1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thành nam - Tiếu Giai Nhân (up c8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Eva Kim Thanh

      Eva Kim Thanh New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      2
      Truyen hap dan qua di. Cu cua tieu giai nhan la phai nhay ho lien
      XươngZhumei thích bài này.

    2. Hoa Bỉ Ngạn

      Hoa Bỉ Ngạn Active Member

      Bài viết:
      115
      Được thích:
      178
      thành fan cuồng của tiếu giai nhân mất rồi
      XươngZhumei thích bài này.

    3. Thái Thơ

      Thái Thơ New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      7
      Lọt hố lọt hố <3 truyện của tiếu giai nhân là thích r :yoyo45:
      XươngZhumei thích bài này.

    4. XươngZhumei

      XươngZhumei Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      315
      Chương 3: ta duỗi tay, nhân thể bế ngồi lên đùi

      Thanh Khê giấu con dao bít tết vào trong tay áo.

      Từ đến lớn, rất nhiều lần đã từng đứng bên cạnh xem cha nấu ăn, đao pháp của ông đều nhớ rõ. Cha chăm như chăm hoa, chưa bao giờ bắt cầm dao xuống bếp, thỉnh thoảng cũng làm nũng xin cha ưng thuận, nhưng thế nào bà nội cũng chạy tới ngăn lại, sợ cẩn thận bị thương để lại sẹo ảnh hưởng tới dung nhan. Sau đó có lẽ là cha thương nên năm ấy vào lúc vừa tròn mười tuổi, ông tặng một bộ dao kéo bằng gỗ cho luyện tay.

      Vì vậy, tuy Thanh Khê chưa bao giờ đụng vào dao, nhưng khi thật sự cầm một con dao, vẫn thấy bỡ ngỡ.

      Song dùng dao để tự vệ khác hoàn toàn dùng dao để cắt thịt, ngay cả gà vịt Thanh Khê còn chưa giết, huống chi cầm dao đả thương người khác.

      bên là sợ bọn cướp, bên là lo lắng sợ làm tổn thương tới ngưới khác, Thanh Khê bèn cúi đầu núp sau vai bà nội, chỉ mong tên cướp lấy tiền rồi bỏ , đừng ở lại ức hiếp người khác.

      Trong khoang tàu hạng nhất được bài trí xa hoa, vốn là nơi để kẻ có tiền hưởng thụ, giờ phút này lại là nơi tốt nhất để bọn cướp hoành hành. Càng có tiền càng sợ chết, những hành khách bị cướp mặc dù cam lòng, nhưng ít nhiều cũng bình tĩnh lại, tâm tình phức tạp nhìn mấy tên cướp tiếp tục lấy đồ của người khác, ngay cả những hành khách chờ “làm thịt” cũng ngoan ngoãn lấy hết tiền bạc trang sức người đặt lên bàn, dám chống cự.

      Liễu Viên Viên ngồi đối diện Thanh Khê, ta hề hoang mang tháo đôi bông tai bằng vàng xuống, lại tháo tiếp cái vòng ngọc bích cổ tay ra.

      Thanh Khê thấy vậy, vội vàng tháo cái vòng tay ngọc đỏ mượn của bà nội đặt lên bàn, để phòng ngừa xui xẻo.

      Mí mắt bà cụ giật liên hồi, bà tiếc tiền nhưng bà càng tiếc mạng, đành ngầm đồng ý với cách làm của cháu , đồng thời bà cũng tháo mấy thứ trang sức người mình xuống đặt cùng chỗ với cháu , trong lòng thầm thấy may mắn, may mà rương hành lý đều được đặt ở chỗ khác khóa lại, ít ra cũng giữ được phần của cải.

      Bọn cướp càng tiến tới gần, bà cụ Từ càng ôm chặt cháu , cố gắng nhìn vào mặt bọn cướp.

      Hai tên cướp phụ trách trộm đồ là hai em ruột, thằng tên Trương Cường, thằng tên Trương An. Trương Cường có vóc dáng cao to vạm vỡ cầm súng đe dọa, Trương An thấp bé gầy yếu hơn lo giựt tiền, bọn tới chỗ Cố Hoài Tu, chỉ cách Thanh Khê hai cái bàn, bàn nhà trai chỉ có chén dĩa, còn bàn nhà bày la liệt muôn vàn màu sắc rực rỡ, nhân lúc Trương An đứng cạnh bà cụ Từ, hai mắt phát sáng nhét hết đống vàng bạc châu báu vào cái túi đen.

      Bà cụ Từ hé mắt nhìn, tim gan nhức nhối.

      Trương Cường đứng phía sau thằng em, đôi mắt dài của lần lượt quan sát Thanh Khê rúc đầu và Liễu Viên Viên ôm ngực nhìn ra cửa sổ, đứa là tiểu mỹ nhân e ấp như nụ hoa, còn đẹp hơn bọn đàn bà mà từng gặp, đứa tuy dung mạo bằng tiểu mỹ nhân, nhưng lại có dung nhan diễm lệ như tuyết. Da trắng môi đỏ như hoa hồng, cả người toát ra vẻ lẳng lơ đầy ý vị.

      Đáng chết, nếu mà gặp hai con đàn bà này ở nơi thôn dã hay biết mấy, cợt nhả người đẹp rồi bắt cả thảy về thay phiên chơi, đáng tiếc thời gian tàu chỉ có hạn, chỉ có thể “thịt” đứa mà thôi.

      - Tiền cũng giao hết ra đây? - Trương Cường nhìn chằm chằm vào Liễu Viên Viên hỏi.

      Liễu Viên Viên kiên nhẫn liếc ta cái, cười khẽ :

      - Còn có thứ, chỉ sợ dám lấy.

      thanh mềm mại đáng , tràn đầy tính khiêu khích.

      Bụng Trương Cường căng lên, hạ súng xuống khoa tay múa chân với Liễu Viên Viên:

      - Cố ý giấu, là muốn giữ lại để soát người phải cưng? Làm hàng, ra đây , cẩn thận lục soát.

      Giọng tên đàn ông thổ bỉ, Thanh Khê chôn đầu càng ngày càng sâu, bà cụ Từ nghi hoặc nhìn Liễu Viên Viên.

      Liễu Viên Viên chậm rãi khoan thai nâng tay lên, giữa những ngón tay xinh xắn cầm tấm hình.

      Trương An tưởng đồ gì quý giá nên giựt lấy, chỉ thấy trong hình chụp đôi nam nữ, người đàn bà mặc bộ sườn xám quyến rũ hấp dẫn, ngồi bên người đàn bà là người đàn ông mặc bộ quần áo phẳng phiu, động tác thân mật ôm người đẹp, đích thị là Triệu soái - người có uy danh hiển hách, đại sát tứ phương.

      - Mấy món này coi như là tao tặng tụi bây, nếu biết đủ, vậy để mẹ tụi bây nhặt xác về - Liễu Viên Viên giành lại tấm ảnh, móc gói thuốc lá ra, bỏ điếu vào miệng, nháy mắt với đứa hầu bên cạnh. Con hầu cũng rành việc đời, giữ bình tĩnh ra vẻ bình thường đốt điếu cho chủ.

      - Đại ca? - Trán Trương An đổ mồ hôi, quay đầu lại hỏi.

      Trương Cường dám cướp đám phú thương, nhưng tuyệt dám đắc tội Triệu soái, mỹ nhân quyến rũ muốn chơi nhất lại thể chơi, dưới cơn bứt rứt lại càng khiến đàn ông nảy sinh dục vọng, nhìn sang tiểu mỹ nhân hét:

      - ra!

      Thanh Khê bỗng nhiên giật mình.
      Bà cụ Từ càng ôm chặt cháu , đau khổ cầu xin:

      - Tiền đều đưa cho mấy cậu rồi, buông tha cháu tôi , cháu tôi là chấu dâu tương lai của Cố Thế Khâm đó……

      - Cố Thế Khâm là cái cục cứt gì! - Thân là trùm trong đám trộm cướp, bị Triệu soái dọa lần rất mất mặt rồi, Trương Cường há lại cố kỵ đám phú thương sao? giơ nòng súng lên nhắm ngay vào huyệt Thái Dương của bà cụ Từ, cười lạnh :

      - Tao đếm tới ba, hoặc là mày buông cháu ra, hoặc là tao đưa mày gặp Diêm Vương.

      Cả người bà Từ phát run.

      Thanh Khê cũng run rẩy theo, hết sức hốt hoảng, Trương Cường đếm tới “Hai”, nhưng bà cụ Từ vẫn có ý buông ra, trái lại càng ôm chặt cháu hơn trước.

      Thanh khê òa khóc. Bà nội vốn trọng nam khinh nữ, quanh năm suốt tháng đều chê bai mẹ sinh được con trai, ngay cả ba đứa cháu bà cũng thích, cứ kêu mấy chị em là hàng tồn kho, chỉ khi định hôn với nhà họ Cố, bà mới đối xử với hòa nhã hơn. Thanh Khê thương mẹ bao nhiêu ưa bà nội bấy nhiêu, nhưng nghĩ tới có ngày, bà nội bủn xỉn ham hư vinh đặt an nguy của cháu trước tính mạng của mình.

      Thanh Khê thoát khỏi tay bà nội, chùn bước đứng lên.

      Tiểu nương mười bốn tuổi, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy nước mắt, giống như bị nước mưa hắt vào. như đóa hoa đinh hương trắng nõn, nhưng cũng rất bướng bỉnh hất cằm lên, căm phẫn mà kiên quyết đối mặt với tên cướp đầu sỏ cao to vạm vỡ.

      Trong nháy mắt, cả khoang xe lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng nổ vang đầy quy luật của xe lửa ngoài cửa sổ.

      Tất cả mọi người đầu im lặng nhìn Thanh Khê, đám đàn bà con nắm chặt ống tay áo, đám đàn ông mặt tái mét.

      Liễu Viên Viên mím môi, cuối cùng vẫn quay đầu ra ngoài cửa sổ, thân bạc rồi, đáng vì duyên bèo nước mà đưa mình vào chốn nguy hiểm. Cướp chính là cướp, là hạng người dữ tợn độc ác, khi bị khiêu khích lục thân* bọn nó còn nhận, nếu chọc điên , bắn phát giết ngay, họ Triệu báo thù sao? Nếu như chết, tên đàn ông đó chẳng làm gì đâu.

      * lục thân bao gồm bố, mẹ, , em, vợ, con đều nhận

      - Thanh Khê! - Bà cụ Từ nóng nảy, túm lấy cánh tay cháu kéo xuống ghế.

      Trương Cường nắm lấy cổ tay Thanh Khê, tên lỗ mãng này như muốn lôi nhắn ra ngoài. Bà cụ Từ muốn cướp người, lại bị Trương An đẩy xuống ghế, chặn lại. Nhưng Trương An cũng tán thành với trai, nhíu mày kháng nghị :

      - Đại ca, còn thời gian đâu, ……

      - Mày cứ lấy tiền , đừng xen vào chuyện của tao - Trương Cường thô lỗ ôm tiểu mỹ nhân vào lòng, chuyển súng qua tay trái rồi siết chặt bả vai Thanh Khê, cặp mắt hung ác cảnh cáo đám hành khách xung quanh, còn tay phải lại muốn luồn vào bên trong áo quần của Thanh Khê thăm dò.

      ta đưa lưng về phía Trương An, mặt hướng về phía Cố Hoài Tu và Lục Đạc, Thanh Khê mới vừa bị Trương Cường khống chế nên trong đầu giờ hỗn loạn thành mảnh, kịp phản ứng, nhìn thấy chàng trai mặc âu phục trắng siết chặt tay như muốn đứng lên. Tim đập mạnh, tạm thời thu con dao bít tết hơi lộ ra ngoài vào lại, nhưng hy vọng vừa mới nhen nhóm, lại thấy người đàn ông mặc đồ đen đá vào chân chàng trai mặc đồ trắng.

      Chàng trai mặc đồ trắng ngồi im, tay của tên cướp chạm tới vạt áo .

      nhất định bao giờ trông cậy vào ai nữa, Thanh Khê cắn chặt môi, lôi con dao bít tết ra khỏi ống tay áo, cổ tay vừa chuyển, chuôi đao nằm trong tay, thừa dịp Trương Cường đề phòng, Thanh Khê bỗng xoay người dùng hết sức đâm vào ngực trái của Trương Cường!

      Mọi thanh đầu biến mất, Thanh Khê nghe thấy tiếng mũi dao đâm vào da thịt, phải đâm vào heo bò tôm cá, mà là đâm vào cơ thể người sống sờ sờ.

      Tay Thanh Khê mềm nhũn.

      Đúng lúc này Trương Cường hoàng hồn, dưới cơn tức giận, liền hung hăng ném Thanh Khê ra ngoài.

      Trong cơn tàn bào của gã đàn ông cao to vạm vỡ, Thanh Khê hề có sức phản kháng, đùi va phải cái bàn ở phía đối diện, khống chế nổi ngã sang bên.

      Cố Hoài Tu duỗi tay, tiếp được nhắn xinh xắn nhu nhược đáng thương, đặt trọn vẹn lên đùi mình, vì Thanh Khê hạ xuống quá mạnh nên cây trâm cài tóc nhàng sượt qua mặt ta cái, vô tình là rớt kính râm của Cố Hoài Tu, khiến nó xiêu vẹo mắc sóng mũi cao ngất của ta. Sau khi ổn định xong, Thanh Khê theo bản năng ngẩng đầu lên, bất ngờ ngã vào đôi mắt lạnh lẽo.

      Thanh Khê như quên hết thảy mọi thứ.

      Quan hệ của nhà họ Từ với bà con chòm xóm láng giềng cũng tệ, Thanh Khê cứ tưởng rằng tên Cố Minh Nghiêm kiêu căng lạnh nhạt là người lạnh lùng nhất mà từng gặp, nhưng khi nhìn vào đôi mắt này, đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ, đen nhánh tìm thấy dấu vết của con người, còn đáng sợ hơn cả phường trộm cướp dữ tợn nữa, đôi mắt này vô cùng lạnh lẽo lại vô tình, vừa vặn giải thích lý do vì sao khi nãy ta lại ngăn cản cho cậu trai kia ra tay cứu .

      Ý thức quay trở về thực tại, Thanh Khê lập tức nhớ tới chuyện khi nãy.

      Cố Hoài Tu buông tay, nhìn như nhìn món hàng vậy, tùy ý quan sát trong lòng mình.

      rất trắng, trán để mái bằng thưa, vài sợi tóc đen nhánh dán lên làn da đẹp tựa cánh hoa đinh hương, trắng mịn mềm mại, lại có dáng vẻ mong manh yếu đuối như dễ dàng tan biến. ấy mới khóc xong, nên trong đôi mắt hạnh còn vươn lại vài giọt nước trong suốt, vừa kinh hoảng vừa phẫn nộ trừng ta, tựa như ánh trăng tròn rơi mặt hồ trong vắt.

      Nha đầu mưới bốn tuổi, nhắn xinh xắn mềm mại, bế đùi chẳng nặng là bao, nhưng người bé rất mềm, cách tấm vải lụa mỏng manh, từng đường cong yểu điệu rệt của thiếu nữ in lên người . Đầu vai mượt mà, cánh tay mảnh khảnh, vòng eo õng ẹo, cặp mông căng tràn nhựa sống, xuống chút nữa là đôi chân nghịch ngợm kia.

      Trong thời gian ngắn ngủi, Cố Hoài Tu thăm dò hết tình hình của cháu dâu, nhưng ta trừ bỏ ôm , vẫn chưa hề làm gì, thậm chí ta cũng chưa nhìn kỹ Thanh khê mắt sớm dời về phía chiến trường rồi.

      - Đoàng đoàng - Hai tiếng súng vang lên, lúc này Thanh Khê mới nhận ra, người đàn ông vận đồ đen và cậu bạn vận đồ trắng ra tay, hai em Trương Cường té xuống đất biết sống chết ra sao, hai tên giả trang thành nhân viên tạp vụ bị trúng đạn ngã xuống nhưng thấy tình hình cụ thể. Trong khoang tàu đầy hỗn loạn, eo bỗng truyền tới cổ khí lực, đẩy ra ngoài.

      - Thanh Khê, cháu sao chứ? Có bị thương ? - Bà cụ Từ xông tới, vội vàng kiểm tra cháu .

      Sống sót sau tai nạn, Thanh Khê bèn chôn đầu vào lòng bà nội, khóc hu hu.

      Hai bà cháu trở về chỗ ngồi, mặt khác đám hành khách vậy lại muốn lấy lại đồ mình bị cướp, Lục Đạc lạnh lùng nhìn vòng chung quanh, sai bảo hai người đàn ông thoạt nhìn rất có tiền, chỉ chỉ dưới chân :

      - Khiêng ra cửa , để lát nữa cảnh sát bắt họ , đừng làm trễ thời gian của mọi người.

      Cậu ta mất hai ba chiêu giải quyết được hai tên cướp, khiến ai cũng nể phục, nên hai người kia bắt tay vào làm ngay.

      Chiến trường được dọn dẹp sạch , Lục Đạc cầm cái túi đen, ngay trước mặt mọi người, lấy của cải bên trong ra trả lại cho mọi người.

      - Cái này là của bọn bà! - Thấy đồ nhà mình, bà cụ Từ vội kêu lên.

      Lục Đạc nhìn bà cười.

      Bà Từ bỗng nhớ tới khi vừa mới lên xe, tên tiểu tử này chào hỏi bà nhưng bà lại người ta là đồ lưu manh, nên tránh khỏi ngượng ngùng.

      Lục Đạc chấp bà cụ làm gì, chỉ khi trả lại đồ câu ta liền giỡn:

      - Hình như cái danh hiệu bà thông gia của bà ở đường có mấy tác dụng nhỉ?

      Bà cụ Từ đen mặt, còn Thanh Khê cúi đầu coi như nghe thấy.

      Nụ cười của Lục Đạc vẫn rất chân thành vui vẻ sáng lạn, vỗ vỗ bà cụ, sau đó nghiêng người né tránh, chỉ vào người đàn ông bên cửa sổ :

      - Bà hãy nhớ kỹ, lần sau mà có gặp chuyện này, ngài cứ ngài là bạn thâm giao của Tam gia ở Thượng Hải, bảo đảm còn có tác dụng hơn Cố Thế Khâm kia.

      Bà cụ Từ chưa nghe tới cái tên Tam gia, thấy Liễu Viên Viên cường điệu che lại cái miệng nhắn, bèn rướn cổ nhìn khắp xung quanh “Tam gia” bên kia, so với khi nghe bà bà là thông gia của Cố Thế Khâm họ còn có vẻ giật mình hơn, bà cụ Từ cuối cùng cũng hiểu , vì sao mấy tên ăn cướp kia tới trộm cắp mà hai người này lại làm như thấy, hoá ra cũng là nhân vật lợi hại.
      Nhưng có câu tục ngữ rất hay, phép vua thua lệ làng, Tam gia có bãn lĩnh tới đâu khi tới Hàng Châu, đều thấp hơn nhà họ Cố cái đầu.

      Nghĩ như vậy, bà cụ Từ mới thấy thuận lòng, quay người lại dỗ cháu .

      Lòng Thanh Khê giờ rất loạn.

      biết có phải mũi bị hư hay , cứ cảm thấy, người mình như dính mùi của vị Tam gia kia phải, hơi thở nhàn nhạt xa lạ, chốc lát lại biến mất chốc lát lại tỏa ra, luôn muốn nhắc nhở thời khắc thân mật ngắn ngủi kia.

      _______________
      Tác giả có lời muốn :

      Tam gia: Dính mùi của gia, chính là người của gia.
      Thanh Khê nhìn bên phía vệ đường, nơi đó có con chó nhà giơ chân sau gãi sột sột……

    5. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Truyện hay lắm, nhảy hố luôn. Cảm ơn b edit nha
      XươngZhumei thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :