1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 38: Hủy Danh Tiếng Đại Tỷ


      Nếu Lãnh Ly cự tuyệt giúp nàng, Thanh Linh ngược lại vứt vấn đề vừa hỏi Lãnh Ly cho Tần Liễm. Dầu gì nàng cũng là vị hôn thê của Tần Liễm, nếu như Tần Liễm cũng cự tuyệt giúp nàng, trong vỏn vẹn khắc kia nhìn thấy nàng tận hai lần, làm vậy mà cũng nhận được cái gì tốt. Dù sao có vị hôn thê biết nguyên tắc, mặt cũng được vinh quang gì.

      Lãnh Ly cảm thấy ánh mắt Thanh Linh ngưng lại người , ngẩng đầu, liền nhìn thấy cặp mắt to trong veo như nước, con ngươi đen nhánh tỏa sáng, giống như đôi hắc thủy tinh quý hiếm của nhân gian.

      Bây giờ, trong đôi mắt to chính là tràn đầy khẩn cầu, thân hình dừng lại, trong lòng xuất cảm giác diễn tả được bằng lời, cảm giác khác lạ, theo bản năng muốn làm trái ý với nàng. Đôi môi khẽ nhúc nhích, vừa mới mở miệng, giọng thanh thuận êm tai lại đoạt lời của .

      "Thanh Linh vẫn còn tức giận với ta sao?" Giọng đầy u oán, Tần Liễm vừa mở miệng, mọi người liền rối rít chuyển ánh mắt kinh ngạc về phía , Tần tướng giống người biết dùng giọng đó để chuyện a: "Ngươi ràng cùng Công chúa nhưng đến nửa khắc trở lại, sau lại cùng ta, vậy sao vừa rồi ngươi lại hỏi ta? Ngươi vẫn còn trách ta chuyện vừa rồi ta cẩn thận làm hư y phục ngươi sao?"

      Trong lời vừa chứng tỏ nàng đến Thanh An cung, lại vừa tạo ra lí do cho vấn đề thay đổi y phục của nàng.

      Thanh Linh cũng kinh ngạc nghe Tần Liễm đoạt lời của Lãnh Ly, ra vô cùng tỉ mỉ, giải quyết được cả vấn đề thay đổi y phục của nàng.

      Làm hư y phục, có người mang lời này tưởng tượng ra nhiều phương diện mơ màng nào đó. Nhìn xem, Hoàng thượng tứ hôn Diệp Nhị tiểu thư cho Tần tướng, Tần tướng hài lòng thế sao. Thậm chí còn chưa có thành thân gấp gáp phá y phục người nương nhà người ta rồi.

      Nhận được nhiều ánh mắt ái muội, Thanh Linh cực kì buồn bực, những người kia sao lại nhìn nàng như vậy? Khiến toàn thân nàng khắp nơi đều được tự nhiên. Đợi nàng kịp nhận ra ý của Tần Liễm, hung hăng lườm người nào đó cái.

      "Liễm ca ca, sao ngươi lại giúp nàng ta dối?" Vô Ưu tức giận giậm chân, lòng lại tức giận và chua xót tột cùng. Liễm ca ca sao lại chuyện giúp Diệp Thanh Linh! Nàng quay đầu lại nhìn về phía Hoàng thượng: "Phụ hoàng, lời Vô Ưu đều là !"

      "Bản thế tử xác thực Tần tướng hề dối, Diệp Nhị tiểu thư rời cùng Công chúa nhưng chưa tới khắc trở lại, ta tận mắt mình thấy được." Lãnh Ly thản nhiên .

      ngờ tại lúc này Lãnh Ly lại chủ động đứng ra thay nàng chuyện, Thanh Linh cảm kích cười với cái, nhưng lúc màn nàng cười với rơi vào trong mắt Tần Liễm, trong lòng có tư vị rất khó nên lời.

      người là quyền Tướng đương triều, người là Thế tử, lời của hai người này, có độ tin cậy rất cao, mọi người trong điện cũng bắt đầu đổi cái nhìn về Thanh Linh.

      "Lãnh Thế tử, ngươi bậy...."

      "Được rồi Vô Ưu, ngươi trước ngồi vào vị trí mình ." Nguyên Ung Đế lạnh lùng cắt đứt lời Vô Ưu.

      Vô Ưu thấy vậy, nhận ra Nguyên Ung Đế bắt đầu tin lời nàng , vội vàng lên tiếng: "Phụ hoàng, lời Vô Ưu đều là , ngươi nhất định phải làm chủ cho Vô Ưu."

      "Đúng vậy Hoàng thượng, lời Công chúa đều là ." Diệp Thanh Ngọc cũng gấp gáp theo, nàng cam lòng buông tha cho Diệp Thanh Linh dễ dàng như vậy, nhưng nàng thấy sắc mặt Hoàng thượng bắt đầu lên vẻ mặt kiên nhẫn, lòng thầm lo lắng vì mình quá nhiều, Hoàng thượng vì thế mà coi trọng mình nữa sao? Mà thôi, nàng nên lo ngậm miệng lại trước, đỡ phải chọc Hoàng thượng mất hứng, đồng ý đính hôn cho nàng và Hách Liên Dực.

      [Truyện Thừa Tướng Nghiệt Sủng Thê được edit bởi Cáo TiB (Tú Bà), đăng tại DDLQD và Wattpad]

      "Vô Ưu, theo bản cung thấy, trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó. Hoàng thượng cũng sắp bắt đầu Khánh Công yến dành cho chúng tướng sĩ, ngươi trước nên ngồi xuống , có hiểu lầm gì, đợi Yến hội chậm dứt rồi chờ khi khác hãy ." Vân Quý phi mở miệng đúng lúc.

      Nguyên Ung Đế cũng gật đầu .

      Vô Ưu là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà được, việc đến nước này, nếu nàng còn muốn chứng cớ bám mãi tha chuyện này, lại trở thành người cố tình gây mất.

      Diệp Thanh Linh, lần này xem như số ngươi gặp may, lần sau Vô Ưu nàng khinh địch mà buông tha cho Diệp Thanh Linh.

      Vô Ưu cuối cùng cũng mang niềm oán hận ngồi vào vị trí, Diệp Thanh Ngọc cũng lui xuống để chuẩn bị cho tiết mục hiến vũ của mình.

      Tiếng sáo đàn vang lên, vũ nữ giữa đại điện hát hay múa giỏi, tay áo như cánh bướm bay bay. Quần thần bên dưới nâng ly cạn chén, tiếng cười vang lên liên tục. Bầu khí khoan khoái, rất nhanh lấn mất bầu khí căng thẳng khẩn trương Vô Ưu mang tới lúc nãy.

      Vũ nữ lui xuống, ánh sáng trong điện đột nhiên ảm đảm lại, nữ tử ưu nhã bước chân như múa xuất từ bóng tối ngoài điện vào trong. Bộ y phục tuyệt sắc người nữ tử dưới ngọn đèn ảm đạm ra nhè ánh sáng như ánh trăng, nàng nhanh nhẹn nhảy múa, tựa như tiên nữ yểu điệu bay múa ở chín tầng mây, cao quý thần thánh, kinh diễm đến nổi khiến người trong đại điện rối rít hít vào hơi khí lạnh.

      Thanh Linh nhìn nữ tử thân khoác Thiên Ngân cẩm giữa đại điện, khóe môi ra nụ cười vui vẻ, ý tứ sâu xa.

      Bạch y nữ tử trong điện, vòng eo mảnh mai, hơn cả nắm tay, hai tay đeo ruy băng tung bay, dưới chân nhảy múa ngừng xoay tròn, làn váy tuyết trắng tán thành đóa hoa.

      Mọi người trong điện ai cũng khóa ánh mắt lên người người nữ tử tựa như tinh linh kia, nhất là các quý Công tử trẻ tuổi, nhìn chằm chằm vào bóng dáng uyển chuyển kia, trong ánh mắt tràn ngập ái mộ.

      Thường nghe Đại tiểu thư của Hộ quốc Tướng quân có vũ kỹ tuyệt diễm, hôm nay được xem tận mắt, quả là danh bất hư truyền.

      Nghe tiết tấu tiếng đàn tiếng sáo ngày càng gấp hơn, nhìn nàng kia duyên dáng tỉ mỉ nhảy múa, tung người nhảy lên, tay áo tung bay, phảng phất như tiên nữ bay trời.

      'Roẹt' tiếng, quần thần ngưng tụ tinh thần thưởng thức dáng múa của Diệp Thanh Ngọc, cảm thấy thanh vang lên có chút quái dị. Lại nhìn lên, lại phát y phục người Diệp Thanh Ngọc xảy ra vấn đề lớn, lưng rách toạt ra thành mảng lớn, toàn bộ phần da thịt trơn bóng như ngọc sau lưng đều lồ lộ ra bên ngoài.

      Thấy màn như vậy, quần thần lập tức ồ lên. ít đại thần nhìn chằm chằm vào cái lưng tuyệt mỹ kia mà suy tưởng đa dạng, cũng có ít cựu thần da mặt mỏng quay đầu sang nơi khác, mặt đỏ đến mang tai.

      Các thiên kim nhà quan gia ngồi trong đại điện nhìn màn này ánh mắt lộ ra hả hê, đêm nay Hoàng thượng có ý tuyển phi cho Vinh Vương và Tĩnh Vương, vũ kỹ của Diệp Thanh Ngọc là thứ đáng e ngại nhất đối với các nàng. thời Diệp Thanh Ngọc múa may thất bại, trong lòng Hoàng thượng, Diệp Thanh Ngọc chắc chắn còn trong vị trí ứng tuyển cho ngôi vị Vinh Vương phi và Tĩnh Vương phi nữa rồi. Các nàng mất đối thủ cường đại, ngẫm lại đúng là chuyện đáng khiến người ta hưng phấn mà.

      Cảm nhận được sau lưng chợt lạnh, Diệp Thanh Ngọc đưa tay sờ lên da thịt bóng loáng sau lưng, nàng hoảng hốt, hai chân mềm nhũn, múa được nữa. Quẫn bách cúi đầu, tay chân luống cuống đứng tại chỗ, biết nên làm thế nào cho phải.

      Đột nhiên, người bất ngờ được chiếc áo choàng khoác lên, tâm thấp thỏm mong chờ là Hách Liên Cực đội lên cho nàng. Nhưng, khi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn người đắp áo khoác cho mình, sâu trong ánh mắt tuôn ra nồng đậm thất vọng.

      "Đại ca....."

      Diệp Tự chỉnh lại áo khoác của người nàng, xoay người thi lễ cái với Ung Nguyên Đế, : "Xin Hoàng thượng cho phép vi thần cùng xá muội được cáo lui trước."

      Nguyên Ung Đế bộ dáng mệt mỏi phất phất tay, Diệp Tự lập tức liền dẫn Diệp Thanh Ngọc rời khỏi Cẩm Thanh điện.

      Diệp Thanh Ngọc trước khi rời , nàng ta đột nhiên nhìn về phía Thanh Linh, ánh mắt ác độc mà đầy oán hận......
      Halong-ngoc thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 39: Mưu Của Hách Liên Dực


      Nhận ra y phục Diệp Thanh Ngọc sớm bị Thanh Linh động tay động chân, Lâm thị tức xanh mặt đầy phẫn nộ trừng mắt với Thanh Linh, mặt căng cứng lại, mông như bị kim châm vậy, cứ ngồi mãi mà vững. Hai chân nàng chỉ hận thể bước nhanh đến trước mặt nha đầu Thanh Linh kia, hung hăng đánh nàng ta vài bạc tay, đánh nàng ta đến khi nào cảm thấy thống khoái, khiến người khác nhận ra được nữa thôi.

      Nhưng trở ngại tình huống tại, nàng chỉ có thể nuốt tạm oán khí xuống bụng mà thôi.

      Thanh Linh thèm đếm xỉa tới ánh mắt rét lạnh của Lâm thị, cầm lên ly rượu bàn, đặt bên môi, uống hơi cạn sạch, nhưng lòng lại cảm nhận được tí tư vị gì. Bộ y phục mà Diệp Thanh Ngọc mặc, là nàng cố tình cho người đặc biệt tạo ra lỗ hỏng khá lớn ở phía sau, rồi lại động tay may hờ lại chỗ đó.

      Công phu thêu thùa của tú nương Mai Phô rất tốt, những nơi cần khâu lại quần áo đều khâu rất hoàn hảo, khuyết điểm, Diệp Thanh Ngọc tất nhiên là nhìn ra rồi.

      Bộ y phục kia vốn , nay càng thêm , Diệp Thanh Ngọc cố mặc vào và còn cử động quá mạnh, vết may vá kia dĩ nhiên bị nứt ra, cứ như thư thế, y phục bị rách toạt ra.

      Đêm nay, Diệp Thanh Ngọc hiến vũ, quần áo rách toạt dưới những cái nhìn chòng chọc của mọi người, giúp vô số người được bổ mắt phen. Phong tục Nam Hạ quốc mặc dù được nới ra đôi chút, nhưng nữ tử chưa lấy chồng bị bao người nhìn thấy tấm lưng trơn bóng, vẫn được xem là việc đồi phong bại tục. Còn nữa, bị Thánh thượng nhìn thấy màn kia, còn ra thể thống gì, thanh danh của nàng ta xem như bị hủy hết sau đêm nay.

      Diệp Thanh Ngọc là tỷ tỷ của cỗ thân thể này, kỳ trong lòng Thanh Linh cũng muốn hãm hại nàng ta. Nhưng luật nhân quả gieo nhân nào, gặt quả nấy, Diệp Thanh Ngọc có chuyện hôm nay, là do nàng ta gieo gió gặt bão, trách được người khác.

      Xảy ra chuyện như vậy, Yến hội cũng trở nên mất tự nhiên, Nguyên Ung Đế đầy mệt mỏi, quần thần bên dưới cũng hào hứng thế nào được.

      "Trẫm thể uống rượu nhiều, các vị ái khanh cứ tiếp tục chè chén, trẫm trước" Nguyên Ung Đế xong, liền sải bước rời .

      ít nữ tử đợi gả ngồi trong điện nhìn Hoàng thượng rời , biết Hoàng thượng còn ý tuyển phi cho Vinh Vương và Tĩnh Vương nữa, rối rít lộ ra vẻ mặt thất vọng.

      lát sau, Vân Quý phi cũng rời chỗ. Tĩnh Vương tửu lượng cao, uống say đến mê mụ, được người dìu đến Thiên điện nghỉ ngơi.

      "Hoàng thượng tứ hôn Diệp Nhị tiểu thư cho Tần tướng, bản cung còn chưa kịp lời chúc mừng, vừa vặn hôm qua Hoàng thượng ban cho bản cung bình rượu ngon tiên di, bản cung còn nỡ lòng uống hết. Như vầy , hôm nay bản cung ban thưởng cho hai người các ngươi mỗi người ly rượu ngon tiên di, chúc hai vị bạch đầu giai lão"

      Người chuyện chính là Ninh Thục phi, mẫu phi của Hách Liên Dực, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất tôn quý, tuy có ung dung hoa quý như Vân Quý phi, nhưng lại có loại phong tình khác.

      Tiên di là loại rượu ngon hai trăm năm mới thành, dị thường trân quý, Ninh Thục phi có thể chấp nhận đem ra, cũng khá khó tin.

      nha hoàn rót ly tiên di bưng đến bàn Tần Liễm, Tần Liễm tiếp nhận rượu, lướt mắt nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong chén cái.

      Màu rượu trong suốt tinh khiết, mùi thuần túy nồng nặc, chỉ khẽ ngửi cũng có thể say lòng người. Trong mùi rượu nồng nặc say lòng người, Tấn Liễm còn ngửi thấy loại mùi là lạ. Mắt phượng hẹp dài thâm thúy, ý tứ hàm xúc ràng.

      "Đa tạ nương nương ban thưởng" Tần Liễm lại cười , ngẩng đầu, uống hết rượu trong chén.

      Là thứ Thánh thượng ban cho Ninh Thục phi, sau Ninh Thục phi lại ban cho nàng, há có thể uống?

      Hách Liên Dực tận mắt nhìn thấy Tần Liễm uống hết ly rượu kia, trong mắt lên ánh sáng vui vẻ xâu xa, cũng cầm lên ly rượu uống hơi cạn sạch.

      Đưa rượu tiên di cho Tần Liễm uống xong, nha hoàn lại dâng đến trước mặt Thanh Linh, đưa đến cái ly rót rượu.

      Thanh Linh đứng lên lời cảm tạ với Ninh Thục phi, đưa tay, vừa sắp tiếp nhận rượu từ trong tay nha hoàn, ngờ nha hoàn kia lại buông tay cầm ly rượu, rượu liền đổ hết lên người nàng.

      Ninh Thục phi 'Vụt' đứng lên, cả giận : "Người đến, kéo nô tỳ này xuống."

      Cung nữ kia sắc mặt trắng bệch, cuống quít quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Cầu xin nương nương thứ tội."

      Ninh Thục phi quan tâm, bên cạnh sớm xuất người đến kéo nàng ta xuống.

      "Cho Diệp Nhị tiểu thư thêm ly rượu đầy nữa." Ninh Thục phi phân phó, mỉm cười dịu dàng, giọng ôn hòa: "Rượu ngon tiên di này là thứ thay lời chúc phúc bạch niên giai lão của bản cung đến hai người các ngươi, nếu chỉ có Tần tướng người uống, chung quy cũng ổn, cho dù thế nào nữa, Diệp Nhị tiểu thư phải uống chén tiên di này."

      Thanh Linh cự tuyệt được, lại tiếp nhận thêm chén tiên di nữa, ngửa đầu uống cạn.

      ly rượu vừa cạn, y phục Thanh Linh bị rượu thấm ướt đẫm. Ninh Thục phi để nàng cự tuyệt, gọi nha hoàn Vân Thái bên người đưa nàng thay bộ y phục sạch khác.

      Vân Thái dẫn đường ở phía trước, Thanh Linh mang theo Hương Thảo nối bước ở phía sau. Lúc vừa vào Thiên điện, Vân Thái gọi nha hoàn Yên Nhi canh giữ ngoài cửa cung tạm thời hầu hạ Thanh Linh.

      Yên Nhi vào Thiên điện, bước chân nàng nhàng, nhịp thở thong thả kéo dài. Đúng như dự đoán của Thanh Linh, người này cũng là người luyện võ.

      Cẩm Thanh điện là nơi chuyên dành để cử hành Yến hội, còn Thiên điện lại được đặt ở cạnh hai bên, lấy Cẩm Thanh điện làm trung tâm, nơi này chủ yếu là nơi cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho những người say rượu ở Yến tiệc. Thiên điện bên trái là chỗ dành nữ quyến, còn Thiên điện bên phải là chỗ để nam tử nghỉ ngơi.

      Yên Nhi đưa Thanh Linh vào Thiên điện, : "Mời Diệp Nhị tiểu thư vào bên trong ngồi tạm lát" Sau đó rót cho nàng ly trà.

      Vừa mới tiến vào điện, Thanh Linh cảm thấy bầu khí trong điện có cái gì đó đúng, lạnh cả sống lưng. Nàng cảm giác được trong điện này còn có ai khác, nhưng cũng có thể là nữ tử tửu lượng yếu nghỉ ngơi bên trong cũng nên.

      "Nô tỳ trước tìm bộ y phục phù hợp với Tiểu thư, xin vị nương này theo nô tỳ chuyến, lựa chọn bộ y phục nào hợp với Tiểu thư nhà nương" Yến Nhi với Hương Thảo.

      Hương Thảo gì, chỉ nhìn Thanh Linh. Thanh Linh chậm rãi cười tiếng: " cần phiền toái như thế, ta chỉ muốn ở đây nghỉ ngơi lát. Đêm nay gió lớn, y phục dính rượu của ta khô rất nhanh" Hoàng thượng có ở đây, quần thần hào hứng bắt đầu thấm mệt, như vậy Yến hội chắc cũng sắp kết thúc, nàng cần phải thay y phục phiền toái như thế, càng muốn để Hương Thảo rời : "Yên Nhi nương cứ trước , cần để ý đến ta."

      "Nếu như vậy, đành phải đắc tội rồi" Yên Nhi cười quỷ dị tiếng, ra tay nhanh như chóp bổ choáng Hương Thảo.

      Nhưng Yên Nhi chợt cảm thấy luồng gió thổi phớt qua mặt, khi trận gió kia biến mất, sau cổ của nàng ta bị bàn tay trắng noãn tóm gọn, chủ nhân cái tay kia mở miệng : ", ngươi muốn làm gì?" Thanh Linh vạn lần nghĩ tới, ngay trong Thiên điện của Cẩm Thanh điện, Yên Nhi cũng dám động thủ.

      Nàng lạnh giọng hỏi Yên Nhi, lời vừa dứt, sau lưng lập tức bị lực rất mạnh đánh vào sau gáy. Lực đạo rất lớn, khiến toàn thân nàng chấn động đến tê dại. Nếu nhờ có nội lực trong người chống đỡ, có lẽ nàng cũng bị đánh ngất như Hương Thảo.

      ra có người thân trong Thiên điện, còn về phần trong điện này rốt cuộc còn giấu thêm bao nhiêu người nữa, nàng thể xác định được. Cho nên trước vẫn bên giả ngất , nhìn chút những người kia muốn làm gì.

      Kẻ bổ choáng Thanh Linh là nam tử mặc y phục dạ hành, nhanh chóng ôm lấy nàng đưa ra sau bình phong. Thanh Linh trong lòng vụng trộm mở mắt ra ti hí, vừa mở ra lập tức kinh ngạc phát Tĩnh Vương sắc mặt đỏ rực nằm mặt đất, vừa nhìn thần sắc kia biết thân bị trúng mị dược.

      Về phầm vì sao Tĩnh Vương lại xuất ở trái Thiên điện, nàng cũng đoán ra.

      Ôm nàng thả lên giường, người nọ nhanh chóng đỡ Tĩnh Vương cũng đặt lên giường, lúc này lại chú ý tới khóe mắt mở ra của Thanh Linh.

      Nhìn sơ qua màn trước mắt, đại não nàng liền sáng tỏ. Chỗ đau của nàng vốn bị giấu sâu trong lòng nháy bắt lại bộc phát ra, đau xót hóa thành lưỡi dao sắc bén, từng dao từng dao cắt lên da thịt, cho đến khi đầy thương tích.

      Nàng ngờ, sống lại đời này, lại lần nữa sa vào mưu của Hách Liên Dực.

      Bố cục mưu trước mặt, giống hệt bố cục khiến nàng bỏ mạng tại trận ở kiếp trước!

      Kiếp trước là Thái Tử, kiếp này là Tĩnh Vương. Kiếp trước nàng trúng bẫy rập của Hách Liên Dực, khiến thực được mưu của mình. Kiếp này, dù thế nào nữa, cũng tuyệt thể làm cho được như ý lần nữa.

      Nàng tìm cách thoát ra khỏi khốn cảnh trước mặt, đột nhiên, trận gió mát nổi lên.

      đạo bạch quang lóe qua, nam tử vừa mới ôm Thang Linh khi nãy đột nhiên lên kêu lên tiếng đầy đau đớn. Thanh Linh mở to mắt ra quan sát, phát cổ nam tử kia bị cây sáo ngọc tinh xảo màu trắng đâm xuyên qua.... .......
      Halong-ngoc thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 40: Có Thể Tin Tưởng Ta


      Yên Nhi canh giữ bên ngoài nghe tiếng kêu thảm thiết của hắc y nhân, xoay chân muốn tiến vào, thân thể lại đột nhiên khựng lại, ra bị Tần Liễm điểm huyệt.

      Nam tử kia bị sáo ngọc của Tần Liễm xuyên thẳng qua cổ, mất mạng ngay lập tức, Thanh Linh từ tháp nhảy dựng lên.

      Trong điện vang lên 'hưu' tiếng, ám khí bắn vào sau lưng Yên Nhi, Yên Nhi cũng bị mất mạng theo sau đó.

      Thanh Linh nhìn về phương hướng ám khí lao tới, chỉ thấy bóng đen trong điện dần tan biến, tiếp theo liền nghe thanh bắt thích khách từ bên ngoài truyền vào.

      Ngoài điện truyền tới trận tiếng bước chân hỗn loạn, rất nhanh, đám người tràn vào trong điện, người tiên phong chính là Thục phi.

      Chứng kiến tình hình trong điện, sắc mặt Ninh Thục phi trầm xuống, trong đôi mắt hoa xẹt qua tia cam lòng.

      Sau đó Vinh Vương Hách Liên Dực cũng tiến vào, hiểu chuyện, liền phân phó người kéo thi thể hắc y nhân và Yên Nhi xuống, đồng thời cũng gọi thái y đến tìm cách giải mị dược người Tĩnh Vương.

      "Nhị tiểu thư sao chứ?" Hách Liên Dực làm bộ dáng như lo lắng, nhìn ra chút dấu vết làm bộ.

      " có việc gì" Thanh Linh tối tăm ngăn chặn xúc động muốn bạo khởi tiến lên đánh Hách Liên Dực trận, thần sắc mặt nhàn nhạt, trong lòng lạnh lùng cười tiếng, Hách Liên Dực chẳng phải mong nàng gặp chuyện mới tốt sao?

      Tĩnh Vương cấu kết với Phu nhân Thừa Tướng tương lai, đây có lẽ chính là kế hoạch mà Hách Liên Dực muốn an bài . Nếu như tuồng vui này tiến hành thuận lợi, chỉ phá hư đám hỏi giữa hai phủ Diệp - Tần, khiến Tĩnh Vương khó có thể lôi kéo Diệp Thiên Minh, mà còn có thể khiến khoảng cách giữa Tần Liễm và Tĩnh Vương bị kéo ra khoảng rộng.

      Đáng tiếc, Tần Liễm xuất , làm hư vở kịch hay của rồi.

      Yên Nhi và hắc y nhân ôm nàng khi nãy chết, Thanh Linh dù có muốn cũng cách nào vạch trần được mưu của Hách Liên Dực. Bất quá, món nợ này nàng nhớ kĩ, ngày nào đó, khoản nợ Hách Liên Dực thiếu nàng, nàng nhất nhất đòi lại hết thảy.

      Liên tiếp xảy ra những chuyện tốt, Khánh Công yến xem ra còn cách nào có thể tiếp tục duy trì được nữa, quần thần lần lượt tản .

      Xuất cung, Tần Liễm đưa Thanh Linh lên xe ngựa của . Hương Thảo cười trộm thức thời né ra chỗ khác, cùng lên xe ngựa, mà nàng ta thẳng về phủ trước.

      "Thanh Linh đêm nay bị sợ hãi rồi" Tần Liễm rót ra ly trà cho nàng.

      Hương trà xông vào mũi, thấm vào tận đáy lòng, ngửi mùi hương trà này, tâm tư hỗn loạn dần dần yên tĩnh trở lại.

      Thanh Linh nhận lấy ly trà, khẽ nhấp miếng: "Chuyện phát sinh ở Thiên điện hôm nay, Tần tướng nghĩ như thế nào?"

      Tần Liễm cầm lên mảnh tơ lụa lau lau thanh sáo ngọc màu trắng trong tay, thanh sáo ngọc này phải là thanh sáo dùng để giết hắc y nhân kia, mà là thanh sáo hoàn toàn mới. ràng sáo ngọc rất sạch , lại thấy phiền mà lau lau lại nhiều lần.

      "Nè, ngươi mau trả lời ta a" Hóa ra chỉ lo lau đồ, ngay cả lời nàng cũng lọt vào tai.

      "Vậy Thanh Linh lại cảm thấy như thế nào?" đếm xỉa tới, hỏi ngược lại.

      "Ta nghi ngờ Hách Liên Dực muốn bày trò để gia hãm hại Tĩnh Vương"

      ngước mắt nhìn nàng, như cười mà lại như cười: "Kỳ trong lòng Thanh Linh khẳng định là do Vinh Vương gây nên rồi"

      " sai" Nàng hề phủ nhận về chuyện này: "Hách Liên Dực đốc thúc gia hại Tĩnh Vương rất được Thánh thượng sủng ái, điều này làm ta nhớ đến chuyện"

      "Chuyện gì?" nhìn qua nàng, đôi mắt thâm thúy, khiến ai nhìn ra suy nghĩ gì.

      "Ta nghi ngờ chuyện phế Thái Tử lăng nhục Mạch Sương ở Tướng Quốc Tự chính là có người an bày, qua chuyện Hách Liên Dực niệm tình nghĩa huynh đệ mà ra tay hãm hại Tĩnh Vương, ta nghi ngờ ngươi hãm hại phế Thái tử cũng là Hách Liên Dực. Thậm chỉ cả chuyện mật chiếu giả và cái chết của Định quốc hầu Mạch Chiêu Nam có khả năng cũng liên quan tới "

      "Thanh Linh, những chuyện này đều có chứng cớ, trước mặt bản tướng sao, nhưng được với người ngoài như thế" khẩu khí lười biếng, lại mang theo ý cảnh cáo.

      " sai, những chuyện này còn chưa có chứng cớ xác thực, nhưng ngươi cảm thấy nghi ngờ khả năng Hách Liên Dực muốn mượn chuyện giả mật chiếu để mưu hại Mạch Chiêu Nam sao?"

      Tần Liễm đôi mắt sắc rùng mình: "Vì sao Hách Liên Dực muốn mưu hại Mạch Chiêu Nam?"

      Đúng vậy, là vì sao? Kỳ trong lòng Thanh Linh cũng mơ hồ cảm thấy người hại chết Mạch Chiêu Nam phải là Hách Liên Dực. Nếu Hách Liên Dực đem cái chết của Mạch Sương đổ lên đầu phế Thái tử, Mạch Chiêu Nam tay cầm binh quyền vẫn là người ủng hộ , điều này rất tốt với Hách Liên Dực, vậy cũng có lý do gì để hại Mạch Chiêu Nam cả. Nhưng cũng loại trừ khả năng Hách Liên Dực lo lắng có ngày bị Mạch Chiêu Nam biết chân tướng, gây bất lợi cho , nên mới quyết định sớm ra tay loại trừ Mạch Chiêu Nam.

      "Thanh Linh quanh co lòng vòng nhiều như vậy, chỉ sợ đều là vì tấm mật chiếu giả trong tay bản tướng ?" Mắt phượng tĩnh mịch nhìn nàng, ánh mắt lợi hại như có thể nhìn thấu hết thảy.

      Bị trúng tim đen, lòng Thanh Linh rơi 'lộp bộp' tí, mấp máy môi, cực mất tự nhiên quay đầu , tránh né ánh mắt của . Đúng vậy, nàng cho rằng Tần Liễm dễ dàng đưa mật chiếu giả lại cho nàng. Mà mật chiếu giả quan trọng như thế, có thể cử người thăm dò những người có liên quan đến mật chiếu giả.

      Nàng ra chuyện mật chiếu giả và cái chết của Đại ca có liên quan đến Hách Liên Dực, ra là chỉ hi vọng có thể cậy được từ miệng xem Hách Liên Dực có liên quan đến hai chuyện đó . Nhưng Tần Liễm lại có vẻ chẳng nghi ngờ gì đến Hách Liên Dực về chuyện giả mật chiếu, vậy cũng xem như là nàng nhắc nhở khả năng, giả mật chiếu có thể có liên quan đến Hách Liên Dực.

      "Thanh Linh rất thân thiết với Mạch Chiêu Nam?" đột nhiên hỏi.

      " quen!" Ai cũng biết Diệp Nhị tiểu thư quen biết Mạch Chiêu Nam nha.

      "Trong lòng Thanh Linh chắc chắn là đồng ý tin tưởng ta" còn tự xưng là bản tướng, trong giọng mang theo u oán khiến Thanh Linh khỏi ngạc nhiên.

      Này là sao chứ, nàng quen biết với Mạch Chiêu Nam hay có liên quan gì đến sao?

      "Nếu như ngươi quen biết Mạch Chiêu Nam, lúc trước khi bị người đuổi giết, vì sao lại cố bảo vệ mật chiếu đến chẳng màng tới tánh mạng? Kỳ ngươi có quen Mạch Chiêu Nam hay cũng có liên quan gì đến ta, nhưng ngươi là nữ nhân của ta, ta thích ngươi gạt ta" ôn hòa ra lời này, nhưng ý tứ hàm xúc nghiêm túc trong đó lại thể khinh thường.

      Ai là nữ nhân của ngươi? Trong lòng Thanh Linh sắp xù lông, nàng còn chưa có thành thân với đâu!

      "Diệp Thanh Linh, ngươi có thể thử tin tưởng ta hơn chút" chịu ra những lời này là chứng tỏ những ý vị thâm tình như thế nào, chỉ tiếc người nào đó cái gì cũng hiểu.

      "Ta tin ngươi mà" Thanh Linh yếu ớt .

      "Phải ?" đưa tay xoay mặt của nàng lại, làm cho nàng đối mặt với , đôi mắt lộng lẫy sáng chói, khiến tâm nàng nhịn được mà run lên chút: "Tin ta, vậy tại sao lúc Cẩm Thanh điện, ngươi cần người làm chứng có cùng Vô Ưu từ Cẩm Thanh điện, nhưng chỉ chưa đầy khắc tách ra, tại sao người đầu tiên ngươi hỏi lại là Lãnh Ly, mà phải là ta?" là vị hôn phu của nàng, chẳng lẽ nàng nên hỏi trước hay sao, hỏi , vậy có phải nàng vốn tin hay ? Đến bây giờ vẫn còn cảm thấy buồn bực chuyện này.

      Người này vẫn còn nhớ kỹ chuyện này sao, nàng có chút buồn cười, nghe khẩu khí của , cảm giác giống như ghen!
      Halong-ngoc thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 41: Gặm Đậu Hủ Của Nàng


      Nhắc tới chuyện này, Thanh Linh cũng có chút buồn cười, nhưng khi nhớ đến đều tại vì tên nam tử như nghiệt trước mặt này mà Vô Ưu ra tay độc ác với nàng, lại khỏi giận dữ: "Ngươi mà còn biết xấu hổ, nếu phải do ngươi quá đào hoa khiến Vô Ưu kia ái mộ, chẳng lẽ tự dưng mà nàng ta ra tay độc ác, muốn đẩy ta vào vũng bùn nhão nọ sao?"

      thế nhưng lại biết xấu hổ còn muốn so đo với nàng vì sao người thứ nhất nàng nhờ giúp đỡ lại phải là : "Nếu phải do ta mạng lớn bò lên, cuối cùng tức giận quá mới đẩy các nàng ta xuống đó phen, đêm nay ta há có thể tránh khỏi kiếp trở thành trò cười lớn nhất cho người ta sao?"

      "Vô Ưu đẩy ngươi vào vũng bùn?" Mặt biến sắc, đáy mắt nổi lên trận lạnh lẽo.

      Có lẽ là do ngồi quá gần bên nàng, nên nàng còn có thể cảm nhận được luồng hơi thở phả ra, ma sát lên mặt nàng, lạnh buốt.

      Thanh Linh liếc cái, lạnh buốt: "Đều là tại ngươi, nàng ta mới đẩy ta xuống vũng bùn, tất cả đều là tại ngươi, ngươi cách xa ta ra chút. Tốt nhất là đừng đến gần ta như vậy, đỡ phải khiến Vô Ưu gắt gao níu lấy ta tha" Nàng đưa tay đẩy ra xa, lúc lơ đãng tay lại chống đỡ lồng ngực của .

      Nàng có thể cảm giác được tim đập bịch bịch trong lồng ngực, trầm ổn hữu lực, nàng như đụng như đụng phải cái gì nên đụng, theo bản năng thu tay về. lại đưa tay kéo thân thể nhắn xinh xắn của nàng qua, ôm vào trong ngực.

      "Thanh Linh ghen sao?"

      Rốt cuộc nhìn chỗ nào giống nàng ghen? Quả là nghiệt nam nhân vừa hay so đo vừa tự mình đa tình: " có, ngươi nghĩ nhiều quá rồi". Lòng nàng tức giận vô cùng, dùng sức giẫy giụa muốn thoát ra khỏi ngực , lại có kết quả gì.

      Nhìn nàng bị chọc tức đến hai má đều phình ra, mặt đỏ lên như mật hoa đào tinh khiết, khiến cho người nhịn được muốn cắn cái.

      Suy nghĩ vòng, cúi đầu, khẽ cắn lên gò má hồng nhuận kia của nàng.

      "A, ngươi vô sỉ" Cắn nàng ngụm, nàng càng giẫy giụa lợi hại hơn.

      rũ mắt nhìn người trong lòng xù lông, cúi đầu cười ra tiếng, mặt mày sáng rỡ. tay siết chặt lấy nàng, tay kia khẽ vuốt nhè theo làn tóc đen thẫm dài, ách, là sửa sang lại tóc cho nàng.

      "Thanh Linh đừng tức giận, Vô Ưu đẩy ngươi xuống vũng bùn, ta giúp ngươi hả giận, được ?" xong lại cúi đầu cắn lên mặt nàng cái.

      tại nàng tức giận cũng phải vì chuyện này! Nàng tức giận là lại gặm đậu hủ của nàng a! Nhưng chống đối cũng chỉ phí sức lực: "Ngươi trước buông ta ra" Nàng tức giận cũng muốn giẫy giụa nữa, trong lòng rầu rĩ .

      "Còn tức giận sao?" Ôn nhu hỏi, tay vẫn luôn khẽ vuốt tóc nàng. Tóc nàng mềm mại, trơn mượt, vuốt hết sức thư thái.

      " tức giận!" Nàng cắn răng, xem như hiểu được chuyện, tức giận trước mặt , càng làm nàng tức giận hơn.

      " tức giận là tốt rồi!" cười ôn nhã vô hại, dịu dàng : "Sau này ta để cho Vô Ưu lại làm thế với ngươi, chuyện Vô Ưu hại ngươi ngày hôm nay, ta khiến nàng ta trả giá lớn, được ?

      Vài ngày sau, Thanh Linh mới nghe thấy tin tức Công chúa mất tích truyền ra từ phủ Công chúa. Hoàng thượng nhanh chóng phái người lục soát khắp nơi trong Hạ Thành. Trãi qua ngày lục soát, cuối cùng cũng có người vào nhà xí thanh lâu, mới tìm thấy Vô Ưu Công chúa ngâm mình trong đống nước phân trong hầm phân, lúc đó Vô Ưu bị mùi nước phân hun đến hấp hối. Thái y phải dùng đến các loại linh đan diệu dược mới có thể cứu sống nàng ta, từ hôm đó Vô Ưu luôn an phận ở yên trong phủ trong thời gian dài. Đương nhiên, những chuyện đó đều là
      sau này.

      Tần Liễm buông lỏng Thanh Linh ra, cầm lên mảnh tơ lụa tiếp tục lau chùi thanh sáo ngọc mài trắng vốn hề bẩn kia.

      Sáo ngọc trắng như tuyết, nhưng đôi tay lau sáo ngọc còn muốn trắng hơn nó ba phần. Tay của rất đẹp, thon dài trắng nõn, trơn bóng như ngọc, so với tay của bất cứ nữ tử nào còn muốn đẹp hơn.

      Nàng kinh ngạc nhìn qua bàn tay kia, sững sờ xuất thần. Cho đến khi xe ngựa lạch cạch nhún lên cái, nàng mới phục hồi tinh thần lại. Mà lúc này, Tần Liễm đột nhiên dừng động tác lau sáo ngọc lại, mặt xuất nụ cười thần bí khó lường.

      Tốc độ xe ngựa đột nhiên tăng nhanh, Thanh Linh nhạy cảm cảm giác được loại hơi thở nguy hiểm. Tiếp sau đó gần kề bên ngoài liền truyền vào trận thanh đao kiếm va chạm vào nhau, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng va chạm đặc biệt chói tai.

      Xem ra là có người muốn ám sát Tần Liễm, mà nàng lại vừa vặn ở trong xe ngựa của , thảm cảnh bị ám sát, nàng cuối cùng vẫn tránh khỏi được.

      "Công tử, đối phương có quá nhiều người, người chúng ta đuổi đến ngược lại lại quá ít, sắp cầm cự nổi, làm sao bây giờ?" Giọng trong sáng của người đánh xe ở bên ngoài truyền vào, phải là A Thất thường theo bên cạnh Tần Liễm, mà chính là ám vệ của Tần Liễm tên là Minh Lục.

      Minh Lục thầm nghĩ, ách, tại sao lại phải đánh xe? Tất cả đều là do A Thất ngu ngốc kia biết như thế nào đắc tội với Công tử, sau đó bị Công tử phạt ở trong vựa củi chép năm ngàn lần thành ngữ quy tắc chung, cho nên công việc đánh xe đầy đẳng cấp này lại rơi xuống đầu .

      Số lượng ám vệ Tần Liễm đuổi tới nhiều lắm, bọn họ cũng như đám sát thủ ám sát Tần Liễm, đều thân hắc y. Thứ khác nhau duy nhất là, những sát thủ kia ai cũng che mặt, mà ám vệ Tần Liễm lại lộ diện.

      "Tới sông Thương phía trước" Tần Liễm thưởng thức thanh sáo ngọc trong tay, tựa như đối với cuộc ám sát lần này chút cũng đặt vào mắt.

      "Vâng" Minh Lục hỏi thêm vì sao, chỉ chuyên tâm giá hai con ngựa trắng kéo xe vượt qua khỏi ngỏ hẻm hẹp, tay vừa vung kiếm, xử lí những hắc y nhân ngăn cản ở phía trước.

      Thanh Linh hiểu vì sao Tần Liễm lại cho người phóng tới con sông phía trước. Bờ sông Thương địa thế rộng lớn, ban đêm ít có người qua lại, dù có phát sinh bao nhiêu động tĩnh ở đó cũng có ai phát ra.

      Nhưng trong ngỏ hẻm hẹp, đối phương cũng quá nhiều người, tay chân chắc chắn thể cử động linh hoạt được. Hơn nữa, chém giết trong ngõ hẻm gây ra động tĩnh lớn như thế tất đưa tới chú ý của quan phủ, như vậy Tần Liễm chẳng phải có lợi thêm sao?

      như nhìn ra nghi ngờ của nàng, khẽ mỉm cười : "Người của quan phủ xuất quá nhanh quá thú vị"

      "Tại sao?" Trong lòng tính toán cái gì? Nàng có cảm giác mơ hồ rằng trận ám sát này tất cả đều nằm trong dự liệu của .

      nghe được câu trả lời, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, thân xe lay động mãnh liệt, Thanh Linh đề phòng thân thể ngã quỵ về phía trước, nhưng lại va chạm thân thiết thảm lông, mà là xông thẳng vào lồng ngực ấm áp của ai đó.

      đỉnh đầu truyền đến giọng của Tần Liễm: "Lát nữa theo sát ta, ta bảo vệ ngươi chu toàn"

      bờ sông Thương, hắc y nhân hai phe chém giết điên cuồng. Hắc y nhân che mặt số lượng đông hơn, bọn họ tận dụng mọi cơ hội công kích lên xe ngựa. bao lâu, xe ngựa bị kiếm đâm đến rách mướp.

      Tần Liễm và Thanh Linh buộc ra khỏi xe ngựa, đứng trong vòng vây của vài ám vệ Tần Liễm.

      Ban đêm, ánh trăng mờ , lưỡi kiếm dưới vầng sáng ảm đạm của ánh trăng phản chiếu ra tia sáng cực chói mắt. Mặt sông Thương gợn lên từng đợt sóng lớn mãnh liệt, gió đêm lành lạnh thổi ngang qua sợi tóc, mê loạn mắt người.
      Halong-ngoc thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 42: Ta Đau Lòng Ngươi


      Phủ Hộ quốc Tướng quân, ngoài viện Diệp Thanh Ngọc.

      Người trong Khánh Công yến vừa tản ra, Lâm thị lập tức vội vàng chạy về phủ, đến viện Diệp Thanh Ngọc.

      Còn chưa vào trong viện, Lâm thị từ xa nghe thấy tiếng đổ vỡ phát ra từ bên trong.

      "Tự Nhi, Thanh Ngọc sao rồi?" Hai tay nàng nắm chặt ống tay áo, sắc mặt lo lắng nhìn Diệp Tự. Nàng biết nữ nhi nàng xưa nay vốn kiêu căng cao ngạo, bây giờ xảy ra chuyện xấu mặt như vậy tại yến hội, danh tiếng xem như bị triệt tận gốc, trong lòng nữ nhi bây giờ chắc chắn dễ chịu chút nào.

      Diệp Tự ra viện Diệp Thanh Ngọc ra, đụng phải Lâm thị: "Bây giờ vẫn còn tức giận đập đồ bên trong" là do kiên nhẫn nhìn cảnh tượng đó nên mới ra ngoài: "Mẫu thân, bộ vũ y đó của Thanh Ngọc là do Thanh Linh động tay?" Giọng điệu mang theo hồ nghi.

      ra nó vốn phải là vũ y, chỉ vì Diệp Thanh Ngọc mặc nó để múa, nên mới gọi là vũ y mà thôi.

      Diệp Tự đưa Diệp Thanh Ngọc trở lại phủ, dọc theo đường nàng lúc nào cũng khóc sướt mướt, luôn miệng Thanh Linh vì ghen tị nàng, nên mới động tay động chân lên vũ y của nàng, khiến cho nàng xấu mặt.

      Nghe Diệp Thanh Linh dám gian lận vũ y của Diệp Thanh Ngọc, Diệp Tự rất kinh ngạc. Nàng trong ấn tượng của , là Nhị muội nhát gan, vì bị 'bỉ ổi dưỡng', mà nàng cực ít khi rời khỏi Thanh Lạc viện, đứng trước mặt nàng càng như người vô hình, tồn tại. Bây giờ nghe nàng lại có tâm tư độc ác gian lận lên vũ y của Diệp Thanh Ngọc, cảm thấy quá khó tin.

      "Đều do mẫu thân quá chủ quan, nhìn kĩ bộ y phục kia, ai ngờ tiểu nha đầu kia giấu tâm tư sâu như vậy, sớm động tay động chân lên y phục"

      Là nàng đánh giá tâm tư nha đầu kia quá thấp, cứ cho rằng thừa dịp nha đầu kia để ý đến lấy bộ y phục có gì, ai ngờ đó chỉ là cái bẫy rạp, chụp gọn cả đời Thanh Ngọc vào trong. Bây giờ nàng cảm thấy ân hận vạn phần, hận thù với Thanh Linh càng thấu xương thấu thịt.

      " ngờ nha đầu kia lại là người thâm tàng bất lộ như vậy" Sâu trong mắt Diệp Tự lóe qua tia sáng hung ác, khiến khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên dữ tợn muôn phần.

      "Phu nhân, Phu nhân, xong rồi. Đại tiểu thư bị thương" Người đến là Hương Điệp trong viện Diệp Thanh Ngọc.

      Diệp Thanh Ngọc vô ý té ngã, đè lên vô số mảnh vụn đồ sứ. Hương Điệp vội vả tìm đại phu, vừa đúng lúc gặp phải Lâm thị ở ngoài viện.

      Vừa nghe thấy Diệp Thanh Ngọc bị thương, Lâm thị sợ hãi đến giậm chân, sai đó xông vào trong viện nhanh như gió, Diệp Tự cũng theo sát phía sau.

      Bên bờ sông Thương, nồng nặc mùi máu tươi khiến ngươi ta nôn mửa.

      Hắc y nhân che mặt ngừng tiến lên công kích Tần Liễm, lại bị ám vệ Tần Liễm đánh lui lần lại lần.

      Ám khí bay tới như mưa, Thanh Linh quơ múa thanh kiếm mời vừa giành được từ trong tay tên hắc y nhân chặn ám khí lại. Dù phía trước có ám vệ của Tần Liễm cản trở giúp nàng, nhưng ám khí bay tới như mưa như vậy bọn cũng cản trở hết được.

      Lại , biết Tần Liễm bị ra sao, lúc nào ra tay cũng hữu khí vô lực, mắt thấy ám vệ từng người từng người ngã xuống. Lòng Thanh Linh sốt ruột vô cùng, sau khi nàng thay y phục của Băng Lãnh vào, toàn bộ số ngân châm đem theo để phòng thân trong bộ y phục cũ đều lấy ra. Nàng rất lo lắng người ngã xuống tiếp theo là mình, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, càng muốn mệnh phải kết thúc tại nơi này.

      Cao cao gác xếp cách đó xa, có nam tử toàn thân hắc y đứng ở đó. Mặt mày lãnh khốc, khuôn mặt tuấn dật, khí chất cao quý. Theo góc nhìn của , vừa khéo có thể thu hết toàn cảnh giết chốc tàn khốc bên bờ sông Giang vào mắt.

      "Tính toán thời gian, đỡ thương trong cơ thể Tần Liễm cũng sắp phát tác, lúc đó chính là thời điểm thích hợp nhất để giết chết Tần Liễm. Truyền lệnh xuống, nhất định phải trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy lấy được tánh mạng của Tần Liễm." Từ chỗ quan sát xuống có thể thấy Tần Liễm cực ít ra tay, giống như chứng minh dược trong người phát tác, ra tay vô lực.

      Đỡ thương là chất lỏng của hoa đỡ thương, độc. Nhưng hòa lẫn vào uống với rượu, sau thời gian ngắn khiến người ta tạm mất nội lực, toàn thân dần dần cạn kiệt khí lực.

      Nhìn chút, phát phía sau nam thử còn có hắc y nhân bịt mặt như hòa làm với bóng đêm quỳ đợi lệnh.

      "Vâng" Hắc y nhân quỳ mặt đất , trong chớp mắt, tan biến vào hư .

      Ánh mắt nam tử từ nãy đến giờ vẫn luôn đặt trong cảnh tượng tu la bên bờ sông Giang dưới kia, nhìn thấy nguyên đám ám vệ bên cạnh Tần Liễm ngã xuống, khóe môi bật ra ý cười dào dạt. Nhưng chưa tới khắc, dáng tươi cười kia ngưng lại.

      thấy đám ám vệ khác của Tần Liễm chạy đến tiếp viện, mắt thấy người của mình sắp bắt được Tần Liễm, nhưng bởi có xuất của đám ám vệ kia, lại để Tần Liễm tránh thoát được kiếp.

      Hai tay nam tử nắm lại thành quyền, gân xanh nổi lên, bây giờ là thời cơ cướp lấy tánh mạng Tần Liễm tốt nhất, vạn nhất tí nữa lại xuất thêm đám ám vệ, chắc chắn người của còn có thể giết được Tần Liễm nữa hay . Cho nên, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

      Có hội khó có được lần hai, đêm nay nhất định phải loại trừ được chương ngại vật Tần Liễm lớn nhất này.

      Nam tử nắm chặt bảo kiếm bên hông. Từ lầu bay xuống, thẳng đường xé gió gia nhập vào cảnh tượng tu la bên bờ sông Thương.

      "Tần tướng, ngươi sao chứ?" Thanh Linh hỏi, nàng vừa rút kiếm ra khỏi ngực tên hắc y nhân bịt mặt, thân kiếm vẫn còn dính máu, dính cả lên mặt nàng.

      có chút kì quái, sát thủ điên cuồng đánh tới, vẫn còn chưa động tới tay, nàng lo lắng có xảy ra chuyện gì hay rồi.

      Sát thủ đâm từ sau lưng Thanh Linh đâm kiếm tới, Tần Liễm cả kinh: "Cẩn thận!" Vươn tay ra kéo nàng qua bên, mà ngay lúc này ám vệ bên cạnh Tần Liễm cũng đưa kiếm cản kiếm của sát thủ.

      "Ta sao, ngược lại ngươi mới phải cẩn thận " ôn nhu , dùng ống tay áo trắng như tuyết dịu dàng lau máu dính mặt nàng: "Nếu ngươi bị thương, ra rất đau lòng." nửa nửa đùa .

      sát thủ đánh tới Tần Liễm, võ công của dường như chênh lệch so với các sát thủ khác rất nhiều. Thế công bén nhọn, ám vệ bên cạnh Tần Liễm vừa bảo vệ Thanh Linh, phần vừa tách ra bị sát thủ quấn lấy, căn bản có cơ hội đến bên cạnh Tần Liễm.

      Tần Liễm phát tia sáng lạnh lẽo đánh tới, vui vẻ trong mắt nồng đậm, sáo ngọc màu trắng trong tay áo chặn lại đường kiếm, hóa giải thế công của hắc y nhân bịt mặt.

      Hắc y nhân kia ngừng biến hóa đường kiếm, Tần Liễm cũng đồng dạng ngừng biến ảo chiêu thức đánh trả. Động tác của hai người càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức người khác còn nhìn động tác của họ như thế nào.

      Động tác hai người biến ảo vô cùng, tạo nên cảnh tượng hai bóng dáng trắng đen chém giết ở bờ sông, lại giống như khúc tinh diệu đến tuyệt luân hoa lệ, và thanh thanh thúy của sáo ngọc gõ lên thân kiếm là nhạc khúc.

      Chỉ thấy bóng dáng màu trắng kia xoay người cái, làn váy trắng tuyết trắng tung bay tản ra như đóa hoa sen nở rộ, dáng người ưu nhã uyển chuyển như điệp (bướm). thu sáo ngọc màu trắng về lại trong tay, ánh mắt ngạo nghễ nhìn đạo hắc ảnh kia.

      "Đỡ thương trong cơ thể ngươi sao phát huy tác dụng?" Bóng đen kia đưa tay gạt chất lỏng màu đỏ tràn ra ở khóe miệng, cả kinh , tay kia nắm chạt chui kiếm cắm xuống đất chống đỡ thân hình.

      Tần Liễm cười nhạt : "Bản tướng vốn còn chưa uống qua chén tiên di của Ninh Thục phi, đỡ thương tất nhiên phát tác trong cơ thể bản tướng, xem ra làm Vinh Vương hết sức thất vọng rồi."
      Halong-ngocElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :