1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thực Hoan Giả Yêu - Tịch Hề (c35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15 Ái muội ở bàn ăn tối

      Chùm đèn thủy tin ở phòng ăn tản ra ánh sáng màu vàng, mang lại cảm giác ấm áp thoải mái.

      Ở giữa quang cảnh hôn ám, mặt Đồng Niệm biểu tình đen tối, hít hơi sâu, trong mắt đều thấy mọi người mỉm cười, chậm rãi ngồi vào cạnh người đàn ông kia.
      Lăng Trọng thích náo nhiệt, giờ thấy bọn đều quây quanh ở bên cạnh, khỏi vui mừng: “Sở trường của ba là món tỏi sốt sò biển, các con đều phải nếm thử chút .”

      An Hân cười gật gật đầu, trực tiếp đưa tay gắp thức ăn, vừa ăn vừa : “Nửa năm rồi, con muốn ăn sò biển do chú làm đến nỗi trong mộng chảy nước miếng.”

      Lăng Trọng bị lời của nàng dâu làm cho đắc ý cười, ngừng gắp sò biển bỏ vào chén của .

      khí bàn cơm thoáng chốc sinh động, Lăng Cận Dương cầm chai rượu lên ánh mắt ôn nhu hỏi : “82 năm?”

      Bên miệng An Hân còn dính vết dầu mỡ, lúc này nhìn mỉm cười ngọt ngào, lắc đầu : “Đêm nay uống Lafte, em phải nếm thử rượu Mao Đài của chú.”

      Có thịt có rượu thành ra là yến tiệc, Lăng Trọng uống quen rượu đỏ, thân thể của ông tốt, bình thường Lăng Cận Dương cấm ông uống rượu đế. giờ bắt lấy cơ hội, ông tự nhiên cười toe toét, vội phân phó người hầu mang rượu qua.

      Đêm nay khí tót, Lăng Cận Dương cũng có làm khó, cười cười rót rượu, sắc mặt hào hứng.
      Rượu Mao Đài hơn mười năm, nhập khẩu rất thơm và tinh khiết, An Hân bưng ly rượu lên uống ngụm, ánh mắt đen láy nheo lại: “Chú à, rượu này làm ba con say được, khi trở về con cho ba, nhất định con sâu rượu thích thú.”

      Khi chuyện cái miệng nhắn của nhếch lên, nhưng có chút kiêng dè.
      “Uống chậm chút!” Lăng Cận Dương thiếu kiên nhẫn thấp giọng ngăn lại: “Em xem số ghi ở , đừng uống nhanh như vậy!”

      An Hân quệt miệng nhìn , hai má ửng đỏ: “Biết rồi, em chỉ uống chút xíu thôi.” Thời điểm chuyện, ánh mất cười tủm tỉm, mang theo ý tứ nũng nịu đầy cảm xúc.

      Lăng Cận Dương mím môi cười cười, đưa tay gắp thức ăn cho , thêm gì.
      Tính cách An Hân vẫn sinh động như xưa, cái miệng nhắn của ríu ra ríu rít yên, người khác cơ hồ có cơ hội chen vào.


      Nhìn thức ăn bàn, Đồng Niệm nhanh chậm cúi đầu dùng cơm, rất ít mở miệng, ngẫu nhiên hùa theo, để bị coi là lễ phép.


      Lăng Trọng đối với nàng dâu này luôn vừa lòng, huống hồ vừa du học trở về, càng làm cho ông vui mừng thêm. Ở thành phố này có ba gia tộc lớn, trong đó nhà họ Lăng đứng đầu, còn lại là nhà họ An và nhà họ Quyền.


      Nhà họ Lăng mấy năm nay giao hảo tốt với nhà họ An, trưởng tôn của Lăng gia là Lăng Thừa Nghiệp cưới chị họ của An Hân, mà vị hôn thê của Lăng Cận Dương lại là trưởng nữ của An gia, tuy rằng trưởng nữ kế thừa gian nghiệp nhưng trong tay có giữ hai mươi phần trăm cổ phần của An thị.


      Mọi người ăn uống cũng no, Đồng Niệm gác đũa lên chén, biểu tình vô vị tẻ nhạt. Đối với những lời họ đàm luận, có hứng thú, thầm nghĩ mau trở lại phòng, thanh tĩnh nghỉ ngơi.

      Đột nhiên giữa bắp đùi truyền đến trận tê dại, sắc mặt Đồng Niệm đột biết, cúi đầu quả nhiên nhìn thấy có bàn tay chạy giữa hai chân .


      Hai tay nắm chặt, Đồng Niệm cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệt, ngực tức giận cuồn cuộn. Nhưng dám động đậy, chỉ nhìn , ánh mắt lạnh xuống vài phần.

      Thoáng nhìn thấy ánh mắt tức giận của , Lăng Cận Dương cười cười, giống như căn bản để ý, ngón tay linh hoạt tiếp tục trượt vào trong, theo mép quần của tham lam vào.

      Bởi vì động tác của làm cho cả người Đồng Niệm căng thẳng, thân thể cứng ngắc, dám lộn xộn. Chỉ có thể đưa tay xuống cố ý kéo tay ra.


      Cổ tay như sắt của người đàn ông, Đồng Niệm đẩy được mà ngón tay linh hoạt của đường kéo dài, loại khiêu khích lớn mật này làm cho chống đỡ được, tức giận hàm răng nghiến chặt.

      Tên hỗn đản này! Biến thái!


      Dưới tình thế cấp bách, vội vàng khép hai chân, động tác đột nhiên này làm cho đáy mắt người đàn ông nhiễm ý tàn khốc.


      Lăng Cận Dương thản nhiên cắn môi, sắc mặt có chút khác thường, đưa tay bưng ly rượu đỏ uống ngụm, sau đó cúi xuống cạnh coi ai ra gì, ở bên tai trầm thấp : “ chặt!”


      Đồng Niệm hung hăng hít vào, sắc mặt đỏ lên, sợ lộ ra biểu dị thường, đành phải ngửa đầu theo dõi , mím môi cười cười.


      “Hai người gì vậy?” An Hân nhìn thấy bọn họ cười, bỗng nhiên quay đầu hỏi.
      Lăng Cận Dương cười nhún nhún vai, ở giữa sắc mặt trắng bệch của Đồng Niệm, mở miệng lạnh nhạt: “Niệm Niệm luôn kiêng ăn.”


      Khi chuyện, còn gắp đũa thức ăn, đưa đến gần miệng , đồng thời bàn tay ở dưới hung hăng ra sức: “Mở ra!”

      Oanh ——


      Bên tai Đồng Niệm ong ong, trong lòng lựa giận quay cuồng, người ở bên ngoài cho là trai sủng nịch em nhưng chỉ có hiểu được, người đàn ông này thực vô sỉ tới cực điểm!


      Ước chừng hơi, quan tâm nhiều nữa, nâng gót giày lên dẫm cái mạnh lên chân .

      "Ah ——"
      Chân phải bị đau, Lăng Cận Dương nhíu mày khẽ kêu tiếng, ánh mắt mọi người nhìn khó hiểu, chậm rãi cười : “Này vật , quả nhiên là bị chiều chuộng nên hư, dám động thử với .”

      Trong lời của thanh vừa đủ, Rella ở dưới bàn chui ra, nức nở kêu lên.
      An Hân thấy màn như vậy, nhịn được cười rộ lên, đưa tay cầm sò biển đến bên cạnh nó, cúi đầu kêu: “Rella….”


      Giờ phút này Rella chẳng quan tâm đến mỹ nữ mà nó ngửi hương thơm ngào ngạt của sò biển, đường chạy ra sân , ngây ngất trong đồ ăn.

      Mọi người nhìn nhau cười vang, khí vẫn nữa vui vẻ lên, Đồng Niệm mượn cơ hội thoát khỏi móng vuốt của , đem thân thể xê dịch ra ngoài.

      An Hân nhìn thấy hai người đối diện cười mà , cặp mắt đen láy kia lên tia sáng.

      Ăn tối xong, Đồng Niệm đứng ở ban công trông về phía xa, nhìn trời đầy sao sáng, tròng mắt ảm đạm.


      Phút chốc bên người có mùi nước hoa nồng nặc thổi qua, mũi mẫn cảm với những mùi vị này, nhịn được hắc xì vài cái.

      An Hân cười đưa cho khăn tay, đưa tay sờ hai má của ôn nhu : “Niệm Niệm, trưởng thành!”

      Đồng Niệm ngẩn người, vừa nhìn hai má trắng nõn của An Hân nhiễm mảng đỏ có thể dễ dàng nhận ra. đứng cách xa ra hờ hững : “ say rồi.”

      An Hân nheo mắt lại cười cười: “Có chút.”

      Bình thường cũng giỏi ăn , Đồng Niệm cũng muốn miễn cưỡng chính mình, đơn giản trò chuyện cùng ta vài câu rồi cất bước rời .


      Mắt thấy xa, An Hân chậm rãi xoay người, ý cười nơi khóe miệng biến mất. đưa tay phải lên nhìn, đáy mắt đầy vẻ lo lắng, da thịt non mịn như vậy người đàn ông nào thích? Điều này cũng tự nhiên bao gồm cả Lăng Cận Dương.
      Sue úbornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16 Dây dưa

      đêm ác mộng ngừng, buổi sáng sau khi Đồng Niệm thức dậy, cả người phờ phạc ỉu xìu. thu xếp vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu, lúc ở giữa cầu thang nghe được tiếng chuyện truyền từ phòng đến.

      đứng lại nhìn qua, mơ hồ có thể nhìn thấy được khuôn mặt người kia, dựa vào cạnh cửa, cùng người ở bên trong chuyện: “Thím Dung, là thím cần về, sao thím lại nghe lời?”

      Ở giữa phòng bếp, bà thím cười, thoạt nhìn tinh thần rất sáng láng. “Tôi nghe theo phu nhân, muốn chứng kiến cậu kết hôn xong rồi mới về hưu. Nếu cậu thương tôi sớm kết hôn với An tiểu thư !”

      Lăng Cận Dương mím môi cười cười, cất bước vào, lấy chi phiếu trong túi ra đưa cho Thím Dung.

      Nhìn con số chi phiếu, Thím Dung vội vàng khoát tay, trầm giọng : “Thiếu gia à, lần trước cậu cho rôi? thể lấy nữa!”

      Thấy vẻ mặt bà nôn nóng, Lăng Cận Dương cười : “Đây là cháu của thím, cũng phải cho thím!”

      Nhìn đứa tay nuôi lớn, hốc mắt Thím Dung ửng đỏ, lòng tràn đầy vui mừng có chối từ nữa: “Cảm ơn thiếu gia!”

      Hai tay Lăng Cận Dương đặt lên vai bà, cúi đầu giọng , giọng điệu của hai người thân thiết.

      Đồng Niệm xuống nơi, nhìn bóng dáng ở phòng bếp liền hô tiếng: “Thím Dung!”

      Thím Dung quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt , giọng thân thiết lắm: “Tiểu thư.”

      quen với thái độ như vậy nên sắc mặt vẫn bình thường đối với lạnh lùng của bà, để ý làm gì.

      Khóe mắt nhìn người đến người đàn ông đối diện, Đồng Niệm ngẩng đầu, chỉ thấy đan hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt bắn thẳng lại chỗ , chán ghét tránh .
      Lăng Cận Dương nhìn tránh mình, môi mỏng khẽ gợi mở, cặp mắt thâm thúy kia lại lên ý cười.

      Thím Dung là người lo việc vặt trong nhà họ Lăng, bà bình tĩnh phân phó người hầu làm việc, vẻ mặt lạnh lùng tỏ khí thế uy nghiêm.

      Bữa sáng Lăng Trọng thấy Thím Dung trở về kinh ngạc cười : “Thím Dung, bà lần này đến bọn thực vui vẻ lắm.”

      Nghe được lời của ông, vẻ mặt Thím Dung thực bình tĩnh, cúi đầu cười gì. Thím Dung là do mẹ của Lăng Cận Dương mang tới, hơn chục năm nay vẫn ở nhà họ Lăng, cho nên địa vị cao hơn người hầu bình thường rất nhiều.

      Buổi chiều tan học, Đồng Niệm ngồi xe về nhà, vừa mới vào phòng khách, nhìn thấy người ngồi giữa sofa chào hỏi .

      An Hân túm đến sofa ngồi cạnh ta: “Niệm Niệm, đêm nay có tụ hội ở Mê Sắc, mọi người chúc mừng tôi về nước, cũng tham gia chung cho vui!”

      Sắc mặt Đồng Niệm cứng đờ, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng Lăng Trọng quay đầu lại mắt mắt khóa trụ người : “ cần sợ ông lão già này buồn, tuổi trẻ nên ra ngoài chơi nhiều chút!”

      Đôi mi thanh tú hơi gợi lên, Đồng Niệm cắn môi do dự, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương xong, bất đắc dĩ gật đầu.

      Thời gian lúc chạng vạng, bên ngoài Mê Sắc có đầy những siêu xe khiến người ta lóa mắt.

      vào phòng bao lầu hai, sớm có người tới trước, rất náo nhiệt, nhìn bọn họ vào lập tức vang lên đủ loại thanh.

      “Ai cha, Nhị thiếu, phu nhân của nhị thiếu đến!”

      Mọi người cao hứng ồn ào, đều biết mặt nhau, nên vui đùa kiêng nể gì, những lời thô tục cũng tuôn ra ngoài cách tự nhiên.

      Đồng Niệm vốn thích trường hợp này, ngồi ở sườn ghế sofa, tận lực cách xa mấy người đó ra. Nhàm chán lấy di động ra, cúi đầu chơi trò chơi.

      Quá ba lần nâng chén, có số người mượn rượu làm càn, bát nháo: “Tiểu Hân Hân, chén nay nhất định phải uống!”

      An Hân nhìn người đàn ông đầy mùi rượu, bất đắc dĩ lắc đầu : “Uống nữa tôi say mất.”

      “Say cũng tốt.” Đáy mắt người đàn ông mang theo ý cười, mơ hồ : “Mỹ nhân say, mới được người ta thương.”

      Lăng Cận Dương nhịn được cười rộ lên, trừng mắt nhìn người kính rượu, quát lớn: “Cậu lại uống nữa, muốn mượn rượu làm càn sao?”

      “Nhìn , Nhị thiếu đau lòng kìa!” Người đàn ông ngửa đầu cười rộ lên, lại đem ly rượu lại gần: “Tiểu Hân Hân vì Nhị thiếu chúng ta, phải uống.”

      An Hân bị bọn họ nháo đến đau đầu, cười lắc dầu, muốn nhận rượu bị người đàn ông bên người cản lại, thay tiếp nhận.

      “Chén rượu này tôi uống.” Đứng lên đón ly rượu, Lăng Cận Dương ngụm uống sạch, khóe miệng còn cười ần ý: “An phận , đừng có việc gì lại tìm việc!”

      Mắt An Hân thấy ngửa đầu uống rượu, cười rộ lên, giơ đôi môi đỏ mọng hôn , nhất thời đưa tới trận ồn ào lớn.

      Bọn họ bình thường nháo lắm, tuy có chừng mực nhưng hiểu biết đạo lý hơn nhiều.
      Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn, xong lại cúi đầu tiếp tục bắn hoa quả, ngón tay của linh hoạt vòng quanh, tinh thần đều tập trung ở điện thoại cho đến khi bên tai nghe được đạo thanh vang lên: “ hết thời gian rồi.”

      Mắt thấy hoa quả tới gần nhưng cắt kịp, Đồng Niệm nhíu mi ngẩng đầu nhìn thấy trước mắt mình có người. Người này mặt chiếc váy màu đen, da thịt trắng như tuyết, mà tóc cột thành đuôi ngựa khuôn mặt tinh xảo sạch có chút phấn son.
      Sở Kiều thấy sửng sốt cũng nghĩ tới nhiều liền giơ tay ra: “Tôi tên Sở Kiều, tên gì?”

      Đồng Niệm lần đầu tiên nhìn thấy , tuy rằng lắm thân phận, nhưng nhìn cặp mắt to trong suốt kia, trả lời lại: “Đồng Niệm.”

      Sở Kiều gật đầu, mặt chưa từng có nhiều cảm xúc, chính là cầm điện thoại di động của , bấm số điện thoại: “Đây là số điện thoại của tôi chúng ta có thể làm bạn chứ?”
      Đối với kiểu trực tiếp như thế, Đồng Niệm tuy rằng chưa thích ứng nhưng đành lòng cự tuyệt, vui vẻ đồng ý. Theo sau, hai người ngồi ở góc sofa sáng sủ, thấp giọng noí chuyện với nhau, tựa hồ rất hợp nhau.

      chuyện gì sao?” Nhìn hai người chuyện, Quyền Yến Thác bước nhanh tới, ở bên cạnh Sở Kiều ngồi xuống, đưa tay ôm người vào trong ngực.

      Đồng Niệm nhìn người đàn ông tới, lúc này mới ý thức được nguyên lai hai người họ là cùng nhau. Người đàn ông trước mắt là thái tử gia của nhà họ Quyền, ta xưa này có mối quan hệ tốt với Lăng Cận Dương, cũng gặp vài lần ở nhà họ Lăng.

      Chẳng qua sau khi Quyền Yến Thác tới gần, Đồng Niệm sâu sắc phát đáy mắt Sở Kiều sáng rực lại đột nhiên ảm đảm xuống, mới vừa rồi còn cười cười nhưng lúc này biểu tình gì cũng có.

      bao lâu sau, Sở Kiều ghé vào lỗ tai câu gì đó, chỉ thấy ôn nhu cười, ở bên môi khẽ hôn lên, sau đó ôm rời trước.

      Đồng Niệm nhìn bọn họ, lúc sắp đóng cửa nhìn thấy mắt Sở Kiều nhìn cười. Chẳng qua nụ cười kia giống như từng quen biết, làm cho có cảm giác mình bị ảo giác.

      Từ Mê Sắc ra, là đêm khuya, lái xe chạy đến nhà họ An, Lăng Cận Dương xuống xe tự minh đưa An Hân vào. đường về, Đồng Niệm ngồi ở sau xe cảm giác có chút mệt.

      “Sở Kiều giống như rất thích em?” Lăng Cận Dương buông lỏng cổ áo, quay đầu nhìn hỏi: “Em có thể tiếp xúc với ấy, A Thác khó thấy được ấy lại cùng chuyện với ai.”

      Nghe trong lời của , ánh mắt Đồng Niệm lóe lóe, nhớ tới Sở Kiều nhưng phản bác, đưa dãy số lưu lại.

      Thấy nửa ngày mở miệng, Lăng Cận Dương cúi đầu cười, đôi mắt nhìn qua sườn mặt .

      Đèn đường ngoài cửa sổ xe sáng rọi, Đồng Niệm tựa đầu vào cửa kính xe nhìn : “Lăng Cận Dương, tính giam giữ tôi đến khi nào?”

      Đôi mắt người đàn ông nheo lại, ngón tay thon dài của để ở giữa gối. Khuôn mặt tuấn mỹ kia giấu trong bóng tối làm cho người ta nhận ra cảm xúc, từ đầu đến cuối lời nào.

      Buổi sáng sau tiết học đầu, Đồng Niệm bước ra phòng học di động liền rung lên.
      “Alo?” Khẩu khí đối phương rất lớn, làm sửng sốt, quả nhiên người đàn ông kia mở miệng thẳng thừng: “Tôi muốn gặp em.”

      Trời sinh bá đạo, làm cho Đồng Niệm thể phản ứng lại, muốn cắt đứt điện thoại nhưng nghe giọng ta trầm lại: “ được ngắt điện thoại!”

      Năm ngón tay bé kiềm chặt, Đồng Niệm bình tĩnh hỏi: “Vi Kỳ Hạo, rốt cuộc dể yên?”

      Vi Kỳ Hạo nhàng cười, thanh bừa bãi truyền qua tai nghe: “Có cái muốn cho em xem. Nếu thấy em, tự gánh lấy hậu quả.” Theo sau là tiếng ta ngắt điện thoại.

      Căn bản nghĩ tới nhưng có thể tưởng tượng được trước, Đồng Niệm lo lắng, đành phải đến nhà hàng Tây gặp ta.
      bornthisway011091Sue ú thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17 Bắt gặp


      Cao ốc tập đoàn Lăng thị nằm ở con đường phồn hoa nhất thành phố, kiến trúc đồ sộ, xa xa làm cho người ta kìm lòng đậu muốn tới gần để chiêm ngưỡng.


      Ở cửa lớn của cao ốc, bóng dáng xinh đẹp tới, người mặc tây trang được cắt may tinh xảo, đầu đội mũ quý tộc vành nón che khuôn mặt thấy . Nếu phải có dáng người lả lướt, trong mắt người khác họ lầm tưởng chàng trai khôi ngô.

      đứng ở quầy tiếp khách nhìn thấy người tới, nhịn được đánh giá: “ là…

      An Hân cười nhấc mũ ra khỏi đầu, thanh ôn hòa: “Xin chào, tôi là An Hân.”


      trước mặt thấy mặt , đầu tiên là ngẩn người sau đó vội đưa đến thang máy, thái độ rất cung kính. Vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị, ai mà biết chứ? Ai dám chậm trễ?

      Lăng Cận Dương từ phòng họp ra, sắc mặt lạnh lùng, đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, đột nhiên thấy khác thường. Trong khí mùi nước hoa làm cho mày kiếm của nhăn lại.


      Người đàn ông mỉm cười, cất bước tới bàn làm việc, xoay ghế màu đen lại, người ngồi bên trong liền nở nụ cười, đôi mắt sáng người giảo hoạt.


      Lăng Cận Dương mím môi cười cười, đến bên cạnh bàn, hai tay ôm vào trong ngực, trong mắt hứng thú mười phần.


      An Hân chậm rãi đứng lên, tay đưa lên ôm cổ , đem mặt tới gần bên tai hỏi: “Đẹp ?”


      Người đàn ông cười khẽ ra tiếng, hai tròng mắt thâm thúy, đem cuốn vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi : “Đẹp.”


      Bị ôm vào trong ngực, An Hân có thể chạm được vào cơ ngực rắn chắc của , đôi tay bé của xoa ngực , vội vàng tham muốn vào.


      Bỗng dưng, Lăng Cận Dương đè lại cho lộn xộn, hai tròng mắt chim ưng lên cái gì đó, ngón tay thon dài của vỗ về đôi môi của : “Là em phải chờ tới đêm tân hôn, như thế nào còn quyến rũ ?”



      An Hân tựa vào trong lòng , ngước lên nhìn đáy mắt , chỉ thấy nơi đó mát lạnh có chút tình dục nào. Miệng cười sượng, ngón tay lần thứ hai chạm vào ngực : “Giờ em hối hận rồi.”


      “Ha ha…” Lăng Cận Dương cúi đâu cười, đưa tay mình đan vào tay : “Tiểu Hân, em làm sao vậy?”

      Nhận thấy động tác của , hai má An Hân tươi cười, hạ thấp mặt : “Chúng ta kết hôn sớm chút .”


      nâng cằm lên, Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm vào ánh mắt , môi mỏng khẽ nhếch lên: “Ngày kết hôn phải mẹ em tính rồi sao? Ngày quan trọng cả đời nếu sửa lại, mẹ em như thế nào?”


      Nghe hỏi như thế, An Hân nhăn mày, quệt miệng than thở câu: “Đây là thời đại nào rồi, mẹ em còn phải tin vào mấy cái thứ kia chứ!”


      Khuôn mặt nhắn nhăn lại, Lăng Cận Dương cười nhu hòa ôm vào lòng dịu dàng : “Trưa nay muốn ăn gì?”


      An Hân cúi đầu, đáy mắt tối sầm lại, bất quá có biểu ra ngoài, gật đầu nhu thuận: “ quyết định .”


      Tuy rằng An Hân che giấu tốt nhưng chút biểu khác thường cũng phát giác được, Lăng Cận Dương tự nhiên làm , cười cười nắm tay , bước ra khỏi phòng.


      Lúc tới nhà hàng Tây, hai má Đồng Niệm ửng đỏ, cái trán rịn ra tầng mồ hôi. cố ý tìm kiếm, liếc mắt thấy người đàn ông ngồi ở phía xa.


      Thu lại khác thường trong lòng mình, bình tĩnh bước tới, kéo ghế đối diện ra ngồi xuống.


      Người phục vụ cầm menu đến, Đồng Niệm có xem, thanh lạnh lùng : “ cần.”


      Đối với thái độ lạnh lùng của , Vi Kỳ Hạo chỉ cười, tức giận.


      , muốn cho tôi xem cái gì?” Đồng Niệm ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt long lanh xem xét , khẩu khí tốt.

      Vi Kỳ Hạo lấy di động trong túi ra, mở đoạn video ra, đưa cho , giọng điệu ngạo mạn: “Từ từ xem .”


      Nhìn đoạn tin kia, sắc mặt Đồng Niệm biến sắc, hình ảnh cho thấy dùng rượu đánh người, nhưng người đả thương là sao lại biến thành Khả Tâm?


      Đóng đoạn clip lại, Đồng Niệm đưa điện thoại di động trở về, khóe miệng cười lạnh lẽo: “ giả tạo chứng cứ!”

      “Em đúng, đây là giả tạo.” Vi Kỳ Hạo gật đầu, đôi mắt hoa đào hẹp dài khinh mị: “Nhưng giả sao? Thứ này tôi ai dám là giả?”


      Đôi mi thanh tú của Đồng Niệm nhiễm tức giận, tưởng rằng ta chỉ bừa bãi bá đạo nhưng ngờ lại đê tiện như thế.

      tình có thể điều tra .” Nhịn lửa giận xuống đáy lòng, Đồng Niệm hờ hững mở miệng. Cho dù ta có quyền thế chẳng lẽ chỉ có thể là hươu bảo ngựa sao?


      Vi Kỳ Hạo sớm lường trước như vậy, môi khẽ gợi lên, cười nhạo : “Rất khí phách! Em có nhà họ Lăng che chở nhưng chỗ dựa vững chắc có, động được em, tôi còn có thể bóp chết họ ?”

      Tâm chợt run rẩy, Đồng Niệm dám tin nhìn ta, lúc này mới phát đối phương có chuẩn bị mà đến, hiển nhiên thăm dò .

      “Vi Kỳ Hạo, muốn gì?” Hít hơi sâu, toàn thân Đồng Niệm đề phòng hỏi ta.

      Mắt thấy mặt thay đổi, Vi Kỳ Hạo mím môi cười, chân mày giãn ra: “Tôi cũng làm khó em, chúng ta sau này phải gặp nhau mười lần, gặp đủ coi như thanh toán xong!”

      Hẹn gặp?

      Đáy lòng Đồng Niệm cười lạnh, mặt thể chán ghét, càng thêm khó coi.
      Thoáng nhìn đáy mắt , ngón tay Vi Kỳ Hạo gõ lên bàn, giọng điệu khinh miệt: “Yên tâm, tôi ép!”

      chỉ thôi tôi tin.” Đồng Niệm theo dõi ánh mắt ta, che giấu mà thẳng.

      "Đồng Niệm!" Sắc mặt Vi Kỳ Hạo trầm xuống, đôi mày kiếm xinh đẹp dựng lên: “Bổn thiếu gia hai!”

      Đối với người đàn ông như ta, Đồng Niệm ít nhiều cũng có chút hiểu biết, từ chưa từng bị người ta coi thường. giờ lại biểu như thế với ta nên ta muốn trả thù.

      Đồng Niệm thầm thở dài, lần này cự tuyệt ta ta tiếp tục làm khó dễ, nên giải quyết lần cho xong: “Được!”

      Rốt cuộc thấy đáp ứng, khóe mắt Vi Kỳ Hạo sáng lên, trong lòng lại cười lạnh, tin gặp mười lần ngủ được với !

      muốn rời nhưng theo lời của Vi Kỳ Hạo đây là lần hẹn đầu tiên nên Đồng Niệm bất đắc dĩ đành phải lưu lại ăn cơm trưa.

      Phục vụ đem thịt bò lên, Vi Kỳ Hạo tự tay đẩy đến trước mặt , : “Cắt thịt cho tôi.”

      Đồng Niệm cắn răng trừng mắt nhìn ta, thấy vẻ mặt kiêu ngạo của ta cuối cùng vẫn phải cúi đầu cắt thịt bò.

      Ngoài cửa lớn nhà hàng Tây có hai người vào, An Hân kéo người đàn ông bên cạnh nũng nịu ghé vào lỗ tai , điệu bộ rất thân mật.

      Khóe mắt đảo đến bóng người phía trước, An Hân hơi sửng sốt, sau đó cười chỉ tay: “Cận Dương, đó là Niệm Niệm phải ?”

      Lăng Cận Dương quay đầu nhìn, chỉ tháy ở bàn ăn mặt mày Đồng Niệm ôn hòa, cắt thịt bò cho người đàn ông đối diện, hai người thấp giọng gì đó.

      Đôi mắt người đàn ông thâm thúy nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút cảm xúc gì, gì liền kéo An Hân đến dùng cơm.

      Cơm trưa xong giống như có tiêu hóa, Đồng Niệm cau mày, cảm giác dạ dày khó chịu, Nhớ tới cái mặt thối ương ngạnh của Vi Kỳ Hạo, lửa giận trong lòng bốc lên.
      Tan học xong, lái xe đến đón , ngồi ở sau xe, chợp mắt nghỉ ngơi. bao lâu mở mắt ra phát phải đường về nhà.

      đâu?”

      Nhìn đường ngoài cửa sổ xe, sắc mặt Đồng Niệm khẽ biến.

      Lái xe quay đầu, sắc mặt như thường : “Thiếu gia phân phó.”

      Những lời này làm cho lòng Đồng Niệm hoảng hốt, đè bụng chỉ thấy từng đợt đau đớn xông tới, chân tay rét run.

      biệt thự ở ngoại thành, Đồng Niệm nhìn cảnh vật trước mắt, sắc mặt trắng bệch, tóc gáy dựng lên. Nơi đây là ám ảnh cả đời của , vĩnh viễn xóa được.
      vào cửa, ở chỗ bể bơi trong vắt, trong suốt có thể thấy đáy, bóng dáng to lớn.
      Lăng Cận Dương ngẩng đầu lên từ trong nước, bọt nước trắng bắn lên tung tóe, lồng ngực tinh tráng lại lặn xuống. Cặp mắt chim ưng kia bắn thẳng đến chỗ làm cho da đầu run lên.

      Phía sau phịch tiếng, cửa biệt thự đóng chặt, trong phòng chỉ có mình .
      Last edited: 6/3/15
      bornthisway011091Sue ú thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18 Tra tấn

      Giữa làn nước trong vắt, thân tình cao to của người đàn ông đứng ở bên cạnh bể bơi, lộ ra cơ ngực rắn chắc, những giọt nước lộ ra cơ bụng sáu múi của khiến người ta bị mê hoặc.

      Đồng Niệm co quắp ánh mắt, gương mặt ửng đỏ cúi đầu hề chuẩn bị, hình ảnh kia khiến cho tim dập thình thịch. Người đàn ông này trời sinh là tư bản, người mọi thứ đều hoàn mỹ, đều đứng đầu, đều là thể bì kịp.

      Thân ở trong này, trong lòng Đồng Niệm bối rối, cúi đầu giọng run run: “Em phải về nhà.”

      “Nhà?” Lăng Cận Dương nhíu mi nhìn chằm chằm mặt , khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh lẽo: “ phải em rất muốn sớm rời khỏi căn nhà đó sao?”

      Nghe thấy chất vấn, ánh mắt Đồng Niệm tối sầm, kìm lòng đậu cắn môi, ngẩng đầu, chỉ để tầm mắt ở dưới chân.

      "Lại đây ——"

      Thanh của người đàn ông rất lạnh, thể cự tuyệt.

      Phía sau có đường lui, trong lòng Đồng Niệm biết chọc có hậu quả gì, chỉ có thể nhẫn nại, bước tới chỗ bể bơi.

      Hai chân đứng ở hàng đá cuội bên cạnh bể bơi, dưới nền đá tỏa ra ánh sáng chói rọi. Đồng Niệm cúi đầu, đồng tiễn đen láy nhìn chằm chằm mặt nước, hai tay nắm chặt váy ở bên người.

      Lăng Cận Dương bơi tới gần mép bể nháy mắt trồi lên mặt nước, đưa cánh tay dài kéo người vào trong nước.

      Bùm ——

      Đồng Niệm bị rơi vào trong ngước, miệng mũi đều bị nước chui vào, miệng mở to, ho khan ngừng. hít thở từng ngụm, lại cảm giác bên hông có cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, trong nháy mắt bị kéo vào khu nước sâu, chiều sâu đủ cho ngập đầu.

      tính là biết bơi, chỉ có người dạy vài động tác đơn giản. giờ hai chân có điểm tựa rất sợ.

      "A!"

      Bụng phía dưới đau quặn lại, Đồng Niệm kích động hét lên tiếng, thân thể theo bản năng phản ứng, đưa tay ôm lấy người bên ạnh, hai cánh tay gắt gao ôm chặt cổ chịu buông tay.

      Tuy rằng bắt lấy được cọng rơm cứu mạng nhưng người đàn ông muốn cho như ý, giúp mà chỉ lạnh lùng nhìn . Thân hình cao lớn của chiếm ưu thế, đối với có chút ảnh hưởng.

      Da thịt ngâm trong nước, trơn tuột khó bám víu vào, trong lòng Đồng Niệm càng sợ hơn, giờ có chút khí lực nào, mắt thấy cổ tay liền nắm chặt buông ra.

      Ngửa đầu nhìn đáy mắt hờ hững của , Đồng Niệm cắn môi, đôi mắt đen nhìn đôi mắt thâm thúy kia, làm cho trái tim đột nhiên đập nhanh. vội vàng di chuyển tầm mắt nghĩ là khi cúi đầu nhìn thấy màn trong nước, quá sợ hãi.

      Người đàn ông dùng lực tách hai chân ra, vững vàng đứng ở đáy bể, toàn thân trần như nhộng có mặt quần bơi, ngênh ngang lộ liễu.

      Đồng Niệm quét mắt qua, hai má đỏ lên, hai tay lại vô lực, kịp hô lên thân thể trầm xuống, trong làn nước trong vắt bao phủ lấy .

      Miệng mũi bị nước tràn vào, hô hấp được, há mồm, cái cảm giác như sắp chết này ăn mòn từng giây từng phút.

      Khuôn mặt lạnh lùng trầm của Lăng Cận Dương, thấy làn tóc đen của trong nước, hai tròng mắt giật giật, hít hơi lặn xuống nước, đuổi theo ôm lấy kéo lên mặt nước.

      Nước tràn vào phổi khiến hô hấp Đồng Niệm bị cản trở, Lăng Cận Dương đem lên bờ sau đó dùng cánh tay trái vắt ngang làm cho mặt hướng xuống, tay phải dùng đủ lực đánh vào lưng , vỗ vài cái chợt nghe “Oa” tiếng, nhổ nước trong miệng ra.
      Phun nước trong miệng ra, Đồng Niệm hô hấp lại được, ngừng ho, hai má trắng bệch. Cảnh vật ở phía trước nhìn thấy , thân mình bị kéo tới phía bể bơi, sau lưng chống đỡ ở bên cạnh bể bơi.

      nắm cằm tinh xảo của , Lăng Cận Dương cúi đầu, tròng mắt sâu nhìn chăm chú, toát ra đầy hàn ý. Lúc này mái tóc dài của ướt đẫm, từng chút dính bên má, khuôn mặt vì thiếu dưỡng khí mà trắng bệch, cặp mắt đen láy sáng ngời kia chứa thứ cảm giác mênh mông, lơ đãng trêu chọc vào tiếng lòng của người đàn ông.

      Lăng Cận Dương híp híp mắt, nhìn đôi mắt trong suốt của , mở miệng: “ rồi, rồi nhưng em nhớ có phải ? cho em biết em đừng có động tâm tư, nhưng em lại vẫn khiêu chiến có phải ?”

      Trải qua sức ép vừa rồi, tay chân Đồng Niệm vô lực, lồng ngực khó chịu, dạ dày cũng đau đớn. Ước chừng hơi, trầm giọng hỏi : “Tôi vì cái gì phải nghe lời ? cho rằng là ai?”

      Miệng cười lạnh quát lên: “Lăng Cận Dương, có quyền quyết định cuộc đời tôi!”

      Trong biệt thự trống trải chỉ nghe thấy thanh của khuếch tán ra, sắc mặt Lăng Cận Dương u ám, khóe mắt lên tia nóng nảy, đột nhiện kéo váy dài người ra, vài động tác xé toạc nó hề có chút lưu tình nào.

      " cần!"

      Toàn thân lạnh lẽo, Đồng Niệm kêu lên sợ hãi, nhưng thân thể đâu còn sức lực, ngăn được động tác của .

      Quần áo nổi lơ lửng mặt nước, nội y thuần màu trắng, theo mắt nước dập dờn bồng bềnh trồi .

      Cuộn mình lại, bị người đàn ông ép, tay chân Đồng Niệm ngừng giãy dụa, chỉ dùng tay là có thể chế trụ , phải đối thủ của , toàn thân động đậy mạnh làm cho nổi đỏ.

      Khi sức lực cạn dần, mới dừng lại, hung hăn trừng , muốn cắn chết . Nhưng cho cơ hội này, thoải mái đem đặt dưới thân, động tác mạnh liệt mang theo ý muốn phát tiết.

      “Ah!”

      Đồng Niệm bị đau, hàm rắng căn môi, trán chảy mồ hôi. mãnh liệt xâm chiếm làm cho dạ dày càng trở nên khó chịu, cảm giác muốn nôn.

      Lăng Cận Dương nhìn khuôn mặt tái nhợt của , động tác điên cuồng, cúi đầu chế trụ cái cổ , hôn lên đôi môi , sâu hấp dẫn.

      Sau nụ hôn dài, đem bài mòn sức lực của gần hết, ánh mắt Đồng Niệm mê ly, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn, đầu óc lại mờ mịt.

      Ý thức dần dần biến mất, nghe được thanh nghiến răng của vang ở bên tai mình: “Về sau còn dám chọc tức giận, giết em!”

      biết ngủ bao lâu, lúc Đồng Niệm mở to mắt thấy mình trở lại phòng ngủ ở Lan Uyển. Nằm giường mềm mại, nhàng động thân thể, đau nhức tràn lan khắp nơi.

      kịp nhận ra điều gì, chỉ cảm thấy yết hầu mình như có lửa đôt, cả người nóng như lửa. Mí mắt nhanh chóng khép lại lần nữa, buồn bã nghĩ thầm rằng lần này thực đổ bệnh.
      bornthisway011091Sue ú thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19 Ác mộng

      Cảm giác Đồng Niệm ngủ lâu, ở trong mộng nhớ tới trước đây, cha mẹ đều còn ở bên cạnh. Mỗi khi ăn cơm chiều xong nhà ba người lại ản bộ, tay trái nắm tay ba, tay phải nắm tay mẹ, ở giữa vui vẻ trong sôi nổi của cha mẹ. Mỗi lần nhìn thấy , ba nắm tay mẹ chạy lại phía cùng nhau lộ ra khuôn mặt sủng nịch.

      Khóe mắt có giọt lệ nóng rơi xuống, Đồng Niệm khóc tỉnh lại, mở to mắt là hai ngày sau rồi. Sốt cao khiến cho phổi bị nhiễm, bác sĩ gia đình vội tới truyền dịch cho , ước chừng ngủ hai ngày mới chuyển biến tốt.

      Từ sau khi mẹ qua đời, ít khi sinh bệnh, lần này phát sốt giống như bệnh rất nặng, tinh thần tốt lắm. Lăng Trọng sợ hồi phục tốt, cho học, xin nghỉ học để dưỡng bệnh, phân phó người hầu cẩn thận chăm sóc.

      giường ba ngày, thân thể Đồng Niệm dần chuyển biến tốt, sốt cao lui, nhưng thân thể có lực. Sau khi ăn xong, ngồi ở ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đăm chiêu.

      Cho đến khi người hầu vào, là Duẫn Mạch đến thăm , lúc này tinh thần mới hồi phục lại.

      Trong tay Duẫn Mạch mang theo giỏ hoa quả, tiện tay đưa cho người hầu, bước nhanh tới chỗ , đưa tay sờ vào trán : “Còn sốt cao ?”

      tốt rồi.” Đồng Niệm mím môi cười, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.

      Thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, Duẫn Mạch nhàng thở ra, quay sang chế nhạo : “Thời tiết như thế này chỉ có câu mới có thể phát sốt thôi!”

      Sắc mặt Đồng Niệm hơi đổi, gục đầu xuống gì.

      cậu đâu?”

      Duẫn Mạch từ lúc vào nhà ánh mắt ngừng dòm ngó, về điểm này tâm tư rất rành.


      Nhắc tới người kia, sắc mặt Đồng Niệm lại trầm xuống, quay đầu buồn bã : “ biết.” Từ lúc đổ bệnh mấy ngày nay rồi có gặp .

      “Ai….” Duẫn Mạch thở dài mặt đầy vẻ mất mác: “ ấy bận rộn như vậy à? Mỗi lần tớ đến bao giờ thấy được ấy!” Lúc trước đến nhà họ Lăng chơi, có gặp mặt thần tượng, vì thế buồn bực thôi.

      Đồng Niệm liếc nhìn bạn cái, đem dâu tây đưa tới trước mặt, quát lớn: “Cậu đến thăm mình hay là đến nhìn ấy?”

      Nhìn thấy hờn giận, Duẫn Mạch vội trưng khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt: “Đương nhiên là thăm cậu, người mình nhất là Niệm Niệm!”

      Tuy rằng tâm tình sa sút nhưng Duẫn Mạch đùa như vậy cũng khiến thoải mái hơn.

      Ăn chút hoa quả, Duẫn Mạch lại thành nhìn Đông ngó Tây, mười phần là muốn xem bảo vật. chạy đến bàn trang điểm, đưa tay cầm lọ nước hoa, đặt ở mũi ngửi ngửi mặt mày hớn hở.

      “Đây là nước hoa cậu dùng à?” Duẫn Mạch vỗ vào thân lọ, chỉ thấy đỉnh chóp lọ thủy tinh điêu khắc hình cánh hoa lài, làm cho người ta vừa nhìn thích.

      Đồng Niệm nhíu mi nhìn, vẻ mặt hờ hững: “Ừ.”

      dễ chịu!” Duẫn Mạch lần thứ hai đưa lên ngửi, đáy mắt đều là ý cười: “Vì cái gì mà ở trong thành phố này có bán?”

      Câu hỏi của bạn làm cho ánh mắt Đồng Niệm tối lại, giọng cũng thấp : “Đó là Lăng Cận Dương tìm người điều chế, bên ngoài có bán!”

      "Ô ô!" Duẫn mạch lại trừng mắt nhìn , đáy mắt toàn là ý hâm mộ: “ cậu đối với cậu quá tốt !”

      Người ở bên ngoài nhìn vào cho rằng tổng giám đốc Lăng thị đối với em chẳng có quan hệ máu mủ kia rất tốt, đâu ai biết sống như thế nào?

      Thu lại đáy lòng hỗn loạn, Đồng Niệm cười cho có lệ: “Tớ còn lọ chưa dùng, cậu cầm .”

      Nghe thế, Duẫn Mạch vội ngừng gật dầu, chạy tới chỗ hôn cái: “Đồng Niệm, tớ cậu!”

      Đồng Niệm bị làm cho nổi cả da gà, mặt mày cau có: “Nước hoa này lúc tới nhà tớ cậu được dung, có biết ?”

      “Được.” Duẫn Mạch gật đầu cái, nhưng sau đó lại khó hiểu: “Sao vậy?”
      thể giải thích nhiều với , Đồng Niệm trịnh trọng : “ nên hỏi, nhớ kỹ lời mình là được.”

      Nhận được đồ mình thích, Duẫn Mạch tự nhiên thỏa mãn, cũng truy vấn thêm nữa. Hia người ngồi ở giữa sofa rộng thùng thình chuyện phím, vừa vừa cười, vẻ lo lắng của Đồng Niệm dần xua tan.

      Tựa đầu vào vai Đồng Niệm, Duẫn Mạch thoáng nhìn thấy gương mặt gầy yếu của bạn, lo lắng hỏi: “Niệm Niệm, cậu sinh bệnh làm tớ rất lo, tớ sợ giống như năm đó, cậu bỗng nhiên biến mất ba tháng!”

      Phút chốc sắc mặt Đồng Niệm trắng , nghiêm mặt cúi đầu, hai tay bên người nắm chặt lại, dùng sức lực rất lớn để cầm. Tuy khống chế mình nhưng toàn thân vẫn lạnh run.

      Phát giác thấy khác thường, Duẫn Mạch còn tưởng giận, hỏi nhiều liền ngồi dậy mang theo nước hoa mất.

      Ánh trời chiều buông rơi ở phía xa, ánh vàng nhuộm khặp, làm nổi bật chân trời vẻ diễm lệ. thu mình vào trong ghế, hai tay ôm gối, hai tròng mắt sáng người bị che phủ tầng sương, ảm đạm ánh sáng.

      Ánh tịch dương dần lui, Đồng Niệm ngơ ngác ngồi đó, nhúc nhích. nhìn ra phía xa bầu trời, ánh mắt chứa đầy sợ hãi.

      Vào đêm, chiếc xe McLaren màu bạc chạy về Lan Uyển, người đàn ông đem cất xe xong vào biệt thự.

      Má Dung còn chờ ở cửa, thấy trở về vội chuẩn bị đồ ăn khuya, nhưng Lăng Cận Dương bảo về nghỉ ngơi. về phòng, qua phòng cách vách nhưng bỗng dừng lại, đẩy cửa vào.

      Lăng Cận Dương xoay người ngồi ở bên giường, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người ngủ say. Trong đêm đen, cặp mắt chim ưng kia cơ trí lóe sáng, rồi lại cuồn cuộn như nước biển làm cho người ta nhìn ra.

      bao lâu sau bình tĩnh đứng dậy, bước nhanh .

      Sau nửa đêm, trời chuyển mây, tia chớp hỗn loạn sấm sét rền vang, gió thổi rất mạnh.

      Ầm ầm ——

      Giữa trung lướt qua tia chớp, tấm màn màu đen bị xé rách, mưa trời trút xuống.

      nằm giường, dôi mi thanh tú nhăn nhó, thân thế bất an vặn vẹo, tựa hồ suy nghĩ phải tỉnh táo lại.

      "A ——"

      Đồng Niệm ôm đầu ngồi dậy, hét lên tiếng, nhưng thanh của bị tiếng sét lấn át. Hai tay nắm chặt chăn, trước mắt lên hình ảnh ác mộng, ra tiếng.
      Mái tóc dính mồ hôi áp vào mặt, Đồng Niệm run rẩy muốn xuống giường, nhưng tay chân có chút lực nào, cử động được. Co muốn lấy di động ở đầu tủ liền thấy bóng dáng ở bên ngoài cửa sổ.
      Động tác của bóng đen rất nhanh chóng, mở cửa sổ vào, Đồng Niệm muốn hét lên, bị người kia ôm vào trong ngực: “Là !”

      Thanh bên tai làm cho Đồng Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng của dính mưa, chiếc cằm sắc nhọn, chảy xuống dưới, áo ngủ chỗ ngực ướt mảng.
      Lăng Cận Dương thấy sắc mặt trắng bệch, vội ôm vào trong ngực, thanh dịu dàng: “Em gặp ác mộng à?”

      Ngửi được mùi quen thuộc người , trong lòng Đồng Niệm rối loạn, khí lực vùng vẫy, đưa đầu mình vùi vào trong ngực , giọng thào: “Em mơ thấy ta…..”

      Cánh tay của đột nhiên ôm chặt lấy , đôi mày kiếm của Lăng Cận Dương nhăn lại.
      Khóe mắt tràn ra chua xót, Đồng Niệm cắn môi nức nở : “Lăng Cận Dương, em hận !”

      Ngoài cửa sổ trời mưa to, mưa tầm tả bao lấy màn đêm, đem cả chân trời bao phủ ở bên trong mảng u ám.

      Nửa người Lăng Cận Dương tựa vào đầu giường, vẻ mặt bình tĩnh, bàn tay to của vỗ về người ở trong ngực, động tác ôn nhu.

      Rúc vào trong ngực , Đồng Niệm dần an tĩnh lại, toàn thân bị cảm giác mệt mỏi đánh úp, chậm rãi nhắm mắt lại, miệng cơ hồ nhắc tới gì đó nghe .

      Thấy ngủ say, Lăng Cận Dương mới động đậy người nằm xuống giường, vẫn bá đạo như trước ôm giam cầm vào trong ngực mình. lát sau, cúi đầu, đôi mắt phức tạp nhìn rồ sau đó ôm chìm vào trong giấc ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :