1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thực Hoan Giả Yêu - Tịch Hề (c35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10 Người đàn ông kiêu ngạo

      Trở lại phòng ngủ, Đồng Niệm đem đóng cửa phòng chặt, để khe hở.
      Ngoài cửa sổ, đèn đường được thắp lên rực rỡ.


      Kéo ngăn kéo bên giường ra, bên trong có đựng cái hộp nhạc, hình chữ nhật xung quanh nhiều hoa văn rực rỡ. Mở nắp hộp ra, lập tức bật lên hình vương tử tuấn ôm công chúa mang giày thủy tinh, truyện được cập nhật nhanh nhất tại Lê Quý Đôn khiêu vũ duyên dáng theo giai điệu.
      Đó là câu chuyện cổ tích về bé lọ lem và bạch mã hoàng tử, làm cho người ta hâm mộ vô cùng.


      Hai mắt Đồng Niệm chăm chú nhìn vào hai người khiêu vũ, trong sâu thẳm ánh mắt chất chứa ý cười, bên tai lại vang lên lời của ba từng với : cục cưng của chúng ta sau này lớn lên nhất định gặp được hoàng tử tốt bụng.


      Chóp mũi cay cay, ánh mắt Đồng Niệm trầm lại, dùng sức hít hít mũi, đem lệ sắp tuôn ra từ mắt ngược trở lại. giờ trưởng thành, hoàng tử của bao lâu nữa mới đến cạnh ?


      Đóng hộp nhạc lại, Đồng Niệm mở ngăn kéo ra cẩn thận đặt nó vào trong. Xoay người đến cửa sổ sát đất, ngồi ở đó, nghe được tiếng chuyện vui vẻ dưới lầu.


      Hai tay ôm lấy bả vai, nhíu mi, đưa ánh mắt về phía xa xăm, cặp mắt đen láy sắc bén kia như có nỗi tịch mịch tan.


      Tuy rằng thân thể ở trong cung điện hoa lệ nhưng như lọ lem bị ma pháp, chỉ cần qua mười hai giờ trở về nguyên hình.

      Ngày mới, ánh nắng tươi sáng.

      Đồng Niệm mặc chiếc váy màu đen xen kẽ là hoa văn xinh, dưới chân là đôi giày xăng đan màu trắng, kết hợp với chiều cao của mình, trông rất hoàn mỹ.

      Lúc vào phòng ăn, người hầu chuẩn bị xong bữa sáng, ly sữa đặt ở bên trái , đôi mi thanh tú tự giác nhăn lại. Kỳ mỗi buổi sáng đều phải ép mình nuốt cái mùi khó chịu kia xuống.

      Lăng Trọng thấy suy nghĩ xuất thuần, cười hỏi: “Bữa sáng ngon sao?”

      Đồng Niệm vội hoàn hồn, lắc đầu, cầm lấy dao nĩa bắt đầu dùng cơm. Ăn ngon hoặc là thể ăn chẳng có quan hệ gì, tóm lại chỉ cần no bụng.

      Ở đối diện bàn ăn, Lăng Cận Dương bưng sữa lên uống, vẻ mặt bình thường, động tác tao nhã vô cùng.


      "Niệm Niệm, " Lăng Trọng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng dâng lên ý cười, ông buông dao nĩa trong tay, trầm giọng : "Có đứa con trai của bác kia vừa du học trở về, điều kiện tệ. Cậu ta nhìn qua ảnh chụp của con muốn gặp con lần, con có hứng thú ?”


      Đồng Niệm dừng động tác, khóe miệng cười mông lung, làm cho người ta khán bất chân thiết, cười cười gật đầu: “Được ạ, ba cứ sắp xếp .”


      THấy vui vẻ đồng ý, Lăng Trọng cũng vui vẻ, cười lấy tấm hình chụp ra còn có địa chỉ gặp mặt đưa tới trước mặt của rồi, lại thấp giọng dằn dò thêm.


      Nhìn tấm ảnh trước mắt trong lòng Đồng Niệm cười lạnh, xem đây là thủ đoạn của người nhà họ Lăng, chỉ cần bọn họ muốn làm sao có thể cho ai cơ hội lựa chọn?


      Đường cong tuấn tú khuôn mặt Lăng Cận Dương lên, hai tròng mắt lợi hại nhìn biểu tình người đối diện, tinh tế thu hết vào đáy mắt rồi sau đó cười, gì.


      gian phòng ăn phong cách Tây, cách điệu xa hoa, khách lui tới toàn những nhân vật nổi tiếng. Phòng ăn này mỗi ngày đều phải đặt trước mới đến nếu có chỗ.


      Phục vụ mở cửa ra, Đồng Niệm báo tính danh, lập tức có người đưa lên chỗ đặt trước.


      Đưa mắt nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn còn năm phút nữa,

      bàn cơm bày cái ly nhiều màu, Đồng Niệm bưng lên uống ngụ, nhíu mày, nghe nước tinh khiết ở đây là từ Pháp nhập về nhưng uống thử cũng khác nhau mấy.


      lại nhìn đồng hồ, đôi chân mày thanh tú cau chặt, muốn đứng dậy ở phía sau vang lên thanh.

      "Đồng tiểu thư?" Người đàn ông mặc tây trang, hiển nhiên giá trị xa xỉ.

      Cặp mắt phía sau gọng kính đảo qua mặt Đồng Niệm, khóe miệng cười mãn nguyện: “Thực xin lỗi, đường kẹt xe.”

      Động tác dừng lại, mặt Đồng Niệm thay đổi trở lại chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn ta cái, ánh mắt gợn sóng, lễ phép chào: “Xin chào.”


      Người đàn ông để ý thái độ của , đầu tiên tìm người phục vụ sau đó chậm rãi , hận thể đem hết kiến thúc của mình ở nước ngoài đặt hết lên bàn.

      Cơm được dọn lên Đồng Niệm ăn, người đối diện mặt mày hớn hở, làm cho người ta mất hết khẩu vị. Sờ di động đặt cạnh bàn, suy nghĩ tìm lí do thoát thân.

      Trong giây lát, đỉnh đầu bị mảnh áp chế, thấy người tới, bên người bóng dáng hạ xuống.

      Đồng Niệm kinh hãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn dật ở phía trước, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc nhưng nhớ gặp ở đâu.


      “Vi thiếu!” Người đàn ông đeo mắt kính nhìn người tới, vẻ mặt muôn phần kinh ngạc, hơn nữa thấy ta ngồi vào bên cạnh Đồng Niệm, biểu tình ràng muốn chen ngang.
      Vi thiếu? Hai chữ lọt vào tai, đôi mắt Đồng Niệm chợt lóe, nhớ lại ngày ấy ở sân trường, tấm thiếp vàng chói mắt.

      Vi Kỳ Hạo chớp mắt, quay đầu nhìn người đối diện, trậm giọng : “ biết tôi?”
      Người đàn ông đeo kính vội gật đầu, mặt tươi cười sáng lạn. Tam thiếu của trùm đất đai Húc Nhật có mấy ai biết đâu?


      “Vừa đúng lúc.” Vi Kỳ Hạo bĩu môi, đáy mắt cười lạnh, chỉ vào người bên cạnh: “ ấy là bổn thiếu gia coi trọng trước, biết điều mau cút cho xa!”

      “…………”

      Mắt người đàn ông đeo kính trừng lớn, cổ quai hàm của ta muốn gì đó nhưng nhìn hai người đối diện cân nhắc địa vị của copyright by Cát nhà họ Lăng và họ Vi, cuối cùng là cắn răng đứng lên, mặt mày xám xịt.

      Đồng Niệm bất động, nhìn thấy người đeo mắt kính rời , nhàng thở phào.


      “Này!” Vi Kỳ Hạo nhìn chằm chằm , khẩu khí có vẻ tốt: “Lần trước với em xong, suy nghĩ đến đâu rồi?”


      Nghe ta hỏi thế, sắc mặt Đồng Niệm lại khó coi hơn, nhớ tới ngày đó ta kiêu ngạo như thế, trong lòng còn tức giận: “ muốn nghĩ!”


      Vi Kỳ Hạo cúi đầu cười : “Như thế nào, tính chơi trò lạc mềm buột chặt sao?” ánh mắt khinh miệt của ta nhìn chằm chằm mặt : “Hay la sợ bổn thiếu gia trả nổi giá đó?”


      Trong lòng thực ra muốn để ý tới ta, ta khiêu khích cũng kệ nhưng lần này làm Đồng Niệm cực kì giận: “Vậy trước tiên xem giá trị bao nhiêu?”

      "Bổn thiếu gia vô giá!" Vi Kỳ Hạo giọng cười nhạo, muốn mở miệng, bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó: “Đồng Niệm, em dám cười tôi?!”


      Đồng Niệm nhàng cười, nhìn phía ánh mắt lãnh liệt của ta: "Thực xin lỗi, tôi cũng vô giá!" cười đứng lên, cũng quay đầu lại mà rời .


      Lần đầu tiên có người dám như thế trước mặt mình, sắc mặt Vi Kỳ Hạo trầm, nhìn bóng dáng Đồng Niệm xa, tự giác cười lạnh. Tốt lắm, rất có khí chất!
      Lúc trở về Lan Uyển, Lăng Trọng cũng vừa ngắt copyright by Cát điện thoại, may mà lời đối phương vẫn chưa quá mức, khẳng định là bận tâm đến điều gì – có lẽ là chỉ cho có. Cứ như vậy, Đồng Niệm cũng muốn giải thích.

      Buổi tối sau khi tắm xong, Đồng Niệm ngồi sấy tóc ở sofa, bóng dáng từ ngoài cửa vào, ngồi bên cạnh .

      “Xem mặt tốt sao?” Lăng Cận Dương ngồi cạnh , người còn mang theo mùi rượu.

      Động tác của Đồng Niệm dừng lại, đưa mắt nhìn , giọng điệu lạnh nhạt: “Rất tốt.”

      Nới cổ áo sơ mi ra, đáy mắt Lăng Cận Dương mãn ý cười, ngón tay thon dài chạm vào mái tóc dài ướt át của : “Niệm Niệm, xem ra trí nhớ của em tốt?”

      Đưa tay ôm từ phía sau, Lăng Cận Dương cúi đầu hôn môi , cười : “Ông già bị em lừa, em là?!”


      Đồng Niệm cắn môi, nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo độc ác của , sắc mặt càng khó coi.


      Sau bữa cơm chiều hôm na, Đồng Niệm ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người, di động bàn chợt đổ chuông, bắt máy chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên trong: “Chị, mau đến Mê Sắc cứu em, cứu em….”

      Thanh này ràng là của Khả Tâm, còn muốn hỏi điện thoại bị ngắt. Chiếc quần đùi người còn chưa kịp thay, mang giày thể thao, cầm túi xách chạy nhanh xuống lầu.


      Lăng Trọng nhìn thấy hấp tấp xuống lầu, muốn mở miệng thấy bóng dáng như cơn gió lướt qua.


      Lái xe đem xe ra sẵn cho , Đồng Niệm cầm chìa khóa trong tay vội vàng lái xe rời .
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 Làm khó dễ

      tới Mê Sắc, Đồng Niệm nhanh chóng đỗ xe rồi lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Khả Tâm, điện thoại gọi được. đứng ở sảnh lầu , ngửa đầu nhìn lên, đôi mi nhăn lại nhiều tầng như vậy, đâu tìm người đây?

      "Đồng tiểu thư!" người phục vụ tới, tươi cười ôn hòa: “Người muốn tìm ở lầu hai.”


      Đồng Niệm kinh ngạc, lòng có chút bất an, gật đầu, cất bước tới lầu hai, nhưng trong nháy mắt lại bỏ qua bóng dáng.

      Người đàn ông xuống cầu thang bên cạnh, đôi mắt thâm thúy nhìn người đối diện, đôi mày kiếm nheo nheo, mắt phát ra ý lạnh cả người.

      Phục vụ đưa đến phòng bao, thái độ cung kính xoay người rời .

      mở cửa ra, Đồng Niệm chợt nghĩ đến cái gì đó vội lấy điện thoại ra nhanh chóng soạn tin nhắn ra gửi rồi nắm chặt điện thoại trong tay vào bên trong.


      Bên ngoài Mê Sắc, chiếc xe màu đen có rèm che, người đàn ông ngồi phía sau, sắc mặt lạnh lùng, ngón tay vuốt ve điện thoại vui hay tức giận.
      bao lâu sau, hai tròng mắt Lăng Cận Dương đột nhiên mở ra, cười lạnh nhìn điện thoại trong tay, trầm giọng phân phó: “Về nhà.”

      Lái xe dám chần chừ vội khởi động xe rời khỏi quán bar.

      Đẩy cửa phòng bao ra, đập vào mắt là mảnh sương khói lượn lờ, thanh vui cười tức giận mắng nhiếc vang lên liên tiếp, Đồng Niệm vào huyên áo kia bỗng dừng lại, mọi ánh mắt đổ dồn về hướng .


      Bởi vì vội vàng nên có thay quần áo, chiếc quần lừng người gây chú ý, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra, cùng với khuôn mặt xinh đẹp làm cho hai mắt của đàn ông xung quanh tản ra dục vọng.


      Ngọn đèn mờ mờ, chiếu vào bóng người ràng, Đồng Niệm nhìn kĩ chỉ lo lắng tìm người.

      “Chị!”

      Đồng Niệm theo tiếng kêu xoay người, chỉ thấy ở góc tường bị đặt dựa vào ghế.

      Đưa mắt nhìn bên người Khả Tâm, nhớ lại mấy người bên cạnh là bạn học của em , Đồng Niệm mím môi qua, hạ giọng hỏi: “ có việc gì chứ?”

      Khả Tâm hiển nhiên sợ hãi, nhìn thấy trong mắt con bé ngấn lệ, vội gật đầu: “Chị, em sao.” thanh xíu vội giải thích: “Em tới gặp đạo diễn, chính là gặp những người này…”

      Tuy rằng trong lòng tức giận nhưng nhìn bộ dạng điềm đạm đáng của , Đồng Niệm đành lòng, muốn mở miệng có người lên tiếng trước.

      xong chưa?”

      Đồng Niệm quay đầu, ánh mắt thẳng tắp tới người tới, chỉ thấy người đàn ông ở phía ghế da màu đen khuôn mặt tuấn mỹ cùng cặp mắt mê hoặc kia.

      ta?

      Đồng Niệm thấy người đàn ông ở trước, ánh mắt trầm xuống, sắc mặt khó coi, như thế nào lại là ta?

      Vi Kỳ Hạo ngồi bắt chéo hai chân ở ghế, ta ngửa đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng của , khóe miệng cười cười, trong mắt có chút ôn hòa. người ta phát ra cường thế thể khinh thường.

      Sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh lại, lạnh giọng hỏi: “Vì sao giữ người?”

      “Vì cái gì?” Người đàn ông tóc húi cua ngồi giữa sofa, vẻ mặt lo lắng, đưa tay sờ mặt, giọng căm hận : “ ta dám cào mặt tôi, hôm nay đừng hòng rời !”

      Đồng Niệm nhíu mày tới, hai má của quả nhiên có vết máu, quay đầu lại nhìn chỉ thấy hai quần áo chỉnh tề, mặt cũng có vết máu lập tức hiểu được.

      Đáy lòng vụt lên ngọn lửa giận ngùn ngụt, Đồng Niệm muốn tát cái, nhưng muốn chuyện thêm nháo nhào liền nhẫn nại thê, giọng điệu dịu : “Em tôi còn hiểu chuyện, làm người khác bị thương là đúng!”

      Khi chuyện, lấy tiền trong túi xách ra, đặt lên bàn trà đối diện: “Nơi này có chút tiền, cũng đù tiền thuốc men!”

      Người ở phòng bao này cũng đều là kẻ có tiền, tiền ở trong mắt bọn họ là gì, khuôn mặt mới là quan trọng!

      Người đàn ông tóc húi cua giận dữ, tung cước đá vào bàn trà chửi ầm lên: “Mẹ nó là mặt đó!” ra vẻ muốn đưa mặt tới.

      "Câm miệng!"

      Trong khí vang lên tiếng hét, khóe mắt Vi Kỳ Hạo rùng mình, giọng điệu trầm: “Nơi này đến lượt mày chuyện sao?”

      Nghe được lời đó, người đàn ông tóc húi cua kiêu ngạo cãi lại, phẫn nộ ngồi xuống, dám nữa.

      Ngón tay thon dài bàn trà, Vi Kỳ Hạo cầm tiền để bàn trà, hai ngón tay kẹp trước sau hơi hơi nới lỏng, những tờ tiền rơi xuống chân .

      Sắc mặt của ta u ám, đáy mắt lộ ý liều lĩnh: “Cái thứ này trong mắt tôi có chút giá trị!”

      Đồng Niệm nhìn chằm chằm ta, đáy lòng cười lạnh liên tục, đúng là tên tư bản cuồng vọng, mới có thể ra những lời này? Mặc dù dáng vẻ ương ngạnh bệ vệ nhưng dựa vào cái gì để cho người ta tôn trọng đây?

      Tuy rằng giận nhưng Đồng Niệm hiểu được, nếu chuyện này xử lí tốt càng to chuyện. ngăn tức giận lại, lần thứ hai mở miệng, đem mắt mắt dời đến chỗ người đàn ông: “Vi thiếu, chuyện này hai bên đều sai, em tôi vô duyên vô cớ mà đả thương người khác!”

      Ý tứ của rất ràng, ai cũng sai, nên nhường bước.

      Nhưng lời của làm cho Vi Kỳ Hạo cười, khẽ quát ra tiếng: “Đều sai ư?”

      ta đưa tay xoa cằm, miệng cười châm chọc: “Mắt nào của em nhìn thấy sai? Em cho tôi biết , em em ràng làm bị thương người của tôi!”

      nghẹn lời đáp được, hai tay bên người Đồng Niệm nắm chặt, người như thế quả nhiên chịu đạo lý.

      Thấy đôi mày thanh tú của nhăn lại, Vi Kỳ Hạo lại mím môi cười, khuôn mặt tuấn tú nhếch lên: “ phải em vô giá sao? cho em biết, tôi muốn xem thử em có bản lãnh cỡ nào?”

      câu của ta, nhất thời làm cho mọi người đều biến sắc.

      Đồng Niệm mím môi gì, ánh mắt càng thêm lạnh thấu xương, khó trách ta từng bước ép , chắc là ôm hận chyện lần trước? Nhưng có gì sai, chẳng lẽ cho người khác vũ nhục mình mà đánh trả lại sao?

      Đạo lý người ở dưới hiên nhà người ta thể cúi đầu, nhìn em họ mà thở dài.

      Đồng Niệm đem tất cả tâm tình che giấu rồi đứng lên, thanh thấp lại: “Vi thiếu chuyện đêm nay, là chúng tôi sai, tôi thay mặt em tôi xin lỗi !”


      Cúi người nhặt tiền ở dưới chân, sắc mặt Đồng Niệm trầm tĩnh tiêu sái qua, đem tiền lần thứ hai đặt trước mặt ta, rất có tâm ý: “ tình đêm nay nên dừng lại ở đây!”

      Vi Kỳ Hạo ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng người, khóe miệng cười rực rỡ chói mắt: “Muốn dừng ở đây sao? Em đừng mơ?”

      Loại đàn ông cứng mềm đều ăn, làm cho người ta đau đầu. Trong lòng Đồng Niệm ràng, ta cố ý làm khó dễ, vì trả thù chuyện lần trước!

      Ước chừng lúc, Đồng Niệm mím môi nhìn ta hỏi: “Rốt cuộc muốn gì?”

      Nửa người dựa vào sofa, Vi Kỳ Hạo cúi đầu cười, mở rộng hai cánh tay khoát lên chỗ tựa của ghế, cười tà mị.

      Đôi môi mỏng nhếch lên, lướt qua tàn nhẫn: “Theo tôi ngủ đêm.”
      bornthisway011091Sue ú thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12 Tức giận


      Trong phòng bao bỗng chốc im lặng, theo sau vang lên tiếng huýt gió ái mụi.


      Khả Tâm nghe như thế, sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn chị mình, tâm tình phức tạp, thần sắc.


      Tất cả mọi người hưng trí bừng bừng muốn xem trò hay, nhất trí dời ánh nhìn lên đương .


      Nếu kinh sợ đó là gạt người, trước kia lĩnh giáo qua ác liệt nên giờ cũng quá bất ngờ.


      Mắt Đồng Niệm sáng như đuốc, nhìn về phía ta bằng ánh mắt bình thản: “Vi thiếu, chuyện đùa này chút cũng buồn cười.”


      “Vô nghĩa!” Vi Kỳ Hạo liếc cái, ánh mắt sắc nhọn: “Ai thèm đùa với em chứ?”
      ta càng hứng khởi càng hờ hững: “ câu , đồng ý hay đồng ý?”

      Lửa giận chồng chất trong lòng, thanh Đồng Niệm lạnh lùng hơn: “ đáp ứng.”
      cầu như thế làm sao có thể đáp ứng?!

      Vi Kỳ Hạo nhàng cười, trừng mắt nhìn quật cường, vẻ mặt lo lắng: “Chuyện vừa rồi thể để yên, các người tiếp tục!”

      ta ra lệnh tiếng, những người đàn ông sớm kiềm chế được, cười đứng dậy, hướng về phía góc phòng tới.

      “Chị…….”


      Mắt thấy tên tóc húi cua tới, sắc mặt Khả Tâm trắng bệch hơn nữa toàn thân lạnh run. kêu to: “Đừng lại đây!”

      Những người này chỉ muốn xem việc vui muốn bát nháo dù sao ở Mê Sắc thể đùa quá phận. Nhưng Khả Tâm lại làm bị thương mặt mũi nên thể nuốt giận dễ dàng.

      Người đàn ông từng bước tiến lại gần, làm cho Khả Tâm sợ hãi, khóc cầu xin: “Chị, cứu em! Cầu xin chị nở tình chú đừng mặc kệ em!”


      khóc thảm làm cho tim Đồng Niệm căng thẳng, vẫn thể cứng rắn được.


      Nhìn người đàn ông ở góc tường, tình thế cấp bách Đồng Niệm chạm vào di động, ném về phía ta, động tác theo bản năng ngay cả mình cũng khống chế được.
      Ở giữa ghế sofa màu đen, Vi Kỳ Hạo lười nhác, khóe miệng cười lãnh. Hừ, rất mạnh miệng có đúng ? Bổn thiếu chơi đùa cùng em, xem thử ai hơn?!


      nghĩ ngợi nhiều, Đồng Niệm tiến lên kéo áo của tên tóc húi cua, ngăn lại.
      Người đàn ông đau đớn ánh mắt như giết người trừng trừng , hung hăng đẩy cái, bả vai bị đụng vào tường.


      Đồng Niệm bị lực lớn đẩy ra tay phải đập vào tường, mu bàn tay lập tức sưng đỏ, đau đến nhăn mặt.


      Vi Kỳ Hạo bưng rượu lên uống, khóe mắt đảo qua mu bàn tay sưng đỏ của , trong mắt có chút biến đổi.


      Bên cạnh xúm lại ít tên đàn ông, Đồng Niệm sợ hãi, lửa giận trong lòng áp chế được, khóe mắt thấy bên bàn trà, xoay người tới đó đưa tay lấy bình rượu, đập vào đầu tên tóc húi cua.

      A ——

      Bình rượu thủy tinh vỡ vụ, hét thảm tiếng.


      Hai tròng mắt sắc bén, khí thế tràn ngập của làm cho mọi người dừng động tác lại.
      kéo hai về phía sau mình, sắc mặt Đồng Niệm trong trẻo nhưng lạnh lùng, dùng sức nắm chặt tay, đầu ngón tay dần trắng bệch.


      Đồng Niệm cầm vũ khí trong tay chỉ thẳng vào người đối diện, lạnh lùng : “Nhất định phải làm cho to chuyện, để thử xem ai thoát được liên quan! TÔi cũng tin, hôm nay ở đây có người chết, thử xem có ai động đến ?”

      Cả phòng yên lặng, tiểu nha đầu này lại dám dọa Vi thiếu!

      Vi Kỳ Hạo ngửa đầu nhìn đôi mắt trong suốt kia, lòng có chút khác thường. Cảm giác như gió xuân tháng ba, thổi qua rất ngứa.


      Vi Kỳ Hạo mím môi, mắt thấy bình tĩnh, cười. gặp qua rất nhiều phụ nữ, đủ thể loại nhưng người dám dùng bình rượu sắc nhọn khiêu khích chỉ có , lần đầu tiên được gặp.


      Lúc này cửa phòng bao mở ra, bóng dáng vào.


      “Ai cha, đêm nay rất náo nhiệt!” Trữ Tuấn bước nhanh vào, ánh mắt ta xẹt qua mọi người, ý vị thâm trường nhìn Đồng Niệm cái.


      Mọi người nhìn thấy đến, thân thiện chào hỏi. Tên tóc húi cua cái trán bị chảy máu , ra ngoài xử lí vết thương.


      Đồng Niệm nhìn thấy ta đến, sắc mặt tối đen, vứt bỏ bình rượu trong tay xuống, hai tay thả lỏng.


      khí xấu hổ được giảm bớt, Trữ Tuấn nhìn ba người phía góc cười với Đồng Niệm: “Đó là em tôi, bình thường trong nhà được chiều chuộng nên hư!”

      Trong lời của làm cho mọi người đều bất ngờ, ở thành phố này thế lực nhà họ Trữ, có thể ít chuyện nên ít , người này có thân phận nên đắc tội!
      “A Hạo!” Trữ Tuấn quay đầu, ngôn ngữ cứng rắn: “Chuyện đêm nay, ầm ĩ trong nhà, tai cậu cũng được yên tịnh đâu!”


      Vi Kỳ Hạo bưng ly rượu, uống ngụm gì. Nhà họ Trữ cùng với nhà họ Vi cũng quen biết, Trữ Tuấn lại hơn vài tuổi, quan hệ hai nhà đều tốt, tình cảm này thể để trong mắt.


      Đồng Niệm mím môi cúi đầu, nhìn mu bàn tay bị đỏ lên trong lòng có biểu tình gì.
      bao lâu sau, Trữ Tuấn cười đứng lên, cùng mọi người hàn huyên xong liên tới trước mặt Đồng Niệm, liếc mắt bảo ra ngoài.


      "Đứng lại ——"

      Bước chân Đồng Niệm cứng đờ, hơi quay đầu, chỉ cảm thấy trong giây lát cái di động bị ta đoạt mất.

      Vi Kỳ Hạo chậm rãi ấn dãy số, đợi cho tiếng nhạc vang lên mới tắt di động đưa cho . hạ thắt lưng, cúi đầu ở bên tai : “Đồng Niệm nhớ số điện thoại của tôi. Chúng ta còn gặp nhau, chậm rãi mà tính!”

      Thanh khó nắm bắt của ta chỉ có hai người mới nghe được. Đồng Niệm nhìn ta cái có mở miệng, bước nhanh .


      Phòng bao huyên náo lại yên ắng, có người bất mãn : “Vi thiếu, lão Tứ còn ở bệnh viện, chuyện như vậy mà bỏ qua sao?”


      Nghe như thế, Vi Kỳ Hạo giận tái mặt, đáy mắt lạnh lùng: “ đáng đời! Dám đụng đến người của tôi, mất mạng là phúc lắm rồi!”

      Thấy như thế người kia cũng dám lên tiếng nữa, lão Tứ dựa theo phân phó của ta động thủ nhưng giờ lại trở mặt quá nhanh!

      Đình Hiên…” Khả Tâm thấy vội khóc chạy tới.


      Ôn Đình Hiên nhận được tin nhắn của Đồng Niệm, vội lái xe tới, thấy các cả người như kiến bò chảo nóng, tìm ở xung quanh lại nghe được tin tức.


      Đem KHả Tâm ôm vào trong ngực, khuôn mặt tuấn dật buộc chặt, nhìn được dùng sức.

      “Chị…..” Khả Tâm nghẹn ngào trong ngực , ngẩng đầu kêu tiếng.

      Đồng Niệm trong lòng tức giận cũng lười chuyện với , dặn dò Đình Hiên: “ Đình Hiên, đưa các ấy về nhà.”


      Ôn Đình Hiên gật đầu, hỏi nhiều nhanh chóng lái xe .

      Trữ Tuấn làm thỏa đáng tình cũng nhiều nữa, đơn giản dặn vài câu rồi rời .

      Ban đêm gió thổi , Đồng Niệm nhìn thấy lái xe chờ, cảm thấy buồn bã. Khi nhìn thấy Trữ Tuấn biết được chuyện đến tai người kia. Lăng Cận Dương là ai chứ, chuyện như thế này lẽ nào biết?!

      Suy sụp ngồi vào trong xe, xoa xoa đầu mình, hai vai co rúm lại, cảm giác vô lực. Khi trở lại Lan Uyển trời dần khuya, bước đến khi gặp ánh đèn sáng sắc mặt mới được thả lỏng.


      đến lầu hai, hề thấy bóng dáng người đàn ông kia, Đồng Niệm bước nhanh vào phòng ngủ, trong phòng tối đen như mực.


      đưa tay sờ chỗ mở đèn nghĩ ở giữa cổ bị người bóp lấy, lực cánh tay kiềm chế yết hầu khiến thể hô hấp dễ dàng, ngẩng đầu hít thở thông.
      bornthisway011091Sue ú thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13 Trừng phạt mạnh mẽ

      Giữa màn đêm mờ mịt, đôi mắt sáng rỡ như ngôi sao, rất thâm thúy cái gì cũng có thể nhìn thấu khiến cho lòng người phát run.

      Cần cổ mảnh khảnh bị lực mạnh kiềm chế, Đồng Niệm hô hấp được, kinh sợ nhìn về phía người đàn ông đối diện, hai tay dùng sức hất tay ra nhưng chẳng có chút tác dụng nào.

      Hô hấp ngày càng dồn dập, kêu ra tiếng, cả người dựa cửa, thể giãy dụa. Trong tình thế cấp bách, hai tay liên tục dùng sức muốn kéo tay ra nhưng dùng hết lực rồi mà vẫn chút mảy may.

      Trong ánh mắt ngoan lệ của , tay chân Đồng Niệm dần dần mất sức lực, đầu bắt đầu choáng, lồng ngực đau vì thiếu dưỡng khí.

      Tầm mắt phía trước trở nên mơ hồ, khuôn mặt trắng nõn của đỏ lên, hai trong mắt nhìn thẳng vào , ảo giác kéo đến, khóe mắt lướt qua ý cười, nụ cười kia như ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, vừa lộng lẫy vừa sáng ngời.

      Khuôn mặt trầm của người đàn ông như dịu , mím môi bỏ tay ra, làm cho lần nữa hô hấp trở lại.

      "Khụ khụ ——"

      Lực dần tản , Đồng Niệm hít thở bình thường nhưng ho khan ngừng, cần cổ trắng nõn có lưu lại vệt màu hồng, xinh đẹp chói mắt.

      ngã ngồi mặt đất, miệng thở hổn hển, toàn thân phát run. Kích thích như vậy làm cho nhất thời thể ứng biến, tay chân như chết lặng.

      Cúi đầu nhìn vào mồ hôi lạnh trán , Lăng Cận Dương chớp mắt bình tĩnh túm cả người đứng lên, vẻ mặt có vẻ lo lắng: “ ra em cũng sợ chết à?”

      Nâng tay vỗ vỗ cần cổ của , sờ vào vết máu đọng đó, ý cười càng thêm thâm trầm: “Em dũng cảm cứu người, rất giỏi! Như thế nào, ở bên ngoài sợ nhưng giờ về lại sợ à?”

      Đồng Niệm cố gắng ổn định hô hấp, đại não dần tỉnh táo trở lại, trừng mắt nhìn , thanh khàn khàn: “Chết lần còn sợ có lần sau sao?”

      lạnh lùng cười, đáy mắt phát ra hàn ý lạnh thấu xương: “Nếu phải , tôi bao giờ nếm trải cảm giác này đâu…”

      Lăng Cận Dương mím môi, cằm vẽ ra độ cong, thanh của nhanh chậm : “Nếu biết rồi nhớ cho kĩ đời này cũng cho em chết được!”
      Trong lời chói tai làm cho kích động, ngước mặt lên nhưng bị ngăn lại, đem đẩy vào phần cửa cứng rắn.

      "Đồng Niệm!"

      Thân hình to lớn của đàn ông áp chế , đưa tay nâng thân thể lên, còn tay kia nắm cằm : “Em rất dũng cảm có phải ? Được rồi, muốn xem thử em liệu có bao nhiêu dũng cảm?”

      Khi chuyện, Lăng Cận Dương động tay chân, đưa tay xé rách áo sơ mi người , vài động tác xé bỏ nó, ngón tay thô bạo xuống dưới.

      Đồng Niệm giật mình, hoàn toàn có phòng bị, quần áo người bị rút , suy sụp ngăn cản nhưng có tác dụng.

      giãy dụa cầu thang lầu truyền đến tiếng bước chân, thanh càng gần làm cho sắc mặt Đồng Niệm thay đổi, hoảng sợ trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, chỉ thấy cười trầm, chịu buông tay.

      "Niệm Niệm!"

      Lăng Trọng mỉm cười đứng ở ngoài cửa, thanh ôn hòa: "Là con trở lại sao?"
      Cách cánh cửa, Đồng Niệm có thể được tiếng gõ cửa, cắn môi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt chứa đầy bối rối.

      Người đàn ông áp người có chút cố kỵ, bình tĩnh trầm mặt áp sát phía trước, ở lúc thất thần kia, cường thế xâm nhập.

      "A ——"

      Thân thể đột nhiên đau đớn làm cho Đồng Niệm nhăn mày, thanh trong cổ họng phát ra, tiếng nức nở làm cho người ta mê màng.

      Ngoài cửa Lăng Trọng thấy trả lời, khỏi hỏi tiếp: “Xảy ra chuyện gì sao? Ba vào xem con chút nhé.” Thời điểm chạng vạng, thấy Đồng Niệm vội chạy ra ngoài, lòng ông rất lo lắng.

      Đầu ong lên tiếng, Đồng Niệm chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, hai má đỏ lên, thanh run rẩy cuống quýt mở miệng: “Ba, con sao.”

      Bởi vì chuyện quá nhanh làm cho ngực phập phồng kịch liệt, đại não như có tự hỏi liền theo bản năng khóa cửa phòng lại.

      Lăng Cận Dương dừng động tác, đôi mắt chim ưng đảo qua khuôn mặt trắng bệch của , khóe miệng cười lạnh. cười, lần thứ hai đem đầu dừng ở trước ngực , lưỡi nóng tùy ý chạy loạn.

      Lăng Trọng muốn mở cửa ra, nghe thấy thanh đóng cửa, bất đắc dĩ thở dài : “Niệm Niệm con có việc gì chứ?”

      Đồng Niệm thở hổn hển, hai tay chảy mồ hôi rất nhiều, ngửa đầu nhìn về người đàn ông phía trước, chỉ thấy đôi mắt chút lo lắng, kịp phòng bị lại hung hăng đụng vào chỗ sâu nhất trong thân thể , độ mạnh yếu đến nghiến răng nghiến lợi.

      Thân thể giao triền chia cách, cái loại chặt chẽ phù hợp này tựa như khiến người ta phát điên.

      Đồng Niệm cắn môi, dám phát ra thanh khác thường, cố gắng chỉnh giọng mình: “Trong nhà có chút việc con phải về chuyến.”

      Lời của làm cho Lăng Cận Dương giọng cười rộ lên, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của , để lại những ấn ký màu đỏ sậm.

      Nghe chuyện, thanh cũng dị thường, chân mày cau chặt của Lăng TRọng giãn ra, ông nghĩ rằng mấy đứa trẻ hay gây chuyện, có nghĩ nhiều dặn dò vài câu rồi rời .

      Tiếng bước chân dần xa ở phía hành lang, Đồng Niệm thầm thở phào, quay đầu muốn cắn cái cổ của người đàn ông, nhưng sớm đoán được, đưa tay lên bóp cằm , cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của .

      môi đột nhiên ấm áp, đều là hương vị mát lạnh của , Đồng Niệm muốn tránh nhưng thể được, vừa lúc bị ôm lấy, xoay người đến bên giường.
      "Lăng Cận Dương ——"

      Đồng Niệm giận dữ, khuôn mặt giận dữ, hai mắt như phát ra lửa.

      Đối với phẫn hận của , Lăng Cận Dương cũng tức giận, thoải mái đặt dưới thân, nghiêng người nằm đè lên . Đè giãy dụa, trong mắt đầy ngoan độc: “Em nghĩ dám sao?”

      đột nhiên hỏi thế làm cho Đồng Niệm kinh ngạc ngây người, đôi mắt đen láy tấn công đáy mắt của .

      Lăng Cận Dương cười cười, đôi mắt khinh mị, thanh trầm thấp: “Mặc dù tất cả mọi người biết giường của em, nhưng ai dám ở trước mặt câu!”

      hơi mắc kẹt trong cổ họng, ánh sáng trong mắt Đồng Niệm ảm đạm dần, sai, tất cả mọi người biết sao? là Lăng Cận Dương, là người cầm quyền nhà họ Lăng, ai dám chứ?

      Hai tay bên người nắm chạt, Đồng Niệm gì, dung nhan tuấn trước mắt thấm ướt mồ hôi, vô lực động đậy chỉ có thể nhắm mắt lại, che cảm xúc của mình, thậm chí đem cả linh hồn của mình luôn.

      đêm triền miên, nhớ về gia đình mình lúc trước, có mẹ còn có ba , nhà ba người hòa thuận vui vẻ. Nhưng đột nhiên ba biến mất mẹ mang đến nhà mới, khóc đòi ba lại bị người đàn ông ôn nhu ôm lau khô nước mắt , cho biết đây chính là nhà của .

      Ah——

      Đồng Niệm tỉnh dậy từ trong mộng, chậm rãi ngồi dậy, phong đầy ánh sáng. Ác mộng tối hôm qua tiêu tán, giường hỗn độn làm cho mệt mỏi thở dài.

      Hai bên trán đau đớn, đưa tay xoa xoa, lập tức nhớ ra điều gì đó vội cầm di động ở đầu giường ra xem. Thời điểm hôm qua gặp nạn ở quán bar, mơ hồ nhớ ra mình có nhắn cho số.

      Mở màn hình ra, xem ghi chép trò chuyện thấy dãy số, sắc mặt đại biến.
      Đồng Niệm run rẩy nắm chặt di động, hai mắt nhìn chằm chằm dãy số kia, khóe mắt tràn lên chút nóng ấm. Cặp mắt ôn nhu kia từng còn khả năng xuất nữa, vĩnh viễn còn nữa.
      bornthisway011091Sue ú thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14 Vị hôn thê


      Trời sáng, ánh mặt trời lên dần, Lan Uyển được ánh mặt trời chiếu sáng rất chói mắt, trong nó như viên bảo thạch lóa mắt.

      đỉnh chóp phòng khách biệt thự là những hoa văn màu xanh da trời, hình vẽ hoa bách hợp màu vàng. Dọc theo cầu thang là những cái trụ có khắc hình La Mã, mặt được khảm ngọc lưu ly tinh xảo, phô trương như vậy chỉ có ở nhà họ Lăng mà thôi.


      Phía chỗ cầu thang hình nửa vòng tròn là bóng dáng to lớn, người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ trời sinh mị hoặc, người là chiếc áo sơ mi màu đen đính những hột nút màu vàng rực rỡ, tinh xảo xa hoa.

      Lăng Cận Dương vào phòng khách, nhìn bàn cờ gỗ lim trước mặt, ba của đánh cờ mình.

      “Ba!” cúi đầu cười, bước nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh ba mình.


      Lăng Trọng ngẩng đầu lên nhìn thấy con trai, tươi cười: “Bồi ba đánh ván cờ, lâu cha con chúng ta chưa có chơi rồi.”

      Nghe cha mình như vậy, Lăng Cận Dương vội buông áo khoác tây trang trong tay xuống, mỉm cười bắt đầu đánh cờ. Ngón tay thon dài của nắm những quân cờ, đáy mắt thâm thúy lên tia sáng, lại hạ quân cờ xuống trước.

      Nhìn con trai hăng hái, đáy lòng Lăng Trọng vui vẻ, ánh mắt ông ôn hòa, trước mắt ra hình dáng ấu thơ của con trai mình. Khi đó ông ôm vào trong ngực, nắm cánh tay bé mập mạp của , dạy đọc sách đánh cờ, từng giọng non nớt của trẻ con còn như quanh quẩn bên tai. Nhưng chỉ chớp mắt từ tiểu Cận Dương trưởng thành, có được cơ tri và năng lực hơn người đủ giúp xưng vương cõi.

      “Con à…” Chuyện cũ ùa về, làm lòng Lăng Trọng trĩu nặng, mặt mày trở nên ôn hòa nhàng hơn, ông kêu tiếng.

      Lăng Cận Dương chỉ chăm chú nhìn bàn cờ nên khi nghe ba mình gọi liền ngẩng đầu, vừa nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của ông: “Ba, chỉ cần có con ở đây, tâm huyết cả đời của ba uổng phí.”

      Lăng Trọng tiếp nhận tập đoàn Lăng thị từ lúc hai mươi tuổi, trải qua hơn ba mươi năm có thể hô phong hoán vũ. Nhưng thế gian này có ai mà trải qua chuyện sinh lão bệnh tử, từng là người đứng đầu gia tộc họ Lăng giờ cũng tuổi già. Cha con hai người tâm ý tương thông, cần nhiều cũng có thể hiểu được tâm ý đối phương.

      Lăng Trọng vui mưng gật gật đầu, vỗ mu bàn tay của con trai mình: “Cận Dương, con là niềm kiêu ngạo lớn nhất đời này của ba!”

      Ánh nặt trời theo cửa sổ sát đất chiếu vào, Lăng Cận Dương ngửa đầu nhìn về phía cha mình, chỉ thấy mái tóc bạc, cha từng đứng đỉnh khai thiên lập địa, cuối cùng cũng phải chịu thua thời gian. Nhưng sao đủ mạnh để lo hết tất cả, có thể tự bảo vệ lấy chính cuộc đời mình

      Thời điểm Đồng Niệm xuống lầu , xa xa nhìn thấy hai cha con ngồi trước bàn cờ, vui vẻ trò chuyện. có ý định quấy rầy, hờ hững xoay người dùng bữa sáng.
      dùng tốc độ nhanh nhất để ăn sáng, sau đó nhíu mày uống hết ly sữa, rồi đứng đậy đến trường. Lúc ngang qua phòng khách, tiếng cười sang sảng của Lăng Trọng vang lên, phá lệ làm cho người ta phải chú ý.


      Đồng Niệm có nhìn kỹ, chỉ cúi đầu ngồi vào xe, đến trường.

      Ngày tốt nghiệp càng đến gần, Đồng Niệm mỗi ngày đều tìm cuộc sống tương lai của mình, dựa theo tình hình trước mắt có thể tiếp tục ở lại nhà họ Lăng, nhưng muốn, muốn tiếp tục cuộc sống ăn nhờ ở đậu này.


      Loại cuộc sống bị độc bao quanh này chỉ có thể là người từng trải qua mới hiểu nổi.

      Lúc nghỉ giữa giờ, Duẫn Mạch chạy đến bên tai lại chi choe, Đồng Niệm mặt mày phờ phạc rũ rượi.

      “Niệm Niệm, cậu có tâm à?” Duẫn Mạch tuy ngày thường sơ ý nhưng những lúc này ấy thường hay để ý đến bộ dạng của .

      Đồng Niệm thở dài, thấp giọng hỏi: “Mạch Mạch, tốt nghiệp xong cậu có dự định gì ?”

      “Mình ư?” Nhắc tới chuyện này, mặt Duẫn Mạch lộ ý cười: “Ba mẹ và trai mình đều đồng ý để mình tự do hai năm, hai năm rong chơi rồi sau đó về nhà.”

      Đồng Niệm vểnh môi : “Biết cậu hạnh phúc rồi nhưng đừng có đả kích mình như vậy chứ!” Nhà họ Duẫn chỉ có hai em, Duẫn Mạch từ lớn lển được chiều chuộng.
      Bị như vậy, Duẫn Mạch ngây ngô cười đứng lên cãi lại. xoa đầu, bỗng dưng nhớ đến cái gì, tiếng liền thấp xuống: “Niệm Niệm, nhân lúc người nhà họ Lăng còn thương cậu, cậu nên tính toán cho bản thân mình tốt vào.”


      Ánh mắt Đồng Niệm đen lại, có nỗi khổ nên lời, chỉ có thể vùi nó vào sâu đáy lòng mình.


      Lái xe đưa về biệt thự, đường lòng đầy tâm , xuống xe xong mới phát xe của Lăng Cận Dương cũng về. Thường ít khi ở nhà dùng bữa tối.

      Đồng Niệm cũng nghĩ nhiều, cất bước vào trong, xa xa nghênh đón là Rella, bộ dạng rất đáng . Lúc tới phòng khách mới phát có gì đó đúng.


      Đèn đuốc ở phòng khách sáng trưng, Đồng Niệm đứng ở cửa đảo mắt, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế sofa, hai mắt chăm chú xem tin tức, mà ở phòng bếp phía sau , truyền tới tiếng cười vui vẻ.


      Trong lòng hơi động, nhịn được vào, thấy Lăng Trọng đeo tạp dề, động tác vô cùng thuần thục đứng ở trước tủ bát, cùng người bên cạnh chuyện vui vẻ.

      có mái tóc xoăn màu nâu, xõa ngang hông, dáng người cao gầy lả lướt, cùng với ngũ quan xinh xắn, minh tinh cũng theo kịp phong thái của .


      Đồng Niệm biết , hoặc có thể là rất quen thuộc, bởi ta chính là vị hôn thể của Lăng Cận Dương, trưởng nữ của nhà họ An, An Hân.

      sợ sệt đứng tại chỗ, cho đến khi người kia quay đầu: “Niệm Niệm về!”

      trở về khi nào?” Đồng Niệm mím môi cười cười, giọng hỏi .

      An Hân trừng mắt nhìn , mặt cười giảo hoạt: “Mới vừa xuống máy bay lâu, muốn cho mọi người kinh hỉ.” cười chỉ về phía người đàn ông ngồi ở phòng khách : “Ngay cả Cận Dương tôi cũng , lúc ấy thấy tôi, cũng hoảng sợ!”


      Lăng Trọng giơ hai tay xoay người, sắc mặt ôn hòa: “Niệm Niệm, đêm nay ba tự xuống bếp, con ra bên ngoài chờ cơm , nơi này có ba và tiểu Hân là được rồi.”

      “Vâng!” Đồng Niệm hề nhiều, xoay người tới, lại mới nhìn thấy ánh mát đối diện rất sắc bén kia. Tầm mắt dừng ở mặt lát rồi rất nhanh dời .
      nghĩ tới, cúi đầu lên lầu, mơ edit by cát hồ còn có thể nghe được tiếng dễ nghe uyển chuyển của An Hân. Trở lại phòng ngủ, thay quần áo xong, đứng ở cửa sổ ngẩn người, cho đến khi người hầu lên nhắc dùng cơm.

      vào nhà ăn, bữa tối phong phú dược dọn lên, hơi nóng hôi hổi bốc lên. Bình thường Lăng Trọng hiếm khi tự mình xuống bếp, trừ khi tâm tình tốt mới có thể xuống bếp trổ tài.

      Mọi người ngồi vào bàn ăn, Đồng Niệm muốn ngồi vị trí hay ngồi liền bị người khác chiếm trước.

      “Tôi nghĩ tôi phải ngồi gần chú…” An Hân nghịch ngợm chiếm chỗ của , đẩy qua chỗ đối diện: “Niệm Niệm, ngồi cạnh trai mình .”

      Đồng Niệm ngẩn ra, đồng tiễn đen láy lên cái gì, sắc mặt thoáng chốc khó chịu.
      bornthisway011091Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :