1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thực xin lỗi, đả thương ngươi cúc hoa - Thiên Sắc Sắt(36c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 24: Gọi là vô năng





      Hôm qua vì chuyện của Đường Tống mà vang lên hồi cảnh báo cho Đới Xuân Diệu. Cho nên ngày hôm sau, Đới Xuân Diệu kiên trì đưa Nhiếp Tiểu Thiến đến văn phòng, giữa trưa lại ở trước thời gian nửa giờ nghỉ trưa đến chờ cùng nhau ăn cơm, ngày gọi năm cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi , thậm chí còn chưa đến giờ tan tầm liền lái xe đến bệnh viện, ở dưới lầu chờ . E sợ mình chú ý chút, bị người đoạt mất.





      Hôm nay Nhiếp Tiểu Thiến mặc áo T-shirt, quần jean rất đơn giản, mà Đới Xuân Diệu lại mặc áo vét trang trọng!! Má ơi, bây giờ là mùa hè nóng bức, ta nóng sao?





      Nhiếp Tiểu Thiến ngồi ở bên trong xe, nhìn cái trán đổ mồ hôi ròng ròng của Đới Xuân Diệu, suy nghĩ có phải hay tối qua vận động quá kịch liệt đem đầu óc của đều vét sạch, khó trách vừa rồi khi xuống lầu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm , ngươi thử xem có nam nhân ăn mặc tây trang đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cười đến như hoa sơn trà nở rộ, có thể dẫn đến chú ý của mọi người sao?





      “Cái kia...... Xuân Diệu a, nóng sao?” Nhiếp Tiểu Thiến rất lo lắng bị cảm nắng.





      Ô~ Đới Xuân Diệu nghe vậy, khóe mắt giật giật “Đúng là có chút nóng.”





      “ Vậy mặc nhiều như thế để làm gì? Coi chừng nổi rôm đó.”





      “Ách...... phải là chúng ta gặp bạn trai của Tiểu Nguyệt Nguyệt sao? Đương nhiên phải chỉnh trang chút a.” Đới Xuân Diệu chân thành .





      Hả? Chỉ vì gặp người mà phải ăn mặc trịnh trọng như vậy sao? Có quá mức vậy? Nhiếp Tiểu Thiến nhìn lại chính mình cái, lại nghía cái, trong lòng ngọt ngào, : “Cũng phải là gặp mẹ em, có việc gì đâu, với tính tình của Tiểu Nguyệt Nguyệt, chừng tuần sau lại mang người khác về ra mắt thôi.”





      vào chỗ hẹn trước, vốn là nhà hàng món ăn cay đặc sắc của Tứ Xuyên. Nhiếp Tiểu Thiến gọi điện thoại cho Tiểu Nguyệt Nguyệt, cho bọn họ biết số gian phòng ghế lô. Nửa giờ sau, Tiểu Nguyệt Nguyệt mặc váy liền áo làm bằng tơ lụa màu trắng, tóc dài xõa vai, cười duyên khanh khách, giống như tiên nữ xuất ! Mà người đàn ông theo phía sau, thiếu chút nữa làm cho Nhiếp Tiểu Thiến uống nước chết sặc, đúng vậy! chính là bệnh nhân làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cả đời khó quên -- Đỗ Vân Triết!





      là thiên lôi từng trận, ngoài khét trong sống, có phải là bị hoa mắt hay ? mạnh mở trừng hai mắt, trời ạ, như thế nào vẫn là !





      “Chị, rể.” Tiểu Nguyệt Nguyệt kéo tay Đỗ Vân Triết, ngọt ngào gọi tiếng.





      Trừ bỏ Tiểu Nguyệt Nguyệt ở ngoài, biểu tình của ba người còn lại quả chính là giống nhau như đúc, giống như tin tưởng được mình nhìn thấy gì.





      “Cậu…cậu…hai người sao lại ở tại đây?” Đỗ Vân Triết mặt cứng đờ lộ ra biểu tình khó có thể tin.





      “Tôi, chúng tôi? Tôi còn muốn hỏi cậu đây, cậu như thế nào lại ở tại đây?” Đới Xuân Diệu đồng dạng là thể tin, thậm chí có điểm hơi hơi nóng giận, người này đổi bạn như thay quần áo, tại cư nhiên như chó ngáp phải ruồi tìm đến em họ của Tiểu Thiến, vạn nhất Tiểu Nguyệt Nguyệt bị thương tổn, vậy biết ăn thế nào với Tiểu Thiến đây?





      Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn bọn họ, đầu óc lập tức thông suốt, vội hỏi: “Mọi người quen nhau sao?”





      Nhiếp Tiểu Thiến nhìn hai người đẹp trai chói mắt, vụng về thở dài, : “Đúng vậy, bạn trai của em là người em tốt của rể em, cũng là bệnh nhân của chị.”





      ?” Tiểu Nguyệt Nguyệt khóe miệng toe toét lại cong lên vài phần, còn kém là chưa treo đến lỗ tai, lại nhìn đến sau khi ba người đồng thời gật gật đầu, bàn tay bé quàng lên cổ Đỗ Vân Triết, vô cùng thân thiết xoay đến xoay , giống như con khỉ ôm cổ người ta vậy “Vân Triết, Vân Triết là khéo gặp a, quả nhiên là vật họp theo loài a, xem Vân Triết của chúng ta rất đẹp trai nha~”





      Móa! Vừa rồi mới uống ước có xu thế ụa ra ngoài, toàn thân nổi da gà, Nhiếp Tiểu Thiến là rất muốn ói a. Đới Xuân Diệu nhìn xem cũng chịu nổi, cùng Nhiếp Tiểu Thiến hai người hai mặt nhìn nhau, khóe mắt giật giật, mặt cứng đờ, dùng ánh mắt hung hăng khoét Đỗ Vân Triết, ý bảo chút.





      Gọi bàn món ăn đều là những món mà hai nàng này thích ăn, Đới Xuân Diệu ăn cay, cho nên liên tục đưa mắt nhìn về phía Đỗ Vân Triết, mà Đỗ Vân Triết người này, giả câm vờ điếc, cúi đầu mãnh liệt ăn, ngẫu nhiên cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt giai điệu tình , hoàn toàn bỏ qua mặt bàn là bốn thanh “Viên Nguyệt Loan Đao”, ra quang mang u ám, tùy thời đều có thể chém nhát.





      Nhiếp Tiểu Thiến ăn hai miếng cá luộc nước sôi, sặc đến đỉnh đầu khói bốc lên, nước mắt đều nhanh trào ra, nhìn đôi vợ chồng son điềm nhiên như , rốt cục thể nhịn được nữa, uống ly trà lạnh, sâu kín mở miệng : “Nguyệt Nguyệt, cùng chị chuyện chút, em như thế nào gặp được vị công tử này.”





      Tiểu Nguyệt Nguyệt giờ đây là thiếu nữ chìm trong tình , chỉ số thông minh là , bị hạnh phúc làm cho choáng váng đầu dưa, căn bản có nhận thấy được gợn sóng sát khí trong khí, mặt mày cong cong, hé miệng cười, : “Chị, lúc vừa khai giảng, bọn em quen nhau ở dưới lầu ký túc xá, lúc đó ấy chạy thể dục buổi sáng, mặc bộ đồ thể thao, khuôn mặt tươi cười như ánh thái dương ở trong gió, em lúc ấy liền......” Khi chuyện, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Đỗ Vân Triết, mặt lên hai rặng mây đỏ.





      “Khụ khụ khụ, đủ rồi, cần phải nữa.” Nhiếp Tiểu Thiến nhịn được cắt đứt nàng háo sắc tỏ tình, mắt liếc nhìn về phía Đỗ Vân Triết, hỏi: “ vừa ý Nguyệt Nguyệt ở điểm nào? Con bé dường như cũng phải là mẫu người của ?”





      “Đúng vậy, sao lại phải? Xem Nguyệt Nguyệt cười rộ lên rất đáng , trong sáng!” Đỗ Vân Triết vội vàng từ trong bát cá nấu dưa chua ngẩng mặt lên, cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt hai người liếc mắt đưa tình.





      Đới Xuân Diệu nhìn hai người này coi ai ra gì, nội tâm thừa nhận năng lực cũng bị khiêu chiến, nhớ tới chiến tích khi đó của Đỗ Vân Triết vẫn còn là sát thủ tán , nhịn được cười lạnh tiếng : “Hừ, là trong sáng đáng giống như tờ giấy trắng, cậu ngược lại là tốt tốt đối với người ta.”





      Đỗ Vân Triết người này, bộ dạng rất đẹp trai, có tiền, miệng lại ngọt, chính là là cơn ác mộng của tất cả phụ nữ toàn xã hội, là công địch của tất cả đàn ông. Hôm nay Tiểu Nguyệt Nguyệt trong sáng như nước tinh khiết này rơi vào trong tay , biết như thế nào đây? đến có thể hay chơi chán liền vứt bỏ người ta, trước tiên là về những bạn trước dẫu lìa ý còn vương tơ lòng của , Nguyệt Nguyệt có thể ứng phó được sao? Nhiếp Tiểu Thiến trong đầu toát mồ hôi, tuyệt đối thể để cho Nguyệt Nguyệt bị chịu ủy khuất, càng thể để cho Nguyệt Nguyệt bị thương tổn, nếu trở về biết ăn sao với dì đây.





      Nghĩ đến đây, Nhiếp Tiểu Thiến ngồi yên, đứng lên, : “Nguyệt Nguyệt, vào phòng vệ sinh với chị .” Lại cho Đới Xuân Diệu ánh mắt oán độc.





      Nguyệt Nguyệt cùng Nhiếp Tiểu Thiến vào toilet, nhìn chị họ nhà mình đứng ở trước bồn rửa tay, mắt lộ ra hung quang, vẻ mặt cổ quái, lập tức lên loại dự cảm tốt lắm.





      “Chị họ, chị vệ sinh sao?”





      “Nguyệt Nguyệt, em biết về Đỗ Vân Triết được bao nhiêu?”





      Tiểu Nguyệt Nguyệt sửng sốt, trong mắt lóe ra quang mang thiên chân, : “Cũng chưa biết gì nhiều, bất quá ấy đối với em rất tốt, em cũng thích ấy.”





      hiểu biết mà em cho là người ta đối với em rất tốt sao? Đầu óc của em phải là bị hỏng rồi đó chứ?” Nhiếp Tiểu Thiến nhất thời nhịn được, học tư thế giáo huấn của lão thái thái nhà , chống nạnh dí dí trán Nguyệt Nguyệt. Bởi vì chiều cao chênh lệch, động tác này tựa hồ có chút khôi hài.





      “Đầu óc của chị mới là hỏng!” Tiểu Nguyệt Nguyệt quyệt miệng phản bác “ về tình chính là cần phải cho nhau quá trình tìm hiểu, chỉ cần hai chúng em ở cùng chỗ, hiểu nhau a.”





      “Em sợ lừa em sao? Theo chị được biết, Đỗ Vân Triết cũng phải là người đàn ông tốt gì.”





      ai thích nghe bạn trai của mình bị xấu, Tiểu Nguyệt Nguyệt đương nhiên cũng phải là ngoại lệ, nghe được Nhiếp Tiểu Thiến như vậy, trong lòng cũng giận, : “Chị họ, em tìm bạn trai là chuyện của em, thời gian chị quen biết ấy dài hơn em quen ấy sao? Chẳng lẽ em còn hiểu ấy bằng chị sao? Hơn nữa, chị cần phải vì trước kia mình bị người lừa, liền cảm thấy tất cả đàn ông thế gian này đều đáng tin cậy!”





      Lời này từ trong miệng của Tiểu Nguyệt Nguyệt ra, tựa như cây đao đâm trúng vào trái tim của Nhiếp Tiểu Thiến, hơi hơi sửng sốt, trong lòng có chút đau. Nhìn Tiểu Nguyệt Nguyệt bị vây trong hạnh phúc, bất đắc dĩ thở dài, thôi, có lẽ Đỗ Vân Triết cũng tệ như mình nghĩ , có thể là mình suy nghĩ nhiều.





      “Được rồi, vậy em tự mình lo liệu





      ủ rũ trở lại phòng, rầu rĩ vui ngồi xuống. Nghĩ đến những lời vừa rồi của Tiểu Nguyệt Nguyệt, trong dạ dày cũng cảm giác được thức ăn sôi trào rất khó chịu.





      Kế tiếp cùng ăn có chút ngột ngạt, bốn người yên lặng ăn xong, đều tự về nhà. Đới Xuân Diệu khi cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt từ toilet trở về, liền phát có điểm thích hợp, vừa rồi ở xe lại câu cũng , ngơ ngác nhìn ngoài cửa xe. khác thường! Tuyệt đối là có chuyện! Mở cửa, thay dép lê, Đới Xuân Diệu cơ hồ là làm lưu loát liền mạch, lại vào phòng bếp xay ly sinh tố rau củ, mang lên cho Nhiếp Tiểu Thiến.





      “Ăn xong món cay Tứ Xuyên, uống chén nước sinh tố rau củ này , phòng ngừa nóng giận.” ngồi xuống bên cạnh , để sát vào ngửi cái “Nha, toàn mùi vị hạt tiêu, sặc đến đều muốn chảy nước mắt a, đến ~ chạy nhanh vào phòng tắm, hôm nay Xuân Diệu tắm sạch cho em!”





      “Tiểu Thiến, em làm sao vậy? Trong lòng có việc gì phải suy nghĩ sao?” Thấy khác thường, Đới Xuân Diệu lo lắng hỏi.





      Nhiếp Tiểu Thiến mặt chút thay đổi nhìn cái, : “ có việc gì.”





      đúng, em khẳng định là có chuyện.” Đới Xuân Diệu bắt lấy , sờ sờ cái trán của , chần chờ chút, hỏi: “Có phải là lo lắng cho Nguyệt Nguyệt ?”





      Nhiếp Tiểu Thiến trầm mặc vài giây, nghiến răng nghiến lợi : “Em biết Đỗ Vân Triết là loại người nào, tốt nhất với ta, nếu ta làm thương tổn Nguyệt Nguyệt, em để yên cho ta đâu. Nếu ta chỉ là vui đùa, hãy khuyên ta sớm thu tay lại, nếu , lần sau ta đến xem cúc hoa, xem em chỉnh chết ta như thế nào!”





      Nhìn bộ dáng nhe răng trợn mắt của , Đới Xuân Diệu nhìn như thế nào lại rất muốn chà đạp đây? vụng trộm liếc mắt ngắm bộ ngực của , ô ~ dường như gần đây lớn hơn chút, chẳng lẽ là thành quả lao động của mình mỗi ngày vất vả cần cù cày cấy sao? Nhìn nhìn, nuốt xuống ngụm nước miếng, tay dần dần lên, từ cổ áo của Nhiếp Tiểu Thiến trượt xuống, nhắm ngay khối mềm mại kia, nhàng vuốt ve.





      “Này, này, này! Cầm thú! Buông tay của ra!”





      Nhiếp Tiểu Thiến nóng nảy, người này như thế nào lại tùy thời tùy chỗ đều có thể...... Phi! là trong đầu đầy tư tưởng xấu xa!





      muốn làm gì đây?” Nhiếp Tiểu Thiến cầm lên bàn tay làm chuyện xấu xa của , tức giận nhìn .





      “Tiểu Thiến ~~” Đới Xuân Diệu mắt phượng nheo lại, đem Nhiếp Tiểu Thiến kéo vào trong lòng, ngụm cắn vành tai của , cười xấu xa : “ nghĩ làm gì chẳng lẽ em còn biết sao? Hắc hắc hắc ~”





      Ô~~khốn khiếp! biết xấu hổ a ~ rất biết xấu hổ a!! Nhiếp Tiểu Thiến đường đường là bác sĩ phó chủ nhiệm khoa hậu môn, làm sao lại rơi vào trong tay tên sắc lang như thế này a ~ trong lòng vừa muốn cự tuyệt, thân thể lại nhịn được liên tục thế công, cả người tê dại, hai tay nhịn được quàng lên cổ , ghé vào trong ngực thở nổi.





      Reng eng reng reng~~~ Nhiếp Tiểu Thiến đáng , đáng chết được. kéo thân thể ra, muốn nghe điện thoại, kết quả là lại bị Đới Xuân Diệu ném tới bàn.





      cần phải vội nghe điện, sau này chuyện sau cũng được.” Đới Xuân Diệu bị dục vọng tra tấn xong, khẩn cấp cởi quần áo của Nhiếp Tiểu Thiến.





      Nhưng là lúc cởi quần của , tiếng chuông bất khuất vẫn vang lên ngừng. Đáng chết, là ai gọi a, hơn nửa đêm phá hoại chuyện tốt của người ta! Đúng là đồ thiếu đạo đức!





      “Dạ ~ mẹ a~, mẹ gọi điện cho con có chuyện gì ?” Nhiếp Tiểu Thiến phá tan cản trở của Đới Xuân Diệu, rốt cục tiếp được điện thoại, ra là mẫu thượng đại nhân, may là tiếp điện đúng lúc, bằng lại bị nghe bài ca rít gào.





      Clap clap clap…...... Nhiếp Tiểu Thiến xoay lưng về phía Đới Xuân Diệu, sau khi đống phương ngôn, rốt cục tâm cam lòng tình nguyện đem di động đưa tới trước mặt Đới Xuân Diệu “Này, mẹ em muốn chuyện với .”





      Đới Xuân Diệu lập tức mở cờ trong bụng, mặt khổ sở vì chưa thỏa mãn dục vọng, nháy mắt nở ra như đóa phù dung, vội vàng tiếp nhận di động, ôn nhu gọi tiếng dì, tận lực bồi tiếp chuyện, đống lời vô nghĩa. Nhiếp Tiểu Thiến chịu nổi bộ dáng nàng dâu của , chạy vào trong phòng vệ sinh rửa mặt, chờ lúc ra, Đới Xuân Diệu vừa vặn cúp điện thoại.





      tán gẫu những chuyện gì với mẹ em mà lâu như vậy?”





      “Bí mật!” Đới Xuân Diệu giơ tay lên làm động tác xuỵt, còn : “Mẹ muốn chúng ta lễ quốc khánh về nhà ăn cơm.”





      “Cái gì?” Nhiếp Tiểu Thiến hai mắt trừng đến độ sắp rớt cả ra ngoài “ là mẹ ai? Đó là mẹ của em chứ!”





      Đới Xuân Diệu vươn rộng tay ra ôm vào lòng, tham lam ngửi mùi sữa tắm thơm ngát người , vô lại : “Của em cũng như của chúng ta, mẹ em phải mẹ sao?







      ************

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 25: Gặp lại Lâm Sinh





      Cái gọi là ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, nếu khoảng chừng sáu, bảy giờ sáng, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn còn nằm ngay đơ chảy nước miếng. Đới Xuân Diệu cấp tốc làm cho tỉnh ngủ. Cái gọi là sáng sớm vân vân gì đó, lúc này vận động có thể hữu ích cho thể xác và tinh thần, tăng cường sức đề kháng, bảo trì vóc dáng tốt, còn có thể làm cho cả ngày đều tràn đầy sức sống nha.





      Kéo theo thân mình tràn ngập nước miếng vào phòng tắm, tắm rửa cái, quả nhiên là tinh thần sảng khoái, Nhiếp Tiểu Thiến húp cạn bát cháo trắng bàn, hôn chụt cái lên mặt của Đới Xuân Diệu để báo đáp lại. Lâm Thanh Hà sáng sớm gọi điện tới, để ăn mừng em bé được nửa năm, buổi tối muốn mời hai người bọn họ tới nhà ăn cơm. Đơ người~ làm cho Nhiếp Tiểu Thiến lo lắng hãi hùng chính là, bạn này ở trong điện thoại tự mình đích thân xuống bếp.





      ấy tự mình xuống bếp...... Tự mình xuống bếp...... mẹ ơi ~ Nhiếp Tiểu Thiến cả đời đều quên được lần sinh nhật năm đó của Lâm Hồi Mộc, Lâm Thanh Hà cũng tự mình xuống bếp làm cơm! Đen tuyền, dính lộc cộc lộc cộc, quả trứng chén dầu, ăn vào làm đau bụng ba ngày liền, nếu phải là bị buộc bất đắc dĩ, mới muốn mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng lấy thân thử độc đâu!





      Đêm nay, biết lại muốn nháo thành loại nào đây! Mà lại nhìn Đới Xuân Diệu chuyên tâm lái xe biết chút việc nào năm đó, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng bỗng nhiên dâng lên tia cảm giác tội ác. Chú em này theo mình nhưng ra được ăn thứ tốt gì, ở cục diện rối rắm ngược lại giúp mình thu thập vài thứ trở về, hơn nữa hôm nay...... Ô~ là ủy khuất vị đại thiếu gia này mà!





      suy nghĩ gì vậy?” Đới Xuân Diệu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến liên tục thay đổi biểu tình, nhịn được hỏi.





      , có gì, nhớ hôm nay chúng ta phải đến nhà Tiểu Lâm Tử ăn cơm nha.” Nhiếp Tiểu Thiến chột dạ lắc lắc đầu, lại nhịn được nhắc nhở câu “ ấy đích thân xuống bếp.”





      “A?” Đới Xuân Diệu vô cùng bất ngờ, giọng mang theo tia tán thưởng: “ là nhìn ra Lâm Thanh Hà còn là người phụ nữ đảm a!”





      Đảm ? Là muốn mưu sát chồng cùng bạn bè có? Nếu ấy là người phụ nữ đảm , như vậy Nhiếp Tiểu Thiến chính là ra được phòng khách, vào tới phòng bếp, tài nghệ song tu, tuyệt thế nàng tốt! người nào mà lại biết Lâm Thanh Hà mỗi lần nấu cơm, phải là làm đổ nồi, chính là đổ nguyên cả bao muối vào nồi!





      Vừa đến bệnh viện, Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng chạy đến hiệu thuốc lĩnh “Dạ phất cát tinh viên con nhộng”, “Hoàng liên tố phiến”,“Tả Lị Đình” (*) giống như những lần trước, nếu cự tuyệt được, vậy chỉ còn biện pháp đề phòng phải sao, đáng thương Xuân Diệu ngốc này còn đem Lâm Thanh Hà liên tưởng là vợ đảm mẹ hiền, aiz......





      (*tên các loại thuốc chữa ngoài)





      Hai ngày nay Liễu Mi Nhi rất khác thường, nhìn thấy luôn nghiến răng nghiến lợi, lông mày dựng ngược lên, Nhiếp Tiểu Thiến tuy rằng biết cụ thể là vì sao, nhưng là trong lòng cũng có thể đoán được đại khái, phải là vì Đường Tống mỗi ngày có việc gì cũng ngang qua cửa phòng làm việc của , gặp được vấn đề gì lại muốn cùng thảo luận hay sao.





      Tôi nhổ vào! nghĩ rằng tôi thích như vậy sao, tôi mong chờ đừng tới làm phiền tôi nữa là đằng khác, nhưng là mỗi lần đều là vì công việc, cũng tiện cự tuyệt a! Dù sao người ta cũng là do viện trưởng bỏ ra số tiền lớn mới mời được, nếu đắc tội , chừng lãnh đạo của bệnh viện chơi nha! Bất quá trở lại, Liễu Mi Nhi cũng là nhàn rỗi, suốt ngày phải là chạy vào phòng làm việc của Đường Tống, cũng là nhìn chằm chằm , giống như tìm ra mọi sơ hở để bắt kẻ thông dâm!





      Nhìn mà xem, ta vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tiểu Thiến xem xong bệnh cho bệnh nhân thứ mười ba, rốt cục lạnh lùng cười tiếng, ánh mắt giống như con dao bay vụt cắm phập lên người Nhiếp Tiểu Thiến, khiến cho Nhiếp Tiểu Thiến toàn thân được tự nhiên. Ông trời a ~ cuộc sống như vậy rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc đây! Nhiếp Tiểu Thiến thể nhịn được nữa.





      “Liễu Mi Nhi, nhìn chằm chằm vào tôi làm gì, mặt tôi có chi phiếu sao?” Nhiếp Tiểu Thiến bên đặt bút viết xuống, cau mày đặt câu hỏi.





      nàng này đến là tốt, cũng hoảng vội, liền vòng quanh Nhiếp Tiểu Thiến vài vòng, thét lớn tiếng : “Tôi nhưng ra rất tò mò có ba đầu sáu tay gì, như thế nào lại câu dẫn được Đường Tống suốt ngày dạo qua phòng làm việc của , phải chỉ là y phục phẳng lỳ thêm đôi mắt chuông đồng hay sao? Tôi có điểm nào so ra kém đây!”





      Ơ! Con mẹ nó, đây là công kích người trắng trợn nha! Y phục phẳng lỳ sao? Cho dù trước ngực có lõm xuống cũng thể phủ nhận Nhiếp Tiểu Thiến người phụ nữ nha, ánh mắt to tròn làm ghen tỵ sao! Cái gì mà câu dẫn! mới chính là kẻ chuyên câu dẫn, câu dẫn kẻ có tiền khắp thiên hạ nha! Đầu óc của Đường Tống bị cửa kẹp nên mới suốt ngày chạy đến phòng làm việc của , điều này có thể trách sao? Chính cũng rất chán ghét trông thấy Đường Tống! con mẹ nó chứ, vừa nhìn thấy liền nổi giận trong bụng, vẻ mặt kẻ bạc tình giả bộ thâm tình, muốn tiến lên trát cứt vào mặt !!!





      mỗi điểm đều mạnh hơn tôi, còn có, về phần Đường Tống vì sao cứ muốn chạy về hướng này, nên hỏi ta hơn, hoặc là do ta mắt chó đui mù chen lấn đầu óc, hoặc là cũng có thể tôi có mị lực nào đó!” Nhiếp Tiểu Thiến hai tay chống nạnh, khinh miệt nhìn ta cái, : “ cho rằng ai cũng giống như thích Đường Tống a, xem ta như bảo bối, tôi tại coi ta như bụi cỏ! Đừng lộn xộn đem tôi cùng ta quấy chỗ, câu dẫn được ta, cũng đừng chạy đến nơi này của tôi mà trút giận! Tôi tuy tính tình yếu đuối, nhưng là cho phép bất kỳ ai đến bắt nạt tôi đâu!”





      đến chỗ kích động, Nhiếp Tiểu Thiến thậm chí còn đứng lên, hung hăng trừng mắt Liễu Mi Nhi mặt xanh mét, : “Nhiếp Tiểu Thiến tôi phải là người để cho có thể bình luận, còn có, việc về Đường Tống đến đây là chấm dứt, tôi đặc biệt lại với lần nữa! Tôi và ta có quan hệ gì! có quan hệ gì!”





      Rít gào xong, Liễu Mi Nhi cũng ngây dại, Nhiếp Tiểu Thiến cũng ngây dại.





      A! Con mẹ nó! cẩn thận lại để lộ ra khí phách!





      Ở góc tường ngoài cửa, có thân hình cường tráng khoác áo blue trắng để lại dấu vết chậm rãi rời , vẻ mặt tối tăm.





      Vẫn đều quen nhìn Liễu Mi Nhi quái gở cùng chính mình chuyện, Nhiếp Tiểu Thiến lúc này cuối cùng cũng xả được giận, hết giờ làm việc, mang theo túi xách của mình, tinh thần sảng khoái tiêu sái ra ngoài. Đới Xuân Diệu nở nụ cười diễm lệ như hoa sơn trà nở rộ đón chào , ở dưới ánh mặt trời, chàng đẹp trai, xe hơi hào nhoáng, khỏi làm cho Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng run rẩy, là đẹp trai a ~ cực phẩm a ~ đây là người đàn ông của Nhiếp Tiểu Thiến mình a ~ đắc ý lắc lư mái tóc ngắn của mình, thuận tiện hai mắt trợn lên đằng đằng sát khí nhìn các nàng đối với người đàn ông của mình chảy nước miếng, nhăn nhăn nhó nhó ngồi vào trong xe.





      đường đến nhà Lâm Thanh Hà, hai người dừng lại mua bó hoa. thể rằng Lâm Hồi Mộc cũng là người có tiền, tuy rằng còn kém xa so với Đới Xuân Diệu nhà , nhưng vẫn là làm cho Nhiếp Tiểu Thiến phen chảy nước miếng. Nhà của bọn họ là ở khu cư xá cao cấp nhất thành phố, tuy rằng là ba phòng hai sảnh, nhưng bên trong trang hoàng có thể là cực kỳ sáng tạo, nếu đem ra so sánh, nhà trọ độc thân kia của Nhiếp Tiểu Thiến chỉ có thể gọi tổ chim.





      Bấm chuông cửa hồi lâu, mới có người chạy ra mở cửa, chỉ thấy Lâm Hồi Mộc ôm trong ngực đứa bé trai xinh như búp bê, tay cầm tã tay cầm bình sữa, biểu tình chua xót nhưng lộ ra tràn đầy hạnh phúc, mà Lâm Thanh Hà sao, chính là vung đại đao ở trong phòng bếp chạy đông chạy tây, Nhiếp Tiểu Thiến có chút hâm mộ nhìn nhà ba người bọn họ, trong đầu đột nhiên lên ý niệm, nếu có thể cùng Đới Xuân Diệu như vậy là tốt.





      Lâm Thanh Hà nghe thấy được động tĩnh, từ trong phòng bếp nhô đầu ra, trong miệng ngậm túi nước tương, tay cầm dao thái, tay cầm con cá còn chưa đánh vẩy, hướng bọn họ nháy mắt ra hiệu, xem như chào hỏi.





      Đới Xuân Diệu thấy thế, khỏi cảm thán: “Lâm Thanh Hà quả nhiên là kỳ nữ, tay miệng cùng sử dụng, ở trong giới đầu bếp chỉ e có mình ấy mà thôi!”





      Nhiếp Tiểu Thiến vẻ mặt lo lắng nhìn phòng bếp, do dự có nên cho Đới Xuân Diệu chút về cơn ác mộng của mọi người hay , nhưng là sau khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Lâm Hồi Mộc, mạnh mẽ nuốt xuống lời muốn bị chặn lại ở trong cổ họng.





      “Hôm nay chỉ có bốn người chúng ta thôi sao? Ăn đơn giản thôi cũng tốt lắm rồi, cần gì phải làm cho Lâm Thanh Hà lao sư động chúng! Ha ha ~” Nhiếp Tiểu Thiến lau mồ hôi, cười gượng, nếu như hai vợ chồng bọn họ đồng ý, rất nguyện ý ra ngoài mời khách, cũng muốn ở chỗ này chờ thức ăn của Lâm Thanh Hà!!!





      Lâm Hồi Mộc phi thường nhanh nhẹn lật úp người của em bé xuống, đặt lên đầu gối, cởi tã ngấm nước tiểu ra, lau vội vàng cái mông của em bé, thay miếng tã mới! Động tác này cơ hồ làm lưu loát liền mạch, quả nhiên là qua nghiêm chỉnh huấn luyện a! Siêu cấp vú em!!





      phải, còn có em họ của nữa.” Lâm Hồi Mộc .





      “Em họ rất tuấn tú nha, tuyệt đối là loại hình YY [tự sướng] của cậu!” Lâm Thanh Hà lại nhô đầu ra, cầm trong tay cây thông, hướng Nhiếp Tiểu Thiến chớp mắt vài cái.





      Ô? Đới Xuân Diệu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, tới gần chút, nhìn thấy ánh mắt né tránh của , thân mình phát run, phen đem kéo vào trong lòng, cắn răng hỏi: “Mau cho nghe chút , em thích loại hình YY [ tự sướng] như thế nào ?”





      Khụ khụ!! ta ôm quá chặt! Khụ khụ ~~ Lâm Thanh Hà bạn thể có khuôn phép chút sao! Nhiếp Tiểu Thiến u oán nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng bếp, nội tâm bi thương vô cùng, chỉ có thể lấy lòng cười, : “Đương nhiên là như vậy!”





      Lời này vừa xong, tiếng chuông cửa liền vang lên, Lâm Hồi Mộc bởi vì lo cho em bé bú sữa nên ra mở cửa được, nhờ Nhiếp Tiểu Thiến mở cửa. Kỳ Nhiếp Tiểu Thiến rất hiếu kỳ, nếu là biết thích loại hình YY, như vậy lúc trước vì sao giới thiệu cho nha! tri kỷ!





      Nhưng là, lúc mở cửa ra, lập tức đón gió hỗn độn.





      Móa! Đây chính là em họ của Lâm Hồi Mộc! Chính là em họ của Lâm Hồi Mộc! Vì sao làm cho loại cảm giác rợn cả tóc gáy! Ai nha má ơi, sớm nên đoán được, đều là họ Lâm, hơn nữa mặt mày cũng có vài phần tương tự! Nghĩ đến đủ loại hành vi ngày đó của đối với mình, Nhiếp Tiểu Thiến trong sợ run lên, luôn cảm giác được, chuyện phát sinh kế tiếp còn khủng bố hơn so với thức ăn do Lâm Thanh Hà nấu.





      Quả nhiên......





      “Nha! Tiểu Thiến ~ như thế nào là ~~” Lâm Sinh cười đến miệng đều nhanh toe toét đến mang tai, phen nhào tới ôm lấy Nhiếp Tiểu Thiến, trực tiếp xem sắc mặt càng ngày càng đen của Đới Xuân Diệu, lôi kéo tay , kéo đến ghế sô pha ngồi xuống, trong giọng che dấu được hưng phấn “Tiểu Thiến, là khéo a, là khéo a, lại chính là bạn thân của chị dâu tôi, ai nha, sớm biết như vậy bắt bọn họ giới thiệu cho tôi ! là vui, là vui, tôi chúng ta có duyên phận mà~~” Dứt lời, lại ôm lấy Nhiếp Tiểu Thiến ngây người.





      Nhiếp Tiểu Thiến ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt cộng với mùi phấn trang điểm người mới tỉnh lại, vội vàng đẩy ra, hoảng sợ : “Cái kia, cậu…cậu….cậu, cách tôi xa chút, xa chút nha!” Lại vội vàng bắt lấy cánh tay của Đới Xuân Diệu, : “Đây là bạn trai của tôi!”





      Lâm Sinh hôm nay trước khi đến đây chuẩn bị, bởi vì...... trang điểm! Dùng lời của , trang điểm tao nhã đối với người khác cũng là loại tôn kính, càng làm cho chính mình tràn đầy tự tin. Cho nên, hôm nay ăn mặc tỉ mỉ phen, nghĩ tới cư nhiên có thể gặp được Nhiếp Tiểu Thiến người nhất, ông trời là đối với tệ a!!!!





      “Tuy là hoa có chủ, nhưng tôi vẫn đến trồng cây si! Tiểu Thiến, phải biết rằng có ý nghĩa giống như mẹ của tôi vậy! Quả thực chính là người sinh ra tôi lần nữa! Cho nên, đừng rằng tại có bạn trai, cho dù kết hôn, tôi cũng buông tay, cho đến khi đáp ứng tôi mới thôi!”





      Trong ánh mắt ôn nhu của Lâm Sinh tràn ngập quyết tâm tất thắng, miệng thoa son bóng khẽ cong lên, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn mà sửng sốt, lau lau phen cái trán đầy mồ hôi, thủy chung cũng hiểu được chính mình khi nào lại trở thành mẹ của người này, phải chỉ là mới xem bệnh cho có vài lần thôi sao! Đối mặt với ánh mắt đầy phẫn nộ bắn phá lại đây của Đới Xuân Diệu, trong lòng run lên, xong rồi, đêm nay trở về bị trị tội đây~





      **************
      tart_trung thích bài này.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 26: Bữa tối ma quỷ





      Bốn đạo ánh mắt dừng ở mặt Nhiếp Tiểu Thiến, nửa bên mặt nhanh chóng bị nướng chín, mặt khác nửa bên mặt còn lại nhanh chóng bị đóng băng, nhìn chằm chằm miếng “thịt kho tàu” mà Lâm Thanh Hà gắp vào bát mình, ừm, có lẽ là nước tương đổ quá tay, đen tuyền màu, chậm chạp dám nuốt xuống. Có lẽ căn cứ vào nguyên tắc tối thiểu của khách nhân, hai vợ chồng Lâm Hồi Mộc mắt nhìn chằm chằm chớp chiếc đũa treo lơ lửng ở giữa trung của , mặt là tràn đầy tươi cười chờ mong.





      Đới Xuân Diệu ngồi ở bên tay trái , ở dưới ánh mắt hoảng sợ của ăn hết cái cánh gà chiên đầu tiên, mặt vẫn chưa có vẻ gì là thống khổ, chỉ là vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm , thường thường hướng Lâm Sinh bắn xuyên qua vô số ánh mắt sắc bén như tiểu phi đao! Qủa là Lý Tầm Hoan thời đại!





      Bên phải là Lâm Sinh ánh mắt dịu dàng, long lanh như nước cứ dính chặt vào người , ràng là nhiệt tình như vậy, nhưng lại làm cho Nhiếp Tiểu Thiến lông tơ dựng thẳng. Má ơi ~ rốt cuộc tới khi nào mới chấm dứt tình huống như thế này đây.





      “Tiểu Thiến, bạn ăn , nếm thử tay nghề của mình.” Lâm Thanh Hà lại gắp đũa thịt thái sợi mỏng xào rau cần vào bát của , nhìn khí quỷ dị giữa ba người, có cái hiểu có cái hiểu, hỏi: “Lâm Sinh, nữ thần mà em phải là Tiểu Thiến đó chứ ?”





      Ánh mắt của Lâm Sinh rốt cục từ ngón tay thon dài của Nhiếp Tiểu Thiến dời , lộ ra vẻ mặt háo sắc, mỉm cười thực khuynh thành “Chị dâu, chị là thông minh! Đến ~ Tiểu Thiến, ăn nhiều chút, gầy như vậy, tôi nhìn rất là đau lòng a.” Dứt lời, gắp miếng hình dạng hướng miệng Nhiếp Tiểu Thiến đưa tới.





      Phía sau Đới Xuân Diệu tay mắt nhanh lẹ, cạch tiếng kẹp lấy chiếc đũa của , trở tay đơn giản chỉ cần đem vật thể hình dáng kia nhét vào miệng Lâm Sinh.





      “Ai nha, là bạo lực, làm son nước của người ta đều bị trôi hết rồi !!” Lâm Sinh giơ lên ngón tay hoa, miệng bất mãn cong lên.





      Phụt ~~ dạng ẻo lả này ràng chính là thiếu nợ ngược a, tuy rằng đem dẫn trở về chính đạo, lại vẫn là đổi được bản chất M của a!





      tên là Lâm Sinh đúng ?” Đới Xuân Diệu nhíu nhíu mày, lãnh đạm nhìn thẳng “Tiểu Thiến là bạn của tôi, đa tạ thích ấy. Tôi cũng biết ấy rất vĩ đại, nhưng là tôi hy vọng dây dưa với ấy.”





      Lời có tiếng cũng có miếng như vậy theo từ trong miệng ra, Nhiếp Tiểu Thiến là chưa từng nghe qua những lời như vậy, khỏi nghiêng đầu nhìn , chậc chậc ~ mặt mày tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc, người đàn ông của mình rất đẹp trai a ~ ấy hung dữ nha, bất quá đây là ghen sao? Hì hì hi ~~ nguyên lai xuân dược cũng ghen nha!





      Lâm Sinh đôi mi thanh tú nhíu lại, mặt trắng nõn tựa hồ có tia u oán, hai châm giẫm mạnh ở dưới bàn, cũng là sợ hãi ánh mắt lạnh như băng của , : “Tôi thích ấy là chuyện của tôi, tôi theo đuổi ấy cũng là chuyện của tôi, ai cũng có quyền được xen vào!”





      bị cường quyền làm cho run sợ! hay! Nhiếp Tiểu Thiến đầu bị người đoạt lấy lúc, lòng tự tin bành trướng cực độ, nhìn hai người bên cạnh giằng co, tâm tình tốt đến mức quả đều có thể bay lên tận chín tầng mây.





      “A a a a a a!!!” Nhiếp Tiểu Thiến từ ghế dựa nhảy dựng lên “Phi phi phi! Đây là cái gì a, cỗ mùi kỳ lạ, vừa mặn lại vừa chua!”





      Lâm Thanh Hà lộp bộp lảo đảo cái, canh trứng trong tay vẩy cả ra ngoài.





      khó ăn như vậy sao?” nhìn vẻ mặt khoa trương của Nhiếp Tiểu Thiến, rất tin, ràng ngày hôm qua làm mười lần, Lâm Hồi Mộc đều ăn ngon, cầm lên nếm thử miếng, cất bước chạy nhanh vào phòng vệ sinh, ói ra......





      “Ách...... Thịt kho tàu này cũng đừng ăn...... Đến, nếm thử con cá này, đây là món tủ của mình.”





      Đới Xuân Diệu ực mạnh hai chén nước lọc, cùng Nhiếp Tiểu Thiến hai mặt nhìn nhau, do dự có muốn hay đưa mình vào nguy hiểm, lại nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Lâm Hồi Mộc, quyết định buông tha. bàn đầy món ăn, người nào dám ăn, cho dù là trư cũng ăn ! Những thứ trong bụng con cá này căn bản là chưa được lấy ra, canh trứng đem đường trở thành muối, cánh gà chiên đem dấm chua trở thành nước tương, rau cần xào thịt căn bản thể cắn được, con cua...... Còn chưa có nấu chín bưng lên, gà hầm nhân sâm có vị gì. Mọi người thử xem đồ ăn này có thể ăn được , chỉ còn cách là làm cơm rang trứng, kết quả là nồi cơm điện chưa ấn nút xuống, đến bây giờ vẫn còn lềnh bềnh nước.





      Aiz ~~~ Nhiếp Tiểu Thiến sớm đoán trước có kết cục này, nên ôm hy vọng đối với Lâm Thanh Hà, lại càng nên cố gắng tin tưởng bạn cải tà quy chính!





      Đới Xuân Diệu ngồi ở bên cạnh cũng rốt cục chịu nổi, nhà hàng ăn, mời khách. Kết quả là, năm người mang theo em bé như bị kích động chạy đến nhà hàng, ăn bữa no bụng. Lúc trở về, Đới Xuân Diệu bắt đầu lôi chuyện cũ ra, hai tay khoanh trước ngực ngồi xuống ghế sô pha, mặt lạnh nhìn thẳng Nhiếp Tiểu Thiến, ép hỏi: “ chút.”





      gì?” Nhiếp Tiểu Thiến tâm tình rất tốt, lầm bầm , lại đút cá cho Ninh Thái Thần, phát mặt người này có chút vui.





      “Chuyện ngày hôm nay.”





      “A? phải là đều nhìn thấy rồi hay sao?” chuyện vớ vẩn đó còn có gì để mà , như là đoán được mà còn hỏi.





      là, Đường Tống khi nào trở thành bạn trai của em rồi?” Trong phòng nhiệt độ hạ xuống còn độ, giọng của Đới Xuân Diệu cứng ngắc, hai mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến điềm nhiên như có việc gì “ hỏi, có phải là em cũng có ý định ra đúng ?”





      Nhiếp Tiểu Thiến nghi hoặc, đoạn nghiệt duyên kia của và Đường Tống, phải là Đới Xuân Diệu sớm biết rồi hay sao?





      phải sớm biết rồi hay sao, sau chuyện cũng qua rồi, em tại còn liên quan gì đến ta nữa.” Nghĩ tới là người hẹp hòi, cũng bồi thêm câu.





      Đới Xuân Diệu đột nhiên đứng lên, sắc mặt xanh mét, phen giữ chặt lấy Nhiếp Tiểu Thiến, cắn xuống bả vai .





      “Ô ~ đau!” Nhiếp Tiểu Thiến hô đau, giãy giụa, suy nghĩ phải rời khỏi , nhưng là càng giãy giụa, liền ấn càng chặt, giống như muốn bóp nát xương cốt của .





      rốt cuộc lại làm sao vậy, em lại làm sai ở đâu sao!” Nhiếp Tiểu Thiến tức giận, sau bữa cơm êm đẹp trở về liền hướng phát giận, đây gọi là chuyện gì!





      Mặt ra hàn quang tiến tới gần, trong ánh mắt bỗng nhiên hừng hực lửa giận, miệng môi mím chặt, trong phòng khách khí trong nháy mắt bị đè nén. Đới Xuân Diệu thở hổn hển, mày kiếm sít sao vặn thành bánh quai chèo, giảm thấp thanh : “Ngay tại hai ngày trước, lấy thân phận là vị hôn phu của em xuất ở bệnh viện, đúng ? Nghe mấy ngày nay còn luôn chạy đến văn phòng của em, số lần nhìn thấy em còn nhiều hơn so với thấy em!”





      Vị hôn phu? Trí nhớ quay trở ngược lại ngày nào đó! Nhiếp Tiểu Thiến mới đột nhiên nhớ tới, lúc Lâm Sinh hướng cầu hôn, Đường Tống dùng cái này làm bia đỡ đạn giúp giải vây, nhưng là chuyện này ngày đó phải là giải thích qua với rồi hay sao, tuy rằng tỉnh lược bỏ qua chi tiết vị hôn phu này, nhưng là cũng cần thiết phải có phản ứng lớn như vậy ! Lúc ấy Đới Xuân Diệu cảm xúc rất kích động, nếu tỉnh lược chi tiết vị hôn phu này, chừng còn muốn cùng Đường Tống đánh nhau, tiếp, Đường Tống đến phòng làm việc của đều là vì công việc, chính mình cũng thể đóng cửa gặp ? Điều gì cần ràng, mình cũng với rồi, chẳng lẽ muốn làm cho Nhiếp Tiểu Thiến phải từ chức sao?





      Bất quá, Xuân Diệu của , là ghen tị sao?





      Nhiếp Tiểu Thiến bất đắc dĩ thở dài, đem chuyện xảy ra tỉ mỉ lần, lại phi thường thành khẩn bảo chứng giấu giếm bất kỳ chuyện gì nữa, Đới Xuân Diệu sắc mặt mới thư hoãn chút, phen đem ôm ngang đứng lên, áp ngã xuống giường, đến lúc cần vận động rồi!





      Nửa đêm, đột nhiên có số điện thoại lạ gọi đến, Nhiếp Tiểu Thiến tiếp máy, móa! tiếp biết, vừa nghe giật nảy mình! Cư nhiên là tên Lâm Sinh hỗn đản! làm sao mà biết được số của mình? Nhiếp Tiểu Thiến suy nghĩ suốt đêm, rốt cục nghĩ tới khả năng duy nhất!





      A a a a a a! Lâm Thanh Hà sát thiên đao khốn khiếp! Phản đồ! Tôi nhất định phải diệt !!





      trở lại, nhiều ngày nay Đới Xuân Diệu biểu tương đối khá, dùng từ tề gia nội trợ trong gia đình hình dung về là thích hợp nhất. Chính là bề ngoài nhìn như thuần lương nhưng trong tâm lại rục rịch! Ăn xong cơm tối, ôm Nhiếp Tiểu Thiến ngồi xuống ghế sô pha. Trái hôn , bàn tay của lại tiến vào bên trong quần áo ngừng sờ soạng.





      Nhiếp Tiểu Thiến biết, tên hỗn đản này lại tinh trùng lên não!





      “Tiểu Thiến a ~”





      “Hử ?”





      “Gần đây bộ ngực giống như lại lớn nha!”





      “......”





      bàn tay người nào đó nắm quyền chủ động, say mê ở bên trong cảm xúc cảm tốt, tay kia cởi nút thắt nội y của “Ô? Tiểu Thiến, phát hai bánh bao của em lớn đều nhau!”





      A! đáng ghét! Tên hỗn đản này rốt cuộc là muốn nháo thành loại nào! Cho sờ soạng còn ngại đông ngại tây, sờ chính ! Nhiếp Tiểu Thiến nổi giận, bốp ~ đánh cái ngang đầu Đới Xuân Diệu, tức giận hò hét : “Cầm thú! mỗi lần sờ đều chỉ sờ có bên phải! Có thể lớn bằng nhau được hay sao! A!”





      Đới Xuân Diệu bị đáng trúng đau đến nhăn mặt, ủy ủy khuất khuất : “ sai rồi, như vậy hai tay cùng nhau sờ!” Dứt lời, tay kia nhanh chóng đưa vào bên trong y phục của .





      “Này! Đủ rồi!”





      “Tiểu Thiến a ~~”





      cuối khẽ giơ lên, thanh ôn nhu tràn ngập sủng nịch, Nhiếp Tiểu Thiến chịu được nổi nhất chính là gọi như vậy, cảm giác cả người đều mềm nhũn ra.





      “Tiểu Thiến, cuối tuần là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội , đến lúc đó chúng ta cùng chứ!”





      Gì! Gặp tộc trưởng? Nhiếp Tiểu Thiến chần chờ chút, dựa theo thời gian mà , cùng Đới Xuân Diệu dường như phát triển có điểm hơi nhanh!





      “Thế nào? Ông nội muốn gặp em lâu rồi!” Đới Xuân Diệu cúi đầu cười, cắn cái lên cổ Nhiếp Tiểu Thiến.





      “Ô~~ kia...... Được rồi.”





      Bên trong phòng sáng mờ mờ, Đường Tống nhìn chằm chằm vào màn hình phát ra ánh sáng, nhìn xem email của năm năm, tâm co thắt lại. 365 phong bưu kiện, 365 ngày, phong cũng thiếu, nguyên lai, sau khi rời khỏi, Nhiếp Tiểu Thiến ở tại chỗ đợi năm, mỗi ngày đem những điều mình tưởng niệm viết cho . Mà Đường Tống lại nhẫn tâm ngưng dùng hòm thư này, suốt bốn năm có mở ra lần nào. Nếu phải ở năm trước, trong lúc vô tình mở hòm thư này ra, thậm chí biết mình từng làm cho Nhiếp Tiểu Thiến thống khổ như vậy, bất lực như vậy, như vậy. Nếu như lúc ấy nhìn, nhất định đổi ý thôi du học mà quay về hay ?





      Chuyện cũ nghĩ lại mà vẫn ràng như trăng chiếu sáng tỏ a, cảnh còn người mất, mọi chuyện còn được như xưa, Đường Tống chua xót cười cười. Ngón tay tại màn hình điện thoại di động nhàng hoạt động, tên người liên lạc lên ở bên trong, cái tên nhất được xếp đầu, mặc dù có chút ánh sáng nhợt nhạt từ chiếc đèn bàn, nhưng nhìn cũng có chút thê lương.





      Em rốt cuộc còn thương nữa sao? Em là còn thương sao? chút đều có sao? Nhưng là Tiểu Thiến, còn em, đến lúc mất , mới phát em đến nhường nào. xin lỗi, tại bắt đầu, bồi thường gấp bội cho em, còn kịp ? Chờ chút, chớ quá nhanh, đuổi theo em.







      ***************
      tart_trung thích bài này.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 27: Đại thọ tám mươi





      Vốn tưởng rằng mở yến hội tại nhà hàng lớn, nhưng là Đới Xuân Diệu ông nội của thích phô trương, chỉ cần tổ chức ngay tại trong nhà, mời vài thân bằng bạn hữu tới ăn bữa cơm, mọi người đoàn tụ chút, Nhiếp Tiểu Thiến trái tim thấp thỏm mới thoáng đập chậm lại. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên gặp tộc trưởng, hơn nữa lại là người cầm lái xí nghiệp lớn nhất thành phố, cho nên thể khẩn trương, huống hồ, Nhiếp Tiểu Thiến căn là còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, biết nên mặc y phục như thế nào, tặng quà gì. Dù gì cũng là nhà giàu, hẳn là cái gì cũng thiếu, nếu đến đó với hai tay trống trơn, tựa hồ cũng có chút tốt lắm. Loại tâm tình khẩn trương này vẫn duy trì đến tận trước lúc tan tầm, Đới Xuân Diệu tới đón .





      hôm nay ăn mặc rất đơn giản mà gọn gàng, đầu tóc để ý qua, ngắn ngủn vô cùng lanh lợi, khóe miệng tràn đầy ý cười, đem vật gì đó ở trong tay đưa cho Nhiếp Tiểu Thiến.





      phòng thay quần áo để thay bộ này , hẳn là có mua sai.” Đới Xuân Diệu nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Nhiếp Tiểu Thiến khi mở hộp ra, trong lòng đầy ấm áp. Đây là chiếc váy liền áo, phải chạy khắp cả khu thương mại mới lựa chọn được, giầy cũng là lựa chọn lâu mới tìm được.





      muốn Tiểu Thiến nhà mình xuất xinh đẹp trước mặt các vị trưởng bối.





      Qua năm phút đồng hồ, Nhiếp Tiểu Thiến từ phòng thay đồ ra, vẫn như trước là mái tóc ngắn ngủn, khuôn mặt trắng nõn là đôi mắt to tràn đầy linh khí, chiếc váy liền áo làm bằng tơ lụa có ống tay, màu hồng phấn vô cùng tao nhã và tinh xảo, bên eo phủ cái crystal tạo thành đai lưng, càng đem vóc người của phác họa lung linh hấp dẫn, đôi giày cũng là màu hồng phấn phối hợp rất chuẩn với bộ váy liền áo cùng màu, mặt phẳng nghiêng phía có thêu thêm hình hai bông hoa đào trong suốt sáng lấp lánh, vừa khác biệt lại có vẻ trang nhã. Quả nhiên là người dựa vào ăn mặc, Nhiếp Tiểu Thiến giờ rất giống như thất tiên nữ, toàn thân đều tràn ngập tiên khí. Đới Xuân Diệu bất giác có chút nhìn đến ngây cả người, sửng sốt lúc lâu mới phản ứng lại, ánh mắt lộ ra thưởng thức cùng thương, choàng qua vai cùng nhau bước ra xe.





      Xe chậm rãi chạy trong thành phố, xuyên qua đường cái hỗn loạn tấp nập, đường cái lớn. Nhiếp Tiểu Thiến nhìn trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng chột dạ, cầm tay Đới Xuân Diệu, giọng : “Nhẽ ra em nên ......”





      “Làm sao vậy?” Đới Xuân Diệu nghiêng mặt, trông thấy trán của lộ ra lấm tấm mồ hôi, hiểu ra khẩn trương, vội vàng an ủi : “Yên tâm, em hôm nay phi thường xinh đẹp, phi thường khả ái, hơn nữa, Tiểu Thiến của chúng ta vĩ đại như vậy, đáng như vậy, mọi người trong nhà thích em.”





      “Nhưng là, nhưng là...... trong lòng em vẫn có loại dự cảm tốt, cảm thấy chuyện đêm nay bị em quấy nhiễu.” Tuy rằng nghe như vậy, trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến vẫn là nắm chắc. Chỉ tự trách mình quá bình thường, lại lớn hơn hai tuổi, ưu tú đến chói mắt như vậy, , đúng là cảm thấy mình xứng với .





      Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy tự ti.





      , luôn ở bên cạnh em. Yên tâm , cha mẹ cũng phải là con cọp ăn thịt người, bọn họ cũng ước gì sớm chút để cho mang về cho họ nàng dâu” Đới Xuân Diệu ôn nhu làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy an lòng, lại thừa dịp kẹt xe, nghiêng người sang hôn lên trán cái.





      Hít hơi sâu, được rồi, coi như là bất đắc dĩ ! Nhất định phải thành công! Dù sao con dâu cũng phải gặp mặt bố mẹ chồng, cũng tốt, có thể thừa dịp cơ hội này xem mẹ của có phải là mẹ chồng ác hay .





      Xe hơi bon bon ở đường, lái vào vùng ngoại thành, nhiệt độ chung quanh lập tức giảm xuống, hai bên là rừng cây rậm rạp, từng tầng lá cây dày đem ánh mặt trời che ở bên ngoài, Nhiếp Tiểu Thiến hạ cửa kính xe xuống, cảm thụ gió đêm từ bên ngoài thổi từ từ vào bên trong xe, có loại cảm giác tươi mát. Ô tô rốt cục ở trong sân dãy biệt thự dừng lại, Đới Xuân Diệu xuống mở cửa xe, dắt Nhiếp Tiểu Thiến ra.





      Trong sân có năm đến sáu chiếc ô tô đậu, đều là loại ô tô rất cao cấp như của , còn có vài chiếc xe mà biết tên gọi, chỉ cảm thấy chúng nó từ bên trong ra bên ngoài, từ xuống dưới đều rất quý hiếm, phi thường quý hiếm.





      Biệt thự là theo phong cách Châu Âu, còn chưa tới cửa nhưng nghe thấy thanh huyên náo ở bên trong phòng, Đới Xuân Diệu gắt gao nắm lấy tay Nhiếp Tiểu Thiến, đẩy cửa mà vào. huyên náo trong phòng bỗng dưng bị đình chỉ, ánh mắt của mọi người đều nhìn về thân hình nhắn xinh xắn ở bên cạnh , là với đôi mắt to, vẻ mặt ngượng ngùng của lần đầu tiên mới đến, hoặc khen ngợi hoặc khinh bỉ, đều làm cho Nhiếp Tiểu Thiến trở thành Alexander.





      Nhiếp Tiểu Thiến lẳng lặng theo ở phía sau Đới Xuân Diệu, trong phòng lại khôi phục bộ dáng trước khi bọn họ đến, ước chừng có hơn mười người, tuy rằng mọi người đều làm bộ như có việc gì, nhưng là vẫn là cảm giác được ánh mắt đánh giá, ánh mắt này thậm chí từ lúc mới bước vào cửa liền dừng lại ở người , mang theo vài phần nóng bỏng.





      “Xuân Diệu......” Nhiếp Tiểu Thiến dè dặt gọi tiếng.





      “Làm sao vậy?”





      cũng cho em biết, bọn họ chú ý đến em như vậy.”





      Nhìn bộ dáng ủy ủy khuất khuất của , Đới Xuân Diệu nhịn được vuốt vuốt mái tóc ngắn của , cúi đầu : “ có việc gì, đều là bằng hữu thân thích. Em chỉ cần theo là được, đến đây, mang em đến giới thiệu với người nhà của .”





      Trong phòng trang hoàng phi thường tinh tế, ngay cả đèn đặt ở bàn trong phòng khách cũng đều có giá trị xa xỉ, tất cả vật dụng trong nhà đều là theo phong cách châu Âu, cả mặt đất đều trải thảm, cho nên có thanh của giày cao gót, phòng khách cùng nhà ăn là tách ra, tại đại bộ phận khách khứa đều hoạt động ở trong phòng khách, Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt xẹt qua hai người đàn ông có diện mạo tương tự Đới Xuân Diệu, xem chừng đây chính là hai người của , lại cùng làm quen với hai người chị dâu của , tao nhã xinh đẹp, dáng người cao gầy, thoạt nhìn cũng phải là người khó gần.





      Nhiếp Tiểu Thiến theo Đới Xuân Diệu vào phòng khách, đứng ở trước mặt phu nhân trung niên, thể , bà bảo dưỡng hết sức tốt, thoạt nhìn cũng chỉ giống như người mới bốn mươi, lúc này phu nhân phân phó bảo mẫu ít chuyện, nhìn thấy con tiến vào, mặt lập tức chất đầy tươi cười, chỉ là nụ cười này làm lộ ra tuổi.





      “Mẹ, đây là bạn của con, Tiểu Thiến.” Đới Xuân Diệu vô cùng thân thiết đối với phu nhân, khoác ở cánh tay bà làm nũng.





      Tiểu Thiến thấy thế, mặt tròn vo bầu bĩnh lên nụ cười tự nhận là cực kỳ ngọt ngào, nhu thuận gật đầu, : “Chào dì.”





      “Ừm......” Phu nhân hướng khẽ gật đầu, xem như tỏ vẻ hữu hảo, ánh mắt nhưng vẫn chưa từng rời khỏi , sau khi quan sát xong, bà mới có lễ cười cười, : “Tiểu Thiến là làm việc gì?”





      Tuy rằng bà đối với chưa có bất kỳ lời và việc làm có thiện cảm gì, nhưng là ánh mắt của bà lại tràn ngập lạnh lùng, thậm chí có tia khinh thường, Nhiếp Tiểu Thiến mới nhớ tới, vừa rồi lúc vào ánh mắt đáng giá hẳn là xuất phát từ nơi này, trong lòng luống cuống lo sợ, nhưng vẫn như trước trấn định : “Con là bác sĩ.”





      “A? Bác sĩ ngoại khoa sao?”





      , phải.” Gặp gỡ ánh mắt bức người của bà, Nhiếp Tiểu Thiến do dự chút, : “Khoa hậu môn.”





      Phu nhân mặt cứng đờ, lời nào liền xoay người trở về phòng bếp. Nhiếp Tiểu Thiến lưng tầng mồ hôi lạnh, nghĩ tới mẹ chồng tương lai của lại có khí thế và lực uy hiếp lớn đến như vậy, mới vừa rồi sợ tới mức thiếu chút nữa ra lời, may mắn Đới Xuân Diệu liên tục đỡ sau lưng , yên lặng truyền dũng khí cho .





      khí trong nhà ăn có chút cứng ngắc, giọng cười sang sảng phá tan loại khí đắm chìm này, chỉ thấy từ cầu thang có thân thể cường tráng xuống, ông lão tóc hoa râm, nhìn ông mặt mày hồng hào, bộ dáng tươi cười hòa ái, đây chắc hẳn là ông nội sĩ quan của Đới Xuân Diệu, trong tay ông còn dắt theo đứa bé trai mập mạp đáng .





      “Ông nội!”





      Đới Xuân Diệu hướng Nhiếp Tiểu Thiến cười gật gật đầu, choàng qua vai kéo lên phía trước, mắt phượng nheo lại, : “Đây là Tiểu Thiến.”





      “Ông nội khỏe ạ.” Nhiếp Tiểu Thiến nhu thuận kêu tiếng, ông lão tạo cho cảm giác khác xa so với vị phu nhân kia, ở trước mặt ông còn cảm thấy khẩn trương, ngược lại có loại cảm giác thân thiết.





      “Ai nha, đây chính là Tiểu Thiến sao?” ông lão cười đến con mắt đều híp lại thành đường cong , lôi kéo tay Nhiếp Tiểu Thiến ngồi xuống, : “Tốt, tốt, tốt, ánh mắt Xuân Diệu của chúng ta quả nhiên tốt.”





      Ô~~ Nhiếp Tiểu Thiến mặt đỏ lên, đây là khen xinh đẹp sao? Ông nội quả nhiên là ông nội, có phẩm vị!





      “Ông nội, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”





      “Ừm, ngoan ~ tốt, đến, đến, cùng tâm với ông nội.” ông lão đối với cháu dâu tương lai này rất là thích, cùng chuyện nhà rất ăn ý.





      Cùng ông lão hàn huyên lâu, Nhiếp Tiểu Thiến cũng dần dần buông lỏng cảm giác luống cuống, nhịn được đánh giá mọi người trong phòng, nhìn cách năng của bọn họ, hẳn phải đều là những người có địa vị cao, Nhiếp Tiểu Thiến lưu lại tưởng tượng, thầm tự với chính mình đợi tí nữa cần phải tự làm trò cười cho thiên hạ. nhìn xem nhập thần, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm giác được hai đạo hồng quang trước mắt, cơ hồ là muốn chọc thủng cả mắt của .





      Như thế nào lại gặp ở đây? Nhiếp Tiểu Thiến bối rối!





      “Ông nội~” cả của Đới Xuân Diệu dẫn theo người đàn ông trẻ tuổi lại đây “Đây là bạn tốt của cháu ở nước Mĩ, Đường Tống, lúc trước làm phiền tới cậu ta nhiều, mới bảo vệ được Tiểu Đào Tử trong bụng Cẩm Văn.”





      Ông lão nghe thấy thế, vội vàng đứng lên, nụ cười cảm kích, cùng nắm tay.





      Mặc dù là cùng ông lão bắt chuyện, nhưng dư quang của Đường Tống đều có rời khỏi Nhiếp Tiểu Thiến, nghĩ tới ở chỗ này chạm mặt . Đây chẳng phải là do ông trời sắp đặt trước hay sao? Nghĩ như vậy, khóe miệng khỏi hơi hơi nhếch lên, hướng Nhiếp Tiểu Thiến vươn tay ra, ôn nhuận cười cười, : “Bác sĩ Nhiếp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”





      lúc Nhiếp Tiểu Thiến do dự nên ứng đối như thế nào, nghe thấy ông lão cất cao giọng : “ ra là hai đứa biết nhau sao? là khéo gặp!”





      “Dạ, cháu làm việc cùng bệnh viện với bác sĩ Nhiếp, cũng là bạn học thời đại học.”





      “Xin chào.” Nhiếp Tiểu Thiến vươn tay ra bắt tay , lễ phép tính mỉm cười.





      “Tiểu Thiến!” thanh quen thuộc mang theo tia tức giận từ xa đến gần, phen tách hai cánh tay ra.





      Đới Xuân Diệu sắc mặt biến thành màu đen, mắt nhìn chằm chằm Đường Tống, tràn ngập địch ý, nắm chặt tay của Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ muốn rời khỏi đây. Nhưng là ngay ở tại phía sau, thanh phi thường hài hòa vang lên.





      Xuân Diệu ~~” mềm dẻo đến kỳ cục, nghe xong xương cốt đều muốn mềm nhũn.





      gương mặt trái xoan, tóc uốn gợn sóng, trang điểm kỹ càng, thản nhiên đến bên cạnh Đới Xuân Diệu, tay rất là thuần thục ôm lấy cổ , trước mặt mọi người, hôn chụt lên má cái, làm nũng : “ Xuân Diệu, chúng ta nhiều năm rồi gặp nhau, mấy năm nay em còn tưởng chết bầm ở đâu rồi chứ! có nhớ đến em hay vậy~”





      Đới Xuân Diệu thân mình cứng đờ, ánh mắt cũng cứng đờ.





      Hai người này ngay trước mắt mọi người lắc lư, thân mật khăng khít, đặc biệt Đới Xuân Diệu đối với nhiệt tình ôm ấp, hôn như lửa nóng này điểm cự tuyệt, làm cho ngực của Nhiếp Tiểu Thiến dâng lên trận lửa giận, đây coi là cái gì! Chính mình ngay cả nhìn Đường Tống liếc mắt cái cũng được phép, cư nhiên có thể ở trước mặt mình cùng người con khác ôm ôm ấp ấp tình chàng ý thiếp, càng giận hơn là, này dáng người cực kỳ nóng bỏng!





      Tức chết người được! Nhiếp Tiểu Thiến tức giận đến mặt đều xanh mét, phổi đều muốn tức điên! Gạt tay Đới Xuân Diệu ra, bỏ .





      Đường Tống thấy thế, lập tức đuổi theo.







      *************
      tart_trung thích bài này.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 28: Gặp phải chia rẽ





      “Xuân Diệu ~” thanh nghiêm khắc gọi Đới Xuân Diệu cố gắng gạt bàn tay của Nghiêm Cầm Cầm ra để đuổi theo Tiểu Thiến “Trở lại, ba có việc tìm con.” Đới Kiến Quốc vẫn chưa xuất , từ trong thư phòng xuống, đem màn vừa phát sinh thu hết vào trong đáy mắt, mặt chút thay đổi chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh ông, ý bảo ngồi xuống.





      “Ba, xin chờ cho chút, con lập tức quay lại ngay.” Đới Xuân Diệu sửng sốt, cứ nghĩ tới sắc mặt khó coi vừa rồi của Tiểu Thiến, trong lòng gấp muốn chết, chẳng quan tâm đến sắc mặt cứng ngắc của Đới Kiến Quốc, liền muốn xoay người đuổi theo Tiểu Thiến.





      Xuân Diệu ~ làm gì thế a~” Nghiêm Cầm Cầm bị vứt bỏ, tay lại như rắn nước quấn lên “, em mang gặp ba mẹ em, bọn họ đều rất nhớ nha!”





      bên kéo, bên dụ dỗ, Đới Xuân Diệu sửng sốt có di động nửa bước, Đới Kiến Quốc thấy thế lên, đến trước mặt , mặt chút thay đổi nhìn cái, : “Tới đây , theo ba gặp bác Nghiêm, phương diện làm ăn bọn họ cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”





      Đới Xuân Diệu trong lòng chỉ nghĩ đến Nhiếp Tiểu Thiến, nghe thấy chính cha của mình như vậy, cũng mới nhớ tới, những năm gần đây, rất nhiều hạng mục lớn của Phú Duyệt đều là cùng hợp tác với tập đoàn Trung Hằng, mà tổng tài của tập đoàn Trung Hằng chính là cha của đứng trước mắt này- Nghiêm Cương. Cho nên, do dự. Ngay tại phía sau, vợ chồng Nghiêm Cương tới, nhìn thấy thiên kim bảo bối của mình cùng tam công tử Đới gia ở cùng chỗ, mặt ra biểu tình vừa lòng.





      “Bác Nghiêm, hai người vẫn khỏe chứ ạ.” Đới Xuân Diệu lễ phép thăm hỏi, lại cùng bọn họ bắt tay.





      Bộ dạng của Nghiêm Cương cao lớn thô kệch, bụng bia thoạt nhìn giống như mang thai sáu tháng, mặt bóng loáng mỡ, vợ của ông ta thập phần đoan trang, bề ngoài mỹ lệ, cử chỉ tao nhã, Nghiêm Cầm Cầm hẳn là di truyền gien tốt đẹp của mẹ mình.





      “Vài năm gặp, Xuân Diệu càng ngày càng tuấn tú lịch , tại lại phụ trách quản lý cả Phú Duyệt, có thể là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a.” Nghiêm Cương từ trong tưởng tượng tán dương , cho nên việc Nghiêm Cầm Cầm cự tuyệt bất kỳ người đàn ông nào đến gần mình, ông ta cũng có dị nghị gì, bởi vì ở trong cảm nhận của ông ta, người đàn ông xứng với con của ông ta, cũng chỉ có mình tam công tử của Đới gia này mà thôi.





      “Người em a, cậu quá khen rồi, thằng bé ngốc nếu có Cầm Cầm làm nửa đổng cùng tốt rồi, đều lớn tuổi như vậy rồi, ngay cả đều tìm được a.” Đới Kiến Quốc khiêm tốn vỗ vỗ bả vai Đới Xuân Diệu, có lẽ ở trong lòng ông sớm hy vọng hai nhà làm thông gia với nhau rồi.





      Mấy năm trước, Nghiêm Cầm Cầm mực học ở trường hải ngoại, tìm được cơ hội thích hợp, nay cũng học thành tài trở về, hơn nữa thoạt nhìn đối với Đới Xuân Diệu cũng rất là có ý tứ, là đến lúc cường cường liên hợp. Đới Kiến Quốc tuy rằng lui về phía sau, nhưng thực chất vẫn là người đứng đầu tập đoàn Phú Duyệt, rất nhiều quyết định trọng yếu vẫn là do ông làm chủ. Đới Xuân Diệu trong lòng đương nhiên cũng hiểu điều này, nhưng là thiệt tình thích vì tiền tài ích lợi mà tạo thành hôn nhân, cho nên những năm gần đây, vẫn đều có vâng theo lời đề nghị cường cường liên hợp của cha mình. Nhưng là tại, nhìn cảnh tượng cha mẹ hai nhà trò chuyện với nhau vui vẻ, trong lòng lên tia sầu lo.





      *************





      Nhiếp Tiểu Thiến nổi giận đùng đùng từ trong phòng chạy ra, vườn quá lớn, cũng biết nên chạy đâu, nhìn thấy vườn nho, liền chạy tới đó, ngồi xuống chiếc ghế dài. Kỳ là có chút hối hận, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, hôm nay lại là lần đầu tiên gặp cha mẹ , liều lĩnh chạy ra ngoài như vậy, khẳng định để lại ấn tượng tốt lắm cho bọn họ, sau, nếu là Đới Xuân Diệu đuổi theo , vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy mình về nhà? Hay là mặt dày mày dạn quay trở lại?





      Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng vui vẻ, quả nhiên, Xuân Diệu nhà vẫn rất là để ý đến . Ngồi ngay ngắn thân mình, làm ra bộ dáng ủy khuất.





      “Tiểu Thiến.” Phía sau truyền đến thanh ôn nhu, đôi tay nhàng mà đặt ở vai .





      Con mẹ nó! Đây phải là Đới Xuân Diệu! Như thế nào là người này!





      Nhiếp Tiểu Thiến ngây người, tình nghiêm trọng ngoài dự liệu của , người đảm nhiệm bạn trai giờ vứt bỏ để ý tới, đuổi theo lại chính là bạn trai cũ. Nên làm cái gì bây giờ? Muốn lạnh như băng để ý đến sao? Hay là nhào vào ôm ấp gào khóc? Nhiếp Tiểu Thiến tại rất tức giận, rất ủy khuất, rất khổ sở, vì cái gì tên hỗn đản kia đến an ủi !





      “Tiểu Thiến ~ đừng như vậy, trở về . Chuẩn bị đến giờ cơm rồi.”





      Thanh vẫn ôn hòa như cũ, giống như lúc trước, Nhiếp Tiểu Thiến nghe được trong đầu mềm nhũn. Nếu Đới Xuân Diệu có thể hướng kiên nhẫn dụ dỗ tốt rồi, trong lòng chua xót, biết vì sao nước mắt cứ như thế liền rơi xuống.





      Đường Tống nhìn thấy sống lưng của khẽ rung động, trong lòng cảm thấy đau lòng, đến trước mặt , ngồi xổm xuống, thay lau nước mắt, nhàng vỗ phía sau lưng , ôn tồn : “Chúng ta về nhà , để cho em phải thương tâm.”





      A! Con mẹ nó! Nhiếp Tiểu Thiến ngẩn người, nhịn được muốn chửi chính mình, là do mình váng đầu sao? Cư nhiên cùng Đường Tống ở trong này khóc thút thít, đây là muốn làm gì! Nhiếp Tiểu Thiến, mi thanh tỉnh lại chút coi.





      cần, tôi sao, ở đây chút nữa là tốt thôi.” Nhiếp Tiểu Thiến có thói quen phải tránh người, rút tay ra khỏi tay , phen lau nước mắt mặt, nhìn về phía nơi khác.





      Đới Xuân Diệu còn mau ra đây, Đường Tống còn lăn !





      Với cục diện như bây giờ, Nhiếp Tiểu Thiến trừ bỏ chính mình phải tự giải quyết, điềm nhiên như có chuyện gì trở lại bên trong phòng kia, tựa hồ có biện pháp nào khác, bởi vì có nắm chắc nếu như vừa , Đới Xuân Diệu đuổi theo trở về. Vừa rồi quả các phương diện của kia đều tốt hơn so với mình, hơn nữa, mẹ của Đới Xuân Diệu tựa hồ cũng rất thích ta, lúc nhìn ta, ánh mắt của bà đều là thương, tuyệt giống như khi nhìn mình, trong mắt trừ bỏ lạnh lùng chính là khinh thường. Nghĩ đến đây, cảm thấy rét run.





      Nhiếp Tiểu Thiến a~, lúc trước bất quá chỉ là ép mua ép bán, mi tội gì đem chính mình biến thành chật vật như vậy, tình cỡ nào tín nhiệm, mi chẳng lẽ biết sao? cười lạnh, thu thập lại cảm xúc của mình, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hướng bên trong phòng đến.





      “Tiểu Thiến, chờ chút.” Đường Tống đuổi theo, bỗng nhiên ôm lấy .





      “Em cũng thấy đấy, Đới gia chính là nhà giàu có, căn bản phải là nơi mà người bình dân như em có thể vào, thái độ của cha mẹ ta đối với em rất ràng như vậy, vừa rồi ôm ta tên là Nghiêm Cầm Cầm, là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Trung Hằng, bọn họ có mối quan hệ rất tốt với Đới gia, ta cùng Đới Xuân Diệu coi như là thanh mai trúc mã, gần đây ta cũng được nối nghiệp cha mình, hai nhà ràng có ý đồ kết thông gia. Hơn nữa......” Đường Tống nắm chặt người giãy giụa ở trong lòng, chần chờ chút, tiếp tục ràng lắm em có biết hay , Đới Xuân Diệu từ trước đến nay cùng bất kỳ nữ nhân nào lui tới, kỳ chính là mực chờ Nghiêm Cầm Cầm tại hải ngoại du học trở về......”





      Đoàng ~ tiếng~ trong đầu Nhiếp Tiểu Thiến giống như bị nổ tung, trống rỗng. Khí lực giãy giụa còn, để mặc Đường Tống ôm mình.





      Tại sao có thể như vậy? Đới Xuân Diệu phải vẫn đều giống với những người con khác? Tại sao lại lừa gạt mình? Chẳng lẽ như vậy chơi rất vui vẻ sao? Nhiếp Tiểu Thiến bối rối, tâm hoảng ý loạn, căn bản biết nên làm thế nào cho phải.





      ...... làm sao mà biết được?” vẫn là có điểm tin, bởi vì trực giác cho biết Đới Xuân Diệu phải là hạng người thích đùa bỡn tình cảm của như vậy.





      ? Ha ha, cả thế giới này chỉ sợ có mình em là biết chuyện này ? tin em có thể hỏi thẳng Đới Xuân Diệu!” Đường Tống vừa , đột nhiên nở nụ cười, trong mắt lên tia giảo hoạt.





      Đới Xuân Diệu cuống quít chạy khắp nơi tìm kiếm Nhiếp Tiểu Thiến, đứng ở chỗ rất xa, nhìn thấy hai người gắt gao ôm nhau ở chỗ, trong lòng lo lắng nháy mắt bị chậu nước đá dập tắt. vốn tưởng rằng là Đường Tống cường hành yếu thế ôm , Nhiếp Tiểu Thiến khẳng định đẩy ra, nhưng là đứng hồi lâu, Nhiếp Tiểu Thiến thế nhưng tia muốn động, ngược lại rất hưởng thụ.





      Ha ha ~ cùng tình nhân cũ hợp lại rất vui vẻ phải ? Đới Xuân Diệu mặt nháy mắt đen lại, ánh mắt lạnh lùng, cũng quay đầu lại trở về bên trong phòng.





      Nhiếp Tiểu Thiến trong đầu lộn xộn biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng là có việc rất ràng, phải rời khỏi cái ôm ấp này, vòng tay ôm ấp ấm áp này thời gian từng khó có thể quên được, nhưng là tại tuyệt đối cần, thậm chí có chút bài xích. Cơ hồ là theo bản năng, dùng sức đẩy Đường Tống ra.





      Trở lại Đới gia thôi, phỏng chừng lúc này mọi người đều đợi ăn cơm. Nhiếp Tiểu Thiến cười khổ, nếu là diễn trò, cần phải hoàn thành chức nghiệp đạo đức, đem trận này trình diễn hoàn . thất tha thất thểu về phía trước, Đường Tống cau mày, lo lắng theo ở phía sau, vài lần muốn đỡ lấy , đều bị hung hăng đẩy ra.





      ra, ấy lại chán ghét mình như vậy.





      lần nữa trở lại bên trong phòng, Nhiếp Tiểu Thiến tìm được Đới Xuân Diệu và Nghiêm Cầm Cầm ngồi cùng chỗ, tự nhiên khoác tay của , làm nũng : “Xuân Diệu, em có chút khát.”





      Đới Xuân Diệu nghiêng mặt nhìn , trong ánh mắt có hơn vài phần xa cách, thản nhiên : “Ngoan ~ nước ở bàn trong phòng ăn, chính mình lấy .” xong, lại tiếp tục cùng Nghiêm Cầm Cầm cười cười.





      Hai người trước mắt cực kỳ chói mắt, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng lạnh, lạnh, ê ẩm chua chát khó chịu hít thở thông, nhưng là vẫn còn an ủi chính mình nhất định phải trấn định, chạy vào nhà ăn rót đầy hai cốc nước đá.





      Phu nhân nhìn thấy tiến vào, vẫn là lễ phép tính cười cười, : “Hôm nay là đại thọ tám mươi của cha chồng tôi, nhà chúng tôi nhiều người, cũng biết có thích nghi được .”





      Nhiếp Tiểu Thiến mạnh mẽ nở nụ cười đáp lại, giọng : “ sao ạ.”





      “Đúng rồi, ba mẹ làm nghề gì? Là công ty gia đình hay là cán bộ nhà nước?”





      Trong câu hỏi mang theo giọng cực hữu hảo, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác được loại cảm giác khuất nhục, nhưng là vẫn là lễ phép : “Cha con qua đời, mẹ con chỉ là viên chức .”





      “A......” Phu nhân tượng trưng gật gật đầu, liền hề để ý đến nữa.





      Lúc ăn cơm, Nhiếp Tiểu Thiến trở lại bên cạnh Đới Xuân Diệu, lần lượt ngồi xuống bên cạnh . Nhưng là, biết như thế nào, những người thân thích trong nhà liền đem kéo đến ngồi bên cạnh Nghiêm Cầm Cầm, hình như là sắp xếp từ trước. Trong lòng thống khổ vạn phần, lại vẫn là im lặng cúi đầu lên tiếng.





      Trước khi tới đây, Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ tới rất nhiều loại tình cảnh gặp cha mẹ của , lại đơn độc có nghĩ tới tình cảnh như thế này, chật vật chịu nổi.







      *****************
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :