1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tháng ngày ước hẹn - Tân Di Ổ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Thôi Khắc Kiểm với con trai, ông còn mơ ước “đông sơn tái khởi” – gây dựng lại nghiệp nữa, trốn chạy chẳng qua cũng là để sống nốt những ngày tàn. Nếu như đến việc nhìn mặt mẹ Tiểu Dã lần cuối mà cũng thực được có sống sót chăng nữa, quãng đời còn lại cũng dễ chịu chút nào.

      Đinh Tiểu Dã lại hiểu độ nguy hiểm của việc bố mình quay về bệnh viện vào thời điểm này, mẹ như ngọn nến tàn trong gió, sắp còn mẹ đời, đương nhiên muốn nhanh chóng mất nốt cả bố. Tin đồn bên ngoài kia căng thẳng hơn bao giờ hết, tổ chuyên án do Tăng Phi phụ trách bất cứ lúc nào cũng có thể tóm gọn bố vào lưới, việc chạy trốn cấp thiết ngay trước mắt, thể để xảy ra sai sót nào, ngoài biên giới có người tiếp ứng. Đinh Tiểu Dã có lý do để tin rằng, nếu như mẹ vẫn còn tỉnh táo nhất định cũng mong nhìn thấy người mình thương sa vào chỗ nguy hiểm.

      Thôi Khắc Kiểm im lặng, dường như ông bị con trai thuyết phục.

      Đinh Tiểu Dã thể ở lại lâu, để lại cho bố mình số đồ dùng cần thiết chuẩn bị sẵn, rồi quay về bệnh viện mẹ nằm.

      Khi sắp , Đinh Tiểu Dã nghe tiếng điện thoại của bố đổ chuông, tiếng chuông khiến giật bắn. Số điện thoại này chỉ có những người thân cận nhất với Thôi Khắc Kiểm biết, ngoài mẹ ra, khả năng duy nhất còn lại là Đoàn Tĩnh Lâm.

      Đinh Tiểu Dã thể tin nổi bố mình lại cho Đoàn Tĩnh Lâm biết số điện thoại này, nếu phải là vì người đàn bà đó, họ sao có thể rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay? ra từ rất lâu trước khi xảy ra chuyện, Thôi Khắc Kiểm nhận thấy “tái ngộ tình cờ” của Tăng Phi và Đoàn Tĩnh Lâm, có điều ổn, từng có ý nghĩ phải ra tay xử lý tay cảnh sát đó. Đoàn Tĩnh Lâm đáng thương khổ sở van xin, lấy cả tính mạng mình ra để bảo đảm, như đinh đóng cột rằng Tăng Phi vào làm trong ngành Cảnh sát chỉ là theo nghiệp cha, cốt để có công ăn việc làm bình thường ổn định mà thôi, hai người lại là bạn bè từ , thân thiết như chị em ruột, ta thỉnh thoảng đến gặp chỉ là muốn thăm nom xem sống thế nào. ta khóc lóc thảm thương, người nhà từ lâu bỏ rơi , đối với , Tăng Phi chính là gia đình mình. Chính vì thế Thôi Khắc Kiểm do dự, chuyện xảy ra sau đó thế nào cần ra cũng hiểu.

      Đúng như Đinh Tiểu Dã dự liệu, người gọi đến chính là Đoàn Tĩnh Lâm. Thôi Khắc Kiểm nhìn điện thoại đổ chuông dứt hồi lâu, bấm máy nghe, cũng đặt xuống. Người đàn bà đó cũng rất ngang ngạnh, cứ gọi hết lần này đến lần khác.

      Đinh Tiểu Dã cương quyết ấn nút tắt hộ bố mình.

      Quãng đường quay về xa lắc xa lơ, xe của Đinh Tiểu Dã chưa ra khỏi đường làng thấy khá nhiều ô tô loại ngược chiều. Lúc đó trời muộn, vùng xa xôi hẻo lánh này bình thường lượng xe lưu thông nhiều, mà những chiếc xe này đều đeo biển số phổ thông, nhưng loại xe lại na ná giống nhau, từng xe nối tiếp nhau, dường như men theo bóng tối hướng về cùng nơi nào đó.

      Đinh Tiểu Dã biết đây ắt hẳn là điều bất thường, việc đầu tiên nghĩ ra là gọi điện thoại báo tin cho bố. Nhưng ngờ rằng, điện thoại của bố lại trong trạng thái bận. Đinh Tiểu Dã đoán ra điều gì đó, tuyệt vọng hoàn toàn.

      Thời thơ ấu theo bố đến nơi này nhiều lần, cho nên rất thuộc đường lối lại ở khu vực này, lập tức rẽ ngoặt vào con đường , gấp gáp quay về trước khi đoàn xe đến, hòng giúp bố mình chạy thoát.

      Trong phạm vi hai cây số tính từ nơi Thôi Khắc Kiểm náu có con đường quốc lộ, hai con đường tỉnh lộ và nhiều đường có thể thông ra được những đường lớn kia, đó cũng là lý do tại sao ông chọn nơi này để trốn. Khi Đinh Tiểu Dã chạy về đến nơi, điện thoại của Thôi Khắc Kiểm vẫn còn ấm. giật phắt lấy, rút pin ra ngay tức , bẻ gãy thẻ sim, ném mạnh những phần còn lại của chiếc điện thoại di động vào góc tường. Thôi Khắc Kiểm cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, mặt biến sắc, nghiến chặt răng nhưng hề mở miệng lời.

      Ngoài mẹ của Tiểu Dã ra Đoàn Tĩnh Lâm là người phụ nữ duy nhất mà Thôi Khắc Kiểm nặng lòng thương. Ban đầu ông cảm mến , chính là bởi vì thần thái của giống dung nhan của mẹ Tiểu Dã khi còn trẻ. Mẹ Tiểu Dã lâm bệnh lâu ngày, Đoàn Tĩnh Lâm vô tình trở thành người an ủi Thôi Khắc Kiểm. Giữa hai người tuy phải là tình nghĩa vộ chồng sâu nặng, nhưng ông thừa nhận mình hề hờ hững với , thậm chí còn chăm sóc tốt cho cả Thôi Yên. Sau khi xảy ra chuyện, ông nghi ngờ, nổi giận với người phụ nữ này. Đoàn Tĩnh Lâm gửi rất nhiều tin nhắn và gọi nhiều cuộc để biết ông có an toàn , nhưng Thôi Khắc Kiểm chưa bao giờ trả lời dù chỉ lần. Tuy vậy từ trong nội tâm sâu thẳm của mình, ông chưa bao giờ tin rằng người đàn bà này lại có tâm địa đẩy ông vào chỗ chết, cũng tin ân tình bao nhiêu năm đó có nổi chút chân thành.

      Ông nhận cuộc điện thoại đó, cũng chỉ là muốn coi như lần này cắt đứt hẳn với Đoàn Tĩnh Lâm. Đoàn Tĩnh Lâm khóc lóc thảm thiết như đứt gan rách phổi, Thôi Khắc Kiểm cũng hề đả động đến việc mình ở đâu, chỉ vẫn bình an, bảo từ nay trở hãy tự xoay xở sống yên ổn.

      Tình thế cho phép hai cha con suy nghĩ nhiều, thể lưu lại đây phút nào nữa. Thôi Khắc Kiểm lên xe của Đinh Tiểu Dã, căn cứ theo tình hình tại vạch ra tuyến đường trốn chạy, cố gắng thoát khỏi trước khi vòng cây dày đặc của đội xe cảnh sát kịp bủa vây.

      Đinh Tiểu Dã tập trung lái xe, cảnh vật trước mặt tối đen như mực. Đối phương đến có chuẩn bị kĩ càng, đào thoát tuyệt nhiên phải chuyện dễ dàng. Hai người cắt được cái đuôi đằng sau, chuẩn bị ra khỏi con đường trong làng, trước khi lên đến đường quốc lộ, Thôi Khắc Kiểm ra hiệu cho Đinh Tiểu Dã xuống xe, con đường còn lại ông tự lái, nếu may sa lưới, cũng để con trai mình bị liên lụy.

      Đinh Tiểu Dã lời, đúng lúc này chiếc điện thoại của đặt bảng điều khiển liên tục đổ chuông. hoảng hốt liếc nhìn, đó là số điện thoại của bệnh viện, Giờ này mà gọi đến chỉ có khả năng xảy ra.

      Lòng bàn tay Đinh Tiểu Dã ướt đẫm mồ hôi, sống lưng ớn lạnh từng hồi. càng dám nghĩ tiếp, tiếng chuông điện thoại càng chịu buông ta , như thể cuộc gọi sau còn khẩn cấp vội vã hơn cuộc gọi trước.

      Thôi Khắc Kiểm nghe điện thoại hộ con trai. Ông lặng lẽ nghe phía bên kia hết, đặt điện thoại xuống rồi với Đinh Tiểu Dã: “Quay về bệnh viện!”

      Bệnh viện nằm ở hướng đường về thành phố, còn tuyến đường họ cần lại men theo đường quốc lộ chạy về phía nam đến tận biên giới.

      Đinh Tiểu Dã dường như nghe thấy bố gì.

      “Bố bảo con quay đầu về bệnh viện!”

      Thôi Khắc Kiểm nhắc lại lần nữa, vào lúc này, giọng ông bình tĩnh đến ngạc nhiên.

      Đinh Tiểu Dã dám tin bèn liếc nhìn ông, họ biết lúc này mà quay lại nghĩa là thế nào.

      Đinh Tiểu Dã dừng xe, Thôi Khắc Kiểm ngồi bên ghế phụ cũng tranh cãi với , lạnh lùng vặn vô lăng trong tay con trai. Đinh Tiểu Dã giật bắn người, xe chao nghiêng, đạp phanh gấp. Xe vẫn chưa dừng hẳn, Thôi Khắc Kiểm mở cánh cửa xe phía bên con trai, lời đẩy Đinh Tiểu Dã xuống khỏi xe.

      “Con ngay , đừng để ai nhìn thấy con ở đây.” Thôi Khắc Kiểm dặn dò, nhìn Đinh Tiểu Dã phủ phục người, hai tay bám chặt vào cửa kính xe, mặt mũi đau khổ lo lắng, thêm câu: “Yên tâm, bố có cách. Có con đường có thể quay về thành phố, bọn họ chắc biết đâu. Con , đừng lo cho bố.”

      Đinh Tiểu Dã trân trân nhìn bố quay đầu xe, đèn hậu dần biến mất trong bóng cây còn tối đen hơn cả màn đêm. đứng lặng yên lát, định thần chuẩn bị lên đường quốc lộ, nghĩ cách tự về bệnh viện bên tai nghe thấy thanh bất thường vang lên.

      Tiếng động đó xuất phát từ nơi cách chỗ khoảng vài trăm mét, ban đêm ở vùng quê rất yên tĩnh, thanh nghe được rất ràng. Đinh Tiểu Dã chạy vội về phía phát ra tiếng động, đến khi chạy đến ngã rẽ nơi cố xảy ra nhìn thấy chiếc xe SUV bố tặng vào sinh nhật lần thứ hai mươi của mình im lìm đậu ở đó, bên cạnh còn có xe Jeep tối màu.

      Đinh Tiểu Dã lê bước về phía trước như thể nằm mơ, tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân dường như cũng đủ để khỏa lấp tiếng tim đập thình thịch.

      phần đầu xe của bị lõm sâu, nhưng tình trạng chiếc xe Jeep sẫm màu kia còn thê thảm hơn, nó bị kẹt giữa chiếc xe SUV và cây đa cổ thụ ven đường, gương kính vỡ hết, thân xe bị bẹp rúm nghiêm trọng.

      Hình ảnh này cho thấy, có lẽ Thôi Khắc Kiểm cố gắng vòng lên đường phía , nhưng đằng trước có xe chạy vọt đến, như muốn bủa vây áp sát, bên muốn chặn lại, bên quyết tâm chạy thoát, hai xe đều thấy có vệt phanh in đường.

      Thôi Khắc Kiểm gục người về phía trước, túi khí xe bật tung, Đinh Tiểu Dã lấy hòn đá bên đường đập vào cửa kính xe, tiếng ồn khiến ông động đậy, thều thào vài tiếng lời dù sao người cũng tỉnh lại.

      “Bố, bố làm sao vậy?” Đinh Tiểu Dã mở được cửa xe, chưa biết bố mình bị thương ở đâu, nên dám tùy tiện chạm vào ông, chỉ biết cuống quýt hỏi.

      Thôi Khắc Kiểm lắc đầu, chỉ động tác đơn giản thôi mà dường như ông phải dùng hết sức lực còn lại của mình.

      Sau đó Đinh Tiểu Dã quay sang kiểm tra xem tình hình của chiếc xe Jeep kia như thế nào. Người lái xe bị kẹt giữa vô lăng và cánh cửa xe biến dạng, dường như bất động, nửa thân người đẫm máu.

      Đinh Tiểu Dã cố kiềm chế cơn sợ hãi, đưa tay lách qua chỗ vỡ của cánh cửa kính xe, ấn tay vào động mạch cổ của người đó. Khi rụt vội tay về, mảnh kính vỡ cửa xe rạch vào cánh tay hề hay biết, tim còn lạnh hơn cả những ngón tay dính đầy máu của người kia.

      Người đó còn dấu hiệu của sống nữa.

      Quan sát từ cự ly gần, Đinh Tiểu Dã phát người này mặc thường phục, trông chi hơn vài tuổi là cùng. Đầu ta gục xuống đằng trước với góc độ bình thường, phía dưới cằm, ở túi áo trước ngực lộ ra góc của vật gì đó. Đinh Tiểu Dã nín thở rút vật đó ra, đó là tấm thẻ cảnh sát ướt sũng máu.

      “Cậu ta chết rồi à?” Thôi Khắc Kiểm khó khăn cất lời, mỗi tiếng cất lên phải chịu đau đớn vô cùng. “ ở lại đây được… bọn họ chia nhau hành động, người của nhóm khác cũng sắp đến rồi. Con thể ở lại đây… hãy với mẹ giúp bố rằng đừng lo lắng, hãy đợi bố thêm lần nữa, lần cuối cùng!”

      “Bố tự với mẹ!” Đinh Tiểu Dã lúc này quyết định, cẩn thận từng chút đưa ong xuống băng ghế sau xe, rồi ngay lập tức khởi động xe. khảng khái của bố được báo đáp, chiếc xe bị va chạm nghiêm trọng vậy mà vẫn có thể nổ máy. lùi xe, sau đó lái về hướng bệnh viện.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      “Con đừng ngốc nghếch như thế. Làm thế này mẹ trách bố!” Thôi Khắc Kiểm ngăn con trai lại.

      Đinh Tiểu Dã nhìn bố mình qua kính chiếu hậu, : “ đâu, mẹ vẫn chờ chúng ta.”

      Thôi Khắc Kiểm hiểu tính cách của con trai mình, khuyên can gì nữa, rồi ông bỗng thở dài, giọng yếu ớt: “A Đình này, con có trách bố vì ít ở cạnh mẹ con con ?”

      “Có chút!”

      So với gắn bó như bóng với hình của hai mẹ con thời gian Đinh Tiểu Dã sống bên bố nhiều. Đặc biệt là đến khi trưởng thành, luôn tỏ ra lạnh nhạt với diện của bố. Mong chờ bố trở về nhà, phần lớn là vì muốn mẹ được vui.

      Với con trai mình, trong lòng Thôi Khắc Kiểm ngoài tình thương ra, còn có cảm giác mang nợ. Bất cứ khi nào hai cha con tranh luận, ông hầu như đều nhường con, chuyện gì cũng theo ý Đinh Tiểu Dã. Còn Đinh Tiểu Dã ngoài việc giục ông về với mẹ nhiều ít khi đòi hỏi ông chuyện khác.

      “Khi bố với mẹ con về sống với nhau, bố hứa mang lại cho mẹ cuộc sống yên ổn, mở nhà hàng hai vợ chồng cùng làm, mẹ lo chuyện bếp núc, bố phụ trách đón khách. Khi nào gì, bố và mẹ quay về Sát Nhĩ Đức Ni, sau khi chết cùng chôn ở dưới núi tuyết… A Đình, con giống mẹ con, bố rất mừng.”

      “Mẹ đẹp hơn bố.”

      Thôi Khắc Kiểm bật cười, cái giá phải trả là trận ho ngớt. Hai cha con dường như quay về những năm tháng xa xôi, lúc đó Đinh Tiểu Dã còn , bố lá xe đưa về cùng quê câu cá đêm, chốc chốc lại chuyện với nhau.

      “Đó là lần đầu tiên bố nhìn thấy mẹ, theo lời mẹ kể lại miệng bố há hốc, giống như tên ngốc… A Đình, hãy hứa với bố điều, đưa mẹ con xong, con phải ngay, càng xa càng tốt, đừng quan tâm đến bố. Con nhớ tấm chứng minh thư trước đây bố đưa cho con ? Hãy quên những chuyện này , sống cuộc sống khác. Tìm người con , sống bên ấy trọn đời, đừng như bố.”

      Vầng trăng khuyết sau những đám mây dày đặc, những nơi mà đèn xe chiếu đến đen thẫm vùng. Thôi Khắc Kiểm gì nữa. Đinh Tiểu Dã nghe thấy tiếng rơi tí tách nhè nhưng liên tục, giống như tiếng vòi nước khóa chặt làm người mê man nửa tỉnh nửa mê tỉnh giấc thức dậy. Nhưng biết đó phải tiếng nước, mà là máu của bố chảy, từ mép chiếc đệm da dưới ghế ông ngồi chầm chậm giọt.

      Khi lay người Thôi Khắc Kiểm, Đinh Tiểu Dã phát , chỗ bị thương nặng nhất người ông phải là vết thương khi hai xe đâm vào nhau, mà là vết đạn ở dưới vai trái ông, nhưng lúc trước nó được che đậy bởi lớp áo sẫm màu. Đây có lẽ là nguyên nhân dẫn đến việc ông quyết định sống chết phen với tay cảnh sát kia.

      Ánh đèn thành phố dần ra trước mắt, nhưng chiếu nổi tới đáy lòng. Đinh Tiểu Dã dừng xe ngay cửa sau của bệnh viện nơi mẹ nằm.

      “Bố, chúng ta đến rồi.”

      có tiếng trả lời.

      mình vào phòng bệnh của mẹ, giường trống .

      Nghe ý tá , mẹ tỉnh lại, bà qua đời trong lúc hôn mê. Đây cũng là cái may trong nỗi bất hạnh, có lẽ trong phút cuối mẹ ý thức được vắng mặt của hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời bà.

      Gương mặt của bà khi mất thanh thản hơn nhiều so với khi bị bệnh tật giày vò, thanh thản đến mức khiến Đinh Tiểu Dã nhớ đến những buổi chiều bà yên lặng ngồi bên khi làm bài tập, ngẩng đầu nhìn mẹ,mẹ lại cười với .

      Đinh Tiểu Dã với Phong Lan, thực ra biết bố mình lâm vào kết cục đó hề oan uổng, nhưng ông vẫn là người sinh ra và nuôi nấng , cho dù xấu xa đến đâu trong mắt , ông vẫn là người bố, thể nào mở mắt mà nhìn bố vào con đường chết. Trong tim còn chôn giấu mơ ước xa xỉ ngốc nghếch đến thể ngốc hơn, đó là bọn họ vẫn có thể cò ngày đoàn tụ nhà.

      ngờ bố và mẹ nay đoàn tụ.

      Thế gian này chỉ còn lại mình . Người y tá trực đêm quá quen với Đinh Tiểu Dã, sợ hãi khi nhìn thấy Đinh Tiểu Dã khắp người lấm tấm vết máu. Đinh Tiểu Dã giải thích mình chạy vội đến đây, dọc đường gặp cố . nhiều trực trước giường bệnh mẹ mình, các ý tá hộ lý đều hết lời khen ngợi, lại thương vừa mất mẹ nên chủ động giúp băng bó vết thương do thủy tinh cứa phải tay .

      Đinh Tiểu Dã ở bên mẹ hơn nửa đêm trong nhà xác, đến khi trời sáng cảnh sát ập đến thấy tăm hơi đâu nữa, chỉ thấy xác Thôi Khắc Kiểm ở trong “chiếc xe gây tai nạn”.

      Ban đầu cũng hề có ý định trốn chạy, chỉ là bị luồng sức mạnh vô hình nào đó đẩy về phía trước. đưa bố trốn khỏi trường, là để gặp mẹ. Nhưng mẹ ra , bố cũng nốt, biết về chốn nào đây?

      Đêm đó, Đinh Tiểu Dã lang thang phố, mua tờ báo ra buổi chiều cùng ngày, ở trong đó đăng tin về người cảnh sát thiệt mạng khi làm nhiệm vụ, và cũng trở thành đối tượng cảnh sát truy bắt khẩn cấp. hiểu ra ý tứ trong những lời lẽ mà bố mình dặn dò, tên bắn ra khỏi cung quay về được nữa, khi bước bước đầu tiên dù quay lại cũng còn là mình của thuở ban đầu.

      Cảnh tượng cuối cùng đầy thảm thương của người cảnh sát trẻ đó về trong giấc mơ của Đinh Tiểu Dã hằng đêm, bị phía cảnh sát nhận định là nghi phạm đâm chết người. Đinh Tiểu Dã nghĩ đến chuyện khai báo để được thoát tội, tội của bố cũng là của . Trong lúc cùng đường, nhớ đến câu cuối cùng của bố mình, nhớ đến vùng đất Sát Nhĩ Đức Ni mà mẹ luôn khắc khỏi nhớ mong.

      Đó là hướng duy nhất nhìn thấy.

      trốn trong khách sạn ba ngày trời, gửi món tiền cuối cùng bố mình đưa cho đến địa chỉ người nhà của viên cảnh sát bằng tên nặc danh, sau đó bắt đầu lên đường về Sát Nhĩ Đức Ni dài đằng đẵng. Từ lúc này còn là Thôi Đình nữa mà là chàng trai người Hán sống ở vùng biên cương, tên là “Đinh Tiểu Dã”.

      Phong Lan nghe xong “câu chuyện”, lặng lẽ lời. Đối với Đinh Tiểu Dã, yên lặng là thử nghiệm quá quen thuộc.

      “Câu chuyện này có li kì hơn cả những lời dối tôi lâu nay ? Em tin cũng sao cả, Tăng Phi cho em biết . ta chắc miêu tả tôi xấu xa hơn, điều đó cũng có gì lạ, trong suy nghĩ của tôi, ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.” Đinh Tiểu Dã xong, Phong Lan vẫn trong trạng thái vô hồn, bất giác cảm thấy lo lắng, thà cứ lập tức đứng dậy truy vấn , hắt hủi , còn tốt hơn như thế này. nhặt mấy cái gối ôm lên, ném sang phía . “Sợ rồi chứ gì? Bảo em đừng có dính lấy tôi,lại biết đường mà chạy … Có câu như thế nào ấy nhỉ? “Tương tư ai đến độ hoa gầy, nhưng cũng chẳng bao giờ hối hận”… Phong Lan, em câu gì , tôi có thể ngay tức khắc…”

      Phong Lan thở dài, vớ lấy gối ném trả. “Từ bao giờ cậu cũng trở nên lèm bà lèm bèm thế? Đừng ổn, tôi nghĩ chuyện rất quan trọng…”

      “Chuyện gì vậy?” Đinh Tiểu Dã đến bên , quỳ xuống, đặt tay lên đầu gối để trần của . cảm nhận da thịt Phong Lan nổi gai ốc nhè nhưng cử động.

      Phong Lan ngập ngừng rồi lấy tay vuốt mái tóc vừa cắt của . “Tôi nghĩ, nếu như bây giờ cậu ra đầu thú, hết với cảnh sát thế nào? Nếu phải ngồi tù kết án mấy năm?”

      “Em muốn tôi tự thú?” Đinh Tiểu Dã đặt trán mình lên đùi .

      Cổ họng Phong Lan khô cháy: “Chẳng lẽ cậu định gánh chịu những tội lỗi này mãi, cả đời nhìn thấy ánh sáng? Cho dù cậu sẵn sàng làm thế, tôi cũng đồng ý. được, tôi phải xin tư vấn ý kiến của luật sư, xem tình huống này rốt cuộc được phán quyết thế nào?”

      “Nếu như phía cảnh sát khăng khăng cho rằng tôi đâm chết người cảnh sát đó, bị ngồi tù cả đời sao?”

      “Cả đời ư.. tôi có thể chờ đợi cậu nhiều nhất là hai mươi tư năm.”

      Đây là lần đầu tiên Phong Lan nhắc đến từ “chờ đợi” sau khi biết . Đinh Tiểu Dã sợ từ này, nhưng cũng thể phủ nhận mình ích kỷ khi mong chờ được nghe nó. “Hai mươi tư năm” nghe vừa kì quặc vừa hoang đường, như thể buộc miệng ra từ trong giấc ngủ mê.

      Phong Lan : “Mẹ tôi hết kinh năm năm mươi tư tuổi. Chu kỳ sinh học của con đa số thường giống mẹ, tôi chỉ có thể đợi đến lúc đó, nếu như cậu vẫn chưa ra tù coi như cuộc đời tôi cũng trôi qua kha khá rồi, có đàn ông hay quan trọng nữa, tôi tiếp tục sống mình cũng được.”

      Đinh Tiểu Dã gục đầu xuống cười, vai rung cả lên. Phong Lan hay những câu khiến người ta bất ngờ, trong đó đây là câu đùa ngớ ngẩn và cũng cay đắng nhất mà từng nghe.

      Phong Lan đẩy vai của ra sau, nhìn vào mặt , hỏi: “Tôi hỏi lại cậu chuyện. Tên của cậu là giả, thế còn tuổi sao? ra cậu có già hơn tôi ?”

      Đinh Tiểu Dã khẽ nhếch môi. “Tôi trẻ hơn so với tuổi chứng minh thư tháng rưỡi.”

      Phong Lan thất vọng nới lỏng tay, thế vẫn trẻ hơn .

      “Tôi hạ quyết tâm ra với em những điều này, bởi vì em có quyền được biết người mình như thế nào. Em nhìn người được giỏi lắm, nhưng em là người tốt, em cần phải hoài nghi điều đó.” Đinh Tiểu Dã nhìn thấu tâm tư , bình tĩnh hết. “Dù em chọn bất cứ cách nào, tôi cũng đều thông cảm…”

      chưa xong, bên má nhận ngay cú tát nửa đùa nửa của Phong Lan.

      “Đồ khốn, đừng có những lời tốt đẹp như vậy nữa . phải cậu biết tôi ngốc nghếch à?”

      Kể từ khi , lẽ nào còn có lựa chọn nào khác?

      Đinh Tiểu Dã ôm lấy mặt, Phong Lan đánh đau nhưng hỏi thăm đúng vết thương của , khiến nửa mặt hơi tê dại, trong lòng cũng có vô số con kiến gặm nhấm. ôm lấy , sấn sổ dấn đến, hôn , ôm chặt , quấn lấy .

      ích kỷ, vô cùng ích kỷ. Lần cao thượng duy nhất là lần ở nhà hàng, khi với những lời lẽ nặng nề, nhưng chưa bước ra khỏi cửa hối hận. ràng thể làm người tốt được nữa, những hành động đầy nghĩa khí hùng kia sao có thể làm nổi? Biết lúc này câu “tôi em, em phải đợi” mới là tiếng người, được đành vô lại đến cùng vậy.

      Đinh Tiểu Dã muốn Phong Lan chờ đợi , đợi ngày được ngày, đợi năm được năm. Cho dù nửa đường có ân hận, thay lòng đổi dạ, lấy người khác cũng coi như cho tia hy vọng. Bảy năm nay, dường như là linh hồn độc giữa thế gian, ở cũng được, cũng chẳng xong, ngay cả tồn tại vì lẽ gì, cũng cắt nghĩa nổi, phải chăng là vì thiếu niềm hy vọng? Bây giờ, phải lấy tinh thần, đầu thú, trả món nợ cần trả, như thế trong những năm tháng tiếp theo của cuộc đời, mới có thể đường đường chính chính ra chữ đó. Có người con ngốc nghếch đợi chờ , phải sống để có trách nhiệm với ấy.

      Phong Lan ôm lấy đầu , áp vào ngực mình. “Tôi muốn gọi cậu là Thôi Đình.”

      chàng trai xấu xa Đinh Tiểu Dã, tinh ranh như sói, thất thường như chim sẻ, miệng lưỡi chọc ngoáy như vịt già. vô lại hơn ai hết, biết nhược điểm của hơn ai hết, khinh khi tất cả, thế mà chiếm được trái tim . Còn Thôi Đình là ai? chỉ thấy lạ lẫm.

      Đinh Tiểu Dã gật đầu. Thôi Đình là người gắn bó với mẹ mình như sinh mạng, còn kẻ ở trong vòng tay người con mình thương, chỉ là Đinh Tiểu Dã. trải qua những biến đổi to lớn trong cuộc đời, tiệc bạc, địa vị, diện mạo, tuổi xuân cuối cùng đều trôi qua kẽ tay, đâu thể so sánh với bữa cơm trưa giản dị, cái ôm ấm áp, lúc mệt mỏi quay đầu cũng nhìn nhau cười và tiếng chào buổi sáng với người chung gối?

      “Những chuyện mà cậu kể, tôi nghĩ cả rồi. Trước đây cậu làm sai, sai đến mức phi lý, cho nên nửa đời còn lại phải làm rất nhiều việc tốt để bù đắp.” nhàng vuốt ve những sợi tóc của . “Thế hãy bắt đầu bằng việc toàn tâm toàn ý báo đáp người con tốt nhé.”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 29: Tội lỗi thơm ngon

      Phong Lan lăn bên nọ lật bên kia bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi là Thôi Yên. Giữa đêm hôm, Thôi Yên tìm chắc chắn phải vì chuyện bình thường, Phong Lan ngần ngừ. Đinh Tiểu Dã ở bên gối nắm lấy tay , : “Cứ nghe .”

      Câu đầu tiên của Thôi Yên là hỏi Đinh Tiểu Dã có ổn .

      Phong Lan trả lời. Với Thôi Yên như vậy cách trả lời. Thôi Yên với Phong Lan, Tăng Phi thực ra cũng biết Đinh Tiểu Dã ở đâu, nhưng bên đó tạm thời chưa động tĩnh gì, hứa cho Đinh Tiểu Dã cơ hội để tự thú thực . Nhưng mục đích cuộc gọi của Thôi Yên chỉ để truyền đạt điều đó, đề xuất với Phong Lan lời thỉnh cầu “khó có thể tưởng tượng ra”.

      Phong Lan nằm giường, im lặng nghe Thôi Yên xong nguyên cớ tình.

      “Em nghĩ là chị có thể đáp ứng em à?” Đây là câu hỏi duy nhất Phong Lan có thể nghĩ ra.

      Thôi Yên im lặng hồi lâu rồi dẹp qua đắn đo, cất lời: “Chị Phong Lan, nếu đến bước đường cùng em đâu phải nhờ đến chị, đúng ?”

      Phong Lan tắt điện thoại. Hơi thở của Đinh Tiểu Dã vẫn ở bên tai , tay nắm chặt tay buông, hai lòng bàn tay áp chặt nhau rớm mồ hôi. quay người, đối diện với Đinh Tiểu Dã. “Cậu nghe thấy hết ? ấy nhờ tôi với Ngô Giang làm hộ tờ xét nghiệm giả là có thai cơ đấy.”

      Đinh Tiểu Dã cảm thấy ngạc nhiên chút nào, đây là việc Thôi Yên có thể làm. Khi quá tuyệt vọng, ấy có thể làm mọi trò.

      “Tăng Phi mà lại như thế… tôi dám tin nữa.” Phong Lan tuy nhận ra hai người có tình ý nhưng ngờ lại đến mức độ này.

      Đinh Tiểu Dã thấy có gì là bất ngờ. “Có gì lạ đâu, ta phải là đàn ông sao?”

      Phong Lan miệng từ chối hề ngần ngại nhưng khi tắt điện thoại, lòng lại chùng xuống. hỏi Đinh Tiểu Dã: “Nếu là cậu cậu làm thế nào?”

      Đinh Tiểu Dã : “Em đâu phải là tôi.”

      Sau khi Đinh Tiểu Dã bỏ trốn, người đứng ra lo toan việc hậu của bố mẹ là Đoàn Tĩnh Lâm, trước khi ta chết làm được việc tốt cuối cùng, chính là chôn cất bố mẹ Đinh Tiểu Dã cùng nơi. Vì lẽ đó Đinh Tiểu Dã bao giờ ngần ngại giúp đỡ Thôi Yên, nhưng thể can thiệp vào quyết định của Phong Lan.

      Phong Lan gì nữa, hơi thở cũng dần êm , Đinh Tiểu Dã tưởng sắp ngủ lại nghe tiếng khe khẽ thở dài.

      Thôi Yên với Phong Lan, đến bước đường cùng, cũng chẳng nghĩ đến chuyện cầu cứu Phong Lan. biết theo lập trường của Phong Lan, khả năng chấp nhận giúp là rất mong manh.

      Nhưng còn cách nào khác đây?

      Ngay từ mấy ngày trước khi Tăng Phi đề xuất đưa Thôi Yên học, Thôi Yên nhận ra kỳ kinh nguyệt của mình bị muộn. “Người bạn thân” của lâu nay luôn đến rất đúng lịch, thời điểm này lại rất nhạy cảm, bất kỳ dấu hiệu bất thường nào cũng thể bỏ qua.

      Thôi Yên giấu Tăng Phi mua que thử thai sớm, khi nhìn thấy hai vạch màu hồng que giấy, cảm giác vui sướng bất ngờ đó thua kém gì so với lần đầu tiên Tăng Phi hôn . tin rằng Thượng đến cuối cùng cũng rủ lòng thương lấy lần, nếu như đời này còn điều gì có thể khiến đảm bảo thành công giữ được Tăng Phi, đây là cách duy nhất.

      Nhưng rồi niềm vui bí mật của Thôi Yên kéo dài được bao lâu. Buổi trưa hôm Tăng Phi dự tiệc cưới của Ngô Giang, lúc vào nhà vệ sinh, phát ra quần lót của mình có vệt đỏ. Thôi Yên xin phép nghỉ học về nhà, dùng que thử nước tiểu lại lần nữa, phát vạch hồng mờ mờ kia giờ biến mất. Điều này giống như tiếng sấm nổ giữa trời quang, trong nháy mắt đưa Thôi Yên từ đám mây rớt xuống vũng bùn, muốn tin như vậy, lúc liền xe bốn vỉ que thử, đều ra kết quả như nhau.

      Chẳng lẽ thần may mắn thấy hối hận rồi sao? Thôi Yên phải là người dễ bỏ cuộc, ngay lập tức chạy đến bệnh viện gần nhà nhất. Nghe lúc mới có bầu, que thử phải đều chính xác hoàn toàn, bác sĩ phụ khoa cho câu trả lời ràng nhất.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Thôi Yên thuật lại các triệu chứng của mình với bác sĩ rất chi tiết, rồi làm những xét nghiệm cần thiết. cầm tập phiếu kết quả, bồn chồn ngồi trong phòng khám, bác sĩ với , từ kết quả thấy dấu hiệu của việc thụ thai, rất có khả năng là xuất tượng “thai sinh hóa”.

      Đối với trẻ như Thôi Yên đây là từ hoàn toàn lạ lẫm. Bác sĩ giải thích rằng, “thai sinh hóa” là tượng sảy thai tự nhiên trong vòng năm tuần đầu của thai kỳ, có nghĩa trứng được thụ tinh nhưng thất bại trong việc làm tổ.

      Thôi Yên bật khóc ngay tại chỗ. hiểu những thuật ngữ y học mà bác sĩ nhưng ít nhất hiểu được nghĩa của hai từ “thất bại”. Nhưng điều này tại sao lại xảy ra? Từ khi biết kết quả luôn hết sức cẩn thận, cũng hề thấy bị đau bụng lần nào, và Tăng Phi đều hoàn toàn khỏe mạnh, sinh mạng bé tại sao lại đột nhiên vừa đến ra hề báo trước?

      Bác sĩ chứng kiến nhiều giọt nước mắt tương tự, tiếp tục với Thôi Yên, “thai sinh hóa” là kết quả của việc chọn lọc tự nhiên, tổn hại lắm đến cơ thể, thậm chí rất nhiều phụ nữ hề phát ra bản thân mình từng mang thai như vậy. Nguyên nhân có rất nhiều, có thể là chất lượng phôi thai tốt, cũng có thể là áp lực tinh thần quá lớn, thông thường ảnh hưởng đến lần có thai tiếp theo, vẫn còn rất trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.

      Chỉ mình Thôi Yên biết rằng, chắc có thêm được cơ hội nào nữa. Với tính cách của Tăng Phi, chỉ có thể sai lầm lần, tuyệt đối cho phép phát sinh lần nữa – khi nhận thấy điều đó là sai lầm.

      Thôi Yên cố nén thất vọng khiến cả cơ thể muốn quỵ xuống, thử thăm dò bác sĩ, đứa bé này vô cùng quan trọng đối với tình cảnh nay của , liệu có thể vượt quy tắc chút được ? Có thể tạm thời cấp cho kết quả xét nghiệm có thai, sẵn sàng trả tiền thù lao thích hợp.

      Ánh mắt của vị bác sĩ đó gây ấn tượng sâu sắc với Thôi Yên.

      Thôi Yên thể nhớ nổi mình rời khỏi phòng khám như thế nào, xe bus trở về nhà, khóc lóc đau đớn. Dùng thủ đoạn này để níu giữ người đàn ông có được gì ? Huống hồ đây là lời dối tệ hại nhất. biết trong mắt vị bác sĩ đó, vừa nực cười vừa đáng khinh.

      Thôi Yên vẫn còn quá trẻ, chưa hiểu hết được ý nghĩa của tình dục, đối với , khát khao được tiếp xúc thân mật với Tăng Phi, chỉ vì đó là cách để giữ được , vui sướng với vui sướng của . Khi những người con khác ở tuổi này có khát vọng tự do, khao khát những rung động mãnh liệt, chỉ muốn được ở bên Tăng Phi, chỉ khi ở cạnh , con tim mới yên tâm đập trong lồng ngực, rung động cách vĩnh cữu và yên ả. Tiếc rằng ngược lại với , Tăng Phi dường như chỉ thấy yên bình khi ở cách xa .

      cứ thế ngồi ở sofa nhà Tăng Phi tròn tám tiếng đồng hồ, mới chờ được trở ề từ tiệc cưới, nhưng vẫn chưa biết có nên thổ lộ với hay , biến cố nối tiếp nhau xảy ra, để cuối cùng Thôi Yên nhận được câu “cậu bỏ cuộc”. Tăng Phi muốn ra ! tuyệt vọng, bất chấp tất cả giáng đòn lên đầu .

      Thôi Yên trả hết lại cho Tăng Phi vé máy bay và hộ chiếu, cùng với que thử thai lần đầu tiên cho kết quả “dương tính yếu”.

      “Cậu muốn cháu , cháu . Nhưng mong cậu hối hận.” .

      rất ít khi nhìn thấy Tăng Phi nhìn món đồ với thái độ nghiêm túc như vậy, dù rằng chiếc que thử bằng giấy kia có cấu tạo rất đơn giản. Khoảnh khắc tỉnh giấc bên người , cũng trầm ngâm đến thế, giống như con thú lâm vào cảnh nguy khốn, bồn chồn trong khoảng thời gian hẹp.

      Tăng Phi cuối cùng cũng đặt que thử lên bàn trà, vớ lấy áo khoác rồi lại ra khỏi cửa. phải bỏ đến nơi nào cách xa cái kết quả này mới có thể hít thở nổi. Trước khi , dặn Thôi Yên ngoan ngoãn đợi ở nhà, nhất định được đâu.

      Thôi Yên nắm chặt que thử trong tay, chìm vào giấc ngủ. Chiếc chăn rộng dày mềm mại ôm lấy , như thể ngủ vùi trong lời dối ấm áp mà trống rỗng.

      Ngày hôm sau, vẫn đến trường học hai tiết như bình thường. Trong khoảnh khắc điên rồ nhất, nghĩ đến chuyện vẫn còn cách khác để có thai, khác biệt chỉ ở đối tượng phải là . Nhưng dù thực thành công liệu có muốn để người đàn ông phải gánh trách nhiệm cho xấu xa đó? được, tình của đủ xấu xa đến cực điểm rồi.

      Buổi trưa, Thôi Yên quay về nhà Tăng Phi. Khang Khang , mẹ vừa đến, mang theo nhiều đồ ăn ngon, nhắn Thôi Yên về ăn cơm.

      bàn bày biện rất nhiều thức ăn, đều là những món mà Khang Khang và Thôi Yên ưa thích. Tăng Phi hình như vẫn chưa về, Tăng Văn và Khang Khang ngồi bên bàn ăn, như đợi .

      “Chào dì, dì vừa đến ạ?” Thôi Yên cố gượng cười chào.

      Tăng Văn xông đến, ném vật ra trước mặt Thôi Yên, hỏi dồn tràng như súng liên thanh: “Đây là cái gì? Hả? Mày , đây là cái thứ gì? Tại sao lại ở giường mày?”

      Thôi Yên cúi đầu đưa mắt nhìn xuống đồ vật đó, đó là chiếc que thử thai thao túng những nỗi sướng khổ của . Quãng thời gian này trải qua quá nhiều chuyện, phản ứng dữ dội của Tăng Văn hề khiến quá bất ngờ.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tăng Văn là người tính tình nóng nảy, có chuyện gì là thể che giấu được. Nguồn cơn câu chuyện xảy ra cực kỳ đơn giản, tự nhiên sáng sớm Khang Khang lại thèm ăn cá hố mẹ kho, bèn gọi hai cuộc điện thoại về nhà năn nỉ. Tăng Văn con trai như mạng sống, câu thứ hai, liền xin đơn vị nghỉ phép, lái xe hai tiếng rưỡi đồng hồ chỉ đến để nấu bữa trưa cho con trai. Chị tay chân nhanh nhẹn tháo vát, thoáng cái làm xong thức ăn, bảo Khang Khang gọi điện thoại Tăng Phi và Thôi Yên về nhà ăn cơm, trong lúc chờ đợi tiện tay dọn dẹp nhà cửa giúp em trai. Khang Khang biết điều lăng xăng giúp đỡ mẹ, lúc thu gom rác vô ý làm rách túi đựng. Tăng Văn mắng con trai tay chân hậu đậu giúp tí cũng xong, tự mình nhặt rác rơi vãi ra đất, ngờ phát ra hộp đựng que thử thai sớm rỗng .

      Tăng Văn dò hỏi Khang Khang, cậu Tăng Phi gần đây có đưa bạn nào về nhà . Khang Khang trả lời từ trước đến nay hề thấy. Nhà này bình thường chỉ có phụ nữ ra vào… Tăng Văn nhanh như gió lục tung khắp phòng Thôi Yên, ngờ lại tìm ra được vật đó dưới gối .

      Tăng Văn là người từng trải, chẳng lẽ lại biết que thử thai sớm có hai vạch đỏ có ý nghĩa gì? Thôi Yên già dằn trước tuổi, Tăng Văn biết điều đó, nhưng chị thể ngờ con bé này lại sa vào lỗi lầm lớn như vậy.

      “Mày vẫn còn học, năm nay mới bao nhiêu tuổi hả? Ối giời ơi, muốn làm tao tức chết hả?” Tăng Văn đấm tay vào ngực mình, hối hận bình thường dạy dỗ quản lý Thôi Yên chặt chẽ. Chị lâu nay lo lắng gì, vì nghĩ Thôi Yên vẫn chỉ là bé con. Tăng Phi mượn tên chị để nhận nuôi Thôi Yên, Thôi Yên cũng giống như con của chị vậy, chẳng có bậc cha mẹ nào nhìn thấy vật này lại có thể giữ nổi bình tĩnh.

      “Mày ! Con của ai, mày chứ!” Cho dù Tăng Văn có chất vấn thế nào, Thôi Yên vẫn ngồi đơ như khúc gỗ ở sofa, lời.

      Tăng Văn tha thiết khuyên bảo: “Thôi Yên, con , dì tính toán hộ con. Có phải là thằng nào lừa con ? Hay là đương rồi chú ý dùng biện pháp an toàn? việc như thế này, dì cũng gì con đâu, nhưng con là con , chuyện này thể đùa được, con phải cho dì biết thực, dì mới có thể giúp con được.”

      Thôi Yên vặn vẹo các ngón tay, nước mắt chảy vòng quanh, thút thít : “Dì ơi đừng hỏi nữa, dì đừng quan tâm đến con.”

      “Vớ vẩn, dì quan tâm con được sao?” Tăng Văn bức xúc giậm chân, đánh cũng được, mắng cũng xong. “Trong đầu con nghĩ gì vậy hả? Còn chưa tốt nghiệp đại học, thể giữ đứa bé được. Quan trọng là con phải cho dì biết bố đứa bé là ai!”

      rồi, Tăng Văn lại quát mắng con trai: “Con gọi điện cho cậu chưa đấy, sao nó vẫn chưa về? Nhà có chuyện lớn rồi.”

      “Cậu bảo cậu về từ lúc nãy…” Khang Khang tránh xa tâm bão, từ góc nhà vọng ra.

      Thôi Yên nghe đến tên Tăng Phi, bỗng nhiên hoảng hốt, người vô tâm vô tính như Tăng Văn cũng nhận ra ánh mắt lo lắng của . Chị mắng: “Con sợ cho cậu biết hả? Cậu thương con như vậy, biết mà nổi điên mới lạ!”

      Tăng Phi về đến hàng lang. hỏi chị mình: “Tại sao bỗng dưng lại đến vậy? Chị bảo ai nổi điên?”

      Tăng Văn vừa nhìn thấy em trai về đến nhà, giống như uống được viên thuốc an thần, nhìn Thôi Yên, bỗng nhiên thấy khó . Con biết ngượng, xảy ra chuyện như thế này, chẳng ai muốn bị người khác khơi ra nhưng Tăng Phi phải là người ngoài, lại còn là người đàn ông ra quyết định ở trong nhà này, chuyện cần biết trước sau cũng phải biết.

      Tăng Phi từ xa nhìn thấy Thôi Yên ngồi rúm ró ghế sofa, trong lòng dấy lên dự cảm xấu nhất. Sợ điều gì chính điều đó đến, cuộc đời luôn như vậy. để chìa khóa xe lên tủ ở hành lang, từ từ bước vào nhà.

      “Gì thế?” hỏi mọi người trong phòng, Thôi Yên mặt tái mét còn giọt máu khiến tức mắt. : “ mặc thêm áo vào. , ngồi đấy là gì?”

      Thôi Yên nghe lời đứng dậy về phòng mình. Tăng Văn túm lấy tay Tăng Phi, thầm: “Thôi Yên có bầu rồi, em biết gì sao?”

      Tăng Phi lời, liếc nhìn chị rồi lại dõi theo bóng dáng Thôi Yên bằng ánh mắt khó đoán. Tăng Văn bất ngờ khi thấy thái độ của em trai như vậy, bức xúc nổi nóng: “Em xem chuyện này là như thế nào! Con con đứa bây giờ, em bảo chị phải gì đây? Con bé lại còn đánh chết cũng chịu ra thằng đó là ai?”

      Tăng Văn thấy em trai mình rút tay ra, sang phía phòng khách. Nhìn thấy Thôi Yên vào phòng mình, Tăng Văn lại chạy theo, thấp giọng với Tăng Phi: “Em đừng trách chị năng khó nghe, chứ đúng là người nào theo giống ấy! Nó với con Tĩnh Lâm đó…”

      “Có chuyện gì chuyện đó. Chị thế để làm gì?” Mặt mũi Tăng Phi trông rất khó chịu.

      Mỗi lần nhắc đến chuyện gì liên quan đến Đoàn Tĩnh Lâm, đều như vậy, tuy nhiên việc này là của Thôi Yên, can hệ gì đến chuyện quá khứ. Với Tĩnh Lâm, Tăng Văn vừa thương xót lại vừa khinh thường. Chị lại phàn nàn lần nữa: “Ngay từ đầu em nên đưa chuyện phiền phức này về nhà, bây giờ phải làm thế nào? Hay là em chuyện với con bé, nó thân thiết với em, chắc chắn kể . Kiểu gì cũng phải tìm cho ra thằng khốn nạn đó, người nhà ta thể để bị lừa dễ dàng như vậy được.”

      “Là em.” Tăng Phi ngồi sofa, hai tay ôm lấy trán, .

      “Đương nhiên là em chuyện với con bé, chị hỏi nó mãi mà nhất định chịu .” Tăng Văn hoàn toàn phản ứng lại nổi, cứ theo luồng suy nghĩ trong đầu mà than thở. “Nhất định phải hỏi ra kẻ đó là ai, bây giờ đàn ông con trai vô trách nhiệm quá…”

      “Em bảo là em làm đấy!” Tăng Phi chịu được nữa quát lên. Thôi Yên vừa mặc thêm chiếc áo khoác vào người bước ra, liền đứng khựng lại nổi nữa, Khang Khang cũng nín thở, Tăng Văn như thể bị điểm huyệt đứng ngay đơ, há hốc miệng, cả con người cũng bất động.

      “Em gì hả?” Chị hỏi Tăng Phi, có vẻ tin vào tai mình, và cũng nghi ngờ trạng thái tinh thần tại của em trai mình.

      Tăng Phi mồ hôi ướt đẫm lưng, cởi áo khoác ngoài ném lên ghế sofa, gào lên: “Em bảo là em làm đấy, em chính là thằng khốn nạn đó đây! Có cần em phải hơn ?”

      Tay Tăng Văn run lên, tiến lên đẩy em trai mình cái, Tăng Phi bất động, chị lại đập mạnh vào người , thét lên: “Tăng Phi, em có biết mình càng bậy gì !”

      “Em rất tỉnh táo.” Tăng Phi trải qua cảm giác thống khoái chưa từng có, đó là gào thét trút ra được chuyện xấu xa của mình! Hóa ra thừa nhận mình là “thằng khốn nạn” trước mặt người khác khó như trong hình dung. Từ tối qua đến giờ ăn uống gì, cảm giác duy nhất bây giờ là đói lả.

      Tăng Phi bước đến bên bàn ăn, ngồi xuống trước, quay đầu nhìn Thôi Yên đứng lặng trước cửa phòng như cái bóng màu xám, cau mày, : “Lại ăn cơm thôi, bây giờ cháu được để mình bị đói.”

      Khang Khang vội vàng chạy đến xếp bát đũa cho mọi người, mau mắn liếc mắt nhìn sắc mặt của từng người ra sao. Thôi Yên ngồi bên cạnh Tăng Phi, cầm lấy đôi đũa đưa cho rồi cắm mặt ăn. Tăng Văn như người mộng du ngồi xuống đầu bàn bên kia, giống như thể người lạ, nhìn Thôi Yên và Tăng Phi chằm chằm.

      “Hôm nay là mùng hay Rằm?” Tăng Phi bỗng nhiên hỏi câu, chẳng đợi ai trả lời, lại gắp miếng cá to đưa vào miệng, hương vị của tội lỗi hóa ra vô cùng thơm ngon. nhai kĩ rồi lại gắp cho Thôi Yên miếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :