1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thử ly hôn - Lăng My (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 35.1: Lý tính và cảm tính

      Mấy ngày nay Vương Nhã Khả luôn suy tư. Mỗi khi có vấn đề gì chưa suy xét thấu đóa, đều để bản thân đắm chìm trong thế giới của riêng mình như thế, phải lúc nào tìm ra cách giải quyết mới thôi.

      Chương Tây bắt đầu tập trung viết tác phẩm mới, tạm thời tránh xa chuyện ca múa săn bắn, ăn chơi thác loạn, ngay đến việc quán bar cũng tạm thời dừng lại. Lư Hiểu Dương lại càng cần tới, mỗi lần bàn đến chuyện tình tình báo là ấy đều chơi trò trốn tìm, đúng là mẫu hình tiêu chuẩn của người trọng sắc khinh bạn. tại mối quan hệ giữa Lư Hiểu Dương và Hoàng Sở Hạo vẫn còn mập mờ. ấy trong giai đoạn phải tập trung dốc sức, mất tích mới là lạ.

      Sau hơn tháng lấy lại tinh thần, cuối cùng Vương Nhã Khả cũng rời khỏi chốn thâm sơn cùng cốc ra bên ngoài, khôi phục lại cuộc sống thường nhật. và Ân Tấn Minh vẫn sớm tối gặp nhau, thỉnh thoảng có ý kiến bất hòa, cũng tranh cãi,nhưng, nhất định bên im lặng đúng lúc.

      Tại tại ả tại cả hai bên, khi bên chịu nhượng bộ tự nhiên có chuyện cãi cọ nhau nữa.

      Đôi khi tâm trạng của hai người tốt, còn có thể chuyện rất thoải mái với nhau nữa, bất chợt lúc nào đó, Vương Nhã Khả tâm huyết dâng trào xuống bếp làm cơm, Ân Tấn Minh nhân cơ hội đó mà được hưởng lây, mời ăn cùng.

      Trước đây, sau khi Ân Tấn Minh ăn cơm xong chẳng bao giờ biết dọn dẹp là gì, ra sofa ngồi vừa xem tivi vừa đọc báo. Nhưng bây giờ nghĩ đến việc và Vương Nhã Khả là hàng xóm láng giềng, đây thể ăn xong đứng lên mà trả công như thế được. Có có lại mới toại lòng nhau, cho nên, sau khi dùng bữa xong cũng giúp rửa bát.

      Sau vụ thử ly hôn, hai người đều tức giận, nhưng từ sau lần chuyện thẳng thắng đó, nỗi bực dọc cũng theo đó tiêu tán. Họ bắt đầu sống với nhau như những người bạn, chỉ là tránh đến chủ đề mà cả hai đều thấy khó xử.

      Nếu trước đây họ là cái gai trong mắt nhau bây giờ họ vẫn là gai trong mắt nhau, nhưng, trước đây họ tìm được khoảng cách tích hợp, cho nên luôn khiến bản thân và đối phương đều mình đầy thương tích, chẳng chỗ nào lành lặn. tại, hai người tìm thấy cách hòa hợp an toàn nhất, có thể đối xử công bằng hòa nhã với nhau.

      Ân Tấn Minh vùi đầu vào công việc, tình hình marketing tại vùng Hoa Bắc có khởi sắc. Sau khi từ chối An Thư Mỹ, mọi kế hoạch cũng còn có trở ngại gì nữa, mọi thứ đều tiến triển bình thường theo đúng lộ trình.

      tháng sau, công ty đột nhiên hạ lệnh, Bạch Đào Ninh bị điều đến làm giám đốc tại công ty chi nhánh ở Tây Nam, ai cũng biết như thế là ta bị lưu đày.

      Còn Ân Tấn Minh, sau khi được tất cả các thành viên hội đồng quản trị bỏ phiếu tín nhiệm, được bổ làm phó tổng giám đốc, quản lý phòng Thị trường và phòng Marketing.

      Bạch Đào Ninh trước khi có hẹn Ân Tấn Minh bar uống rượu. Ngồi trước quầy, ta uống hừng hực hết ly này đến ly khác, cười với Ân Tấn Minh, rằng: “ ngờ trong cuộc tranh giành quyền lực này tôi lại thua cậu. Tôi luôn cho rằng, chức Phó tổng giám đốc này nằm gọn trong tay tôi rồi”.

      Ân Tấn Minh cũng mỉm cười, : “Thắng dựa vào mưu, thắng lớn dựa vào đức, nêý cậu đường đường chính chính thẳng tôi cũng đấu lại cậu đâu. Cậu tự lừa mình dối người đấy”.

      Bạch Đào Ninh sững người, lại uống hớp rượu nữa, mới nhìn Ân Tấn Minh và : “Bị cậu nhân ra thủ đoạn, tôi cũng có gì là lạ, nhưng điều tôi hiểu là, nước cờ này cậu dựa vào An Thư Mỹ, nếu cậu chỉ nhận ra thủ đoạn của tôi, tại sao lại có thể thắng được?”.

      Ân Tấn Minh nở nụ cười mang ý vị sâu xa, : “Cậu cho rằng cố ý theo đuổi Vương Nhã Khả, cố ý hạ nhục ấy trong buổi khiêu vũ, khiến tôi thể kiềm chế mà đứng về phía ấy, sau đó cuộc tranh giành quyền lực của tôi trong công ty cũng theo mà kết thúc sao? Nhưng cậu quá xem thường Trần tổng, ông là người làm kinh tế, ông ta luôn hiểu nhất, nhân tài bên cạnh mình mà đẩy cho người khác tổn thất như thế nào”.

      “Chẳng gì có thể qua mắt được cậu”, Bạch Đào Ninh thở dài, ., “Thực ra, tôi từng lòng Vương Nhã Khả, nhưng tôi nghĩ đàn ông nên lấy nghiệp làm trọng. Cho nên, giờ tôi mất cả hai thứ đó”.

      Ánh mắt hai người đàn ông trong ánh đèn lung linh mờ ảo chợt giao nhau trong giây lát, Ân Tấn Minh thở dài : “Chúng ta đều mắc nợ ấy”.

      !”, Bạch Đào Ninh xua tay , “Mắc nợ ấy là cậu, trong lòng ấy chỉ có mình cậu. Những tổn thương đó cũng có phần lỗi của tôi, nhưng cũng là vì cậu. Chính cậu, mắc nợ ấy!”.

      Ân Tấn Minh sững người, khóe môi khẽ nhếch nở nụ cười khổ, thấp giọng : “Cậu rất đúng!”, sau đó, lại ngửa cổ uống rượu.


      lâu sau đó, An Thư Mỹ vì quá căm phẫn mà bỏ công ty để đến Canada phát triển nghiệp. Có chiếc loa phóng thanh Cát Đằng trong công ty, Vương Nhã Khả cũng nhanh chóng biết được chuyện Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ chia tay. Song, cũng chỉ là biết mà thôi, tại cả hai người đều tránh đề cập đến những vấn đề riêng tư của đối phương.

      Nếu phải vì Lư Hiểu Dương, hai người có lẽ cứ mãi bình yên vô , tiếp tục coi nhau như khách.

      Vào ngày, Ân Tấn Minh lên kế hoạch của năm trong phòng sách, Vương Nhã Khả ở phòng khách xem tivi, Lư Hiểu Dương đến thăm, nàng đưa theo chồng chưa cưới cùng thiệp mời đến.

      Lúc đó, Vương Nhã Khả mở cửa, nhìn thấy Lư Hiểu Dương. Rồi lại nhìn thấy chồng chưa cưới của Lư Hiểu Dương tròn mắt ngạc nhiên, con người lộn mấy vòng như sắp rớt ra ngoài vậy, người đàn ông đó phải là Hoàng Sở Hạo.

      Vương Nhã Khả từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng, cố gắng che giấu thái độ thất lễ vừa rồi, gọi Lư Hiểu Dương: “Hiểu Dương, sao cậu bất thình lình thế này? Tốc độ nhanh như tên bay vậy, muốn lấy chồng rồi cơ đấy. Cậu cũng thèm giới thiệu cho mình chú rể là ai?”.

      “Chẳng phải cậu quen rồi sao? Lâm Nham Bình!”, Lư Hiểu Dương cười ngọt ngào , “Hôm đó ở tòa án, tại sao Chương Tây có thể thắng kiện được, cậu còn nhớ ?”.

      Câu nhắc nhở đó khiến Vương Nhã Khả đột nhiên bừng tỉnh, : “Là hả, vị thám tử tư đó!”, hai người bắt tay lại rồi xem như làm quen lần nữa.

      Nhìn bộ dạng hai người dính với nhau, thắm thiết như thế, từ đáy mắt Lư Hiểu Dương phảng phất niềm hạnh phúc, có thể nhận ra tình dành cho Lâm Nham Bình là lòng. Vương Nhã Khả hiểu, bình thường Lư Hiểu Dương tấn công Hoàng Sở Hạo dồn dập như thế, mới có mấy tháng, thiệp hồng trao tay lại thay đổi lớn đến vậy.

      Hai người mời Vương Nhã Khả ăn tối. Lâm Nham Bình lái xe, Vương Nhã Khả gõ gõ vào đầu Lư Hiểu Dương, : “Tại sao lại thay đổi chóng mặt thế nào?”.

      Lư Hiểu Dương mỉm cười hạnh phúc, : “Bây giờ mình mới hiểu, nếu là của mình có đuổi cũng chẳng , còn nếu phải của mình có kiếm cũng chẳng được. Cậu xem, khi ấy mình Hoàng Sở Hạo như vậy, tấm chân tình của mình đem dành tặng cho ta.. Nhưng đáng tiếc chẳng tác dụng gì, người ta chính là cậu”.

      Vương Nhã Khả uống nước, vừa nghe thấy câu đó kinh hoàng thất sắc, phun hết nước trong miệng ra ngoài.

      Lư Hiểu Dương thấy bộ dạng Vương Nhã Khả như thế mỉm cười, trợn mắt nhìn , rất hài lòng :

      “Mình phải là đứa ngu ngốc, cậu cho rằng mình nhận ra người ta thích là cậu sao? Mình thấy cậu giả bộ vĩ đại, vì thế mình cũng giả bộ biết?”

      Vương Nhã Khả cố gắng mỉm cười “khì khì”: “Cậu cái gì vậy? Mình đâu cần phải giả bộ vĩ đại thế vậy.”

      “Thôi, mặc kệ có phải là giả bộ hay . Cậu xem giờ mình cũng là hoa có chủ, cậu cần phải nhượng nhịn mình đâu. Mình thấy, cậu nên suy nghĩ kỹ càng, dù sao cũng thể cố sống cố chết chần chừ thế này được. Tin mình , Hoàng Sở Hạo nhất định mang lại hạnh phúc cho cậu!”

      “Cậu biết được sao? ta cho cậu ăn phải bùa mê thuốc lú để cậu đến đây làm thuyết khách phải ?” Vương Nhã Khả muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cố ý dùng lời châm chọc Lư Hiểu Dương.

      Lư Hiểu Dương trừng mắt nhìn: “Nhã Khả, cậu thấy mình giống làm thuyết khách cho ta lắm sao? Mình như vậy là vì cậu. Tại sao cậu cứ tự hành hạ bản thân, chui ra chui vào ngõ tối thế hả? Tình à, ngẩng cao đầu hướng về phía trước nhìn thấy trời cao rộng lớn. Cậu chẳng chịu cho mình cơ hội làm sao biết được là có thích hợp hay ?”

      Câu này khiến Vương Nhã Khả bỗng trầm tư. Nỗi đau của hôn nhân cứ thế ùa về, còn bị Bạch Đào Ninh làm tổn thương như thế, thế nên càng dám quá dễ dãi với chuyện tình cảm. Nhưng bảo nữa là điều thể. Đương nhiên cũng hy vọng tìm được người đàn ông có thể làm chỗ dựa vững chắc cho mình.

      Trong tương lai xa, cũng nên kiếm tìm người đàn ông tinh tế, biết cảm thông chia sẻ với người khác mà chung sống cuối đời. Thực nên quá khắt khe với bản thân như vậy.

      Lư Hiểu Dương vội rèn sắt khi còn nóng, : “Thế nào? Mình bảo cậu nhé, để mất cơ hội này là có lại nữa đâu.”

      Vương Nhã Khả vừa nghe thấy câu đó phì cười, bất giấc hào hứng hẳn lên, : “Sao cậu cứ như mẹ mình vậy?”

      Lư Hiểu Dương thấy cười, vội : “Chẳng phải mình cũng chỉ vì mưu cầu phúc cho chị em sao? Giờ mình dạt dào tình cảm, thể vì được sống trong nhung lụa mà bất nhân được, phải có họa cùng chia có phúc cùng hưởng với các chị em chứ. Thông báo với cậu nhé, tối nay mình hẹn cả ấy cùng ăn tối. Nhân cơ hội này, hai người cố gắng chớp thời cơ đấy nhé!”

      “Hiểu Dương, cậu quá tự tung tự tác rồi đấy.”

      Lư Hiểu Dương mắng: “Mình muốn điên như cậu và Chương Tây, Tân Xương Kiện độc thân, đẹp trai lại giàu có như thế, Chương Tây còn mặc kệ người ta. Cậu cũng thế, cứ cố gắng bám víu, sống dỡ chết đỡ đâm đầu vào chỗ đó. Nếu cậu muôn ly hôn mình thêm nửa lời, còn nếu cậu thực lòng muốn ly hôn, để mình tự tung tự tác, chừng lại trở thành bà mối phiên bản đại cũng nến”

      “Mình rất tán thành cách làm của Chương Tây, cậu đừng có quản. Còn với mình, chúng mình chỉ là bạn, cậu đừng quá nhạy cảm thế!”

      “Mình quá nhạy cảm? Hai người lấy nhau cũng chẳng ra ngô ra khoai, đến khi ly hôn cũng dây cà dây muống, giờ ngay đến chuyện tình cảm cũng chẳng ràng rành mạch là thế nào? Cậy nên giải quyết chuyện của cậu, đừng trách mình nhắc nhở, Hoàng Sở Hạo là người rất tốt. Nếu cậu thực lòng muốn xác định ràng với người ta, cũng nên suy nghĩ cho nghiêm túc.” Lư Hiểu Dương giương cặp mắt rất yểu điệu thục nữ, gằng giọng .

      “Thôi đượ, mình biết rồi!” Vương Nhã Khả chịu đựng thêm nữa, vội . Đột nhiên nhớ hôm nay Ân Tấn Minh ở nhà mình, cuộc chuyện vừa rồi, chẳng phải đều bị nghe thấy hết sao? Vì thế vội : “Chẳng phải muốn mời mình ăn cơm sao? Chúng ta nài!”

      Trong nhà hàng, sau khi Hoàng Sở Hạo đến liền được Lư Hiểu Dương tiếp đãi nhiệt tình. Trước đó, khi còn theo đuổi Hoàng Sở Hạo, nàng cẩn thận dè dặt từng li từng tí, giờ lập tức khoác lên mình tấm áo mới là chủ nhân, cứ như thay đổi hình dạng vậy, cư xử hoàn toàn khác trướ kia.

      Vương Nhã Khả nhìn thấy thế nhịn nổi cười. Lư Hiểu Dương liền trừng mắt chòng chọc nhìn về phía Hoàng Sở Hạo. Vương Nhã Khả thấy vậy lại càng buồn cười hơn. Trước đây, Lư Hiểu Dương theo đuổi Hoàng Sở Hạo, hại cứ cố nhịn cười, nhịn đến mức đau bụng, giờ vẫn phải nhịn cười, nhịn đến mức sắp chịu nỗi nữa rồi, biết kêu ai trách ai bây giờ?

      Nhưng, bộ lễ phép, lịch , đạo mạo của Hoàng Sở Hạo đúng là khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.

      Còn nhớ trước đây khi thích Hoàng Sở Hạo, Lư Hiểu Dương cảm thấy là người đàn ông xuất sắc nhất thế gian này, nếu mình giành được, cũng bao giờ nhường cho kẻ khác. Vì thế cố sức se sợi tơ hồng hạnh phúc này vào tay Vương Nhã Khả. Có Lư Hiểu Dương đứng giữa là trung gian móc nối, cuộc chuyện tự nhiên vô cùng hòa hợp.
      Last edited by a moderator: 1/3/15

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 35.2: Lý tính và cảm tính

      Sau khi ăn xong, Lư Hiểu Dương kéo tay Lâm Nham Bình rời , trước khi còn dặn dò Hoàng Sở Hạo đưa Vương Nhã Khả về. Thậm chí nàng còn ra hiệu án chỉ rằng thời gian vẫn còn sớm, hai người nên làm gì đó trước khi về mới uổng phí đêm đẹp thế này.

      Vương Nhã Khả thấy buồn cười. nghi ngờ biết Lư Hiểu Dương cố chuyên tâm làm bạn hay bà mối nữa.

      Nhưng, thấy ấy và Lâm Nham Bình hạnh phúc ngọt ngào như thế, chợt nhớ đến trước đây cùng với Ân Tấn Minh, họ cũng trải qua những tháng ngày như vậy, trong lòng tránh khỏi nỗi thất vọng dâng trào.

      Hoàng Sở Hạo và Vương Nhã Khả chung bước đường khi sắc thắm hoàng hôn giăng đầy, thiếu vắng giọng của Lư Hiểu Dương khiến hai người biết nên gì.

      Rất lâu sau đó, vẫn là Hoàng Sở Hạo mỉm cười tươi tắn, lịch lễ phép mở lời trước: “Nhã Khả, thấy hai người họ liệu có thể tiến tới hôn nhân ? Là cảm giác quan trọng hay là hòa hợp quan trọng hơn?”.

      Vương Nhã Khả suy nghĩ giây lát, : “Xét về lý mà hòa hợp là quan trọng nhất, nhưng con người là động vật cảm tính mà!”.

      Hoàng Sở Hạo cười, nụ cười có chút miễn cưỡng, : “Vậy… lựa chọn tôi phải ?”.

      Vương Nhã Khả chợt sững người, ngước mắt nhìn Hoàng Sở Hạo, ngập trong sắc hoàng hôn u tối, khuôn mặt trở nên mơ hồ, chân thành : “Hoàng Sở Hạo, làm bạn tốt và làm cặp vợ chồng bất hòa, chọn cái nào?”.

      “Tôi được chọn cái khác sao?”

      “Có, lựa chọn thứ ba là trở thành người xa lạ. Nhưng tôi muốn chúng ta trở nên như thế!”

      Hoàng Sở Hạo kinh ngạc tiếp đó phì cười : “Nhã Khả, tôi thấy chúng ta giống như giao dịch vậy!”

      Vương Nhã Khả cũng cười : “Giao dịch là để hy vọng đạt được lợi ích cao nhất về phía mình bây giờ cũng vậy.”

      “Vậy tôi chỉ có thể lựa chọn làm bạn rồi!” Hoàng Sở Hạo mỉm cười, “Nhã Khả, thực ra tôi biết rất trong lòng nghĩ gì.”

      “Tôi nghĩ gì?”

      “Giúp người khác hoàn thành nguyện vọng, chỉ Lư Hiểu Dương biết, tôi cũng biết điều đó.”

      gì vậy? Cái gì mà giúp người khác hoàn thành nguyện vọng chứ?” Vương Nhã Khả sững người.

      Hoàng Sở Hạo cười : “ biết sao? Tôi và Ân Tấn Minh cũng là bạn! Tôi biết trong lòng luôn có cậu ấy, mà trong lòng cậu ấy cũng nhất quyết chịu buông ra. Cho nên, hôm nay tôi cũng chỉ đến để diễn trò kết duyên cho hai người thôi!

      “Liên quan gì đến ấy?” Vương Nhã Khả cứng họng.

      “Tôi là bác sĩ ngoại khoa, cũng có quyền trở thành bác sĩ tâm lý của . Nhã Khả, đừng tự lừa dối mình nữa.” Hoàng Sở Hạo mỉm cười ấm áp, “Chuyện của hai người tôi biết! Tấn Minh rất hối hận với những chuyện trước kia làm, cũng cố gắng bù đắp lại cho . Cậu ấy chỉ hy vọng cho cậu ấy thêm cơ hội. ràng cũng thể từ bỏ được, tại sao thử đón nhận thêm lần nữa? Hôn nhân vốn giống như tình , cần phải cho đối phương thêm vài cơ hội. cho cậu ta cơ hội, cũng chính là cho bản thân mình thêm cơ hội!”

      Vương Nhã Khả trầm lặng , Hoàng Sở Hạo lại nở nụ cười khoan dung nhân hậu: “Đừng cố lừa gạt con tim mình nữa! Khi trời tối, Tấn Minh gọi điện cho . Tôi cũng chỉ như vậy thôi. Nếu hai người còn nhau, coi như chuyện thử ly hôn này chưa từng tồn tại. Tôi tin rằng trải qua thời gian nửa năm vừa rồi, hai người đều cảm nhận được đối phương quan trọng với mình như thế náo”

      “Sở Hạo, tôi nên , vĩ đại ư?” Vương Nhã Khả cảm thán .

      thừa nhận Hoàng Sở Hạo đúng những suy nghĩ trong . Sau khi nghe tin An Thư Mỹ và Ân Tấn Minh chia tay nhau, tản đá lớn đè nặng trong con tim dường như biến mất, và rồi dường như trong sâu thẳm trái tim luôn chờ đợi điều gì đó đến. Chỉ là, tối hôm đó sau khi bị từ chối, Ân Tấn Minh cũng nữa, chỉ còn cách cố kìm nén những xúc cảm trong sâu thẳm đáy lòng.

      Hoàng Sở Hạo cũng cười, : “Giống như từng tác hợp cho tôi và Hiểu Dương vậy. Cho nên mới , chúng ta thực ra là rất hợp nhau. Nhưng, tôi muốn tìm người bên tôi cả đời, còn lại muồn kiếm lại thứ tình cảm mất. Tôi lý tính còn cảm tính, cho nên, từ góc độ này mà nhìn, chúng ta ràng hợp nhau.”

      “Thực ra cũng rất tốt, chỉ là tôi…”

      “Tôi biết, khi trong tim có bóng hình của ai đó người khác có tốt thế nào cũng cách nào mở cửa được trái tim đó.” Hoàng Sở Hạo giảng giải, “Nếu bảo lựa chọn người hòa hợp rồi sống cuộc sống nhạt nhẽo bình thường, ngày ngày chăm lo chuyện mắm muối củi dầu, nhất định cam lòng và cũng thấy vui vẻ. Nếu tôi và lấy nhau, tôi lại mang lại niềm vui vẻ hạnh phúc cho , tôi làm sao dám đối mặt với đây?” nửa đùa nửa .

      rất hiểu tôi.” Vương Nhã Khả nở nụ cười ngượng ngùng, : “Cho nên mẹ tôi mới bảo tôi mãi lớn, mãi trưởng thành được.”

      “Đây gọi là trách nhiệm với tình cảm của mình, phải là trưởng thành, phải là biểu của trưởng thành chín chắn mới đúng”. Hoàn Sở Hạo mỉm cười ấm áp, ngước mắt nhìn về phía xa xăm, : “Xem ra tôi cần đưa về nhà rối”

      Vương Nhã Khả cũng dõi theo ánh mắt Hoàng Sở Hạo, dưới bóng cây bên đường, bóng hình Ân Tấn Minh thấp thoáng trải dài theo ánh đèn đường. biết đứng đó bao lâu, nhưng ánh mắt sáng bừng của xuyên qua dòng xe chạy như mắc cửi đường, chăm chú nhìn thẳng về phía .

      Tay đặt bờ môi, khóe miệng mở ra khép vào, tuy nghe thấy tiếng nhưng Vương Nhã Khả biết, hai chữ, lặp lặp lại rất nhiều lần: “Nhã Khả…”

      Giống như rất lâu trước đây, về nhà muộn, cũng đến đón như vậy.

      Hoàng Sở Hạo mỉm cười, dù nụ cười mang theo niềm tiếc nuối, nhưng cảm thấ đến đây nhiệm vụ của mình thành công, liền vẫy tay chào, xoay người rời .

      Vương Nhã Khả đứng nhìn nụ cười vương khóe miệng Ân Tấn Minh đứng dưới ánh đèn đường. cố kìm nén những xúc cả trong lòng dâng trào mãnh liệt, cảm giác mơ hồ. Những xúc cảm mang niềm đau thốt thành lời đó suýt chút nữa bật ra thành tiếng, hóa ra lại đau như vậy. Sau khi biết tất cả phải là giấc mộng, dòng lệ ấm nóng từ khóe mắt Vương Nhã Khả cứ thế trào ra ngừng…

      Hết.
      Last edited by a moderator: 1/3/15

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :