1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thử ly hôn - Lăng My (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.1: Có mưu đồ riêng

      Thang máy xuống đến tầng bảy dừng lại, Ân Tấn Minh vừa bước ra gặp người vừa định bước vào. Ánh liếc mắt nhìn, hóa ra là Bạch Đào Ninh của phòng Thị trường.

      Bạch Đào Ninh bước chân có phần vội vã, đúng lúc định bước vào thang máy gặp Ân Tấn Minh liền vui vẻ : “Người an hem, lại đến tìm bà xã hả?”

      Ân Tấn Minh phủ nhận, cười cười : “Cậu định đâu đấy?”.

      “Tôi á? ‘săn’ người đẹp đây”, Bạch Đào Ninh cười vẻ mờ ám.

      Hai người, là Giám đốc Phòng Marketing, người là Giám đốc Phòng thị trường, quan hệ trong công việc rất mật thiết, đôi khi tung ra mấy thủ đoạn ngầm với nhau là chuyện cơm bữa thường ngày.

      Quan hệ của hai người này cũng giống quan hệ giữa hai phòng Marketing và Thị trường, vừa thân thiết như chân với tay lại vừa xa cách ngàn trùng. Khi có việc gì giống như bạn bè, thường cùng nhau uống rượu, ngắm , bàn tán về cục diện trong nước và thế giới, quan hệ thuận hòa, khi có việc gì cạnh tranh nhau từng chút , tranh giành cấu xé, vung đao múa kiếm, huyết chiến khốc liệt.

      Nghe ta như thế, Ân Tấn Minh vui vẻ : “Chúc cậu thu hoạch phong phú dồi dào!”.

      Bạch Đào Ninh cười ha ha : “Thôi , tôi đâu phải là ngựa giống, phong phú dồi dào cái gì chứ? Cậu an phận thế sao? Tôi thèm hái hoa dại lung tung đâu, chỉ cần bông là đủ rồi!”, ta bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa, khi cửa thang máy từ từ đóng lại, ta lại cười với Ân Tấn Minh thêm: “Vợ cậu ở tầng bảy đâu!”.

      “Hả?”, Ân Tấn Minh định hỏi tiếp cửa thang máy khép lại, số tầng chạy dần xuống dưới. lắc đầu cười cười, dù sao cũng xuống đến đây, dù có hay cũng nên đến xem .

      Bàn làm việc của Vương Nhã Khả trong Phòng Kế hoạch quả nhiên có người.

      Ân Tấn Minh định gọi điện thoại Cát Đằng tay cằm tệp giấy tờ từ bên cạnh bước đến, nhìn thấy , ta nhiệt tình : “Giám đốc Ân, đến tìm Nhã Khả sao?”.

      Ân Tấn Minh mỉm cười, nhớ đến cuộc điện thoại trước đó, bất giác cảm thấy hơi khó xử, gật đầu : “Đúng vậy!”.

      “Nhã Khả vừa ra ngoài rồi.”

      “Thế à, khi nào ấy quay về?”

      “Việc này tôi cũng biết”, Cát Đằng : “ ấy cùng Giám đốc Bạch điều tra nghiên cứu thị trường, chắc cũng phải mất nửa ngày trời đấy!”.

      “Giám đốc Bạch?”, Ân Tấn Minh thoáng sững người, vừa nãy ở trước cửa thang máy, gặp Bạch Đào Ninh, thấy ta là phải điều tra nghiên cứu thị trường cùng với Nhã Khả.

      Ân Tấn Minh hơi chau mày, gật đầu lịch với Cát Đằng, : “Cảm ơn!”.

      Cát Đằng mặt mày rạng rỡ, mỉm cười lễ độ: “ có gì, Giám đốc Ân, tạm biệt!”.

      Nhìn theo bóng Ân Tấn Minh rời , Cát Đằng chu môi mỏng hướng về phía Nhâm Thủy Hương hào hứng vẻ thần bí: “Thủy Hương, Thủy Hương, cậu xem ông xã của Vương Nhã Khả nghe thấy chuyện ấy cùng với Giám đốc Bạch ra ngoài, liệu có trò hay gì để xem ?”.

      Nhâm Thủy Hương lách cách gõ chữ bàn phím, mấy hào hứng đáp: “Cậu đấy à, ít buông chuyện thôi, tình cảm vợ chồng người ta tốt đẹp lắm. Với lại Nhã Khả là vì công việc chứ có phải chuyện riêng đâu”.

      “Vì công việc? Ai mà biết được chứ”, Cát Đằng dẩu môi vẻ đồng ý , “Lẽ nào cậu nhận ra sao? Ánh mắt của Giám đốc Bạch giành cho Nhã Khả ấy à, ha ha, chính là ong nhìn thấy mật hoa đó!”.

      Nhâm Thủy Hương cười xì tiếng, những ngón tay thoăn thoắt bàn phím chợt dừng lại, liếc xéo Cát Đằng rồi cười: “Cậu đọc lắm tiểu thuyết quá đấy à? Chẳng phải Tiểu Bạch nhìn ai cũng bằng ánh mắt đó sao? Bọn mình còn phải cảm ơn Vương Nhã Khả ấy chứ, nếu nhờ mấy câu đó của ấy bây giờ chúng ta vẫn còn phải ngồi trong phòng họp để thảo luận kia kìa. Vả lại, bây giờ sếp Mã giao kế hoạch đó cho Vương Nhã Khả rồi, trong chuyện này Tiểu Bạch cũng có chút công lao, chẳng phải chúng ta càng nhàn hạ hay sao?”.

      Cát Đằng như vừa được gột rửa trí não, gật đầ như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng, điều tra nghiên cứu thị trường giống như là những vi sinh vật của bản kế hoạch này, Vương Nhã Khả tiếp nhận chúng ta có thể giảm bớt bao nhiêu việc. Có điều, mình thấy ta có vẻ nắm chắc lắm, chưa chắc nuốt trôi được vụ này đâu. Bản kế hoạch do chúng ta đề xuất lần nào chẳng bị Phòng Thị trường bắt làm làm lại? Nếu như Vương Nhã Khả có thể chịu nổi áp lực to lớn như thế chúng ta được hưởng sái đôi chút tiền thưởng. Còn nếu sức chịu đựng của ấy kém cỏi, chừng lại giày vò Tiểu Bạch đến suy nhược cả thần kinh cũng nên, ha ha”.

      “Haizzz, cậu chỉ biết cười nỗi đau khổ của người khác”, Nhâm Thủy Hương liếc xéo Cát Đằng cái, khẽ cười .

      “Biết làm sao được, tớ là người thích ồn ào náo nhiệt mà”, Cát Đằng đắc ý , “Nếu lúc này, Vương Nhã Khả và Tiểu Bạch lại có thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén gì gì đó có cuộc ‘đại chiến Tam Quốc, như thế càng vui hơn”.

      Nhâm Thủy Hương tiếp tục gõ chữ, vừa gõ vừa : “Cậu viết tiểu thuyết đúng là tổn thất lớn của mấy nhà xuất bản, cậu rất có tiềm năng đấy”.
      Cát Đằng cúi gập người, cười tít mắt : “Cảm ơn khen tặng”.

      gặp được Vương Nhã Khả, Ân Tấn Minh bèn xuống tầng dưới, đến quán ăn ở gần công ty ăn trưa.

      Ngồi mình trước bàn ăn, thấy có chút mất mát. Từ hôm qua đến giờ, vẫn chưa nhìn thấy Vương Nhã Khả, bất chợt nghĩ tới bữa tối kỷ niệm ba năm ngày cưới Vương Nhã Khả đích thân xuống bếp chuẩn bị mà có người thưởng thức, cũng có thể hiểu được lúc đó Vương Nhã Khả tủi thân biết nhường nào. Buổi tối nhất định phải về nhà giải thích với .

      Nếu phải vì ả An Thư Mỹ mưu mô cố tình phá rối, mọi chuyện cũng đến nỗi phức tạp như vậy.

      cầm cốc trước mặt lên uống nước, vừa đặt cốc xuống mùi nước hoa thơm dịu xộc thẳng vào mũi, An Thư Mỹ mỉm cười rồi thở dài : “ trùng hợp, cũng ở đây sao?”.

      Đúng là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo xuất , Ân Tấn Minh cảm thấy thoải mái, nhưng mặt vẫn nở nụ cười xã giao: “Đúng vậy, là trùng hợp”.

      An Thư Mỹ chỉ chiếc ghế ở đối diện : “Chỗ này có người ngồi ? Tôi có thể ngồi cùng ?”.

      Ân Tấn Minh ngẩng đầu liếc mắt đảo lượt quanh quán ăn thấy nữa số ghế vẫn còn trống, trong lòng thầm than, người phụ nữ này đúng là nhắm trúng rồi. Nếu từ chối có phong độ, vả lại còn mang tiếng ác, cười điềm nhiên : “ có gì! Mời!”.

      An Thư Mỹ ngồi xuống ghế đối diện với , vẫy tay gọi phục vụ, nhìn về phía Ân Tấn Minh hỏi: “Ăn gì?”.

      Ân Tấn Minh cười cười: “Đồ ăn của tôi sắp được mang lên rồi, cứ tự chọn!”.

      An Thư Mỹ hồn nhiên gọi đồ ăn và đồ uống, sau đó đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ rồi cười với Ân Tấn Minh: “ hết bận rồi hả?”.

      “Ừ”, Ân Tấn Minh chẳng tỏ ý kiến, chỉ “ừ” tiếng cho qua chuyện. biết An Thư Mỹ cố tình hỏi như vậy vì trưa có việc bận nên từ chối lời mời dùng bữa trưa của ta.

      “Có cần tôi giải thích với vợ chút ?”, An Thư Mỹ lại nở nụ cười ngọt ngào đáng giống như chiêu bài bất khả chiến bại của ta.

      “Giải thích gì?”, Ân Tấn Minh ngạc nhiên.

      “Cuộc điện thoại hôm qua, còn cả nguyên nhân phải ở lại tăng ca nữa!”.

      cần, chuyện giữa hai chúng tôi chưa đến mức cần tới người ngoài giải thích. Vả lại, chuyện riêng của tôi, tôi tự giải quyết, phiền Cố vấn An phải tốn công mất sức”, Ân Tấn Minh vẻ hài long, người đàn bà này có ý gì chứ?

      “Như thế tôi yên tâm rồi”, An Thư Mỹ cười tươi như hoa, ánh mắt nghi hoặc nhìn , rồi lại đổi sang giọng điệu vô cùng nhàng êm ái, : “Chỉ là tôi muốn thấy buồn. Từ hôm qua đến giờ, chẳng thấy cười lần nào”.

      “Cám ơn quan tâm. Tôi là người thích cười”, ánh mắt của Ân Tấn Minh dừng lại khuôn mặt xinh đẹp của An Thư Mỹ, giọng lạnh lùng, “Tôi và Cố vấn An thân thiết đến nỗi để phải để ý xem tôi có vui hay ”.

      “Chúng ta hát đối đấy à?”, An Thư Mỹ để tâm, cười “ha ha” , “Được, vậy tôi nhiều nữa, tôi cũng muốn làm ảnh hưởng đến khẩu vị bữa trưa của , chúng ta chuyện gì vui vẻ !”.

      Ân Tấn Minh hờ hững đáp tiếng rồi lại uống ngụm nước, cũng phải là người đàn ông có bụng dạ hẹp hòi, dù sao bây giờ cũng ngồi chung bàn ăn, thôi vui vẻ thoải mái ăn bữa vậy.

      Bạch Đào Ninh xuống đến tầng thấy Vương Nhã Khả quả nhiên đợi ở đó. Hạng mục Hâm Bằng này vốn định đích thân , trong Phòng Thị trường của , người có thể lo được dự án này nhiều, dong, cũng phải là có.

      Thông qua Mã Phong, mới biết được kế hoạch này giao cho Vương Nhã Khả phụ trách, vì thế lập tức thay đổi chủ ý. đại diện cho Phòng Thị trường đích thân xuất chinh chuyến này.

      Trước đó Bạch Đào Ninh gọi điện thoại cho Vương Nhã Khả, biết được rằng muốn điều tra thị trường, thế là liền quyết định cả hai cùng , lại còn xuống nước đích thân gọi điện cho Nhã Khả.

      Vương Nhã Khả đồng ý.
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.2: Có mưu đồ riêng
      Thấy xuống, nét mặt Vương Nhã Khả thoáng nét cười, còn có chút xã giao xa cách. Vì có quan hệ với Ân Tấn Minh nên hai người cũng còn xa lạ gì nhau, vả lại, bình thường trong công việc cũng phải tiếp xúc ít. Nhưng Vương Nhã Khả vẫn cố gắng nới rộng khoảng cách, ngoài chuyện công việc ra tránh tiếp xúc với Bạch Đào Ninh.

      Vương Nhã Khả : “Giám đốc Bạch, đợi được cũng dễ dàng gì!”.

      Bạch Đào Ninh vội cười xin lỗi: “ ngại quá, lúc chuẩn bị xuống lại có mấy giấy tờ cần ký nên phải nán lại, để đợi lâu rồi”.

      “Giám đốc Bạch khách khí rồi, tôi đợi cũng chưa lâu lắm!”, Vương Nhã Khả mỉm cười.

      “Đừng gọi tôi là Giám đốc Bạch, nghe xa cách lắm”, Bạch Đào Ninh cười sảng khoái, vui vẻ : “Tôi và Tấn Minh là bạn, đàn ra tôi phải gọi tiếng chị dâu, nhưng tôi thấy cố ít tuổi hơn tôi, nên gọi tên chắc cũng quá thất lễ. cứ câu lại câu Giám đốc Bạch, gọi đến mức khiến lông tay lông chân tôi dựng ngược hết cả lên rồi này!”.

      “Vậy sao?”, Vương Nhã Khả vui vẻ, “Vậy tôi nên gọi là gì?”.

      Gọi là Bạch Đào Ninh , hay cũng giống mọi người trong Phòng Kế hoạch gọi tôi là Tiểu Bạch.”

      “Tiểu Bạch?” Vương Nhã Khả nhịn nổi cười, “Thôi tôi gọi là Đào Ninh nhé”.

      “Cái tên Tiểu Bạch ấy nghe cũng được hay lắm”, Bạch Đào Ninh thấy Vương Nhã Khả cười cũng rất thoải mái tự giễu mình, “Vì mọi người thường hay liên tưởng đến Tiểu Bạch Kiểm1 hay Bạch Si2, mà chẳng bao giờ nghĩ đến Bạch Mã Hoàng tử thực ra cũng họ Bạch mà”.

      (1) Tiểu bạch kiểm: Là từ miệt thị thường dùng để chỉ trai hoặc có tiền chi trả hay công hiến gì mà do nữ hoặc bạn cùng giới chi trả giúp, tức là ám chỉ họ là nhân tình bất chính.

      (2) Bạch si: Là chỉ những người ngu si, đần độn, ngốc nghếch.

      Nhã Khả nghe những lời tài nào nhịn được cười, : “Tiểu Bạch Kiểm hình như cũng phải họ Bạch!”.

      “Đúng vậy, họ Tiểu”, Bạch Đào Ninh thuận miệng tiếp.

      Hai người nhìn nhau, cười phá lên.

      Nhờ có câu chuyện hài hước vừa rồi mà bầu khí trỏ nên thoải mái hơn, Bạch Đào Ninh : “ đợi chút, tôi lái xe đến”.

      Lên xe, Vương Nhã Khả hỏi: “Trong điện thoại là còn có chuyện khác nữa, chuyện gì vậy?”.

      “À, tôi hẹn Tổng Thanh tra Tô, người phụ trách hạng mục Hâm Bằng ăn trưa, tôi muốn chúng ta cùng đến nghe xem cầu cụ thể của ông ta như thế nào để có thêm vài hiểu biết”, Bạch Đào Ninh vừa thắt dây an toàn vừa .

      phải chúng ta điều tra thị trường sao?”, Vương Nhã Khả thấy khó hiểu.

      “Tất nhiên việc đó cũng phải làm, nhưng đợi dùng bữa trưa xong với Tổng Thanh tra Tô , buổi chiều hãy điều tra thị trường”, Bạch Đào Ninh khởi động xe, vừa lái xe vừa mỉm cười : “Chúng ta nên làm lỡ dịp này, theo tôi sau khi nghe cầu của Tổng Thanh tra Tô xong việc điều tra thị trường càng có hiệu quả hơn, thấy có đúng ?”.

      Vương Nhã Khả thầm nghĩ: sắp xếp đâu vào đấy hết rồi, tôi còn có thể được gì đây? Có điều, đối chút bất mãn đó của sao có thể biểu lộ ra ngoài mặt, dù gì, ta vừa phải làm việc bên Phòng Thị trường lại vừa phải cùng với hẹn Tổng Thanh tra Tô của Hâm Bằng ăn trưa, đôi với , đây cũng chẳng phải là việc gì xấu, vả lại còn thể có chút quan tâm, chiếu cố đến của ta.

      việc trước kia giữa Phòng Thị trường và Phòng Kế hoạch, hai bên chẳng phải là ngoài mặt tỏ vẻ hòa hợp êm thấm như có chuyện gi xảy ra nhưng trong long lại kiên trò cố thủ giữ vững trận địa của mình, quyết nhân nhượng sao?

      Thấy nhất thời trả lời, Bạch Đào Ninh quay sang nhìn rồi với giọng điệu điềm nhiên: “Có phải thấy việc gặp khách hàng cùng tôi khiến Ân Tấn Minh nhà hiểu lầm ? Bây giờ là ngoài giờ làm việc, tuy tôi cố gắng muốn hoàn thành tốt hạng mục này nhưng cũng thể gây ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp của vợ chồng được, phải thế ? Mọi người đều là bạn bè mà, có gì cứ thẳng!”.

      Vương Nhã Khả thấy vui, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Đào Ninh, điềm đạm : “Giám đốc Bạch, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ để lẫn lộn giữa việc công và việc tư, nhắc tôi phải công tư phân minh sao?”.

      Bạch Đào Ninh sững người trong giây lát, rồi cười “ha ha” : “Nhã Khả, quá mẫn cảm rồi, tôi có ý gì khác. Tôi biết là trước nay luôn công tư rang, haizzz, tôi cũng chỉ nghĩ cho quan hệ của và Ân Tấn Minh thôi, xem ra là tôi lo bò trắng răng rồi”.

      Vương Nhã Khả nghe thấy những lời ta tự hạ mình như thế cảm thấy rất nực cười, thần sắc cũng thư thái hơn, : “ hẹn Tổng Thanh tra Tô ăn cơm ở đâu? Dù sao đây cũng là việc của Phòng Thị trường các , tôi hình như có phần thích hợp cho lắm”.

      “Hóa ra là lo lắng vấn đề này à? sao đâu, Phòng Thị trường và Phòng Kế hoạch chẳng phải là em nhà sao? Tôi bao giờ ủng hộ mấy chuyện chia bè chia cánh. Mọi người đều phải vì công việc chung, yên tâm, có gì đâu!”

      đúng là người trượng nghĩa, tất cả đều vì đại cục”, Vương Nhã Khả vui vẻ, giọng điêu vừa có vẻ châm biếm lại vừa như tán tụng, thầm nghĩ bộ phận thị trường sao lúc này lại đổi tính nhanh thế?

      “Để hoàn thành được hạng mục này, mọi người trong các phòng ban nên có gắn kết với nhau, nên phân biệt phòng này phòng kia, phải đồng tâm hiệp lực, như thế công việc mới hoàn thành cách dễ dàng hơn”, Bạch Đào Ninh thấy Vương Nhã Khả lộ nét cười mặt nên tiếp tục phát dương tinh thần vì nghĩa lớn diệt thân của mình.

      Vương Nhã Khả cười cười đáp lời, Bạch Đào Ninh nhắc đến Ân Tấn Minh khiến tâm trạng của trầm xuống. Chuyện của ngày hôm qua bảo phải quên là điều thể, nhưng thà rằng để nó rơi vào lãng quên.

      Đây là những tâm tư vô cùng mâu thuẫn. Kết hôn với Ân Tấn Minh ba năm nay, thế mà tính đến tại, tỷ lệ cãi nhau của còn nhiề hơn tỷ lệ gặp mặt, biểu đồ đường thẳng dần hướng lên , họ cãi nhau như cơm bữa. Tại sao càng ngày họ lại càng khó ở chung với nhau đến vậy? Hai vợ chồng thường xuyên bất đồng quan điểm, thể nào đạt được tiếng chung, mỗi lần cãi nhau là lại lôi đối phương ra công kích, tranh cãi đến cùng, chẳng ai chịu thua ai nhưng cả hai đều thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi.

      phải là họ chưa từng nghĩ cách xoa dịu, phải là chưa từng nghĩ cách thay đổi, cũng phải là họ cố gắng, nhưng đều chẳng có tác dụng gì, rồi lại có vài thứ ngờ tới xảy đến, vài chuyện ngoài dự liệu ùa về, dù có nỗ lực thay đổi đến mấy cũng cách nào thay đổi được tình trạng đó.

      Lại về chuyện đêm qua, vốn muốn nhân dịp kỷ niệm ba năm ngày cưới để chuyện, chia sẻ thoải mái với , để cả hai hiểu nhau hơn, cùng nhau điều khiển cho chiếc xe hôn nhân chạy theo đúng quỹ đạo để tiến tới cuộc hôn nhân vàng, nhưng, thực lại lần nữa chứng minh cố gắng của là vô ích.

      Càng đau long hơn, tình trạng tại của vợ chồng trở nên nghiêm trọng đến mức chỉ dừng lại ở vấn đề của riêng hai người.

      Vương Nhã Khả cảm thấy rất bất lực, dễ dàng để và Ân Tấn Minh có thể tiếp tục bước cùng nhau con đường.

      Lần đầu đưa Ân Tấn Minh về nhà, khi biết có hộ khẩu ở đây, nghề nghiệp cũng phải là bác sỹ như trong kỳ vọng, mẹ Nhã Khả hài lòng. Theo quan điểm của bà ngoài những nghề liên quan đến bác sỹ ra những nghề khác đều rất tầm thường.

      Nhưng Vương Nhã Khả chẳng buồn bận tâm, vẫn cứ quyết ý cùng Ân Tấn Minh đăng ký kết hôn, khi ấy nếu có ai hôn nhân là vũng bùn, cũng có thể vì nghĩa lớn mà chẳng chùn bước, sẵn sang nhảy vào cái vũng bùn đó. nào có ngại gì toàn thân vấy bùn nhơ, chỉ lo bùn bám chặt mà thôi

      chứng minh đời có việc gì có, chỉ sợ lòng bền, việc “tiền trảm hậu tấu” quả nhiên có hiệu quả, mẹ thấy chẳng thể phản đối được nữa, cũng đành miễn cưỡng thừa nhận ngươi con rể này.

      Nhưng sau khi kết hôn, khát khao cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của Vương Nhã Khả dường như theo quỹ đạo mà vẫn kỳ vọng. Trước khi kết hôn, Ân Tấn Minh luôn hài hước, chọc cho vui vẻ, sau khi kết hôn, tựa như biến thành người khác khiến Vương Nhã Khả thể tìm ra được mối liên hệ giữa Ân Tấn Minh của tại và Ân Tấn Minh trong quá khứ.

      Là vì công việc bận rộn, áp lực quá lớn sao? Mọi người làm việc tất cả đều vì tiền, công việc của ai chẳng bận bịu, ai chẳng có áp lực.

      Theo miệng lưỡi cay độc của Chương Tây tổng kết : “Đàn ông trước khi kết hôn là đứa trẻ, sau khi kết hôn là ông già. Chỉ cần nhận được tờ giấy chứng nhận kết hôn coi như có toàn quyền, thói hư tật xấu của đàn ông tiềm giống như đất bị vùi dưới tuyết giữa mùa đông, dù tuyết có dày mấy tầng nữa sớm muộn gì ánh mặt trời cũng làm nó lộ ra rang khi mùa xuân đến”.

      Đáng tiếc kết luận này của Chương Tây được rút ra tròn ba năm sau ngày kết hôn của Nhã Khả, nếu Chương Tây sớm khẳng định điều này với , hoặc cứ mãi do dự quyết trước khi kết hôn đến nỗi bất chấp tất cả như vậy.

      Vương Nhã Khả từng vô cùng ngưỡng mộ Chương Tây, quãng thời gian đó Chương Tây và Dương Thành Hải sống cuộc song ngập tràn hương sắc, Dương Thành Hải có công tác mỗi tháng đều phải về hai lần. Còn nếu Chương Tây phải tham dự họp báo hoặc du lịch đâu đó cứ mười hoặc mười lăm ngày là lại quay về, chút khoảng cách để nhung nhớ, để làm mới tình cảm trong hôn nhân. Tuy rằng phải ngày ngày quấn lấy nhau nhưng vẫn nhớ đến nhau từng phút từng giây, ngày tháng trôi qua ngọt ngào đầy hương vị.

      Nếu phải vì thế cũng vội vã quyết định lấy Ân Tấn Minh như vậy. nóng lòng muốn nếm thử chiếc kẹo hôn nhân xem có đúng là ngọt ngào như trong tưởng tượng của mình hay ?

      Kết hôn rồi mới biết thế nào gọi là hôn nhân, đứng ở bên ngoài tòa thành đó mãi mãi chẳng tài nào nhìn rang và chính xác được bên trong nó. Nếu , tại sao lại có nhiều người muốn liều mình lao vào thành đến vậy? Còn bên trong tòa thành đó liệu có bao nhiêu người lại muốn thoát ra? Thời gian kết hôn càng dài người ta càng cảm nhận điều này cách sâu sắc.

      Hai người là hai chiếc máy photocopy, mỗi người xuất thân, mỗi người đều có những trải nghiệm riêng, khả năng tiếp nhận và xử lý thông tin khác nhau nên thái độ của mỗi người đối với mỗi việc xảy ra cũng thể giống nhau được. Như thế tất có bất đồng, tất có xung đột. Kỳ lạ là xung đột đó lại có tính tuần hoàn ác tính. Mỗi ngày trôi qua bất đồng ấy lại càng tăng thêm, càng ngày càng trở nên kịch liệt hơn.

      Kết quả của mâu thuẫn phải là ngọn lửa tình ái bùng cháy mà ngược lại chỉ thấy trầy da tróc vảy, thương tích đầy mình.

      Vương Nhã Khả sao hiểu nổi, nhau nên mới lấy nhau, tại sao lại có thể đến bước đường này? Thời gian khiến con người ta thay đổi hay cuộc sống hôn nhân làm phai mờ cảm xúc mãnh liệt và lãng mạn vốn có của tình ? Chương Tây và Dương Thành Hải đến bên bờ vực của ly hôn, còn là Ân Tấn Minh sao? Lẽ nào cũng theo gót họ?
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.1: Ngày hôm qua tươi đẹp

      Đèn đỏ trước mặt bật sáng, Bạch Đào Ninh giẫm chân phanh, chiếc xe từ từ tiến đến gần đuôi xe phía trước rồi dừng lại. quay sang thấy Vương Nhã Khả ngồi đó tựa như suy nghĩ điều gì, thần sắc vô cùng hoang mang.

      Từ phía Bạch Đào Ninh nhìn lại, từng nét khuôn mặt của Nhã Khả đều vô cùng mềm mại xinh đẹp. Thấy đắm chìm trong thế giới riêng của mình cùng với mớ tâm trạng bối rối, bỗng trở thành người đứng ngoài quan sát, hiểu sao trái tim lại khẽ rung động, thứ cảm giác mơ hồ xa lạ chợt dâng lên trong lòng .

      thừa nhận, từ trước đến nay, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhã Khả, có tình ý với .

      Đó là trong bữa tiệc rượu tổng kết cuối năm ngoái do công ty tổ chức, Bạch Đào Ninh mới vào công ty chưa đầy tháng nên có rất ít người biết , sau khi mời rượu sếp tổng và mấy vị chủ chốt xong, cằm ly đến khắp nơi để làm quen với mọi người mà tìm chỗ trống ngồi xuống.

      từ từ uống nốt chút rượu Champagne1 còn lại trong ly, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía bên phải trông thấy phía sau hàng cây nhiệt đới có mặc lễ phục màu trắng ngồi ở đó. ấy trang điểm nhàng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ vô cùng tươi mới, thanh thoát.

      (1) Champagne là vua trong các loại rượu sủi bọt, có nồng độ từ 10-12, dịu nhưng cũng đủ say, được mọi người dùng nhiều nhất trong các dịp lễ tết, tiệc tùng, kỷ niệm. Chữ Champagne còn mang ý nghĩ vui vẻ, hạnh phúc, phấn khởi.

      Khi ấy cũng giống như bây giờ, ngập chìm trong thế giới của riêng mình, ánh mắt mông lung, ánh đèn nền nhà hắt lên người màn ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Dưới những tán lá của hàng cây rừng nhiệt đới vẻ xinh đẹp, lung linh của càng được tô điểm thêm vạn phần.

      ràng, cố gắng giấu mình nên mới núp dưới hàng cây nhiệt đới ấy.

      Trong khi mọi người nhân cơ hội mượn rượu để đến làm quen với cấp lại đơn độc lặng lẽ ngồi suy tư về bản thân. Ban đầu Bạch Đào Ninh cho rằng cũng giống , là người mới đến nên chưa thể hòa nhập được với bầu khí náo nhiệt của tiệc rượu hôm nay.

      Nhưng ngay sau đó biết mình đoán nhầm bởi khi có bất cứ ai nhìn thấy bước đến chào hỏi, cũng đều mỉm cười đáp lời từng người , tuy máy móc nhưng cũng chẳng quá nhiệt tình, chỉ dừng ở mức xã giao, muốn mà vẫn phải miễn cưỡng tiếp chuyện trông bộ dạng khó coi.

      Bạch Đào Ninh những muốn bật cười, ở trong gian tĩnh lặng thế này mà quan sát người có thể phát ra cả những chi tiết rất . Ví dụ như có thể thấy được vẻ mệt mỏi gương mặt , sau vẻ mệt mỏi ấy lại là đôi chút buồn chán, đằng sau buồn chán ấy lại có chút bướng bỉnh, bên cạnh nét bướng bỉnh vẫn có chút đoan trang và chút hoạt bát trong đoan trang ấy.

      Kỳ lạ, thực ra ấy đâu có làm gì, thậm chí cũng chẳng biết có người đứng ở góc lén lút quan sát mình, thế mà ngồi mình trong tĩnh lặng lại có thể phát ra nhiều chi tiết tỉ mỉ quanh đến vậy.

      Bạch Đào Ninh uống cạn ly Champagne, định đứng dậy đến chỗ Vương Nhã Khả để chào hỏi, tuy họ hoàn toàn quen biết nhau, nhưng đây là tiệc rượu của công ty, muốn làm quen cũng đâu khó khăn gì, có ly Champagne này trong tay, coi như đồng nghiệp làm quen với nhau thôi.

      Đúng lúc đó, có người đàn ông giày Tây, mặt mày tươi tỉnh bước đến, vừa nhìn thấy ta, nụ cười xán lạn lập tức lên khuôn mặt của .

      Bạch Đào Ninh nhận ra người đàn ông đó, ta chính là Giám đốc Ân Tấn Minh của Phòng Marketing, thấy ánh mắt của Nhã Khả khi nhìn tháy Ân Tấn Minh vô cùng chăm chú, nồng nhiệt, ấm áp. Ân Tấn Minh cũng tươi cười rạng rỡ.

      Nhìn hai người vô cùng thân thiết, ngay sau đó, đứng lên và sánh vai cùng Ân Tấn Minh bước về phía sàn nhảy.

      Sau này Bạch Đào Ninh mới biết, họ là vợ chồng với nhau.

      cũng biết, Vương Nhã Khả thích mấy nơi xã giao ồn ào nhàm chán này. Lúc đó có lẽ Ân Tấn Minh vẫn còn rất chu đáo, ta bảo ra đó ngồi nghỉ còn bản thân mình chúc rượu mọi người.

      Nhưng sau này tiếp xúc nhiều trong công việc, phát Ân Tấn Minh là người rất cao ngạo, tự tin chính là thế mạnh của ta, nhưng đôi khi, là người quá tự tin có khi lại bỏ lỡ nhiều điều.

      sao quên được ánh mắt mông lung mơ hồ của khi ấy, thế giới đó dù rất nhưng cũng mênh mang, chẳng biết liệu rằng Ân Tấn Minh có hoàn toàn hiểu thấu nó hay ?

      Những bí mật nho như thế cứ mãi giấu trong lòng Bạch Đào Ninh, cho nên mỗi lần nhìn Vương Nhã Khả, ánh mắt ít nhiều cũng lộ ra tâm tình của mình. May mà là người giỏi kiềm chế, đến nay vẫn chưa có ai phát ra bí mật của lòng .

      Lúc này, khi lại biểu ra thần thái của khi ấy, Bạch Đào Ninh thấy trái tim mình như mềm nhũn, kiềm lòng đặng liền : “ muốn gì vậy?”. Trong lòng muốn rất nhiều điều như: Em , em muốn điều gì, chỉ cần có thể làm được, nhất định dốc sức làm vì em.

      Vương Nhã Khả sững người : “Muốn gì là sao?”.

      Dòng suy tư của bị giọng của Bạch Đào Ninh chặt đứt. Nhã Khả có chút ngại ngùng vì để cho tâm hồn mình trôi dạt lên chin tầng mây.

      Bạch Đào Ninh định thần trở lại, vừa rồi là thất lễ, may mà Vương Nhã Khả đắm chìm trong thế giới của nên chú ý đến . Bầu khí trở lại bình thường, hỏi: “Hạng mục tại Hâm Bằng, cố có muốn tôi giúp gì ?”.

      Vương Nhã Khả cười dịu dàng, : “ giúp tôi rất nhiều rồi, chẳng phải lúc trước là ý kiến của khách hàng có thể mạng lại ý tưởng cho tôi sao?”.

      Lúc ấy, đèn xanh chuyển sáng, xe lại từ từ chuyển bánh, chạy thẳng theo con đường trước mặt.

      Đèn đỏ cũng chỉ là tình tiết xen giữa của hành trình lái xe, còn những tâm tư của sao? Với , phải chăng đó cũng chỉ là tình tiết đan xen, hay là khúc dạo đầu của bản nhạc?

      Cả buổi chiều thấy Vương Nhã Khả trở về, Ân Tấn Minh gọi mấy cuộc điện thoại đến số máy bàn của liền nhưng đều là người khác nghe máy.

      Việc mở rộng thị trường đến vùng Hoa Bắc khiến phải chịu ít áp lực, tốn biết bao nhiêu sức, lại thêm chuyện đêm qua, vốn muốn tìm cơ hội để vãn hồi, bây giờ ngay đến Vương Nhã Khả cũng khó mà gặp mặt. Cùng làm việc trong công ty, bình thường sao, tại sao bây giờ muốn gặp nhau lại khó đến như vậy?

      Ân Tấn Minh bực bội gác điện thoại, hy vọng phải là Vương Nhã Khả trốn tránh mình, chắc là vậy, đồng nghiệp của ấy điều tra thị trường mà. Nhưng điều tra thị trường hết cả buổi chiều sao?

      Đúng lúc đó chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Ân Tấn Minh vội vàng nhấc máy, chưa kịp nhìn số gọi tới hỏi: “Ai vậy?”.

      “Tiểu Ân à, đến phòng làm việc của tôi lát”, giọng trong điện thoại chợt trầm xuống.

      Ân Tấn Minh nhận ra đó là giọng của sếp tổng Trần Tử Nam, vội : “Vâng thưa Trần Tổng, tôi đến ngay”. Vì chuyện mở rộng thị trường tiêu thụ đến vùng Hoa Bắc mà ngày sếp tổng phải gọi cho đến ba cuộc điện thoại, áp lực lại càng tăng thêm, rồi lại thêm chuyện hết bản kế hoạch này tới bản kế hoạch khác đều bị bác bỏ, chẳng biết ông ta rốt cuộc là hài lòng với bản kế hoạch hay là bất mãn với nữa.

      Ân Tấn Minh trong lòng cũng thầm ấm ức, ý của cấp chẳng tài nào đoán được, tình hình tiến triển của công việc lại càng khó khắn hơn. Nếu cứ theo cách làm của , đừng thị trường Hoa Bắc, cho dù có mở rộng được cả thị trường Tây Nam, với cảnh trong giật gấu vá vai, ngoài vô cùng khó xử, chẳng khác gì cổ hai tròng.

      Những việc này, đều chưa với Vương Nhã Khả.

      Vương Nhã Khả tuy rất ưu tú, nhưng phải là người sống vì công việc, vì thế đối với công việc hề có tham vọng, mưu đồ gì, cho nên, chẳng bao giờ để tâm trí vào mấy chuyện mờ ám, tranh đoạt tồn tại trong công ty. Hoặc cũng có thế là vốn thấy được đám kỳ đà cản mũi đó.

      Vị dụ như chức Phó tổng giám đốc mà mọi người kháo nhau, dù vẫn treo lơ lửng cao, chưa biết rơi vào tay ai nhưng có bao nhiêu con mắt dòm ngó? Vương Nhã Khả thể biết đến thông tin này, nhưng nhất định biết ông chồng mình cũng là trong số những người cố gắng tranh giành vị trí đó.

      Ân Tấn Minh cũng muốn đem công việc của tại công ty về nhà để làm đề tài chuyện giữa hai vợ chồng trong cuộc sống hằng ngày, cho rằng mình như thế là nghĩ cho Vương Nhã Khả nhiều lắm rồi, nhưng khoảng cách giữa hai người dường như càng ngày lại càng xa.

      thở dài, cầm theo bản kế hoạch vừa tốn ít công sức làm làm lại, đến phòng làm việc của sếp tổng.

      Bốn giờ chiều, buổi ký tặng sách kết thúc thành công rực rỡ, Chương Tây ngồi ký đến mỏi nhừ cả tay, ngờ mình lại có nhiều độc giả tâm huyết nhiệt tình đến thế. Ánh mắt họ dành cho chứa đựng biết bao kỳ vọng, niềm thích, cả những nỗi thấp thỏm, ngưỡng mộ cùng hưng phấn. Tất cả đều khiến cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      Được nhiều độc giả quý như thế, dù có phải ký đến tê liệt ngón tay trong lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, rất hứng khởi mà cũng rất hài lòng. sẵn sàng nắm tay họ, ôm họ, sẵn lòng chia sẻ mọi niềm hạnh phúc của mình cùng với họ.

      Có được niềm hạnh phúc này, phải cảm ơn chị Châu tạo cơ hội cho có điều kiện gặp gỡ và tiếp xúc cùng với độc giả.

      Chị Châu cũng rất vui, buổi ký tặng sách lần này thành công ngoài mong đợi, cả hội trường nhiệt huyết sục sôi, trong ngày mà sách bán sạch sanh, lúc đó chị Châu muốn ôm chặt Chương Tây mà cười phá lên.

      Nhưng vẫn còn vài chuyện hậu trường cần giải quyết, chuyện ăn mừng đành phải tạm gác đến tối.

      Chương Tây cũng muốn giúp đỡ nhưng chị Châu cho, bây giờ chị ấy coi Chương Tây như vị hoàng đế rồi, chỉ thiếu nước thấp nhang mà khấn vái thôi. Chị châu thông báo cho biết tối nay phải tham gia buổi tiệc liên hoan chúc mừng rồi vội quay đầu bận rộn với công việc của mình.

      Chương Tây cười cười dạo bước trong sân vắng, nhìn mọi người bận rộn thu dọn mọi thứ, đột nhiên nghĩ hôm nay náo nhiệt như vậy mà cũng thấy Dương Thành Hải tới.

      Vương Nhã Khả và Lư Hiểu Dương đều tới, Vương Nhã Khả tranh thủ giờ nghỉ trưa để đến buổi ký tặng sách cổ vũ cho Chương Tây. ấy thậm chí còn công tư lẫn lộn, cùng người đồng nghiệp kia lôi kéo cả mấy vị độc giả của Chương Tây để tiến hành nghiên cứu thị trường gì gì đó.

      Nhưng Dương Thành Hải lại đến. Trước đây, trong mỗi hoạt động mà tham gia, Dương Thành Hải đều cùng , trước mặt người ngoài, vợ chồng họ từng khiến rất nhiều người phải nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng hôm nay, hoạt động lớn vậy, Dương Thành Hải thể biết, là người đáng lẽ phải đến chung vui đầu tiên với lại đến.

      Lẽ nào bản chất của hôn nhân là như thế, chỉ cần nảy sinh vấn đề là đường ai nấy ? cắn chặt môi, việc bất ngờ trở về ngày hôm qua xé tan bức màn yên bình được gìn giữ bấy lâu nay.

      Họ ly hôn đến nơi rồi, Dương Thành Hải cần gì phải làm những việc mất thời gian như vậy nữa.

      Chương Tây gọi điện cho văn phòng luật sư để nghe tư vấn về những thủ tục cần thiết của quá trình ly hôn, ủy thác cho luật sư soạn thảo đơn cầu ly hôn cho mình.

      Tất cả tài sản đều được chia đôi, nhưng, ngôi nhà phải thuộc về .

      Hai năm nay, cùng với những cuốn tiểu thuyết càng ngày càng được độc giả thích, thu nhập của cũng theo đó mà ngày cao hơn. Thậm chí vượt xa cả thu nhập của Dương Thành Hải, tiền mua ngôi nhà này cũng là do thanh toán cục. Tuy lương của Dương Thành Hải phải diện thấp nhưng lại chi tiêu quá nhiều, hằng tháng chẳng mang được bao nhiêu tiền về cho gia đình.

      Chương Tây phải là người tính toán chi li chuyện tiền nong, từ trước đến nay chưa hề so đo mấy thứ đó.

      Trong tiềm thức của , tiền đủ dùng, con số còn dư trong tài khoản là sáu chữ số, vậy là được rồi. Đâu cần phải sống như lão Grandet1, cả hai người đều có thu nhập, cũng chẳng cần lo ngày nào đó phải khốn đốn vì tiền.

      (1) Grandet là nhân vật chính trong tiểu thuyết eugénie Grandet của Honoré de Balzac. Lão Grandet là tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: giàu có, ngoan và đặc biệt là vô cùng keo kiệt.

      Cho dù Dương Thành Hải phải là người mắc lỗi lằm phân chia tài sản như vậy cũng vẫn là công bằng, muốn vì những vật ngoài thân mà phải cố gắng tiếp tục sống chung với Dương Thành Hải, nghĩ, thỏa thuận như vậy, ta chẳng có lý do gì để cự tuyệt cả.

      Cả hai bên đều phải ký vào tờ thỏa thuận đó, sau khi ký xong còn liên quan gì tới nhau nữa, đường ai nấy , bụi đường bụi, đất về với đất.
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.2: Ngày hôm qua tươi đẹp

      Ngắt kết nối nhưng Chương Tây vẫn còn nắm chặt điện thoại trong tay. Nỗi đau đớn trong tim như giằng xé, cuộc hôn nhân năm năm, cuộc hôn nhân khởi đầu với bao điều ngọt ngào, tại sao Dương Thành Hải thương là thế, mà giờ đây lại biến thành người đàn ông như thế này?

      Chỉ cần nhắm mắt lại là những ngày tháng đẹp đẽ khi xưa lại lên trước mắt, giờ đây khung cảnh lại thê lương đến nhường này. Là do hôn nhân chịu đựng được nỗI đơn, hay là hôn nhân chịu được cảm giác nhàm chán?

      Chương Tây ngập ngụa trong mớ suy tư về quá khứ bỗng nhiên trông thấy bóng dáng ai đó thấp thoáng trước mặt mình, rất lâu chẳng rời .

      định thần lại, ngước mắt lên nhìn, chẳng biết từ khi nào người đàn ông đứng đó, dáng người ta dong dỏng cao còn mang theo chút phong thái ngang tàn bá đạo.

      bất ngờ, hỏi: “ tìm tôi sao?”.

      Người đàn ông tươi cười rạng rỡ: “ Chương, đánh rơi danh thiếp của tôi rồi sao? Tôi đoán quả sai, độc giả của trong buổi ký tặng nhiều như thế, làm sao mà nhớ được tôi”.

      xin lỗi, là?”, đúng là Chương Tây quên mất ta, chắc là độc giả rồi. Nhưng hôm nay, có đông độc giả như vậy, cũng thể nhớ được từng người.

      “Tân Xương Kiện”, người đàn ông đưa tay ra, “Tôi ngại lại đưa danh thiếp thêm lần nữa, nhưng, Chương, tôi hy vọng lần này, nhớ tôi là ai!”.

      Chương Tây như nhớ ra, buổi ký tặng vừa bắt đầu lâu người đàn ông đưa tấm danh thiếp, vả lại, lúc đó còn trò chuyện đôi ba câu. nhớ, người đàn ông đó có đôi mắt sắc bén, phảng phất như biết tất cả. Khi ấy trốn tránh ánh mắt đó, cho nên, có chút ấn tượng.

      mỉm cười duyên dáng, : “ cần phải danh thiếp đâu, tôi nhớ ra rồi. Tân, có chuyện gì sao?”.

      “Đúng vậy, tôi đợi lâu như vậy chính là để đợi buổi ký tặng của kết thúc và mời dùng bữa.”

      xin lỗi, tôi nhớ là trước đó cũng có với , buổi tối tôi có kế hoạch khác rồi”, Chương Tây vẫn giữ nụ cười tao nhã khuôn mặt, khéo léo che giấu tâm trạng đau lòng vừa thoáng qua.

      Nỗi đau đớn trong trái tim là chuyện riêng của mỗi người, Chương Tây hiểu rất , muốn để lộ mềm yếu của mình trước mặt người đàn ông này.

      “Nếu muốn viết câu chuyện, tôi có thể mang đến cho chút ý tưởng”, nụ cười mặt Tân Xương Kiện vẫn hề thay đổi, “Tôi nghĩ, câu chuyện của tôi nhất định khiến cho cảm thấy hứng thú.”

      Chương Tây cười : “Cảm ơn, để hôm khác , hôm nay được rồi.”

      Tân Xương Kiện nhìn chằm chằm, trầm giọng : “Đây là lần thứ hai từ chối tôi rồi đấy”.

      Chương Tây so vai, làm ra vẻ vô cùng đáng tiếc: “Đây cũng là lần thứ hai Tân cố tình làm khó tôi rồi”.

      “Thôi được, Chương đến như vậy rồi tôi cũng miễn cưỡng nữa”, Tân Xương Kiện cười thoải mái, hỏi, “Có thể tặng cho tôi tấm danh thiếp của , sau này còn có cơ hội liên lạc hay ?”.

      Lần này Chương Tây thấy khó xử, : “ xin lỗi, từ trước đến nay tôi dùng đến danh thiếp nên cũng in”.

      Tân Xương Kiện ngạc nhiên, tiếp đó lại nở nụ cười vui vẻ hiểu, : “ sao. Chỉ cần Chương còn ở trong thành phố này, nhất định chúng ta có cơ hội gặp lại. Chúc buổi tối vui vẻ”.

      “Cảm ơn, cũng vậy”, Chương Tây khẽ thở phào, Tân Xương Kiện tiến thêm bước xin số điên thoại của , điều đó chứng minh ta tương đối thông minh. Nếu , ta cứ thành khẩn như vậy, Chương Tây biết phải dùng cách gì để từ chối nữa.

      Đúng lúc ấy, chị Châu xong việc liền chạy đến, thất bóng lưng của Tân Xương Kiện rời , chị hỏi: “Bạn em à?”.

      phải, là độc giả thôi”, Chương Tây cười cười.
      Chị Châu nét mặt vui tươi, giọng điệu pha chút chế giễu: “Chương Tây, độc giả của em đúng là đủ mọi đẳng cấp, đủ mọi lứa tuổi, nam nữ đều thích, trẻ già đều mê nhỉ. Chị ngờ, Tổng giám đốc Công ty Đầu tư Thiên Đạt cũng là độc giả của em cơ đấy.”

      Chương Tây cũng chẳng vì được khen ngợi mà tỏ ra kinh ngạc, cười : “Em cũng ngờ đấy”.

      Thấy Chương Tây định nữa, chị Châu cũng biết ý truy vấn thêm, khéo léo thay đổi chủ đề: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, vì thế buổi liên hoan tối nay, nhất định phải vui hết mình đấy nhé. Chương Tây, em là nhân vật chính, được bỏ chạy giữa đường đâu đấy”.

      Chương Tây cười cười gật đầu, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, bối rối : “Chị Châu, việc này em cũng dám chắc đâu, nhưng em cố gắng”.

      Lư Hiểu Dương hôm nay ấy có hẹn với bất kỳ bạn trai nào nên dành toàn bộ tời gian cho Chương Tây. Ba người bọn họ cũng gần tháng rồi chưa tụ tập với nhau, đêm qua thể xem là tụ tập được, mà chỉ là đến đưa về nhà thôi

      Chương Tây cũng cảm thấy như thế, mấy năm nay, biết bao nhiêu thứ thay đổi, ngay cả tình cảm của và Dương Thành Hải, từng cho rằng đó là thứ tình cảm kiên cố gì có thể phá vỡ, vậy mà nó cũng trở nên thế này. Chỉ có tình bạn giữa , Nhã Khả và Hiểu Dương là thay đổi, nhất định mỗi tháng phải tụ tập lân, khi có thời gian rảnh lại gọi điện cho nhau, khi bận rộn có thời gian cho dù cách mười ngày nửa tháng có thông tin gì nhau, khi gặp lại vẫn thấy thân thiết gần gũi như chị em nhà.

      Ý của Lư Hiểu Dương là xem buổi tụ tập hôm nay như bữa tiệc chúc mừng . Chuyện của và Nhã Khả, Lư Hiểu Dương vẫn chưa biết. Chương Tây cũng rất muốn mượn cuộc vui này để quên nỗi buồn đau và bi thương trong lòng.

      Nếu trở về nhà đối mặt với Dương Thành Hải, hoặc ngồi mình trong quán rượu tẻ nhạt chắc phát điên lên mất, thàđi cùng với Hiểu Dương và Nhã Khả còn hơn. Có hai người để chia sẻ, cho dù có bao nhiêu bí mật, bao nhiêu nỗi niềm cần trút ra cũng đủ lắm rồi.

      Nhưng hôm nay Nhã Khả chưa chắc có thời gian. Là người bạn thân, hy vọng cuộc hôn nhân của Nhã Khả đến mức nằm ngoài phạm vi khống chế như mình. Huống hồ, chuyện của Nhã Khả vốn phải là vấn đề gì lớn lắm, chủ yếu là cách nhìn nhận việc của hai người họ quá khác nhau khiến họ thể có được tiếng chung.

      Hai chữ ly hôn quá ư nặng nề, nặng đến mức thể gánh vác được. Trước mặt người khác có thể điềm nhiên như có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại hề thoải mái như thế.

      Bởi vì quá cầu toàn, bởi vì kỳ vọng quá cao, cho nên thất vọng càng nhiều, đau khổ càng thêm sâu nặng.

      hy vọng Vương Nhã Khả ngày giống , phải dùng cách bất đắt dĩ này để chấm dứt mối quan hệ, đoạn tuyệt mối tình. Nếu hôm nay Vương Nhã Khả tụ tập được cùng với họ, nhất định chuyện đàng hoàng với ấy.

      Thế nên lại càng mong ngóng cuộc tụ tập ngày hôm nay cùng Hiểu Dương và Nhã Khả.

      Còn buổi liên hoan bên phía chị Châu, tất nhiên có thể giúp thả lỏng chút, nhưng phát , những bữa tiệc ồn ào náo nhiệt như vậy thể khiến cho cảm giác độc và bất lực từ tận đáy lòng mình trở nên nhõm hơn.

      Càng ồn ào càng đơn, càng huyên náo càng trống trải, ấy vậy mà cứ phải cố gắng che giấu nỗi đơn và trống trải ấy, đó mới là bất lực đến khôn cùng. Cho nên, Chương Tây muốn tham buổi tiệc mà chị Châu mở cho mình, thà ngồi nghe mấy lời châm chọc của Lư Hiểu Dương.

      Bạch Đào Ninh và Vương Nhã Khả dùng bữa với Tổng Thanh tra Tô Tân Thần của Hâm Bằng xong cũng ba giờ chiều. Tâ Tân Thần rất dễ chuyện, lại có chút quên biết với Bạch Đào Ninh, hai người chuyện rất hợp ý, Vương Nhã Khả chỉ ngồi bên cạnh làm nền.

      Nhưng, Bạch Đào Ninh lại rất quan tâm đến Vương Nhã Khả, để có cảm giác tẻ nhạt.

      Vương Nhã Khả chuyên tâm lắng nghe, chủ đề chính của bản kế hoạch được quyết định, mấu chốt là ở đâu, đúng là vẫn phải xem ý của khách hàng như thế nào, như thế, việc điều tra thị trường mới có thể đạt được kết quả ràng.

      Mãi đến khi Tô Tân Thần và Bạch Đào Ninh bắt tay tạm biệt nhau, Vương Nhã Khả mới thở phào nhõm. Bữa cơm này chẳng khác gì với những bữa tiệc xã giao, chẳng ưa chút nào, nhưng vì công việc nên đành phải tham gia.

      Tiễn Tô Tân Thần ra về xong, Bạch Đào Ninh nhìn Vương Nhã Khả tươi cười vui vẻ: “Hết kiên nhẫn rồi phải ?”.

      “Đâu, đâu có!”, Vương Nhã Khả dùng nụ cười lịch để che giấu tâm trạng thực trong lòng mình.

      Bạch Đào Ninh hứng thú : “Chúng ta mau thăm dò thị trường thôi. Cuộc chuyện vừa rồi với Tổng Thanh tra Tô, em có thu hoạch được gì hữu ích ?”.

      “Ừ, có chứ! Cảm ơn !”, Vương Nhã Khả vài điều chỉnh đối với ý tưởng ban đầu của bản kế hoạch lần này, nhưng những điều này nhất thiết phải với Bạch Đào Ninh, thế nào hai người cũng làm ở hai bộ phận khác nhau. phải là theo chủ nghĩa cá nhân, muốn chia bè kéo cánh trong công ty mà bởi vì cách thức làm việc của hai phòng giống nhau, ngay cả trọng tâm công việc cũng khác nhau. Tốt nhất là phòng nào giữ ý kiến quan điểm của phòng ấy.

      “Lại khách khí rồi”, Bạch Đào Ninh mỉm cười thoải mái, “Mọi người đều vì công việc chung, vả lại, chẳng phải tôi cũng thu thập những thứ mình cần hay sao, thu hoạch chúng ta cùng chia nhau, ai cần gì cứ lấy thứ ấy. Sau này hẹn gặp riêng Tổng Thanh tra Tô, nhớ gọi tôi tiếng là được rồi”.

      Vương Nhã Khả cười thầm, Tổng Thanh tra Tô của Hâm Bằng đâu có thể muốn hẹn là hẹn được? Mà nếu có thực phải mời cũng là chuyện của Mã Phong, sếp chứ.

      Điều tra thị trường đúng là vừa mệt vừa khó đạt được kết quả. Vương Nhã Khả cầm tệp số liệu trong tay mà muốn choáng váng, những số liệu này ngày mai còn phải hệ thống và điều chỉnh nữa chứ, nhưng đầu óc lúc này rất mơ hồ hỗn độn, chẳng có chút ý tưởng nào cho bản kế hoạch đó cả, đành đợi đến mai rồi tính vậy.

      Sửa soạn đồ đạc chuẩn bị tan ca, Vương Nhã Khả cất đống tài liệu vào ngăn kéo bàn làm việc khóa lại rồi dọn dẹp mặt bàn chút, chuẩn bị rời điện thoại đổ chuông.

      lại ngồi xuống, rút điện thoại từ trong túi ra với kỳ vọng nào đó, trong lòng thấp thỏm, nhưng sau khi nhìn thấy số điện thoại, nỗi thất vọng lại lên khuôn mặt .

      phải cuộc điện thoại mà mong đợi, là Lư Hiểu Dương gọi đến. Trong điện thoại, Lư Hiểu Dương hỏi tối nay có thời gian rảnh , mọi người cùng tụ tập để chúc mừng Chương Tây.

      Khung cảng náo nhiệt của buổi ký tặng sách hôm nay Vương Nhã Khả cũng tham gia được lát, thấy vui cho Chương Tây, nếu bình thường, chẳng cần nhiều, lập tức đồng ý tham gia tụ tập ngay. Nhưng giờ đây, trong lòng vẫn thầm hy vọng Ân Tấn Minh có thể cho mình lời giải thích, cần phải cho cơ hội để giải thích, đúng sao? Vì thế, ngập ngừng giây lát rồi : “Mình chắc đâu, thế này , đúng tám giờ tối mình gọi điện lại cho cậu”.

      Lư Hiểu Dương “hừ” tiếng trong điện thoại, vẻ hài lòng : “Định hướng tới mục tiêu trở thành vợ hiền mẹ tốt, thể khả năng giỏi việc nước đảm việc nhà của cậu sao?”.

      Vương Nhã Khả cười : “Tất nhiên rồi, chuyện đau lòng nhất thế gian này là hung nhưng lại có đất dụng võ, tớ có đặc quyền được ‘đảm việc nhà’, nếu lãng phí đặc quyền đó lãng phí?”, dù tâm trạng tốt nhưng vẫn đối đáp vài câu.

      “Xì, thế giới này có bao nhiêu người có cái đặc quyền đó cũng có chết đói được đâu”, Lư Hiểu Dương sau khi mỉa mai còn mặt dày cười : “Hay là ngày mai cậu đến nhà tớ mà thể tài năng? Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn tốt với nhau bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ còn chưa xứng đáng để cậu xắn tay vào bếp nấu vài món cho tớ ăn sao?”.

      “Được rồi, muốn ăn cứ thẳng ra, bôi xấu mình như thế làm gì?”, Vương Nhã Khả vừa giần vừa buồn cười, nhưng đúng là tâm trạng vui hơn rất nhiều nhờ những lời trêu đùa ấy, , “Hôm nay tớ định xuống bếp, mà cho dù có phải ăn chẳng phải có Chương Tây rồi sao? Chúng ta mở tiệc chúc mừng cậu ấy, cậu ấy mặt dày đến nỗi bắt chúng ta khao đấy chứ?”.

      “Được rồi tối liên lạc lại nhé”, Lư Hiểu Dương với tốc độ chóng mặt, “ được quá tám giờ tối đâu đấy”.

      Ngắt điện thoại, Vương Nhã Khả lắc đầu cười cười, nhìn ánh sáng phản chiếu ra từ màn hình, ngón tay nhè vuốt lên rồi ngặp ngừng giây lát, muốn cất nhưng cũng muốn gọi điện.

      Chờ đợi hồi lâu, mới chầm chậm mở danh bạ điện thoại, tìm số của Ân Tấn Minh. Thấy dãy số quên thuộc ấy, lại lưỡng lự, ngón tay ngập ngừng định nhấn nút mấy lần mà thể ấn được, sau cùng, nhắm mắt, cố dùng sức ấn nút gọi.

      Vừa ấn nút gọi xong, Vương Nhã Khả liền bình tâm trở lại, giữa hai người xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ cần phải chuyên thẳng thắng với nhau lần, chuyện ai là người gọi trước quan trọng? Đây là thể phong độ chứ phải thấy mình yếu thế. Việc gọi cuộc điện thoại này là vì có suy nghĩ chín chắn chứ phải để đánh giá thái độ của .

      Lúc nghĩ như thế, lại thấy an lòng.

      “Thuê bao quý khách vừa gọi trò chuyện với thuê bao khác, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

      Vương Nhã Khả im lặng tắt máy, còn dũng khí để thuyết phục mình gọi thêm lần nữa. như thế, thôi cứ về nhà, đợi đến tám giờ tối, nếu ấy về tụ tập cùng Lư Hiểu Dương và Chương Tây.
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6: Đường dây bận

      Bước ra từ phòng làm việc của sếp tổng, Ân Tấn Minh đúng là khóc được cười cũng chẳng xong, rốt cuộc Trần tổng có tin hay , rốt cuộc là ông ta ủng hộ hay muốn đưa lên máy chém?

      Những bản kế hoạch làm giao nộp cho ông ta từ trước tới nay được toàn diện cũng phải được đến tám chín phần, thế mà lần nào ông ta cũng gạt . Mỗi lần xem xét lại những bản kế hoạch ấy, đúng là cũng phát ra vài vấn đề nên ngừng điều chỉnh để hoàn thiện nó. Trong quá trình ấy, An Thư Mỹ cũng có đóng góp vài ý kiến và ý tưởng.

      Đáng lý ra, bản kế hoạch mới nhất này, mới là bản kế hoạch hoàn mỹ về mọi phương diện, thế mà, sếp tổng lại lôi bản kế hoạch làm từ năm ngày trước ra, múa bút phê chuẩn, cái bản kế hoạch cũ cứ thế được thông qua.

      Điều đó chứng tỏ, những nổ lực của Ân Tấn Minh trong mấy ngày qua đều trở thành vô ít, nếu bản kế hoạch cũ đó khả thi như thế, tại sao phải đợi đến năm ngày sau mới được thông qua? Rốt cuộc là lúc trước sếp tổng thèm đọc bản kế hoạch cũ đó, hay là xem xem lại vẫn thấy nó tốt hơn bản kế hoạch vừa rồi?

      Hôm nay, sếp tổng lại lần nữa khẳng định công lao to lớn của , cứ thế như thể chính là tâm phúc thân tín nhất của ông ta đến nỗi có gì là trao đổi cùng nhau được. Nếu xảy ra chuyện như vừa rồi, cũng vẫn cho rằng mình là cốt cán chính của sếp.

      lắc lắc đầu, đúng là làm bạn với vua như chơi với hổ, ngươi càng ở ngôi cao càng khó tiếp cận, ai biết được trong lòng họ rốt cuộc suy nghĩ điều gì?

      An Thư Mỹ từ phía đối diện bước đến, dáng vẻ đong đưa, dáng hình chữ “S” hiên ngang, ánh mắt tựa giọt sương búp cải non trong buổi sớm mùa xuân tràn sức sống, đôi mắt long lanh chứa chan lệ nhòa như hồ thu mê đắm lòng người nhìn Ân Tấn Minh.

      Ân Tấn Minh chẳng biết cảm giác trong lòng mình lúc này như thế nào nữa, sếp tổng lúc nóng lúc lạnh khiến tài nào nắm bắt được, nếu như sếp cứ như hai ngày trước bắt phải giật gấu vá vai, bó buộc đủ thứ có khi còn ứng phó được, đằng này đột nhiên ông ta lại coi trọng như thế khiến thể nào đoán được ý đồ của ông ta.

      Có điều, cuối cùng bản kế hoạch cũng được thông qua, cũng tốt, hôm nay có thể về nhà sớm hơn. Mấy hôm rồi chưa gặp Vương Nhã Khả, cũng có thời gian ở bên , có thời gian để hai người nới chuyện thẳng thắng với nhau, ngày kỷ niệm ba năm kết hôn quan trọng như thế vậy mà lại quên, đúng là phải. Đặt biệt, lại còn chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn toàn những món mà thích ăn nhất, hôm nay dù có thế nào cũng phải ở bên .

      mải chìm đắm trong những suy tư của mình nên bất giác ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh nhìn của An Thư Mỹ.

      An Thư Mỹ cười : “Tấn Minh, ngay cả lúc cũng suy nghĩ về công việc sao?”.

      “À, đâu có!”, Ân Tấn Minh định thần trở lại, mây bay gió thoảng qua nét mặt: “Để Cố vấn An chê cười rồi”.

      An Thư Mỹ vui : “Tấn Minh, chúng ta có thể đừng xưng hô xa cách như vậy được , chỉ cần gọi tên tôi là được, cố vấn, cố vấn, cái gì chứ, khó nghe quá ? Gọi tôi Thư Mỹ là được rồi”.

      Ân Tấn Minh cười cười : “Cũng được, Thư Mỹ”, biết sếp tổng Trần Tử Nam và An Thư Mỹ có mối quan hệ như thế nào, nhưng trực giác mách bảo rằng, mối quan hệ của họ hề đơn giản. Suy nghĩ của cấp khó mà đoán được, vậy giữ mối quan hệ hòa hảo chút cùng An Thư Mỹ cũng có gì sai. Tuy người phụ nữ này có đôi lúc hành xử hơi quá, nhưng cây ngay sợ chết đứng.

      Thấy Ân Tấn Minh cười dịu dàng ôn hòa, lại rất vui vẻ nhận lời đề nghị của mình, khuôn mặt An Thư Mỹ liền trở nên tươi tắn như sóng nước hồ thu. Ân Tấn Minh dời ánh nhìn về phía bản kế hoạch tay, : “ cứ tự nhiên, tôi phải xử lý vài việc!”.

      “Tạm biệt!”

      Về đến phòng làm việc, Ân Tấn Minh bắt đầu điều binh khiển tướng, cấp dưới của đội marketing rất ưu tú, hiên tại kế hoạch được phê chuẩn, công tác mở rộng thị trường ở vùng Hoa Bắc nhanh chóng được thực hóa.

      giao việc cho hai nhân viên cốt cán, giàu kinh nghiệm nhất Phòng Marketing, để họ tự động điều thêm tám người trong phòng làm đội tiên phong. Hai nhân viên cốt cán này đều là người chưa kết hôn, phải vướng bận chuyện gia đình, lại muốn lập thành tích, ý chiến đấu quật cường.

      Ân Tấn Minh rất hài lòng, hy vọng cấp dưới của mình chuẩn bị tinh thần và tâm lý tốt để chiến đấu với công việc gian khổ này.

      Sau khi chỉ đạo công việc cho hai nhân viên, vạch đường nước bước cho từng tình tiết nhất với họ xong, Ân Tấn Minh nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là đến giờ tan ca, liền gọi điện cho Vương Nhã Khả.

      Ấn số, đường dây được kết nối nhưng điên thoại của Vương Nhã Khả lại bận.

      bèn cúp máy, vội vàng gọi cho Đại diện Phòng Marketing ở vùng Hoa Bắc được phái đến hồi trước. d∞đⓛl∞q∞đ Công ty mở rộng thị trường đến vùng Hoa Bắc, đây là điều tất yếu, Ân Tấn Minh thể đánh mà chưa có chuẩn bị, ngay từ đầu sếp tổng sớm có ý này, nên sắp xếp đâu vào đấy. Ví dụ như việc đám nhân viên marketing được phái đến vùng Hoa Bắc để tìm hiểu do thám tình hình, nắm bắt được hướng phát triển thị trường tại đây ra sao...

      Bản kết hoạch bị sếp tổng ém rất lâu rồi nên những công việc trước đó của Ân Tấn Minh phải tạm ngưng thời gian, cũng trong thời gian đó, luôn liên hệ với đám nhân viên marketing vùng Hoa Bắc để cập nhập tình hình mới nhất.

      Gọi xong cuộc điện thoại đó, gọi lại cho Vương Nhã Khả nhưng đường dây vẫn bận.

      Ân Tấn Minh cau mày, đến giờ tan ca rồi, sao còn bận điện thoại nhiều như thế?

      đâu biết, cú điện thoại trước gọi cho Vương Nhã Khả nghe điện thoại của Lư Hiểu Dương, cuộc gọi sau lại chính là thời điểm Vương Nhã Khả gọi điện cho , hai người cùng gọi cho nhau, cho nên đều có thông báo đường dây bận.

      Cúp điên thoại, Ân Tấn Minh đứng dậy, lúc đó Vương Nhã Khả vẫn chưa rời , còn vội vội vàng để về nhà với .

      Ân Tấn Minh vừa mới cho máy tính vào túi An Thư Mỹ đứng ngoài gõ cửa.

      Ân Tấn Minh ngẩng đầu, An Thư Mỹ cười : “Tấn Minh, chuẩn bị về sao?”.

      “Ừ, mấy ngày liền đều phải tăng ca, hôm nay muốn về nhà sớm chút”, Ân Tấn Minh thẳng thẳng hề giấu diếm.

      “Cũng phải”, An Thư Mỹ nở nụ cười như hiểu thấu lòng người, rồi so vai tỏ vẻ đáng tiếc, “Có điều, Trần tổng vừa thông báo, tối nay có bữa tiệc xã giao quan trọng, những người đứng đầu Phòng Marketing và Phòng Thị trường đều phải tham gia, xem ra lại phải cố gắng thêm chút nữa rồi”.

      “Bữa tiệc xã giao á?”, Ân Tấn Minh hỏi lại. Hoạt động lớn như thế thông thường đều phải được thông báo trước, có lý gì mà bây giờ mới thông báo cả.

      “Đúng vậy”, An Thư Mỹ nhìn thấy vẻ nghi ngờ từ liền giải thích: “Trần tổng cũng vừa nhận được thông báo vội vàng gọi điện cho , nhưng điện thoại của lại bận, ông ấy bảo tôi đến báo cho tiếng”.

      “Ừ, vậy khi nào ?”

      “Lát nữa”, An Thư Mỹ cười rạng rỡ, “Lẽ ra tôi có tư cách gì để , nhưng may mắn thay, nhờ bóng của các , tôi cũng được tham dự”.

      Ân Tấn Minh muốn nghĩ cách vừa được về nhà nhưng lại lỡ việc, nhưng thân là Giám Đốc Phòng Marketing, bữa tiệc này thể tránh được. đành phải nhận lời, thôi lại để Vương Nhã Khả ở nhà mình vậy. Có nhiều khi, công việc cần được đặt lên cuộc sống gia đình, nếu cả điểm này mà cũng thông cảm cho nhau còn gì gọi là vợ chồng nữa?

      Ân Tấn Minh cười : “ là tiệc rượu liên quan đến công việc cũng thể thiếu người đẹp được. chừng là chúng tôi phải dựa vào ánh hào quang của ấy chứ!”.

      Làm ở Phòng Marketing khá lâu, ai mà có tài ăn như rót mật vào tai người khác chứ, lại còn rất giỏi trong việc hiểu được tâm tư của đối phương. Ân Tấn Minh vốn chẳng phải là người hiền như bụt, mấy chuyện tán tụng người khác đối với chẳng qua cũng chỉ là khua môi múa mép mà thôi. Mấy lời lá mặt lá trái, góp vui lấy lệ cũng chỉ là loại phản ứng mang tính bản năng, căn bản cần phải suy nghĩ.

      An Thư Mỹ rất vui, đuôi mày đáy mắt đều lên vẻ phong tình, cười rạng rỡ : “ biết cách làm người khác vui lòng, có điều tôi cũng rất thích nghe!”.

      Ân Tấn Minh cười “ha ha”, : “ xinh đẹp như vậy, chắc hẳn những lời ca tụng nghe cũng đâu có ít, phải ?”.

      “Nhưng đâu thể giống nhau được, đây là những lời mà, người khác sao giống được”, Ân Tấn Minh dùng ánh mắt vô cùng xinh đẹp đong đưa với , nửa đùa nửa , đến người mù cũng có thể nhận ra tia lửa điện phóng ra qua ánh nhìn đó.

      Từ khi bước chân vào đời, dù gì cũng từng có biết bao người dòm ngó, còn sợ gì những lời tình tứ cợt nhả của An Thư Mỹ, Ân Tấn Minh điềm đạm cười : “Những lời khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh”.

      Nụ cười rạng rỡ của An Thư Mỹ tựa hoa nở giữa mùa xuân, ta tiến gần thêm chút nữa, ánh mắt chớp chớp, giọng điệu vô cùng quấn quýt: “ sao, Tấn Minh?”.

      “Đương nhiên, ha ha!”

      “Cùng ăn tối được ?”

      cần đâu, tối gặp lại nhé!”

      “Vậy tối gặp nhé. gặp về!”, Ân Tấn Minh mỉm cười, ràng là chuyện công việc, vậy mà giọng ngọt ngào của ta khiến người ta có cảm giác như hai người họ có người yên vụng trộm vậy.

      Cát Đằng của Phòng Kế hoạch cầm tập tài liệu ra từ Phòng Hành Chính định đến thang máy, đến đoạn rẽ lại vừa hay nghe thấy cuộc trò chuyện của Ân Tấn Minh cùng An Thư Mỹ bèn vội cúi đầu, rảo bước qua.

      Bước vào thang máy, mới thở phào nhõm, đưa tay vỗ vỗ ngực, xem như tự trấn an mình, thầm nhủ: “May mà mình phản xạ nhanh, hy vọng hai người họ nhìn thấy mình”.

      Thang máy xuống đến lầu bảy, Cát Đằng bước nhanh về phòng làm việc, lúc này trong phòng chẳng còn ai, mọi người đều tan ca. Cát Đằng có chút thất vọng bởi những điều vừa nghe thấy tài nào ra với ai được. Đối với , việc giống như trong tim chứa đựng bí mật vô cùng to lớn, tảng đá đè nặng lên khiến toàn bộ cơ thể cảm thấy rất khó chịu.

      Nhưng đây là nguồn thông tin tuyệt mật,người biết bí mật này chỉ có mình , ngày mai lại có chuyện để buôn dưa lê bán dưa cà rồi.

      Nghĩ đến đó, trong lòng Cát Đằng vô cùng hưng phấn, thu dọn gọn gàng tài liệu bàn rồi xách túi lên, miệng ngân nga hát, thoáng chốc bay vèo đến thang máy.

      Bảy giờ ba mươi phút, Lư Hiểu Dương và Chương Tây ngồi yên vị trong quán rượu, trước mặt mỗi người đặt cốc nước cam, thức ăn vẫn chưa được đem lên. Lư Hiểu Dương chưa thấy Vương Nhã Khả có động tĩnh gì bèn lôi điện thoại từ trong túi ra định gọi cho Nhã Khả.

      Chương Tây đưa tay ra giữ tay Lư Hiểu Dương lại, lắc lắc đầu.

      Lư Hiểu Dương hài lòng : “Cậu làm gì vậy? Hôm nay mà cậu ấy cũng thèm đến, quá là trọng sắc khinh bạn rồi?”.

      Chương Tây cười : “Cậu nên cho Nhã Khả thời gian, hai ngày qua cậu ấy chẳng vui vẻ gì rồi, nếu cậu ấy muốn đến, đâu cần cậu phải gọi? Vả lại, chuyện của mình cũng có gì to tát lắm đâu, cậu cần phải hô hào đến như thế đâu?.”

      “Xì, chẳng biết quý trọng lòng tốt gì cả!”

      Chương Tây bị bộ dạng của Lư Hiểu Dương chọc cho buồn cười, đưa mắt nhìn: “Cậu cho rằng mắng mình bằng cách ấy mình nhận ra sao?”.

      dám, trước giờ mình đâu có tự tin đến mức cho rằng năng lực ngôn ngữ của mình có khả năng lượn vòng ba ngày sau mới khiến cậu hiểu được chứ!”, Lư Hiểu Dương cũng chẳng tỏ ra yếu thế liếc mắt nhìn Chương Tây, buông điện thoại, tiện tay cầm cốc nước cam bàn, hút hơi rồi lại trợn tròn mắt liếc nhìn sắc mặt của Chương Tây, nghi ngờ hỏi: “Cậu xem hai cậu có chuyện gì thế? Khi ngọt ngào đến mức muốn chết sống lại, lúc lại chả khác nào nàng dâu bị đày đọa phải cố sống cố chết, chán ngán, buồn phiền đến mức muốn ly hôn hả?”.

      Chương Tây đưa ống hút đến miệng, chậm rãi thưởng thức ly nước cam, nở nụ cười tựa mây bay gió thoảng: “Bất cứ chuyện gì cũng chẳng thể là vĩnh viễn được, điều này có lẽ cũng là tính xấu của con người, có khi, cứ cố gắng nỗ lực bảo vệ, giữ gìn những thứ thuộc về mình để rồi chuyện đỗ vỡ lại đột ngột xảy ra. Khói và lửa, nam và nữ chẳng phải đều trải qua cuộc sống như vậy, ai biết được là vì sao chứ?”.

      “Cậu chẳng khách quan chút nào”, Lư Hiểu Dương khách khí , “Trước mặt mình là cậu còn phải tỏ ra điềm nhiên như thế sao? Dương Thành Hải, mẹ kiếp, đúng là chẳng ra gì, lại có thể là ra được chuyện như vậy, rời xa cũng tốt, thứ đàn ông bỉ ổi như , cậu tránh càng xa càng tốt, bây giờ cậu thấy bản chất của đàn ông chưa? Cứ như mình đây này, cậu thấy đấy, mình sống tốt đâu có thua kém các cậu?”.

      Chương Tây với vẻ cam chịu: “Mình ra vẻ trước mặt cậu làm gì, có điều tại, đúng là mình thấy rất mệt mỏi với ta. Ngày mai mình đến Cục Dân chính để giải quyết dứt điểm chuyện này. Chúng ta lại trở lại những ngày tươi đẹp như trước đây, sống cuộc sống thoải mái”.

      “Có thể thoải mái như vậy sao?”, Lư Hiểu Dương liếc xéo Chương Tây.

      “Chẳng lẽ mình phải cố sống cố chết?”, Chương Tây bị bộ dạng của Lư Hiểu Dương chọc cho cười “hì hì”.

      “Cậu cũng phải, nào, vì cuộc sống mới, cạn ly”, Lư Hiểu Dương nâng ly nước cam lên để cụng ly.

      Chương Tây cười cười, cũng nâng ly lên, : “Gọi đồ ăn chưa?”.

      Lư Hiểu Dương vừa hút nước cam vừa : “Lát nữa cũng được!”.

      Chương Tây cười, Lư Hiểu Dương đúng là người khẩu xà tâm phật, lát nữa, lát nữa gì chứ, muốn đợi Nhã Khả chứ gì? Chương Tây : “ cần đợi nữa, Nhã Khả đến đâu, có lẽ hôm nay cậu ấy ở cùng với Ân Tấn Minh nhà cậu ấy rồi cũng nên!”.

      “Được rồi, đợi nữa, gọi đồ ăn thôi.”

      Nhã Khả cảm thấy rất mệt mỏi, cả buổi chiều điều tra thị trường, chạy chạy lại, lao động chân tay quá vất vả.

      ngại nấu cơm nên mua bánh ở bên ngoài về để ăn điểm tâm, nhiệt huyết của ngày hôm qua bị hắt cho gáo nước lạnh nên đóng băng rồi. Vả lại, ai biết được hôm nay Ân Tấn Minh có về nhà hay ? Điện thoại liên lạc được, mà cũng chẳng buồn gọi thêm nữa, nhưng Ân Tấn Minh cũng nghĩ đến việc gọi điện thoại cho , điều này khiến Nhã Khả cảm thấy rất tức giận, Ân Tấn Minh, dù sao cũng là đàn ông, gọi cuộc điện thoại khó khăn đến vậy sao?

      Cuộn mình ghế sofa, Vương Nhã Khả mới ăn hai chiếc bánh thấy no rồi. Ân Tấn Minh vẫn chưa về. Nếu phải tăng ca lẽ ra phải về đến nhà rồi chứ.

      Vương Nhã Khả lại nhớ đến tàn cục ngày hôm qua còn chưa kịp dọn dẹp, liền lấy tinh thần để bật dậy khỏi sofa. Cũng phải thôi, sofa vừa thoải mái lại mềm mại, mỗi lần đều phải đấu tranh tư tưởng đến mấy trăm lần mới có thể bật dậy được. Cho dù lúc này tâm trạng được tốt cũng thể coi ấm áp thoải mái mà chiếc sofa mang lại.

      Đồ ăn tối hôm qua vẫn còn nguyên bàn, nguội tanh nguội ngắt.

      Vương Nhã Khả nhìn trong đống bát đĩa ngổn ngang thấy bông hoa hồng héo úa, mấy ngọn nến chuẩn bị từ trước mà chưa kịp dùng đến, trái tim cũng giống như những món ăn kia, từ từ nguội lạnh.

      Rốt cuộc hôn nhân là cái gì? Là nấm mồ của tình sao?

      Tại sao quãng thời gian trước khi kết hôn ngọt ngào mà sau khi kết hôn lại trở nên như thế này, dường như trong con mắt của Ân Tấn Minh, ngay cả bản thân cũng trở thành thứ đồ gia dụng có cũng được mà cũng chẳng sao.

      Nhưng con người, cũng cần quan tâm chăm sóc của . luôn cố gắng để có cuộc hôn nhân tốt đẹp, thậm chí còn từ bỏ rất nhiều thói quen, nguyên tắc của chính mình.

      Nhưng những điều đó có tác dụng gì ? chẳng thèm cho biết về công việc của , tậm trạng của , rồi ngày cả những lời ngon tiếng ngọt trước kia cũng chẳng buồn nữa.

      Công việc của rất bận, có thể thông cảm được, nhưng điều thể hiểu được chính là, công việc bân rộn có thể xem tồn tại của sao?

      Vương Nhã Khả chầm chậm đổ tất cả đống đồ ăn vào thùng rác, mỗi lần đổ món là trái tim lại lạnh băng thêm vài phần, cũng đau đớn thêm vài phần, cái thứ cảm giác vừa buốt vừa đau, cứ như sống trong tiết trời lanh ngắt của phương Bắc, như ngón tay ấm áp bị nhúng vào nước đá lạnh.

      Nỗi đau từ tâm can ngày càng lên rệt.

      Đồ ăn thừa xử lý xong, bát đĩa cũng rửa dọn sạch , tất cả mọi thứ của ngày hôm qua dường như còn để lại chút dấu vết nào, nhưng Nhã Khả biết, vẫn còn dấu vết, đó chính là vết cứa in mãi trong tim , vết sẹo bao giờ lành!

      gần đến tám giờ, bầu khí trống vắng quạnh bao trùm khắp căn phòng, nỗi bi ai dâng lên trong lòng Nhã Khả. Những lúc như thế này cảm thấy vô cùng đơn độc, quạnh. Hôn nhân thể khiến người ta có cảm giác an toàn, người trong cuộc nếu còn tình cảm thấy rất quạnh, cảm giác riêng mình đơn độc và bất lực.

      như thế, tại vẫn phải cố ngồi mình trong gian phòng trống vắng để chờ quan tâm của ?

      Vương Nhã Khả cầm điện thoại lên, bấm số gọi: “Hiểu Dương, các cậu ở đâu?”.

      Lúc đó đồ ăn vừa mới được mang lên, Lư Hiểu Dương cúp máy, so vai về phía Chương Tây, : “Cậu ấy sắp đến rồi, đợi chút !”.

      Chương Tây thở dài tiếng, làm bạn thân với nhau lâu nên hiểu được cảm giác chán nản của Vương Nhã Khả. Con người Nhã Khả luôn ôm ấp thứ tình cảm lãng mạn, tuy rất coi trọng việc hưởng thụ hương vị của cuộc sống, song cũng khá hoạt bát và gian giảo, nhưng Nhã Khả lại thích mấy bữa tiệc xã giao, thích để bản thân mình phải chịu oan ức. ấy theo đuổi cuộc sống tự do thoải mái, bước vào xã hội lâu như thế rồi mà con người của ấy cũng chả thực tế lên được bao nhiêu.

      Vương Nhã Khả và Ân Tấn Minh phải vì hòa hợp nên sánh bước cùng nhau mà để bù đắp cho nhau mới ở bên nhau.

      Nhưng xem ra giờ đây, kết quả của bù đắp ấy lại chẳng ra làm sao cả.

      Chương Tây liếc nhìn Lư Hiểu Dương : “Lát nữa cậu phải cất tất cả mớ lý luận của cậu , đừng có với Nhã Khả, tâm trạng của cậu ấy cũng chẳng thoải mái gì đâu”.

      Lư Hiểu Dương cười “Ha ha” : “Mình chẳng cần phải gói gém cất đâu, chỉ cần nhìn thấy cuộc sống độc thân vô ưu vô lo của mình, người nào đó cũng đủ thấy nhói lòng rồi. Cậu ấy à, cứ lo cho xong bản thân mình trước ”.

      Chương Tây im lặng trong giây lát, đúng thế, ngày mai phải làm thủ tục ly hôn với Dương Thành Hải rồi. Nhã Khả vui cũng chỉ là chuyện bất hòa nho của hai vợ chồng mà thôi. So sánh như thế mới thấy cảnh ngộ của đúng là còn gì để .

      Thấy chọc đúng vào nỗi đau của Chương Tây, Lư Hiểu Dương lại cười : “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cậu nên biết rằng, qua ngày mai là cậu lại có cả rừng cây, nên thấy vui mới phải chứ?”.

      Chương Tây cười cười, nụ cười hằng lên cay đắng, người phụ nữ nào mà chẳng hy vọng vào cuộc hôn nhân hoàn mỹ. Vừa mới bước ra khỏi tòa thành hôn nhân hào nhoáng sau khi dạo vài vòng, cho dù thấy cả rừng cây um tùm hoa lá, nhưng ai mà tâm lý đề phòng đối với rắn rết kiến chuột trong đó? Ai còn dám lòng nữa đây?

      Người còn lòng tin đối với tình , cho dù có hào quang đến mấy cũng còn thiếu sót. Ngay cả Chương Tây phóng khoáng như vậy mà cuối cùng cũng phải chịu giày vò của nỗi đau đớn cho cuộc hôn nhân tan vỡ, mối tình chia ly.

      Trong bữa tiệc xã giao vô cũng náo nhiệt, những người tham dự hoặc là có nghiệp vẻ vang như sếp tổng, hoặc là tuổi trẻ tài cao như cấp dưới của sếp tổng. Mọi người đều có những qua lại hợp tác với nhau thương trường nên coi như có quen biết cả.

      Ân Tấn Minh rất tích cực đến chào hỏi những đối tác, cả cũ lẫn mới. Làm ở Phòng Marketing này, việc tạo lập các mối quan hệ vô cùng quan trọng, cho nên, những cơ hội như thế này, càng phải tranh thủ gặp gỡ, trao đổi danh thiếp nhiều hơn, đối với những người có quen biết có thể cụng ly, trò chuyện đôi câu để thắt chặc tình cảm.

      chào hỏi vòng cũng phải mất hơn tiếng đồng hồ. Lát nữa có dạ hội khiêu vũ dành cho khách, là người phụ nữ duy nhất trong bốn người, An Thư Mỹ vô cùng phóng khoáng mời Ân Tấn Minh làm bạn nhảy với mình.

      Điều lạ là, Trần Tử Nam những bực bội, còn nở nụ cười tươi tựa hoa, với Ân Tấn Minh: “Nhìn hai ngươi đúng là quá đẹp đôi, lát nữa nhảy điệu để tôi có thể nở mày nở mặt ”.

      Bạch Đào Ninh đứng bên nâng ly rượu, nở nụ cười vẻ thờ ơ.

      Ân Tấn Minh tiện từ chối thẳng thừng, khách khí hai câu với Trần Tử Nam, cố viện cớ để tránh ý đồ của hai người họ.

      Ở phía bên trái của chiếc ghế sofa dành cho khách nghỉ ngơi, Ân Tấn Minh nới lỏng cà vạt, đặt ly rượu lên bàn, rồi ngồi xuống. cầm điện thoại định gọi báo cho Vương Nhã Khả hôm nay có tiệc nên về nhà muộn.

      muốn gọi điện báo cho Nhã Khả trước , những nơi tiệc rượu thế này khó có thời gian rãnh rỗi để làm chút việc riêng.

      gọi về nhà, chuông điện thoại đổ năm hồi mà ai nghe máy, Vương Nhã Khả ở nhà.

      Ân Tấn Minh tắt điện thoại, trong lòng thấy vui chút nào. nghĩ đến trách nhiệm của mình với gia đình, về nhà muộn liền gọi điện để thông báo, vậy mà Vương Nhã Khả lại chẳng biết điều, cứ tự sắp xếp cuộc sống của riêng mình. thấy giận, hóa ra việc về nhà hay , đối với cũng chẳng có gì quan trọng.

      An Thư Mỹ luôn ở bên cạnh chăm chú quan sát, thấy vẻ mặt của vui liền bước lại gần đùa: “Thế nào? Báo cáo hành trình cho bà xã hả?”.

      Ân Tấn Minh cầm điện thoại, chỉ nhìn ta cái mà thèm đáp lời.

      An Thư Mỹ cũng để bụng, nâng ly rượu trong tay lên, mỉm cười : “Tấn Minh, cứ mang cái bản mặt xám xịt như thế, lát nữa làm bạn nhảy với tôi, người ra lại tưởng rằng kỹ thuật nhảy của tôi tệ đến nỗi giẩm cả lên chân đấy”.

      Ân Tấn Minh miễn cưỡng mỉm cười, sắt mặt cũng dịu phần nào, cầm lấy ly rượu bàn, ngửa cổ uống cạn hơi. Động tác của rất dứt khoác, còn mang chút hờn giận.

      Động tác này hoàn toàn tiếc lộ tâm trạng của Ân Tấn Minh. An Thư Mỹ dời ánh nhìn sắc sảo, nở nụ cười như có chuyện gì, nâng ly rượu, đưa mắt liếc , tư thái vô cùng tao nhã.

      nhạc nổi lên, Ân Tấn Minh nhìn Ân Tấn Minh, như cười như : “Là người đàn ông lịch lãm, lễ độ, Tấn Minh, có muốn mời tôi nhảy điệu ?”.

      Ân Tấn Minh nhoẻn miệng cười, đặt ly rượu xuống, bước đến trước mặt ta, đưa tay cách nho nhã, khom lưng, cười thân thiết: “ An, có thể nhảy với tôi ?”.

      An Thư Mỹ mỉm cười, đưa tay ra đón lấy tay rồi đứng lên, hai người cùng dạo bước theo điệu nhạc, đắm chìm trong từng bước nhảy.
      ChrisPhamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :