1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thừa tướng, phu nhân không thể sủng - Điềm Kiếm Linh (69) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64: Nắm tay rời 2.

      Edit: Tiểu Linh .


      Minh kính màu bạc mở ra, trong chớp mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, thời gian cùng năm tháng mịt mờ.

      ràng chỉ là cái gương bình thường, bên trong lại có thể thấy vài hồn như khói sương bị trói buộc.

      Cẩn thận phân biệt, Đông Hoa đế quân sẵng giọng lúc này thần sắc mới dần dần khôi phục ôn hòa.

      Ba hồn bảy vía vẫn ở đây, như vậy, giao nhân kia chỉ là phàm nhân như trước thôi. Mình lo lắng như vậy, có phải quá đa tâm rồi hay ?

      "Đế quân ngài cũng thấy đấy, ba hồn bảy vía này giống như trước đều có thiếu, ta dựa theo phân phó của ngài hết sức tận tâm trông coi, dám có chút chậm trễ." Thanh Diêm quân vang lên, tuy rằng bất mãn với chất vấn của Đông Hoa đế quân, nhưng dám trực tiếp đối đầu với .

      Xem ra quả là chính mình cảm ứng sai.

      Thở phào nhõm dài, Đông Hoa đế quân trầm giọng : "Là bản quân quá lo lắng, ngươi làm rất khá. Bản quân trở về để cho Lăng Ba tiên tử đến minh giới của ngươi chơi mấy ngày, cũng để nàng học chút ít có lợi để về làm việc tại tiên giới cho tốt hơn.”

      "Tạ đế quân." biết vì sao lại phải uất ức đồng ý với , cũng chỉ vì có được mỹ nhân về. Nhưng thiên giới cùng minh giới từ trước tới nay như nước với lửa, mà Lăng Ba cũng muốn phản bội thiên giới, cho nên, minh quân cũng chỉ biết làm tay sai chân chó có tiền đồ mà thôi.

      Hai ngón tay ghép lại thành lưỡi dao, từ giữa trán của mình kéo ra sợi tơ. Ngay lập tức sợi tơ bay về phía minh kính, hung hăng quấn ba hồn bảy vía rất chặt.

      " thôi." Cho dù lúc trước buộc thần trí của mình cùng ba hồn bảy vía vào chỗ, nhưng vẫn yên lòng, lại lấy tiếp sợi tơ ý thức trói buộc thêm.

      phải vạn bất đắc dĩ, hy vọng tự mình hủy nàng .

      Mang vẻ mặt nghiêm túc và cung kính, Đông Hoa đế quân cùng Diêm Quân trước sau rời , minh kính cũng dần dần đóng lại.

      ai chú ý tới, vốn là ba hồn bảy vía, nhưng trong đó có hồn vía dần dần lu mờ, đến cuối cùng nhập vào bóng dáng.

      Giờ phút này trong minh kính, làm sao còn có ba hồn bảy vía? Như là chỉ có ba hồn sáu vía mà thôi.

      Khuynh Lăng nghĩ tới, đứa mà mình mất bao nhiêu công sức cứu lên bờ, cuối cùng vẫn phải chết.

      Chết ở trong lòng của nàng, khuôn mặt nho nho, thậm chí còn có vẻ khó có thể tin, giống như, hoàn toàn thể nghĩ đến xảy ra chuyện như vậy.

      Khuynh Lăng biết đến tột cùng vì sao nó phải hãm hại chính mình như vậy, nhưng nàng cũng hiểu được, tính mạng trong tay này, có lẽ là bị người xúi giục, hoàn toàn mất .

      Người còn sống, nếu ngay cả chính mình cũng quý sinh mệnh, như vậy, khi thực chết , cũng chỉ giống chuyện vặt mà thôi.

      Ở đây tất cả mọi người đều chửi rủa. Ở đâu có đồng tình? ràng, đó là tư thái xem kịch vui.

      Hôm nay, cái danh hào người phụ nữ ác độc quả nhiên chắc chắn rồi. Lúc trước cái gì xử án như thần, sợ cường quyền, dũng cảm phá được vụ huyết án nổi tiếng, hết thảy biến mất thấy. Phủ nha bởi vì án tử này tự mình phái nha dịch đến Khuynh phủ bắt người, mà Khuynh Đỉnh Thiên vị nhạc phụ của hoàng đế, lại còn khơi mào ra trò cái gì mà vương tử phạm pháp cũng giống nhân dân, giống như nàng bị người mang , để chứng tỏ gương mẫu đến mức nào. Nếu phải An Lịch Cảnh cản trở, chỉ sợ bản thân cũng bị người mang hỏi tội bỏ tù.

      ——— —————— —————— ——————

      Chương 65: Nắm tay rời 3.

      Edit: Tiểu Linh .


      "Tứ tiểu thư, Tả tướng cùng Hữu tướng lần lượt cho người đến mời người tiền sảnh dùng bữa."

      Tiếng Hoàn Ngọc nghẹn cười truyền đến, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy cuộc sống của mình có đủ loại tư vị cảm xúc.

      Trong khi phủ Tả tướng chờ đợi làm xong, vị Tả tướng An Lịch Cảnh này trực tiếp mang danh" gia tương lai " chút khách khí vào ở trong phủ, việc làm nhiều nhất mỗi ngày chính là có việc gì mà ân cần với nàng. Từ khi nàng trở thành đề tài bàn tán nhiều nhất ở Tấn Vân thành, hình như sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, cứ thỉnh thoảng lại đến chọc nàng cười phen.

      Về phần Hữu tướng Phong Đình Uyên này, biết có phải mấy ngày nay An Lịch Cảnh thân thiết với nàng làm kích thích hay , làm cho cũng vào ở Khuynh phủ, mà mãi vẫn quay về phủ của mình. Hai nam tử cùng xuất sắc vạn phần, gặp mặt, lại thấy ánh mắt như tàn sát khốc liệt.

      "Thay ta trở về." Nhìn thoáng qua bát canh mặt bàn, môi Khuynh Lăng gợi lên chút độ cong tự giễu.

      Khuynh Đỉnh Thiên, sớm thay nàng khéo léo quyết định từ chối hai người kia, phải sao?

      Bát mỳ này, hẳn là phụ thân cố ý cho phòng bếp làm, đại biểu cho tâm ý của . Nữ nhi như nàng, tự nhiên dám vi phạm, cho dù trời sinh đối với mì phở xin từ chối vì năng lực kém, cũng phải sợi lọt ăn hết tất cả.

      Nhìn Khuynh Lăng ràng là buồn nôn vẫn cố gắng ăn bát mỳ, Hoàn Ngọc vừa mới còn vì bản thân tiểu thư rốt cục được hai nam tử cực kỳ xuất sắc nâng ở lòng bàn tay mà vui sướng, lúc này, vô luận như thế nào cũng cười nổi.

      Môi hé ra, tựa hồ muốn gì, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: "Nô tỳ trở về cảm tạ ý tốt của hai vị Thừa tướng." Bước nhanh hai bước, ra ngoài phòng có hai người hầu chờ ở đó.

      ở bên ngoài đều đồn đoán tứ tiểu thư hại chết đứa bảy tuổi, nếu lão gia ra mặt làm sáng tỏ, ngược lại muốn cùng tiểu thư phân giới hạn, là làm người ta thất vọng đau khổ. Bây giờ, đứa cha mẹ phải lưu lạc kia lại bỗng có hai người xuất nhận là phụ mẫu, có thể nghĩ, lúc này đây tứ tiểu thư là bị người hãm hại.

      *
      "Xin hỏi tứ tiểu thư như thế nào? Đồng ý ?" Người hầu Phong Vân bên người Phong Đình Uyên vội vàng tiến lên hỏi.

      "Hoàn Ngọc tỷ tỷ, tại sao phu nhân ra cùng tỷ? Xin tỷ thương xót, ngàn vạn lần đừng tiểu nhân rằng phu nhân muốn a, Tả tướng nhà ta lột da của ta." Kê Bảo trực tiếp chen vào, đẩy Phong Vân qua bên. Mà chính mình làm trò trước bày ra khuôn mặt đáng thương, bộ dáng mười bảy tám tuổi, quần áo ăn mặc người đủ mọi màu sắc, hai mắt lóe lên đáp án được mong chờ.

      nho , tu luyện chín trăm năm vẫn thành, nếu phải tam điện hạ tương trợ, làm sao bản thân mình có thể thuận lợi tu thành hình người? Lại có thêm thần lực của điện hạ, vô hình trung có thể giúp chống lại thiên kiếp vào trăm năm sau của Thiên Lôi, để cho có thể bảo trụ mạng con đường trở thành tiên là trọng yếu nhất.

      tộc bọn họ tất nhiên cũng giảng đạo nghĩa . Chịu ân huệ của người, tất nhiên tận tâm làm người hầu bên cạnh điện hạ, lại vì điện hạ mà lo lắng muốn bắt được phu nhân.

      Hoàn Ngọc liếc mắt nhìn hai người cái, cuối cùng thở dài: "Tứ tiểu thư , cảm tạ ý tốt của hai vị Thừa tướng, nhưng mà tiểu thư vừa dùng bữa xong, qua đó."


      Chương 66: Nắm tay rời 4.
      Edit: Tiểu Linh .


      Cửa sau Khuynh phủ, có bóng người cao gầy dựa vào. thân vải thô của gia đinh, hợp với dáng vẻ nhanh nhẹn, ngược lại làm cho nàng trở nên xinh đẹp hơn.

      Nhìn thấy cửa khóa lại rồi, Khuynh Lăng cam chịu số phận đến chỗ cây cổ thụ nhiều nhánh ở đại viện.

      Sau khi gặp phải án mạng, vốn Khuynh Đỉnh Thiên muốn giao nàng cho quan phủ để điều tra, nhưng Tả tướng An Lịch Cảnh kiên quyết đồng ý, mà hữu tướng Phong Đình Uyên cũng lắc đầu phủ quyết, bất đắc dĩ, Khuynh Đỉnh Thiên liền trực tiếp hạ lệnh cấm túc nàng.

      Nay, ra phủ chuyến, có thể khó hơn lên trời, cho nên nàng mới đắn đo như thế.

      Khi hơn nửa người trèo lên được cành cây, lá cây xanh biếc gần như hoàn toàn che lấp nàng, nhìn tường bao quanh cao hơn ba thước, nàng lại do dự có nên nghĩ cách khác để ra phủ hay .

      " trách được vi phu mời nổi Lăng nhi dùng bữa, hóa ra Lăng nhi cây ngắm phong cảnh."

      Lời sát phong cảnh mang theo vài phần trêu tức truyền đến, giờ phút này Khuynh Lăng lại cảm động đến rơi nước mắt trông mong nhìn về phía người tới.

      Quần áo màu bạc, vẻ ngoài tĩnh lặng như vầng trăng, tao nhã khuynh thế, phải An Lịch Cảnh là ai?

      "An Lịch Cảnh, mau đưa ta ra ngoài tường ."

      Nhưng mà, người nào đó lại cười xấu xa: "Lăng nhi gọi phu quân để ta nghe chút." chút này, như lợi thế để uy hiếp, dùng sức giành phúc lợi vì bản thân.
      Nắm chặt tay, đo lường tính toán khả năng thương tổn khi nhảy xuống, Khuynh Lăng cắn răng cái, trực tiếp định trèo lên bờ tường.

      Trong lòng căng thẳng, biết là An Lịch Cảnh hành động như thế nào, biến mất tại tại chỗ, trong nháy mắt xuất tại ngoài tường, vững vàng tiếp được thân mình hạ xuống: " muốn gọi thôi, về sau bất kể như nào cũng thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn có biết ?" chút đơn xẹt qua trong lòng, lại cười cười giống như chưa từng có việc gì xảy ra, vẫn là tên đăng đồ tử vân đạm phong thanh thích trêu chọc nàng.

      Khuynh Lăng có chút hoảng hốt nhìn người trước mắt này, chỗ sâu nhất trong lòng hiểu sao lại nổi lên chút gợn sóng. Bỏ tay chân người ra, cùng xác định khoảng cách an toàn sau mới giọng : "Cảm tạ, có việc gì ta trước."

      *

      "Tả tướng, ngài đuổi theo sao?" luồng ánh sáng xẹt qua, vẫn ăn mặc đủ mọi màu sắc, Kê Bảo thình lình xuất phía sau An Lịch Cảnh, giọng điệu có chút vội vàng.

      "Có số việc ta có thể dùng hết mọi thủ đoạn dọn sạch chướng ngại cho nàng, nhưng lại có số việc, phải để chính nàng giải quyết." Bảo hộ được nhất thời, nhưng bảo hộ được cả đời. biết bản thân có thể đợi đến ngày nàng có thể chấp nhận mình hay , nhưng biết, nếu đến lúc đó nàng thể thương như kiếp trước, vậy , tuyệt đối muốn lại để nàng bị thương thấu xương lần nữa. Cho dù vĩnh viễn phong bế thần trí của mình, để bản thân mình phải chôn vùi ở đáy vực sâu của biển nam hải, cũng cưỡng bách nàng chút nào nữa.

      "Đâu cần lo lắng nhiều như vậy..."

      Kê Bảo giọng lải nhải thầm còn chưa xong, thấy An Lịch Cảnh trầm giọng : "Tiểu Bạch Bạch đâu?"

      "Hả... Khụ khụ khụ..." Bị nghẹn họng, Kê Bảo rất cẩn thận : " Đứa kia vừa tu thành hình người quá mức sinh động, ta liền... Khóa nó lại..."

      Biết là Kê Bảo cùng Tiểu Bạch Bạch là gà chó hợp, An Lịch Cảnh hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc : "Còn mau thả con của bổn tướng ra? Bổn tướng mang theo con tìm nương tử."

      "Phốc..." Kê Bảo phun ra ngoài hơi, trong lòng im lặng than thở. Tam điện hạ đúng là có nguyên tắc, vừa mới để cho phu nhân tự mình giải quyết phiền toái, bây giờ... Lại còn muốn mang theo con cẩu thối kia đuổi theo.
      honglakChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67: Nắm tay rời 5.

      Edit: Tiểu Linh .


      "Người nào? Phủ nha là nơi trọng yếu há có thể để tên gia đinh như ngươi bước vào? Còn có bốn người các ngươi, ăn mặc nhân mô cẩu dạng, theo sau tên gia đinh làm trâu ngựa,
      [​IMG]




      Chương 69: Đố phu xướng phụ đức 1

      Editor: Tiểu Linh .


      Bàn tay trong tay áo nắm chặt lại, Khuynh Lăng phát , người trước mắt so với Tiền tri phủ hồ đồ, quả là có thực lực hơn.

      " như vậy, đại nhân tin lời giải thích của ta?"

      ", bản quan tin tưởng tứ tiểu thư trong sạch." Vẫn vân đạm phong thanh như trước, cây quạt trong tay nhàng lay động, dáng vẻ Thốn Tà như vậy, làm cho Khuynh Lăng tự chủ được nhớ tới An Lịch Cảnh, ánh mắt hoảng hốt chút.

      " phải đại nhân đều phủ định quan điểm của ta sao? Vì sao lại hoàn toàn tin tưởng?"

      "Bản quan phải tin ngươi, mà là tín nhiệm Tả tướng." Trong mắt có tia hào quang, Thốn Tà quên, tại núi Côn Luân trước đài luân hồi, là An Lịch Cảnh trợ giúp mình tay. Chỉ là bản thân mình lại quên ước nguyện ban đầu tại đài luân hồi, trong trí nhớ, hình như có chuyện quan trọng gì bị mình quên .

      *

      "Tiểu thư..." Từ nha phủ ra, bốn người theo phía sau đều mang vẻ mặt trầm trọng, cuối cùng, mấy người đùn đẩy nhau, đẩy nam tử có đầu óc ra.

      "Ta biết các ngươi lo lắng cái gì, đều trở về , ta nguy hiểm. Để cho Uyển Nương thăm dò nội tình của đôi phu thê kia, đặc biệt lưu ý gần đây bọn họ cùng người nào tiếp xúc, trong nhà có phải có lượng lớn tiền ổn định hay ."

      "Là." Tuy rằng lo lắng, mấy người vẫn nghe mệnh rời . Nhưng nam tử bị đẩy ra lúc trước, thà sờ sờ đầu, vẫn theo phía sau Khuynh Lăng.

      "Thiết tử, ngươi cần theo ta." Khuynh Lăng bất đắc dĩ xoay người, gã sai vặt này mặc dù tốt, nhưng vẫn theo phía sau mình, đầu đường cuối ngõ, ngược lại chọc người chê trách.

      "Có người muốn hại tiểu thư, thuộc hạ thể ." Lợi dụng cái đứa chết để hãm hại tiểu thư, tuy rằng biết người phía sau màn là ai, nhưng tiểu thư tuyệt đối thể có việc. Lập trường kiên định, thẳng thắn ưỡn ngực, Thiết tử vẫn tránh được tật xấu là khẩn trương, lấy tay sờ đầu mình, cất giấu phần tâm tư mọn của mình vào đáy lòng.

      Khuynh Lăng còn muốn hơn nữa, lại thấy miệng hơi khẩn trương, đưa tay run rẩy chỉ về phía trước: "Tiểu... Tiểu thư..."

      Khó hiểu nhìn theo hướng mà tay chỉ.

      Thân dài được tạc từ ngọc, tuấn lãng phi phàm, Phong Vân theo phía sau Phong Đình Uyên, hai người rất vội vàng, là sải bước tới bên này.

      "Hữu tướng, đôi phu thê làm chứng kia đột nhiên bị giết
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :