1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Ngươi Phải Chịu Trách Nhiệm Với Ta

      "Ngươi mau mặc quần áo vào" Thanh Linh vừa thẹn vừa cáu , trong lòng sớm đem người nào đó mắng vô số lần.

      "Ngươi là vị hôn thê của bản tướng, thân thể bản tướng ngươi sớm muộn gì cũng nhìn. Sao phải thẹn thùng như vậy?" Tần Liễm nhướn mày, vừa ung dung thong thả mặc y phục vào vừa chân thành .

      Thanh Linh nhìn bộ dáng gần như vô hại của , biết vì sao rất khó có thể nóng giận. Nhưng trong lòng vẫn nhịn được tự nhắc nhở bản thân, chưa lập gia đình, chưa lập gia đình, nàng còn chưa có thành thân với đâu.

      chậm rãi tới, khiến bạch y chập chờn như cánh sen. khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay cầm chân nàng lên, thân thể nàng co rúm lại, cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì ??"

      Nàng cố rút chân ra khỏi bàn tay , bất đắc dĩ, cầm hết sức có kĩ xảo. Tuy làm nàng đau nhưng cũng cho nàng đem chân rút ra.

      dùng sức bẻ chân nàng cái, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng sau cơn đau, chân nàng lại rất tốt, còn đau nữa.

      "Chuyện cầu xin Hoàng thượng giải trừ hôn ước, ngươi cảm thấy như thế nào??" còn chưa trả lời nàng, tối nay đến đây, cái mặt già nua này cũng mất hết, nàng tất nhiên sống chết cũng phải lấy được kết quả.

      "Theo hiểu biết của bản tướng về Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định thể nào giải trừ hôn ước do chính mình tự hạ xuống, nên ngươi hãy bỏ phần tâm tư này ." Giọng mặn nhạt.

      "Thân thể bản tướng từ xuống dưới đều bị Thanh Linh nhìn qua hết. thành như vậy, chẳng lẽ Thanh Linh còn muốn phụ trách với bản tướng sao ??" biết có phải là ảo giác hay , nàng cảm thấy giọng của có chút u oán, mắt phượng nhìn nàng đầy vô tội và ủy khuất.

      Hôm nay là cái tình huống gì?? Nàng tìm là vì chuyện tứ hôn, bây giờ chẳng những đồng ý cùng nàng tiến cung cầu Hoàng thượng giải trừ hôn ước, ngược lại còn muốn nàng chịu trách nhiệm. Đầu óc nàng bắt đầu có chút mộng mị, biết nên trả lời vấn đề của như thế nào, nàng bối rối đáp: "Đêm khuya, ta phải !"

      xong, nàng nhanh nhẹn đứng dậy, rời cứ như lẩn trốn.

      chuyến đến Tướng phủ đạt được kết quả như mong muốn, xem ra cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

      Qua hội Hoa Đăng, mấy ngày Thanh Linh trong phủ cũng hết sức yên tĩnh.

      Vài ngày sau, Thanh Linh dùng diện mạo của Bạch Thuật để chữa trị khuôn mặt cho Diệp Thanh Ngọc, nhân cơ hội này lừa lấy năm trăm lượng hoàng kim của hai mẹ con Lâm thị, hai mẹ con Lâm thị vốn muốn, nhưng Thanh Linh lại quăng xuống câu: cho dù chỉ thiếu phân tiền ta đây cũng trị.

      Lâm thị có ý đồ muốn bắt Thanh Linh lại, uy hiếp nàng trị mặt cho Diệp Thanh Ngọc. Nhưng sau khi Thanh Linh tung ra tay võ công khiến các nàng kinh diễm thôi kia xong, Lâm thị cuối cùng cũng thỏa hiệp, mặt nữ nhi mới là quan trọng nhất, vì vậy nàng nhịn đau xuất ra năm trăm lượng hoàng kim trong túi riêng đưa cho Thanh Linh.

      --- ---------

      Nếu nhi tử được đương kim Hoàng thượng thương nhất chính là Tĩnh vương, nữ nhi được sủng ái nhất chính là Vô Ưu công chúa.

      Vô Ưu công chúa còn chưa gả , năm nay lại vừa được Hoàng thượng ban cho tòa phủ đệ riêng, coi như là quà mừng sinh nhật cho Vô Ưu công chúa.

      Vào ngày sinh hằng năm của Vô Ưu công chúa, Hoàng thượng đều cử hành tiệc sinh nhật ngay tại bên trong hoàng cung cho nàng. Lúc đó, Vô Ưu công chúa phát thiệp mời cho các thiên kim của từng phủ, mời họ đến tham gia yến hội. Năm nay, Vô Ưu công chúa có phủ đệ của riêng mình, nơi tổ chức tiệc sinh nhật tất nhiên từ trong cung đổi thành phủ Công chúa.

      Thanh Linh qua miệng Hương Thảo biết được, tiệc sinh nhật những lần trước của Vô Ưu công chúa, chính mình chưa từng được mời tham gia. Nhưng khá ngạc nhiên là tiệc sinh nhật năm nay của nàng ta, nàng vậy mà lại nhận được thiếp mời từ phủ Vô Ưu công chúa.

      "Tiểu thư, trước nay Vô Ưu công chúa kia chưa từng lần mời người đến tham dự tiệc sinh nhật của nàng, năm nay sao đột nhiên lại phát thiếp mời cho người?? Nếu phải Đại tiểu thư cũng nhận được thiếp mời, nô tỳ còn tưởng rằng cái tên thiếp mời phải là Đại tiểu thư, là do người ta viết nhầm thành tên Nhị tiểu thư thôi đó." Hương Thảo khó hiểu hỏi.

      Thanh Linh thản nhiên : "Chuyện khác thường tất có mờ ám."

      Thanh Linh ở kiếp trước cũng có nghe qua, hai người Diệp Thanh Ngọc và Vô Ưu công chúa có quan hệ rất tốt. Chuyện Vô Ưu công chúa bỗng nhiên mời nàng đến tham gia yến hội, Diệp Thanh Ngọc sao có thể thoát khỏi liên quan?? Diệp Thanh Ngọc yên tĩnh nhiều ngày như vậy, phải chăng là muốn đẩy nàng vào tình thế khó xử, dồn nàng vào đường cùng ngay tại thọ yến của Công chúa??

      Vào ngày sinh nhật của Vô Ưu công chúa, phủ Công chúa phái tới hai chiếc xe ngựa đến đón hai vị tiểu thư phủ Tướng quân. Công chúa tự mình phái người tới đón, lần này Thanh Linh dù muốn tham gia thọ yến cũng được.

      Sau khi mặt Diệp Thiên Ngọc được Thanh Linh chữa lành, ngày ngày còn uống thêm các loại thuốc bổ dưỡng nhan, thoa lên các loại dược vật dưỡng da. Rất nhanh, mặt của nàng khôi phục lại bộ dáng xinh đẹp như dĩ vãng.

      "Muội muội ít khi tham gia các yến hội quan trọng như thế này, hôm nay buổi thọ yến của Công chúa phải biết kiềm chế chút, được làm ra chuyện gì xấu hổ, làm mất mặt mũi của phủ Hộ quốc Tướng quân ta." Trước cửa lớn phủ Tướng quân, Diệp Thanh Ngọc ngạo mạn lượn lờ trước mặt Thanh Linh mở miệng giảng đạo. Cẩn thận quan sát qua bộ dáng của nàng ta, khuôn mặt diễm lệ vô song, Đại tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên của ngày xưa trở lại.

      Thanh Linh cười : "Đa tạ Đại tỷ nhắc nhở" Nàng thân y phục màu xanh nước biển, chỉ dùng hai cây trâm ngọc vén tóc lên, mặt chưa có lớp phấn trang điểm nào như thi như họa. Trang phục xa hoa, mang theo phần tinh khiết của thiên nhiên. Khí chất điềm tĩnh, lịch tao nhã, thanh lệ hơn cả thiên tiên.

      Hai người trước sau ra cửa phủ, chờ các nàng ổn định chỗ ngồi xong, xe ngựa liền chạy mạch về hướng phủ Công chúa.

      Bước bước vào hậu hoa viên của phủ Công chúa, hương thơm hoa cỏ liền chạm vào da thịt, xông vào khoang mũi. Đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, chỉ thấy bên trong hậu hoa viên toàn là kỳ hoa dị thảo. Vì là mùa xuân, nên các loài hoa đua nhau nở rộ, ngàn đóa vạn đóa, rực rỡ đến lóa mắt.

      Các tiểu thư gắng gượng bày ra biểu cảm sao cho giống tiên nhân, lại lại thướt tha giữa những khóm hoa, muôn màu muôn vẻ, kiều xinh đẹp như sắc xuân lộng lẫy.

      Yến hội chưa bắt đầu, các tiểu thư liền tụ lại thành tốp năm tốp ba, vừa ngắm hoa, vừa trò chuyện, khí trong khuôn viên khá náo nhiệt.

      Diệp Thanh Ngọc đằng trước, các tiểu thư nhìn thấy nàng ta phần lớn đều rất kinh ngạc. Vài ngày trước phải có tin tức khuôn mặt Diệp Thanh Ngọc bị hủy sao, nhưng bây giờ các nàng ràng thấy da thịt nàng ta trắng nõn, vô cùng mịn màng, làm gì có dấu hiệu bị hủy dung nào??

      Diệp Thanh Ngọc thấy ánh mắt chúng tiểu thư nhìn mình vô cùng kinh ngạc mới có chút hài lòng, nhớ tới vài ngày trước mình còn dám bước chân ra khỏi phủ lòng liền cảm thấy nghẹn khuất vô cùng. Hôm nay nàng đến tham gia yến hội chủ yếu là để cho mọi người biết Diệp Thanh Ngọc nàng vẫn còn là mỹ nhân đứng số số hai trong Hạ Thành này. Nàng chắc chắn, nếu Vinh vương nhìn dung mạo khôi phục lại của nàng, nhất định cũng hết sức kinh diễm, đến lúc đó ai cũng đừng mơ cướp Vinh vương từ trong tay nàng .



      Chương 21: Tặng Nàng Phần Đại Lễ

      "Ngươi là Nhị tiểu thư của phủ Hộ quốc Tướng quân sao?" Người hỏi Thanh Linh là nữ tử mắt ngọc mày ngài, mặt như hoa đào, da thịt nõn nà như mỡ đông. thân y phục xanh nhạt dệt lên họa tiết đóa hoa trắng tinh mờ ảo như làn khói, váy dài đính phỉ thúy màu xanh biếc, bên ngoài khoác mảnh lụa trắng mỏng có thêu hình hồ điệp bằng tơ vàng. Khóe môi mang theo ý cười nồng đậm, đôi mắt đen bóng sạch thuần túy, tò mò quan sát Thanh Linh.

      Thanh Linh nhìn nữ tử diễm lệ rực rỡ trước mặt, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, khỏi sinh ra vài phần thân thiết: "Ta là Diệp Thanh Linh của phủ Hộ quốc Tướng quân, còn ngươi là....??"

      Kiếp trước, nàng thường trà trộn vào trong quân doanh của đại ca, mấy khi có mặt ở Hạ Thành. Mà cho dù có về lại Hạ Thành, các loại yến hội nhàm chán này, nàng cũng rất ít tham gia. Nên hiểu biết về các tiểu thư nhà quan gia ở Hạ Thành này cũng rất ít ỏi.

      "Ta là Băng Lãnh của vương phủ Đoan Dương."

      " ra là Quận chúa Băng Lãnh." Mẫu thân Băng Lãnh là muội muội ruột của đương kim Hoàng thượng. Nên Băng Lãnh cũng được xem là biểu tỷ của Vô Ưu.

      "Những lần yến hội trước đây ta chưa từng thấy ngươi, hôm nay có thể nhìn thấy, khiến ta bất ngờ."

      "Trước kia ta rất ít khi ra ngoài, nên các loại yến hội như thế này cũng rất ít tham gia."

      Hai người đứng bên trò chuyện, ngươi câu ta câu, bên kia Diệp Thanh Ngọc cùng Công chúa Vô Ưu cũng vừa vừa cười.

      "Nàng kia chính là Nhị muội của ngươi? Người là Phu nhân Thừa tướng tương lai sao?" Công chúa Vô Ưu nhìn Thanh Linh rồi quay sang hỏi Diệp Thanh Ngọc, nàng thân cung trang hoa lệ màu hồng nhạt mỏng manh, nổi bật lên khí chất cao quý, tư thái nhắn xinh xắn, eo dịu dàng bằng nắm tay.

      Nữ tử chuyện cùng Quận chúa Băng Lãnh khí chất lịch tao nhã, khuôn mặt thanh lệ, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ tự nhiên thoải mái. Vô Ưu nhìn nàng sao cũng giống như người lên được mặt bàn như Diệp Thanh Ngọc .

      " sai, chính là nàng, người trước kia vô sỉ quyến rũ Vinh vương chính là nàng. Công chúa, người nhất định phải vì Thanh Ngọc mà dạy dỗ nàng tốt." Diệp Thanh Ngọc lã chã chực khóc .

      Vô Ưu vỗ vỗ tay nàng ý muốn an ủi, ánh mắt hung hăng trừng bóng lưng của Diệp Thanh Linh, : "Yên tâm, ngươi là bằng hữu của bổn Công chúa, bổn Công chúa nhất định xả giận thay ngươi."

      "Bổn Công chúa thấy bộ dáng nàng chỉ là có chút thanh tú, lại tài đức, phụ hoàng có phải hồ đồ hay mà lại tứ hôn cho nàng và Liễm ca ca chứ." Vô Ưu tức đến giậm chân, vô cùng bất mãn.

      Diệp Thanh Ngọc biết trong lòng Vô Ưu luôn ngưỡng mộ Tần tướng, nên lợi dụng thời cơ châm dầu vào lửa, khiến cho Vô Ưu càng thêm thống hận Diệp Thanh Linh, nàng tiếp tục mở miệng: "Thanh Ngọc ngược lại cảm thấy tướng mạo nha đầu kia quá tệ, tài đức có gì tốt, sao xứng với Tần tướng. Chẳng thể so được với Công chúa, dung mạo và vóc người tựa thiên tiên, lại tinh thông cầm kỳ thư họa, người với Tần tướng mới chân chính là đôi do trời đất tạo nên."

      "Đó là đương nhiên, ta mới là người xứng đáng nhất để đứng bên cạnh Liễm ca ca." Vô Ưu cúi mặt thẹn thùng thấp giọng , lát sau, bỗng dưng ngẩng đầu, đột nhiên : "Hôm nay bổn Công chúa tặng cho nàng phần đại lễ, ngươi cứ chờ xem kịch vui ." khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ thoáng lộ ra chút ngoan ác ý.

      "Thế tử Bưng Dương - Lãnh Ly đến." Người của phủ Công chúa cao giọng thông báo.

      Lãnh Ly thân tử y, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt nhẽo, tuấn mĩ như băng tuyết đỉnh thần chỉ, trong lúc lơ đãng lại toát ra khí chất cao quý thanh nhã.

      ít tiểu thư quên mất phải tự trọng, nhìn chằm chằm vào chớp mắt, nhưng lại sợ hơi thở lạnh lẽo như muốn cự tuyệt người trong vạn dặm của nên dám lại gần.

      Thanh Linh nhìn Lãnh Ly có chút quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên trong đầu lóe qua bóng dáng quen thuộc, phải là công tử Thiên Hương sao?? thể tưởng tượng được công tử Thiên Hương, đại sư luyện hương thần bí lại là thế tử Bưng Dương - Lãnh Ly.

      Còn người khác cũng toàn thân tản ra hơi thở xa cách như Lãnh Ly là Công chúa Ngạo Nguyệt, lẳng lặng độc ngồi ở góc, thần sắc buồn bực vui, ai cũng dám tiến lên bắt chuyện với nàng.

      Sau khi Lãnh Ly đến, Tĩnh vương cũng xuất .

      Dung mạo Tĩnh vương như quan ngọc, đôi mắt như thần sao, thân hoa phục vừa vặn toát lên khí chất cao quý của . môi mang theo ý cười nhàn nhạt cũng đủ làm chói mắt người nhìn, hơi thở quanh thân ấm áp, khác biệt trời vực với Lãnh Ly.

      "Thừa tướng Tần Liễm đến."

      "Vinh vương đến."

      Tần Liễm và Hách Liên Dực cũng lần lượt xuất .

      "Liễm ca ca, cuối cùng ngươi cũng tới." Vô Ưu vừa nhìn thấy Tần Liễm liền giống như tiểu nương hồn nhiên chạy đến, người nàng nhàng uyển chuyển như chim yến, thân y phục hồng phấn tung bay trong trung, như hồ điệp bay lượn.

      Tần Liễm thấy bóng người hồng phấn chuẩn xác đánh tới, trong mắt phượng xẹt qua tia chán ghét dễ dàng phát giác. nể mặt, né người tránh khỏi Vô Ưu nhào tới.

      "Liễm ca ca" Vô Ưu cười ngọt ngào, bộ dáng thiên chân vô tà, khuôn mặt nhắn nổi lên hai rặng mây hồng nhàn nhạt, bên trong đôi mắt tràn ngập ái mộ ngừng lưu chuyển nhìn nam tử trước mặt. Nàng đưa tay muốn bắt lấy tay Tần Liễm, đột nhiên nhớ đến thích có nữ tử chạm vào mình, tay vừa giơ đến giữa trung lại tình nguyện để xuống.

      "Liễm ca ca, ngươi đồng ý thổi khúc cho ta ở tiệc sinh nhật lần này, ngươi thể đổi ý nha"

      Thanh Linh ở chỗ xa nhìn thấy Vô Ưu ngước khuôn mặt nhắn mang theo hâm mộ nhìn Tần Liễm, trong lòng hừ lạnh, người này biết trêu chọc hoa đào.

      Tần Liễm thưởng thức thanh sáo tinh xảo bằng bạch ngọc trong tay, mặt mang theo xa cách mà có lễ, câu môi cười : "Vi thần đồng ý thổi khúc cho Công chúa, tất nhiên nuốt lời."

      Thanh Linh cùng Băng Lãnh và vài tiểu thư thế gia trò chuyện, đột nhiên có người va đập mạnh vào sau lưng nàng. Nàng xoay người lại liền thấy nha hoàn của phủ Công chúa ngã xuống đất, trong tay còn cầm theo cái mâm.

      Đó là nha hoàn bưng trái cây, lúc đường cẩn thận té ngã đụng phải Thanh Linh, còn hất đổ cả bàn trái cây. Lúc nàng đứng dậy, Thanh Linh có ngửi được mùi hương lạ lùng. Nhưng ngửi qua phát hương này có độc, nên cũng chẳng để trong lòng.

      "Xin tiểu thư bớt giận, nô tỳ cố ý" Nha hoàn cúi đầu bối rối xin lỗi.

      " sao" Thanh Linh thản nhiên .

      Nha hoàn kia thấy Thanh Linh có ý muốn trách cứ, vội vàng khom lưng nhặt hết trái cây rồi rời .

      Tiệc sinh nhật của Công chúa Vô Ưu, Hoàng thượng tạm thời có việc nên tới, bầu khí trong yến tiệc cũng thoải mái ít.

      Diệp Thanh Ngọc muốn bản thân phải tỏa sáng tại tiệc sinh nhật của Công chúa Vô Ưu, lấy thắng lợi đó áp những lời gièm pha của kiện hủy dung trước đây, cho nên nàng chuẩn bị tiết mục múa của mình rất tỉ mỉ, góp vui cho yến hội.

      Tiếng đàn hòa cùng tiếng sáo vang lên, Diệp Thanh Ngọc mặc vũ y màu trắng nhảy múa. Dáng người nàng uyển chuyển, động tác chân chuyển động phức tạp, khi xoay tròn, khi nhảy lên. Tay buộc theo dải lụa bay múa, nhìn giống như tiên tử Quảng Hàn.

      Dáng múa nàng tinh diệu tuyệt luân, mê hoặc mắt người, làm khuynh đảo tân khách ở đây. Điệu múa kết thúc được hồi, nhưng mọi người vẫn chìm đắm trong dáng múa tuyệt mỹ kia, lâu sau đó mới lấy lại được tinh thần.

      Sau khi Thanh Linh xem xong, trong lòng thầm cảm thán, tin đồn Diệp Thanh Ngọc có dáng múa khuynh tuyệt, quả sai.

      Diệp Thanh Ngọc rời sân khấu nhưng mắt vẫn vụng trộm liếc về phía Hách Liên Dực, thấy ánh mắt nhìn mình mang theo vẻ say mê, trong lòng tránh khỏi hồi hộp.

      Halong-ngoc thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Chiếm Chút Tiện Nghi

      Yến hội hôm nay, phủ Công chúa có mời gánh hát bên ngoài đến biểu diễn. Tuyệt kĩ của rạp gánh hát này là bọn có thể làm cho Tỳ Khuyển đánh đàn.

      Tỳ Khuyển là loài động vật hung tàn như sói như hổ, rất khó bị thuần phục. Người có thể thuần phục được Tỳ Khuyển tìm rất khó, huống chi đến chuyện điều khiển Tỳ Khuyển đánh đàn, Thanh Linh cảm thấy đây là chuyện khó có thể tưởng tượng được.

      Giữa lúc yến hội, người của tạp gánh hát mới bắt đầu xuất biểu diễn.

      Lúc này giữa sân bày ra cái lồng sắt rất lớn, bên trong giam giữ Tỳ Khuyển to lớn như hổ.

      Chỗ Thanh Linh ngồi cách Tỳ Khuyển xa, nàng có thể thấy Tỳ Khuyển bên trong lồng sắt rất ràng. Toàn thân Tỳ Khuyển trắng như tuyết, lông người dài. Nó vừa vào giống như rất bực bội, ở trong lồng mà ngừng rầm rú, lâu lâu lại tông mạnh vào các thanh sắt.

      Trưởng ban tạp gánh hát phải vào trong cho nó ăn, trong miệng còn phát ra tiếng kêu tương tự với Tỳ Khuyển, cố gắng làm cho Tỳ Khuyển tỉnh táo lại.

      Diệp Thanh Ngọc bất an nhìn Tỳ Khuyển bực bội trong lồng cái, lại quay đầu nhìn Công chúa Vô Ưu cái. Công chúa Vô Ưu cũng đáp trả ánh mắt của Diệp Thanh Ngọc bằng cái nháy mắt nghịch ngợm, thiên chân hồn nhiên. Diệp Thanh Ngọc thu hồi lại ánh mắt, cầm lên ly rượu bàn, khóe miệng câu ra nụ cười quỷ dị, ngửa đầu, hơi uống sạch rượu trong chén.

      Trưởng ban tạp gánh hát cố gắng hồi cũng thể làm cho Tỳ Khuyển an tĩnh lại, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng : "Bẩm Công chúa, thảo dân cũng biết hôm nay Tỳ Khuyển bị làm sao, làm cách nào cũng bình tĩnh lại được, cho nên hôm nay Tỳ Khuyển thể đánh đàn, kính xin Công chúa Vô Ưu nên trách tội."

      Tiếng vừa dứt, Tỳ Khuyển đột nhiên xông ra lồng sắt, gầm gú tiếng, lộ ra răng nanh nhiều vô số kể. Bốn chân nó cường tráng, tốc độ chạy trốn cực nhanh, trong chớp mắt bổ nhào đến bàn Thanh Linh.

      Vài nương trẻ tuổi ngồi gần Thanh Linh bị dọa đến hồn phi phách tán, gấp gáp lăn quay vòng né người ra.

      Tỳ Khuyển lao ra lồng sắt quá đột ngột, tốc độ chạy trốn lại cực nhanh, nên trong khoảng thời gian ngắn người nào kịp tiến lên ngăn cản lại. Lúc nó đánh tới, lòng Thanh Linh cũng tránh được sợ hãi, bị hù dọa đến phải lùi về phía sau. Tỳ Khuyển đánh về phía nàng, nàng cuống quýt cầm lên đệm hung hăng đánh vào móng vuốt của nó, tay dùng sức đẩy, lát sau nhanh chóng buông tấm đệm ra, lăn người sang bên cạnh liền lọt vào bụi hoa. Trong bụi hoa có gai, vô số gai nhọn đâm vào sau lưng nàng. Cảm giác đau rát truyền tới, nàng còn chưa kịp kêu lên, Tỳ Khuyển lại đánh tới lần nữa.

      Vì né Tỳ Khuyển, Thanh Linh đành lăn thêm vòng, người truyền đến cảm giác đâm nhói nóng cháy, khó chịu như bị ngọn lửa bừng bừng đốt cháy vậy.

      "A!" Các Tiểu thư ở đây bị màn này hù dọa thét chói tai, rối rít đứng lên né ra, khung cảnh lập tức loạn thành đoàn.

      Chỗ Tần Liễm ngồi cách Công chúa Vô Ưu rất gần, nhưng lại cách chỗ Thanh Linh rất xa. Nhìn màn Tỳ Khuyển đánh tới Thanh Linh, siết chặt sáo ngọc màu trắng trong tay, mắt phượng hẹp dài lạnh thấu xương, ai thấy động tác của như thế nào, chỉ thấy trong cái chớp mắt, biến mất.

      Lúc Thanh Linh còn chưa tỉnh hồn, Tỳ Khuyển phảng phất như kiềm chế được mình, điên cuồng đánh về phía nàng.

      Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Tỳ Khuyển cao lớn che ánh mặt trời, Thanh Linh vô ý thức đưa tay che mắt lại. Lúc nàng cho rằng chưa tới phút Tỳ Khuyển nhào tới cắn, nhưng đột nhiên thân thể lại bị ôm vào vòng tay ấm áp, người nọ và nàng cùng lăn vòng, nàng liền được người bảo hộ dưới thân.

      Nàng nhìn tới khuôn mặt người che chở nàng vào trong ngực, nhưng lại nhìn thấy sợi tơ trắng như tuyết quen thuộc và mùi hương thơm ngát từ thân thể người kia, hương thơm tràn vào mùi, thấm vào ruột gan, như có tác dụng an thần, lòng nàng bởi vì kinh hãi mà hoảng loạn bất an bỗng nhiên được trấn tĩnh trở lại.

      Đột nhiên, nàng ngửi được lẫn trong mùi hương này còn có mùi máu tươi, đỉnh đầu truyền đến tiếng rên rỉ, người nọ vì bị đau mà tay ôm lấy nàng càng thêm dùng sức. Lưng nàng dính sát vào ngực người đó khe hở, tay để ngang trước ngực nàng, sít sao ép chặt người nàng lên thân thể , bàn tay còn dán lên khối đẫy đà trước ngực nàng.

      Vừa rồi nàng bị Tỳ Khuyển hù sợ nên nhất thời chưa phát ra vị trí tay đè lên. Bây giờ phục hồi tinh thần, lại bị tay dùng lực cái, hơi ấm từ lòng bàn tay của người nào đó truyền đến khối đẫy đà trước ngực, khiến đại não nàng lập tức trống rỗng, lòng vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu cuồng loạn nhảy lên kiềm chế được......

      "Liễm ca ca." Tiếng thét hoảng hốt chói tai của Vô Ưu vừa vang lên, Thanh Linh lập tức tỉnh táo lại, khuôn mặt thanh lệ nhắn cũng đỏ bừng mảnh vì xấu hổ.

      Người này....... ngay cả khi cứu người cũng quên chiếm chút tiện nghi của người ta, hạ lưu!!

      Xúc cảm mềm mại truyền đến lòng bàn tay, thân thể Tần Liễm cứng đờ, ngờ chỗ đó của nữ tử lại mềm mại đến như vậy, bàn tay bao trọn chỗ đó, bên trong có chút cứng rắn. Tỳ Khuyển cắn xuyên qua da thịt , cũng có cảm giác đau đớn.

      Lúc lấy lại tinh thần, Tần Liễm cầm sáo ngọc đâm tới Tỳ Khuyển, ai ngờ lại trúng ngay giữa mắt phải của nó, Tỳ Khuyển đau đớn há miệng nhả ra. thừa cơ ôm Thanh Linh lăn vòng rồi ngồi dậy, đem nàng bảo vệ ở sau lưng.

      Tỳ Khuyển bị thương, hướng về phía hai người gào thét điên cuồng, lộ ra hàm răng trắng dày đặc còn dính máu. Nó giương nanh múa vuốt, cả người nhảy lên, nhào về phía hai người.

      "Có ai , người đến, mau đến cứu Liễm ca ca." Bắp chân Tần Liễm bị Tỳ Khuyển cắn bị thương, vậy mà vẫn cùng Tỳ Khuyển hung tàn đánh nhau đến ta sống ngươi chết. Vô Ưu nóng lòng, hoang mang lo sợ đến khóc, ngừng hô gọi thị vệ đến cứu người.

      Hách Liên Dực rút kiếm vượt lên đám người hỗn loạn, làm tư thế phòng vệ che chở cho bọn nữ tử trốn sau lưng , hai mắt lạnh lùng nhìn Tỳ Khuyển vừa cắn Tần Liễm bị thương: "Mau, các ngươi mau lui về phía sau, nhân cơ hội này rời nhanh lên." quay đầu lại, vẻ mặt cực kì nghiêm túc nhìn chúng Tiểu thư quát .

      Lãnh Ly hai lời, cầm kiếm phóng về phía Tỳ Khuyển.

      "Tứ hoàng huynh, ngươi mau cứu Liễm ca ca." Vô Ưu khóc ròng lôi kéo ống tay áo Hách Liên Dực .

      Cứu Tần Liễm?? còn ước gì Tần Liễm bị Tỳ Khuyển cắn chết mới là tốt nhất. Nhưng vì an ủi Vô Ưu, Hách Liên Dực vẫn làm ra chút công phu bên ngoài: "Vô Ưu đừng làm rộn, Hoàng huynh còn phải bảo vệ tốt các Tiểu thư ở đây." Toàn bộ thị vệ đều bị Vô Ưu gọi đánh Tỳ Khuyển, ở lại bảo vệ chúng Tiểu thư chỉ có hai ba người mà thôi.

      Nguy hiểm ập tới, Vinh vương thân phận cao quý lại đem thân mình che chở ở phía trước, hành động này khiến chúng Tiểu thư ở phía sau rất cảm động, ánh mắt nhìn bóng lưng Vinh vương tràn đầy hâm mộ.

      "Tứ hoàng huynh mở to mắt ra sao?" Hách Liên Dực đứng thứ tư trong các Hoàng tử: "Tỳ Khuyển bây giờ chỉ muốn hung hăng cắn Liễm ca ca, nơi chúng ta đứng cách Tỳ Khuyển xa như vậy, nó sao có thể xông đến đây." Vô Ưu giận dữ, nể chút tình thở phì phì quát Hách Liên Dực, xong cũng xoay người rời .

      Sắc mặt Hách Liên Dực có chút khó coi, lo lắng bị người gièm pha, cuối cùng cũng đem kiếm tiến lên xông vào trận địa nhìn chút.
      Halong-ngoc thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      đúng là vật họp theo loài, cùng là xấu xa như nhau cả, Vô Ưu kiếm chuyện vs Thanh Linh nhưng lại khiến Tần Liễm với Thanh Linh gần nhau hơn. sao Thanh Linh lai khoi phuc dung mạo cho mụ Thanh ngọc vậy cà, hủy dung ko cuoi dc Hach lien duc, nhu vay moi co chuyen coi chứ. thanks edit nhiều lắm nha. moahhhhhhhhhhhhhhhhhh

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá thanks editor

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Nụ Hôn Bất Ngờ

      Lúc Hách Liên Dực chạy đến nơi, Tỳ Khuyển bị Tần Liễm và Lãnh Ly chế trụ.

      Chân Tần Liễm vẫn chảy máu ngừng, tay cũng có nhiều chỗ bị cắn. Công chúa Vô Ưu liền sai người đưa vào trong sảnh, gấp gáp mời ngự y đến chữa trị.

      Thanh Linh bị Tỳ Khuyển cắn trúng, nhưng y phục lại bị gai trong bụi hoa đâm cho tơi tả, vài chỗ người còn bị đâm đến thương tích đầy mình. Mặt dính bùn đất, tóc tai tán loạn, thoạt nhìn chật vật chịu nổi.

      "Diệp Thanh Linh, Phu nhân Thừa tướng tương lai, ngươi rất tốt." Vô Ưu cắn răng oán hận xong liền rời . Tần Liễm thích nữ tử chạm vào , bình thường khi nàng chỉ vô tình đụng phải tay , lông mày lập tức chau lại thành đoàn. Nhưng hôm nay, lại để ý đến những thứ này mà cứu Thanh Linh, còn ôm Diệp Thanh Linh chặt như vậy. Vô Ưu nhớ tới màn kia, trong lòng vô cùng khó chịu và ghen tị với Thanh Linh.

      Ánh mắt người khác nhìn Thanh Linh cũng có chút khác thường, lời của Vô Ưu khiến Thanh Linh cảm thấy cực kì khó hiểu. Dù gì nàng cũng được xem là khách nhân, còn bị dọa sợ đến như vậy, chủ nhà hỏi thăm đến thôi, lại còn ra câu khó hiểu kia như là khiêu khích, nàng biết bữa tiệc này có gì tốt lành mà.

      tại đa số mọi người đều chạy tới hỏi thăm thương thế của Tần Liễm, mà Thanh Linh chật vật đứng ngay tại chỗ, trừ Hương Thảo ra lại kẻ quan tâm.

      Lãnh Ly nhìn bóng lưng thon gầy độc của nàng, trong lòng đột nhiên nổi lên chút cảm giác khó chịu, nhấc chân tới, hỏi: "Có bị thương ?"

      Giọng nguội lạnh, nhưng nàng nghe lại cảm thấy có chút ấm áp, lắc lắc đầu, : "Ta có bị thương chỗ nào." Chỉ là mặt bị gai nhọn quẹt qua trầy trụa chút thôi, bây giờ bắt đầu đau rát. Hương Thảo thấy mặt nàng bị gai quẹt qua làm bị thương, rất là đau lòng, nên sớm rời khỏi phủ Công chúa mua ít thuốc chữa trị.

      " người của ngươi có mùi Ngàn Bước Hương, Tỳ Khuyển vì ngửi thấy được mùi này nên mới nổi điên" Ngàn Bước Hương là loại hương liệu, nhưng cách pha chế lại khá giống với cách tạo huân hương. Lãnh Ly là đại sư luyện hương, chỉ nhàng ngửi cái biết là loại hương gì.

      Lãnh Ly vừa dứt lời, lòng Thanh Linh vốn bình tĩnh gợn sóng đột nhiên mạnh mẽ nhảy lên, lạnh cả người. Nàng thường ngày dùng huân hương, chợt nhớ đến lúc tiệc chưa bắt đầu có nha hoàn cẩn thận đụng trúng nàng, làm đổ cả mâm trái cây, ngay khi nha hoàn kia đứng dậy nàng ngửi thấy mùi hương kì lạ, vì có độc nên nàng cũng để trong lòng, bây giờ cẩn thận nhớ lại, nha hoàn kia chắc chắn lợi dụng lúc đó rắc Ngàn Bước Hương lên người nàng.

      Tỳ Khuyển hung hăng công kích nàng, nguyên nhân cũng là vì người nàng có mùi Ngàn Bước Hương. Nha hoàn phủ Công chúa hạ hương lên người nàng, ngoại trừ bị chủ tử sai khiến ra còn có thể là ai sai khiến?

      Hay cho Công chúa Vô Ưu! Mới gặp mặt lần đầu, tặng nàng phần 'đại lễ' như vậy, Vô Ưu ngươi điên rồi, ngươi vậy mà lại muốn mạng của ta. Nếu như phải Tần Liễm cứu nàng kịp thời, bây giờ có lẽ nàng bị Tỳ Khuyển cắn chết tươi rồi.

      Mặc dù Tần Liễm cứu nàng, nhưng nguyên nhân Vô Ưu tặng nàng phần 'đại lễ' này chỉ sợ thoát khỏi liên quan đến Tần Liễm. Nàng sớm chú ý tới ánh mắt tràn đầy ái mộ của Vô Ưu khi nhìn Tần Liễm, mà nàng lại là vị hôn thê của Tần Liễm, khả năng Vô Ưu vì ghen ghét nên làm khó nàng là rất cao. Bất quá, dù có xuất phát từ nguyên nhân gì, Vô Ưu muốn mạng của nàng cũng là , nàng dễ dàng mà bỏ qua cho nàng ta như vậy.

      Vô Ưu, món nợ này, ta sớm muộn gì cũng cùng ngươi tính sổ!

      Tần Liễm bị Tỳ Khuyển cắn bị thương, Vô Ưu tức giận đến thiếu chút nữa đem toàn bộ người của gánh hát xử tử. Lúc sau có Băng Hàn xuất cầu tình mới thôi, Vô Ưu cuối cùng cũng chỉ trục xuất những người trong gánh hát này ra khỏi Hạ Thành, lệnh cho bọn họ vĩnh viễn được bước vào Hạ Thành bước.

      Bữa tiệc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên khách nhân tản rất sớm.

      "Ta có chuyện muốn hỏi Lãnh thế tử, biết có được ?" Vừa ra khỏi phủ của Công chúa Vô Ưu, Thanh Linh liền theo hỏi Lãnh Ly.

      "Chuyện gì?" Khẩu khí lạnh lẽo, nhạt nhẽo rất phù hợp với tính cách lạnh lùng nhưng trong trẻo của .

      "Ta từng ngửi qua loại hương, mùi hương kia thanh nhã thanh u, có thể làm lòng người an bình, tựa như hoa lan, tựa như quế lại tựa như đàn hương, nhưng dường như phải, biết Lãnh thế tử có bao giờ thấy qua loại hương này chưa?" Đêm đó gặp chuyện may, nàng gặp được hắc y nhân thần bí kia, người loại mùi hương kì lạ, nếu nàng tìm hiểu được loại hương này có lẽ lấy được chút manh mối gì đó về thân phận của hắc y nhân. Lãnh Ly là đại sư luyện hương, mùi hương thơm như vậy rất có khả năng thấy qua."

      "Loại hương ngươi diễn tả ta có thể tìm ra được cả trăm loại." Ý tứ là lời của nàng quá mơ hồ, cũng thể ra chính xác được đó là loại hương nào.

      "Có thể là loại có giá cả trời chăng?" Nàng đoán thân phận hắc y nhân thần bí kia chắc bình thường, nên giá cả hương người hằng ngày của hẳn là loại xa xỉ.

      "Cũng như vậy." Lãnh Ly thản nhiên , sải bước tới xe ngựa của mình.

      "Cái gì cũng như vậy?" Nàng nhất thời mê muội, nửa ngày mới hiểu ra ý tứ của là loại giá cả sang quý cũng có thể tìm ra được đống, cái gì thế này, nhiều chút gặp quỷ sao?

      "Ngươi có thể giúp ta tìm ra loại hương đó ?" Nàng đuổi theo hỏi.

      Lãnh Ly nhíu nhíu mày, để ý đến nàng, tiếp tục leo lên xe ngựa.

      "Này, dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện này ngươi cũng thể giúp ân nhân của ngươi sao?" Nàng đứng dưới xe ngựa, hai tay chống nạnh .

      "Ngày mai đưa hương đến Tướng phủ." vừa dứt lời, như thể kiên nhẫn được nữa lệnh phu xe giục ngựa nhanh chóng rời .

      Thanh Linh trở lại phủ Công chúa định lên xe ngựa trở về, nhưng lúc quay lại phủ Công chúa lại còn chiếc xe ngựa nào, nàng đành phải bộ trở về. Quần áo người nàng có chút dơ dáy bẩn thỉu, đường tới phía trước, người phố ngừng ngoái đầu nhìn lại, ai ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Nàng nhìn nhìn quần áo người mình, đúng ổn. Lúc nàng tìm cửa hàng y phục hai bên đường, bên tai bỗng truyền tới giọng cung kính.

      "Phu nhân, Công tử mời người lên xe ngựa, Công tử muốn đưa người trở về phủ Tướng quân." A Thất nắm dây điều khiển hai con ngựa trắng kéo xe ngựa hoa lệ, vừa ngang qua vừa gọi nàng.

      Phu nhân? Thanh Linh nhíu mày, nàng còn chưa có thành thân với Tần Liễm đâu. "Đừng gọi ta là Phu nhân!" Nàng vui .

      "Vết thương của Tần tướng có khá lên được chút nào ?" Nàng có ý định lên xe ngựa, nhưng Tần Liễm là vì nàng mới bị thương, nàng cũng nên hỏi thăm chút.

      "Thanh Linh lên xe ngựa nhìn ta chút chẳng phải biết sao?" Giọng thanh nhuận của Tần Liễm từ trong xe ngựa vọng ra.

      "Khụ khụ, ta còn có chút việc gấp phải trước bước, hôm nào rảnh đến thăm Tần tướng." Nhớ tới hình ảnh ban đêm hôm đó nàng xâm nhập vào phủ Thừa tướng gặp ngay lúc tắm rửa và lúc tay dính sát vào nơi đẫy đà trước ngực mình mặt lại đỏ mới mang tai, nàng rất sợ hãi khi ở cùng , nên muốn mượn cớ để vội vàng chạy .

      "Bản Tướng bị thương là vì Thanh Linh, nhưng Thanh Linh lại muốn nhìn bản Tướng dù chỉ chút. Bản Tướng cảm thấy rất thương tâm." Khẩu khí nhàn nhạt, nàng nghe ra thương tâm ở chỗ nào.

      Mỹ nhân nhiều như vậy, lại ai thua kém nàng. Còn có, nếu phải do trêu chọc hoa đào, Vô Ưu sao lại ra tay với nàng? Bất quá, những lời này nàng cũng dám ra khỏi miệng.

      Tần Liễm như thế, nàng có chút do dự leo lên xe ngựa.

      "Miệng vết thương còn đau ?" Nàng vừa lên xe vừa hỏi.

      "Lại đây ngồi." đáp lời nàng, giọng ôn nhã gọi nàng đến ngồi gần .

      "Ta ngồi ở đây được rồi!" Nàng kéo ra tươi cười .

      "Nghe lời, lại đây!" Thần sắc bình thản, khẩu khí dụ dỗ chấp nhận cự tuyệt.

      Nàng thấy đùi bị thương, là vì cứu nàng, đành lòng từ chối, lại gần . Chỉ thấy cầm khăn lụa bàn lên, thấm chút nước rồi vắt , đem khăn ướt lau lau mặt nàng.

      Lúc bàn tay chạm đến, nàng vô ý thức muốn lùi về phía sau trốn tránh, lại cố chấp duỗi tay ra chế trụ sau gáy nàng, tay kia cầm khăn lụa nhàng lau mặt giúp nàng: "Đừng động!", hơi thở nóng ấm xen lẫn mùi hương thơm ngát phảng phất qua cổ nàng, mang theo cảm giác ngứa ngáy, nàng khỏi co rúm người lại chút.

      "Đừng cử động!"

      mở miệng, nàng lập tức ngoan ngoãn động đậy gì nữa, để tùy ý lau mặt nàng. Động tác tay hết sức ôn nhu, tựa như gió xuân tháng ba thổi về. người cỗ mùi hương thơm ngát, rất dễ chịu. Mặt phóng đại trước mắt nàng, làn da nhẵn nhụi, trắng sáng như bạch ngọc, có khi so với nàng còn tốt hơn. Lông mi dài rậm rạp, khi lên khi xuống, chuyển động lập lờ như hai cánh quạt . Mắt phượng hẹp dài tĩnh mịch mị hoặc, như chứa loại ma lực, khiến người ta vô ý thức mà bị hút sâu vào trong đó.

      cẩn thận tỉ mỉ lau từng chút đến khi mặt nàng hoàn toàn sạch , tiếp đó lấy ra hộp thuốc, dùng tay ôn nhu xoa lên vết thương bị gai hoa đâm mặt nàng.

      Hồi lâu sau hai người vẫn lên tiếng, bên trong xe ngựa liền mảnh tĩnh lặng, nhưng lại tràn đầy hơi thở ấm áp, hòa hợp.

      Đầu ngón tay của chạy da mặt nàng, xúc cảm lành lạnh làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái.

      "Đau ?" giọng hỏi.

      " đau." Nàng thành đáp.

      "Công tử, đến phủ Tướng quân." Giọng A Thất ở phía ngoài truyền vào.

      Thanh Linh khách sáo lời tạ ơn rồi từ biệt, lại bị Tần Liễm gọi lại.

      "Tần tướng còn có việc gì sao?" Nàng quay đầu lại hỏi.

      đột nhiên đưa mặt đến, hạ xuống nụ hôn giữ hai hàng lông mày của nàng.

      Thanh Linh sững sờ, thân thể cũng lập tức đờ ra, trong lòng loạn thành đoàn, , có ý gì? Vì sao bỗng dưng lại đối tốt với nàng như vậy? Nàng tất nhiên tin thích nàng.

      Nàng nhìn ánh mắt nhàn nhạt của , biết có tình hay , chỉ biết nam nhân này nàng nhìn thấu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :