1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thực Hoan Giả Yêu - Tịch Hề (c35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 có chỗ trở về

      Phòng khách phía ngoài hành lang gấp khúc, bóng dáng xinh đẹp, tóc ngắn ngang vai, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú toát ra vẻ rực rỡ.


      Mà người đàn ông đối diện , chỉ tùy ý ngồi ở giữa cái ghế mây, mặt ý cười ôn hòa, làm cho hoa chân múa tay sung sướng đến nỗi mặt ửng đỏ.


      Từ đầu đến cuối, Lăng Cận Dương đều mở miệng, như vậy là có tâm , có thể khiến cho ngồi đó, càng càng vui vẻ từ đầu đến cuối có chút nào tẻ ngắt.


      “Chị!” tính trẻ con nghe được tiếng bước chân liền quay đầu, mặt đỏ ửng, thanh ngọt ngào mấy.

      Đồng Niệm ngẩng đầu, con ngươi đen nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, thấy cười nhún vai, lộ ra vẻ mặt vô hại. Đồng Niệm hiểu được cười như thế có bao nhiêu dối trá trong đó.

      Quét mắt nhìn qua em họ, Đồng Niệm mím môi hỏi: “Đến đây có việc gì sao?”


      thân mật chạy tới, kéo cánh tay của , giọng rất ôn nhu: “Ba mẹ chị về nhà ăn cơm, họ nhớ chị.” lời này biểu tình rất tự nhiên, nhất là bộ dạng ngây thơ ấy.


      Nhớ ?!

      Trong lòng Đồng Niệm cười lạnh, chú thím từ trước đến nay lúc có chuyện gì mới nghĩ đến mà thôi! Bất quá trong lòng nghĩ như vậy, mặt lộ cảm xúc gì, dù sao bọn họ cũng là người nhà , luôn luôn có ràng buộc bên trong.


      rút cánh tay bị kéo về, Đồng Niệm cất bước sau đó đột nhiên dừng lại xoay người nhìn chằm chằm người phía sau hỏi: “Em xong rồi sao còn chưa ?”

      trẻ muốn bước tới bên chỗ người đàn ông bỗng nhiên nghe thế, mặt cứng đờ, sợ sệt đứng tại chỗ.

      “Có khách sao?” Lúc này Lăng Trọng cười từ lầu xuống.

      “Chú!” trẻ nhanh chóng thu hồi xấu hổ mặt mình, cười chào hỏi.

      Tiếng kêu của làm cho sắc mặt thanh tú của Đồng Niệm chợt biến đổi, sắc mặt càng thêm khó coi.


      “Tâm Tâm đến à?” Lăng Trọng nhìn người trước mặt, khóe miệng nở nụ cười, ông thực thích những đứa trẻ có tính cách trẻ con trong sáng. “Ở lại dùng cơm trưa?”

      trẻ hơi chần chừ, nhìn Đồng Niệm sau đó nheo mắt lại bất đắc dĩ từ chối: “Dạ thôi ạ, lần sau cháu ở lại!” xoay người cười với Lăng Cận Dương, thẹn thùng : “Chú, Cận Dương, con về trước!”


      Lăng Trọng cười gật gật đầu, cũng thêm gì nữa, mà Lăng Cận Dương muốn đứng lên, rất có ý tứ tiễn ra ngoài cửa lớn biệt thự.


      Đồng Niệm thêm gì, với Lăng Trọng tiếng rồi xoay người lên lầu. đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn về hướng cửa lớn, ngơ ngác thẳng đến khi ở phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề.

      “Con bé vẫn còn , cái gì cũng hiểu.” Cho dù cần quay đầu lại, Đồng Niệm cũng biết người đến là ai.

      ?”

      Lăng Cận Dương nghiêng người dựa vào ván cửa, đôi mắt thâm thúy lóe ra ý cười: “Con bé hiểu nhiều hơn em, cũng xem là con nít sao?”


      Ánh mặt trời chiều buông xuống, Đồng Niệm xoay người nhìn , cặp mắt trầm của người đàn ông đứng đó sâu thấy đáy, làm cho ngực khó chịu: “Con bé là người nhà, là người thân của em.”

      Khóe miệng Lăng Cận Dương mỉm cười, nhướng mi nhìn , trầm giọng : “Đồng Niệm, em nghĩ nhiều quá.”

      “Tốt nhất là như thế!” Đồng Niệm theo dõi ánh mắt của , có chút lảng tránh.

      Lăng Cận Dương cười khẽ, nụ cười của hay thay đổi, cái gì cũng , xoay người xuống lầu.


      Nhìn bóng dáng xa, Đồng Niệm lần thứ hai xoay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có đôi khi hi vọng là do chính nghĩ nhiều, nhưng đối phương là Lăng Cận Dương, thể xốc lại mười phần tinh thần.


      ngày học khá nhàng, buổi tối cũng có học thêm, như thường lệ Đồng Niệm ngồi xe, rời trường học về nhà. Cuộc sống đại học vài năm nay, chưa bao giờ chân chính hưởng thụ nó, chiều nào học xong các bạn học tốp năm tốp ba túm tụm cùng nhau tận hưởng cuộc sống thanh xuân tuổi trẻ của họ chỉ có mình, mình ngồi chiếc xe đó trở lại nhà họ Lăng.

      Bởi vì Lăng Cận Dương cho phép, cho nên cũng có lựa chọn nào khác.
      Biệt thự nhà họ Lăng, được xây dựng ở giữa sườn núi, phong cảnh tốt dựa vào non nước. Lúc trước mảnh đất này là của hồi môn của mẹ Lăng Cận Dương, bởi vì tên của bà có chữ Lan nên sau này xây lên biệt thự, Lăng Trọng gọi nơi này là Lan Uyển.



      Chiếc xe Mercedes màu đen chậm rãi dừng ở cửa biệt thự, Đồng Niệm nhìn chằm chằm tấm biển có khắc chữ vàng to, con ngươi đen tuyền chợt lóe, khóe miệng cực lãnh. Nếu vợ chồng tình thâm vì cái gì sau khi vợ mình qua đời sống mình quảng đời còn lại, vì cái gì kết hôn cùng mẹ của , đây là tình mà những người đàn ông hay đó sao?!


      Tình , ở đáy lòng của bọn họ, đến tột cùng thứ gì là giá trị?!


      Hai bên sân biệt thự trồng cây ngô đồng giống của Pháp, thân cây thẳng tắp, trải qua chăm sóc tỉ mỉ cành lá xum xuê, che lấp ánh mặt trời. Đồng Niệm cất bước ra khỏi xe, xa xa nhìn thấy ở cầu thang chỗ cửa lớn, bóng dáng màu nâu nằm úp, nghe được tiếng bước chân của , nó cọ cọ đứng lên, ngừng vẫy đuôi với .


      “Rella…” Đồng Niệm hạ thấp người, đưa tay vuốt vuốt đầu lông xù của nó, miệng nở nụ cười. Rella là con chó Teddy, năm nay nó ba tuổi, huyết thống thuần khiết.


      "Ngô, ngô. . . . . ."

      Rella loạng choạng vẫy vẫy đuôi, làm nũng với , nó hơi nâng đầu trừng mắt đen bóng nhìn , làm cho tâm người có thể mềm yếu.

      Đồng Niệm mím môi cười cười, ôm Rella vào trong ngực, sờ sờ cái đuôi tròn tròn của nó, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy nó là lúc Rella vừa mới được sinh bao lâu, luyến tiếc nỡ bỏ nó, sau đó lại giữ nó lại. Sau này đặt tên cho nó là Rella, mà cái tên này phát trong tiếng gần giống từ Cinderella

      “Bé cưng.” Đồng Niệm cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, ngón tay vỗ vỗ cái cằm của nó: “Mày vui sao?”

      Rella ở trong lòng như hiểu được tiếng của , nó lắc lắc đầu hướng về phía phòng khách, miệng cứ kêu ô ô.

      Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách, chỉ thấy bên trong có nhiều người, đó là lúc gặp mặt tề tựu của nhà họ Lăng, mỗi tháng có hai lần như thế. Bên trong truyền ra tiếng cười vui vẻ ngừng, mỗi gương mặt cười kia đều có dán nhãn người nhà họ Lăng.

      Bầu khí như vậy xác định người ngoài thể dung nhập, mà và Rella tự nhiên phải tránh xa.

      Đồng Niệm nhìn ánh trời chiều, khóe mắt lướt qua tia ảm đạm, đứng lên, hướng về phía cửa lớn ra ngoài.

      Cửa sổ sát đất phòng khách, bóng dáng cao to nhìn xa, nhàn nhạt nhếch môi, trong mắt Lăng Cận Dương lộ ra vẻ u ám.

      Đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt Đồng Niệm ảm đạm dừng ở ánh đèn đường phía xa, ngay cả cũng tưởng tượng được giờ phút này có thể nơi nào đây?

      Cau mày do dự lâu, Đồng Niệm mới bảo lái xe lái xe , tuy rằng người nhà làm cho thất vọng nhưng dù sao họ cũng là người thân, mà nhìn tình cảnh này cũng nhớ đến họ.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5+6 Là nợ tôi


      Nhận được điện thoại, nhà họ Đồng lại bắt đầu chuẩn bị. Thời điểm Đồng Niệm đến, sắc trời tối sầm, từ xa nhìn thấy chú của Đồng Chấn Thanh ở ngoài cửa chờ mình, thấy xuống xe, khuôn mặt tươi cười chào đón: “Niệm Niệm về!”


      Đồng Niệm nhìn ông ta, cũng thêm gì, theo ông ta lên lầu. Trong phòng khách, đồ ăn mang lên lầu, mùi thơm bay nghi ngút, thím thấy về, cũng cười vui vẻ: “Ôi, Niệm Niệm về nhà, mau đến đây ngồi , thím làm đồ ăn con thích đây.”


      khí như vậy Đồng Niệm cũng nỡ cự tuyệt, ngồi vào trước bàn ăn, nhìn đồ ăn bàn đúng là những món thích.


      Khi chuyện, tất cả mọi người ngồi bàn, Đồng Chấn Thanh trừng mắt cúi đầu chuyện đàn bà, dùng sức khụ khụ, Khả Tâm cầm cuốn sách đùa nghịch.


      Thím liếc mắt nhìn con mình, nhấc chân đạp cái, lúc này mới làm cho tình nguyện gọi: “Chị!”


      sớm quen thái độ của Khả Tâm, Đồng Niệm tức giận, thím gắp đồ ăn vào chén cho , cười : “ , có chuyện gì sao?”

      Thấy chủ động hỏi, thím làm ra vẻ nữa, trực tiếp mở miệng: “Niệm Niệm à, Tâm Tâm thích đọc sách, con bé cũng giống con từ thích đọc sách, con xem có thể với Lăng thiếu gia giúp em con công việc tốt?”

      Thích đọc sách?!


      Đồng Niệm cười cười tự giễu, trước kia liều mạng đọc sách vì người trong lòng, tại đọc sách vì muốn rời khỏi gia đình kia sớm chút!

      Đồng Niệm buông đôi đũa trong tay, nhíu mày nhìn em họ đối diện hỏi: “Em cảm thấy công việc nào có tiền đồ?”

      “Minh tinh!” Khả Tâm lập tức hứng khởi ra vẻ, chút cũng thèm che dấu mà thẳng: “Em muốn nổi tiếng!”

      Hai người con của nhà họ Đồng sinh ra đều xinh đẹp, Khả Tâm năm nay mười chín tuổi, lại trổ mã đầy đặn sớm mong muốn làm người mẫu.

      Cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén, Đồng Niệm đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chú, thanh lạnh lùng : “Các người muốn đưa con mình cho người ta sỉ vả sao?”
      Mặt Đồng Chấn Thanh biến sắc, cảm giác có chút nhịn được, ánh mắt trốn tránh cúi đầu câu nào.

      “Đồng Niệm, chị đừng có mà quá đáng!”

      Nghe lời như thế, Khả Tâm tức giận, căm giận đập bàn, lớn tiếng quát: “Dù thế nào, chị quyến rũ Lăng Cận Dương ngay cả cho tôi cơ hội được sao?”

      Bốp——


      bạt tai xẹt qua, Khả Tâm bụm mặt, dám tin là Đồng Niệm ra tay đánh mình.
      “Chị dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Ánh mắt hung ác của Khả Tâm nhìn Đồng Niệm, đưa tay định tát lại nhưng mẹ của ta ngăn lại: “Mẹ đừng cản con, chị ta có tư cách gì đánh con chứ?”

      Sắc mặt của thím trầm lại, bà giữ chặt con mình, giọng điệu thấp : “ thế nào chúng ta cũng là người nhà, sao con lại đánh em?”


      Đồng Niệm nhàng cười, bàn tay run run lên, khóe mắt lên lạnh lẽo: “Thím, chúng ta đương nhiên là người nhà, nếu cái nhà này thím cũng thể trụ được tới bây giờ.”

      Lời của làm cho sắc mặt thím cứng đờ, khóe miệng lên xấu hổ. giờ cả bọn họ ở ngồi nhà này được là nhờ cha của Đồng Niệm để lại, là tài sản của Đồng Niệm .

      “Khả Tâm!” Đồng Chấn Thanh bình tĩnh đứng lên, chỉ vào con quát: “Cái con này sao mày dám chuyện như thế với chị mày? biết lớn ?”

      Ông trách mắng con mình nhưng Khả Tâm hề chịu thua, ngồi hầm hầm hừ hừ.

      Đồng Niệm cũng để ý tới ta, với vợ chồng họ Đồng: “Hai người quản giáo nó tốt, hôm nay con thay hai người giáo huấn nó.” nhìn chằm chằm KHả Tâm, giọng điệu đột nhiên trầm lại: “Trong lời hôm nay của em nếu có can đảm trước mặt Lăng Cận Dương , bảo ta giúp em, có phải cái tát kia quá đơn giản ?”

      Khả Tâm biến sắc, trong lòng tự nhiên những điều chị họ , cái gì nên nên . Đồng Niệm lớn hơn ba tuổi nhưng vận mệnh hai người lại hoàn toàn trái ngược, tuy rằng đều là phụ nữ nhà họ Đồng nhưng sau khi bác trai của qua đời bác lại có thể mang theo ta đến nhà họ Lăng? Càng nghĩ càng tức giận, mẹ của ta chết ta lại ở lại nhà họ Lăng, hưởng thụ cuộc sống sung túc mà nhà họ Lăng mang cho.


      Từ đến lớn số mệnh của Đồng Niệm luôn tốt hơn , cho nên ghen tị, rất ghen tị!
      Náo loạn hồi, thần sắc mỗi người đều khác nhau, thím lại nở nụ cười tươi mặt, lấy lòng: “Niệm Niệm, con đừng chấp nhất Khả Tâm, nó hiểu chuyện!”
      Đồng Niệm muốn cùng bọn họ tiếp tục hư tình giả ý (diễn kịch hòa hợp), cầm lấy túi xách ra ngoài để ý đến thím ở phía sau cố giữ lại.


      Thời điểm đến dưới lầu, Đồng Chấn Thanh vẫn đuổi theo , áy náy : “Niệm Niệm, Khả Tâm bị chú nuông chiều quá nên hư, con đừng để trong lòng.”


      Đứng ở cửa, Đồng Niệm ngửa đầu nhìn ngôi nhà, trong lòng cảm xúc rối bời. quay đầu, rất hàm xúc: “Chú, cần coi con như cây hái ra tiền, chú nhớ kĩ những thứ này là con nở mặt ba con, nếu các người cái gì cũng có!”


      xong những lời này, Đồng Niệm hờ hững xoay người, ngồi vào trong xe, rất nhanh chiếc xe mất hút.


      Đồng Chấn Thanh trở lại nhà nhìn những người phụ nữ ngồi ghế, nhịn được mắng: “Việc tốt chả thấy đâu, chỉ thấy làm hư chuyện. Con nháo nữa , xem về sau ai còn giúp con?”

      Khả Tâm quệt miệng, mặt còn chút sưng đỏ, nghe ba trách mắng, có cãi lại nhưng trong lòng phục.


      Thím Đồng Niệm lấy túi chườm nước đá đến, nghe thấy con bị mắng, sắc mặt liền khó coi: “Ông hung dữ với con làm gì chứ? Con kia mấy năm nay đều ở nhà họ LĂng, nếu phải nó có gì đặc biệt ai muốn nuôi sống con của chồng trước của vợ mình chứ?”


      Sắc mặt Đồng Chấn Thanh trầm lại, cũng thêm cái gì, đáy mắt rất phức tạp.
      Trở lại Lan Uyển trời cũng chạng vạng, Đồng Niệm đến sô pha phòng khách ngồi xuống, lúc này trong phòng rất trống trải quạnh quẽ. Người hầu Lăng Trọng ra ngoài đánh bài cùng bạn của ông, phải đến khuya mới về.


      thở dài, mệt mỏi dựa vào sô pha, lại nghe người hầu tới hỏi: “Tiểu thư, muốn dùng bữa tối ? Thiếu gia bảo nhà bếp chuẩn bị rồi, trở lại chắc đói bụng.”
      Đồng Niệm cúi đầu cười, nghĩ thầm rằng Lăng Cận Dương sớm dự đoán được cục diện như vậy, sớm chê cười rồi.


      Dạ dày trống rỗng rất khó chịu, cũng lười so đo, đứng lên tới chỗ phòng ăn, người hầu vội theo, đem dọn đồ ăn ra cho .


      Bàn ăn lớn nhưng chỉ có người, Đồng Niệm cúi đầu ăn cơm, tâm tư có chút lung tung, cho nên để ý có người tới cạnh bàn kéo ghế ra ngồi.


      “Ăn ngon ?” Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn cái, con ngươi đen lên ý cười.


      Nhìn thấy sâu trong đáy mắt có ý cười nhạo, Đồng Niệm tức giận trong lòng, thanh lạnh lùng : “ ngon.”

      ngon?” Người đàn ông đưa tay nắm lấy cằm , ngón tay lạnh véo cái, lời thốt ra rất lợi hại: “Nhưng em có lựa chọn, ăn cơm nhà họ Lăng, em chỉ có thể đói chết!”

      Tay buông đũa, trong ánh mắt trong trẻo của Đồng Niệm lại chùng xuống, cười châm chọc, thanh kiêu ngạo siểm nịnh: “ có tư cách gì tôi như vậy?”

      Nhìn ý tứ khinh thường trong mắt , mắt Lăng Cận Dương dần dần trầm xuống, giọng điệu có vẻ lo lắng: “ đương nhiên có tư cách!”


      Tựa hồ như nghe được chuyện nực cười, Đồng Niệm cười đứng lên, hai mắt sáng quắc nhìn , giọng đầy căm hận: “Lăng Cận Dương, nhớ kĩ cho tôi, là nợ tôi, hơn nữa cả đời này trả hết!”


      hơi, hai tay bên người vẫn còn nắm chặt, móng tay như khảm vào trong thịt.
      Bởi vì lời của , đáy mắt Lăng Cận Dương giật giật, nhướng mày, hờ hững : “Đồng Niệm, em còn muốn hận bao lâu?”

      Hận?!

      Đồng Niệm nhàng lắc đầu, ngửa đầu theo dõi ánh mắt của , khẩu khí quyết tuyệt: “Trừ phi chết…”


      đợi mở miệng, lạnh lùng xoay người rời , được vài bước dừng lại : “Hoặc là tôi chết.”

      Nhìn biến mất ở lầu , sắc mặt lo lắng của Lăng Cận Dương dãn ra, đáy mắt bao phủ tầng sương mù, làm cho người ta , nhưng chỉ là quang cảnh chốc lát, sắc bén kia được tái thể che giấu.
      bornthisway011091Sue ú thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7 Sở thích đặc biệt


      Lam Điệu là hội sở cao cấp nhất thành phố, kiến trúc ngạo nghễ, sừng sững bên bờ biển.


      Ngửa đầu lên nhìn thấy tòa nhà cao tầng trước mặt, đáy lòng Đồng Niệm dâng lên cỗ chán ghét, bị động theo người đàn ông bước vào, mặt sàn bằng đá cẩm thạch tản ra ánh sáng chói mắt, làm cho thích ứng được phải nheo mắt lại.


      Trải qua cánh cửa thủy tinh xoay tròn, Đồng Niệm nhìn thẳng về phía bóng dáng lạnh lùng trước, khóe miệng cười lạnh, luôn duy trì khoảng cách xa gần với , mọi đều rất cẩn thận, thủy chung là hình tượng trai động lòng người?
      Nhưng phía sau Lăng Cận Dương, là loại mặt người dạ thú.




      Mắt thấy vào thang máy, dưới bước chân Đồng Niệm thoáng chần chừ, ngẩng đầu nhìn thấy tay dừng lại ở cánh cửa, cặp mắt sâu thẳm kia bắn thẳng đến đây.


      Ngón tay thon dài của Lăng Cận Dương khẽ chọc, khuôn mặt tuấn mỹ cười tươi, nhìn Đồng Niệm do dự, cũng mở miệng chỉ là mỉm cười chờ ở đó, trong mắt phát ra ý tứ cường thế bá đạo.


      Miệng vẫn cười ôn nhu nhìn ra điều gì khác thường, nhưng Đồng Niệm hiểu được có lựa chọn, cho tới bây giờ ở trước mặt Lăng Cận Dương hề có quyền lựa chọn!


      bảo sống sống. bắt chết sống bằng chết.


      Hội sở hai mươi tám tầng.


      tầng cao nhất của Lam Điệu, tầng này chỉ có phòng tiếp đãi khách chỉ có con của tập đoàn Lăng thị độc chiếm.


      Phục vụ mặc tây trang thẳng thóm, mở hai cánh cửa kim hoàng sắc ra, bật đèn thủy tinh treo ở cao, thứ ánh sáng chói mắt tầng tầng lớp lớp phát ra.




      “Chào Ngài…”


      Người phục vụ xoay người, nở nụ cười đúng tiêu chuẩn, đôi tay mang bao tay màu trắng động tác lưu loát kéo ghế ngồi ra, chờ bọn họ ngồi vào.


      Căn phòng xa hoa, ở giữa bày ra bàn ăn lớn năm thước, bàn trải khăn màu trắng sạch nhiễm chút hạt bụi, ở đầu bàn ăn hình chữ nhật có bày biện thức ăn.


      Lăng Cận Dương xoay người ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn người phục vụ chuyển thực đơn qua, cầm lên quét mắt lượt, thấp giọng phân phó: “Như cũ.”
      “Vâng.” Người phục vụ mỉm cười vuốt cằm, thu hồi thực đơn sau đó do dự hỏi lại câu: “Ngài có cần món khai vị ?”


      Đồng Niệm ngồi ở phía đối diện nghe như thế, sắc mặt trầm trầm, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đối diện mình, quả nhiên trong đáy mắt dâng lên ý cười thâm hiểm.


      cần.” Lăng Cận Dương nhìn hai tròng mắt đen bóng kia, khóe miệng nở nụ cười tà ác.


      Lúc này có vài người vào, trong tay bọn họ cầm theo nhạc cụ, xếp hàng chuẩn bị diễn tấu.


      ra ngoài!” Tay Lăng Cận Dương đưa lên, khóe mắt hướng về phía hành lang, nhàng cười lên, thanh từ tốn: “Nhiều người tốt, tôi thích nhiều người!”
      Người phục vụ có chút khó hiểu, cũng dám nhiều, liền bảo mọi người ra ngoài, cuối cùng đóng cửa lại.


      Cửa lớn đóng chặt, tiếng diễn tấu thanh du dương của tiếng nhạc lọt vào tai, Đồng Niệm cúi đầu cố gắng áp chế tiếng tim đập loạn.

      "Lại đây ——"


      thanh lớn, nhưng có sức nặng vô cùng.


      Đồng Niệm chậm rãi đứng lên thở hổn hển, cất bước đến bên người , nhưng tự giác đứng ở phía ngoài.


      Tay Lăng Cận Dương xoa cằm, thấy duy trì khoảng cách với mình, đáy mắt lướt qua tia lạnh lùng, vươn tay chế trụ cổ tay của , lập tức kéo đến trước mặt, đẩy đến bàn ăn màu trắng.


      “Sợ sao?”


      Lăng Cận Dương vẫn ngồi như trước, ngước lên đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm hỏi: “Chúng ta còn chưa đủ quen thuộc sao, em còn sợ nữa?”


      Đồng Niệm cắn môi lời nào, đưa tay vịn vào cái bàn, đầu ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch.


      Thấy lời nào, Lăng Cận Dương cười đứng lên, đưa tay sờ má , cảm xúc non mịn ở đầu ngón tay làm cho mắt hơi nheo lại, khóe miệng cong lên: “Còn có nơi nào mà …làm cho em sợ hãi?”


      Trong giọng của cố ý ngắt quãng, đủ để làm cho người ta mơ màng.
      Trong đôi mắt đen lóe lên lửa giẩn, Đồng Niệm trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt, hai tay bên người nắm chặt thành quyền.


      “Niệm Niệm…” Người đàn ông chăm chú nhìn ánh lửa nơi đáy mắt, con ngươi đen cân nhắc, thầm: “ thích ánh mắt em như vậy, làm cho rất hưng phấn!”


      Đồng Niệm hận nhất là như vậy, giơ tay lên nhưng bị dễ dàng khống chế, đem cổ tay của đưa ra phía sau thắt lưng.


      Ánh mắt rùng mình của người đàn ông, kịp kêu lên môi luồng nhiệt ấm hạ xuống, cắn chặt răng, làn môi bị cắn đau, dễ dàng xâm nhập quấn lấy cái lưỡi cố kháng cự của .


      Thân hình của người đàn ông áp xuống, Đồng Niệm giãy dụa, lưỡi của ngày càng đau đớn, đau đến mức nhíu mày. Hai tay bị kiềm kẹp thể động được, bất lực dùng hai chân đá loạn xạ, muốn đẩy ra.


      Khí lực của quá mức cường hãn, Đồng Niệm động đậy nửa ngày có hiệu quả, thân thể rốt cuộc còn sức nữa, ngay lúc nghĩ đầu lưỡi của như muốn đứt hơi thở bá đạo kia chợt biến mất.


      Lăng Cận Dương ngẩng đầu, hai tròng mắt lạnh nhìn hai má ửng đỏ của , chế trụ thắt lưng của , nghiêng người đứng trước người làm cho cảm giác ràng thân thể biến hóa.


      “Em còn động nữa, hôm nay đổi phương pháp ăn em đó!” thanh nhanh chậm.


      Nhiệt độ ở giữa hai chân làm cho da mặt đổi sắc, trong đầu Đồng Niệm rung lên, dám giãy dụa, xưa này làm việc tùy hứng, nếu thực chọc giận chuyện biến thái gì cũng làm ra được.

      Thân thể mềm mại trong lồng ngực dần an tĩnh lại, Lăng Cận Dương mỉm cười, cúi đầu ngửi mùi hương hoa lài người , nét mặt lo lắng dần dịu lại.


      Chiếc váy trắng đơn giản mặc người, chỉ có thiết kế dài ở phần thân, Đồng Niệm nhàng thở phào, quần áo kia nếu bi cởi tiếng vang rất , vẫn là tùy ý lợi dụng mọi nơi lọt vào tai .


      Tay vuốt ve da thịt của , Đồng Niệm run lên từng đợt, ánh sáng trong mắt chợt ảm đảm, chậm rãi mở hai mắt, năm ngón tay nắm chặt như khảm vào trong thịt.
      Thị giác bị ngăn cách, thính giác càng thêm mẫn cảm, cau mày kìm lòng đầu dùng hàm răng cắn đôi môi, dùng rất nhiều sức.


      Khóe mắt nhìn thấy động tác cắn môi của , đáy mắt Lăng Cận Dương biến đổi, lạnh lùng cúi đầu, cúi người xuống cắn trước ngực cái.


      “Ahhh!”


      Ngực bị cắn đau, Đồng Niệm mở mắt ra nhìn thấy bên ngực trái có vết răng, tức giận quát: “Lăng Cận Dương!”


      Lăng Cận Dương khẽ cười ra tiếng, đầu ngón tay của vuốt ve vết cắn, giọng điệu trầm: “Lần trước em cắn , sao có thể so với bây giờ…”


      Lửa nóng trong mắt tản , còn tia tình dục nào: “Xuống dưới mặc quần áo vào.”

      Đồng Niệm cúi đầu sửa lại quần áo, ngón tay run rẩy thể dùng sức, từ bàn ăn bước xuống, qua vị trí đối diện, khóe mắt dâng lên ý lạnh.


      Đây là nguyên nhân Lăng Cận Dương cần món khai vị bởi vì chính là món khai vị mà cần.
      bornthisway011091Sue ú thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8 Hầu hạ

      Cảnh trong phòng tao nhã, hai cánh cửa mở ra, ngọn đèn mờ ảo ở hành lang, thảm màu đỏ diễm lệ tinh xảo, nhóm người diễn tấu, tiếng đàn vi ô lông trầm thấp vang lên, từng giai điệu tuyệt vời đủ khiến người ta mê say.


      Cái khay đựng thức ăn màu vàng sang trọng như hoàng thất quốc, Đồng Niệm đưa mắt nhìn chén đĩa sang trọng kia, cầm lấy dao nĩa, bắt đầu cắt miếng thịt bò trước mặt mình.


      Dao nĩa lướt qua khay sứ phát ra thanh vang vọng dễ nghe, Đồng Niệm cúi đầu mặt có biểu tình gì, thành thục cắt thịt bò, dao lại dao, mười đầu ngón tay dùng sức, ngón tay đều trắng bệch, mang theo ý tứ kiên quyết ngoan tuyệt.


      Miếng thịt bò như người đàn ông đối diện, động tác của cắt cắt chút lưu tình nào.


      Thấy nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò, ánh mắt lo lắng, Lăng Cận Dương thản nhiên nhàn nhạt nhếch môi, động tác của thong dong, ăn uống tốt, thịt bò tươi Mỹ mới nhập khẩu rất hấp dẫn, bưng ly rượu lên uống ngụm, hai mắt đầy vẻ vui thích.


      Ngón tay bắt đầu đau, Đồng Niệm buông dao nĩa ngẩng đầu lên nhìn thấy cặp mắt ở đối diện, ý cười rất chói mắt, làm cho càng tức giận hơn, trừng mắt nhìn , nhưng vẫn nhúc nhích.


      Người đàn ông đối diện, cử chỉ cao quy, dao nĩa trong tay chạm vào nhau phát ra tiếng vang, mà bộ dạng ăn uống của lại tao nhã, nghiễm nhiên là dáng dấp bậc vương tử.


      Nhưng ở phía sau , có bao nhiêu thứ xấu xí chỉ có mình biết được.
      Tuy rằng có ngẩn đầu nhưng Lăng Cận Dương biết ánh mắt của nhìn , cũng giận mà lại mỉm cười, nhìn bằng ánh mắt phúc hắc, cười hỏi: “Nếu em muốn ăn, thỏa mãn em có được ?!”

      Nghe giọng điệu mờ ám của , Đồng Niệm tự nhiên hiểu được những lời này có nghĩa gì, cũng lười phản ứng lại , cúi đầu thèm nhìn đến sắc mặt ghê tởm đáng ghét kia.

      Sớm ở chung với nên quen Lăng Cận Dương nhìn xấu hổ cúi đầu, liền cười gọi phục vụ tới, thấp giọng phân phó vài câu.


      bao lâu sau, người phục vụ bưng phần bánh pudding mâm xôi lên, phần kem ly, cung kính đặt ở trước mặt .

      Ngay cả người đàn ông đối diện làm cho chán, nhưng cũng muốn bạc đãi dạ dày của mình, sắc mặt Đồng Niệm như thường cầm lấy thìa bắt đầu ăn.


      bữa tối mấy tốt đẹp cũng kết thúc, Đồng Niệm như trút được gánh nặng, tiêu sái ra khỏi hội sở, cũng để ý chiếc xe Benz SLR McLaren màu bạc đậu ở bên đường.


      Thấy bọn họ tới, người lái xe vội đưa chìa khóa rồi lái chiếc xe màu đen ban đầu .
      Lăng Cận Dương ấn chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi vào, quay đầu nhìn Đồng Niệm ngây ngốc, môi mỏng khẽ mở: “Lên xe.”



      Trong lòng muốn, Đồng Niệm máy móc làm theo lời , mở cửa ngồi vào xe, mắt thấy đưa chân đạp ga, ‘oanh’ tiếng chiếc xe chạy .


      Dưới bóng đêm mờ mịt, môt thứ hình màu bạc lướt qua như tinh linh ban đêm, trong xe người đàn ông tay đưa lên phía cửa kính xe, tay kia nắm lái, ngón tay thon dài khẽ chọc, cặp mắt thâm thúy nhìn chằm chằm phía trước, từ đầu đến cuối có nhìn qua người bên cạnh.


      trầm mặc, Đồng Niệm tự nhiên cũng thèm mở miệng chuyện, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa, trong lòng biết hướng đến bờ sông.


      Xe chạy đến bờ sông đột nhiên dừng lại, Lăng Cận Dương mở mui xe phía , rồi sau đó tắt động cơ.


      Màn đêm buông xuống bờ sông, lúc này yên tĩnh, dọc theo bờ sông cảnh đèn sáng xen nhau, uốn lượn mà ngân nga. Nước sông ngừng đánh vào bờ, lăn tăn dao động.


      Trong xe rất im lặng, hai tròng mắt người đàn ông nhìn thẳng, chằm chú nhìn vào nước sông chảy xuôi, lời. Khuôn mặt tuấn tú của giấu trong bóng tối, sắc thái sâu thẳm trong mắt làm cho người ta thể nhìn ra.


      Lẳng lặng ngồi yên lâu, sau đó cổ Đồng Niệm đau mới nhịn được quay lại nhìn , tuy rằng khoảng cách giữa bọn họ rất gần nhưng vẫn thể nhìn thấy đáy mắt , chỉ cảm thấy nơi đó đen kịt, mảnh hờ hững.


      , vì cái gì lại đến bờ sông, gì lại rất trầm tư.


      Tựa hồ ánh mắt của tác động đến , Lăng Cận Dương bỗng nhiên lấy lại tinh thần, bất ngờ kịp phòng bị tiến đến đáy mắt , cặp mắt sáng kia vẫn còn chút buồn bã chưa kịp tan .


      “Muốn vè nhà?” nhìn hỏi, chỉ thấy cúi đầu, tránh ánh mắt của , nhàng gật đầu.


      Thấy cố ý trốn tránh, Lăng Cận Dương gì, thu tâm tình của mình vào đáy lòng, khởi động xe rời .

      Trở lại Lan Uyển trời vào đêm, người hầu còn chờ cửa, là lão gia ngủ trước. Đồng Niệm cúi đầu thẳng ra phía căn phòng của ở sau nhà, mở cửa phòng, biết ở phía sau còn bóng dáng theo mình.


      Mắt thấy vào, Đồng Niệm nhíu mi, thấp giọng : “ nhầm phòng.”

      Phòng của ở cách vách.


      Vẻ mặt như con mèo , Lăng Cận Dương mỉm cười : “ mọn, nơi nào lại phải?” Khi chuyển đẩy ra, hiên ngang tiêu sái bước vào.


      câu nhất thời làm cho Đồng Niệm chán nản, cắn môi đóng cửa lại.
      Phía sau truyền đến cỗ nhiệt, là nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Đồng Niệm giận dữ xoay người, chỉ thấy miệng cười tà ác.


      “Hầu hạ !”

      Người đàn ông trước mặt, mở rộng hai cánh tay, ngưỡng cằm từ cao nhìn xuống , trong mắt ý tứ ràng, bảo đến cởi áo cho .


      Nhịn lửa giận xông lên, Đồng Niệm muốn chọc , thầm nghĩ mau mau làm cho xong việc, cúi đầu, chăm chú nhìn vào quần áo , cởi bỏ từng cút áo.

      Ngón tay ấm của lơ đãng ma xát với ngực , Lăng Cận Dương hơi nheo mắt lại, thần sắc lại thay đổi, đột nhiên ôm , trong lúc còn kịp hô lên, cúi đầu chặn môi , ôm vào trong phòng tắm.


      Thời điểm ra khỏi phòng tắm, toàn thân Đồng Niệm như muốn hư, có khí lực để giãy dụa. Bị đặt ở giường lớn mềm mại, đôi chân mày thanh tú dần giãn ra, nghĩ người kia lại còn muốn nằm xuống.


      “Còn ?” Đồng Niệm mở mắt trừng trừng nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng.


      Lăng Cận Dương nhíu mi cười, đem ôm vào trong ngực, giam cầm lưng , thể giãy dụa: “Yên tâm, đêm nay làm, cùng nhau ngủ em.”


      Bị đặt trong lồng ngực, Đồng Niệm thể động đậy, ban đêm như vậy trải qua nhiều, nếu muốn tích cực cả đêm thể nào ngủ được. Thấy có động tác gì cũng chậm chạp nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.


      Ngày hôm sau mở mắt dậy, vị trí bên cạnh trống, cười lạnh rời giường, như thường lệ rửa mặt. Lúc đến phòng ăn, nhìn thấy Lăng Trọng đâu, nghe là sáng sớm làm rồi.


      Bữa sáng bàn chỉ có hai người, Đồng Niệm muốn ăn, uống hết ly sữa liền đứng đậy đến trường.


      Lái xe mở cửa, lại phải là chiếc xe hay , Đồng Niệm cắn chặt răng ngồi vào chiếc xe màu bạc đó. Khóe mắt đảo đến người đàn ông ngồi cạnh, tư vị trong lòng rất hỗn loạn.


      Cửa kính xe hơi kéo xuống, gió mát thổi qua hai má rất thoải mái. Người đàn ông dừng xe ở phía ngoài học viện, Đồng Niệm muốn mở cửa xe bước xuông lai nghe thấy mở miệng: “Đồng Niệm!”


      Nháy mắt Lăng Cận Dương thay đổi liếc xéo co, môi mỏng nhếch lên, đáy mắt toàn vẻ lo lắng: “ nên động tâm tư!”

      Đáy lòng đột nhiên căng thẳng, Đồng Niệm chậm rãi nắm tay, buổi sáng ngày hôm qua có đề cập với Lăng Trọng, nhanh như vậy nghe được chuyện này, quả nhiên đối với có đủ quan tâm.


      Đồng Niệm bình tĩnh xuống xe, đáy lòng dâng lên toan tính, mới đứng vững gót chân, xe bên cạnh vội , chỉ còn lại mình thân dính bụi đất.
      bornthisway011091Sue ú thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9 Ra giá

      Đồng Niệm xuống xe, cúi đầu đường hướng thẳng đến cổng trưởng, mới chân trước chân sau bước vào cửa, vai trái có cảm giác trầm xuống, bên tai vang lên thanh quen thuộc: “Đồng Niệm, cậu lại muộn?”

      Nghe tiếng la phía sau, Đồng Niệm nhíu mi xoay người lại, liếc bạn cái, rồi sau đó lên tiếng mà về phía trước.

      Duẫn Mạch sớm quen với thái độ này của , cũng giận, cười tới ôm lấy bả vai , con ngươi đen lóe sáng hỏi : “Mới vừa rồi ai đưa cậu tới? phải xe bình thường cậu hay !”

      Cả trong đầu ý cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt như trước vẫn nhìn chằm chằm mặt đất: “Xe của Lăng Cận Dương.”

      “Oa…” sắc mặt Duẫn Mạch thay đổi, nhịn được hưng phấn: “Sao cậu sớm, để mình ra gặp ấy chút.”

      “Có gì đẹp chứ? Cũng phải minh tinh!” Đồng Niệm xoa xoa lỗ tai on gong, cúi đầu than thở cái.

      Đồng Niệm hung hăng vỗ đầu cái, sắc mặt trầm: “ thừa, có minh tinh nào đẹp như Lăng Cận Dương ?”

      Vẻ mặt háo sắc của bạn, làm cho Đồng Niệm nhịn được quay lại liếc nhìn, kéo cánh tay của ra, bước nhanh đến cầu thang đến phòng học. Sáng nay có bài giảng thể muộn

      Thời điểm hai vào phòng học, có người sớm chiếm chỗ ngồi giúp, mặt Đồng Niệm biểu tình gì cũng có, nhưng ra Duẫn Mạch cùng bạn học hỗ trợ giữ chỗ cho , xem như lời cảm ơn.

      Đồng Niệm là phụ nữ nhà họ Lăng, tuy rằng mang họ Lăng, nhưng ở bên ngoài mọi người đều cười cười chào đón . Nhưng sau lưng những người đó thể biết được.

      Đối với địa vị như vậy, Đồng Niệm có gì phải giấu diếm, luôn luôn có người ra, cho nên xem như quen luôn. Lúc trước cùng mẹ đến nhà học Lăng, trong lòng hiểu đời này dấu vết này mãi theo cho đến khi chết .

      Tiết học buổi sáng, Duẫn Mạch cũng có vào được bao nhiêu, thời gian đều lãng phí người Lăng Cận Dương, nháo lên muốn cùng Đồng Niệm tìm thần tượng xin chữ kí, cuối cùng bức Đồng Niệm đến đường phải véo tay bạn mình, bạn mới nước mắt lưng tròng ngậm miệng lại.

      Đồng Niệm thở dài vì cái gì người đàn ông đó tránh kịp, lại trở thành đối tượng nhiều người theo đuổi, thậm chí đến bạn thân nhất của cùng người nhà nữa. Chẳng lẽ người đàn ông đáng sợ kia, bọn họ nhìn thấy sao?

      Ăn xong cơm trưa, Duẫn Mạch túm Đồng Niệm ra tản bộ ở vườn trường, trong tay cầm ly trà sữa trân châu, híp mắt dùng ống hút hút trân châu bên trong để ăn.
      chiếc xe Lamborghini màu trắng tiến tới, chủ xe dừng xe cách đó xa, trong xe người đàn ông bước xuống, lộ ra gương mặt nghiệp, lập tức làm cho các nữ sinh chung quanh sôi lên nhiệt huyết.

      Đưa tay lấy kính râm màu trà mặt ra, đôi mắt hoa đào hẹp dài kinh mị của Vi Kỳ Hạo lộ ra, miệng nở nụ cười cất bước thẳng tới trước mặt Đồng Niệm dừng lại.

      Trước mắt bỗng nhiên xuất bóng dáng cao to, Đồng Niệm sững sờ nhìn người xa lạ đối diện mình, kinh ngạc nhưng Duẫn Mạch ở bên cạnh nhình thấy người đó, sắc mặt biến đổi, bộ dạng muốn lại thôi.

      "Đồng —— Niệm?"

      Vi Kỳ Hạo nhíu mày, tròng mắt lợi hại đánh giá lần, ánh mắt tuần tra dung nhan của xong sau đó nở nụ cười: “Bổn thiếu gia coi trọng em, cái giá ?”

      Phốc ——

      Trà sữa trong miệng Đồng Niệm đều phun ra, khuôn mặt xanh mét. Dựa vào, người này cũng quá đáng quá !

      Trong đám người nhất thời ồ lên.

      Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người của Đồng Niệm.

      Đột nhiên nghe ta như vậy, sắc mặt Đồng Niệm đanh lại, bất quá nhìn thấy ta rất bừa bãi, lại cười cười, đôi mắt đen bóng trong suốt có thể nhìn thấy đáy.

      Thấy lời nào, cũng có biểu gì, Vi Kỳ Hạo mím môi cười cười, lấy tấm danh thiếp ra nhét vào trong tay Đồng Niệm, thanh ai bì nổi rất ngạo nghễ: “Nghĩ xong gọi điện thoại cho tôi.”

      xong những lời này, ta cất bước rời , đem cái xe kiêu ngạo kia lái .
      Người xem dần dần tản ra, nhìn về phía Đồng Niệm thần thái khác nhau, bất quá trong lòng vẫn là ghen tị, dựa vào gì?!

      “Cậu biết ta?” Thấy cảm xúc của như thường, Duẫn Mạch kéo cánh tay thầm: “Xem , may mà cậu cũng là hào môn thế gia, nếu bình thường có chuyện này đâu?”

      Đồng Niệm cúi đầu nhìn danh thiếp màu vàng, nhíu mày cầm danh thiếp đến chỗ thùng rác ném vào. Điền sản Húc Nhật, gia tộc chói lọi, cũng có nghe qua.

      Duẫn Mạch ở bên tai nửa ngày, đem nhà họ Vi ra giới thiệu lần, Đồng Niệm yên lặng nghe cũng có cắt lời bạn.

      ta là con út của nhà họ Vi, vẫn bị Vi phu nhân kín đáo nuôi lớn, biết mọi người ở nhà họ Vi ta sao ?” Duẫn Mạch hưng trí bừng bừng, nước miếng bay loạn xạ.

      " như thế nào ?"

      "Hỗn Thế Ma Vương!"

      Đồng Niệm chỉ cười , kéo tay bạn học tới lớp, đem chuyện khôi hài kia để trong lòng.

      Tan học xong, Đồng Niệm ngồi xe trở lại Lan Uyển, hành lang đình viện gấp khúc, Rella nhìn thấy lập tức vẫy đuôi chạy tới, dáng điệu thơ ngây của nó làm cho người ta thương.
      “Bé cưng!” Đồng Niệm ngồi xổm xuống, vuốt ve nó, nét mặt dần dần giãn ra.

      Phút chốc ở phía sau vang lên tiếng bước chân, Đồng Niệm quay đầu thấy bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng ở đỉnh đầu . Khóe miệng mỉm cười của bỗng cứng ngắc, đứng lên đề phòng.

      Lăng Thừa Nghiệp nhìn chằm chằm người đối diện, ánh mắt tà tứ hơi nhíu, ta ôm lấy tay đầu cúi thấp: “ thơm/”

      Trong giây lát nhìn thấy ta, sắc mặt Đồng Niệm thay đổi, đẩy ta ra, thanh rất lạnh: “Cách xa tôi chút!”

      "Ha hả. . . . . ." Lăng Thừa Nghiệp cười nhún nhún vai, mái tóc màu nâu, nhíu mày : “Quả nhiên là Lăng Cận Dương chăm sóc dạy dỗ, bình thường cậu ta dạy như vậy à?”
      Hai tay bất giác nắm chặt, Đồng Niệm bình tĩnh nhưng ngực dâng lên ngọn lửa giận.

      "Niệm Niệm trở lại?" Phía sau bỗng nhiên có người tới, khuôn mặt hiền lành.
      Mắt thấy ông ta tới, Đồng Niệm hoãn thần sắc, cúi đầu kêu tiếng: "Chú hai." Cúi đầu thối lui, thẳng vào nhà.

      Lăng đưa mắt nhìn con trai, mặt có chút khó coi: "Con lại thiếu kiên nhẫn ?"
      Nghe được giọng điệu tức giận của cha, Lăng Thừa Nghiệp mím môi, ý tham lam trong mắt tản dần .

      Trong phòng khách, hai em nhà họ Lăng ngồi trước bàn cờ vây, thần thái chuyên chú, hai thế đen trắng, lực lượng ngang nhau, thế cục thay đổi bất ngờ.

      Sofa màu đen, người đàn ông bắt chéo chân khóe mắt đảo đến chỗ bóng dáng Đồng Niệm vội lên lâu, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ có gì khác thường.

      “Uông uông…” Rella bỗng nhiên kêu lên, nhìn về phí người đàn ông đối diện vừa ngồi xuống, ngừng kêu.

      Ánh mắt Lăng Thừa Nghiệp sinh ra phiền chán, ta nhíu mày vui, giọng điệu mang theo khiêu khích: “Cận Dương, cậu nuôi vật , miệng lưỡi lợi hại!”

      “Vật ?” Lăng Cận Dương cười cười, đưa tay xoa xoa đầu của nó, giọng điệu sủng nịch: “Ngươi càng ngày có quy củ gì, sao lại sủa trai hả?” Rella tựa hồ được trấn an, đến bên chân , hề kêu nữa.

      , đừng để ý.” Lăng Cận Dương nhàn nhạt nhếch môi, nhìn người đối diện, khóe miệng gợi ý cười đen tối: “Chỉ cần là em nuôi dưỡng, miệng lưỡi đều bén nhọn có là gì? Lăng gia đều có thể được!”

      Lăng Thừa Nghiệp có vẻ lo lắng, ngón tay ở giữa hai chân nắm chặt. Ở nhà họ Lăng, luận ra ta là trưởng tôn nhưng tại, ngày nào đó muốn đòi lại cả vốn lẫn lời!
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :