1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thành nam - Tiếu Giai Nhân (up c8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ôi nam 9 trả thù giúp Thanh Khê rồi che chở thương em luôn chăng?
      A fang thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Buồn quá :-(

    3. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Mình khóc khi đọc chương này. Cảm ơn bạn tiếp tục edit, mong chương mới của.

    4. bonica82

      bonica82 Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      564
      Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu nha :<

      CHƯƠNG 10

      Editor + Beta-er: bonica82

      Sau khi nhận được tin dữ, Cố Thế Khâm lập tức cùng con trai Cố Minh Nghiêm đưa Từ lão thái thái và Thanh Khê về Tú Thành chịu tang.

      Ngôi nhà của Từ gia bị ngọn lửa thiệu sạch, phòng ốc của hai căn nhà láng giềng kế bên cũng bị ảnh hưởng. Cố Thế Khâm vừa đến nơi, đầu tiên ngay lập tức liền bồi thường tổn thất cho hàng xóm, sau đó tìm căn nhà để nữ quyến trong Từ gia ở tạm thời. Tang lễ của Từ Vọng Sơn cũng được cử hành tại nơi này. Từ lão thái thái, Lâm Vãn , ba chị em Thanh Khê rất đau khổ, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Trong lúc đó, Cố Thế Khâm thầm phái người xử lý gọn gàng ổn thỏa mọi việc, tang cũng được tổ chức long trọng.

      “May mà có Cố gia, nếu cả nhà già trẻ Từ gia sau này biết phải sống như thế nào.”

      “Ông trời cũng còn có mắt. Cha con Cố gia phúc hậu, thừa lúc Từ gia sụp đổ để hối hôn. Cha Thanh Khê trời có linh thiêng cũng có thể nhắm mắt.”

      “Cố gia phúc hậu khẳng định sai. Nhưng vẫn phải do Thanh Khê lớn lên xinh đẹp. xem ánh mắt của Cố thiếu gia nhìn Thanh Khê , đau lòng như thế. Đổi lại là vị hôn thê xấu xí, có còn như vậy ?”

      “Chính là như vậy.”

      Khi hai người chuyện đoàn người gồm các trù thần ở Tú Thành và nhóm phụ nhân, tất cả đều hướng về phía giữa phòng – nơi cử hành các nghi thức.

      Quan tài gỗ đen nhánh, theo sát phía sau là nữ quyến của Từ gia. Lâm Vãn nâng Từ lão thái thái phía trước, hai chị em Thanh Khê, Ngọc Khê theo sát phía sau. Tam nha đầu do còn quá nên được bà tử khỏe mạnh ôm.

      Từ lão thái thái khóc rất thảm thiết, vừa khóc vừa kêu rên, nước mắt nước mũi lấm lem đầy mặt, liên tiếp khóc than: “Con trai ơi tại sao lại nhẫn tâm ra sớm như vậy, Sao số tôi lại khổ như thế này?” Lâm Vãn phía sau, khuôn mặt bị khuất, chỉ nghe đượt tiếng đứt quãng nghẹn ngào.

      Vân Khê khóc đến mệt lả ghé vào vai bà tử ngủ. Ngọc Khê chín tuổi tay xoa mắt, khóc đến thảm thương, liên tục gọi “Cha.” Còn đại nương Thanh Khê lúc vừa về đến nhà khóc đến đau tâm liệt phế, liên tục gọi “Cha, cha”, làm mọi người hết sức đau lòng. Nhưng bây giờ Thanh Khê chỉ như cái xác hồn theo mọi người, gầy ốm tái nhợt, nhưng nước mắt mặt lại rơi ngừng.

      nương nhắn mảnh khảnh, màu da vốn trắng nõn, bây giờ khoác người bộ đồ tang, làm nổi bật thêm làn da như trứng gà bóc. Thanh Khê mặt mày linh tú, mày mực mắt trong, phảng phất như nét đẹp chung linh dục ngàn năm của Giang Nam đều tụ hội lại người , tinh tế điêu khắc nên mỹ nhân tuyệt sắc ngàn năm có .

      Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà Cố Minh Nghiêm tận mắt chứng kiến nhiều cung bậc cảm xúc của vị hôn thê .

      Trong tiếng chuyển động quy luật của xe lửa, ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt tiếng động lăn xuống, cuối cùng kìm được ôm mặt khóc.

      Còn lần cuối cùng được thấy mặt cha, nhào lên giường, mặt chôn trong ngực ông, cực kì bi ai mà gọi cha. Cố Minh Nghiêm chỉ có thể thấy được bờ vai run rẩy của .

      Lúc Thanh Khê khóc, nước mắt đọng lại vạt áo, mà giống như giọt trong lòng . Nước mắt Thanh Khê như hóa thành bút, từ trong lòng phác họa nên bóng dáng . Thanh Khê càng khóc, bóng dáng nhắn kia càng trở nên ràng, bất tri bất giấc lại biến thành người giống Thanh Khê như đúc. Trước đó là do cha định việc hôn ước của và Thanh Khê, còn hiểu lầm tưởng giống như những người phụ nữ khác, cổ hủ lại nhạt nhẽo, nên trong lòng hề vui mừng. Chỉ đến khi có cơ hội gặp lại, Cố Minh Nghiêm mới bị giật mình bởi nét đẹp kiều diễm của vị hôn thê. Sau đó Cố Minh Nghiêm liền chủ động thân cận, mong có được trái tim của người đẹp.

      Tuy cũng từng quen biết nhiều người đẹp, cũng từng nảy sinh tình cảm với những mỹ nhân khác, nhưng Cố Minh Nghiêm hiểu , lần này là mình động tâm. Chỉ cần Thanh Khê vừa khóc, liền cảm thấy đau lòng. Cố Minh Nghiêm chỉ muốn sau này hết lòng quan tâm chiều chuộng , để cả đời Thanh Khê phải rơi lệ lần nào nữa.

      Trời vừa sáng Thanh Khê liền tỉnh. Ngoài cửa sổ lảnh lót tiếng gà gáy, nhưng phải là con gà của cha Từ.

      Cha mất. Con gà trống bảo bối duy nhất của cha, cũng bị đạo tặc giết chết mang .

      Thanh Khê lấy tay che mắt lại.

      Lúc Thúy Thúy bước vào, thấy đại tiểu thư nhà mình gấp chăn chỉnh tề, cúi đầu ngồi ở mép giường, trong tay là hà bao thêu hoa thủ công, từ đó rút ra xấp ngân phiếu. Hà bao này là lần trước Thanh Khê mua ở Hàng Thành, lúc ấy còn có lão gia và lão thái thái cùng. Nhị tiểu thư cũng rất thích, năn nỉ mãi rồi lão gia cũng mua cho.

      Lúc đó ràng vẫn còn vui vẻ như thế, tại sao bây giờ lão gia lại…

      Mắt Thúy Thúy đỏ lên, xoay người ra ngoài, định chờ lát nữa vào.

      “Thúy Thúy, đến đây, chị có việc muốn hỏi em.” Thanh Khê cũng ngẩng đầu lên, .

      Thúy Thúy “dạ” tiếng, dám ngước mặt lên nhìn những tấm chi phiếu giường, bước nhanh đến trước mặt Thanh Khê

      Sau khi kiểm kê, Thanh Khê thực hình dung được tư vị trong lòng mình. Tài sản trong nhà bị đạo tặc cướp sạch còn gì. Trong tay mẹ chắc chắn bây giờ phân tiền cũng có. Tổ mẫu khẳng định là còn tiền, nhưng biết bà đem đến Hàng Thành bao nhiêu. ra Thanh Khê cũng mong chờ tổ mẫu bủn xỉn của mình chịu đưa tiền cho họ dùng.

      Sớm biết như thế khi ở Hàng Thành nhất định mua quà cho cha mẹ và các muội muội, như vậy hẳn còn lại chút ngân phiếu.

      Quà cho cha…

      Thanh Khê nghĩ đến vì để chúc mừng cha thi Trù thần được giải nhất, mua cái mũ đội đầu rất đẹp mà cha rất thích. Thanh Khê quay đầu, kiềm nén cho nước mắt rơi xuống. Cố gắng ổn định lại tâm trạng, Thanh Khê giọng với Thúy Thúy: “Em trộm hỏi thăm thử xem, Cố thúc thúc chi tổng cộng bao nhiêu tiền để tổ chức tang lễ cho cha.”

      Thúy Thúy vừa muốn hỏi thăm xem Thanh Khê muốn biết việc này để làm gì, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đau buồn của tiểu thư nhà mình áp nghi hoặc xuống, ra cửa.

      Cố Thế Khâm có mang theo quản đến, họ Lưu, là tổng quản các loại việc vặt. Thúy Thúy trực tiếp đến tìm gặp ông.

      “Tiểu thư hỏi việc này làm gì?” Lưu quản hiền lành hỏi, cũng trả lời vấn đề của Thúy Thúy.

      Thúy Thúy giật tay áo, lắc đầu dối: “ phải, là do tôi nhất thời tò mò. Chắc hẳn là tốn rất nhiều tiền phải ?”

      Lưu quản liền : “Từ- Cố hai nhà là thông gia. Lão gia giúp đỡ mọi người cũng là chuyện thường tình. Ngươi chỉ cần an tâm hầu hạ đại tiểu thư là được, cũng đừng suy nghĩ lung tung.”

      Thúy Thúy mặt mày xám xịt quay về tìm tiểu thư. Còn Lưu quản đứng tại chỗ, vừa thấy Thúy Thúy xa lập tức đến phòng khác thông báo cho lão gia nhà mình.

      Nghe Thanh Khê kêu nha hoàn dò hỏi về chuyện tang Cố Thế Khâmngay lập tức nhìn qua con trai mình.

      Cố Minh Nghiêm hơi bất ngờ, nhưng ngẫm lại hiểu. Vị hôn thê của rất khách khí, muốn xem tiền của Cố gia như tiền của mình.

      Lưu quản lui ra sau, Cố Thế Khâmthì thở dài: “Đứa Thanh Khê này tâm tư mẫn cảm. Về sau con phải cố gắng đối xử tốt với con bé.”

      Cố Minh Nghiêm gật đầu “Con biết.”

      Cơm sáng được dọn xong.

      Bàn ăn vuông vức, Từ lão thái thái ngồi phía bắc, Lâm Vãn cùng con ba tuổi ngồi ở phía đông, Thanh Khê, Ngọc Khê ngồi hai bên mạn sườn. Vì tang vừa mới xong, nên mọi người đều khoác người những bộ y phục rất mộc mạc. Trang phục cũng là do Cố Thế Khâm sai người đến cửa hàng mua, do quần áo cũ trước khi đều bị đốt sạch.

      người đàn ông khi mất, ai là người thương tâm nhất? Mẹ , vợ , hay con ?

      Từ lão thái thái ăn uống, buông chén khóc sưng mắt, đảo qua nhìn con dâu và cháu mình.

      Lâm thị chỉ vừa mới ba mươi mốt tuổi, là tiểu thư của vị quan cũ triều trước, lúc còn ở nhà mẹ đẻ được nuông chiều từ bé, sau khi gả đến Từ gia được chồng hết mực thương, mười ngón tay động đến việc gì, được dưỡng rất xinh đẹp. Da thịt non mịn, eo như liễu, có chút nào giống phụ nhân đầu ba mươi. Với dung mạo như thế, e rằng sau này Lâm thị an phận. Bà nhìn chằm chằm con dâu mình, nghĩ, Lâm thị sau này có tái giá, đừng nghĩ mang theo được phân tiền của Từ gia.

      Còn ba cháu

      Từ lão thái thái đột nhiên thở nổi, tay che ngực, tay chỉ thẳng vào mặt Lâm Vãn , mắng: “Vọng Sơn moi tim moi phổi đối xử tốt với . Còn sao, cũng sinh được đứa cháu đích tôn cho Từ gia chúng tôi. thấy hổ thẹn sao? sợ Vọng Sơn và tổ tiên Từ gia trách phạt sao? Ông trời có mắt, vì sao người chết phải là chứ?”

      Lâm Vãn cho con ăn cơm, nghe vậy tay run lên, nước mắt rơi vào chém.

      Vân Khê nghi hoặc ngẩng đầu lên thấy mẹ mình khóc. bé khẩn trương biết phải làm sáo, theo bản năng ngay lập tức chui vào lòng bà.

      Ngọc Khê tính tình rất lớn, khóc lóc cãi lại: “Cha cũng phải do mẹ con con hại chết, bà mắng mẹ con làm gì? Cha mất rồi, lẽ mẹ con con đau lòng sao?”

      biết cái rắm!” Từ lão thái thái phun ra ngụm nước bọt, vòng qua bàn nắm Ngọc Khê kéo lên, “ thử ra ngoài nhìn xem, có nhà nào cha mất mà có con trai để nâng quan tài ? Là do mẹ ngươi vô dụng, sinh được con trai, nha đầu chết tiệt như còn già mồm?”

      “Tổ mẫu!” Thanh Khê chạy đến, kéo tay Từ lão thái thái ra, đem Ngọc Khê ôm vào trong ngực.

      Tóc Ngọc Khê rối loạn, khóc đến thở hổn hển. Thanh Khê ôm em , nhịn được liền nhìn bà nội mình bằng ánh mắt oán hận: “Tuy mẹ có con trai, nhưng mẹ có chúng con. Tương lai tổ mẫu già rồi, chúng con chắc chắn hiếu thuận, vì thế người đừng mắng mẹ con nữa!”

      Từ lão thái thái nghẹn họng muốn mắng lại, chỉ là nhìn vào đôi mắt đẫm lệ còn mang theo tia uy hiếp hiểu sao có chút e ngại.

      Con dâu với hai đứa cháu sao, còn con bé Thanh Khê này còn có Cố gia ở phía sau. Nếu chọc con bé giận lên, ngày sau…

      Sắc mặt Từ lão thái thái biến đổi, im lặng gì.

      Cả nhà tiếp tục ăn cơm trong bầu khí tĩnh mịch. Sau khi ăn xong Lưu quản cũng đến, cung kính với Từ lão thái thái: “Lão thái thái, lão gia con mời ngài, thái thái và đại nương đến nhà chính có chuyện cần bàn.”

      Từ lão thái thái chút nghĩ ngợi đáp ứng, ngay lập tức đứng dậy .

      Sắc mặt Lâm Vãn khẽ thay đổi. Mấy ngày nay cả nhà đều bận rộn tang , bà chỉ nhìn thấy Cố Thế Khâmvài lần. Còn bây giờ hàng xóm láng giềng đều , chỉ còn vài người ít ỏi, nếu ông ấy lộ ra dấu vết gì, bị Từ lão thái thái phát

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Thanh Khê giọng hỏi bà.

      Lâm Vãn hoàn hồn, chua xót lắc đầu, kêu Ngọc Khê chăm sóc Vân Khê, sau đó liền mang theo Thanh Khê lên nhà trước.

      Bên trong nhà chính, Từ lão thái thái được Cố Thế Khâm mời lên ngồi ghế bên . Khi hai mẹ con Thanh Khê bước vào, ông chỉ thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng, cũng có động tĩnh gì khác. Chờ mọi người ổn định chỗ ngồi, Cố Thế Khâm nhìn Từ lão thái thái: “Lão thái thái, nghe tin Từ huynh gặp chuyện, hiền chất vô cùng đau lòng, hận thể chính tay đâm chết kẻ thù. Nhưng bọn chúng hành tung bất định, huy động rất nhiều cảnh sát cũng thể tìm ra được manh mối gì. Nhưng ngài yên tâm, hiền chất vẫn luôn phái người bí mật điều tra việc này. Sớm muộn gì cũng thay Từ huynh báo thù.”

      Từ lão thái thái cảm động: “Hiền chất đại ân đại đức, cả nhà chúng tôi vô cùng cảm kích. Thanh Khê, mau đến cảm tạ Cố thúc thúc .”

      Thanh Khê lập tức đến trước mặt 2, quì gối xuống. Cố Thế Khâmvội vàng ngăn lại, thấy Thanh Khê nước mắt đầm đìa nhịn được ôm vào trong lòng: “Đứa ngốc, con là con dâu của Cố gia ta, thúc thúc sớm xem con như con trong nhà. Đều là người nhà, về sau cần làm đại lễ như vậy.”

      Lâm Vãn trước sau vẫn cúi đầu. Từ lão thái thái nhìn bóng dáng cao lớn của Cố Thế Khâm, trong lòng cũng yên tâm hơn chút.

      Sau khi bảo Thanh Khê trở về chỗ, Cố Thế Khâm tiếp tục : “Lão thái thái, hiền chất yên tâm để mọi người ở lại Tú Thành. Ở Hàng Thành hiền chất còn vài căn bất động sản. Nếu mọi người nguyện ý, hãy đến đó ở, cũng tiện về sau Cố gia có thể giúp đỡ mọi người nhiều hơn. Đương nhiên nếu ngài luyến tiếc, hiền chất kêu người nhanh chóng trùng tu lại Từ gia, cam đoan khác ly.”
      sweet mandy, Tld, Kỷphong21 others thích bài này.

    5. Nghiêm Ngọc Khánh

      Nghiêm Ngọc Khánh New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      20
      Hello mọi người, em là editor mới cùng với chị edit bộ Thành Nam này, em là người mới chưa có kinh nghiệm cho lắm, có gì mong mọi người giúp đỡ nhiều ạ!!!

      Chương 11

      Đối với đề nghị của Cố Thế Khâm, mắt Từ lão phu nhân lóe sáng, nhưng đợi bà tỏ thái độ Thanh Khê đứng lên, cảm kích hướng tới Cố Thế Khâm : “Cố thúc thúc giúp chúng ta nhiều lắm rồi, lại khiến thúc lo lắng những chuyện còn dư hay cho lắm. Nhiều thế hệ của Từ gia ở tại Tú Thành, cha ta cũng an tang ở chỗ này, ta, ta muốn nghỉ ngơi ở nhà cũ lần nữa…”

      Tú thành Từ gia, bốn chữ buộc chung chỗ, nếu phụ thân còn sống, khẳng định cũng dời.

      Thanh Khê nhìn về phía mẫu thân.

      Lâm Vãn đến chỗ con vừa, cúi người hướng Cố Thế Khâm tỏ vẻ cảm tạ, sau đó nguyện ý ở lại Tú thành giống con .

      Từ lão phu nhân mím môi cái, nàng muốn chuyển Hàng thành, nhưng cháu con dâu như vậy, nàng phản đối nữa, xem tốt lắm .

      Cố Thế Khâm thấy hai mẹ con Thanh Khê, ngón trỏ khấu trừ khấu trừ đầu gối, tựa hồ do dự cái gì.

      Trầm mặc sau lúc lâu Cố Minh Nghiêm đột nhiên : "Bá mẫu, ngài có thể có nghĩ tới, đêm đó kẻ cướp cướp bóc, vì sao chủ động báo ra khỏi nhà, mà phải giống đại đa số kẻ cướp như vậy, đoạt này nọ bước , e sợ cho tiết lộ tiếng gió bị cảnh sát cưỡng chế nộp của phi pháp?"

      Từ lão phu nhân, Lâm Vãn , Thanh Khê đồng thời nhìn về phía .

      Cố Minh Nghiêm quét mắt ngoài cửa, cười lạnh : "Bá phụ liên tục giữ ngôi Trù Thần hai mươi năm, những tửu lầu khác đỏ mắt sao? Trận đấu Trù Thần sắp bắt đầu, bá phụ lúc này gặp chuyện may, theo góc độ mà bọn họ được lợi , Trù Thần khó mới tránh khỏi gặp nghi kỵ. Đúng dịp là, nửa tháng trước lão phu nhân, Thanh Khê xuất môn gặp được giặc cướp, như vậy, hung thủ sau màn chỉ muốn an bài người của giả trang xe lửa giặc cướp đồng lõa, ai lại hoài nghi? Đến sang năm, mặc kệ ai đoạt giải nhất phong thần, đều với cái này án vô quan."

      Từ lão phu nhân mạnh mẽ rời chỗ ngồi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cố Minh Nghiêm: "Ngươi , Vọng Sơn là bị đồng hành hại chết?"

      Cố Minh Nghiêm mắt nhìn Thanh Khê, bình tĩnh : "Hoặc là kẻ cướp trả thù, hoặc là mua người giết người, chứng cớ trước mắt đủ, chúng ta thể quang minh chánh đại nghi kỵ bất luận kẻ nào, nhất là bá phụ sau khi mất, chưởng quỹ của cac tửu lâu đều góp tiền được lòng người. Nhưng, vạn nhất là tửu lầu nào hạ thủ, chỉ sợ tương lai đối phương lại muốn trảm thảo trừ căn."

      Lâm Vãn mặt trắng loát, theo bản năng nắm tay của nữ nhi.

      Thanh Khê đứng thẳng bất động bất động, thoáng như đặt mình trong mảnh mờ mịt sương mù dày đặc, chung quanh chỉ còn nàng. Trước đây, nàng nhận định phụ thân chết ở trong tay kẻ cướp, nghe Cố Minh Nghiêm xong, nhiều ngày tiến đến phúng viếng những tửu lầu kia các chưởng quỹ, liền từng bước từng bước lên trong óc.

      Phụ thân, rốt cuộc là ai hại chết?

      Nếu như là người quen, tú thành ba đại tửu lâu, nhà mình Từ Khánh đường, La gia Thả Hạc lâu cùng Đỗ gia Phúc Cả gia tất cả đều là tiếng tăm lừng lẫy lâu đời, mấy năm nay Từ Khánh đường ổn cư thứ nhất, Thả Hạc lâu, Phúc Cả gia thứ tự đổi, khả năng năm nay Thả Hạc lâu Trù Thần đứng thứ hai, sang năm chính là Phúc Cả gia đoạt bảng nhãn.

      Chẳng lẽ bọn họ cái thần bếp mỹ danh...

      Thanh Khê thể tin được, muốn tin tưởng, nhưng mà, cha nàng chết, còn vì nàng làm chủ từ hôn, còn có người đem các nàng tỷ muội trở thành bảo bối sủng ái trong tay.

      Cây kim rơi cũng nghe tiếng, vừa mới chôn phụ thân, trước mắt Từ gia đại tiểu thư đột nhiên tối sầm, vô thanh lảo đảo.

      tình phát sinh quá đột ngột, Lâm Vãn nhìn thấy, thân thể nhưng cách nào làm ra cái gì phản ứng, Từ lão phu nhân, Cố Thế Khâm sóng vai ngồi ở phía bắc, cũng xem phim dường như định trụ, chỉ có Cố Minh Nghiêm trước hết kịp phản ứng, cái bước nhanh về phía trước, đúng lúc đỡ được vị hôn thê.

      Ôm ổn, Cố Minh Nghiêm vội vàng nâng lên vị hôn thê mặt.

      Nàng giống như ngủ, mềm nhũn tựa vào trong ngực, gương mặt tái nhợt nhàng khoan khoái, khóe mắt lưu lại nước mắt.

      Tâm Cố Minh Nghiêm đau đớn hung hãn.

      "Thanh Khê..." khàn khàn gọi nàng.

      Thanh Khê nghe a, a cha lại cũng về được, nàng còn được gặp lại .

      Thanh Khê hôn mê bất tỉnh, đại phu vì nàng xem mạch, là tâm lực lao lực quá độ, cần nghỉ ngơi cho khỏe, cần sốt ruột.

      Lâm Vãn canh giữ ở nữ nhi, lặng lẽ rơi lệ.

      Ngọc Khê ở hậu viện dỗ muội muội, Cố Thế Khâm ý bảo con đỡ Từ lão phu nhân xuống, đợi phòng chỉ còn ba người, Cố Thế Khâm thương tiếc nhìn xem giường tiểu nương, sau đó đưa lưng về nhau Lâm Vãn , thấp giọng : "Tú thành lòng người khó lường, hay là hàng thành , ngươi yên tâm, giống như phi tất yếu, ta tới gần ngươi bước."

      Lâm Vãn cúi đầu, trong mắt chỉ có nữ nhi khoát lên mép giường tay bé.

      Nam nhân rồi, nhàng đóng cửa, Lâm Vãn lông mi rung động, lệ quang mơ hồ tầm mắt.

      Cố Thế Khâm, nàng đời này lần đầu tiên thích nam nhân.

      Năm ấy nàng vẫn là quan gia tiểu thư, ngày xuân hoà thuận vui vẻ, nàng mang theo nha hoàn ngoài thành bên hồ ngắm cảnh. Dương liễu y y, đào hạnh sơ trán, nàng dọc theo hồ đê bước chậm, tới lui mưa to chợt tới, nàng lấy khắn tay che đầu chạy về phía trước, khi chạy vào vô ý đụng vào thân ảnh cao lớn, nàng suýt nữa đứng được, là đối phương vững vàng đỡ nàng.

      Lâm Vãn ngửa đầu, thấy chính là Cố Thế Khâm tuổi trẻ tuấn mỹ mặt, của kinh diễm như vậy ràng, chỉ ngây ngốc nhìn chăm chú nàng, nhìn đến nàng mặt đỏ rần, đẩy ra chạy. chạy ra ngoài vài bước, lại đuổi theo, đem trong tay ô cứng rắn đưa cho nàng.

      Khi đó nàng biết chính Cố gia thiếu gia lừng lẫy của Hàng thành, cũng chưa từng chủ động lộ ra, năm kia, nàng ngoài ý muốn hoặc trùng hợp cùng thấy rất nhiều lần mặt, ôn nhuận như ngọc khí độ nhàng nam nhân, gặp lần của nàng ái mộ là hơn phần, cùng Cố Thế Khâm so sánh với, chữ to nhìn được mấy cái Từ Vọng Sơn, chỉ gọi nàng ghét bỏ.

      Sau lại, Cố Thế Khâm phải ra khỏi biển việc buôn bán, trước khi chia tay, đáp ứng trở về hướng phụ thân cầu hôn. Nhưng chỉ có ở cùng năm, hoàng đế có, phụ thân chết, mẫu thân tự sát, nàng nơi nương tựa suýt nữa bị người khi dễ, là Từ Vọng Sơn đem quần áo xốc xếch nàng mang về nhà, để ý Từ lão phu nhân phản đối, kiên trì cưới nàng làm vợ.

      Lâm Vãn đáp ứng rồi.

      Nàng thương Từ Vọng Sơn, nhưng nàng cảm kích này đối nàng lòng ý nam nhân, Cố Thế Khâm đâu, đối nàng tốt lắm, nhưng Cố Thế Khâm vẫn luôn giấu giếm muốn lập gia đình . Phụ thân sớm biết, giúp đỡ Cố Thế Khâm giấu giếm nàng, trước khi chết, phụ thân mới lôi kéo tay nàng kêu nàng Hàng thành tìm nơi nương tựa Cố Thế Khâm...

      Biết chân tướng khắc kia, Lâm Vãn hận thể chính mình cũng chết, nhưng nàng chết, Từ Vọng Sơn cần nàng chết.

      Lâm Vãn cam tâm tình nguyện gả cho Từ Vọng Sơn, giữa hai người, chưa tới tình , Từ Vọng Sơn đối nàng tốt, nàng liền nhu thuận vì sinh con, hiếu kính mẹ chồng, dạy nuôi con . Cố Thế Khâm len lén tìm nàng lần, xin lỗi sám hối, Lâm Vãn rất khổ sở, nhưng nàng thể dễ dàng tha thứ Cố Thế Khâm lừa gạt, nàng muốn làm di thái thái (vợ bé), càng muốn ép Cố Thế Khâm buông tha cho thê tử cùng con.

      Hai người cứ như vậy chặt đứt, chỉ là Lâm Vãn nghĩ tới, lần ngẫu nhiên gặp, Cố Thế Khâm thế nhưng lại bày cuộc, từng bước dụ dỗ Từ Vọng Sơn đáp ứng Thanh Khê cùng Cố Minh Nghiêm định thân.

      tại Từ Vọng Sơn chết, Cố Thế Khâm muốn các nàng chuyển qua, chút tư tâm đều có sao?

      Lâm Vãn biết, nếu nàng lẻ loi mình, nàng tuyệt đáp ứng, ai ngờ hại nàng trực tiếp tới lấy mạng tốt lắm, nhưng nàng còn có ba cái con , Thanh Khê cùng Cố gia có hôn ước, Ngọc Khê vừa chín tuổi, Vân Khê mới ba tuổi... Mẹ chồng có tiền cũng cho nàng, dựa vào Cố gia, nàng nuôi con như thế nào?

      Huống chi, mẹ chồng muốn đáp ứng rồi, nàng có lựa chọn.

      Thanh Khê ngủ thẳng nửa đêm mới tỉnh, phòng đốt dầu hoả đèn, mẫu thân khoác áo dài ghé vào bên giường.

      "Nương..."

      Lâm Vãn lập tức tỉnh, ngẩng đầu, ánh mắt sưng giống như trái hồ đào.

      Mẫu thân tiều tụy như vậy, Thanh Khê cực kỳ đau lòng, nàng có cha, mẫu thân có trượng phu, còn muốn bị mẹ chồng chửi rủa, khẳng định thống khổ hơn.

      Nàng thể lại để cho mẫu thân lo lắng vì mình.

      Thanh Khê cố gắng lộ ra cái cười.

      Lâm Vãn lệ lại chảy ra loại ngã nhào, nàng thà rằng đứa cùng nàng khóc náo loạn, cũng muốn nữ nhi trái lại chiếu cố nàng.

      "Thanh Khê, ngươi muốn Hàng thành sao?" Cầm tay bé, Lâm Vãn nhàng mà hỏi.

      Thanh Khê nhìn mẫu thân, hồi tưởng lời của Cố gia phụ tử ở nhà chính, tổ mẫu muốn đáp ứng rồi.

      Hàng thành, Thanh Khê vẫn muốn , nhưng cái này lần, nàng sửa chủ ý.

      Cho nên hướng mẫu thân gật gật đầu.

      Lâm Vãn vừa khóc vừa cười: " Được, ngày mai nương hãy cùng Cố thúc thúc , chúng ta cả nhà đều chuyển qua."

      "Nương muốn ?" Thanh Khê cảm thấy mẹ phản ứng đúng lắm nhi, ngồi xuống hỏi.

      Lâm Vãn khổ sở : "Kim ổ ngân ổ, bằng nhà mình thảo ổ, chúng ta đều là ăn nhờ ở đậu, nương sợ ngươi có thói quen."

      Thanh Khê nếu qua Cố gia, sợ là lãnh hội được loại tâm cảnh này, nhưng tự mình lĩnh giáo qua Cố lão phu nhân, Đại phu nhân, Cố Tuệ Phương châm chọc khiêu khích, Thanh Khê tuyệt đối muốn mẫu thân cùng bọn muội muội đều theo nàng nhìn đừng sắc mặt người sống qua.

      "Nương, ở hàng thành mua nhà như nhà chúng ta cần bao nhiêu tiền?" Thanh Khê suy tư về hỏi.

      Lâm Vãn nghĩ nghĩ, : “ tửu lâu sát đường, đằng sau còn có nhà ở, ở Tú thành cũng phải hơn ngàn, đến Hàng thành, còn là trung tâm lớn, đoán chừng ba bốn ngàn, còn chưa tình cả tửu lầu."

      Thanh Khê gì.

      "Nghĩ như thế nào lại hỏi cái này?" Lâm Vãn tò mò nhìn trưởng nữ.

      Thanh Khê liền đem nàng túi tiền trinh đem ra.

      Lâm Vãn mở ra ví tiền, gặp bên trong lại có hơn năm trăm đồng, nàng khiếp sợ quên chuyện.

      Thanh Khê quay đầu, chịu đựng lệ : "Ta hàng trước thành, a cha vụng trộm nhét ta năm trăm, ta nghĩ đến, đủ mua phòng."

      Lâm Vãn che miệng lại, sau đó đem nữ nhi ôm trong lòng.

      Hai mẹ con thương tâm khóc lát, Lâm Vãn đem ví tiền trả lại cho nữ nhi, thấp giọng : "Thanh Khê muốn ngụ ở nhà Cố thúc thúc chứ ? Vậy chúng ta thuê cái tiểu viện con, hơi chút nghiêng về điểm, tháng hai ba mươi hẳn đủ dùng, năm trăm đủ chúng ta ngụ ở hai năm , nương lại mưu phân dạy học chuyện gì, tuy rằng nghèo chút, nhưng quá tự tại."

      "Tổ mẫu đâu?" Thanh Khê lo lắng nhất lão phu nhân.

      Lâm Vãn sợ mẹ chồng, nhưng nàng càng muốn nữ nhi ở vui vẻ.

      Sờ sờ mũi của nữ nhi, Lâm Vãn lặng lẽ : "Chúng ta khẳng định ở phòng cho thuê , tổ mẫu muốn cùng chúng ta ở, chúng ta cho bà thu dọn nhà, tổ mẫu ngại khổ, vậy kêu chính bà nhà Cố thúc thúc ở."

      Khó có được lúc mẫu thân châm chọc tổ mẫu, phụ thân sau khi mất, Thanh Khê lần đầu tiên nở nụ cười.

      Lâm Vãn tiếp tục dặn dò nữ nhi: "Tiền này chính ngươi thu, ngàn vạn lần chớ cho tổ mẫu."

      Thanh Khê hiểu được, nếu mẫu thân trông nom tiền, tổ mẫu muốn mẫu thân cho, tổ mẫu nhất định phải mắng con dâu bất hiếu, đổi thành nàng này cháu ruột, tổ mẫu mắng nữa có năng lực như thế nào? Nàng là sợ, nhai phường môn nghe xong cũng nghị luận cái gì.

      Ngày hôm sau, Thanh Khê hướng Cố Thế Khâm quyết định của nàng.

      Từ lão phu nhân mí mắt giật giật, còn kém trước mặt Cố Thế Khâm phụ tử, chất vấn cháu ở đâu ra tiền riêng.

      Thanh Khê tâm ý quyết, mặc cho Từ lão phu nhân tề mi lộng nhãn, bọn ta trấn định tự nhiên, chỉ chờ Cố Thế Khâm mở miệng.

      Cố Thế Khâm sờ càm cái, nhịn được chăm chú nhìn những ngày qua , Lâm Vãn trong nhu có cương, Thanh Khê, so với mẹ nàng càng có chủ kiến a.

      "Phòng cho thuê cũng biết, bất quá phòng ở ta đến đây chọn, Thanh Khê a, phòng cho thuê có đồ tiện nghi, thà rằng đắt chút, cũng muốn thanh tĩnh an toàn ." Cố Thế Khâm ngữ trọng tâm trường .

      Thanh Khê suy nghĩ chút cũng phải, ngoan ngoãn : "Vậy làm phiền Cố thúc thúc ."

      Đại thương lượng xong, Thanh Khê kêu lên nhị muội Ngọc Suối, chuẩn bị xuất môn.

      "Các ngươi chỗ nào?" Cố Minh Nghiêm theo sau, kinh ngạc đánh giá hai tỷ muội trong tay rổ, mộc côn.

      Thanh Khê có tâm tình tán ngẫu, đơn giản : "Tìm này nọ."

      xong cũng mang theo muội muội rồi.

      Cố Minh Nghiêm tự nhiên cùng .

      Mong mọi người ủng hộ bằng cách like các chương cho chúng em nhá ạ!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :