1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thành nam - Tiếu Giai Nhân (up c8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      @Quýt Đường k nhớ nữa ý, mới lại lúc ấy đọc convert, giờ muốn tìm đọc lại cũng bó chiếu :062:

    2. XươngZhumei

      XươngZhumei Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      315
      @chjchj1001 nghe nàng sao giống Con đường sủng hậu vậy, tại trong truyện nữ chính cũng có mùi hương đặc biệt, và nam9 hay nam phụ (mình quên rồi) chỉ có thể sủng nàng ta thôi
      Hale205chjchj1001 thích bài này.

    3. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      @XươngZhumei k phải bộ ấy nàng ạ, nhớ là n9 có 1 e trai nữa, gia đình bị sát hại phải

    4. Eva Kim Thanh

      Eva Kim Thanh New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      2

    5. XươngZhumei

      XươngZhumei Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      315
      Chương 6: “Khi còn bé, em đâu có gọi như vậy…”

      Tết Trung Thu vừa trôi qua, trăng tuy khuyết những vẫn còn sáng tỏ. Cố Minh Nghiêm thả chậm bước sóng vai cùng Thanh Khê, hai bên đường cứ cách khoảng là có trụ đèn kiểu cổ, khi tới trụ đèn, Cố Minh Nghiêm nghiêng đầu nhìn Thanh Khê. Ánh đèn nhu hòa chiếu vào khuôn mặt non mịn của , như thoa lớp má hồng lên mặt, khiến cho thiếu nữ đơn thuần xinh đẹp nhu mỹ này, những nét quyến rũ động lòng người.

      Cố Minh Nghiêm thể tưởng tượng nổi cảnh như nước này cầm dao chống cự lại bọn cướp.

      - Lúc ấy, em có sợ ? - Cố Minh Nghiêm đứng đối diện Thanh Khê, cậu ta cúi đầu dịu dàng hỏi .

      Thanh Khê rũ mắt, lên tiếng.

      Thấy vị hôn thê hơi ưu tư, Cố Minh Nghiêm hiểu, thành :

      - Bà nội và mẹ khá cổ hủ, vẫn còn coi trọng dòng dõi chi thứ, nhưng với cha để ý đâu, Thanh Khê đừng nghĩ nhiều nhé - Cậu bằng lòng cưới là được rồi.

      Mọi câu của cậu ta đều có ý tán đồng mối hôn này, có câu vuốt mắt phải nể mũi, Thanh Khê thể cứng rắn từ chối mối hôn với người ta được. Vì các trưởng bối là người định hôn nên đưa cho trưởng bối giải quyết , bà nội ham hư vinh, chỉ cần về nhà năn nỉ cha cho tốt, cha thương nhất, nếu biết được thái độ của đám nữ quyến nhà họ Cố chắc chắn nỡ bắt nhìn sắc mặt người khác mà sống đâu.

      - Cậu Cả lo lắng rồi, tôi, tôi hơi mệt, bộ phim tối nay……

      - Sức khỏe mới là quan trọng, phim xem vào ngày khác cũng được - Cố Minh Nghiêm cười .

      Thanh Khê thở phào nhõm.

      Cố Minh Nghiêm đột nhiên khom lưng, khuôn mặt tuấn mỹ như muốn dán lên mặt .

      Thanh Khê sợ tới mức lùi ra sau bước.

      Cố Minh Nghiêm đứng im bất đắc dĩ nhìn vị hôn thê bé của mình:

      - Mới nãy em gọi là gì?

      Thanh Khê nhớ lại, cắn môi.

      - Khi còn bé, em đâu có gọi như vậy - Giọng Cố Minh Nghiêm như dỗ dành trẻ con.

      Đương nhiên Thanh Khê nhớ , khi còn bé học theo lời trưởng bối gọi cậu ta là Minh Nghiêm, nhưng ai rồi cũng lớn, thể xưng hộ thân mật như thế nữa.

      - thôi - Cố Minh Nghiêm sờ đầu , ánh mắt cưng chìu.

      Thanh Khê yên lặng theo.

      Mới được vài bước, bên cạnh lại truyền tới vài tiếng cưới ngắn ngủi, Thanh Khê nghi hoặc quay đầu nhìn sang.

      Cố Minh Nghiêm nhàng chỉ vào ống tay áo bằng ren của , tròng ghẹo:

      - Em lúc nào cũng mang dao bên người hả?

      mang theo dao làm gì?

      Thanh Khê cười giễu cợt, giải thích:

      - Khi đó rất rối loạn, con dao Tây của hành khách phía trước rơi đúng chỗ em ngồi, em thừa dịp ai chú ý nhặt lên.

      chỉ đơn thuần nhớ lại, nhưng ánh mắt Cố Minh Nghiêm lại thay đổi, nhìn Thanh Khê như người lạ mới quen vậy.

      Nghe có vẻ đơn giản, tới Thanh Khê là tiểu thư thuê các, ngay cả những tân thời mới du học về nước, có mấy ai dũng cảm được như Thanh Khê đây? Cơ bản bọn cướp đều mang theo súng, vị hôn thê bé của cậu thế mà dám cầm con dao Tây nho ấy chống cự lại……

      Nếu được nghe tận tai , còn có cả đám người trong khoang tàu minh chứng, Cố Minh Nghiêm chưa chắc tin vị hôn thê có khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn, duyên dáng này lại chứa nhiều dũng khí đến vậy.

      Chính vào thời khắc này, Cố Minh Nghiêm hoàn toàn xác định, Thanh Khê của cậu, bà nội và mẹ bao gồm cả bà cụ Từ tuyệt đối phải cùng loại người.

      .....
      Đêm nay Thanh Khê ngủ khá ngon giấc, sau khi xác định từ hôn, còn quan tâm tới thái độ của người nhà họ Cố nữa, xem như tới Hàng Châu chơi mấy ngày.

      Buổi sáng Cố Minh Nghiêm tới ăn sáng cùng hai bà cháu Thanh Khê, Thanh Khê biết có phải gặp ảo giác hay , cứ cảm thấy hôm nay Cố Minh Nghiêm còn lạnh nhạt như ngày hôm qua nữa, nụ cười cũng chân thành hơn.

      Bởi vì vừa trải qua vận đen tàu, nên Cố Minh Nghiêm đề nghị tới chùa Nam Sơn bái Phật dâng hương, rất hợp với lòng bà cụ Từ.

      Trời cuối thu mát mẻ, ánh nắng chan hòa, ở ngoại ô con đường tới chùa Nam Sơn người qua lại như mắc cửi. Thanh Khê ngồi cạnh cửa sổ tràn ngập hứng thú nhìn ra ngoài, cảnh sắc núi non trùng điệp phía xa xa rất đẹp. Màu sắc quần áo của người nơi đây mới mẻ hơn Tú Thành nhiều, chứ đừng đến mấy chiếc ô tô lướt qua.

      Ra khỏi thành phố, đường càng hẹp dần, mấy chiếc xe bắt đầu chạy chậm lại, trước mặt Thanh Khê là hàng dài xe nối đuôi nhau.

      - Cuối tuần người ta hay chơi nên rất dễ kẹt xe - Cố Minh Nghiêm nhìn .

      Thanh Khê gật đầu cái.

      Phía sau bỗng vang lên tiếng kèn chói tai, Thanh Khê quay đầu lại liền thấy trong hàng xe có chiếc xe hơi màu đen chạy ven đường muốn vượt lên . Người qua đường ồn ào né tránh, vì thế mấy chiếc xe muốn nhường đường cũng có cách nào nhường được, vậy mà chiếc xe màu đen hấp tấp kia cũng sợ, bên chạy đường, bên chạy cả lên bụi cỏ, lạng lách vượt lên trước.

      - Mấy người này vội cái gì chứ - Bà Từ cau mày oán trách, hơi lo lắng hỏi - Có tông vào chúng ta ?

      Cố Minh Nghiêm vừa am hiểu xe hơi vừa biết lái xe, nhìn lát :

      - Bà cứ yên tâm, tên tài xế kia rất biết lái xe.

      Bà Từ vẫn căng thẳng, tiếp tục nhìn chằm chằm.

      Thanh Khê buồn chán cũng quay đầu sang nhìn chút, khi nhìn ở khoảng cách gần, Thanh Khê kinh ngạc nhận ra người lái xe kia chính là Lục Đạc!

      Bà cụ Từ cũng nhận ra, lại nhớ tới cái tên lưu manh Lục Đạc, bà cụ Từ liền lén kéo vạt áo của cháu .

      Thanh Khê ngoan ngoãn ngồi thẳng.

      Ngoài xe, Lục Đạc bóp kèn đuổi người đường chắn lối, bên vững vàng lái xe, khi sắp ngang qua chiếc xe Ford của Cố Minh Nghiêm, phía trước lại có ông già mặc trường sam chịu hợp tác, những , còn cầm gậy chỉ vào Lục Đạc mắng chửi bằng tiếng Hàng Châu. Lục Đạc lớn lên ở phương bắc từ khi còn , sau lại bị ông cậu lôi ra nước ngoài rồi chuyển về sống ở Thượng Hải, cậu biết tiếng nhưng còn tiếng địa phương sao cậu hiểu được?

      Nhưng nhìn là biết ông già kia chửi cậu.

      Lục Đạc vẫn bóp kèn, khuôn mặt trẻ trung đầy vẽ bướng bỉnh bất tuân.

      Tiếng kèn chói tai, nếu phải sợ Lục Đạc nhận ra, bà Từ lao ra chửi cậu ta trận rồi.

      Thanh Khê cũng thấy Lục Đạc quá đáng, cậu ta cản trở người đường đúng rồi, hơi nghiêng đầu muốn nhìn Lục Đạc hơn, nhưng vì Lục Đạc ngồi ở vị trí tài xế nên bây giờ hai chiếc xe hoàn toàn đối diện nhau, đầu tiên Thanh Khê nhìn thấy người đàn ông ngồi ở phía sau, vẫn mặc bộ đồ đen như trước vẫn đeo cái kính râm ấy, lúc Thanh Khê nhìn qua, người đàn ông như cảm nhận được cũng quay mặt nhìn sang.

      Thanh Khê vội cúi đầu, vì sao lại sợ ta.

      Cố Minh Nghiêm chú ý tới cử chỉ kỳ quái của , nhìn về phía đối diện thấy người đàn ông vận đồ đen ngồi đó, chỉ thấy dưới cái kính râm là khuôn cằm trắng mịn, hẳn là người đàn ông còn trẻ tuổi. Mặt người đàn ông vẫn nhìn về phía trước, nhìn sang bên này. Cố Minh Nghiêm lại nhìn Thanh Khê, khóe môi khẽ cong lên, vị hôn thê bé của cậu rật hay thẹn thùng.

      Còn Lục Đạc vẫn giằng co với ông già.

      Người qua đường vì ghét tiếng kèn nên đều đứng lại chỉ trích Lục Đạc, Cố Hoài Tu cũng thấy phiền, đá vào chân của tên lái xế.

      Lục Đạc lập tức đàng hoàng, nhưng lão già phía trước vẫn lải nhải.

      Đầu Lục Đạc như muốn nứt ra, nếu người đó còn trẻ cậu sớm xuống xe tẩn cho trận, nhưng đây lại là ông gia đầu muối tiêu, cậu mà làm vậy quá mất mặt.

      - Cậu, lão già đó gì vậy? - Lục Đạc vò đầu, quay lại hỏi.

      Cố Hoài Tu lười biếng dựa vào lưng ghế, có ý phiên dịch giùm cháu trai.

      ta càng như vậy Lục Đạc càng giận:

      - Cậu, con thấy, lão già này chắc bị mù.

      Cố Hoài Tu chẳng tỏ vẻ gì.

      Trong xe bên cạnh chợt truyền ra tiếng cười khẽ, thanh ngắn ngủi ấy rất mau biến mất. Hai cậu cháu đồng thời nhìn sang thấy ở cửa xe đối diện có tiểu nương mặc áo màu xanh nhạt cúi đầu, đôi tay trắng nõn che miệng lại, màu xanh phối với ngón tay thon như ngọc tạc càng tôn lên gò má đỏ âu như hoa đào của .

      Cố Hoài Tu dời mắt.

      Còn Lục Đạc vui vẻ ló đầu ra cửa sổ, nhiệt tình chào hỏi Thanh Khê:

      - trùng hợp, lại gặp mặt tiểu thư Thanh Khê ở đây.

      Thanh Khê chỉ khẽ “vâng” tiếng đáp lại.

      Cố Minh Nghiêm nhìn Lục Đạc, có vẻ dò hỏi.

      Thanh Khê giới thiệu Lục Đạc với cậu ta:

      - Đây là Lục tiên sinh cứu bọn em tàu ngày hôm qua.

      Cố Minh Nghiêm hiểu, hạ cửa xe xuống, vươn tay về phía Lục Đạc:

      - Đa tạ Lục tiên sinh kiến nghĩa dũng vi*, tại hạ Cố Minh Nghiêm là hôn phu của Thanh Khê, biết nhà Lục tiên sinh ở đâu? Có ân tất báo, Cố mỗ chọn ngày tới cửa cảm tạ.

      *thấy việc nghĩa hăng hái làm

      Lúc này Lục Đạc làm ra vẻ mới thấy Cố Minh Nghiêm lại liếc cậu ta cái, nhưng bắt tay với Cố Minh Nghiêm, trịnh thượng :

      - Người tôi cứu là tiểu thư Thanh Khê, chứ phải vị hôn thê của , nếu người khác là vị hôn thể của , tôi chưa chắc cứu, cho nên cậu Cố cần cảm ơn.

      Ánh mắt Cố Minh Nghiêm trầm xuống.

      Thanh Khê bị kẹp ở giữa nên rất xấu hổ.

      Bà cụ Từ được lĩnh giáo qua cái miệng dẻo quẹo của Lục Đạc, trong lòng biết cháu rể nho nhã lễ độ thế đấu lại tên tiểu tử hỗn láo này, bèn thúc giục tài xế mau lái xe. Vừa hay con đường trước mặt quang bớt nên tên tài xế cũng thức thời tăng tốc, rất mau để chiếc xe màu đen kia tụt lại phía sau.

      - Minh Nghiêm đừng so đo với nó, cái gì mà hãng xe hơi Tam gia, ỷ có tí tài sản hoàng hành ngang ngược, chút lễ phép cũng biết - Ánh mặt bà cụ Từ có vẻ khinh thường, .

      Cố Minh Nghiêm khôi phục lại như trước, thấy Thanh Khê yên lặng, cậu cũng quá ghét dáng vẽ của Lục Đạc, Cố Minh Nghiêm liền :

      - Dù sao ta cũng cứu bà với Thanh Khê, con rất cảm kích.

      Bà cụ Từ càng nhìn cậu càng hài lòng:

      - hổ là người từng du học, rất có đầu óc.

      - Ngại quá liên lụy đến - Thanh Khê đúng lúc lời xin lỗi, nếu Cố Minh Nghiêm đâu bị người ta chế nhạo, chuyện hôm nay Cố Minh Nghiêm hề sai. Nhưng trong lòng Thanh Khê lại thấy kì quái, Lục Đạc đối với rất hòa nhã, sao lại đối chọi gay gắt với Cố Minh Nghiêm vậy? nhớ lại chuyến tàu hôm qua, hình như Lục Đạc hơi khinh thường người nhà họ Cố.

      - Chuyện thôi mà, Thanh Khê quá khách khí rồi - Cố Minh Nghiêm cười .

      khí dịu xuống, Thanh Khê tiếp tục thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ.

      .....

      Ở chùa Nam Sơn khói hương nghi ngút, Thanh Khê và Cố Minh Nghiêm trái phải cạnh bà Từ tới Đại Hùng Bảo Điện dâng hương.

      - Ủa, phải Minh Nghiêm đây sao?

      Tiếng cười kinh ngạc vui mừng của người phụ nữ trung niên truyền tới, ba người cùng dừng lại nhìn sang, thấy vị phụ nhân mặc sườn xám tuổi tầm ba mươi, mặt mày hồng hào, nơi ấn đường còn có nốt ruồi son nho nhìn bà ấy giống Phật bà Quan vậy. Đứng bên cạnh người phụ nữ là mặc cái váy trắng gạo, tay xách cái túi màu đỏ, thoải mái tự nhiên vẫy tay với Cố Minh Nghiêm. ấy rất xinh đẹp, chỉ lướt mắt qua Cố Minh Nghiêm, tò mò nhưng lại biết chừng mực quan sát Thanh Khê.

      Đầu tiên Cố Minh Nghiêm giới thiệu hai người cho bà cụ Từ, người phụ nữ trung niên gọi là Thẩm phu nhân, còn mặc váy trắng tên là Thẩm Như Mi.

      - Như Mi là đàn em khóa dưới của con, hai tụi con học chung trường đại học ở - Cố Minh Nghiêm bình tĩnh .

      Mi tâm bà cụ Từ giật giật, tối hôm qua cháu vừa nhắc tới chuyện nghị ngờ Cố Minh Nghiêm có dính dáng tới đàn bà con , hình như con đó tên cái gì Như Mi phải?

      - Chào Thẩm phu nhân, Thẩm tiểu thư - Trong khi bà nội đứng ngẩn ra Thanh Khê cười chào hỏi.

      - Bác sớm biết Minh Nghiêm có vị hôn thê là tiểu thư khuê các, ngờ lớn lên lại xinh đẹp thế này, trông nhắn đáng như này đúng là Như Mi nhá bác sánh bằng - Thẩm phu nhân nắm tay Thanh Khê, nhìn từ xuống dưới, giọng điệu thân thiết, giống như rất thích .

      Thanh Khê biết nên gì.

      Thẩm Như Mi che miệng cười, nhìn Thanh Khê :

      - Mẹ chị rất thích mấy bé xinh đẹp, thấy ai đều phải khen như vậy, may hôm nay bọn chị dâng hương xong rồi, ngày khác nếu em có rảnh tới nhà chị chơi.

      Thanh Khê đành lời cảm ơn.

      - Vậy bọn chị trước - Thẩm Như Mi khoác tay mẹ rồi từ biệt rời , từ đầu đến cuối chưa hề nhìn qua Cố Minh Nghiêm cái.

      - Chúng ta cũng thôi - Cố Minh Nghiêm cũng chẳng buồn để ý tới chuyện Như Mi rời , tiếp tục dẫn đường cho hai bà cháu vị hôn thê.

      Thanh Khê , hai người này chẳng lẽ chỉ là bạn học thôi sao?

      Cố Minh Nghiêm lấy hương, còn bà Từ nhân cơ hội bên tai cháu :

      - Thấy ? Cố Tuệ Phương cố ý lừa cháu đó.

      Thanh Khê cười khổ trước trò lừa gạt nhàm chán của Cố Tuệ Phương, cười cả bà nội vì Cố Minh Nghiêm mà ra sức bênh cậu ta đủ kiểu, cháu ruột còn chưa được như vậy.

      Cố Minh Nghiêm cầm ba nén nhang tới.

      Bà cụ Từ bái trước, Thanh Khê nhìn tượng Phật trang nghiêm cao quý bái lạy ba lần.

      , cầu xin cha suông sẻ đoạt được giải nhất trong cuộc so tài, thứ hai cầu xin từ hôn thành công với Cố Minh Nghiêm, thứ ba cầu người nhà được khỏe mạnh an vui, tửu lầu làm ăn phát đạt.

      Dưới làn hương, ba người vừa vừa ngắm phong cảnh quanh chùa, ung dung xuống núi.

      Khi về thành vẫn kẹt xe như cũ, nhưng còn người có ý vượt lên, Thanh Khê cũng gặp lại vị Cố tam gia thần bí kia nữa.

      cùng Cố Minh Nghiêm dạo chơi hai ngày ở Hàng Châu, khi Thanh Khê ở đây đến ngày thứ tư bà cụ Cố mới mở tiệc mừng đại thọ năm mươi lăm tuổi..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :