1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thử ly hôn - Lăng My (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 32.2: Nửa muốn nhảy nửa

      Tiếng mở cửa bất ngờ làm kinh động đến cả hai người. Cũng chỉ là kinh động chút thôi, vì hai người chẳng mấy ngạc nhiên hay lo lắng. Bạch Đào Ninh nhìn Vương Nhã Khả, thần sắc lạnh tanh, hờ hững : “ biết gõ cửa hả?”.

      Cát Đằng nhìn , ánh mắt kiêu ngạo mà huênh hoang, mặt còn lộ vài phần đắc ý và khoe khoang, nụ cười khẽ nhếch khóe miệng. Đó là nụ cười biểu thị uy phong.

      Vương Nhã Khả chợt sững người, cảnh tượng này đối với là rất bất ngờ, nếu dám là trở tay kịp. nhất thời biết nên phản ứng ra sao. áy náy day dứt muốn lời xin lỗi, thế mà ta lại hăng say vui vẻ bên tình nhân mới.

      Đúng là nực cười, mới mấy ngày trước đây thôi, người đàn ông này còn cầu hôn , cách ngày tặng bó hoa, miệng phun ra toàn lời hay ý đẹp. Hôm qua ta còn bảo chuyển đến sông cùng nhà ta. Đó là Bạch Đào Ninh sao?

      Vương Nhã Khả cười phá lên, nụ cười hoàn toàn chân , : “Xin lỗi, làm phiền rồi!”, sau đó quay gót bước ra.

      Khi về đến trước bàn làm việc của mình, vẫn còn cười, nụ cười khiến hai hàng lệ càng mau chảy xuống. Thế giới này đúng là trò hề, người đàn ông mới hôn qua còn thương , vậy mà trong nháy mắt ôm ấp người phụ nữ khác trong lòng. Quả nhiên Ân Tấn Minh rất đúng. Bạch Đào Ninh cũng chỉ là loại đàn ông thích chinh phục, chứ đây có thương gì .

      Vương Nhã Khả cười lát, sau đó mở máy tính, bắt đầu chăm chú vào bản phương án kế hoạch màn hình.

      Trước đó, mọi suy nghĩ còn rối bời, bất an, thế mà lúc này lại bình tĩnh lạ thường.

      Nhậm Thủy Hương ầm ầm bước vào, Vương Nhã Khả ngẩng đầu nhìn, ấy mỉm cười, : “Nhã Khả, chỗ cậu có cái dập ghim ? Tớ mượn chút!”.

      Vương Nhã Khả : “Chỗ Tiểu Trương có đấy!”.

      “Đấy, cậu nhìn tớ xem, đúng là lú lẫn quá rồi, ở chỗ cậu sao có thứ đó được chứ, đương nhiên là ở chỗ Tiểu Trương rồi”, Nhậm Thủy Hương như bừng tỉnh. Xoay người bước , được vài bước lại quay đầu : “Nhã Khả, chuyện đó… cậu sao chứ?”.

      “Chuyện gì?”, Vương Nhã Khả thấy lạ, “Tớ có chuyện gì sao?”.

      “À, ha ha, có gì, có gì đâu”, Nhậm Thủy Hương vội xua tay, “Tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi, vừa thấy cậu cười vui vẻ quá”.

      Vương Nhã Khả cười tươi như hoa: “Thấy chuyện buồn cười nên tự nhiên cười thôi, cậu biết , tớ là người rất thích cười!”.

      Nhậm Thủy Hương vội tiếp lời: “Đúng, đúng, đúng, nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, đây là chuyện tốt nên phải tươi tỉnh chứ! Vậy tớ làm phiền cậu nữa nhé, tớ mượn dập ghim ở chỗ Tiểu Trương đây”.

      Vương Nhã Khả liếc ánh mắt lạnh băng nhìn theo bóng hình của ta. Chốn công sở đúng là cái nôi của những tin đồn, từ những chuyện nhặt nhất như gió lay cỏ động, mà biết có bao nhiêu con mắt cứ chăm chú vào. Chuyện của Cát Đằng và Bạch Đào Ninh, nhất định Nhậm Thủy Hương biết. Cho nên vừa rồi ta mới giả bộ thăm dò như thế. Muốn thấy nỗi đau chất chứa trong lòng hay nỗi bi thương tuyệt vọng của đây?

      Vương Nhã Khả cười lạnh, lúc này bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Cho dù Bạch Đào Ninh đúng là là giận chuyện hôm qua cũng thể đến với Cát Đằng nhanh như thế được. Vậy thù, có khả năng mối quan hệ giữa ta và Cát Đằng ngầm từ trước đó rồi, hoặc là, ta luôn bắt cá hai tay, chỉ có mình biết mà thôi.

      Tại sao tình cảm của ta và Cát Đằng phát triển đến mức này rồi mà ta còn muốn kéo vào lòng? Ân Tấn Minh đúng, cũng chẳng phải là quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn gì, chỉ là người đàn bà mới ly hôn. Bạch Đào Ninh nếu phải là có dã tâm tại sao lại tốn công phí sức theo đuổi làm gì?

      Có lẽ, đêm qua dù đồng ý hay cự tuyệt, kết quả cuối cùng đều giống nhau. Giá trị lợi dụng của trong mắt ta còn, cho nên, ta cần phải chiều chuộng nữa.

      Nếu như vậy, ta lợi dụng để đạt được mục đích gì? Báo thù tình hay là tấn công ai đó?

      Nghĩ ngợi giây lát, chợt thấy Cát Đằng từ phòng làm việc của Bạch Đào Ninh bước ra, dáng uốn éo hình chữ S. Khi bước qua bàn làm việc của Vương Nhã Khả, ta còn cố tình dừng lại, rất huênh hoang : “Nhã Khả, xin lỗi nhé, tuy cậu và Bạch Đào Ninh trước đây vô cùng thân mật với nhau, nhưng, Đào Ninh đó đều là quá khứ. ấy cần tôi làm bạn nhảy của ấy đêm nay. Cậu biết đấy, trước lời mời như thế sao tôi có thể từ chối được? Cho nên, cậu đừng trách tôi nhé!”.

      Vương Nhã Khả lạnh lùng : “Sao tôi lại trách cậu chứ? Tôi cảm ơn cậu còn kịp nữa là”.

      “Nếu cậu nghĩ như vậy tốt quá, tôi cũng cần phải khó xử nữa. Nếu cậu để bụng tôi yên tâm rồi!”, Cát Đằng cười “khì khì” , “Tôi bảo rồi, dù sao tôi cũng chưa kết hôn lần nào, tại sao có thể kém cậu nhiều như thế được. Xem ra đúng là ông Trời có mắt, đối với ai cũng công bằng, cậu thấy có đúng ?”.

      Vương Nhã Khả liếc mắt nhìn, nét mặt thoáng cười: “Cậu đúng lắm. Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng có thể lấy được chồng rồi!”.

      Cát Đằng thấy Vương Nhã Khả chuẩn bị thế tấn công lập tức thu binh, mập mờ : “Đương nhiên rồi, dù sao chưa lấy chồng lần nào so với lấy chồng lần rồi cũng dễ dàng, đơn giản hơn nhiều! nhiều nữa, tôi về chỗ làm việc đây. Lát nữa tôi còn phải mua bộ lễ phục lộng lẫy để tham gia buổi khiêu vũ tối nay. thể để Đào Ninh mất mặt được, cậu xem đúng ?”, sau đó tiếp tục khoe khoang dáng hình chữ S trở về bàn làm việc của mình,

      Buổi khiêu vũ tối nay, mấy chữ đó cứ đâm thẳng vào dây thần kinh của Vương Nhã Khả. muốn tham gia, nhưng, buổi tiệc mừng của công ty, ai được phép vắng mặt.


      Tuy chỉ là buổi

      Khiêu vũ trong nội bộ công ty nhưng cũng được tổ chức rất hoành tráng. Đây cũng là kiện đầu tiên sau khi Giám đốc phòng Hành chính được bổ nhiệm lên chức, nên phải làm rầm rộ hừng hực khí thế. Trần Tử Nam rất hài lòng.


      Trong ánh sáng lấp lánh đủ mọi sắc màu, sau khi Trần Tử Nam phát biểu, mọi người cũng nhau nâng ly chúc mừng, rồi cổ vũ khích lệ chúc tụng Ân Tấn Minh và An Thư My. gian náo nhiệt vô cung. Dường nhu mọi người cũng nhận ra ý đồ tác hợp Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ của Trần tổng, vì thế những lời nửa đùa nửa ào ào lao tới.


      Họ cũng chẳng để ý đến Vương Nhã Khả, vì mọi người đều biết và Ân Tấn Minh ly hôn, biết mối quan hệ của và Bạch Đào Ninh. Chí ít tất cả mọi chuyện xảy ra từ hôm qua đến lúc này, họ điềm nhiên coi như biết, chẳng ai thèm qan tâm để ý.


      Trần Tử Nam đưa micro cho Ân Tấn Minh, cười ý nhị sâu xa: “Cậu mấy câu !”


      Ân Tấn Minh nhận ra ý của ông ta, hít sâu, cầm micro, ngập trong tiếng vỗ tay hân hoan của mọi người, : “Cảm ơn tất cả các đồng nghiệp trong công ty, cũng xin cảm ơn ưu ái của Trần tổng. Chuyến Hoa Bắc này, nhờ giúp đỡ của cố vấn An, phòng Marketing giành được thành tích nhất định. Việc mở rộng thị trường vùng Hoa Bắc phải cần thêm thời gian. Tôi tin tưởng rằng dưới lãnh đạo của Trần tổng, việc khai phá thị trường Hoa Bắc tốn qua nhiều thời gian và tiền bạc. Phòng Marketing tranh thu thời cơ tiến thêm từng bước để thành tích marketing ở vùng Hoa Bắc có thể làm rạng danh và gây tiếng vang lớn cho công ty chúng ta. Cảm ơn mọi người!”


      Trong khoảnh khắc bước khỏi bục phát biểu, thấy sâu trong đáy mắt Trần Tử Nam thấp thoáng nỗi u buồn, chỉ cười cười. Trần Tử Nam cũng cười đáp trả. Buổi tiệc mừng công bắt đầu, khí cũng dần nóng lên. Việc Ân Tấn Minh để chuyện công việc và vấn đề tình cảm cá nhân lẫn lộn với nhau là chuyện rất bình thường. Giây lát sau đó buổi khiêu vũ bắt đầu, Trần Tử Nam lại giành cơ hội cho Ân Tấn Minh.


      Những lời cần đều , buổi khiêu vũ cũng nhanh chóng được bắt đầu. Trần Tử Nam hướng về phía mọi người lớn: “Buổi khiêu vũ hôm nay, mọi người phải vui vẻ hết mình, tôi đề nghi công thần Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ của chũng ta cùng nhảy điệu, mọi người thấy sao?”


      Mọi người hùa theo hưởng ứng. dưới toàn bộ công ty, việc An Thư Mỹ thích Ân Tấn Minh dường như trở thành bí mật được công khai. Thái độ mập mờ và hành vi mờ ám mà ta cố tình tạo ra khiến mọi người đều nhận ra hai người la cặp. Lúc đó, tiếng gào hét vang lên, bản thân Ân Tấn Minh còn bất kỳ vướng bận nào, lại có thể nhân cơ hội mà lấy lòng cấp , sao tự nguyện mà làm chứ?


      Ân Tấn Minh bước về phía An Thư Mỹ, dáng đĩnh đạc, lịch đưa tay ra tạo dáng mới ta nhảy.


      Hôm nay An Thư Mỹ vô cùng xinh đẹp. Trang phục dạ hội màu bạc được khoác làn da trắng như tuyết, càng tôn thêm vẻ lộng lẫy của ta. Ngay phía sau ta khoảng ba mét, Vương Khã Nhả tĩnh lặng ngồi đó, dường như nhìn thấy tất cả nhưng lại chẳng trông thấy gì. Ân Tấn Minh quét mắt qua hướng Nhã Khả, bóng hình sao độc đến vậy?


      nhạc vang lên, bươc nhảy nhịp nhàng, An Thư Mỹ thào bên tai Ân Tấn Minh: “ biết chuyện gì ? Mọi người đều đồn rằng, đêm nay là buổi lễ đính hôn của và tôi!”


      Ân Tấn Minh cười : “Tôi mới nghe qua. biết đấy, mọi người chẳng phải vô duyên vô cớ mà lôi chuyện của người khác ra đâu!”.


      “Tôi cảm thấy ý này rất hay, tại sao chúng ta nỡ để mọi người thất vọng đây?”, An Thư Mỹ cười yểu điệu thục nữ.


      Ân Tấn Minh cười đáp: “Tôi gan lắm, nơi đông người thế này biết biểu lộ tình cảm đâu!”


      cần phải thể gì, chỉ cần trao cho tôi chiếc nhẫn là được.”


      “Nhưng tôi có nhẫn.”


      “Tôi chuẩn bị cho rồi. Nếu đồng ý, tôi cũng bằng lòng.” An Thư Mỹ nghiêng mặt nhìn , giọng mà ngọt ngào, thần sắc khêu gợi lại đưa tình.


      “Cảm ơn ưu ái của , để tôi suy nghĩ thêm .” Ân Tấn Minh mỉm cười, xoay người theo đúng điệu nhạc.


      “Vâng, tôi hy vọng có câu trả lời trước khi buổi tiệc kết thúc!”


      “Nhất định là thế.”


      Mọi ánh đèn chiếu lên hai nhân vật chính. Họ nhảy rất đẹp, động tác phối hợp động tác, phối hợp nhịp nhàng, nam thanh nữ tú, hút tất cả mọi ánh nhìn.


      Vương Nhã Khả ngồi trong góc lẩn khuất phía sau đám đông, quan sát từng bước nhảy điệu nghệ mà hài hoà của hai người, rồi cả nụ cười xuất mặt họ. Cảnh tượng đẹp đẽ mà rạng như thế, nhưng trái tim lại nỗi đau, mọi thứ vỡ vụn, con tim tan nát.
      Last edited by a moderator: 1/3/15

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 33.1: Quân cờ

      Bản nhạc đầu tiên kết thúc, tiếng cổ vũ như dậy sóng. Trần Tử Nam hào hứng kêu gọi mọi người cùng nhảy, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Bạch Đào Ninh cũng hưng phấn sải từng bước dài đến bên bục, vẻ mặt phấn khởi, cứ như nhân vật chính đêm nay là ta vậy.

      Tiếng vỗ tay của mọi người nhạt dần, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt nhìn Bạch Đào Ninh, biết ta muốn làm gì.

      Bạch Đào Ninh mặt mày rạng rỡ, tay cầm micro, lớn tiếng : “Thưa các vị, mượn buổi lễ mừng công của Giám đốc Ân và Cố vấn An, tôi cũng rất vui mừng, thông báo với mọi người chuyện!”, đến đây, ta chợt dừng lại, đợi sau khi mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên mình, ta mới chầm chậm từng chữ : “Tôi muốn tuyên bố với mọi người tin, tôi và đồng nghiệp ở phòng Kế hoạch đính hôn, ngày mai, chúng tôi mở bữa tiệc nho , mời tất cả mọi người đến chung vui!”.

      Chuyện Bạch Đào Ninh theo đuổi Vương Nhã Khả là việc cả công ty đều biết. Cảnh cầu hôn vào mấy hôm trước cùng hoa tươi được đưa đến hằng ngày vẫn còn đọng lại trong ký ức mọi người. Tất cả đều phá lên cười, có người bắt đầu tìm kiếm chỗ ngồi của Vương Nhã Khả.

      Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ định trở về chỗ ngồi, nghe thấy những lời đó, cũng ngước mắt lên nhìn Bạch Đào Ninh.

      Bạch Đào Ninh cười : “Mọi người nhất định cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc đồng nghiệp của phòng Kế hoạch là ai đúng , tôi xin thông báo với mọi người, ấy chính là…”.

      Trong khi tất cả mọi người đều cảm thấy câu trả lời nằm trong dự liệu của mình, Bạch Đào Ninh lại từ từ chầm chậm từng chữ từng chữ: “ ấy… chính là… Cát Đằng”, xong, ta tươi cười rạng rỡ vẫy tay chào mọi người đứng dưới bục. Cát Đằng cười đến mức khép nổi miệng, ba bước, hai bước, rồi bước tiến phía bục.

      Mọi người ai nấy đều “Ồ” lên kinh ngạc. Kết quả này hoàn toàn bất ngờ, nằm ngoài dự liệu của họ, người cầu hôn mấy ngày trước và người đính hôn của ngày mai lại phải là . Tất cả đều biết bạn tại của Bạch Đào Ninh là Vương Nhã Khả, nhưng ta lại tuyên bố trước mặt tất cả đông đảo đồng nghiệp là đính hôn với Cát Đằng. Đám đông bên dưới đều kinh hoàng thất sắc, mọi ánh mắt nhất loạt đổ dồn về phía Vương Nhã Khả.

      Ân Tấn Minh vốn định ngồi xuống, sau khi nghe thấy vậy lại đứng lên.

      Bạch Đào Ninh nắm tay Cát Đằng, tươi cười rạng rỡ, tiếp: “Trước đây tôi như kẻ lần đường lạc lới, đắm mình trong u mê. Bây giờ, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại. Trước mặt tất cả mọi người có mặt ở đây, tôi biết mình lựa chọn đúng. Cảm ơn ủng hộ của mọi người, mọi người cùng chúc phúc cho chúng tôi nhé!”.

      Nếu bảo Bạch Đào Ninh tuyên bố đính hôn với Vương Nhã Khả, cùng lắm trong sâu thẳm trái tim Ân Tấn Minh cũng chỉ cảm thấy bị thứ gì đó đâm phải, vô cùng đau đớn mà thôi. Nhưng, ta lại tuyên bố trước mặt mọi người như vậy, ta ràng là muốn sỉ nhục Vương Nhã Khả.

      Đính hôn phải là kết hôn, cho nên, ta có thể nhất thời tìm người bằng lòng phối hợp để diễn trò. Nhưng, trước chứng kiến của tất cả mọi người Vương Nhã Khả sao có thể chịu đựng được cú sốc này?

      Ánh mắt Ân Tấn Minh hướng về phía Vương Nhã Khả, cúi gằm đầu, tựa như hề nghe thấy chuyện gì. Chẳng biết là vì quá đau lòng, quá buồn bã nên cúi đầu thấy như thế hay là vấn chẳng thèm để tâm đến chuyện này,

      Đột nhiên Ân Tấn Minh cảm thấy luồng nộ khí bốc từ chân lên đầu, lớn tiếng hét lên: “Bạch Đào Ninh, có ý gì vậy?”.

      Bạch Đào Ninh cười híp mắt, cố ý ôm chặt vai Cát Đằng hơn, dùng giọng điệu châm chọc, nhưng cũng lộ vẻ khiêu khích và gây hấn, : “Giám đốc Ân, xem ra giọng tôi chưa đủ lớn. Để tôi lại lần nữa nhé. Tôi tôi đính hôn với Cát Đằng, tôi cảm ơn mọi người chúc phúc cho chúng tôi!”.

      Ân Tấn Minh gào lên tức tối: “Bạch Đào Ninh, nên có trách nhiệm với lời của mình. Mấy ngày trước còn cầu hôn với người, hôm nay lại đính hôn với người khác, có ý gì đây hả?”.

      “Chẳng có ý gì cả, đó chẳng phải là quan niệm cái đẹp của tôi trở lại bình thường rồi sao?, Bạch Đào Ninh cười nham hiểm, “Tôi thấy, đính hôn với người ly hôn sao bằng người chưa kết hôn được. xem có đúng ?

      Có người nhếch mép cười mỉa, Ân Tấn Minh quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười đó xuất mặt An Thư Mỹ. hùng hổ bước lên bục, chẳng chẳng rằng thưởng ngay cho khuôn mặt Bạch Đào Ninh cười đấm. Bạch Đào Ninh ngã lộn ra bục, sau đó Ân Tấn Minh bước xuống.

      Trần Tử Nam vốn muốn xem tiếp trò hay nhưng thấy Ân Tấn Minh động thủ liền trầm giọng thét: “Tấn Minh!”.

      An Thư Mỹ lại càng kinh hoàng thất sắc. ta vốn cũng định xem trò hay sắp diễn ra nhưng lại bất ngờ khi thấy Ân Tấn Minh phản ứng mạnh như vậy. dự cảm lành như trào ra, ta vội bước đến giữ tay lại, : “Tấn Minh!”.

      Ân Tấn Minh nhàng gạt tay ra, bước đến kéo Vương Nhã Khả rồi quay người rời .

      Tất cả xảy ra quá bất ngờ, Vương Nhã Khả trong tâm trạng lờ mờ bị Ân Tấn Minh kéo ra ngoài. Gió lạnh bên ngoài thổi tới bất giác khiến định thần trở lại. Ân Tấn Minh kéo quá mạnh, theo bản năng vùng vẫy, cũng dần bình tâm trở lại, nới lỏng tay hơn.

      Vương Nhã Khả xoa xoa cổ tay bị Ân Tấn Minh nắm chặt, : “ quá kích động rồi, tối này là bữa tiệc mừng công của đấy”.

      “Tiệc mừng công gì chứ?”, Ân Tấn Minh rút ra điếu thuốc, đưa lên miệng, sau đó lấy bật lửa ra châm,
      Hít sâu hơi rồi nhả ra để khói thuốc bay trong đêm đông rồi mới : “Để họ giày vò có”.

      “Trước mặt bao nhiêu người trong công ty lại đánh người, mà lại vì tôi mà ẩu đả, bảo An Thư Mỹ còn mặt mũi nào nữa?” mọi suy nghĩ của Vương Nhã Khả trở lại bình thường. dũng cảm của Ân Tấn Minh khiến cũng có vài lần cảm kích, nhưng chính vì thế lại muốn gây thêm phiền phức cho .

      Ân Tấn Minh lạnh lùng : “Chuyện tôi đánh người có liên quan gì đến ta chứ?”

      Vương Nhã Khả ngồi ở bồn hoa bên đường, ngước mắt nhìn Ân Tấn Minh đứng hút thuốc, : “Hôm nay phải đính hôn với vô ấy, thế mà lại kéo tôi bỏ ra ngoài, như thế hay. quay lại đó !”

      Ân Tấn Minh quét ánh mắt sắc nhọn nhìn Vương Nhã Khả, lạnh lùng : “Ai tôi đính hôn với ta? Có rất nhiều thứ mờ ám, tôi cũng muốn bị đính hôn, chuyện tình cảm thể đem ra mà đổi chác được!”

      “Vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với ? Lúc đó lại kéo tôi ra ngoài, người biết lại cho rằng chúng ta vẫn còn vương vấn dứt! Cho dù đính hôn, cũng nên bỏ ra ngoài như thế. cũng phải giữ thể diện cho An Thư Mỹ, thể diện cho Trần tổng nữa chứ.”

      “Sao có thể lo chuyện của người khác được. Việc tôi làm cần phải báo lại ai.” Ân Tấn Minh hằn học , “ xem, giao du với loại người nào đấy? Bảo tránh xa ta ra nghe, bây giờ tự chuốc nhục vào thân!”

      Vương Nhã Khả mặt mày biến sắc : “Thế nào gọi là tự chuốc nhục vào thân? Tôi vẫn thấy bình thường, ai bảo kéo tôi ra ngoài làm gì?”

      …”, Ân Tấn Minh tức trợn tròn mắt, chằm chằm nhìn Vương Nhã Khả, “Người như có lương tâm hả? Bị người ta làm nhục như thế, tôi giúp đỡ , cảm động thôi, lại còn chất vấn tôi?”

      “Đó mà cũng gọi là nhục sao?” Vương Nhã Khả cười lạnh , “Mấy tháng trước, mọi người trong công ty truyền tai nhau về mối quan hệ mờ ám giữa và An Thư Mỹ khiến tôi dám ngẩng mặt lên, như thế gọi là gì?”

      Ân Tấn Minh tức giận phừng phừng : “Vương Nhã Khả, tôi sớm với là tôi và ta có gì. Đàn bà phiền phức, lúc nào cũng đa nghi. Người ta có lòng tốt mà biết đường báo đáp lại!”

      “Ai biết được có đúng là tốt hay đâu? ràng là cố tình né tránh, việc co kéo tôi . muốn đính hôn với An Thư Mỹ, sợ ta trói lại, cho nên mới nhân cơ hội đó mà lôi tôi ra ngoài, dùng tôi làm bia đỡ đạn chứ gì?”

      “Đúng là tôi sai lầm khi giúp .” Ân Tấn Minh hằm hằm ném toẹt điếu thuốc xuống đất, dùng chân giày xéo. tức đến nổ đom đóm mắt, trước mặt bao nhiêu người mà cho Bạch Đào Ninh mắt thâm mày tím, giờ lại bị chỉ trích như thế, : “Vương Nhã Khả, nếu tôi còn quản chuyện của nữa, tôi phải họ Ân!”

      “Ai cần quản? cho rằng thế giới của tôi đứng im sao? Đừng cho mình là hùng đầu đội trời chân đạp đất nữa !”

      Vương Nhã Khả cũng ngùn ngùn lửa hận kém. cho rằng hành động đó của Bạch Đào Ninh là sỉ nhục mình, vì quá hiểu về mối tình này. Chuyện xảy ra chiều nay khiến chuẩn bị tâm lí rồi. Nhưng Ân Tấn Minh chỉ trích như thế, thể nào chịu đựng được.

      nhờ giúp đỡ, cho nên cũng chẳng cần phải cảm kích. cho rằng bỏ ra về như thế là giữ thể diện cho sao? Còn vì thế mà chỉ tay hất hàm sai khiến sao? có thể to tiếng với sao? chịu được điều đó.

      Ân Tấn Minh như quả bom nổ chậm, người tốt bụng bất chợt biến thành kẻ lòng lang dạ sói, đây mới gọi là tự chuốc nhục vào thân. vẫy tay gọi taxi, Vương Nhã Khả cũng vẫy tay gọi taxi.

      chiếc taxi chạy đến, hai người bên trái bên phải, cùng nhau mở cửa bước lên xe. Sau khi ngồi ngay ngắn ổn định mới quay đầu sang nhìn đối phương. Cả hai đều mặt mày tối sầm, Vương Nhã Khả tức giận : “Ân Tấn Minh, thể phong độ đàn ông chút được ? Tranh taxi với phụ nữ, mặt dày đến thế sao?”

      Ân Tấn Minh vốn định xuống xe, nhưng nghe thấy những lời như thế bất giác nhếch miệng châm chọc lại: “Cũng phải xem người đó là ai, đổi lại là người khác tôi nhường ngay. ? Tôi nhường.”

      “Tôi lên xe trước, xuống mau!”

      “Người xuống xe là mới đúng, tôi mới là người lê xe trước!”

      “Hai vị có thể xuống xe cải nhau được ? Tôi còn phải kiếm cơm!” hai người nhất quyết xuống xe, tài xế taxi cuối cùng nhịn được thêm nữa, : “Hai vị đâu vậy, biết đâu tiện đường, cùng luôn.”

      Đợi thông báo địa chỉ xong, hai người đều về nhà, tài xế taxi phá lên cười : “Cùng ở chỗ à, thôi đừng tranh cãi nữa, chuyến thôi!”
      Last edited by a moderator: 1/3/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      33.2

      Hai người vẫn phục, hằm hằm tức giận, người dõi mắt sang bên phải, người hướng mắt sang bên trái. Tài xế taxi cảm thấy bầu khí vô cùng kỳ lạ, liền mở CD.

      Ngập trong tiếng nhạc, nỗi kích động của hai người cũng dần dần dịu xuống.

      Đến nơi, hai người xuống xe, tài xế nhìn Ân Tấn Minh, rồi lại quay sang Vương Nhã Khả, hai người đều trả tiền, còn chia đôi mỗi người nửa. Tài xế taxi lẩm bẩm mình : “Vợ chồng cãi nhau chính là thế này đây. Lúc cãi nhau thi đối phương chẳng khác nào cái gai trong mắt, chọc cho đối phương chảy máu rụt tay lại. Hai con hổ cắn nhau kiểu gì cũng con què con cụt, đúng là tự mình làm khổ mình thôi!”.

      Tài xế taxi nhận ra họ là vợ chồng? Ân Tấn Minh ngoái đầu lại nhìn, taxi nổ máy rồi.

      Hai người im lặng chẳng chẳng rằng bước vào đại sảnh, cùng vào thang máy, người đứng bên trái, người tựa bên phải, ánh mắt hề giao nhau.

      Đến cửa nhà, Ân Tấn Minh rút chìa khóa ra mở cửa. Sau khi vào trong, cửa đóng, Vương Nhã Khả cũng bước theo sau, tiện tay đóng cửa. Ân Tấn Minh bật đèn tường, Vương Nhã Khả bật đèn treo.

      Ân Tấn Minh về phỏng ngủ của mình, Vương Nhã Khả cũng về phòng ngủ.

      Sau khi Ân Tấn Minh về phòng ngủ liền nằm lên giường. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, cần phải suy nghĩ lại tất cả mọi việc. Nhưng vừa rồi lại bị Vương Nhã Khả gây rối như thế, mấy việc quan trọng đều quên sạch.

      Vương Nhã Khả sau khi về phòng ngủ ngồi lên giường, nghĩ ngời, lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách ra, gọi cho Tiểu Trương. Tiểu Trường là thư ký của phòng Kế hoạch. muốn biết tình hình sau đó của buổi khiêu vũ, ngoài Tiểu Trương ra chẳng biết hỏi ai.

      Tiểu Trương báo cáo tình hình cho Nhã Khả biết, Trần tổng nổi trận lôi đình, An Thư Mỹ vô cùng tức tối, Bạch Đào Ninh cũng hằm hằm nổi giận, tóm lại, bầu khí tan tành. Đúng lúc đó Giám đốc phòng Hành chính phát huy tài năng hót hay như khướu của mình, kêu gọi mọi người hòa vào cuộc vui nên vù chút chuyện đó mà chán nản, cố gắng để buổi khiêu vĩ trở nên tẻ nhạt. Nhưng, Trần tổng và An Thư Mỹ đều nhanh chóng rời .

      Cúp điện thoại, Vương Nhã Khả chau mày. Chuyện xảy ra ngày hôm nay vượt quá tầm kiểm soát, cho nên mọi thứ mới thành ra như vậy. Tất cả là vì Bạch Đào Ninh tuyên bố đính hôn với Cát Đằng.

      Tại sao Bạch Đào Ninh phải vội vàng tuyên bố đính hôn với Cát Đằng như thế? Vả lại còn tuyên bố đúng vào thời điểm đó? Mục đích của ta là hạ nhục đúng rồi, nhưng chỉ là nhân viên quèn, sỉ nhục có lợi gì chứ?


      Ân Tấn Minh ngồi dậy, đắm mình trong dòng suy nghĩ, đột nhiên tía sáng lóe lên trong đầu khiến như bừng tỉnh. Đúng là có chút kích động, kích động đó nằm trong kế hoạch được tính toán trước của kẻ khác.

      Nếu đúng như nghĩ, từ khi bắt đầu, Bạch Đào Ninh theo đuổi Vương Nhã Khả phải vì lòng, mà có mục đích, đó chính là nhằm đối phó với vì chức Phó tổng giám đốc kia.

      Đúng lúc chuyện hôn nhân giữa và Vương Nhã Khả xảy ra vấn đề, Bạch Đào Ninh lập tức nhàng chen chân vào. Đó chính là lúc tâm trạng Vương Nhã Khả cảm thấy đơn nhất. Thế nên còn nghi ngờ gì nữa, thời điểm mà ta lựa chọn để xuất là thích hợp nhất để lấp chỗ trống trong lòng .

      Nhưng đó chỉ là bước đầu tiên. ta theo đuổi Nhã Khả phải là vì muốn kết hôn với , hay cách khác là Bạch Đào Ninh luôn chờ đợi cơ hội để có thể tấn công . ta đợi lâu như vậy, cuối cùng thời cơ cũng đến, chính là buổi tiệc mừng công tối hôm nay.

      Trước mặt đông đảo tất cả mọi người trong công ty, ta tuyên bố người mà ta đính hôn là Cát Đằng mà phải Vương Nhã Khả. Khi ta mồm năm miệng mười rằng quan niệm về cái đẹp của ta trở lại bình thường, người ta sỉ nhục chỉ là Vương Nhã Khả, mà còn cả Ân Tấn Minh.

      Dù Ân Tấn Minh có cố gắng đến đâu bản thân cũng thể kiềm chế, mà điều ta cần chính là thể kiềm chế ấy.

      Trước tình thế đó, Ân Tấn Minh nhất định bất chấp tất cả, kể cả cái gọi là buổi lễ đính hôn với An Thư Mỹ. Mối quan hệ giữa An Thư Mỹ và Trần tổng, nhất định ta cũng biết.

      Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ đính hôn thành, Trần tổng nhất định nổi giận đùng đùng, An Thư Mỹ cũng thêm phần tức giận, như thế, thái độ của họ đương nhiên lạnh nhạt và thờ ơ với Ân Tấn Minh. Mà lúc đó, Bạch Đào Ninh nhất định thừa cơ tiến tới, vị trí Phó tổng giám đốc, loại bỏ được Ân Tấn Minh rồi còn ai đây?

      Kế hoạch được sắp đặt chu đáo, dù ban đầu Vương Nhã Khả có đồng ý lời cầu hôn của ta hay , dù ta có cùng lên giường với Nhã Khả hay cũng chỉ là đối tượng mà ta lợi dụng mà thôi. chỉ là quân cờ, là vật hy sinh trong tay ta.

      cho cùng, có lẽ là vì Ân Tấn Minh và Vương Nhã Khả từng có quan hệ, nếu phải vì Bạch Đào Ninh cũng lợi dụng như thế. Từ điểm này có thể thấy, làm liên lụy đến .

      Ân Tấn Minh chau mày, bàn tay nắm chặt nắm đấm.

      Lúc đó, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, Ân Tấn Minh ngồi dậy, mở điện thoại lên xem, dòng tin nhắn đó viết: “Bạch Đào Ninh lợi dụng tôi để bôi xấu mối quan hệ giữa với An Thư Mỹ và Trần tổng. bị mắc lừa rồi, nếu muốn chết vì nhục, mau nghĩ cách mà cứu vãn tình thế!”.

      Tin nhắn đó là Vương Nhã Khả gửi.

      Ân Tấn Minh chăm chú nhìn mẩu tin nhắn đó đúng hai phút, từ từ nở nụ cười, tự lẩm bẩm mình: “Cũng ngốc lắm!”.
      Nhưng nghĩ đơn giản quá, cứu vãn tình thế? Làm thế nào để cứu vãn tình thế đây? Nếu cứu vãn dễ dàng như thế Bạch Đào Ninh cũng cần tốn quá nhiều công sức và thời gian cho kế hoạch này như vậy.

      Tin nhắn thứ hai của Vương Nhã Khả lại được gửi đến: “Có lẽ hối hận. Tôi rất xin lỗi, nhưng, tôi giúp gì được !”

      Sắc mặt Ân Tấn Minh chợt lạnh tanh, từ kẽ răng phát ra hai chữ: “Dở hơi!”

      Ân Tấn Minh kéo Vương Nhã Khả ra khỏi buổi khiêu vũ là muốn rời khỏi nơi lắm chuyện thị phi ấy. Lúc đó là nhất thời tức giận, giờ nghĩ lại cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy, giống như loại bản năng, chẳng nghĩ ngợi gì, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn bị tổn thương.

      Giờ nghĩ lại, lúc đó, đúng là trở thành tiêu điểm tập trung mọi ánh nhìn của tất cả đám đông. Đúng như Vương Nhã Khả , mọi người đều nghĩ rằng họ vẫn còn vương vấn với nhau.

      Hai người vẫn còn vương vấn nhau sao? Ân Tấn Minh biết, chỉ biết rằng nếu chuyện đó lặp lại lần nữa, cũng hành động như vậy, kéo Vương Nhã Khả rời . Tuy người phụ nữ này từ đầu đến cuối hề cảm kích trước hành động của , ngược lại, còn chê cười châm chọc, oán hận .

      Dường như cuộc sống quanh họ chỉ có cãi cọ, chỉ trích, châm chọc và đay nghiến nhau, ngay đến câu tốt, hành động đẹp, thái độ chan hòa cũng cực kỳ hiếm thấy. Trước đây chưa thử ly hôn cũng như vậy, giờ thử ly hôn rồi, hai người hoàn toàn chẳng còn mối quan hệ gì nữa, vẫn như thế.

      Tại sao Vương Nhã Khả lại gửi hai tin nhắn vừa rồi? Ân Tấn Minh lại liếc mắt qua nhìn chiếc di động, khóe môi bất giác nở nụ cười giễu. Hai người sống chung dưới căn nhà, cách nhau chỉ bức tường, thế mà phải mượn điện thoại để liên lạc.

      Trong mẫu tin mà Vương Nhã Khả gửi dường như chứa quan tâm. Dường như hề để tâm đến chuyện mình bị hạ nhục, ngược lại, lo sợ gặp phải tất cả những chuyện đó.

      Ân Tấn Minh quẳng chiếc điện thoại lên giường, tháo cà vạt ra rồi treo vào tủ quần áo, lại nhìn thấy chiếc cà vạt đêm qua vẫn còn được treo trong tủ. Ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc cà vạt nhăn nheo như sợ dây thừng đó, khẽ mỉm cười, nụ cười vương hài hước và vui vẻ.

      thực như trò đùa vậy, Vương Nhã Khả nghĩ chiếc cà vạt của là gì biết? Là sợi dây leo núi hay là ngọn cỏ cứu mạng? Nắm chắc như thế, dù có chuyện gì cũng lỏng tay.

      Ân Tấn Minh bước ra ngoài, đến phòng khách, trong phòng khách chẳng có ai, Vương Nhã Khả vẫn ở phòng ngủ.

      ngập ngừng giây lát, bước đến trước phòng ngủ của , lịch gõ cửa, tựa như nhân viên marketing đến chào hàng vậy, mặt luôn nở nụ cười niềm nở thân thiết.

      Vương Nhã Khả mở cửa, vô cùng kinh ngạc nhìn Ân Tấn Minh từ xuống dưới lượt hỏi: “ bị bệnh gì chứ? Hay là dây thần kinh điều chỉnh nét mặt bị đơ rồi?”

      Ân Tấn Minh vẫn tươi cười rạng rỡ như hoa nở, : “ nhầm, nhầm, nếu là giả tôi đổi lại cho quý khách.”

      uống nhầm thuốc rồi ha?” Vương Nhã Khả càng thấy kỳ quái, nhìn cứ như người ngoài hành tinh vừa đáp xuống trái đất vậy, ngập ngừng giây lát mới : “Có chuyện gì?”

      “Chúng ta chuyện !”

      “Chuyện gì? Có chuyện gì hay muốn hả?” Vương Nhã Khả trợn mắt nhìn định đóng cửa.

      Ân Tấn Minh vội đưa tay giữ của lại, nờ nụ cười vô cùng chân thành, : “Nhã Khả, là tôi muốn xin lỗi . Có chuyện này tôi muốn bàn với .”

      Nghe những lời mới khách sáo làm sao, thái độ cũng rất thành khẩn, Vương Nhã Khả ngập ngừng giây lát, : “Được, thay đồ.” Bây giờ Ân Tấn Minh muốn chuyện với , thể mặc đồ ngủ ra mà chuyện được, phải ăn mặt đàng hoàng chút.

      Ân Tấn Minh luôn giữ nụ cười mặt : “Vậy cũng đượ, tôi pha cà phê đợi .”

      Vương Nhã Khả nhướn mày, khóe miện khẽ nhếch, vui mừng, : “Ân Tấn Minh, phải chăng hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây? Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng muốn với tôi mà phải nghiêm trang chỉnh tề thế này?”

      Nếu là bình thường, Ân Tấn Minh lập tức bĩu môi châm chọc, nhưng lúc này, vẫn điềm nhiên nở nụ cười hớn hở, : “Tôi luôn lịch lễ phép như thế mà. Chỉ là trước đây thể trong lòng, còn lúc này tung ra ngoài thôi!”

      Vương Nhã Khả cười cười nhìn Ân Tấn Minh rồi đóng cửa.

      Ân Tấn Minh lập tức pha hai cốc cà phê hòa tan rồi bê ra bàn. Vương Nhã Khả thay bộ đồ ngủ bằng trang phục thoải mái mặt ở nhà, ràng rất thư thái, rất mới mẻ nhưng cũng vô cùng thân thiết.

      Ân Tấn Minh chỉ vào cốc cà phê, : “Cà phê hòa tan, thử trước !”

      Vương Nhã Khả cười, : “Tôi cũng hi vọng lại có thể pha cốc cà phê phin. Được rồi, có chuyện gì muốn với tôi?”
      Last edited by a moderator: 1/3/15

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 34.1: Chẳng thể nào quay lại được như trước kia

      Hai người ngồi chếch nhau góc chín mươi độ, cách nhau cũng khác gần, Ân Tấn Minh cười : “Lâu rồi chúng ta chuyện nghiêm túc thế này, Nhã Khả, có hai việc muốn với , là việc công, là việc riêng, muốn nghe chuyện gì trước?”.

      Vương Nhã Khả bê cốc cà phê lên nhấp hớp, mắt chớp chớp, cười gian xảo : “ cảm thấy tôi muốn nghe chuyện gì trước hãy chuyện đó !”.

      Ân Tấn Minh tiếp lời: “Tôi biết có hứng thú với chuyện ở công ty, nhất là những chuyện đấu đá tranh giành quyền lực. Vậy tôi chuyện riêng trước nhé! Chuyện của và Bạch Đào Ninh, tôi rất lấy làm tiếc!”.

      Vương Nhã Khả cau mày, : “Chuyện của tôi khiến chõ mõm vào, tôi cần!”.

      Ân Tấn Minh xua tay, vội : “Tôi biết, tôi biết, có thể giúp tôi làm bác sĩ tâm lý lần, nghe tâm trong lòng tôi được ?”.

      “Tại sao tôi phải giúp ?”, Vương Nhã Khả liếc ánh mắt lạnh lùng về phía , “Tôi có nghĩa vụ đó đâu!”.

      “Đương nhiên là có nghĩa vụ đó, nhưng dù sao chúng ta cũng là hàng xóm, thể nhẫn tâm nhìn thấy chết mà cứu chứ? Hơn nữa, ngoài ra, tôi cũng chẳng biết phải với ai nữa!”

      Vương Nhã Khả nhếch mép cười, mặt giả bộ vẻ chẳng thèm quan tâm, nhưng lòng thầm vui sướng, vì thế vờ cao thượng : “ ràng biết có người đứng đằng sau, vậy sao còn kích động như thế?”.

      Ân Tấn Minh thở dài : “Thấy bao nhiêu người cười như thế, tôi thể khoanh tay đứng nhìn được!”.

      Vương Nhã Khả chợt thấy ấm lòng, ánh mắt dịu dàng hiền hòa nghiêng nhìn khuôn mặt của Ân Tấn Minh. bỗng nhận ra thực ra Ân Tấn Minh luôn quan tâm đến mình, ví như buổi tối hôm trước chưa về, vội gọi điện thoại rồi phải chịu chế giễu của Lư Hiểu Dương, ví dụ như khi tham gia vụ ly hôn của Chương Tây, điện thoại tắt máy, cũng vẫn luôn gọi điện cho

      Gần đây nhất là tối hôm qua, ở Encounter, hoàn toàn có thể bỏ mặc , nhưng lại lặn lội mười giờ đêm đến đó đưa về, tuy những lời tỏ vẻ quan tâm là vì sợ bị nhiễm AIDS liên lụy đến .

      Rồi bữa sáng nau, biết say chẳng muốn ăn gì, còn chủ động mua bữa sáng đạm bạc cho riêng .

      Sau đó đến buổi khiêu vũ, trước mặt đông đảo mọi người trong công ty, thấy chịu nhục, mà đánh Bạch Đào Ninh, còn vì mà đắc tội với Trần tổng và An Thư Mỹ.

      Nghĩ như thế, con tim Vương Nhã Khả bất giác trở nên yếu mềm. Đúng lúc đó Ân Tấn Minh ngẩng đầu lên, vội di chuyển ánh nhìn, miễn cưỡng : “Cảm ơn. Thực ra tôi cũng chẳng có gì, vì từ đầu đến cuối, tôi và ta cũng nằm hai đường thẳng song song, ta sỉ nhục được tôi đâu. Còn , sắp tới định thế nào?”.

      Ân Tấn Minh mỉm cười tươi tắn, lồ vẻ bình chân như vại : “Tôi cũng chẳng có vấn đề gì, cùng lắm là từ chức, có hai công ty đến tìm tôi rồi. Nhưng, tôi muốn điều tra cho , sau đó báo cáo cho Trần tổng biết chuyện này. Ngoài ra, tôi cũng muốn xem, phản ứng của Trần tổng trước vụ việc tối qua như thế nào?”.

      Vương Nhã Khả nhìn , định lại thôi. Ân Tấn Minh nhận ra quan tâm trong đáy mắt , liền cười an ủi: “Ngày mai nhất định vài chuyện đồn thổi ở công ty, đừng để bụng nhé”.

      Vương Nhã Khả gật đầu, tiếp đó mỉm cười dịu dàng.

      Ân Tấn Minh thấy lạ, liền hỏi: “ cười gì thế?”.

      Vương Nhã Khả chăm chú nhìn , nhướn mày : “Chỉ là tôi cảm thấy hơi đặc biệt, hơi kỳ lạ, cho nên muốn cười thôi”.

      Ân Tấn Minh thấy khó hiểu, hỏi lại: “Có gì đặt biệt, có gì kỳ lạ? nghe thử coi”.

      Vương Nhã Khả liền cười, liếc mắt nhìn Ân Tấn Minh, ánh mắt sáng trong như pha lê, rất cảm khái : “Tấn Minh, xem bao lâu rồi chúng ta ngồi chuyện giống như lúc này?”.

      Ân Tấn Minh chợt giật mình, nghĩ lại cũng buồn cười, : “Cũng lâu lắm rồi, chẳng tại sao chúng ta lại đến mức phải thử ly hôn nữa!”.

      “Đúng vậy, mỗi lần về nhà sắc mặt đều xám xịt, ở trong nhà lúc nào cũng phải kiềm chế, cho nên tôi chịu đựng được mới cãi nhau với . cứ như lúc này, giống như chúng ta là bạn vậy, dốc bầu tâm với tôi, sao tôi có thể cãi nhau với được chứ?”

      cũng như vậy , chỉ cần chịu ấm ức nào có thể mấy ngày liền chẳng thèm để ý đến tôi, sắc mặt cũng lạnh như băng vậy. Ở công ty, tôi thấy áp lực lắm rồi, về nhà lại càng thấy áp lực hơn, thử hỏi làm sao có tâm trạng thoải mái được chứ?”

      “Còn nữa, lúc đó tôi nghĩ đến cảnh lịch lễ phép nhã nhặn với đồng nghiệp ở công ty, nhưng với tôi lại chẳng bằng người dưng nước lã, tôi cảm thấy cực kỳ thoải mái. xem, có thể cười với bất kỳ người nào, tại sao đối với tôi lại thể niềm nở được?”, nhắc lại chuyện trước đây, Nhã Khả cảm thấy vô cùng ấm ức, vì nhẫn nhịn được thêm nữa nên bắt đầu trách mắng.

      chung lúc đó tôi nghĩ là trước mặt tất cả mọi người trong công ty đều là người ngoài, cho nên cần phải giữ gìn hình tượng. Nhưng là người thân thiết nhất, nên cần phải lúc nào cũng mỉm cười giống như trước mặt người trong công ty. Nếu mệt mỏi lắm, như thế ở nhà và ở công ty giống nhau sao?”, Ân Tấn Minh cười “khì khì” .

      “Đúng vậy, mọi áp lực và mệt mỏi trong công việc đều mang về nhà xả lên người tôi. Tôi cũng làm, cũng có công việc, lúc đầu còn cho rằng vì quá mệt mỏi nên tôi cố gắng thay đổi tình hình, nhưng vốn chẳng bao giờ bận tâm, ngay đến ngày kỷ niệm kết hôn cũng quên. Sinh nhật càng chẳng phải bàn, sau khi kết hôn có bao giờ tổ chức sinh nhật cho tôi đâu!”

      “Đó là những việc tôi sai. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng chúng ta là vợ chồng, những thứ nhặt như vậy đâu cần chú ý đến. Cho nên ba sinh nhật trước, chưa lần nào tôi tặng quà cho . Sau này khi chúng ta có nhiều thời gian bên nhau hơn, bù đắp cho ”. lâu trước đây, khi tổ chức sinh nhật cho An Thư Mỹ tại Thạch Gia trang, Ân Tấn Minh cũng tự nhắc nhở mình như vậy. Lúc đó, trong sâu thẳm con tim trào ra niềm chua xót, đau đớn khó diễn tả thành lời. tự cười giễu mình tiếp: “Bây giờ, bây giờ tôi muốn bù đắp cho , chắc cũng còn cơ hội nữa rồi!”.

      Vương Nhã Khả trầm giọng vẻ tủi thân: “Thực ra, tôi cũng phải người nhen như thế, vì chuyện như vậy mà cãi nhau với . Chỉ là tôi thấy phục. Tôi thấy quá gia trưởng, mà những gia trưởng, còn có lòng tự ái rất cao, nhất định muốn mua bằng được căn nhà ở vị trí này, cách trang trí trong nhà cũng đều theo sắp đặt của . cho rằng nỗ lực làm việc kiếm tiền chính là trách nhiệm đối với gia đình, nhưng tôi phải là món đồ. nghĩ tôi là người phụ nữ, nhưng trong nhà lại là thiếu phụ đúng ? Tôi là phụ nữ trong thời đại mới, tôi có thể vì mà học nấu ăn, làm người nội trợ, nhưng

      Tôi làm được thiếu phụ, tôi chịu được thái độ tôn trọng tôi, hiểu ?

      Ân Tấn Minh tự phản tỉnh bản thân khi nghe những lời Vương Nhã Khả . Còn nhớ khi kết hôn, Vương Nhã Khả có biệt tài nấu mỳ thành cháo. Nhưng sau đó năm, có thể dễ dàng làm được bảy tám món ăn, còn có cả những món đầy đủ hương sắc, sơn hào hai vị. Hai năm sau, dường như toàn bộ đặc sản của dân tộc Hán và dân tộc Mãn cũng đều có thể làm được.

      Có thể thấy ràng Vương Nhã Khả vì gia đình mà tốn ít công sức, còn , từ trước đến nay lại chưa từng để tâm đến chuyện đó. cảm thấy chuyện phụ nữ vào bếp nấu cơm là đạo lý hiển nhiên, cho nên, cứ yêm tâm thoải mái mà hưởng thụ, còn chuyện vì sao Vương Nhã Khả học nấu ăn lại chẳng thèm quan tâm. Bây giờ nghĩ lại, bản thân đúng là quá gia trưởng.

      cảm thấy vô cùng xấu hổ, miễn cưỡng giải thích hành động của mình: “Thực ra phải là tôi tôn trọng , chỉ là tôi cảm thấy giữa vợ chồng cần phải như thế. Tôi chăm chỉ làm việc để hy vọng thay đổi cuộc sống tại, đó là cách vì vợ vì gia đình, đúng là cách nghĩ của tôi quá hời hợt.”

      Vương Nhã Khả chợt cảm thấy trái tim chua xót, mắt bất giác thoáng đỏ. Bình thường dễ rơi lệ như thế, nhưng lúc này thực muốn khóc. Tất cả nỗi ấm ức trước đây dường như chỉ đợi cơ hội này mà trào ra. Những lời dịu dàng, và chân thành của Ân Tấn Minh giống như con kênh khơi dòng cho dòng lệ từ từ chảy xuống.

      Nhưng kiềm chế, vì đột nhiên nhớ ra, tại mối quan hệ giữa và Ân Tấn Minh chỉ là hàng xóm, phải là vợ chồng. Ân Tấn Minh có nghĩa vụ phải nghe trách mắng và nhìn khóc.

      Vả lại, người khác càng lý với càng phải kháng, ghét nhất những người cứ hay lải nhải. Nhưng bây giờ Ân Tấn Minh tự trách mình khiến cũng bắt đầu tự phản tỉnh.

      Đúng là Ân Tấn Minh quá đáng, nhưng phải đúng hết. Hơn nữa, lúc này những lời đó có tác dụng gì? có cuộc sống của , cũng có cuộc sống của riêng mình.

      Cũng chẳng lâu nữa, họ chính thức làm thủ tục ly hôn. đính hôn với An Thư Mỹ. An Thư Mỹ xinh đẹp, lại quý như vậy, còn có thể giúp đỡ phát triển nghiệp, đó là lựa chọn tốt nhất với . Còn , cũng tiếp tục hành trình xem mặt mà mẹ sắp đặt.

      Họ mãi bước hai đường thẳng song song, bao giờ có điểm giao nhau. Đối với nửa kia của mình có thể hết mọi chuyện trong lòng, nhưng với bạn bẻ thông thường thể trút hết ra được.

      Sau khi nghĩ đến đó, Vương Nhã Khả lập tức giấu nỗi tủi hờn trong lòng mình, ngước cặp mắt đỏ nhìn Ân Tấn Minh và : “Thực ra tôi cũng có điều phải. Bây giờ mọi thứ đều là quá khứ rồi, chúng ta cũng nên bàn tán nhiều nữa. Cảm ơn giúp tôi, tôi sao đâu.”

      Ân Tấn Minh cũng cảm thấy đau lòng, khoảnh khắc đó đột nhiên nhớ đến lời của người tài xế taxi, và Vương Nhã Khả vì tình mà lấy nhau, nhưng sau khi lấy nhau, cả hai lại thể bao dung và nhẫn nại được, lúc nào cũng tranh cãi, chẳng ai chịu nhường ai, kết quả cả hai đều bị tổn thương. Đúng là tự mình làm mình khổ.

      Con tim nhói đau, những lời giấu trong lòng bấy lâu kiềm chế được bất giác thốt ra khỏi miệng: “Nhã Khả, chúng ta…có thể làm lại từ đầu ?”

      Vương Nhã Khả sững người, : “Làm lại từ đầu? Còn An Thư Mỹ? định làm thế nào với ta?”

      “Tôi…” Ân Tấn Minh tròn miệng, chuyện của An Thư Mỹ, còn chưa giải quyết xong.

      mặt Vương Nhã Khả thoáng xuất nụ cười khổ, “Tấn Minh, đừng làm khó mình như thế. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng lựa chọn An Thư Mỹ. Có vài thứ, khi mất rồi thể lấy lại được.”

      Ân Tấn Minh trong tim như có thứ gì đó đâm vào, đau nhói, khi cảm thấy trong lòng mình Vương Nhã Khả quan trọng biết nhường nào tất cả mọi chuyện dường như phát triển vượt ra ngoài tầm kiểm soát của .

      Hai người nhất thời im lặng, biết nên gì. Nhưng bầu khí căng thẳng như trước đây còn nữa, thứ còn động lại trong tim lúc này chỉ là nỗi thất vọng và cảm giác chua ngọt đắng cay cứ quằn quại thôi. Hai người cứ đắm mình trong dòng suy tư của mỗi người, bởi chính tay họ hủy hoại cuộc hôn nhân này nên cảm giác đau thương và buồn chán mới hành hạ họ như thế.

      Chẳng ai trong số họ quay về được tháng ngày tươi đẹp như trước đây. Thời gian dài dằng dẳng mà tình lại ngắn ngủi biết bao, đợi đến khi họ nhận ra quá muộn, dù cố gắng vươn tay ra cũng thể nắm lại được nữa.
      Last edited by a moderator: 1/3/15

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 34.2: Chẳng thể nào quay lại được như trước kia

      Hôm sau làm. Ân Tấn Minh vừa đên công ty vùi đầu vào công việc. biết hôm qua mình bất ngờ bỏ , nhất định khiến Trần tổng rất tức giận, An Thư Mỹ cũng vậy. An Thư Mỹ tức giận sợ, nhưng Trần tổng mà tức giận, cũng phải kiêng dè. Vì thế, định giải thích bất cứ điều gì, vả lại, chuyện riêng của , cảnh cũng thấy mình cần phải với người khác.

      Chín giờ ba mươi phút, An Thư Mỹ mới đến công ty. ta xông thẳng đến phòng làm việc của Ân Tấn Minh, khí thế đùng đùng, nộ khí phừng phừng, nền nhà bị chiếc guốc cao gót của ta nện xuống mà vang lên thanh bi ai, đau xót.

      Mọi người trong công ty ai nấy đều cúi thấp đầu vờ như chăm chú làm việc. Khi nhìn bộ dàng hừng hực nộ khí của ta, chỉ dám khẽ ngẩng đầu liếc trộm dò xét, sợ cổng thành cháy lớn bùng bùng, cá trong ao theo đó cũng luôn.

      Ân Tấn Minh chăm chú nhìn bản báo cáo màn hình vi tính, việc An Thư Mỹ đến hoàn toàn nằm trong suy đoán của , cho nên chỉ khẽ ngẩng đầu lên nhìn cái, sau đó lại di chuyển ánh mắt về phía màn hình vi tính.

      Sau khi vào trong, An Thư Mỹ đóng “rầm” cửa, rồi bước tới kéo rèm để lộ ra bức tường thủy tinh trong suốt của phòng làm việc, sắc mặt cau có, trừng mắt nhìn vẻ mặt bình thản như của Ân Tấn Minh, nộ khí đằng đằng : “Ân Tấn Minh, có ý gì đấy hả?”.

      Ân Tấn Minh ngước mắt lên, chăm chú nhìn ta, : “ cái gì đấy?”.

      “Tối qua, dội cho tôi gáo nước lạnh như thế, thấy có gì để với tôi sao?”, giọng An Thư Mỹ vút cao, sắc mặt đỏ bừng, bộ dạng vô cùng tức tối, vô cùng phẫn nộ.

      Ân Tấn Minh tắt bản báo cáo trong máy tính, ngẩng đầu nhìn An Thư Mỹ, chỉ vào ghế dành cho khách phía trước mặt, thong thả ung dung : “Ngồi xuống !”.

      An Thư Mỹ hậm hực ngồi xuống, ánh mắt như bốc lửa. ta cảm thấu, hôm qua Bạch Đào Ninh sỉ nhục Vương Nhã Khả, còn Ân Tấn Minh lại hạ nhục ta. Thế mà, ngay đến lời giải thích Ân Tấn Minh cũng , bảo ta sao có thể chịu đựng được thêm chứ?!

      Nhìn thấy An Thư Mỹ ngồi xuống xong xuôi, Ân Tấn Minh mới : “Tối qua chẳng phải là buổi tiệc mừng công sao? Chúng ta cũng đều tham gia cả rồi, tôi cùng lắm chỉ là bỏ cuộc giữa chừng, việc báo cáo với nghiêm trọng vậy sao?”.

      An Thư Mỹ tròn mắt nhìn , kiềm chế nổi đứng phắt dậy, sắc mặt càng thêm phẫn uất, dường như biến thành người khác: “Ân Tấn Minh, ràng biết tất cả mọi người đều cho rằng hôm qua là buổi lễ đính hôn của tôi và . cho rằng việc đó phải là chức phận của hả? Tại sao phải tổ chức buổi lễ mừng công? cũng , để suy nghĩ, vậy mà lại phớt lờ tôi như thế là sao?”.

      Ân Tấn Minh sắc mặt lạnh băng, hờ hững : “ cho rằng sắp đặt mọi thứ hoàn chỉnh, tươm tất, khiến mọi người đều cho rằng việc nhất định diễn ra như thế, tôi cũng phải chiều theo lòng người khác phải mà thuận theo sao? hiểu gì về tôi cả. Ý tốt của và Trần tổng tôi xin nhận. Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta hợp nhau!”.

      Thông tin đính hôn là do An Thư Mỹ bí mật lan truyền khắp công ty. Đúng là ta muốn đưa vào tròng, khiến Ân Tấn Minh phải ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan mà miễn cưỡng phải đính hôn với ta. ta nghĩ ra được lý do gì để Ân Tấn Minh có thể từ chối thành ý đó. Ân Tấn Minh chỉ cần đính hôn với ta thi chức Phó tổng giám đốc của công ty, cần tốn mảy may sức lực cũng có thể giành phần thắng trong cuộc chiến giành quyền lực này. Vả lại, dù sao ta cũng lòng theo , xét phương diện nghiệp đúng là phu xướng phụ tùy, phối hợp ăn ý. ta như vậy, cũng chẳng phải là người mù, tại sao lại có thể nhận ra được?

      Nhưng, câu trả lời của Ân Tấn Minh nằm ngoài suy đoán của An Thư Mỹ. ràng để tâm đến chuyện đó, còn kéo tay vợ cũ nghênh ngang rời , tại, còn thể ý mình.

      An Thư Mỹ lắc đầu, câu trả lời này phải là những điều ta muốn nghe, ta cũng có phần trở tay kịp. Từ trước đến nay ta luôn tự tin và kiêu ngạo, nhưng lạnh lùng của Ân Tấn Minh như đòn chí mạng đánh vào kiêu ngạo ấy. An Thư Mỹ trừng mắt nhìn , trong khoảnh khắc đó khó khăn lắm ta mới tìm lại được giọng . ta dám tin vào tai mình, lẩm bẩm : “ đùa phải ? Tôi có điểm gì tốt? , tôi có điểm gì tốt?”.

      rất tốt, điểm nào cũng tốt!”, Ân Tấn Minh thản nhiên , “Nhưng những thứ tốt đẹp thế gian này cũng nhiều lắm. Tôi thể vơ hết về mình được, cho nên, tôi phải học cách buông tay”.

      Từ đầu đến cuối, chưa từng nghĩ đến việc đính hôn với An Thư Mỹ. Trước đây vì đại cục mà phải giả bộ ngọt ngào niềm nở với ta. Nhưng sau buổi tối

      Hôm qua, suy nghĩ lại nguyên nhân hậu quả của chuyện này, thế là quyết định mọi thứ cần phải ràng. Mọi việc cũng rành rành như thế, cũng cần phải ngụy trang. Ngoài ra, Ân Tấn Minh cũng muốn cùng cách này để đạt được mục đích của mình.

      bậy, quơ tay ra là được, còn bảo buông tay cái gì? Trong lòng , Vương Nhã Khả luôn là người quan trọng nhất có đúng ? ta giúp được cái gì? Nhưng tôi khác, tôi có thể giúp , có thể khiến dễ dàng chiếm được chức Phó tổng giám đốc, xem, tôi có điểm nào bằng ta?”

      Ánh mắt Ân Tấn Minh bất giác trở nên lạnh lùng. thờ ơ nhìn An Thư Mỹ, giọng cũng vô cùng nhạt nhẽo: “Cố vấn An, đừng kéo bất kỳ người nào vào chuyện này. Chúng ta hợp nhau chẳng liên quan đến ai cả. Ngoài ra, tôi luôn cảm thấy, rất nhiều thứ có thể đem ra trao đổi, nhưng riêng tình cảm . Nếu tôi vì vị trí Phó tổng giám đốc, vì cường thịnh của công ty mà chọn lựa , cảm thấy đó là sỉ nhục với mình sao.”

      An Thư Mỹ chợt sững người, chằm chằm nhìn khóe miệng đóng mở nhịp nhàng của Ân Tấn Minh, từng câu từng lời tiến sâu vào màng nhỉ, rất ràng, vô cùng ràng.

      Nhưng, ta quan tâm. phải ta muốn trao đổi tình cảm với Ân Tấn Minh, chỉ là ta cảm thấy phần lý trí trong tình cảm được tạo dựng nền tảng của vô số vật chất. ràng, so với Vương Nhã Khả, ta thích hợp với Ân Tấn Minh hơn. cũng chứng mình, nếu phải vì như thế sao và Vương Nhã Khả lại ly hôn?

      Nhưng câu trả lời của , lại khiến ta cảm thấy vài thứ dần trôi tuột xuống vực thẳm, cố đưa tay ra cũng còn níu lại được nữa.

      ta cam lòng, tin tưởng nhìn Ân Tấn Minh, giọng yếu đuối hỏi: “Tấn Minh, đây là lựa chọn của sao?”

      “Đúng vậy.” Ân Tấn Minh nhìn thẳng vào mắt An Thư Mỹ, giọng kiên định, “Đó là lựa chọn của tôi!”

      nghĩ đến hậu quả chưa?” An Thư Mỹ gằn giọng từ buồn phiền trở thành phẫn nộ, thêm chút uy hiếp, truy hỏi Ân Tấn Minh.

      Ân Tấn Minh cười, liếc mắt nhìn An Thư Mỹ cái, : “Đương nhiên là nghĩ rồi, nếu kết quả đúng như những gì tôi nghĩ, tôi cũng hoàn toàn có gì tiếc nuối, có phải ?” ám chỉ thái độ của Trần tổng. Nếu Trần tổng vì chuyện đó mà hờ hững với ra của cũng chẳng có gì phải lưu luyến.

      An Thư Mỹ dùng ánh mắt căm hận chòng chọc nhìn Ân Tấn Minh, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Cuối cùng, ta nghiến răng nghiến lợi : “Ân Tấn Minh, là đồ khốn.” sau đó, hiên ngang bước ra, khí thế hùng dũng còn hơn cả lúc bước vào phòng làm việc của .

      Ân Tấn Minh nhìn theo bóng lưng An Thư Mỹ xa dần, bất giác nở nụ cười, tiếp tục tập trung vào bản báo cáo của mình.

      Thời gian này Vương Nhã Khả vô cùng chán nản, mệt mỏi, đặc biệt lúc làm lại càng trầm lặng ít hơn. Mã Phong giao cho lập kế hoạnh, liền nhận ngay, chẳng nhiều lời, tranh luận thêm, cũng chẳng làm ngay.

      Cát Đằng hoàn toàn ngược lại, trong công ty luôn cao giọng lớn tiếng, trước mặt mọi người khoe chiếc nhẫn đính hôn lung linh. Đó là chiếc nhẫn có gắn viên kim cương ca ra, nhưng vì đó là của Bạch Đào Ninh tặng nên tựa hồ nó mang ý nghĩa hoàn toàn khác, khiến nàng hăm hăm hở hở rêu rao khắp nơi.

      Người khác cho rằng Vương Nhã Khả vì Bạch Đào Ninh và Cát Đằng đính hôn nên tinh thần mới suy sụp như thế. Có người cười thầm, có người đồng tình, nhưng dường như Nhã Khả cũng chẳng để tâm đến những lời , ánh mắt sau lưng. cố khép bản thân ở riêng trong thế giới của mình, mặc cho người ngoài nghĩ sao nghĩ.

      Dạo này Ân Tấn Minh cũng rất bận. trong hai nhân viên cốt cán do phái đến vùng Hoa Bắc, nhanh như chớp bị loại bỏ người, đó là nhân viên Trương Thu Nghĩa. ta đến khi chính thức bị cách chức cũng hiểu tại sao Ân Tấn Minh lại biết được chân tướng.

      Ân Tấn Minh ghét nhất phản bội. Thủ hạ dưới tay Ân Tấn Minh chỉ vì đối phương hứa dành cho chức Giám đốc phòng Marketing mà lập tức quay mũi giáo, định đâm từ phía sau, thấy lợi quên nghĩa. Đối với loại người này, Ân Tấn Minh quyết mềm lòng. mà dốc toàn tâm sức nhanh chóng thành tựu, nhưng họa từ trong nhà rất khó mà phòng bị, đối với kẻ tay sai giáo cho giặc, cần phải nhanh chóng loại bỏ.

      biết người hứa dành vị trí Giám đốc phòng Marketing cho Trương Thu Nghĩa chính là Bạch Đào Ninh, bản thân ta làm Phó tổng giám đốc. ta chỉ cần chen chân vào chức Phó tổng giám đốc chức Giám đốc phòng Marketing trao cho Trương Thu Nghĩa có gì.
      Last edited by a moderator: 1/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :