1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15 : Nghiệt Họa Thủy


      Đêm khuya, đường phố bóng người thưa thớt.

      Hai con ngựa trắng kéo chiếc xe ngựa xa hoa, lúc này nếu có người nhìn thấy, chắc chắn kinh ngạc vì hai con ngựa trắng kia có người điều khiển mà vẫn chạy rất nhịp nhàng.

      Bạch y nam tử ngồi đối diện Thanh Linh là nam tử tuấn mỹ khuynh thành, lần đầu tiên nàng nhìn chỉ có thể kết luận: người này so với nghiệt quả còn đẹp hơn đến ba lần, mười phần họa thủy a.

      Màu da trong suốt như ngọc, trong mắt phượng hẹp dài lưu chuyển hào quang mỹ lệ khiến người khác hồn xiêu phách lạc. Môi mỏng nhấp , như cười như . ngồi ở đó, người toát ra loại mị hoặc rung động lòng người, hơi thở thánh khiết.

      Người này lớn lên so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn, làm cho Thanh Linh thân là nữ tử cảm thấy mặc cảm sâu sắc, khó trách nguyên chủ thân thể này lại đối với nhất kiến chung tình.

      "Nhìn đủ chưa??" Giọng Tần Liễm bình bình nóng lạnh.

      "Chưa đủ" Nàng mặt dày đáp, ánh mắt vẫn như cũ làm càn phóng thân người ta. Dù sao nàng cũng dịch dung, sợ mất mặt.

      "Thích ??" giống như cười mà như , dùng ngón tay thon dài trắng nõn chạm mặt mình, động tác mị hoặc chọc người thế mà lại làm rất tự nhiên.

      Bị hỏi như vậy, Thanh Linh sững sờ, hồi lâu, ngượng ngùng quay đầu trả lời. Ánh mắt lại bắt gặp banh vải nhiều màu nằm ở góc trong xe ngựa, lòng nàng rơi lộp bộp tý, khỏi đoán rằng Tần Liễm chẳng lẽ có bệnh ưa thích nam nhân?? Nếu , sao có thể nhận banh vải nhiều màu từ nam nhân, còn đối với nam tử hỏi vấn đề quái dị 'thích ' này.

      Thanh Linh dần dần đứng ngồi yên, có lẽ Tẫn Liễm cứu nàng từ trong tay Hách Liên Dực, đưa nàng đến Tướng phủ cầm họa là giả, muốn đem nàng nạp vào phủ mới là ! Trời ạ, cần a, nàng là nữ tử, phải là nam nhân a, nên phải khẩu vị của người này đâu a. được, nàng thể vào Tướng phủ, nếu vào Tướng phủ, Tần Liễm phát nàng phải làm nam, còn nhìn thấu thân phận Nhị tiểu thư phủ Uu Viễn Tướng quân của nàng liền nguy rồi.

      "Ơn cứu giúp của Tướng gia, tiểu nhân cảm ơn. Tiểu nhân chỉ là người thô kệch, biết phong nhã, họa của Tướng gia rơi vào tay tiểu nhân đáng tiếc lãng phí, cho nên bức họa kia, tiểu nhân lấy. Đêm khuya, tiểu nhân cũng đến làm phiền Tướng phủ, cáo từ."

      "Lâm Công tử nếu phải vội vã rời , bản Tướng tất nhiên ngăn cản." Thanh Linh vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ, ngờ người này dễ chuyện như vậy. Đáng tiếc, vừa rồi nàng nghe chỉ là nửa câu trước, lúc người này tiếp nửa câu sau, nàng hận thể nhảy dựng lên đánh mạnh vào đầu .

      "Ngày mai Lâm công tử có rãnh rỗi, hãy đến Tướng phủ lấy Băng Ngọc Liên. Bất quá, bản Tướng chắc chắn ngày mai Lâm công tử đến đây, Băng Ngọc Liên có còn ở đó hay ."

      Thanh Linh quay đầu lại, phát Tần Liễm ngắm gốc cây Băng Ngọc Liên, chết tiệt, mà hình ảnh kia nhìn còn quá đẹp mắt!! Cây kia là Băng Ngọc Liên của nàng. Cây nàng đưa cho Diệp Thanh Ngọc là giả, Băng Ngọc Liên nàng luôn giấu vào trong ngực.

      "Băng Ngọc Liên của ta sao lại ở trong tay ngươi??" lấy lúc nào?? có sờ soạng ngực của nàng hay ?? Vừa nghĩ tới khả năng nhân cơ hội sờ soạng ngực của nàng, gò má liền trận nóng hổi, đáng giận, tên hỗn đãn này!

      "Tất nhiên là lấy được!" cười , như chuyện đương nhiên.

      "Trả Băng Ngọc Liên cho ta." Nàng đưa tay đến đoạt lại, nhưng biết Tần Liễm dùng thủ đoạn gì, hai tay chỉ nhoáng cái, Băng Ngọc Liên trong tay liền biến mất vào hư .

      "Bản Tướng có hứng thú với Băng Ngọc Liên, nên muốn lấy ra ngắm nhiều môt chút, ngắm đủ rồi tất nhiên trả lại cho Lâm công tử"

      Thanh Linh động cổ tay, định đem ngân châm phóng về hướng Tần Liễm, ai ngờ nàng động mãi, mà cây châm bay ra cũng có. Nàng rất nhanh kịp phản ứng, ngân châm của nàng nhất định bị lấy . Lòng Thanh Linh trận lạnh lẽo, Tần Liễm dấu vết đem toàn thân nàng lục soát lần, có lẽ phát ra nàng là nữ tử. Nàng lại nghĩ ra, nếu như Tần Liễm phát nàng là nữ tử, vậy tại sao nhất định phải đưa nàng về Tướng phủ?? Chẳng lẽ là do nàng bó ngực quá chặt nên phát ra??

      Về phần vì sao muốn đưa nàng đến Tướng phủ, cũng nghĩ thông, chỉ thấy lúc nàng nghe chính mình ngăn cản nàng rời , nàng tựa như tiểu hồ ly ăn trộm thành công vui mừng híp mắt, khiến nhịn được nổi lên tâm tư trêu chọc tý. Khi nhắc nhở nàng Băng Ngọc Liên ở trong tay , nàng híp lại mắt hồ ly trừng , mắt thấy nàng muốn xù lông, nhưng hết lần này đến lần khác lại dám phát tác. cảm thấy bộ dáng này của nàng đáng .

      Lòng yên tĩnh như hồ nước nhiều năm qua sóng gió, đột nhiên bị người quăng vào cục đá, tạo nên từng vòng gợn sóng, từ đó được an bình.

      "Haha, tiểu nhân đột nhiên cảm thấy có hứng thú với bức họa kia, tiểu nhân theo Tướng gia đến Tướng phủ chuyến cũng được." Nàng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi , Băng Ngọc Liên dù gì cũng đáng ít tiền, vì Băng Ngọc Liên nàng cùng đến Tướng phủ. Huống chi võ công người này cực cao, nếu như muốn cho nàng , nàng trốn cũng thoát. Nàng phát người này thích tiên lễ hậu binh, mềm được trực tiếp mạnh bạo. Lúc mang nàng từ chỗ Hách Liên Dực như thế, tại đối với nàng cũng như thế.

      Vào Tướng phủ, Tần Liễm cho người an bày gian phòng khách cho Thanh Linh nghỉ ngơi trước.

      Nàng vào đến trong phòng, đập vào mắt là nơi hết sức xa hoa mà khiến người cảm thấy tục. Sàn nhà từ ngọc ấm dát thành, bàn ghế là gỗ lim thượng hạng, ấm trà cái ly đều làm bằng bạch ngọc thượng đẳng. Hàng chục viên trân châu lớn bằng ngón tay cái xỏ thành cái mành dưới ánh sáng viên dạ minh châu phát ra ngân quang, dùng lụa thiên tàm ti cực phẩm đan thành tấm màn tung bay trong gió đêm bên cửa sổ.

      Trời ạ, người này rốt cuộc vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân mới làm nên nơi xa hoa như thế này. Còn có, ở đây là phòng khách sao?? Có người chủ nhân nào cho khách ở trong ổ kim cương sao?? Trong lòng chợt lóe ra ý niệm, chẳng lẽ muốn xây kim ốc giấu nam nhân??

      Thanh Linh căng thẳng bất an, còn dám nghĩ tới việc lấy lại Băng Ngọc Liên từ tay Tần Liễm.

      Tiền tài chuyện , chạy trối chết mới trọng yếu nhất!!

      Nhìn bốn góc trong phòng đều được đặt viên dạ minh châu to như quả đấm tản ra u quang, nàng nhanh tay lấy hai viên.

      Chạy trối chết là chuyện lớn, nhưng tiền tài cũng là trọng yếu!!!

      Nàng cầm lấy giấy bút trong phòng, vội vã viết vài chữ, nội dung là nàng lấy hai viên dạ minh châu kia thế cho Băng Ngọc Liên. Hắc hắc. Như vậy cũng tính là ăn trộm .

      Ra khỏi cửa phòng, Thanh Linh đến phía tường rào Tướng phủ.

      Trước tường rào có khu rừng trúc, Thanh Linh vừa tiến vào bước, liền có ám tiễn phá bắn ra, kẹp lấy khí thế bén nhọn mà phóng đến. Nàng hút ngụm khí lạnh, may mà thân thủ nàng nhạy bén, nhanh chóng rút khỏi rừng trúc, khó khăn lắm mới tránh thoát được kiếp.

      Trong rừng trúc có trận pháp, nàng thấy được cửa ra trong đó.

      Kiếp trước Đại ca thích vơ vét các loại trận pháp về nghiên cứu, trong thư phòng cất giữ vô số các trận pháp khác nhau. Bị ảnh hưởng, nàng cũng thích xem trận pháp, những lúc nhàn rỗi thường lôi ra nghiên cứu.

      Trận pháp rừng trúc kiếp trước nàng cũng từng xem qua, theo trí nhớ kiếp trước phá được trận pháp, bình yên xông qua rừng trúc, phi thân leo tường rời .

      bóng trắng đứng yên dưới hành lang, bạch y trong bóng đêm đặc biệt kỳ ảo mờ mịt.

      Đột nhiên, bên cạnh bóng trắng xuất bóng đen cùng thể với bóng đêm: "Công tử, có muốn đem người này bắt trở lại hay ??"

      " cần" Tần Liễm thản nhiên .

      Biết y thuật, biết dịch dung. Nữ giả nam trang đoạt phần thưởng, đánh Vinh vương trận, phá được trận rừng trúc. biết nha đầu kia tiếp theo còn có thể mang lại cho bao nhiêu kinh hỷ, đột nhiên hết sức mong đợi.

      Thanh Linh trở lại phủ Tướng quân cũng được mấy ngày, nhưng vẫn chưa nghe tin tức tốt nào từ Tướng phủ truyền ra, nàng rất yên tâm cầm hai viên dạ minh châu đến tiệm cầm đồ, đổi được ít tiền bạc.

      Buổi trưa lúc trở lại Tướng quân phủ ngẫu nhiên gặp lại Hách Liên Dực. Vết thương mặt Hách Liên Dực bị Thanh Linh đánh lành. vừa thấy nàng liền tiến lên lôi kéo làm quen.

      Thanh Linh cười lạnh, Hách Liên Dực muốn lôi kéo phủ Tướng quân, nên mấy ngày trước cùng Diệp Thanh Ngọc vô cùng gần. Sau khi phát mặt Diệp Thanh Ngọc bị hủy, tám phần là nhìn được dung mạo bị hủy kia, nên ngược lại đem chủ ý đánh lên đầu nàng.

      "Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, xong rồi, nô tỳ nhìn thấy Vinh vương tự mình đưa Nhị tiểu thư hồi phủ, hai người còn vừa vừa cười." Hương Lá vội vàng xông vào phòng ngủ Diệp Thanh Ngọc, nàng bây giờ là đại nha đầu bên cạnh Đại tiểu thư.

      Diệp Thanh Ngọc nghe vậy, hé ra khuôn mặt vốn xấu xí dần vặn vẹo, càng thêm như ma quỷ. Bàn tay nàng vung lên cái, ấm trà cùng vài cái cốc bàn toàn bộ đều rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn xoang xoảng của ly trà vang khắp phòng.

      Hương Diệp đứng ở bên bị cơn tức giận của Diệp Thanh Ngọc dọa sợ, dám hó hé ra tiếng.








      Halong-ngoc, velvety_crystal_rosely sắc thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Dối Đỏ Mặt


      Thanh Linh vừa về tới tiểu viện của chính mình, lại phát Diệp Thanh Ngọc có mặt ở đó, nàng vừa thấy Thanh Linh tiến vào cửa viện, liền sai người tiến lên bắt lấy Thanh Linh.

      "Đại tỷ, ngươi đây là muốn làm gì??" Thanh Linh có giẫy dụa, tùy ý để các nàng bắt lấy, nàng còn biết mình đặc tội gì với Diệp Thanh Ngọc.

      Diệp Thanh Ngọc tiến lên, nhìn nàng đầy oán độc, lấy ra cây chủy thủ vỗ vỗ vào mặt nàng: "Diệp Thanh Linh, ngươi là tiểu tiện nhân, lại dám qua mặt ta vụng trộm quyến rũ Vinh vương, ngươi phải chỉ có bộ dáng đẹp mắt chút thôi sao, hôm nay ta phá hủy gương mặt của ngươi, xem ngươi lại lấy cái gì quyến rũ Vương gia."

      Sau khi Hách Liên Dực biết khuôn mặt của nàng bị hủy cũng còn đến tìm nàng, Diệp Thanh Ngọc đoán rằng nhất định bị gương mặt của mình dọa sợ. Lúc nàng nghe được đưa Thanh Linh hồi phủ, hai người còn vừa vừa cười, nàng liền ghen tỵ đến nổi điên. Nếu như nàng cũng đem khuôn mặt Diệp Thanh Linh phá hủy, Hách Liên Dực cũng nhìn Diệp Thanh Linh thêm cái, tiểu tiện nhân Diệp Thanh Linh này cũng thể cướp Hách Liên Dực từ trong tay nàng.

      Nàng quyến rũ Hách Liên Dực, đó chính là thiên đại trò cười. là mật đường, ta là thạch tín. Hách Liên Dực đối với ngươi là trân bảo, nhưng đối với Diệp Thanh Linh nàng mà , Hách Liên Dực còn thua xa cái rắm thúi. Bất quá những lời này, nàng cũng ra khỏi miệng.

      Dao găm lạnh buốt dán ở mặt, Thanh Linh có chút vẻ sợ hãi nào, luôn lạnh nhạt, bình tĩnh mở miệng : "Đại tỷ ngươi hiểu lầm, hôm nay ta chỉ trùng hợp gặp được Vương gia mà thôi. Sở dĩ Vương gia cùng ta vừa vừa cười, đó là bởi vì ta cho biết gương mặt Đại tỷ có khả năng được cứu rồi, sau khi nghe được mới cười chút. Đại tỷ, Vương gia cùng ta cười, tất cả đều là vì Đại tỷ a." Nàng dối mặt đỏ tim đập mạnh. tế, Hách Liên Dực ở trước mặt nàng chưa từng nhắc đến Diệp Thanh Ngọc dù là nửa câu.

      Diệp Thanh Ngọc bán tín bán nghi, lửa giận cũng biến mất hơn phân nửa, nghiêng đầu suy nghĩ: "Ngươi sao?? Mặt của ta được cứu? Sau khi Vương gia biết còn rất vui mừng sao??" Trong mắt nàng bắt đầu có mong đợi.

      biết miệng kẻ nào bỉ ổi, đem tin tức Đại tiểu thư phủ Uy Viễn Tướng quân bị hủy dung truyền ra ngoài, khiến mọi người đều biết dung mạo Diệp Thanh Ngọc còn kinh khủng hơn quỷ.

      Vốn tưởng rằng Băng Ngọc Liên có thể trị tốt mặt của nàng, nhưng sau khi dùng Băng Ngọc Liên kia xong, mặt những thấy tốt lên, mà ngược lại còn chuyển biến ngày càng nghiêm trọng. Đáng ra chỉ có nửa khuôn mặt bị hủy, nhưng bây giờ cả khuôn mặt đều lan đầy vết ngâm vàng, hoàn toàn còn nhận ra được dạng người. Các đại phu nổi danh ở Hạ Thành đều mời đến, nhưng người nào cũng bó tay.

      nay khắp nơi bên ngoài đều rỉ tai nhau tin tức nàng bị hủy dung, khiến nàng dám bước ra khỏi cửa nửa bước, ngày ngày khó chịu ngây ngốc bên trong phủ, Hách Liên Dực cũng hề đến tìm nàng, nàng sắp khó chịu đến nổi điên rồi.

      "Tất nhiên là !" Người nào đó tiếp tục trấn định dối.

      "Hương Thảo có biết vị đồng hương, chuyên trị các tạp chứng ngoài da. Hôm nay ta cùng Hương Thảo ngã tư đường, đúng lúc gặp được , ta có hỏi qua chứng bệnh của Đại tỷ."

      " như thế nào??" Diệp Thanh Ngọc vội hỏi.

      Hương Thảo đứng bên tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Thanh Linh, ánh mắt mang nghi hoặc, nàng có quen biết người nào đồng hương biết trị bệnh ngoài da sao?? Còn có, Tiểu thư nhà nàng biết dối từ khi nào??

      " , dựa vào y thuật của , bệnh mặt tỷ tỷ tất nhiên thành vấn đề, ta vốn muốn mời vào trong phủ, nhưng tính tình người này có chút cổ quái, còn ngạo mạn, nhất định đòi bệnh nhân phải tự mình mời ." Thanh Linh

      " ở đâu??" Diệp Thanh Ngọc lại hỏi.

      "Đại tỷ, ngươi nhìn thanh chủy thủ này" Mắt Thanh Linh liếc vè phía dao găm, trả lời. Ý tứ rất ràng, lấy ra dao găm đừng mong nàng .

      Diệp Thanh Ngọc cũng hiểu ý trong lời nàng, do dự lát, cuối cùng chậm rãi thu hồi lại dao găm. "Mau " Giọng có chút kiên nhẫn.

      "Nghe dừng chân tại tửu lâu Thính Vũ, tên gọi là Bạch Thuật" Thanh Linh tự tiện ra tên tửu lâu mới mở nàng vô tình thấy hôm nay.

      "Hừ, hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi, nếu Bạch Thuật kia trị hết được mặt của bổn Tiểu thư, gương mặt này của ngươi chắc chắn cũng được nguyên vẹn." Sau khi Diệp Thanh Ngọc lạnh lùng uy hiếp Thanh Linh, liền dẫn người rời .

      "Tiểu thư, cái người Bạch Thuật biết y thuật kia ở đâu ra?? Lỡ như Đại tiểu thư biết được ngươi lừa gạt nàng, lúc đó phải làm sao bây giờ." Hương Thảo lo lắng .

      "Trước mặt ngươi phải có người sao??" Thanh Linh nháy mắt mấy cái, giảo hoạt .

      "Ngươi muốn giả trang thành Bạch Thuật??" Hương Thảo ở cùng Thanh Linh nhiều ngày, biết y thuật của nàng cũng tệ.

      " sai!" Thanh Linh gật đầu "Việc này nên chậm trễ, chúng ta trước tiên đến Thính Vũ lâu chuẩn bị chút ."

      Nghe Thính Vũ lâu ở Hạ Thành cũng có chút danh tiếng, hỏi chút liền có thể tìm ra.

      Thanh Linh dịch dung thành nam tử trung niên vào tửu lâu, mướn gian phòng phía .

      Thấy chưởng quỷ tướng mạo thà phúc hậu bên cạnh vừa tính toán vừa thở dài, Thanh Linh nhịn được hỏi vì sao lại thở dài.

      Chưởng quỷ với Thanh Linh con trai độc nhất của bệnh nặng lâu, tốn ít bạc nhưng vẫn thể chữ lành, giờ trong hầu bao còn bao nhiêu bạc. Nên định đem tửu lâu bán , gom góp bạc tiếp tục mời đại phu chữa bệnh cho con trai.

      Tửu lâu này là do hai vợ chồng chưởng quỷ đánh đổi cả nửa đời người mới mở rộng ra được quy mô lớn như ngày hôm nay, bây giờ muốn bán , trong lòng mười phần là khó chịu, nhưng vì con trai, muốn bán cũng phải bán.

      Thanh Linh thấy tửu lâu này nằm ở vị trí cũng tệ, sau khi suy nghĩ phen, liền dứt khoác quyết định mua lại tửu lâu từ ông chủ. Nàng biết kinh doanh làm ăn, nên tiếp tục lưu lại làm chưởng quỹ của tửu lâu, còn nàng an vị làm vị chủ tử phía sau màn.

      Chưởng quỷ của tửu lâu tên là Lý Phúc, Thanh Linh có lòng tốt xem bệnh giúp con trai . Sau khi bắt mạch, Thanh Linh hết sức chắc chắn hứa hẹn với Lý Phúc, nàng nhất định chữa lành cho con trai . Hai vợ chồng Lý Phúc dường như xem nàng như Bồ Tát sống, quỳ xuống lạy lấy lạy để, hù dọa nàng đến phải cuống quýt chạy trốn.

      Diệp Thanh Ngọc đầu tiên là phái người đến Thính Vũ lâu hỏi thăm bên trong có người nào tên Bạch Thuật hay , nghe người báo về quả nhiên có người này vội vã ra khỏi cửa.

      Thanh Linh căn dặn Lý Phúc nếu có người đến tìm Bạch Thuật, đó cũng chính là nàng. Lý Phúc phải với người nọ rằng, Bạch Thuật ra ngoài xem bệnh cho người khác, bốn năm ngày sau mới trở về.

      Nàng vốn là loại người thù dai, lúc nãy Diệp Thanh Ngọc muốn hủy mặt của nàng, vậy nàng kéo dài thêm mấy ngày nữa, cho Diệp Thanh Ngọc thống khổ vì bị hủy dung thêm mấy ngày.

      Lúc Thanh Linh ra Thính Vũ lâu, khôi phục lại diện mạo như cũ. Nhớ tới trâm ngọc cài tóc của mình gẫy từ mấy ngày trước, ngoại trừ chiếc trâm ngọc kia, cơ hồ người nàng cũng còn món trang sức nào có thể mang ra ngoài. Bây giờ trong tay vẫn còn chút tiền, có lẽ nên mua chút.

      Nàng mang theo Hương Thảo vào Thiên Thúy Trai.

      Thiên Thúy Trai là nơi bán đồ trang sức lớn nhất Hạ Thành, vật trang sức bên trong có rất nhiều kiểu dáng, chất liệu thượng cấp, giá tiền cũng thích hợp, các Tiểu thư nhà quan gia rất thích dùng đồ trang sức ở Thiên Thúy Trai. Kiếp trước Thanh Linh từng đến Thiên Thúy Trai, biết tính chất đồ trang sức ở đây xác giống như người ngoài đồn đại: tuyệt mỹ!!

      Thanh Linh chọn trâm ở gian phòng chính Thiên Thúy Trai, đột nhiên, có cái tay đưa đến trước mặt nàng.....
      Halong-ngocly sắc thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Bản Vương Thiếu Tiền


      "Da thịt Linh Nhi trắng như tuyết, đeo lên trâm ngọc Bích Hải Ngọc Đường này nhất định rất xinh đẹp." xong, chủ nhân của giọng này trực tiếp đem cây trâm gắm vào trong tóc nàng.

      Thanh Linh nghiêng đầu, nhìn thấy Hách Liên Dực chẳng biết đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, sau lưng còn có gã sai vặt.

      Nàng có chút vui nhíu mày, gọi nàng là Linh Nhi, nàng và rất thân thiết sao?? Gọi như vậy buồn nôn.

      Bây giờ thấy khuôn mặt Đại tỷ nàng thể chữa được, nên liền đem chủ ý đánh lên người nàng sao??

      Dù nàng được phụ thân sủng ái, nhưng chung quy vẫn là huyết mạch của Trưởng công chúa Đông Lăng quốc, vẫn có giá trị lợi dụng.

      "Ánh mắt Công tử tệ, cây trâm Bích Hải Ngọc Đường đúng là hết sức thích hớp với vị nương này." Chưởng quỷ cười , còn nhiệt tình cầm lên gương đồng đưa cho Thanh Linh nhìn chút.

      Trong gương đồng, nàng đột nhiên nhìn thấy Lâm thị đứng ngoài cửa Thiên Thúy Trai. Lâm thị còn lôi kéo nữ tử mang mạng che mặt, nàng kia muốn xông vào, lại bị Lâm thị vội vàng lôi .

      Thanh Linh thầm suy đoán nàng kia hẳn là Diệp Thanh Ngọc, bị Diệp Thanh Ngọc phát nàng cùng chỗ với Hách Liên Dực, sau khi hồi phủ, biết lần này Diệp Thanh Ngọc có mang hẳn cây đại đao tiến vào viện nàng luôn hay ?

      "Vương gia sao lại ở đây??" Thanh Linh cười cười hỏi.

      "Bản Vương chỉ vô tình ngang qua, lúc nhìn thấy Linh Nhi liền tiến vào." Giọng dừng lại chút mới tiếp tục: "Thích cây trâm này sao??"

      Thanh Linh còn chưa trả lời, nghe thấy giọng thanh thuận khác: "Bản Tướng thấy cây trâm kia bình thường, kiểu dáng mặc dù trang trọng, nhưng thích hợp với nữ tử trẻ tuổi như Thanh Linh, kiểu này chỉ thích hợp với những phụ nhân lớn tuổi."

      Nghe như câu bình bình đạm đạm, nhưng nếu cẩn thận nghe, phát trong câu mang ý tứ châm biếm Hách Liên Dực con mắt vụng về, mới có thể lựa ngay cây trâm chỉ thích hợp với lão phụ nhân này.

      Thanh Linh quay đầu nhìn lại, Tần Liễm thân bạch y như trích tiên, cầm trong tay thanh sáo ngọc tinh xảo màu trắng, mười phần ưu nhã đạp bậc thang từ lầu hai xuống. Bên môi cười tăng thêm vài phần phong thái xinh đẹp, tựa như tiên tựa như ma, người này quả mang mười phần họa thủy.

      Người này gọi nàng là Thanh Linh, nàng và rất thân thuộc sao?? Hai người này sao hôm nay lại thân thiết với nàng như thế, cách gọi buồn nôn.

      "Tần tướng biết chớ có bậy, bản Vương chưa bao giờ nghe qua dùng trâm cài tóc còn phải phân biệt nữ tử trẻ tuổi và lão phụ nhân." Hách Liên Dực tất nhiên nghe ra được ý tứ châm biếm của Tần Liễm, trong lòng tuy vui, nhưng có Thanh Linh ở đây, tiện phát tác.

      "Vương gia nếu tin lời bản Tướng , có thể hỏi chưởng quỷ chút" Tần Liễm chậm rãi đến bên cạnh Thanh Linh.

      "Chưởng quỷ, ngươi ." Hách Liên Dực .

      Chưởng quỷ do dự chút mới lên tiếng: "Người mua trâm Bích Hải Ngọc Đường ở tiệm này thường là những phụ nhân lớn tuổi, nữ tử trẻ tuổi tựa hồ có ai" Chưởng quỷ thấy sắc mặt Hách Liên Dực trong nháy mắt trầm xuống, mới cảm thấy có chút ổn, nhanh chóng bổ sung thêm: "Bất quá, nương này mang bích trâm Chi Hải Ngọc Đường này cũng rất đẹp mắt."

      "Theo bản Tướng, Thanh Linh mang cây trâm ngọc Hoa Lan này đẹp hơn" Tần Liễm xong, lại đem cây trâm xuyên qua tóc Thanh Linh.

      trâm ngọc Chi Hoa Lan có đính lên viên lục ngọc ướt át, cây trâm mang kiểu dáng hình hoa lan thanh lịch, Thanh Linh vừa nhìn thích cây trâm này.

      Hách Liên Dực cam lòng, lại cầm lấy cây trâm khác gắm qua tóc Thanh Linh: "Theo bản Vương, trâm ngọc Mẫu Đơn này thích hợp với Linh Nhi hơn."

      "Bản Tướng lại cảm thấy Thanh Linh hợp với trâm ngọc Thược Dược Thúy này hơn."

      "Bản Vương cho rằng trâm ngọc Hoa Đào này thích hợp với Linh Nhi hơn."

      "..."

      Hai người cứ ngươi lời ta tiếng, động tác tay ngừng, lát sau, khắp đầu Thanh Linh đều bị cắm đầy trâm.

      "Các ngươi đủ rồi, những thứ trâm này, cây ta cũng thích." Cuối cùng nàng cũng thể nhịn được nữa, nàng chỉ muốn chọn cây ngọc trâm bình thường, nhưng hai nam tử trước mắt này lại đem các cây trâm mình chọn cắm đầy lên đầu nàng, như dùng kim đâm vào cái túi vải, ngay cả Hương Thảo bên cạnh cũng nhịn được che miệng cười trộm.

      Thanh Linh trừng mắt Hương Thảo, Hương Thảo nghịch ngợm le lưỡi cái xong mới đến giúp nàng đem trâm đầu gỡ xuống.

      "Chưởng quỷ, bản Tướng xem mấy cây ngọc trâm này còn chưa phải loại tốt nhất, trong tiệm ngươi phải chỉ có mấy thứ này thôi ??" Tần Liễm .

      đợi chưởng quỷ trả lời Tần Liễm, Hách Liên Dực liền : "Chưởng quỷ, đem tất cả những món trang sức tốt nhất trong quán của ngươi ra đây cho bản Vương."

      Chưởng quỷ mặt mày hớn hở đáp ứng: "Trong tiệm đương nhiên còn có các loại trâm ngọc tốt hơn, kính xin các vị theo ta lên lầu hai."

      Đến lầu hai, chưởng quỷ đem ra mười cây trâm kiểu dáng và chất liệu hoàn toàn khác nhau, có trâm Bạch Ngọc San Hô, có trâm khắc hoa văn bằng vàng, có trâm khảm bảo thạch lấp lánh ánh vàng, trâm hình khổng tước,...

      Chất liệu mỗi cây trâm đều thuộc hàng thượng thừa, tất cả đều là bảo bối của trấn điếm Thiên Thúy Trai.

      Thanh Linh nhìn các cây trâm trước mặt rất quyết rũ lòng người, nhưng nàng có nhiều tiền như vậy a, ngay cả cây trâm trong đó nàng cũng mua nổi.

      "Tiểu thư, cây trâm nào cũng đẹp, Tiểu thư đeo lên nhất định hết sức đẹp mắt !" Đây là lần đầu tiên Hương Thảo nhìn thấy nhiều cây trâm có tính chất tuyệt hảo như vậy, cực kỳ hưng phấn.

      Đẹp mắt đẹp mắt, nhưng Tiểu thư nhà ngươi lại có tiền !

      Cũng biết Hương Thảo cố ý hay vô ý thở dài : "Nhưng đáng tiếc, số bạc dư lại mỗi tháng của Tiểu thư ngay cả cây cũng đủ mua."

      "Có làm sao ?? Thanh Linh nếu thích tất cả, bản Tướng liền mua cho ngươi." Tần Liễm cười .

      Thanh Linh nhàng cười với tiếng: "Cảm ơn, bất quá cũng nhọc Tần tướng tốn bạc..."

      "Thanh Linh sao có thể vậy ?? Chỉ cần là thứ ngươi muốn, bản Tướng đều có thể cho ngươi !" Trong mắt phượng hẹp dài tựa như chứa cả hồ xuân, ôn nhu động lòng người.

      Hách Liên Dực chưa từng thấy qua vẻ mặt Tần Liễm như vậy bao giờ, trong lòng thầm than ổn, chẳng lẽ Tần Liễm thích Diệp Thanh Linh ?? Chuyện đó sao có thể xảy ra, lúc trước Diệp Thanh Linh để ý xấu hổ chạy tới trước cửa Tướng phủ muốn gả cho , lúc đó còn cẳng thèm ngó tới cái đâu.

      Nghĩ lại, Tần Liễm nhất định là muốn mình và phủ Uy Viễn Tướng Quân quá thân thiết, đạt được giúp đỡ từ phủ Tướng quân, cho nên muốn ngăn cản. May mắn, ánh mắt Diệp Thanh Linh nhìn Tần Liễm thay đổi, còn mang theo xa cách, hề si mê như trước kia, Hách Liên Dực vẫn còn cơ hội, hừ, Tần Liễm muốn cản trở đến gần phủ Tướng quân, nằm mơ !!

      "Linh nhi sai, phiền đến Tần tướng phải nhọc công trả bạc. Mấy cây trâm này để bản Vương trả , chưởng quỷ, đem tám cây trâm Tử Toàn này tất cả đều gói lại." Hách Liên Dực hào sảng , phân phó gã sai vặt ở phía sau tính tiền.

      Ngoài mặt Thanh Linh giả bộ cự tuyệt, nhưng trong lòng tất nhiên ao ước được hung hăng làm thịt Hách Liên Dực, đúng như Thanh Linh đoán, để ý đến lời cự tuyệt của nàng.

      lát sau, gã sai vặt chạy tới thông báo ngân phiếu mang theo người đủ. Hách Liên Dực đành phải viết tờ giấy nợ, cho chưởng quỷ cầm đến Vinh vương phủ lấy bạc.

      Hách Liên Dực cầm bút trong tay, lúc nghe chưởng quỷ báo ra số ngân lượng phải lấy, tay đột nhiên rung lên, cả giận : "Chưởng quỷ ngươi ăn cướp sao, bán tám cây trâm lại lấy đến tám vạn hai !"

      "Vương gia bớt giận, những cây trâm Tử Toàn kia đều là bảo bối của trấn điếm Thiên Thúy Trai, giá cả thể so với các loại trâm khác." Chưởng quỷ kiêu ngạo, xiểm nịnh, thong dong .

      "Nếu Vinh vương mua nổi thôi, để bản Tướng đến trả tiền trâm này cũng được."

      "Ai bản Vương mua nổi ?? Vì Linh Nhi bỏ tiền ra mua vài cây trâm có làm sao, bản Vương thiếu tiền!" Lòng Hách Liên Dực tuy đau nhưng bên ngoài lại làm ra vẻ mặt như thèm để ý.

      Đợi đến khi Thanh Linh và Hách Liên Dực ra khỏi cửa Thiên Thúy Trai, chưởng quỷ chậm chạp chạy đến bên cạnh Tần Liễm, *chân chó cười : "Công tử, nghe theo phân phó của ngài, thuộc hạ đem toàn bộ số tiền trâm bán cho Vinh vương đẩy lên, tính gấp ba lần bình thường."

      *Nịnh nọt

      "Ừ" Tần Liễm thưởng thức sáo ngọc màu trắng trong tay, nhàn nhạt trả lời.

      Nếu như Hách Liên Dực biết được lão bản phía sau màn của Thiên Thúy Trai là Tần Liễm, biết có tức giận đến hộc máu hay .

      Trở ra Thiên Thúy Trai, gần hoàng hôn, vừa đúng là thời điểm dùng bữa tối.

      Hách Liên Dực đề nghị với Thanh Linh đến tửu lâu dùng bữa, Thanh Linh còn muốn làm thịt Hách Liên Dực, chưa định dừng lại đâu, liền gật đầu đồng ý, cùng Hách Liên Dực đến Thính Vũ lâu.
      Halong-ngoc thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Người Có Lòng Dạ Hiểm Độc


      Thanh Linh và Hách Liên Dực chân trước vừa bước vào tửu lâu, chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống gọi thức ăn, Tần Liễm theo đuôi tới.

      Hách Liên Dực thấy Tần Liễm xuất , vẻ mặt vui, thầm oán người này là hồn tiêu tan.

      "Hai vị chắc cảm thấy phiền nếu ta ngồi cùng có đúng ??" Tần Liễm vừa vào cửa trực tiếp thẳng đến bàn Hách Liên Dực và Thanh Linh.

      Hai người nhìn Tần Liễm, đồng thời cùng lên tiếng.

      Thanh Linh: " phiền !"

      Hách Liên Dực: "Phiền !"

      "Thanh Linh cảm thấy phiền là tốt rồi." Tần Liễm mặc kệ ánh mắt như bắn ra lưỡi dao của Hách Liên Dực, ưu nhã kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thanh Linh.

      thể nhắc đến, miệng Tần Liễm này 'đáng khen' vô cùng, bàn vốn chỉ có vài món chiêu bài của tửu lâu, vừa ngồi xuống liền gọi thêm hơn mười món, bày đầy bàn. Đáng đánh đòn hơn là Tần Liễm chỉ nếm thử mỗi dĩa miếng, để đũa xuống.

      Hách Liên Dực cuối cùng cũng thể nhịn được nữa, để đũa xuống 'Rầm' cái: "Tần Liễm, ngươi đến phá rối phải ??"

      Các món ăn bàn này, mỗi món đều là thứ mắc tiền nhất ! Bữa cơm này vốn là mời Thanh Linh ăn, Tần Liễm lại hết lần này đến lần khác cố ý phá chuyện tốt của , nhiều món ăn như thế này, sao có thể bỏ hết mặt mũi đòi Tần Liễm trả bạc ??

      Tiền của a! đau lòng !

      Thanh Linh như người liên quan, yên tĩnh ăn phần cơm của mình, dù sao bữa cơm này nàng cũng cần phải trả tiền nha, nghe trong Thính Vũ lâu có ít món ăn ngon, nàng lòng dạ hiểm độc còn ước gì hai người này gọi hết tất cả các món ăn ra đây.

      "Vương gia, món này tệ !" Thanh Linh gắp món ăn vào chén Hách Liên Dực, thầm suy nghĩ, chính mình nên trấn an vị 'người hái ra bạc' này chút, dù gì tiền cơm đều do trả.

      Hách Liên Dực thấy Thanh Linh chỉ gắp thức ăn cho , có gấp cho Tần Liễm, sắc mặt đen kịt cuối cùng cũng chuyển biến tốt chút.

      Ăn xong, sắc trời cũng tối, Hách Liên Dực và Tần Liễm đều có ý muốn đưa Thanh Linh về, nàng mở miệng từ chối, nhưng Hách Liên Dực cứ khăng khăng đòi nhất định phải đưa nàng về, nàng rốt cuộc cũng đồng ý cùng .

      Mới ra khỏi Thính Lâu xa, lão quản gia Vinh vương phủ bối rối xuất trước mặt Hách Liên Dực.

      Thanh Linh vừa thấy người đến, nhận ra mặt của có chút thích hợp. phải là lão quản gia, dịch dung. Nàng vốn rất khá ở lĩnh vực dịch dung, cho nên người trước mặt này thể qua mắt nàng, bất quá, Thanh Linh nàng cũng có ý định vạch trần .

      "Vương gia, xong rồi !" Lão quản gia vội vàng .

      "Có chuyện gì ?" Hách Liên Dực nhíu mày, sao những lúc và Diệp Thanh Linh ở cùng chỗ, đều có người đến quấy rầy thế này ??

      "Thư phòng cháy"

      "Cái gì ?? Thư phòng cháy, chuyện gì xảy ra ??" Hách Liên Dực vừa nghe liền nóng nảy, trong thư phòng có rất nhiều thư tín quan trọng, nếu bị thiêu hủy, tổn thất rất lớn !

      "Lão nô cũng biết"

      Lòng Hách Liên Dực nóng như lửa đốt, lập tức liền muốn bỏ qua nàng, vài câu khách khí liền vội vàng rời .

      Tần Liễm đứng dưới bóng cây bên đường, bóng đen như quỷ mị lặng lẽ xuất bên cạnh .

      "Công tử, theo lệnh của ngài, thuộc hạ phái người đem Vinh vương lừa trở về Vương phủ" Thư phòng Hách Liên Dực căn bản có bị cháy.

      Bóng đen xong câu, thấy Tần Liễm phất tay liền lập tức thân vào trong bóng tối.

      Khóe miệng Tần Liễm nhếch lên, mắt phượng hẹp dài mênh mông. tiêu sái rẽ lưng đường tắt, rốt cuộc tại góc đường nào đó 'ngẫu nhiên' gặp được Thanh Linh.

      Bầu trời đêm bao la, sao trời sáng tỏ, cố kỵ trải dài ánh sáng khắp mặt đất, vạn dặm núi sông như bị đắp lên lớp mạng che mặt tựa như ảo mộng.

      Bạch y nam tử đứng ở phía trước cười , y phục bị ánh trăng chiếu vào phản lên tầng ánh sáng màu bạc, giống như tiên nhân ra từ cổ ngọc. Còn có mảnh mưa hoa như bị hãm sâu vào ánh mắt ấy, hóa thành lấp lánh mê ly, lộ ra mê hoặc trí mạng.

      "Ngươi đợi ta ??" Phủ Tướng quân và phủ Thừa tướng cùng đường, Tần Liễm xuất ở đây, Thanh Linh suy đoán hơn phân nửa là đợi nàng.

      "Ừ, đến đưa ngươi về !" đến đưa nàng trở về, vậy biết Hách Liên Dực , thêm vị lão quản gia ở Vinh vương phủ bị người cố ý dịch dung, nàng thể hoài nghi Hách Liên Dực rời là do động tay chân.

      Tần Liễm ý cười càng sâu, trả lời, ra chính là cam chịu.

      Thanh Linh thầm oán, đúng là người có lòng dạ hiểm độc.

      "Hách Liên Dực phải là phu quân ngươi" Hai người yên tĩnh song song , đến trước cửa phủ Tướng quân, Tần Liễm đột nhiên mở miệng .

      Thanh Linh trả lời , vội vã cùng chào từ biệt liền vào phủ. Trong lòng nàng thầm , Hách Liên Dực phải phu quân ta, ngươi cũng phải loại người tốt gì. Nàng mới tin Tần Liễm có lòng tốt nhắc nhở nàng, hơn phân nửa là do muốn thấy Hách Liên Dực và phủ Tướng quân gần nhau hơn, thành trở ngại lớn trước mặt Tĩnh vương, cho nên mới đặc biệt cho nàng biết Hách Liên Dực phải phu quân nàng.

      "Tiểu thư, Vương gia hôm nay hào phóng, vừa ra tay chính là tám vạn hai" Hương Thảo nhìn những cây trâm hoa lệ kia thở dài .

      "Hào phóng sao?? Đây là do thiếu ta!" Thanh Linh lạnh lùng , Hách Liên Dực nợ nàng chỉ có tám vạn hai, tại nàng bất quá chỉ mới thu chút lợi ích mà thôi.

      Hương Thảo nghe nàng như lọt vào sương mù: "Có ý gì ?"

      Thanh Linh trả lời Hương Thảo, ngẩng đầu nhìn trăng rằm, hai gò má như bạch ngọc lăn xuống hai hàng nước mắt như châu ngọc.

      Ban ngày, Diệp Thanh Ngọc biết nàng cùng Hách Liên Dực ở Thiên Thúy Trai, nàng cứ cho tưởng khi về phủ bị Diệp Thanh Ngọc nháo trận, nhưng ngoài dự đoán, nàng ta lại có hành động gì. khí yên tĩnh, lòng nhất thời cảm thấy tự tại được chút.

      --- ----

      năm trước, Ô quốc tấn công Nam Hạ quốc. Hoàng thượng phái Uy Viễn Tướng quân, đồng thời cũng là phụ thân của nàng -- Diệp Thiên Minh đem binh ra chiến trường dẹp giặc, cuối cùng Nam Hạ quốc đại thắng. Diệp Thiên Minh bây giờ cũng đường khải hoàng trở về.

      Ngày kế, Ô quốc đưa thư đầu hàng gửi đến Hạ Thành, Thánh thượng biết được, mặt rồng cực kì vui mừng, luận công ban thưởng Diệp Thiên Minh.

      Phụ thân Diệp Thiên Minh của nàng từ quan nhị phẩm thăng chức thành Hộ quốc Tướng quân nhất phẩm. Đại ca Diệp Tự được phong làm Binh bộ thị lang. Còn phần thưởng Tam đệ thu được là thanh bảo kiếm.

      Dính được chút hào quang của Diêp Thiên Minh, gia nhân trong phủ cũng được ban thưởng. Lâm thị được phong thành Cáo mệnh Phu nhân, Nhị ca được ban thưởng đống dược liệu trân quý. Tin tức Đại tỷ bị hủy dung biết sao có thể truyền được vào tai Hoàng thượng, vì vậy Hoàng thượng ban cho nàng ta ít dược liệu dưỡng nhan.

      Khi Diệp Thanh Ngọc nhận được số dược liệu ban thưởng, tức giận đến mức thiếu chút nữa ngất tại chỗ. Bây giờ đến ngay cả Hoàng thượng cũng biết nàng bị hủy dung, vậy chẳng phải toàn bộ dân chúng Hạ Thành đều biết hết rồi sao??

      Đến phiên ban thưởng cho Thanh Linh mới đúng là hố cực kì. Hoàng thượng nghe Nhị tiểu thư của phủ Hộ quốc Tướng quân rất ái mộ Tần Liễm, đến nỗi từng chạy đến trước cửa phủ đòi Tần tướng thú nàng, nhưng đáng tiếc lại bị Tần tướng từ chối. Hoàng thượng biết vậy liền phất tay thõa mãn nguyện vọng của Thanh Linh, ban đạo thánh chỉ tứ hôn cho nàng và .

      Cái lý do ban hôn đáng tin này, Thanh Linh sao có thể ngờ được?? Công công truyền chỉ kia còn vỗ vỗ vai luôn miệng chúc mừng nàng.

      Mọi người trong phủ Tướng quân đều kinh ngạc, sao Hoàng thượng đột nhiên lại muốn gả Thanh Linh cho Tần tướng??

      Thanh Linh nhìn thánh chỉ tứ hôn trong tay mà có chút hoang mang, lâu sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

      Hương Thảo đứng bên thầm nghĩ, hôm qua Vinh vương đem tám vạn hai đến nịnh nọt Tiểu thư xem như đổ sông đổ biển rồi a.......
      Halong-ngoc thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Nhìn Mỹ Nam Tắm Rửa Đến Chút Nữa Phun Máu Mũi

      Editor: Po Cáo
      Beta: Đậu Xanh


      Nhìn thánh chỉ tứ hôn trong tay, Thanh Linh thầm mắng đây là cái loại ban thưởng chó má gì??

      Hoàng thượng trăm công nghìn việc, sao lại có thời gian rãnh rỗi để ý tới nguyện vọng của nàng?? , sai rồi, đây là nguyện vọng của nguyên chủ thân thể, phải của nàng. Hừ, chỉ sợ phải đơn giản là tứ hôn như thế .

      Diệp Thiên Minh nắm trong tay tận ba mươi vạn binh quyền, Hoàng thượng sủng ái Tĩnh vương như vậy, Thanh Linh đoán rằng bên ngoài Hoàng thượng đem nàng gả cho Tần tướng, nhưng ra bên trong là muốn lôi kéo Diệp Thiên Minh về phe Tĩnh vương mới đúng.

      giờ trong triều, các hoàng tử tranh giành ngôi vị ngày càng khốc liệt, Tĩnh vương chỉ mới vừa trở về nhận tổ quy tông, gốc rễ vẫn chưa ổn định, rất cần có đại thần tay nắm thực quyền ủng hộ, mà Diệp Thiên Minh tay cầm ba mươi vạn binh quyền là ứng viên lôi kéo sáng giá nhất.

      Diệp Thanh Ngọc dung mạo bị hủy nên thể trở thành chính phi của bất kỳ hoàng tử nào được, thông qua Diệp Thanh Ngọc để lôi kéo Diệp Thanh Minh cũng ổn. Vì vậy, Thanh Linh nàng mới bị Hoàng thượng nhìn trúng.

      Dân chúng Hạ Thành đều biết Diệp Thanh Linh ái mộ Tần tướng, nên Hoàng thượng tứ hôn cho nàng và , hành động vừa biết thời vừa biết thế, còn có thể lôi kéo Diệp Thiên Minh về phe Tĩnh vương. Cho dù lôi kéo được Diệp Thiên Minh, người nàng cũng chảy dòng máu của Đông Lăng Công chúa, cữu cữu là Đông Lăng Vương, thân phận tôn quý như vậy vẫn có thể hữu dụng với Tĩnh vương.

      Chỉ là, Hoàng thượng sợ Tần Liễm phản bội Tĩnh vương sao ?

      Tất cả chỉ là do nàng đoán mò, thực hư thế nào còn chưa biết. Nhưng mà bây giờ nàng muốn gả cho Tần Liễm.

      Nếu nàng gả cho Tần Liễm, thế cục khắp nơi đều có thay đổi.

      Nàng rất thống hận việc ban hôn ước vì quyền thế. Kiếp trước cũng vì quyền thế mà Hách Liên Dực cầu Hoàng thượng tứ hôn nàng cho . Về sau Hách Liên Dực lại vì ngôi vị mà hy sinh nàng, cuối cùng hại huynh đệ nàng chết thảm. Cái chết của Đại ca vẫn luôn là cái gai đau đớn trong lòng nàng.

      Nếu như có thể, nàng muốn giải trừ cuộc hôn ước có quan hệ đến tranh đoạt vị quyền thế này.

      Tần Liễm vốn thích nàng, Hoàng thượng tứ hôn lần này, hết sức nghẹn khuất ?? Nếu nàng đến tìm Tần Liễm bảo mang nàng cùng tiến cung cầu Hoàng thượng giải trừ hôn ước, có lẽ Hoàng thượng đồng ý.

      Ban đêm, ánh trăng nhu hòa như nước, nhàn nhạt trải ra ngàn dặm vạn dặm.

      bóng người yểu điệu nhắn lật mình đột nhập vào tường rào phủ Thừa tướng, xuyên qua trận pháp rừng trúc, nhàng linh hoạt nhảy vào hành lang vắng vẻ người.

      Thanh Linh ban đêm lẫn vào Tướng phủ tìm Tần Liễm, khụ khụ, người kia hình như quá bận rộn, nàng đến phủ tìm hai ngày liên tiếp nhưng đều trùng hợp có bên trong. Ban ngày tìm thấy người, nàng đành phải đến vào ban đêm.

      Buổi tối để tránh hiềm nghi, nàng thân y phục dạ hành lặng lẽ trà trộn vào. Sau khi bắt nha hoàn tra hỏi Tần Liễm ở đâu, liền tung chưởng đem người ta bổ choáng, tiếp tục về chỗ Tần Liễm.

      Nàng theo lời khai của nha hoàn, vào Thủy các.

      Ngoài cửa có người phòng thủ, nàng liền nhảy vào đường cửa sổ.

      Vừa tiến vào bên trong liền nhìn thấy bức họa mỹ nam tắm rửa làm cho người nhìn phải chảy máu mũi. Nàng thầm mắng mình thiếu thông minh, vì sao lại hỏi nha hoàn kia Tần Liễm làm gì, bây giờ là hối hận đến ruột gan đều đứt.

      Trong phòng, hơi nước trắng xóa bốc lên từ trong ao nước khổng lồ, dưới vầng sáng của viên dạ minh châu nhu hòa như ánh trăng, màn sương mù như như .

      Thân thể Tần Liễm ngâm ở trong nước, da thịt dưới nước trong suốt thông thấu, như châu như ngọc, dưới vầng sáng của viên dạ minh châu ra hào quang hoa mỹ. Dung mạo khuynh thành tuyệt mỹ trong làn hơi nước, tựa như ảo mộng, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt. Ba ngàn tóc đen như mực, bồng bềnh mặt nước.

      Nàng dám nhìn nhiều, vô ý thức muốn chạy trốn, nhưng ý người bằng ý trời, lòng bàn chân bỗng trượt cái, cái mông liền ngồi sàn ngọc ướt nhẹp, chân cũng trẹo bị thương, nhất thời muốn cũng được.

      là thất bại !!

      "Công tử, bên trong xảy ra chuyện gì sao ??" Người canh gác ở ngoài hô lên, bọn họ nghe được động tĩnh bên trong.

      Lòng Thanh Linh căng thẳng, ánh mắt khẩn cầu, mặt đỏ tới mang tai thấp giọng : "Bảo bọn họ rời ."

      Nếu để cho người khác thấy nàng ở đây, biết đâu được người ta nghĩ nàng chạy đến Tướng phủ nhìn Tần Liễm tắm rửa, nếu truyền ra ngoài, nét mặt già nua của nàng còn biết giấu vào chỗ nào nữa.

      " có chuyện gì" Tần Liễm nhàn nhạt với người bên ngoài "Các ngươi đều lui xuống hết "

      "Lần này Thanh Linh tới là có chuyện quan trọng sao ??" cười từ trong nước lên, con mắt mênh mông mị bị hơi nước lượn lờ xung quanh, giống như tinh hóa thành hình người.

      "Ngươi đừng tới đây, mặc quần áo vào trước " Mặt nàng đỏ đến sắp ra máu, đầu cúi xuống thấp hơn.

      "Được." giọng trả lời.

      Sau đó Thanh Linh liền nghe được trận nước chảy ào xuống, nàng biết đó là Tần Liễm từ trong nước lên đây.

      "Thanh Linh đến tìm bản tướng đến cùng là có chuyện gì ??" lát sau, mới lên tiếng.

      "Là chuyện Hoàng thượng tứ hôn, ta biết Tần tướng muốn cưới ta, nên ta có thể cùng Tần tướng vào cung cầu xin Hoàng thượng giải trừ hôn ước, biết ý của Tần tướng như thế nào ??" Nàng đưa lưng về phía , lời cũng có chút gấp gáp, muốn mau ràng để rời càng sớm càng tốt.

      "Hoàng thượng là tự mình hạ xuống Thánh chỉ tứ hôn, chúng ta há có thể muốn hủy bỏ là hủy bỏ sao ??" đếm xỉa tới .

      Sau khi Thanh Linh trầm ngâm tí mới lên tiếng "Ta ta có bệnh tiện ra, thể gả cho Tần tướng"

      "Thanh Linh tự mình có bệnh tiện ra, làm vậy chẳng phải là phá hủy thanh danh của ngươi sao ??"

      "Ta để ý" Dù sao danh tiếng của nguyên chủ cỗ thân thể này lần trước ở cửa lớn Thừa tướng, cũng bị phá hủy khi mở miệng bảo Tần tướng cưới nàng rồi, lần này lại hủy thêm chút có làm sao.

      trầm ngâm lát, mở miệng "Thanh Linh muốn giải trừ hôn ước đến như vậy ??" Giọng còn giấu chút lãnh khí.

      Suy nghĩ chút, dĩ nhiên muốn, bất quá nàng cũng dám thẳng ra, chỉ " Ta đây cũng là vì suy nghĩ cho Tần tướng !"

      Tần Liễm trầm mặc , lát sau, Thanh Linh nhịn được hỏi "Về chuyện cầu xin Hoàng thượng giải trừ hôn ước, Tần tướng cảm thấy như thế nào ??"

      Tần Liễm vẫn im lặng trả lời.

      "Ngươi mặc quần áo tử tế chưa ?" Thanh Linh thử dò xét hỏi, nhìn nét mặt của , nàng thể đoán ra ý như thế nào. Nếu mặc quần áo tử tế, nàng mới có thể quan sát nét mặt của , từ đó có thể đoán được thái độ của chuyện.

      "Thanh Linh có thể nhìn sang" ôn nhã .

      Thanh Linh quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần Liễm mảnh vải che thân đứng bên hồ tắm, sâu kín nhìn nàng "A..... Ngươi hạ lưu !" Nàng lập tức quay đầu về, kinh hãi kêu ra tiếng.

      Trước mắt ra khối da thịt bóng loáng như bạch ngọc, vóc người thon dài, người tấc thịt dư thừa......

      Xua cảnh tượng khiến nàng chút nữa chảy máu mũi trong đầu, mặt nàng hồng như con tôm luộc, tim điên cuồng đập thình thịch.

      Có thể nhìn sang, có nghĩa là mặc quần áo, người này mè nheo cả buổi, sao lại còn mặc y phục vào!
      Halong-ngocly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :