1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thực xin lỗi, đả thương ngươi cúc hoa - Thiên Sắc Sắt(36c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 34: Nguyệt Nguyệt chết tâm





      Lúc Đới Xuân Diệu vội vàng chạy tới bệnh viện, Đỗ Vân Triết còn là nhăn nhăn nhó nhó núp ở phía sau dám đối mặt, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy bọn họ tiến vào, đôi mắt đỏ ngầu, xanh mặt trừng bọn họ, cái loại ánh mắt này, ràng có loại cảm giác muốn đem hai người lăng trì xử tử.





      Đới Xuân Diệu chỉ nghe trong điện thoại Nhiếp Tiểu Thiến gào thét giận dữ như bị bệnh tâm thần, cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ước chừng tính huống vô cùng nghiêm trọng, lúc ấy cũng hoảng hồn, tìm kiếm Đỗ Vân Triết khắp nơi, thậm chí còn huy động đội hộ vệ của tập đoàn Phú Duyệt tìm kiếm, rốt cục ở trong quán bar đem Đỗ Vân Triết uống say như chết từ trong đám phụ nữ kéo đứng dậy. Lập tức vừa lôi vừa kéo phải tuân theo mệnh lệnh của Nhiếp Tiểu Thiến đem Đỗ Vân Triết đưa tới bệnh viện.





      Nhiếp Tiểu Thiến canh giữ ở cửa phòng kiểm tra, nhìn Đỗ Vân Triết ánh mắt mờ mịt, khí thế chán chường, tức ra lời. Đúng vậy, tại Tiểu Nguyệt Nguyệt làm siêu , trước đó cũng hỏi tiếng, tình huống của Tiểu Nguyệt Nguyệt như thế rất khả năng phải mang thai bình thường, tại căn bản có tâm tình chất vấn Đỗ Vân Triết, chỉ muốn Nguyệt Nguyệt nhanh ra.





      Đỗ Vân Triết phờ phạc núp ở phía sau Đới Xuân Diệu, tiếp xúc đến ánh mắt tràn ngập sát khí của Nhiếp Tiểu Thiến, cả người đều bủn rủn, hoàn toàn còn ngọc thụ lâm phong, tươi mát bức người như lúc trước. Chính là bộ dáng trốn tránh, chậm rãi ngồi xuống ghế ở bên cạnh.





      Nhìn thấy tình huống khác thường này, Nhiếp Tiểu Thiến hai mắt đỏ ngầu cùng bộ dáng vô cùng đau lòng, nhìn lại chút kiểm tra người ở bên trong phòng, Đới Xuân Diệu đột nhiên hiểu được khả năng xảy ra chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.





      “Tiểu Thiến......” đến bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến, nhàng gọi tiếng, vươn tay ra muốn đem kéo vào trong lòng. Nhìn thấy bộ dáng như vậy của Tiểu Thiến, cũng rất là đau lòng a.





      Nào biết Nhiếp Tiểu Thiến mạnh đẩy ra, ánh mắt ghét bỏ tràn ngập địch ý.





      Đới Xuân Diệu tim thắt lại, mày gắt gao nhíu lại, vẫn là đến gần , thân thiết hỏi: “Là Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện gì sao? phải sợ, có annh ở đây.”





      Cách quần áo mỏng manh, Nhiếp Tiểu Thiến có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thoáng nóng lên của , ánh mắt thoáng nhìn Đỗ Vân Triết ngồi ở ghế vẫn nhúc nhích, lại nghĩ đến chạng vạng ngày hôm qua, bộ dáng cả vú lấp miệng em của mẹ Đới Xuân Diệu, đột nhiên cảm giác được trận buồn nôn, theo bản năng né tránh.





      Giảm thấp thanh , : “Chờ kiểm tra xong lại tìm hai người tính sổ!”





      Cạch! Cửa mở, Tiểu Nguyệt Nguyệt khuôn mặt nhắn trắng bệch mang theo hai hàng nước mắt chậm rãi ra. Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng tiến lên đón, cầm lấy tờ kết quả kiểm tra. Chính là ba chữ kia, thiếu chút nữa làm cho lảo đảo cái.





      Thai ngoài tử cung!! Kết quả chẩn đoán cư nhiên là thai ngoài tử cung!!





      Tiểu Nguyệt Nguyệt khóc đỏ mắt, nhìn thấy Đỗ Vân Triết ngồi ở ghế, ánh mắt ai oán tràn ngập ưu thương, ngẩn người, lại cùng Nhiếp Tiểu Thiến đến chỗ của bác sĩ phụ khoa. Đỗ Vân Triết vẫn đều có mở miệng chuyện, cũng biết là nên cái gì bây giờ, những người bạn trước mặc dù cũng nghi ngờ là mang thai, nạo thai cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng là đều có khó chịu như lần này. biết vì cái gì, đối với Tiểu Nguyệt Nguyệt sinh ra sâu áy náy cùng đau lòng, nhưng là có biện pháp, vẫn còn tuổi như vậy, có khả năng giữ lại đứa bé, hơn nữa trong nhà bên kia cũng đồng ý như vậy.





      Ý tứ của bác sĩ là lập tức phải làm phẫu thuật, cắt bỏ ống dẫn trứng, nếu tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm. Nhiếp Tiểu Thiến cũng nghĩ nhiều, lại để ý đế hai tên đàn ông mấy bận muốn chen vào đến giúp, quyết định nhanh cho Tiểu Nguyệt Nguyệt làm thủ tục nhập viện, lại gọi điện thoại xin phép giáo viên chủ nhiệm của con bé cho nghỉ tuần.





      Phòng bệnh đều là có hai gian, gian khác còn giường lớn trống , bốn người cứ như vậy đều có tâm đứng ở trong phòng, ai cũng lời nào. Nhiếp Tiểu Thiến là nghĩ chuyện, Đới Xuân Diệu cùng Đỗ Vân Triết còn lại là dám lên tiếng.





      Tiểu Nguyệt Nguyệt ngừng khóc, chính là vẫn dùng ánh mắt u oán nhìn Đỗ Vân Triết. Đây là mối tình đầu của , kết quả thế nhưng lại có kết cục chấm dứt như vậy, thực là thê thảm và đầy ưu thương a~.





      lát sau, Tiểu Nguyệt Nguyệt rốt cuộc chịu được mệt mỏi, nặng nề thiếp , Nhiếp Tiểu Thiến sai Đới Xuân Diệu mua hoa quả cùng với ít vật dụng hàng ngày nằm viện, nghiêm mặt lạnh lùng nhìn vẻ mặt u sầu của Đỗ Vân Triết.





      “Chuyện của Nguyệt Nguyệt, tính sao bây giờ?” tận lực giảm thấp thanh , muốn đánh thức Nguyệt Nguyệt. Vốn tưởng rằng mình khi nhìn thấy Đỗ Vân Triết hung hăng cho vài cái tát tai, đá mấy phát, nhưng là chính mình tại lại tỉnh toá ngoài dự định, có lẽ là liệu đến kết cục, cho nên mới có thể ngồi xuống chuyện.





      Đỗ Vân Triết cúi đầu, lo lắng nhìn thoáng qua Tiểu Nguyệt Nguyệt ngủ say, giọng : “Trước làm phẫu thuật .”





      “Ha ha ~” Nhiếp Tiểu Thiến cười lạnh, từ xưa đến nay đều là đa tình tự chuốc lấy khổ sở, tối hôm qua lúc tìm được Tiểu Nguyệt Nguyệt, nha đầu ngốc này còn ý vị là mình can tâm tình nguyện, trách Đỗ Vân Triết, là vô liêm sỉ! “ chút, bây giờ có cảm giác gì?”





      “Tiểu Thiến......” Đỗ Vân Triết ngẩng đầu lên, đáy mắt mờ mịt sương mù, biểu tình tràn ngập áy náy “Tôi có nghĩ đến chuyện phát triển thành như thế này, . Tôi, tôi chỉ có thể hết sức bù đắp cho ấy, mặc kệ ấy muốn cái gì, tôi đều cho ấy.”





      “Lúc trước hình như là luôn mồm cam đoan với tôi rằng, đối với Tiểu Nguyệt Nguyệt giống với những người phụ nữ khác, tuyệt đối làm cho con bé chịu bất kỳ ủy khuất nào. Đúng ?” Nhiếp Tiểu Thiến trong con ngươi lạnh như băng bắn ra hào quang, làm cho Đỗ Vân Triết trong đầu nổi lên tia sợ hãi “ chính là như vậy đối với con bé sao? Hử ? Đỗ Vân Triết, đối với những công tử có tiền như các , nữ nhân lòng cũng đáng giá bằng nửa xu có phải hay ! Tôi đem Tiểu Nguyệt Nguyệt hoàn hoàn chỉnh chỉnh, ngây thơ hoạt bát giao cho , lại đem con bé biến thành như vậy! có phải là người hay ? A?”





      Nhiếp Tiểu Thiến càng càng kích động, hung hăng đẩy vài cái, hai người vẫn giằng co hành lang.





      xin lỗi, rất xin lỗi......” Đỗ Vân Triết thống khổ .





      Nhiếp Tiểu Thiến nhìn bộ dáng của , phẫn nộ căn bản ngay cả đều được. Ngày hôm qua Nguyệt Nguyệt mình đến bệnh viện thử máu, gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho , tên hỗn đản này nơi nào? Ha ha! dễ nghe! xin lỗi có hữu dụng ?





      có biết hay , cắt bỏ ống dẫn trứng đối với người phụ nữ mà ý vị như thế nào ? Đối với Nguyệt Nguyệt mà lại có ý vị như thế nào?” Nhiếp Tiểu Thiến ràng nhớ , mới vừa rồi khi bác sĩ cần phải phẫu thuật, Tiểu Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn xem Đỗ Vân Triết vẫn thờ ơ, vẻ mặt của con bé là tuyệt vọng đến thế nào. đau lòng, cũng cảm thấy tuyệt vọng.





      đầm đìa máu, cũng phải trả cái giá quá đắt, đây chính là chuyện gây lên tổn thương lớn cho Nguyệt Nguyệt trong những năm tháng sau này ? Nhiếp Tiểu Thiến rất ràng, tại tình huống của hai người này, khi xảy ra chuyện như vậy, bên bất kể có đền bù như thế nào đều làm nên chuyện gì. Ít nhất từ trong thái độ của Đỗ Vân Triết mà xem, Tiểu Nguyệt Nguyệt ở trong lòng khác gì những người phụ nữ trước kia của . Nếu như vậy, bằng quyết tuyệt rời .





      “Có lẽ Nguyệt Nguyệt còn ôm ảo tưởng đối với , nhưng là thành thục hơn nhiều so với con bé, tôi nghĩ hẳn là biết nên làm như thế nào. Tôi muốn Nguyệt Nguyệt tiếp tục bị tổn thương, người có tiền luôn đùa giỡn với tình cảm để làm trò tiêu khiển, với những người như vậy chúng tôi thể chơi đùa được, cũng bị thương dậy nổi.” Nhiếp Tiểu Thiến ích kỷ muốn bảo hộ Tiểu Nguyệt Nguyệt, có lẽ là con bé rất giống như mình trước kia.





      Xã hội này, xác thực là rất thực tế a, những kẻ có tiền như bọn họ, có bao nhiêu tình cảm là nghiêm túc đây? Theo chân bọn họ cùng chỗ phải cần bao nhiêu dũng khí a.





      Đỗ Vân Triết ở cửa nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt Nguyệt ngủ say, nhìn lâu, gương mặt bé vẫn còn lưu lại nước mắt. Sau khi về, Nhiếp Tiểu Thiến bực bội ở trước cửa phòng tới lui, thanh cồm cộp của giày cao gót vang lên ở hành lang, cả người giống như là bệnh nhân bị bệnh làm cho nóng nảy. Thấy từ cầu thang Đới Xuân Diệu lên, thế nhưng ngây người giây, tại trong đầu rất loạn, căn bản là biết nên gì với .





      trở lại.” chỉ nhàn nhạt câu, mặt chút thay đổi cầm lấy túi ny lon trong tay , xoay người trở về phòng bệnh.





      Đới Xuân Diệu tay xoa lên sống lưng đơn bạc của , khẽ thở dài, : “Kỳ sớm trở lại, chính là lúc em và Vân Triết sắp chuyện xong.”





      đều nghe thấy hết?”





      “Ừ.” Đới Xuân Diệu gật gật đầu, áy náy “Tiểu Thiến, là tốt, lúc trước nên cam đoan như vậy với em, biết cá tính của Vân Triết, lại vẫn là tin .”





      “Thôi ” Nhiếp Tiểu Thiến cắt ngang lời , lấy ra trái táo to để gọt “Kỳ , em cũng có sai, em lúc trước nếu ngăn cản bọn họ tốt rồi.” Nhiếp Tiểu Thiến nghiêng mặt nhìn gương mặt tiều tụy của Tiểu Nguyệt Nguyệt, ra lời.





      Nhiếp Tiểu Thiến vẫn luôn có về nhà, đến tận lúc Tiểu Nguyệt Nguyệt làm xong phẫu thuật, lại ở tại bệnh viện chăm sóc ngày, thẳng đến khi chủ nhiệm gọi cuộc điện thoại thứ năm thúc giục trở về làm, mới về nhà dọn dẹp nhà cửa. Nhìn chính mình đôi mắt thâm quầng, sắc mặt vàng như nến, bất đắc dĩ cười cười.





      Đây có lẽ là giá cao để trưởng thành .





      Trở lại bệnh viện, công việc bận rộn làm cho chẳng quan tâm suy tư quá nhiều đến chuyện của mình, giờ tan tầm liền vào thăm Nguyệt Nguyệt, về nhà cũng là rất khuya. Mấy ngày qua, Đới Xuân Diệu cũng thực thức thời chưa có tới quấy rầy , làm tốt công việc người con trong gia đình của , buổi tối vẫn ngủ được ngon giấc, về điểm này, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng rất là vui mừng .





      Bỏ qua vị phu nhân tao nhã kia ! Nhiếp Tiểu Thiến theo thói quen lạc quan nghĩ thế.





      Từ lần Lâm Thanh Hà đến gây nháo, Đường Tống cũng còn thấy xuất ở trong phòng làm việc của nữa, chỉ là ngẫu nhiên ở hành lang gặp thoáng qua, hai người cũng làm bộ như quen biết nhau. Bất quá, tại toàn bộ bệnh viện đều biết quan hệ của Nhiếp Tiểu Thiến cùng Đường Tống, chính là bạn trai cũ của , từ trước đến nay là cực kỳ mập mờ, quan hệ của hai người cũng vô cùng kỳ diệu. Giống như câu chuyện tình gặp đầy gian nan chắc trở.





      Đối với chuyện này, Nhiếp Tiểu Thiến chỉ có thể cười trừ, cũng để ý nhiều. Cuộc sống của đủ hỏng bét rồi, cần gì lại vì chuyện trọng yếu mà phải là cho mình bị tổn thương đây?





      Nguyệt Nguyệt cũng khỏe lại và học bình thường, cuối tuần cũng tới nhà ăn cơm, chính là rất ít thấy con bé nở nụ cười, cũng hoạt bát giống như trước, thấy Đới Xuân Diệu, chỉ là nhu thuận gọi tiếng rể. Cuộc sống vẫn tiếp tục an tĩnh như cũ, Nhiếp Tiểu Thiến vốn tưởng rằng bọn họ tiếp tục như vậy, cho đến khi lần nữa gặp được người mẹ tao nhã của Đới Xuân Diệu.





      Hôm nay, Nhiếp Tiểu Thiến từ chợ mua đồ ăn trở về, lúc ở đường bắt xe taxi, gặp được mẹ của Đới Xuân Diệu dạo phố trở về. Người đến trực diện, cho dù có muốn tránh cũng tránh được, đành phải lên tiếng chào hỏi, gọi tiếng Dì.





      Khéo chính là, chiếc túi đựng quần áo hàng hiệu của phu nhân trùng hợp vào lúc này rơi xuống đất, người lái xe phía sau muốn chạy lên nhặt, lại bị ánh mắt của phu nhân ngăn lại. Ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến, phảng phất như muốn xem xử trí như thế nào.





      Nhiếp Tiểu Thiến đương nhiên phải là đứa ngốc, cái loại ánh mắt này ràng chính là nhìn xem có giúp tôi nhặt lên . Nếu là bình thường, Nhiếp Tiểu Thiến đương nhiên là hai lời khom người xuống nhặt hộ, nhưng là trước mắt hai tay cũng cầm túi lớn, căn bản đưa tay ra được. Vội vã cùng bất đắc dĩ, đành phải buông túi to ở trong tay xuống, nhặt gói to kia đưa cho Đới mẹ.





      Đối phương mỉm cười, tuy rằng vẫn là cao ngạo giống như hoa cúc tiên tử ở cao cao tại thượng, nhưng là trong ánh mắt có loại miệt thị như lúc ở nhà lần trước. Nụ cười này vẫn là làm cho Nhiếp Tiểu Thiến có điểm mất phương hướng.





      Lô-cốt này là làm sao vậy? Bình thường phải hận thể đem chính mình đá sao? Như thế nào mới vừa rồi lộ ra tươi cười ngàn năm khó gặp đối với mình như vậy? Nhiếp Tiểu Thiến rất nghi hoặc, cũng rất nhàm chán. Người có tiền từ trước đến nay rất khó đoán tâm tư, lại càng cần phải là người có tiền thích mình. Vì thể để đắc tội với vị qúy phu nhân này, Nhiếp Tiểu Thiến xuất ra hoàn toàn tinh thần, cười tủm tỉm : “ ngại quá, dì, con còn có việc phải trước, hẹn gặp lại.”





      Đóng kín cửa xe taxi, mới có được cảm giác như vừa trút được gánh nặng.





      Chuyện chi phiếu lần trước, bởi vì chuyện của Tiểu Nguyệt Nguyệt, lại cho Đới Xuân Diệu, tại nghĩ lại, cũng cảm thấy trọng yếu, bởi vì Đới Xuân Diệu cũng chưa chắc làm được gì. Hơn nữa cho cũng vô ích, cho nên hay là thôi .





      Qua lâu về sau, Nhiếp Tiểu Thiến mới biết được, hôm nay gặp được Đới mẹ cũng phải trùng hợp, cũng may mắn chính mình lúc ấy buông túi to ở trong tay, khom người xuống nhặt hộ túi to cho bà.







      ***************

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 35: Bão đến đây





      Kể từ sau lần trước ở đường gặp được mẹ của Đới Xuân Diệu, trong đầu Nhiếp Tiểu Thiến vẫn có loại cảm giác khó tả. Có lẽ là cảm giác mình quá mức hài lòng, cảm thấy ánh mắt lần đó mà phu nhân tao nhã nhìn mình có đả thương người như hai lần trước. Đêm nay Đới Xuân Diệu trở lại, phải về nhà chuyến. Nhiếp Tiểu Thiến sau khi mình ăn cơm tiệm, lại thuận tay gói con cá về cho Ninh Thái Thần.





      Sau khi rửa mặt xong, lại đắp mặt nạ, mình miễn cưỡng nằm ở giường, bên cạnh trống trơn, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác mất mát. hiểu được lúc này tên háo sắc kia làm gì? Ăn cơm? chuyện phiếm? Hay là là xử lý công ? Xoay người trằn trọc hồi lâu, cũng ngủ được. Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng vô cùng bực bội, dứt khoát đứng lên xem tivi.





      Thanh tiếng đóng cửa vang lên, Nhiếp Tiểu Thiến mừng rỡ, nghĩ thầm chắc là Đới Xuân Diệu trở lại đây?





      Cửa bị mở ra, quả nhiên a, Đới Xuân Diệu hùng hổ vọt vào bên trong phòng. Nhìn thấy Nhiếp Tiểu Thiến ngồi cuộn tròn ghế sô pha nhìn chằm chằm chính mình, giật mình sửng sốt, mới kịp có phản ứng.





      “Như thế nào khuya như vậy còn chưa ngủ?” thoạt nhìn tâm tình được tốt lắm, nhưng là tận lực dùng ngữ điệu nhàng.





      có ở bên cạnh, ngủ được.” Nhiếp Tiểu Thiến ràng.





      Nghe như thế, Đới Xuân Diệu mặt thoáng dễ nhìn chút, ngồi xuống dụ dỗ : “Ngoan ~ cũng hơn giờ rồi, ngủ trước , rửa mặt chút rồi vào.”





      Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy, hôn phớt lên má cái, ngoan ngoãn trở lại trong phòng. Hôm nay tâm trạng của Đới Xuân Diệu có vẻ tốt, rất xa cũng cảm giác được phát ra hơi thở rất đáng sợ, phải là chỉ về nhà sao? Tại sao có thể tức giận như vậy? Chẳng lẽ là cãi nhau với người trong nhà sao? Hay là lại bị bức hôn !!





      “Tiểu Thiến.” Đới Xuân Diệu ôm chặt lấy Nhiếp Tiểu Thiến, mặt tuấn mỹ lộ ra tia do dự “Tiểu Thiến, nếu mẹ của ......”





      Nhiếp Tiểu Thiến nhìn vẻ mặt khác thường của , cảm thấy rất là kỳ quái, khỏi hỏi: “Mẹ làm sao?”





      “Nếu như mẹ có làm khó dễ em, em phải cho biết, chưa.” Đới Xuân Diệu đột nhiên thốt lên câu như vậy, đoạt trước bước nhanh thang máy.





      Bắt đầu từ tối ngày hôm qua, tâm trạng của Đới Xuân Diệu tựa hồ thể nào tốt lên được. cười ha ha giống như trước, tuy rằng Nhiếp Tiểu Thiến biết xảy ra chuyện gì, nhưng là có thể cảm giác được, tâm tình tốt, hơn nữa rất áp lực. Vì tránh cho đụng phải mìn, cũng dám hỏi nhiều. Rất nhiều chuyện, nếu là Đới Xuân Diệu muốn cho biết, như vậy chủ động cho , nếu là nghĩ muốn cho biết, như vậy hỏi cũng như .





      Vẫn là trước sau như bận rộn, may là Nhiếp Tiểu Thiến ở xe có ăn chút bữa sáng, nếu đúng là phải chết đói. Hôm nay bệnh nhân đặc biệt nhiều, buổi chiều còn có ca phẫu thuật, Nhiếp Tiểu Thiến day day huyệt thái dương, mỏi mệt nhắm mắt vào nghỉ ngơi. Gần đây, ở mặt ngoài vẫn là vui vẻ tươi cười như trước kia, nhưng là áp lực ở bên trong rất lớn. Cái loại cảm giác này, giống như là ngực lúc nào cũng bị tảng đá lớn đè nặng, thở được. Muốn mang , lại nện vào chân của mình. Tay đứt ruột xót, có thể thấy được có nhiều đau nhức ?





      Nhấn vào điện thoại nội bộ, Nhiếp Tiểu Thiến đối với người ở đầu dây bên kia thảo luận: “Tiểu Lệ, buổi chiều tôi còn có ca phẫu thuật, sắp xếp số bệnh nhân còn lại của buổi sáng đưa đến chỗ của bác sĩ Vương hộ tôi.”





      Kỳ ca phẫu thuật chiều nay chỉ là ca tiểu phẫu, nhưng là Nhiếp Tiểu Thiến chính là cảm giác được mệt mỏi, chưa từng có mỏi mệt như vậy. Giống như cứ nghĩ đến chuyện của mình và Đới Xuân Diệu, liền cảm thấy bực bội, đứng ngồi yên.





      gục xuống bàn nghỉ ngơi, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, màn số điện thoại màn hình có chút quen thuộc, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến ngay lúc này lại nghĩ ra là ai, cũng có nghĩ nhiều liền tiếp điện thoại.





      “Là đây.”





      Thanh ôn nhuận như ngọc, từng xuất vô số lần ở trong mộng. Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên nở nụ cười, ha ha, thời gian quả nhiên là linh dược hữu hiệu nhất, số điện thoại này từng cần nghĩ cũng ra được số, thế mà hôm nay lại thể nhớ ra được.





      “Có việc gì thế?” Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ nghĩ, giảm thấp thanh hỏi.





      Đối phương im lặng lúc, mở miệng : “ có việc gì, rời khỏi bệnh viện rồi, về sau khả năng gặp lại nhau nữa, cho nên tại em có thể gặp chút được ?”





      được rồi, tôi còn bề bộn rất nhiều việc.” Cơ hồ là cần nghĩ thốt ngay ra lời, điều này làm cho chính bản thân của Nhiếp Tiểu Thiến cũng cảm thấy kinh ngạc, chưa từng có nghĩ tới ngày có thể muốn cùng người này chuyện đến như vậy.





      “A......” thanh của đối phương trầm xuống, tràn ngập thất vọng “...... Chúc em hạnh phúc.”





      Nhiếp Tiểu Thiến cúp điện thoại, ngơ ngác ngồi ở ghế, những chuyện ngày xưa lại ùa về, phảng phất như cách thế kỉ. từng nghĩ rằng mình thể quên được , cũng nghĩ đến đời này thêm lần nào nữa, nhưng là ngươi xem, thực tế chính là như vậy, rất nhiều điều ngươi nghĩ là bỏ được, nhưng đúng lúc này lại trôi như con sông dài chảy cuồn cuộn.





      Quá khứ, hãy để cho nó qua . Chỉ cần mình sống tốt là được.





      Sóng trước chưa yên, sóng sau tới, trong lòng cơn sóng còn chưa có tản , lại dậy lên cơn sóng lớn! Đúng vậy, phu nhân xinh đẹp tao nhã - mẹ của Đới Xuân Diệu xuất ! Đối với người này, Nhiếp Tiểu Thiến bản năng kinh hoảng, nhưng cũng có thất thố. Cho nên, đứng lên, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc, hướng Đới mẹ cười ngọt ngào.





      “Dì, người vẫn khỏe chứ ạ, người sao lại tới đây?”





      Ừm, thanh này êm tai giống như tiếng chim hoàng của chú Vệ vậy, nghĩ là Đới mẹ rất hưởng thụ, bởi vì lúc bà nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, ánh mắt là nhìn thẳng! Tuy rằng vẫn còn chứa cao ngạo, nhưng là hoàn toàn khinh thường cùng khinh bỉ như hai lần trước.





      Chẳng lẽ là nước chảy đá mòn, Bảo Ngọc trong lòng bị nước mắt của Đại Ngọc nước ném rơi xuống hố sao?





      “Có rảnh ?” từ đôi môi đỏ mọng thoa son Dior của Đới mẹ thốt ra câu này. Trăm ngàn đừng hỏi Nhiếp Tiểu Thiến làm sao mà biết đây là son Dior, môi sát thiên đao của Liễu Mi Nhi chẳng phải cũng bôi loại son này sao?





      “Ách...... Có!” Nhiếp Tiểu Thiến kỳ muốn , nhưng là nhìn tình huống có vẻ chuyển biến tốt, vội vàng gật gật đầu.





      theo tôi.” Đới mẹ tao nhã xoay người, vẻ mặt là lạnh băng như trước, vẫn chưa nhìn thêm Nhiếp Tiểu Thiến cái nào, liền ra khỏi bệnh viện.





      Nhiếp Tiểu Thiến đáng thương, trước gọi điện thoại cho bác sĩ Vương tiếp nhận ca phẫu thuật buổi chiều, lại ba bước cũng thành hai bước chạy theo phía sau giày cao gót. Ra bệnh viện là thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng.





      theo Đới mẹ tới chỗ toàn khu biệt thự hạng sang, tại căn biệt thự theo phong cách Bắc Âu dừng lại, từ bên trong xe ra, còn chưa có đứng vững, có người chạy tới ân cần mở cửa.





      Nhiếp Tiểu Thiến hiển nhiên còn chưa từ căn biệt thự xa hoa phục hồi lại tinh thần, ngây ngốc đứng chảy nước miếng. Đây là khu nhà cao cấp, Nhiếp Tiểu Thiến nhưng là cả đời đều chưa từng có gặp qua! Trong sân còn có suối phun xa hoa, bể bơi, vườn hoa, còn có bãi đỗ xe tư nhân dưới đất. Đợi đến lúc vào bên trong, lập tức ngây dại!





      Đương nhiên, ngây người phải bởi vì trang hoàng đẹp đẽ quý giá bên trong căn nhà cao cấp, mà là bởi vì khu nhà cao cấp này căn bản là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, còn bên trong thối rữa! Còn có trang hoàng cứ để thô như vậy! Thậm chí bởi vì lâu ai đến đây, phòng bám đầy tro bụi, xám trắng, hề có chút sinh khí nào, rất có loại cảm giác ở nghĩa địa.





      Này, này này? Phu nhân tao nhã mang mình tới nơi này để làm chi? Chẳng lẽ là muốn giết người diệt khẩu? A! Con mẹ nó! Nhiếp Tiểu Thiến kinh sợ, toàn thân cứng ngắc.





      biết ? Tối hôm qua Xuân Diệu lần đầu tiên cãi nhau với chúng tôi.” Đới mẹ đột nhiên mở miệng , thanh ở tại trong căn phòng trống rỗng vang vọng lại, lộ ra tia cảm giác trầm.





      “Tôi chưa từng có thấy bộ dáng nó như vậy, có biết ? Lúc ấy nó giống như đột nhiên biến thành người mà tôi quen biết, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn. Theo chúng tôi tranh cãi ầm ĩ trận, nếu chúng tôi đồng ý cho hai người đến với nhau, nó cũng cần cái nhà này. Cho dù là buông tha tất cả những gì mà tại nó đạt được, nó cũng hối tiếc. có hiểu được loại cảm giác này của tôi ? Từ đến lớn, đứa con đối với ngàn y trăm thuận, đột nhiên có ngày với rằng trở thành người xa lạ, ha ha ~ khẳng định biết, lúc ấy hai cha con họ đều nhanh muốn đánh nhau.”





      Đới mẹ chậm rãi xong, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giọng nhàn nhạt, khuôn mặt bình thản, nhìn ra cảm xúc gì, giống như kể câu chuyện xa xưa vậy. Nhiếp Tiểu Thiến kinh hãi rồi! chưa từng có nghĩ tới Đới Xuân Diệu vì chính mình mà cùng người nhà nháo thành như vậy, lúc này vừa đau lòng, lại áy náy. Muốn an ủi người trước mắt, lại vô luận như thế nào cũng mở miệng được.





      Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng vẫn là vui vẻ, hạnh phúc.





      “Dì......” Nhiếp Tiểu Thiến nhịn được lên khoác lấy cánh tay của bà.





      Đới mẹ dấu vết dời , nhìn lướt qua cả tòa nhà, biểu tình lãnh đạm : “Đây là lễ vật tôi cho Xuân Diệu khi kết hôn, quét tước chút .”





      Lễ vật kết hôn? Quét tước! Lớn như vậy! Bẩn như vậy!





      Nhiếp Tiểu Thiến bối rối, lúc lâu cũng có phản ứng gì, đến lúc chạm phải ánh mắt ghét bỏ của Đới mẹ, mới giật mình cái, cầm lấy công cụ quét tước giống như là được cố ý để sẵn ở góc.





      Nếu là lễ vật kết hôn, như vậy...... oa oa oa oa ~ ý mẹ chồng là đồng ý cho bọn họ sao? đồng ý sao? Hiển nhiên, là Nhiếp Tiểu Thiến quá cao hứng, chỉ nghe từ đỉnh đầu vang lên giọng lạnh lùng: “Kiến Quốc vẫn đồng ý, hai đứa vẫn là rất khó ở cùng chỗ, xã hội này rất thực tế.”





      “Còn có, đừng nghĩ nhàn hạ, tôi đến thị sát.” Ném tiếp cho câu, mang theo thanh cồm cộp của giày cao gót, Đới mẹ ra khỏi phòng.





      Hôm trước chợt nghe dự báo thời tiết chạng vạng hôm nay có bão đổ bộ vào đất liền, Nhiếp Tiểu Thiến lúc ấy chỉ lo làm phẫu thuật cũng có để ý, đến khi cảm giác được trong phòng mờ mịt, đứng lên lau mồ hôi mặt, mới phát bên ngoài cuồng phong gào thét. Hự ~ đáng chết, thế nhưng lại quên mất cơn bão này.





      Biệt thự này vẻ ngoài tuy rằng hoa lệ, nhưng là bên trong còn là thô chưa được trang hoàng gì, ngay cả đèn tiết kiệm điện đều có, trước mắt bầu trời mờ mịt, bên ngoài mưa xối xả lại gió lớn, đem cây cối trong vườn hoa thổi nghiêng ngả thể dậy nổi thân. Nhiếp Tiểu Thiến trái tim đột nhiên nhảy dựng lên, tính toán phát có chỗ ổn. Tính về địa điểm chỗ này cùng với thời gian, khí trời tại, ngay cả chiếc xe taxi cũng có, phải trở về như thế nào đây! Theo bản năng sờ túi xách, Móa! Di động cũng quên mang theo! Nội tâm trong nháy mắt lạnh run! Lao ra bên ngoài gọi bảo vệ? dám. thử phất tay cầu cứu, nhưng vô dụng, lúc này tất cả bảo vệ đều trốn .





      Híc híc híc ~~ từ xưa đến nay hồng nhan đều bạc mệnh, chẳng lẽ Nhiếp Tiểu Thiến phải chết ở nơi này sao!





      Cũng có phủi tro bụi mặt đất, ngồi phịch xuống. Ôm túi xách, vô cùng ưu thương nhìn ngoài cửa sổ. Đới mẹ trước khi còn tới để giám sát, Nhiếp Tiểu Thiến tại cũng ước gì bà đến thị sát, nhưng là bên ngoài gió lớn như vậy, chỉ sợ ngay cả con sói cũng tới đây. Aiz...... Cũng biết cơn bão này khi nào qua. Đới Xuân Diệu tại liên lạc được với mình, khẳng định cũng lo lắng đến sắp phát điên rồi.





      Nhiếp Tiểu Thiến càng nghĩ càng ưu thương, chẳng lẽ hôm nay Đới mẹ cố ý đưa đến chỗ này phải là vì để khảo nghiệm , mà là vì làm cho mình biết khó mà lui? Làm sao đây? Theo sắc trời dần dần tối sầm lại, Nhiếp Tiểu Thiến lòng cũng bị treo lơ lửng. Ở trong căn nhà lớn như vậy, lúc này làm cho người ta có cảm giác u ám đáng sợ.





      Nhớ mỗi lần khi bão đến, trong tiểu khu, đường cái rác rưởi bay đầy trời, cẩn thận chút là chiếc túi nhựa cùng với mặt của mình tiếp xúc thân mật, trước kia mỗi lần có bão, Nhiếp Tiểu Thiến đều có chút hả hê khi người gặp họa, tâm tình tốt ngồi ở trước cửa sổ nhìn xem người đường. Nhưng là tại chút cũng cười được, rất muốn khóc a. sợ sét đánh, sợ tia chớp, nhưng là tại chính là hiểu vì sao mình sợ hãi, cảm giác của bây giờ chính là mình bị bỏ rơi!





      Đới Xuân Diệu, ở nơi nào a? rốt cuộc có phát ra thấy em hay ?





      Đới mẹ, người cũng quá nhẫn tâm, đem tôi để tại nơi này.





      Con mẹ nó, Nhiếp Tiểu Thiến biết nhìn người, cẩn thận kết giao nhầm, làm cho mình tại rất giống con cún con. Híc híc híc~~ cơn bão này rốt cuộc có hết a!! Bảo vệ dầu gì cũng phải tuần tra ban đêm chứ!





      nào biết, cái tiểu khu này vừa mới giao nhà ở, đại đa số nhà ở đều được sửa chữa, chủ hộ vào ở ít lại càng ít.





      Cuộn tròn thân mình co ro ở góc tường, trong lỗ tai chỉ toàn nghe thấy tiếng gió rít gào, ngoại trừ hắc ám, chính là tiếng cửa sổ bị gió đánh vang lên thanh chấn động.





      Nhiếp Tiểu Thiến đầu óc lại ngây ngốc chút, len lén với bản thân, tại vào lúc này, ai tới cứu mình, gả cho người đó! Con mẹ nó Đới Xuân Diệu! Con mẹ nó tình !





      Bởi vì ban ngày lao động chân tay, hơn nữa lại lo lắng, khiếp sợ, Nhiếp Tiểu Thiến mệt mỏi đến mức tận cùng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp . Cũng biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng người điên cuồng đập cửa. giật mình bừng tỉnh, sợ tới mức từ dưới đất nhảy dựng lên, là ai? phải là bọn trộm đó chứ?





      đúng, nếu là trộm cũng mạo hiểm nguy hiểm tới sinh mạng để đến nơi này a.





      trấn định chút, lờ mờ nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình, thanh kia có chút quen tai. Xuân Diệu! Đoàng tiếng! là ngạc nhiên, mừng rỡ hay là đau lòng, chạy như bay ra mở cửa.





      Chỉ thấy Đới Xuân Diệu toàn thân ướt đẫm, giống như vừa mới vớt được từ dưới sông lên vậy, mặt còn thấy tuấn mỹ như thường ngày, đầu tóc rối bời, phối hợp với vẻ mặt lo lắng vạn phần, Nhiếp Tiểu Thiến thấy thế nào đều cảm thấy bây giờ đẹp trai hơn rất nhiều so với mọi khi.





      “Xuân Diệu!” Nhiếp Tiểu Thiến nhào vào trong lòng , gào khóc!





      Đới Xuân Diệu ôm chặt lấy , như là muốn đem nhập tiến vào trong thân thể của mình, nhàng vuốt ve sống lưng run run của , đau lòng vạn phần, nghẹn ngào ra lời, hai mắt đỏ ngầu có dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống, hòa lẫn cùng với nước mưa chảy xuống cổ Nhiếp Tiểu Thiến.





      “Tiểu Thiến, có việc gì, có việc gì, ở đây.” Tâm của rốt cuộc cũng được buông lỏng, trước khi tan tầm gọi cho mấy chục cuộc điện thoại, đều có người tiếp máy, lúc ấy liền cảm giác được ổn, lái xe đến bệnh viện tìm , lại gặp được người, qua phòng làm việc bên cạnh hỏi tiếng, mới biết được theo người phụ nữ trung niên. mới nhớ tới, khả năng là mẹ của mình.





      Nhưng là lúc này, bão bắt đầu đổ bộ. dứt khoát từ trong nhà liền xông ra ngoài, bất chấp mẹ của mình tru lên, cũng bất chấp ông nội lo lắng, nhấn chân ga liền lái xe tới nơi này.





      đường tối mờ mịt. Vừa nghĩ đến Nhiếp Tiểu Thiến mình ở trong căn nhà bóng người, liền gấp đến độ giống như người điên, thiếu chút nữa cùng cảnh sát giao thông đánh nhau, cuối cùng vẫn là mạo hiểm sinh mạng có thể gặp phải nguy hiểm, đường chạy tới đây. Dọc theo đường tối om, đường lại cực xa, căn bản phân biệt được ràng lắm phương hướng, chính là dựa vào trực giác đường chạy như điên về phía trước, chạy hơn nửa đêm mới đến được nơi này.





      Rốt cục nhìn thấy , trái tim bé của thầm cám ơn trời đất, có chuyện gì.





      rốt cuộc cũng tới đây, em cứ cho rằng mình bị bỏ rơi.” Nhiếp Tiểu Thiến khóc đến toàn thân phát run, trong tiếng khóc ngoại trừ sợ hãi, hơn nữa là cảm động.





      vẫn là đến đây, chỉ biết khẳng định đến cứu mình. Nhiếp Tiểu Thiến nghiêm túc nghĩ, chính là tại làm cho lo lắng là, Đới Xuân Diệu chỉ có toàn thân ướt đẫm, hơn nữa toàn thân nóng bỏng, môi cũng trắng bệch. Dựa vào nghề nghiệp của của , cơ hồ nghĩ cũng đều cần nghĩ, Đới Xuân Diệu phát sốt, hơn nữa là sốt rất cao!





      Càng làm cho lo lắng là, tại căn bản có người đến đây, cho dù có gọi đến số 120, họ cũng đến đây được, đường đều bị chặn lại. chỉ có thể cố gắng chăm sóc cho tốt, cho nhiệt độ cơ thể tăng thêm.





      ôm Đới Xuân Diệu đợi cực kỳ lâu, trời rốt cuộc cũng sáng lên, gió cũng dần dần , chính là mưa vẫn còn rơi. sờ sờ cái trán của Đới Xuân Diệu, nhìn thoáng qua trong ngực mình mơ mơ màng màng, hạ quyết tâm, xông ra bên ngoài. Ở trong khu vực tìm lâu mới tìm được phòng an ninh, mượn điện thoại của bọn họ gọi đến số 120.





      Lúc đưa đến bệnh viện, Đới Xuân Diệu sốt cao tới 40.2°. Bác sĩ dùng hết phương pháp để hạ sốt cho , làm suốt cả ngày đêm, nhiệt độ cơ thể mới dần dần hạ. Mà lúc này, Nhiếp Tiểu Thiến y phục người vốn là ướt nhèm nhẹp cũng khô. ngày đêm, có chút nào chợp mắt, vẫn canh giữ ở bên giường của Đới Xuân Diệu, chú ý biến hóa nhất của cơ thể .





      Lúc người Đới gia chạy đến nơi, chỉ nhìn thấy ngồi ngây ngốc ở trước giường bệnh nhìn chằm chằm Đới Xuân Diệu, vẻ mặt nhưng lại trắng bệch.





      ***************

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 36: Đại kết cục





      Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy người Đới gia tới, vội vàng đứng dậy chào hỏi. Đới Kiến Quốc rầu rĩ nhìn cái, cũng lời nào, chính là sau khi hỏi bác sĩ về tình hình của Đới Xuân Diệu, liền xuống dưới lầu để tính tiền viện phí, ông nội tất nhiên là vạn phần đau lòng ngồi ở cạnh giường bệnh, nhàng vỗ về khuôn mặt của đứa cháu trai mà ông quý. Bọn họ tại trong phòng bệnh của Đới Xuân Diệu giằng co lúc, rốt cục cũng ly khai, trước khi , Đới mẹ còn rất nghiêm túc với Tiểu Thiến câu: Cám ơn.





      Ngay lúc đó trong phòng bệnh cũng chỉ Đới Xuân Diệu lâm vào hôn mê, cùng hai người phụ nữ bọn họ. Lúc Đới mẹ lời này, Nhiếp Tiểu Thiến ràng cảm giác được giọng giống như lúc trước, coi như là có tia hy vọng lộ ra. Đương nhiên, rất có thể là do Nhiếp Tiểu Thiến tự mình suy nghĩ quá nhiều.





      Trong phòng bệnh phi thường im lặng, Nhiếp Tiểu Thiến ngày đêm có chợp mắt, lúc này thể lực cạn kiệt nghiêm trọng, mà tiếng hít thở của người giường lại giống như tiếng hát ru con vậy, dần dần, mí mắt càng ngày càng sụp xuống, thân mình cũng chống đỡ được, chỉ chốc lát sau liền ghé vào giường bệnh ngủ như chết.





      Người nằm giữa giường bệnh giật giật, lại gọi vài tiếng Nhiếp Tiểu Thiến, sau khi xác nhận ngủ say, mới nhàng đứng lên, đóng lại cửa ra ngoài. Ở dưới bệnh viện tìm được Đới Kiến Quốc ngồi ở trong xe hút thuốc. lời mở cửa xe ra, chui vào bên trong ngồi.





      Bên trong xe từng làn khói thuốc tỏa ra, Đới Kiến Quốc chỉ là từng phát từng phát rít thuốc, cũng để ý tới Đới Xuân Diệu, trong đôi mắt già nua của ông mang theo cảm xúc cực kỳ phức tạp, mà Đới Xuân Diệu nhìn thấu.





      Vô luận như thế nào, hôm nay đều phải giải quyết xong mọi chuyện.





      “Ba. Người cũng nhìn thấy, con cùng Tiểu Thiến thể sống thiếu nhau.” Đới Xuân Diệu gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt đằng sau chiếc kính của cha mình, trong thanh cũng có tràn ngập chờ mong, trừ bỏ kiên quyết vẫn là kiên quyết, người con này, nhất định phải có, mặc kệ là có thể phải trả giá đắt.





      Bên trong xe vẫn yên tĩnh, trừ bỏ thanh Đới Kiến Quốc nhả thuốc, sặc mũi mùi thuốc lá làm cho người ta thở nổi.





      “Vì người con này, con có bằng lòng buông tay cho quyền thừa kế Phú Duyệt ?” Hồi lâu, Đới Kiến Quốc rốt cục cũng mở miệng.





      Quyền kế thừa Phú Duyệt, là bao nhiêu người nghĩ cũng được, Đới Xuân Diệu đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc đến bây giờ, tuy rằng có làm ra thành tích gì lớn, nhưng là cũng được ban giám đốc các cổ đông tán thưởng, cho nên mới , quyền kế thừa này đối với , cơ hồ là dễ như trở bàn tay.





      “Con nguyện ý.” Đới Xuân Diệu trầm mặc lúc, nghiêm túc tự hỏi bản thân, mới dứt khoát mở miệng. Ánh mắt nghiêm túc, giọng quyết đoán.





      Tiếng thở dài nặng nề từ ghế lái truyền tới, chỉ nghe Đới Kiến Quốc : “Cha phái người điều tra vị Nhiếp tiểu thư này, nếu có vấn đề, chọn ngày lành để kết hôn .”





      !?” Đới Xuân Diệu kích động thiếu chút nữa từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt thể tin nhìn khuôn mặt chút thay đổi của cha mình, hỏi: “Ba, người đồng ý? đồng ý sao?” Đợi đến khi thấy được cái gật đầu của Đới Kiến Quốc, mới cạch tiếng mở cửa xe bước ra, giống như người tối hôm qua phát sốt phải là vậy.





      Sau đó, hôn của Đới Xuân Diệu cùng Nhiếp Tiểu Thiến liền được quyết định như vậy, mẹ của Nhiếp Tiểu Thiến lần đầu tiên nhìn thấy con rể là ở tại buổi hôn lễ, điều này có thể làm cho bà bình tĩnh được sao!





      Nhiếp Tiểu Thiến cùng Đới Xuân Diệu hai người coi như là và cưới chớp nhoáng, đương nhiên! Là tuyệt đối rời xa nhau!





      o0o Toàn văn hoàn o0o

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :