1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tháng ngày ước hẹn - Tân Di Ổ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 21.1: tôi hoặc tránh xa tôi ra

      Thôi Yên đẩy cánh cửa, đứng đằng sau là người khiến lo lắng mấy hôm nay.

      vào, nhanh chóng khe khẽ đóng cửa lại.

      Giữa trưa mà căn phòng tối như thể hoàng hôn, trong khí có mùi ẩm mốc quẩn quanh xua được. Đây là căn phòng rất lâu có người đặt chân đến, Thôi Yên vẫn hình dung được dáng vẻ của nó năm xưa dựa vào kí ức.

      từng rất thích đến đây, dù rằng với thân phận của , việc xuất ở căn phòng này có vẻ lạ lùng, nhưng trẻ con có thể giả vờ để ý đến điều đó, thích là thích thôi. Nơi này từng có rất nhiều hồi ức đặc biệt và ấm áp: bức tường phòng khách được phủ kín bởi các tấm thảm treo, trà sữa nóng có vị mặn, trai nghịch ngợm nhưng bao giờ mách tội trộm kẹo sữa, cả người dì xinh đẹp ngồi ghế dựa cạnh khung cửa sổ xâu hạt cườm kết thành hình con thỏ.

      Thời gian trôi qua căn phòng này dường như rất chậm, giống như cuộc sống của mẹ , cả hạnh phúc và đau khổ đều tột cùng, chỉ khác nhau ở chỗ lúc đó tỉnh táo hay mê muội mà thôi.

      Thôi Yên đương nhiên biết rằng, mọi điều trong ký ức của từ lâu còn tồn tại, thậm chí con người duy nhất liên quan đến những kỷ niệm này cũng nên xuất ở đây nữa.

      “Có người biết được danh tính của à? Dù gì cũng bỏ chỗ chị Phong Lan rồi, tại sao vẫn chưa ? Rốt cuộc nghĩ gì vậy? Ở đây có an toàn ?” Thôi Yên theo sau Đinh Tiểu Dã, lo lắng hỏi.

      “An toàn? Ai mà biết được?” Đinh Tiểu Dã hỏi lại bằng giọng chẳng quan tâm. “Em có an toàn ?”

      Thôi Yên vội trả lời: “Cậu Tăng Phi ở công ty, em thẳng từ trường về đây, trước khi em tắt điện thoại di động rồi.”

      “Ở đây chẳng có gì để thết đãi em cả, đến nước uống cũng có.” Đinh Tiểu Dã ngồi xuống sofa, bụi bay lên làm Thôi Yên muốn hắt hơi.

      “Dù gì cũng quyết tâm cắt đứt với chị ấy rồi, muốn phải nhanh lên, ở lại e rằng đêm dài lắm mộng.” Thôi Yên ngồi xuống bên , nhìn thấy trong góc sofa có quyển sách và quả táo. Bìa sách mới tinh sạch , táo tươi rói căng tròn, hài hòa chút nào với vẻ cũ kĩ bao phủ xung quanh.

      đâu?”

      “Quay về Sát Nhĩ Đức Ni… , nên quay về. Tùy đâu cũng được, tìm nơi mà ở đó có ai quen biết …”

      Rời khỏi nhà hàng của Phong Lan, Đinh Tiểu Dã cũng tự hỏi mình, con đường tiếp theo nên về hướng nào. thế gian này có ngàn vạn con đường nhưng có đường nào dành cho .

      Sau khi xác định thoát khỏi Đàm Thiếu Thành, quay lại nơi này. Thoáng chốc mà bảy năm, chiếc chìa khóa hoen gỉ mãi mở được ổ khóa cửa, khi cửa nhận chìa rồi mở ra, có phần sững sờ.

      Ngôi nhà này là nơi và mẹ từng ở, cũng là thứ duy nhất còn lại thuộc về sau biến cố đó.truyện được type ở diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Chạy trốn là kỹ năng điêu luyện của Đinh Tiểu Dã, hiểu rất đây hề là nơi dung thân an toàn. chỉ biết nơi này mình có thể tạm thời nhận ra mình là ai, nhưng kết quả lại khiến thất vọng. Khi nhen lửa đốt tấm ảnh cũ của “Đinh Tiểu Dã” , nhìn ngọn lửa nuốt lấy gương mặt xa lạ kia đó là lần đầu tiên kể từ khi trở lại, thực ý thức được mình phải là “Đinh Tiểu Dã”, nhưng cái tên “Thôi Đình” với cũng kém phần xa lạ.

      rơi vào nút thắt có mối gỡ - muốn bị Phong Lan biết chuyện, cho nên phải rời xa để tiếp tục chạy trốn. Thế nhưng sau khi xa rời việc chạy trốn đâu còn ý nghĩa gì.

      “Em nghe Khang Khang bảo, hình như chị Phong Lan đau khổ lắm.” Thôi Yên có vẻ đoán ra nguồn gốc xuất xứ của quyển sách và quả táo.

      Đinh Tiểu Dã đương nhiên biết Phong Lan bị tổn thương nặng nề thế nào, cần ai nhắc nhở điều đó. Hôm đó, ở trong đám đông, nhìn khuôn mặt đẫm lệ qua cầu vượt. Phong Lan tìm , cho dù nhất quyết thừa nhận điều đó.

      cũng khổ tâm như vậy. Tại sao cho chị ấy biết ?” Thôi Yên hỏi.

      “Để ấy biết ấy phải tội phạm trốn truy nã ư?” Đinh Tiểu Dã cúi đầu hỏi Thôi Yên. “Đối với phụ nữ, chuyện đó có dễ chấp nhận hơn so với bị thằng đểu lừa đảo ?”

      Thôi Yên cũng có chút hoang mang, nhưng suy nghĩ mông lung chút rồi : “Em chính xác. Câu hỏi này phải để chị Phong Lan trả lời.”

      muốn ép ấy phải chọn lựa giữa đau khổ và rất đau khổ.”

      “Cho nên chọn hộ chị ấy cách mà cho là tốt hơn?” Dưới những tia nắng yếu ớt của buổi chiều tà, đôi mắt Thôi Yên rực sáng. “Con người em khá là ích kỷ. Em cho rằng trong tình , cao thượng chẳng có ý nghĩa gì hết, chuyện gì cũng giữ trong lòng, nhưng đau khổ, cũng đổi lấy được hạnh phúc cho chị ấy. thấy mẹ em rồi đấy, mẹ Tăng Phi đến thế, bảo vệ Tăng Phi đến thế, bố lần đó tỏ ý nghi ngờ, mẹ lấy cả mạng sống của mình để bảo vệ Tăng Phi. Kết quả sao? Tăng Phi hề biết đến tình cảm của mẹ em! Tăng Phi lừa dối sao? Cũng phải. Bởi vì mẹ em chưa bao giờ tự mình ra, cho nên Tăng Phi cứ thản nhiên mà ù ù cạc cạc như thế.”

      “Thế Tăng Phi với mẹ em ra…” Đinh Tiểu Dã càng nghe càng thấy rối tinh. Những chuyện tình cảm trúc trắc phải là sở trường của .

      “Em dám là Tăng Phi từng mẹ em, nhưng thể chút tơ tình, nếu hồi đó đến giờ ấy tự đối xử với bản thân như vậy. Nếu như ngày từ lúc bắt đầu, mẹ em thể ràng tình cảm của mình ra, có thể tất cả khác . Cho dù hai người thể đến với nhau, ít ra Tăng Phi cũng lợi dụng tình cảm của mẹ em để đạt được mục đích riêng của mình. Có những chuyện, phải ra, lúc đó hoặc là có hy vọng, hoặc là ; còn nếu có gì hết.”

      “Hy vọng?” Bản thân Đinh Tiểu Dã dám tin hai từ này vẫn có thể liên quan đến mình.

      Thôi Yên : “Đau khổ hay là rất đau khổ, thể quyết định thay chị Phong Lan được. bỏ chị ấy đừng chần chừ nữa, ngay ; còn nếu như thể bỏ nổi tự mình với chị ấy,nếu chị ấy thể chấp nhận có đau đớn đến mấy vẫn cảm thấy thoải mái. Đừng nghĩ rằng đất đối với người khác là tốt người ta có quyền được chế thẳng cẳng.”

      Trước khi ra về, Thôi Yên để lại cho Đinh Tiểu Dã ít tiền mặt, đó gần như là tất cả số tiền tiết kiệm của .

      Buổi chiều, khi vừa về đến trường nhận được điện thoại của Tăng Phi, ở đầu dây bên kia, nhàng hỏi tại sao bỗng nhiên lại cần dùng đến khoản tiền để làm gì.

      Thôi Yên chỉ là sinh viên, tiền của ngoài phong bao lì xì bố mẹ nuôi cho mấy năm nay phần lớn đều đến từ Tăng Phi. Thẻ ngân hàng cũng là Tăng Phi mở cho , nếu trong tài khoản có thay đổi lập tức nhận được tin nhắn. Tăng Phi thấy vấn đề gì khi Thôi Yên chi tiêu tiền bạc, nhưng lâu nay đều rất tiết kiệm, chưa từng có khoản chi lớn nào, vì mọi chi phí sinh hoạt của đều do trả hết.

      Thôi Yên trả lời: “Gia đình bạn học có việc gấp, cháu cho bạn vay ít tiền.”

      “À hóa ra là vậy.”

      Tăng Phi thêm gì nữa nhưng Thôi Yên biết kì thực tin, chỉ là muốn bộc lộ nghi ngờ quá ràng.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 21.2: tôi hoặc tránh xa tôi ra

      Lâu này mỗi lần Thôi Yên có bạn trai mới, Tăng Phi đều bằng cách này hay cách khác dò hỏi thông tin của người đó, nhưng sau lần bắt gặp Thôi Yên đứng cùng Đinh Tiểu Dã hề đả động đến Đinh Tiểu Dã câu, điều này càng khiến Thôi Yên ý thức được có ý nghi ngờ. chỉ Tăng Phi rốt cuộc biết được đến mức độ nào, đây cũng là lý do cực kỳ mong muốn Đinh Tiểu Dã sớm rời .

      “Ăn cơm chưa?” Tăng Phi phá vỡ im lặng giữa hai người.

      Thôi Yên bỗng nhiên : “Chưa ạ, cậu ăn cùng cháu .”

      Tăng Phi đáp lời ngay, dường như có chút ngập ngừng. “Buổi tối cậu có cơm khách.”

      “Hẹn hò với bạn ạ?” Thôi Yên cố tình hỏi.

      Tăng Phi cười cười. “Đoán mà cái gì, mấy người bạn cùng ăn với nhau thôi. Tại cháu rủ sớm.”

      “Bây giờ vẫn kịp mà, cậu đưa cháu cùng được sao?” Thôi Yên lấn tới.

      hội ông già uống rượu, cháu đến làm gì? Khi nào xong việc, cậu gọi cho cháu.”

      “Cháu xứng được gặp ai à? Thôi, thôi, cháu cũng chẳng ham.” Thôi Yên dỗi.

      “Cháu bảo cháu… Ai dà, cháu tự bắt xe đến đây , cậu vừa đến rồi.” Tăng Phi đành phải địa chỉ khách sạn với Thôi Yên.

      Hai người “chiến tranh lạnh” thời gian, sau khi Thôi Yên dọn ra ngoài ở, hai người ăn bữa cơm nào cùng nhau nữa, dường như bỗng nhiên khoảng cách cũng xa dần. Tăng Phi vốn muốn tranh cãi với bé, giờ tự nhiên có cơ hội làm lành, sao có thể nỡ lòng từ chối.

      Thôi Yên cũng ý thức được điều này. định quay về phòng trọ để thay quần áo, trang điểm chút, nhưng rồi lại nghĩ lại. Thanh xuân là khoảng cách lớn nhất giữa và Tăng Phi, nhưng cũng là thứ đáng giá nhất của .

      Thôi Yên được nhân viên phục vụ đưa vào phòng ăn VIP của khách sạn, ngồi xung quanh bàn ăn tròn có bảy, tám người, trước mặt mọi người đều bày sẵn rượu, khí rất vui vẻ náo nhiệt, đúng như Tăng Phi , đều là nam giới tầm tuổi .

      Bỗng nhiên có trẻ đến, cả đám người hẹn mà đều đổ dồn ánh mắt về phía Thôi Yên. Thôi Yên tự thấy bối rối vì xuất ở đây,vừa nhìn thấy Tăng Phi kìm được trách móc: “Sao cậu bảo chỗ này khó tìm lắm? Cháu suýt nữa nhầm đường.”

      “Cậu bảo cháu bắt taxi đến còn gì?” Tăng Phi cau mày.

      “Nhưng bạn cháu bảo có xe bus thẳng đến đây. Cậu cũng nhắc cháu là nó lại ở tít trong ngõ thế này, nếu biết trước cháu …”

      “Thôi được rồi, đừng có mất lịch như thế. Lại đây, cậu giới thiệu với cháu cái !” Tăng Phi vẫy vẫy .

      “Tăng Phi thay đổi khẩu vị rồi!” ai đó trêu chọc.

      “Đừng năng linh tinh, đây là Thôi Yên, cháu tôi. Thôi Yên, đây đều là bạn lâu năm của cậu, đây là chú Trương…”

      Cả bàn rộ lên trận cười. Người bị gọi là “chú Trương” cười lớn, với người bạn: “Ngô Giang, cậu xem cậu ta có lòng chưa, tôi thành “ông chú” mất rồi.”

      Tăng Phi chấp ta, lại chỉ sang người khác, với Thôi Yên: “Đây là họ của Phong Lan, cháu có thể gọi là “chú Ngô” hay gọi là “Bác sĩ Ngô” cũng được.”

      Ngô Giang chỉ cười. Thôi Yên thích cách xưng hô thứ hai hơn, sau đó còn được làm quen thêm với “chú Lâm”, “chú Vương”, “chú Tiền”, “chú Hàn”…

      “Chú Trương” cố tình móc máy, hỏi: “Tăng Phi, cháu cậu mà sao phải họ Tăng?”

      “Chú Lâm” : “Cái ông Trương này sai rồi, lộ hết cả ra thế còn gì hay chứ?”

      “Tôi xin tuyên bố, tôi nhiều nhất chỉ là “” thôi. Người này có lẽ là “chú Hàn”, ta cười. “Lần trước ông Vương dắt đến , chẳng phải cũng là cháu đằng vợ đấy thôi? Mấy người các ông là…”

      Lại tràng cười “chẳng cần cũng biết” rộ lên.

      Tăng Phi vừa bất lực vừa bối rối. Ngay từ khi buột miệng đồng ý để Thôi Yên đến, ít nhiều cũng dự đoán trước được tình cảnh này xảy ra, nhưng lại chịu được sức ép vừa mềm vừa rắn của Thôi Yên, cũng muốn quan hệ giữa hai người tiếp tục xấu nên chỉ còn cách trơ mặt coi như nghe thấy những lời đùa cợt của bạn bè.

      Thôi Yên thích nghi rất nhanh, lời chú, hai lời chú rất trơn tru nhanh nhảu. ngồi giữa Tăng Phi và “chú Vương”. “Chú Vương” chu đáo múc canh cho rồi hỏi Tăng Phi: “Cháu ông hả?”

      Tăng Phi nghiêm túc trả lời: “ bảo là phải mà! Các ông đừng có những chuyện nhố nhăng trước mặt cháu tôi. Ông Trương, ông Vương, đặc biệt là hai người chưa vợ các ông đấy!”

      “Tôi đàng hoàng nghiêm túc mà, chưa có vợ mới tốt chứ!” “Chú Trương” hỏi: “Em Thôi Yên bao nhiêu tuổi rồi?”

      Thôi Yên trả lời thành : “Sắp hai mươi mốt tuổi rồi ạ.”

      “Thế là người lớn rồi, chúng ta đều ngang hàng nhau thôi. Em cho mọi người biết, “ông cậu” của em bình thường ở nhà thế nào.” “Chú Trương” hỏi tiếp.

      Thôi Yên liếc nhanh về phía Tăng Phi. “Cậu ấy…”

      Ánh mắt Tăng Phi có ý nhắc nhở. Thôi Yên cười duyên dáng. “Cậu cháu rất là tốt bụng ạ.”

      Mọi người càng cười khoái trá. Ngô Giang nhịn được cũng phải với Tăng Phi: “Ông nên thể mặt “tốt bụng” cho bọn tôi chiêm ngưỡng với chứ.”

      Tăng Phi biết càng chữa càng hỏng chuyện, bèn gắp cho Thôi Yên rất nhiều thức ăn, để mãi ăn bớt .

      Thôi Yên cắm cúi mãi miết ăn chặp, mọi người chuyện trò với nhau cũng chỉ tập trung vào nữa. Dù có thực là “cháu ” hay , thái độ của Tăng Phi cũng rất ràng, phải là đối tượng để mang theo rồi đùa cợt dễ dãi. Mọi người hôm nay đa phần đều là bạn bè thân thiết lâu năm, cũng là người tử tế, vui đùa đều có điểm dừng… Chỉ trừ ông bạn họ Vương ngồi bên cạnh Thôi Yên.

      Tăng Phi và Ngô Giang với nhau về việc chuẩn bị cho đám cưới, hồi sau quay lại, Thôi Yên chuyện trò rôm rả với “chú Vương” ngồi bên cạnh.

      Tăng Phi giật mình. tiểu hồ ly Thôi Yên này trong đám đông luôn biết cách nhanh chóng tìm được đối thủ dễ dàng hạ đòn nhất. Trong số bạn bè của , ngoài Ngô Giang sắp sửa tái hôn tính, độc thân chỉ còn mỗi mình cậu Trương và cậu Vương.

      Cậu Trương mồm mép liến láu, thực tế rất giỏi nhận biết người qua chuyện trò và tướng mạo. Còn Vương… Tăng Phi quen biết ta nhiều năm, ta là người chân , rất hào phóng với bạn bè, duy có chuyện nam nữ khả năng hơi kém, năm kia ly hôn vợ cũng vì chuyện này. Thôi Yên trẻ trung gặp ngay chú Vương trống vắng, cộng thêm việc trong lòng cũng có tính toán, chẳng biết vô tình hay cố ý khuấy đảo lên, cười thỏ thẻ ngọt ngào, như thể chiếc lông vũ bay lượn đầu “chú Vương”, làm sao mà khỏi khiến người ta ngứa ngáy phát điên?

      Trong lúc trò chuyện với Ngô Giang, Tăng Phi nghe thấy A Vương hỏi dò về gia cảnh Thôi Yên. Thôi Yên nửa đùa nửa mình là cháu họ xa của Tăng Phi, mẹ mất, bố đẻ ở đâu, được nhà Tăng Phi nhận về nuôi.

      “Chú Vương” thấy trẻ ngọt ngào, xinh đẹp như vậy, hóa ra lại mồ côi, vừa ngạc nhiên vừa thương cảm, lần nữa khẳng định quan hệ cậu cháu giữa Tăng Phi và Thôi Yên, ngờ vực trong lòng cũng bớt , liền gắp thức ăn, rót trà, hỏi han ân cần, chăm sóc tận tình.

      Tăng Phi uống khá nhiều rượu, định ăn chút thức ăn, chợt nghe tiếng “chú Vương” ngồi xa thở dài thương cảm Thôi Yên có tuổi thơ bất hạnh, cất tiếng rủa bố đẻ Thôi Yên là người xấu.

      Thôi Yên : “Chú Vương đọc tiểu thuyết Kim Dung chưa? Kỉ Hiểu Phù đặt tên cho con là Dương Bất Hối. Nếu như cứ đặt tên theo cách đó tên của cháu chắc là “Rất Hối Hận”.”

      “Cái con bé này, khổ thân quá…”

      Ngô Giang ngồi cách đó hai ghế cũng nghe thấy, cười rồi xen vào: “Ông Vương này, ông đọc Ỷ thiên đồ long ký chưa? Dương Bất Hối sau này lại lấy Ân Lê Đình đấy.”

      A Vương hiểu ý Ngô Giang định , cười bảo: “Đọc từ lâu lắm rồi, quên gần hết cả, hôm nay về phải tìm sách để xem lại cho kĩ. Thôi Yên à, cháu có bộ này , hay là cháu cho chú Vương mượn …”

      Tăng Phi tự rót cho mình ly rượu, nét mặt tỉnh bơ, : “ phải mất công thế đâu, để tôi kể cho ông nghe nhé. Ân Lê Đình lấy Dương Bất Hối, bởi vì ta bị tàn phế.”

      Thôi Yên lừ mắt nhìn Tăng Phi. “Cậu chuyện ngày càng giống chị Phong Lan rồi đấy, thảo nào người ta lại gán ghép hai người với nhau.”

      lại quay đầu sang đàm luận với “chú Vương” của về các tình tiết trong cuốn truyện. Tăng Phi nghe thấy Thôi Yên nhắc đến Phong Lan kiểu đó, biết ngay là cố tình, trong lòng nhất thời thể thích nghi. Từ trước đến nay, người luôn khó chịu trước việc ai đó nhắc nhở và nhận xét chuyện Tăng Phi với Phong Lan phải chính là sao?

      quay sang Ngô Giang, gạ chạm ly, Ngô Giang cười nhếch mép.

      Tăng Phi tự mình độc ẩm ly.

      Cạnh đó, “chú Vương” và Thôi Yen tán chuyện với nhau càng lúc càng tâm đầu ý hợp, A Vương lấy điện thoại ra, xin số điện thoại của Thôi Yên. Thôi Yên liếc nhìn Tăng Phi, ghé phía Ngô Giang chuyện.

      “Chú Trương” ở phía đối diện bỗng cười rồi với mọi người: “Các ông nhìn ông Vương kìa, có phải sau định làm cháu rể của Tăng Phi ?”

      Thôi Yên đỏ bừng mặt, : “Chú Trương sao lại đùa thế ạ!”

      “Chú Vương” cự nự gì cả, quay sang đùa với Tăng Phi: “Có chuyện gì lạ đâu! Phù sa sao để chạy ra ruộng ngoài, Tăng Phi sau này cũng phải “tốt bụng” với tôi đấy nhé!”

      ta xong tự cười, ngờ Tăng Phi lại đẩy ghế đứng dậy, làm bàn ăn cũng rung theo.

      “Tôi thấy ông uống say rồi đấy!” Tăng Phi lớn tiếng.

      Ngô Giang giữ mấy chiếc ly chực đổ trước mặt, vội vàng đứng lên kéo tay Tăng Phi, giọng dàn hòa: “Ông Vương có uống hơi nhiều , cậu cũng thế. Mọi người uống vừa phải thôi, đừng làm cháu sợ chứ.”

      Tăng Phi hồi trẻ ương ngạnh bướng bỉnh, tính tình nóng nảy, mấy năm gần đây trầm xuống rất nhiều. “Chú Vương” thực cũng ngờ mình lại đùa đến mức này, bối rối gãi đầu gãi tai, nâng ly với Tăng Phi: “Đúng rồi, đúng rồi, uống nhiều rồi, uống nhiều rồi. Tửu lượng của tôi ông còn lạ gì, đều là rượu cả mà, đùa quá lời, ông đừng để bụng nhé, tôi tự phạt ba ly.”

      Vẻ mặt Tăng Phi dịu lại chút, uống cùng với A Vượng ly, trước xoa dịu của mọi người đành cười cho qua.

      Uống xong ly rượu, Tăng Phi tuyên bố say, phải rửa mặt. vừa ra khỏi phòng VIP, Thôi Yên cũng theo ra ngoài.

      “Tăng Phi làm sao chứ?” Chú Vương vẫn còn băn khoăn. “Cậu ấy uống nhiều à? Hay là tôi xem cậu ấy có làm sao , xoa dịu cậu ấy chút?”

      Ngô Giang ấn ta định nhổm dậy xuống lại ghế, cười bảo: “Tôi phải thế nào ông mới hiểu đây? Ngồi yên đấy uống rượu của ông !”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 21.3: tôi hoặc tránh xa tôi ra.

      Tăng Phi từ nhà vệ sinh ra, suýt nữa va phải Thôi Yên đứng ở cửa. mắng: “Con con đứa, ai dạy cháu đứng ở cửa phòng vệ sinh nam nhìn ngang ngó dọc hả!”

      Thôi Yên cười hì hì, trả lời: “Cháu sợ cậu uống say, lỡ xảy ra chuyện gì, cháu còn đỡ cậu.”

      “Cháu đừng có đâm dao sau lưng cậu là được.” Tăng Phi nghiêm mặt định , Thôi Yên từ đằng sau kéo tay áo , : “Đừng vội! Cậu , Ân Lê Đình bị tàn tật sao?”

      Tăng Phi bực dọc trả lời: “Đừng có lèm bèm với cậu. Cháu định gì chẳng lẽ cậu biết sao?”

      giơ tay lau vệt nước còn dính mặt.

      “Cậu rửa mặt à?” Thôi Yên xông tới, Tăng Phi ngần ngại né ra, lấy ngón tay gạt giọt nước dưới cằm của Tăng Phi . Tăng Phi nhìn quanh bốn phía, mau mà có ai, lại định giáo huấn biết phân định lớn bé, Thôi Yên vội trước : “Cậu cáu rồi ạ? Tại sao lại cáu cháu với chú Vương?”

      Từ “chú Vương” ra, Tăng Phi nghe rất chướng tai.

      “Cháu còn biết người ta là bậc “chú “ à? Cậu cảnh cáo cháu, đừng có dễ dãi quá!”

      “Cháu có làm gì sai đâu? Chú ấy chú ý đến cháu, cũng là lỗi của cháu à?”

      “Cháu cho người ta cơ hội người ta tự nhiên lại thế à? Con phải biết tự trọng!”

      “Tại sao cháu tự trọng?” Thôi Yên cũng lên cơn. “Chú ấy nay có vợ đúng ? Chuyện này hai bên tình nguyện, pháp luật cũng can thiệp được, cậu lại càng ! Cậu thích cháu, còn cho phép người khác thích sao? Cháu hẹn hò với người trẻ tuổi, cậu mắng người ta đáng tin, cháu gặp người nhiều tuổi, cậu lại chịu nổi!”

      “Chú Vương còn lớn hơn cậu tuổi!” Tăng Phi cười khẩy.

      “Thế có làm sao? Từ bé cháu có bố, nên cháu có phức cảm tình phụ tử lạ lắm à? Nếu trước đây tại sao cháu cứ bám riết lấy cậu? Cháu có thể thích cậu tại sao được thích chú ấy?” Thôi Yên nhìn thấy nhân viên quét dọn cầm chổi lau từ nhà vệ sinh ra, bèn túm ngay lấy ấy, hỏi: “ ơi, cháu hỏi nhé, phụ nữ mà lấy đàn ông hơn mình mười lăm tuổi có phải là chuyện rất bình thường ?”

      nhân viên vệ sinh nhìn Thôi Yên rồi lại nhìn Tăng Phi, vô tư : “Nếu đàn ông giàu có là chuyện bình thường.”

      “Cậu nghe chưa?” Thôi Yên cười đắc thắng. “Chú Vương có giàu ? Chú ấy làm xây dựng phải ? Bạn của cậu làm sao mà nghèo nổi? Cháu với chú ấy cùng nhau liệu có tệ hơn ở lại bên cậu ?”

      Tăng Phi đợi đến khi quét dọn xa mới lạnh lùng : “Vớ vẩn! Cháu tưởng chú Vương là trẻ con à? Người ta ngốc như cháu đâu. Con tầm như cháu thế này, chỉ riêng số cậu nhìn thấy cậu ta đưa thế đến mười cũng nửa tá. Cháu tưởng cậu ta lấy cháu à? Khéo tưởng tượng! Chẳng qua cậu ta thấy cháu trẻ trung xinh xắn nên cợt nhả mà thôi, ăn no lau mép xong là hết trách nhiệm.”

      Thôi Yên mắt hoe đỏ, : “Cậu cũng như thế sao?”

      Tăng Phi sững người. “Làm sao cậu có thể giống cậu ta được? Cậu đối với cháu…”

      “Cậu giữ cháu ở bên, chẳng phải là lợi dụng cháu để an ủi cho cảm giác tội lỗi trong lòng cậu sao? Khi cậu nhìn cháu nghĩ đến mẹ cháu sao? Cháu trẻ hơn bà ấy, trong sáng hơn bà ấy, nghe lời hơn bà ấy. Mọi người đều cho rằng cậu là bậc cha chú của cháu, cậu lấy tư cách này để làm bình phong nên chẳng ai cảm thấy sai trái cả, mọi người đều khen cậu là người tốt, còn trong đầu cậu nghĩ gì chẳng ai biết được.”

      “Im miệng! Cháu có biết là cháu ?” Sắc mặt Tăng Phi tái mét, dám tin người cho rằng mình hiểu như lòng bàn tay là Thôi Yên lại có thể ra những lời này.

      Trong giây lát, Thôi Yên ngỡ rằng Tăng Phi cho cái tác, giống như đánh lên người Tĩnh Lâm lúc chết rồi. Mắt ướt đẫm, : “Cậu trách cháu nghĩ xấu về cậu sao? chỉ có thế mà còn nhiều nữa. Tăng Phi, miệng cậu lúc nào cũng coi cháu như người thân, làm bộ đẩy cháu ra ngoài để cháu tìm người trẻ trung thích hợp, cháu chưa làm gì, cậu nghĩ cách nhúng tay vào, từ đầu đến cuối chẳng có ai thích hợp hết, chỉ có mỗi cậu là tốt nhất với cháu. Cậu chạm vào cháu nên chẳng cần chịu trách nhiệm. Nhưng cậu lòng nghĩ cho cháu chưa? Cháu cần người như thế nào, muốn cuộc sống ra sao? Tính ở hữu về mặt tinh thần của cậu chẳng cao thượng hơn chú Vương chút nào đâu!”

      Tăng Phi muốn nhìn bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt Thôi Yên, trong lòng biết bộ dạng bây giờ chắc hẳn rất dữ dằn. đánh giá thấp Thôi Yên, lời của giống như hàng ngàn mũi kim bay đến khiến có chỗ nào để nấp, từng câu từng chữ đều đánh trúng huyệt đạo yếu ớt nhất của . cảm giác mười mươi rằng giống như , ít nhất hoàn toàn là như vậy, tuy nhiên trong phép ngụy biện và tấn công vòng vo rồi xoáy vào chỗ bế tắc, phải là đối thủ của Thôi Yên.

      “Cháu muốn cậu phải làm như thế nào?” lại vuốt mặt lần nữa.

      Thôi Yên ngẩng đầu nhìn , đôi môi khẽ mấp máy: “ cháu, hoặc là tránh xa cháu ra.”

      dường như cũng tự đẩy mình vào bước đường cùng, ra quyết định, chỉ đợi Tăng Phi chọn lựa. Giống như với Đinh Tiểu Dã, có quyền được chết cách ràng ngay thẳng.

      “Cháu là tránh xa cháu, chứ phải là cháu dọn ra ngoài rồi sau đó cứ hai ba ngày cậu lại đến đưa đồ cho cháu, hỏi cháu ăn gì chưa. Nếu như có gì quá cần thiết cần liên lạc, cũng cần gặp lại. Cháu còn hai năm nữa tốt nghiệp, tiền học và sinh hoạt phí, cháu tự tìm cách giải quyết. Mấy năm trước, cám ơn cậu chăm sóc cháu, chuyện của mẹ cháu, cậu cũng đừng tự làm khó mình, mọi qua rồi. Cậu và cháu đều trở về vị trí “họ hàng xa” bình thường.”

      Tăng Phi câu nào, Thôi Yên cứ thế đợi, đợi mãi, đến khi chịu đựng nổi im lặng này được nữa, bèn gào lên: “Cậu chọn nhanh lên!”

      Tăng Phi lúc này mới : “Cháu phải để cậu nghĩ.”

      được, cậu phải cho cháu đáp án ngay bây giờ. Chứ cứ lập lờ thế này, cháu chịu nổi!” Hai tay Thôi Yên nắm chặt lấy .

      Tăng Phi vất vả để ứng phó, bấn loạn : “Cháu đừng có lúc nào cũng cực đoan như vậy. Phụ nữ biết điều nên ép buộc đàn ông như thế!”

      Trước đây, luôn gọi Thôi Yên là “bé ”, chưa bao giờ xưng hô ngang hàng. Thôi Yên từ nơi tối tăm nhất nhận ra tia sáng cho dù chỉ là le lói. Tính cách của Tăng Phi và Đinh Tiểu Dã có số nét rất giống nhau, đều là người rất cứng rắn. Thôi Yên ép vào thế như bây giờ mà cũng hề có ý định xấu gì với , có thể thấy lựa chọn đó đối với rất khó chấp nhận. Thôi Yên thêm lần nữa nghiệm chứng được lòng tin của mình, niềm hạnh phúc này khiến cảm thấy nhõm nhiều.

      dằn vặt lấn tới nữa, Tăng Phi cũng thở hắt ra. : “Cậu vào với bọn họ câu rồi đưa cháu về trước.”

      “Chú Vương liệu có giận ?” Thôi Yên hỏi.

      “Người ta chẳng nhen như cháu đâu. Lát vào đó cháu ngoan ngoãn chút, đừng có năng linh tinh.” Tăng Phi nhăn nhó .

      Thôi Yên cười bảo: “Chú ấy chỉ hơn cậu tuổi à, trông như thể già hơn cả năm tuổi ấy.”

      “Của nợ, đừng có nịnh bợ.” Tăng Phi biết thừa viên đạn bọc đường của Thôi Yên nhưng vẫn kìm được cười thành tiếng.



      “Ai da, quay về rồi à, tôi cứ tưởng các cậu vứt mọi người ở lại mà chạy mất tăm rồi chứ.” “Chú Trương” vừa nhìn thấy hai người quay trở lại phòng ăn liền trêu chọc.

      Tăng Phi nhấc chiếc áo khoác của mình, : “Mọi người cứ uống tiếp , tôi đưa con bé về trước, lát nữa quay lại.” xong, đặt tay lên vai “chú Vương”. “ đây, lần sau lại uống tiếp nhé.”

      Thôi Yên chào tất thảy các chú. Hai người vừa , “chú Trương” liền cười, hỏi Ngô Giang: “Ông có tin là lát nữa cậu ta quay lại ?”

      Ngô Giang cười, trả lời.

      “Cháu ?” A Trương liến láu . “ chung huyết thống mà nhận họ hàng đều là trò lưu manh hết. Ông xe có phải Tăng Phi với em họ ông đến đâu nên mới tìm nàng ?”

      Ngô Giang : “Tôi thấy ông sắp xếp thứ tự ngược cả rồi. Nếu sớm nhận ra tôi cũng gán ghép cậu ta với Phong Lan.”

      “Thế ông gán tôi với Phong Lan , tôi thích kiểu ấy đấy.” A Trương mặt mày rạng rỡ.

      Ngô Giang cười rồi uống rượu, : “Tôi sợ Phong Lan thích kiểu người như ông.”

      “Tôi có gì tốt chứ?” A Trương băn khoăn hỏi.

      Ngô Giang chỉ lên mặt, gì nhưng ai cũng hiểu.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 22.1: Hạt muối và ngọn lửa.

      Thôi Yên mình phải quay về nhà Tăng Phi để lấy vài món quần áo, vào phòng thu dọn, Tăng Phi qua cửa phòng, nhắc nhở: “Cháu cầm thêm mấy chiếc áo khoác dày, thời tiết lạnh rồi, nhìn cháu hôm nay ăn mặc kìa.”

      Thôi Yên băn khoăn nhìn lại quần áo của mình, mặc chiếc áo len cài khuy, ăn cơm xong về nhà hơi nóng nên cởi áo ngoài ra, để lộ chiếc váy bên trong, tuy là có tay, nhưng trông cũng khá nghiêm chỉnh, lịch .

      “Trông đẹp ạ?” Thôi Yên hay mặc váy, nghe thấy Tăng Phi nhắc đến chuyện quần áo của , nghĩ đến việc hôm nay là lần đầu tiên gặp bạn bè của , lo rằng mình ăn mặc quá sơ suất.

      Tăng Phi : “Có mấy miếng vải con con ghép lại, nhìn là thấy tức mắt rồi. Chẳng trách chú Vương nổi ý đồ xấu.”

      Thôi Yên liền cười phá lên, học ngành nghệ thuật, bạn của ăn mặc còn phóng khoáng hơn nhiều. chống hai tay lên eo, cố ý uốn éo vặn vẹo trước mặt Tăng Phi, nheo mắt hỏi: “Thân hình cháu thế nào? Có kém gì chị Phong Lan ?”

      Tăng Phi thất lạ, hỏi: “Tại sao lại so sánh với Phong Lan?”

      “Cháu với chị ấy là đối thủ cạnh tranh, tại sao được so sánh với chị ấy?” Thôi Yên chua chát . “Các cậu chẳng phải chị ấy xinh xắn, thân hình cũng đẹp đấy thôi? Cháu đẹp bằng nhưng cũng thua kém nhiều lắm nhỉ?”

      “Đinh Tiểu Dã vậy à?” Tăng Phi hỏi.

      Thôi Yên sững lại, “đối thủ cạnh tranh” kỳ thực là ám chỉ Tăng Phi, nếu phải Đinh Tiểu Dã chen chân vào, ban đầu Phong Lan khéo cũng lấy Tăng Phi rồi. ngờ Tăng Phi nghe vậy, liền nghĩ và Phong Lan thầm cạnh tranh giao đấu vì Đinh Tiểu Dã.

      Hôm đó Thôi Yên trước mặt Tăng Phi rằng phải cạnh tranh công bằng với Phong Lan, tuy là để bảo vệ Đinh Tiểu Dã nhưng đó chẳng qua chỉ là giận dỗi mà vậy thôi. Đầu óc xử lý cực nhanh, vừa cảm nhận được, liền nắm lấy cơ hội hỏi ngay: “Đinh Tiểu Dã có gì tốt? Cậu cũng phải ra chứ.”

      Tăng Phi uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly, năng gì, rời khỏi cửa phòng Thôi Yên.

      Thôi Yên đặt quần áo xuống ra theo, nhìn thấy ly rượu trong tay Tăng Phi cạn, chạy nhanh đến rót rượu cho .

      Tửu lượng của Tăng Phi rất tốt, cũng có sở thích sưu tầm tích trữ các loại rượu ngon. Thỉnh thoảng khi tâm trạng tốt hoặc tốt, cũng uống chút ít lúc ở nhà mình. Thôi Yên xác định được hôm nay tâm trạng thuộc loại nào, ràng là lúc ăn cơm uống rồi, về nhà lại vẫn uống tiếp.

      nhớ rượu họ uống ở khách sạn là rượu Mao Đài nhưng nhìn màu sắc rượu trong ly của lúc này có vẻ là rượu tây. Uống lẫn hai loại rượu như thế, chẳng phải là rất dễ say sao?

      Thôi Yên tìm thấy ở quầy bar chai Tequila chỉ còn phần ba, lúc rót rượu “ cẩn thận” rót quá tay, rượu đầy đến mức tràn từ chiếc ly trong tay Tăng Phi ra ngoài.

      Tăng Phi bình thường uống rất từ tốn, Thôi Yên biết mình quá hấp tấp, làm nhiều việc khiến hoài nghi. Quả nhiên, Tăng Phi nhìn ly rượu đầy sóng sánh trong tay liền tỏ vẻ trầm ngâm.

      Thôi Yên vội vàng lấy giấy ăn để lau tay, tay cũng bị dính chút ít, đưa lên miệng nếm, quá nặng như nghĩ, bèn quay người tìm chiếc ly cho mình, cười bảo: “Á, run tay nên rót đầy quá. Hay để cháu uống đỡ cho cậu ít nhé? Cho đỡ lãng phí.”

      xong, cầm lấy ly của Tăng Phi, san chút rượu vào ly của mình. Tăng Phi cũng ngăn cản, để mặc cho rót.

      Thôi Yên rất tinh ý, uống đỡ cho ít đúng là chỉ “ ít”, đưa trả ly lại cho Tăng Phi, rượu trong ly của mình chưa bằng phần tư ly của .

      “Cháu chưa uống rượu với cậu bao giờ nhỉ, ly đầu tiên, uống hết nhé?”

      Giọng mang vẻ thăm dò. Nếu như Tăng Phi uống, nghĩ cách khác để khiêu khích . Nhưng ngoài dự liệu của Thôi Yên, Tăng Phi điềm nhiên chạm ly với , lời nào ngửa đầu uống cạn cả ly rượu.

      Thôi Yên nhìn chớp mắt, cũng thốt nên lời, lại hơi lo lắng cho , thấy đành bèn câu: “Ối, cậu uống chậm thôi.”

      Tăng Phi cầm chiếc ly dốc ngược xuống, giọt còn sót lại từ thành cốc chảy xuống, khẽ cười bằng mắt.

      Mũi tên lên dây cung, Thôi Yên đành bắt chước , hơi dốc cạn hết chỗ rượu vào miệng. hề để rượu lưu lại trong vòm miệng mà trực tiếp nuốt thẳng, cổ họng bỏng rát.

      Giống như nước ép ớt vậy, có thể dùng làm loại vũ khí để tra tấn bức cung. Tăng Phi uống nhiều hơn , rượu vào lời thà, có nghiêm khắc đến thế nào khi say cũng dễ mở lời hơn lúc tỉnh.

      Đến khi Thôi Yên uống ly “sinh tố ớt phần tư” lần thứ tư, gương mặt Tăng Phi ở bên cạnh trở nên mờ ảo.

      ra cháu có uống được đấy?” nghe tiếng Tăng Phi hỏi bên tai.

      “Cậu cứ uống , cậu uống cháu uống!” Thôi Yên lúc này vẫn chưa quên lập trường của mình.

      Tăng Phi thấy buồn cười, bèn hỏi: “Có say đấy? Cậu uống rồi mà.”

      “Vậy à!” Thôi Yên nghiêng đầu cười. “Cháu chưa say. Cậu uống rồi đến lượt cháu.”

      Thôi Yên vẫn uống theo kiểu nuốt ực hơi, cứ làm nhiều lần như vậy chẳng thấy cay nhiều nữa. rót cho mình chút xíu.. lần thứ bao nhiêu của “ phần tư” rồi? nhớ nổi nữa.

      Tăng Phi chặn tay lại. “Đủ rồi, cũng nhiều rồi đấy.”

      “Chưa đủ.” Thôi Yên lại rót cho . Tăng Phi lặng thinh , đẩy ly rượu đầy ắp trước mặt mình ra xa, đổi lấy ly . Thôi Yên mảy may nghi ngờ, vẫn rót như thế, còn bảo chưa say.

      Tăng Phi cũng uống đủ ba ly lớn, chai Tequila hết sạch từ lâu với kiểu uống này của hai người, giữa chừng Thôi Yên lấy sang chai Comandon lâu năm từ trong tủ rượu, cũng mặc kệ chẳng hề tiếc rẻ.

      “Loại rượu này tệ quá, mùi vị rất lạ.” Thôi Yên lắc lư lảo đảo nhận xét.

      Tăng Phi sợ ngã, liền kéo ngồi xuống sofa trong phòng khách, cho uống tiếp nữa.

      “Tại sao lại muốn chuốc cậu uống say? Cháu định làm gì?” Tăng Phi hỏi .

      Mặt Thôi Yên đỏ đến mức khiến Tăng Phi lo rằng chỉ cần nhàng bấm khẽ cái máu pha cồn phụt ra từ dưới lớp da mỏng manh của . ngã vật ra thành ghế, hỏi: “Cậu say chưa?”

      “Cũng hơi hơi.” Tăng Phi chỉ hơi ngà ngà, tỉnh hơn rất nhiều, tiếc rằng tình trạng Thôi Yên bây giờ thể phân biệt được giả nữa.

      “Cậu ghét Đinh Tiểu Dã, thế ấy chọc giận gì cậu sao?” Thôi Yên gục lên vai Tăng Phi, nỉ non.

      Quả nhiên nằm ngoài dự đoán của .

      Tăng Phi hỏi: “Đinh Tiểu Dã là ai?”

      Thôi Yên cười rồi đánh . “Biết rồi còn hỏi, cậu say rồi.”

      “Thôi Đình và cháu quen biết nhau từ lâu rồi à?” Tăng Phi cũng bắt đầu dò hỏi.

      Lúc này Thôi Yên thể nhận ra được khái niệm xoay chuyển tình thế của Tăng Phi, cựa quậy vai , trả lời: “Từ trước khi biết cậu.”

      “Cháu đưa tiền cho cậu ta.”

      “Thế có làm sao? Chẳng phải cậu bảo, đấy là tiền của cháu, cháu có quyền sử dụng. Cháu cho cậu biết ấy ở đâu đâu.”

      “Cậu ta vẫn còn trong thành phố chứ gì, cháu thuê nhà hộ cậu ta à?”

      Thôi Yên năng gì, Tăng Phi ngừng lúc rồi lại hỏi: “Cậu ta quay về chỗ ở ngày xưa à?”

      Thôi Yên nghe thấy vậy, chầm chậm ngẩng đầu lên. “Cháu muốn với cậu về chuyện này.”

      Tăng Phi gật đầu, trong lòng có câu trả lời. “Bảo vệ cậu ta thế cơ à?”

      “Cậu biết gì? ấy là người tốt.”

      “Cháu thích cậu ta à?”

      “Vâng.” Lời Thôi Yên , chỉ là nốt nửa câu sau… chỉ thích Đinh Tiểu Dã, còn thích cả mẹ nữa. Thời thơ ấu, Thôi Yên ngưỡng mộ nhất là khi Đinh Tiểu Dã và mẹ quây quần bên nhau, đó là thứ tình cảm ấm áp mà chưa bao giờ được cảm nhận.

      Tăng Phi uống cạn ly rượu “ phần tư” thứ năm của Thôi Yên, chế giễu: “Cậu tưởng cậu mới là mối tình đầu của cháu.”

      là cậu mà.” Thôi Yên với giọng tiếc nuối. “Nhưng mà chị Phong Lan , phải hôn rồi mới tính, cho nên chị ấy là mối tình đầu của cậu, của cháu là A Đình… á, tại sao lại lộn tùng phèo thế nhỉ?”

      Dường như lúc điều đó, Thôi Yên cũng phát có điểm thú vị, hai tay huơ huơ. “Chúng ta lộn xộn quá!”

      “Cháu với … A Đình, là chuyện từ lúc nào?” Tăng Phi làm như phát ra điều gì thú vị.

      Thôi Yên nhắm mắt lại nghĩ ngợi lát rồi bỗng nhiên ôm miệng, chạy vào phòng vệ sinh.

      Tăng Phi đợi lúc lâu mới nghe thấy tiếng giội nước. Thôi Yên mặt ướt đẫm, có lẽ rửa nước lạnh nhưng có tác dụng, đứng cũng vững.

      “Để cậu rót cho cháu cốc nước.” Tăng Phi định đỡ ngồi xuống, Thôi Yên bảo mình sao cả, lảo đảo tự sang phòng ăn rót nước. Trong tủ lạnh có nước chanh Khang Khang pha sẵn từ sáng, rót nửa cốc đổ nửa cốc.

      Tăng Phi sợ đánh vỡ cốc thủy tinh nguy hiểm, vội chạy lại đỡ lấy bình nước lạnh tay .

      “Chuyện đó từ khi nào?” lại hỏi.

      Thôi Yên phải vịn vào bàn ăn mới có thể giữ được thăng bằng, ngây ngô nhìn Tăng Phi, hoàn toàn hiểu gì.

      Tăng Phi đổi sang giọng càng đơn giản càng dễ hiểu hơn, hỏi: “Cháu với A Đình của cháu thực có…”

      “À…” Thôi Yên gật đầu cũng cúc như con gà mổ thóc. “ mà.”

      “Vớ vẫn.” Tăng Phi thực tin lắm.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 22.2: Hạt muối và ngọn lửa.

      Thôi Yên : “Lúc đó cậu mới xuất bên cạnh mẹ cháu, mẹ chỉ muốn cháu đâu có nhà cả ngày. Cháu chỉ còn cách mặt dày suốt ngày chạy sang nhà A Đình. Có hôm cháu hỏi ấy, từng hôn con chưa. ấy bảo chưa. Cháu bảo ấy thử với cháu.”

      “Cậu ta từ chối à?”

      Nếu như Thôi Yên dối lúc đó Thôi Đình mười bảy, mười tám tuổi, còn mới chỉ là bé con chưa biết gì, lẽ nào cậu ta lại chưa hiểu hôn có nghĩa là gì. Nếu như cậu ta nhân cơ hội đó để lợi dụng Thôi Yên chứng tỏ bản tính của cậu ta phải là người tốt, chẳng trách bây giờ cậu ta lại lừa Phong Lan ngoạn mục như vậy rồi mất hút. Trong lòng Tăng Phi dâng trào cảm giác ghê tởm.

      Thôi Yên cười hi hi, : “ ấy từ chối vì trở tay kịp. Cháu làm như thế này này…”

      Thôi Yên kiễng chân, nhanh như chớp hôn phớt lên môi Tăng Phi, người ngả ra đằng sau, chỉ chực ngã ngửa. Tăng Phi vội vàng kéo lại, lực quá mạnh, cả người ngã nhào vào ngực .

      Tăng Phi sợ lại ngã xiêu ngã vẹo, bèn tay quàng qua người đỡ ở dưới eo, tay vịn ở mép bàn ăn.

      “Thế thôi à?” khẽ hỏi.

      Thôi Yên lại sáp lại, hôn lên má trái má phải của . “Còn thế này nữa… và cả thế này ...”

      “Thế có gì! Chỉ là trò trẻ con mà thôi.” Tăng Phi .

      “Thế cậu với chị Phong Lan như thế nào?” Thôi Yên với giọng ảo não, nhưng mắt vẫn sáng long lanh. Tăng Phi lúc này mới biết mình cũng say, môi khô cháy.

      Cánh tay đỡ sau lưng Thôi Yên siết mạnh thêm, như để tạo thêm lực đỡ tin cậy cho , cũng như thể muốn ghì lấy . Người Thôi Yên cứng đờ, cựa quậy nổi nhưng ta vẫn để yên, vươn ra túm lấy mấy lọ đựng gia vị bàn ăn. Khi làm động tác này, ngực tránh khỏi chạm vào phần cơ thể của Tăng Phi áp sát vào . Rất nhanh, tìm được lọ muối, rắc ít ra tay, lẩm bẩm như tự với mình: “Cháu nhớ trong sách bảo uống rượu Tequila phải uống với muối để mu bàn tay mới ngon, đây ra là muối hay đường? Cậu có muốn nếm thử ?”

      Tăng Phi đứng bất động, căng cứng và thinh lặng của đều kì lạ như nhau. Thôi Yên ràng cảm nhận được cánh tay áp chặt vào lưng , lớp áo ướt đẫm mồ hôi dưới bàn tay tỏa ra luồng nhiệt nóng hổi, như muốn xuyên qua da thịt của , đến thẳng trái tim.

      “Thôi được rồi, để cháu tự làm.” Thôi Yên đưa mu bàn tay lên môi, thè đầu lưỡi hồng hồng nếm thử. “La mặn.”

      rồi vặn vẹo tứ chi tìm rượu. Tăng Phi vớ lấy chai rượu rỗng huơ huơ trước mặt , thông báo: “Tequila uống hết từ lâu rồi.”

      Thôi Yên thất vọng kêu lên: “Ừ nhỉ, cháu quên đấy… chán quá mất, thế mà cậu phần cháu hớp!”

      “Cháu muốn uống thế cơ à?” Tăng Phi nhận ra dưới đáy bình vẫn còn sót chút chất lỏng. “Hình như vẫn còn vài giọt.”

      Thôi Yên mừng rỡ. “Vài giọt cũng được, để cho cháu.”

      “Được.”

      Tăng Phi miệng trả lời đồng ý nhưng tay dốc tuột chỗ rượu cặn còn trong chai vào miệng.

      “Cậu… tại sao cậu lời chẳng giữ lấy lời…”

      Thôi Yên chưa phát hết tiết cuối cùng bị Tăng Phi ngậm chặt lấy môi, nếm được mùi vị sốc mạnh dữ dội của ngụm Tequila cuối cùng, Tăng Phi nếm được vị mằn mặn ở đầu lưỡi . Hạt muối và chất cồn hòa quyện môi lưỡi hai người, mùi vị đó giống như lửa cháy, thêu đốt con người ta như như ma.

      Cánh tay Thôi Yên mềm nhũn buông thõng xuống, cả phòng ăn quay tròn đầu và dưới chân , khiến thể đứng nổi nữa, phải hoàn toàn dựa vào cánh tay giữ sau lưng.

      “Cậu bảo cháu hôn A Đình là trò trẻ con, còn người lớn toàn thế này sao?” Thôi Yên hỏi trong tiếng thở dồn dập đứt đoạn.

      “Chẳng phải cháu thích như thế sao?” Tăng Phi hỏi ngược lại.

      “Đừng là cậu thích!” Thôi Yên buông thả hôn lại , điên cuồng rút hết vị rượu còn sót lại trong miệng , như thể ở đó có hồn phách của vậy.

      Hai người quấn quýt lảo đảo tiến về phía trước, lưng Thôi Yên dựa vào bên của tấm gương trong phòng ăn. Tăng Phi nhìn thấy mình trong tấm gương sau má , dáng vẻ buông thả và mê man đó khiến sực tỉnh trong giây phút, sắc mặt bỗng đổi khác. Thôi Yên ôm lấy , cho lùi lại.

      “Cậu nhìn thấy gì?” hỏi.

      Tăng Phi cúi mặt lời, Thôi Yên ngả đầu vào tấm gương lạnh ngắt, cười lớn. “Cậu đoán xem bây giờ trong mắt cháu trông cậu thế nào?”

      !”

      “Giống hệt như trong đầu cậu nghĩ.”

      Còn thứ nhìn thấy trong gương và choán hết tâm trí của là dục vọng vô tận.

      Ngày hôm sau, Tăng Phi vừa mở cửa phòng nhìn thấy Khang Khang đứng trước cửa ăn bánh sandwich. Lúc này ý thức ràng rằng, cuộc sống lâu nay của mình bị phá hủy hoàn toàn.

      đứng lặng vài giây, Khang Khang cũng ngơ ngác nhìn .

      Sắc mặt Tăng Phi chuyển từ trắng sang đỏ rồi lại thành tái mét. từ xấu hổ trở thành tức giận hỏi Khang Khang: “Cháu đứng chắn trước cửa phòng cậu làm gì?”

      Khang Khang bị quát giật bắn mình, lắp ba lắp bắp : “ làm gì ạ… nhưng đây… đây là phòng chị cháu mà.”

      Tăng Phi nhớ lại khi mình vẫn còn làm cảnh sát, có mấy vụ án bắt nghi phạm ngay tại trường, lúc đó trong lòng đầy ắp khoái cảm được trừng phạt diệt trừ tội ác, còn bây giờ lại đột nhiên cảm thông với những người đó.

      Cảm giác tội lỗi, xấu hổ, hối hận… đều chỉ được nhận thấy khi thể sửa chữa, thay đổi được nữa.

      xoay tay đóng cửa phòng lại, hỏi Khang Khang: “Cháu đến từ lúc nào?”

      Khang Khang chậm rãi nhai miếng bánh sandwich trong miệng, như thể nuốt nổi.

      “Hôm nay cháu phải đến lớp, báo với tiệm ăn là đến làm giúp, tin cậu cứ hỏi chị Lan!” Trước khi Tăng Phi nổi cơn thịnh nộ, cậu ta vội ngay ra ý chính. “Cháu đến từ tối qua… ở trong phòng nghe nhạc, có đeo tai nghe ạ.”

      Tăng Phi nhắm mắt lại, câu sau thà cậu ta đừng còn hơn. Đêm qua trú ngụ trong cơ thể con người hoàn toàn xa lạ, còn nhớ ra chuyện Khang Khang có ngày hôm sau đến nhà hàng của Phong Lan làm thêm, kinh khủng.

      Thế rồi Tăng Phi nhanh chóng nhận ra việc nữa còn khiến kinh sợ hơn – chiếc bánh sandwich trong tay Khang Khang nướng già lửa, bên trong kẹp hai tầng trứng rán và rất nhiều thịt hun khói, loại sandwich này thường được làm từ tay người, đó chính là chị Tăng Văn của .

      Khang Khang nhanh chóng hiểu ra, vội vàng hỏi: “Cháu bảo mẹ cháu mua mua sữa đậu nành rồi.”

      Đó cũng là lý do tại sao cậu ta vẫn lưỡng lự băn khoăn, qua lại trước cửa phòng.

      Tăng Phi gần như bay về phòng mình, thay quần áo, kiểm tra mình trong gương xem có gì ổn, rồi lại chạy vòng quanh, tìm điện thoại gọi cho Thôi Yên, chỉ hai từ ngắn gọn: “Dậy ngay!”

      Khang Khang ở ngoài cửa giải oan cho mình: “Mẹ cháu đến dưới nhà mới gọi điện cho cháu, bảo đến tập huấn vài hôm. Mẹ tưởng cậu với chị vẫn chưa ngủ dậy nên gọi.”

      Tăng Phi nhớ lại, ban nãy phòng mình đóng cửa, chắc hẳn là sáng kiến của Khang Khang. Ở bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá khứ, đều khinh bỉ bản thân mình lúc này, cho dù là tất cả các hành vi đêm qua hay là hoảng loạn sáng nay, đều phải là hành động đáng mặt của . Tuy vậy biết hơn ai hết, dù quan hệ giữa với Thôi Yên sau này theo hướng nào chăng nữa bây giờ cũng chưa phải là cơ hội tốt nhất để tiết lộ với người nhà.

      Mười phút sau, Tăng Văn cầm sữa đậu nành mà con trai chỉ định nơi mua mang về nhà em trai. Tăng Phi, Thôi Yên và Khang Khang đều ngồi đợi sẵn ở bên bàn ăn.

      khí quá im ắng khiến Tăng Văn thấy quen, chị bày từng món ăn sáng ra bàn, miệng vẫn quên trách móc Tăng Phi:

      “Ở nhà mà cũng uống rượu, ăn nhậu khách khứa bên ngoài vẫn chưa đủ sao?”

      Tăng Phi ngoan ngoãn nghe mắng, lời nào.

      Đúng như Khang Khang nhận xét, mẹ cậu và bà ngoại đều thích xem phim truyền hình thời kháng Nhật, mê mẩn nhân nữ trong bộ Xé xác quân thù. Cũng may chính vì như vậy mà Tăng Văn vốn hay “nghĩ ngợi linh tinh”, chỉ ngạc nhiên khi mọi người đều trầm lắng, chứ cảm thấy có gì bất thường, vì dù sao bình thường trước mặt chị, Tăng Phi cũng chẳng bao giờ nhiều. có thính giả chị cũng chẳng ngại ngần kể về mục đích của đợt tập huấn mấy ngày nay của mình và những chuyện lặt vặt ở nhà. Trừ chị ra, ba người còn lại đều thở phào nhõm.

      Tăng Văn làm cho mỗi người chiếc bánh sandwich. Thôi Yên phát ra Tăng Văn tự làm cho mình cái trong đơn giản hơn hẳn, chỉ có dưa chuột và cà chua. bèn hỏi: “Dì ơi, dạo này dì giảm cân à?”

      Tăng Văn đáp: “Dì đâu còn là trẻ như các con, giảm cân làm gì? Hôm nay là mùng , dì ăn chay.”

      “Hôm nay ăn chay, ngày mai mẹ bù lại bát thịt kho to.” Khang Khang bóc mẽ mẹ cậu.

      Tăng Văn đánh vào đầu con trai, : “Con biết gì chứ? Thỉnh thoảng ăn chay có thể giải trừ được nghiệp chướng…”

      Thôi Yên nhìn thấy Tăng Phi lặng lẽ đặt chiếc bánh đưa lên đến miệng xuống.

      Ăn xong bữa sáng, Tăng Phi và Thôi Yên người trước kẻ sau ra khỏi nhà. Tăng Văn dọn dẹp bát đũa, hoài nghi hỏi con trai: “Cậu con với chị trông như có chuyện ấy, lại vừa cãi cọ gì à?”

      “Con làm sao biết được.” Khang Khang cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời , nghe thấy tiếng mẹ lẩm bẩm đằng sau: “Chị con chắc chẳng làm sao đâu, chỉ có cậu tính tình khó chịu thôi. Mẹ đoán là Thôi Yên lại có bạn trai rồi. Cậu con lo lắng giống hệt như mấy người sắp làm bố vợ vậy.”

      Khang Khang gì thêm nữa. Có những chuyện, phụ nữ thích xem phim Xé xác quân thù thể hiểu được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :