1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Uyên Ương Nghịch Nước

      Hắc y nhân thấy Thanh Linh 'nhảy sông', phóng ám khí về phía Thanh Linh ngày càng dày đặc.

      dãy lụa trắng bay ra từ ống tay áo rộng thùng thình của Tần Liễm, lụa trắng được rót nội lực vào, ngừng xoay tròn, ngăn cản ám khí sau lưng Thanh Linh, ám khí tuôn xuống nước như mưa.

      Lúc Thanh Linh rơi xuống, tư thế dạng ra như con ếch lớn. Tần Liễm nhìn thấy khóe môi nhịn được hung hăng co rút vài cái, vươn tay nhàng ôm lấy thân thể mềm mại, đỡ nàng đứng sang bên.

      Hắc y nhân ngưng phóng ám khí, từng người lần lượt nhảy xuống sông, lặn sâu xuống dưới nước, từ dưới nước phóng ám khí lên thuyền.

      ám khí phá bay đến chỗ Tần Liễm, dưới tình thế cấp bách Thanh Linh vốn định đẩy Tần Liễm ra, lại ngoài ý muốn đẩy ngã thuyền.

      Hoa đào hai bên bờ sông nở rộ, cánh hoa hồng phấn hùa theo làn gió bay múa đầy trời, hoa rơi mang theo đầy tình ý. Cánh hoa bay lả tả rơi xuống hai bóng dáng dính sát vào nhau thuyền, xinh đẹp như bức họa tuyệt diệu, tranh sơn thủy cuốn.

      Giữa hai hàng lông mày ôn nhuận như ngọc của Tần Liễm, có cánh hoa đào chẳng biết rơi xuống từ lúc nào, giúp khuôn mặt tinh xảo như họa của tăng thêm vài phần mị hoặc, tuyệt mỹ câu hồn người.

      Thanh Linh nằm người , tim đập thình thịch, nhảy cuồng loạn ngừng, tay chân có chút luống cuống.

      "Hai vị thân mật ở đây hình như có hơi lộ liễu phải? Dù sao cũng có người sống rành rành như ta ở đây." Khuyết Ngọc thân hồng y, khuôn mặt dã, ra từ trong khoang thuyền, nhìn thấy hai bóng người kề sát vào nhau liền nhịn được buông lời trêu chọc.

      Tần Liễm tức giận : "Ngươi có thể tự móc mắt ra." Như vậy phải nhìn thấy màn này.

      Khuyết Ngọc ngượng ngùng quay đầu, lúc Thanh Linh nhìn thấy Khuyết Ngọc, rất kinh ngạc, lòng nổi lên chút nghi ngờ, Tần Liễm và Phó lâu chủ Phong Tuyết Lâu có quan hệ như thế nào?

      Chưa đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, lời Khuyết Ngọc truyền đến, mặt nàng lập tức lên vẻ xấu hổ. tay của nàng lúc trước bị hắc y nhân dùng kiếm đâm bị thương, bây giờ muốn đứng dậy cũng chỉ có thể chống người lên bằng tay bị thương còn lại. Lúc chuẩn bị đứng lên, ám khí của hắc y nhân lại bay đến, Tần Liễm đột nhiên nắm eo nàng lăn sang bên cạnh, tránh thoát ám khí.

      Hai người vốn đến gần mép thuyền, lại lăn thêm vòng như thế, cả hai liền hoa lệ lộng lẫy rơi xuống nước, văng lên trận bọt nước lớn.

      Vài hắc y nhân lặn xuống, vây quanh hai người trong nước. Vài đường kiếm xé nước đâm tới, Tần Liễm ôm chặt eo Thanh Linh, bơi xuống càng sâu, từ chỗ sâu trong nước thoát ra khỏi vòng quanh của hắc y nhân.

      Tay Tần Liễm cầm thanh sáo ngọc màu trắng, bên trong sáo ngọc có giấu cơ quan, sau khi cơ quan được mở ra, bên trong sáo ngọc xuất lưỡi dao bén nhọn. ôm nàng bơi tới sau lưng hắc y nhân, đâm sáo ngọc về phía cái ót người đó rồi nhanh chóng rút ra, động tác mau lẹ ngoan quyết. Chỉ trong chớp mắt, óc hắc y nhân kia tràn ra, máu cũng từ đầu phun ra như thác, động tác ghê tởm và tàn nhẫn. Mà sắc mặt Tần Liễm vẫn bình tĩnh chút gợn sóng, giống như hề có chuyện gì xảy ra.

      Thanh Linh thấy Tần Liễm ra tay tàn nhẫn như vậy, trong lòng khỏi có chút e ngại. Người này, lòng dạ đúng là độc ác.

      Tần Liễm chú ý thấy Thanh Linh sắp trụ được ở dưới nước, gấp rút ôm nàng nổi lên mặt nước. hắc y nhân cũng ngôi lên lấy hô hấp, vừa trồi đầu lên, tay Tần Liễm khẽ nhúc nhích, sáo ngọc tựa như luồng ánh sáng trắng bay xuyên qua đầu hắc y nhân, máu tuôn ra như suối nhiễm đỏ cả mặt sông, mắt vừa thấy lòng liền kinh sợ.

      A Thấy chạy ra từ khoang thuyền, chứng kiến màn công tử nhà mình vùi mình giữa dòng nước nhiễm máu đỏ tươi, kinh ngạc: "Công tử và Diệp nương chơi uyên ương nghịch nước có bị thương ?"

      Khuyết Ngọc nghe vậy, cười ha ha: "Uyên ương nghịch nước, nghịch cũng là hăng hái." luôn ở thuyền nhìn bọn họ chém giết trong nước, có ý định ra tay giúp Tần Liễm, biết Tần Liễm căn bản cần phải ra tay hỗ trợ.

      Thanh Linh dưới nước giận dữ: "Ngươi mới uyên ương! Cả nhà ngươi đều uyên ương!" Là tên ngu ngốc nào mù thành ngữ đến như vậy.

      Tần Liễm như cười mà như cười: "A Thất, trở về chép ngàn lần thành ngữ quy tắc chung cho ta."

      Mỗ A Thất kêu rên: " ngàn lần, cần mà....."

      Hắc y nhân còn lại đều ở dưới nước, Tần Liễm ôm Thanh Linh bơi về gần thuyền, đưa nàng lên thuyền xong, sau đó liền đâm đầu xuống nước đối phó với hắc y nhân.

      tới nửa thời gian uống cạn chung trà, có nhiều cổ thi thể nổi lềnh bềnh mặt nước. Máu đỏ thẫm lan ra cả mặt sông, mùi máu tanh nồng đậm xông vào mũi, khiến người ta chỉ muốn nôn mửa.

      Lúc Tần Liễm rời khỏi mặt nước phi người lên thuyền, toàn thân tuy ướt đẫm nhưng lại chút chật vật, dung mạo tiên nhân vẫn như ngọc, phong nhã xuất trần.

      ôm hắc y nhân lên thuyền: "Ai phái các ngươi tới?"

      Hắc y nhân tiếng nào, từ khóe miệng chảy ra dòng máu đỏ thẫm, lát sau ngã xuống đất. Lúc ở trong nước, biết hôm nay bản thân khó thoát khỏi cái chết, nên khi vừa được Tần Liễm mang ra khỏi mặt nước liền cắn ngay túi chứa độc giấu sẵn trong miệng.

      Tần Liễm đá hắc y nhân tự sát xuống nước, quay đầu lại nhìn thấy cánh tay Thanh Linh ngừng tuôn ra máu, lông mày khỏi nhăn lại: "Sao lại bị thương?"

      "Ta...." Nàng vừa định sao, đột nhiên cảm thấy người hình như thiếu vật gì đó, sờ sờ, nàng hoảng hốt phát ra mật chiếu giả giấu trong ngực biến mất! Sắc mặt trắng bệch.

      "Miệng vết thương đau lắm sao?" Nhìn sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, Tần Liễm cho rằng là do nàng đau nhức cùng cực nên như vậy.

      "Các ngươi có thấy vật gì rớt ra từ người ta ?" Nàng lo lắng hỏi bọn họ, nàng có thể chắc chắn trước khi nhảy xuống nước đồ vẫn còn ở đó, vậy đồ chỉ có thể rớt thuyền hoặc trong nước.

      " có." Tần Liễm , hai người khác cũng lắc đầu theo: "Ngươi làm rớt vật gì?"

      Thanh Linh trả lời , mặc kệ cánh tay vẫn còn tuôn ra máu, nàng trực tiếp đâm đầu xuống nước.

      "Thanh Linh, rốt cuộc ngươi làm rớt vật gì, chỉ cần ra chúng ta giúp ngươi."

      Giọng Tần Liễm từ thuyền truyền xuống, bây giờ nàng còn chưa biết Tần Liễm là địch hay là bạn, mật chiếu giả có liên quan đến người giật dây hại chết Đại ca, trước khi biết Tần Liễm là địch hay bạn, nàng vẫn nên ra chuyện mật chiếu giả.

      có, có, chỗ nào cũng có. Làm sao bây giờ, mật chiếu giả rốt cuộc là rơi ở chỗ nào? Nàng ở trong nước tìm lâu, lòng càng ngày càng gấp, đều do bản thân, nàng sao có thể vô ý như vậy, ngay cả mật chiếu rớt lúc nào cũng biết. Vì mảnh mật chiếu này, Trương Tứ phải mất mạng, Vô Ảnh sống chết , mà nàng lại làm mất nó, nàng đáng chết.

      Tần Liễm cuối cùng cũng nhìn nổi Thanh Linh bị thương mà còn luôn ngâm mình trong nước. 'Ùm' tiếng, nhảy vào nước bơi tới bên người nàng, ôm kéo nàng lên thuyền.
      Halong-ngocvelvety_crystal_rose thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Thành Thân Phải Làm Sao Bây Giờ?

      "Để ta tiếp tục tìm." Thanh Linh trong lòng Tần Liễm giẫy dụa muốn xuống nước, môi nàng chút máu, miệng vết thương cánh tay vẫn tuôn máu ồ ạt.

      Tần Liễm nhìn nữ tử trong lòng bị thương đến mặt đều trắng bệch nhưng vẫn giẫy giụa muốn bổ nhào xuống nước, giữa lông mày lộ ra loại tính chất quật cường. biết vì sao, nơi nào đó trong lòng giống như bị người đâm châm, đau xót, hai tay dùng sức cái, hung hăn khóa nàng trong ngực, cảm giác đau xót đó mới có thể giảm bớt.

      "Diệp Thanh Linh, ta cho phép ngươi tự chà đạp bản thân mình tệ như vậy." lạnh lùng , bá đạo và cường thế, mặt lên nét nghiêm túc hiếm có, hoàn toàn mất bình thản ôn nhã thường ngày.

      Eo Thanh Linh bị sít sao bóp chặt, đỉnh đầu truyền đến giọng nghiêm nghị mà bá đạo của , nàng dần dần tỉnh táo lại. Mật chiếu giả bị rơi vào trong nước, dù có tìm được, chữ viết bị nhòe đến nhận dạng được, cũng còn tác dụng gì. Aii, là đáng tiếc. Lại nhớ đến Trương Tứ vì lấy mật chiếu giả cho nàng mà mất mạng, trong lòng lại cảm thấy khổ sở.

      Nữ tử trong ngực rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Tần Liễm nhớ ra khẩu khí vừa rồi của mình có chút nghiêm trọng, cho nên lúc mở miệng chuyện lần nữa, giọng phá lệ ôn hòa thong dong: "Thanh Linh chỉ có người, ngươi làm hư nàng rồi lấy ai để bồi thường cho bản tướng đây?" trêu chọc, giọng dừng lại chút, lại : " người ngươi có vết thương, cho bản tướng biết ngươi làm rớt vật gì, bản tướng cho người tìm giúp ngươi."

      " cần, dù tìm lại được cũng sử dụng được." Nàng trong lòng rầu rĩ .

      "Được, vậy tìm." rốt cuộc cũng tiếp tục truy vấn nàng làm rớt vật gì nữa, vật có thể khiến nàng để ý tới vết thương tay mà vội vàng nhảy xuống nước, ắt hẳn là quan trọng. Nhưng nàng lại muốn cho biết vật đó là vật gì, nhiêu đó thôi cũng đủ để thấy trong lòng nha đầu này vẫn chưa chịu tin tưởng , chuyện này khiến lòng chút buồn bực.

      buông nữ tử trong lòng ra, lệnh cho A Thất vào trong tìm bộ bố y sạch . Sau đó băng bó đơn giản cho vết thương tay nàng.

      thuyền có y phục của nữ tử, cánh tay nàng lại bị thương, Tần Liễm dứt khoác đưa nàng trở về Hạ Thành.

      Trong xe ngựa, Tần Liễm lấy ra thuốc trị thương: "Để ta xem vết thương tay ngươi chút." chờ Thanh Linh đồng ý, lột ra lớp băng bó vừa rồi, kéo toàn bộ quần áo vai nàng xuống, đưa mắt nhìn vào miệng vết thương.

      "..... cần." kéo quần áo của mình, trong lòng nàng vẫn có chút lúng túng, vội vàng lấy tay của ra, xoay người lại trốn về phía sau.

      Thấy nàng lui về phía sau co rúm người lại, Tần Liễn cười bất đắc dĩ tiếng: "Thanh Linh, ngươi là vị hôn thê của bản tướng, sớm muộn gì bản tướng cũng nhìn thấy thân thể của ngươi, ngươi kháng cự bản tướng như thế, đến lúc thành thân phải làm sao?"

      " phải bây giờ còn chưa thành thân sao? Trước khi thành thân cho ngươi chạm vào ta." Nàng muốn thành thân với , bây giờ cách ngày thành thân chỉ còn có khoảng thời gian ngắn, nàng phải nhanh chóng tìm cách lui chuyện hôn này.

      thở dài, mặt vẫn cười như cũ, khẩu khí như dỗ dành hài tử : "Được, chạm vào ngươi, ngươi bôi thuốc nhanh lên, ta trước ra ngoài xe ngựa đợi ngươi."

      Lúc sắp xuống xe, đột nhiên xoay người tìm bộ quần áo sạch: "Lát nữa ngươi thay bộ y phục này vào."

      Nàng đợi xuống xe, tay cầm y phục vừa đưa, xúc cảm mềm mại của phần vải vóc này mang lại còn tốt hơn cả Thiên Ngân Cẩm. Đồ người này sử dụng, quả có thứ gì mà hoa lệ tinh xảo, đặc trưng nhất là loại hoa văn màu tím phiền phức kia cũng là được đặc biệt thêu hai mặt, hoa văn thêu ra là loại hoàn mỹ nhất, cách nào bắt bẻ được.

      Chịu đựng đau nhức chỗ vết thương, nàng cố thay cho xong bộ quần áo, hoàn tất việc bôi thuốc, lúc nàng đưa đầu ra ngoài gọi lên xe ngựa sắc trời cũng tối.

      Tiến vào trong thành, nàng sống chết cũng chịu mặc quần áo của hồi phủ, bắt dừng xe ngựa ở trước cửa hàng may y phục, bảo về trước. Còn chính mình vào trong điếm quần áo mua y phục thay xong mới ra. Nàng cố ý vòng vo lẫn quẫn hai ba vòng bên ngoài, thầm chắc chắn có người theo mới vội vàng chạy về chỗ của Hoán Y.

      "Hoán Hoán, Vô Ảnh trở về chưa?" Lúc Thanh Linh vào, Hoán Y vẫn sửa soạn lại đống dược liệu bề bộn, nghe vậy, nàng ta cũng ngẩng đầu lên.

      " có, vài ngày nay ta cũng thấy nàng, ngươi tìm nàng có việc gì sao?" Từ lúc Thanh Linh đến gần, nàng ngửi thấy được mùi máu tươi, vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy sắc mặt Thanh Linh tái nhợt như tờ giấy, thân là thầy thuốc, nàng liền nhận ra người Thanh Linh có thương, lo lắng hỏi: "Ngươi bị thương sao?"

      Thanh Linh gật đầu: "Ừ, có bị thương, nhưng được bôi dược, bây giờ có gì đáng ngại."

      "Vậy là tốt rồi."

      Hoán Y vừa dứt lời, giọng Vô Ảnh liền truyền từ bên ngoài vào: "Tiểu thư, ngươi sao chứ?" Sau tiếng người cũng bước vào cửa.

      Thấy Vô Ảnh trở lại, Thanh Linh thở phào nhõm, Vô Ảnh rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì, tốt: "Ta sao, chỉ là đồ mất rồi thôi." Nàng rũ mắt xuống, áy náy .

      "Làm mất vật gì sao?" Hoán Y hỏi, nàng ta hề biết gì về tồn tại của mật chiếu giả, chuyện Thanh Linh và Vô Ảnh cùng lấy mật chiếu giả càng .

      " có gì, chỉ là đồ Vô Ảnh tặng ta để phòng thân nhưng ta lại cẩn thận làm mất." Thanh Linh muốn Hoán Y bị cuốn vào những chuyện này, nàng hy vọng Hoán Y chỉ nên ở y quán, yên bình sống qua ngày là tốt rồi.

      "Nhìn bộ dáng uể oải sắp khóc của ngươi, ta còn tưởng ngươi làm mất vật gì trọng yếu lắm vậy." Hoán Y vừa sửa sang lại dược liệu trong tay vừa .

      "Hoán Hoán, ngươi làm bánh hoa quế nhân đậu đỏ cho ta được , ta muốn ăn." Thanh Linh ôm cánh tay Hoán Y làm nũng .

      "Ngươi nha, vừa đến chỗ ta là chỉ biết tìm ăn." Hoán Y vẻ mặt bất đắc dĩ cười , bỏ dược liệu trong tay xuống, xuống bếp làm điểm tâm.

      "Vô Ảnh, ngươi dùng cách nào để trốn ra?" Thanh Linh lừa Hoán Y ra ngoài rồi hỏi.

      Vô Ảnh giải thích , sau khi Thanh Linh rời , các hắc y nhân kia muốn dây dưa lâu với nàng ta. Tất cả đều chuyển hướng đuổi theo Thanh Linh. Vô Ảnh muốn ngăn cản, nhưng cũng ngăn cản đối phương được trận mà thôi. Vô Ảnh lại tiếp tục bị lạc ở núi, lúc tìm được đường ra sắc trời cũng tối, còn phát được xác hắc y nhân trôi lềnh bềnh mặt sông, nàng mơ hồ đoán được Thanh Linh bình an trở về, nên nhanh chóng chạy về Hạ Thành xem Thanh Linh có trở lại hay chưa.

      Mấy hắc y nhân đột nhiên nhảy ra kia rốt cuộc là do ai phái tới? Vì sao lại hạ sát chiêu với các nàng? Tần Liễm xuất ở bờ sông có phải là trùng hợp hay ? Đủ các loại nghi vấn, Thanh Linh rối rắm như tơ vò.

      Sau khi Thanh Linh xuống xe ngựa, Tần Liễm cũng lập tức trở về Tướng phủ.

      Trong đại sảnh Tướng phủ, Khuyết Ngọc thân hồng y như lửa, khuôn mặt tuấn mỹ quyến rũ, tóc đen xõa sau người, bóng loáng mềm mại như tán liễu tháng ba, khoác lên tơ gấm, cổ ngọc ngàn năm ôn nhuận.

      "Trong sổ kia viết cái gì?" Tần Liễm thong dong ưu nhã rảo bước vào đại sảnh, trực tiếp hỏi.

      "Ngươi tự mình xem chút ." Khuyết Ngọc móc từ trong ống tay áo huyền sa vân màu đỏ ra sổ vàng óng ánh, ném về phía Tần Liễm.

      Tần Liễm bắt được sổ , vừa mở ra xem, khóe môi liền nhếch lên thành vòng cung duyên dáng: "Mạch Chiêu Nam chết quả nhiên là do có kẻ giở trò ở sau lưng." Nhìn kĩ, cuốn sổ bên ngoài màu vàng kim cầm trong tay đúng là mật chiếu giả mà Thanh Linh đánh rơi.

      thuyền, khi Thanh Linh đẩy ra để tránh né ám khí, phát ra trong ngực nàng có vật khác thường, đợi ám khí bay tới lần nữa, mới thầm lấy mật chiếu giả trong ngực nàng ra, vì để cho nàng phát giác ra đồ mất ngay lúc đó, nên mới nhanh chóng ôm nàng kéo vào trong nước.

      Lúc rơi xuống nước thừa dịp nàng chú ý, thầm vận nội công bắn mật chiếu giả về cho Khuyết Ngọc.
      Halong-ngocVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Đại Tỷ Tặng Lễ

      Theo tin tức người đến báo, phụ thân của Thanh Linh tức là Diệp Thiên Minh cùng Đại ca Diệp Tự, Tam đệ Diệp Minh, trở lại Hạ Thành ngay ngày mai.

      Trong phủ Hộ quốc Tướng quân, Lâm thị phân phó các hạ nhân quét dọn khắp nơi cẩn thận. Bọn hạ nhân trong phủ chạy đến chạy lui đến ướt cả y phục, quét dọn rồi lại quét dọn, trong phủ xuất cảnh tượng bận rộn, náo nhiệt lạ thường.

      "A, muội muội vừa đâu vậy? Còn cái hộp lớn Hương Thảo ôm là cái gì thế?" Trước cửa lớn phủ Tướng quân, Diệp Thanh Ngọc ra cửa thấy Thanh Linh từ bên ngoài trở về, Hương Thảo theo sau lưng. Trong tay Hương Thảo nâng cái hộp, Diệp Thanh Ngọc tò mò bên trong cái hộp kia chứa thứ gì.

      "Bên trong là bộ xiêm y bằng Thiên Ngân Cẩm ta vừa cho người làm." Thanh Linh .

      "Cái gì? Ngươi đem Thiên Ngân Cẩm may thành xiêm y rồi sao?" Vẻ mặt Diệp Thanh Ngọc kinh ngạc, sau đó lại hiểu , khó trách nàng nhân cơ hội Thanh Linh có trong phủ liền phái người qua Thanh Lạc viện tìm Thiên Ngân Cẩm, nhưng có lục tung mọi ngóc ngách cũng thấy. Kỳ quái, nàng bảo người trông coi ở cửa phủ khi nào thấy Thanh Linh hoặc Hương Thảo ra ngoài phủ may xiêm y, phải bẩm báo cho nàng ngay, nàng tìm cách đoạt được Thiên Ngân Cẩm ngay lúc đó. Nhưng bây giờ, ngay cả xiêm y người ta cũng may xong, mà vẫn chưa có ai đến báo với nàng tiếng.

      Diệp Thanh Ngọc tức giận thiếu chút nữa phải giậm chân, ánh mắt ngoan liếc về phía hai thị vệ canh ở cửa, hai người kia cảm nhận được ánh mắt mấy thiện ý của nàng ta, bị hù dọa đến toàn thân đều run lên.

      "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Nhìn Diệp Thanh Ngọc tức giận đến thiếu nữa giậm chân, lòng Thanh Linh khỏi tốt lên được chút.

      " có gì." Diệp Thanh Ngọc bên ngoài cười nhưng bên trong cười, trong lòng chỉ hận thể xé toạt vẻ tươi cười mặt Thanh Linh thành tám mảnh: "May xiêm y bằng Thiên Ngân Cẩm chắc chắn rất đẹp mắt, muội muội có thể cho cho tỷ mặc thử chút được ?"

      Cho ngươi mặc thử? Chỉ sợ là cho ngươi thử xong, đồ cũng trở lại: "Tỷ tỷ, ta đột nhiên nhớ ra có chút chuyện phải làm, ta trước đây." Thanh Linh quăng lại lí do tùy tiện để cự tuyệt Diệp Thanh Ngọc, sau đó nhanh chóng kéo Hương Thảo trở về viện.

      Diệp Thanh Ngọc nhìn bóng lưng như chạy trốn của Thanh Linh, tức giận đến sắp cắn nát bờ môi dưới, ngươi chạy, ngươi chạy, ngươi có chạy nhanh hơn nữa cũng vô dụng thôi. Dù Thiên Ngân Cẩm may thành xiêm y, nàng chắc chắn cũng phải đoạt về tay mình. Nàng ta oán hận trở về viện của mình, ngay cả cửa cũng bước ra.

      "Tiểu thư, Hương Lá đến truyền lời bảo ngươi đến chỗ Đại tiểu thư chuyến có việc, Tiểu thư, ngươi có muốn ? Nhưng nô tỳ vẫn muốn khuyên Tiểu thư câu đừng nên ." Hương Thảo có cảm giác, cảm giác rằng chuyện lần này có gì tốt lành.

      ", sao lại , chẳng lẽ nàng ta có thể ăn thịt Tiểu thư nhà ngươi sao?" Thanh Linh cười trêu Hương Thảo.

      "Chuyện này cũng rất khó , Đại tiểu thư chỉ sợ hận thể ăn Tiểu thư luôn đấy!" Hương Thảo cầm lên lược chải đầu cho Thanh Linh.

      "Binh đến tướng chặn, nước đến đê chặn, Tiểu thư nhà ngươi mới sợ nàng ta, còn nữa, nếu Đại tiểu thư muốn tìm bổn tiểu thư để gây phiền toái, cho dù bổn tiểu thư đến chỗ nàng ta, phiền toái cũng tự đưa tới cửa."

      Hương Thảo cảm thấy cũng có lí: "Vậy Tiểu thư cũng nên cẩn thận chút."

      Làm tốt búi tóc cho Thanh Linh, xiên thêm hai cây trâm bạch ngọc vào khe tóc đen óng mượt, trang điểm nhàn nhạt, thanh lệ thoát tục, tao nhã tuyệt trần, cả người mỹ lệ như đóa hoa lan ở nơi thâm cốc.

      Đến viện của Diệp Thanh Ngọc, Hương Lá đưa Thanh Linh tiến vào khuê phòng của Diệp Thanh Ngọc.

      "Muội muội, đến đây giúp tỷ tỷ nhìn chút, xem cây trâm nào đẹp nhất." Trước mặt các nàng bày đầy các loại trâm cài màu sắc rực rỡ, Diệp Thanh Ngọc vô cùng thân mật kéo tay Diệp Thanh Linh, nhờ vả Thanh Linh xem giúp các thứ trâm cài kia.

      Hừ, nhiều trâm cài như vậy, tỏa ra hào quang vàng chói, lục quang, ánh sáng bạch kim lóng lánh lóa mắt, thiếu chút nữa đâm mù mắt nàng. Diệp Thanh Ngọc gọi nàng đến xem là để khoe khoang sao? mặt Thanh Linh kéo ra nụ cười , : "Muội muội cảm thấy tỷ tỷ đeo cái gì lên cũng đều xinh đẹp cả."

      Diệp Thanh Ngọc tùy ý cầm lên cây trâm ngọc, sâu ở đáy mắt lóe qua tia ánh sáng độc ác: "Vậy ngươi cảm thấy mình cài lên cây trâm này có đẹp ?"

      "A, tỷ tỷ có ý gì?" Diệp Thanh Ngọc muốn làm gì?

      "Nếu muội muội thích cây trâm ngọc này, vậy tỷ tỷ tặng cho ngươi."

      Phải vậy ? Kết cấu cây trâm này kém như vậy, ngươi cũng biết xấu hổ mà đem tặng cho người ta? Ngươi cố ý có phải ? Nhưng, Diệp Thanh Ngọc khó khi nào chịu đưa ra phần lễ, lấy chẳng phải là ngu ngốc sao? Trong mắt Thanh Linh xẹt qua tia giảo hoạt.

      "Nhưng muội muội lại cảm thấy cây trâm này hợp với tỷ tỷ hơn." Vừa xong Thanh Linh liền đoạt lấy cây trâm trong tay Diệp Thanh Linh, trực tiếp cắm lên đầu nàng ta, tiện đường còn rút thêm cây trâm khảm bảo thạch hình bươm bướm tinh xảo xuống, cười nhàng tiếng: "Ta cảm thấy cây trâm này hợp với ta nhất, những thứ khác mấy phù hợp lắm, tỷ tỷ chỉ cần đưa ta cây trâm này là tốt rồi." Nàng còn thuận tay cắm cây trâm bươm bướm đó lên đầu mình: "Có phải rất đẹp ?"

      Thanh Linh vừa dứt lời chân chạy đến ngoài cửa, vội vàng thét to với bọn nha hoàn trẻ tuổi và mấy lão mụ tử trong viện: "Các ngươi nhìn chút, đánh giá xem cây trâm mà Đại tiểu thư vừa tặng ta có đẹp ?"

      Nghe vậy, các nàng lần lượt dừng lại động tác trong tay rồi nhìn sang, vừa nghe Thanh Linh cây trâm kia là của Đại tiểu thư đưa cho, rối rít mởlll miệng khen đẹp mắt.

      "Tỷ tỷ, rất đẹp phải ?" Thanh Linh quay đầu với Diệp Thanh Linh đứng ở cửa, mặt cười tươi như hoa.

      Hai mắt Diệp Thanh Ngọc trừng lớn, đau lòng nhìn cây trâm vàng khảm bảo thạch bươm bướm tinh xảo, giá trị cây trâm kia cũng ! Tuy lòng tiếc đến đứt từng đoạn ruột nhưng ngoài mặt vẫn nghiến răng nghiến lợi : "Rất đẹp, đẹp vô cùng!" Nàng ngờ Thanh Linh chạy ra bên ngoài lớn tiếng cây trâm kia là nàng tặng cho, lần mày nàng muốn đưa cũng được, dù sao da mặt nàng vẫn chưa đủ dày để đòi lại đồ mình vừa tặng.

      "Muội muội vào xem giúp tỷ tỷ tiếp vòng đeo tay nào đẹp ." Diệp Thanh Ngọc xoay người vào trong phòng, Thanh Linh cũng theo vào.

      Thanh Linh có chút buồn bực, chẳng lẽ hôm nay Diệp Thanh Ngọc gọi nàng đến đây chỉ là nhờ nàng xem giúp vòng đeo tay nào đẹp mắt thôi sao?

      Tiếng bước chân nhàng vào phòng, Thanh Linh quay đầu lại phát là Hương Lá. Hương Lá tiến vào hành lễ với hai người, sau đó liền vào bên tai Diệp Thanh Ngọc cái gì đó, xong, Hương Lá lại lui ra ngoài.

      "Muội muội, tỷ tỷ có chút việc phải ra ngoài trước, nhanh chóng trở lại thôi, ngươi ở lại giúp tỷ tỷ lựa ra vòng tay đẹp mắt chút." Diệp Thanh Ngọc xong liền vội vã rời .

      Trong khuê phòng Diệp Thanh Ngọc to như vậy mà cũng chỉ có mỗi Thanh Linh bên trong. Trong phòng có tranh sơn thủy, bình phong chia phòng thành gian, gian trong chủ yếu là đặt chiếc giường, và ít bàn ghế, còn gian ngoài dùng để đặt bàn trang điểm và tủ quần áo.

      Bây giờ bàn trang điểm bày ra đầy đồ trang sức đeo tay, cửa tủ quần áo mở rộng ra có thể thấy được các loại y phục có đủ kiểu dáng xinh đẹp bên trong.

      Thanh Linh chờ Diệp Thanh Ngọc trong phòng chừng thời gian uống cạn chung trà, nhưng vẫn chưa thấy nàng ta trở lại, cảm thấy thân mình chờ ở chỗ này mãi cũng ổn, nên liền ra cửa phòng, hành lang lại gặp phải Hương Mai hầu hạ bên cạnh Diệp Thanh Ngọc.

      "Hương Mai, khi nào Đại tiểu thư trở lại ngươi với nàng là ta có chút việc phải trở về trước." Thanh Linh phân phó.

      "Vâng, Nhị tiểu thư." Hương Mai .

      Thanh Linh về phía viện của mình, nhưng chỉ mới được nửa đường, bị Diệp Thanh Ngọc đuổi theo ở phía sau.

      Diệp Thanh Ngọc mím môi, nộ khí đằng đằng bước tới, trâm vàng cài hai bên tóc lay chuyển kịch liệt, châu ngọc đeo người bay nhảy dữ dội, cả người phảng phất như có sát khí vây quanh.

      Theo sau nàng là hai nha hoàn trẻ tuổi, còn có hai lão ma ma khuôn mặt mấy thiện ý cầm theo roi trong tay. Hai lão ma ma kia cực kì béo, vóc người cũng cao lớn. Các nàng ta đều là lão nhân trong phủ, chuyên môn dạy dỗ các tiểu nha đầu mới tiến vào hiểu quy củ.

      Nghe Hương Thảo hai lão ma ma này đánh người rất ác độc, roi quất lên cũng khiến người ta đau đến hối hận khi được sinh ra ở kiếp này, mà lại nhìn thấy chút dấu vết.

      Thanh Linh câu môi cười lạnh, Diệp Thanh Ngọc sát khí đằng đằng còn dẫn thêm người đến, đây là muốn đánh nàng sao? Chỉ là, nàng đắc tội với Diệp Thanh Ngọc tự lúc nào vậy?



      Chương 31: Tiên Trãm Hậu Tấu, Ngoan Độc!

      "Diệp Thanh Linh, ngươi là đồ tiểu bỉ ổi, lại cả gan dám xé nát vũ y của bổn đại tiểu thư, hôm nay bổn đại tiểu thư tuyệt đối để yên cho ngươi." Diệp Thanh Ngọc chỉ tay về phía Thanh Linh, cả giận .

      "Đợi chút, cái gì mà xé nát vũ y? Chuyện gì xảy ra?" Nàng xé vũ y của Diệp Thanh Ngọc khi nào? Chuyện nàng làm sao chính bản thân lại nhớ ??

      "Ngươi còn dám giả ngây giả dại ở đây?" Diệp Thanh Ngọc ra hiệu bằng mắt với nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia liền lên ném đống vải vụn rách nát tới trước mặt Thanh Linh.

      "Vũ y của ta lúc trước vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi ngươi vừa rời khỏi trở thành như vậy, chuyện này nhất định là do ngươi lợi dụng lúc ta có trong phòng mà ra tay. Món vũ y này là thứ bổn tiểu thư muốn mặc để hiến vũ ở buổi yến tiệc Khánh Công tối mai, bây giờ ngươi phá nát nó rồi, hại bổn tiểu thư có vũ y thích hợp mà biểu diễn, ngươi làm vậy là muốn khiến bổn tiểu thư xấu mặt có phải ? Ngươi đúng là đồ tiểu bỉ ổi, lòng dạ sao lại có thể độc ác như thế. Lý ma ma, Trương ma ma, tiến lên dạy dỗ nàng tốt cho ta." Diệp Thanh Ngọc vừa dứt lời, cho Thanh Linh cơ hội cãi lại, nàng vội vàng phân phó người động thủ.

      thực tế, Thanh Linh cũng lười giải thích phí nước bọt, Diệp Thanh Ngọc nhìn nàng thuận mắt cũng phải ngày ngày hai, bây giờ nàng có định giải thích cũng vô dụng.

      Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thanh Ngọc lên vẻ tàn, ánh mắt nhìn Thanh Linh giấu mưu kế.

      "Vâng ạ." Lý ma ma và Trương ma ma túm chặt roi trong tay bước lên phía trước, Lý ma ma là ngươi vươn tay lên đầu tiên, dùng sức quăng roi xuống người Thanh Linh. Roi xé gió bay đến, nàng đứng tại chỗ, mí mắt cần nhấc lên cái cũng có thể bắt được đầu roi bên đây của Lý ma ma.

      Thanh Linh dùng tay mà vẫn bắt được roi của nàng, Lý ma ma khỏi ngạc nhiên, sau đó dùng hết sức kéo roi về. Lúc nàng ta dùng hết sức lực kéo đầu roi bên kia, Thanh Linh đột nhiên buông đầu roi bên đây ra, Lý ma ma lập tức ngã chổng vó bốn chân lên trời, bộ dạng rất tức cười, khiến mọi người xung quanh nhìn thấy đều nhịn được mà phì cười.

      "Lý ma ma, có phải nằm ở đó rất mát ?" Thanh Linh cười run cả người, .

      Khuôn mặt già nua của Lý ma ma đỏ lên: "Hừ, ta tin ta trị được ngươi." Nàng ta đứng lên, lại vung ra roi về phía Thanh Linh.

      Có lẽ Thanh Linh trước kia quá dễ bắt nạt, nên Lý ma ma này hoàn toàn hề đặt Nhị tiểu thư vào mắt, ra tay với Thanh Linh mà như dạy dỗ tiểu nha đầu dưới tay nàng ta vậy.

      Trương ma ma cũng bắt đầu động thủ, roi nàng ta đánh xuống cũng trúng người, mà lại đánh lên sàn nhà, thanh chang chát vang lên, nghe qua có chút kinh người. Chỗ bị roi quật trúng còn để lại dấu vết rất ràng, đủ để thấy Trương ma ma lần này ra tay ngoan độc đến cỡ nào. Lúc roi của Trương ma ma đánh đến lần nữa, Thanh Linh nhanh nhạy đưa tay bắt lấy đầu roi của Lý ma ma, kéo nàng ta cản trước người mình, sau đó buông roi ra nhảy sang bên.

      "Ai da." Lý ma ma bị trúng roi của Trương ma ma, đau đến chảy nước mắt, cả giận với Trương ma ma: "Ngươi đánh chỗ nào thế? Ngươi có mắt sao?"

      Trương ma ma xin lỗi với Lý ma ma xong lại cầm roi chào hỏi lên người Thanh Linh, lúc này Thanh Linh cũng nắm roi nữa, mà lại nghiêng người né đông trốn tây. Trương ma ma vung roi trúng người mà chỉ toàn đánh lên sàn nhà và vài chậu hoa. Vì nghênh đón Diệp Thiên Minh hồi phủ, Lâm thị sai người mua về rất nhiều chậu hoa trang trí ở khắp nơi.

      Lý ma ma khi lại bị trúng roi của Trương ma ma, chỉ tại Thanh Linh, trong lòng vô cùng phẫn hận, lực đạo vung roi tay cũng mạnh lên.

      Hai ma ma vung roi khắp nơi, Thanh Linh né tránh nhanh nhẹn, người đánh được nhưng bồn hoa lại bị đánh bể ít, sân vốn được quét tước cẩn thận bây giờ lại phủ lên đầy đất và mảnh sứ vỡ vụn.

      "Các ngươi nhìn kĩ rồi mới đánh cho ta." Diệp Thanh Ngọc nhìn đống bừa bộn mặt đất, trong lòng ngày càng căm tức.

      Đại tiểu thư tức giận, hai ma ma cũng ngày càng nóng ruột, thấp thởm lo sợ Đại tiểu thư trách cứ mình làm việc bất thành, hai người càng thêm ra sức truy đánh Thanh Linh.

      Vẻ mặt Thanh Linh thoải mái, ngừng di chuyển, hai ma ma xoay xoay xoay chuyển chuyển, đầu óc dần dần choáng váng. Thanh Linh thấy thời cơ đến, nhếch miệng lên cười cái đầy giảo hoạt vui vẻ, phi thân đến gần chỗ Diệp Thanh Ngọc đứng. Hai ma ma đánh cả buổi cũng chưa chạm được tới người, sớm thẹn quá quá giận, lực đạo vung roi tay hề giảm. Thấy Thanh Linh đột nhiên dừng lại, cho rằng nàng mệt mỏi chạy hết nổi rồi, mừng rỡ vung roi mạnh về phía nàng.

      "Dừng tay!" Là giọng của Diệp Thanh Ngọc, nhưng đáng tiếc nàng ta hô lên cũng quá muộn màng.

      Hai cây roi trước sau vốn đánh về phía Thanh Linh, nhưng Thanh Linh né ra rất nhanh, còn dư lại mỗi Diệp Thanh Ngọc tránh kịp, may mắn có Hương Lá bên đẩy Diệp Thanh Ngọc ra, miễn cưỡng nhận lấy hai roi thay nàng ta.

      Hương Lá bị đánh kêu lên oa oa, Diệp Thanh Ngọc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

      "Ngu xuẩn!" Diệp Thanh Ngọc đứng lên, búi tóc bị nghiêng lệch, khuôn mặt trắng nõn còn dính bùn đất, nàng bị chọc tức vung tay lên, hung hăng quăng hai cái tát xuống mặt hai ma ma, mỗi người tát.

      đáng tiếc, hai cây roi kia đánh trúng Diệp Thanh Ngọc, trong lòng Thanh Linh thầm tiếc nuối.

      "Chuyện này lại là sao đây?" Cách đó xa truyền đến giọng hờn dỗi của Lâm thị, Lâm thị vừa đến nhìn thấy cảnh tượng đất đầy bùn đất lẫn lộn với các mảnh sứ vỡ, sắc mặt liền rất tệ.

      Diệp Thanh Ngọc cảm nhận được ánh mắt giận dữ của Lâm thị nhìn sang nàng, vội vàng tiến lên ra lý do xảy ra chuyện cho Lâm nghị nghe.

      "Thanh Ngọc, ngươi hiểu lầm Thanh Linh rồi, người xé nát vũ y của ngươi phải Thanh Linh mà là người bên cạnh của chính ngươi, người đó là Hương Mai. ra khi Thanh Linh ra, có người nhìn thấy Hương Mai lén lén lút lút vào phòng, mẫu thân mới sai người bắt Hương Mai đến hỏi, rốt cuộc nàng ta cũng thừa nhận mình làm việc này." Lâm thị giải thích.

      Chẳng lẽ mặt trời sắp mọc ở hướng tây sao? Hay heo mẹ học được cách trèo cây rồi? Lâm thị hôm nay lại đột nhiên chuyện giúp nàng, khiến nàng được sủng mà cảm thấy sợ hãi. Tất nhiên, Thanh Linh cũng hiểu được rằng, Lâm thị chịu chuyện giúp nàng, ắt có gì là tốt lành.

      "Thanh Ngọc, còn mau xin lỗi Thanh Linh." Lâm thị .

      Trong lòng Diệp Thanh Ngọc hoàn toàn muốn, nhưng vẫn cực lực nặn ra nụ cười méo mó: "Muội muội, xin lỗi, là do tỷ tỷ hiểu lầm ngươi, ngươi hãy tha thứ cho tỷ tỷ được ?"

      Thanh Linh khỏi dâng lên lòng bội phục Diệp Thanh Ngọc, ràng phút đồng hồ trước còn hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chưa tới phút sau lại tràn đầy tươi cười. Bây giờ hai mẫu tử này kẻ mặt đỏ hát, kẻ mặt trắng họa, rốt cuộc là muốn làm gì nàng? Nhưng, nếu hai mẫu tử này muốn chơi, tâm tình hôm nay của nàng cũng tệ, có thể chơi cùng các nàng.

      "Vũ y của tỷ tỷ bị phá nát, tỷ tỷ cũng chỉ do nhất thời nóng lòng mới hành xử như vậy, muội muội tất nhiên trách tỷ tỷ rồi." Thanh Linh cười ngọt ngào , so về ca diễn, nàng chắc chắn mình kém hơn Diệp Thanh Ngọc.

      "Thanh Linh." Sao Lâm thị lại đột nhiên đối xử tốt với Thanh Linh vậy?
      Halong-ngoc thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Nụ Hôn Bá Đạo

      "Nhưng bộ xiêm y kia của ngươi, mẫu thân cũng lấy , mẫu thân đặc biệt sai người làm cho ngươi thêm năm bộ y phục mới, ngươi có thể trở về nhìn chút."

      Trong lòng Thanh Linh thầm giễu cợt, giá trị của Thiên Ngân Cẩm mà có thể đem ra so với năm bộ y phục tầm thường kia sao?

      "Thanh Linh, mẫu thân biết thời gian qua ngươi rất hiểu chuyện, buổi yến tiệc Khánh Công ngày mai rất quan trọng với Thanh Ngọc. Thanh Ngọc nhảy khúc Kinh Hồng Phi Tiên buổi yến tiệc, nếu như có thể khiến mặt rồng vui vẻ, người Diệp gia chúng ta nhận được chút ít vinh quang. Thanh Linh, ngươi là phần của Diệp gia ta cũng nên góp phần sức cho danh dự của Diệp gia chứ. Cho nên, chuyện mẫu thân lấy bộ quần áo bằng Thiên Ngân Cẩm của ngươi, ngươi trách mẫu thân đúng ?"

      Vì danh dự của Diệp gia, lí do đường hoàng như vậy, nàng sao có thể từ chối: "Tỷ tỷ, nếu cần bộ y phục kia như vậy cứ việc lấy ." Chỉ là, bộ y phục đó Thanh Linh vốn làm ra cũng phải dành cho mình, mà để chuẩn bị cho Diệp Thanh Ngọc luôn tìm mình gây phiền toái. Nàng còn chưa nghĩ ra cách nào để đưa bộ y phục vào tay Diệp Thanh Ngọc, ngờ Lâm thị ra tay đoạt trước.

      Bộ xiêm y vốn , nàng lại bảo người ta làm càng thêm , Diệp Thanh Ngọc mặc vào bó rất sát người. Bộ xiêm y kia khi bỏ áo khoác ngoài ra nhìn rất giống vũ y.

      Thanh Linh sớm đoán được Diệp Thanh Ngọc buông tha ý đồ với Thiên Ngân Cẩm, và quả như nàng đoán, chỉ là nàng ngờ Lâm thị cũng tự thân xuất mã. Nhưng hai mẫu tử các nàng cũng thâm độc, muốn lấy đồ lấy , nữ nhi nàng ta còn mượn cơ hội chuyện xé nát vũ y mà định đến đánh nàng trận, may mắn nàng có võ công trốn nhanh mới bị đánh.

      Hương Mai xé nát vũ y, nàng mới tin, đoán chừng là do Lâm thị muốn nháo lớn chuyện vũ y của Diệp Thanh Ngọc bị xé nát, mới lấy Hương Mai ra làm kẻ chết thay. Dù sao phụ thân cũng sắp trở lại, nếu có tin tức Nhị tiểu thư vì ganh tị nên xé nát vũ y của Đại tiểu thư truyền ra khỏi phủ, Đại tiểu thư trong cơn giận dữ mà sai người ra đòn hiểm với Nhị tiểu thư. Thanh danh hai vị tiểu thư chỉ tốt gì mà phụ thân nghe thấy cũng tức giận.

      Lâm thị dám đoạt đồ của Thanh Linh nàng, ha ha, đoạt đồ của nàng cũng có loại kết quả tốt gì, nàng cũng là loại người có thù tất báo đấy.

      Thanh Linh dám chắc rằng, nếu ngày mai Diệp Thanh Ngọc dám mặc Thiên Ngân Cẩm ở yến tiệc Khánh Công nhảy khúc Kinh Hồng Phi Tiên Vũ, đêm đó là đêm mà cả đời này nàng ta phải mãi mãi ghi nhớ.

      "Mẫu thân, nếu còn hiểu lầm gì, Thanh Linh xin trở về trước." Thanh Linh .

      "Ừ" Lâm thị nhàn nhạt đáp lời.

      Thanh Linh vừa trở lại viện Thanh Lạc, Hương Thảo liền vội vàng ra đón, nức nở : "Cuối cùng Tiểu thư ngươi cũng trở lại rồi, lúc ngươi có ở đây, Phu nhân gọi người đến đây lấy Thiên Ngân Cẩm mất rồi."

      "Lấy lấy thôi." Thanh Linh vào trong phòng thản nhiên .

      "Tiểu thư, ngươi cảm thấy tức giận sao?" Hương Thảo buồn bực .

      "Tức giận có gì tốt đâu, Phu nhân lấy bộ y phục này, chẳng phải cũng đưa qua năm bộ y phục khác đến thay thế sao?" Thanh Linh nhìn năm bộ y phục Lâm thị đưa tới, cảm thấy chất liệu và kiểu dáng cũng tệ lắm, tâm tình tốt lên được chút, nhịn được cong môi cười.

      "Tiểu thư, Hương Thảo phát bộ y phục bằng Thiên Ngân Cẩm kia hình như những nơi may vá có chút vấn đề." Nữ công của Hương Thảo rất tốt, y phục chỉ cần có chút vấn đề nàng ta cũng thể nhận ra được "Chẳng lẽ Tiểu thư cố ý để cho người của Phu nhân đến lấy đồ sao?" Hương Thảo đoán như vậy vì lúc trước Thanh Linh từng cầm Thiên Ngân Cẩm lặng lẽ ra ngoài, nhưng sau khi xiêm y được may xong lại thản nhiên mang về, mà lại đặc biệt chọn ngay lúc Đại tiểu thư chuẩn bị ra cửa mà đem về.

      Thanh Linh vỗ vào đầu Hương Thảo cái, cười : "Đúng là nha đầu thông minh."

      Hương Thảo líu lưỡi, Thiên Ngân Cẩm trân quý như vậy, Tiểu thư lại đem ra dùng để tính kế Đại tiểu thư, Tiểu nhà nhà nàng chẳng những đau lòng mà lại còn vui mừng ngâm nga hát vài câu.

      Ban đêm, Thanh Linh thổi tắt ánh nến, vừa sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm giác được có loại hơi thở khác thường xuất trong phòng, còn thêm mùi hương thơm ngát nhàn nhạt.

      [Truyện được đăng tại Cung Quảng Hằng]

      "Ai?" Thanh Linh đột nhiên xoay người, lập tức liền phát nam tử thanh nhã như ánh trăng ngồi ở mép giường của nàng. ngồi dựa vào cột giường, bạch y như làn nước bạc óng ánh trãi rộng giường, ra ánh bạc sóng sánh thánh khiết nhàn nhạt, cả người giống như ảo mộng, vừa như tiên cũng vừa như quái.

      Trời ạ, nàng cùng lắm cũng chỉ có thổi tắt ngọn nến thôi, trong phòng lập tức liền xuất nam tử tuấn mỹ.

      "Tần tướng, đêm khuya rồi, sao ngươi lại ở đây?" Còn là ở khuê phòng của nàng! Ngươi này vào đây bằng cách nào vậy?

      "Muốn gặp ngươi, nên tới." giương cao khóe môi, tươi cười .

      Muốn gặp ngươi, nên tới, năm chữ có gì đặc biệt nhưng từ trong miệng ra, hiểu sao tim nàng như bị lệch nhịp.

      "Nhưng đây là khuê phòng của ta. Ngươi thể hẹn ta ra ngoài vào ngày mai sao?" Tinh thần phục hồi lại, nàng lạnh lùng cả giận hỏi , người này vô sỉ, buổi tối khuya thế này mà dám chuồn êm vào khuê phòng của nữ tử.

      "Thương thế cánh tay ngươi như thế nào rồi?" bỏ qua câu hỏi của nàng, giọng êm dịu, trong mắt phượng hẹp dài sáng chói như ngân hà, nàng vô tình nhìn vào cái, thân mình dừng lại, tâm như bị hút vào bên trong đó.

      trận gió mát lướt vào từ cửa sổ, Thanh Linh đột nhiên hoàn hồn, tâm tình có chút bực bội khó hiểu: "Rất tốt, đa tạ Tần tướng nhớ. Được rồi, bây giờ người cũng nhìn xong, ngươi nhanh lên ." Nàng bắt đầu đuổi người.

      ngồi ở đó nhúc nhích, ngưng mắt nhìn nàng: "Đến đây, cho bản tướng xem vết thương tay ngươi chút." Giọng ôn hòa thanh thuận, búng ngón tay cái, ánh nến trong phòng lại sáng lên lần nữa.

      Nàng vẫn còn là nữ tử chưa lấy chồng, sao có thể để nam tử lén lút vào buổi tối nhìn cánh tay mình: "Đến cùng người có hay , nếu ngươi còn , ta gọi người đến."

      "Hương Thảo ở cách vách ngủ rất ngon." như cười mà như cười nhìn nàng, vẫn như cũ ngồi lì ở đó, vững vàng như bàn đá, giống như chắc rằng nàng kêu lớn ra tiếng.

      "Ngươi....." Hương Thảo chắc chắn là bị người này điểm huyệt, viện Thanh Lạc là nơi nằm ở chỗ tối và yên lặng nhất phủ, dù nàng có gọi đến khàn giọng người bên ngoài cũng nghe thấy: "Tốt, ngươi , ta ." Nàng khốn khổ, nếu phòng ngủ bị người vô sỉ nào đó chiếm lấy, vậy nàng ra ngoài tìm chỗ ngủ khác cũng có thể mà đúng ?

      Nàng về phía cửa chưa được hai bước, bên hông đột nhiên bị dãy lụa trắng cuốn lấy, sau đó lụa trắng sau lưng bị người thu lại, nàng liền rơi vào trong lòng Tần Liễn.

      Bị sít sao ôm vào ngực, nàng cách nào thóat ra được: "Cuối cùng ngươi muốn làm gì?" Mắt đẹp của nàng trừng , giống như rất tức giận, phong tình quyến rũ. Trong ánh nến, khuôn mặt thanh lệ vô song của nàng ràng ảnh ngược trong trong con ngươi hẹp dài của . Khuôn mặt của nàng lớn, da thịt trắng muốt, dưới hàng mày liễu thon gọn là đôi mắt to linh động, mũi khéo léo đẹp đẽ, hình dáng đôi môi cực mê người.

      Ánh mắt của rốt cuộc cũng dừng lại đôi môi của nàng, trong ánh nến chập chờn, môi nàng ra bóng loáng ướt át, hồng hào mềm mại. Lòng của đột nhiên ra loại khát vọng xa lạ, nhìn qua cái miệng nhắn phấn nộn, như mê muội cuối đầu hôn xuống.

      Đôi môi ngọt ngào kia còn muốn say lòng người hơn so với các loại rượu ngon quý hiếm, hai mắt mê ly đắm chìm, đầu lưỡi dùng sức cạy ra hàm răng của nàng, quấn quít với cái lưỡi non mềm, cùng nhau xoắn xít uốn lượn.

      Môi bị đặt xuống nụ hôn bá đạo và cuồng dã, thân hình nàng cứng đờ, đầu trống rỗng cách nào hoạt động được, quên mất cả giẫy giụa. Trong khoang miệng bị điên cuồng đoạt lấy, thân thể dần dần vô lực xụi lơ trong người , tiếp tục để hoành hành.

      Ánh nến yếu ớt vẫn lập lòe nhè trong gió đêm, giống như hoan hô cho cảnh ấm áp trong gian phòng.
      Halong-ngocvelvety_crystal_rose thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Hạ Lưu Với Ngươi


      biết qua bao lâu, chỉ biết nàng sắp thở nổi, nụ hôn dài mới kết thúc.

      Thanh Linh bị hôn thất điên bát đảo, thẩn thể mềm mại như cành liễu dựa vào ngực Tần Liễm, hai mắt chứa đầy sương mù, gò má ửng hồng. nhìn bộ dạng ngây thơ này của nàng, tâm niệm vừa động, nhịn được lại hôn lên môi nàng sâu lần nữa, lúc nụ nữa kết thúc, nàng sớm yên lặng trong lòng nhúc nhích.

      Tay Tần Liễm buông lỏng người trong ngực ra, móc ra chai thuốc trị thương, dè dặt kéo quần áo của nàng xuống miệng vết thương. Thấy vết thương cánh tay nàng đóng vảy, hài lòng cười tiếng, nhàng rắc dược vào miệng vết thương, đầu ngón tay dịu dàng xoa lên. Bôi thuốc xong, lại kéo quần nàng lại như ban đầu. Suốt quá trình này, nàng luôn yên lặng nằm sấp trong lòng , có cảm giác trong lòng có thứ gì đó được đong đầy, phát mình cũng thấy ghét loại cảm giác này, mà còn có loại vui vẻ chẳng thể giải thích được.

      sâu lắng nhìn nữ tử trong ngực, đôi mắt tĩnh mịch: "Ngươi là ai?" đột nhiên hỏi.

      "Ta là Mạch......" Nàng bị hôn đến đầu óc mơ mơ màng màng, thình lình hỏi câu, nàng như bị chậu nước lạnh dội xuống người, đầu óc lập tức thanh tỉnh lại, tức giận bị bị xâm phạm lúc nãy cũng tràn về: "Ngươi khốn kiếp, vô sỉ, hèn hạ, hạ lưu,....." Bị nàng tức giận mắng, giận mà còn cười rất dịu dàng, chết tiệt, cười còn rất đẹp mắt. Khiến nàng muốn cũng mắng ra lời, mắng cũng tốn hơi tốn sức, có mắng bao nhiêu người ta cũng tức giận.

      Nàng ngừng mắng, hai mắt hung hăng trừng , nhìn nàng như vậy khiến lòng ngứa ngáy, nhưng cũng dám lặp lại động tác khi nãy lần nữa, lo lắng nếu nàng tức giận, lúc động phòng ngày sau chắc chắn để được sống khá giả!

      "Hết giận rồi sao?" Mắt phượng chứa đầy ý cười, cực kì mê người.

      Nàng hừ tiếng, rút khỏi ngực đứng qua bên. Cục tức này sao có thể nuốt trôi được, nàng chỉ hận thể đánh bể đầu ngay thôi, nhưng bất đắc dĩ, nàng đánh lại .

      Nhìn bộ dáng nàng nén giận, cúi đầu cười ra tiếng: "Ngươi là ai?" đột nhiên lại hỏi.

      hoài nghi thân phậm của nàng, lòng nàng thoáng run lên: "Ta là Diệp Thanh Linh, chẳng phải Tần tướng cũng biết ràng tường tận sao?" Nàng lạnh lùng .

      Tần Liễm gật đầu, đáy lòng cũng biết dù có hỏi nàng cũng vẫn thành , ngược lại mở miệng: "Ngươi có quan hệ gì với Mạch Chiêu Nam?"

      "Ngươi là người lấy mật chiếu giả!" Tay chân Thanh Linh đột nhiên lạnh lẽo, chắc chắn là lấy mật chiếu giả, nếu hỏi quan hệ giữa nàng và Mạch Chiêu Nam.

      Mạch Chiêu Nam đóng ở biên cương, còn vị Nhị tiểu thư của Hộ quốc Tướng quân lại thường hay ra khỏi phủ, cơ hội để hai người quen biết nhau rất hiếm hoi. Nhưng ngày đó nàng tìm giả mật chiếu, mặc kệ vết thương tay mà nhảy xuống nước tìm mật chiếu giả, nếu ói nàng và Mạch Chiêu Nam có qua hệ mật thiết gì, vậy là cùng người viết ra mật chiếu giả có quan hệ. Thanh Linh nghĩ, Tần Liễm là vì những thứ này mà hoài nghi thân phận của nàng, hoài nghi quan hệ giữa nàng và Mạch Chiêu Nam, có lẽ còn hoài nghi nàng có quan hệ với cả người viết ra mật chiếu giả.

      "Bản tướng tò mò, lúc ngươi phát ra giả mật chiếu biến mất sao lại căng thẳng như vậy?" như vậy, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận mình lấy mật chiếu giả.

      "Ta cảm thấy đáng tiếc khi Mạch Chiêu tuổi còn quá trẻ mà lại ra sớm như thế, cho nên lúc nhìn thấy giả mật chiếu, biết bị ngươi hãm hại, vì để cho chết có thể được nhắm mắt nên ta mới ra sức tìm lại giả mật chiếu."Thanh Linh mặt đổi sắc : "Tần tướng hỏi như vậy, cũng biết mật chiếu giả vốn là do ta đoạt được trước, chỉ là vô tình đánh rơi mới để Tần tướng nhặt được, bây giờ ngươi có thể trả nó lại cho ta được ?" Nàng duỗi tay ra về phía cầu.

      Tần Liễm nhướn mày: "Thanh Linh rất có bản lãnh, bản tướng mất bao nhiêu công phu cũng tìm được mật chiếu giả, vậy mà ngươi lại tìm ra." Trong khẩu khí hiển nhiên tin lí do thoái thác của nàng, nghiêng đầu, bàn tay trắng nõn non mềm đập vào mi mắt, lòng lập tức mềm nhũn ra, vươn tay cầm lấy bàn tay bé kia. Bàn tay mềm mại như đậu phụ, như chỉ cần dùng lực chút cũng bị bóp nát.

      "Tần Liễm, ngươi hạ lưu!" Thanh Linh đột nhiên rút tay trở về, tức giận gọi thẳng luôn kỳ danh .

      cười tiếng, ánh mắt sáng quắc, thần sắc chân thành : "Bản tướng chỉ hạ lưu với mỗi mình Thanh Linh thôi được ??" câu đùa giỡn như vậy cũng có thể ra, khiến người nghe chẳng những khó chịu, mà ngược lại còn cảm thấy thâm tình.

      "Tần Liễm, ngươi lấy mật chiếu giả rồi định làm gì?" Nàng muốn thâm dò hàm ý của Tần Liễm, xem có ý muốn vạch trần chuyện đại ca bị người hãm hại hay .

      Tần Liễm ưu nhã đứng lên: "Đêm khuya, Thanh Linh nghỉ ngơi sớm ." xong, liền nghênh ngang rời .

      "Này, ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy!" Thanh Linh đuổi theo hô lên, người nọ lại làm như nghe thấy, nàng tức giận hết cắn răng rồi lại giậm chân.

      Trong Hạ Thành, vì nghênh đón chúng tướng sĩ Nam Hạ quốc đánh lui Ô quốc, bức Ô quốc dâng lên thư đầu hàng, mọi nhà đều giăng đèn kết hoa, phố người người đến đến , cực kì náo nhiệt. Ngươi đường mặt mày ai cũng hồng hào, y phục ngăn nắp, như hội.

      Thanh Linh đỡ thân thể suy yếu của Nhị ca Diệp Đàm đứng trong đám người, đến nghênh đón người phụ thân và Đại ca nàng chưa từng gặp mặt, còn có vị Tam đệ.

      Chỗ cửa thành đột nhiên vang lên tiếng hoan hô, đám người rốt rít tránh ra lối lưu thông lớn. Chúng tướng sĩ khải hoàn trở về, mặt cười khép mồm lại được, dân chúng xung quanh hô hào ủng hộ. Dẫn đầu chính là Hộ quốc Tướng quân Diệp Thiên Minh, cưỡi con tuấn mã cao lớn, thân mặc khôi giáp, hơi thở quanh thân tỏa ra lãnh liệt, giận mà uy. Thanh Linh nhìn bóng dáng của , lại cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu.

      Theo sát sau lưng Diệp Thiên Minh chính là Diệp Tự, Diệp Tự là trưởng tử của Diệp Thiên Minh, ngũ quan tuấn lãng, mày kiếm bay xéo, mắt sáng như sao, tóc mai như đao tài. Là nam tử tuấn mũ đến chói mắt, vô số nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi y phục hoa lệ vừa liếc mắt nhìn cái liền nhịn được mà xấu hổ đỏ mặt.

      thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, áo choàng màu đỏ, đầy hăng hái, cưỡi ngựa sau Diệp Tự. nhìn về phía Thanh Linh, nhếch miệng cười tiếng, cười đến mặt mày cong cong nhìn hệt như con hồ ly.

      Thanh Linh nhìn ánh mắt người này nhìn nàng có chút mấy thiện ý, trong lòng lựa ý người nhiều hơn chút.

      Trong tay thiếu niên khoác áo choàng đỏ lén lút cầm viên đá, lúc đến chỗ cách Thanh Linh xa, nàng thấy ngón tay cử động, viên đá liền bắn về phía này. Tốc dịp viên đá kia bay rất nhanh, người thường chắc chắn nhìn thấy được, nhưng người thường thấy được có nghĩa là nàng thấy được.

      Sau khi cục đá được bắn ra, chân Diệp Đàm bỗng nhiên gập lại cái, lúc sắp ngã quỳ mặt đất, Thanh Linh vội vàng kéo lại. Hoàn hảo, may mà kéo Diệp Đàm lại kịp, nếu đường đường là Nhị công tử của phủ Hộ quốc Tướng quân mà phải quỳ bên đường, chẳng phải bị mất mặt lớn sao? Mai đầu tiểu tử này với Nhị ca có thù oán gì sao? Sao lại muốn Nhị ca bị xấu mặt giữa đường?

      Thanh Linh khom người nhặt lên hòn đá kia, lúc đứng dậy ngẩng đầu lêm phát thiếu niên kia hung dữ trừng nàng, nhưng rất nhanh khôi phục lại được bình tĩnh. Lúc đến gần Thanh Linh hơn nữa, giương môi tươi cười : "Nhị ca, Nhị tỷ."

      ngờ, tiểu tử này ra chính là Tam đệ Diệp Minh của nàng. Nàng có nghe Hương Thảo qua, Diệp Minh thích bắn cung, thường xuyên bắt các nô bộc và nha hoàn trong phủ làm mục tiêu để bắn. Những hạ nhân kia thường bị bắn đến mặt mũi bầm dập, dần dần, bọn hạ nhân trong phủ ai cũng sợ .

      "Nhị ca, thân thể ngươi tốt, tốt nhất là nên ngây ngốc nằm trong phủ, bây giờ ngươi lại chạy ra đường lớn, lỡ như bị trúng gió đến hộc máu, lại khiến phụ thân phải lo lắng làm sao?" ngồi lưng ngựa, từ cao nhìn xuống .

      Nguyền rủa người ta hộc máu, hù, miệng tiểu tử này cũng quá độc ác rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :