1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tháng ngày ước hẹn - Tân Di Ổ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 26.3: hy vọng em dao động


      ta chẳng tốt hơn tôi là bao.” Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ bình thản.

      “Tại sao ấy lại đánh cậu?” Tăng Phi qua tuổi đánh nhau tùy hứng từ lâu, Phong Lan biết có điều khác thường, nhưng lại sợ mình suy đoán quá xa, nhất là khi vừa mới lấy lại được chút vui vẻ.

      “Cậu ve vãn Thôi Yên à?”

      cười gằn, ấn cồn và bông băng vừa mua về vào tay , : “Giúp tôi . Chắc em cũng phải biết làm vài việc của phụ nữ chưa?”

      “Tôi có rỗi hơi đâu, tại sao lại phải bôi thuốc cho cậu? Tôi còn tiếc chưa tự tay nện cậu trận ấy chứ, càng te tua càng tốt!”

      “Thôi được, tôi tự làm vậy.” Đinh Tiểu Dã soi và gương chiếu hậu rồi ấn tay lên vết thương mặt mình, khẽ nhăn nhó.

      Phong Lan nhìn thấy vậy chịu nổi, giật lấy bông băng, : “Gặp được tôi cậu chỉ việc mừng thầm,vì trở thành y tá Nightingale* là ước mơ thứ hai của tôi.”

      *Florence Nightingale (12/5/1820 – 13/08/1910), còn được tưởng nhớ là Người phụ nữ với cây đèn, là người sáng lập ra ngành y tá đại và là nhà thống kê y tế.

      lấy bông thấm vào cồn rồi đưa lại gần mặt Đinh Tiểu Dã, miệng dỗ dành: “ được khóc nhé, chịu khó tí nào.”

      Đinh Tiểu Dã nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy khó chịu. “Nhanh lên, đừng nhảm nhí nữa.”

      Rồi im lặng chờ đợi, nhưng xót đau bởi cồn tiếp xúc vết thương vẫn chưa thấy xảy ra như dự kiến, mà thay vào đó là cảm giác ấm mềm của làn môi. ban đầu chỉ thăm dò lướt qua môi , rồi đợi kịp phản ứng, ngay lập tức như con rắn quấn quýt trườn tới. Cách Phong Lan bắt mồi ngàn lần như , nhưng phải lần nào cũng trắng tay ra về. Con mồi có mạnh mẽ dẻo dai đến mấy cũng phải khuất phục trước tấn công giáp lá cà chừa kẻ hở này. Đinh Tiểu Dã giống như con thú bị dồn vào góc tường, tim đập như trống đánh trong lồng ngực, phổi như bị hút sạch khí, đầu óc nhất thời trống rỗng, bởi hơi thở của chiếm hữu mọi tri giác."dien"dan"le"quy"don"" "

      Khi hai người buông nhau ra, Đinh Tiểu Dã liền gào lên: “Y tá Nightingale là thế này à? Mẹ kiếp, toàn nhắm đúng chỗ đau nhất của tôi.”

      “Thích bỏ xứ còn làm bộ! Đừng quên là cậu vừa ôm chặt hơn bất kỳ ai.” Phong Lan chẳng chẳng rằng ấn cục bông vào giữa vết thương của rồi nghe thảm thiết kêu toán lên.

      “Tôi khâm phục bản thân vì có thể hôn lên cái mặt này, đau cho đáng đời cậu !”

      Đinh Tiểu Dã đau đớn xen lẫn sung sướng, cằm khe khẽ cọ lên mái tóc đỉnh đầu Phong Lan, nghe thấy giọng vang lên ngay cạnh trái tim mình.

      “Đinh Tiểu Dã, tôi quên cậu, đều là lừa cậu đấy.”

      “Tôi biết từ lâu rồi.”

      “Thế tại sao vạch mặt tôi?”

      “Chẳng mấy chốc em cũng phải chủ động thừa nhận thôi.”

      Phong Lan cựa quậy, giọng đến mức gần như nghe thấy: “Còn cậu, đợi đến khi nào mới chịu thừa nhận?”

      Đinh Tiểu Dã thu tay về, thở dài đánh thượt. : “Phong Lan, tôi phải với em vài việc.”

      tôi phải ?” Phong Lan . “Nếu phải điều đó đợi qua hôm nay hãy .”



      Trải qua đêm như thế, Thôi Yên vẫn chưa bình tĩnh lại. Vừa về đến nhà, liền mở tủ thuốc y tế ra, Tăng Phi từ chối ý tốt của , tự vào phòng vệ sinh xử lý vết thương người mình, vẫn lạnh nhạt như bấy lâu nay.

      Trong lúc đó, điện thoại di động của Tăng Phi reo vang, là Tiền – đồng nghiệp cũ của gọi. Thôi Yên đứng áp vào cánh cửa phòng vệ sinh, nghe trộm chuyện, hình như họ nhắc đến Đinh Tiểu Dã, may là, Tăng Phi đến trận đánh nhau vừa xảy ra.

      Điều này có nghĩa là chấp nhận lời thỉnh cầu “ ngày” của Đinh Tiểu Dã.

      Đợi đến khi bước ra, Thôi Yên chân thành : “Cám ơn cậu.”

      Tăng Phi thờ ơ : “Muốn cảm ơn cũng đến lượt cháu. Cậu tha cho nó phải là vì cháu.”

      “Thế là vì chị Phong Lan sao? Cậu nhìn thấy hai người bọn họ rất tâm đầu ý hợp à?” Nhưng lời sắc nhọn của Thôi Yên giống như vòi chích của loài ong vàng châm người ta nhát nhưng khiến mình đau gấp bội. “Chị Phong Lan có mắt nhìn hơn cháu, chị ấy chọn người đàn ông ít nhất là dám làm dám chịu hơn cậu.”

      Tăng Phi câu nào, giả vờ hiểu những lời mỉa mai của Thôi Yên. hề có chút thiện cảm nào với người đó, cho dù ta tên là “Thôi Đình” hay “Đinh Tiểu Dã”, tuy nhiên có điều ngay đến Tăng Phi cũng phải thừa nhận, đối phương làm hại Phong Lan. Mai là sinh nhật của Phong Lan, điều này phải chăng là lý do khiến Đinh Tiểu Dã xin thêm ngày.

      Bảy năm trôi qua, hơn kém ngày.

      ngủ .” Tăng Phi về phòng mình.

      Thôi Yên thất thần, buông người xuống sofa, vết thương của vẫn ỉ đau.

      Tăng Phi cuối cùng lại thấy đành, quay lại xem chỗ đau của , hỏi có cảm thấy đau đầu váng vất gì , nếu thực cảm thấy khó chịu phải bệnh viện khám xem sao.

      “Cậu đừng xa lánh cháu, cháu thấy đau.” Thôi Yên mượn thời cơ ôm lấy Tăng Phi, gom hết dũng khí để hôn . Tăng Phi động đậy, cũng hưởng ứng cho đến khi Thôi Yên từ từ buông ra.

      Đau đớn và thương cảm quay về trong ánh mắt Tăng Phi, Thôi Yên muốn khóc, nhưng lại cố nín.

      “Có thứ này cậu chuẩn bị từ lâu rồi, cậu nghĩ vẫn nên đưa cho cháu.” quay về phòng, lấy ra phong bì, đặt lên đùi Thôi Yên.

      “Là gì vậy” Trước khi mở ra, Thôi Yên hy vọng bao nhiêu khi nhìn thấy thứ ở trong đó, lại tuyệt vọng bấy nhiêu.

      Trong phong bì là hộ chiếu của , vé máy bay và giấy tờ hồ sơ của trường đại học ở nước ngoài.

      “Thế nghĩa là sao?” Thôi Yên run run hỏi.

      Tăng Phi cười gượng, : “ phải cháu luôn muốn học chuyên sâu ở trường nghệ thuật tốt hơn sao? Cậu chuẩn bị hết cho cháu, ở bên đó, tất cả chi phí và sinh hoạt cậu đều lo hết cho cháu, cháu …”

      “Cháu hỏi cậu có ý gì? Như thế này là muốn đẩy cháu sao?” Thôi Yên hoàn toàn sụp đổ, nước mắt như mưa, cay đắng . “Cậu có phải là người nữa đấy? Tăng Phi, ăn xong chùi mép rồi đẩy cháu . Cháu cho cậu biết, dễ nưh vậy đâu! Cậu muốn cháu biến mất trong im lặng ư, chỉ trừ phi cháu chết, giống như mẹ cháu, chết có ai làm phiền đến cậu nữa.”

      “Đừng có hơi tí là lại lôi mẹ cháu ra. Đó là chuyện giữa cậu với mẹ cháu! Cháu là người lớn rồi, cậu cố hết trách nhiệm của cậu!” Tăng Phi cũng tỏ vẻ cứng giọng.

      “Cậu lên giường với cháu cũng là trách nhiệm phải ?” Thôi Yên vứt đống giấy tờ xuống dưới chân, giẫm lên, gương mặt vốn xinh xắn giờ đẫm nước mắt và vẻ hằn học. “Cháu , cậu mà ép cháu, cháu cho mọi người biết tất cả những chuyện cậu làm, để mọi người biết cậu giả dối thế nào. Cậu sợ chứ? Cháu muốn cậu phải nếm mùi vị của đau khổ!”

      Gương mặt Tăng Phi ánh lên vẻ tàn nhẫn nhưng rồi lại trở thành vẻ buông tay khuất phục.

      “Được, cháu . Mẹ cậu? Chị cậu? Khang Khang? Hay là họ hàng bạn bè khác nữa? Có cần cậu gọi tất cả mọi người cùng đến ?” Kể từ khoảnh khắc ấn Thôi Yên vào tấm gương, biết có ngày hôm nay. Hồn phách điên đảo trước tình mê, lúc đó thu được tay về, dù lòng biết chắc phải trả giá cho tội lỗi này.

      Thôi Yên nhìn thấy Tăng Phi trong chớp mắt dường như trở nên già sọm hẳn , chầm chậm ngồi xuống nền nhà, lau nước mắt, sao hiểu nổi. “Cậu thà thân bại danh liệt, chứ nhất định muốn cháu sao?”

      Tăng Phi đợi mình bình tĩnh lại rồi quỳ xuống, ôm lấy Thôi Yên, khẽ vuốt tóc , : “Cháu làm vậy đâu. Thôi Yên, thời gian qua cậu suy nghĩ nhiều về con đường sau này của chúng ta. Cậu nghĩ phải chịu trách nhiệm với cháu, vấn đề là đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu được cảm xúc của bản thân mình, đó có thể chỉ là dục vọng thấp hèn của người đàn ông, cũng có thể là cảm giác tội lỗi với mẹ cháu dẫn đến tình cảm như vậy, đều phải là tình thực .”

      “Cháu cần biết, chỉ cần cậu với cháu bên nhau là được!”

      “Chúng ta cùng nhau thế nào được? Con người là động vật sống trong xã hội, ngoài những ràng buộc về pháp luật, còn có đạo đức và luân lý, cho phép ta làm điều mình muốn. Mẹ cậu sắp bảy mươi tuổi rồi, bảy năm nay cháu gọi là bà ngoại, bà có thể chấp nhận đứa cháu ngoại trở thành con dâu ? Người khác nhìn vào quan hệ chúng ta như thế nào? Từ lúc đó về sau, bất kỳ người nào biết nội tình việc, khi nhìn thấy chúng ta, điều đầu tiên họ nghĩ đến phải là hai cái tên “Tăng Phi” và “Thôi Yên” nữa, mà là chủ đề để lấy ra làm chuyện cười. Cho dù có giả vờ hạnh phúc thế nào, tai tiếng đó vẫn theo cháu và cậu cả đời.”

      “Cậu sợ à? Cậu muốn từ bỏ cuộc sống và danh tiếng tốt đẹp bây giờ, cho nên cậu ruồng bỏ cháu?”

      “Cậu sợ. Cậu có sẵn sàng từ bỏ cuộc sống tại của mình để sống cùng cháu chăng nữa chúng ta cũng vui vẻ được bao năm? Cháu còn chưa đến hai mươi mốt tuổi, đợi đến khi cháu thực chín chắn cậu già rồi, cuối cùng chúng ta đều phải chịu đau khổ. Cậu thể đợi đến tận lúc đó rồi mới đổ lỗi cho cháu được.”

      Thôi Yên khóc hu hu. “Cháu đâu.”

      Tăng Phi thấy cơn giận của hình như dịu bớt, từ từ : “Cháu cũng được, cậu . Cậu buông bỏ cháu, cháu cũng buông tha cậu. Tha lỗi cho cậu đêm hôm đó làm chuyện hồ đồ, cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì để chuộc lỗi…”

      “Ngoài việc sống cùng cháu ra?” Thôi Yên ngồi quỳ đất, im lặng hồi lâu, đợi đến khi nước mắt khô, giọng cũng dịu lại. “Cháu hỏi cậu lần cuối, Tăng Phi, cậu nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh cháu hoàn toàn rời xa cậu, cậu thấy đau lòng chút nào sao? Tưởng tượng cháu lấy người đàn ông khác, sống với nhau hạnh phúc, cậu cũng đau khổ chút nào à?”

      Tăng Phi nghe theo lời , nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt rồi lại mở ra. lắc đầu. “Cháu sống hạnh phúc, cậu rất vui mừng.”

      Trong cổ họng Thôi Yên bật ra tiếng khóc hay tiếng cười , ngẩng đầu, với Tăng Phi: “Kể cả khi đứa con của cậu sau này gọi người khác là bố, cậu vẫn vui mừng được sao?”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 27.1: Có cách đồng cam cộng khổ khác

      Phong Lan dự định làm rất nhiều việc vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi này, hối hận liệt kê sẵn danh sách từ trước, đến lần cần kíp, thể nghĩ ra nổi nên làm gì, việc gì cũng muốn làm, nhưng làm cái gì cũng phải tối ưu. Xem phim, lãng phí thời gian; du lịch, kịp; khu vui chơi, quá đông đúc… và Đinh Tiểu Dã có rất nhiều chỗ trống cần được lấp đầy, chỉ muốn dồn cả cuộc đời vào để sống lúc này.

      Cuối cùng hai người quay về chỗ ở của Phong Lan, dường như chẳng ai chủ động đề xuất ý tưởng này, nhưng hẹn mà cùng đồng thuận.

      người Phong Lan lúc này trộn đủ các kiểu mùi sau giấc ngủ vùi vì cơn say đêm qua, muốn lưu chúng lại người mình thêm giây nào nữa. Vừa mới bước vào nhà, liền nhảy bổ vào phòng tắm, để mặc Đinh Tiểu Dã mình trong phòng khách.

      Làn nước ấm làm Phong Lan như trở thành con người mới, khi lau tóc rồi bước ra, phát Đinh Tiểu Dã ngả ngớn ghế xếp ở ban công gặm táo, trông cực kỳ hưởng thụ.

      “Chỉ giỏi ăn thôi!” Phong Lan mắng. “Kiếp trước cậu bị chết đói à?”

      Đinh Tiểu Dã quay đầu lại, cười: “Ki bo thế? Có dịp em về Sát Nhĩ Đức Ni vào mùa thu mà xem, táo tôi trồng cũng có quả rồi, lúc đó đền cho em cả thúng.”

      “Cậu phải đưa tôi chứ!” Phong Lan nhấn mạnh vào trọng điểm.

      “Được thôi.” Đinh Tiểu Dã đồng ý: “Nếu như có cơ hội… nhưng mà táo tôi trồng giống táo mua ở ngoài, hơi chua. Rất hợp với em.”

      “Hợp hay phải ăn mới biết được.” Phong Lan hỏi. “Cậu chưa tắm à?”

      Đinh Tiểu Dã hỏi vặn: “Tại sao lại phải tắm?”

      thế, như thể cầu của Phong Lan giống như lòng dạ Tư Mã Chiêu, quá là trần trụi. túm chặt lấy vạt áo choàng tắm, hùng dũng hiên ngang : “Tối qua cậu tắm chưa? Nhìn mặt cậu, người cậu kìa, vừa bụi bặm vừa máu me, đầu tóc bao lâu cắt rồi? Gọn gàng sạch phép lịch , hiểu chưa?”

      “Chúng ta cùng thể “phép lịch ” ra với nhau xong rồi làm gì?” Đinh Tiểu Dã lễ phép thỉnh giáo.

      Phong Lan kiểu gì cũng tìm ra được lý do, nghiêng đầu : “Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của tôi, tiếp theo đương nhiên là bữa cơm mừng sinh nhật rồi. Tôi bảo tay nghề nấu ăn của tôi rất cừ, cậu cứ tắm rửa sạch đợi tôi nấu là được.” xong, nghiêm khắc nhìn lượt, bổ sung. “Lẽ nào cậu lại muốn tôi sau này nhớ lại ngày sinh nhật ba mươi tuổi, ở bên cạnh người đàn ông trong “bộ dạng thế này”.”

      Đinh Tiểu Dã dường như bị thuyết phục, ngẫm nghĩ chốc lát rồi về phía phòng vệ sinh trong phòng khách. Phong Lan theo, : “ ra phòng tắm ngoài này rất ít khi dùng, đường ống có vấn đề, thoát nước hơi khó. Cậu có thể vào phòng tôi mà tắm, tôi gì đâu.”

      Đinh Tiểu Dã : “ sao đâu, tôi nhân thể kiểm tra hộ em xem hỏng chỗ nào… Em nấu cơm được rồi.” bước qua Phong Lan, liếc nhìn cái, tò mò hỏi: “Tại sao trông em có vẻ thất vọng thế?”

      “Sao phải cẩn thận thế, sợ tôi quấy rối cậu à? Trong mắt cậu, tôi là loại người đó à?” Phong Lan cáu tiết.

      Đinh Tiểu Dã cười hỏi: “Chẳng lẽ phải sao?”

      Phong Lan đạp cho cái.

      cố đường ống nho được Đinh Tiểu Dã xử lý rất nhanh. Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên chưa được bao lâu, Phong Lan gõ cửa, tiếng nước át tiếng gõ, Đinh Tiểu Dã phản ứng gì. Phong Lan nghĩ chút, vẫn đẩy cửa bước vào.

      “Này… tôi quên đưa cậu khăn tắm!” cố gắng để giọng có vẻ bình tĩnh tự nhiên, như thể chỉ bước vào phòng sách bình thường vậy.

      Đinh Tiểu Dã đứng quay lưng về phía , nghe thấy tiếng , dừng động tác kỳ cọ lại, nhưng hề ngại ngần, chỉ : “Cứ để đấy là được.”

      Phong Lan kịp phản ứng.

      “Còn muốn nhìn bao lâu nữa?” Giọng Đinh Tiểu Dã tỉnh bơ, thể đoán được nghĩ gì.

      Phong Lan dằn giọng: “Ai nhìn cậu? Tôi nghĩ xem nên đặt khăn ở đâu. Tôi cũng chẳng đến mức chưa nhìn thấy bao giờ.”

      Mặt Đinh Tiểu Dã nhìn nghiêng dường như cười.

      “Đưa cho tôi.”

      “Đưa cái gì?”

      “Khăn tắm!”

      rồi định quay người lại cầm, Phong Lan lúc này lại ngượng, đặt khăn tắm lên thành bồn rồi ra.

      đâu phải là loại người như Đinh Tiểu Dã tưởng. Nhưng mà người “tuyệt đối phải loại đó” lúc sau lại hỏi han quan tâm chuyện nước nóng hay lạnh, còn lấy quần áo để cho thay.

      Quần áo bẩn của Đinh Tiểu Dã thay ra bị giằng lấy ném vào máy giặt, ra tìm áo, ném cho chiếc áo sơ mi. vừa mặc áo lên người vừa hỏi vu vơ: “Quan sát nhiều lần như vậy, có thu được kết quả gì ?”

      Câu hỏi trắng trợn như vậy, Phong Lan tìm được từ để đối đáp, đành chịu lép vế. thừa nhận mình có chút tò mò về Đinh Tiểu Dã ở dưới lớp quần áo, dù sao lần trước cơn say tình nửa đường đứt gánh, áo quần Đinh Tiểu Dã từ đầu đến cuối chưa xộc xệch gì, ngược lại rơi mất lớp che đậy, điều này khiến cứ canh cánh mãi trong lòng.

      sờ cằm bình luận: “Cũng tàm tạm. Nhưng mà…”

      “Nhưng mà làm sao?” Đinh Tiểu Dã mặc áo dỡ, quay đầu sang hỏi.

      có gì, tôi lấy khăn cho cậu lau tóc.”

      Phong Lan mới được bước bị Đinh Tiểu Dã kéo lại.

      “Vừa xong em chưa hết câu.” nhắc.

      Nhìn dáng vẻ của có vẻ bất cần tất cả, ngờ lại rất quan tâm đến điều đó. Phong Lan giấu giếm chế giễu, quay đầu ngạc nhiên. “Phải bắt tôi khen ngợi thân hình cậu đẹp mới được hả?”

      “Tôi hỏi nửa vế sau câu của em.” Đinh Tiểu Dã cũng nhìn ra ý trêu chọc của Phong Lan nhưng vẫn muốn nghe đoạn tiếp sau nên đành chấp nhận bị trêu.

      “Thế các khác nhận xét ra sao?”

      “Trả lời đúng câu hỏi.”

      Đinh Tiểu Dã buông tay ra, để cài cúc áo trước ngực, tỏ vẻ mất hứng.

      “Thế mà cũng giận?” Phong Lan đưa tay huơ huơ trước mặt Đinh Tiểu Dã, cúi đầu cài nốt chiếc khuy áo cuối cùng, giọt nước chảy theo lọn tóc vẫn chưa khô trước trán rơi xuống, chạm đúng tay Phong Lan. Phong Lan cười, đưa tay quệt giọt nước lên vai , cũng cười ngẩng lên nhìn , ánh mắt chất chứa vẻ bất mãn, tò mò, nhẫn nại và chút nũng nịu trẻ con.

      hay !

      Trực giác đó của Phong Lan càng trở nên mãnh liệt. cái gì mà “lừa bao nhiêu con rồi, cũng mắc câu ít rồi”? càng hoài nghi biết những đó có thực tồn tại hay .

      “Được rồi, cái gì của cậu cũng tốt đẹp hết. Chỉ có mấy vết thương người là hơi chướng mắt thôi.” Phong Lan cũng biết chừng mực, trêu nữa. nhớ lại những vết thương người mà ban nãy mình vừa nhìn thấy. Đặc biệt là gần rốn có mảng tím bầm. Tăng Phi ra tay quá mạnh.

      ““Nhưng mà” của em là vậy hả?” Đinh Tiểu Dã trợn mắt.

      “Đừng xem , lỡ làm sao là phiền đấy.” Phong Lan xót xa ấn khẽ vào chỗ bị thương nặng nhất. “Có cần tôi bôi thuốc cho ? Mẹ tôi có đưa cho tôi chai rượu thuốc…”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 27.2: Có cách đồng cam cộng khổ khác


      Đinh Tiểu Dã hơi sững lại trước động chạm bất ngờ của Phong Lan, ngượng ngùng ngăn tay của lại. “Em đừng có sờ vào tôi sao đâu!”

      Phong Lan tức tối. “Trung trinh bất khuất thế cơ à!”

      Đinh Tiểu Dã nhè cầm tay trả về, bằng giọng nghiêm túc: “Bây giờ tôi đau khắp cả người, lại đói bụng nữa, toàn bộ thân tâm đợi đại tiệc sinh nhật của em đây.”

      Phong Lan đành về phía bếp, vừa lục lọi trong tủ lạnh vừa quan sát Đinh Tiểu Dã. xắn tay áo lên.

      “Sao cậu hỏi tại sao trong nhà tôi lại có quần áo đàn ông ?” Phong Lan hỏi.

      Đinh Tiểu Dã theo: “Ơ… thế tại sao?”

      “Là trước đây tôi định mua tặng Chu Đào Nhiên, nhưng rồi tặng nữa. Yên tâm , quần áo đều mới cả.” Phong Lan đánh trứng gà, nhưng vẫn luôn miệng chuyện với Đinh Tiểu Dã. “ ta luôn bảo tôi có mắt thẩm mỹ chọn quần áo, nên tôi toàn làm hết việc đó cho ta, cuối cùng ta lại trách tôi tặng toàn quần áo đắt tiền.”

      “Đắt lắm ?”

      “So với cậu tại đắt.”

      Đinh Tiểu Dã cẩn thận chỉnh trang lại quần áo người mình, cười bảo: “Thế tôi tự nhiên vớ bở à?”

      Phong Lan cũng cười, đây mới là Đinh Tiểu Dã mà thích. lên cơn bộc bạch tâm : “Người ta cứ bảo của ít lòng nhiều, chẳng lẽ của nhiều lòng lại ít à? Chu Đào Nhiên bảo ta chọn Phùng Oánh là vì muốn làm vợ chồng bình thường, sống cuộc sống thực tế. Tôi cũng chỉ muốn thế thôi mà! Tôi giàu hơn ta, đó là thực tế, bởi vì chuyện đó mà tấm lòng tôi bằng người khác sao?”

      “Tại sao thẳng cho ta biết?” Đinh Tiểu Dã tỉnh bơ .

      Phong Lan thở dài. “Tôi nghĩ rồi. Chia tay rồi cũng phải ra cho ràng. Nhưng khi tạm biệt ta, lại nhận ra điều đó còn cần thiết nữa. Hà tất phải phí công những điều đó? Quá khứ là quá khứ, cho dù là lòng hay giả dối, đều liên quan gì đến ta nữa.”

      Phong Lan bận rộn trong phòng bếp, đến lúc bày ba món mặn, món canh lên bàn, Đinh Tiểu Dã cũng giúp sửa xong vòi nước bị rò rỉ, còn tiện tay sửa cả bàn uống trà ở ban công bị lung lay nữa.

      “Ăn cơm thôi!” Phong Lan gọi từ trong phòng bếp.

      Đinh Tiểu Dã lau tay rồi tới bàn ăn, bàn bày cà chua xào trứng, trứng chiên hành hoa, trứng hấp cách thủy và canh trứng. Phong Lan ngượng nghịu vội giải thích trước khi kịp chất vấn: “Lâu lắm nấu cơm ở nhà, trong tủ lạnh ngoài vỉ trứng gà ra chẳng còn thứ gì, tôi muốn ra ngoài mua. Phải có bột mới gột nên hôg, đảm cũng thể nấu cơm mà có gạo, cậu ăn tạm thế này nhé.”

      “Đối với người bình thường, ngày có cần ăn nhiêu trứng thế này ?” Đinh Tiểu Dã cúi người ngửi thử hương vị, có vẻ khá ổn.

      Phong Lan múc canh cho , miệng : “Cậu bị thương, ăn nhiều cho bổ…”

      Câu này nghe có vẻ hơi lạ, tay dừng lại chút, quả nhiên thái độ của Đinh Tiểu Dã rất vi diệu. : “Phong Lan, em biết cách chửi người.”

      Phong Lan đỏ mặt, vốn có ý gì khác, tại sao cứ đối diện với Đinh Tiểu Dã là lại thể kìm nén những ý nghĩ thô thiển cơ chứ?

      Hai người ngồi đối diện nhau, Đinh Tiểu Dã định uống hớp canh, Phong Lan liền đứng dậy bảo: “ được, phải có nến chứ!”

      “Bây giờ là buổi trưa đấy!” Đinh Tiểu Dã nhắc .

      Phong Lan lờ như nghe thấy, chạy chạy lại kéo kín hết tất cả các rèm che trong nhà. Rèm chắn nắng vô cùng hiệu quả, trong nhà lập tức tối sầm lại, sau đó lấy nên thơm ra, thắp từng ngọn lên. Đinh Tiểu Dã ngồi ngay đơ chịu trận, đợi cuối cùng cũng ngồi lại vào chỗ, mới hỏi: “Có thể ăn được chưa?”

      Những người có tình ý với nhau cần ánh nến để điều tiết cảm xúc, chọn người dưới ánh đèn, cả ánh nến cũng vậy. Tóc Đinh Tiểu Dã mọc dài, gội đầu xong chưa khô hẳn, vuốt đại về hết sau gáy, chân râu dưới cằm mọc tua tủa, ánh nến làm mờ những vết thương mặt . Nét đẹp trai của lộ mồn , cứ đập vào mắt, khiến người ta dễ bị lơ đãng những chuyện khác, nên bây giờ Phong Lan mới để ý nhìn kĩ ăn vận thế nào. chưa bao giờ nhìn thấy đóng bộ chỉn chu, bộ Armani này vốn định để đến ngày kỷ niệm bốn năm nhau tặng Chu Đào Nhiên, bây giờ lại ở người hề khiên cưỡng.

      Phong Lan định gì đó, lại cất lời nữa, chỉ mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy tất cả áo sơ mi thế giới này đều nên giữ riêng cho mặc, cơm của cả cuộc đời này đều nên được ăn cùng .

      lại đứng lên. “Đợi tôi chút!”

      “Này, Phong Lan, tôi đói lắm rồi!” Đinh Tiểu Dã phản đối.

      “Cậu ăn trước , cần đợi tôi, tôi xong ngay thôi.” Phong Lan chạy về phòng mình, vội vàng mở tủ quần áo chọn chiếc váy, mặc vào rồi sửa sang đầu tóc, còn trang điểm cách siêu tốc nữa.

      Sau này, chắc chắn nhớ lại nhiều lần khoảnh khắc này, cho nên thể cho phép mình trong khoảnh khắc đẹp đẽ đó lại mặc áo choàng tắm, tóc tai rối bời, mắt còn quầng thâm được.

      Đinh Tiểu Dã ngao ngán đứng dựa vào cửa phòng Phong Lan, nhìn xoay như đèn cù đến chóng cả mặt, đợi đến khi xúng xính bước ra, liền cảm khái trong lòng, phụ nữ đúng là loài động vật mà thể lý giải nổi. Tuy nhiên tận mắt chứng kiến người phụ nữ này từ lúc giản dị như làn nước trong, bỗng chốc như được trang bị vũ khí, sáng bừng rực rỡ, điều này mang đến cho tươi mát mới mẻ chẳng kém màn ảo thuật.

      “Mọi khi em cũng “biến hình” như thế này sao?” Đinh Tiểu Dã quay lại bàn ăn, quên quay sang liếc cái.

      Thay đổi trang phục khiến Phong Lan như được khích lệ, ngồi ngay ngắn đối diện , hất cằm hỏi: “ đẹp sao?”

      Đinh Tiểu Dã định châm chọc vài câu nhưng rồi lại nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, chắc chắn xấu.

      “Cũng tạm.” trả lời lấy lệ.

      “Đồ trâu ngắm mẫu đơn.” Phong Lan ném bộ quần áo cố tình mua theo phong cách của Đinh Tiểu Dã vào thùng rác. hiểu ra bộ quần áo đó phù hợp với , con người là như vậy, nếu trong lòng Đinh Tiểu Dã có nên chấp nhận dáng vẻ thực của , cũng giống như chưa bao giờ phàn nàn gì về những gì có.

      Trong cuộc đời của Đinh Tiểu Dã hai mươi năm đầu, là người rất kĩ tính trong việc ăn uống, nhưng thừa nhận, món ăn của Phong Lan tuy đơn điệu, nhưng hương vị lại rất ngon. Ít nhất nhìn bề ngoài ai nghĩ lại có tay nghề cao như vậy. Phong Lan có rất nhiều điểm khiến thấy buồn cười, nhưng cũng có nhiều nét làm ngạc nhiên, pha trộn lại với nhau cảm thấy trời đất luôn sắp xếp hợp lý, Phong Lan chính là Phong Lan.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 27.3: Có cách đồng cam cộng khổ khác


      Nến vẫn chưa cháy hết, bữa cơm ăn xong. Phong Lan vẫn thấy tiếc, bị tên ma đói đầu thai thành Đinh Tiểu Dã gây truyền nhiêxm nên quên béng mất mở chai rượu vang, cứ thế ăn như rồng cuốn cùng .

      rào đón trước. “Tôi có thể nấu ăn, nhưng rửa bát đâu.”

      Mục đích rất ràng. chưa bao giờ cảm thấy việc phụ nữ hoàn toàn làm việc nhà đáng được ca tụng, với đàn ông cũng vậy.

      Đinh Tiểu Dã năng gì, xắn tay áo lên thu dọn bát đũa. Phong Lan quên cười hí hửng giám sát chặt chẽ, nhắc nhở cẩn thận tay, bộ bát đũa này là chị dâu người của tặng, nếu vỡ hỏng rất tiếc.

      Đinh Tiểu Dã ghét quấy nhiễu, đúng lúc đó có cuộc điện thoại gọi đến, liền ra ngoài ban công nghe.

      Người gọi là Trương Thiên Nhiên. ta xin lỗi tối qua uống nhiều quá, đưa Phong Lan về nhà được, biết nghe được từ đâu mà biết hôm nay là sinh nhật Phong Lan, muốn hẹn gặp .

      Phong Lan lấy cớ con thích ngày sinh nhật lắm, tự nhiên bị già thêm tuổi, chứ chẳng có gì đáng chúc mừng để từ chối, nhân thể cám ơn ý tốt của Trương Thiên Nhiên. Trương Thiên Nhiên lại ta đứng đợi ngay dưới tòa nhà, nếu Phong Lan muốn chơi với ta, ít nhất cũng để trao quà tận tay người được mừng thọ, nếu như lười ra khỏi cửa ta có thể lên tận nơi, miễn là đồng ý.*******************

      Người ta thế, Phong Lan thực tìm được lý do nào để từ chối. thể để Trương Thiên Nhiên lên nhà, mà mình chịu xuống lại mất lịch . len lén liếc về phía bếp, Đinh Tiểu Dã đứng quay lưng với , dường như chẳng thèm để ý.

      Phong Lan nghĩ bụng, cũng đến lúc phải với Trương Thiên Nhiên rồi. với Đinh Tiểu Dã sau này như thế nào, hoàn toàn biết chắc, nhưng khi vẫn còn ở đây thể có người khác được. phải vì lý do đạo đức, mà là trong đầu chỉ có người này, những chuyện khác, lực bất tòng tâm.

      Phong Lan định để Trương Thiên Nhiện đợi chút rồi xuống. chưa kịp tắt điện thoại bị rút phắt di động khỏi tai. quay người, liền đụng phải Đinh Tiểu Dã, hai ngón tay cái vẫn ướt sũng của lướt di động, cười hỏi: “Ai đấy?”

      người bạn mang quà sinh nhật đến cho tôi, tôi xuống lát rồi quay lên ngay.”

      Đinh Tiểu Dã nhìn cuộc gọi đến hiển thị màn hình, lẩm bẩm: “Trương Thiên Nhiên… Bạn gì thế? Bạn định tán em à? Bạn để sơ cua à? Xem ra lúc tôi có mặt, em cũng hề rảnh rỗi nhỉ?”

      năng khó nghe, Phong Lan cũng có chút khó chịu, hơi dỗi: “Cậu bỏ rơi tôi, còn để tôi tìm người khác sao? ấy thích tôi, tôi tìm hiểu, có làm sao!”

      vấn đề. Tôi đưa em xuống rồi tư vấn cho nhé? Đàn ông con trai nhìn nhau, đánh giá mới chuẩn.” Đinh Tiểu Dã ra vẻ “tốt bụng”.

      Phong Lan biết cố tình muốn gây rắc rối, nghĩ đến nhưng việc làm trước đây, cũng nổi cơn. “Cậu chính là hình mẫu của loại người xấu xa. Tôi chỉ cần loại ra những người giống cậu, còn lại tất cả đều là đàn ông tốt.”

      “Em tìm đàn ông tốt làm gì?” Đinh Tiểu Dã cười đểu. “Làm ơn , đừng làm hỏng đàn ông tốt nữa. Nhưng kiểu “hiền lành, đức độ” phù hợp với em chút nào đâu, em thích loại “kích động, nổi loạn” cơ.” *******************

      xoay xoay chiếc điện thoại của tay, khẽ huýt sáo bên tai . Mặt Phong Lan đỏ bừng, lấy tay ấn vào mặt , đẩy ra xa. “Biến! Tôi sinh ra để cậu tức, để cậu hành hạ vùi hoa dập liễu đúng !”

      “Tôi vùi hoa dập liễu em lúc nào cơ?”

      Giọng của Đinh Tiểu Dã nhấn mạnh vào trọng điểm khiến càng tức tối. giọng khiêu khích: “ quan tâm đến cậu nữa, tôi xuống dưới nhà đây. Cứ năng huyên thuyên nữa là tôi nghĩ cậu ghen đấy, cậu nhen thế chứ?”

      “Tôi ở nhà rửa bát, em gặp hàng sơ cua , năng vậy được chưa? nhen làm sao?” Đinh Tiểu Dã cười hi hi, đẩy .

      “Cậu bảo ai “hàng sơ cua”?” Phong Lan thực giận dữ. “Đinh Tiểu Dã, năm nay tôi ba mươi tuổi rồi, chắc cậu cũng chẳng cưới tôi, chừng tôi lấy ấy . Tôi bảo tôi muốn sống cuộc sống gia đình bình thường, tìm người đàn ông tốt tương như dĩ mạt – đồng cam cộng khổ, sống với nhau đến bạc đầu răng long… những chuyện đó cậu làm nổi ?”

      Đinh Tiểu Dã ngập ngừng chút rồi : “Đầu bạc răng long xa xôi quá, đồng cam cộng khổ - môi liền môi răng liền răng có vấn đề gì.”

      rồi liền bất ngờ hôn , son môi của bị làm lem hết cả, lúc này mới hiểu ra “tương như dĩ mạt” của là ý gì.

      “Nếu tôi mà chết tám phần là do ngộ đọc chì.” Đinh Tiểu Dã lau vết son dính môi mình, mặt hề có chút lo âu mà còn cười ý nhị. Trò dính son môi này chơi thành nghiện mất rồi!

      “Còn có khả năng là chết vì bị tôi đập!” Phong Lan cảnh báo.

      ““Tương như dĩ mạt” chẳng lẽ phải là nước bọt giao với nước bọt sao?” thành tâm thỉnh giáo. “Tôi hiểu câu thành ngữ này sai rồi sao?”

      Bị cố tình trêu ghẹo mãi, Phong Lan phát chóng mặt, biết nên trưng bộ mặt nào gặp Trương Thiên Nhiên nữa.

      “Cậu thế, chắc gì tốt hơn tôi.” mắng. “Tôi thể để người ta vô vọng đợi mãi dưới tầng được.”

      định lấy lại chiếc di động của mình, Đinh Tiểu Dã liền giơ cao nó lên trời, chịu nổi nữa, vừa cáu vừa buồn cười, đành phải thuận theo . “Để tôi gọi cho ấy, vài câu thoái thác đối phó được hả?”

      Đinh Tiểu Dã thôi cười, vung tay ném di động lên sofa, : “Em nên đối phó với tôi trước.”

      Phong Lan cúi người, vươn qua tay vịn của sofa. Chỗ để tay làm bằng gỗ, tuy nhẵn nhụi nhưng rất cứng. Cả người phủ lên lưng , khiến đau đến mức mắt mũi tối sầm, sau khi định thần lại, liền mở miệng mắng ngay: “Khốn kiếp, người tôi cũng làm từ thịt da thôi, hiểu ?”

      Đinh Tiểu Dã : “Chỗ nào là thịt cơ? Để tôi sờ xem sao…”

      Lòng bàn tay của đầy vết chai, chạm vào thô ráp bạo liệt, cho thanh minh phản đối, cũng cho chống cự, như thể muốn lột da bẻ xương vậy.

      “Này, này, váy của tôi có khóa kéo đây!” Phong Lan khó khăn lắm mới thốt lên được tiếng phản kháng. Đinh Tiểu Dã trong khi tìm “khóa kéo”, liền bị lật theo xuống sofa, dưới người bây giờ là chiếc đệm mềm mại, chưa kịp vui mừng, tiếng vải bị xé rách chợt làm phát điên.

      “Cậu muốn chết phải ? Đây là chiếc váy thích nhất của tôi!”

      Đinh Tiểu Dã từ phía sau lần lên khuôn mặt của để tìm đôi môi, người Phong Lan bị vặn đến độ thể chịu nổi nữa, run rẩy van xin: “ tay, cậu hãy tay chút! Để tôi xoay người lại … tôi đâu phải là cái quẩy!”

      “Phong Lan,em có thể im miệng được ?”

      Phong Lan muốn những lời thừa thãi nữa, xoay xở để thích ứng với . Đinh Tiểu Dã đầm đìa mồ hôi, cảm xúc dâng trào xen lẫn nỗi ảo não.

      Lần trước hai người chỉ mới bước vào màn mở đầu, còn bây giờ thực chuẩn bị vào đến chủ đề chính, Phong Lan nhận ra Đinh Tiểu Dã vô cùng căng thẳng. Khá hiểu về những khó khăn mấu chốt, thầm bên tai : “ ra cậu có biết làm ?”

      Đinh Tiểu Dã nhổm nửa người dậy, mặt đỏ như gấc.

      “Em phối hợp với tôi chút có được ?”

      Ánh mắt tràn ngập dục vọng, xen lẫn thất bại và bối rối.

      Phong Lan nheo mắt cười, những ngón tay ngừng vuốt ve mái tóc phía sau gáy , nhàng ngọt ngào thốt ra câu: “ được!”

      vẫn luôn trêu ghẹo bắt nạt bằng miệng lưỡi ghê gớm, ngờ lại có ngày hôm nay.

      Chỉ tiếc là Phong Lan đắc thắng chẳng được bao lâu, bản năng của đàn ông chắc chắn khiến tìm được cách, chẳng qua đột phá vào lúc cuối cùng cũng giống như tính cách ngang ngạnh lâu nay của .

      Phong Lan nhăn nhó kêu lên: “ thôi!”

      Đinh Tiểu Dã bỏ tính thù dai, trả đủ từng chữ, hổn hển : “ được.”

      Phong Lan thốt nên lời, những quả cầu pha lê treo chiếc đèn chùm do chính tay chọn mua tỏa ra ánh sáng như thể từ các vì sao phản chiếu xuống mặt biển, lấp lánh bồng bềnh. bị vò nặn trong tay , hòa tan, vỡ vụn… biến thành dòng chảy nóng rực, tràn ra từ kẽ những ngón tay , lúc chạm đất bắn tung ra như giọt nước rồi thấm ngay vào miền đất nóng bỏng, chỉ để lại làn khói bụi mỏng manh.



      “Chẳng phải lúc nãy cậu bảo người đau như dần sao?” Xong chuyện, Phong Lan thắc mắc với Đinh Tiểu Dã.

      “Ừm!” Nửa người vẫn người . “Bây giờ lại càng đau, muốn cửa động chút nào. Em rót cho tôi cốc nước .”

      Hai người quả là sáng suốt trong việc ăn tiệc mừng sinh nhật trước, vì sau đây còn bữa tối nào nữa.

      Trong kế hoạch tất nhiên có cả bánh ga tô sinh nhật. Đến đêm, Phong Lan tìm trong tủ lạnh được hộp pizza đông lạnh, rã đông bằng lò vi sóng rồi thổi nến sinh nhật cắm chiếc bánh đó.

      “Ước điều gì mà thành tâm vậy?” Đinh Tiểu Dã thấy thú vị trước dáng vẻ trịnh trọng khi ước của .

      Phong Lan : “Tôi cho cậu được, ra linh nghiệm nữa.”

      đợi đến ngày hứa của . Người ta vẫn , những ai chân thành đều xứng đáng có ngày này đấy thôi? Lấp cơn đói bụng bằng chút rau quả rồi Đinh Tiểu Dã cắt sửa tóc mái sắp che lấp mắt cho Phong Lan. Phong Lan đôi khi cũng tự cắt tóc mái cho mình, việc này đối với đến nỗi phức tạp. Đến lượt cạo râu cho Đinh Tiểu Dã, khi lưỡi dao sắc mỏng lướt qua lướt lại da, tất cả đàn ông đều trông rất ngoan ngoãn.

      “Đinh Tiểu Dã, hãy với tôi câu chân thành, phải tuyệt đối là lời từ tâm can, chỉ cần câu thôi.” Tay Phong Lan nhàng ấn lên cằm , lưỡi dao dừng lại cạnh yết hầu .

      Đinh Tiểu Dã nhắm mắt vội mở to, nhìn gương mặt Phong Lan từ khoảng cách gần, mái tóc xõa tung của rơi , ngón tay nóng ấm, lưỡi dao lạnh ngắt, yết hầu của khẽ động đậy.

      ra, tôi…”

      nhanh!” Phong Lan nén nổi cảm giác bồn chồn trong lòng.

      ra tôi phát khi uống say trông em rất xấu, sau này đừng uống nhiều như vậy nữa, đỡ làm mất mặt người khác.”

      xong liền cười khoái chí, da thịt rung rung, chạm vào lưỡi dao. Phong Lan não nề, vứt con dao xuống, tát khẽ vào mặt . “Thà chết chứ chịu đầu hàng phải ? Xem ra tôi phải cứng rắn với cậu rồi!”

      Đinh Tiểu Dã phản đòn. “Cứng rắn là sở trường của tôi. Với chiếc sĩ kiên trung bất khuất, em phải lấy thân báo đáp, lấy nhu chế cương.”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 28: Bắt đầu từ việc đền ơn người con tốt

      Mười hai giờ đến sớm hơn hai người nghĩ. Phong Lan gối đầu lên đùi Đinh Tiểu Dã, đau khổ : “Thế là hết ngày rồi sao?”

      Đinh Tiểu Dã im lặng, quấn những lọn tóc của vào tay mình. Mái tóc màu nâu đậm của Phong Lan mềm mại trơn mượt, khe khẽ uốn lượn, giống như những con rắn trườn giữa những kẻ tay.

      “Cậu muốn kể với tôi chuyện gì? Tại sao lại xung đột với Tăng Phi?” Phong Lan biết có những chuyện sớm muộn cũng phải đối diện.

      Đinh Tiểu Dã chưa bao giờ muốn lừa dối Phong Lan, chỉ tìm mọi cách để né tránh, bởi biết thực mà đưa ra phải là đáp án mà Phong Lan mong đợi.

      : “Bảy năm trước tôi làm sai chuyện.”

      “Sai đến mức độ nào?” Phong Lan hỏi. Từ lâu nhìn ra có làn sương mờ màu xám bao quanh Đinh Tiểu Dã, chính vì rào cản này mà mỗi lần sắp tiếp cận gần , lại chần chừ dừng bước.

      Trong đầu Phong Lan cũng từ giả định nhiều khả năng khác nhau. Đồng tính, bệnh hiểm nghèo là khả năng xấu nhất mà từng phỏng đoán. Nhưng từ khi xuất cả Tăng Phi, tất cả mọi thứ đều dẫn đến đáp án mà lòng muốn chạm đến.

      “Cậu chắc phải là tên tội phạm mắc tội hiếp dâm, giết người, cướp của, tên tội phạm vô nhân đạo nghiêm trọng đấy chứ?” Phong Lan hỏi.

      “Đúng đấy. Tôi phạm pháp, cho nên mới trốn ở Sát Nhĩ Đức Ni bảy năm trời.” Đinh Tiểu Dã cảm giác được Phong Lan từ từ nhổm người ngồi lên. Tóc vẫn nằm trong tay , nên vô tình bị kéo đau, khẽ kêu lên. Đinh Tiểu Dã vội vàng thả tay như con rắn thần bị đánh động, ngoằn ngoèo trườn .

      Việc chỉ hoài nghi trong lòng và chứng thực phát ra từ miệng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Phong Lan ra sofa, ngồi xuống góc, phải làm thế mới có thể bình tĩnh nghe hết câu chuyện mà Đinh Tiểu Dã sắp kể tiếp.

      Đinh Tiểu Dã bất lực nhìn vào bàn tay trống trơn của mình. Bất ngờ ư? hề chút nào. người bình thường, mong chờ cuộc sống yên ổn, muốn giữ khoảng cách với có gì là lạ?

      “Bây giờ biết sợ rồi hả?” đan hai tay vào nhau, cúi đầu cười.

      Phong Lan chìa tay, chặn câu của lại. “Tóm lại là tội gì?”

      Đây phải là chuyện sợ hay sợ, vấn đề cụ thể phải được phân tích cụ thể, quan trọng là ở tính chất và động cơ của tội phạm. Phong Lan cắn môi, thẳng thắn thừa nhận: “Tôi thể chấp nhận tội hiếp dâm, mua bán phụ nữ, buôn bán ma túy, lạm dụng trẻ em… cướp giật cũng rất đáng ghét.”

      Phong Lan càng , trong lòng càng lạnh lẽo. chỉ là bình thường, những tội ác chấp nhận được quả là rất nhiều.

      “Tôi có liên quan đến cái chết, người chết là cảnh sát!” Đinh Tiểu Dã đáp lại bằng câu trả lời thẳng thắn. chịu được cảnh kéo dài quá trình công bố này, việc mà đối với chẳng khác nào kiểu tra tấn.

      Khá lâu sau Phong Lan mới mụ mị kêu lên tiếng “ồ”. Vừa xong tâm niệm may mắn nào đấy, có thể chỉ là vụ án kinh tế đơn giản, nhưng làm gì có vụ án kinh tế nào đáng để phải lẫn trốn đến bảy năm trời ở nơi khỉ ho cò gáy đó?

      Điều khiến Phong Lan cảm thấy đau khổ nhất phải bởi hiểu câu đơn giản của Đinh Tiểu Dã mang ý nghĩa gì, mà vì sao lòng lạnh băng thế này, hề cảm thấy bất ngờ, tất cả dường như nằm trong dự cảm từ lâu. Giống như người ta đặt đồng hồ báo thức rồi chìm vào giấc ngủ say, dù ngủ sâu đến đâu, mơ đẹp thế nào, nhưng vẫn biết rằng sớm muộn cũng đến thời điểm nào đó bị đánh thức dậy, bạn có thể nấn ná tiếc nuối, lăn lộn ưỡn ẹo, nhưng rồi cũng phải mở mắt ra.

      Bây giờ chính là thời khắc chuông báo thức reo vang.

      “Tên của cậu có phải là ?” vòng tay tự ôm lấy vai mình, nhìn dò xét lần nữa. Vẫn là hàng mày đôi mắt khiến động lòng, chiếc cằm vừa cạo râu cho và để lại da vết cứa , đôi môi kia có lẽ vẫn còn lưu mùi hương hơi thở của . Nhưng ngoài những điều đó, còn có những gì là chân thực?

      Đinh Tiểu Dã : “Trước đây tên tôi là Thôi Đình. Em đoán đúng, tiệm ăn “Tái Ngoại Giang Nam” em từng đến là của mẹ tôi. Bảy năm trước Tăng Phi phá thành công vụ án lớn, tên tội phạm đó chính là bố tôi, Thôi Khắc Kiểm. Tôi từng kể với em về những chuyện trong gia đình tôi, phần lớn đều là . Còn nữa… mẹ đẻ của Thôi Yên tên là Đoàn Tĩnh Lâm, chính là người phụ nữ khác của bố tôi, em chưa?”

      Ngay sau đó, Đinh Tiểu Dã kể với Phong Lan về quãng thời gian lẩn trốn. Bảy năm về trước, sau khi bị khởi tố, Thôi Khắc Kiểm chạy trốn thành công lần đầu tiên, về quê nhà nương náu. Ông nửa đời hô phong hoán vũ, tin tưởng được chỉ còn lại vài người thân. Khi Thôi Khắc Kiểm chuẩn bị chạy trốn ra khỏi biên giới, Đinh Tiểu Dã gặp bố mình lần cuối.

      Trong căn nhà ở quê đó, cha con sau bao ngày gặp mặt chẳng nỡ lời tạm biệt mà chỉ lặng người trong bế tắc, cảnh tượng vô cùng thương tâm. Lúc đó, bệnh tình của mẹ Tiểu Dã đến ngưỡng cuối, bác sĩ cũng thể chính xác bà còn lại bao nhiêu thời gian.

      Đối diện với tình cảnh cuộc đời mình đến nông nỗi này, Thôi Khắc Kiểm hề bất ngờ. Từ lâu ông dọn sẵn con đường cho mình và người thân nhất. Thôi Khắc Kiểm chưa bao giờ để con trai mình vướng vào “công việc kinh doanh” của mình, đây là trong những quyết định sáng suốt nhất của ông. Đinh Tiểu Dã ràng cũng sẵn lòng làm những chuyện đó, so với vẻ bề ngoài hào sảng, bên trong lại chứa đựng những hành tung xấu xa của bố, muốn giống mẹ hơn, yên phận khiêm nhường mở tiệm ăn để sinh sống. Bản chất của Đinh Tiểu Dã là trong sạch, điều dơ vấy duy nhất của chính là việc là con trai của Thôi Khắc Kiểm, đây là huyết thống, thể lựa chọn, cũng thể thay đổi, cũng nhất định phải cùng bố mình trốn đông chạy tây chui bờ rúc bụi. Việc cần làm là sau khi bố rời phải tránh xa những hậu quả của chuyện này, đưa mẹ đến nơi khác, tiếp tục cuộc sống bình lặng.

      Nhưng rồi họ ngờ được rằng, bệnh tình của mẹ Tiểu Dã đến giai đoạn này bỗng trở nên trầm trọng. Bác sĩ điều trị mới đây còn cho rằng hiệu quả của loại thuốc tiêm nhập khẩu mới đổi này rất tốt, có hy vọng khiến tế bào ung thư chậm lại, bỗng nhiên cơ thể bà suy sụp. Y tá , trước khi chìm vào hôn mê sâu, bà vừa đọc tờ báo buổi sáng.

      Lúc đó báo đài đồng loạt đưa về những kết quả đạt được của vụ án truy quét tội phạm lớn nhất trong thành phố.

      Đinh Tiểu Dã và bố đều biết, biến cố này tiêu diệt niềm tin trong cuộc đua giữa mẹ và thần chết. Lý do khiến bà kiên cường chịu đựng đau đớn, chính là vì mong mỏi được gặp người đàn ông bà thương lần cuối.

      Thôi Khắc Kiểm khăng khăng đòi đến bệnh viện để ở bên mẹ Tiểu Dã đoạn đường cuối, đây là nguyện vọng cuối cùng của bà, cũng là của ông. Trong cuộc đời, ông nợ người phụ nữ này nhiều nhất, ông mang lại cho bà quá nhiều khoảng trống và chờ đợi, cũng chưa bao giờ chung thủy lòng. Ông có thế giới rộng lớn hơn của bà nên luôn có rất nhiều việc quan trọng hơn bà phải làm, thậm chí có quãng thời gian, ông đam mê đắm chìm trong dịu dàng chiều chuộng của Đoàn Tĩnh Lâm, cho rằng liên hệ giữa mình và bà chỉ là vì còn tình nghĩa sâu nặng. Nhưng giờ đây khi lâm vào tình cảnh này, điều ông buông bỏ được lại chính là lời hứa cùng bà về Sát Nhĩ Đức Ni sống đến già.

      Đinh Tiểu Dã đồng ý với mạo hiểm của bố, tuy hơn ai hết mong mỏi bố mình xuất bên giường bệnh, thỏa mãn ước nguyện cuối cùng của mẹ . Tiểu Dã tuy còn trẻ nhưng hành động cẩn trọng, hơn nữa hiểu người thân của mình. Cho dù thế giới bên ngoài khiến bố trở nên dữ dằn đến thế nào, nhưng thực chất Thôi Khắc Kiểm phải loại người độc địa tàn ác, ít nhất trông có vẻ như vậy. Ngược lại, Thôi Khắc Kiểm có dáng người cao gầy dong dỏng, ấn tượng đầu tiên về ông trong mắt người khác là khá trầm tĩnh và kín đáo. Ông có thể đối xử rất tốt với người khác, nhưng cũng có thể cực kỳ cứng rắn. Theo cách nhìn của Đinh Tiểu Dã, tính tình ông hề kín kẽ cẩn trọng như người khác nghĩ, ngược lại rất nhiều quyết định quan trọng trong cuộc đời ông đều xuất phát từ cảm tính – thành công cũng thế mà thất bại cũng vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :