1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thực Hoan Giả Yêu - Tịch Hề (c35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20 được yên bình


      Lúc con người đổ bệnh cả thể xác và tinh thần đều yếu ớt, Đồng Niệm cũng ngoại lệ.

      Lúc mở to mắt, bên gối còn ai, sờ bên cạnh độ ấm tan, làm cho những thứ thấy đêm qua như là ảo giác.

      Cơn buồn ngủ tan, Đồng Niệm cúi đầu đến cửa sổ, chỉ thấy bệ cửa sổ màu trắng có dấu giày màu đen, đưa tay sờ sờ nhìn thấy đầu ngón tay dính vết bẩn, khẳng định cảnh tối qua phải là mơ.


      Tối hôm qua trời mưa rào, gột rửa bầu trời đen trở nên sáng sủa. Tia nắng ban mai lấp ló sau ánh mặt trời, làm khuôn mặt tái nhợt của Đồng Niệm nhuộm màu ửng đỏ.

      Nếu Lăng Trọng xin phép cho ở nhà nghỉ bệnh, cũng muốn cả ngày đều ở trong nhà, giờ nơi làm cho ấm áp chỉ có .

      Đơn giản thu thập vài bộ quần áo tùy thân, Đồng Niệm xách hành lí xuống lầu. viết giấy để lại cho Lăng Trọng, dặn dò người hầu vài câu rồi xuống, mình rời khỏi biệt thự.

      Hồi lâu cũng xa dần những con đường xe cộ đông đúc, nhìn thấy đám người huyên náo, tâm tình Đồng Niệm rộng mở, ngồi chuyến xe sớm đến trấn .

      Hai giờ ngồi xe cũng lâu, sau khi Đồng Niệm xuống xe hít hơi sâu chỉ cảm thấy khí kia như nối thẳng đến phổi, khí ngoại ô quả nhiên tươi mát.

      Đưa mắt nhìn đồng hộ, Đồng Niệm xách hành lí, như thói quen đến căn nhà , cửa có khóa, nhàng đẩy ra chậm rãi bước vào trong.

      Căn nhà có ba gian phòng, khoảng được sửa sang, ở phía có hoa ngọc lan, còn bên dưới trồng dưa chuột, toàn là những loại rau quả để ăn.

      Trong nhà có bóng người dọn dẹp vài thứ do tối qua trời mưa to, bà hơi cúi đầu, tuy rằng lộ ra sườn mặt nhưng nhìn ra được khuôn mặt thanh tú.
      " được nhúc nhích ——"

      Đồng Niệm lặng lẽ tới, nghịch ngợm che mắt của bà, cố ý đôi giọng hỏi: “Đoán xem là ai?”

      Nguyễn Nghiên nhàng cười rộ lên, đưa tay vỗ vỗ lên tay : “Đứa này, đến đây mà trước tiếng.”

      Đồng Niệm ôm cổ của bà, cười khúc khích, làm nũng : “Dì à, người ta muốn cho dì kinh hỉ mà!”

      Nhìn thấy cháu , trong lòng Nguyễn Nghiên vui mừng, nhưng bà giỏi biểu đạt cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm sắc mặt Đồng Niệm: “Con bệnh à?”

      sao, chỉ phát sốt thôi.” Đồng Niệm muốn làm dì lo lắng, nhàng cho qua.

      Bởi vì tới đột nhiên, Nguyễn Nhiên có chuẩn bị gì, vội làm thức ăn, thuận tiện đem luộc hai quả trứng đem cho .

      Đem lột trứng ra đưa vào trong chén cho , Nguyễn Nghiên nhìn chằm chằm ánh mắt của , trầm giọng : “Niệm Niệm, xảy ra chuyện gì sao?”

      Đồng Niệm miệng cắn trứng, đầu tựa vào vai bà, quẹt cái miệng nhắn : “Dì à, dì dì có thể nhìn mọi việc sao? Người ta thể có chút riêng tư nào à?”

      Nguyễn Nghiên ảm đạm cười, khóe mắt lơ đãng, toát ra ý tứ sủng nịch, từ đứa bé này mạnh mẽ, hơn nữa sau khi chị bà qua đời, cho tới giờ chỉ chuyện tốt chuyện xấu. Tuy rằng nhà họ Lăng chiếu nhưng bà vẫn lo lắng nhiều.

      Thấy muốn , Nguyễn Nghiên hỏi thêm, ăn bữa sáng xong, lấy chìa khóa ra: “Hôm nay dì có tiết dạy buổi chiều, tủ lạnh còn sủi cảo đông lạnh, con nấu để ăn nhé.”
      Cúi xuống lấy ít tiền đưa cho Đồng Niệm: “Ăn cơm trưa xong siêu thị mua vài thứ, buổi tối dì về làm cho con!”

      “Vâng.” Đồng Niệm gật đầu, chân mày cong cong cười lên.

      Nhìn bộ dạng nghịch ngợm của , Nguyễn Nghiên cười cười cầm túi xách ra ngoài. Bà là giáo viên dạy mỹ thuật tạo hình ở trường trung học của trấn này, tuy rằng tiền lương cao nhưng cũng rất hứng thú với công việc này.

      . . . . . .
      Quán cà phê Lam Điệu, có phong cách thiết kế Bắc Âu, phối hợp với trang sức xa hoa, đủ để làm cho nơi này khác biệt.


      Cửa sổ lớn sát đất, lộ ra hàng ghế sofa thoải mái, ngoài của sổ thủy tinh là bầu trời xanh biếc, người ngồi vào ghế sofa mềm mại nhưng có cảm giác rơi vào đám mây.
      An Hân nhấm nháp cà phê mang tới, quay đầu hỏi người bên: “Hương vị thế nào?”
      Nghe được câu hỏi của , An Nhã bĩu môi: “ ngon lắm!”

      Cà phê ngon như vậy, đến miệng của lại bảo là ngon, An Hân thở dài, cách thưởng thức bất đồng.

      Uống quen An Nhã người phục vụ mang ly nước chanh cho , uống ngụm lúc này trong miệng mới bớt cay và đắng.

      “Chị!” An Hân nhìn chằm chằm , nhịn được hỏi: “Chị kết hôn vài năm, sao lại chịu có con?”

      An Nhã biến sắc, khóe miệng lướt qua tia cười lạnh: “Con? Chị dám có sao? tại có con mà mỗi ngày Lăng Thừa Nghiệp đều tới nửa đêm mới về, nếu chị mang thai biết ta còn kiêng nể gì nữa!”

      Ngón tay chạm vòng quanh cái cốc, An Hân nhăn mày, trầm giọng : “Vậy tại sao lúc trước còn gả cho ta?”

      Uống ngụm nước trái cây, An Nhã mím môi cười cười, mặt lên tia mất mác: “Hân hân, những người đàn ông xung quanh chúng ta, người nào dựa vào gia thế tốt, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, có ai đối với vợ mình trung trinh sao?
      Phụ nữ đời này lấy gia đình cho dù gặp phải Lăng Thừa Nghiệp mà người đàn ông khác cũng đức hạnh như vậy thôi!”

      Trong lời của chị họ tựa hồ khiến An Hân xúc động, đưa mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu.

      bao lâu sau, An Nhãn nhìn về hướng của , thấp giọng : “Chuyện của Lăng Cận Dương và Đồng Niệm, em tính sao?”

      An Hân mím môi cười khẽ, đôi mắt sáng ngời: “Chị, chị đàn ông đều giống nhau, vài năm nay em ở bên cạnh ấy, chắc chắn có người lợi dụng sơ hở. Em lo lắng bằng em hiểu biết.”

      "Với. . . . . ." An Nhã nhíu mi, giọng trầm trầm: “Nhưng nha đầu kia có thể ở bên cạnh Lăng Cận Dương lâu như vậy đơn giản!”

      ta đương nhiên đơn giản!” Đôi mi thanh tú của An Hân nhanh túc, khuôn mặt tinh xảo có ý tàn khốc: “Nhưng ta có bao nhiêu đơn giản cũng đừng mơ tưởng đến chồng của em!”

      Bàn tay nắm cốc càng chặt hơn, hai má trắng nõn của An Hân có vẻ lo lắng, đáy mắt phát ra cảm giác lạnh lùng, như thể đem nắng gắt ngoài cửa sổ thành hơi lạnh.
      . . . . . .
      Dùng cơm trưa xong, Đồng Niệm dọn dẹp phòng sạch , càng làm càng muốn ở lại căn phòng mà tốt này, lúc nay mới cầm túi xách ra ngoài, siêu thị mua đồ ăn.

      Từ ngôi nhà ra, bộ hai mươi phút là đến siêu thị. Thể xác và tinh thần của Đồng Niệm thả lỏng, cất bước dọc bờ biển, nhìn nước biển xanh thẳm phía xaxa, sâu trong đáy lòng chồng chất nặng nề, tựa hồ nhưng mây trắng trời trôi xa.

      Lúc vào siêu thị, cũng có nhiều người lắm, Đồng Niệm mua chút thịt mới, rồi mua cá và mua món thích là ô mai. Cuối cùng cố đến khu hoa quả khô, nhịn được lấy thêm đồ ăn vặt.

      Vài thứ kia ở nhà họ Lăng ít khi được ăn, trong nhà ai ăn nên tự nhiên cũng có ai nghĩ thích nó.

      Từ siêu thị ra ngoài, hai tay Đồng Niệm xách túi đồ to, miệng ngậm kẹo que, tâm tình vui vẻ trở về.

      Lúc tới gần nhà xa xa nhìn thấy có nhiều người. Trong lòng tò mò cũng chạy tới xem, chỉ thấy mọi người vây quanh chiếc xe màu bạc đường khẽ to . Địa phương như thế này rất ít có người có xe sang, muốn xoay người , bỗng phát có chút đúng, nhìn kỹ biển số xe mặt đen lại.

      Đồng Niệm biến sắc, nhanh về nhà, quả thực thấy dì mình đứng cạnh người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú cười, lúc này thần thái tự nhiên trò chuyện vui vẻ.

      nhíu mi tới, chỉ nhìn thấy Lăng Cận Dương mỉm cười, ánh mắt thâm thúy sáng ngời.

      “Em về?” Mắt thấy sắc mặt hợp, Lăng Cận Dương cười tiến tới cầm lấy túi đồ trong tay , ôn nhu bói: “Có mệt ?”

      Đồng Niệm hung hăng ngẩng đầu trừng mắt , trong lòng tức giận, hồn người này tiêu tan, làm sao cho chút yên ổn nhỉ?

      Chương 21 Chơi xấu

      Thời điểm cơm chiều được dọn lên, ngôi nhà tĩnh lặng bỗng náo nhiệt hẳn lên. chiếc bàn lớn, người đàn ông ngồi, cử chỉ tùy ý, hoàn toàn thả lỏng.

      “Cận Dương, đồ ăn có hợp khẩu vị ?” Nguyễn Nghiên cười gắp thức ăn cho , rất nhiệt tình.

      Lăng Cận Dương mím môi cười, lễ phép gật đầu: “Dì à, tài nghệ của dì rất tuyệt.” cầm đũa ân cần : “Dì, dì cũng ăn , cần đón tiếp cháu, chúng ta phải là người ngoài!”

      Nguyễn Nghiên cười rộ lên, nhìn ánh mắt có thâm ý. Ấn tượng của bà đối với tồi, hơn nữa vài năm nay Đồng Niệm ở nhà họ Lăng, ít nhiều cũng được cha con chiếu cố.

      Bên cạnh, Đồng Niệm chỉ cúi đầu, toàn thân lạnh lẽo, người đàn ông kia hở chút là dì ơi, còn phải người ngoài? nực cười!

      Ai là dì của , ai với phải là người ngoài? Làm ơn , họ Lăng còn họ Đồng, sao có thể là người ngoài?!

      “Sao em ăn?” Bên tai vang lên tiếng hỏi , Đồng Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của , cặp mắt thâm thúy kia sau đó, chút nữa cũng bị hút vào đáy mắt đó.

      Đồng Niệm vội vàng dời tầm mắt, mất tự nhiên tức giận : “Ăn, ai em ăn?!” Khi chuyện, dỗi liền gắp hai cái chân gà bỏ vào trong bát của mình.

      Nhìn bộ dạng đối phó của , Lăng Cận Dương cười lớn, lại gắp rau xanh bỏ vào bát của , giọng sủng nịch: “Từ từ ăn, ai giành của em đâu.”

      "Khụ khụ ——"
      Đồng Niệm bị mắc kẹt ở yết hầu, rốt cuộc bị sặc. Con mẹ nó, tên đàn ông sắc mặt đổi nhanh, mắt thấy biến hóa nhanh chóng, chốc biến thành người trai ôn nhu, hết mực thương em !

      Tên hỗn đản này, quả nhiên là diễn rất đạt !

      đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng , Lăng Cận Dương cúi đầu cười, dịu dàng : “Em nha, luôn làm cho người ta lo lắng!”

      Đồng Niệm thiệt bị cứng họng rồi, ho khan thở nặng, nhịn được mắng ở trong lòng. khi nào cần quan tâm!

      Khẩu vị tốt làm cho hỏng hết, Đồng Niệm xưa nay ăn nhiều, buồn bực nên càng ăn ít, dùng chiếc đũa gắp chân gà còn lại trong bát, trong lòng hung hăng mắng .

      bữa tối ngon miệng bị phá hết, người đàn ông này rất đáng giận !
      Thấy đâm chọc vào cái chân gà, mày kiếm của Lăng Cận Dương nhếch lên, đưa đũa gắp chân gà trong bát của , cười phóng túng: “Ăn vô nữa à? Từ có tật xấu, mắt to hơn bụng!”

      !”

      Đồng Niệm nhịn được nữa, hung hăng đập bàn đứng lên, lại thấy dì kinh ngạc, nên nhịn xuống: “Em ăn no rồi.” nổi giận đùng đùng bỏ lại câu, xoay người ra ngoài hóng gió.

      Dưới tán cây ngọc lan, Đồng Niệm ngồi ở giữa xích đu, trong tay cầm bịch khoai tây chiên, cắn răng rắc. nhìn chằm chằm vào clip trong điện thoại mình, lòng vui sướng.
      Bên ngoài thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười vui vẻ, Đồng Niệm đưa mắt nhìn, khóe miệng cười nhạo. Ông ngoại trước kia kinh doanh rượu, tự nhiên có ủ rượu mà dì lại là đệ tử chân truyền nữa. Lăng Cận Dương dám uống rượu cùng dì biết lượng sức !

      Cơm chiều xong, Đồng Niệm bị dì cưỡng chế thu dọn phòng khách, bởi vì nhà này to bình thường có người đến, chỉ có căn phòng ngoài cho Đồng Niệm, còn lại gian phòng khách mà thôi.

      Đồng Niệm quỳ gối bên giường thay chăn, người đàn ông ngồi ở trước nha nhìn trời, trong lòng phát hỏa, động tác dùng sức còn vẻ mặt mất hứng.
      Dọn dẹp phòng xong, bình tĩnh rời thèm nhìn cái.

      Người đàn ông tuy rằng ngắm cảnh nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy giận, ngoéo môi cái, khuôn mặt tuấn tú ôn nhu vô cùng.

      Từ khi mẹ qua đời, hàng năm nghỉ hè Đồng Niệm đều đến nhà dì ở. Năm nay về trước thời điểm làm cho trong lòng dì cảm thấy khác thường.

      đối phó được ánh mắt lợi hại của dì, Đồng Niệm chột dạ kiếm cớ rời , trốn về phòng mình. nằm giường, tâm tình bỗng nặng nề, nghĩ đến việc đến tìm dì giải sâu nhưng ngược lại cảm thấy ngột ngạt.

      chiếc giường , Đồng Niệm lăn qua lộn lại ngủ được, cau mày tâm tình phiền phức. Đặt di động lên bàn, vừa vặn đổ chuông: “Tin nhắn mới….”

      giận dữ đưa tay lấy điện thoại, mở màn hình nhìn thấy hai chữ ‘qua đây’.

      Trừng mắt nhìn dòng tin nhắn kiêu ngạo kia, Đồng Niệm cười lạnh, chút do dự đóng điện thoại lại để bàn sau đó đắp chăn ngủ.

      Nhưng mà ngay lúc sắp sửa ngủ say di động lại vang lên lần hai, dọa giật mình. cắn răng xem, tin nhắn làm cho mặt thay đổi: “Em đến, qua đó.”
      Đồng Niệm nắm chặt di động vọt ngồi dậy, trong lòng giận cuồn cuộn, nhưng sợ làm ra chuyện quá phận.

      thấy dì ngủ, nhàng thở phào, nhanh chóng đẩy cửa chạy tới.
      "Lăng Cận Dương, điên rồi hả? !"

      Mở cửa phòng ra, sắc mặt Đồng Niệm trầm, hạ giọng chất vấn .

      Người đàn ông gối đầu lên cánh tay, nhìn khuôn mặt nhắn hồng hào của , đột nhiên đứng dậy ôm vào trong lồng ngực, đảo mắt đặt dưới thân: “ ngủ ở chỗ lạ quen.”

      Đồng Niệm nhíu mày theo dõi , chỉ thấy con ngươi đen như mực của tỏa sáng, đáy lòng chùn xuống, thầm nghĩ người này say rồi.

      Người này lúc tỉnh còn lại huống chi say rượu?

      Đồng Niệm muốn lãng phí võ mồm, đưa tay đẩy : “Nơi này phải nhà họ Lăng, đừng hồ nháo.”

      Lăng Cận Dương cười mà , cánh tay dài ôm vào trong lòng, dù giãy dụa cũng thoát được. vui đầu vào cổ vô, ngửi mùi hương hoa lài, đôi chân mày nhăn nhó dần buông ra.

      Giãy dụa hồi, Đồng Niệm mệt muốn động đậy nhưng hai chân bị kẹp cứng ngắc, an tĩnh lại.
      Người đàn ông men theo vạt áo ngủ của tham lam vào, sắc mặt Đồng Niệm trắng nhợt, ngăn cản: “ được!”

      Hai tay Lăng Cận Dương ở hai bên thân thể , cúi đầu nhìn đáy mắt hoảng sợ của , đột nhiên hôn lên môi đem thanh nức nở kia chôn vào trong miệng.
      cảnh ấm áp, Đồng Niệm muốn cắn nhưng bị nắm hai má , cử động. Mặt đỏ bừng, tay chân bất động.

      Có lẽ vì say rượu nên đêm nay rất nặng, làm cho khó hô hấp.

      Cho đến khi hít thở được, người đàn ông mới miễn cưỡng ngẩng đầu, đôi mắt chim ưng thâm trầm, gắt gào nhìn người dưới thân mình, ngực thở dốc kịch liệt.

      Đồng Niệm vừa mới được thoải mái hít thở, nghĩ hai cánh tay bên hông lần nữa áp chặt , phẫn nộ ngước đầu lên, thấy Lăng Cận Dương cúi mặt xuống, ở bên tai hỏi: “Em mặc áo ngực sao?”

      Nghe vậy Đồng Niệm nghẹn được, khuôn mặt hoàn toàn đen lại.[/size][/size]
      Last edited by a moderator: 4/10/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22 Thương lượng

      Bên tai là hơi ấm, trong lời của rất nóng, sắc mặt Đồng Niệm bỗng dưng đỏ lên, đôi mắt nhìn trừng trừng. nhìn chằm chằm cái người mang gương mặt tà mị trước mặt, hạ giọng quát: “Lăng Cận Dương, sao chết ?!”

      Người đàn ông cười yếu ớt ra tiếng, nhìn gương mặt nhắn giận dữ, nhếch môi: “ chết em làm sao bây giờ? Em chết cùng ?!”

      Đồng Niệm tức giận trở mình xem thường, nghĩ thầm nếu chết đốt pháo ăn mừng chừng đó! Nhưng ra, chỉ vuốt tóc nhìn .

      Mắt nhìn thấy đáy mắt có ý, Lăng Cận Dương hỏi, cũng đón được suy nghĩ trong lòng . lười so đo với , chỉ cúi đầu muốn cởi bỏ áo ngủ, dừng lại cắn trước ngực cái.

      Ngực bị đau, Đồng Niệm hoàn hồn, mắt thấy trước ngực lạnh lẽo tức giận đến sục sôi nhưng còn chưa ra động tác gì, người kia ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn hỏi: “Em thực mặc áo ngực à?”

      Đồng Niệm tức giận, ngực thở hổn hển, gặp qua người khi dễ người rồi nhưng ai như !

      Tuy rằng ánh mắt của nguy hiểm nhưng người kia bị lơ đãng và ngực phập phồng của hấp dẫn,, sợ con mèo ở trước mặt giơ móng vuốt, vẫn như cũ dời tầm mắt mình .

      Đồng Niệm tức giận quay cuồng, nghĩ nhiều, đưa mặt mình lên há miệng cắn cằm cái, hung hăng dùng sức.
      “Ah đau!”
      Lăng Cận Dương bị đau kêu lên tiếng, chân mày đẹp nhăn lại, cằm bị cắn đau chắc là chảy máu rồi. Đồ có lương tâm này luôn luôn cắn !

      Đợi cho Đồng Niệm buông miệng ra, giãy dụa phẫn nộ, nhưng tay chân bị khống chế.

      "Hư ——"
      Ngón tay thon dài của Lăng Cận Dương sờ lên đôi môi non mềm của , hô hấp mạnh, mùi rượu đập vào mặt . nghiêng người nằm xuống, đầu chôn ở trong hõm cổ của , thanh khàn khàn: “Đừng nháo nữa em, uống say rồi!”

      Bị giam cầm trong ngực, trong lòng Đồng Niệm sốt ruột, đẩy đẩy , thanh lạnh lùng: “Buông ra! Em phải về phòng!”

      vặn vẹo mình trong ngực , làm cho mắt trầm lại, giọng lạnh lùng: “Em còn dám động nữa mặc kệ em phải kì an toàn cũng làm thịt em đó!”
      Sắc mặt Đồng Niệm biến

      đổi, động tác nhất thời dừng lại, toàn thân cứng ngắc. Nhận thấy khác thường, Lăng Cận Dương mím môi chậm rãi buông ra, cánh tay dịu dàng ôm vào trong ngực mình, : “Ngoan ngoãn ngủ cho .” Cánh tay vắt ngang hông nhưng có động tác xâm nhập. Đồng Niệm vô lực giãy, lại sợ nháo quá là dì tỉnh lại nên đành nén cơn giận gây sức ép nữa. Cũng biết sau bao lâu, rốt cuộc ngủ say.

      Sáng sớm ở trấn rất yên lặng, Đồng Niệm còn say sưa ngủ bỗng nghe thấy có người cúi đầu kêu tên , tình nguyện mở to mắt, thoáng chốc tỉnh mộng. Đại não hỗn độn vài giây, chờ phản ứng lại mới phát có chỗ thích hợp. ghé mắt ra ngoài cửa sổ, quả thực nhìn thấy dì đứng đối diện ngoài cửa, giọng kêu : “Niệm Niệm…”

      Cả người đột nhiên căng thẳng, Đồng Niệm giờ khắc này muốn chết. Nếu dì đẩy cửa vào,

      Bất quá Nguyễn Nghiên vội làm nên khi thấy chưa đáp lời tưởng ham ngủ liền rời , đem đóng cửa nhà lại.

      Trông thấy dì rời , Đồng Niệm như trút được gánh nặng, nhàng thở ra, phía sau truyền đến tiếng cười khẽ quay đầu, chỉ người đàn ông cười vui vẻ. “Lăng Cận Dương, tên hỗn đản này!”

      Đồng Niệm trừng mắt nhìn cười bừa bãi, dùng sức năm tay muốn quyền đánh chết cho rồi!

      “Sợ à?” Lăng Cận Dương cười cười, khóe miệng có độ cong hết sức mê người, cặp mắt sâu thẳm sáng chói. Thu giận dữ trong lòng lại, Đồng Niệm giận tái mặt ngồi dậy thèm nhìn sắc mặt ghê tởm làm cho tức giận kia.

      Trở lại phòng mình, đem cửa phòng khóa lại, tắm rửa thay quần áo, vừa mới nhìn thấy tờ giấy ở ngoài cửa sổ, đó viết: đồ ăn sáng ở trong nồi nhớ ăn nhé.

      Cửa phòng đối diện mở ra, người đàn ông thần thái tiêu sái ra, nhìn thấy tờ giấy trong tay , cười : “ đói bụng, nhanh chuẩn bị bữa sáng .”

      Đồng Niệm hung hăng trừng liếc cái, xoay người tới phòng bếp, đem bữa sáng trong nồi chuẩn bị rồi bưng lên bàn.

      Dùng cơm xong, Đồng Niệm đem bát chén rửa, tới nhìn thấy người đàn ông vẫn ở trong sân, nhịn được hỏi: “Sao còn chưa ?”

      Lăng Cận Dương hưng phấn tưới nước cho hoa ngọc lan, nghe hỏi lạnh nhạt : “Hôm nay cuối tuần, có thời gian.” Cánh tay bá đạo dắt ra bên ngoài.

      Khó có dịp đến trấn , Lăng Cận Dương hào hứng đây đó mua đồ, Đồng Niệm tuy rằng muốn nhưng phản kháng. Người ở đây lắm miệng, dám biểu ràng chỉ có thể làm cho có lệ.

      Dùng cơm trưa đơn giản ở nhà hàng , cơm của đồng ruộng tinh khiết hương vị đặc biệt ngon. Ăn cơm trưa xong, Lăng Cận Dương như trước chịu về nhà, kéo Đồng Niệm tới bờ biển, thích chí hưởng thụ. Cuối tuần thời tiết tốt, bọn ở trấn đều chơi đùa, thanh huyên náo dứt bên tai. Đồng Niệm ngồi ở bờ biển nhìn biển rộng phía xa, vẻ mặt cau chặt liền dãn ra vài phần.

      Trẻ con xa xa chơi thả diều, rất nhiều diều hình thù khác nhau bay lượn bầu trời, trông rất đẹp mắt.

      Đưa tay lên trán che khuất ánh mặt trời, Đồng Niệm nhớ lại quá khứ, khóe miệng cười sâu. nhìn chằm chằm vào bàn kéo trong tay trẻ con, tâm tư khẽ nhúc nhích vẻ mặt lắng đọng.

      Diều bay lượn trời xanh, nhìn tự do tự tại, nhưng vận mệnh của chúng nó bị nắm giữ trong tay bàn kéo, cho dù là bay lượn khắp nơi cũng có thể tự mình.

      “Lăng Cận Dương ---” Sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, ánh mắt đưa về phía xa, : “ có khả năng nắm giữ tôi trong tay mãi mãi, làm được, mà tôi cũng cho làm được!”

      Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh bỗng lo lắng, nhíu mi nhìn chằm chằm , nhàng nở nụ cười .

      Nửa ngày, đôi mắt Lăng Cận Dương khinh mị, cắn môi trầm mở miệng: “Đồng Niệm, em muốn nếm chút cảm giác được bay sao? Được rồi, thành toàn cho em lần!”

      Đồng Niệm sửng sốt, đồng tiễn đen thùi thoáng chốc sáng lên, cắn môi hỏi lại: “ sao?”

      Đối mặt với nghi ngờ của , Lăng Cận Dương cúi đầu cười, đôi mắt như nước: “Đương nhiên là ,”

      Tuy rằng người đàn ông này vô cùng ác liệt nhưng dối, Đồng Niệm vui vẻ cười, cả người tỏa ra hào hứng: “Được, lời định!” Khi chuyện vui vẻ đứng lên, quay đầu lại tiêu sái bước . Đám người vui đùa phía trước ầm ĩ chưa tan, có người điều khiển co diều trong tay mình, hình dáng con bướm bay lượn quanh nền trời xanh mây trắng, mọi người đều rất ngưỡng mộ.

      Cảnh kéo dài lâu, diều đứt dây bay mất, gió vô tình thổi qua, cuối cùng rơi xuống biển đảo mắt còn thấy nữa.

      Lăng Cận Dương thản nhiên thu hồi ánh mắt, đáy mắt sâu thẳm là bình tĩnh, chẳng qua ám ảnh qua cơn sóng cuộn mãnh liệt tiềm tàng khác thường được che giấu ở phía sau.
      Last edited by a moderator: 19/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23 Cuộc hẹn
      Lúc chạng vạng Nguyễn Nghiên tan tầm trở về, đẩy cửa nhà ra, đập vào mặt là cỗ mùi khét lẹt. Bà chạy tới phòng bếp, nhanh chóng tắt bếp , đẩy nồi ra.
      Nguyễn Nghiên thấy mặt mày xám xịt, khỏi cau mày hỏi: “Cận Dương đâu?”
      rồi!” Thanh Đồng Niệm vui vẻ, cười gật gật đầu: “Ăn cơm trưa xong rồi.”
      Nguyễn Nghiên lắc đầu, cởi tạp dề người ra, cười : “Đứa này, khi nào biết nấu ăn đây? Dì ở nơi này cũng tập cho con được.”
      Đồng Niệm nghe vậy, miệng cong lên phục chạy tới rửa mặt. Chờ sạch ra làm đồ ăn xong đâu vào đó, đồ ăn đưa lên bàn ăn rồi.
      Nhìn hai món đơn giản bàn cơm, trong lòng Đồng Niệm rất thích, lọ mọ cả buổi chiều nhưng làm được gì, nhưng dì về chỉ có xíu hương sắc đầy đủ. Thoạt nhìn cơm rất ngon, đúng là người bình thường khó mà làm được!
      Người đàn ông kia rời , nhất thời làm cho tinh thần và thể xác Đồng Niệm khoan khoái, ăn hai chén cơm, tâm tình rất tốt. Nhưng sắp tới ngày học lại, còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp nên thể ở lại lâu.
      Buổi sáng hôm sau, Nguyễn Nghiên dậy sớm làm bữa sáng đợi Đồng Niệm thu dọn đồ ra thấy bà mỉm cười nhìn . Trong trí nhớ của rất ít khi thấy dì mình cười dịu dàng như vậy, khỏi làm ngây ngốc.

      Nguyễn Nghiên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt bà vẫn thanh tú bởi vì kết hôn nên dáng người còn rất đẹp.
      “Dì à.” Đồng Niệm ngồi ở bên cạnh bà, bộ dạng lấy lòng: “Dì là đẹp!”
      Đem chén cháo đến trước mặt , Nguyễn Nghiên xoa đầu cười : “Mau ăn , chút nữa dì đưa con ra bến xe.”
      “Vâng ạ.” Đồng Niệm cười gật đầu, bưng chén lên muốn gì đó rồi lại thôi. Kỳ muốn hỏi dì tốt như vậy tại sao dì vẫn kết hôn? Nhưng dám, bởi vì trước đây bà ngoại bắt dì kết hôn cuối cùng lại bức dì bỏ nhà , nhiều năm gặp được người.
      Ăn sáng xong, Nguyễn Nghiên đưa Đồng Niệm đến bến xe, xe còn chưa tới bọn họ tranh thủ chuyện phím.
      Người đường qua lại, thỉnh thoảng thấy có người chuyện cùng dì , ai cũng khen cháu của bà xinh đẹp!
      Đối với lời khen ngợi của mọi người, NGuyễn Nghiên cười mà , mặt bà vẫn ôn nhu nắm tay Đồng Niệm, lơ đãng mở miệng: “Có chút hấp dẫn, cũng thích hợp nếm thử, cảm giác bị thương rất đau!”
      Đồng Niệm ngẩng đầu, đồng tiễn đen láy nhìn chằm chằm dì mình, đáy lòng thắt chặt, cắn môi gì.

      Xe đường dài chậm chậm tới, vẻ mặt trì hoãn của Nguyễn Nghiên, đưa tay vuốt mái tóc của : “Niệm Niệm, tuy rằng chị mất nhưng con còn có dì, dì muốn con hạnh phúc!”
      Chóp mũi Đồng Niệm ê ẩm, đáy mắt có nguồn nhiệt, ôm dì mình, dùng sức đem nước mắt trở ngược lại. Trong lời của dì, hiểu chỉ là có chút chuyện thể định trước.
      Ngồi xe, Đồng Niệm đưa tay từ biệt dì, xe chạy nhìn bóng dáng đứng ven đường, hốc mắt chứa đầy nước mắt đột nhiên tuôn rơi.
      Trở lại Lan Uyển, Lăng Trọng sớm chờ ở phòng khách, thấy khí sắc của tốt lòng ông vui mừng, phân phó nhà bếp làm cơm ăn.
      lần nữa bước vào căn nhà này, Đồng Niệm cảm thấy tâm tình mình nặng nề thêm. Thương lượng ở bờ biển biết Lăng Cận Dương có thực , chỉ có thể chờ xem sao.
      Sau khi ăn cơm chiều xong về phòng ngủ, Đồng Niệm vùi đầu vào sửa luận văn, sửa xong đêm khuya. thu dọn đồ đạc xong muốn trèo lên giường ngủ nghĩ đến thứ gì đó, vội đem khóa cửa phòng lại.

      Nằm giường mềm mại, đáy lòng Đồng Niệm vẫn có chút khẩn trương, người đàn ông kia tâm tình từ trước tới nay rất bất thường cho nên phải phòng bị . Nhưng trong lòng vẫn mong, Lăng Cận Dương tuy đê tiện vô sỉ, bận tâm mặt mũi trong lời của , phải chống chế?
      Trong đầu cân nhắc việc, lâu sau cơn buồn ngủ kéo đến chìm dần vào giấc ngủ, đêm ngủ ngon. Lần thứ hai mở to mắt ngoài cửa sổ trời sáng, đêm an bình làm cho lòng nghi ngờ thêm.

      Lôi cái váy ngắn màu vàng nhạt từ trong tủ ra, Đồng Niệm dùng dây cột tóc màu đen ở bàn cột lên, cầm túi xách xuống lầu, tới gần cửa di động vang lên.
      “A lô?”
      có nhìn số, mà mở màn hình lên là nghe ngay.
      Điện thoại kia truyền đến thanh trầm thấp: “Cho em năm phút, tôi muốn gặp em.”
      Trong lời của đối phương làm cho Đồng Niệm sửng sốt, dần dần nhận ra người nọ, sắc mặt lập tức thay đổi: “Vi Kỳ Hạo?”
      cả kinh, thậm chí thanh bỗng cao lên: “ ở đâu?”
      Người đàn ông cười cười, giọng điệu kiên nhẫn mấy: “Kinh ngạc như vậy sao? Tôi ở ngoài cửa lớn nhà , nhanh ra!” ta tức giận xong, liền ngắt điện thoại.
      Lúc này đây Đồng Niệm hoàn toàn sửng sốt, mặt kích động hướng về phía dưới lầu chạy, lúc qua phòng khách chỉ thấy hai cha con nhà họ Lăng thấp giọng trò chuyện gì đó.
      “Sao lại vội vàng như vậy, xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy hoảng hốt xuống nhà, Lăng Trọng cười hỏi.
      Sắc mặt Đồng Niệm cứng ngắc, xấu hổ cười, ánh mắt xẹt qua người đàn ông đối diện, cố gắng bình tĩnh lại: “ có gì, hôm nay con phải học sớm gặp thầy chuyện về luận văn.”
      Lăng Trọng gật đầu, có nghi ngờ gì, dặn chuẩn bị tốt.
      Đồng Niệm gật đầu, đưa mắt nhìn đồng hồ, ngẩng đấy lên nhìn ngay vào tròng mắt sâu thẳm ở phía đối diện kia, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
      Lăng Cận Dương ngồi vắt hai chân ở sofa, đôi mắt thâm thúy lướt qua mặt , thoáng nhìn sau đó dời mắt hề để mặt .
      Vài câu qua loa, Đồng Niệm vội cầm đồ chạy ra ngoài, cố ý gạt lái xe, vội mở cửa rời .
      Bước ra cửa lớn Lan Uyển, liếc mắt có thể thấy chiếc xe Lamborghini màu trắng, Đồng Niệm chạy tới bên cạnh xe: “Ai cho tới đây?”
      Người đàn ông trong xe nghe hỏi cũng thèm để ý, mở cửa xe ra lệnh: “Lên xe!”
      dám đứng ở chỗ này dây dưa, Đồng Niệm ngồi vào xe tùy ý để ta đưa .
      “Muốn đâu?” Thấy ta khỏi động xe, Đồng Niệm liền hỏi.
      “Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Vi Kỳ Hạo quay đầu liếc cái, sắc mặt hờn giận lại thêm: “Về sau lúc hẹn nhau, ít nhất đừng có mấy lời mất hứng như vậy!”
      Hẹn?!
      Đồng Niệm đột nhiên nhớ tới, thầm cắn chặt răng, chút nữa quên cái hẹn hò chết tiệt!
      Nhìn tình nguyện, Vi Kỳ Hạo thèm để ý, khóe miệng cong lên: “Ăn cùng nhau ?”
      Trong lòng Đồng Niệm sinh tức giận, tự nhiên cũng cho ta cái sắc mặt tốt, hung hăng trừng mắt cái, cúi đầu lời nào.
      Thấy khuôn mặt nhắn tức giận, tâm tư Vi Kỳ Hạo khẽ nhúc nhích, muốn trêu , cười hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
      vốn thích phản ứng lại, nhưng Đồng Niệm nhìn thấy cười, càng tức giận, giọng căm hận: “ biết!”
      Chưa từng có nào ở trước mặt lộ ra cái biểu cảm như vậy, lúc nào cũng nịnh nọt , sớm làm chán ghét. Đáy mắt Vi Kỳ Hạo đầy ý cười, thức thời nữa, lái xe tới con đường phồn hoa của thành phố.

      bao lâu sau, Vi Kỳ Hạo đỗ xe xong đưa người bên cạnh vào.
      cửa hàng mặt tiền lớn, khách hàng khá đông, cửa có treo tấm biển hiệu ‘Hoành thánh Chu Ký’, bốn chữ này làm cho người ta chú ý.
      Nhìn tấm bảng trước mặt, mặt Đồng Niệm giãn ra.
      Last edited by a moderator: 4/10/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24 Thử

      Hoành thánh Chu Ký ở mặt tiền tính lớn lắm nhưng hương vị nổi tiếng, ở địa thế thuận lợi nên khách tới nhiều. Nếu phải khách quen lúc này tới có chỗ.

      “Vi thiếu gia.” Ông chủ cửa hàng khoảng sáu mươi tuổi, thân thể còn cứng cáp, vội ra chào hỏi cùng . Đưa bọn họ tới chỗ sau đó giọng ân cần tiếp đón: “Muốn ăn cái gì?”
      Cái bàn vuông cạnh cầu thang, Vi Kỳ Hạo tự giác nhìn về phía bên người, thấy nhìn chằm chằm bốn phía xung quanh, bộ dáng đăm chiêu, liền hỏi: “Như cũ !”

      Ông chủ cười gật đầu, xoay người tới phòng bếp, bao lâu sau bưng lên hai chén canh cốt hoành thánh.

      Canh ở hoành thánh Chu Ký được nấu từ cốt gà mái, cùng mới hơn mười nguyên liệu bổ dưỡng tạo nên. Nước canh trong suốt trong chén sứ, mặt là hoành thánh, còn có cả hành lá ở nhìn rất hấp dẫn.

      Vi Kỳ Hạo nghe mùi thơm nồng đậm, mặt tươi cười cầm thìa lên uống tước, đôi mắt hoa đào nhàng nheo lại.


      Hương thơm tỏa ra bốn phía, quyến rũ người ta thèm, Đồng Niệm ngơ ngác nhìn vẫn nhúc nhích.
      Hồi kén chọn, đều là mỗi sáng ba làm cho ăn. có thể ăn cả chén lớn nhưng vẫn muốn ăn nữa, bụng tròn trĩnh sau đó quệt miệng làm nũng với ba : ba ơi, cục cưng còn muốn ăn nữa.

      Mỗi lần như thế, ba liền lau miệng cho , quần áo dính dầu mỡ híp mắt cười, xoa bụng bự của , dỗ : cục cưng ăn nữa, ăn nữa bụng đau, ba chừa phần cho con được .

      Hốc mắt nổi lên tầng sương mù, Đồng Niệm kinh ngạc ngây người, ngực từng đợt đập nhanh khó chịu.

      Vi Kỳ Hạo vui vẻ hưởng thụ bỗng nhiên phát người bên cạnh có gì đó lại, nghiêng đầu nhìn qua, thấy hai mắt đỏ bừng ngấn lệ. Sắc mặt cứng đờ, vội cầm thìa múc của , hương vị vẫn ngon có gì lạ.

      “Em sao vậy?” Thấy khóe mắt ướt, Vi Kỳ Hạo mờ mịt nên hỏi .

      Bởi vì trong lời của ta, Đồng Niệm phục hồi lại tinh thần, dùng sức hít hít mũi, mặt cúi thấp : “ có gì.” nghĩ lại lộ biểu cảm trước mặt người ngoài như vậy, cúi đầu bắt đầu ăn.

      Hương vị rất ngon, còn ngon hơn hương vị mà ba từng làm cho . Đồng Niệm múc muỗng bỏ vào trong miệng, trước mắt ra ánh mắt ôn nhu của ba, hốc mắt lại khó chịu.
      Phát cảm giác khác thường của , Vi Kỳ Hạo hỏi, nhìn chằm chằm động tác của , sâu thẳm con người lên ý gì đó.

      Rời khỏi hoành thánh Chu Ký, Đồng Niệm cúi đầu lên xe, dọc đường họ gì, hai mắt hồng hồng, nước mắt khống chế được rơi xuống.

      Xe tới bên ngoài học viện, mày kiếm Vi Kỳ Hạo nhíu lại, quay đầu nhìn chằm chằm Đồng Niệm, giọng điệu ôn hòa vài phần: “Tới rồi.”

      Đồng Niệm nhìn ngoài cửa xe, lại nhìn về phía , thanh khàn khàn: “Về sau có thể đưa tôi tới đó ăn nữa được ?”

      Ngữ khí đầy khẩn cầu của , cặp mắt nhiễm thứ ánh sáng làm cho người ta sinh ra thương cảm.

      Vi Kỳ Hạo giật mình, hơi thất thần, đáy mắt tự giác lộ ra vẻ ôn nhu: “Đương nhiên có thể, muốn ăn bao nhiêu cũng được!”

      Dùng sức hít mũi cái, Đồng Niệm cảm kích gật đầu, giọng : “Cảm ơn.” Sauk hi xong mở cửa xe bước xuống vào trường.

      Thấy ảm đạm tiêu sái bước , trong lòng Vi Kỳ Hạo lướt qua tia khác thường, chờ dịu lại lòng lại thầm mắng: Con mẹ nó! Sớm biết chén hoành thánh có thể làm cho ấy rơi lệ, phí công rồi!

      Giấu buồn bã trong lòng, Đồng Niệm sửa sang lại cảm xúc, vào phòng học, vừa tới đụng ngay Duẫn Mạch ở cửa.

      “Biết ngay cậu lại trễ!” Duẫn Mạch kéo cánh tay , tới hội trường, vừa vừa chuyện: “Quả nhiên nhanh chậm, cũng khó trách mỗi ngày cậu đều nhìn thấy chắc cũng chán rồi.”
      Đồng Niệm hiểu liền cau mày hỏi: “Cậu gì thế?”

      Thấy khó hiểu, Duẫn Mạch trừng mắt liếc cái, kéo nhanh về phía hội trường: “Tiểu thư à, hôm nay cậu tới trường làm người phát biểu lễ tốt nghiệp, cậu biết à?”

      Đồng Niệm ngẩn ra, sắc mặt lại lắng đọng xuống, cắn môi gì. vào hội trường, còn chỗ ngồi, may mắn Duẫn Mạch chuẩn bị, dùng hối lộ mới có được hai ghế đầu.

      Hai người vừa ngồi xuống, thấy nhiều người vào ở cửa lớn, người đàn ông bị vây chính giữa, vẻ mặt lạnh lùng mà bên người còn mang theo vị hôn thê xinh đẹp ôn nhu.
      "Oa ——"

      Ở giữa hội trường vang lên tiếng huýt sáo, mọi người đều bàn luận.
      “Ô ô, Lăng Cận Dương đẹp trai! So với TV còn đẹp hơn,…”

      “Mau nhìn An Hân, ấy xinh đẹp, hai người họ xứng đôi!”

      Đồng Niệm nhìn chằm chằm hai người tới, chỉ thấy An Hân cười với cái. Mà người đàn ông bên cạnh An Hân ánh mắt rạng rỡ, từ đầu tới cuối chỉ nhìn về phía trước.
      thanh huyên náo khắp nơi, nhưng khi người đàn ông đến nhận lấy micro đều biến mất. mỉm cười, lập tức làm cho mọi người im lặng, nín thở ngưng thần yên tĩnh lại.

      thể thừa nhận người đàn ông có năng lực nắm hết mọi thứ trong tay.

      Bởi vì Lăng Cận Dương là sinh viên cũ của học viện, cho nên gần tốt nghiệp trường mời tới tọa đạm lần, chính là làm cho những sinh viên tương lai có thêm gợi ý.

      Lăng Cận Dương mặc tây trang màu đen, cúc áo phát sáng, mỗi cái giơ tay nhấc chân của đều phát ra cao quý tao nhã, mị hoặc mê người.

      Ở giữa hội trường, tiếng trầm thấp vang lên, lời khôi hài của làm giảm bớt khí thế cường hãn toát ra từ người , kéo mọi người vào cuộc trò chuyện.

      Hai mươi phút diễn thuyết, ngắn gọn xúc tích, thời gian còn lại để cho mọi người đặt câu hỏi. Mọi người đều chờ cơ hội như vậy, ai cũng giơ tay muốn được thử.

      Ánh mắt người đàn ông di động ,sắc mặt có chút biến hóa, cười đứng lên : “Thực xin lỗi, có điện thoại quan trọng mọi người chờ chút.” nhanh chóng bước ra ngoài hội trường.


      Lúc màn hình sân khấu sáng lên, hiển thị nội dung bài diễn thuyết vừa rồi, phụ đề chậm rãi chạy, chiếu đoạn phim.

      Phúc chốc màn hình lớn lộ ra ảnh chụp lập tức làm cho mọi người im lặng bỗng huyên náo lên.

      Đồng Niệm buồn chán cúi đầu, bỗng bị Duẫn Mạch túm lấy, ngẩng đầu nhìn thấy tấm ảnh chụp ở màn hình, cả người lập tức kinh hãi.

      Ảnh chụp màn hình lớn, góc chụp tốt nhưng cặp dùi dài thon mảnh khảnh cùng với bàn tay to chạy đùi kia cũng đủ làm cho người ta mơ màng.

      Duẫn Mạch nhìn chằm chằm ảnh chụp hứng khởi tăng vọt, nhịn được cười : “Tớ dám cá, ảnh này chụp chân của phụ nữ, nhưng là phụ nữ rất xinh đẹp!”

      Vài giây ngắn ngủ làm cho toàn thân Đồng Niệm lạnh lẽo, khóe mắt đảo qua, ràng nhìn thấy An Hân nhìn chằm chằm cười, đáy mắt lộ vẻ lo lắng.

      Đồng Niệm thoáng chốc hiểu được, thấy An Hân điện thoại trượt vài cái, ảnh chụp điện thoại biến mất mà Lăng Cận Dương vừa đúng lúc đẩy cửa vào tất cả còn chút dấu vết.
      Last edited by a moderator: 4/10/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25 Khiêu khích ác ý

      Màn hình lớn lại khôi phục lại bài diễn thuyết, thanh dưới hội trường lại dừng lại, lần thứ hai lâm vào im lặng.

      Thời đại như giờ loại ảnh chụp này cũng gây ngạc nhiên, tất cả mọi người để trong lòng. Mắt thấy thần tượng hoàn mỹ trở về, lại cẩn thận dè chừng.

      Lăng Cận Dương đẩy cửa vào, khuôn mặt lạnh lùng mê người, lên bục diễn thuyết tiếp tục chủ đề chưa xong. Đám người ồn ào giơ tay nhưng phải ai cũng có cơ hội được hỏi.

      Trong đó có dài mặc, được gọi, vênh váo tự đắc đứng lên, tinh thần hưng phấn. Đưa tay cất tập ghi chép, đảo mắt qua toàn hội trường, thay đổi đề tài: “Chúng tôi muốn ăn bánh cưới của học trưởng Lăng, có được ?”

      Đề tài vừa được ra toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm.

      Người đàn ông sân khấu, môi mỏng khẽ nhếch, tựa đầu chuyển hướng về phía vị hôn thê ngồi bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng.

      Lúc này, An Hân cũng ngẩng đầu nhìn thấy người bên cạnh, hai mắt e lệ, gương mặt ửng đỏ, cúi đầu tránh ánh mắt mọi người.

      Lăng Cận Dương cúi đầu cười, đáy mắt lên vẻ thâm sâu, nhìn phía dưới sân khấu, ánh mắt thanh minh: “Nếu ăn bánh cưới, cần phải đến Lăng thị làm việc, đây là trong nhưng phúc lợi của nhân viên Lăng thị.”

      "Ha ha ha ——"
      Mọi người cười rộ lên, khí sinh động dị thường.
      Mắt thấy khí hội trường thể khống chế, lãnh đạo học viện vội vàng đưa người lên giải vậy, đồng thời nhân viên đưa Lăng Cận Dương và An Hân hộ tống họ ra bên ngoài.
      Thời khắc cuối cùng của diễn thuyết, hội trường rối loạn, có vài học viên nữa muốn chen vào xin chữ kí, lại bị bảo an chặn lại, gấp đến độ khóc lớn lên.

      Hội trường náo loạn, Đồng Niệm vẫn bất động, mím môi qua, thấy người đàn ông đem An Hân bảo vệ trong ngực mình, bóng dáng lạnh thấu xương.

      Từ hội trường ra bên ngoài, thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng. Duẫn Mạch dù chưa được chuyện cùng thần tượng, nhưng nghĩ đến người bên cạnh khỏi an ủi chính mình, có Niệm Niệm ở đây, muốn tiếp xúc gần gũi với thần tượng là chuyện sớm muộn thôi!

      dưới ánh mặt trời, Đồng Niệm bình tĩnh, Duẫn Mạch thấy đường mà mở miệng, cũng cảm thấy có chút thích hợp, nhưng hỏi lại .

      Cũng may vài ngày sau đó mọi chuyện bình an vô ,Đồng Niệm chuẩn bị thông qua luận văn chỉ còn chờ biện hộ cuối cùng.

      Nghỉ trưa ngày hôm đó, Duẫn Mạch kéo Đồng Niệm ra khỏi trường, tới con phố bán hàng xa xỉ. Chỗ ngồi lần trước ở buổi diễn thuyết, Duẫn Mạch phải đổi túi xách Chanel để được, Duẫn Mạch đau lòng muốn chết khi giờ phải thực lời hứa.

      bán hàng nhận ra Duẫn Mạch, thấy tiến vào, đặc biệt tiếp đón nhiệt tình, đồng thời lấy mấy mẫu túi xách mới nhập về cho lựa chọn.
      “Ô ô đẹp quá!” Duẫn Mạch nhìn túi xách trước mặt, ánh mắt nổi đóm sáng. Nhưng tiền tiêu vặt tháng này của hết, chỉ còn miễn cưỡng đủ mua cái túi để trả cho người ta thôi.

      Đồng Niệm thấy bạn quệt miệng, nhịn được cười trộm, đối với thói quen con nhà giàu tiêu xài bữa bãi thích lắm. “Được rồi, nếu đáp ứng với người ta rồi phải giữ lời thôi!”

      Duẫn Mạch suy sụp thở dài, tay nắm lên cái túi xách đưa cho bán hàng, theo đến quầy tính tiền.

      Trong lúc chờ Duẫn Mạch, Đồng Niệm tùy ý dạo trong cửa hàng, di động trong túi xách vang lên, thấy số gọi đến, muốn cứng rắn bắt máy, nhưng di động bám riết tha nên phải nghe máy.

      “Ở đâu đó?” Ngữ khí của người đàn ông qua điện thoại quả nhiên rất ương ngạnh.
      Đồng Niệm bĩu môi, tính toán cho có lệ: " có chuyện gì?"
      Nhưng tính tình Vi Kỳ Hạo sao chứ, càng muốn xong với ta ta càng mất mặt mà thôi: “Đừng nhiều, địa chỉ !”

      thanh của rất lớn, xuyên qua tai nghe của điện thoại truyền ra ngoài, bên người có người tò mò nhìn, Đồng Niệm cau mày, đành phải chỗ khác chuyện, nhưng còn chưa nghe tiếp: “Chờ tôi!”

      Di động cắt, Đồng Niệm thở dài mạnh, nghĩ thầm rằng người đàn ông này có thể chờ người khác hết vậy?

      "Niệm Niệm!" Duẫn Mạch cầm trong tay cái váy dài, hưng phấn kéo , đẩy vào phòng thay đồ: “Mau mặc vào thử xem, cái này đảm bảo hợp với cậu!”

      Trước mắt Đồng Niệm chơt lóe, người bị đẩy tới phòng thay đồ, nhìn cái váy trước mặt cũng bị hấp ẫn. Váy dài tay màu đỏ, ống dài cắt theo phong cách quần áo, phần eo có đính đai lưng rất nổi bật.

      bán hàng thấy váy bị Duẫn Mạch cầm, kịp chỉ thấy Đồng Niệm bị đẩy thử dồ, vẻ mặt nhất thời ngượng nghịu: “Duẫn tiểu thư, cái váy kia có người đặt trước.”

      đặt tiền đặt cọc chưa?” Duẫn Mạch nhíu mày tới, cười hỏi.
      “Chưa ạ.” bán hàng lễ phép trả lời.

      Xoay người ngồi ở giữa ghế sofa, Duẫn Mạch nhún nhún vai cho là đúng: “Vậy được rồi, nếu chưa đặt tiền cọc quần áo kia ai mua trước của người đó!”

      "Này. . . . . ." bán hàng nhăn mi, muốn lại thôi. Tuy là như vậy nhưng váy này được An tiểu thư đặt trước.

      bao lâu sau, Đồng Niệm đổi váy tới, đứng ở trước kính làm cho mọi người hít vào hơi.
      Ánh sáng của kính nhu hòa quyện với ngọn đèn mờ làm nổi bật chiếc váy màu đỏ, quanh hình dáng xinh đẹp của . Da thịt trắng nõn của như tuyết, cùng với sắc thái của chiếc váy đối lập nhau giống như bức tranh tiên tử.

      "Wow ——"

      Duẫn Mạch vỗ tay đứng lên, khen ngợi ngớt: “Đồng Niệm, quá đẹp luôn!”
      bán hàng vừa rồi còn do dự nhưng lúc này cũng gật đầu liên tục: “Tiểu thư, cái váy này rất hợp với !”

      Nhìn mình qua kính, Đồng Niệm cũng ngẩn người, bình thường ít mặc loại quần áo màu sắc này, cũng muốn nhưng ngờ khi phối hợp người lại hiệu quả như vậy.

      Nhếch môi, chậm rãi buông ra, Đồng Niệm vui mừng gật đầu, đôi mắt rạng rỡ.

      Lúc An Hân đẩy cửa vào, vừa thấy màn như vậy, bóng dáng đối diện xinh đẹp kia làm cho đáy mắt trầm xuống, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      "An tiểu thư!"
      Nhìn thấy người tới, nhân viên cửa hàng vội kêu lên, ánh mắt đảo qua người mặt váy dài, sắc mặt xấu hổ giải thích: “An tiểu thư, cái váy này nếu thích chúng tôi lập tức gọi tổng bộ đem hàng tới.”
      Nghe như thế Đồng Niệm sửng sốt, trong lòng có bao nhiêu hưng phấn tiêu tan hết.

      " cần." An Hân cười cười, khuôn mặt tinh xảo trở lại lúc ban đầu: “Chúng tôi biết nhau.”

      Đồng Niệm quét mắt liếc cái, xoay người muốn thay ra nhưng lại nghe ta : “Niệm Niệm, nếu thích tôi tặng cho .”

      Tặng?!

      Duẫn Mạch tò mò nhìn mỹ nhân bên cạnh, nghe giọng điệu của ta có chút thoải mái.

      Bước chân bỗng dừng lại, Đồng Niệm bình tĩnh quay người lại, đôi mắt nhiễm hàn ý, muốn mở miệng có người lên tiếng trước, giọng lạnh lùng:
      "Ai muốn tặng ——"
      Last edited by a moderator: 4/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :