1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tháng ngày ước hẹn - Tân Di Ổ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7.2: Sai thời điểm cũng là do duyên phận

      Tăng Phi hỏi Phong Lan: “Con bây giờ đều như thế, xong bỏ, cứ như ăn bữa cơm thôi vậy hả?”

      Phong Lan đáp: “Em già rồi, làm sao biết được các trẻ nghĩ gì. Chị thấy cậu đó quá được mà, trắng trẻo ít , cao cao gầy gầy, rất dễ thương.”

      “Ban đầu em cũng nghĩ thế…”

      thể hiểu nổi đàn bà con các nghĩ gì nữa, toàn thích kiểu đàn ông con trai yếu đuối, lả lướt.”

      “Đó gọi là mỹ nam đẹp như hoa, cậu hiểu ?” Thôi Yên với Phong Lan. “Chị Lan biết chứ, bạn trai nào của em trong mắt cậu cũng đều “chẳng ra làm sao”. Mỗi lần bị cậu bắt gặp, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh như tiền của cậu lại khiến chúng nó sợ suýt khóc.”

      “Cậu quan tâm đến chuyện đương của cháu lúc nào? Chỉ có điều cháu lớn bây giờ rồi, nhìn người nhìn vật đều phải mở to mắt, chứ kiểu người mới vậy sợ ra lời mà gọi là đàn ông sao?” Tăng Phi lắc đầu .

      Phong Lan dàn hòa: “Thôi Yên, cậu Tăng Phi quan tâm đến em thôi mà.”

      “Em biết, cho nên mới kể thế chứ.” Thôi Yên vênh cằm với Tăng Phi. “Cháu chia tay xong, tự nhiên thở phào cả người…”

      Tăng Phi cười nữa. “Tại sao cậu phải thở phào?”

      Đến lượt Thôi Yên ngạc nhiên cười. “Cháu cháu đấy chứ, tại sao cậu lại vơ vào vậy? Chị Lan xem, cậu ấy có buồn cười . Chị biết tại sao mỗi lần em có bạn trai đều chẳng kéo dài được bao lâu ? Bởi vì lần nào cậu em cũng thích, lần nào em cũng so sánh chúng nó với cậu.”

      Tăng Phi suýt nữa bị sặc vị cay của canh “tom yum kung” Phong Lan nheo mắt, : “Xem ra em muốn tìm người giống cậu Tăng Phi, hai cậu cháu là tình cảm.”

      Thôi Yên phản đối, gật đầu : “Tất nhiên, ai chẳng mong bạn trai mình dũng cảm, chín chắn, hấp dẫn, can đảm, lại còn tốt với em nữa chứ.”

      “Nếu mà như thế nửa của em phải giống cậu cả ở thêm điểm “cao tuổi”.” Phong Lan nhận xét.

      Thôi Yên cười lúng liếng. “Vậy tốt sao? Vừa giống bố, vừa giống , lại như người , vừa hay mấy thứ này em đều có.”

      no rồi. Lần sau hai người muốn tám chuyện về chủ đề kiểu như thế này tốt hơn hết là tránh xa ra.” Tăng Phi thể chịu nổi nữa, buông đũa xuống.

      Phong Lan để ý đến , tiếp tục thăm dò Thôi Yên: “Thế em biết là mình muốn tìm kiểu người như thế nào, còn mất công sức mất thời gian vào mấy cậu con trai trẻ nít kia làm gì?”

      Thôi Yên và nốt mấy miếng cơm còn lại trong bát, lát sau mới trả lời Phong Lan: “Em thích được người ta em và cũng muốn được đường đường chính chính người ta.”

      Đúng lúc này, Đinh Tiểu Dã bưng đĩa rau muống xào măm tôm bếp vừa làm xong lên. Lúc Thôi Yên ngẩng đầu nhìn , sững sờ dừng cả đũa gắp lại.

      Tăng Phi tinh ý nhận ra tĩnh lặng từ xung quanh, cũng ngẩng đầu nhìn Đinh Tiểu Dã, ban đầu cũng thấy hơi lạ nhưng phản ứng lại được ngay.

      Đinh Tiểu Dã đặt đồ ăn xuống bàn rồi quay người bước .

      “Các thích kiểu người như vậy hả?” chỉ vào lưng Đinh Tiểu Dã, hỏi.

      Thôi rất nhanh quay về vẻ mặt tươi cười. “Đàn ông đẹp trai ưa nhìn ai mà thích chứ? Đúng chị Phong Lan?”

      “Ừm…Hả, đừng có lôi chị vào!” Phong Lan chối phắt.

      Tăng Phi thể tiếp tục chịu đựng được các nữa, rút tiền ra đặt bàn. “Tôi đây, hai người cứ tiếp tục .”

      Thôi Yên vội vàng túm lấy tay áo của , nũng nịu rất kịch. “Đừng mà! So với khuôn mặt non nớt của bọn họ, cháu thích dung nhan phong trần dãi dầu nắng mưa của cậu hơn nhiều…”

      “Biến!” Tăng Phi cười mắng. dường như nhớ ra việc gì đó, vội vàng r axe lấy túi giấy đưa cho Thôi Yên. “Dì bảo cậu đưa cho cháu. Cậu về công ty trước đây, cháu cũng đừng có suốt ngày ngồi lê ở đây, ảnh hưởng đến việc bán hàng của người ta.”

      “Vâng ạ, cậu .” Thôi Yên và Tăng Phi chào nhau. Tiễn cậu xong, đột nhiên lấy món đồ từ trong ba lô ra, trao cho Phong Lan như thể dâng báu vật.

      “Chị Lan, cái này là tự tay em làm, tặng chị đấy, được chê!”

      Phong Lan nhận lấy, là con thỏ được kết bằng hạt, làm móc đeo chìa khóa, tinh xảo lắm nhưng cũng khá xinh xắn.

      “Cám ơn em nhé! Chị chưa bao giờ tặng em cái gì, ngại quá mất.” Phong Lan khách khí .

      “Em hay đến đây, chị thấy phiền là tốt với em lắm rồi.” Thôi Yên cười, lúc này mới chầm chậm mở túi giấy ban nãy ra, bên trong là mấy gói hạt óc chó ngào đường. chỉ nhìn qua rồi đẩy về phía Phong Lan, : “Hay là chị cầm cả lấy mà ăn.”

      Phong Lan ngạc nhiên. “Tại sao phải khách khí thế? Dì em mua cho em, sao lại đưa cho chị?”

      Thôi Yên lại cười, : “Chị tin là của dì em mua cho em à? Dì với bà ngoại và Khang Khang dạo phố, nếu định mua cho em, sao đưa cho Khang Khang mang về? Dì làm sao biết được Tăng…cậu Tăng Phi gặp em chứ?”

      Phong Lan : “ bé này tuổi đời còn mà suy nghĩ già dặn quá. Em nghĩ quá rồi.”

      Thôi Yên lắc đầu, : “Dì em hề biết em thích hạt óc chó. ra em cũng chẳng thích lắm. Chả là vì trước đây rất lâu rồi nhà em được người ta tặng cho hộp, lúc đó em còn , em và Khang Khang đánh nhau tranh phần.”

      “Rồi dì mắng em à?”

      ạ.” Thôi Yên vẫn lắc đầu. “Dì gì cả. Nhưng từ đó trở những món gì mà Khang Khang thích đều xuất trước mặt em nữa, trừ phi Khang Khang xấu tính tự lấy ra để trêu ngươi em.”

      “Em thấy họ đối xử với em tốt à? Phong Lan hỏi.

      Thôi Yên vội vàng phủ nhận. “ , chị đừng hiểu lầm. Cả nhà họ đều rất tốt. Dì em tuy có ác khẩu tí nhưng cực kỳ tốt bụng. Dượng em, chính là bố Khang Khang, lại càng tốt, bà ngoại cũng rất tốt với em. Mọi người đều chưa bao giờ đối xử tệ với em, được lớn lên trong gia đình như thế là phúc phận của em. Họ phải là có tình thiên vị, vì theo bản năng máu mủ ruột rà ắt phải gần gũi hơn rồi, họ chỉ là vô tình bộc lộ ra mà thôi. Chị cũng biết đấy, ở cùng nhau từ sáng đến tối, họ thể lúc nào cũng nhớ được phải để ý đến cảm nhận của em. Chị tin em , em hề để ý chuyện đó đâu. Khi đến sống ở nhà họ, em gần mười bốn tuổi, họ chịu cho em ở là tốt lắm rồi, em tự biết mình đối với họ thể thân thiết như Khang Khang. Em nhắc đến những chuyện này chỉ là muốn , cậu Tăng của em…” dừng lại, nhìn Phong Lan, : “Em xin lỗi, thực ra em thể quen được việc phải gọi bằng cậu, thôi cứ gọi tên nhé, Tăng Phi phải là người ngoài, em cần phải giả vờ trước mặt chị. Từ khi biết em và Khang Khang đánh nhau vì hạt óc chó, Tăng Phi thường xuyên mua hạt óc chó cho em ăn. ra ngay từ đầu em cũng có thích ăn đâu, lần duy nhất đánh nhau với Khang Khang đó là do em chưa hiểu chuyện, cái gì cũng so bì với Khang Khang, Tăng Phi biết những chuyện đó, mỗi khi thấy em buồn, Tăng Phi đều mau cho em, em ăn nhiều đến mức buồn nôn rồi. Nhưng em cũng muốn , vì Tăng Phi lòng tốt với em. Trong lòng em, Tăng Phi mới là người thân và chỗ dựa duy nhất…”

      “Chị hiểu rồi.” Phong Lan bình thản . “Em coi chị là kẻ xâm phạm.”

      Thôi Yên trầm tư hồi lâu rồi tiếp tục : “ ra em rất thích chị, chuyện với chị rất thoải mái dễ chịu.”

      Phong Lan liền thẳng: “Em cũng nghe tin chị “lại” gặp mặt Tăng Phi lần nữa phải ? Lần này dì Tăng Văn và bà ngoại em cũng đến, họ quyết tâm thực ý đồ hợp tác chị và Tăng Phi.”

      “Em biết chị chấp nhận.” Thôi Yên rất nhanh. “Mọi người đều hề biết giữa chị và Tăng Phi chỉ là quan hệ bạn bè nên mới gán ghép hai người với nhau.”

      Trong lòng Phong Lan gờn gợn, cảm thấy có điều gì đó bất thường. quyết định thế nào là chuyện, còn có chấp nhận sắp xếp của con tiểu hồ ly Thôi Yên này lại là chuyện khác.

      Phong Lan nghĩ chút rồi : “Cũng thể là “ép buộc”, chị vẫn xem xét…”

      Thôi Yên cười. “Chị Lan, em với chị lời tâm chân thành của em, chị cũng nên dùng những luận điệu che mắt thiên hạ để lừa em. Chị thể cùng với Tăng Phi được, chị thích Tăng Phi, Tăng Phi cũng thích chị!”

      ấy thích chị sao?” Phong Lan khoanh hai tay trước ngực. “ ấy với em thế à? Đâu thể thế được. Em có biết câu chuyện kết hôn lần này là do ai khởi xướng ? phải bố mẹ chị, cũng phải là người nhà ấy, chính ấy chủ động cầu đấy.”

      Thôi Yên mặt trắng bệch nhưng ngay lập tức kiểm soát được cảm xúc của mình, trấn tĩnh : “Em biết tại sao Tăng Phi lại làm thế. Chị Lan, chị định lấy người chị sao?”

      Phong Lan tiến lên trước, thấp giọng : “Chị cho em biết bí mật nhé, nụ hôn đầu đời của chị là với cậu Tăng Phi của em đấy…Nhiều năm trôi qua rồi, bây giờ nghĩ lại, cảm giác vẫn rất tuyệt.”

      thể như thế được.” Thôi Yên dù có tính toán mưu mô đến mấy, nhưng thực chất vẫn còn trẻ người non dạ, sững người lại, lạc giọng : “Em chưa bao giờ nghe Tăng Phi kể.”

      “Cho nên, phải chuyện gì ấy cũng với em. Trong lòng ấy, em vẫn chỉ là đứa trẻ con.” Phong Lan .

      Thôi Yên định thần lại, bĩu môi cười. “Trẻ con? Có lúc Tăng Phi dám nhìn vào mắt em đấy!”

      “Em nên biết lúc đấy trong lòng ấy nghĩ đến ai!”

      tia căm hận lóe lên rất nhanh trong mắt Thôi Yên, mang theo cả nỗi buồn ai oán trong khoảnh khắc. Phong Lan có chút đành lòng. Đây là lần đầu tiên quan sát Thôi Yên cách tỉ mỉ. Thôi Yên xinh đẹp mỹ miều nhưng các đường nét đều rất thanh tú, khuôn mặt nhắn ưa nhìn. Khi ấy nghiến răng trợn mắt, ra lại khiến người ta thấy thương hơn lúc cố nặn ra nụ cười. Nghe mắt mày Thôi Yên rất giống mẹ đẻ của ấy, như vậy, Phong Lan dường như càng hiểu hơn lý do tại sao Tăng Phi lại luôn canh cánh lo âu sau cái chết của mẹ Thôi Yên như thế.

      “Cho dù có chị can dự chăng nữa, em có nghĩ là em có cơ hội với Tăng Phi ?” Phong Lan nghiêm túc hỏi Thôi Yên. Nếu như là Tăng Phi của năm đó, có thể đáp án khác nhưng chính bởi vì Thôi Yên hôm nay ngồi ở đây, ngay thẳng rành mạch bộc lộ phụ thuộc vào Tăng Phi nên Tăng Phi mới có dáng vẻ như ngày hôm nay.

      Thôi Yên có kiềm chế để rơi nước mắt. “Em chứng minh cho chị xem.” cúi xuống thu dọn túi xách của mình, khi ngẩng lên kịp nặn ra được nụ cười. “ có gì là thể, chị Lan ạ. Chị có biết Hán Huệ Đế Lưu Doanh lấy cháu của ông là Trương Yên ? Tên em và tên bà ta cũng có chữ giống nhau đấy.”

      Phong Lan cảm thấy khá nực cười, tiểu hồ ly bị ép quá đà có thể lấy bất cứ thứ gì ra làm công cụ khiêu khích. Phong Lan đưa tay, nhàng vỗ lên mu bàn tay lạnh ngắt của Thôi Yên, dịu dàng nhắc nhở: “Cho nên Trương Yên đến lúc chết vẫn là trinh nữ.”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8.1: Ánh mắt đói khát

      Đinh Tiểu Dã giúp bên cũng ứng dỡ hàng xuống trước cửa nhà hàng rồi khuân các thùng bia và đồ uống khác vào phòng kho. Phong Lan nhìn rất , lúc ra về, Thôi Yên ngang qua Đinh Tiểu Dã, giả vờ vô tình quay đầu lại liếc cái.

      “Của nợ!” Phong Lan rủa thầm Đinh Tiểu Dã. Đêm hôm đó, sau khi những xao động khó gọi thành tên và lửa tình huyễn ảo của nhanh chóng tắt ngấm ở trong phòng kho, liên tục mấy ngày liền, năng ư hử gì với . Đinh Tiểu Dã vẫn mình kiểu như cũ, hề để tâm đến thái độ thay đổi của .

      Tầm ba, bốn giờ chiều là thời điểm nhà hàng rảnh rỗi nhất trong ngày, ngoài những nhân viên còn công việc chưa hoàn tất, mọi người sau khi nhận phân công công việc của quản lý đều phải tham gia hát đồng ca bài cổ vũ tinh thần.

      Hôm nay, bài hát cổ động mang tên Bước cao mãi. Những giọng hát đủ loại tông cao thấp khác nhau ngừng vang lên: “…Thế gian luôn có công lý, đóng góp tất có nhận về, suông chi bằng làm được, làm phải làm tốt nhất, bước cao mãi…”

      Hoạt động này là do Thái thượng hoàng của nhà hàng, tức là mẹ của Phong Lan, cưỡng chế ép buộc mọi người phải thực , nghe rất có ích cho việc cổ vũ tinh thần làm việc của nhân viên. Phong Lan mỗi lần nghe dàn hợp xướng này hát đều cảm thấy ngứa ngáy cả da đầu. Tuy nhiên nếu nhìn nhận từ góc độ khác giai điệu và lời hát khủng khiếp này ít ra còn có thể làm tan biến cơn buồn ngủ của mọi người trong buồn chiều mùa hạ.

      Phong Lan ngồi dựa lưng vào thành ghế của bộ bàn kê sát cửa ra vào nhất, chăm chú lắng nghe, mắt dõi theo bóng Đinh Tiểu Dã chuyển hàng ra ra vào vào trước mặt . Tuổi trẻ đẹp, đến lớp dưới mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời trông cũng long lánh trong veo. tưởng tượng cảnh những chiếc sơ mi tặng cho Chu Đào Nhiên mà mặc lên người Đinh Tiểu Dã trông như thế nào, cảm thấy bản thân mình trước đây nực cười. Nếu thực lòng người, nếu người ấy ở trong tim bạn đủ hoàn hảo bạn chẳng bao giờ phải để ý người ấy mặc cái gì. Cũng giống như mỹ nhân thực vậy, người ta thông thường phải suy xét ngay từ ban đầu: ồ, đôi mắt của ấy sáng, chiếc mũi của ấy cao…Mà nhìn vào ấy, ai cũng đều cảm thấy: đẹp quá! Thế tức là đẹp, mọi thứ đều hài hòa, thêm chút thành thừa mà bớt chút lại thành thiếu. Tình cũng như vậy, khi lao đầu vào người, chẳng bao giờ để ý đến ưu điểm và khuyết điểm của ta nữa, điều duy nhất bạn biết được là , tha thiết người ấy, đến hơi thở của người ấy cũng khác với thiên hạ.

      Đương nhiên, Phong Lan cũng chỉ lấy Đinh Tiểu Dã trước mặt ra làm ví dụ, xao lòng đêm ấy chẳng qua là trong tình cảnh đặc biệt, với tâm trạng đặc biệt nên sản sinh ra loại ảo giác sai lệch, chứ tình phải là thứ gì đó ở tầng cao hơn, cũng như linh hồn đương nhiên là cao hơn thể xác vậy. tuyệt đối thể cậu bồi bàn, hơn nữa lại là gã bồi bàn hề rung động trước .

      Phong Lan ngồi ngẩn ngơ. Xe tải đưa hàng chạy , để lại luồn khói đen bay xộc vào mũi. Đinh Tiểu Dã lần cuối cùng qua trước mặt , cả gan dừng bước.

      “Chị nhìn gì thế?” vẫn bê thùng bia tay, vẻ như kìm được phải hỏi, lại cũng có chút tò mò.

      Phong Lan bật lại như phản xạ tự nhiên: “Cậu cấm tôi à?! Tôi nhìn vết bẩn cửa kính được sao?” nhận ra mình nhất thiết phải giải thích với nên có chút bực dọc, bèn lấp liếm, phẩy tay bảo tránh ra. “Đừng có lượn qua lượn lại trước mặt tôi nữa, làm tôi chẳng nhìn được gì cả.”

      Đinh Tiểu Dã chầm chậm xoay người nhìn cánh cửa kính trong vắt sáng choang, châm chọc: “Chị mà nhìn bằng ánh mắt đói khát ban nãy chắc chắn là thấy rồi.”

      Cách đó xa, kẻ giọng Nam người tiếng Bắc vẫn tiếp tục gào lên bài Bước cao mãi: “…Thế gian luôn có công lý.” Phong Lan bỗng nhiên nghi ngờ đôi tai của mình có vấn đề.

      “Cậu cái gì? Ánh mắt làm sao?” hỏi dồn như tra khảo.

      Đinh Tiểu Dã đáp ứng ngay nguyện vọng của , tròn vành chữ nhắc lại hai từ quan trọng nhất: “Đói, khát.”

      Phong Lan giận đến mức thốt ra lời, ráng chiều đỏ ối chiếu lên gò má nhanh hơn cả cơn giận lên mặt. có cảm giác muốn bưng lấy mặt chui xuống đất nhưng có thanh gào thét bên trong : “ được bối rối trong tình huống này. Nếu lần này lại thất bại thảm hại trước mắt Đinh Tiểu Dã nữa sau này đừng có nghĩ đến chuyện có thể thẳng lưng ưỡn ngực trước mặt ta.”

      xấu hổ đến mức uất ức, phản đòn: “Cậu ai đói khát? Dở hơi! Cậu đừng có tự đề cao mình quá như thế, cậu nghĩ là ai cũng thích mình à? Đồ hoang tưởng tự cao tự đại, điên rồ!”

      Lúm đồng tiền má trái Đinh Tiểu Dã lúc lúc , như thể cố nhịn cười.

      Vẻ mặt này dường như Phong Lan từng gặp ở đâu, đó là khi hoa mắt mơ màng trong cơn say. bất giác chỉnh sửa lại xống phía sau, chẳng thấy chỗ nào sai sót cả. Hôm nay mặt quần tây, áo cũng rất vừa vặn.

      “Cậu cười cái gì? Cấm cười!”

      Lúc này, dàn đồng ca Bước cao mãi giải tán. Phương Phương chạy lại đỡ lấy thùng bia tay Đinh Tiểu Dã, tươi cười đon : “ mình khuân hết cả xe hàng xe hàng à? Sao đợi em giúp tay?”

      Quản lý nhà hàng gọi từ xa: “Tiểu Dã, lại đây ăn cơm thôi.”

      Bếp phó Đinh cũng gọi : “Lần này tôi cho nhiều muối nữa đâu, cậu lại nếm thử xem mùi vị thế nào.”

      Lúm đồng tiền của Đinh Tiểu Dã càng hằn sâu, từng biểu gương mặt lên trong mắt Phong Lan, như thể tất cả đều trêu tức …”Đúng vậy, ai mà chẳng thích tôi, phải vậy sao?”

      Phong Lan bức xúc, ta đến làm ở tiệm bao lâu rồi chứ? Xem ra phong trào “vận động chỉnh đốn tác phong” vẫn còn cần thiết lắm, ngày mai bắt bọn họ hát bài Thanh tâm chú!

      Đầu óc nhanh chóng lọc qua lượt “danh sách khả nghi” vừa ra trong đầu. Quản lý cửa hàng có con học tiểu học, khá nghiêm túc chỉnh chu rồi. Bếp phó …từ góc độ xác suất thống kê học mà trong cửa hàng có người có xu hướng giới tính mơ hồ là Lưu Khang Khang đủ rồi. Trừ phi… Phương Phương!

      Chuông báo động trong đầu Phong Lan bỗng kêu vang, tại sao trước đây lường đến Phương Phương chứ? hoài nghi nhìn về phía mục tiêu của mình, Phương Phương dọn bàn, chuẩn bị để mọi người ăn cơm nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía cửa đầy vẻ quan tâm. này mới hai mươi hai tuổi, vào làm ở tiệm được hai năm, bình thường rất chất phác, thà như đếm, chẳng biết ăn chơi, đương gì. Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là trẻ trung độ xuân sắc, gặp người ưng ý tránh sao khỏi đầu mày cuối mắt?

      “Cậu…” Bỗng phát ra “bí mật gây shock” này, Phong Lan chỉ tay vào Đinh Tiểu Dã, nhất thời gán được tội danh gì cho . “Cậu quyến rũ nhân viên của tôi!” hạ giọng buộc tội.

      Đinh Tiểu Dã thể giấu nổi nụ cười. phủi phủi bụi cánh tay, : “Lúc nhận công việc, quản lý nhà hàng có dặn dò tôi những việc được làm, tôi thấy bao gồm cả điều này.”

      “Thế tức là chứng tỏ tôi đoán sai phải ?” Phong Lan càng sốc nặng. Bắt đầu từ khi nào vậy? luống cuống bấn loạn. kiềm chế nổi, lại liếc mắt về phía Phương Phương.

      Phương Phương sắc vóc có gì nổi trội, năng cũng kiệm lời, tuy nhiên thân hình ấy lại đầy đặn khỏe mạnh, ánh mắt ấm áp hiền lành, chẳng phải đáp ứng đúng tiêu chuẩn tìm vợ vô cùng thô lậu của Đinh Tiểu Dã đó sao?”

      là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, mỹ nữ ngày trẻ đẹp hơn. Phong Lan hôm nay ăn mặc theo phong cách tomboy từ xuống dưới, tự cảm thấy khá ổn, nhưng trong mắt Đinh Tiểu Dã chắc chẳng khác nào cậu con phẳng đuồn đuột.

      Phong Lan giác ngộ ý thức về nữ tính khá muộn, lên đến cấp ba, những đặc điểm thay đổi lúc dậy mới bắt đầu chớm nở. cho đó là điềm xấu hổ, đường luôn gù lưng như lạc đà để giấu ngực, chỉ sợ người khác nhìn thấy phần nhô lên trước ngực mình. Cho đến lúc vào đại học, vẫn thích mặc váy, tiết thể dục phải chạy bộ phát ra “gánh nặng” của mình lớn bằng các bạn nữ trong lớp, liền thấy thế làm mừng. Tự trang điểm là chuyện tận sau khi tốt nghiệp đại học mới biết, để bây giờ khi gần ba mươi đầu, mới thấu hiểu triệt để câu “ngực bé phong cách, ngực to nhà quê” vĩnh viễn chỉ được công nhận bởi đám đàn bà con và những kẻ kiểu như Khang Khang mà thôi.

      “Trông thể biết được! ấy hóa ra lại tơ tưởng đến thế.” Phong Lan cười có phần miễn cưỡng.

      “Sao chị là “thượng bất chính hạ tắc loạn”?” Đinh Tiểu Dã nhếch mép . “ ấy hơn chị nhiều đấy.”

      Tâm trạng vốn khó tả của Phong Lan ngay lập tức bị câu này châm ngòi thành cơn hỏa nộ bốc lên ngùn ngụt. “Cậu dám so tôi với ấy hả!”

      Đinh Tiểu Dã vẫn giữ nụ cười mặt nhưng ánh mắt nhưng ánh mắt lạnh tanh. im lặng nhìn chốc lát rồi : “Thế chị hơn ấy ở điểm nào?”

      Hơi thở của Phong Lan trở nên gấp gáp ngột ngạt, tay cũng run run. Trước mặt có gương nhưng biết mặt mũi mình lúc này nhất định là vô cùng khó coi. Căm tức, phẫn nộ,… và hơn tất thẩy là nhục nhã. Lời của Đinh Tiểu Dã, cái cách nhìn , đều làm mặt nóng bừng lên. Từ rất lâu rồi tâm trạng bị tác động mạnh đến thế, ngay cả khi biết tin Chu Đào Nhiên cưới vợ, khoảng khắc nhận ra mình bị lừa dối đó cũng còn xa mới bằng. Phong Lan mở miệng nhưng rồi lại ra lời, dùng hết sức bình sinh đẩy Đinh Tiểu Dã đứng trước mặt ra rồi chạy khỏi nhà hàng.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8.2: Ánh mắt đói khát

      Bên ngoài nắng như đổ lửa, Phong Lan cũng xa lắm. Mười phút sau, vào ngồi ở quán KFC trong tòa nhà văn phòng kết hợp trung tâm thương mại đối diện, cầm ly kem nhồi từng thìa vào miệng nhưng miếng nào cũng nghẹn đắng trong cổ họng.

      Phong Lan phải là người biết mình biết ta. thừa nhận đôi khi mình có chút “chảnh”, tính khí được hòa nhã lắm, sĩ diện, cũng có chút tự phụ… nhưng tự thấy mình tuyệt đối phải là người xấu tính. Hôm nay, nhìn thấy bản thân mình trong con mắt của Đinh Tiểu Dã, hời hợt, lố bịch, đạo đức giả, lại còn hung hăng nữa… Điều gì biến trở nên xấu xí như vậy? Đáp án khiến sợ hãi.

      đố kị?

      nam nhân viên phục vụ trong nhà hàng của mình mà ghen với nữ nhân viên phục vụ.

      Điều này quả đáng sợ.

      Phong Lan có thành kiến gì với Phương Phương, trẻ này vừa từ quê ra vào làm việc trong tiệm của Phong Lan luôn. Phương Phương học hỏi nhanh, nhưng Phong Lan cảm thấy cần cù có thể bù đắp. Em trai Phương Phương thiếu tiền học phí, Phong Lan cũng gật đầu bảo kế toán gật đầu bảo kế toán ứng trước tiền lương đưa cho ấy. luôn tự thấy về mặt này mình làm rất tốt, ít ra so với thế hệ trước là có thay đổi quan điểm, con người phân sang hèn, chúng sinh đều bình đẳng. Nhưng thực tế phải như vậy, chưa bao giờ thay đổi góc nhìn để thông cảm với những người trong cửa hàng như Phương Phương, Tiểu Kiều, A Thành. tỏ vẻ thiện ý với bọn họ nhưng trong sâu thẳm lòng mình, vẫn cảm thấy bản thân mình khác với họ, là bà chủ của họ. có thể thân thiện, nếu như muốn vậy. Vì thế khi Đinh Tiểu Dã trắng trợn đặt và Phương Phương vào cùng vị trí “người cạnh tranh” hề có gì khác biệt, thể chịu nổi!

      Phong Lan tiếp tục ăn kem, phân tích cơ chế hoạt động của bản thân lượt, cho đến cao độ của nhân sinh. Đến khi ăn hết miếng kem cuối cùng, chấp nhận mình còn xa mới đạt đến mức hoàn hảo như mong đợi, tuy nhiên cũng chẳng định quyết tâm thay đổi. Con người sống trong xã hội tập thể, xã hội này tự thân nó có những quy tắc hành vi và tiêu chuẩn về giá trị, bạn có thể giả vờ biết đến nó nhưng thực ra nó kiểm soát lựa chọn của tất cả mọi người mọi lúc mọi nơi. Đúng thế xao động… trước Đinh Tiểu Dã. Nếu trong trái tim hồ nước xuân nhìn thấy những cơn sóng lao xao nhè , thực ngay từ lần đầu bước vào tiệm, trong khoảng khắc được Khang Khang giới thiệu rồi quay người đối diện với , dưới bề mặt phẳng lặng kia, hồ nước thầm xao động rồi.

      Ngay từ đầu Phong Lan biết, cả Đàm Thiếu Thành cũng nhận ra điều đó. Vì thế nên cố che đậy, cố chống lại. Bởi biết điều này là thể. êm ả xuôi chèo mát mái lớn lên dưới bao bọc của bố mẹ và mọi người trong gia đình, mười năm đóng cửa chăm chỉ đèn sách rồi vất vả xây dựng nghiệp riêng, con đường tình cảm cũng trải qua đủ kiểu kén chọn. Tất cả những điều đó thể để đến ngày nhân viên phục vụ tay trắng, gốc gác được, hơn nữa đối phương lại hoàn toàn để mắt đến .

      Tấn kịch ngày hôm nay đối với Phong Lan mà , có thể coi như việc tốt, như thể bình nước lạnh tưới lên cái đầu nóng phát sốt của , khiến ớn lạnh toàn thân rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ. phải kiểm soát được tình thế, trước khi nước hồ nổi sóng phải dàn phẳng được tình trạng khó chịu này, nhất định là phải như thế!

      Phong Lan quay trở lại nhà hàng, Khang Khang về, mở tiệc chén món cá hố kho mẹ cậu mang đến. Vừa nhìn thấy Phong Lan, Khang Khang bưng hộp cơm chạy lại, thân tình mời mọc: “Chị Lan, mẹ em kho cá hố ngon lắm, chị có muốn ăn thử miếng ?”

      Thấy Phong Lan lắc đầu, Khang Khang lại ghé sát tai , khẽ hỏi: “Nghe chị có khả năng làm mợ em… Em còn nghe, Tiểu Dã chọc giận chị. ra là tại sao vậy? Chị kể em nghe, em đảm bảo với ai.”

      Phong Lan chán ngán đẩy cậu tar a. “Mỡ miệng cậu sắp bôi sang cả mặt tôi rồi.”

      “Tiểu Dã tính tình khó chịu nhưng thực chất là người tốt, chị đừng đuổi ấy nhé.” Khang Khang ra nỗi lo lắng của chính mình.

      Có đáng phải thế ? Chuyện đó có gì đâu mà.” Phong Lan cười.

      “Chị là độ lượng!” Khang Khang giơ ngón tay cái lên.

      Phong Lan chắc chắn đuổi việc Đinh Tiểu Dã, phải vì rộng lượng mà vì lòng tự tôn của cho phép mình làm hành động đó. để ở lại tiệm, để hằng ngày trông thấy , sau đó xóa bằng được ra khỏi trái tim, chút vết tích, đó mới là thắng lợi thực .

      “Những việc hôm nay tôi vẫn phải với Đinh Tiểu Dã chút. Khang Khang, cậu với cậu ta, bảo cậu ta vào phòng kho gặp tôi.”

      Phòng kho ban ngày cũng bật đèn. Hôm nay lại đúng lúc có đợt hàng mới xếp nên bên trong càng có vẻ chật chội. Phong Lan bước vào, đứng ở ngoài cửa nhìn Đinh Tiểu Dã cởi tạp dề rồi bước lại.

      “Chị tìm tôi à, chị chủ?” Trong đôi mắt của Đinh Tiểu Dã kia, dường như chẳng có chuyện gì có thể lưu lại tông tích.

      “Ừ, tôi gọi cậu đến đấy. Cậu đứng ở đây, đừng đâu.” dặn.

      Đinh Tiểu Dã : “Khách hàng đông, quản lý bảo tôi…”

      “Tôi mới là chủ của cậu. Bây giờ công việc tôi giao cho cậu là đứng ở đây cứ đứng, được gì, được đâu.” Phong Lan .

      Đinh Tiểu Dã nhún vai, vẻ mặt miễn cưỡng.

      Phong Lan nhếch mép : “Trong tám tiếng đồng hồ làm việc, cậu coi như phúc lợi của tôi.”

      lùi lại bước, điều chỉnh thành khoảng cách vừa đủ, nhìn chằm chằm giấu giếm.

      Năm năm trước, Phong Lan công tác đến Thái Lan, ăn món cua cà ri kiểu Thái chính cống, ngon kinh thiên động địa, sau đó luôn nhớ nhung thèm khát. Sau này khi mở nhà hàng Thái Lan, ngày nào bữa nào cũng ăn cua cà ri, cuối cùng từ thèm khát đến phát ngấy, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi vị của món ăn đó là dịch dạ dày lại ứ lên. Và điều này cũng thành kinh nghiệm sống quý báu của , giả dụ có biểu “đói khát” trước món nào cứ ăn lần thỏa thuê, uống lần miệng, cho đến khi chán ngấy, bao giờ còn muốn động vào nữa.

      Đinh Tiểu Dã hề luống cuống, càng trốn tránh, mặt đổi sắc đứng đó giương mắt nhìn lại Phong Lan.

      Hai người giữ cục diện như vậy đến gần năm phút. Phong Lan chỉnh lại tư thế đứng chút, chân bắt đầu mỏi. Lần này mở miệng cất lời, bình tĩnh hơn nhiều.

      “Chính xác, Đinh Tiểu Dã, cậu đúng là kiểu người tôi thích. Từ dáng người đến gương mặt, giọng lẫn dáng .” tiến lên bước, khoảng cách giữa hia người càng gần. Phong Lan ngẩng đầu, mũi hai người gần sát vào nhau. “Cậu thích tôi, tôi cũng biết. sao cả, dù sao chúng ta cũng thể nên chuyện. Tôi ham thích cái tướng sắc của cậu vừa xong tui ngắm đủ rồi… chỉ vậy mà thôi.”

      Đinh Tiểu Dã lấy vật từ trong túi ra đưa cho . “Lúc chị lên cơn đánh rơi cái này.”

      Phong Lan nhìn xuống, hóa ra là con thỏ xâu bằng hạt của Thôi Yên đưa cho . cầm lấy, nhớ ra ánh mắt của Thôi Yên lúc đó liếc , liền lười cảnh báo: “Thôi Yên giống Phương Phương đâu. Tốt nhất cậu nên tránh xa ấy ra, lỡ Tăng Phi đánh cậu gãy chân đáng tiếc.”

      Đinh Tiểu Dã thấp giọng nhắc lại: “Tăng Phi? Người đàn ông cùng chị đó hả?”

      “Kể ra cậu với Thôi Yên cũng hợp nhau đấy, nếu có gì đó nhất định vui phết.” Phong Lan ngang qua rồi quay đầu lại cười, : “Tôi có lòng nhắc nhở cậu như vậy, lần sau nếu tôi có sai sót gì, cậu cũng từ chối giúp tôi đâu nhỉ?”

      Đinh Tiểu Dã đứng , buồn tình giơ chân đá đá vào mạch vữa giữa các viên gạch, nghe vậy ngẩng đầu, nở nụ cười tươi rói.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9.1: Người con trai luôn nhớ nhung

      Trong vòng chưa đến nửa tháng, Tăng Phi hẹn Phong Lan xem phim hai lần, xem biểu diễn ca nhạc lần. Phim đều do Phong Lan chọn theo sở thích của , toàn là những bộ phim nghệ thuật cực kỳ nhàm chán. Có thể nhìn thấy ngay rằng Tăng Phi hề hứng thú gì với những trò giải trí lãng mạn này, Phong Lan phát cúi đầu xem đồng hồ mấy lần liền nhưng lại hề phàn nàn câu nào mà vẫn kiên trì trụ vững. những thế mỗi lần Phong Lan cho rằng tình trạng vô vị nhạt nhẽo này sắp làm chán ngấy lên rồi lại bình thản hẹn ngày gặp lại với .

      Cuối cùng, sau khi xem xong bộ phim trong lần hẹn thứ hai, Phong Lan kìm nổi đành cất lời hỏi Tăng Phi trước: “ với em định ám nhau đến khi nào đây?”

      Tăng Phi rủ uống cà phê, cười và hỏi lại: “Sao lại ám? cứ nghĩ con đều thích những thứ này, em đồng ý chơi với , ít ra cũng thể rằng em đến nỗi phản cảm với những kiểu như vậy.”

      phải biết là, em là trong thời gian quá độ, tình cũ qua tình mới chưa tới, có cả đống thời gian để lãng phí. Nhưng người bận rộn như có nhất thiết phải nhạt nhẽo như giống em như thế ?” có chút chán chường. “Lẽ ra em cũng định kiềm chế rồi đấy, để đợi cho đến khi chịu nổi trước. Sau đó khi người nhà chúng ta hỏi thăm tình hình đến đâu rồi em có thể đẩy trách nhiệm sang phía .”

      Tăng Phi đành : “Em cảm thấy chịu nổi à? Nếu là vấn đề phim ảnh lần sau có thể sửa sai, nếu là vấn đề của vẫn ngại quá.”

      Phong Lan lấy tờ menu dựng bàn cuốn thành hình ống nghe. : “Con thích lãng mạn, thích hình thức nhưng quan trọng là họ làm những việc đó với ai. Nếu như chết mê chết mệt chỉ cần cùng nhau xem bộ phim hoạt hình cũng có thể khiến lửa tình rực cháy… đừng có nhìn em như thế, ý em phải tốt, vấn đề là hai chúng ta có phù hợp với nhau ? là bạn bè của nhau giờ lại thử đương, tại sao lại ngại ngùng như vậy, bởi vì chúng đều biết quá gốc gác tính tình của nhau, thiếu hẳn bước tìm hiểu thăm dò, có những trải nghiệm hay cảm nhận đẹp đẽ đáng nữa. Em vẫn tiếc nhớ các cảm giác làm bạn bè bình thường với , nhất định chê cái bộ phim ngớ ngẩn kia đáng xu, em cũng phải kiên nhẫn chống lại cơn buồn ngủ ngồi chờ đến phút cuối.”

      Tăng Phi bưng cà phê lại cho , lên tiếng lấp liếm. “ lại mắc bệnh suy nghĩ chủ quan rồi, cứ cho rằng chố bạn bè mọi chuyện đơn giản dễ dàng hơn.”

      là!” Phong Lan . “Tại sao thẳng thắn thừa nhận rằng chỉ dùng em làm bia đỡ đạn? Dám giả vờ ngây ngô hỏi em thế nghĩa là gì chúng ta chẳng còn gì để nữa.”

      “Trước đây em cũng chuyện với bạn trai cũ kiểu thẳng tưng thế này, mà bọn họ vẫn thấy em đáng à?”

      “Đương nhiên em làm thế. Vấn đề là chúng ta nhau, tại sao em phải tỏ ra đáng chứ?”

      Tăng Phi : “Được lắm, em vừa đâm nhát, bây giờ lại giội cho gáo nước lạnh nữa.”

      “Đừng có loanh quanh vòng vo nữa, cứ thẳng ra , mọi người đều thấy thoải mái. Là do Thôi Yên ép quá phải ?” Phong Lan đành đưa ra kết luận.

      Tăng Phi đùa nữa, mệt mỏi dụi dụi mắt, : “Thái độ con bé bây giờ em cũng nhìn thấy rồi đấy. Trước đây nghĩ con bé vẫn còn , hiểu chuyện, nhưng mà… thể để Thôi Yên tiếp tục như thế này.”

      Phong Lan : “Em từ đầu rồi, con trưởng thành sớm hơn tưởng tượng nhiều. bao giờ tự xét xem, nếu nuông chiều dung túng con bé có thể mơ mộng được lâu đến như vậy ? Người ngoài thường có con mắt nhìn nhận tỉnh táo hơn, em đoán chắc cũng chưa hứa hẹn điều gì nhưng cũng đẩy con bé ra xa, chung là cho con bé lý do để dựa dẫm.”

      “Tuổi thơ của Thôi Yên được vui vẻ êm đềm, trở nên cứng đầu khó bảo là may mắn lắm rồi. Trước đây từng với em, gửi con bé cho chị nuôi dưỡng cũng là biện pháp bất đắc dĩ. Con người chị thô ráp hơn cả đàn ông, rể lại là người nhu nhược, chẳng quan tâm đến chuyện gì. Họ chăm sóc Thôi Yên cũng chỉ đến mức để bị đói bị rét, chứ những mặt khác thể chu toàn được, chỉ muốn cố gắng hết sức mình để cho con bé có được cảm giác có mái ấm gia đình.”

      muốn cho con bé tình thân nhưng con bé lại đòi tình cơ. Thôi Yên bị cứng đầu khó bảo, vì được “ông cậu” như bao bọc đầy đủ, lo lắng tận răng, Nếu như em lớn lên trong môi trường giống như con bé, em cũng rời khỏi được.” Phong Lan phải ngày đầu tiên quan biết Tăng Phi và Thôi Yên, lời ra tuy dễ nghe nhưng đều là rút từ gan ruột.

      phải bù đắp cho con bé là vì sao? Vì con bé mất gia đình cũng có phần trách nhiệm của …”

      Phong Lan cắt đứt lời tự buộc tội mình của Tăng Phi: “ cứ luôn vô cớ lấy trách nhiệm vào thân, thảo nào cuộc sống càng ngày càng mệt mỏi. Gia đình Thôi Yên vốn cũng chẳng nguyên vẹn, cũng làm hết nhiệm vụ của , rốt cuộc có điều gì sai trái chứ? được áp đặt vào Thôi Yên những hối tiếc của với mẹ con bé, như thế công bằng với tất cả mọi chuyện.”

      Lần này Tăng Phi chọn cách lặng thinh.

      Phong Lan dò hỏi ý tứ Tăng Phi: “ có mong con bé vui vẻ ?”

      “Đương nhiên. Con bé sống vui, trách nhiệm của cũng hoàn tất.” Tăng Phi .

      “Để Thôi Yên vui vẻ chỉ có cách, đáp ứng mong ước của con bé, thế là hạnh phúc tột đỉnh. Dù gì quan hệ họ hàng của với con bé cũng chỉ là vớ vẩn.”

      Tăng Phi sững người thoáng rồi tỏ vẻ tin vào tai mình, : “Đùa kiểu gì thế? Thôi Yên hay nhặng xị, có thể là đứa trẻ to xác biết gì. có thần kinh đâu mà lợi dụng con bé, làm thế có còn là người ? Người khác nghĩ về thế nào?”

      Phong Lan vốn định : “ quan tâm đến chuyện người khác gì vậy sao?” Nhưng khi lời ra đến miệng, bỗng nhiên nhớ ra, hình như Đinh Tiểu Dã cũng từng với câu này. Thực ra rất hiểu Tăng Phi, về bản chất và Tăng Phi đều cùng típ người, hai người giống như loài cá vậy, sống trong bể cá vô hình, trông có vẻ an nhàn tự tại nhưng cả hai đều bơi ra khỏi được giới hạn gông cùm của bể cá, và cũng đủ can đảm làm vậy, bởi đó là gian sinh tồn quen thuộc của họ. Lời kiến nghị to gan vừa nãy của , chưa đến người ngoài, chỉ riêng mẹ và chị của Tăng Phi đừng hòng chấp nhận.

      coi như em chưa gì nhé.” Phong Lan thở dài. “Trái cũng xong phải cũng chẳng được, con người ta sống ở đời sao lại phức tạp đến vậy? Em nhớ là trước đây hồn nhiên vô tư hơn bây giờ nhiều.”

      Tăng Phi : “Trước đây có bao giờ quan tâm để ý đến cảm nhận của người khác đâu. Luôn cho rằng thích gì làm nấy mới là cách nam giới sống, là biểu của đàn ông đích thực. Sau này mới phát những phải trái đúng sai, những lý với tình đều hề như nghĩ. Là người trưởng thành, người dàn ông đều, điều đầu tiên chẳng phải là chăm sóc những người thân thiết bên mình, để họ có thể sống yên bình vui vẻ hay sao?”

      Phong Lan bỗng nảy ra liên tưởng kỳ khôi, tại sao tất cả những chàng trai lãng tử khi qua tay hoặc khi vào đến tay đều trở thành người đàn ông tử tế, thích chăm lo cho gia đình? Nhưng lại cảm thấy mình may mắn chút nào.

      “Thôi Yên liệu có chịu chấp nhận ? Tính cách của nó phải là khó bảo, nhưng ràng là rất khôn ngoan, dễ thỏa hiệp.”

      “Đến ngày nào đó, nó hiểu ra.” Tăng Phi miễn cưỡng .

      “Nhưng bây giờ em thể hiểu được.” Phong Lan nhìn thẳng vào mắt Tăng Phi, hỏi: “Trông em có vẻ ngu ngốc đến thế ?”

      Tăng Phi tỏ ra ngạc nhiên. “Cái gì cơ?”

      “Đến mức này rồi em cũng luôn, nghĩ em đồng ý nhận lời để có cớ thoát khỏi người con khác à?”

      “Đương nhiên phải.” Tăng Phi . “Thôi Yên chỉ là nguyên nhân khiến đặt ra quyết tâm phải nghiêm túc bắt đầu mối quan hệ. Nếu đơn thuần chỉ là tìm người phụ nữ để kết hôn đối với phải là chuyện khó. có thể lựa chọn và chọn em. Em vẫn khó tính quá.”

      “Thế tại sao lại là em?” Phong Lan ngây ngô hỏi.

      “Bởi vì là đàn ông.” Tăng Phi .

      Phong Lan nghe thấy vậy có chút ngượng ngùng, người đàn ông hoàn toàn biết tán tỉnh, khi ra những lời ý nhị lại dễ khiến người ta xao lòng. : “Sao câu này từ mười mấy năm trước? Lúc đó em chắc chắn tin.”

      Tăng Phi cười đáp: “ cũng từng đàn ông chậm lớn àm. Trước đây đầu óc để tâm đến chuyện này, hơn nữa lúc đó em mới có mấy tuổi đầu.”

      đến đây, Tăng Phi bỗng nhiên cười lạ lùng.

      cười gì thế?” Phong Lan hỏi.

      nhớ đến “nụ hôn đầu đời” của chúng ta.”

      “Đúng là giữa và Thôi Yên hề có bí mật.” Phong Lan chống tay lên trán, cười. “Em cũng coi đấy là chuyện to tát.Kỳ nghỉ hè năm đó em đến nhà Ngô Giang chơi, đúng lúc cũng ở đó, em lừa , trường sắp thi gập bụng, bảo để em giữ chân cho gập… Tóm lại là môi cung có chạm nhau, theo em tính là nửa nụ hôn.”

      cũng tính.”

      “Hóa ra… cũng có ấn tượng về chuyện này?”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9.2: Người con trai luôn nhớ nhung

      “Lạ lắm sao? Lúc đó cũng còn ngây thơ trong sáng mà…”

      Hai người nhìn nhau cười to. Tiếng cười của Tăng Phi thoải mái sảng khoái, Phong Lan rất lâu rồi thấy trong dáng người vẻ thả lỏng thư thái này, ký ức xưa bỗng lãng đãng quay về.

      “Chỉ cần chút nữa thôi, chúng ta phải là thể.” Tăng Phi .

      Phong Lan muốn tính toán chính xác đó là chuyện của bao nhiêu năm về trước, điều đó chỉ làm càng thêm tuyệt vọng trước tốc độ của thời gian.

      “Hồi đó trẻ con ngây ngô hồ đồ, hiểu gì đâu?” tỏ ra vô tội.

      Tăng Phi : “Bây giờ hết hồ đồ rồi, thử lần nữa xem sao!”


      Mấy ngày sau đó, câu “thử lần xem sao” của Tăng Phi cứ luẩn quẩn trong đầu Phong Lan. Hai người thực có thể “thử lần nữa” ? Chỉ câu của Tăng Phi mà khơi gợi lại trong lòng Phong Lan bao nhiêu ký ức về những chuyện xưa. Nhưng những cảm xúc mong manh dễ lướt qua của thời niên thiếu liệu có thể đặt ngang hàng với lựa chọn cho cả đời? nhận lời Tăng Phi rằng cố gắng cân nhắc, nhưng rồi cũng thể quyết định.

      Hôm nay là ngày mùng Bảy tháng Bảy lịch, Tăng Phi công tác xa, báo với Phong Lan trước, hẹn khi về mời ăn, cũng hy vọng lúc đó đưa cho câu trả lời. Phong Lan chỉ mong công việc của bận rộn hơn nữa, để mình có thể kéo dài thời gian. Bây giờ đầu óc rối tung như tơ vò.

      Những dịp lễ tết thông thường là thời điểm quán xá ăn uống bận rộn đông khách nhất, đặc biệt là những ngày lễ lãng mạn. Nhà hàng của Phong Lan ngừng nhận đặt chỗ trước đó ngày nhưng khách vẫn xếp hàng dài dằng dặc đợi bàn. Hôm nay Đinh Tiểu Dã có mặt ở cửa hàng, nghe đến phiên ta nghỉ. Phong Lan phê bình quản lý cửa hàng chặp, dù là nhân viên đến ngày nghỉ, cũng phải chọn những ngày bận rộn. Bình thường số lượng nhân viên trong quán là vừa đủ, thiếu mất người, lại đúng lúc khách hàng lũ lượt kéo đến, khiến là chủ quán mà cũng đành phải tròng tạp dề vào người để làm phục vụ.

      Quản lý cửa hàng kêu oan, giải thích rằng Đinh Tiểu Dã từ hồi làm đến giờ chưa nghỉ ngày, cũng chưa xin phép nghỉ lần nào, lần này chủ động xin được nghỉ, khó lòng để ý. Phong Lan cũng thêm nữa, sau đó nghĩ, con người ấy vắng mặt cũng có cái tốt, phải nhìn ta lượn lờ trước mặt, trong lòng cũng thoải mái hơn, làm việc lại đỡ bị phân tâm.

      Bận rộn liên tục cho đến tận mười giờ tối, mãi mới tiễn được nhóm khách cuối cùng ra về. Kiểm hàng kết sổ xong xuôi, lưng Phong Lan sắp gãy đến nơi, đứng thẳng lên nổi. Đinh Tiểu Dã vẫn chưa thấy về. Lẽ nào vào ngày này, đến cũng là “giai nhân” có hẹn? Còn Phong Lan đành làm kẻ đơn coi lao động là vinh quang, điều này khiến khỏi cảm thấy bức xúc.

      Phong Lan bất giác nghĩ đến Tăng Phi, nếu như ở trong nước, có lẽ mời ăn, có thời gian để nhận lời hẹn hò hay chưa biết nhưng ít ra còn có người nhớ đến. Phong Lan có chút hoảng hốt nhận ra, biết từ lúc nào, những dịp như ngày lễ Thất tịch này, điện thoại của tuyệt nhiên kêu nữa. Dường như mới từ hôm qua, vẫn còn đau đầu vì biết phải xử lý chỗ hoa được tặng như thế nào, vậy mà trong thoáng chốc “cửa ngoài xe ngựa vắng ” rồi. Thời gian sao lại phũ phàng hơn cả lòng dạ con người như thế?!

      Lúc rửa tay, cẩn thận ngắm mình trong gương kĩ. Sau khi dặm lại lớp trang điểm, khuôn mặt này cũng đến nỗi nào nhưng trong đôi mắt kia còn nét ngây thơ, vô tội nữa. Khi nhìn Tăng Phi, luôn có cảm giác bây giờ mệt mỏi và lạnh nhạt. Còn Đinh Tiểu Dã nhìn thấy thế nào, trong mắt ta, có phải là kẻ điên rồ già úa ?

      , vẫn chưa đến ba mươi, trước khi dung nhan lão hóa thực , thể để tâm trạng khủng hoảng này làm mất sinh khí của mình.

      Phong Lan thử đặt mình vào tâm trạng người mới gặp Tăng Phi lần đầu để nhìn nhận, đúng như mẹ , gia đình, nghiệp, con người lẫn ngoại hình của đều hoàn hảo. Nhưng bây giờ trong tim , Tăng Phi chỉ là người bạn thông thường, có cảm xúc ham muốn trước . Nhưng chẳng lẽ tình là thứ hời hợt vậy sao? Có thể cần phải loại bỏ những ý nghĩ thô tục tầm thường. là chung sống với nhau cả đời chứ phải là ham muốn trong giây lát, thuyết phục bản thân nhiều lần như thế. Còn về Đinh Tiểu Dã… , hề nghĩ đến Đinh Tiểu Dã, giây cũng .


      Phong Lan thu dọn đồ đạc, chào các nhân viên lục tục ra về. Bắt đầu từ hôm qua bỗng đâu có chiếc xe ô tô cũ rích đáng ghét đỗ vào vị trí xe của . phản ánh với quản lý tòa nhà và cũng dán giấy nhắn cho chủ xe, thế mà đến hôm nay, chiếc xe đó vẫn chưa thấy rời . Chỗ đỗ xe của tòa nhà này rất chật chội, mỗi củ cà rốt là hố, xe nào có vị trí riêng của xe ấy. Hôm qua ban quản lý liên hệ được với chủ nhân của chiếc xe đó, tuy nhiên sắp xếp được cho chỗ đỗ tạm thời, còn hôm nay khá hơn, để đỗ thẳng vào chỗ đất trống phía sửa sau.

      Nếu sáng mai mà cái xe chết tiệt đó vẫn chịu , thề gọi công ty cứu hộ kéo ra bãi rác, Phong Lan tức tối nghĩ thầm. đóng cửa xe, chuẩn bị khởi động, vô tình phát ngay cạnh chân mình có tờ hóa đơn, nhặt lên nhìn, là hóa đơn tiền xăng đổ tối hôm qua. nhớ rất , sáng nay trước lúc ra khỏi xe, còn sắp xếp tờ hóa đơn xăng này cùng số hóa đơn cũ thành tập gọn ghẽ, để ngay ngắn trong ngăn để đồ phía bên tay phải ghế lái, bây giờ tại sao mình nó lại rơi ra nằm ở đây?

      Phong Lan giật mình, hệ thống báo động trong đầu kêu vang. từ từ quay người ra sau, phát có điều gì bất thường, bỗng có bóng đen từ hàng ghế sau vùng dậy, chồm về phía . May mà ở trạng thái đề phòng, tay để sẵn ở tay nắm cửa xe, trong lúc hoảng loạn kêu thét lên tiếng, đẩy cánh cửa nhảy ra ngoài. Trong khi hơn nửa người ngã ra khỏi xe cánh tay phải lại bị bóng đen đó cố sống cố chết túm chặt kéo lại, vẫy vùng cố thoát,quay lại nhìn thấy thằng oắt hình như gặp đâu đó rồi, tóc tai bù xù, mặt mũi xanh lét tối tăm nguy hiểm, hai cánh tay gầy đen như que củi túm chặt cổ tay , cố sức kéo trở lại xe.


      Phong Lan kêu cứu ầm ĩ, cố gắng vẫy vùng thoát ra. Trong lúc giằng co, thằng oắt thó đó cũng bị kéo lao về phía trước, bay qua lưng ghế của hàng ghế trước, hai bàn tay khiến ghê tởm đó vẫn sống chết bám chặt lấy cổ tay . Phong Lan nhớ ra , lần trước chính giật túi của , đến nay chưa đầy tháng, tên cướp này lại thấy bở đào mãi, muốn ra tay lần nữa với xe và cả người cơ.

      Xem ra đối phương xem là con mồi béo bở rồi. Lần trước trong túi của Phong Lan ngoài tiền mặt, điện thoại di động ra, còn có chiếc đồng hồ đeo tay vừa tháo ra ngay trước đó, đều là thứ đắc tiền, chẳng trách đối phương đánh hơi được được mồi ngon lởn vởn bám lấy . Phong Lan tức điên người, mà dễ bị bắt nạt vậy sao? tháng mà đòi cướp của những hai lần à? Xã hội này có bao nhiêu người làm ăn gian dối phi pháp, sao cướp của bọn họ chứ? thức khuya dậy sớm mỗi ngày, đóng đủ thuế theo pháp luật quy định, dốc cả tuổi xuân và thời gian để kiếm chút tiền, kết quả là ngày Thất tịch lãng mạn, người đàn ông duy nhất nhớ đến lại là tên trộm.

      Vụ lần trước bị cướp rồi ngã, phải vất vả phiền phức làm lại giấy tờ và nhận những câu mỉa mai châm chọc của Đinh Tiểu Dã vẫn hiển ngay trước mắt. Phong Lan tức giận đến đỉnh điểm, việc gì cũng dám làm, tự thấy thể vùng thoát ra ngay được, bèn tháo giày cao gót, che đầu che mặt rồi đập lên đầu tên trộm. Cũng biết chắc gót nhọn của giày trúng vào chỗ nào của tên cướp, ban đầu còn cố né, rồi bỗng nhiên kêu lên tiếng đau đớn, cổ tay Phong Lan lập tức được nới lỏng, cả người ngã về phía sau theo quán tính, đập xuống nền xi măng, chưa kịp nhận ra chuyện gì thấy cửa xe bị đóng từ bên trong, đèn xe bật sáng, tên cướp khởi động xe.

      Vị trí Phong Lan ngã ngay phía trái ở trước xe, vô vọng giơ tay chặn ánh sáng chói lóa của xe chiếu vào mắt, tiếng thét tắt nghẹn trong cổ họng, kịp suy nghĩ điều gì, chỉ biết mình bị húc mạnh sang bên, lại ngã xuống lần nữa. lồm cồm bò dậy, trợn tròn mắt nhìn xe mình chạy loạng choạng ngoằn nghoèo về phía trước.

      Phản ứng đầu tiên sau khi Phong Lan hoàn hồn là gọi điện thoại cho bảo vệ chặn xe lại, sau đó lại tức tối nhận ra túi xách của mình để ở ghế lái phụ. cáu kỉnh đấm tay xuống đất, chửi to: “Đồ khốn kiếp…”

      Chưa chửi hết câu, bỗng phát bên cạnh mình có người, cú đấm vừa rồi của thực ra rơi trúng đùi của người đó.

      “Đinh Tiểu Dã?”

      Đinh Tiểu Dã ngã dưới đất trông cũng thê thảm chẳng khác gì Phong Lan, nghe thấy tiếng gọi, mới chống tay miễn cưỡng ngồi dậy. “Chị chửi ai là đồ khốn kiếp?”

      Phong Lan cảm giác não mình vừa mới quay về, tạm thời vẫn chưa xử lý được những biến đổi mới nhất của tình huống. Đinh Tiểu Dã vẫn chưa hết sợ, : “Mẹ kiếp, vừa xong nếu chậm bước, chắc tôi thành vật tế thần cho chị quá.”

      “Cậu từ đâu ra vậy?” Phong Lan vẫn chưa hoàn hồn, lắp ba lắp bắp hỏi.

      “Thế này mà chị còn mặt mũi để hỏi hả? Tôi đến chậm bước là chị chết chắc rồi.” Đinh Tiểu Dã xong, phát Phong Lan vẫn ngây dại, lúc này mới tin là thực mất lý trí, đến bây giờ vẫn chưa nhận thức được tình huống vừa xong nguy hiểm như thế nào.

      “Chị sợ đâm chết chị à? Chị làm cách nào mà sống đến tận bây giờ vậy? Nếu xương cốt chưa bị gãy rời chị đứng lên ngay cho tôi!”

      Phong Lan giờ mới thấy sợ, thằng khốn đó dám lái xe cán qua người lắm chứ? Câu trả lời như ban ngày, chẳng qua việc vừa xong xảy ra nhanh như ánh chớp, bất ngờ đến kịp cả giật mình.

      Đinh Tiểu Dã nén tâm trạng lo lắng của mình xuống, giục Phong Lan: “Đứng dậy !” nhìn Phong Lan mặt trắng bệch chỉ biết ngồi ngây ra, bèn lắc lắc chân mình.

      Phong Lan cũng cảm thấy người mình rung rung theo. Đinh Tiểu Dã được cái thà, mình suýt nữa thành vật tế thần cho , quả đúng như vậy! Xem ra lần này Đinh Tiểu Dã ngã cũng , Phong Lan cảm thấy đau lắm vì hơn nửa người của nằm đè lên người rồi.

      Phong Lan lăn sang bên, kiểm tra vết thương người mình.

      Đinh Tiểu Dã nhăn nhó đứng dậy, thử giậm giậm hai chân, tay đỡ lấy ngực, lưng gập xuống.

      “Tim bị vỡ à?” Phong Lan ngồi dưới đất ngước lên hỏi .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :