1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tháng ngày ước hẹn - Tân Di Ổ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3.1: Màu xanh lam rất hợp với chị

      “Cảm ơn tặng em “ ngạc nhiên thú vị”, khiến em nhận ra chức năng của tim mình vẫn hoạt động tốt.” Phong Lan hề nhìn Chu Đào Nhiên mà chỉ tập trung xoay xoay chiếc ly pha lê trước mặt mình.

      “Hôm nay trông em vẫn rực rỡ hấp dẫn như thế, xem ra cuộc sống của em tốt hơn so với nghĩ nên yên tâ rồi.” Chu Đào Nhiên ràng hiểu được Phong Lan đến đám cưới sắp tới của ta, nhưng ta lựa chọn cách tránh né nhắc đến chuyện đó vào lúc này. ta thận trọng mở lời khen người cũ: “Màu xanh lam rất hợp với em.”

      Lời khen của ta rất chân thành, chiếc váy liền bằng lụa tơ tằm mà Phong Lan mặc khiến thân hình lộ ra đường cong tuyệt đẹp dưới ánh đèn, tôn lên làn da trắng muốt, mịn màng.

      Phong Lan hờ hững : “ như thể quan tâm đến em lắm vậy. Em đẹp em tốt chẳng phải vì , cũng chẳng liên quan gì đến .” Từ xưa đến nay trong cuộc sống, đều rất tinh tế tỉ mỉ, mỗi ngày đều dành chút thời gian, công sức để thể những ưu điểm tốt đẹp nhất của mình. Tại sao lại chứ? Nhất là trong tình huống như ngày hôm nay. Thắng thua chưa bàn đến, ít nhất về hình thức là phải xinh đẹp .

      “Đem độc thân của chú rễ trước ngày cưới chẳng phải là nên mở tiệc thác loạn với em bạn bè sao? Hay là trong mắt , bạn biến thành người đồng giới với rồi?”

      Chu Đào Nhiên bối rối vò tóc. “ lại được với em. Phong Lan, vẫn luôn tìm cơ hội để lời xin lỗi em.”

      “Xin lỗi? cần thiết. có quyền lựa chọn mà. cho rằng em đau khổ nên đến tìm à? Chẳng qua vì em tò mò thôi. Nếu như có chút nào đó cảm thấy có lỗi với em làm ơn hãy thành trả lời em câu hỏi.”

      “Tại sao lại lấy vợ ư?”

      “Đúng thế!” Phong Lan khẳng định cách rắn rỏi, trước khi nghe câu trả lời, uống ngụm rượu rồi ngay lập tức nhíu mày. “Lại còn pha lẫn Sprite, Chu Đào Nhiên, khẩu vị của tệ thế này sao?!”

      Chu Đào Nhiên ra hiệu cho nhân viên pha chế đổi ly khác, nhìn Phong Lan, : “Em có còn lần đầu nhớ chúng mình gặp nhau ở nhà hàng cảu em ? cảm thấy em như nữ thần…”

      Phong Lan đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, hàng lông mày dựng ngược. “Hừ! Tai tôi dựng cả lên rồi đây, định tâm với tôi những chuyện này à?”

      “Em hãy để cho hết , thực luôn coi em như nữ thần. Vấn đề là ở chỗ đó,em tốt đẹp thế, có thể nữ thần nhưng thể tưởng tượng nổi cưới nữ thần như thế nào.”

      “Chu Đào Nhiên, trước đây chưa bao giờ đạo đức giả như vậy, mẹ kiếp. , cứ đàng hoàng dõng dạc mà thú nhận, chúng ta quen nhau rồi chia tay, chẳng ai trách móc ai. Tại sao trước đây lại nhận mình theo “chủ nghĩa kết hôn” để chống chế với tôi? nực cười!” Phong Lan giữ chặt lấy bàn để kiềm chế cơn giận.

      “Trước đây đúng là muốn kết hôn.”

      “ Là muốn kết hôn với tôi.”

      “Được rồi, được rồi, công nhận, em hài lòng chưa?” Chu Đào Nhiên luống cuống bức bối cởi khuy áo sơ mi ra. Phong Lan đau đớn nhận ra chiếc áo ta mặc mặc người chính là chiếc nhãn hiệu Canali tặng dịp lễ tình nhân năm nay.

      Dường như nhận ra được suy nghĩ của hiển ra trong ánh mắt, Chu Đào Nhiên cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi của mình, cười gượng gạo. “Vợ sắp cưới của cũng biết chiếc áo này là của em tặng, suýt nữa lấy kéo cắt nát. May mà mẹ vợ lên mạng tra giá, bảo ấy thôi đừng làm thế, nên ấy cắt được nữa. Phong Lan, nếu là em, chắc chắn em chẳng hề đắn đo do dự vứt nó luon vào thùng rác, mất công tìm kéo làm gì. thích em nên thích cả quà em tặng, nhưng có cần phải mặc áo sơ mi có giá ba nghìn tệ ? Mẹ kiếp, mặc mà cả ngày chỉ lo nó bị bẩn…Vì em muốn nghe nên kể với em như vậy, ở bên cạnh em, ngày nào cũng điều chỉnh bản thân để phù hợp với em, ngày nào cũng tự hỏi mình liệu làm đúng mọi điều chưa. dám ngủ dậy muộn như trước nữa, làm việc gì cũng dám vừa làm vừa chơi, sợ ánh mắt soi xét của em, như lúc này đây, y hệt như vậy! Có thời gian, cứ nghe thấy tiếng giày cao gót của em là cả người lại nổi da gà, dù mệt mỏi cũng phải lên dây cót tinh thần, dám lấy em làm vợ, vì sợ ngày nào đó em thất vọng về .”

      cho cùng vẫn là tại tôi. Tôi trách điều gì, ép điều gì đâu.”

      “Em cần . Ai cũng có mắt mà.”

      ta tên là Phùng Oánh à? ấy khiến được sống thoải mái tự tại phải ? Cho nên cần phải diễn vở kịch sợ kết hôn của cho ấy xem nữa?”

      cho em hay, ban đầu cũng có ý định kết hôn với Phùng Oánh.”

      “Cuối cùng sao?”

      Chu Đào Nhiên cũng uống ngụm rượu lớn. “Cuối cùng cũng thắng nổi giày vò của ấy, khóc lóc vật vã làm mình làm mẫy, đâu làm gì ấy cũng bám theo, chia tay dọa tự tử. định bỏ mẹ ấy bảo đùa giỡn với tình cảm của con bà, bắt phải chịu trách nhiệm với ấy. bị trói chặt quá còn cách nào khác. Hơn nữa, trong thời gian xa em, cũng nghĩ rất nhiều, em đúng, con người cần có cảm giác là mình thuộc về ai đó, có tuổi rồi càng cần có nhu cầu được thấy mình cần thiết với đó. Có giai đoạn bị ấy ép quá, đành cắn răng nhắm mắt đưa chân, đồng ý cưới. Thôi cứ lấy đại người. ấy cũng rất tốt, toàn tâm toàn ý với , nhăng cuội gì ấy cũng thấy vui, làm cái gì ấy cũng cho đó là tốt nhất. Sống đơn giản qua ngày, vợ chồng chấp nhận nhau ai ghét bỏ ai.”

      thế vẫn là tại tôi mà khiến như vậy.” Phong Lan lắc đầu, thoáng có cảm giác nghèn nghẹn khi nhìn người đàn ông vừa lạ vừa quen này. ta cắt tóc ngắn hơn, chân râu bắt đầu mọc ra, gương mặt vẫn sáng sủa, khôi ngô như trước. Lần đầu tiên gặp ta, lúc đó để tiết kiệm tiền mua bộ ống kính máy ảnh, ta ăn uống thất thường, thế mà vẫn hớn hở vô tư chẳng cần biết đến chuyện gì khác. Ban đầu ta là bởi ta có những điểm mà có. Người đàn ông mà trong lòng luôn nghĩ là trầm tĩnh ít , nhưng phóng khoáng bị trói buộc bởi các quy củ, là do lâu này chưa bao giờ hiểu đúng về con người ta, hay vì tự tay thay đổi ta thành con người mà hoàn toàn xem thường như thế này?”

      “Nếu như lúc đó tôi cũng khóc lóc bám riết lấy như Phùng Oánh, cưới tôi chứ?”

      “Em làm thế đâu. Phong Lan, em chỉ có quyền lựa chọn. Mỗi lầm chúng ta cãi nhau, câu mà em hay nhất chính là “chúng ta hãy tĩnh lặng lại”.”

      “Tôi hỏi là, có cưới hay ?”

      Chu Đào Nhiên lại dốc hơn nửa ly rượu vào miệng, cuối cùng cũng gật đầu : “Chắc là có, ai mà biết được!”

      Phong Lan tự rót đầy ly rượu của mình, im lặng hồi lâu rồi cất tiếng thở dài, khẽ: “Tôi hiểu cả rồi…Đào Nhiên, chúng ta vẫn chưa chính thức câu chia tay, đúng ?”

      Chu Đào Nhiên đáp lời bằng ánh mắt ngà ngà say, gương mặt như nước, giọng dịu êm. lâu lắm rồi ta được nhìn Phong Lan như thế, kìm được những đợt sóng dâng lên trong lòng, ta đưa những ngón tay mình đặt lên tay .
      “Ừ:

      “Vậy chúng ta chia tay . Là tôi trước nhé.”

      Chu Đào Nhiên say.

      Phong Lan lái xe ra khỏi tầng hầm, đúng lúc nhìn thấy trẻ đỡ lấy Chu Đào Nhiên, đứng ở lề đường vẫy xe. ấy có dáng người nhắn mảnh khảnh, khó nhọc gắng sức đỡ Chu Đào Nhiên cao mét tám say lướt khướt, vấp lên khuỵu xuống mấy bận. Phong Lan giảm tốc độ, từ bên này đường nhìn sang, thấy ta gì đó, có lẽ là quở trách Chu Đào Nhiên, mắt bỗng ngập tràn nỗi xót xa.

      ta là Phùng Oánh đây mà. Biết tên từ trước, nay mới gặp người.

      Phong Lan lâu nay vẫn luôn tự đề cao mình. tưởng tượng ra Phùng Oánh có rất nhiều dáng vẻ. Đàm Thiếu Thành miêu tả ấy rất bình thương, hóa ra phải như vậy. Chu Đào Nhiên vẫn có con mắt giỏi đáng giá phụ nữ như xưa. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Phong Lan cảm nhận được, ngày mai cùng bạn trai cũ của làm lễ cưới này rất trẻ trung và ngọt ngào. Đôi má tròn trịa đầy đặn, ánh mắt sáng trong tinh khiết, ăn mặc trang điểm giản dị nhàng mà vẫn tươi xinh, nét thanh xuân rạng rỡ cần bất cứ tuyên ngôn bằng lời nào.

      Phong Lan nhận ra còn oán trách Chu Đào Nhiên nữa. Nếu như là đàn ông, cũng lựa họn như vậy. tự trách mình. Quen nhau từng ấy năm, luôn tự hỏi, tại sao người đàn ông luôn miệng lại muốn cưới , vì điều này mà băn khoăn lo lắng, thiếu tự tin rồi cuối cùng đau khổ buông tay. Hóa ra chỉ cần khóc lóc vật vã, làm ầm ĩ dọa tự tử là được. Trẻ con có khóc mẹ mới cho bú, triết lý đơn giản như vậy, đến bây giờ vẫn chưa hiểu ra. Chu Đào Nhiên quả quyết làm nổi những việc như thế. luôn tự hào mình là người phụ nữ đại, từ được giáo dục phải độc lập mạnh mẽ, phụ nữ là nửa thế giới, giữ nữa bầu trời, nhất định phải có tôn nghiêm tự trọng. Nhưng tôn nghiêm có đưa nổi về trong đêm tối? Có ủ ấm được chân trong giá lạnh mùa đông?

      Tửu lượng của Phong Lan khá hơn Chu Đào Nhiên, phong thái hành vi sau khi ngấm rượu cũng vậy. Trong khi ta say rượu là bắt đầu năng huyên thuyên, vẫn đủ tỉnh táo thanh toán hóa đơn và chủ động biến mất trước khi vợ cưới của ta đến. Nhưng sau khi lái xe khoảng mười phút, quyết định phải nghĩ cho an toàn của tính mạng, quãng đường còn lại tốt nhất là nên tiếp tục tự lái xe về.

      Đồng hồ bảng điều khiển của xe báo mười rưỡi đêm, giờ này nên làm phiền đến ai. Phong Lan bèn chọn cách đỗ lại ở bãi giữ xe gần nhà hàng rồi bắt taxi về nhà.

      Nhà hàng của ở tầng của tòa nhà cao tầng, sau khi khóa xe cẩn thận, tiện thể tạt vào vệ sinh. Nhà hàng của chính giờ tối là đóng cửa, bình thường có ai trông ban đêm. Từ khi Khang Khang đến đây làm, cậu ta có kê chiếc giường đơn trong phòng kho để ngủ. Phong Lan lấy chìa khóa mở cửa vào, nhà hàng vẫn còn để đèn. khát khô cả , gọi “Khang Khang ơi” liên tục mấy bận mà ai trả lời. Phong Lan trong trạng thái chếnh choáng vẫn có thể đoán ra được cậu nhóc đó chắc chắn lại lượng ra hàng net để chơi game rồi.

      Khang Khang vốn nghiện chơi game, cậu nhóc này rất giống bố, trông bảnh bao sáng sủa, hồi bé hay bị nhầm là con , tính cách cũng có chút ẻo lả, đến tuổi thanh niên, cậu bắt đầu nhạy cảm, rất sợ bị người khác gọi là “trai cong”, cho nên vô cùng ngưỡng mộ ông cậu Tăng Phi có phong cách mạnh mẽ của mình, cứ đến kỳ nghỉ là lại đến chơi với cậu. Nhưng Tăng Phi đâu có hứng chơi trò trẻ con với cậu nên chẳng cần suy tính gì, quẳng ngay cậu đến nhà hàng của Phong Lan, Gần đây, biết ai nhồi nhét cho Khang Khang cái tư tưởng lệch lạc rằng đàn ông đích thực và “trai thẳng” là phải chơi game, thế nên để chứng minh mình là “trai thẳng” từ trong ra ngoài, Khang Khang cứ rảnh ra là lại dính lấy hàng net, còn dẫn cả Tiểu Dã – “thần thương trai thẳng” mới của cậu ta về nhà hàng.

      Ngày mai nhất định phải chuyện ràng với Lưu Khang Khang mới được. Tăng Phi giao cậu cháu ruột của mình vào tay , thể để cậu bé ngoan ngoãn học đòi cái xấu được. Phong Lan miên man suy nghĩ, đặt túi xuống, lảo đảo về phía phòng vệ sinh. Tối nay uống khá nhiều rượu, đỗ xe xong, thả lỏng tinh thần được chút men rượu bắt đầu ngấm, bước bồng bềnh như mây. Phong Lan đẩy cánh cửa vệ sinh khép hờ, vì say ước lượng được lực sao cho vừa mức nên cửa kính bị va mạnh vào tường, thanh phát ra khiến hoảng sợ, run bắn người. Sau khi bình tĩnh lại, bỗng thấy vui lên, hơi men làm người ta hưng phấn.

      Phong Lan bật cười khanh khách, bước vào phòng vệ sinh, trong phòng vệ sinh có người. Là đàn ông! ta cao hơn Khang Khang cái đầu, hai tay giơ khăn tắm để lau tóc, im lặng nhìn , sắc mặt lạ lùng.

      Lần này Phong Lan bị giật mình nữa, vịn tay vào khung cửa, nhớ ra gương mặt này là của cậu nhân viên phục vụ mới đến làm ở nhà hàng. Đầu tóc ta vẫn còn ướt rượt, có vẻ như vừa tắm gội xong, thảo nào trong tiệm vẫn còn ánh đèn, ban nãy quên thắc mắc chuyện này.

      Nếu như nãy giờ ta vẫn đứng ở đây, phỏng chừng là bị sốc vì tiếng cười khó hiểu và kinh dị của . là Phong Lan cũng biết vì sao mình lại cười, mà chính vì vậy nên càng cảm thấy buồn cười hơn. nửa đêm chạy vào phòng vệ sinh, vô duyên vô cớ cười khanh khách, có điều gì có thể kỳ cục hơn thế? Nghĩ đến đó, lại vịn vào khung cửa, cười gập cả người lại.

      biết mình cười trong bao lâu, chỉ biết mãi dừng lại nổi, nước mắt sắp trào ra đến nơi. Đinh Tiểu Dã đứng cạnh bồn rửa mặt đầu hàng trước, bỏ chiếc khăn tắm đầu xuống, cất lời: “Hay tôi ra ngoài trước nhé?”

      “Được thôi.” Phong Lan đứng thẳng người lên, nụ cười vẫn còn khuôn mặt. đợi lát, ta vẫn nhúc nhích. nhớ ra mục đích của việc quay lại cửa hàng, vẫy vẫy ngón tay, nghiêm mặt . “Đến lượt tôi, tôi quen dùng chung phòng vệ sinh với đàn ông…Ý tôi là dùng cùng lúc, nhất là lúc vệ sinh.”

      Đinh Tiểu Dã rất nghe lời, : “Thế chị phải nhường trước.”

      Nhường? Nhường gì cơ? Phong Lan ngẩn người, giật mình nhận ra tay mình vẫn chống lên cửa, trông giống hệt như Mẫu Dạ Xoa đứng chắn trước cửa phòng vệ sinh.

      “Ồ. Xin mời.” Phong Lan đứng thẳng người, cố gắng cử động với dáng vẻ thanh lịch nhất để ta có thể thoát ra khỏi phòng vệ sinh. Khi ta lách ngang qua , để thể phong độ bà chủ của mình, cố tìm câu đùa để xua tan vẻ lúng túng: “Đừng đứng trước cửa nhìn trộm đấy!” cười.

      Đinh Tiểu Dã khựng lại, Phong Lan buồn rầu phát ra hình như chàng này hơi thiếu tính hài hước.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3.2: Màu xanh lam rất hợp với chị

      phút sau, Phong Lan bước ra khỏi phòng vệ sinh. nôn khan vài tiếng, tống ra được khó chịu. vịn tường về phía khu phục vụ khách ăn uống rồi ngồi phịch xuống, chống tay lên trán, ngồi im bất đồng.

      Đinh Tiểu Dã biết trốn vào góc nào rồi. Tại sao giờ này mà ta vẫn ở cửa hàng? Chắc hẳn đây là ý tưởng của Lưu Khang Khang. Lúc này Phong Lan cũng còn sức để truy xét việc này nữa. khàn khàn cất tiếng: “Làm ơn lấy cho tôi cốc nước.”

      có ai đáp lời, trong lúc nghĩ có lẽ chỉ còn mình mình ở trong nhà hàng trống trải này cốc thủy tinh được đặt xuống trước mặt . Phong Lan cầm lên uống, ngay lập tức kêu toáng lên: “Tôi chết bỏng rồi!” Sau đó ngẩng mặt, nhìn thấy Đinh Tiểu Dã ở cách đó mấy bước, liền phồng miệng thổi phì phì, vô cùng tức giận. “Cậu có não à? Tôi cần nước ấm, phải nước nóng, cũng phải nước lạnh, hiểu ? Cậu có hiểu !”

      “Đợi chút.” Đinh Tiểu Dã nhanh chóng lấy rồi quay lại, lúc này nhiệt độ nước vừa phù hợp.

      Phong Lan uống mấy hớp, đặt cốc xuống rồi nhìn ta, nhận ra ta đứng ở góc tối, mà mắt mơ màng vì say. ta trông như chiếc bóng, gần xa, Có vẻ như cơn thịnh nộ vừa đột nhiên bộc phát của khiến người ta phải sợ hãi lảng tránh.

      “Cậu cũng thấy tính tình của tôi rất khó chịu phải ?” Phong Lan gắng gượng đứng dậy, lảo đảo, may mà vịn được vào cạnh bàn. Đinh Tiểu Dã hề nhúc nhích. định đứng thẳng lên rồi dạy dỗ cho ta bài, thử đến lần thứ hai bị đôi giày cao mười phân đánh bại, trẹo chân, “uỳnh” tiếng, cả người ngã sõng soài ra đất.

      Hai tay chạm đất, nền nhà rất mát mẻ, mát lạnh tạo cảm giác dễ chịu thoải mái ngoài mong đợi, khiến ao ước được nằm luôn tại đây ngủ giấc dài. Lần này chàng nhân viên của cuối cùng cũng phát huy “tinh thần phục vụ”, bước đến đỡ lên, đặt ngồi lại vị trí cũ, giống như khuân bao tải vậy.

      Lúc ở gần sát ta, Phong Lan cố tình hít mạnh hơi, cười : “ có mùi sữa ngựa, cũng có mùi thịt dê.Chắc chắn là dùng dầu gội đầu của Lưu Khang Khang rồi. Lần trước có lẽ tôi nhận xét sai, ra mùi này cũng bị “nữ tính” cho lắm.”

      Phong Lan cảm thấy cho dù say mà mình vẫn quá kiêu ngạo, nhưng ít ra : “Đó là mùi vị đặc trưng của trai trẻ.”

      thích chuyện này sao?” yên lặng của đối phương khiến Phong Lan cảm thất mất hứng, khảng khái . “Cậu cũng có thể ngửi mùi người tôi.”

      “Mùi thuốc diệt côn trùng và mùi hôi của rượu.” Đinh Tiểu Dã cho câu trả lời thẳng thắn.

      lần nữa Phong Lan cảm thấy bị xúc phạm, đập mạnh tay xuống bàn, đau đến mức mặt mũi nhăn nhó nhưng vẫn quên lớn tiếng quát: “Thuốc diệt côn trùng nào? Là Coco Mademoiselle!”

      vẫn trông thấy vẻ mặt của Đinh Tiểu Dã thể ra sao, nhưng linh cảm của cho biết chắc chắn lúc này ta nghĩ rất nực cười, bởi bản thân cũng nghĩ như thế.

      “Chứ phải là mùi rất nữ tính sao?” thều thào hỏi, dường như quả đấm giáng xuống bàn xong vừa xong làm cạn kiệt toàn bôj sức lực của . “Cậu đồng ý à? Rất nhiều người thế mà! Tối nay, ngay cả bạn trai của tôi cũng bảo tôi là “nữ thần” của ấy.”

      “Thế á?” Giọng của đầy vè hoài nghi.

      “Tất nhiên.” tiếp tục tự hỏi tự trả lời, Phong Lan bắt đầu cao hứng, để chứng mình lời mình vừa , cởi giày cao gót, lấy gót giày gõ lên mặt bàn, tiếng lách cách vang vọng trong gian tĩnh lặng. “ ấy bảo mỗi khi nghe thấy tiếng giày cao gót của tôi là cảm thấy lo lắng, căng thẳng. Cậu xem, bây giờ cậu có thấy căng thẳng ?”

      gõ theo nhịp, nhìn chằm chằm vào con người duy nhất đứng cạnh mình, như thể nghe được tiếng thở dài khe khẽ.

      “Căng thẳng.”

      “Cậu cũng thấy căng thẳng à? Tức là ấy dối tôi. Thảo nào tôi vừa quay , ấy cưới khác.” Phong Lan nắm chặt lấy chiếc giày của mình, cười rồi hỏi. “Cậu có biết Phùng Oánh là ai ? Là vợ của người cũ của tôi. Tôi cứ tưởng cái gì tôi cũng hơn áy, kỳ thực ấy trẻ hơn tôi, tướng mạo xấu, ngực cũng bé hơn tôi. Cậu có thích con giá mè nhưo vô lối ? Như tôi bây giờ vậy…Trông cậu có vẻ thích, nhưng người cũ của tôi lại thích, tôi cứ nghĩ đàn ông ai cũng như nhau cơ.”

      Giọng Phong Lan càng lúc càng , cuối cùng cả người đổ ngục cuống bàn.

      “Này này! Chị đừng có ngủ ở đây chứ!”

      Tiếng lúc xa lúc gần khiến Phong Lan khó chịu, giơ tay phẩy phẩy như xua ruồi, liền bị kéo xốc dậy. “Chị tỉnh lại , hay là tôi gọi điện cho Khang Khang nhé?”

      “Khang Khang? Khang Khang rất thích cậu…làm người khác thích cũng phải là điều hay” Phong Lan càng càng linh tinh lộn xộn. “ ấy bảo lời chúc của tôi rất quan trọng đối với ấy, cho nên tôi chúc ấy có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, hói đầu phát tướng, Trong lòng tôi thực nghĩ như vậy.”

      Lại tiếng thở dài khe khẽ.

      “Tôi đưa chị ra bắt taxi.”

      Phong Lan được Đinh Tiểu Dã dìu, loạng choạng ra đến cửa, sau đó liền đẩy ra. “Cậu là ai vậy?”

      cố gắng nhìn cho .

      quen. Nhưng cũng chẳng sao, cậu là kiểu người tôi thích.” lắc lư xoay tròn vòng, cười rồi hỏi. “Màu xanh lam rất hợp với tôi phải ?”

      ghé sát vào mặt , biểu mặt vô cùng phức tạp.

      “Phải nghĩ lâu đến thế sao?”

      “Tôi nghĩ biết có nên với chị .”

      “Cái gì?”

      “Váy của chị…”

      đẹp sao?”

      “Sờ mông chị xem.”

      “Đồ lưu manh!”

      “Chị cứ tự sờ .”

      Phong Lan tức giận quắc mắt nhìn , nhưng vẫn nghe lời sờ vào mông mình xem sao. Ban đầu nhận ra điều gì khác thường, sau đó mới thét lên. góc gấu váy của bị mắc vào cạnh quần lót – mảnh rất lớn, điều này có nghĩa là…

      Phong Lan kéo xuống rồi ôm đầu ngồi xổm xuống đất như con chim đà điểu, gió đêm thổi đến, như mang lại liều thuốc mạnh, khiến men rượu ngấm sâu cũng tỉnh đến phân nửa. ta phát ra từ lúc nào? Từ khi ra khỏi phòng vệ sinh ư? Hay là khi xoay vòng vòng? Cuộc đời dài hai mươi chín năm tám tháng của , ngoài lần khiêu vũ thời trung học bị tuột dây đeo vai của váy ra, chưa gặp tình huống nào mất mặt như thế này. So sánh ra việc người lấy vợ chẳng có gì đáng xấu hổ cả, bỗng nhiên còn cảm thấy phiền muộn về chuyện đám cưới ngày mai nữa, nhờ cảm hứng chết tiệt này.

      “Chị đứng lên, đừng ngồi ở đây.”

      Đing Tiểu Dã hồn nhiên vỗ vào vai “con đà điểu”. Phong Lan lại hét lên như phải bỏng. đứng lên bỏ chạy, bộ dạng dứt khoát mạnh mẽ, chẳng có vẻ gì là say khướt.

      chạy được đoạn xa mới dừng lại, giày cao gót siết vào chân rất đau. bắt đầu hồi tưởng ban nãy váy bị vén lên cao đến đâu, liệu ta nhìn thấy phần nào, đáp án ra sinh động đến mức khiến phải ghi nhớ suốt những năm tháng còn lại của cuộc đời mình.

      Phong Lan vừa vừa miên man suy nghĩ, có tiếng bước chân khe khẽ vọng tới. chú ý, đột nhiên chiếc túi đeo vai bị kéo lại, còn bị đẩy mạnh, ngã dúi về phía trước. ngã sõng soài xuống mặt đất mới nhận ra phải là Đinh Tiểu Dã đùa , người vừa xông đến có dáng thấp bé gầy còm. Vì ngã xuống đất trong tư thế bên người nằm đè lên túi nên thằng oắt nọ liền phi đến, giơ tay định giằng lấy cái túi.

      Đến lúc này Phong Lan hoàn toàn tỉnh rượu, ý thức được mình gặp phải bọn cướp giật, bản năng khiến cố sống cố chết túm chặt lấy quai túi xách, tên cướp cũng nhất quyết buông tay, Phong Lan sợ hãi hoảng loạn, hai bên bắt đầu giằng co kịch liệt.

      Bỗng nhiên có tiếng động lớn vang lên, hai bên vật lộn đều giật mình sợ hãi, Phong Lan vừa buông long tay, tên cướp liền bỏ lỡ cơ hội, giật lấy cái túi rồi bỏ chạy.

      Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Phong Lan kịp mở miệng kêu cứu. thất thần ngồi xuống vệ đường nhìn về phía có tiếng động, chiếc thùng rác hình trụ bị đổ ở lề đường, bóng người cao cao dưới ánh đèn có dáng hình khá quen thuộc. ta từng bước tiến lại gần, phải Đinh Tiểu Dã còn ai vào đây.

      Đến khi Đinh Tiểu Dã đỡ đứng dậy, vẫn chưa hoàn hồn. chỉ vì vừa trả qua cơn sợ hãi, mà còn vì tri giác nhắc nhở có gì đó đúng ở đây. Lúc bưng mặt chạy ra khỏi nhà hàng, Đinh Tiểu Dã hẳn theo . Sau khi việc phát sinh, với khoảng cách như vậy, ta hoàn toàn có thể chạy lại giải vây khi giằng co với tên cướp nhưng tất cả những gì ta làm chỉ là đá dổ cái thùng rác!

      “Cậu, cậu…”

      Phong Lan vẫn chưa hết sốc vì sợ, chỉ vào mặt , ra lời.

      “Tôi làm sao? Đêm hôm khuya khoắt con giá con đứa mình lang thang đường, lại còn ăn mặc như thế này, gặp cướp mới là lạ.”

      “Sao cậu lại làm như vậy? Tại sao cậu dám?”

      định làm cho ra nhẽ với nhưng lại bị lòi xềnh xệch thẳng.

      “Vẫn còn được, chắc chắn bị chấn thương hay gãy cương gì đâu.” Đinh Tiểu Dã .

      Nhưng Phong Lan muốn thổ ra máu!

      quá hoảng sợ nhưng nhất thời thể bộc lộ ra được. Đêm nay xảy ra bao nhiêu việc vượt qua kinh nghiệm sống cũng như phạm vị nhận thức của . Có lẽ não hoạt động nổi nữa nên mới ngây ngô câu: “Cậu biết trong túi tôi có những gì ? Cậu biết cái túi đó giá bao nhiêu tiền ?”

      “Tôi biết.” Đinh Tiểu Dã lại đẩy về phía đường lớn. “Tôi chỉ biết chị là người có não. Người chết rồi cái túi còn đáng giá nữa ? Phải rồi, chắc cũng giết chị đâu, dù gì chị cũng là con mà.” chẳng cần nhiều lời, ai cũng đều biết định đến điều gì, lại còn nhìn trân trân vào bộ phận người nữa. Phong Lan bất giác lấy tay che trước ngực, chặn tia nhìn lấy gì làm tử tế của lại.

      “Tôi phải báo công an!” như người sắp chết đuối vớ được cọc.

      “Nếu như muốn báo thfi chị tự . Chị có biết mỗi ngày xảy ra bao nhiêu vụ như thế này ? Hôm nay chị còn gặp may đấy. Việc sau này đừng có kéo tôi vào, tôi nhìn thấy gì cả đâu.”

      “Cái gì!” Phong Lan chưa dứt lời, Đinh Tiểu Dã chặn chiếc taxi lại, phân bua nhiều lời đẩy vào trong xe, đồng thời ấn vào tay vài tờ mười đồng.

      “Tôi chỉ còn từng này thôi, cho chị vay đấy. Nếu đủ chị bộ về, dù sao cũng chẳng còn lo bị giật túi nữa.”

      Phong Lan há hốc miệng, cũng thuộc loại người mồm miệng nhanh nhảu, năng lưu loat, nhưng hiểu tại sao đêm nay lại biến thành con ngốc. Trơ mắt nhìn đóng mạnh cửa xe từ bên ngoài, tay chân vẫn ngây đơ nhúc nhích.

      Đing Tiểu Dã nhìn bộ dạng như vậy, thái độc cuối cùng cũng bớt cộc cằn. than khẽ tiếng, cúi người qua cửa sổ xe kéo xuống nửa.

      “Thôi được rồi, màu xanh lam rất hợp với chị.”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4.1: Thua người, có nghĩa là thua cả cuộc đời.

      Sáng sớm khi vừa tỉnh giấc, Phong Lan gọi ngay cho Tăng Phi, Tăng Phi lập tức qua đón rồi đưa đến đồn công an khu vực để trình báo việc, sau đó lại đưa về nhà hàng.

      Tăng Phi xuất thân từ gia đình làm trong ngành Công an, từng là cảnh sát hình rất xuất sắc, nhưng mấy năm trước thôi việc công chức, tuy nhiên vẫn quen biết và giữ liên lạc với nhiều nhân vật trong các đơn vị ngành Công an. Bản năng nghề nghiệp mà Tăng Phi từng kinh qua khiến cảm thấy việc Phong Lan nửa đêm nửa hôm thân mình chạy đường vắng dẫn đến việc bị cướp quả là khó cắt nghĩa.

      “Sau này nếu buổi tối mà lái xe về được hoặc là gọi điện nhờ bạn bè, hoặc là gọi cho hãng taxi. Lần này người bị làm sao là coi như may mắn lắm rồi.” Tăng Phi theo Phong Lan vào sảnh nhà hàng. “Em có chắc chắn lúc đó có ai chứng kiến việc ?”

      Câu hỏi này trong lúc lấy lời khai hỏi lần. Phong Lan vừa bước vào nhà hàng liền thấy Đinh Tiểu Dã chính thức bắt đầu làm việc, mím môi rồi đáp: “ có. Nếu mà có ai tên cướp đó dám ra tay rồi, trừ phi người chứng kiến là tên vô lại, nhìn thấy người ta sắp chết mà cứu.”

      Khang Khang thấy cậu Tăng Phi đến rất vui mừng.

      “Cậu ơi, cậu nhìn cháu đến chỗ chị Phong Lan lau sàn nhà tháng nay, cơ bắp có nổi lên được tí nào ? Cháu để kiểu tóc này đẹp ? Trông giống đàn ông đích thực ?”

      Tăng Phi tìm chỗ ngồi đại xuống, liếc Khang Khang cái từ xuống dưới rồi hỏi Phong Lan: “Có gì khác à?”

      Phong Lan cố nhịn cười, xua Khang Khang mặt ngập tràn thất vọng . “ lấy đồ uống cho cậu .”

      đến đây rồi ăn cơm trưa rồi hãy , để em vào bếp làm riêng cho cái gì đó ngon.” Phong Lan cũng ngồi xuống với Tăng Phi.

      Tăng Phi lắc đầu. “Thôi khỏi, ở công ty bận nhiều việc.”

      “Dạo này làm ăn có tốt ạ?”

      “Hay là để gọi người đến lắp đặt hệ thống an ninh mới cho cửa hàng em nhé?”

      Phong Lan chưa kịp điện thoại di động của Tăng Phi đổ chuông. Lúc này Đinh Tiểu Dã mang lon bia to đến. Phong Lan băn khoăn biết Khang Khang biến đâu, chẳng lẽ vì Tăng Phi chịu công nhận những nỗ lực của cậu ta con đường rèn luyện trở thành đàn ông đích thực nên trốn vào góc sụt sùi rồi?

      “Chị chủ, Khang Khang bảo chị gọi cái này.” Đinh Tiểu Dã đứng bên bàn .

      Phong Lan khó chịu ngẩng đầu nhìn . Lúc này thay sang bộ đồng phục nhân viện cảu nhà hàng, trông rất vừa vặn và phù hợp. Phong Lan cảm thấy hài lòng với con mắt lựa chọn của mình – ý là bộ đồng phục. Nhưng vấn đề là, thái độ của Đinh Tiểu Dã rất bình tĩnh, khi đối mặt với Phong Lan cũng hề tỏ ra lung túng, như thể có chuyện gì xảy ra.

      Tăng Phi nghe điện thoại, ra hiệu cho phục vụ cất bia , mang cho cốc nước là được.

      “Nước đóng bình của cửa hàng hết từ hôm qua rồi ạ, bây giờ chỉ có nước nóng vừa mới đun xong, có được ạ?” Đinh Tiểu Dã xem ra rất phù hợp với vị trí nhân viên phục vụ.

      Phong Lan trả lời thay cho Tăng Phi: “Nước nóng cũng được, gọi điện hỏi họ mang nước đến chưa…” sực nhớ ra, cửa hàng hôm qua hết nước đóng bình, thế cốc nước ấm mà Đinh Tiểu Dã mau chóng bưng ra cho lúc đó được “điều chế” bằng cách nào vậy?

      Nhưng thể hỏi khi Tăng Phi có mặt ở đây, hơn nữa vẫn còn nhiều chuyện phải đợi tính sổ thể với Đinh Tiểu Dã.

      Tăng Phi vẫn chuyện điện thoại, nhìn cách chau mày có thể đoán được phía bên kia chuyện gì đó phải là tin vui. Phong Lan nghe thấy : “Những việc kiểu này đừng có gọi cậu. Nhảm nhí, cậu còn chẳng biết đó là cái quỷ gì… được…đừng huyên thuyên nữa, cậu tắt máy đây!”

      Nghe giọng của , có thể đoán ra người gọi điện tới chỉ có thể là Thôi Yên. Phong Lan nháy mắt hỏi: “Thôi Yên lại làm sao rồi?”

      Tăng Phi nhấc cốc nước nóng Đinh Tiểu Dã vừa mới bưng đến, quá nóng, thể nào uống nổi, lại đặt xuống. Cái tên mà Phong Lan vừa nhắc đến đối với dường như cũng là thứ gây bỏng tay.

      “Càng ngày càng ra thể thống gì.” có vẻ như khó , nghĩ hồi lại quyết định cầu cứu Phong Lan. “Cái mà…loại kem để tẩy lông cho phụ nữ mua ở đâu được?”

      Phong Lan nghe vậy, cảm thấy rất buồn cười. Còn Khang Khang nghe thấy chủ chủ đề thích vội chạy tới hong chuyện. “Chị cháu hỏi phải ? Chị ấy muốn mua kem tẩy lông chứ gì? Cháu biết chỗ bán đấy.”

      “Thế tốt quá, chúa mua rồi mang đến cho chị ấy. Cậu hiểu nổi con như nó phỉa dùng cáo đó làm gì.”

      “Cho đẹp chứ để làm gì, ai mà chẳng thích da dẻ trơn mượt? Đặc biệt là những lúc ăn mặc hở hang chút.” Khang Khang trả lời rất lưu loát. “Cháu kiến nghị nên dùng sản phẩm của máy hiệu này. Nhưng cháu mua giúp cậu được, chị ấy cũng đâu có nhờ cháu, cháu còn phải làm việc mà.”

      Phong Lan phải tìm cách xua Khang Khang biến ra chỗ khác trước khi Tăng Phi cạo đầu cậu ta. tưởng tượng ra cảnh Tăng Phi mua kem tẩy lông, hình ảnh đáng ngưỡng mộ.

      “Thôi Yên cần gấp vậy sao? Tại sao con bé lại bảo mua, nó bạn thân nào à? bảo trợ lý mua hộ vậy.”

      “Nó bảo muốn để người khác biết nó dùng cái đó.” Tăng Phi lắc đầu. “Em thử xem trong đầu phụ nữ bọn em nghĩ cái gì, ai mà để ý đến mấy sợi lông măng của nó cơ chứ, lại còn giục là cần khẩn cấp. Mà này, thường lúc nào bọn em phải dùng đến thứ đó?”

      Phong Lan trả lời ngắn gọn: “Lúc quyến rũ đàn ông.”

      Tăng Phi ngẩn người rồi băn khoăn : “Nó mới có mấy tuổi chứ?”

      già rồi, theo kịp thời đại nữa. Hai mươi tuổi là thiếu nữ từ lâu rồi.” Phong Lan dứt khoát từ chối cầu mà Tăng Phi chưa kịp mở lời. “Em mua đâu đấy, lát nữa em có việc rồi!”

      Tăng Phi sốt ruột gõ ngón tay xuống bàn. “Phiền quá mất!” Sau đó, đứng dậy, với Phong Lan: “Thế trước đây.”

      Phong Lan vừa cảm thông vừa ghen tị : “Vừa làm bố vừa làm mẹ,tại sao em lại có “trưởng bối” nào như chứ?”

      “Bạn bè nên thấy nhau nguy khốn, còn bồi thêm đòn như vậy. Cũng chẳng phải em biết tại sao phải đối xử như thế với nó.” Thái độ của Tăng Phi có vẻ vui.

      Phong Lan vỗ vỗ vào vai Tăng Phi, an ủi: “Đừng có chuyện gì cũng ôm hết vào mình như thế.”

      Nhìn Tăng Phi khỏi, Khang Khang lẩm bẩm: “Thiên vị. Giá như cậu ấy chiều mình chỉ bằng nửa so với chiều chị ấy thôi…”

      “Ai bảo cậu là con đẻ của bố mẹ cậu.” Phong Lan chút thương xót.

      ra em cũng đáng thương mà…”

      Phong Lan thể chịu nổi cảnh đàn ông con trai mà mè nheo nhõng nhẽo, đúng lúc đó nhân viên giao nước đến, bèn đẩy Khang Khang . “Kìa, giúp người ta khuân nước ngay, đến lúc thể cơ bắp của cậu rồi đấy.”

      xong, Phong Lan thẳng về phía quầy bar, lấy ly nước đặt trước mặt Đinh Tiểu Dã, ép nước hoa quả cho khách.

      “Học nhanh đấy. Làm luôn cho tôi cốc.” cố hết sức để có được giọng bình tĩnh, thể để mới vừa bắt đầu bị thất thế.

      “Đợi tôi chút.” Đinh Tiểu Dã hề ngẩng lên.

      “Tối qua cậu cho tôi uống nước gì vậy?”

      phải là nước nóng, cũng phải là nước lạnh, đương nhiên vì chị cầu nước ấm mà, thưa chị chủ.” Đinh Tiểu Dã mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

      Phong Lan nhắc nhở bản thân được để nhan sắc làm cho u mê, đại khái cũng đoán ra được khả năng lớn là mình là mình bị cho uống nước máy.

      “Cậu có biết là tôi thừa sức đuổi việc cậu dễ như trở bàn tay ? Trông tôi có vẻ dễ bắt nạt lắm hả?”

      Đinh Tiểu Dã nhìn , năng gì, Phương Phương – nhân viên phục vụ khác đến lấy cốc nước cam ép bưng .

      Phong Lan đợi Phương Phương khá xa rồi mới tiếp tục : “Hôm nay cậu vẫn có thể tiếp tục làm việc ở đây, là bởi vì tôi muốn giải thích với Khang Khang vì sao tôi phải đuổi việc cậu.”

      “Tại sao?” Đinh Tiểu Dã ngoan ngoãn lắng nghe. “Bởi vì tôi nhìn thấy mông của bà chủ sao?”

      “Đừng có ép tôi phải giết người diệt khẩu!” Phong Lan cảnh giác quan sát bốn phía, rít qua kẽ răng. Rốt cuộc ta là loại người như thế nào, tại sao lại dám ngang nhiên xoay vần trong lòng bàn tay như vậy? Còn vì sao lại có thể khoan dung nhún nhường để ta tiếp tục đứng đất của ? “Cậu phải tự biết mình là ai. Tôi trả công cho cậu để cậu ở đây làm việc cho tôi, cậu nghĩ mình là ai cơ chứ?”

      “Xin lỗi chị chủ, tôi chưa từng công việc này bao giờ, rất nhiều điều còn phải học.”

      Thái độ này mới làm Phong Lan cảm thấy hài lòng được chút.

      “Thế trước khi đến đây cậu làm những thể loại công việc gì? Làm ông chủ hay thiếu gia con nhà giàu?” Phong Lan tò mò hỏi. cũng dám tin lắm, Đinh Tiểu Dã tuy trông phải bộ dạng quê mùa, nhưng lại có bàn tay thô ráp gân guốc, nếu phải người lao động nặng nhọc trong nhiều năm thể có đôi bàn tay như vậy.

      Đinh Tiểu Dã trả lời: “Chăn ngựa, trồng bối mẫu.”

      Phong Lan thể nhớ ra được ngay bối mẫu là cái gì, nhưng điều này quan trọng. nhấn mạnh lại với Đinh Tiểu Dã: “Cho dù trước đây cậu là ai, nhưng bây giờ cậu làm ở chỗ tôi phải tuân thủ quy định của tôi.”

      “Chuyện tối qua tôi kể với bất kỳ ai.” Đinh Tiểu Dã .

      Phong Lan bỗng dưng thấy nóng bừng cả tai, ta như thể đêm qua giữa hai người xảy ra chuyện gì với nhau vậy. “ đúng là có chuyện gì đâu!”

      “Là có chuyện gì đáng .” lại cười, nụ cười đầy ý sâu xa.

      Phong Lan nghi ngờ ta ám chỉ rằng mông cũng chẳng có gì đáng nhìn, nhưng lại thể chỉ dựa vào nụ cười để bắt lỗi ta. Mà sao có thể như vậy được, lâu nay vẫn tự hào về vòng ba của mình mà.

      “Đinh Tiểu Dã, cậu rất cần công việc tại đúng ?” nghiêm mặt hỏi.

      Đinh Tiểu Dã hề do dự gật đầu ngay. “Chỗ tiền cho chị vay đêm qua là số tiền cuối cùng của tôi.”

      nhấn mạnh từ “vay”, Phong Lan chịu nổi, rút ngay tờ trăm tệ từ ví ra, đập lên người . “Nhìn cái kiểu keo kiệt của cậu kìa, đây, tôi trả lại cậu gấp đôi nhé!”

      khinh bỉ nhìn Đinh Tiểu Dã chẳng chẳng rằng nhét ngay tiền vào túi.

      cần công ăn việc làm, lại hám tiền đến thế nên làm việc nghiêm chỉnh chút, tôi bảo cậu làm gì cậu phải làm nấy.”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4.2: Thua người, có nghĩa là thua cả cuộc đời.

      Đinh Tiểu Dã phản ứng gì, Phong Lan nhân đà tiếp tục : “Lát nữa cậu với tôi đến chỗ này.”

      “Để làm gì?”

      “Dự tiệc cưới.”

      .”

      Đinh Tiểu Dã từ chối hề do dự và khách khí. Tuy Phong Lan chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn tránh khỏi tức giận. cầm ví tiền chỉ vào mũi . “Cậu coi những gì tôi vừa đều là trò đùa phải ?”

      Lại có khách gọi nước hoa quả, Đinh Tiểu Dã vừa gọt hoa quả vừa : “Tôi làm ở nhà hàng của chị, và làm tốt phần việc thuộc phạm vi công việc của tôi. Những việc khác tôi làm.”

      “Hôm nay tôi trả cho cậu gấp ba lần tiền lương.”

      “Tại sao lại cần tôi ?”

      “Bởi vì cậu đẹp trai, còn tôi thích hư vinh. Tôi cần cậu cùng với tôi. Tôi có tể điều chỉnh rút ngắn thời gian thử việc của cậu xuống còn tháng thôi, trở thành nhân việc chính thức, mỗi tháng lương cao hơ tại ba trăm tệ.” Phong Lan ra điều kiện thẳng thừng, quanh co vòng vèo.

      Đinh Tiểu Dã xem ra có khí tiết hơn Phong Lan nghĩ. “Chị nghĩ tôi vì nhận được thêm ba trăm tệ tháng mà bán mình sao?”

      Mặt Phong Lan hề biểu lộ cảm xúc, : “Được rồi. Chỉ cần cậu chịu phải thử việc tháng nào nữa. Hôm nay cậu là nhân viên chính thức luôn, cái giường của Lưu Khang Khang ở trong phòng kho cũng là của cậu.”

      Đinh Tiểu Dã đặt con dao gọt hoa quả trong tay xuống, quả quyết trả lời: “Giao dịch thành công.”

      Phong Lan hài lòng mỉm cười. có khúc xương nào là quá cứng, chỉ có răng đủ sắc mà thôi. Chẳng qua cũng chỉ là nhân viên chạy bàn ấy mà, cứ nghĩ ta phải có bản lĩnh hơn cơ.

      tiến bước về phía Đinh Tiểu Dã, mỉm cười ngẩng đầu nhìn , khẽ khàng ; “Lát nữa chúng ta dự tiệc cưới người cũ của tôi, nếu như cậu làm tôi bẽ mặt, tôi xử lý cậu.”

      Phong Lan hề thấp, lại giày cao gót, thế mà đỉnh đầu cũng chỉ vừa chạm chóp mũi của Đinh Tiểu Dã. Sáng nay sửa soạn làm tóc điệu đà và rất hài lòng với kiểu cách ăn mặc trang điểm hôm nay. Họ đứng rất gần nhau, Đinh Tiểu Dã nghe vậy, vô tình cúi xuống, tóc của bay ngang qua má , vội lùi lại bước.

      “Cậu sợ tôi à?” Phong Lan cố tình hỏi.

      Đinh Tiểu Dã trả lời: “Tôi sợ Coco mademoiselle. Mũi của tôi được tốt.”

      “Cho cậu chết!” Phong Lan làm động tác giơ nắm đấm rồi tiến lại gần thêm bước. “Đứng yên được cử động, được nín thở, ngửi liên tục trong vòng ba phút.”

      Đinh Tiểu Dã kìm được bật cười đưa miếng trái cây cắt dở trong tay lên, miễn cưỡng : “Chị buộc tóc lại , lỡ có sợi tóc nào rơi vào trong nước ép, khách hàng kiện cho đấy.”

      Phong Lan tiếp tục đôi co với nữa. “Cởi tạp dề ra, thay đồng phục , chúng ta phải rồi. xe tôi có bộ quần áo.”

      “Tôi quen mặc quần áo của người khác.”

      “”Mới mua, tôi tặng cậu được à?”

      cần, chị tìm người khác.”

      hiểu Phong Lan nghĩ ra điều gì, thỏa hiệp.

      được ăn mặc trông như thằng ăn mày đâu đấy nhé.” làm động tác như “xé xác”.


      Tiểu Dã và Phong Lan ngồi trong hội trường tiệc cưới của Chu Đào Nhiên. ăn mặc rất tuềnh toàng, áo thun cổ tròn và quần jean. Cho dù Phong Lan có nghi ngờ độ tuổi của chiếc quần bò mài bạc trắng kia liệu có bằng tuổi đời cả Khang Khang hay , nhưng cũng chẳng muốn mất công ra làm gì. Đinh Tiểu Dã dù ăn mặc như thế nào cũng đến mức quá xấu xí. Lúc mới quen Chu Đào Nhiên, tất cả quần áo, giày dép người ta cộng lại đều đến ba trăm tệ, còn bây giờ ta lại mặc chiếc áo sơ mi ba ngìn đồng tặng để cưới người con khác. muốn mình trông càng thảm hại.

      Hôm nay Phong Lan có thể cần đến, nhưng vì câu đó, “thua người có nghĩa là thua cả cuộc chơi” mà muốn đến. Quỵ ngã ở đâu phải đứng dậy từ chính chỗ đó, thể để người khác nghĩ hôm nay chỉ biết vùi đầu trong chăn than khóc. Những lời Chu Đào Nhiên tối hôm qua cũng khiến thức tỉnh, mối tình này phải trả giá nhưng có nghĩa là hề sai. Dù sao tình cũng chết, cứ coi như biến nơi này thành tang lễ của mối tình giữa và Chu Đào Nhiên, ở bên nhau được bốn năm, dù thế nào nữa cũng phải cho hết chặng cuối.

      Đàm Thiếu Thành cũng đến, ngồi cùng bàn với Phong Lan và Tiểu Dã. Vừa mới ngồi xuống ghế, ta cười với Phong Lan và : “Tôi nghĩ đến chứ, thế cảm giác khi câu “chúc mừng” với hai người đứng ở cửa kia như thế nào?”

      Phong Lan cười nửa miệng. “Chẳng có cảm giác gì hết, chỉ là mấy câu xã giao khách sáo mà thôi.Tôi chẳng hận ta, nhưng cũng cần thiết phải chúc phúc cho ta. ta sống có hạnh phúc hay chẳng liên quan gì đến tôi. À, đúng, nếu ta hạnh phúc chắc tôi vô cùng vui sướng.”

      “Nhấc lên được cũng đặt xuống được. Tôi thích như thế này.” Lời tán dương của Đàm Thiếu Thành biết là hay giả. ta nhìn Đinh Tiểu Dã, cười rồi : “Phát triển cũng nhanh đấy nhỉ? Nếu là tôi, tôi cũng vứt ngay đồ cũ .”

      Đinh Tiểu Dã tập trung ăn lạc, như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến .

      Khách mời dần dần cũng đến đông đủ, trong đó thể thiếu bạn bè chung của Phong Lan và Chu Đào Nhiên. Chỉ có vài người chủ động đến chào hỏi, chuyện với Phong Lan, biết, những người khác đều quan sát từ xa.

      “Công nhận là cậu độ lượng, Phong Lan ạ.”

      “Gã Chu Đào Nhiên chắc là mắt mọc sau mông rồi.”

      “Em như thế này lo gì tìm được người tốt hơn? Quên ngay , để chị kiếm cho người khác.”

      “Sụyt…Các cậu bảo liệu dâu có gì chưa?”

      Phong Lan trả lời đối đáp với từng người, cười hoàn hảo phạm sai sót nào. đứng chào hỏi đáp lễ với mọi người, bỗng có ai đó chọc chọc vào lưng, quay lại, Đinh Tiểu Dã vẫn ngồi ở chỗ cũ, chìa tay đưa cho miếng táo, chắc là lấy từ đĩa hoa quả bàn tiệc.

      “Tôi nếm thử giúp chị máy loại liền, miếng này ngọt nhất, nếu chị vẫn ưng tự chọn lấy.” tỉnh bơ.

      Phong Lan cúi nhìn miếng táo, bị căn miếng, dấu răng in rệt. ghé miệng, khẽ cắn miếng , nhăn mày kêu: “Thế này mà bảo là ngọt à? Tôi ăn, cậu mà ăn hết .”

      “Phụ nữ khó chiều.” Đinh Tiểu Dã ngại ngần ngoạm hết cả miếng táo, rồi chằn thèm để ý đến nữa.

      Mấy người đứng tám chuyện cùng Phong Lan nhanh chóng tản mát các nơi, đoán là họ có nhiều ý tưởng phải chia sẻ cùng nhau ở nơi nhìn thấy. quay lại chỗ ngồi, ghé sát vào tai Đinh Tiểu Dã, : “Diễn giỏi lắm, tôi đánh giá thấp cậu.”

      Đinh Tiểu Dã mỉm cười, tiếp tục ăn lạc. “Xứng đáng với đồng tiền bỏ ra chứ?”

      “Công năng so với giá tiền cũng tương đối đây. Sau này khi nào có việc cậu lại với tôi, đám cưới, đám tang, họp lớp,…”

      “Chị giàu đấy. Táo ràng là rất ngọt.”

      “Cậu bắt tôi ăn miếng táo dính nước bọt của cậu đương nhiên tôi cũng muốn chịu thiệt.”

      “Chị mắc bệnh truyền nhiễm nào chứ, chị chủ.”

      “Đánh chết cậu bây giờ,nếu đêm nay cậu sùi bọt mép, tôi chịu trách nhiệm thanh toán tiền bệnh viện thuốc thang và chi phí tang lễ.”

      “Nội dung phục vụ của tôi bao gồm đêm nay.”

      Hia người ghé sát tai nhau thầm to , nhìn vào rất tâm đầu ý hợp. Ngay sau đó, dâu chú rể vào hội trường trong tiếng nhạc, lễ cưới chính thức bắt đầu.

      “Đó là người cũ của chị à?” Đinh Tiểu Dã có vẻ mấy ấn tượng lắm.

      “Thấy sao?” Dù sao Phong Lan cũng muốn nghe nhận xét của .

      Đinh Tiểu Dã : “ bên cạnh ta trông cũng được.”

      Phong Lan sa sầm nét mặt, thèm để ý đến nữa. Đinh Tiểu Dã cũng thôi thầm, tập trung nhìn đôi uyên ương bục hồi trường.

      “Bấy giờ đám cưới toàn làm thế này à?” Lâu lắm rồi tôi dự tiệc cưới nào.”

      Phong Lan định : “Thế lúc trước cậu là người hoang dã sống trong bộ lạc nguyên thủy à?” Nhưng nghĩ lại lại thấy chẳng có hứng, đôi co với ta làm gì.

      MC tiệc cưới tràng dài những câu vô nghĩa, Đinh Tiểu Dã cười rồi hỏi Phong Lan: “ ta còn lảm nhảm đến khi nào đây?”

      Phong Lan giả vờ nghe thấy.

      “Giận rồi à?” Đinh Tiểu Dã nghiêng đầu nhìn , đánh giá tình hình. “Chị xinh hơn ấy đấy.”

      “Xí!” Phong Lan ra vẻ cảm kích gì nhưng ánh mắt dịu lại rất nhiều. thừa nhận mình phù phiếm hời hợt, con ai chẳng thích được khen đẹp, cần gì biết là có khen lòng hay . Nhưng câu tiếp theo của Đinh Tiểu Dã lại khiến muốn thổ huyết.

      “Nhưng ấy trẻ hơn chị.”

      “Hôm nay cậu nhận của tôi tiền lương cao gấp ba, câu dễ nghe chút chết ngay được à?”

      Đinh Tiểu Dã : “Điều đó chẳng rành rành ra hay sao? Chỉ cần bị mù ai cũng đều thấy thế. ta cưới người cái gì cũng kém chị chị vui mừng à? ta chọn người xấu ma chê quỷ hờn mà chọn chị khiến chị hãnh diện à?”

      Phong Lan cấm khẩu, lúc này cảm thấy vô cùng hối hận khi bảo Đinh Tiểu Dã cùng, những lời này có câu nào chọc ngoáy vào nỗi đau của , nhưng hoàn toàn có khả năng phản kháng.

      MC vẫn lải nhải những câu sáo ngữ trăm lần như : “Chú rể và dâu, người cao lớn đẹp trai, người nhan sắc tuyệt vời. năm trước đây, họ cùng nhen lên ngọn lửa tình , năm sau đó, họ cùng nắm tay nhau bắt đầu cuộc hành trình mới của cuộc sống…”

      Dưới hội trường quan khách vỗ tay đáp lễ, Phong Lan đứng phắt dậy, suýt nữa gạt đổ cả ly rượu trước mắt.

      Hay quá nhỉ “ năm trước đây, họ cùng nhen lên ngọn lửa tình ”. Tính cả thới gian tĩnh lặng dành cho nhau, và Chu Đào Nhiên cũng mới chia tay sáu tháng, điều này chẳng phải có nghĩa là, khi và Chu Đào Nhiên vẫn chưa bỏ nhau, hia người bục kia kết đôi rồi sao, thế mà còn tuyên bố công khai dõng dạc trước mặt tất cả mọi người. Bọn họ coi là khỉ diễn trò chăng!

      Đinh Tiểu Dã kéo tay Phong Lan lại, cố ấn ngồi xuống.

      “Con bây giờ tính tình đều nóng nảy như chị sao? Chỉ cần nghe phải câu dở là nổi cơn à?”

      “Biến ! phải việc cảu cậu!” Phong Lan run lên vì giận dữ. “Cậu có nghe thấy câu vừa rồi ? Bọn họ nhau năm rồi!”

      Đinh Tiểu Dã nhanh chónh hiểu ra vấn đề, ngay lập tức rót cho Phong Lan ly rượu.

      “Thế hôm nay chị đến để làm gì? Uống ! Uống xong là có chuyện gì nữa.”

      Phong Lan làm hơi cạn ly đầu, đến ly thứ hai từ từ đặt ly rượu xuống, hoang mang thẫn thờ nhìn Đinh Tiểu Dã. “Tôi nuốt nổi, tại sao lại thế?”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5.1: Chúng ta hãy tĩnh lặng lại

      Phong Lan và Đinh Tiểu Dã bỏ về giữa chừng rồi trốn vào trong xe xô uống rượu Tiểu Dã lấy từ tiệc cưới. có lya, nhưng dù sao cũng phải là chưa từng nếm nước miếng của nhau nên hai người đều ghé miệng tu thẳng từ chai, hết ngụm, lại đến ngụm.

      “Mẹ tôi vẫn thường bảo tôi, phải đối xử với người đàn ông của mình giống như trồng cái cây vậy, con phải bỏ công sức, chăm chỉ tưới nước, bón phân, nếu như chúng vẫn lớn phải tỉa cành bắt sâu…Mẹ tôi sợ tôi ế chồng chăng? Nhưng lại cũng sợ tôi bị đàn ông lợi dụng nên luôn miệng nhắc nhở tôi..”

      lấy được người đàn ông đó, chị cảm thấy bị tổn thương lắm sao?” Đinh Tiểu Dã lấy mu bàn tay lau rượu khóe miệng, rồi đưa chai rượu cho Phong Lan. “Dù sao hai người vẫy tay chào nhau rôi, chị còn quan tâm đến chuyện có phải trước đây ta ăn vụng sau lưng chị hay để làm gì. Chuyện đó giờ có quan trọng nữa ?”

      Phong Lan : “Tất nhiên là quan trọng, cậu biết gì cơ chứ? Tối qua trước khi tôi gặp cậu, ta hẹn gặp tôi bao nhiêu chuyện, tôi vân cứ nghĩ đó là những lờ chân thành rút ra từ gan ruột. ta bởi vì tôi quá tốt, cho nên ta thể sống cùng tôi được, ta chịu nổi những áp lực mà tôi mang lại. Đúng vậy, tôi nhìn nhận lại bàn thân mình. Ngay cả đường đến dự tiệc cưới, tôi cũng tự hỏi bản thân mình, phải chăng tôi ép ta quá đáng, đến ngày hôm nay tôi vẫn làm sai, thậm chí cái sai của tôi hình như càng lúc càng nhiều. Tôi nên tự ý tìm việc làm hộ ta, nên chỉ thể mặt tốt đẹp lộng lẫy nhất của mình cho ta nhìn, càng nên khi bố ta ốm chẳng cần suy tính gì đưa hết tiền cho ta. Tôi cứ tưởng làm thế là tốt cho ta, đánh chết cũng nghĩ là đối với đàn ông như thế là gánh nặng.”

      uống vội nên thiếu chút nữa bị sặc. “Cái cây này tôi trồng bốn năm trời, cuối cùng mọc lên như thế nào? Tôi có thể chấp nhận chuyện người trồng cây và người thu hoạch phải là . Chuyện đó vẫn thường xảy ra. Tôi thua Phùng Oánh, kỹ năng của tôi thua kém người ta, tôi công nhận. Nhưng tôi thể chấp nhận chuyện hi tôi ngày này qua ngày khác tưới tắm cho cây ta ngoạm sạch quả ngọt cây tôi trồng, kết quả là tôi vẫn cho rằng việc tôi hoàn toàn tay trắng là do lỗi của tôi!”

      Đinh Tiểu Dã ngạc nhiên : “ giai đấy cũng thú vị nhỉ, bắt cá hai tay cơ đấy, bắt cứ bắt, sao lại đúng ngày đại hỷ, trước mặt quan khách phải trắng ra như thế, đúng là cái đồ ăn no rửng mỡ.”

      “Tôi cho cậu biết tại sao Chu Đào Nhiên lại dám trơ tráo như thế nhé, vì ta biết thừa tôi có giận dữ đến mấy cũng thể nào làm nổi những chuyện quá đáng. Tôi là ai? Tôi là đưa hèn nhát, lúc não cãi nhau cũng chỉ biết “chúng ta hãy tĩnh lặng lại chút”. Bất kể có chuyện gì xảy ra vẫn phải giữ thể diện đến cùng.”

      “Thế chị quay lại quậy trận cho ta biết tay , tôi ngăn nữa.”

      Phong Lan cười nhạt. “Để ta mát mặt dễ nhưng tôi được gì? Ai cũng mặt trơ như nhau, tôi trát bùn lên người ta trước mặt bàn dân thiên hạ trong mắt mọi người tôi cũng sạch gì cho cam?” cúi đầu cay đắng. “ ta đúng, tôi làm nổi những chuyện đó.”

      “Thế coi như xong chuyện.” Đinh Tiểu Dã . “Chị quan tâm đến việc người khác nhận xét về chị thế nào lắm à?”

      Phong Lan : “Cây cối còn mọc thẳng được con người sống cũng phải có danh dự. Cả đời người chẳng phải là đều sống trước con mắt của người khác hay sao? Trước đây tôi cũng cảm thấy cái tôi của mình quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nhưng người tốt đẹp hay xấu xa thế nào, xinh xắn hay xấu xí ra sao, nếu mỗi có mình họ biết,chỉ có bản thân họ trông thấy, có ý nghĩa gì? Được quan tâm, bị quên lãng, được ngưỡng mộ, bị chê cười, được thương, bị ghét bỏ, được che chở, được cần đến, có này có nọ, mới là cuộc sống của con người bình thường. Cậu đâu có sống mình cõi đời này phải ?”

      “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, sống được là tốt lắm rồi.”

      “Bốn năm đó, ngày ngày ta đều tôi, tôi cũng tin. Tôi tin là ta chỉ chưa đủ chín chắn, cũng tin ta chỉ là chưa sẵn sang, tôi cứ thế đợi, đợi đến năm ba mươi tuổi, đợi được đống lý do vớ vẫn, đợi được “ năm trước đây” và “ năm sau đó” trơ trẽn của ta. Cậu thấy dâu trẻ trung phải ? Tôi cũng từng rất trẻ, tôi phải lựa chọn nào khác. Nếu ta sớm cho tôi biết liệu tôi có bám dính lấy ta ? Luôn miệng bảo hôn nhân là nấm mồ của tình . Thế còn tình có hôn nhân là cái gì, là xác chết mồ, là ma quỷ hồn à! Trông người ngợm tôi bây giờ giống ma quỷ hay là oán phụ?”

      Đinh Tiểu Dã điều chỉnh lưng ghế để có tư thế ngồi thoải mái nhất, hai cánh tay vòng ra sau gáy làm gối dựa rồi ; “Ở vùng chúng tôi có câu, phụ nữ khi giống như cởi khuy áo, mỗi lần thất bại lại cởi nút, dần dần thiếu nữ trong sáng, hiền lành ngoan ngoãn trong bọc trở thành dâm phụ quần áo che đậy. Oán phụ cũng bằng dâm…”

      Đinh Tiểu Dã ngưng bặt hết câu. chỉ định đùa, ngờ Phong Lan lại nhắm mắt, khóe mi hoen ướt, nước mắt trào ra.

      giật lấy chai rượu trong tay . “Thôi đủ rồi, uống nữa.”

      Phong Lan cười, mặc cho giọt nước mắt kia chảy xuống. “Như cậu thà tôi lột sạch hết còn hơn.”

      ngờ giọt nước mắt này lại gây tác động nhất định đến người cứng đầu cứng cổ như Đinh Tiểu Dã. thoáng chút não nề. “ , phải làm gì chị mới thấy nhõm hơn?”

      “Tôi muốn băm vằm tên Chu Đào Nhiên vô lại kia thành trăm nghìn mảnh. Chẳng phải ta luôn khẳng định tôi làm nổi những chuyện trái khoáy sai quấy sao? thế tôi làm cho ta biết tay!”

      “Băm thành trăm nghìn mảnh làm nổi đâu, làm gì thực tế hơn chút .” Đinh Tiểu Dã ngắm nhìn kính chắn gió trước mặt xe ô tô, bình thản .

      băm vằm xé xác được tẩn cho trận cũng được!”

      “Chuyện đó khó.”

      Phong Lan lập tức tròn xoe mắt. “Cậu dám làm giúp tôi hả?”

      “Tôi có thể dụ ta ra, nhưng việc xử lý thế nào sau đó là chuyện của chị. Tuy nhiên chị phải đảm bảo được hai việc.”

      “Cậu !” Phong Lan mắt đỏ hoe, hỏi.

      “Thứ nhất, cho dù có chuyện gì xảy ra, kết quả cũng liên quan đến tôi.”

      “Ngay từ đầu tôi biết cậu là loại người như vậy. Điều thứ hai sao?”

      “Chị phải chuẩn bị đủ tiền.”

      chuyện tiền nong trắng trợn như vậy, Phong Lan thể lường trước. Ngụy quân tử gặp nhiều, hóa ra chân tiểu nhân cũng khiến người ta hận kém.

      “Bao nhiêu tiền?” khinh miệt hỏi.

      “Cũng phải vài nghìn.” Đinh Tiểu Dã mặt biến sắc trả lời.

      Phong Lan hằm hằm lục tìm ví, lấy hết tiền mặt trong đó ra, quẳng cho ta. “Chỗ này có năm nghìn tám trăm tệ, của cậu tất đấy. Nếu đủ, quay về tôi rút thêm đưa cho cậu. Đồ nghèo kiết xác, từ bé đến giờ chắc chưa nhìn thấy tiền hả?”

      Đinh Tiểu Dã nhặt từng tờ tiền lên, đếm lại lượt, cười mỉm, : “Năm nghìn tám trăm tệ đầy đủ. Chị chủ, tôi mà giàu bây giờ liệu có ngồi xe của chị ?”


      Trong ngày Phong Lan phải vào đồn công an đến hai lần, lần thứ nhất trong vai trò người trình báo, lần thứ hai là nghi phạm.

      Lưu Khang Khang đến đón . Làm xong xuôi các loại thủ tục, ra khỏi đồn công an, thế giới bên ngoài rực ánh đèn. Phong Lan hỏi: “Cậu Tăng Phi đến sao?”

      Khan Khang trả lời: “Cậu em bảo mấy người này đáng để cậu ra mặt. Cậu còn bảo em với chị, việc lần này sắp xếp ổn thỏa rồi, bên kia đồng ý kiện chị, nhưng nếu lần sau chị còn làm càn cậu …”

      thế nào?”

      “Cậu bảo chú Ngô Giang mach mẹ chị!”

      “Nhãi ranh!” Phong Lan trợn mắt: “Chị có phải là học sinh tiểu học đâu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :