôi thích cậu” được chứ? Phong Lan chưa bao giờ làm chuyện như vậy, có kinh nghiệm cưa đàn ông, nếu biết trước thế này thể lộ liễu như vậy mà biết kín đáo ý tứ hơn. Cứ chôn giấu trong lòng cùng lắm sau này nghĩ lại chỉ tự cười nhạo mình trận, nhưng giờ chiếc hôn trao , lời thốt ra giống như nước bốc hơi, nếu như người khác biết được thanh danh cả đời của bị vứt cho chó gặm, chỉ bằng bây giờ lột bộ mặt này ra rồi tự chôn béng mình.

      Miệng lưỡi của Đinh Tiểu Dã có kín kẽ hay ? Điều này quyết định việc có tiếp tục sống nổi hay .

      Chưa đến giờ nghĩ của bên tòa nhà văn phòng, cho nên khách ở nhà hàng chưa đông. Khang Khang cứ bám lấy Đinh Tiểu Dã đứng ở cửa bếp mà tám chuyện. Đinh Tiểu Dã tuy cảm nắng gì Phong Lan, nhưng Phong Lan chắc chắn Lưu Khang Khang cũng hợp khẩu vị của . Hai kẻ đó có gì để với nhau cơ chứ? Bọn họ chuyện thầm thầm , lại còn ra điều rất thú vị tâm đắc. Đinh Tiểu Dã liệu có kiên nhẫn nổi với quan điểm kỳ quặc về thời trang của Lưu Khang Khang? Điều tồi tệ hơn là trong lúc bọn họ chuyện trò, Đinh Tiểu Dã đôi lúc chẳng hiểu vô tình hay cố ý còn liếc về phía Phong Lan cái, miệng cười cười. Còn Lưu Khang Khang lại bịt miệng cười ngất ngây nghiêng ngả.

      Con người Khang Khang tinh tế vi diệu quá mà, nếu như cậu ta mà biết chuyện này Phong Lan chắc chắn đâm đầu vào tường.

      Trong buổi họp thường kỳ vào buổi chiều, Phong Lan phá lệ vài câu. Lâu nay trừ phi phải tuyên bố việc gì đặc biệt quan trọng, còn lại đều giao quyền phát biểu cho quản lý nhà hàng. Cho nên mỗi khi hắng giọng trước mặt mười mấy nhân viên mọi người đều biết có ai đó sắp bị cho nghỉ việc, hoặc là tình hình kinh doanh của nhà hàng xảy ra vấn đề lớn.

      Kết quả là Phong Lan kể cho mọi người nghe câu chuyện, lại là câu chuyện cổ tích.

      Nội dung chính của câu chuyện thế này: Hoàng tử tướng mạo đẹp đẽ gia tộc quyền quý đem lòng thương nàng Bạch Tuyết mồ côi. Vào đêm khuya, Hoàng tử hôn Bạch Tuyết và bày tỏ lòng ái mộ với nàng, Bạch Tuyết nhìn xa trông rộng, từ chối tình cảm của Hoàng tử, còn xấu Hoàng tử khắp nơi. Phù thủy chính nghĩa muốn trừng phạt Bạch Tuyết, bèn bảo nàng ăn quả táo tẩm thuốc độc, ăn xong nàng trở nên xấu xí và bị câm, còn bị bảy chú lùn ngược đãi hành hạ. Nàng Bạch Tuyết nuối tiếc ban đầu cư xử như vậy, trong khi đó Hoàng tử gặp được công chúa khác, xinh đẹp và cao quý hơn, từ đó bọn họ sống yên vui hạnh phúc bên nhau. Hết chuyện.

      Phong Lan kể xong rồi , để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Khang Khang đến tận lúc hát Bước cao mãi vẫn còn lẩm bẩm, may mà cậu ta mười tám tuổi, bị bà chủ hủy hoại mất tuổi thơ ngây.

      Tối hôm đó, trước khi ngủ, Đinh Tiểu Dã ngạc nhiên phát ra có quả táo ở cạnh gối. quả táo có găm tờ giấy bằng con dao gọt hoa quả bỏ túi.

      giống như ấn tượng của Đinh Tiểu Dã về con người Phong Lan, chữ viết của rất đẹp đẽ, sắc sảo.

      tờ giấy có ghi: Quên chuyện tối hôm qua , đó chỉ là biến đổi hormone bất thường sau khủng hoảng tai nạn. Kính tặng quả táo tiêm thuốc độc, để giúp cậu nhớ cho hồi kết của nàng Bạch Tuyết.

      Đinh Tiểu Dã rút con dao ra, chỉ hai ba ngoạm gặm hết sạch quả táo, nghĩ nó ngọt đến thế. cúi nhìn lõi táo trong tay, tưởng tượng ra điệu bộ Phong Lan khi “quả táo tiêm thuốc độc”, mỉm cười rất lâu.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11.2: Nàng Bạch Tuyết và quả táo độc.

      Tiếc rằng nhẽ nhõm này đọng lại trong lòng Đinh Tiểu Dã được bao lâu, hất mái tóc vẫn còn ướt, dựa người vào thành giường, cảnh tượng buổi gặp gỡ Thôi Yên ngày Thất tịch hôm đó lại hiển ra trước mắt .

      Thôi Yên lớn lên rất nhiều, dáng vóc khác xa so với khi mười mấy tuổi. Ngày đầu tiên gặp lại đó, nếu và Tăng Phi có biểu thân mật, khiến cho Đinh Tiểu Dã phải nhìn kĩ Đinh Tiểu Dã có lẽ chẳng nhận ra , dây đeo hình con thỏ mà Phong Lan nghịch trong tay càng khiến khẳng định mình nhận nhầm người.

      Đinh Tiểu Dã cũng biết Thôi Yên nhận ra , lúc đó vẻ mặt ngạc nhiên kìm nén nổi của bộc lộ quá ràng khiến Tăng Phi và Phong Lan đều nhận ra. Vì thận trọng, Đinh Tiểu Dã gặp Thôi Yên ngay lần đầu tiên ra dấu mà lẳng lặng đợi thời gian, đến khi chắc chắn Tăng Phi nghi ngờ gì, lại đúng lúc công tác xa, mới gặp Thôi Yên vào ngày Thất tịch.

      Câu đầu tiên Thôi Yên mở miệng gọi chính là cái tên mà sắp quên hẳn. cảnh cáo , bây giờ phải gọi là Đinh Tiểu Dã. Thôi Yên chẳng để ý gì đến chuyện tên tuổi của , chỉ : “Em cứ nghĩ muốn gặp em.”

      Đinh Tiểu Dã : “Cửa hàng rất bận, thu xếp được ngày nghỉ khó lắm.”

      Thôi Yên ngạc nhiên : “ làm phục vụ thôi mà cũng nghiêm túc thế.”

      sao? Em nghĩ nên làm cái gì?” Giọng Đinh Tiểu Dã đầy ý.

      Đây chính là điều Thôi Yên lo lắng, hỏi: “Tại sao lại quay về?”

      được về à? Lâu lắm gặp, thăm nom người quen cũ chút chẳng có gì là quá đáng cả.”

      Mặt Thôi Yên biến sắc, thốt lên: “ đừng làm hại ấy.”

      Đinh Tiểu Dã cười nhạt, : “ ta sa sút đến mức cần em bảo vệ sao?”

      Thôi Yên : “Em cũng muốn ấy làm hại !”

      Đinh Tiểu Dã im lặng nhìn Thôi Yên, dáng người trông giống mẹ nhưng mắt mày y đúc, có thể cả tâm tính cũng giống hệt. : “Em lấy họ Thôi là chuyện nực cười!”

      Thôi Yên bớt căng thẳng chút, cười : “Họ gì mà chẳng thế? trước đây cũng họ Thôi, bây giờ lại là “Đinh Tiểu Dã”. Tên họ chỉ là ký hiệu mà thôi, Em mang họ gì mới phải chứ? Theo họ của bố đẻ em ư? Ông ấy ngoài việc ngủ với mẹ em, để lại em ra có ý nghĩa gì với em đâu? Trong lòng em, ông ấy còn bằng được bố , ít ra bố cho chúng ta vài năm sống yên vui. Cũng chẳng ai bảo em phải đổi họ, em lấy họ Thôi cũng coi như báo đáp bác.”

      “Tăng Phi có vẻ đối xử tốt với em.”

      Nhắc đến cái tên Tăng Phi, Thôi Yên ràng là thoải mái như vừa xong. thận trọng với Đinh Tiểu Dã: “Tăng Phi là người thân của em!”

      “Người thân?” Đinh Tiểu Dã nở nụ cười ý vị sâu xa.

      Thôi Yên đỏ mặt, bất giác vươn thẳng lưng lên, dường như làm như vậy có thể khiến quyết tâm hơn. : “Chính xác, em ấy. được sao?”

      “Vụ này cũng di truyền sao?” Đinh Tiểu Dã giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc, hề kiêng dè chút nào.

      Thôi Yên quả nhiên đỏ mặt tía tai, gào lên: “ ấy với mẹ em hề như nghĩ. Mà có phải em ấy cũng đâu có gì sai!”

      “Có vấn đề rồi đây, ta cũng em à?”

      “Đương nhiên!”

      Câu dối người lừa mình của Thôi Yên khiến Đinh Tiểu Dã lần nữa cười mỉa mai, kéo dài giọng, : “… hả…? cứ tưởng ta theo đuổi Phong Lan?”

      Câu này như chạm đúng huyệt của Thôi Yên, môi run run, cố gắng trấn tĩnh. “ ấy có quá nhiều rào cản nên mới cố tình trốn chạy khỏi em. Em làm cho ấy hiểu, ra là ấy em, chẳng qua ấy dám thừa nhận.”

      “Bọn em là thú vị!”

      Thôi Yên nghe ra giọng châm chọc của Đinh Tiểu Dã, hít hơi sâu rồi : “ cứ cười ! Em dám ra đâu có sợ người khác chê cười. Tăng Phi là người quan tâm đến em nhất thế giới này, tất cả những gì tốt đẹp mà em nhớ được đều là do ấy mang đến cho em. Còn em, em chẳng có gì cả, tình là thứ đẹp đẽ nhất của em. Cho nên cả đời này em ấy. có gì ngăn cản nổi em và ấy đến với nhau.”

      “Nếu người ngăn cản em chính là Tăng Phi sao?” Đinh Tiểu Dã tò mò hỏi.

      Thôi Yên đặt bàn tay lạnh ngắt của mình lên tay Đinh Tiểu Dã, khẩn cầu: “Cho nên em nhất định phải gặp bằng được. Hãy giúp em, em biết Phong Lan thích . Em nhìn ra…”

      Đinh Tiểu Dã rút tay về, cười. “Điều gì khiến em nghĩ giúp em?”

      “Vì em là người biết ngọn nguồn của nhất đời… trong số những người còn sống.” Thôi Yên với giọng đầy chắc chắn.

      Gương mặt Đinh Tiểu Dã như bị bao phủ bởi lớp sương mờ, ngả lưng ra sau để tìm chỗ dựa, thấp giọng hỏi: “Em dọa đấy à?”

      Thôi Yên vội vàng lắc đầu, thổn thức : “, em cầu xin .”

      Đinh Tiểu Dã đứng dậy, có vẻ định bỏ , Thôi Yên giơ tay nắm chặt tay áo .

      “Bỏ ra.” cảnh cáo bằng giọng bình thản. “Em biết là loại người như thế nào rồi đấy.”

      Thôi Yên buông tay, mắt ngấn lệ. “Em chưa bao giờ sợ , cũng biết quay lại phải để làm hại Tăng Phi. Trong lòng em, luôn là người rất tốt, bản tính con người bao giờ thay đổi. Thôi Đình… , Tiểu Dã, em từng gọi trai.”

      Đinh Tiểu Dã trầm tư thể ra mặt, lát sau mới thở dài, hỏi: “Em giữ ta được lúc này, thế có chắc giữ được cả đời ?”

      Thôi Yên nhìn thấy tia hy vọng, liền nắm chặt tay Đinh Tiểu Dã buông. “Em có cách, em tìm ra cách! Chỉ cần chị Phong Lan nhận lời ấy em vẫn còn kịp. có thể giúp em giữ chân Phong Lan lại, cần lâu đâu. Chị ấy từ chối nổi đâu,…”

      “Đừng kéo ấy vào.”

      “Em có ý định làm hại chị ấy. Chị ấy Tăng Phi mà! Hai người như thế kết đôi với nhau có ý nghĩa gì ? Phong Lan có tiền có nhà, lại xinh đẹp, chị ấy thiếu gì cả… Còn em chỉ có Tăng Phi…” Gương mặt Thôi Yên giàn giụa nước mắt.

      Đinh Tiểu Dã cảm thây buồn cười, con người ta luôn sống trong vọng tưởng về người khác. Thôi Yên ngưỡng mộ Phong Lan, Phong Lan lại ngưỡng mộ ai? Trong con mắt người khác, Phong Lan thiếu thứ gì, còn với , chỉ nhớ đến điệu bộ thê thảm của khi say rượu.

      “Bỏ ra.” Đinh Tiểu Dã nhắc lại lần nữa nhưng giọng dịu rất nhiều. thích nhìn Thôi Yên như thế này, có những người chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích, bởi vì họ theo đuổi mục đích đó quá vất vả, và mục đích đó quá quan trọng đối với họ chăng?

      giúp em chứ?” Thôi Yên quệt nước mắt, tỏ ý van vỉ.

      Trước mắt Đinh Tiểu Dã lên dáng vẻ của Thôi Yên bảy năm trước, lúc đó chỉ là bé gầy guộc hơn các bạn bằng tuổi, trước mặt ai cũng luôn nở nụ cười dễ mến. Mối quan hệ giữa hai người phức tạp như vậy nhưng lúc nào cũng bám theo như cái đuôi, mở miệng là gọi “ trai”. Hình ảnh của bé đó và gương mặt nhòa lệ của bây giờ hòa vào nhau. Tại sao đối với nhiều người, tình lại là thứ dễ nhìn thấy mà khó nắm bắt như vậy?”

      “Em .” Đinh Tiểu Dã cuối cùng cũng rút được tay mình ra. “Đừng có gọi điện đến cửa hàng nữa, làm thế có lợi cho ai cả.”

      Thôi Yên gật đầu, khóc nữa, trong mắt chỉ còn vẻ thương cảm. và Tiểu Dã đều còn mẹ, nhưng so ra vẫn còn may mắn hơn.

      “Thôi… à Đinh Tiểu Dã, mấy năm vừa rồi sống thế nào?”

      Đinh Tiểu Dã định trả lời câu hỏi này.

      Thôi Yên cúi đầu nghĩ ngợi, chân thành hỏi: “Có chuyện gì em có thể làm cho ?”

      Đinh Tiểu Dã : “Giữ cho chắc người đàn ông của em, sống tốt cuộc sống của em. Coi như em chưa bao giờ gặp .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :