1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10 : Gặp Nhau


      Bên hồ cách đó xa, công tử Khuyết Ngọc thân hồng y, tuấn mỹ trẻ tuổi, nghiêng đầu nghi ngờ với bạch y nam tử bên cạnh: "Diệp Nhị tiểu thư phủ Tướng quân khi nào biết y thuật??" thấy thủ pháp Thanh Linh dùng ngân châm đâm vào huyệt vị rất thành thạo, trong lòng khỏi nổi lên vài tia hiếu kỳ.

      Dung mạo bạch y nam tử lộng lẫy động lòng người, phong thái trác tuyệt, tà áo trắng thanh quý thêu lên các hoa văn phiền phức màu tím lịch mà tao nhã. đứng bên cạnh Khuyết Ngọc, tĩnh nhược như xử nữ, toàn thân toát lên khí chất bất phàm. Mắt phượng hẹp dài lúc nhìn về phía Thanh Linh, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa: "Có lẽ nàng phải là nàng!" Giọng tựa như tuyết hòa tan với nước rơi vào khay ngọc, êm tai dễ nghe.

      "Có ý gì, cái gì gọi là nàng phải là nàng??" Khuyết Ngọc đầu đầy sương mù. "A Thất, ngươi biết Công tử nhà ngươi ??" hỏi A Thất đứng sau bạch y nam tử.

      A Thất gãi gãi sau gáy, : "Ý là...., Ai nha, ta cũng biết dùng thành ngữ gì để hình dung a"

      "...." Khuyết Ngọc cười ngất, cũng hoàn toàn còn bộ dáng cao ngạo thường ngày.

      Vào hoàng hôn, những rạng mây phía chân trời đỏ rực như lửa đốt, mặt trời mang theo ánh chiều hoa mỹ dần dần say ngủ đổ xuống đỉnh núi.

      "Tiểu thư, phần thưởng cuộc tranh tài 'Thăng thiên chiết nguyệt' năm nay phong phú hơn năm ngoái rất nhiều" Hương Thảo trừ mặt vẫn còn vài vết máu ứ động ra những vết thương người đều rất tốt.

      "Ừ" Thanh Linh dùng bữa tối, yên lòng đáp tiếng. Phần thưởng cuộc tranh tài hằng năm này cùng lắm cũng chỉ có chút ít đồ trang sức đeo tay của nữ tử, Thanh Linh đối với mấy món đồ kia có hứng thú, hơn nữa đường người còn đông nghìn nghịt, ngay cả đường cái cũng muốn đưa tay hung hăng đánh người mở đường, nàng mới muốn đến gần nơi náo nhiệt kia.

      "Tiểu thư, trong phần thưởng năm nay còn có bức họa từ tay Tần tướng nha. Đêm nay Tiểu thư có muốn đến đó nhìn chút ?? chừng còn có cơ hội mua lại được bức họa kia từ tay khôi giả." Hương Thảo chớp mắt, trong mắt long lanh, tràn ngập khát vọng muốn nhìn nơi náo nhiệt bên ngoài.

      Buổi tối ngày Hoa Đăng hằng năm, đường cực kì náo nhiệt. Ngày thường, vừa vào đêm, nữ tử trẻ tuổi nên bước chân ra khỏi cửa. Nhưng vào buổi tối ngày này lại khác, nữ tử ăn mặc trang điểm xinh đẹp xem hội. có nữ tử dung mạo xinh đẹp tất phải có nam tử tuấn mỹ. Hoa đăng xinh đẹp treo đầy đường, dưới đường có mỹ nữ và tuấn nam trẻ tuổi. Hương Thảo nghĩ đến cảnh tượng kia, mặt hết sức hưng phấn.

      Nhưng hết lần này tới lần khác, Thanh Linh lại có hứng thú: "Đêm nay muốn ra ngoài."

      Hương Thảo kinh ngạc nhìn nàng, hồi lâu, lần nữa mở miệng: "Trong phần thưởng đêm nay bức họa từ tay Tần tướng nha"

      Thanh Linh vẫn phản ứng, Hương Thảo liền buồn bực, phải Tiểu thư rất thích Tần tướng sao?? Sao nghe đến thứ có liên quan đến Tần tướng, lại chút hứng thú cũng có.

      "Chao ôi, biết đêm nay ai đoạt được phần thưởng, lấy năm trăm lượng hoàng kim...."

      "Cái gì mà năm trăm lượng hoàng kim??" Vừa nghe đến tiền, hai mắt Thanh Linh lập tức tỏa sáng.

      "Phần thưởng cuộc tranh tài năm nay ngoài bức họa từ tay Tần tướng ra, còn có năm trăm lượng hoàng kim cùng gốc cây Băng Ngọc Liên có tiền cũng mua được."

      Thanh Liên vừa nghe , đột nhiên để xuống bát đũa: "Hương Thảo ngươi chuẩn bị chút, đợi tí nữa chúng ta ra ngoài."

      Hương Thảo "...." phải ra cửa sao.....

      ... .......

      chiếc xe ngựa hoa lệ dừng trước phủ Tướng quân, lát sau, từ cửa chính phủ Tướng quân xuất dáng người thướt tha của Diệp Thanh Ngọc.

      Sau đó, nam tử như quan ngọc từ xe ngựa cũng bước ra, dùng dây bạc cố định tóc, vóc người thon dài, hoa phục màu đen, khí chất cao quý phi phàm.

      Diệp Thanh Ngọc vừa nhìn thấy , đôi mắt như ngậm nước xuân, dưới lớp lụa trắng khỏi nổi lên hai vệt đỏ ửng.

      Nàng bây giờ mặc tơ vàng thêu hoa lan khói của Sa Vực La, tơ mỏng trắng trong suốt, tay áo hồng phấn thêu la sa. Bước nhàng, làn váy phấp phới, phảng phất như tiên tử lung linh trong màn sương mù. đầu tóc đen vấn lên lộng lẫy, mỗi khe tóc gắm vào bốn cây trâm vàng, làm nổi bật búi tóc bằng viên trân châu to, ánh sáng viên trân châu ở giữa búi tóc lóe lên, thoáng nhìn rất xinh đẹp.

      trán trơn bóng vẽ đóa hoa lan hồng phấn, đoạt mắt người, mặt che lụa trắng, vừa che kín cái miệng lạp xưởng vừa làm tăng thêm vài phần sắc thái thần bí cho nàng.

      Để có thân xinh đẹp mang theo khí chất thiên tiên này, nàng tốn rất nhiều thời gian, tất cả là để nam tử trước mắt này nhìn mình lần.

      "Vương gia, ngại, để cho ngươi chờ lâu rồi" Giọng nũng nịu ôn nhu uyển chuyển.

      Vừa lúc này, Thanh Linh mang theo Hương Thảo ra cửa chính, nghe được giọng này, da gà người đều rơi đầy đất.

      "Bản Vương cũng vừa mới đến lâu."

      Thân hình Thanh Linh đột nhiên cứng còng, ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử vừa . Quả nhiên, người đó chính là Hách Liên Dực, ngực truyền đến từng trận đâm nhói, đau đến sắp hít thở thông, mười ngón tay mảnh dẻ trắng bạch nắm lại thành quyền.

      "Nhị tiểu thư sao lại nhìn bản Vương như vậy??" Hách Liên Dực mắt mang ý cười, ôn hòa có lễ . Ánh mắt Thanh Linh oán hận nhìn chằm chằm khiến cảm thấy có chút quái dị.

      Thanh Linh lấy lại tinh thần, cười tiếng, xán lạn như hoa xuân, hận ý trong mắt biến mất còn sót lại gì: " ngại ngùng, Vương gia lớn lên hết sức dễ nhìn, ta vừa nhìn đến liền ngây dại, kính xin Vương gia đừng trách phạt". Mặc dù lúc này nàng rất muốn lột da rút gân Hách Liên Dực, nhưng nàng lại thể. Bất quá, chỉ cần nàng còn hơi thở, tuyệt đối bỏ qua cho . tại, nàng có lẽ nên học hỏi Hách Liên Dực nhiều chút, học chút thế nào gọi là diễn trò.

      Diệp Thanh Ngọc bên tức giận đến thiếu chút nữa giậm chân, hơi híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Thanh Linh hận thể đâm ra vài cái lỗ người đối phương. Người tiểu tiện nhân kia thích phải là Tần Liễm sao, vậy tại sao còn nhìn chằm chằm vào Hách Liên Dực?? Mặc kệ dù có ra sao, Hách Liên Dực là của nàng, ai cũng được phép cướp khỏi tay nàng.

      "Vương gia, thời gian còn sớm, chúng ta nhanh thôi" Diệp Thanh Ngọc ôn nhu .

      "Ngọc Nhi phải" Hách Liên Dực nhìn Diệp Thanh Ngọc đầy thâm tình khẩn thiết, dung túng mà sủng ái, tựa như ngoài nữ tử trước mặt ra, ai cũng để vào mắt.

      Ánh mắt như vậy đối với Thanh Linh cũng xa lạ gì, từng, ánh mắt ôn nhu thâm tình như vậy chỉ duy nhất thuộc về nàng. , nàng sai rồi, ánh mắt kia cơ bản là chưa từng thuộc qua nàng, kia chẳng qua chỉ là thủ đoạn để Hách Liên Dực bắt được tâm thiếu nữ mà thôi, hề liên quan gì đến hai chữ tình .

      Nhìn Hách Liên Dực ôn nhu ôm Diệp Thanh Ngọc lên xe ngựa rời , trong lòng Thanh Linh chỉ lạnh lùng cười châm biếm.

      Thanh Linh kéo Hương Thảo vào cửa hàng y phục, lát sau, từ trong cửa hàng xuất vị Công tử tác phong nhanh nhẹn, theo phía sau gã sai vặt. Đúng vậy, hai người này chính là chủ tớ Diệp Thanh Linh cùng Hương Thảo.

      Nhưng khuôn mặt hai người lúc này hòan toàn khác lạ, các nàng dịch dung.

      Thanh Linh thân lam y, phong thái xuất trần, khuôn mặt dịch dung thành tuấn tú. Mới vừa bước ra cửa tiệm thu hút được nhiều ánh mắt kiều mị xấu hổ của các nữ tử qua đường.

      Hai người rất nhanh rời khỏi cửa hàng y phục.

      lầu hai cửa hàng trà lâu đối diện, bạch y nam tử tao nhã ngồi gần cửa sổ, sợi tơ trắng như tuyết cố định làn tóc dài nhảy múa trong trung, tà áo trắng thanh quý thêu các họa tiết màu tím nhạt, lịch mà tao nhã. Mắt phượng hẹp dài mà xinh đẹp đặt người Thanh Linh từ từ thu lại, nụ cười khóe miệng ngày càng sâu.
      Halong-ngoc, rjnchanly sắc thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11 : Hách Liên Dực Bị Đánh Trận

      "Tiểu thư, vì sao chúng ta phải ăn mặc như vậy??" Hương Thảo đuổi theo bước chân Thanh Linh, khó hiểu hỏi.

      "Bởi vì đêm nay Tiểu thư ta muốn tranh đoạt phần thưởng của cuộc tranh tài 'Thăng thiên chiết nguyệt'" Trận tranh tài lớn 'thăng thiên chiết nguyệt' hằng năm chỉ giới hạn cho nam tử tham gia, đêm nay có Diệp Thanh Ngọc ở đây, nên Thanh Linh phải dịch dung thành nam nhân, tránh bị nhìn ra.

      Phần thưởng là năm trăm lượng hoàng kim a, Thanh Linh tại nghèo sắp bằng cẩu, hết sức thiếu tiền, nàng muốn đoạt năm trăm lượng hoàng kim kia.

      "A, Tiểu thư ngươi muốn sao?? phải là đùa ."

      "Suỵt" Thanh Linh dùng ngón giữa áp lên môi Hương Thảo, khẽ nhíu mày: " tại ta là Công tử"

      "A, đúng vậy, Công tử ngươi muốn đoạt phần thưởng 'Thăng thiên chiết nguyệt' sao??" Hàng năm có rất nhiều người vì đoạt phần thưởng đến ta chết ngươi sống, Hương Thảo dám tưởng tượng đến tình cảnh Tiểu thư bề ngoài mềm yếu lại tranh đoạt phần thưởng với các nam nhân to lớn ngoài kia, chuyện đó nhất định là hết sức thê thảm.

      "Còn có thể giả bộ sao??" Sau khi Thanh Linh quăng lại cho Hương Thảo câu , bước chân liền tăng tốc độ đến bãi sân nơi tổ chức ra cuộc tranh tài.

      Vào đêm, bầu trời bao la đầy sao, đèn hoa đăng tỏa sáng khắp nơi.

      Bốn phía sân 'thăng thiên chiết nguyệt' treo đầy hoa đăng, đủ loại hình dáng màu sắc, rực rỡ muôn màu, khiến người nhìn hết.

      Trận đấu lớn còn chưa bắt đầu, bốn phía nơi so tài huyên náo. thanh hò hét, tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ, khung cảnh náo nhiệt đến cực điểm.

      Lúc Thanh Linh kéo được Hương Thảo từ trong đám người vào sân lớn, hai người mồ hôi sớm đầm đìa, thở hồng hộc.

      Nhắc đến cũng thấy khéo, hai người đứng bên cạnh Thanh Linh vừa vặn chính là Hách Liên Dực và Diệp Thanh Ngọc.

      Giữa sân có vô số cây thô cùng gậy trúc gáp thành cái lồng lớn, lồng rất cao, ở đỉnh lồng còn có quả banh vải nhiều màu, to lớn như đầu người. Người tham gia phải bò lên lồng lớn, kẻ đoạt được banh vải nhiều màu kia chính là người thắng cuộc, lấy được phần thưởng năm nay.

      Bốn phía bên ngoài vì để theo cuộc so tài mà còn dựng cả sương phòng tạm thời.

      Trong truyền thuyết, nếu dùng banh vải nhiều màu mình đoạt được đem tặng cho người , được Nguyệt thần chúc phúc, hai người được Nguyệt thần chúc phúc hạnh phúc đến bạch đầu giai lão, đời kiếp nhau chia xa.

      Nguyệt thần làm chứng, lấy banh vải nhiều màu làm vật đính ước.

      Mãi mãi rời, gần nhau cả đời.

      "Vương gia có thể tặng cho Ngọc Nhi banh vải nhiều màu kia ??" Diệp Thanh Ngọc tràn đầy mong đợi nhìn Hách Liên Dực, nàng là ám chỉ đến Hách Liên Dực, nàng thích , nguyện ý cùng chỗ với đời kiếp.

      Trừ lần đó, miệng lạp xưởng của nàng còn chưa có khỏi, tuy thầm thỉnh ít đại phu, nhưng cũng điều trị hết. Băng Ngọc Liên chỉ có công dụng dưỡng nhan, còn có thể giải bách độc. Nếu đêm nay Hách Liên Dực có thể vì nàng đoạt được phần thưởng 'Thăng thiên chiết nguyệt', đem Băng Ngọc Liên tặng cho nàng, miệng lạp xưởng liền có cách chữa lành.

      Hách Liên Dực tất nhiên hiểu ý tứ Diệp Liên Ngọc muốn tặng nàng banh vải, mới tin cái gì mà thần chúc phúc, bất quá nhìn nữ nhân trước mặt này muốn, vậy ngại thõa mãn nàng tí. thâm tình nhìn Diệp Thanh Ngọc, ôn nhu chân thành : "Nếu Ngọc Nhi muốn, bản Vương nhất định tự mình đoạt được banh vải nhiều màu đưa đến tận tay ngươi"

      Diệp Thanh Ngọc vừa nghe, trong lòng ngọt ngào, say trong cảm giác hạnh phúc.

      Hách Liên Dực cũng muốn đoạt banh vải nhiều màu, hắc hắc, rất có ý tứ.

      Chiêng đồng thanh vừa gõ lên, trận đấu bắt đầu. đám người như thoát cương ngựa hoang, vọt mạnh về phía lồng lớn. Tiếng trống rung trời cùng với tiếng pháo nổ ầm ầm, tiếng hò hét trong đám người sóng sau cao hơn sóng trước. Khung cảnh đồ sộ, phi thường náo nhiệt.

      Thanh Linh bò dọc lên cây trúc, suốt cuộc tranh tài nàng đều luôn cách sau Hách Liên ba bước lắc mình, có ở phía trước mở đường, nàng phải mất nhiều khí lực.

      "Hai ngốc tử các ngươi đừng ngăn cản đường của lão tử"

      "Dựa vào cái gì, đại cẩu tử ngươi nếu còn dám tiếp tục kéo lão tử, lão tử cùng ngươi *đồng quy..."

      *cùng chết

      "Cái vợ ngươi, đừng kéo chân ta, sáu tên cẩu kia dám lợi dụng vượt mặt ta..."

      "...."

      Cứ ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, tình cảnh tranh đoạt dị thường thảm thiết. tới phút đồng hồ, người liên tục rớt xuống đất, đau đến kêu cha gọi mẹ.

      Hách Liên Dực phát người luôn ở phía sau giữ khoảng cách xa, chờ mở đường, định dùng cước đạp tên đó xuống, nhưng hết lần này đến lần khác, tên đó lại thay đổi khoảng cách xa chút lát lại gần chút, đạp sao cũng trúng. Trong lòng mắng to người nọ hèn hạ.

      Ước chừng sau nửa canh giờ, Hách Liên Dực và Thanh Linh đến gần được banh vải nhiều màu. Kẻ địch xung quanh cơ bản bị quét sạch, Thanh Linh thấy thời cơ công kích Hách Liên Dực đến, đưa tay muốn kéo chân Hách Liên Dực. ngờ, người kia phản ứng nhạy bén, tránh thoát được khỏi tay Thanh Linh, còn chân đá tới nàng. May mắn nàng tránh né kịp thời, nhưng cũng dọa nàng mất hồn chút.

      Hách Liên Dực thừa dịp nàng còn chưa lấy lại tinh thần, bò lên hai bước, Thanh Linh vội đuổi theo. Lúc ở khoảng cách xa Hách Liên Dực, Hách Liên Dực lại xoay người xuống đạp cước. Hai chân nàng kẹp chặt cây gậy trúc, thân thể ngã về phía sau, tóc đen tung bay thành đóa hoa nở rộ, nửa người lơ lửng trong trung.

      Trong nháy mắt Hách Liên Dực thu chân lại, bên hông Thanh Linh dùng lực, hai tay chụp vào chân Hách Liên Dực. Nhưng tay lại bắt trúng hai chân, lại chộp trúng cái quần. Nàng dùng sức kéo cái, cái quần xuất hiệt tay, lại ngước mắt nhìn lên , người ở chỉ còn vẻn vẹn tà trường bào để che lại hai bắp đùi tuyết trắng mà thon dài.

      Thanh Linh trợn tròn mắt, nhưng phản ứng lại cực nhanh, còn có chút vô tội : "Ta có cố ý"

      có cố ý tuột quần ngươi a, nhưng nàng cũng đem quần của người ta trả lại, mà trực tiếp hất tay ném , vòng qua Hách Liên Dực bò lên .

      Cũng may mắn bây giờ là ban đêm, nơi này cũng rất cao, khiến người khác nhìn bắp đùi .

      Hách Liên Dực sắc mặt trầm đáng sợ, gân xanh trán nổi lên, đồng tử đen như mực rét lạnh đến cực điểm, ánh mắt như rắn độc quấn người Thanh Linh.

      "Ngươi đáng chết!" Hách Liên Dực nghiến răng nghiến lợi, tay nắm thành quyền đánh tới hướng Thanh Linh.

      Thanh Linh thấy quả đấm đến trước mặt, cổ tay chuyển cái, cây ngân châm liền phóng đến hướng Hách Liên Dực đâm tới.

      Hách Liên Dực ngờ Thanh Linh còn có chiêu đó, bản thân cách Thanh Linh tính là xa, bởi vậy lúc ngân châm bay tới tránh kịp.

      "Tiểu nhân hèn hạ" Hách Liên Dực tức giận, miệng chửi ầm lên.

      Hừ, đây tính là cái gì, về hèn hạ, ngươi mới chính là sư phụ.

      Vì đoạt năm trăm lượng hoàng kim, nàng thề phải cướp lấy được phần thưởng đêm nay, cho nên nàng sớm chuẩn bị ngân trâm giấu ở trong người, ứng xử kịp với bất cứ tình huống nào.

      Dược bôi ngân châm khiến cho Hách Liên Dực thể xuất ra lực, chỉ còn vài bước lắc người chạm được đến banh vải nhiều màu, nhưng Thanh Linh có tiếp tục tiến lên phía trước, ngược lại tiến bước lại gần Hách Liên Dực.

      "Ngươi muốn làm gì??" Hách Liên Dực thấy Thanh Linh buông lỏng hai tay, bẻ xương tay lộp rộp, lộ ra hơi thở nguy hiểm, mặt mang theo tươi cười giảo hoạt. Chẳng biết tại sao, Hách Liên Dực bỗng cảm nhận được da đầu mình tê dại.

      Thanh Linh cười hắc hắc, môi phun ra hai chữ: "Đánh ngươi!"
      Halong-ngocly sắc thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12 : Cảm Giác Đánh Người Quá Sảng Khoái


      Hai tay Thanh Linh nắm thành quyền, dùng sức hung hăng chào hỏi người Hách Liên Dực.

      "Ngươi to gan, lại dám động thủ đánh ta, ngươi có biết ta là ai ?? Ta chính là Vinh vương đương triều" Hách Liên Dực mắt đen mũi xanh, sợi tóc được lụa bạc cột trước tỉ mỉ cẩn thận sau lại mất trật tự, lòa xòa chịu nổi, dây lụa bạc cũng lệch nghiêng bên, thoạt nhìn chật vật đến tức cười, kia còn có nửa điểm hình tượng là quý công tử tuấn lãng tuổi trẻ sao??

      "Đếch cần biết ngươi là ai, coi như ngươi là Thiên vương lão tử, gia gia vẫn như cũ đánh ngươi, sợ" Dù sao bây giờ nàng cũng dịch dung, nhận ra nàng.

      Nàng sớm muốn hung hăng đánh trận, duỗi ra tay níu chặt vạt áo của , nên té xuống. Tay kia tăng thêm mấy phần lực, đem quả đấm chào hỏi mặt .

      "Tiểu tử, ngươi đánh bản Vương, ngươi hối hận....Ngô...." còn chưa dứt lời, lại có quyền vọt theo tiếng gió mà đến.

      Nâng tay đánh xuống, quyền này là thay Mạch Sương nàng đánh, quyền này là thay Đại ca Mạch Chiêu Nam đánh, còn quyền này, quyền này, quyền này.... là do thấy đáng ghét nên đánh.

      Thanh Linh ở đánh đến cả người thoải mái, người phía dưới nhìn lên lắm, vẫn cho là hai người vì đoạt banh vải mới kịch liệt đánh nhau, ít người còn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Nàng cũng sợ hậu quả nếu đánh tàn phế, trong trận đấu lớn 'thăng thiên chiết nguyệt' có quy định riêng trong quá trình tranh đoạt, đả thương người khác trong trận đấu, tất cả đều tính là vô tội, nhưng đánh chết người thìthì. khác. Bất quá nàng cũng định đánh chết , chết như vậy là quá dễ dàng.

      Đánh người đến thoải mái xong, Thanh Linh tung cước, trực tiếp đem người phía dưới đạp xuống. Cảm giác này con mẹ nó sung sướng.

      Thanh Linh bò lên cọc gỗ lớn, thuận lợi cầm lên banh vải nhiều màu.

      "Tiểu tử, bản Vương tuyệt đối bỏ qua cho ngươi." Giọng phẫn hận của Hách Liên Dực bên dưới truyền lên, giờ phút này, tức giận đến lồng ngực sắp nổ tung, đây quả là vô cùng nhục nhã, chưa bao giờ có ai làm cho chật vật như ngày hôm nay, nhất định bỏ qua cho mao tiểu tử biết ở đâu ra kia.

      Rớt xuống trong trung, hai chân Hách Liên Dực kẹp chặt vạt áo. Lúc rơi xuống mặt đất, liền có người tiến lên tiếp ứng.

      "Huynh đệ, cái quần rơi xuống vừa rồi là của ngươi phải ??" đại hán tử phúc hậu thà hỏi, cái quần chất liệu thượng đẳng màu đen cầm trong tay chính là của Hách Liên Dực.

      Ánh mắt Hách Liên Dực đầy oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm cái quần kia, vất vả mới cố gắng làm chìm mấy dây gân xanh đầy trán , bây giờ lại đột nhiên bạo khởi nổi lên. Hướng về phía người nọ gầm thét: "Con mẹ nó, đây mới là quần của ngươi, là quần của cả nhà ngươi."

      Diệp Thanh Ngọc thể tin trơ mắt nhìn Hách Liên Dực bị người đá xuống, này, điều này sao có thể, võ công Vinh vương rất cao, sao có thể bị đánh rớt xuống: "Vương gia, ngươi sao rồi??"

      Trong đám người huyên náo, giọng của nàng ngoài nàng nghe ra ai cũng nghe thấy.

      Lúc này, Diệp Thanh Ngọc cách Hách Liên Dực tính là xa, Diệp Thanh Ngọc muốn tới, nhưng người xung quanh quá chen lấn, nàng dùng sức đẩy ra người chặn đường. Đẩy ra được người, trước mắt lại xuất phụ nữ trung niên rất béo. Nàng lại gắng sức đẩy lần nữa, nhưng người nọ chút cũng nhúc nhích.

      "Tiểu nương đừng có đẩy lão nương nữa." Phụ nữ trung niên kia thô giọng hô lớn, xung quanh đều là người, nàng có chỗ đứng còn bị người đẩy mạnh cái, rất căm tức.

      "Ngươi cút ngay, đừng có mà ngăn cản đường bổn Tiểu thư." Diệp Thanh Ngọc nóng lòng xem Hách Liên Dực, bị phụ nữ trung niên như vậy, nàng những ngừng tay còn tiếp tục đẩy.

      "Đừng đẩy" Phụ nữ trung niên giận dữ, đẩy trả Diệp Thanh Ngọc. Khí lực người phụ nữ trung niên rất lớn, Diệp Thanh Ngọc cùng năm sáu người phía sau đồng loạt bị đẩy ngã.

      Diệp Thanh Linh đứng chỗ cao cao cọc gỗ cầm banh vải nhiều màu vuốt vuốt, liếc mắt cái liền thấy được Diệp Thanh Ngọc phía dưới thân trang phục xinh đẹp, nàng nhịn được khinh thường tí. Nàng nhìn thấy Diệp Thanh Ngọc bị người đẩy ngã xuống đất, trong đôi mắt thanh lệ chợt lóe qua tia giảo hoạt. Đem banh vải nhiều màu ném lên , tay phải thầm vận nội lực, đánh mạnh banh vải về phía Diệp Thanh Ngọc.

      Mọi người chỉ thấy Thanh Linh ném banh vải nhiều màu, chút nghi ngờ, còn hoan hô huýt sáo kêu to.

      Diệp Thanh Ngọc còn chưa kịp đứng vững, bị vật gì đó đập mạnh vào đầu, cái óc truyền tới đau nhức, hai mắt tối sầm, người liền ngã về phía trước.

      Có người đỡ được Diệp Thanh Ngọc, ngoài miệng hô: " nương tỉnh." nhưng ánh mắt lại đặt banh vải nhiều màu bay.

      Banh vải nhiều màu sau khi đập trúng đầu Diệp Thanh Ngọc lại bắn ngược ra ngoài, ở giữa trung bay vọt đến đúng chỗ Hách Liên Dực.

      Lúc này Hách Liên Dực đứng lên, nhìn thấy banh vải nhiều màu bay tới mình, chút nghĩ ngợi đưa tay dùng sức vung . Tối nay nếu phải tranh đoạt món đồ chơi của hài tử này, sao có thể chịu nhục như vậy. Vì vậy đem toàn bộ tức giận trong đầu đều trút xuống trái banh vải nhiều màu kia.

      Banh vải nhiều màu xẹt qua đường cong bầu trời đêm, rơi vào sương phòng tạm dựng ở ngoài đấu trường.

      "Chỗ banh vải nhiều màu rơi xuống là sương phòng của Thừa Tướng a." Trong đám người biết ai hô lên câu, bao lâu, toàn bộ người ở đây ai cũng biết banh vải rơi vào sương phòng Thừa tướng Tần Liễm.

      Kỳ quái là banh vải nhiều màu rơi vào trong lâu như vậy, sao còn thấy bay ra ngoài. Cuộc thi 'Thăng thiên chiết nguyệt' có tập tục, người nhận được banh vải nhiều màu nếu thích đối phương có thể đem trả lại.

      Mọi người thầm nghi ngờ, chẳng lẽ nơi banh vải nhiều màu rơi vào phải là sương phòng Thừa Tướng?? đúng, bọn họ ràng tận mắt thấy nơi banh vải nhiều màu rơi vào chính là sương phòng của Thừa Tướng. Chẳng lẽ Thừa Tướng dung mạo lộng lẫy khuynh thành cho đến nay vẫn chưa có nữ nhân bên cạnh, nguyên nhân là do thích nam nhân sao?? A, ngàn vạn lần cần a, tâm hồn của đám thiếu nữ bắt đầu vỡ vụn...

      "Công tử mau đem banh vải nhiều màu ném văng ra" A Thất biết Công tử nhà mình bị làm sao, ôm banh vải nhiều màu trong lòng, lâu hề cử động.

      Tần Liễm tĩnh tọa ở ghế trúc, sợi tơ trắng như tuyết vấn tóc rũ xuống trước ngực, tà áo thanh quý thêu hoa văn phức tạp màu tím lịch mà tao nhã. Nghe A Thất , ngước mắt, mắt phượng hẹp dài mênh mông, nở nụ cười mị hoặc chúng sinh. mở miệng : "Ném?? Vì sao phải ném??"

      "Công tử, mặc dù ngươi lớn lên thiên kiều bá mị nhưng cũng phải là nữ nhân, sao có thể nhận lấy banh vải nhiều màu từ nam nhân??" A Thất vội vàng , đột nhiên vỗ đầu cái, giống như vừa tỉnh ngộ: "Chẳng lẽ Công tử ngươi nam nữ đều xơi?? Ngươi sợ *tinh tận nhân vong sao??"

      Tần Liễm nhíu mày, phong tình mị hoặc: "Là ai chỉ có nữ nhân mới có thể nhận banh vải nhiều màu??" Trận đấu lớn chỉ có quy định cho nam tử tham gia, nhưng có quy định nam tử được nhận banh vải nhiều màu từ khôi giả.

      "Còn nữa, bổn Công tử chỉ thích nữ nhân" Giọng dừng chút, lại tiếp tục bình tĩnh gợn sóng : "Khi trở về, ngươi chép cho ta ngàn lần thành ngữ quy tắc chung"

      A Thất kêu rên: "Ta cần!"
      Halong-ngoc, rjnchanly sắc thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13 : Nguyệt Thần Làm Chứng, Nhau Phân Ly


      Thanh Linh từ cao nhìn chỗ banh vải nhiều màu biến mất ở phía xa. Chỉ thấy tiểu lâu kia dựng bằng gậy trúc, bốn phía treo lụa trắn mờ mịt, tầng tầng lớp lớp. Gió đêm làm tung lên mặt lụa trắng, lờ mờ có thể nhìn thấy bạch y nam tử ngổi ghế trong nhà trúc.

      Khuôn mặt nam tử, nàng nhìn lắm, chỉ thấy làn tóc đen dài cùng sợi tơ trắng như tuyết kiêng nể gì tung bay trong trung, mị hoặc mà xinh đẹp. ôm banh vải nhiều màu, nhúc nhích, tĩnh lặng như nước, hoàn toàn trái ngược với thanh huyên náo xung quanh. người có loại hơi thở yên tĩnh, có hương vị của tiên nhân ở tuyết sơn. Tựa như thiên tiên tựa như ma, tao nhã mị thế.

      Nếu biết thân phận người trong trúc lâu ra sao, nàng cũng cho rằng là trích tiên cẩn thận xâm nhập vào nơi thế tục, hoặc là tinh chốn núi tiên. Nhất định bao giờ nghĩ tới là Thừa Tướng trẻ tuổi khuynh quyền ở Nam Hạ quốc.

      Năm mười ba tuổi, trúng Trạng Nguyên, vào triều làm quan, trong bốn năm ngắn ngủi có thể xóa gọn hết các cuộc tàn sát, giết người khiến nhiều người chỉ có thể lau nước mắt mà nhìn. Hướng Hoàng Thượng bày mưu dẹp yên chiến loạn phía tây nam, ra kế sách giải quyết vấn đề lũ lụt hàng năm ở Bắc Thành, cực lực dâng lên tấu chương cầu Hoàng Thượng tạm thời hoãn lại chuyện mở rộng thương buôn cùng các quốc gia khác. Trong bốn năm, con đường làm quan của dần lên, cuối cùng trở thành Thừa Tướng.

      Tần tướng tương đối được Thánh sủng, Hoàng Thượng đặc biệt hạ chỉ cho phép gặp Thánh Thượng mà cần hành lễ, đây quả là điều vinh hạnh có thể sánh bằng trời cao, dưới trong triều người nào hâm mộ.

      Thanh Linh trong lòng thầm , Tần Liễm, người này hề có gia tộc hay bối cảnh, vậy mà chỉ trong bốn năm ngắn ngủi lại có thể biến thành quyền Tướng đương triều. Thủ đoạn nhất định là phi phàm, tốt nhất là nàng chớ chọc ghẹo .

      Tần Liễm sau lớp lụa trắng như cảm nhận được ánh mắt của nàng, cũng xoay đầu lại, nhìn về phía nàng.

      Đụng với ánh mắt của , thời gian bất động, ngưng tụ thành vĩnh hằng, hai ánh mắt quan sát lẫn nhau như trôi qua ngàn năm vạn năm.....

      Nguyệt thần làm chứng, vật đính ước là banh vải nhiều màu.

      Mãi mãi rời, gần nhau cả đời.

      lâu, nàng như làm chuyện xấu bị người phát , chột dạ quay đầu, thi triển khinh bay xuống dưới.

      "Này, nương tỉnh a" Người ôm Diệp Thanh Ngọc cuối cùng cũng đem ánh mắt ngó xuống người nàng.

      "Ở đây có ai là đại phu . nương này hôn mê" hô cả buổi, cũng có ai là đại phu đứng ra.

      Hách Liên Dực muốn xem Diệp Thanh Ngọc, nhưng khí lực người vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, người bên cạnh lại nhiều, chen lấn qua.

      "Vị trẻ tuổi kia, ngươi ngại nhéo lên người nàng thử xem" Thanh Linh như có lòng tốt nhắc nhở, nàng xoay người cái, đứng cách Diệp Thanh Ngọc xa.

      " nương, đắc tội" Nam tử trẻ tuổi ôm Diệp Thanh Ngọc quyết định thử làm theo lời Thanh Linh, tháo xuống mạng che mặt của Diệp Thanh Ngọc, muốn nhéo vào người, đột nhiên quát to tiếng: "A, quỷ a!"

      Rút tay ôm lấy Diệp Thanh Ngọc ra, như mãnh thú chen lấn ra khỏi đám người, chạy trối chết.

      Miệng Diệp Thanh Ngọc xưng đỏ như lạp xưởng, dọc theo bên miệng còn có chằng chịt những vết ố vàng rậm rạp, vô số vết vàng bên môi lan tràn đến nửa gương mặt. Bên trong vết ố kia còn chảy ra nước mủ, đầy đáng sợ và khủng bố. Người xung quanh vừa nhìn liền bị hù dọa muốn chạy trốn, khung cảnh lập tức loạn thành đoàn.

      Thanh Linh ác ý nghĩ, sau khi Hách Liên Dực nhìn thấy gương mặt của Đại tỷ xong, biết còn có thể làm ra vẻ tràn ngập nhu tình, thâm tình khẩn thiết ra lời tâm tình với Đại tỷ hay .

      Lúc này, Diệp Thanh Ngọc ung dung tỉnh lại, nàng dùng tay che lại cái ót đau nhức, đưa mắt, phát mọi người đều dùng loại ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng.

      Nàng cũng cảm thấy có gì đó bình thường, đưa tay sờ lên mặt, lại phát mạng sa che mặt biến mất.

      "A......"

      Nàng che mặt lại, tựa như phát điên hét lên chói tai. Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, mạng che mặt nàng sao lại thấy.

      Thời gian qua nửa nén hương, người bên cạnh Diệp Thanh Ngọc điên cuồng hét chói tai cứ như trốn tan hết. Diệp Thanh Ngọc khóc hô bổ nhào vào lòng Hách Liên Dực, Hách Liên Dực kìm lại xúc động muốn đẩy nàng ra, có chút cứng ngắc ôm, an ủi nàng, mắt rũ xuống, che xúc cảm tràn đầy chán ghét bên trong.

      Thanh Linh theo đám người phía sau Diệp Thanh Ngọc rời , phải nhận lấy phần thưởng cuộc tranh tài đêm nay, lúc cầm phần thưởng ra cửa nàng gặp được Hương Thảo. Nàng đưa cho Hương Thảo năm trăm lượng hoàng kim và bức họa đến y quán của Hoán Y trước, sau đó tự mình lặng lẽ trở về phủ Tướng Quân, nàng chỉ cầm theo Băng Ngọc Liên.

      Nàng cảm giác được có người thầm nhìn nàng chằm chằm, nàng đắc tội với Hách Liên Dực, đêm nay sợ là thể yên bình.

      Thanh Linh rời nơi tranh tài bao xa, liền xuất dám người võ công yếu đuổi theo sát nàng. Nàng chạy ngược chạy xuôi muốn bỏ lại đám người kia, nhưng vẫn vô dụng, bị dồn vào ngõ hẻm yên tĩnh, cuối cùng bị đám người kia vây hãm xung quanh.

      "Vì sao các ngươi lại theo ta??" Nàng lạnh giọng hỏi, cổ tay run run, ngón trỏ và ngón cái trong ống tay áo kẹp chặt vài miếng ngân châm tẩm độc.

      Nhóm người kia trả lời, rút ra kiếm trong tay đâm về phía nàng. Thanh Linh lập tức đem bao dược giấu ở người tung ra ngoài. Hiệu quả mê dược xuất rất nhanh, nhóm người kia tay dần dần vô lực cầm kiếm, đến nửa thời gian uống cạn chung trà, nhóm người liền ngã trái ngã phải, nằm sắp đất.

      Thanh Linh vọt tới đầu hẻm, thấy đầu hẻm xuất nhiều người liền lập tức quay đầu chạy về.

      "Tiểu tử, bản Vương thấy chạy hướng kia" Người của Hách Liên Dực đột nhiên xuất chận lại đường trước sau của Thanh Linh.

      Hách Liên Dực mắt bầm miệng sưng, vừa mở miệng chuyện, liền bị tác động đến các miệng vết thương ngoài miệng và mặt, đau đến liên tục hít khí lạnh.

      "Vương gia, là khôi giả đoạt phần thưởng??" Diệp Thanh Ngọc bịt kín mạng che mặt lần nữa, lã lướt lượn lờ sau lưng Hách Liên Dực ra.

      " sai, đúng là người này" Hách Liên Dực cắn răng , bây giờ đổi thân quần áo sạch khác, nếu như có thể xem cái mặt sưng bằng đầu heo kia, thoáng nhìn vẫn giữ được hình tượng quý công tử tuấn lãng.

      "Các ngươi muốn làm gì??" Thanh Linh như bị dọa sợ , nàng cũng đoán được Hách Liên Dực tìm nàng tính sổ, nhưng nghĩ tới sớm như vậy.

      Nhưng đêm nay nàng dám đánh Hách Liên Dực trận, dự được trả thù. Trong nội tâm thầm so đo tí, người nàng bây giờ còn bao mê dược, ba cây ngân châm, nhưng người Hách Liên Dực mang đến cũng ít, chuyện chạy trốn tương đối khó khăn, nhưng cũng hẳn là thể.

      "Vương gia, gọi người truy tìm Băng Liên Ngọc người " Diệp Thanh Ngọc đem thân thể kề kề bên người Hách Liên Dực làm nũng, Hách Liên Dực nhớ tới khuôn mặt xấu xí đến vô cùng hiếm thấy kia, liền nổi lên trận lạnh lẽo, dấu vết kéo ra khoảng cách với Diệp Thanh Ngọc.

      Hách Liên Dực vừa phân phó người tiến lên, Thanh Linh tựa như bị dọa sợ, run rẩy : " ra là Vương gia, tiểu nhân trước đắc tội nhiều lần, mong Vương gia bao dung, bỏ qua cho tiểu nhân ."

      "Bớt nghe nhảm, mau chóng tìm ra Băng Ngọc Liên người cho ta" Diệp Thanh Ngọc sốt ruột , nàng nhất định phải đem Băng Ngọc Liên thu vào tay, nếu mặt của nàng thể cứu vãn được nữa.

      "Đợi chút, cần gì phiền toái như vậy, ta giao Băng Ngọc Liên ra là được chứ gì" Thanh Linh như nịnh nọt cười , nàng chủ động đêm cái hộp nho hình chữ nhật đựng Băng Ngọc Liên giao ra.

      "Vương gia ngươi xem, Băng Ngọc Liên này có tiền cũng mua được, vô cùng trân quý, ngài có thể cầm món này rồi bỏ qua cho tiểu nhân hay ??" Diệp Thanh Ngọc muốn Băng Ngọc Liên, vậy nàng liền cho, nhưng chỉ sợ Diệp Thanh Ngọc dùng nổi.

      "Tha cho ngươi?? Haha, đây là trò cười hôm nay bản Vương cảm thấy dễ nghe nhất" trầm , tiểu tử này làm cho nhận được sỉ nhục lớn nhất từ lúc chào đời tới nay, bỏ qua cho ?? Làm sao có thể?? là buồn cười.
      Halong-ngocly sắc thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14 : Cướp Bóc


      Diệp Thanh Ngọc chỉ vào mũi Thanh Linh cả giận : "Tiểu dân đen điêu ngoa, ngươi đem Vương gia đánh thành như vầy, còn vọng tưởng Vương gia bỏ qua cho ngươi, ngươi quả chính là nằm mơ. Dù Vương gia khoan hồng độ lượng bỏ qua cho ngươi, bổn Tiểu thư cũng nhất định cho qua" Mặt mũi Vinh vương tuấn mỹ mê người như vậy, lại bị tiểu tử này đánh đến còn nhận ra được hình người.

      Nàng thích Vinh vương, tất nhiên thấy sót , bây giờ Vinh vương bị tiểu tử trước mắt này đánh thành như vậy, ý định giết chết nàng cũng có.

      "Vương gia, trước cho Ngọc Nhi xả giận giúp ngươi được ??" Lúc nàng xoay đầu với Hách Liên Dực liền lập tức khôi phục lại bộ dáng tiểu nữ nhi tính tình ôn nhu.

      Hách Liên Dực gật đầu, hành động xem như là đồng ý.

      Tại lúc này, tiếng vó ngựa đột ngột vang lên, tiếng động từ xa dần đến gần.

      Diệp Thanh Ngọc đem Băng Ngọc Liên đặt vào tay Hách Liên Dực, tiếp theo rút kiếm của thị vệ gần đó, chỉa thẳng vào Thanh Linh: "Dân đen, ngươi đánh vào mặt Vương gia, bổn Tiểu thư dùng thanh kiếm này rạch nát mặt của ngươi."

      Muốn phá hủy mặt mũi của nàng, Diệp Thanh Ngọc cũng ngoan độc, quả hổ là Đại tỷ.

      Kiếm, từng bước đến gần mặt Thanh Linh, nàng cúi thấp đầu, đùi phải thả lỏng, cầm viên đá trong tay lên chuẩn bị bắn vào tay cầm kiếm của Diệp Thanh Ngọc, tiện tay đoạt lại kiếm, dùng nàng ta uy hiếp Hách Liên Dực mở đường lui. Nàng tin chắc Diệp Thanh Ngọc vẫn còn hữu dụng với Hách Liên Dực, chắc để ý đến tánh mạng của Diệp Thanh Ngọc.

      Lúc mũi kiếm rét lạnh sắp va chạm vào da thịt Thanh Linh, đột nhiên, 'keng' tiếng, kiếm trong tay Diệp Thanh Ngọc bị ly trà đánh trúng, rơi xuống đất. Diệp Thanh Ngọc vừa định chửi ầm lên là kẻ nào to gan có mắt dám đánh rơi kiếm của nàng, khóe mắt lướt qua chiếc xe ngựa có chút quen thuộc, lập tức liền ngậm chặt miệng lại.

      "Vinh vương quả rất có bản lãnh!" Giọng chứa châm chọc từ bên trong xe ngựa truyền ra, lượng lớn nhưng lực xuyên thấu rất mạnh, người ở đây đều có thể nghe ràng tường tận. Giọng thanh nhuận dễ nghe, lại khiến cho người khác có loại cảm giác bị áp bách trầm trọng.

      "Tần tướng là có ý gì??" Hách Liên Dực vui nhíu mày.

      giờ, Tần Liễm là đối thủ mất còn với Hách Liên Dực, trong lòng Thanh Linh mơ hồ có chút hưng phấn. Hách Liên Dực và Tần Liễm từ đầu vốn nước sông phạm nước giếng, nhưng từ khi Tần Liễm và Tĩnh vương Hách Liên Thành lập ra mối quan hệ tốt, đứng phe đối lập với Hách Liên Dực, hai người từ đó mới thành đối thủ mất còn.

      Hách Liên Thành từ bị lưu lạc ở nhân gian, may mắn được tiên sinh dạy học đem về nuôi dưỡng, từ được dạy dỗ huấn luyện rất tốt, tuyệt đối thua kém với bất kì Hoàng tử lớn lên trong cung nào. Nhiều năm qua, Hoàng thượng liên tục phái người tìm kiếm Hách Liên Thành, cuối cùng hơn tháng trước cũng tìm thấy , Hoàng thượng rất nhanh cho nhận tổ quy tông, phong làm Tĩnh vương.

      Tĩnh vương vừa trở về rất được Thánh sủng, Hoàng thượng đối với là cầu gì cho nấy, ít đại thần trong triều cũng bắt đầu rối rít chuyển hướng sang phe Tĩnh vương.

      Thanh Linh nghe Tĩnh vương rất được Thánh sủng rất muốn vỗ tay khen hay, Hách Liên Dực tuyệt đối ngờ tới, vất vả đến phế tận tâm tư mới diệt được Thái tử, bây giờ lại xuất thêm nhân vật Tĩnh vương. giờ, Tĩnh vương lại được Tần tướng tay nắm trọng quyền ủng hộ, Hách Liên Dực muốn động tới Tĩnh vương, sợ là dễ.

      Trong xe truyền ra trận tiếng cười thanh nhuận: "Vinh vương thua Công tử Lâm Mạch trước mặt nhiều người trong cuộc tranh tài 'thăng thiên chiết nguyệt', chẳng lẽ là phục??".

      Công tử Lâm Mạch là danh phận giả để Thanh Linh tham gia trận đấu đêm nay.

      Hách Liên Dực còn chưa kịp trả lời, giọng kia lại tiếp: "Cho nên mới đem người bí mật tìm Công tử Lâm Mạch, ỷ vào nhiều người, ép buộc Công tử Lâm Mạch giao ra Băng Ngọc Liên, trong những phần thưởng của cuộc thi Vinh vương bại trận đêm nay, haha, bản lãnh lấy quyền thế bức người của Vinh vương là quá cao tay"

      Hách Liên Dực nghe được ý tứ châm biến chê đủ bản lãnh trong lời của Tần Liễm, thua dám thừa nhận, còn ỷ thế hiếp người. Xưa nay, lòng dạ Tần Liễm độc ác, ngoài mặt như người ôn hòa văn nhã, nhưng ra trong nội tâm lại lạnh lẽo tàn nhẫn. giống như người thích xen vào những chuyện nhặt này, chẳng lẽ Tần Liễm gần đây nhàn nhã đến mức sắp móc meo??

      Trong lòng kìm nén tức giận, mặt cười như cười: "Tần Liễm, bản lĩnh hươu vượn của ngươi cũng tiến bộ ít, bản Vương nhất quyết phải là người thua mà chung tiền, Băng Ngọc Liên này là do Công tử Lâm Mạch cầu xin bổn Vương nhận"

      "Nào có, ràng là các ngươi ép buộc tiểu nhân giao ra Băng Ngọc Liên, còn nếu giao ra lấy tính mạng của tiểu nhân. Theo tiểu nhân thấy, bản lãnh trợn mắt dối của Vương gia cũng khá tốt đấy chứ" Thanh Linh trước mặt mọi người hủy bậc thang bước xuống của Hách Liên Dực, sắc mặt Hách Liên Dực càng phát ra trầm.

      "Dân đen, ngươi hươu vượn, xem bản Tiểu thư làm thế nào đập nát miệng của ngươi."

      Thanh Linh như bị kinh hãi, sợ sệt : "Thừa tướng ngươi nghe chút, nương này vừa nãy cũng hung dữ với tiểu nhân như vậy, tiểu nhân nếu giao ra Băng Ngọc Liên, chỉ sợ sớm bị bọn họ đánh chết"

      Diệp Thanh Ngọc đưa tay muốn đánh người, nghe vậy, tay sao cũng hạ xuống được, ngón tay chỉ Thanh Linh cũng tức giận đến phát run: "Ngươi, ngươi hưu vượn"

      "Đây là , ta sao có thể hươu vượn, như vầy , Băng Ngọc Liên kia xem như là tiểu nhân đưa cho Vương gia, kính xin Vương gia nể đóa hoa tiểu nhân tặng kia mà hào phóng thả tiểu nhân " Thanh Linh nghĩ, động thủ mà vẫn có thể rời là tốt hơn hết, chỉ sợ Hách Liên Dực dễ dàng đồng ý.

      "Vương gia hãy thả Lâm công tử rời , xem như là cho ta cái nhân tình được ?" Tần Liễm chuyện giúp nàng, Thanh Linh cảm thấy rất khó tin, dù sao đối với Tần Liễm mà , nàng bất quá chỉ là người qua đường.

      "Hừ, Tần Liễm ngươi có phải quá nhàn rỗi có việc gì làm hay , chạy đến đây trào phúng bản Vương thôi, còn xen vào việc của người khác đòi bản Vương thả người, cho ngươi biết, thể nào!!"

      "Nhưng bản Tướng muốn đem người sao??" Nhìn như thương lượng nhưng giọng lại khiến người khác cảm thấy bị đè nén.

      " có quan hệ gì với Tần tướng?? Theo bản Vương biết, Tần tướng phải là loại người rãnh rỗi đến nổi quản chuyện của người khác."

      Tần Liễm ôn tồn tao nhã mở miệng : " dám giấu diếm, đêm nay bản Tướng ra cửa quá gấp gáp, nên cầm nhầm bức họa phần thưởng của cuộc tranh tài, chỉ mới phát ra nhầm lẫn này gần đây, bây giờ định mời Lâm Công tử về phủ lấy lại bức họa đó. Bản Tướng cũng chuẩn bị xong rượu nhạt ở trong phủ, sẵn sàng bồi tội."

      Giọng dừng lại, lúc mở miệng lần nữa, cường thế : "Cho nên mặc kệ Vương gia có chịu đồng ý hay , bản Tướng nhất định phải mang người "

      Vừa dứt lời, trong xe liền bay ra dải lụa trắng, đem Thanh Linh cuốn vào xe ngựa. Hách Liên Dực muốn ngăn lại, A Thất lại chắn trước mặt .

      "Tất cả đều tiến lên cản lại xe ngựa cho ta" Hách Liên Dực tức giận phân phó thủ hạ, cái lí do rách nát này, đầu trừ phi bị thiếu não mới tin Tần Liễm đem Lâm Mạch chỉ vì lấy lại bức tranh, ràng là để vào mắt, đáng giận!!

      Người của Hách Liên Dực ngăn cản đường của Tần Liễm, lợi kiếm trong tay đâm thẳng vào xe ngựa.

      Lụa trắng trong xe lần nữa bay ra, lần này còn mang theo khí thế bén nhọn dời núi lấp biển, theo tiếng gió vù vù kẹp lấy những người phía trước quét qua. Những người kia có lực chống đỡ, miệng phun ra máu tươi, theo quán tính ngã xuống đất.

      Nội lực thâm hậu! Thanh Linh thầm than, nhưng vẫn có chút buồn bực, Tần Liễm vì sao lập tức mang nàng , còn cùng Hách Liên Dực nhảm nhiều như vậy.

      "A Thất, giải quyết người đuổi theo." Tần Liễm .

      "Vâng" A Thất nhảy xuống xe ngựa, giao chiến với đám người đuổi theo xe ngựa.

      "Tần Liễm, ngươi khinh người quá đáng!" Hách Liên Dực giận nhịn được, nhưng lại bất lực thể làm gì, dù sao chuyện này cũng là có lý.

      Tần Liễm quyền khuynh triều đình, lại được Thánh sủng, được đặc cách gập mặt quân vương cần hành lễ. Cho dù đem chuyện này đưa đến tai phụ hoàng, với thái độ lạnh nhạt của phụ hoàng đối với , chuyện này cũng giải quyết được gì. Dù có là Vinh vương bây giờ cũng thể làm gì Tần Liễm.

      Đáng giận, ngày nào đó, nhất định phải gắt gao giẫm nát Tần Liễn dưới chân.
      Halong-ngoc, rjnchanly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :