1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thử ly hôn - Lăng My (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.2: Ước mộng ngập tràn nhưng tình lại bé

      Có thể đau khổ buồn bã vì bị đùa giỡn, bị lừa gạt, nhưng hề cố gắng thể nỗi đau đó ra để mong cầu xin thương hại của Ân Tấn Minh mà lại cố gắng che giấu, ngụy trang tâm trạng thực của mình.

      Ân Tấn Minh rốt cuộc là có ý gì? Mắt trừng mắt, mặt lộ vẻ chán ghét và đầy nghi hoặc. Trong đầu Vương Nhã Khả chỉ nghĩ đến câu: Vừa ăn cắp vừa la làng.

      ràng phải là người xin lỗi trước, thế mà có thể hùng dũng như cây ngay sợ chết đứng, như chẳng có gì xảy ra mà chỉ trích thái độ lạnh nhạt, thờ ơ của . Những tủi thân, những đau đớn chất chứa trong lòng Vương Nhã Khả giống như phản ứng dây chuyền lan sang cả dạ dày cũng theo đó mà nhói đau. Lúc này, dạ dày càng đau gấp bội, ngay cảtim gan phổi ruột cũng nhói lên, đau đến toàn thân run rẩy lạnh lẽo, trái tim lại càng lạnh hơn. vẫn đưa ánh mắt lạnh lụng đó nhìn , : “ thích nghĩ thế nào là việc của ”.

      Câu đó của Vương Nhã Khả chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, Ân Tấn Minh vốn muốn kìm nén lửa giận bốc lên nhưng cũng nhịn thêm được nữa, nộ khí bừng bừng chả khác gì đống lửa cháy đùng đùng lại có người quẳng thêm mấy cành củi khô, như bắn tên: “Vương Nhã Khả, em đừng có quá đáng như thế. Em định sớm nắng chiều mưa làm trò cho vui sao? Trong đầu em nghĩ gì chẳng lẽ thể ra được ư? hết cái thời để cho em làm trò rồi, em cho rằng bây giờ là sáu năm trước sao mà còn bắt phải dỗ dành em chìu chuộng em, em thấy như vậy ấu trĩ hay sao?”.

      “Em quá đáng?”, giọng Vương Nhã Khả vút cao, lanh lảnh sắc bén: “Em làm trò? Em ấu trĩ? Ân Tấn Minh, đây đều là những lời tận đáy lòng của sao? Muốn cái gì trong lòng nhất, có cần thiết phải vòng vo tam quốc, bóng gió, châm chọc khiêu khích thế ?”.

      muốn gì? thích cái thái độ của em đối với ? đắc tội gì với em sao? Em để mặt dài như cái bơm thế cho ai nhìn?”

      đừng nhìn nữa là được chứ gì? Từ trước đến nay chẳng phải luôn như thế sao? Bây giờ lại để ý à? Ân Tấn Minh, xin , em biết muốn tìm em để cãi nhau, nhưng muốn cãi nhau cũng phải tìm lý do khác tốt hơn , đừng có suốt ngày nhai nhai lại cái lý do đó được ?”, nỗi đau trong lòng Vương Nhã Khả dần chảy theo từng mạch máu, muốn tỏ ra yếu đuối trước Ân Tấn Minh cho nên vẫn hiên ngang ngẩn đầu, cố lộ vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.

      Ân Tấn Minh biết trong lòng Vương Nhã Khả nghĩ gì, nhưng bị vẻ coi thường đó của chọc tức, kìm được giọng mà to tiếng: “ tìm em để cãi nhau? Em cho rằng cũng mãn kinh sớm, tâm tình bất ổn giống như em sao? nhàn rỗi có việc gì làm chắc?”.

      “Cãi nhau với em chẳng phải là công việc chính của sao?” Vương Nhã Khả cười lạnh nhạt, “Nếu phải cãi nhau làm sao đạt được mục đích đây?”.

      “Vương Nhã Khả, em đừng có mà ném đá giấu tay, cái gì mà công việc chính? Mục đích gì? Em năng cho tử tế chút ?”.

      “Sao em lại năng tử tế chứ? Em xưa nay vẫn luôn như thế, bây giờ lại quay sang chỉ trích em là ăn tử tế? còn có mục đích gì sao?”.

      “Được rồi, được rồi, cãi nhau với em nữa”, Ân Tấn Minh nhìn thấy cục diện ngày càng khó nắm bắt, vốn muốn cãi nhau, nhưng đột nhiên lại bảo thôi chẳng phải rất mất thể diện hay sao, vì thế đành chuyển sang nhân nhượng, thậm chí còn với giọng trêu đùa: “Cãi nhau là công việc chính, em nghĩ là loại người nào đây? đúng là có lý tưởng cao xa. Tuy chẳng phải là xuất sắc vượt trội gì, nhưng chí ít cũng có chút thành công trong nghiệp. phải em trách thường xuyên tăng ca nên có thời gian dành cho em sao? Em tưởng là sếp tổng chắc? có thế nào cũng chỉ là vì muốn phấn đấu cho cái gia đình này. Mọi người đều , phía sau thành công của người đàn ông là hình bóng của người phụ nữ vĩ đại, em thể trở thàh người phụ nữ vĩ đại mà ủng hộ cho hay sao?”.

      Câu đó đừng ra còn tốt, ra lại động cham đến nỗi tủi nhục và đau xót giấu nơi sâu kín nhất trong lòng Vương Nhã Khả, giọng đầy vẻ oán giận, : “Lời động lòng người nhỉ? Đúng là phía sau thành công của người đàn ông nhất định phải có hình bóng của người phụ nữ. Nhưng sau khi người đàn ông đó thành công chắc chắn người phụ nữ ấy bị ruồng bỏ. Bây giờ còn chưa thành công mà cảm thấy em rất phiền phức còn gì? Mãn kinh sớm, tâm tình bất ổn, những lời này mà cũng có thể ra sao?”.

      “Em hiểu mấy lời trêu đùa sao? nhường nhịn đến như vậy rồi mà em vẫn còn muốn gây sao?”,nộ khí của Ân Tấn Minh lại bừng bừng. đứng đầu Phòng Marketing, đám nhân viên marketing mồm mép láu lỉnh, như thế mà khi nhìn thấy sắc mặt của tốt cũng chẳng dám đến trước mặt mà khua môi múa mép. quen hô mưa gọi gió, hai là hai, theo cách của Vương Nhã Khả là lấy bản thân mình làm trung tâm, thế mà lúc nàu, nhân nhượng của lại được đồng cảm phối hợp của Vương Nhã Khả, nên cũng muốn nhẫn nhịn thêm nữa.

      nhường nhịn em? Rốt cuộc là ai nhường ai đây?”

      Uy lực bộc phát sau tuần chiến tranh lạnh quả nhiên kinh người, trong mắt của hai người họ, đối phương đều ngang ngạnh, đáng ghét, vì thế những lời xỉa xói cay nghiệt nhất cũng lôi ra .

      Nếu là những người xa lạ hiểu gì về nhau, cãi nhau có chăng cũng chỉ để lại những vết thương ngoài da đáng kể. Đằng này, hai người chung chăn chung gối ba năm trời, những lời có sức sát thương lớn nhất có lẽ chính là những lời lấp lửng, chưa cần hết đối phương hiểu, vì vậy chỉ cần ra câu thôi cũng đủ đâm thẳng vào tâm phế của đối phương, chuẩn xác hơn cả Tiểu Lý Phi Đao.

      Sau đó Ân Tấn Minh nộ khí bừng bừng đạp cửa mà .

      Khi tiếng “rầm” đóng cửa vừa vang lên, kiên cường mà Vương Nhã Khả cố sống cố chết giữ lại để ngụy trang cũng biến mất ngay lập tức, như bị trút kiệt sức lực, uể oải ngã xuống sofa, nước mắt ngừng tuôn rơi.

      Cả Vương Nhã Khả lẫn Ân Tấn Minh đều muốn phải cãi nhau. Nhưng thấy ấm ức khi bị coi , bất mãn khi bị xem thường, cam lòng khi tình dành cho phải là duy nhất, muốn chỉ xem như thứ đồ gia dụng có giá trị. chỉ muốn trút hết nỗi lòng mình, dùng cách đó để đốc sạch những đau đớn trong lòng.

      Nhưng, dốc hết rồi sao đây?

      Đau càng thêm đau, sầu thêm sầu.

      Căn phòng trống trải lại lần nữa bị nhấn chìm trong vắng vẻ quạnh. Vương Nhã Khả cuộn mình sofa, hai tay ôm lấy mặt nhưng ngăn được những dòng lệ len qua từng kẽ ngón tay mà ứa trào ra ngoài.


      Hôm sau, Vương Nhã Khả tăng ca nữa. Với tâm trạng như thế, cũng chẳng tập trung được vào công việc, cho nên, vừa đến lúc tan ca, liền xách túi ra khỏi phòng làm việc.

      bước vào thang máy, nhất tầng rồi nhấn nút đóng cửa, cánh cửa thang máy từ từ khép lại có tiếng người gọi: “Đợi chút!”, theo bản năng đưa tay nhất nút mở cửa.

      Thực ra lúc đó Vương Nhã Khả chỉ muốn ở mình, nhưng thang máy lại phải tài sản của riêng .

      Người vội chen vào thang máy là Bạch Đào Ninh, vừa nhìn thấy Nhã Khả, ta liền cười, : “ trùng hợp, tôi còn tưởng chỉ có mình tôi tan ca giờ này nữa chứ!”.

      Vương Nhã Khả cười lễ phép.

      Bạch Đào Ninh nhấn nút đóng cửa, ngoái đầu lại, thấy dáng vẻ mệt mỏi của Vương Nhã Khả bèn quan tâm dò hỏi: “Sắc mặt xấu như thế, khỏe sao?”.

      Vương Nhã Khả lắc đầu cười : “Có thể là vì ngủ đủ, cám ơn!”.

      Thấy muốn thêm nữa, Bạch Đào Ninh cũng chẳng hỏi nhiềum mỉm cười rôi chuyển chủ đề: “Bản kế hoạch của tiến triển thế nào rồi? Ngày mai tôi có hẹn với Tô tổng của Hâm Bằng, nếu thấy hứng thú có thể cùng”.

      Vương Nhã Khả hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn Bạch Đào Ninh. Đúng là Phòng Thị trường và Phòng Kế hoạch đạt được nhận thức chung, từ bỏ thói chia bè chia cánh rồi hay sao? Mặt trời mọc đằng tây rồi chắc? Mọi người đều cho rằng người của Phòng Thị trường ai nấy đều khí thái ngút trời, mắt đỉnh đầu, nhất là Bạch Đào Ninh người đứng đầu của bọn họ. Nhưng lúc này, ta lại tỏ vẻ hòa nhã dễ gần, nhiệt tình thần thiết như thế, chẳng lẽ ta đổi tính rồi sao?

      Cũng có thể là vì ta nể mặt Ân Tấn Minh nên mới tốt với như thế?

      Nghĩ vậy, Vương Nhã Khả khỏi chau mày : “ cần đâu, công tác chuẩn bị bước đầu cũng hòm hòm rồi”.

      “Vậy cũng được!”, Bạch Đào Ninh cười vẻ phớt lờ, : “Có việc gì cần giúp đỡ cứ , đừng ngại ngùng gì cả, mọi người đều chung mục tiêu, tất cả vì công việc mà!”.

      Vương Nhã Khả gật đầu : “Được!”.

      Vương Nhã Khả về nhà mà thẳng ra chợ. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng vẫn phải ăn cơm.

      Len vào đám người huyên náo ồn ào trong chợ, mùi tanh của cá, mùi vị của thịt tràn ngập trong khoang mũi, Vương Nhã Khả đột nhiên thấy động lòng, đây mới chíng là hương vị của cuộc sống.

      người phụ nữ đại. phần lớn thời gian đều ở trong văn phòng hặc quán bar, sàn giao dịch, thẩm mỹ viện hay những nơi dành cho giới thượng lưu… chẳng mấy khi được trải nghiệm khí cuộc sống chân thực đến thến này.

      chẳng cần cuộc sống sung túc, lúc nào cũng được mặc áo gấm lụa là, thưởng thức sơn hào hải vị, mà chỉ cần người đàn ông mà sẵn sàng thưởng thức những món ăn do chính tay chuẩn bị, người đó có thể cưng chiều để ngẫu hứng thích làm gì làm nấy, có thể chiều theo lãng mạn thực tế bộc phát của , có thể cả những tâm tư trẻ con mãi trưởng thành của . Hai người cùng nhau tận hưởng cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

      Nhưng Ân Tấn Minh thể mạng lại cho niềm vui đó, đừng đến chuyện cùng chợ, lúc này, ngay cả việc cùng dạo mua sắm cũng chẳng làm nổi.

      Xã hội này cứ như chiếc lò luyện với rất nhiều cám dỗ và những thứ tốt đẹp, song, dục vọng của con người lại vô bờ. Mục tiêu hướng tới của và Ân Tấn Minh sao có thể giống nhau?

      có thể vì là xách túi LV chợ mua rau , còn có thể vì mà từ chối những bữa tiệc xã giao để về nhà sao? Khi còn nhay, hai người từng cho rằng họ cũng nhau sống cuộc sống ngọt ngào đến bách niên giai lão, nhưng, vấn đề là từ đâu?

      Trong mắt , chỉ như chiếc bình hoan hay thứ đồ gia dụng, mua về rồi chỉ cần để đó, phải quan tâm cũng chẳng phải do lắng. Nhưng con người, có suy nghĩ, có tình cảm, có nhu cầu được thương.

      cầu của thực ra rất đơn giản. phải chỉ trích thái độ hầm hầm tức giận và lạnh nhạt của , chỉ cần cho nụ cười vui vẻ quan tâm hay chí ít là chút tôn trọng là được rồi.

      Nhưng hề có, thứ mà nhận được chỉ là trách móc và cãi cọ, chỉ là lời chế giễu mãn kinh sớm, tâm tình bất ổn của .

      Vương Nhã Khả có chút uể oải, đặt lên đặt xuống mãi chọn được mớ rau, trong tay lại chỉ cầm có vài cọng khiến người bán hàng hài lòng, nhịn được nữa bèn : “ ngồi chọn rau hay ngồi thêu hoa đấy? Nát hết cả rau của tôi rồi kia kìa, rốt cuộc có mua hay ?”.

      “Xin lỗi!”, định thần lại rồi nhặt đại mớ. mua được vài món rồi, bữa tối nay khá là thịnh soạn đây!

      Vương Nhã Khả xách túi rau ra khỏi chợ, vẫy tay gọi chiếc taxi rồi thông báo địa chỉ. ngồi dựa lưng vào ghế, bao nhiêu chuyên cứ ùn ùn kéo đến quấy nhiễu tâm trí nên chẳng buồn nghĩ nữa, chỉ ngây người đưa mắt nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài.
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.1: Chia tay trở thành thù địch

      Ấn chuông cửa, Vương Nhã Khả xách túi rau đứng tĩnh lặng như bức tượng điêu khắc. Nào gà nào thịt nào rau, mấy thứ đó cứ thấp thoáng sau lớp túi nilon, trông bình dị, gần gũi, nhưng chiếc túi nhãn hiệu LV mà khoác vai, rồi bộ trang phục nhãn hiệu Armani mà mặc người lại là những sản phẩm thời trang cao cấp sành điệu chính hiệu.

      Lúc Lư Hiểu Dương mở cửa, đôi con ngươi như muốn rớt hẳn xuống đất. nhìn lên ngó xuống Vương Nhã Khả tới hai lần, rồi lại đưa tay sờ trán mình để kiểm tra nhiệt độ, mãi mới tìm được lời, vô cùng kích động : “Nhã… Nhã Khả, cậu vào nhằm nhà đấy chứ?”.

      Vương Nhã Khả điềm nhiên nhìn Lư Hiểu Dương, sắc mặt bình thản : “Chẳng phải cậu bảo mình đến nấu bữa cho cậu thưởng thức sao? Mình mang nguyên liệu đến rồi đây, nếu cậu hối hận mình lập tức ngay!”.

      Lư Hiểu Dương cười, khoanh tay trước ngực, rất chân thành mà châm chọc: “Cậu luôn trọng sắc khinh bạn còn gì, giờ tự nhiên lại chạy đến nấu cơm cho mình? Đừng với mình là chuyện tình cảm của cậu gặp trục trặc nên chạy đến đây để lấp chỗ trống đấy nhé”.

      “Cậu chuyện tích đức chút được sao? châm chọc người khác chết à?”

      “Mình là người đâu trúng đấy, đặt biệt là với cậu!”, Lư Hiểu Dương cười rất vui vẻ: “Sao nào? phải là bị mình trúng rồi chứ?”.

      Vương Nhã Khả trừng mắt lườm Lư Hiểu Dương cái rồi chợt nhớ ra điều gì đó lại khiêu khích: “Nếu thấy tiện cậu cứ thẳng, thành khai báo , có phải cậu giấu đàn ông trong nhà hả?”.

      Lư Hiểu Dương so vai, nghiêng người : “Vào , Trông cậu như vậy đúng là rất kỳ lạ, lát nữa hàng xóm mà ra lại tưởng mình gọi bênh nhân tâm thần đến đây”. còn niệm tình mà bồi thêm câu: “Cậu bị kích động gì sao? Mặc đồ hiệu mà xách túi rau thịt mua ngoài chợ, ràng là phụ nữ thành đạt mà lại cố ép mình trở thành bà nội trợ của gia đình. Mình bái phục cậu đấy Vương Nhã Khả, cậu cứ giữ cái hình tượng như thế này mà thẳng đến nhà mình sao? Thế này đường chẳng phải tỷ lệ ngoái đầu lại nhìn cậu là hai trăm phần trăm hay sao? Thế mà có người nào tố cáo cậu tội làm mất mỹ quan thành phố à?”.

      Vương Nhã Khả thèm để ý tới Lư Hiểu Dương nữa, xách túi rau vào trong nhà.

      Nhưng vừa bước vào tới cửa liền sững người.

      ngờ đúng là trong nhà Lư Hiểu Dương có đàn ông , là chàng trông khá điển trai với khuôn mặt búng ra sữa. Nhìn thấy Vương Nhã Khả, ta liền cười vui vẻ giơ tay vẫy chào: “Hi!”.

      Vương Nhã Khả ngẩn người giây lát, bỗng thấy vô cùng khó xử, biết nên phản ứng thế nào. muốn tìm mộ nơi nào đó trú ngụ để phải về nhà nên mới đến nhà Lư Hiểu Dương mà báo trước tiếng nào. Đáng lẽ phải nghĩ ra sớm hơn, Lư Hiểu Dương vốn chẵng phải là con chiên ngoan ngoãn gì, ngày ngày chỉ hướng đến cuộc sống hưởng lạc, sao có thể ở nhà mình giờ này được.

      Vương Nhã Khả lúc này cứ đứng như tời trồng chỗ, tiến được lùi cũng chẳng xong. Ở lại ư? Như thế làm phiền đến chuyện tốt đẹp của người khác, biết điều chút nào mà cũng rất bất tiện, chuyện tình cảm của tốt đẹp gì rồi, thể lôi bạn mình cùng tuột xuống hố sâu như thế được.

      Vương Nhã Khả dừng bước, định quay đầu ra: “Hay là để mình về nhà làm?”.

      đến tận đây rồi còn về nhà làm gì chứ?”, Lư Hiểu Dương giữ vai lại, cười như có gì rôi đưa mắt ra hiệu với người con trai trong phòng, người đàn ông đó đứng lên đón lấy túi thức ăn trong tay Nhã Khả rồi quay người vào bếp.

      Lúc đó Lư Hiểu Dương kéo Vương Nhã Khả ngồi lên ghế sofa. Nhã Khả vô cùng thấp thỏm : “Thôi, hay là mình về nhà nhé!”.

      “Cậu đừng có dở người như thế được ?”, Lư Hiểu Dương đưa ánh mắt thô bỉ nhìn cái, “Nếu cậu thực muốn về nhà thi mua thức ăn mang đến chỗ mình. Cậu cho rằng ai cũng trọng sắc khinh bạn như cậu sao?”

      Chàng trai mặt búng ra sữa bước ra từ phòng bếp, Lư Hiểu Dương điềm nhiên với ta: “Chúng ta hẹn hôm khác nhé, hôm nay em bận rồi!”.

      chàng hề thấy lúng túng, khó xử hay tức giận mà còn tươi cười rạng rỡ : “Ừ, vậy trước nhé. Tạm biệt!”, xong còn vẫy tay chào tạm biệt với Nhã Khả, rất lễ phép và chu đáo.

      Cửa mở ra rồi lại đóng, chàng trai mặt búng ra sữa rồi, Lư Hiểu Dương nửa đùa nửa với Vương Nhã Khả: “Cậu lại phá hỏng bữa tối ngập tràn hương sắc của mình rồi, bây giờ có muốn xắn tay nấu cơm cho mình được nữa đâu nhé!”, sau đó lại mệt mỏi đúc rút: “Đúng là kiếp trước mình tu thân tích đức nên kiếp này mới có hai người bạn như cậu với Chương Tây”.

      Vương Nhã Khả nhìn bộ dạng của Lư Hiểu Dương biết ngày quan hệ giữa ấy và chàng trai mặt búng ra sữa cũng bình thường, cùng lắm chỉ là bạn giường giúp nhau thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi, vì thế cảm giác bất trong lòng cũng biến mất, trợn mắt : “Là do bọn mình quan tâm đến sức khỏe của cậu, ngày nào cậu cũng bữa tối dưới ánh nến rồi đêm đêm hoang lạc, cậu sợ dính AIDS sao?”.

      “Sợ gì chứ? Tác dụng của ‘áo mưa’ phải để phòng tránh cái đó sao?”, Lư Hiểu Dương cười rất vô lại.

      Vương Nhã Khả muốn đấu khẩu với ấy bèn đứng lên : “Mình nấu cơm đây, cậu chuẩn bị rượu nhé!”.

      “Có sẵn rồi mà”, trong nhà của Lư Hiểu Dương lúc nào cũng phải có hai
      Chai rượu nho, nhấc điện thoại lên: “Khó khăn lắm cậu mới đích thân xuống bếp lần, để mình gọi Chương Tây đến luôn”.

      “Đừng gọi, dạo này cậu ấy cũng buồn lắm rồi!”.

      “Vậy càng phải gọi cậu ấy đến, cuộc say giải muôn ngàn sầu”. Lư Hiếu Dương cười rồi dịu dàng ấn số Vương Nhã Khả mở miệng muốn nhưng chẳng thể ngăn được .

      Nhìn Lư Hiếu Dương gọi điện, chỉ đành lắc đầu cười cười, theo thói quen vào phòng ngủ của Hiểu Dương, cởi chiếc áo hiệu Armani rồi thay đồ ở nhà. Nhà Lư Hiếu Dương có tạp dề nên đành phải tùy cơ ứng biến, lục tủ đồ của Lư Hiếu Dương rồi lấy ra chiếc áo sơ mi cũ mặc vào, thay tạp dề sau đó vào bếp bắt đầu công việc.

      Chuyện của Chương Tây còn có thể là chuyện gì khác nữa. Vốn dĩ định là thủ tục ly hôn từ tuần trước, nhưng đến lúc kí tên vào giấy tờ Dương Thành Hải lại hối hận nuốt lời.

      Dương Thành Hải phải là muốn ly hôn, chỉ là ta hài lòng với điều khoản trong thỏa thuận nên ném bút đánh “cạch” tiếng xuống sàn nhà, nổi trận lôi đình.

      Lý do của ta là: ly hôn là đề xuất của Chương Tây, ta đuổi Chương Tây tay trắng ra đường là nhân nhượng lắm rồi. Dù sao cũng là đấng mày râu, ta có thể nhường nhịn nhưng có nghĩa là ta là thằng ngốc. Sổ tiết kiềm chia đôi rồi, vậy tại sao nhà cửa chia đôi luôn ? Chương Tây muốn độc chiếm cả ngôi nhà, chừa lại cho ta dù cánh cửa. Bây giờ Chương Tây bất nhân với ta trách sau này ta bất nghĩa với . Chương Tây muốn ly hôn, sổ tiết kiệm chia đôi, nhưng nhà cửa phải thuộc về ta, nếu đừng hòng ép ta kí tên.

      ràng là ta quên mất lúc đó mình mải mê cơ thể Phương Lâm Lang như thế nào, quên rằng cảnh tượng đó bị Chương Tây tận mắt chứng kiến ra sao, chính hành động phản bội đó của ta mới dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.

      Tất nhiên, Dương Thành Hải cũng có lý do của riêng mình: Đàn ông hai lòng là chuyện thường tình, làm gì có người đàn ông nào muốn vượt ra ngoài quỹ đạo? Những người chưa có cơ hội thực mong muốn đó, có thể là do thời cơ chưa chín muồi mà thôi. Khi thời cơ chín muồi việc đàn ông vượt ra ngoài quỹ đạo phải lên tới chín mươi chính phần trăm, phần trăm còn lại phải là muốn ra ngoài cuồng quay hay cao thượng gì mà chỉ vì họ bất lực mà thôi. Trời sinh đàn ông là loại động vật thích chinh phục, việc có người phụ nữ khác phải vợ mình thể rằng họ rất ưu tú, có sức quyến rũ, để phụ nữ tự nguyện sà vào lòng. Chỉ cần đàn ông vì chuyện lăng nhăng mà muốn ly hôn cũng nên xem đó là lỗi lầm gì quá lớn. Đàn bà nên quá nhen như vậy, nhen phải trả giá.

      ta còn chỉ thẳng mặt Chương Tây mà rằng: trai ba mươi tuổi xuân, bây giờ tôi mới ba mươi ba, có nghiêp, thu nhập cao, lại nam tính quyến rũ, nếu phải ly hôn trong vòng nửa tháng là có thể tía hôn, vả lại đối phương nhất định trẻ đẹp duyên dáng hơn Chương Tây gấp trăm lần. Kết hôn với Chương Tây là lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời ta, may mà sai lầm lần này cũng nhanh chóng được chấm dứt, ta quả quyết, Chương Tây nhất định hối hận, vì vô tự cho mình là thanh cao nhưng ra rất tẻ nhạt và vô vị, dịu dàng chu đáo cũng chẳng tâm lý, nhất là chuyện giường, cứ lạnh băng như tuyết, có gì khác biệt, suốt ngày phải nhai nhai lại. Từ bỏ ta , chẳng thể kiếm được người đàn ông nào ưu tú hơn ta đâu.

      Chương Tây vốn muốn chia tay êm đẹp, đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, chấm dứt mối tình trăm năm cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

      Nhưng thể ngờ Dương Thành Hải lại trơ tráo đến như vậy. nhân từ, nhượng bộ như thế, Dương Thành Hải phản bội sau lưng thôi, lại còn cố sống, cố chết muốn ôm trọn toàn bộ tài sản, sau đó còn dùng lời lẽ đả kích .

      Chương Tây tức tới sắc mặt trắng bệch, sắp thở nổi. Công dung ngôn hanh là cái gì cơ chứ, còn phải xem đối phương là ai, Dương Thành Hải ta xứng sao? Cái loại người trồng vừng mà đòi thu hoạch dưa hấu như ta xứng sao?

      ta suy nghĩ, tự ngẫm lại, còn thốt ra những lời ngậm máu phun người, càng khiến quyết tâm ly hôn và nhất quyết phải chiếm bằng được nhà.

      càng thể nhượng bộ tên đàn ông vô sỉ đó thêm nữa. Nhưng điều khoản trong thỏa thuận thể đến thống nhất chỉ còn cách đệ đơn lên tòa án. Mấy ngày hôm nay, Chương Tây bận rộn chuẩn bị những tàu liệu cần thiết cho phiên tòa này.
      Last edited: 21/12/14
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.2: Chia tay trở thành thù địch

      Lư Hiểu Dương đứng lên, đến cửa phòng bếp, hai tay bám vào khung cửa như muốn cách ly với nhà bếp, cứ như ấy mới là khách vậy.

      Vương Nhã Khả ở trong bếp chuẩn bị xong nguyên vật liệu, chuẩn bị bắt tay vào nấu, vừa làm vừa : “Xem ra cậu chỉ biết nấu mì, trong nhà bếp mọi thứ đều rất ngăn nắp!”.

      “Đương nhiên rồi, mình đâu thể ngày nào cũng chờ đợi thiên sứ như cậu giáng xuống quan tâm chăm lo cho cái nhà bếp của mình được? Nhường lại trận địa này cho cậu còn sướng hơn là phải tự mình làm?”

      “Biến. Lại còn dám ôm mộng người khác làm còn mình chỉ việc ngồi ăn!”

      “Tất nhiên rồi, cậu chưa nghe qua sao? Quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ, mình là quân tử”.

      “Cậu là?”, Vương Nhã Khả trừng mắt.

      Lư Hiểu Dương cười “ha ha”, nghich ngơm chiếc di động trong tay rồi so vai như mấy hào hứng với Vương Nhã Khả bận rộn: “Chương Tây đến được rồi, cậu ấy ăn tối cùng với luật sư. Đúng là được hưởng lộc ăn, hôn nay Vương Nhã Khả cậu đích thân xuống bếp mà cậu ấy lại đến được”.

      “Cậu ấy bận mà!”, Vương Nhã Khả chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ “ừ” tiếng rồi tiếp: “ bảo cậu đừng làm phiên cậu ấy rồi!”.

      Lư Hiểu Dương lại bắt đầu chanh chua: “Cậu cho rằng mình muốn gọi cậu ấy lắm sao, chẳng qua là mình sợ cậu rảnh rổi quá nên đến nhà mình mượn rượu giải sầu, rồi lại có màn nhảy thoát y múa cột gì đó. Gọi thêm cậu ấy đến chẳng phải là thêm khán giả cho cậu hay sao?”.

      Vương Nhã Khả vừa tức vừa buồn cười, mắng đùa: “Cậu lảm nhảm cũng có ai nghi ngờ khả năng ngôn ngữ của cậu đâu”.

      Lư Hiểu Dương cười “hi hi ha ha” định quay ra phòng khách nhưng lại chợt nhớ ra điều gì đó, cười dịu dàng : “Ô, đúng rồi, luật sư mà Chương Tây tìm là đàn ông”.

      Câu đầu đuôi đó khiến Vương Nhã Khả rửa rau phải dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Tức là sao?”.

      “Ý là, đêm nay có khi họ phải cùng nhau bàn bạc chuyện khác!”

      “Chuyện khác gì?”, Vương Nhã Khả hiểu .

      “Ngốc thế, ngoại chuyện công việc ra, giữa người đàn ông và người đà bà còn có thể xảy ra chuyện gì?”,Lư Hiểu Dương cười vô cùng gian trá, lời chứa đầy ý mà lại rất mực ràng.

      “Xì, cậu nghĩ đâu đấy hả? Cậu cho rằng ai cũng như cậu sao?”, Vương Nhã Khả nhìn thần sắc của Lư Hiểu Dương hiểu ra ngay, khinh bỉ : “Đầu óc cậu lúc nào cũng đen tối, muốn cậu suy nghĩ cao thượng chút chắc là chuyện tưởng”.

      Lư Hiểu Dương lại bắt đầu mặt dày, biết xấu hổ: “Xã hội hài hòa còn gọi là cao thượng? Cậu có thể tìm thấy điều gì cao thượng hơn sao?”.

      Vương Nhã Khả cười khì khì thành tiếng, chủ đề này chẳng cần phải tranh luận nữa vì có tranh luận cũng vô nghĩa, huống hồ lúc này, Lư Hiểu Dương chẳng qua là nhàn cư vi bất nên mới lôi mấy chuyện đó ra để chịc cho vui mà thôi. cầm rổ rau rồi chừng mắt nhìn Lư Hiểu Dương: “cậu nhàn rỗi lắm phải ? Vậy giúp mình rửa rau ”.

      Lư Hiểu Dương vội xua tay cung kính: “Lý tưởng của mình phải là trở thành ngượi vợ hiền mẹ đảm, mình chỉ có thể giúp đỡ khâu ăn mà thôi, đtạ được tới trình độ là đâu, cậu đừng đạp mình xuống nước nhé”, xong lại cảm thấy có chút ngại ngùng bèn bổ sung thêm: “Đáng lẽ tối nay mình có bữa tiệc dưới ánh nến, vậy mà cậu lại đến phá hỏng, mình lại phải hẹn sang lần khác, thế nên cậu đừng có bóc lột sức lao động của mình nữa. Mình xem tivi đây, cậu cứ từ từ mà làm nhé”.

      Vương Nhã Khả biết chắc Lư Hiểu Dương chịu làm, nhưng bộ dạng trông như thấy rắn rết của ấy như vậy khiến người ta mắc cười, tâm trạng buồn phiền sau trận cãi nhau hôm qua nhờ có những chút vui đùa này mà.vơi ít nhiều.

      Chỉ tiếc Chương Tây bận việc thể đến được, có điều vụ ly hôn này của ấy đúng là phải tốn rất nhiều công sức.

      Từ trước tới nay Vương Nhã Khả luôn cảm thấy Dương Thành Hải là người đàn ông đến nỗi nào, nhưng sau chuyện xảy ra với Chương Tây, bắt đầu cảm thấy bi thương.

      Rốt cuộc là hoàn cảnh và xã hội khiến cho cách suy nghĩ của những ngươi đàn ông trở nên đáng sợ như vậy, hay là mỗi người đàn ông đều có sẵn tư tưởng đó, chỉ là có người trực tiếp ra, còn có những người lại chôn sâu trong lòng rôi ngụy trang cho mình dáng vẻ điềm nhiên đạo mạo?

      Hôn nhân có thể mang lại cho con người ta những gì? Năm năm trời sớm tối bên nhau, vậy mà chia tay cái liền còn chút phong độ nào, bước nhường, trở mặt như lật sách. Chia tay liền trở thành kẻ thù, thế còn tình cảm năm năm qua thế nào, còn sót lại dù chỉ chút ít thôi sao? Đàn ông khi trở nên vô tình, hóa ra lại có thể vô lý bất chấp lý lẽ như vậy.

      Hai chữ ly hôn khiến Vương Nhã Khả thấy rùng mình, chứng kiến những gì xảy ra đến với Chương Tây, nhìn thấy nỗi đau thấu tận xương cốt của ấy, rất sợ, sợ có ngày, và Ân Tấn Minh cũng đến bước đường ấy.

      Nhưng, cũng đến nỗi giống như chim đà điểu vùi đầu trong cát rồi cho rằng mọi thứ đều tốt đẹp. hiểu rất , dù có sợ hãi, có muốn đến đâu khi tình phát triển đến mức bản thân còn cách nào chế, sao nắm bắt và chẳng thể chịu đựng được nữa, cũng chỉ còn cách chấp nhận mà thôi,

      Hôm qua Ân Tấn Minh về nhà lúc nào hề hay biết, nhưng giây phút đạp cửa bỏ , thực cảm thấy vô cùng đau đớn. Ánh mắt chán ghét và vô vọng của chỉ đả kích ảo tưởng của về cuộc hôn nhân tốt đẹp mà còn cả tự tôn của nữa.

      Vương Nhã Khả đến chỗ của Lư Hiểu Dương phải vì muốn chơi trò giận dỗi chịu về nhà, chỉ muốn mượn chút ấm áp của tình bạn để lấp đầy những trống trải trong lòng, hay chí ít là để mình được bình tĩnh hơn, tránh khỏi việc về nhà lại cãi nhahu trận với Ân Tấn Minh.

      Họ chiến tranh lạnh với nhau quá nhiều rồi, e rằng nếu cãi nhau thêm lần nữa chính miệng hoặc thốt ra hai từ đó.

      Vẫn biết rằng có vài chuyện dù sớm hay muộn cũng xảy đến, sớm hay muộn cũng phải đối diện, nhưng lúc này, Vương Nhã Khả vô cùng hoang mang, biết xử lý ra sao, chạy trốn cũng được, dám đối mặt với cũnng được, tóm lại, hy vọng có thể cho , cho Ân Tấn Minh, cho cuộc hôn nhân của họ gian để hòa hoãn.

      Ân Tấn Minh cũng về nhà mà dừng chân tại quán bar.

      Mỗi khi có chuyện vui thường đến quán bar, mình bên lý rượu, hòa vào bầu khí náo nhiệt đông đúc với ánh đèn mang đủ màu sắc rực rỡ, còn có cả nam nữ hoặc là vui vẻ sảng khoái hoặc là muốn lắp cảm giác trống trải.

      Lúc này uống hết nửa cốc bia mà vẫn chưa say. Từ khi làm việc tại Phòng Marketing, tửu lượng tối thiểu của cũng phải ba đến năm cốc bia. Đến cả rượu XO cũng có thể uống hết nửa chai, huống chi nửa cốc bia này, với khác gì nước lã.

      Mùi nước hoa thoang thoảng càng lúc càng gần, Ân Tấn Minh thoáng chau mày. Trong quán bar chẳng thiếu gì nam nữ đơn, ngồi mình như thế rất dễ lọt vào mắt xanh, trở thành mục tiêu của những người phụ nữ ăn mặc sành điệu nào đó màn theo ánh mắt buồn thảm đến bắt chuyện. Những người phụ nữ như thế, xin kiếu, đến quán bar phải là để trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng phải là để chi người ta coi như con mồi mà chăn dắt mà chỉ là để tiêu khiển giải sầu hoặc là suy nghĩ vài chuyện mà thôi. Trong lòng Ân Tấn Minh luôn luôn bài xích chuyện tình đêm, con người mà có thể tùy tiện lên giường cùng người xa lạ có khác gì động vật cơ chứ?

      Song, mùi nước hoa này quá quen thuộc, quen thuộc tới mức phải bất giác chau mày.

      ly cocktail chân đế cao được làm bằng thủy tinh trong suốt thoáng đập dờn nụ cười khuôn mặt xinh đẹp, bàn tay mềm mại nâng ly đến trước mặt rồi chạm vào cốc của .

      Ân Tấn Minh tiện tay nâng cốc, đưa mắt nhìn đôi môi của người phụ nữ đó.

      Môi đỏ như máu, quyến rũ vô cùng.

      Dưới ánh đèn mờ ảo, người phụ nữ trước mặt mặc chiếc váy màu đen, thắt lưng rất , kiểu dáng cũng có gì đặt biệt. Nếu chiếc váy đó khoác lên người phụ nữ khác có lẽ chẳng có ai chú ý tới. Nhưng, nó mặc nó lên người phụ nữ này lại vô cùng thích hợp, nổi bật lên từng đường nét lung linh cơ thể ta, những đường cong uyển chuyển dịu dàng cùng với cuốn hút đầy ấm áp dưới ánh đèn khiến ta có sức hút thể cưỡng lại.

      Ân Tấn Minh nhìn ta rồi uống ngụm bia, : “ trùng hợp! ngờ Cố vấn An cũng thích uống rượu ở đây!”, hương nước hoa quen cho biết đó chính là An Thư Mỹ.

      An Thư Mỹ tươi cười rạng rỡ, thướt tha đưa tình : “Tấn Minh, tôi cứ tưởng sau bữa tiệc của tối hôm đó, chúng rất thân thiết rồi, sao vừa mới ngoảnh mặt trở nên lạnh nhạt như thế, giữ khoảng cách với tôi đến cả ngàn dặm?”.

      Lời của An Thư Mỹ quá thẳng thắn lại có phần trơ trẽn, An Thư Mỹ bị ta nhìn chằm chằm nên thần sắc cũng hơi bối rối khó xử, : “Xin lỗi”.

      “Tôi đâu trách ! Chúng ta đều là người lớn rồi, làm gì có ai phải xin lỗi ai!”, An Thư Mỹ cười tươi như hoa, phản ứng của Ân Tấn Minh lúc này đều nằm trong liệu của ta nên dễ dàng nắm quyền chủ động trong tay.

      “Xin lỗi, tôi muốn mình yên tĩnh!”, Ân Tấn Minh lại cho An Thư Mỹ cơ hội tiếp tục, cũng để ta kịp buông mấy lời đường mật. Nếu là lúc bình thường, cười vui vẻ, hoặc là tán chuyện linh tinh với ta, nhưng lúc này, hoàn toàn có tâm trạng để là những điều đó. Trận cãi cọ đêm qua khiến vô cùng mệt mỏi.

      “Được!”, An Thư Mỹ nở nụ cười như hiểu thấu lòng người, chỉ chỉ vào chỗ ngồi phía bên cạnh : “Vậy tôi về chỗ của mình, làm phiền nữa”.

      Ân Tấn Minh thoáng liếc mắt nhìn theo phía ta chỉ rồi bất giác thở dài tiếng, đưa tay nới lỏng cà vạt. thừa nhận An Thư Mỹ là báu vật làm rung động lìng người, chỉ cần là đàn ông khó mà kháng cự được.

      tự thấy mình là người rất lý trí, muốn để phần thân dưới của mình khống chế nửa thân . Nhưng ta cứ khi có khi thể thái độ ấm áp, đưa tình với , như vậy, cần có ý chí kiên định hơn nữa để kháng lại sứ quyến rũ của ta.

      Ân Tấn Minh cũng từng suy nghĩ rất kỹ đến nguyên nhân khiến và Vương Nhã Khả cãi nhau, biết rằng trong đó thể loại trừ được yếu tố là do An Thư Mỹ cố tình gây rối. Nhưng lại thể giải thích với Vương Nhã Khả được, những việc như thếnày càng tô lại càng đen, càng giải thích càng mờ ám. mà giải thích với chẳng khác nào thể bản thân mình chột dạ, càng khiến cho Vương Nhã Khả cho rằng ra làm chuyện gì đó hổ thẹn với chính mình.

      Ân Tấn Minh chỉ mong sao Vương Nhã Khả truy hỏi, như thế có thể mọi chuyện, thế nhưng lại hỏi. phải là ấy để ý, mà ngượi lại, trong ánh mắt, trong trái tim ấy tràn ngập những ngờ vực, nhưng lại hề mở miệng hỏi .

      Cho nên Ân Tấn Minh cảm thấy rất buồn phiền, cho rằng vấn đề xuất phát từ phía An Thư Mỹ mà chính là từ Vương Nhã Khả.

      Quan trọng nhất, An Thư Mỹ chỉ là người ngoài, nêu như cuộc hôn nhân của họ xảy ra vấn đề gì cũngg chẳng liên quan gì đến người ngoài mà chính là chuyện giữa hai người bọn họ.

      Vương Nhã Khả quá mẫn cảm, luôn lý tưởng hóa cuộc sống này, hay cách khác, ấy quá ngây thơ. Điều này khiến cho Ân Tấn Minh phải phiền não.

      Ân Tấn Minh biết rằng cuộc sống này thay đổi cách suy nghĩ của , hay là những suy nghĩ của theo cuộc sống nàu thay đổi. Trước đây, thích tinh nghịch của Vương Nhã Khả, cảm thấy cuộc sống như vậy vui vẻ, năng động và tràn đầy sức sống biết bao; Thích lãng mạn của , cảm thấy như vậy là rất biết , biết hưởng thụ tình ; Thích cả mẫn cảm của , bởi cho rằng rất tinh tế, hiểu lòng người.

      Kỳ lạ, trước đây, chính là vì những tính cách đó, vậy mà bậy giờ những điều đó lại khiến thể nài chịu đựng được.

      Ân Tấn Minh châm điếu thuốc, trong làn khói mông lung mờ ảo, chau mày, sao giải thích được những thay đổi tâm lý này là do đâu.

      Đột nhiên, giọng bối rối lại mang theo chút hoang mang sợ hãi như hét lên: “Buông tay, muốn làm cái gì hả?”.

      Ân Tấn Minh quay đầu lại thấy chỗ của An Thư Mỹ có người đàn ông biết xuất từ khi nào, đầu tóc nhuộm vàng chóa, nhưng trán ta, từng giọt từng giọt nước từ từ chảy xuống, đó là thứ dung dịch gì.

      Ân Tấn Minh chỉ nhìn thoáng qua liền đoán được chuyện gì xảy ra. Bộ trang phục cùng khí chất của An Thư Mỹ ở trong quán bar quá bắt mắt, thể tránh khỏi bị người khác quấy rầy, nhưng ta kiêu căng ngạo mạn, chưa được lời nào hất luôn ly cocktail vào mặt người ta.

      Chàng trai tóc vàng kia nhìn cũng biết chẳng phải loại lương thiện gì, lại bị hất cả ly cocktail vào mặt như thế, làm sao chịu để yên. Hai người lời qua tiếng lại, An Thư Mỹ quá sợ hãi mới lớn tiếng hét lên như thế.

      Người đàn ông tóc vàng thẹn quá hóa giận, nắm lấy tay ta định lôi . An Thư Mỹ cũng chỉ có thể thể bản lĩnh trước những người đàn ông phong độ đàng hoàng mà thôi, chứ gặp loại người đàn ông thế này tay chân cũng luống cuống hoảng loạn vô cùng.

      Ân Tấn Minh vốn chẳng muốn xen vào quá nhiều chuyện, nhưng là đồng nghiệp, chẳng thể nào xắn tay áo mà bàng quang ngồi nhìn được. Hơn nữa, khoảnh khắc An Thư Mỹ bị người đàn ông tóc vàng kia kéo , ta còn ngoái lại nhìn , ánh mắt như cầu khẩn, van nài lại mang cả chút đáng thương khiến người ta phải động lòng. Ân Tấn Minh còn cách nào khác đàng đứng lên tiến về phía trước.

      Chàng trai tóc vàng cho dù cocktail dính đầy mặt cũng mặc kệ. ta vô cùng tức giận, chỉ muốn cho An Thư Mỹ biết tay, hoàn toàn thèm để tâm đến chống cự của ta. kéo An Thư Mỹ được ba bốn bước chợt có người nắm chặc tay, kéo ra ngoài.

      Chàng trai tóc vàng hung hăng quay lại thấy trước mặt là người đàn ông khoảng dưới ba mươi tuổi, mặc bộ đồ Tây vừa vặn đứng trầm tĩnh ở đó, ánh mắt thâm sâu như có luồng ánh sáng xuyên qua khiến thể nhìn thấu. Thấy tình thế như vậy, ánh đèn phản chiếu lên ngực tạo thành từng cây trúc, thoáng sững người, hét lớn: “Mày là ai?”.

      Ân Tấn Minh rất bình thản tự nhiên, vô cùng phong độ chỉ vào An Thư Mỹ, cười : “ này là bạn của tôi, tôi thấy hai người hình như có hiểu lầm gì đó, mọi người đến quán bar chẳng qua cũng chỉ để vui vẻ thôi mà, tội gì phải gây chuyện mất vui như thế?”.

      Thanh niên tóc vàng quét mắt từ xuống dưới Ân Tấn Minh thầm đánh giá, thần sắc của đối phương dần dần trầm xuống, chẳng biết Ân Tấn Minh là người như thế nào nên cũng dám lỗ mãng, đảo mắt cân nhắc xem nên đáp lời như thế nào.

      Ân Tấn Minh vẫn mỉm cười: “Huống hồ làm lớn chuyện lên cũng chẳng phải việc gì tốt đối với bất kỳ ai, xem có đúng ?”, rồi vẫy tay bảo phục bị mang tới cốc bia lớn, nâng cốc : “Nếu có chỗ nào đắc tôi, tôi thay mặt ấy xin lỗi ”. xong, nâng cốc bia, chớp mắt, hơi uống cạn cốc bia đó.

      Chàng trai tóc vàng sững sờ giây lát rồi trừng mắt nhìn An Thư Mỹ, cuối cùng đành hậm hực bỏ .

      An Thư Mỹ mặt mày rạng rỡ, đôi mắt như hai bông hoa đào đẫm nước long lanh nhìn Ân Tấn Minh, nhàng : “Em biết nhất định quan tâm đến em”. Sắc mặt ta thoáng đỏ, ánh mắt mê đắm, ràng là uống say rồi.

      Trong lòng Ân Tấn Minh thầm than thở, biết rằng mình lại tự rước mệt vào thân mất rồi.
      Chương 11.1: Mỉm cười để giấu niềm đau

      Editor: Mandy Fg

      Chương Tây và luật sư bàn bạc về vụ ly hôn của , Chương Tây kể hết chuyện của mình. Luật sư rất chăm chú nghe hết chuyện phóng đãng bừa bãi của Dương Thành Hải rồi mới hỏi: “ có chứng cứ để chứng minh những việc làm sai trái đó của ta ko?”.

      Chương Tây : “Tận mắt tôi chứng kiến”.

      Luật sư Triệu cười : “Những thứ mà tận mắt chứng kiến ko thể làm chứng cứ trước tòa, nếu đối phương phủ nhận, lấy gì để chứng thực?”, ông lại gợi mở, “Ví dụ như có ảnh hoặc băng ghi hay những thứ tương tự như vậy ?”.

      Chương Tây lắc đầu.

      Luật sư Triệu : “Chúng tôi cần phải có chứng cứ, chứng cứ càng nhiều càng càng có sức thuyết phục, cơ hội thành công theo đó càng lớn hơn. Cho nên, phải cố gắng thu thập thực nhiều chứng cớ hữu dụng”.

      Chương Tây nức nở nên lời. hiểu điều này, nhưng việc này khó, thể từng giờ từng phút cầm theo máy ảnh để theo dõi Dương Thành Hải được. Hơn nữa, lòng kiêu ngạo của cho phép hạ mình để làm mấy việc đó.

      Trong lòng Chương Tây rối bời, nhưng nét mặt lại vô cùng bình thản, luật sư cho rằng duy nghĩ nên nhìn bằng ánh mắt chờ đợi. Chương Tây thấy ánh mắt chăm chú của ông ta, tự nhận thấy mình trong thế bị động bèn gật đầu: “Được”.

      Sau đó, hai người tạm biệt nhau bên đường. Luật sư Triệu khởi động xe phóng , còn Chương Tây do tâm trạng rối bời nên chẳng muốn gọi taxi, dạo bước bộ vỉa hè, chầm chậm tiến về phía trước.

      vừa vừa thầm oán hận trong lòng. Chuyện này chắc chắn Dương Thành Hải biết từ trước. ta quá hiểu Chương Tây, hiểu kiêu ngạo của , biết chịu hạ mình để thu thập chứng cứ của mấy chuyện đó để xoay chuyển tình hình. Thế nên ta quyết lui dù chỉ bước.

      Thực ra Chương Tây cũng quá để tâm đến chuyện tiền bạc, nhưng việc này còn là vấn đề tiền bạc nữa. thể chịu nỗi thái độ hời hợt, khoa mẽ của sth, rồi cả vẻ dương dương tự đắc của ta nữa. Đưa ra tòa chỉ là để bảo vệ lợi ích vật chât của mà còn cả lòng tự tôn và niềm kiêu hãnh nữa. Nhẵng điều đó, quyết bao giờ hạ mình nhượng bộ.

      Nhưng lúc này đầu óc Chương Tây rối bời, có cách nào thu thập được chứng cứ hữu dụng. Vả lại, bây giờ dù có muốn Dương Thành Hải cũng nhất định đề phòng . đến nước này rồi, có rất nhiều chuyện còn nằm trong tầm kiểm soát của nữa. Xem ra ở hiền chưa chắc gặp lành, ít nhất là đối với loại người như Dương Thành Hải, ta đâu có biết thế nào là dừng tay đúng lúc.

      Quán rượu cách đó xa có mấy người đàn ông ăn vận đồ Tây mang giày da, vừa vừa cười vui vẻ, đứng ở trước cửa vẫy tay tạm biệt nhau. Dưới ánh đèn đường sáng trắng, bóng hình cao lớn xuất , ánh mắt mang vẻ sành sỏi và nhạy bén của thương nhân, là người đàn ông trông rất trầm lặng nhưng giấu được khí chất bá đạo. Đó chẳng phải ai khác mà chính là Tân Xương Kiện, Tổng giám đốc Công ty Đầu tư Thiên Đạt.

      Sau khi tiễn xong vị khách cuối cùng, Tân Xương Kiện lái xe rời khỏi đó. Chiếc xa quành vào lối rẽ ra đường quốc lộ, tiện tay mở đĩa nhạc, vô tình ánh mắt quét qua người đường.

      Khoảng khác đó, nhìn thấy bóng hình quen thuộc.

      Gió thổi nhè như vỗ về mái tóc cùng trang phục của . Dưới ánh đèn đường, bóng sáng mơ hồ như mảnh ghép trong bức tranh, hao gầy, mỏnh manh, dáng vẻ ôm đầy tâm trạng khiến hình ảnh càng thêm độc.

      còn nhớ , chính là tác giả nữ đó. Khi đứng trước đám đông, mang khuôn mặt hài hòa, thần sắc tự nhiên mà với rằng: “Tôi và từng này tuổi rồi, đều biết tình là cái gì, nó chỉ là gia vị cho cuộc sống bớt nhàm chán. Những điều trong tiểu thuyết chỉ để đọc cho vui thôi, hà tất phải coi nó là ?”.

      Khi đó, thầm tán thưởng trong lòng. Để phối hợp với tinh thần của câu đó, tỏ vẻ điềm nhiên như , rất mực khiêm tốn mà lảng tránh vấn đề ấy.

      biết rằng hề vui vẻ cởi mở như vẻ bên ngoài, chí ít, trái tim cũng hờ hững như vậy.diễnღđàn♪lê☆quý♡đôn Vì nhìn thấy trong sâu thẳm đôi mắt lắng đọng bao thăng trầm của cuộc sống, và đằng sau những thăng trầm ấy có cả những vết thương.

      Hơn nữa, những lời ấy thể cái nhìn đầy hiểu biết và cam chịu đối với cuộc sống này, phải sao?

      những xinh đẹp mà còn rất hiểu biết, hiểu biết ấy càng khiến trở nên có khí chất, xuất sắc nổi bật giữa đám đông.

      gặp ít người, mỹ nữ nhiều vô số nhưng đều có gì xuất chúng. Có điều người phụ nữ vừa đẹp lại vừa có chiều sâu có tư tưởng lại nhiều, nên có ấn tượng rất sâu sắc với .

      Những những ngày sau đó luôn bận rộn với chuyện làm ăn, có thời gian để nghĩ đến . ngờ, hôm nay lại tình cờ gặp được ở đây.

      lái xe chầm chậm tiến gần, sau đó hạ thấp cửa kính xe rồi mỉm cười : “ Chương”.

      Chương Tây nghiêng đầu nhìn lại, mỉm cười lịch : “Xin chào, Tân tổng”.

      “Ấy, đừng gọi tôi là Tân tổng! phải là khách hàng, cũng chẳng phải là cấp dưới của tôi, đừng xưng hô như thế có được ?!”, Tân Xương Kiện cười rạng rỡ : “Nào, lên xe , đâu, tôi đưa !”.

      dám phiền ”, nụ cười mặt Chương Tây vẫn thay đổi, nhã nhặn từ chối, “ hai bước nữa là có taxi rồi, sao đâu!”.

      Lúc này muốn vướng bận vào chuyện xã giao, dù chỉ là vài câu nhưng mặt lúc nào cũng phải cố giữ nụ cười để che dấu vết thương đnag ngừng lớn dần lên trong lòng, cảm thấy rất mệt mỏi.

      Chương, tôi cảm thấy xe này còn tiện hơn cả taxi đấy. Nếu Chương lại từ chối thi phụ lòng độc giả nhiệt tình như tôi quá!”

      Chương Tây bất giác cười cười. ta xưng là bạn mà lại là độc giả. Đúng là nới rộng cự ly để kéo gần khoảng cách, khiến thể từ chối được. Tuy biết phải là độc giả của mình nhưng làm sao có thể khước từ nữa đây?

      Tân Xương Kiện thấy nụ cười xã giao môi tự nhiên hơn nhiều, biết thời cơ đến, liền xuống xe mở cửa, làm động tác mời Chương Tây lên xe.

      Chương Tây trong lòng thầm cảm thán, xem ra mấy chuyện xã giao này đâu cũng gặp rồi. đành tiếp tục nở nụ cười điềm nhiên như có chuyện gì xảy ra.

      Sau khi lên xe, Tân Xương Kiện chu đáo đóng cửa xe, rồi mới vòng sang bên kia để lên xe, nhìn Chương Tây cười thân thiết hỏi: “ đâu đây?”.

      Chương Tây vốn định địa chỉ nhà của Lư Hiểu Dương, biết lúc này Vương Nhã Khả cũng ở đó, chừng họ còn chưa ăn cơm. Nhưng vừa định mở miệng lại chợt dừng lại. Tuy ở bên cạnh bạn thân nhõm hơn nhiều, nhưng bây giờ, phải tìm nơi để thả lỏng mình, còn gì phải nghi ngờ nữa, quán bar là địa chỉ tốt nhất.

      Nhưng, bây giờ người lái xe là Tân Xương Kiện, lại chẳng có nơi nào để , Chương Tây thầm thở dài, nét mặt vẫn tươi cười điềm đạm : “ đưa tôi đến đầu đường phía trước mặt là được rồi”.

      “Được!” Tân Xương Kiện cười , “Dù sao cũng được diện kiến tác giả tiểu thuyết ở khoảng cách gần như vậy, tôi rất vinh hạnh”.

      Chương Tây thấy buồn cười, nghiêng đầu nhìn , kiềm chế được hỏi: “ đọc được mấy cuốn sách của tôi rồi?”.

      cuốn, chỉ có cuốn đó thôi cũng đủ khiến tôi phải hâm mộ rồi!”

      cuốn?”

      Tân Xương Kiện tự nhiên: “Khi nào tâm trạng tốt chỉ cần đọc hai câu là được rồi, huốn hồ, tôi đọc hết cả cuốn”.

      Chương Tây biết ta dối, nhưng được người khác ca tụng như thế, cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. cười điềm nhiên : “ Tân biết hiểu lòng người!”.

      “Quá khen, ha ha!”, Tân Xương Kiện cười rất thoải mái , “Thực ra ưu điểm lớn nhất của tôi là khả năng nhìn thấu tâm tư của người khác, dám nhận là phán đoán chính xác hoàn toàn nhưng cũng đúng được tám chín phần”.

      Chương Tây chỉ cười cười , biết có lẽ Tân Xương Kiện nhận ra điều gì đó nên mới hướng chủ đề câu chuyện theo vấn đề này, nhưng muốn về chuyện của mình. ta còn chưa quen thuộc đến mức đó, vả lại, cho dù có thân thiết đến đâu ai cũng có nỗi niềm riêng của mình. Nó được giấu kỹ trong nơi sâu thẩm nhất trong lòng, muốn để người khác động đến.

      Chương, tin sao?”

      “Tin , đương nhiên là tôi tin”, Chương Tây đáp xã giao, “Tôi biết Tân tổng có con mắt nhìn người rất chuẩn, quyết định chính xác, chẳng trách Công ty Đầu tư Thiên Đạt ngày càng phát triển mạnh như thế”.

      “Phát triển gì chứ? Lợi nhuận cũng chỉ được chút thôi, Chương chê tôi là phường con buôn là may rồi”, Tân Xương Kiện cười sảng khoái, “ Chương phải người trong nghề, chắc luôn thấy những người lăn lộn thương trường như chúng tôi đây toàn thân đều bốc mùi tiền”.

      “Tân tổng quá lời rồi”, Chương Tây tự giễu , “Tỗi cũng phải là người ngoài nghề đâu, tôi cũng cần phải sống, cần có cơm ăn áo mặc mà. Tôi cũng phải là tác giả gì cả, chỉ là kẻ bán chữ, gọt giũa câu chữ cho hay cho đẹp sau đó đem bán để thu về cái thứ bốc mùi đó mà thôi. Nếu nhìn nhận vấn đề từ góc độ này bản chất nghề nghiệp của chúng ta cũng chăng có gì khác biệt”.

      Tân Xương Kiện cười “ha ha”, ánh mắt sáng rực như cảm thấy mới mẻ nhìn về phía Chương Tây, nhưng Chương Tây lại ngắm cảnh bên ngoài cửa kính xe. Khuôn mặt của nhìn nghiêng dịu dàng, hòa nhã nhưng lại phảng phất nỗi đau thương thầm lặng, những đường nét đó được khắc họa từ phong thái nhã nhặn thanh cao, và khí chất cao quý ấy thể thay đổi cho dù chính thừa nhận mình là kẻ bán chữ.

      Tân Xương Kiện bỗng thấy rung động trong lòng, buột miệng buông câu: “Chương Tây, hãy để cho tôi giúp !”

      Chương Tây sững sờ trong giây lát, suy nghĩ như lạc vào cõi thần tiền chợt trở về, quay đầu lại hỏi: “Gì cơ?”.

      Tân Xương Kiện cũng nhận ra luống cuống của mình. Nhưng thực muốn giúp đỡ người phụ nữ trước mặt này. Giữa người và người có cái gọi là duyện phận, hòa hợp, cho dù chỉ mới gặp nhau có mấy lần nhưng cảm thấy thân thiết như tri kỷ, cũng có người, cho dù ngày ngày gặp mặt nhau cũng chưa chắc có thể trở thành bạn bè.

      biết rất mệt mỏi, nhưng cũng nhận ra rằng vô cùng mạnh mẽ. thực lòng muốn giúp đỡ , nên lại khẳng định chắc chắn lần nữa: “Hãy để cho tôi giúp !”.

      Chương Tây bật cười : “ muốn giúp tôi điều gì? Tôi đâu có nhu cầu cần người giúp đỡ!”.

      “Tôi biết rất kiên cường, tôi cũng biết có thể làm được tất cả, nhưng nếu có người giúp, khổ sở đến như vậy. hãy cứ coi như là giúp đỡ của người bạn được ?”

      Chương Tây cười điềm nhiên, thần sắc bình thản, nét mặt thay đổi, giọng cũng đều đều: “Cảm ơn , Tân tổng, khiến tôi rất cảm động. Khi nào cần giúp đỡ, tôi nhất định đến nhờ !”.

      Tân Xương Kiện biết Chương Tây nhất định nhận giúp đỡ từ phía mình, trong lòng cũng có chút thất vọng trào dâng, nhưng nghĩ lại, họ mới gặp nhau được mấy lần chứ? Chương Tây có tự tôn của ấy, chắc chắn nhận giúp đỡ của người bạn thân thiết. Bất cứ việc gì cũng thể quá miễn cưỡng, bèn cười : “Được rồi, tôi quá đường đột, Chương, mong đừng chê cười nhé!”.

      Vừa rồi buộc miệng gọi thẳng tên , nhưng lúc này, khoảnh khắc Chương Tây vẫn cố duy trì khoảng cách với mình, cũng chỉ có thể rút lui trở về vị trí cũ.

      Chương Tây dịu dàng : “Tân tổng như vậy khiến tôi áy náy quá. nhiệt tình như vậy, tôi cảm ơn còn chưa kịp nữa là!”.

      Thấy nụ cười rạng rỡ lại nở khuôn mặt của Chương Tây, trái tim Tân Xương Kiện cũng bất giác trở nên mềm yếu, xoay vô lăng, vào đường rẽ rồi dừng xe lại trước vửa quán bar.

      nghiêng đầu : “ ngại quá, tôi ‘tiền trảm hậu tấu’, tôi muốn mời uống ly!”.
      Last edited: 26/12/14
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11.2: Mỉm cười để giấu niềm đau

      Chương Tây tỏ ý kiến mà chỉ cười cười. Đúng là muốn đến nơi này, nhưng muốn thể yếu đuối của mình trước mặt Tân Xương Kiện. Vậy mà ta lại bá đạo ngang ngạnh đến như vậy, đưa đến đây.

      Tân Xương Kiện xuống xe trước rồi vòng qua mở cửa xe cho . Chương Tây bước xuống xe, quay đầu lại nhìn thấy có hai ngươi bước ra từ trong quán bar, sắc mặt chợt cứng đờ.

      Tân Xương Kiện thấy vậy cũng dõi theo ánh nhìn của Chương Tây. nam nữ bước ra từ cửa quán bar, nữ ràng là say, bước loạng choạng, đầu gục vào vai người đàn ông, khuôn mặt như muốn dán sát vào ông ta, nhìn có vẻ vô cùng thân thiết. Người đàn ông dìu ta từng bước, chăm sóc chu đáo.

      Tân Xương Kiện cân nhắc : “ ta…”.

      Chương Tây lấy lại bình tĩnh, biết Tân Xương Kiện muốn hỏi gì liền đáp lời: “Bạn của tôi”, xong liền xuống xe, sắc mặt lạnh tanh.

      Chương Tây biết An Thư Mỹ là ai nhưng biết Ân Tấn Minh. Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, thoáng sững người trong giây lát. Hôn nhân của đến bước đường này, nỗi đau khổ và giày vò mà trái tim phải chịu đựng chỉ có là người nhất, nỗi đau đó, trái tim úa tàn và tâm hồn nguội lạnh đó có thể hủy diệt cuộc đời con người.

      Nhìn thấy Ân Tấn Minh và người phụ nữ khác thân mật bên nhau, Chương Tây thấy buồn thay cho Vương Nhã Khả, nhưng có thể làm gì được đây? chỉ có thể giương mắt mà nhìn Ân Tấn Minh gọi taxi rồi đỡ người phụ nữ đó lên xe, sau đó, ta cũng ngồi vào trong, chiếc taxi hòa vào dòng xe đường.

      Họ đâu? Nhà nghỉ? Nhà ta? Hay nhà ta?

      Vương Nhã Khả ở nhà Lư Hiểu Dương, có lẽ nguyên nhân là do mối quan hệ giữa hai người bọn họ vài vấn đề khúc mắc. Chương Tây vốn nghĩ đơn giản là họ chỉ cãi nhau thôi, ngờ, vấn đề lại nghiêm trọng đến như vậy.

      Đắn đo giây lát, dừng bước, lấy điện thoại ra. Lúc gọi điện, tay như mềm nhũn , ngờ điên thoại lại được kết nối.

      Tân Xương Kiện đứng bên cạnh yên lặng quan sát Chương Tây, nhìn chiếc điện thoại được áp sát bên tai , thần sắc khó nắm bắt.

      phải Chương Tây gọi cho Vương Nhã Khả mà gọi cho Ân Tấn Minh. Sau khi điện thoại được kết nối, giọng của Ân Tấn Minh truyền đến: “A lô!”.

      “Tấn Minh, tôi là Chương Tây đây!”.

      “Chương Tây à, có chuyện gì ?”, Ân Tấn Minh hiểu tại sao Chương Tây lại gọi điện cho mình vào lúc này, lẽ nào Vương Nhã Khả kể mọi chuyện cãi cọ hôm qua với người bạn thân nhất, bây giờ ấy định làm thuyết khách sao? Hay là cnk tự nhận thấy mình quá đáng nên nhờ Chương Tây gọi điện đến hòa giải?

      Nếu là như vậy, cũng có thể đại từ đại bi, mở rộng tấm lòng quảng đại, so bì với Nhã Khả nữa. Ân Tấn Minh cười vẻ lạnh nhạt, thầm khen Nhã Khả thông minh!

      An Thư Mỹ ngước nhìn ánh mắt mông lung, hỏi: “Tấn Minh, là ai vậy?”.

      Chương Tây ở đầu dây bên kia khẽ chau mày, tuy tận mắt chứng kiến họ lên xe cùng nhau, nhưng khi nghe thấy giọng của người phụ nữ đó, cảm thấy vô cùng chói tai. phớt lờ thanh đó, : “Tấn Minh, ở nhà phải ? Nhã Khả có ở đó ? Điện thoại của ấy tắt máy, tôi có việc muốn tìm ấy”.

      Ân Tấn Minh lắc đầu, hóa ra Chương Tây biết gì về chuyện hôm qua. Vậy Vương Nhã Khả lúc này nhất đợi xin lỗi. có bao giờ chủ động nhận sai đâu chứ, làm sao có chuyện nhờ Chương Tây tới để xoay chuyển tình thế?

      thử gọi điện bàn ở nhà xem!”, , “Tôi ở nhà, taxi. Có người bạn uống say, tôi đưa ấy về nhà!”.

      Chương Tây thoáng sững người : “Ừ, để tôi gọi vào điện thoại bàn! Tạm biệt!”.

      Cúp máy, Chương Tây nở nụ cười tỏ ý xin lỗi Tân Xương Kiện, hai người cùng nhau bước vào quán bar.

      Giọng của Ân Tấn Minh trong điện thoại rất thản nhiên, tuy có thể là giả bộ nhưng dù sao cũng là người ngoài, thể đánh giá được. quyết đinh cho Vương Nhã Khả chuyện này, đôi khi hôn nhân cũng cần vài dấu hiệu giả tạo như thế để đôi bên có điều chỉnh. Nếu tất cả đều bị bóc trần cách ràng mọi việc còn cứu vãn được nữa rồi.

      Tân Xương Kiện cảm thấy Chương Tây là người phụ nữ rât kỳ lạ, vừa đại lại vừa khép kín, kiên cường nhưng yếu đuối, ngẫu hứng mà lại rất kiên trì, dường như kết hợp của những điều mâu thuẫn.

      Đành quan sát biểu của ấy trong quán bar vậy!

      Tân Xương Kiện biết trong lòng có nỗi niềm muốn dốc bầu tâm , biết gặp phải khó khắn rất lớn mà đủ sức giải quyết, nhưng, lại luôn mỉm cười chuyện với , cẩn thận che giấu mọi tâm tư.

      cũng uống rượu, hơn nữa còn lại loại rượu XO rất mạnh. Có ai vừa đến quán bar gọi XO, trừ phi là muốn say, muốn mượn rượu giải sầu. cũng ngăn cản, cho rằng uống say dốc bầu tâm hết những muộn phiền chất chứa trong lòng.

      Nhưng uống đến mấy ly, xem ra cũng say rồi, nhưng vẫn hoàn toàn hề thể vẻ yếu đuối của bản thân.

      Hay là, sau trong con người , thậm chí là trong tiềm thức, có lòng tự tôn vô cùng mạnh mẽ đến nỗi cho dù say nhưng vẫn giữ được niềm kiêu hãnh và tôm nghiêm của chính mình.

      Uống hết mấy ly, Chương Tây dù thấy hơi say nhưng vẫn mở thêm chai nữa rồi nhìn Tân Xương Kiện mỉm cười : “Cảm ơn ngồi uống rượu cùng tôi, chắc chắc chưa từng gặp người phụ nữ nào giống tôi, mặc sức rót rượu, uống đến say mèm. cũng biết rồi đấy, hiẹn nay tỷ lệ phụ nữ quan hệ ngoài luồng còn lớn hơn cả đàn ông”.

      cười.

      Ân sau nụ cười rạng rỡ của ctm Tân Xương Kiện có thể nhìn ra được chán nản, tuyệt vọng, giống như cam lòng để mất thứ gì đó nên cố gắng níu giữ nó trong vô vọng. Đột nhiên thấy tim mình xót xa, vì biết đằng sau kiên cường của Chương Tây là nỗi quạnh chơi vơi.

      Lúc chuẩn bị ra về, nụ cười của Chương Tây vẫn bình thản tự nhiên như thế, : “Hôm nay uống nhiều rồi, đến đây thôi. Tân tổng, phiền đưa tôi về nhà”.

      Ngồi trong xem Chương Tây rất trầm lặng, lời nào.

      Tân Xương Kiện tưởng ngủ rồi, ngoái đầu lại thấy mắt vẫn mở trừng trừng, ánh mắt tiêu cự lướt qua cảnh vật ngoài cửa xe.

      nghĩ ngợi lát liền mở chiếc đĩa Cát Đằng, tiếng kèn saxophone nhàng da diết như thổi luồn cảm giác thân thiết và tươi mới vào trong tâm tưởng, giống như ngọn gió nhè lướt qua khuôn mặt đứa trẻ đường trở về nhà khi trời ngả tối, giống như làn khói bếp vấn vít giữa ánh tà dương bảng lảng, như màn sương mỏng mịn màng trải khắp cánh đồng, như tiếng gọi trìu mến của mẹ . Những thanh ấy cứ từ từ sâu vào lòng người.

      Ánh mắt Chương Tây dần trở nên ấm áp, thấp giọng : “Là Home1!”

      (1) Home là nhạc phẩm được thể bằng kèn saxophone, do Kenneth Gorelick – nhạc sĩ saxophone người Mỹ thể .

      “Đúng vậy!”, Tân Xương Kiện khẽ đáp, “ xe của tôi chỉ có ca khúc này thôi”.

      “Rất hay!”, giọng Chương Tây êm dịu như mơ vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên. Vẻ mệt mỏi uể oải sau khi uống say của thư giãn ra vài phần, tâm trạng chán chường nhưng vẫn cố gắng gượng, nụ cười mộng ảo khiến hình ảnh trở nên mơ hồ, xa xôi.

      Tân Xương Kiện muốn lẩn tránh hình ảnh ấy, thể tiếp tục nhìn thêm được nữa. sợ rằng mình thể khống chế được bản thân.

      Hai người chẳng ai câu nào, nhạc vẫn du dương, điệu nhàng, da diết mà gần gũi hòa tan vào bầu khí, như lời ru tha thiết của mẹ dần dần đưa con vào giấc ngủ.

      Chiếc xe dừng lại dưới tiểu khu, nhạc vẫn còn vang vọng. Chương Tây mở cửa xe, bước xuống, quay đầu lại cười : “Cảm ơn , Tân tổng, hôm nay làm phiền nhiều như thế, ngại quá!”.

      Tân Xương Kiện khẽ mỉm cười, : “Tôi cứ nghĩ rằng chúng ta là bạn rồi, ngờ vẫn tỏ ra xa cách như người ngoài thế”.

      Chương Tây cười tươi như hoa, chân thành : “Cảm ơn , tối nay tôi rất vui!”.

      Sau khi chào tạm biệt, Tân Xương Kiện dõi theo cho tới khi vào tận nhà mới quay xe rời .

      Chương Tây chỉ hơi ngà say, vẫn có thể khống chế được mình, vẫn có thể giữ chừng mực bởi vì muốn say xỉn trước mặt người ngoài, mặc dù cũng rất muốn say trận. Bước vào thang máy, thanh của ca khúc Home như còn vang vọng bên tai. Hôm nay đúng là buổi tối đặc biệt, uống rượu cùng người hề quen biết, rồi lại cùng người đó nghe ca khúc này.

      Chương Tây rất thích ca khúc đó, trong nhà cũng có đĩa Cát Đằng, lúc rảnh rỗi thường mở lên nghe. Có lẽ ngà ngà say nên hôm nay nghe ca khúc này cảm thấy hay hơn tất cả những lần trước.

      Nếu gặp phải Ân Tấn Minh, nêý phải bận lòng vì vụ ly hôn, hôm nay nhất định là buổi tối vô cùng vui vẻ.

      Ra khỏi thang máy, Chương Tây lấy chìa khóa ra mở cửa.

      Đèn trong phòng khách sáng trưng, Dương Thành Hải mặc bộ đồ ngủ, thấy bước vào liền giơ chai rượu trong tay lên trước mặt , cười nhạo : “Thế nào, vụ ly hôn cuả chúng ta vẫn chưa có phán quyết mà vội vàng tìm nhà mới như thế sao? Hay là có mỹ nam nào rồi, xem ra khả năng của cũng tồi nhỉ!”.

      Chương Tây lạnh nhạt liếc ta cái: “Mồm miệng giữ sạch chút !”.

      Dương Thành Hải cười “ha ha”, uống ngụm rượu rồi đến ngồi lên sofa, đặt chai rượu lên bàn trà, tay đặt vào chỗ tựa lưng, xoay nghiêng ngườim cười híp mắt : “ đừng tưởng rằng tôi ghen, thực ra tôi cũng mong nhanh chóng tìm được người có thể rước , như thế, người khác cũng cảm thấy tôi có mắt nhìn, chí ít, chứng tỏ gu thẩm mỹ của tôi vẫn còn bình thường”.

      Chương Tây giận bốc hỏa, tuy miệng lưỡi sắc bén, nhưng lúc tức giận lại chẳng thốt ra được câu nào, nhất là lúc này, khu Dương Thành Hải dùng khẩu khí ba lăng nhăng để hạ nhục, cố kiềm nỗi căm hận trong lòng, nghiến rằng ken két : “Dương Thành Hải, đừng tưởng rằng mọi người ai cũng đê hèn và bỉ ổi giống ”.

      “Tôi bỉ ổi?”, Dương Thành Hải vẻ thô bỉ, “Mẹ kiếp, đừng có cho rằng mình thanh cao, tôi bỉ ổi sao hả? Tôi ngủ với đàn bà khác đấy, định thế nèo? Nếu có bản lĩnh, cầm chứng cứ lên tòa án mà kiện tôi, đừng có vừa ra ngoài dụ ong dụ bướm vừa ở đây ra vẻ thanh cao, làm trò cho ai xem hả? thanh cao thế cần gì đến nhà cửa, tay mà rời khỏi đây ”.

      đừng có nằm mơ!”, Chương Tây hơi thở bất ổn, “ đừng vội đắc ý, tôi nhất định tìm ra chứng cứ”.

      “Vậy mà tìm! còn nửa tháng, cũng khá lâu đấy”, Dương Thành Hải chiếm thế thượng phong, rất đắc ý, lại cầm chai rượu lên tu ừng ực, hung hăng : “Lát nữa tôi phải ra ngoài, nếu theo đảm bảo có thu hoạch lớn đấy”.

      Chương Tây thèm nhìn ra, càng nhìn càng thấy lửa hận ngùn ngụt, xoay người bước vào phòng ngủ, cửa đóng “rầm” tiếng rung chuyển đất trời, gian bé cách biệt, trốn mình trong gian đó cho lòng vơi nỗi phiền.

      đâu để tìm chứng cứ đây? Lẽ nào thực phải cầm máy ảnh bắt thóp Dương Thành Hải sao, , thể được.

      biết rằng khoảng thời gian này Dương Thành Hải ngang ngược nhất định đến tìm người đàn bà kia, nhưng thể giống như mấy đặc vụ gián điệp diễn tivi, ngụy trang để dò la tin tức được.

      Nằm thư thái giường, hai tay Chương Tây mơ hồ che mặt, cảm thấy thế giởi này nực cười. Người người đều như thế này sao? Những thứ thuộc về mình lại cố gắng đóng dấu đó là của mình, nhưng đến ngày nó thuộc về mình rồi lại chẳng buồn để tâm đến nữa. Giống như quả bóng, khi chưa đến tay cố hết sức bắt bằng được, khi đến tay rồi lại chút do dự ném nó chỗ khác.

      Lúc này, Ân Tấn Minh ở đâu? giường cùng người đàn bà kia, hay là ở nhà của mình? Nhã Khả à Nhã Khả, đôi khi biết có khi còn tốt hơn.
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12.1: Vụn nát

      Mấy ngày qua chiến tranh lạnh khiến Ân Tấn Minh vô cùng chán nản, Vương Nhã Khả cũng chẳng sung sướng gì. Cũng may là ở công ty hai người đều bận rộn, tối mắt tối mũi, còn thời gian nghĩ đến chuyện khác nữa. Nhưng sau khi tan ca, cảm giác trống trải trong lòng sao lấp đầy được.

      Tối đến, hai người nằm chung chiếc giường, người quay mặt ra ngoài, quay mặt vào trong, chỉ có sống lưng lạnh lẽo gặp nhau giữa khoảng vô định, đúng là đồng sàng dị mộng.

      Bởi vì cả hai đều có niềm kiêu hãnh của riêng mình, ai cũng cho rằng chuyện này phải lỗi của bản thân, nên có lý do gì phải tươi cười hạ mình xin lỗi đối phương cả. Đây là vấn đề nguyên tắc.

      Vì thế, vừa về đến nhà, Ân Tấn Minh chiếm ngay máy tính để lên mạng, còn Vương Nhã Khả chiếm dụng tivi xem chương trình giải trí. Hai người như ngầm phân chia ranh giới, quyết can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Bầu khí trầm lặng đến cực điểm này khiến người ta ngạt thở, đâu chỉ có hôn nhân là nấm mồ, lúc này đây, chính ngôi nhà này cũng như nấm mồ rồi.

      Cuối cùng, Ân Tấn Minh thể chịu đựng thêm được nữa, tắt máy tính rồi bước ra phòng khách.

      Thực ra Vương Nhã Khả cũng chẳng thể nào xem nổi mấy chương trình tiểu phẩm hài hước tivi.d∞đⓛl∞q∞đ Mấy ngày nay, chẳng ai có tâm trạng để thưởng thức niềm vui của người khác. Có điền mới đem niềm vui của người khác ra để làm nổi bật chán nản và đơn của mình.

      Ân Tấn Minh nhàng ngồi xuống bên Vương Nhã Khả, đưa mắt nhìn , tỏ vẻ biết làm sao: “Chúng ta chuyện !”.

      Hai năm nay, có vô số lần họ câu này, có khi với , có khi lại là với , nhưng, kết quả chẳng có mấy lần đạt được thành quả như mong muốn, hoặc là tranh cãi kịch liệt đến mức hai người người chán nản phải dừng lại, hoặc là vì chuyện vô bổ nào đó mà chiến tranh lạnh với nhau. Nhưng lần này cũng hiểu tại sao, nguyên nhân ràng khiến Ân Tấn Minh càng cảm thấy Vương Nhã Khả vô cùng ngang bướng, lòng lúc nào cũng hừng hực như lò lửa.

      “Ừ!”, Vương Nhã Khả chẳng thèm ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào tivi.

      Bộ dạng mấy để tâm của khiến Ân Tấn Minh bất giác tức giận, cầm điều khiển tắt tivi.

      Vương Nhã Khả quay sang liếc nhìn Ân Tấn Minh cái, bộ như cố kiềm chế lửa giận. Rốt cuộc muốn tiếng tục cãi nhau thêm trận nữa, hay là định ngửa bài với ? Cuối cùng cũng chịu nổi rồi sao?

      “Vương Nhã Khả em có ý kiến gì với sao, chúng ta có thể vô tư thẳng thắng ra được ? Chiến tranh lạnh lần này rốt cuộc là vì sao?”

      Khẩu khỉ của Ân Tấn Minh như tận tình khuyên bảo, lại như chịu đựng được thêm nữa. Nhưng những câu đó lọt vào tai Nhã Khả lại trở thành những lời buộc tôi, chỉ trích cùng chấn vấn. Chính mới là người thể chịu đựng thêm, cảm thấy vấn đề phải ở phía , thái của Ân Tấn Minh như thế ràng là chuyện lớn hóa , chuyện hóa , cất giấu tất cả những lõi lầm của bản thân, làm như vô duyên vô cớ kiếm chuyện để gây với vậy.

      “Thẳng thắn vô tư? Em có gì mà thẳng thắn vô tư chứ?”, giọng điệu chế giễu, mỉa mai của Vương Nhã Khả như muốn bảo vê, ngụy trang cho lòng tự tôn của , cũng là để an ủi nỗi oan uất tủi nhục trong lòng.

      Thế nhưng Ân Tấn Minh lại chỉ nghe chế giễu mà hề cảm nhận được nỗi oan uổng trong đó, cao giọng : “Ý của em là thẳng thắng vô tư? Vương Nhã Khả, ý em là gì?”.

      “Ý của em thế nài thừa biết rồi!”

      “Em ràng cho xem nào? biết cái gì?

      Vương Nhã Khả cười lạnh: “ vẫn còn giả bộ, cứ tiếp tục giả bộ !”.

      giả bộ cái gì? Em đừng có ném đá giấu tay”.

      “Ân Tấn Minh, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, tôi nhượng bộ như thế còn chưa đủ sao? Rốt cuộc tôi phải như thế nào mới khiến vừa lòng đây?”

      Vương Nhã Khả trừng mắt nhìn Ân Tấn Minh, quá hiểu , chỉ khi nào thực tức giận mới có bộ dạng như thế. Trước đây, mỗi lúc vui, đều dỗ dành khiến tươi cười ngớt. Bây giờ, có buồn cũng coi như nhìn thấy, hơn nữa còn làm bộ ra vẻ, lúc nào cũng trưng khuôn mặt phiền não.

      nhượng bộ? có nhượng bộ sao? Có hôm nào tâm trạng tốt chút ? Ngày nào về nhà cũng mang bộ mặt lạnh tanh với tôi, bảo tôi phải nghĩ như thế nào? thể đứng lập trường của tôi mà suy nghĩ chút sao?”

      “Lại quay về chủ đề cũ rồi hả? thử xem, tại sao tôi lại phải suy nghĩ cho ? Nghĩ xem đến khi nào đạp bay tôi ra khỏi cửa còn tôi vẫn ngồi đó mà cảm động rớt nước mắt đợi ơn ân đức của sao? Tôi cho biết, tôi thể trở thành người phụ nữ đứng sau người thành đạt như được, xứng. Tôi cũng chẳng muốn đợi đến lúc thành đạt rồi cước đá bay tôi đâu”.

      “Tôi xứng ai xứng? Bạch Đào Ninh chứ gì?”, Ân Tấn Minh đột nhiên nghiêng người lại gần, giọng nguy hiểm mang theo chút mờ ám, nghiến răng nghiến lợi.

      đừng có ngậm máu phun người, định vừa ăn cắp vừa la làng ư?”, Vương Nhã Khả đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn Ân Tấn Minh. Lời đó quá bất ngờ, lại sắt nhọn như mũi dao, đâm thẳng vào trái tim mềm yếu của . Nỗi đau đớn trỗi dậy làm tăng thêm hỏa khí, lời của Nhã Khả cũng còn lưu loát được nữa.

      “Tôi vừa ăn cắp vừa la làng?”, Ân Tấn Minh cười lạnh , “ đừng cho rằng tôi biết, và Bạch Đào Ninh từng rất thân mật, thằng mù cũng có thể nhìn ra được!”

      “Chúng tôi chỉ là vì công việc!”

      “Công việc mà phải ngày ngày sánh bước bên nhau sao? Phải cùng ăn cơm trưa, cùng tan ca, cùng làm hay sao?”, Ân Tấn Minh vẻ châm biếm.

      “Chúng tôi ngồi ăn cơm riêng rẽ với nhau mà còn có cả khách hàng!”, vô duyên vô cớ bị quy chụp nỗi oan lớn như vậy, Vương Nhã Khả suýt nữa đứng vững được nữa.

      “Lại mượn cớ khách hàng, cách này tôi thấy nhiều rồi, Vương Nhã Khả, coi tôi là đứa trẻ lên ba sao? chớ quên, tôi làm ở Phòng Marketing, có loại người nào mà tôi chưa tưng gặp chứ?”, Ân Tấn Minh cho rằng nếu mình ngồi để Nhã Khả nhìn xuống trong lòng bất giác cũng cảm thấy mình đuối lý nên cũng đứng dậy. Quả nhiên, giọng có phần cao hơn, khí thế cũng mạnh mẽ hơn hẳn.

      Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm nhau như muốn tóe lửa. Nếu bây giờ có ngọn nến đặt giữa hai người họ, chừng chỉ cần phụt tiếng, hỏa khí lập tức được châm ngòi cháy ngùn ngụt.

      là đồ khốn nạn!”, khóe môi Vương Nhã Khả run lên buông ra những lời nên do quá tức giận.

      “Tôi khốn nạn hay khốn nạn?”, Ân Tấn Minh chiếm thế thượng phong, thừa thắng xông lên, lời lẽ càng trở nên sắc bén, “Diễn trò em em cho ai xem chứ, Vương Nhã Khả, đừng quên, tôi mới là chồng hợp pháp của . Cùng làm trong công ty, thể cho tôi chút thể diện hay sao?”, cuối cùng, oán trách cùng tức giân tích tụ chồng chất như núi trong mấy ngày qua của cũng được trút ra.

      phải có chứng cứ, đừng có như chó điên cắn càn thế”, Vương Nhã Khả giận đến mức mặt đỏ phừng phừng.

      có lửa làm sao có khói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà thôi”, Ân Tấn Minh kìm nén rất lâu rồi, lần này dù thế nào cũng mặc kệ, nhất định phải ra cho hết, “ cần chứng cứ chứ gì? Vương Nhã Khả, tôi hỏi , ai chẳng biết Bạch Đào Ninh và Mã Phong bằng mặt mà bằng lòng với nhau, ngoài mặt hòa nhã còn trong lòng lại ganh ghét nhau. Từ khi nào Phòng Kế hoạch và Phòng Thị trường lại bắt nhau thống nhất như thế?”.

      “Thế thi liên quan gì đến tôi?”

      “Sao lại liên quan đến được? Chính là , là vì những bí mật thể cho ai biết của và Bạch Đào Ninh. Nếu tại sao kế hoạch cũng người khác sống chết thế nào Bạch Đào Ninh cũng chẳng thèm quan tâm, còn kế hoạch của , ta lại tất bật trước mở đường cho nưh thế? Chứng ấy vẫn còn chưa đủ làm chứng cớ hay sao?”

      “Ân Tấn Minh, đó chính là thứ mà gọi là chứng cứ sao? Chẳng lẽ trong mắt , trong lòng , tôi là người như thế sao?”, Vương Nhã Khả chợt kinh hãi, ánh mắt nhìn Ân Tấn Minh như thể tin nổi. Từ trước đến nay hề hay biết những lời đồn đại bịa chuyện đó, cũng chẳng hiển nổi tại sao lại xuât những tin đồn nhảm đó, song, người ngoài có thể tin tưởng , còn Ân Tấn Minh, sao có thể tin những lời bịa đặt đó là chứ?

      “Thế là loại người nào? Tôi cho biết, Vương Nhã Khả, đừng xem tôi như thằng mù, mắt tôi vẫn còn tinh lắm, mắt của mọi người trong công ty cũng có mù đâu, đừng tưởng rằng thế gian này chỉ có mỗi và Bạch Đào Ninh. biết mọi người gì sau lưng phải , cũng đúng thôi, đăm say trong hạnh phúc, ai còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa chứ? Tôi cần người vợ chứ phải người phụ nữ sớm nắng chiều mưa, nay người này mai người khác làm cho tôi mất mặt, nhục nhã, dám ngẩng đầu đối diện với đồng nghiệp trong công ty”.

      Mấy ngày nay, Vương Nhã Khả bận rộn với hạng mục của Hâm Bằng, đúng là hay cùng với Bạch Đào Ninh, vì Mã Phong giao toàn bộ kế hoạch này cho . Để Phòng Kế hoạch và Phòng Thị trường có thể phối hợp nhịp nhàng với nhau, Bạch Đào Ninh trực tiếp tìm Vương Nhã Khả.

      Vương Nhã Khả vốn là người tận tâm, tận lực với công việc, bao giờ qua loa đại khái. Lần này Phòng Thị trường lại năng dễ chịu như thế, còn đnag vui mừng vì tưởng rằng Bạch Đào Ninh thay đổi tính nết. Nhưng hai người ngoài những chuyện liên quan tới công việc ra bất cứ chuyện gì khác, những câu của Ân Tấn Minh lọt vào tai Nhã Khả còn chỉ là chỉ trích, căn vặn mà chính là những lời sỉ nhục tổn thương .

      “Ân Tấn Minh, là đồ khốn nạn!”, Vương Nhã Khả tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hỏi về chuyện của Ân Tấn Minh thôi, lại còn căn vặn như thế. vừa tức vừa hận, nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhịn được thêm nữa bèn hét lên: “Ly hôn, tôi muốn ly hôn!”.
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :